Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2032
Sau khi thủ hạ nhận được mệnh lệnh thì nhanh chóng đi điều tra.
Lúc Nhan Du ở trong phòng nghe thấy câu nói này, trong lòng không khỏi xao động.
Cô ta là em gái ruột của Cung Tuyết Dương à?
Nhan Du không biết, nhưng mà trong lòng lại có chút kích động.
Từ nhỏ, cô ta đã không biết ba mẹ của mình là ai, cô ta đến từ đâu, bắt đầu từ khi còn bé, trong mắt của cô ta đều là trại trẻ mồ côi với những người mắt xanh da trắng, mà cô ta giống như là một người khác thường bị người ta bắt nạt, mãi cho đến khi cô ta gặp được Hàn Hi Thần.
Bây giờ Thẩm Hạ Lan lại hoài nghi cô ta là em gái ruột của Cung Tuyết Dương, đây chính là tình thân à?
Nếu như là thật, vậy thì cô ta phải làm gì đây?
Cô ta thế mà lại tự tay đâm anh rể của mình bị thương.
Bây giờ còn chưa biết anh ta sống chết ra sao.
Tâm trạng của Nhan Du bắt đầu luống cuống, lo lắng và bất an.
Thẩm Hạ Lan cố ý đứng ở cửa Nhan Du mà nói như vậy.
Thứ mà cô muốn chính là sự thấp thỏm của Nhan Du, sự áy náy của Nhan Du, nếu như cuối cùng có thể chứng minh cô ta có quan hệ với Cung Tuyết Dương, có lẽ là Hạ Tử Thu vẫn có thể được cứu.
Dù sao thì Hạ Tử Thu cũng là người anh em tốt nhất của Diệp Ân Tuấn, bây giờ Hạ Tử Thu biến thành như vậy, trong lòng của Diệp Ân Tuấn cũng không dễ chịu, có thể chia sẻ giúp cho Diệp Ân Tuấn, đương nhiên là Thẩm Hạ Lan không trốn tránh.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Thẩm Hạ Lan trở về phòng ngủ, phát hiện Diệp Ân Tuấn đã tỉnh dậy.
Anh nhìn băng gạc đã được cột chắc ở trên tay của mình, nhíu mày lại, trông có vẻ như là rất ảo não.
“Có còn đau không?”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi đến bên cạnh anh, đưa tay ra sờ lên trán của anh.
Nhiệt độ không cao.
Lông mày của cô hơi thả lỏng.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, nhớ đến bộ dạng cách đây không lâu của mình, anh thấp giọng nói: “Em đưa anh vào đây hả?”
“Tìm người hỗ trợ, bây giờ anh còn có chỗ nào không thoải mái không?”
Diệp Ân Tuấn lắc đầu.
Anh chẳng những không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, còn cảm thấy vô cùng khỏe mạnh, thân thể vô cùng nhẹ nhõm.
Chỉ là, làm sao có thể nói cho Thẩm Hạ Lan biết cảm giác này.
Thẩm Hạ Lan vẫn không yên tâm cho lắm, cô thấp giọng nói: “Để em đi tìm bác sĩ đến đây khám cho anh.”
Nói xong, cô lại muốn đi ra, lại bị Diệp Ân Tuấn kéo cổ tay lại, kéo một phát liền kéo Thẩm Hạ Lan vào trong ngực.
Thẩm Hạ Lan hoảng hốt kêu lên một tiếng, đã bị Diệp Ân Tuấn ôm lấy cái eo thon, ngồi ở trên đùi của anh.
Tư thế mập mờ như thế làm cho sắc mặt của Thẩm Hạ Lan ửng hồng.
“Anh làm cái gì vậy, buông em ra, coi chừng chạm phải miệng vết thương của anh.”
“Anh không buông.”
Diệp Ân Tuấn giống như là một tên vô liêm sỉ ôm Thẩm Hạ Lan thật chặt: “Căn bệnh này của anh, tìm bác sĩ cũng vô dụng thôi.”
“Dù sao thì cũng phải giải quyết chứ, anh cũng không biết lúc nãy em bị anh hù chết. Hoàng kim Cổ trong cơ thể của anh chính là một quả bom không hẹn giờ, ai mà biết lúc nào nó lại nổ, hay là cứ lấy ra đi, sẽ cảm thấy an toàn hơn.”
Lúc Nhan Du ở trong phòng nghe thấy câu nói này, trong lòng không khỏi xao động.
Cô ta là em gái ruột của Cung Tuyết Dương à?
Nhan Du không biết, nhưng mà trong lòng lại có chút kích động.
Từ nhỏ, cô ta đã không biết ba mẹ của mình là ai, cô ta đến từ đâu, bắt đầu từ khi còn bé, trong mắt của cô ta đều là trại trẻ mồ côi với những người mắt xanh da trắng, mà cô ta giống như là một người khác thường bị người ta bắt nạt, mãi cho đến khi cô ta gặp được Hàn Hi Thần.
Bây giờ Thẩm Hạ Lan lại hoài nghi cô ta là em gái ruột của Cung Tuyết Dương, đây chính là tình thân à?
Nếu như là thật, vậy thì cô ta phải làm gì đây?
Cô ta thế mà lại tự tay đâm anh rể của mình bị thương.
Bây giờ còn chưa biết anh ta sống chết ra sao.
Tâm trạng của Nhan Du bắt đầu luống cuống, lo lắng và bất an.
Thẩm Hạ Lan cố ý đứng ở cửa Nhan Du mà nói như vậy.
Thứ mà cô muốn chính là sự thấp thỏm của Nhan Du, sự áy náy của Nhan Du, nếu như cuối cùng có thể chứng minh cô ta có quan hệ với Cung Tuyết Dương, có lẽ là Hạ Tử Thu vẫn có thể được cứu.
Dù sao thì Hạ Tử Thu cũng là người anh em tốt nhất của Diệp Ân Tuấn, bây giờ Hạ Tử Thu biến thành như vậy, trong lòng của Diệp Ân Tuấn cũng không dễ chịu, có thể chia sẻ giúp cho Diệp Ân Tuấn, đương nhiên là Thẩm Hạ Lan không trốn tránh.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Thẩm Hạ Lan trở về phòng ngủ, phát hiện Diệp Ân Tuấn đã tỉnh dậy.
Anh nhìn băng gạc đã được cột chắc ở trên tay của mình, nhíu mày lại, trông có vẻ như là rất ảo não.
“Có còn đau không?”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi đến bên cạnh anh, đưa tay ra sờ lên trán của anh.
Nhiệt độ không cao.
Lông mày của cô hơi thả lỏng.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, nhớ đến bộ dạng cách đây không lâu của mình, anh thấp giọng nói: “Em đưa anh vào đây hả?”
“Tìm người hỗ trợ, bây giờ anh còn có chỗ nào không thoải mái không?”
Diệp Ân Tuấn lắc đầu.
Anh chẳng những không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, còn cảm thấy vô cùng khỏe mạnh, thân thể vô cùng nhẹ nhõm.
Chỉ là, làm sao có thể nói cho Thẩm Hạ Lan biết cảm giác này.
Thẩm Hạ Lan vẫn không yên tâm cho lắm, cô thấp giọng nói: “Để em đi tìm bác sĩ đến đây khám cho anh.”
Nói xong, cô lại muốn đi ra, lại bị Diệp Ân Tuấn kéo cổ tay lại, kéo một phát liền kéo Thẩm Hạ Lan vào trong ngực.
Thẩm Hạ Lan hoảng hốt kêu lên một tiếng, đã bị Diệp Ân Tuấn ôm lấy cái eo thon, ngồi ở trên đùi của anh.
Tư thế mập mờ như thế làm cho sắc mặt của Thẩm Hạ Lan ửng hồng.
“Anh làm cái gì vậy, buông em ra, coi chừng chạm phải miệng vết thương của anh.”
“Anh không buông.”
Diệp Ân Tuấn giống như là một tên vô liêm sỉ ôm Thẩm Hạ Lan thật chặt: “Căn bệnh này của anh, tìm bác sĩ cũng vô dụng thôi.”
“Dù sao thì cũng phải giải quyết chứ, anh cũng không biết lúc nãy em bị anh hù chết. Hoàng kim Cổ trong cơ thể của anh chính là một quả bom không hẹn giờ, ai mà biết lúc nào nó lại nổ, hay là cứ lấy ra đi, sẽ cảm thấy an toàn hơn.”
Bình luận facebook