• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ (3 Viewers)

  • Chương 569-571

Chương 569: “Con mẹ nó mày giết đi tao xem”

Thân là lính tuần, vậy mà lại bị người ta làm nhục, còn bị cướp súng, quả thật là vô cùng nhục nhã, những người này rốt cuộc trong mắt còn có pháp luật hay không.

“Các người sẽ phải trả giá thật lớn cho hành động của mình”, Diêu Na la lớn.

Còn Vương Cảnh lại cười lớn: “Chờ sau khi ông đây chơi cô xong rồi nói, đến lúc đó xem ông đây có thể trả giá gì. Mau dẫn cô ta đi cho tôi”.

Vương Cảnh ra lệnh một tiếng, cao thủ vừa cướp súng của Diêu Na đứng bên cạnh hắn ta lại chậm rãi đi về phía cô ta.

Diêu Na nhìn thấy hắn đi về phía mình, sắc mặt không ngừng thay đổi.

Mặc dù cô ta cũng là cao thủ chiến đấu, nhưng đó là đối với người bình thường, kỹ năng chiến đấu của cô ta cũng thuộc hạng top trong trường cảnh sát.

Nhưng đối mặt với một cao thủ chân chính như người này, tự bản thân cô ta biết, ngay cả một chiêu cô ta cũng không ngăn nổi, trong khoảnh khắc bị cướp súng kia, cô ta cũng biết người này vô cùng lợi hại.

Lúc này, Diêu Na tỏ ra có chút bối rối, khi cô ta đang muốn há miệng kêu cứu, nhưng người đàn ông gầy nhỏ kia đã nhảy lên, một chưởng bổ về phía cổ cô ta.

Diêu Na biết nếu như bị nhắm trúng, mình chắc chắn sẽ hôn mê tại chỗ, rồi sau đó cũng bị mang đi, có thể tưởng tượng sẽ gặp phải chuyện gì.

Nhưng vào lúc Diêu Na mở miệng, cô ta mới phát hiện hình như mình bị một luồng lực tràng bao phủ, cô ta không thể nào phát ra âm thanh, mà lực tràng này chính là do tên đàn ông này phát ra.

Diêu Na nhìn một chưởng bổ tới, cô ta lại phát hiện mình không có cách nào né tránh, ngay cả cơ thể cũng giống như bị trói buộc, lúc này cô ta mới biết người này không phải lợi hại bình thường, lập tức cảm thấy lòng như tro tàn.

Một cảnh sát hình sự như cô ta vậy mà lại bị một tên nhà giàu làm nhục sao!

Đúng vào lúc Diêu Na cảm thấy đau lòng muốn chết, đột nhiên có giọng nói vang lên: “Gan chó lớn quá”.

Ngay sau đó, bóng dáng chợt lóe, một quyền đánh về phía người đàn ông gầy nhỏ.

Người đang ông cảm nhận được quyền phong ác liệt kia, hắn gấp rút xoay người, thu lại tư thế quay lại bên cạnh Vương Cảnh, hắn cau mày nhìn người đến.

Lúc này, Diêu Na cảm giác được lực tràng bao phủ quanh mình đã nổ tan tành, cô ta quay trở lại thế giới tự do.

Bấy giờ cô ta mới phát hiện, bóng dáng trước mắt này chính là Lục Hi.

Anh còn là cao thủ?

Trong lòng Diêu Na kinh ngạc không thôi.

Lúc này người đàn ông gầy nhỏ hai mắt nhìn chằm chằm Lục Hi, tinh quang trong mắt lóe sáng.

Một quyền vừa xong kia khiến hắn cảm thấy người này rất khó đối phó, vì vậy hắn thận trọng trở lại bên cạnh Vương Cảnh, suy cho cùng nhiệm vụ quan trọng hàng đầu của hắn là bảo vệ an toàn cho Vương Cảnh.

Nhưng hắn cũng biết Lục Hi không hề dùng sức, người ở đây quá nhiều, Lục Hi không muốn gây nên hỗn loạn, cho nên chỉ là ngăn hắn lại, phá lực tràng của hắn, nếu không thì một quyền của Lục Hi cũng có thể đưa hắn vào chỗ chết.

Lúc này, Vương Cảnh giận dữ nhìn Lục Hi: “Con mẹ nó mày là ai, dám quản việc vớ vẩn của ông đây?”

“Tôi là bố anh đấy, nếu không ai quản anh, hôm nay ông đây thay người nhà anh dạy dỗ anh một trận”.

Sắc mặt Lục Hi trầm xuống, trong lúc nói chuyện, anh cất bước tiến lên, một cái tát liền phất về phía Vương Cảnh.

Bấy giờ, người đàn ông gầy nhỏ thấy vậy, hắn sải bước chặn trước người Vương Cảnh, đánh một quyền về phía Lục Hi.

“Cút ngay”.

Lục Hi hét lên, thuận thế đánh một phát về phía tay Vương Cảnh.

Người đàn ông gầy nhỏ liền kinh hãi, đòn đánh này quá mức thần kỳ, hắn có cảm giác không thể nào phòng ngự được.

Vào lúc hắn đang nghĩ xem làm sao ngăn cản đòn đánh này, một luồng kình khí ác liệt phát ra trên bàn tay Lục Hi, bổ về ngực hắn.

Một tiếng “Ầm” vang lên, khóe miệng người đàn ông ngậm máu, lùi liên tiếp bốn năm bước không dừng lại, cuối cùng đặt mông ngồi xuống.

Sắc mặt Vương Cảnh biến đổi, sau khi Lục Hi bổ xuống, một cái tát giương lên, tát vào mặt Vương Cảnh.

Tiếng bạt tai giọn giã vang lên “Bốp” một tiếng, Vương Cảnh xoay ba vòng tại chỗ mới dừng lại, ngay lập tức một bên mặt sưng lên.

Bấy giờ động tĩnh bên này đã kinh động đến những vị khách gần đó, mọi người rối rít nhìn sang.

“Aiz!”

Lục Hi thở dài trong lòng.

Một lát sau, Vương Cảnh mãi mới tỉnh táo lại, hắn ta nhìn Lục Hi, mặt không cam lòng nói: “Mày dám đánh tao?”

Vương Cảnh cũng là bá chủ tung hoành ngang dọc ở thành phố Nguyên Thái, đều là hắn ta đánh người khác, từ lúc nào người khác cũng dám đánh hắn ta, quả thật Vương Cảnh không dám tin.

Lúc này, Lục Hi nhàn nhạt nói: “Đánh người còn phải xem giờ sao”.

“Con mẹ nó, ông đây phải giết chết mày”, Vương Cảnh gào lên giống như thằng điên.

Lập tức người đàn ông gầy nhỏ kia cùng mấy tên đi cùng Vương Cảnh vây Lục Hi và Diêu Na lại, còn có hai người giơ súng ra, nhắm về phía hai người.

Diêu Na liền kinh hãi, cô ta nói: “Các người dám nổ súng ở đây, muốn đâm đầu vào chỗ chết sao?”

Còn hai người cầm súng kia cười lạnh: “Ông đây có thẻ giữ súng, làm sao”.

Lúc này, Lục Hi nhìn người đàn ông gầy nhỏ, anh chậm rãi nói: “Anh một lòng muốn tìm cái chết?”

Sắc mặt người đàn ông gầy nhỏ khẽ thay đổi, hắn biết mình không phải đối thủ của Lục Hi, nhưng mệnh lệnh của Vương Cảnh hắn cũng không dám không nghe, chỉ có thể nhắm mắt đấu với anh.

“Thật xin lỗi, ăn lộc vua thì phải trung thành với vua, tôi cũng không còn cách nào khác”, người đàn ông gầy nhỏ nói.

“Ha ha”, Lục Hi cười nói: “Một tên nhà giàu không bằng con chó, cũng không đáng gọi một chữ ‘Vua’, anh đừng quá đề cao hắn”.

Lục Hi vừa dứt lời, anh liền nghe thấy Vương Cảnh tức giận nói: “Con mẹ nó, mày chết đến nơi rồi còn cứng miệng”.

Lục Hi chau mày, xem ra dạy dỗ hắn ta vẫn còn nhẹ lắm, vào lúc Lục Hi đang nghĩ xem có nên đánh gãy chân hắn ta không, đột nhiên anh lại nghe thấy giọng nói hốt hoảng: “Vương Cảnh, con mẹ nó anh muốn tìm chỗ chết sao?”

Sát khí Vương Cảnh dâng trào, lửa giận ngút trời, lập tức hắn ta âm thầm nhìn xung quanh: “Ai, con mẹ nó đi ra cho ông đây, hôm nay ông đây không giết chết các người thì tao không phải họ Vương”.

Một tên Lục Hi mà dám để hắn ta mất mặt, bây giờ lại có một tên khốn kiếp dám nói như vậy với mình, Vương Cảnh quả thật tức đến bùng nổ rồi.

“Con mẹ nó mày giết đi tao xem”.

Lúc này, Vương Bá Hổ mặt đầy tức giận, gã dẫn theo Lương Bách Hiếu đến trước mặt Vương Cảnh.

Vương Cảnh mở đôi mắt say lờ đờ, khó khăn lắm mới nhìn thấy người đến chính là Vương Bá Hổ, hắn ta mặt đầy tươi cười nói: “Anh Bá Hổ, là anh à, vừa hay anh đến rồi, tên khốn này không nể mặt em, anh Bá Hổ giúp em xả giận”.
Chương 570: Cháu sai rồi, cháu không dám nữa

Hắn ta và Vương Bá Hổ được gọi là hai Vương ở Tây Sơn, từ trước đến nay không ai dám chọc, hai người cũng thường xuyên chơi cùng nhau, quan hệ xem như không tệ.

Nhưng Vương Cảnh biết mình và Vương Bá Hổ vẫn có chênh lệch lớn, không chỉ nhà hắn ta giàu không bằng Vương Bá Hổ, hơn nữa nhà Vương Bá Hổ có mối quan hệ hợp tác với nhà họ Lương, giới cấp cao đều biết.

Mà nhà họ Vương có một tông sư, địa vị cao quý trong giang hồ, võ lực gia tộc hùng mạnh, thương nhân bình thường không chọc nổi, mà khi hai nhà này hợp tác, ở Tây Sơn càng không ai dám chọc, Vương Cảnh ở trước mặt Vương Bá Hổ thấp hơn không chỉ một cái đầu.

Nhưng vào lúc này, Vương Bá Hổ lại không nói lời nào, gã tiến lên cho Vương Cảnh mấy cái bạt tai.

“Bốp bốp bốp bốp”.

Sau một tràng bạt tai giòn giã, chẳng những Vương Cảnh ngây ra, ngay cả đám chân chó và người đàn ông gầy nhỏ của hắn ta cũng đều ngơ ngác.

Đương nhiên bọn họ biết thân phận của Vương Bá Hổ, hơn nữa quan hệ giữa Vương Bá Hổ và Vương Cảnh không tệ, sao đột nhiên lại trở mặt với hắn ta?

Nhưng nghi vấn vẫn là nghi vấn, Vương Bá Hổ tát Vương Cảnh, bọn họ đến rắm cũng không dám đánh. Thực lực nhà Vương Bá Hổ như vậy, nếu chọc vào gã, đừng nói là bọn họ, dù là Vương Cảnh cũng không gánh nổi, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị Vương Bá Hổ giết chết.

Một lúc sau, Vương Cảnh mới tỉnh táo lại, hắn ta che mặt, sợ hãi hỏi: “Anh Bá Hổ, thế này là thế nào”.

“Thế nào hả?”, Vương Bá Hổ mặt đầy sương lạnh: “Con mẹ nó lá gan của mày ngày càng lớn rồi đấy, đến cả người của anh Lục mày cũng dám chọc, nếu mày muốn tìm cái chết thì tự đi được rồi, đừng kéo theo bọn tao”.

Vương Bá Hổ biết rõ thực lực của Lục Hi, ngay cả nhà họ Ôn cũng không phải đối thủ của anh, bị anh làm cho khuất phục, thực lực đã trái với lẽ trời.

Nếu trong cơn giận dữ anh nổi lên ý muốn giết người, e rằng người ở đây sẽ không may mắn thoát được, dù có Lương Thông thì cũng chẳng giải quyết được gì.

Lúc này, Vương Cảnh và thuộc hạ của hắn ta mặt đầy khiếp sợ nhìn về phía Lục Hi, bọn họ có chút nghĩ không thông, rốt cuộc Lục Hi có lai lịch gì mà khiến một Vương Bá Hổ luôn hung hăng càn quấy không coi ai ra gì nói được điều như vậy.

Đúng lúc đó, Lương Thông vội vã chạy tới, vẻ mặt khẩn trương: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Lương Thông mới vừa đi xuống tầng nghe điện thoại, khi ông ta đi lên thì phát hiện bên đó đã có không ít người, hình như là Vương Cảnh và Lục Hi nổi lên mâu thuẫn.

Lương Thông kinh hãi, ông ta vội vàng chạy tới.

Mặc dù với thực lực của anh Lục, Vương Cảnh không làm gì được anh, nhưng ở địa bàn của mình nếu có người khiến Lục Hi không vui, đắc tội với anh, vậy thì xem như ông ta tội đáng muôn chết.

Nếu Lục Hi giận cá chém thớt lên người ông ta, vậy thì ông ta không thể gánh nổi, Ôn Nhất Hàng chính là tấm gương đi trước.

Ôn Nhất Hàng thất bại trong tay Lục Hi, danh vọng gia tộc rơi xuống ngàn trượng, đắc tội với người kinh khủng như vậy, hậu quả thật không tưởng tượng nổi.

Lúc này, Vương Bá Hổ nói với Lương Thông: “Chú Lương, tên khốn Vương Cảnh này dám ra tay với bạn của anh Lục, cháu thấy hôm nay phải giết chết hắn ngay tại đây, để hắn xuống địa ngục từ từ mà hối hận”.

Vương Cảnh nghe xong lời này, hắn ta liền bị dọa sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, Vương Bá Hổ và nhà họ Lương thật sự có thể tùy tiện giết được hắn ta, đoán chắc dù có giết chết hắn ta, bố hắn ta ngay cả rắm cũng không dám đánh.

“Anh Bá Hổ, chú Lương, cháu sai rồi, cháu không dám nữa”.

Cuối cùng Vương Cảnh đã nhìn thấy rõ tình hình, hắn ta lập tức mở miệng cầu xin tha thứ, mặc dù hắn ta còn không biết rốt cuộc Lục Hi có lai lịch gì mà có thể khiến Vương Bá Hổ và Lương Thông lại căng thẳng như vậy, nếu dám phách lối nửa câu, e rằng sẽ phải nằm ở đây.

Lúc này, Lương Thông hừ lạnh, ông ta hóa thành hư ảnh vây một vòng quanh thuộc hạ Vương Cảnh, sau đó trở lại trước mặt hắn ta.

Lập tức nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết, cánh tay phải hai người cầm súng vừa nãy đã bị chặt đứt tận gốc, rơi trên mặt đất.

Vương Cảnh thấy vậy, mặt như màu đất, hắn ta kinh hãi nhìn Lương Thông, mặt không biết làm sao.

Đến giờ Lương Thông mới chậm rãi nói: “Chọc mù mắt chó của mày đi, Lục Hi chính là khách quý tao đặc biệt mời đến, mày lại dám xúc phạm, tao thấy nhà họ Vương chúng mày không cần thiết phải tồn tại ở Tây Sơn đâu”.

Vương Cảnh nghe thấy vậy, nhất thời trái tim chết lặng, nghe ý tứ của nhà họ Vương chính là ngay cả gia tộc của hắn ta cũng phải trừng trị, vậy phải làm sao mới được đây? Hai nhà họ Lương và nhà Vương Bá Hổ liên thủ, bọn họ căn bản không còn con đường sống để phản kháng.

Lúc này, Vương Cảnh đã hoàn toàn nôn nóng, “Phốc” một tiếng, Vương Cảnh quỳ xuống đất, liên tục dập đầu nói: “Chú Lương, anh Bá Hổ, mọi người đừng đối xử với cháu như vậy, cháu sai cái gì cháu sửa, nhất định sẽ sửa”.

Vương Cảnh khóc chảy nước mắt nước mũi, hắn ta quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Bấy giờ, Lương Thông xoay người hành lễ với Lục Hi: “Cậu Lục, cậu xem nên xử lý tên Vương Cảnh này thế nào”.

Lúc này, trong lòng Diêu Na nổi lên sóng gió kinh hoàng.

Chẳng những Lục Hi có võ lực cao cường, hơn nữa gia chủ Lương Thông của nhà họ Lương, còn có cả tên Vương Bá Hổ không tầm thường này cũng cung kính đối với anh, vì anh mà không tiếc giết người, rốt cuộc Lục Hi có bản lĩnh gì mà có thể khiến hai gia tộc sợ hãi đến mức như thế.

Bây giờ khách khứa xung quanh lại càng khiếp sợ không thôi, bọn họ biết rõ thực lực của Lương Thông và Vương Bá Hổ, hai nhà liên thủ tạo nên thế lực khủng khiếp ở tỉnh Tây Sơn, nói ra thì đúng là đi hù chết người khác.

Nhưng hai người này lại cung kính với chàng thanh niên này như vậy, rốt cuộc thân phận người này kinh khủng đến mức nào, những vị khách kia càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi.

Lúc này, Lục Hi liếc nhìn mấy người xem xung quanh, anh cất giọng nhàn nhạt: “Các người tự xử đi, tôi muốn đi nghỉ ngơi”.

Nói xong, Lục Hi nháy mắt với Diêu Na, dẫn theo cô ta xoay người rời đi.

Người ở đây quá nhiều, nếu tiếp tục náo loạn, e rằng ngày mai sẽ nổi tiếng, điều này đối với Lục Hi tuyệt đối không phải chuyện tốt gì, thân phận của anh sợ là không giấu được, anh chẳng còn muốn tiếp tục ở đây nữa.

Lúc này, Tiết Cảnh Thiên cũng đã đến từ lâu, nhìn thấy được cảnh này, chỉ có điều với thân phận của anh ta thì chỉ có thể đứng từ xa nhìn, mắt thấy Lục Hi rời đi, anh ta cũng vội vã đi theo.
Chương 571: Đã bắt được Lưu Diệu

Không bao lâu, ba người quay trở về phòng, Lục Hi thở dài một tiếng, anh mở tivi lên xem, còn hai người Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên ngơ ngác nhìn Lục Hi. Lúc này trong mắt họ đã mang vẻ kính sợ sâu sắc.

Lục Hi đang ngồi xem tivi, anh chậm rãi nói: “Hai người không cần hỏi thân phận của tôi, tôi sẽ không nói đâu, nếu cảm thấy mọi người làm bạn bè được thì cứ thả lỏng một chút, tùy ý ngồi đi, nếu cảm thấy không thể sống chung, vậy cứ rời đi là được, hai người như vậy khiến tôi rất không tự nhiên”.

Lục Hi nói xong, hai người ngây ra một hồi, sau đó Tiết Cảnh Thiên đặt mông ngồi lên sofa và nói.

“Tôi mặc kệ anh Lục có thân phận gì, về sau tôi đi theo anh”.

Lục Hi nhìn Tiết Cảnh Thiên, khẽ mỉm cười.

Lúc này, Diêu Na cau mày nói: “Xem ra anh là người có lai lịch lớn, vậy thì sau này mong quan tâm nhiều hơn”.

Nói xong, Diêu Na cũng đặt mông ngồi xuống.

Bấy giờ, Lục Hi cười đáp: “Như vậy cũng là mọi người tùy ý đoán mà, kết bạn chính là mong muốn có thêm niềm vui, một ngày nghĩ nhiều như vậy càng không vui, tôi gọi điện đặt chút đồ ăn, vừa rồi ăn chưa no”.

Hai người Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên cũng cho là vậy.

Ngay sau đó Lục Hi nhấn chuông trên bàn, trong chốc lát có nhân viên phục vụ chuyên nghiệp gõ cửa đi vào, Lục Hi gọi một đống đồ ăn, còn có một thùng bia, nhân viên phục vụ ngay lập tức đi sắp xếp.

Ba người xem tivi, chưa đến nửa tiếng, đồ được gọi đã lên toàn bộ, xem ra phục vụ ở phòng tổng thổng vẫn khá được ưu tiên.

Sau đó, ba người bắt đầu ăn, thỉnh thoảng lại cụng ly, ăn uống còn tùy ý hơn nhiều so với lúc ở trên sân thượng.

Cứ như vậy một bữa ăn kéo dài hơn hai tiếng, ba người xoa bụng dừng đũa, mà phần lớn thức ăn đều vào bụng Lục Hi, hai người vô cùng khâm phục đối với sức ăn của Lục Hi, đây là người ăn nhiều nhất bọn họ từng gặp qua.

Đúng lúc này truyền đến tiếng gõ cửa.

“Mời vào”, Lục Hi nói.

Ba người Lương Thông, Lương Bách Hiếu và Vương Bá Hổ đẩy cửa vào.

“Anh Lục, thật ngại quá, khiến bạn anh sợ hãi rồi”, Lương Thông vừa bước vào liền vội vàng nói.

“Không sao, cũng không có chuyện gì xảy ra, vẫn tốt”, Lục Hi nhàn nhạt nói.

Lúc này, Lương Thông nghiêm mặt nói: “Tôi đánh gãy hai chân Vương Cảnh rồi, để hắn nằm liệt giường nửa năm, coi như là đền tội với cảnh sát Diêu”.

Diêu Na nghe vậy liền lập tức nói: “Ông Lương, dạy dỗ một chút là được rồi, như vậy có phải quá đáng hay không”.

Diêu Na là lính tuần, cô ta vẫn không dám tưởng tượng những người này tùy tiện hành động hình phạt riêng, còn là hình phạt nghiêm khắc như vậy.

Lúc này,

Lục Hi nói: “Diêu Na, đừng nói nữa, trong giang hồ có quy củ của giang hồ”.

Diêu Na nghe xong thì không nói thêm nữa.

Bấy giờ, Lương Thông nói: “Đã bắt được Lưu Diệu, xin hỏi bây giờ cảnh sát Diêu muốn làm thế nào?”

Diêu Na nghe xong, ánh mắt sáng lên, lần này cô ta giống như thoát khỏi bệnh nặng trong lòng, vội vàng nói: “Tôi đi xin lệnh bắt giữ hắn trước, sau đó phía Tây Kinh sẽ phái xe đến áp giải”.

Lương Thông nghe xong liền nói: “Nếu đã như vậy thì không phiền cảnh sát Diêu chạy đi rồi, tôi sẽ bảo Bách Hiếu đi chào hỏi, giam bọn chúng lại là được, chờ người của cảnh sát Diêu đến thì có thể bắt hắn đi bất cứ lúc nào”.

Diêu Na liền cảm kích, cô ta liên tục nói cảm ơn.

Nếu cô ta đi làm, thủ tục cũng phải mất nửa ngày, hơn nữa đã đến giờ này rồi, muốn làm cũng chỉ có thể đợi đến ngày mai. Lần này cô ta có thể tiết kiệm được rất nhiều việc.

Ngay sau đó, Lương Thông gật đầu với Lương Bách Hiếu, hắn ta lập tức đi ra sắp xếp.

Lúc này, Vương Bá Hổ nhìn thấy đồ ăn thừa trên bàn và bia lăn trên đất, gã toét miệng cười nói: “Anh Lục, mấy người uống rượu mà không gọi tôi”.

Dáng vẻ Vương Bá Hổ đầy vẻ thèm ăn.

Lục Hi cười một tiếng, biết gã đang giả vờ, lập tức cười nói: “Cậu Vương anh có gì mà chưa ăn qua uống qua, đồ ăn mà mấy người chúng tôi ăn, e rằng anh khó mà nuốt trôi, cho nên không dám gọi anh”.

Vương Bá Hổ nghe xong, gã đặt mông ngồi xuống: “Anh Lục nói gì vậy, có thể ăn cùng anh, ăn gì cũng là sơn hào hải vị. Nào, người anh em, tôi kính anh một ly”.

Nói xong, Vương Bá Hổ nhặt một chai bia lên, uống một hơi cạn sạch.

Lục Hi nhìn Vương Bá Hổ, anh cười ha ha một tiếng: “Anh nhất định muốn uống rượu với tôi?”

“Chắc chắn, ở thành phố Nguyên Thái này Vương Bá Hổ tôi uống rượu chưa từng có đối thủ, rượu trắng vô tận, bia tùy tiện rót, chú Lương, phiền chú mang rượu cho chúng cháu, cháu và anh Lục phải cố gắng uống một chầu”,

Còn Lương Thông cười nói: “Không thành vấn đề, chú đi sắp xếp, cháu cứ việc uống với anh Lục”.

Ngay sau đó, Lương Thông gọi nhân viên phục vụ đến sắp xếp.

Lục Hi chớp mắt, anh cũng cầm một chai bia lên bắt đầu uống với Vương Bá Hổ.

Nhắc tới Vương Bá Hổ, Lục Hi cũng cảm thấy không tệ, mặc dù gã có tiền và phách lối, nhưng cũng không ỷ thế hiếp người, dù bắt nạt người ta cũng là dùng tiền đập mặt, so với hạng như Vương Cảnh cũng vẫn tốt hơn nhiều.

Không bao lâu, tổng giám đốc khách sạn đích thân đưa rượu tới, chất đầy năm xe đẩy, toàn là các loại rượu Âu Mỹ, rượu trắng, bia, chất đống thành núi to núi nhỏ trong phòng.

“Giám đốc Vương, ông Lương, mọi cứ cứ dùng từ từ”, giám đốc cúi người kèm theo nụ cười.

“Tốt lắm, mau cút đi, không còn việc gì thì đừng tới quấy rầy”, Vương Bá Hổ nói.

“Dạ dạ dạ, mấy vị cứ từ từ dùng”, giám đốc nói xong liền khom người rời đi.

Lúc này, dường như Vương Bá Hổ chê bia không đã, gã mở hai bình Hennessy, đưa cho Lục Hi và nói: “Anh Lục, uống một chai nào”.

Lục Hi khẽ mỉm cười, anh nâng bình rượu uống mấy hớp.

Vương Bá Hổ có chút sửng sốt, sau đó gã hưng phấn vỗ đùi: “Tuyệt đấy anh Lục, nhìn tôi đi”.

Vương Bá Hổ cũng bưng bình rượu lên, uống mấy hơi cạn sạch.

Hai người Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên nhìn đến trợn tròn mắt, có thể uống rượu như vậy sao, nếu tiếp tục thì chẳng phải uống đến chết!

Nhưng Vương Bá Hổ giống như ngâm cả ngày trong bình rượu, tửu lượng lớn đến dọa người, còn Lục Hi thì lại là ngàn ly không say, cũng chẳng coi Vương Bá Hổ ra gì.

Vương Bá Hổ lần đầu gặp đối thủ như vậy, lập tức gã trở nên hứng thú, không ngừng uống các loại rượu xuống bụng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Long Đế Bất Diệt
  • Hoa Tiến Tửu
Chương 221-225
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Long tế chí tôn
  • Cố Tiểu Tam

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom