Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2024-2027
Chương 2024:
Lúc này, Diệp Ân Tuấn đã không còn nổi giận và ngang ngược giống như lúc nãy, Thẩm Hạ Lan cũng biết anh làm như vậy có lẽ chỉ là sợ làm tổn thương tới mình, nhưng mà cô lại không thèm phản ứng tới anh.
Người đàn ông này dựa vào cái gì mà cho rằng sau khi anh mắng mình như vậy, mình phải tha thứ cho anh nhanh như vậy?
Thẩm Hạ Lan đưa tay nhận lấy chai nước của Diệp Ân Tuấn đưa cho, nhưng mà không nói chuyện với anh.
Cô mở nắp ra uống một ngụm, nhìn về phía phòng phẫu thuật mà không nói một lời nào, hiển nhiên xem Diệp Ân Tuấn như là người tàng hình.
Diệp Ân Tuấn cười khổ.
Có đôi khi vợ của anh rất đáng yêu, có đôi khi cũng rất cố chấp, chắc có lẽ là bây giờ đang chiến tranh lạnh với anh.
Như thế này cũng tốt, ít nhất sẽ không bởi vì ngôn ngữ kích thích mà làm cho Hoàng kim Cổ trong thân thể của mình xao động một lần nữa.
Diệp Ân Tuấn cũng không giải thích, không nói gì thêm, cứ im lặng ngồi ở đó chờ đợi cùng với Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cho là Diệp Ân Tuấn sẽ nói cái gì đó, nhưng mà đợi thật lâu, Diệp Ân Tuấn không nói một câu gì hết, mà cô cũng đã mất đi tâm tư tức giận, dù sao thì con của bọn họ vẫn còn đang ở bên trong.
Lúc bác sĩ mở cửa phòng phẫu thuật ra, Thẩm Hạ Lan đứng phắt dậy.
“Bác sĩ, con trai của tôi như thế nào rồi?”
“Không có gì đáng ngại, cũng may là lệch hướng trái tim mấy xen ti mét, nếu không thì chúng tôi thật sự không có niềm tin để chắc chắn cái gì. Chỉ là bây giờ sức khỏe có hơi yếu ớt, hiệu quả của thuốc mê vẫn còn chưa qua, còn đang mê man, nhưng mà tỉnh dưỡng một đoạn thời gian là sẽ tốt thôi.”
Bác sĩ thở phào một hơi.
Ông ta không biết Diệp Ân Tuấn, nhưng mà khí thế trên người đàn ông này, cùng với Kình Thiên Minh mà anh mang theo, ông ta biết đến.
Có thể để cho người Kình Thiên Minh bảo vệ như thế, thân phận của người đàn ông này chắc chắn không đơn giản. Bây giờ con của bọn họ không có chuyện gì, cuối cùng, bác sĩ cũng đã có thể thả lỏng trái tim đang treo cao của mình.
Diệp Ân Tuấn trực tiếp cho người đón Diệp Minh Triết trở về tổng bộ.
Bây giờ thân phận của bọn họ tương đối nhạy cảm, nếu như Diệp Minh Triết tiếp tục ở bệnh viện, thật sự không thuận tiện cho lắm.
Sau khi trở lại tổng bộ, Thẩm Hạ Lan mới phát hiện căn phòng ở đây đã được bố trí thành phòng bệnh, các loại thiết bị chữa bệnh đều có, mà Diệp Ân Tuấn thì lập tức gọi Tử Điện trở về.
Thẩm Hạ Lan không biết biệt danh của những người này, Diệp Ân Tuấn kiên nhẫn giải thích.
“Tử Điện là bác sĩ có tay nghề rất tốt, không kém Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng là bao, nhưng mà Tử Điện vẫn không ở trong nước, cậu ta thường ra ngoài, đi đến những nơi nghèo khó, trừ phi có chuyện lớn, trên cơ bản cậu ta sẽ không trở về. Lúc biết được Minh Triết bị thương, anh đã điện thoại cho cậu ấy, lúc đó cậu ấy đã đặt vé máy bay về đây. Cho nên, chỉ cần Tử Điện trở về, cho dù Minh Triết có bước một chân vào quỷ môn quan, cậu ấy vẫn có thể cứu người trở lại. Ở đây, anh chỉ tin Tử Điện.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Cô nghe nói sau khi Diệp Ân Tuấn tỉnh dậy biết Diệp Tử làm Diệp Minh Triết bị thương, anh không lập tức đến bệnh viện mà là đi xử lý Diệp Tử, ban đầu cô còn cảm thấy Diệp Ân Tuấn không đặt sự an toàn của Minh Triết vào trong lòng, bây giờ xem ra là cô đã nghĩ sai rồi.
Giống như Diệp Ân Tuấn đã nói, thuộc hạ mà anh tin tưởng đã trở về, mà Minh Triết cũng đã được bác sĩ cứu chữa, cho nên anh mới có thể không kiêng dè cái gì mà đối phó với Diệp Tử.
Nhưng mà Thẩm Hạ Lan vẫn không nói chuyện với anh.
Diệp Ân Tuấn biết là Thẩm Hạ Lan đang tức giận, cũng không giải thích gì hết, anh đi xem Diệp Minh Triết một mình.
Sắc mặt của Diệp Minh Triết tái nhợt, nhưng mà hô hấp đều đặn, trông không có gì đáng ngại.
Cũng may là cậu bé không có gì đáng ngại.
Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh biết được Diệp Minh Triết đã trở về, bọn nhỏ vội vàng chạy ra từ trong.
Chương 2025:
“Ba ơi, mẹ ơi, chúng con có thể đi vào thăm anh trai được không?”
Trong mắt của Diệp Nghê Nghê đều là lo lắng.
Thẩm Hạ Lan ôm cô bé vào trong ngực, thấp giọng nói: “Chờ anh trai của con tỉnh dậy đi, bây giờ thằng bé đang nghỉ ngơi.”
Diệp Tranh thì đứng ở bên ngoài nhìn Diệp Minh Triết một chút, nhìn thấy Diệp Minh Triết như thế này thì cũng đã yên lòng.
“Nghê Nghê, Minh Triết không bị gì đâu, chúng ta yên tĩnh một chút đi, để cho em ấy nghỉ ngơi trước. Chờ đến lúc em ấy tỉnh lại thì chúng ta có thể vào rồi, có được không nào?”
Diệp Nghê Nghê rất tin tưởng lời nói của Diệp Tranh.
Nhập từ khóa tìm kiếm…
Cô bé nhẹ gật đầu.
Diệp Nghê Nghê nhận thấy hình như là cảm xúc giữa ba với mẹ có chút kỳ lạ.
“Ba ơi, ba cãi nhau với mẹ ạ?”
Diệp Ân Tuấn ngây ra một lúc, nhẹ gật đầu rồi nói: “Đúng vậy, ba làm mẹ tức giận.”
“Vậy ba còn không nhanh đi dỗ dành mẹ đi?”
Diệp Nghê Nghê cảm thấy ba của mình không phải là một người ngốc như vậy chứ?
Sao mà bây giờ ngay cả dỗ dành mẹ cũng không biết vậy?
Thẩm Hạ Lan thì đỏ mặt.
Hai người lớn bọn họ giận dỗi nhau, sao lại cần con cái chỉ điểm vậy chứ?
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Ba không biết.”
Diệp Nghê Nghê trợn mắt.
Không biết hả?
Lừa ai vậy?
Vậy thì lúc trước là ai nam giả nữ để chọc cho mẹ vui vẻ thế?
Bây giờ nói là không biết, hiển nhiên là câu trả lời thoái thác.
“Ba ơi, ba không đi mua hoa hồng cho mẹ ạ, hoặc là mua đồ trang sức gì đó, phụ nữ đều thích những cái này mà.”
Lời nói của Diệp Nghê Nghê làm khóe miệng của Thẩm Hạ Lan co rút.
“Mẹ không thích.”
Ít nhiều gì Thẩm Hạ Lan cũng có chút tức giận.
Diệp Nghê Nghê cảm thấy chuyện lần này có lẽ là lớn rồi.
Ở trước mặt của bọn nhỏ, mẹ lại không cho ba có đường lui như thế này, rốt cuộc là ba đã làm gì mà chọc giận mẹ vậy chứ?
Diệp Nghê Nghê vẫn luôn chớp chớp mắt với Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy con gái của mình thật là ấm áp.
Anh thấp giọng nói: “Con hỏi mẹ con giúp ba xem mẹ con thích cái gì, làm như thế nào thì mẹ con mới có thể nguôi giận, có được không?”
Diệp Nghê Nghê vừa muốn mở miệng, liền nghe thấy Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói: “Làm gì cũng sẽ không nguôi giận đâu, dù sao thì lòng tốt bị người ta xem như lòng lang dạ thú, là do mẹ không xứng…”
Lời nói này muốn bao nhiêu chanh chua thì có bấy nhiêu chanh chua.
Diệp Nghê Nghê hoàn toàn cạn lời.
Chương 2026:
Hai người này thật sự cãi nhau hả?
Thật sự cần mình truyền lời à?
Sao cô bé vô duyên vô cớ cảm thấy mình bị đút cẩu lương vậy chứ?
Diệp Tranh ho khan một tiếng rồi nói: “Nghê Nghê, anh đột nhiên nhớ tới lúc nãy hai người chúng ta vẫn còn chưa ghép hình xong đâu, không bằng…”
“Đúng đúng đúng, chúng ta về phòng thôi, chúng ta vẫn còn chưa ghép hình xong đâu.”
Diệp Nghê Nghê nhảy xuống khỏi cái ôm của Thẩm Hạ Lan, lúc đi ngang qua bên cạnh Diệp Ân Tuấn thì nhỏ giọng nói: “Ba ơi, ba là đàn ông, ba nói tiếng xin lỗi với mẹ đi, nếu như mẹ còn không chịu tha thứ cho ba, vậy thì ba đưa mẹ vào trong phòng, không có chuyện gì mà không thể giải quyết bằng một giấc ngủ, nếu như một giấc ngủ không được, vậy thì hai giấc.”
“Diệp Nghê Nghê, con đang nói tào lao cái gì đó hả?”
Thẩm Hạ Lan thật sự rất muốn ngất xỉu.
Đây là con gái của cô đó à?
Đây là lời mà một đứa nhỏ năm tuổi nên nói hả?
Xin nhờ đấy.
Xin hãy suy nghĩ đến cảm nhận của người trong cuộc là cô đi, có được không hả?
Trong tiếng gầm thét như sư tử hà đông của Thẩm Hạ Lan, Diệp Nghê Nghê vội vàng kéo Diệp Tranh vắt chân lên cổ mà chạy.
Hu hu.
Mẹ thật là đáng sợ.
Vẫn nên để lại cho ba giải quyết đi.
Nhìn hai đứa con nhanh chóng chuồn mất, lồng ngực của Thẩm Hạ Lan phập phồng, sau khi nhìn Diệp Ân Tuấn thì lại quay người đi khỏi.
Thật ra thì trong lòng của cô không có ý trách cứ gì, nhưng mà người đàn ông này vẫn luôn không nói xin lỗi, cũng không giải thích, cô không có bậc thang thì làm sao mà bước xuống?
Chẳng lẽ là cô nên dán mặt tới rồi nói em xin lỗi, Diệp Ân Tuấn, là em tự cho mình là đúng, làm anh lo lắng, anh đừng giận em nữa, có được không?
Mặc dù là nói như vậy cũng không sao hết, nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy có hơi ấm ức.
Cô nghĩ chắc chắn là cô bị Diệp Ân Tuấn làm hư rồi.
Nhưng mà cân nhắc lại, ở đây là đại sảnh, có nhiều thủ hạ nhìn mình như thế, Diệp Ân Tuấn muốn xin lỗi cũng không được, Thẩm Hạ Lan cảm thấy nên trở về phòng giải quyết mới tốt.
Chỉ cần trở về phòng, Diệp Ân Tuấn đi vào với mình, cho dù cô không nghe thấy lời xin lỗi của anh thì cũng coi như cuộc chiến tranh lạnh lần này sẽ kết thúc.
Nhưng mà lúc Thẩm Hạ Lan nhấc chân đi khỏi đại sảnh, Diệp Ân Tuấn lại không đi theo sau.
Diệp Nghê Nghê nói không sai.
Anh là một người đàn ông, cũng nên xin lỗi, cho dù Thẩm Hạ Lan không phản ứng tới mình. Nếu như không được nữa thì mình cứ hy sinh nhan sắc dụ dỗ một trận đi, cũng không thể đến mức bởi vì Diệp Tử mà làm hỏng gia đình hạnh phúc của mình.
Nhưng mà anh vừa mới nhấc chân lên thì liền cảm thấy thân thể không thích hợp.
Một luồng khí nóng xông lên từ trong thân thể anh, sau đó nhanh chóng lan tràn ra đến ngực.
Chương 2027:
Diệp Ân Tuấn lão đảo một cái, nhanh chóng bắt lấy thành ghế sofa ở bên cạnh có thể miễn cưỡng để mình đứng vững.
“Ra ngoài hết đi!”
Anh thấp giọng nói, âm thanh rất là lạnh lùng.
Mấy ngày nay, thủ hạ biết rõ tình hình của Diệp Ân Tuấn không bình thường, âm tình bất định, lại nhớ đến vẻ kinh khủng và sự lạnh lẽo của anh, gần như là bọn họ rời khỏi đó trong nháy mắt.
Mà sau khi tất cả mọi người đi khỏi, Diệp Ân Tuấn bịch một tiếng té khụy dưới đất, mồ hôi lạnh to như hạt đậu chảy xuống từ thái dương, mà sắc mặt của anh cũng rất khó coi.
Đau đớn.
Cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế như đang gặm cắn lồng ngực anh, dường như muốn nuốt chửng cả người anh.
Cho dù là Diệp Ân Tuấn có thể nhịn đau, nhưng mà lúc này cũng không nhịn được mà run rẩy.
Mồ hôi rơi từng giọt xuống sàn nhà.
Diệp Ân Tuấn cắn chặt môi, cố gắng để cho mình không phát ra âm thanh.
Mà lúc này Thẩm Hạ Lan vừa mới trở về phòng ngủ, đột nhiên lại cảm thấy lồng ngực tê dại, cô theo bản năng bắt lấy chốt cửa, một cảm giác thấp thỏm cùng với không nỡ chợt xuất hiện ở trong lòng.
Có chuyện gì vậy?
Thẩm Hạ Lan cố gắng làm dịu cảm xúc, nhanh chóng mở cửa phòng đi ra, liền nhìn thấy Diệp Ân Tuấn khó khăn quỳ trên mặt đất, đầu cúi xuống, dường như là đang chịu một cơn đau rất lớn, có thể nhìn thấy được thân thể của anh đang khẽ run.
“Ân Tuấn.”
Thẩm Hạ Lan kêu lên một tiếng, nhanh chóng đi về phía Diệp Ân Tuấn.
“Anh sao vậy?”
Lúc này, chiến tranh lạnh cái gì đó, ấm ức cái gì đó đều bị ném ra sau đầu, trước mắt chỉ có Diệp Ân Tuấn đang vô cùng đau đớn.
“Đừng đến đây!”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên ngẩng đầu lên, lại dọa Thẩm Hạ Lan giật nảy hết cả mình.
Ánh mắt của anh đột nhiên lại biến thành màu vàng, cảm xúc lạnh lùng sát ý trong đôi mắt làm cho Thẩm Hạ Lan kinh ngạc thiếu chút nữa không thể đứng vững.
“Ân Tuấn, anh…”
“Anh kêu em đừng có đến đây!”
Diệp Ân Tuấn cắn răng nghiến lợi nói, dường như anh đã dùng hết sức lực toàn thân nói từng câu từng chữ: “Nghe lời anh, Hạ Lan, bây giờ trở về phòng khóa trái cửa phòng lại, mặc kệ ở bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không được mở cửa, đi đi.”
Thẩm Hạ Lan nhìn anh, nhìn người đàn ông mà mình yêu đến tận xương tủy đang đau đớn như thế, nhìn màu vàng óng không bình thường trong đáy mắt của anh, nhìn màu sắc của huyết ngọc ở trên ngực hình như có đậm hơn một chút, Thẩm Hạ Lan kiên định lắc đầu, cô nói: “Em không đi, em là vợ của anh, cho dù anh biến thành bộ dạng gì anh cũng là chồng của em.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan bước từng bước kiên định đi đến gần Diệp Ân Tuấn.
Nhưng Diệp Ân Tuấn giống như chịu đựng phải đả kích gì đó, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi về phía mình, anh đột nhiên đứng lên lui ra phía sau.
“Thẩm Hạ Lan, em có thể nghe lời anh một lần được không, em có biết anh sợ nhất là cái gì không?”
Lúc này, Diệp Ân Tuấn đã không còn nổi giận và ngang ngược giống như lúc nãy, Thẩm Hạ Lan cũng biết anh làm như vậy có lẽ chỉ là sợ làm tổn thương tới mình, nhưng mà cô lại không thèm phản ứng tới anh.
Người đàn ông này dựa vào cái gì mà cho rằng sau khi anh mắng mình như vậy, mình phải tha thứ cho anh nhanh như vậy?
Thẩm Hạ Lan đưa tay nhận lấy chai nước của Diệp Ân Tuấn đưa cho, nhưng mà không nói chuyện với anh.
Cô mở nắp ra uống một ngụm, nhìn về phía phòng phẫu thuật mà không nói một lời nào, hiển nhiên xem Diệp Ân Tuấn như là người tàng hình.
Diệp Ân Tuấn cười khổ.
Có đôi khi vợ của anh rất đáng yêu, có đôi khi cũng rất cố chấp, chắc có lẽ là bây giờ đang chiến tranh lạnh với anh.
Như thế này cũng tốt, ít nhất sẽ không bởi vì ngôn ngữ kích thích mà làm cho Hoàng kim Cổ trong thân thể của mình xao động một lần nữa.
Diệp Ân Tuấn cũng không giải thích, không nói gì thêm, cứ im lặng ngồi ở đó chờ đợi cùng với Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cho là Diệp Ân Tuấn sẽ nói cái gì đó, nhưng mà đợi thật lâu, Diệp Ân Tuấn không nói một câu gì hết, mà cô cũng đã mất đi tâm tư tức giận, dù sao thì con của bọn họ vẫn còn đang ở bên trong.
Lúc bác sĩ mở cửa phòng phẫu thuật ra, Thẩm Hạ Lan đứng phắt dậy.
“Bác sĩ, con trai của tôi như thế nào rồi?”
“Không có gì đáng ngại, cũng may là lệch hướng trái tim mấy xen ti mét, nếu không thì chúng tôi thật sự không có niềm tin để chắc chắn cái gì. Chỉ là bây giờ sức khỏe có hơi yếu ớt, hiệu quả của thuốc mê vẫn còn chưa qua, còn đang mê man, nhưng mà tỉnh dưỡng một đoạn thời gian là sẽ tốt thôi.”
Bác sĩ thở phào một hơi.
Ông ta không biết Diệp Ân Tuấn, nhưng mà khí thế trên người đàn ông này, cùng với Kình Thiên Minh mà anh mang theo, ông ta biết đến.
Có thể để cho người Kình Thiên Minh bảo vệ như thế, thân phận của người đàn ông này chắc chắn không đơn giản. Bây giờ con của bọn họ không có chuyện gì, cuối cùng, bác sĩ cũng đã có thể thả lỏng trái tim đang treo cao của mình.
Diệp Ân Tuấn trực tiếp cho người đón Diệp Minh Triết trở về tổng bộ.
Bây giờ thân phận của bọn họ tương đối nhạy cảm, nếu như Diệp Minh Triết tiếp tục ở bệnh viện, thật sự không thuận tiện cho lắm.
Sau khi trở lại tổng bộ, Thẩm Hạ Lan mới phát hiện căn phòng ở đây đã được bố trí thành phòng bệnh, các loại thiết bị chữa bệnh đều có, mà Diệp Ân Tuấn thì lập tức gọi Tử Điện trở về.
Thẩm Hạ Lan không biết biệt danh của những người này, Diệp Ân Tuấn kiên nhẫn giải thích.
“Tử Điện là bác sĩ có tay nghề rất tốt, không kém Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng là bao, nhưng mà Tử Điện vẫn không ở trong nước, cậu ta thường ra ngoài, đi đến những nơi nghèo khó, trừ phi có chuyện lớn, trên cơ bản cậu ta sẽ không trở về. Lúc biết được Minh Triết bị thương, anh đã điện thoại cho cậu ấy, lúc đó cậu ấy đã đặt vé máy bay về đây. Cho nên, chỉ cần Tử Điện trở về, cho dù Minh Triết có bước một chân vào quỷ môn quan, cậu ấy vẫn có thể cứu người trở lại. Ở đây, anh chỉ tin Tử Điện.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Cô nghe nói sau khi Diệp Ân Tuấn tỉnh dậy biết Diệp Tử làm Diệp Minh Triết bị thương, anh không lập tức đến bệnh viện mà là đi xử lý Diệp Tử, ban đầu cô còn cảm thấy Diệp Ân Tuấn không đặt sự an toàn của Minh Triết vào trong lòng, bây giờ xem ra là cô đã nghĩ sai rồi.
Giống như Diệp Ân Tuấn đã nói, thuộc hạ mà anh tin tưởng đã trở về, mà Minh Triết cũng đã được bác sĩ cứu chữa, cho nên anh mới có thể không kiêng dè cái gì mà đối phó với Diệp Tử.
Nhưng mà Thẩm Hạ Lan vẫn không nói chuyện với anh.
Diệp Ân Tuấn biết là Thẩm Hạ Lan đang tức giận, cũng không giải thích gì hết, anh đi xem Diệp Minh Triết một mình.
Sắc mặt của Diệp Minh Triết tái nhợt, nhưng mà hô hấp đều đặn, trông không có gì đáng ngại.
Cũng may là cậu bé không có gì đáng ngại.
Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh biết được Diệp Minh Triết đã trở về, bọn nhỏ vội vàng chạy ra từ trong.
Chương 2025:
“Ba ơi, mẹ ơi, chúng con có thể đi vào thăm anh trai được không?”
Trong mắt của Diệp Nghê Nghê đều là lo lắng.
Thẩm Hạ Lan ôm cô bé vào trong ngực, thấp giọng nói: “Chờ anh trai của con tỉnh dậy đi, bây giờ thằng bé đang nghỉ ngơi.”
Diệp Tranh thì đứng ở bên ngoài nhìn Diệp Minh Triết một chút, nhìn thấy Diệp Minh Triết như thế này thì cũng đã yên lòng.
“Nghê Nghê, Minh Triết không bị gì đâu, chúng ta yên tĩnh một chút đi, để cho em ấy nghỉ ngơi trước. Chờ đến lúc em ấy tỉnh lại thì chúng ta có thể vào rồi, có được không nào?”
Diệp Nghê Nghê rất tin tưởng lời nói của Diệp Tranh.
Nhập từ khóa tìm kiếm…
Cô bé nhẹ gật đầu.
Diệp Nghê Nghê nhận thấy hình như là cảm xúc giữa ba với mẹ có chút kỳ lạ.
“Ba ơi, ba cãi nhau với mẹ ạ?”
Diệp Ân Tuấn ngây ra một lúc, nhẹ gật đầu rồi nói: “Đúng vậy, ba làm mẹ tức giận.”
“Vậy ba còn không nhanh đi dỗ dành mẹ đi?”
Diệp Nghê Nghê cảm thấy ba của mình không phải là một người ngốc như vậy chứ?
Sao mà bây giờ ngay cả dỗ dành mẹ cũng không biết vậy?
Thẩm Hạ Lan thì đỏ mặt.
Hai người lớn bọn họ giận dỗi nhau, sao lại cần con cái chỉ điểm vậy chứ?
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Ba không biết.”
Diệp Nghê Nghê trợn mắt.
Không biết hả?
Lừa ai vậy?
Vậy thì lúc trước là ai nam giả nữ để chọc cho mẹ vui vẻ thế?
Bây giờ nói là không biết, hiển nhiên là câu trả lời thoái thác.
“Ba ơi, ba không đi mua hoa hồng cho mẹ ạ, hoặc là mua đồ trang sức gì đó, phụ nữ đều thích những cái này mà.”
Lời nói của Diệp Nghê Nghê làm khóe miệng của Thẩm Hạ Lan co rút.
“Mẹ không thích.”
Ít nhiều gì Thẩm Hạ Lan cũng có chút tức giận.
Diệp Nghê Nghê cảm thấy chuyện lần này có lẽ là lớn rồi.
Ở trước mặt của bọn nhỏ, mẹ lại không cho ba có đường lui như thế này, rốt cuộc là ba đã làm gì mà chọc giận mẹ vậy chứ?
Diệp Nghê Nghê vẫn luôn chớp chớp mắt với Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy con gái của mình thật là ấm áp.
Anh thấp giọng nói: “Con hỏi mẹ con giúp ba xem mẹ con thích cái gì, làm như thế nào thì mẹ con mới có thể nguôi giận, có được không?”
Diệp Nghê Nghê vừa muốn mở miệng, liền nghe thấy Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói: “Làm gì cũng sẽ không nguôi giận đâu, dù sao thì lòng tốt bị người ta xem như lòng lang dạ thú, là do mẹ không xứng…”
Lời nói này muốn bao nhiêu chanh chua thì có bấy nhiêu chanh chua.
Diệp Nghê Nghê hoàn toàn cạn lời.
Chương 2026:
Hai người này thật sự cãi nhau hả?
Thật sự cần mình truyền lời à?
Sao cô bé vô duyên vô cớ cảm thấy mình bị đút cẩu lương vậy chứ?
Diệp Tranh ho khan một tiếng rồi nói: “Nghê Nghê, anh đột nhiên nhớ tới lúc nãy hai người chúng ta vẫn còn chưa ghép hình xong đâu, không bằng…”
“Đúng đúng đúng, chúng ta về phòng thôi, chúng ta vẫn còn chưa ghép hình xong đâu.”
Diệp Nghê Nghê nhảy xuống khỏi cái ôm của Thẩm Hạ Lan, lúc đi ngang qua bên cạnh Diệp Ân Tuấn thì nhỏ giọng nói: “Ba ơi, ba là đàn ông, ba nói tiếng xin lỗi với mẹ đi, nếu như mẹ còn không chịu tha thứ cho ba, vậy thì ba đưa mẹ vào trong phòng, không có chuyện gì mà không thể giải quyết bằng một giấc ngủ, nếu như một giấc ngủ không được, vậy thì hai giấc.”
“Diệp Nghê Nghê, con đang nói tào lao cái gì đó hả?”
Thẩm Hạ Lan thật sự rất muốn ngất xỉu.
Đây là con gái của cô đó à?
Đây là lời mà một đứa nhỏ năm tuổi nên nói hả?
Xin nhờ đấy.
Xin hãy suy nghĩ đến cảm nhận của người trong cuộc là cô đi, có được không hả?
Trong tiếng gầm thét như sư tử hà đông của Thẩm Hạ Lan, Diệp Nghê Nghê vội vàng kéo Diệp Tranh vắt chân lên cổ mà chạy.
Hu hu.
Mẹ thật là đáng sợ.
Vẫn nên để lại cho ba giải quyết đi.
Nhìn hai đứa con nhanh chóng chuồn mất, lồng ngực của Thẩm Hạ Lan phập phồng, sau khi nhìn Diệp Ân Tuấn thì lại quay người đi khỏi.
Thật ra thì trong lòng của cô không có ý trách cứ gì, nhưng mà người đàn ông này vẫn luôn không nói xin lỗi, cũng không giải thích, cô không có bậc thang thì làm sao mà bước xuống?
Chẳng lẽ là cô nên dán mặt tới rồi nói em xin lỗi, Diệp Ân Tuấn, là em tự cho mình là đúng, làm anh lo lắng, anh đừng giận em nữa, có được không?
Mặc dù là nói như vậy cũng không sao hết, nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy có hơi ấm ức.
Cô nghĩ chắc chắn là cô bị Diệp Ân Tuấn làm hư rồi.
Nhưng mà cân nhắc lại, ở đây là đại sảnh, có nhiều thủ hạ nhìn mình như thế, Diệp Ân Tuấn muốn xin lỗi cũng không được, Thẩm Hạ Lan cảm thấy nên trở về phòng giải quyết mới tốt.
Chỉ cần trở về phòng, Diệp Ân Tuấn đi vào với mình, cho dù cô không nghe thấy lời xin lỗi của anh thì cũng coi như cuộc chiến tranh lạnh lần này sẽ kết thúc.
Nhưng mà lúc Thẩm Hạ Lan nhấc chân đi khỏi đại sảnh, Diệp Ân Tuấn lại không đi theo sau.
Diệp Nghê Nghê nói không sai.
Anh là một người đàn ông, cũng nên xin lỗi, cho dù Thẩm Hạ Lan không phản ứng tới mình. Nếu như không được nữa thì mình cứ hy sinh nhan sắc dụ dỗ một trận đi, cũng không thể đến mức bởi vì Diệp Tử mà làm hỏng gia đình hạnh phúc của mình.
Nhưng mà anh vừa mới nhấc chân lên thì liền cảm thấy thân thể không thích hợp.
Một luồng khí nóng xông lên từ trong thân thể anh, sau đó nhanh chóng lan tràn ra đến ngực.
Chương 2027:
Diệp Ân Tuấn lão đảo một cái, nhanh chóng bắt lấy thành ghế sofa ở bên cạnh có thể miễn cưỡng để mình đứng vững.
“Ra ngoài hết đi!”
Anh thấp giọng nói, âm thanh rất là lạnh lùng.
Mấy ngày nay, thủ hạ biết rõ tình hình của Diệp Ân Tuấn không bình thường, âm tình bất định, lại nhớ đến vẻ kinh khủng và sự lạnh lẽo của anh, gần như là bọn họ rời khỏi đó trong nháy mắt.
Mà sau khi tất cả mọi người đi khỏi, Diệp Ân Tuấn bịch một tiếng té khụy dưới đất, mồ hôi lạnh to như hạt đậu chảy xuống từ thái dương, mà sắc mặt của anh cũng rất khó coi.
Đau đớn.
Cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế như đang gặm cắn lồng ngực anh, dường như muốn nuốt chửng cả người anh.
Cho dù là Diệp Ân Tuấn có thể nhịn đau, nhưng mà lúc này cũng không nhịn được mà run rẩy.
Mồ hôi rơi từng giọt xuống sàn nhà.
Diệp Ân Tuấn cắn chặt môi, cố gắng để cho mình không phát ra âm thanh.
Mà lúc này Thẩm Hạ Lan vừa mới trở về phòng ngủ, đột nhiên lại cảm thấy lồng ngực tê dại, cô theo bản năng bắt lấy chốt cửa, một cảm giác thấp thỏm cùng với không nỡ chợt xuất hiện ở trong lòng.
Có chuyện gì vậy?
Thẩm Hạ Lan cố gắng làm dịu cảm xúc, nhanh chóng mở cửa phòng đi ra, liền nhìn thấy Diệp Ân Tuấn khó khăn quỳ trên mặt đất, đầu cúi xuống, dường như là đang chịu một cơn đau rất lớn, có thể nhìn thấy được thân thể của anh đang khẽ run.
“Ân Tuấn.”
Thẩm Hạ Lan kêu lên một tiếng, nhanh chóng đi về phía Diệp Ân Tuấn.
“Anh sao vậy?”
Lúc này, chiến tranh lạnh cái gì đó, ấm ức cái gì đó đều bị ném ra sau đầu, trước mắt chỉ có Diệp Ân Tuấn đang vô cùng đau đớn.
“Đừng đến đây!”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên ngẩng đầu lên, lại dọa Thẩm Hạ Lan giật nảy hết cả mình.
Ánh mắt của anh đột nhiên lại biến thành màu vàng, cảm xúc lạnh lùng sát ý trong đôi mắt làm cho Thẩm Hạ Lan kinh ngạc thiếu chút nữa không thể đứng vững.
“Ân Tuấn, anh…”
“Anh kêu em đừng có đến đây!”
Diệp Ân Tuấn cắn răng nghiến lợi nói, dường như anh đã dùng hết sức lực toàn thân nói từng câu từng chữ: “Nghe lời anh, Hạ Lan, bây giờ trở về phòng khóa trái cửa phòng lại, mặc kệ ở bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không được mở cửa, đi đi.”
Thẩm Hạ Lan nhìn anh, nhìn người đàn ông mà mình yêu đến tận xương tủy đang đau đớn như thế, nhìn màu vàng óng không bình thường trong đáy mắt của anh, nhìn màu sắc của huyết ngọc ở trên ngực hình như có đậm hơn một chút, Thẩm Hạ Lan kiên định lắc đầu, cô nói: “Em không đi, em là vợ của anh, cho dù anh biến thành bộ dạng gì anh cũng là chồng của em.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan bước từng bước kiên định đi đến gần Diệp Ân Tuấn.
Nhưng Diệp Ân Tuấn giống như chịu đựng phải đả kích gì đó, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi về phía mình, anh đột nhiên đứng lên lui ra phía sau.
“Thẩm Hạ Lan, em có thể nghe lời anh một lần được không, em có biết anh sợ nhất là cái gì không?”
Bình luận facebook