Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 573: Con vượn khổng lồ
Còn Lục Hi chào hỏi Lương Thông xong, anh cũng tựa lưng vào ghế ngủ, đến Lịch Sơn mất khoảng một tiếng, đây là một trận chiến lớn, vẫn nên nghỉ ngơi một chút cho khỏe.
Cứ như vậy, khi Lục Hi tỉnh dậy, xe đã xuống cao tốc, đi về phía một ngọn núi.
Lục Hi nhìn một chút, nơi này chắc là Lịch Sơn rồi.
Lịch Sơn được mệnh danh là ‘Lá phổi xanh’ của Hoa Bắc, tương truyền năm đó khi Thuấn Vương canh tác vùng núi này, ông ta đã từng biên soạn ra bộ lịch vật hậu “Bảy mươi hai mùa” dùng để hướng dẫn các hoạt động nông nghiệp trên lưu vực Hoàng Hà, đó là lý do người đời sau gọi núi này là Lịch Sơn.
Nơi này cũng là khu bảo tồn tự nhiên của tỉnh Tây Sơn, diện tích lên đến hơn hai chục ngàn héc ta, trong núi sâu là rừng rậm nguyên thủy diện tích lớn, rất ít người có thể đi vào.
Chỉ có những cư dân địa phương sẽ căn cứ vào kinh nghiệm và đường đi qua nhiều thế hệ khai thác để tiến vào trong rừng rậm nguyên thủy, hái vật lạ trên núi đổi lấy tiền.
Cũng chính những người này bị mãnh thú gây thương tích trong rừng rậm nguyên thủy, cho nên chính phủ mới biết có chuyện này.
Dọc đường ngắm phong cảnh, đi hơn hai tiếng, xe đã đến điểm cuối của quốc lộ, đi vào trong chính là rừng rậm nguyên thủy dài bất tận.
Lúc này, xe chậm rãi dừng lại, khi mọi người đang muốn xuống xe thì Lục Hi nói: “Các vị, tôi phải thay đổi chút dung mạo, mọi người đừng thấy kỳ quái”.
Mọi người có chút không hiểu nhìn Lục Hi.
Đúng lúc đó, trên mặt Lục Hi đột nhiên biến hóa.
Trong chốc lát mọc ra tóc dài tung bay sau gáy, mặt đẹp như ngọc, trở thành một mỹ nam vô cùng có sức hút.
Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên đều sợ ngây người, bọn họ ngơ ngác nhìn Lục Hi.
Còn Lương Thông cảm thán nói: “Cậu Lục thần kỳ quá, lão hủ thật sự bội phục”.
Thuật biến hóa này của Lục Hi thật sự là thần kỳ khó lường, không cần nhờ bất cứ ngoại lực gì đã đạt đến trình độ thay đổi hoàn toàn tướng mạo, Lương Thông cũng không làm được.
Lúc này, Lục Hi cười nói: “Được rồi, chúng ta lên đường thôi”.
Nói xong, Lục Hi dẫn đầu xuống xe, mọi người bấy giờ mới như tỉnh lại từ trong mộng, đi xuống xe theo anh.
Sau đó, Lương Bách Hiếu và bốn người đàn ông trung niên đã đứng bên cạnh nghênh đón đám người Lục Hi.
Khi Lương Bách Hiếu nhìn thấy Lục Hi thay đổi diện mạo, hắn ta mặt đầy khiếp sợ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ hành lễ.
Lúc này, Lương Thông nói: “Chúng ta lên đường đi gặp con yêu thú kia thôi”.
Nói xong, mọi người bắt đầu xuất phát đi về phía rừng rậm nguyên thủy.
Rừng rậm nguyên thủy là một loại rừng rậm đã đạt đến tuổi tác vô cùng lâu đời, mà không gặp phải tác động quá rõ rệt, từ đó lộ ra đặc trưng sinh thái đặc biệt, đồng thời có thể được xếp vào quần thể cấp cao.
Rừng rậm như vậy cung cấp đa dạng hóa chỗ ở cho động vật hoang dã, gia tăng tính đa dạng cho hệ thống sinh thái rừng rậm, hơn nữa những loại rừng rậm này không biết đã tồn tại mấy ngàn mấy chục ngàn năm, bên trong xuất hiện loài thành tinh, Lục Hi cũng không hề thấy kỳ quái.
Lúc này, hai người Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên nhìn xung quanh cây cối chọc trời che khuất cả bầu trời, bọn họ đều bị khiếp sợ với vẻ thần kỳ của thiên nhiên rộng lớn.
Còn những người khác đều yên lặng bước đi, đối với bọn họ mà nói, đây là sắp đối mặt với một trận chiến gian khổ, ngay cả chính phủ cũng không có cách nào khác, có thể tưởng tượng ra sinh vậy này hung hãng cơ nào, ngoại trừ Lục Hi, trong lòng những người khác đều không lạc quan.
Dọc theo mốc chỉ đường bộ đội đặc chủng lưu lại, mọi người đi thẳng về phía trước, đi hơn một tiếng, đột nhiên nghe thấy một tiếng nói: “Người đến dừng bước”.
Mọi người dừng bước, mấy bộ đội đặc chủng mặc đồ rằn ri vòng ra từng sau cây cổ thụ đi ra, đội trưởng trong số đó tiến lên nói: “Là ai?”
Lương Bách Hiếu lập tức nói: “Nhà họ Lương thành phố Nguyên Thái được mời tới trợ giúp”.
Đội trưởng kia nghe xong, anh ta cau mày nói: “Theo tôi, doanh trại của chúng tôi ở ngay phía trước, mấy người đi gặp tư lệnh của chúng tôi”.
Ngay sau đó, đội trưởng xoay người dẫn đường, mang mọi người đi về phía trước đi.
Lúc này, Lương Thông hỏi: “Con mãnh thú kia là thế nào?”
Đội trưởng nghe xong liền nói: “Là một con vượn cao chừng ba mươi mét, cơ thể to lớn, đi lại như gió, vô cùng khỏe, súng bắn tỉa của chúng tôi không thể khiến nó bị thương, tình huống rất không lạc quan”.
Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên nghe xong liền kinh hãi, thế gian còn có loại động vật lớn như vậy sao, quả thật nghe thôi đã sợ hãi rồi, nếu không phải là lời của một quân nhân nói ra thì bọn họ vốn cũng sẽ không tin.
Đúng lúc đó, mọi người đi đến một vùng đất trống, nơi này đã cắm mười mấy lều vải quân dụng, có một tiểu đội đặc chủng cầm súng đang tuần tra qua lại.
Đội trưởng tiến lên nói đôi câu, sau đó dẫn mọi người đi về phía lều vải lớn nhất ở chính giữa.
Đến cửa lều, đội trưởng kính lễ nói: “Báo cáo”.
“Vào”.
Theo tiếng nói khàn khàn vang lên, đội trưởng dẫn theo đám người Lương Thông đi vào lều vải.
Một người đàn ông trung niên mặc quân trang mặt đầy trang nghiêm đứng sau bàn, ông ta đang nhìn bản đồ phía trên.
Ở hai bên đã có mười mấy cao thủ võ đạo đang ngồi, những người này nhìn thấy Lương Thông tới, bọn họ vội vàng đứng lên hành lễ.
Lương Thông đáp lễ lại.
Lúc này người đàn ông mặc quân trang kia ngẩng đầu nhìn Lương Thông nói: “Xin hỏi ông là?”
“Lương Thông ở Nguyên Thái, là được mời tới”, Lương Thông nói.
Người nọ gật đầu nói: “Tôi là Trương Thuận, phó tư lệnh khu bảo vệ tỉnh, người phụ trách sự việc lần này, chào mừng các ông đến trợ giúp”.
“Tư lệnh Trương, bây giờ tình hình như nào?”, Lương Thông hỏi.
Trương Thuận nhìn ông ta rồi nói: “Con vượn khổng lồ đó chạy điên cuồng ở khắp nơi rừng rậm nguyên thủy, người của chúng tôi không đuổi kịp nó, đã điều hai chiếc máy bay trực thăng tới để tìm tung tích của con vượn, tôi tin không bao lâu sẽ có tin tức thôi, đến lúc đó chúng ta dốc hết sức tiêu diệt là được”.
Lục Hi nghe xong liền cau mày: “Tư lệnh Trương, con yêu thú đã nổi điên, e rằng máy bay trực thăng chỉ có thể làm nó kích động, chi bằng ông nói cho chúng tôi phương hướng đại khái, chúng tôi tự đi tiêu diệt, như vậy sẽ khiến người của ông tránh khỏi thương vong”.
Lương Thông gật đầu liên tục, bày tỏ đồng ý.
Cứ như vậy, khi Lục Hi tỉnh dậy, xe đã xuống cao tốc, đi về phía một ngọn núi.
Lục Hi nhìn một chút, nơi này chắc là Lịch Sơn rồi.
Lịch Sơn được mệnh danh là ‘Lá phổi xanh’ của Hoa Bắc, tương truyền năm đó khi Thuấn Vương canh tác vùng núi này, ông ta đã từng biên soạn ra bộ lịch vật hậu “Bảy mươi hai mùa” dùng để hướng dẫn các hoạt động nông nghiệp trên lưu vực Hoàng Hà, đó là lý do người đời sau gọi núi này là Lịch Sơn.
Nơi này cũng là khu bảo tồn tự nhiên của tỉnh Tây Sơn, diện tích lên đến hơn hai chục ngàn héc ta, trong núi sâu là rừng rậm nguyên thủy diện tích lớn, rất ít người có thể đi vào.
Chỉ có những cư dân địa phương sẽ căn cứ vào kinh nghiệm và đường đi qua nhiều thế hệ khai thác để tiến vào trong rừng rậm nguyên thủy, hái vật lạ trên núi đổi lấy tiền.
Cũng chính những người này bị mãnh thú gây thương tích trong rừng rậm nguyên thủy, cho nên chính phủ mới biết có chuyện này.
Dọc đường ngắm phong cảnh, đi hơn hai tiếng, xe đã đến điểm cuối của quốc lộ, đi vào trong chính là rừng rậm nguyên thủy dài bất tận.
Lúc này, xe chậm rãi dừng lại, khi mọi người đang muốn xuống xe thì Lục Hi nói: “Các vị, tôi phải thay đổi chút dung mạo, mọi người đừng thấy kỳ quái”.
Mọi người có chút không hiểu nhìn Lục Hi.
Đúng lúc đó, trên mặt Lục Hi đột nhiên biến hóa.
Trong chốc lát mọc ra tóc dài tung bay sau gáy, mặt đẹp như ngọc, trở thành một mỹ nam vô cùng có sức hút.
Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên đều sợ ngây người, bọn họ ngơ ngác nhìn Lục Hi.
Còn Lương Thông cảm thán nói: “Cậu Lục thần kỳ quá, lão hủ thật sự bội phục”.
Thuật biến hóa này của Lục Hi thật sự là thần kỳ khó lường, không cần nhờ bất cứ ngoại lực gì đã đạt đến trình độ thay đổi hoàn toàn tướng mạo, Lương Thông cũng không làm được.
Lúc này, Lục Hi cười nói: “Được rồi, chúng ta lên đường thôi”.
Nói xong, Lục Hi dẫn đầu xuống xe, mọi người bấy giờ mới như tỉnh lại từ trong mộng, đi xuống xe theo anh.
Sau đó, Lương Bách Hiếu và bốn người đàn ông trung niên đã đứng bên cạnh nghênh đón đám người Lục Hi.
Khi Lương Bách Hiếu nhìn thấy Lục Hi thay đổi diện mạo, hắn ta mặt đầy khiếp sợ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ hành lễ.
Lúc này, Lương Thông nói: “Chúng ta lên đường đi gặp con yêu thú kia thôi”.
Nói xong, mọi người bắt đầu xuất phát đi về phía rừng rậm nguyên thủy.
Rừng rậm nguyên thủy là một loại rừng rậm đã đạt đến tuổi tác vô cùng lâu đời, mà không gặp phải tác động quá rõ rệt, từ đó lộ ra đặc trưng sinh thái đặc biệt, đồng thời có thể được xếp vào quần thể cấp cao.
Rừng rậm như vậy cung cấp đa dạng hóa chỗ ở cho động vật hoang dã, gia tăng tính đa dạng cho hệ thống sinh thái rừng rậm, hơn nữa những loại rừng rậm này không biết đã tồn tại mấy ngàn mấy chục ngàn năm, bên trong xuất hiện loài thành tinh, Lục Hi cũng không hề thấy kỳ quái.
Lúc này, hai người Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên nhìn xung quanh cây cối chọc trời che khuất cả bầu trời, bọn họ đều bị khiếp sợ với vẻ thần kỳ của thiên nhiên rộng lớn.
Còn những người khác đều yên lặng bước đi, đối với bọn họ mà nói, đây là sắp đối mặt với một trận chiến gian khổ, ngay cả chính phủ cũng không có cách nào khác, có thể tưởng tượng ra sinh vậy này hung hãng cơ nào, ngoại trừ Lục Hi, trong lòng những người khác đều không lạc quan.
Dọc theo mốc chỉ đường bộ đội đặc chủng lưu lại, mọi người đi thẳng về phía trước, đi hơn một tiếng, đột nhiên nghe thấy một tiếng nói: “Người đến dừng bước”.
Mọi người dừng bước, mấy bộ đội đặc chủng mặc đồ rằn ri vòng ra từng sau cây cổ thụ đi ra, đội trưởng trong số đó tiến lên nói: “Là ai?”
Lương Bách Hiếu lập tức nói: “Nhà họ Lương thành phố Nguyên Thái được mời tới trợ giúp”.
Đội trưởng kia nghe xong, anh ta cau mày nói: “Theo tôi, doanh trại của chúng tôi ở ngay phía trước, mấy người đi gặp tư lệnh của chúng tôi”.
Ngay sau đó, đội trưởng xoay người dẫn đường, mang mọi người đi về phía trước đi.
Lúc này, Lương Thông hỏi: “Con mãnh thú kia là thế nào?”
Đội trưởng nghe xong liền nói: “Là một con vượn cao chừng ba mươi mét, cơ thể to lớn, đi lại như gió, vô cùng khỏe, súng bắn tỉa của chúng tôi không thể khiến nó bị thương, tình huống rất không lạc quan”.
Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên nghe xong liền kinh hãi, thế gian còn có loại động vật lớn như vậy sao, quả thật nghe thôi đã sợ hãi rồi, nếu không phải là lời của một quân nhân nói ra thì bọn họ vốn cũng sẽ không tin.
Đúng lúc đó, mọi người đi đến một vùng đất trống, nơi này đã cắm mười mấy lều vải quân dụng, có một tiểu đội đặc chủng cầm súng đang tuần tra qua lại.
Đội trưởng tiến lên nói đôi câu, sau đó dẫn mọi người đi về phía lều vải lớn nhất ở chính giữa.
Đến cửa lều, đội trưởng kính lễ nói: “Báo cáo”.
“Vào”.
Theo tiếng nói khàn khàn vang lên, đội trưởng dẫn theo đám người Lương Thông đi vào lều vải.
Một người đàn ông trung niên mặc quân trang mặt đầy trang nghiêm đứng sau bàn, ông ta đang nhìn bản đồ phía trên.
Ở hai bên đã có mười mấy cao thủ võ đạo đang ngồi, những người này nhìn thấy Lương Thông tới, bọn họ vội vàng đứng lên hành lễ.
Lương Thông đáp lễ lại.
Lúc này người đàn ông mặc quân trang kia ngẩng đầu nhìn Lương Thông nói: “Xin hỏi ông là?”
“Lương Thông ở Nguyên Thái, là được mời tới”, Lương Thông nói.
Người nọ gật đầu nói: “Tôi là Trương Thuận, phó tư lệnh khu bảo vệ tỉnh, người phụ trách sự việc lần này, chào mừng các ông đến trợ giúp”.
“Tư lệnh Trương, bây giờ tình hình như nào?”, Lương Thông hỏi.
Trương Thuận nhìn ông ta rồi nói: “Con vượn khổng lồ đó chạy điên cuồng ở khắp nơi rừng rậm nguyên thủy, người của chúng tôi không đuổi kịp nó, đã điều hai chiếc máy bay trực thăng tới để tìm tung tích của con vượn, tôi tin không bao lâu sẽ có tin tức thôi, đến lúc đó chúng ta dốc hết sức tiêu diệt là được”.
Lục Hi nghe xong liền cau mày: “Tư lệnh Trương, con yêu thú đã nổi điên, e rằng máy bay trực thăng chỉ có thể làm nó kích động, chi bằng ông nói cho chúng tôi phương hướng đại khái, chúng tôi tự đi tiêu diệt, như vậy sẽ khiến người của ông tránh khỏi thương vong”.
Lương Thông gật đầu liên tục, bày tỏ đồng ý.
Bình luận facebook