• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ (1 Viewer)

  • Chương 171-175

Chương 171: Bồi thường một trăm ngàn

Nhưng lúc này, hai người đàn ông nhìn thấy Lục Hi đứng dậy, giống như có chút không vui, bọn họ quan sát Lục Hi từ trên xuống dưới, một người trong đó nói.

“Nói thì dễ dàng, quần nhất định phải bồi thường, nhưng Lạc Lạc là người mẫu, cô ta dựa vào chân để kiếm cơm, nếu để lại sẹo, sự nghiệp sau này của cô ta có lẽ sẽ bị hủy hoại, anh bồi thường nổi không?”

“Đúng vậy, anh bồi thường nổi không?”, cô gái tên là Lạc Lạc kia cũng la ầm lên về phía Lục Hi.

Lục Hi chau mày nói: “Ý của mấy người là sao?”

“Thế này đi”, người đàn ông vừa mới nói đã đứng lên: “Nếu anh đã muốn xen vào chuyện này, cậu Vương tôi cũng không lừa gạt anh, đưa một trăm ngàn tệ qua đây, chuyện này coi như xong”.

Nói xong, cậu Vương cười lạnh nhìn Lục Hi.

Theo như hắn ta thấy, Lục Hi chính là một tên nghèo kiết xác, vậy mà còn dám làm bộ làm tịch ở trước mặt bọn họ, một trăm ngàn tệ đoán chừng có thể dọa cho hắn tè ra quần.

Lục Hi nghe thấy lời này, chân mày anh nhíu chặt, mãi hồi lâu mới nói: “Tôi thấy dáng vẻ mấy người không giống thiếu tiền lắm, cái này có hơi nhiều không?”

Lúc này, một người đàn ông khác đứng lên cười nói.

“Tôi và cậu Vương đương nhiên không thiếu tiền, nhưng chúng tôi chỉ là không ưa người khác giả bộ trước mặt mình. Nói thật với anh, một trăm ngàn cũng chỉ là tiền tiêu vặt mấy ngày của tôi và cậu Vương, chúng tôi cũng không quan tâm đâu, nhưng nếu anh dám đứng lên nói muốn đền, vậy thì với thân phận của hai chúng tôi, bảo anh đền một trăm ngàn cũng xem như là miễn cưỡng đồng ý đi”.

Lục Hi nghe xong, anh có chút không hiểu đây là thứ đạo lý xiên xẹo gì.

Lúc này, cậu Vương thản nhiên ngồi xuống nói: “Nếu anh muốn xen vào chuyện này, vậy thì bồi thường tiền đi, một trăm ngàn đến bản thân tôi cũng ngại nói ra khỏi mồm, để bạn bè biết thì không hiểu sẽ cười nhạo tôi thế nào đâu”.

Cô gái tên Lạc Lạc kia nói.

“Ê nhóc, anh phải biết rằng cậu Vương chúng tôi ăn một bữa cơm cũng hơn một trăm ngàn tệ, có thể nói lời này với anh đã là cho anh mặt mũi rồi đấy, bằng không chỉ một câu nói của cậu Vương, có thể sẽ khiến anh đền đến táng gia bại sản đấy”.

Lục Hi liếc nhìn, anh lắc đầu nói: “Một trăm ngàn thì một trăm ngàn, tôi đền cho mấy người”.

Nói xong, Lục Hi lấy ra điện thoại của mình và nói: “Đọc số tài khoản đi, tôi chuyển tiền cho”.

Cậu Vương liếc nhìn liền cười nói: “Lạc Lạc, đưa số tài khoản của cô cho anh ta đi, coi như là cho cô tiền tiêu vặt”.

Lạc Lạc mặt đầy mừng rỡ, cô ta vội vàng báo số tài khoản của mình.

Lục Hi không nói hai lời liền chuyển tiền, sau đó anh xoay người rời đi.

Đám người này vừa nhìn liền biết là con cháu nhà giàu quần áo lụa là, dẫn theo con gái đi tán tỉnh, coi anh là thứ ngu ngốc để chơi đùa, nhưng Lục Hi cũng không quan tâm.

Trong thẻ của Lục Hi bây giờ có hơn hai chục triệu, một trăm ngàn đối với anh mà nói cũng không phải chuyện lớn, nói thế nào thì chuyện này cũng là do bản thân gây nên, không thể vì mình mà khiến cô gái A Đóa này chịu lỗi.

Bồi thường tiền xong, Lục Hi rời đi, một đám người nhìn anh, bọn họ có chút bất ngờ, nhưng Lục Hi đã bồi thường đủ số tiền rồi, bọn họ lại nhìn Lục Hi không vừa mắt, cũng không biết nên nói gì, chỉ đành ngồi xuống dùng cơm.

Không bao lâu, A Đóa bưng hai bát mì qua đặt trước mặt Lục Hi, cô ấy nói nhỏ mang theo vẻ mặt đầy áy náy: “Cảm ơn anh, để anh bồi thường như vậy, quả thật ngại quá”.

“Không sao, tôi có tiền mà, hơn nữa chuyện này cũng trách tôi, không liên quan đến cô đâu, đừng nghĩ nhiều”, Lục Hi cười nói.

Một trăm ngàn tệ đối với anh mà nói không phải chuyện gì to tát, để không khiến A Đóa có áp lực trong lòng, Lục Hi cũng khoe khoang một chút về sự giàu có.

Nhưng trên mặt A Đóa lại hiện lên u ám, một trăm ngàn đối với cô ấy mà nói chính là con số trên trời, làm sao trong lòng cô ấy không áy náy chứ.

Có điều cô ấy cũng không còn cách nào khác, chỉ đành cố gắng hết sức cho thêm một phần pate lớn vào trong bát của Lục Hi, coi như bày tỏ lòng cảm ơn của mình.

Lúc này, Lục Hi lại bắt đầu ăn cơm, sau khi ăn xong, anh gọi A Đóa lấy giấy bút, viết dãy số điện thoại lên trên, sau đó nói.

“Nếu có ai đến tìm cô gây phiền phức thì gọi điện thoại cho tôi”.

Nói xong, Lục Hi cười một tiếng, anh đặt một trăm tệ lên bàn rồi xoay người rời đi.

Lục Hi cảm thấy đám người cậu Vương kia có chút không đáng tin, sợ rằng sau khi mình đi, A Đóa lại bị gây khó dễ, vì vậy mới cố ý để lại số điện thoại của mình.

Ai mà biết hành động này lại chọc giận đám người cậu Vương, anh còn chưa ra khỏi cửa tiệm thì nghe thấy cậu Vương quát to: “Thằng nhãi, mày đứng lại cho tao, mày có ý gì đấy?”

Lục Hi xoay người nói: “Không có ý gì, sao vậy?”

“Con mẹ mày xem thường ai đấy?”, một người đàn ông khác ở bên cạnh cậu Vương cũng quát mắng.

Lục Hi chậm rãi đi tới bên cạnh mấy người, anh nhìn bọn họ rồi nói.

“Các anh muốn tôi bồi thường một trăm ngàn tệ, tôi không muốn so đo với đám con nít mấy người, các anh còn muốn thế nào nữa?”

Nói xong, ánh mắt Lục Hi đột nhiên sắc bén.

Một đám người trong lòng sợ hãi.

Lục Hi hừ lạnh một tiếng, anh xoay người rời đi.

Một lát sau, mấy người mới hoàn hồn lại, chỉ thấy cậu Vương mặt đầy kinh ngạc chửi mắng.

“Con mẹ nó, thằng nhãi này hù dọa chúng ta, lần sau nếu nhìn thấy thì cắt chân chó của hắn trước rồi nói sau”.

Lục Hi ra khỏi quán cơm, xác định phương hướng rồi đi tới dãy núi phía sau.

Ngọn núi này tên là núi Loa Kế, là nơi phong cảnh đẹp tuyệt trần nổi tiếng ở Miêu Cương, du khách lui tới không ít.

Đi vào trong núi còn có một đoạn đường dài, Lục Hi bắt một tuyến xe buýt trên đèo, chậm rãi dọc theo con đường núi quanh co đi vào bên trong.

Trong con ấn tinh thần, anh có thể cảm nhận được Ô Lạp đang ở phía trước mười mấy dặm và liên tục dịch chuyển về trước.

Anh cũng không gấp gáp, chờ khi nào Ô Lạp hoàn toàn đứng im, sau khi xác nhận hang ổ của ông ta thì từ từ chạy tới cũng không muộn, ngược lại nếu đi sớm thì sẽ rút dây động rừng.

Cứ như vậy, Lục Hi vừa thường thức phong cảnh ven đường vừa đi.

Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài du khách tự lái xe du lịch vượt qua xe buýt đi vào trong. Trong đó Lục Hi phát hiện ra đám người cậu Vương, năm người đi một chiếc xe việt dã, hú hét đi qua.
Chương 172: Tiến vào rừng rậm

Lục Hi cười một tiếng rồi lắc đầu, trẻ tuổi nhiều tiền, tận hưởng cuộc đời cũng không sai. Nhưng quan trọng là đám con nhà giàu này chưa từng trải qua sóng gió gì. Bọn họ ỷ có tiền, toàn là một đám dáng vẻ trời là nhất mình là nhì cực kỳ buồn cười. Bọn họ không hề biết thế giới này có biết bao điều nguy hiểm và khủng khiếp.

Trong mắt bọn họ thế giới này chẳng qua chỉ có tiền, phụ nữ và rượu ngon, ngoài ra không còn gì khác.

Sau hơn hai tiếng, xe buýt dừng lại ở cửa khu thắng cảnh núi Loa Kế, Lục Hi mua vé, bắt đầu đi bộ về phía trước.

Một con đường phong cảnh xinh đẹp, đi hơn một tiếng, cuối cùng Lục Hi đã đến “Hổ Khiêu Hiệp” ở sâu trong khu thắng cảnh.

Ở đây có dòng nước chảy xiết, hai bờ sông có cây lớn thành rừng, đỉnh núi dựng thẳng lên trời, mây trắng lượn lờ giữa sườn núi, vô cùng nguy nga tráng lệ.

Lục Hi không kìm được khen ngợi một tiếng: “Cảnh đẹp”.

Nhưng đúng lúc này anh lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Giỏi lắm nhóc con, vậy mà lại gặp mày ở đây, bây giờ để xem thằng nhóc mày còn có thể phách lối nữa không”.

Lục Hi theo tiếng nói nhìn sang, chính là đám người cậu Vương kia, bọn họ cách đó không xa nhìn mình, đồng thời đi tới.

Lục Hi thở dài: “Thật là phiền phức!”

Nói xong, Lục Hi lách người đi lòng vòng vào trong rừng rậm, anh còn có chuyện phải làm nên chẳng buồn dây dưa với mấy người này.

Cậu Vương liếc nhìn liền nghiến răng nghiến lợi nói: “Con mẹ nó còn muốn chạy à? Triệu Binh, đuổi theo cho tao”.

Triệu Binh gật đầu, gã cắm đầu đuổi theo vào rừng rậm, thân thủ nhìn hết sức nhạy bén.

Lúc này cậu Vương cười nói.

“Mẹ nó, để xem hắn có thể chạy đến đâu, chúng ta từ từ đuổi theo, chờ Triệu Binh đánh cho hắn gần chết, chắc chúng ta qua đó cũng vừa lúc”.

Nói xong đám người cậu Vương cười ha ha giống như đi chơi tiết Thanh Minh vậy, bọn họ cũng đi vào rừng rậm.

Sau khi Triệu Binh đi vào rừng rậm truy tìm tung tích của Lục Hi, gã chính là lính đặc chủng giải ngũ, cực kỳ giỏi ở mặt này, gã vừa để lại ký hiệu cho đám người cậu Vương đuổi theo, vừa truy tìm Lục Hi.

Nhưng càng đuổi theo, trong lòng Triệu Binh lại càng kinh hãi.

Vốn ở trong mắt gã, những dấu vết xem như rõ ràng lại dần dần biến mất, ngay cả một chút tung tích cũng không thấy.

Triệu Binh không thể tin nổi dò xét xung quanh hồi lâu, nhưng cũng không phát hiện ra bất kỳ tung tích nào của Lục Hi, gã biết mình đã đụng phải cao thủ rồi.

Trong tình hình này, là một vệ sĩ gã không thể tiếp tục đuổi theo nữa, trách nhiệm bây giờ của gã là quay về khuyên bảo đám cậu Vương, nói họ đừng mạo hiểm nữa, rất có thể đây là một nhân vật nguy hiểm.

Nghĩ tới đây, Triệu Binh lập tức quay lại, nhưng đúng lúc này trong rừng rậm bỗng nhiên nổi sương mù, nhất thời trong lòng Triệu Binh khẩn trương.

Loại chuyện như này chính là đại kỵ, không nhìn rõ phương hướng trong rừng rậm là chuyện cực kỳ nguy hiểm, một khi lạc đường thì có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Lúc này gã tăng tốc chạy về hướng đường cũ.

Không bao lâu đã tràn đầy sương mù, tầm nhìn chưa đến mười mét, nội tâm Triệu Binh đã gấp gáp không dứt.

Đúng lúc đó, gã nghe được tiếng nói của cậu Vương.

“Triệu Binh, con mẹ nó mày ở đâu, ông đây không nhìn thấy đường”.

Lập tức Triệu Binh yên tâm hơn chút, gã vội vàng chạy về phía tiếng nói, vừa chạy vừa đáp: “Cậu Vương, tôi ở đây, cậu đứng yên đừng nhúc nhích, tôi đến đây”.

“Con mẹ mày muốn hù chết ông đây à, nhanh lên chút”, cậu Vương mắng to.

Triệu Binh nhanh chóng chạy tới bên cạnh cậu Vương, gã nói: “Tôi đây cậu Vương”.

Lúc này sắc mặt đám người cậu Vương mới dễ nhìn hơn chút, bọn họ đi theo thì phát hiện có sương, tầm nhìn không đủ.

Ký hiệu Triệu Binh để lại cũng không thấy rõ, trong lòng bọn họ liền hoảng loạn, lúc này nhìn thấy Triệu Binh, bọn họ mới bình tĩnh lại được.

“Xảy ra chuyện gì thế?”, cậu Vương hỏi.

Triệu Binh trả lời: “Cậu Vương, sương mù trong rừng rậm là chuyện rất thường gặp, chờ sương mù tan đi là được, nhưng tôi thấy hay là chúng ta về đi”.

“Tại sao phải về?”, cậu Vương đáp.

Triệu Binh chau mày nói: “Người kia hình như là cao thủ, hơn nữa trong rừng rậm tình hình phức tạp, tôi sợ cậu gặp nguy hiểm”.

“Mẹ kiếp mày còn nói mình là lính đặc chủng giải ngũ, cao thủ nội gia, một mình đánh mười mấy tên, bây giờ gặp phải người ta đã sợ rồi?”, cậu Vương hét lớn.

Trong lòng cậu Vương giận dữ, bị Lục Hi hù dọa ở quán cơm, hắn ta cảm thấy vô cùng mất mặt, nếu bây giờ Lục Hi chạy mất, mặt mũi không tìm về được, bảo hai người phụ nữ này làm sao coi trọng mình nữa.

Hắn ta và Lưu Vân Thiên đã tốn không ít tâm tư vào hai cô người mẫu này, còn chưa thu được gì tới tay đâu. Nếu hôm nay không tìm được thằng nhãi kia sẽ khiến mình nổi cáu, đoán chừng đêm nay mình không thể cứng rắn nổi, như vậy sao được, tuyệt đối không được.

Triệu Binh bị cậu Vương chửi mắng một hồi, trên mặt hết trắng đến đỏ, cực kỳ khó xử.

Thật ra thì cũng không phải gã sợ Lục Hi, là một người lính đặc chủng và võ giả nội gia, gã tự tin người bình thường tuyệt đối không phải đối thủ của mình.

Nhưng hoàn cảnh nơi này khá đặc thù, gã sợ mình sơ suất, ngộ nhỡ cậu Vương có chuyện gì bất trắc, gã sao gánh vác nổi.

Lúc này, cậu Vương tức giận nói: “Đuổi theo cho tao, tao không tin hắn có thể lên trời”.

“Cậu Vương, hoàn cảnh này không thích hợp truy đuổi đâu, nếu không thì đợi sương mù tan rồi lại đuổi theo”, Triệu Binh nói.

“Con bà nó chứ, đợi sương mù tan thì hắn cũng đã chạy mất dạng lâu rồi, tiếp tục truy đuổi theo hướng hắn chạy đi”, cậu Vương giận không kìm được quát mắng.

“Dạ”.

Triệu Binh không biết làm sao đành xoay người, từ từ đuổi theo hướng Lục Hi biến mất.

Nhưng gã không dám đi nhanh, từ đầu đến cuối đều duy trì khoảng cách an toàn với đám người cậu Vương, để đám người đó nằm trong tầm mắt gã.

Lúc này, Lạc Lạc nói: “Hay là thôi đi, chân tôi đau lắm rồi”.

“Đúng vậy, hay là thôi đi, tôi cũng không đi nổi rồi”, một cô gái khác nói.

Cậu Vương nghe xong nói: “Sợ cái gì, chúng ta đi từ từ, vốn dĩ chính là tới du lịch mà, qua một lúc thì gọi Triệu Binh về cầm theo trang bị cho chúng ta, tìm một chỗ tốt, chúng ta mở tiệc ngoài trời, quá tuyệt”.

Hai cô gái nghe xong, trên mặt lộ ra ý cười, im lặng đồng ý.
Chương 173: Đến sơn cốc

Cậu Vương với cậu Lưu này đã tiêu không ít tiền cho hai người học, thứ nên đồng ý thì phải đồng ý, đây cũng là một quy tắc và trách nhiệm mọi người hiểu nhưng không nói ra, nhưng sẽ gây nên khó chịu.

Cứ như vậy, đám người đi khoảng nửa tiếng đồng hồ, không những sương mù không ít đi, ngược lại còn càng thêm dày đặc.

Lúc này, Triệu Binh cảm giác có chút không đúng, gã dừng lại nói.

“Cậu Vương, thật sự chúng ta không thể đuổi theo nữa đâu, bây giờ không nhìn được đến ba mét nữa rồi, nếu tiếp tục đuổi, chúng ta có thể sắp phải tách ra”.

Thật ra thì trong lòng cậu Vương cũng đã bắt đầu sợ, dù sao cũng đang ở trong rừng rậm, sương mù ngày càng lớn, hơn nữa trời sắp tối rồi, hắn ta cũng không dám đi tiếp.

Vừa hay Triệu Binh nói ra, cậu Vương cố ý chau mày, thở dài nói.

“Thật là, coi như tên nhãi đó tốt số, chúng ta nghỉ ngơi trước, chờ sương mù tan đi, tôi bảo Triệu Binh quay về cầm trang bị, chúng ta tìm một nơi tốt quanh đây, cố cho qua một đêm”.

Mọi người vừa nghe xong cũng đều dừng lại, thật ra thì bọn họ đã sớm không muốn đi tiếp rồi, lời của cậu Vương vừa hợp ý mọi người.

Một đám người dừng lại, Triệu Binh quét dọn ra một mảnh đất trống, mọi người ngồi xuống nói chuyện phiếm, còn Triệu Binh thì cau mày nhìn xương mù dày đặc xung quanh, mặt đầy cảnh giác.

...

Lúc này, ở một nơi nọ trong rừng rậm, Lục Hi tựa vào một thân cây cổ thụ chọc trời, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Anh đuổi theo ấn ký tinh thần đến nơi này, phát hiện Ô Lạp vẫn luôn ở đây, ông ta chạy qua chạy lại trong chu vi khoảng mười dặm, cũng không biết ông ta đang làm gì nữa. Lục Hi cứ nghỉ ngơi đã, đợi sau khi ông ta đã đứng yên rồi mới đi tìm, tránh lãng phí tinh lực của mình.

Cứ như vậy khoảng chừng hơn ba tiếng đồng hồ, Ô Lạp ở cách đó không xa mới hoàn toàn dừng lại, phạm vi hoạt động thu nhỏ trong chu vi mười mấy mét.

Lục Hi biết có thể chính là nơi ở của phái Vu Cổ, thế là anh mở mắt, nhảy xuống thân cây, đi về phía Ô Lạp ở đó.

Nhưng chưa đi được hai bước, bỗng nhiên Lục Hi dừng lại nhìn ra phía sau.

Chỉ thấy phía sau có mấy bóng người đi tới, lập tức Lục Hi ngây ra.

Mãi đến khi mấy người đi tới gần Lục Hi, khi nhìn thấy anh, họ liền không thể tin nổi.

Sau đó nghe thấy người đến hung hãn nói: “Mẹ nó, xem lần này mày có thể chạy đi đâu được nữa”.

Lục Hi thở dài rồi nói: “Vậy mà mấy người cũng tìm được tôi cơ đấy, bái phục luôn”.

Đoàn người này chính là đám cậu Vương.

Lục Hi tưởng rằng mình đã bỏ rơi được bọn họ từ sớm, cả đời này cũng không gặp được, không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại rồi.

Anh nào có biết đám người cậu Vương sau khi đợi hơn một tiếng, cuối cùng sương mù mới tan đi.

Nhưng Triệu Binh phát hiện bọn họ đã lạc đường.

Lạc đường ở trong rừng rậm chính là chuyện cực kỳ đáng sợ.

Cũng may có Triệu Binh là lính đặc chủng giải ngũ, gã dẫn bọn họ đi tìm tung tích loại người, ngay cả đoán mò cũng tìm được ra nơi này.

Không ngờ vừa ra khỏi rừng rậm lại đụng phải Lục Hi.

Lúc này, cậu Vương hung dữ cười gằn: “Không có ai mà ông đây không tìm được, thằng nhãi mày chuẩn bị chịu chết đi”.

Nhìn đám người cậu Vương quần áo rách rưới cùng với vết thương toàn thân do nhánh cây chọc vào, Lục Hi thiếu chút nữa bật cười.

Đây không phải là lạc đường rồi đánh bậy đánh bạ đụng phải mình sao? Nói cứ như là đặc biệt đi tìm anh vậy.

“Mấy người sao?”, Lục Hi thở dài: “Mau đi đi, đây không phải nơi tốt đẹp gì đâu”.

“Mày đừng có lảm nhảm bên tai tao nữa, Triệu Binh, cắt đứt chân nó cho tao, ông đây từ từ trừng trị hắn”, cậu Vương hung hãn nói.

Triệu Binh cũng cực kỳ khó chịu trong lòng, vì cái tên Lục Hi này khiến mình bị mắng không ít, lập tức gã quát một tiếng rồi chạy vọt tới.

Lục Hi thầm lắc đầu, đứng sừng sững bất động.

Đúng lúc đó, bốn phía truyền đến tiếng vang sột soạt, có mấy người ăn mặc quái dị xuất hiện ở trước mắt mọi người, nói: “Mấy người là ai?”

Đám người cậu Vương kinh hãi, những người này mặc quần áo dân tộc thiểu số, trên mặt vẽ hình cổ quái, trong tay cầm đao trúc, chúng nhìn chằm chằm vào bọn họ.

“Cái gì thế này, chương trình của khu du lịch à?”, cậu Vương ngạc nhiên nói.

Lạc Lạc cũng vỗ tay nói: “Tốt quá, tôi đang vừa mệt vừa đói, vất vả lắm mới nhìn thấy người ta, chúng ta đi ăn chút gì đó rồi thưởng thức chương trình, thế nào?”

Còn Triệu inh vừa nhìn thấy liền lập tức thu tay lại, quay về bên cạnh cậu Vương, âm thầm quan sát đánh giá đám người này.

Lục Hi nghe thấy lời của cậu Vương và Lạc Lạc, anh không khỏi âm thầm lắc đầu, thật sự là quá ngây thơ dốt nát. Thế giới này hoàn toàn vô hại trong mắt bọn họ.

Đúng lúc này, một ông già gầy như cây trúc mặc áo choàng dài màu xám xuất hiện trước mặt đám người, ông ta giống với người bình thường, nhưng trên mặt lại không có hình vẽ.

Ông ta nói: “Các cô cậu, tối nay ở đây có chương trình biểu diễn, cô cậu có thể đi thưởng thức một chút”.

Cậu Vương nghe xong, nhất thời trên mặt lộ ra vui mừng, đi mấy tiếng trong rừng, hắn ta chưa từng trải qua khổ sở như vậy, sớm đã vừa mệt vừa đói, chỉ là không còn cách nào khác đành phải cố gắng chống cự.

Bây giờ vừa nghe có đồ ăn, lập tức tinh thần tỉnh táo, hắn ta nói với Triệu Binh: “Mày trông thằng nhãi này cho tao, chờ khi ăn no rồi thì tính sổ với hắn sau”.

Nói xong, cậu Vương dẫn đầu đi về phía trước.

Chỉ cần có người thì dễ thôi, nơi có người sẽ cần đến tiền, mà thứ cậu Vương có là tiền, chờ sau khi được hầu hạ ăn no uống say và thưởng thức tiết mục rồi, hắn ta sẽ hành hạ thằng nhãi này, thật mãn nguyện biết bao.

Một đám người đi về phía trước, lão già và đám người ăn mặc quái dị đi theo sau, còn Lục Hi cũng không lên tiếng, anh chỉ lẳng lặng đi sau đám người cậu Vương.

Đi hơn nửa tiếng đồng hồ, trước mắt mở rộng thông suốt, họ đi đến cửa của một vùng sơn cốc.

Chỉ thấy một vài đống lửa được đốt lên bên trong sơn cốc, còn có mười mấy người mặc đồ dân tộc đang múa hát tưng bừng quanh đống lửa.

Cậu Vương và đám người Lạc Lạc vừa nhìn xong lập tức hò reo chạy về phía sơn cốc, Triệu Binh mặt đầy cảnh giác đi theo ở phía sau.

Còn Lục Hi cũng đi theo bọn họ, không nhanh không chậm, trong dấu ấn tinh thần của anh cho biết Ô Lạp đang ở sơn cốc này, đây cũng chính là nơi anh cần phải tới.
Chương 174: “Chương trình chính thức bắt đầu, các cô cậu đi theo tôi”

Đến khi bọn họ đi vào trong sơn cốc, một người cao gầy sắp xếp bọn họ ngồi xuống một chỗ trước đống lửa, sau đó chuẩn bị rời đi.

Lúc này cậu Vương nói: “Này tôi bảo, mau làm chút đồ ăn đồ uống cho chúng tôi đi, đói bụng lắm rồi”.

Lão già cười một tiếng nói: “Lập tức tới ngay, xin chờ một chút”.

Lão già rời đi, còn đám người quái dị ở cách đó không xa nhìn đám người Lục Hi.

Lục Hi cười một tiếng, anh ngồi xếp bằng gần đám người cậu Vương.

Cậu Vương liếc nhìn rồi cười lạnh: “Con mẹ nó gan mày lớn đấy, đợi lát nữa xem ông đây trừng trị mày thế nào?”

“Nếu như lát nữa anh có thể bảo vệ tốt bản thân mình thì coi như tôi cảm ơn trời đất”, Lục Hi cười nói.

“Thật là điếc không sợ súng, Triệu Binh, giết hắn cho tao”.

Vốn là cậu Vương đang chờ ăn uống no nê rồi trừng trị Lục Hi, nhưng Lục Hi này nói năng ngông cuồng như vậy, hắn ta cảm thấy không thể tiếp tục chờ thêm được nữa.

Ở trước mặt người đẹp năm lần bảy lượt bị thằng nhãi này chống đối, hắn ta tức mà không làm gì được.

Triệu Binh nghe xong liền cau mày nói: “Cậu Vương, ở đây nhiều người như vậy, không phải chỗ để ra tay đâu, chờ sau khi ăn cơm xong thì chúng ta dẫn hắn đi”.

Cậu Vương nghe xong, chậm rãi gật đầu nói: “Được, ông đây nhẫn nhịn thằng khốn này một lúc, mẹ nó”.

Cậu Vương cũng cảm thấy ra tay ở đây cũng không quá thích hợp, ngộ nhỡ khiến cảnh sát đến khu thắng cảnh, dựa vào thân phận của mình thì đương nhiên không sao.

Nhưng thù này hắn ta lại không báo được, vậy nên nhẫn nhịn một chút cũng không sao, dù sao bây giờ tên khốn kiếp này cũng không chạy thoát nổi.

Cậu Vương hung hăng trợn mắt nhìn Lục Hi, trong lòng hắn ta bắt đầu tràn đầy mong đợi đến bữa tiệc lớn.

Không bao lâu, có người đưa đến hai chiếc chân nai nướng và một thùng trà chua đặt bên cạnh đám người cậu Vương, sau đó liền rời đi.

Đám người cậu Vương liếc nhìn, lập tức không bằng lòng, hắn ta hét lên: “Chúng mày cho ông đây ăn mấy thứ này à, còn không mau làm đồ tốt mang lên đây, thứ ông đây có là tiền nhé”.

Nhưng lại không một ai để ý đến bọn họ, đám người cậu Vương liếc nhìn, nghiến răng nghiến lợi mắng khu thắng cảnh, nói rằng chờ sau khi quay về nhất định phải khiếu nại bọn họ, sau đó không thể làm gì khác đành bắt đầu ăn chân nai nướng.

Bọn họ thật sự quá đói rồi, hiện giờ cũng không để ý nhiều như vậy.

Vào lúc bọn họ ăn như hổ đói, Lục Hi bắt đầu quan sát tình hình bên trong sơn cốc này.

Đúng lúc này, có hai người bước xuống từ trên một nhà sàn cao mấy chục trượng ở trung tâm sơn cốc.

Một người trong đó mặc áo dài màu xám cổ xưa và có râu. Một người khác mặc đồ dân tộc, sắc mặt gầy nhom giống như quỷ.

Hai người xuống lầu, lập tức có hai nhóm trai tráng khỏe mạnh mặc đồ dân tộc đứng hai bên, giống như vây quanh người nổi tiếng, trong đó có bóng dáng của Ô Lạp.

Còn những người khác trong sơn cốc cũng quỳ rạp dưới đất, trong miệng nói mấy câu không nghe rõ.

Đám người cậu Vương nhìn thấy thì lập tức cười nói: “Mau nhìn xem, chương trình bắt đầu rồi, không biết có thứ gì dễ chơi không?”

Còn Lục Hi lẳng lặng nhìn hai người kia, cau mày không nói.

Lúc này, hai người đi đến trung tâm sơn cốc, lão già gầy nhom vung tay lên, nhất thời toàn bộ yên lặng như tờ.

“Hôm nay là ngày tế cổ thần một năm một lần của phái Vu Cổ chúng ta, cầu cổ thần phù hộ phái Vu Cổ chúng ta vĩnh viễn muôn đời”.

“Cổ thần bảo vệ, phái Vu Cổ vĩnh viễn muôn đời”.

Lúc này, tất cả mọi người đồng loạt nói câu này, âm thanh vang vọng trong sơn cốc.

Một lát sau, lão già gầy nhom giơ tay, lúc này đám người mới dừng lại, sau đó ông ta nói.

“Hôm nay lại là ngày tốt phái Vu Cổ chúng ta kết liên minh với tông sư Diêu Cương - người được kính trọng trong giới võ đạo ở Miêu Cương, cảm ơn tông sư Diêu đã mang vật tế đến cho chúng tôi”.

“Cảm ơn tông sư Diêu”.

Trong sân lại vang lên tiếng hoan hô.

“Cũng ra gì và này nọ đấy chứ”, đám người cậu Vương ở bên cạnh nhìn vô cùng nồng nhiệt nói.

Chân mày Lục Hi đã nhíu ngày càng chặt.

Lúc này, lão già gầy nhom vung tay lên nói: “Mọi người đi cùng tôi”.

Nói xong, ông ta xoay người đi về phía sau nhà sàn, mọi người theo sát sau đó.

Lúc này, người gầy như cây trúc vừa dẫn đám người qua lại xuất hiện trước mắt, hắn ta nói với mọi người: “Chương trình chính thức bắt đầu, các cô cậu đi theo tôi”.

“Được, có chút hay ho đấy, Triệu Binh, trông chừng thằng khốn kia, đừng để cho hắn chạy đấy”, cậu Vương nói.

Lục Hi lắc đầu, anh đứng dậy đi theo mọi người ra phía sau.

“Thằng nhãi mày cũng thức thời đấy, biết không chạy nổi à”, cậu Vương nhìn theo hung hãn nói.

Lục Hi nghe mà không ngừng lắc đầu.

Một lát sau, đoàn người đã đến phía sau nhà sàn.

Phía sau có một đầm nước chu vi khoảng mười trượng, nhiều đống lửa rọi xuống tỏa ra ánh sáng xanh sâu không thấy đáy.

Bên cạnh đầm nước đã có mấy chục người phái Vu Cổ đang đứng đó, còn có bảy tám chàng trai cô gái mười tám mười chín tuổi bị trói chặt, họ quỳ xuống bên hồ, mặt đầy kinh hoàng.

Đám người cậu Vương liếc nhìn.

“Mẹ kiếp, chương trình này thật sự quá kích thích, họ muốn làm cái gì thế?”

Đột nhiên vào lúc này, người gầy như cây trúc vung tay lên nói: “Dẫn họ đi”.

Lập tức có mấy người phái Vu Cổ đi qua túm cánh tay mấy người, kéo xuống đầm nước.

“OMG, mấy người nhẹ chút thôi, mời người ta tham gia chương trình thì khách khí một chút được không?”

Đám người cậu Vương vừa đi về phía đầm nước, vừa mắng.

Lúc này Triệu Binh đầu đầy mồ hôi, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Khi lão già gầy nhom kia nói đến Diêu Cương, gã cũng đã biết chuyện không đơn giản rồi.

Gã biết Diêu Cương là một trong hai tông sư lớn của Miêu Cương.

Còn lão già gầy nhom kia có thể đi cùng với một tông sư lớn, vậy thì có thể kém hơn sao.

Tình hình hiện giờ kỳ quái như vậy, gã biết rõ chuyện lớn không ổn rồi, nhưng không dám lộ ra nét mặt, gã đang suy nghĩ làm thế nào mới có thế dẫn đám người cậu Vương an toàn rời khỏi đây.

Đúng lúc này, đám người cậu Vương mặt cười hi hi đi đến bên hồ, bọn họ còn thò đầu vào nhìn.

“Chúng mày đoán xem bên trong có phải có vật gì sắp nhô lên không?”, cậu Vương cười nói.

Lạc Lạc kia cũng cười nói: “Nói không chừng bỗng nhiên xuất hiện một con quái thú, há một miếng liền ăn thịt anh đó”.

“Ha ha ha ha”.

Mấy người đều cười một trận to.
Chương 175: Côn Ngô

Lúc này, một người đi tới bên cạnh đám người cậu Vương, người đó cười lạnh nói.

“Ở trước mặt cổ thần còn dám ngông cuồng như vậy, đợi lát nữa người đầu tiên tế cổ thần chính là mấy người”.

“Ha, biểu diễn còn như thật luôn, nhanh lên chút, ông đây chờ xem chương trình lắm rồi”, cậu Vương vui vẻ nói.

Lúc này, người đó chuyển ánh mắt, đột nhiên nhìn thấy Lục Hi đi cùng đám người cậu Vương, mặt ông ta liền kinh hãi: “Là cậu?”

“Chính là ông đây”.

Lục Hi cười ác độc, một cước đá bay Ô Lạp rơi xuống đầm nước.

Hành động của Lục Hi lập tức dọa sợ đám người có mặt ở đây.

Cậu Vương sửng sốt, sau đó mắng: “Con mẹ nó mày điên rồi sao?”

Đúng lúc này, đột nhiên đầm nước cuồn cuộn sôi ùng ục, dường như có thứ gì ở khuấy động phía dưới, truyền đến tiếng quát bực bội và tiếng kêu thảm thiết mơ hồ, sau đó trên mặt nước nổi lên một tầng máu, không còn động tĩnh nữa.

“Đây, đây, chuyện gì thế này?”, nhìn thấy cảnh quỷ dị kinh khủng như vậy, rốt cuộc đám người cậu Vương đã hoảng loạn.

Cùng lúc đó Diêu Cương và môn chủ phái Vu Cổ Miêu Ác cũng tới, họ đều nhìn vào Lục Hi, một đám đồ đệ của phái Vu Cổ cũng nhanh chóng vây quanh bọn họ.

“Thằng nhãi này mày là ai, sao lại dám động đến người của phái Vu Cổ tao?”, Miêu Ác dùng giọng u ám nói.

Lục Hi lạnh lùng nhìn ông ta, anh chậm rãi nói: “Tôi là người muốn quét sạch đám cặn bã mấy người ra khỏi thế giới này”.

“Ha ha ha ha”, Miêu Ác cười nói: “Chàng thanh niên này thật ngông cuồng, mày tưởng rằng mày giết Ô Lạp rồi thì có thể đối phó được với phái Vu Cổ tao ư?”

“Ồ, xem ra ông biết chuyện của Ô Lạp”, Lục Hi chớp mắt nói.

“Hừ hừ, Ô Lạp không chịu được cô đơn, tự mình xuống núi, để rồi bại trong tay mày, bất đắc dĩ lại quay về trốn trong môn phái, ông ta chết chưa hết tội, bằng không mày cho rằng mày có thể tùy ý giết một người trong mắt tao và một vị tông sư sao?”

“Ha ha, xem ra còn có bản lĩnh, nhưng hành vi của phái Vu Cổ ông thâm độc, lại dám làm tế máu, chuyện này quá tàn ác vô nhân đạo, hôm nay chính là lúc diệt môn của mấy người”.

Lục Hi chắp tay nói.

Đột nhiên sắc mặt môn chủ phái Vu Cổ trở nên lạnh lẽo, ông ta chậm rãi nói: “Ngay cả tế máu cũng biết, xem ra quả thật mày cũng có chút bản lĩnh đấy, vậy thì càng không giữ lại mày được, Côn Ngô, đi giết hắn đi”.

Lời Miêu Ác vừa dứt, lập tức có một người đàn ông trung niên cường tráng cao chừng hai mét đi ra từ sau lưng ông ta.

Gần như cơ thể hắn ta trần chuồng, chỉ có một miếng vải vây quanh chỗ hiểm, trên mặt và toàn thân đều là vật tổ.

Chỉ là những vật tổ này cũng không phải là vẽ lên, giống như tự nhiên mọc ra ở trên người hắn ta vậy.

Hắn ta vừa xuất hiện, lập tức mọi người cảm thấy được một sức mạnh áp bức cực lớn, như có một ngọn núi nhỏ ở trước mặt.

Lúc này, chỉ thấy Diêu Cương vỗ tay cười nói: “Miêu Chân Nhân thật là thủ đoạn, Côn Ngô này đã thành công lớn rồi”.

Chưởng môn phải Vu Cổ Miêu Chân Nhân vuốt ve râu, trên mặt lộ vẻ đắc ý.

Côn Ngô này trong tiếng Miêu là dũng sĩ, chính là một người được tuyển chọn trong hàng ngàn vạn người Miêu để tìm được một người phù hợp như vậy, anh ta được đưa về, dùng bí pháp phái Vu Cổ ngày đêm bào chế.

Người bị bào chế mỗi ngày đều ở trong vại lớn, liên tục bị đun sôi với thảo dược đầy kịch độc và các loại đồ vàng đá, chịu đủ mọi loại đau đớn.

Nhưng cơ thể của hắn ta đã bị cổ thuật khống chế, hoàn toàn trở thành một con rối.

Bào chế liên tục mấy năm, cơ thể của Côn Ngô đã cứng như sắt đá, hơn nữa tràn đầy kịch độc.

Hắn ta không có cảm giác đau, cũng không biết sợ hãi, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của người Cổ, tuyệt đối thi hành.

Bất kỳ ai đánh nhau với hắn ta đều sẽ liên tục chịu xâm nhập của độc khí, về lâu dài không chiến sẽ tự bại, nếu như bị hắn ta cào một chút vào da, vậy thì lập tức sẽ bị chết vì trúng độc, có thể nói là hung khí trong nhân gian.

Mấy chục năm nay Miêu Ác cũng chỉ luyện ra một Côn Ngô như vậy, là một trong những vũ khí giết người lớn của ông ta.

Sau khi Côn Ngô xuất hiện, hắn ta đi về phía Lục Hi.

Cơ thể hắn ta to lớn, tướng mạo dữ tợn, trên người tản ra lớp sương màu xanh lá nhàn nhạt, đám người cậu Vương nhìn mà sợ hãi.

Lúc này, bọn họ mới biết đây không phải chương trình chó má gì của khu thắng cảnh, mà là mình đã gặp một chuyện cực kỳ kinh khủng.

Vừa rồi Ô Lạp rơi xuống đầm nước và máu nổi lên, sự xuất hiện kinh khủng của Côn Ngô, cùng với thanh niên bên cạnh bị trói, những thứ này đều khiến họ có cảm giác ngày tận thế đã đến.

Mấy người run lẩy bẩy rúc vào một chỗ, bọn họ cố gắng hết sức tiến lại gần Triệu Binh để tìm kiếm cảm giác an toàn.

Mà Triệu Binh ngoài kinh hãi ra còn nhức đầu.

Chuyện phát triển đến mức như vậy đã vượt qua mức một võ giả nội gia như gã có thể ứng phó được.

Một tông sư, còn có một chân nhân, mặc dù gã không biết rốt cuộc chân nhân là như nào, nhưng chắc hẳn cũng không kém hơn.

Hơn nữa nhìn thế trận, những người này rõ ràng đang cử hành một nghi thức kinh khủng, mà mấy người bọn họ đã đi nhầm vào nơi này, cuối cùng thành vật tế.

Triệu Binh nghĩ tới nghĩ lui, không có khả năng tìm thấy bất kỳ cách nào trốn thoát, lòng gã đau như chết. Từ khi bước vào cảnh giới nội gia, đây là lần đầu tiên gã cảm thấy mình nhỏ yếu và bất lực biết bao.

Triệu Binh thấy cái tên Côn Ngô này ba phát có thể giải quyết được mình, chứ đừng nói đến còn có một tông sư vô địch và một chân nhân.

Nhìn thấy Côn Ngô mang theo hơi thở hung ác đã đến trước mặt Lục Hi, Diêu Cương và Miêu Ác đều lộ ra ý cười trên mặt, chuẩn bị thưởng thức một màn đặc sắc.

Còn đám người cậu Vương đã sợ đến mức toàn thân tê liệt, bọn họ phải đỡ lấy nhau để không ngã liệt xuống đất.

Côn Ngô đi tới bên cạnh Lục Hi, mặt không cảm xúc đánh thẳng một quyền vào ngực anh.

Một quyền này tốc độ cực nhanh, mang theo tiếng gào thét ngàn cân, cực kỳ ác liệt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Long Đế Bất Diệt
  • Hoa Tiến Tửu
Chương 241-245
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Long tế chí tôn
  • Cố Tiểu Tam

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom