• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ (1 Viewer)

  • Chương 161-165

Chương 161: Đánh nhau với bóng đen

Lục Hi đột nhiên xoay người, một quyền đánh trên đao dài.

Đao dài văng ra, bóng đen biến mất.

Nhưng trong nháy mắt, bóng đen lại xuất hiện phía bên phải Lục Hi, một đao đâm về phía eo anh.

Lục Hi nhanh chóng xoay người, một quyền ngăn cản, bóng đen lại một lần nữa biến mất.

Cứ như vậy chẳng mấy chốc Lục Hi và bóng đen đã đánh mười mấy chiêu, nhưng anh cũng không hề chạm được đến quần áo của bóng đen kia.

Thấy bóng đen lại biến mất, Lục Hi cười lạnh một tiếng, mở mắt xuyên thấu.

Lúc này, Lục Hi phát hiện bóng đen kia vẫn luôn quanh quẩn quanh mình.

Chỉ là tốc độ của gã quá nhanh, mắt người bình thường đã không còn theo kịp tốc độ của gã, cũng cảm giác giống như gã đã biến mất. Mãi đến khi gã ra tay thì mới có thể thấy rõ bóng dáng của gã.

Trong lòng Lục Hi cũng hết sức kinh ngạc, dựa vào tốc độ này, bóng đen kia có thể bước vào hàng tông sư, không thể nói là không mạnh.

Nhưng gã gặp phải Lục Hi, chẳng những Lục Hi rất mạnh, còn có được ma thuật mắt xuyên thấu.

Dưới con mắt xuyên thấu của Lục Hi, mặc dù tốc độ của bóng đen khá nhanh, nhưng quỹ đạo di chuyển vẫn ở trong mắt Lục Hi.

Mấy chiêu bóng đen đánh tới không thấy hiệu quả, gã cũng không tùy tiện ra tay nữa, mà duy trì di chuyển tốc độ cao xung quanh Lục Hi, dường như đang chờ anh lộ ra sơ hở.

Còn Vân Khả Thiên, Ngư Bạch, Thịnh Tư Vũ cùng Tần Lam, đều bắt đầu lo lắng cho Lục Hi.

Thân thủ bóng đen quả thực quá quỷ dị, thủ đoạn khó lòng phòng bị này thật không thể tưởng tượng nổi.

Bất thình lình, một quyền của Lục Hi chợt đánh vút lên trời, đầu quyền lộ ra một tia sáng lấp lánh, hung hãn nện vào trước mặt gã ba thước.

“Ầm!”

Một tiếng giòn tan, chỉ thấy bóng đen một đao đưa ngang trước người, chặn lại quyền này của Lục Hi.

Nhưng Lục Hi cười lạnh một tiếng, lại một lần nữa phát lực, quả đấm chấn động, một luồng sức mạnh xông ra.

Đao dài nứt toác thành mấy mảnh, ngay sau đó quyền này đánh vào bóng đen.

Bóng đen bị một quyền của Lục Hi đập bay ra ngoài.

Tay Lục Hi vung không ngừng, anh sải bước lên phía trước, lại liên tiếp hai quyền.

“Ầm ầm”, bóng đen lại trúng thêm hai quyền nữa.

Trúng liên tiếp ba quyền, cuối cùng bóng đen không thể nào biểu diễn thủ đoạn xuất quỷ nhập thần của gã, mà còn bị Lục Hi đập ngã xuống đất.

Lúc này, Lục Hi đi tới bên cạnh bóng đen, xé chụp đầu của gã, lộ ra một khuôn mặt hết sức bình thường.

Đúng lúc này, đột nhiên bóng đen nhảy lên, một chưởng cắt xuống cổ họng Lục Hi.

Lục Hi kinh hãi, dưới sức mạnh Cự Long trúng liên tiếp ba quyền mà người này còn có bản lĩnh đánh trả, ngược lại khiến anh rất bất ngờ.

Lục Hi nghiêng người tránh khỏi một chưởng này, còn bóng đen kia dùng cả tay chân liên tục tấn công Lục Hi với tốc độ cực nhanh.

Mỗi một chiêu của bóng đen đều hướng vào chỗ hiểm của Lục Hi, đều là một kích giết chết, hơn nữa tốc độ cực nhanh.

Theo như Lục Hi thấy, võ nghệ của bóng đen kia đã vượt qua tông sư bình thường, có tài nghệ tương đối cao.

Hơn nữa từ chiêu thức nhìn ra, thứ mà người này luyện tập là thủ đoạn chuyên để giết người, mỗi một chiêu đều mang mục đích đưa người ta vào chỗ chết, rất ác liệt tàn bạo.

Nhưng trong người Lục Hi có thuật cận chiến Thần Quan và khai triển ngày đêm không ngừng của ý thức thứ hai, mỗi ngày trôi qua, sự hiểu biết và vận dụng đối với võ thuật của Lục Hi sẽ có thêm một nhận thức mới, võ nghệ của anh đã không thể nào diễn tả bằng lời.

Một khi bóng đen mất đi thủ đoạn dịch chuyển tức thời thần bí, chỉ dựa vào võ thuật, Lục Hi không kém cạnh gã chút nào.

Chỉ nhìn thấy Lục Hi cũng không lui về phía sau, hai người lại triển khai đánh giết trong một tấc vuông.

Chiêu thức của hai người chiêu này tàn bạo và tuyệt diệu hơn chiêu kia, giữa ngón tay đều là đòn sát thủ. Đầu gối, cùi chỏ, đầu và chân đều là vũ khí của họ.

Tần Lam nghiêm túc nhìn trận chiến của hai người, trên mặt hiện lên vẻ khẩn trương.

Cô ta có thể nhìn ra bóng đen này vô cùng mạnh, còn mạnh hơn so với Lục Hi.

Nhưng Lục Hi bây giờ đã khác một trời một vực so với trước kia, võ nghệ của anh đã giống như nước chảy mây trôi, nhìn có vẻ tùy tiện nhưng đã đạt đến cảnh giới kỳ diệu không nói nên lời.

Mà trên người anh còn có nhiều chỗ thần kỳ, vì vậy mặc dù Tần Lam lo lắng, nhưng cô ta vẫn khá bình tĩnh.

Còn trong mắt đám người Ngư Bạch và Vân Khả Thiên, Lục Hi và bóng đen kia đã có chút mơ hồ không rõ, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy hai hư ảnh đan xen không ngừng.

Đúng lúc này, đột nhiên Lục Hi quát to, một quyền đánh vào bụng bóng đen, lập tức gã bị đập đến khom người.

Lục Hi nhấc chân, đầu gối đụng vào trán của gã.

Đầu bóng đen bị quăng ra xa, ngay sau đó Lục Hi đánh mấy quyền vào ngực bóng đen.

Bóng đen bị đánh bay ra ngoài, ngã bò trên đất, cuối cùng đã không nhúc nhích.

Lục Hi cười lạnh một tiếng, chậm rãi đi tới bên cạnh bóng đen và lật gã lên.

“Sao đã chết rồi?”

Đột nhiên Lục Hi ngây ra.

Anh đã khống chế lực, cũng không hề sử dụng hết, anh thấy với sức của bóng đen kia, đánh gã mấy quyền, nhiều nhất là trọng thương mất đi sức chiến đấu, sẽ không chết được, nhưng sao có thể xảy ra chuyện này.

Lúc Hi nghi ngờ, anh bắt đầu dùng mắt xuyên thấu quan sát thi thể bóng đen kia.

Lúc này anh kinh ngạc phát hiện các chỉ số cơ thể của bóng đen lại có sự khác biệt rất lớn so với người thường.

Mật độ xương cốt và bắp thịt của gã gấp mười mấy lần võ giả phổ thông, gấp mấy chục lần so với người thường.

Nội tạng của gã cũng lớn hơn so với võ giả, đặc biệt là trái tim to khoảng gấp đôi người bình thường.

Ngay lúc Lục Hi đang nghi ngờ, anh phát hiện tim gã có đường vân mịn.

Lục Hi cẩn thận nhìn, hóa ra những đường vân là sợi cơ thịt bị đứt trên tim.

Đây cũng là nguyên nhân chính khiến gã tử vong.

Lục Hi cau mày, nguyên nhân cái chết của người này chắc hẳn là tim, không thể nào chịu đựng sức lực quá lớn, mà bắp thịt bị đứt đã tạo thành nguyên nhân tử vong.

Nhưng thông thường võ giả cũng sẽ tùy theo cấp bậc, mức độ giữa các bộ phận đồng bộ với cơ thể .
Chương 162: Mười hai sứ đồ

Nói cách khác, bạn có bao nhiêu sức mạnh thì nội tạng cũng có thể chứa bấy nhiêu sức mạnh đó, sẽ không thể xảy ra loại chuyện này được.

Lục Hi nhìn thi thể, anh rơi vào trầm tư.

Lúc này, Tần Lam và Vân Khả Thiên đi tới, còn hai người Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ bị dọa sợ ôm nhau đứng một chỗ, không dám nhìn về phía bên này.

“Cái gì vậy?”, Tần Lam hỏi.

Lục Hi lắc đầu nói: “Chết rồi”.

“Đầu mối lần này lại đứt”, Vân Khả Thiên thở dài nói.

Bóng đen này chắc chắn không phải chủ mưu, người phía sau sắp đặt chuyện này vẫn chưa nổi lên mặt nước đâu.

Đáng tiếc rằng gã chết rồi, đầu mối cũng bị cắt đứt.

Lúc này, Lục Hi hừ lạnh một tiếng nói: “Cho dù chết cũng phải nhổ ra cho ông đây ít đồ”.

Hai tay Lục Hi ôm trước ngực, trong miệng bắt đầu đọc một chuỗi âm thanh kỳ quái.

Không bao lâu, trên thi thể bay lên từng luồng ánh sáng màu xanh, dần dần ở trong tay Lục Hi hình thành một quả cầu sáng, trong quả cầu từ từ xuất hiện từng bức ảnh.

“Thời gian chảy ngược!”

Đây là một loại trong pháp thuật Long Ngữ có thể truy tìm hình ảnh cuối cùng trên người vừa chết không lâu, mà độ dài ngắn của hình ảnh này quyết định bởi người sử dụng thời gian chảy ngược, pháp lực thâm hậu ra sao.

Lúc này, chỉ thấy trong quả cầu sáng màu xanh lam xuất hiện một tòa kiến trúc đổ nát, trong tòa kiến trúc có hai bóng dáng màu đen, dường như hai người đang nói gì đó, một bóng đen trong đó đã rời đi, mà nơi bóng đen đó đến chính là hướng này, cũng có thể phán đoán ra người chết trước mắt là bóng đen trong hình ảnh.

Lục Hi buông lỏng hai tay, quả cầu màu xanh lam tan đi, hình ảnh biến mất.

Trên trán Lục Hi cũng chảy ra từng tầng mồ hôi mịn.

Pháp thuật Long Ngữ thần bí mạnh mẽ, mới sử dụng thời gian chảy ngược này được mười mấy giây đã hút một nửa pháp lực trong rồng tinh, khiến Lục Hi cảm thấy mệt mỏi khó mà duy trì tiếp được.

Nhưng cuối cùng đã tìm thấy được đồng bọn của gã, theo con đường bóng đen này đi, Lục Hi đã đoán ra được tòa kiến trúc kia ở đâu.

Anh nhìn về phía Tần Lam và nói: “Cô bảo vệ đưa bọn họ về nhà, tôi đi tìm đồng bọn của gã”.

Tần Lam gật đầu, còn Lục Hi cứ như vậy tung người, nhảy vọt cao mười mấy trượng rồi chạy như điên.

Lúc này, Tần Lam kéo Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ đang trợn tròn mắt, bốn người ngồi trên xe Vân Khả Thiên, bắt đầu đi về.



Lúc này, bên trong nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô Tây Kinh.

Một người toàn thân mặc áo choàng dài màu đen lấy ra một vật kim loại hình tròn lớn từ trong lồng ngực ra, ấn nút phía trên.

Vật kim loại này chậm rãi bay lên, trôi lơ lửng trên không trung, tỏa ra mười một chùm ánh sáng màu lam.

Một lát sau, mười một người lối ăn mặc giống nhau xuất hiện trong chùm ánh sáng màu lam.

Bọn họ đều mặc áo choàng dài màu đen, dùng chụp đầu che mặt, ẩn núp trong bóng tối nên không thấy rõ diện mạo.

“Sứ đồ mười hai tôn kính, xin hỏi ông gọi chúng tôi có chuyện gì?”

Một bóng đen trong đó giọng khàn khàn hỏi.

Bóng đen được gọi là sứ đồ mười hai nói.

“Sứ đồ thứ nhất tôn kính, chào các vị sứ đồ”.

Nói xong, sứ đồ mười hai đặt tay phải trước ngực, khom người hành lễ, mọi người cũng đáp lễ.

Lúc này, sứ đồ mười hai mới lên tiếng.

“Vừa nãy, hộ vệ của tôi đã chết rồi”.

“Sao có thể chứ, ở thế giới này bọn họ gần như không có đối thủ”, có người kinh ngạc hỏi.

“Đúng, trước đó tôi cũng cho là như vậy”, sứ đồ mười hai nói.

Lúc này sứ đồ thứ nhất nói: “Chuyện gì xảy ra thế, hãy nói cho mọi người biết”.

Sứ đồ mười hai gật đầu nói.

“Mọi người cũng biết nhiệm vụ lần trước của tôi đã thất bại, do một người tên Lục Thiên Hành gây nên, tôi lần theo tung tích của hắn ta đến chỗ này, thông qua quan sát đánh giá, tôi cho rằng tương lai hắn ta sẽ uy hiếp đến chúng ta, vì vậy tôi cho hộ vệ đi giết hắn ta, kết quả ra sao chắc hẳn không cần tôi nhiều lời nữa”.

Sứ đồ mười hai nói xong, mọi người đều rơi vào im lặng. Một lát sau, vẫn là sứ đồ thứ nhất nói: “Ông dựa vào đâu mà cho rằng hắn ta sẽ uy hiếp chúng ta?”

“Tôi cũng không rõ, đây chỉ là cảm giác”, sứ đồ thứ mười hai đáp.

Lại im lặng một hồi, sau đó sứ đồ thứ nhất nói: “Chuyện này đã thông báo cho hội trưởng rồi, để hội trưởng quyết định xem làm thế nào”.

Mọi người rối rít gật đầu.

Lúc này, bọn họ rối rít nâng tay trái lên, ấn vào trên chiếc nhẫn, hồng ngọc trên nhẫn phát ra ánh sáng, sau đó vụt tắt.

Tiếp đó chính là màn chờ đợi trong im lặng, sau khoảng chừng năm sáu phút, chiếc đĩa kim loại trên không trung tỏa ra một chùm ánh sáng cực lớn.

Ngay sau đó, một ông già ngồi trên chiếc ghế bập bênh bằng gỗ, xuất hiện trong chùm ánh sáng.

Lão già này có một khuôn mặt của người phương tây, tuổi tác khoảng chừng tám mươi chín mươi tuổi, cặp mắt nhìn đục ngầu vô thần, râu dê màu vàng đen, cả người giống như sắp chết, không còn sức sống.

Thời điểm lão ta ta vừa xuất hiện, mười hai sứ đồ đồng loạt khom người hành lễ nói.

“Chào ngài hội trưởng tôn kính, sứ đồ của ngài gửi đến lời thăm hỏi sức khỏe chân thành nhất”.

Đột nhiên lão già ho khan mấy tiếng, giống như không thở nổi thì sẽ ho đến chết, khiến cho người ta lo lắng.

Mãi một hồi lâu mới khôi phục lại.

Chỉ thấy lão ta tựa vào ghế bập bênh, uể oải nói: “Các vị sứ đồ, mấy người có chuyện gì thế”.

“Thưa ngài hội trưởng, hộ vệ của sứ đồ mười hai đã chết rồi, chúng tôi cảm thấy phải báo cáo cho ngài”.

Sứ đồ thứ nhất nói.

“Ồ”, lão già giống như sắp chìm vào giấc ngủ đáp lại một tiếng: “Vì sao thế?”

Lúc này sứ đồ mười hai nói.

“Thưa ngài hội trưởng tôn kính, nhiệm vụ lần trước của tôi bị một người tên Lục Thiên Hành phá hư dẫn đến thất bại, tôi cảm thấy hắn ta có thể uy hiếp được chúng ta, vì vậy tôi đã sai hộ vệ đi giết hắn ta, nhưng hộ vệ đã thất bại rồi”.
Chương 163: Tìm thấy Phùng Tích Phạm

“Hóa ra là như vậy”, lão già mặt không cảm xúc nói.

Nhìn lão già cũng không có ý muốn nói gì, sứ đồ thứ nhất nói.

“Ngài hội trưởng, ngài xem tiếp theo chúng tôi nên làm thế nào, cái chết của hộ vệ không phải chuyện nhỏ, hơn nữa dự cảm của sứ đồ mười hai luôn rất chính xác”.

Lúc này, lão già lại ho một trận sặc sụa, khiến người ta hoài nghi lão ta sẽ qua đời bất cứ lúc nào trong cơn ho kịch liệt.

Một lát sau, lão già giống như đã vùng vẫy ra từ trong đường sinh tử chậm rãi nói.

“Sứ đồ thứ nhất, cậu nổi tiếng thông minh, sao lời như vậy cũng nói ra? Mục tiêu của chúng ta là truy tìm chân lý của thế giới này, giải ra chân tướng của nó, những thứ khác giao cho số mệnh là được”.

“Cho dù những người này sẽ gây ra uy hiếp đối với chúng ta, đó cũng là số mệnh cho phép, không cần để ý quá nhiều, ánh mắt của chúng ta phải rộng lớn hơn chút, cần phải nhìn vào sứ mệnh của mình, không phải đặt vào mấy chuyện vụn vặt này”.

Lúc này, sứ đồ mười hai nói: “Ý của hội trưởng là chúng tôi không cần để ý đến người này sao?”

Lão ta im lặng một lúc rồi nói.

“Số mạng ngoại trừ chân lý và chân tướng, thứ mà thế gian này khó suy nghĩ nhất, sự xuất hiện của mỗi người và mỗi sự việc đều có đạo lý nhất định. Người này có thể giết chết hộ vệ, chứng tỏ hắn ta rất mạnh, mà tất cả cường giả đến cuối cùng đều sẽ phát hiện. Thứ bọn họ và chúng ta theo đuổi đều giống nhau, chỉ là cách thức mọi người làm khác nhau mà thôi”.

“Chuyện này không cần để ý, hắn ta hoặc sẽ quật khởi, hoặc sẽ chết, hoặc sẽ vượt qua chúng ta, nhưng cái này có liên quan gì đâu, chúng ta chỉ cần tiến về mục tiêu phía trước, những thứ khác tự có số mệnh làm chủ.

Nói xong lời này, lão già liền biến mất trong chùm ánh sáng.

Sứ đồ mười hai rối rít khom người hành lễ.

Một lát sau, chỉ nghe thấy sứ đồ thứ nhất nói.

“Vậy thì chuyện này chấm dứt ở đây, chúng ta cố gắng hoàn thành sứ mệnh của mình đi, các vị sứ đồ tôn kính”.

Mọi người hành lễ với sứ đồ thứ nhất, lúc này sứ đồ thứ nhất lại nói.

“Sản xuất hộ vệ cực kỳ khó, hơn nữa chi phí đắt tiền, đây là hội trưởng vì sự an toàn của mọi người nên đã cung cấp cho mọi người. Bây giờ xem ra tồn tại của bọn họ cũng không phải vô địch, vì vậy, xin các vị sứ đồ tôn kính nên sử dụng cẩn thận”.

Các sứ đồ liếc nhìn sứ đồ mười hai một cái, sau đó hành lễ với nhau rồi biến mất trong chùm ánh sáng.

Lúc này, trong phòng khách chỉ còn sót lại một mình sứ đồ mười hai, ông ta đứng ở đó, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Đúng lúc này, một tiếng bùm vang lên, cửa lớn bị người ta đá văng, Lục Hi đã xuất hiện ở đây.

“Giả thần giả quỷ”, Lục Hi nhìn người được bao phủ bởi áo choàng đen, anh nói.

Sứ đồ mười hai liếc nhìn, ông ta dùng tiếng Hán tiêu chuẩn để nói: “Cậu Lục”.

“Ông biết tôi?”, Lục Hi chớp mắt nói.

“Sao lại không biết chứ? Chúng ta là bạn cũ mà”.

“Đừng giả thần giả quỷ, cởi áo choàng dài của ông xuống đi, nói ra ông là người xúi giục đứng đằng sau, tôi sẽ suy nghĩ tha cho ông một mạng”.

“Ha ha, tôi vô cùng khâm phục võ lực của cậu, cũng thừa nhận không phải đối thủ của cậu, nhưng cậu muốn giết tôi e rằng có chút khó khăn”.

Lục Hi nhướng mày.

Đúng lúc đó, áo choàng màu đen bỗng rơi xuống đất, người bên trong cứ như vậy đột nhiên biến mất.

Lục Hi kinh hãi, lập tức anh khởi động mắt xuyên thấu.

Sau đó anh kinh hãi phát hiện dưới mắt xuyên thấu cũng không thấy bóng dáng của người này.

Ngay lúc anh đang khiếp sợ thì phát hiện dưới lớp áo choàng đen có một vũng nước đang thấm xuống nước, trong nháy mắt đã hoàn toàn đi sâu xuống lòng đất không thấy nữa.

Lục Hi có thể cảm giác được vũng nước kia chính là do tên mặc áo choàng đen biến thành, nhưng đây là mánh khóe gì, ngay cả anh cũng không làm gì được.

Lập tức Lục Hi ngưng tụ lại tất cả lực tinh thần, hung hãn đâm xuống đất.

Chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau truyền tới từ dưới đất, nhưng rất nhanh đã không còn tiếng động.

“Chạy à, chạy thì ông đây cũng phải cho ông nếm chút mùi đau khổ”.

Lục Hi có thể cảm giác được lực tinh thần vừa nãy mình đánh vào mặc dù không thể làm chết người, nhưng đối với ông ta như vậy cũng quá đủ rồi.

Lúc này, Lục Hi thở dài.

Người đàn ông này trốn thoát, lúc này đầu mối thật sự đã bị cắt đứt.

Anh cảm thấy nhức đầu và nguy hiểm.

Sự xuất hiện cùng thủ đoạn thần bí của người mặc áo choàng đen này khiến anh mơ hồ cảm nhận được giống như đã tiếp xúc mới một luồng sức mạnh thần bí đang ẩn núp, hơn nữa sức mạnh này cũng cực kỳ lớn.

Nhưng Lục Hi tin rằng thông qua chuyện này, đối phương cũng sẽ khôngp tìm mình gây phiền toái.

Nếu đối phương còn dám dây dưa, vậy thì kẻ nào đến thì giết kẻ đó, giết cho đến khi bọn họ không dám chọc đến mình mới thôi.

Lai lịch của đối phương mặc dù rất thần bí, sức mạnh cũng lớn, nhưng sau lưng Lục Hi anh còn có một lão Long không gì là không thể.

Nếu đối phương thật sự chọc đến mình, vậy thì chờ anh thu thập đủ đồ hiến tế, anh sẽ cho bọn họ một niềm vui bất ngờ.

Lục Hi tin rằng ở chỗ lão Long giảo hoạt kia cái gì cũng có, đồ ở mọi nơi, chỉ có bạn không ngờ thôi, không có gì mà ông ta không có.

Lúc này, Lục Hi lại quét mắt nhìn một vòng, khi anh chuẩn bị rời đi, ánh mắt chợt sáng lên.

Anh đi đến một góc, đá vào vách tường trước mặt.

Vách tường này sử dụng gỗ cốp pha để ngăn cách, sau khi đạp đổ, bên trong lộ ra một bóng dáng bẩn thỉu đang co rúc trong góc tường.

Lục Hi nhìn bóng dáng kia rồi nói: “Phùng Tích Phạm, đứng lên đi”.

Bóng dáng kia nghe xong, hắn ta mù mờ ngẩng đầu nhìn Lục Hi trước mắt.

Tướng mạo của người này giống y hệt Phùng Tích Phạm Lục Hi gặp trên tàu Phoenix.

Lục Hi biết hắn ta là Phùng Tích Phạm thật, còn trên tàu Phoenix chỉ là người khác giả mạo mà thôi.

Phùng Tích Phạm nhìn Lục Hi hồi lâu, bỗng nhiên hét lên như phát điên.

“Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi có tiền, bao nhiêu tiền cũng có, cầu xin các người đừng giết tôi”.
Chương 164: Gặp bọn côn đồ

“Phùng Tích Phạm”.

Đột nhiên Lục Hi quát lớn, một tiếng rồng ngâm hổ gầm vang vọng trong phòng.

“Tôi tới cứu anh đây”.

Phùng Tích Phạm bị tiếng nói này trấn áp, hắn ta ngơ ngác nhìn Lục Hi, mặt đầy vẻ hoảng sợ.

Một lúc sau chỉ nghe thấy Phùng Tích Phạm dùng giọng nói không đáng tin hỏi: “Anh thật sự tới cứu tôi sao?”

“Đúng vậy, bây giờ anh tự do rồi, có thể rời đi được”, Lục Hi chậm rãi nói.

Phùng Tích Phạm sững sờ trong chốc lát, hắn ta chậm rãi đứng lên, vẫn không dám tin: “Tôi thật sự được tự do?”

Lục Hi nhìn hắn ta mà không nói gì, anh ném điện thoại của mình về phía hắn ta rồi nói: “Gọi bố anh đi, ông ấy lo cho anh lắm”.

Phùng Tích Phạm nhận lấy điện thoại, dùng ngón tay run rẩy bấm dãy số, đến lúc này hắn ta mới thật sự tin người trước mắt đã cứu mình.

Nghĩ đến nỗi kinh hoàng mấy tháng nay, nước mắt Phùng Tích Phạm không nhịn được chảy xuống.

Hắn ta từ nhỏ sống trong nhung lụa, nào có phải chịu đựng nỗi kinh hoàng và hành hạ như này, hắn ta cũng cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

Từ lúc người mặc áo choàng đen thần bí kia xông vào phòng Phùng Tích Phạm, giết chết hai vệ sĩ của mình dễ như trở bàn tay, sau đó bắt hắn ta đi, hắn ta liền cảm thấy giống như mình đã đi vào địa ngục vậy.

Từ đó về sau, hắn ta luôn bị nhốt, đối phương cũng chưa từng nói chuyện với hắn ta, không cần tiền cũng không cần mạng, cứ nhốt hắn ta như vậy, mỗi ngày cho hắn ta ăn một bữa cơm, uống một chai nước, đây chính là cuộc sống mỗi ngày của hắn ta.

Mỗi ngày Phùng Tích Phạm đều chìm đắm trong sợ hãi, lo lắng đối phương sẽ giết hắn ta, suy nghĩ này càng ngày càng lớn theo thời gian, hắn ta cũng sắp bị suy nghĩ này hành hạ đến phát điên.

Chờ đến lúc Phùng Tích Phạm ấn xong dãy số và gọi điện, nhìn thấy trên màn hình lại xuất hiện tên của bố, hắn ta liền oa oa khóc lớn.

Một lát sau, điện thoại vừa được kết nối, Phùng Tích Phạm liền bật khóc, khóc khoảng chừng mấy phút, hắn ta mới ngừng khóc, nghẹn ngào nói tình hình của mình cho bố.

Không lâu sau, Phùng Tích Phạm cầm điện thoại đưa tới cho Lục Hi, hắn ta nói: “Anh Lục, bố tôi muốn nói chuyện điện thoại với anh”.

Nhìn dáng vẻ cung kính của Phùng Tích Phạm, nhất định Phùng Anh Tài đã dặn dò gì với hắn ta rồi, Lục Hi lắc đầu cười một tiếng rồi nhận lấy điện thoại.

Trong điện thoại, Phùng Anh Tài lại một lần nữa bày tỏ cảm ơn với Lục Hi, ông ta cũng hy vọng anh có thể hộ tống Phùng Tích Phạm đến sân bay.

Cứu người cứu tới cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, đây cũng chỉ là chuyện đơn giản, Lục Hi liền đồng ý.

Cúp điện thoại, Lục Hi nói với Phùng Tích Phạm: “Đi theo tôi”.

Phùng Tích Phạm ngoan ngoãn gật đầu, không nhìn ra một chút dáng vẻ nào của con nhà giàu nữa.

Lục Hi cũng nhớ mang máng hình như người này thường xuyên khoe giàu trên mạng, trên người con chó hắn ta nuôi cũng đều là hàng xa xỉ, hắn ta cũng thường xuyên chụp hình đăng lên mạng xã hội, điều này làm dấy lên nhiều cuộc bàn tán của cư dân mạng.

Lục Hi không khỏi cười thầm, xem ra lần này Phùng Anh Tài sẽ dạy dỗ hẳn hoi Phùng Tích Phạm, chắc hẳn sau này nhất định hắn ta sẽ bớt phóng túng một chút.

Dẫn Phùng Tích Phạm ra khỏi xưởng, nơi này cách thành phố còn có một đoạn đường, hai người vừa đi vừa chờ xe.

Ở trên đường, Lục Hi hỏi thăm một chút tình hình khi đó của Phùng Tích Phạm.

Mà Phùng Tích Phạm cũng không cung cấp được tin tức gì có ích, chỉ nói hôm đó đang nghỉ ngơi trong khách sạn, nửa đêm có một người mặc áo choàng đen đi vào giết hai vệ sĩ của hắn ta, sau đó liền đưa hắn ta đi mất.

Về sau, Phùng Tích Phạm luôn bị nhốt, đã di chuyển mấy chỗ, những thứ khác cũng không còn gì đáng để nói.

Lục Hi lắc đầu, lúc này vừa hay có một chiếc xe trống đi qua, Lục Hi vẫy tay, xe taxi dừng lại bên cạnh hai người.

Lục Hi đang muốn lên xe, bỗng nhiên có tiếng xe mô tô gầm rú, bảy tám chiếc xe mô tô việt dã thắng gấp vây quanh Lục Hi và Phùng Tích Phạm cùng với chiếc taxi.

Lục Hi nhìn đám người này, vài tên tóc nhuộm đủ mọi màu sắc giống như con vẹt, bọn ngồi sau tay xách gậy bóng chày và ống thép, gõ bộp bộp vang dội trên đất.

Phùng Tích Phạm thấy tình hình này, lập tức sắc mặt trắng bệch hô lớn: “Đừng bắt tôi, đừng mà”.

Tiếng kêu của Phùng Tích Phạm khiếm đám người này cười rộ, chỉ thấy một người đàn ông cao gầy trong số đó xuống xe đến trước mắt hai người, gã thong thả đốt một điếu thuốc, sau đó nói.

“Lấy hết tiền trên người mày ra để tránh bị đòn”.

Phùng Tích Phạm bị dọa sợ nắm chặt áo Lục Hi, toàn thân hô hấp gấp gáp, trán tràn đầy mồ hôi hột, hắn ta lo đến mức sắp bất tỉnh.

Lục Hi lắc đầu, xem ra đúng là Phùng Tích Phạm bị dọa sợ rồi, hắn ta cũng có hơi thần hồn nát thần tính.

Lúc này, một đám tóc vàng đã xuống xe máy, vây quanh xe taxi và lôi tài xế ra, lục soát người anh ta, sau đó cầm đi tiền và điện thoại di động.

Tài xế mặt đầu oán hận, nhưng cũng không dám nói gì, coi như là đã tự nhận mình xui xẻo.

Lúc này tên cao gầy cầm đầu lại nói: “Con mẹ nó chúng mày chờ cái gì nữa, hay muốn ông đây đích thân ra tay?”

Một đám tóc vàng nhìn Lục Hi và Phùng Tích Phạm, bọn chúng cũng ồn ào nói.

“Con mẹ nó, còn không đưa tiền, đánh nó đi”.

“Cắt đứt chân nó, chúng ta soát người nó cũng vậy thôi, dài dòng với nó làm gì”.

Đám người ầm ĩ xong liền chuẩn bị ra tay.

Còn Phùng Tích Phạm đã sợ đến mức hét lớn, hắn ta ôm đầu ngồi xổm dưới đất, lại chọc cho đám người một trận cười to.

Lục Hi chau mày, chuẩn bị dạy dỗ một đám nhóc con chưa mở mắt này.

Đúng lúc đó, một người trong đám tóc vàng bỗng nhiên nhìn chằm chằm Lục Hi hai lần, mặt mày liền kinh hãi.

Hắn ta vội vàng tiến tới người cao gầy trước mắt, gấp gáp nói: “Anh Xà, chúng ta đi thôi, em mời mọi người uống rượu”.

Người được gọi là anh Xà nghe xong liền cười nói: “Mẹ nó chứ Viên Tiểu Vĩ, coi như mày có chút lương tâm biết mời anh Xà uống rượu, nhưng đợi xong cuộc làm ăn này đã rồi nói”.
Chương 165: Xử lý bọn côn đồ

Viên Tiểu Vĩ rất gấp gáp, vốn dĩ hắn ta đi theo Lý Dật Phàm lừa gạt người ta kiếm ăn, từ khi Lý Dật Phàm bị trừng trị rơi vào kết cục bi thảm, hắn ta không dám hỗn loạn ở khu thành phố nữa, mà chạy đến vùng ngoại ô, đi theo anh Xà gây rối.

Vừa rồi hắn ta không hề chú ý, mãi khi trừng trị xong tài xế, lúc nhìn kỹ thì suýt chút nữa đã hù chết hắn ta.

Người trước mắt này không phải là anh Lục kia sao? Hắn ta nhớ rất rõ chuyện tối hôm đó, đoán chừng cả đời cũng không thể quên được.

Lý Dật Phàm ỷ thể có ông lớn Vương Trung Hải ở khu Tây Thành chống đỡ mà đùa giỡn trước mặt người này, không ngờ ông lớn họ Đồ ở Tây Bắc đã đích thân ra tay, đánh Vương Trung Hải gần chết.

Lý Dật Phàm bị đối xử vô cùng thê thảm, đến bây giờ gã cũng không dám bước đến thành phố Tây Kinh một bước, ngay cả súng lục cũng không dám chế tạo nữa, sống cuộc sống không thuộc về mình.

Ngay cả anh Đồ cũng vô cùng cung kính với anh Lục này, nói gì nghe nấy. Nhóm côn đồ bọn chúng toàn bọn hàng thấp bé làm sao có thể chọc nổi?

Nếu người này giận dữ, ngộ nhỡ mình lại rơi vào kết cục giống Lý Dật Phàm, vậy thì chẳng phải sống không bằng chết sao?

Viên Tiểu Vĩ nói xong, một bên nháy mắt với anh Xà, ra hiệu người này không chọc nổi.

Nhưng anh Xà nào nghĩ được đến thế, gã ở vùng ngoại ô này xưng bá nhiều năm, lại có ông trùm khu Bắc Thành làm chỗ dựa cho gã, cho nên chưa từng sợ ai, gã không thèm để Lục Hi trong mắt chứ đừng nói đến cái thằng nhát gan bị dọa cho mất mật kia.

Gã trợn mắt nhìn Viên Tiểu Vĩ một cái, sau đó ngoắc tay nói: “Các anh em, đánh cho tao, đánh xong lục soát người”.

Đám người hô lên một tiếng, tay giơ gậy gộc đánh về phía Lục Hi và Phùng Tích Phạm.

Khóe miệng Lục Hi nhếch lên một tia cười nhạt.

Đúng lúc này, Viên Tiểu Vĩ giống như kẻ điên, hắn ta cầm ống thép cản trước mặt đám người rồi la lớn: “Hôm nay ai dám động đến hai người này, Viên Tiểu Vĩ tao liều mạng với kẻ đó”.

Nhìn ánh mắt Viên Tiểu Vĩ ứ máu giống như con gà chọi, tất cả mọi người đều sửng sốt.

“Mẹ mày, Viên Tiểu Vĩ mày điên rồi đúng không?”, anh Xà ngậm thuốc lá nói.

Nhưng Viên Tiểu Vĩ cũng chẳng quan tâm, hắn ta làm dáng vẻ như muốn liều mạng.

Thân phận anh Lục kia vô cùng thần bí, Viên Tiểu Vĩ cũng chưa từng thấy anh ra tay, không biết anh có công phu trên người không, mà anh cũng không nói rõ thân phận, Viên Tiểu Vĩ cũng không dám nói nhiều.

Nhưng hắn ta biết rằng tuyệt đối không thể cho đám người này đụng đến một đầu ngón tay của anh Lục, nếu không thì điều chờ đợi bọn chúng chính là chuyện vô cùng kinh khủng.

“Ai dám động vào hai người này, hôm nay phải bước qua xác tao”, Viên Tiểu Vĩ lại rống lên từng tiếng khản đặc, hung dữ chờ đợi đám người anh Xà.

Anh Xà liếc nhìn rồi hút một hơi thuốc, dùng sức ném tàn thuốc xuống đất, sau đó hung hãn đạp tắt, gã nói.

“Con mẹ mày cái đồ ăn cây táo rào cây sung, ông đây thu nhận mày mà mày dám trở mặt với tao, phế nó đi”.

Anh Xà ra lệnh, một đám đàn em cũng không do dự, trên tay cầm đủ loại gậy gộc đập về phía Viên Tiểu Vĩ.

Viên Tiểu Vĩ giống như nổi điên rống lên một tiếng, thay phiên nện ống thép vào đám người.

Lục Hi mắt lạnh nhìn cảnh này, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, còn Phùng Tích Phạm ôm đầu ngồi chồm hổm dưới đất, toàn thân run rẩy không ngừng nói: “Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi”.

Mặc dù Viên Tiểu Vĩ đang trong thế liệu mạng, nhưng đám thuộc hạ của anh Xà người đông thế mạnh, trong mấy phút ngắn ngủi, Viên Tiểu Vĩ liền ngã xuống vũng máu.

Lúc này, anh Xà nhìn về phía Viên Tiểu Vĩ ngã xuống đất, hung hãn phun một bãi nước bọt rồi nói: “Đây chính là kết cục của phản bội, các anh em, xử lý xong hai đứa kia, chúng ta đi uống rượu”.

“Được thôi”.

Đám người hô lớn, giơ gậy gộc lại nhào về phía Lục Hi.

Còn về Phùng Tích Phạm, bọn chúng cũng không thèm để trong lòng, chỉ là một tên yếu đuối mà thôi.

Khóe mắt Lục Hi thoáng qua một tia lạnh lùng, anh giương tay túm lấy một cây gậy bóng chày đang nện vào mình, dùng chút sức lực, gậy bóng chày đã vào tay anh.

Sau đó liền nghe thấy một tràng âm thanh đôm đốp cùng với tiếng kêu rên của đám côn đồ. Trong nháy mắt, đám người đều đã nằm trên đất, ai ai cũng ôm đầu, rên rỉ không dứt.

Anh Xà vừa đốt xong một điếu thuốc còn chưa hút một hơi đã nhìn thấy mười mấy thằng đàn em trong nháy mắt bị đánh ngã xuống đất.

Gã sững sờ nhìn Lục Hi, thuốc lá trong miệng rơi xuống.

Lúc này, Lục Hi xách gậy bóng chày, chậm rãi đi tới trước mặt gã và nói: “Anh Xà đúng không?”

Một tiếng “Bụp” vang lên, anh Xà quỳ trên đất, hoảng sợ nói.

“Đại ca, em là con lươn nhỏ, không phải anh Xà, em có mắt không thấy Thái Sơn, em xin lỗi, xin anh tha cho em”.

Anh Xà ý thức được rằng gã đã động đến ông lớn rồi, vậy nên gã vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

“Mày cũng thông minh đấy, mẹ nó”.

Lục Hi nói xong liền một cước đá anh Xà ngã nhào.

Nửa khuôn mặt của anh Xà lập tức sưng lên, răng cũng rơi mất mấy cái, gã té xuống đất che miệng khóc hu hu: “Đại ca tha mạng ạ, em cũng không dám nữa đâu”.

“Thứ phế vật, còn học đòi người ta lăn lộn xã hội”, Lục Hi lắc đầu, ném cây gậy bóng chày trên tay đi.

Lúc này, anh cong ngón tay bắn về phía Viên Tiểu Vĩ, một luồng chân khí thuần khiết tràn vào trong cơ thể Viên Tiểu Vĩ, hắn ta rên rỉ một tiếng rồi dần tỉnh lại.

Lúc này Lục Hi nói: “Cậu đi theo Phù Đồ đi, cứ nói là lời của tôi. Còn nữa, bảo Phù Đồ xử lý đám người này”.

Nói xong, Lục Hi kéo Phùng Tích Phạm vẫn còn run lẩy bẩy nhét vào trong xe, sau đó nói với tài xế đang trợn tròn mắt.

“Bác tài, lấy lại đồ của mình đi, tôi còn phải chạy đến sân bay”.

Tài xế nghe xong mới tỉnh táo lại, anh ta vội vàng đồng ý, tìm lại ví tiền và điện thoại của mình trên người đám lưu manh, lúc sắp đi, anh ta còn nhổ mấy bãi nước miếng vào đám người này.

Bây giờ Viên Tiểu Vĩ đã phản ứng được, hắn ta xoay người, quỳ xuống dập đầu nói với Lục Hi: “Cảm ơn anh Lục, cảm ơn anh Lục”.

Hắn ta biết câu nói này của Lục Hi đã thay đổi số mệnh của mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Long Đế Bất Diệt
  • Hoa Tiến Tửu
Chương 241-245
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Long tế chí tôn
  • Cố Tiểu Tam

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom