• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cục Cưng Có Chiêu (100 Viewers)

  • Chương 2033-2035

Thẩm Hạ Lan nghĩ như vậy, làm sao mà Diệp Ân Tuấn không nghĩ như vậy được chứ?



Nhưng mà muốn trừ khử Hoàng kim Cổ, thật sự là chuyện này không có manh mối.



“Anh sẽ từ từ điều tra.”



Nhập từ khóa tìm kiếm…



“Em không chờ được nữa, Ân Tuấn.”



Thẩm Hạ Lan có hơi lạc giọng, không khỏi làm Diệp Ân Tuấn sững sờ.



“Em định làm gì?”



“Em dự định xử lý Vu Phong.”



Thẩm Hạ Lan nhìn thẳng vào mắt của Diệp Ân Tuấn, nhỏ giọng nói: “Mặc kệ là chúng ta hay là nhà họ Tiêu, nhà họ Hoắc, thậm chí là nhà họ Trạm, bây giờ bọn họ đều đang bị khống chế, bị ràng buộc. Em mặc kệ mạng lưới quan hệ ở phía sau mạnh tới cỡ nào, em chỉ cần biết là em không muốn bị Vu Phong nắm mũi dắt đi nữa, không giải quyết cậu ta, cho dù chúng ta đi du lịch hay là làm cái gì cũng phải bó tay bó chân. Con người này vốn dĩ muốn nhằm vào chúng ta, cho nên bắt giặc trước bắt vua, bắt được cậu ta rồi, chúng ta mới có thể thả lỏng một chút, anh cũng có thể yên tâm mà giải trừ Hoàng kim Cổ.”



Thật ra thì Diệp Ân Tuấn cũng đã từng suy nghĩ tới chuyện này, chỉ có điều là anh quan tâm đến sự an toàn của Thẩm Hạ Lan với bọn nhỏ, bây giờ nghe thấy Thẩm Hạ Lan cũng nói như vậy, anh có hơi lo lắng: “Nhưng mà để xử lý Vu Phong không dễ dàng đâu.”



“Cho dù là có một phần vạn hi vọng, em cũng không muốn từ bỏ.”



“Em có kế hoạch?”



Thẩm Hạ Lan lắc đầu.



“Không có, chỉ là có suy nghĩ như vậy thôi, nếu như muốn suy nghĩ kế hoạch, em cảm thấy vẫn nên để anh ra tay, cái đầu này của em không có dùng được.”



Nghe thấy Thẩm Hạ Lan đang lấy lòng mình, tâm trạng của Diệp Ân Tuấn đột nhiên rất tốt.



“Ừ, được rồi, sau này anh sẽ suy nghĩ kế hoạch.”



“Ừm.”



Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn đã khôi phục, trong lòng cũng rất vui mừng.



“Có đói bụng không, để em đi làm cái gì đó cho anh ăn?”



“Không cần đâu, anh không đói bụng, anh chỉ muốn ôm em như thế này thôi.”



Diệp Ân Tuấn cũng không ngốc.



Lúc đó, Thẩm Hạ Lan rất giận anh, anh vẫn còn chưa dỗ dành cô, nếu như không phải Hoàng kim Cổ đột nhiên phát tác, anh cũng không biết mình có thể để Thẩm Hạ Lan tha thứ cho anh không nữa.



Nhớ đến cách làm lúc nãy của mình, bây giờ Diệp Ân Tuấn đã bình tĩnh, cảm thấy mình thật là khốn nạn.



Thẩm Hạ Lan đánh thuốc mê anh cũng là bởi vì không muốn cho tay anh dính máu của Diệp Tử, xuất phát điểm là tốt.



Người vợ này của mình, mỗi lần suy nghĩ chuyện gì đó đều lấy anh ra làm đầu, mà quên mất bản thân cô, làm như vậy là biểu hiện quan tâm anh, không phải à?



Cho nên, làm sao anh lại có thể trách tội Thẩm Hạ Lan tự hành động một mình vậy chứ?



Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Vợ ơi, anh xin lỗi.”



“Hả?”



Thẩm Hạ Lan không kịp phản ứng.



Tự nhiên vô duyên vô cớ lại nói xin lỗi làm cái gì?



Diệp Ân Tuấn vừa nhìn liền biết là Thẩm Hạ Lan đã quên mất chuyện kia.



Trong lòng của anh rất khó chịu.
Cuối cùng, Thẩm Hạ Lan sẽ tự động quên mất những chuyện mà mình không tốt với cô, chỉ nhớ những chuyện mình tốt với cô.



Bắt đầu kể từ khi kết hôn, anh lạnh nhạt với cô ba năm, cô đều không trách móc anh, cho dù là ngọn lửa vào năm năm trước, đã giải quyết hiểu lầm, cô vẫn lựa chọn tha thứ cho anh.



Diệp Ân Tuấn biết không phải là lòng dạ của Thẩm Hạ Lan vĩ đại, mà là bởi vì cô yêu anh.



Bởi vì yêu, cô mới có thể tha thứ cho khuyết điểm nhỏ của anh, nhưng mà cái này không đủ để trở thành lý do để anh có thể tổn thương và bắt nạt cô.



Có lẽ là Thẩm Hạ Lan có hơi làm kiêu, cô còn tự cho mình là đúng, nhưng mà trong lòng của cô đều là Diệp Ân Tuấn.



Người vợ như thế này, anh còn có thể trách móc nặng nề cái gì chứ?



Diệp Ân Tuấn ôm chặt lấy Thẩm Hạ Lan, anh nói: “Chuyện ở phòng phẫu thuật là do anh làm không đúng, em đánh anh mắng anh cũng được, nhưng mà em đừng có không để ý tới anh. Anh đảm bảo là sau này anh sẽ không tiếp tục đối xử với em như vậy, còn nữa, chuyện anh bị hôn mê cũng là do anh phản ứng thái quá, anh xin lỗi.”



Cảm giác ấm ức của Thẩm Hạ Lan đột nhiên tiêu tan.



“Cũng là do em tự cho mình là đúng, không thể trách anh được, có lẽ là anh nói đúng, có anh ở đó, Minh Triết sẽ không phải bị thương.”



Thẩm Hạ Lan cũng đang tự thức tỉnh mình.



“Không có gì đâu, vợ anh làm gì cũng đúng.”



Diệp Ân Tuấn nịnh nọt như thế này làm cho Thẩm Hạ Lan không biết phải nói cái gì.



Hai người nói chuyện một hồi liền dính nhau.



Thẩm Hạ Lan xin thề là cô thật sự không muốn làm gì đó với Diệp Ân Tuấn giữa ban ngày ban mặt, nhưng mà cũng không biết làm sao, hai người nói chuyện một hồi rồi lại lăn lên trên giường, sau đó là những hình ảnh không thích hợp.



Chờ đến lúc Thẩm Hạ Lan kịp phản ứng lại thì đã bị Diệp Ân Tuấn ăn sạch sành sanh.



Hai người dựa vào nhau nghỉ ngơi, trong căn phòng tràn ngập khí tức kiều diễm.



Bởi vì chuyện của Diệp Minh Triết mà tâm trạng của Thẩm Hạ Lan vẫn luôn căng cứng, bây giờ ở trong ngực của Diệp Ân Tuấn, cô không khỏi thả lỏng, lại thêm cuộc vận động lúc nãy, cô bất tri bất giác ngủ thiếp đi.



Diệp Ân Tuấn nghe thấy tiếng hít thở đều đều, anh không khỏi ngây ra một lúc, sau đó, dịu dàng kéo chăn lên đắp cho Thẩm Hạ Lan.



Lúc này ở bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó có một cái đầu nhỏ thò vào trong.



“Ba ơi, mẹ đã hết giận chưa ạ?”



Là Diệp Nghê Nghê.



Diệp Ân Tuấn chưa từng nghĩ tới có một ngày mình lại xấu hổ ở trước mặt của con gái như thế.



Anh vội vàng kéo chăn lên che cho mình, nói: “Nghê Nghê, sao con lại vào đây?”



“Con gõ cửa mà.”



Diệp Nghê Nghê nói rất hùng hồn, sau đó lại cười như một tên trộm.



“Xem đi, con đã nói rồi mà, không có chuyện gì là không thể giải quyết bằng một giấc ngủ, một giấc không được thì hai giấc.”



Lời nói trẻ con của Diệp Nghê Nghê lại làm Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày.



“Cái này là ai dạy con vậy?”



Diệp Nghê Nghê mới có năm tuổi, biết cái gì chứ?



Cho dù có trưởng thành sớm đi nữa, cho là có thiên tài thì lời này vẫn không thể được nói ra từ trong miệng của Diệp Nghê Nghê.



Diệp Nghê Nghê còn chưa nhìn thấy trong mắt của Diệp Ân Tuấn nổi mây nổi gió, cười ngọt ngào, bé nói: “Là chú Tống Dật Hiên nói đó ạ.”
Tống Dật Hiên?



Diệp Ân Tuấn hừ lạnh một tiếng ở trong lòng.



Cái người đàn ông này, chờ đó cho anh.



“Sau này cậu ta có nói cái gì con cũng đừng có nghe.”



“Sao vậy ba?”



Diệp Nghê Nghê không hiểu.



Diệp Ân Tuấn nói thẳng: “Bởi vì cậu ta não tàn, con muốn biến thành não tàn luôn à?”



“Não tàn ạ? Làm sao có thể?”



Diệp Nghê Nghê cảm thấy Tống Dật Hiên rất là bình thường mà.



Diệp Ân Tuấn cười lạnh một tiếng rồi nói: “Con xem xem cậu ta cùng với ba cùng nhau theo đuổi mẹ con, cuối cùng, không phải là ba đã thành công đó à?”



Diệp Nghê Nghê nghĩ lại đúng là có chuyện như thế, sau đó lại nhẹ gật đầu.



Diệp Ân Tuấn còn nói: “Con thấy lúc trước cậu ta với ba sở hữu một nửa số cửa hàng con phố vàng ở Hải Thành, nhưng mà bây giờ chỉ còn lại có một chút xíu, con nói xem, nếu như cậu ta không bị não tàn thì làm sao có thể làm cho đồ vật ở trong tay của mình biến mất chứ?”



“Cũng đúng.”



Diệp Nghê Nghê như bừng tỉnh đại ngộ.



Xem ra là chú Tống Dật Hiên thật sự là một người não tàn.



Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Diệp Nghê Nghê đã chấp nhận tư tưởng này, anh thấp giọng nói: “Ra ngoài đi, mẹ của con vừa mới ngủ, anh trai của con bị thương, mẹ con hoảng sợ không nhỏ, đừng làm phiền mẹ con nghỉ ngơi?”



“Dạ.”



Diệp Nghê Nghê rất hiểu chuyện, còn quan tâm đóng cửa lại cho bọn họ.



Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn đóng băng.



Tống Dật Hiên này, nếu như không phải nể tình anh ta vừa mới mất đi ba ruột, lại mất đi cốt nhục của mình, bây giờ anh thật sự muốn anh ta đẹp mắt.



Nhưng mà quân tử báo thù mười năm chưa muộn.



Diệp Ân Tuấn phỉ bán ở trong lòng, nhìn Thẩm Hạ Lan đang ngủ say, lúc này mới đứng dậy đi vào trong phòng tắm tắm rửa, thay một bộ quần áo rồi đi ra khỏi phòng.



Lúc thủ hạ nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, thì có hơi bất ngờ, nhưng mà vẫn cung kính bước lên, nói: “Đại ca, anh Triệu Ninh đã được sắp xếp xong xuôi, cũng đã mời người chăm sóc đặc biệt. Nhưng mà hình như Diệp Tử ở trong nhà tù bị mất máu nghiêm trọng, có xu hướng bị sốc.”



Hiện tại, Diệp Ân Tuấn không muốn nghe bất cứ tin tức gì liên quan tới Diệp Tử, lông mày của anh hơi nhíu lại, lạnh lùng nói: “Cho người vào chữa trị cho cô ta, nhớ kỹ trước khi đứa nhỏ được sinh ra thì không thể để cô ta chết, về phần chữa trị như thế nào không cần phải nói với tôi, tôi không hứng thú.”



“Rõ.”



Thủ hạ co rúm lại, vội vàng lui ra ngoài.



Sau đó, lại có một thủ hạ khác bước vào.



“Đại ca, chuyện chị dâu kêu chúng tôi điều tra đã có manh mối.”



“Chuyện gì?”



Diệp Ân Tuấn hơi bất ngờ.



Thủ hạ vội vàng nói: “Liên quan đến Nhan Du và Cung Tuyết Dương, bên kia đã có kết quả.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom