Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-104
Chương 104: Có nên tin tưởng anh hay không?
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Cổ ngồi trước giường của La Tiểu Bảo, nhìn con trai cưng đã chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn ấy trông rất giống người nào đó
Điện thoại bỗng nhiên vang lên, cô nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, trong lòng chợt chấn động.
Là anh.
Thiên Nhã thẳng thừng tắt máy
Điện thoại lại nhanh chóng vang lên lần nữa, Thiên Nhã cầm điện thoại ra khỏi phòng La Tiểu Bảo
Anh gọi đến làm gì chứ? Anh gửi một tin nhắn: “Nghe máy.” Thiên Nhã hừ nhẹ một tiếng, cô gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ngang ngược ngồi tít trên cao mà ra lệnh của anh
Điện thoại tiếp tục vang lên, trước khi Thiên Nhã muốn dứt khoát tắt máy thì nhìn thấy tin nhắn mới từ anh:2“Tôi đang ở dưới nhà em.” “Anh đi đi, tôi không muốn gặp anh nữa.” Thiên Nhã bất đắc dĩ phải nghe máy, nói bằng giọng lạnh lùng
“Vậy tôi lên đó.” Anh đáp lại một cách ngắn gọn.
Thiên Nhã trợn mắt với điện thoại
Thật nguy hiểm! Cô căn bản không nên để đàn ông nhà họ Lạc biết cô sống ở đâu! Sáng nay Lạc Thần Dương đã tới quấy rầy cô rồi, khó khăn lắm mới đuổi anh ta đi được, giờ Lạc Thần Hi lại tới! “Anh mà lên, tôi sẽ đi ngay.” Thiên Nhã kiên quyết nói
Đầu bên kia im lặng một hồi, sau đó cất giọng mang theo đôi chút thất vọng: “Vậy tôi chờ em.” Nghe tiếng “tút tút”, Thiên Nhã đi đến ban công, chiếc Ferrari bắt9mắt của anh đang đậu dưới nhà, bóng dáng quen thuộc ấy đứng bên cạnh xe, không nhúc nhích, mặc mưa giới vào người
Thiên Nhã cảm thấy khó chịu trong lòng, cô cắn răng, không biết làm thế nào
Trong đầu cô hiện lên tất cả mọi chuyện đã từng cùng anh trải qua, cất bước theo bản năng, nhưng chợt nhớ đến những gì mà cha từng kể cùng với khuôn mặt dữ tợn của đám sát thủ kia, cô lại dừng bước
Cô không thể xuống dưới, không thể..
La Thiên Nhã, bây giờ mày nên đi vào ngủ một giấc thật ngon, ngày mai thức dậy thì sẽ chẳng còn chuyện gì cả/chuyện sẽ qua, cứ mặc kệ anh ta
Mưa mỗi lúc một lớn, dường như không có dấu hiệu dừng lại
Thiên Nhã6cuộn tròn trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được
Hạt mưa rơi lên người anh không thương tiếc, toàn thân anh như bị đông lạnh, chút hơi ẩm cuối cùng cũng bị nước mưa vùi lấp
Anh nắm chặt nắm tay, cắn răng, nhìn chằm chằm vào cửa lớn
Bóng dáng của cô vẫn chưa xuất hiện
Không sao, anh đợi, đời này Lạc Thần Hi anh chưa từng đợi ai, thì ra cảm giác chờ đợi một người, *** lại khó chịu như vậy! Không biết đã qua bao lâu, cô cầm ô, đi tới trước mặt anh
Bầu trời của anh bỗng trở nên quang đãng như thể mưa đã tạnh
Anh nhìn gương mặt đã gầy đi của cổ
Cô nhìn gương mặt đã gầy đi của anh
Cả hai đều thấy lòng mình nhau nhói.
Thiên Nhã0kìm nén cảm xúc không nên có này, nhìn anh ướt mưa đến vô cùng nhếch nhác, lạnh lùng nói: “Tim tôi có việc gì sao?”
“Tin anh, được không?” Anh nhìn cô, đáp
Giọng điệu mang theo thỉnh cầu ấy, khiến bản thân anh cũng phải giật mình.
Anh không biết tại sao mình lại vội vàng từ quán bar đến đây, khăng khăng muốn gặp cô, rồi lại nói với cô một câu kỳ lạ như vậy, Lạc Thần Hi chưa bao giờ thỏa hiệp và có thái độ nhún nhường thế này.
Thiên Nhã chợt ngẩn ra, sau đó lại nở nụ cười lạnh lùng: “Tin anh? Anh dựa vào cái gì? Tại sao tôi phải tin? Chẳng phải Lạc Thần Hi anh luôn ngồi tít trên cao, ngang ngược vô lý đấy sao?7Chẳng phải anh muốn diệt ai thì sẽ diệt người đó sao? Nếu như không phải chính tại tôi nghe thấy, tôi cũng sẽ không tin, nhưng tôi không thể không tin vào tai mình, Chủ tịch Lạc.”
Lạc Thần Hi cắn môi, siết chặt nắm đấm: “Tôi không có lý do gì phải giết em, lẽ nào em không thể dùng đầu của mình để suy nghĩ về vấn đề này ư?” Thiên Nhã hừ lạnh: “Rất đơn giản, vì tôi đã tổn thương anh, cho nên anh muốn ra tay với tôi, không phải sao? Đúng, tôi sai rồi, lúc Lạc Thần Hi anh muốn giết người, có lẽ chẳng cần bất cứ lý do gì, bởi vì anh là Lạc Thần Hi, một Lạc Thần Hi cao ngạo, lòng dạ độc ác, hoành hành ngang ngược!”
Thiên Nhã hét lớn vào anh, những giọt nước mắt ấm ức không kìm được mà tràn khỏi viền mắt,
Tại sao cô lại thích một người đàn ông như vậy chứ? Vi anh là cha của La Tiểu Bảo sao? Vì anh đã cho cô cảm giác hạnh phúc chưa từng có?
Nếu như lời cha nói là sự thật, thì ông trời quả thật biết trêu đùa, mẹ của cô, lại bị cha mẹ anh hại chết
Thế giới này rốt cuộc bị gì vậy? Ai có thể nói cho cô biết, đây chỉ là một giấc mơ hay không? Anh luôn chăm chú nhìn cô, im lặng nhìn nước mắt cô tuôn rơi
“Thì ra em vẫn luôn nghĩ về tôi như vậy.” Sau hồi lâu, anh lạnh lùng nói, giọng điệu không mang chút tình cảm nào, anh cười lạnh, lùi về sau vài bước, nước mưa tiếp tục rơi lên người anh
“Đúng, tôi chính là người như thế đấy, em nói không sai, thật sự không sai!” Anh tức giận đạp mạnh vào xe của mình, ánh mắt trở nên u ám đáng sợ.
Thiên Nhã cắn môi: “Vậy nên, sau này đừng đến tìm tôi nữa, được không?” Giọng cô van xin, cô không chắc rằng mình có thể luôn kiên định được như vậy, bởi vì tim cô, từ lúc nhìn thấy anh thì đã bắt đầu dao động rồi
Tin hay không tin anh? Nhưng nếu tin anh, thì cô không thể tin cha, Cha bị hại đến nỗi mất tích không rõ sống chết, sao cô có thể không nghe lời của ông chứ? Cha sẽ không lừa cô đâu
Lạc Thần Hi nhìn cô, ánh mắt không có độ ẩm hiện vẻ giễu cợt: “Em sẽ hối hận vì những gì mình đã nói hôm nay.” Anh nói xong, ngồi lên xe, khởi động rồi nghênh ngang rời đi
Nhìn xe của anh rẽ ngoặt rồi biến mất trong đêm mưa, Thiên Nhã lau nước mắt, cắn răng kìm nén cơn đau trong lòng: “Lạc Thần Hi, kết thúc rồi, thật sự đã kết thúc rồi.”
“Ma mi Thiên Nhã, mẹ làm sao vậy?” Lục Thiên Nhã lê cơ thể mỏi mệt về đến nhà, La Tiểu Bảo đã ngồi đợi với đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, thật ra khi điện thoại reo thì cậu đã dậy rồi, cũng nhìn thấy tất cả những chuyện vừa xảy ra dưới nhà.
Thiên Nhã ôm con trai, an ủi: “Ma mi không sao, ma mi rất ổn, ma mi chỉ vừa làm một chuyện nên làm thôi.”
“Vậy chuyện gì mà ma mi nên làm ạ?” La Tiểu Bảo hỏi trong nghi hoặc”
“Là để tên vô lại kia rời khỏi thế giới của chúng ta.” Thiên Nhã suy nghĩ một lúc rồi nói.
“À.” La Tiểu Bảo như hiểu như không đáp, cho thật đáng thương, mẹ cũng thật đáng thương, ài.
“Thiên Nhã, có lẽ tớ không nên nói những lời này, nhưng, trực giác mách bảo tớ, biết đâu chuyện này thật sự không liên quan đến Lạc Thần Hi.” Đang cùng Thiên Nhã dạo phố cho khuây khỏa, Đồ Hoa Kỳ bỗng nói với nét mặt nghiêm túc.
Nhìn Thiên Nhã vốn lạc quan đơn thuần lại bị cuốn vào một chuyện phức tạp như thế, cô lo Thiên Nhã không chống đỡ nổi
Thật ra, nếu trong lòng Thiên Nhã không có Lạc Thần Hi thì chuyện này rất đơn giản
Nhưng Thiên Nhã lại yêu Lạc Thần Hi.
“Chúng ta đừng nhắc đến anh ấy nữa được không?” Thiên Nhã mệt mỏi khẩn cầu.
Đồ Hoa Kỳ nắm bờ vai Thiên Nhã để cô nhìn thẳng vào mình: “Cậu không muốn nhắc đến, là vì trong lòng cậu không ngừng suy nghĩ đến anh ấy, không phải sao? Hiện tại cậu đang trốn tránh trái tim mình, trốn tránh việc tin tưởng người mình yêu, cậu muốn tin, nhưng lại cảm thấy không nên tin anh ấy.”
“Tớ có thể làm gì bây giờ? Cha tớ đã mất tích, thậm chí còn sống hay không cũng không thể xác định! Chẳng lẽ tớ phải tha thứ cho anh ấy, lựa chọn tin anh ấy rồi xem những lời cha tớ nói như gió thoảng bên tai vào thời điểm thế này sao? Chưa hết, chính tại tớ nghe thấy, còn có thể là giả sao?” Thiên Nhã hơi kích động bác bỏ.
Đồ Hoa Kỳ nói như đang suy tư: “Thiên Nhã, có lẽ anh ta nói đúng, chuyện này không giống như vẻ bề ngoài.” Thiên Nhã tỏ ra không đồng tình: “Hoa Kỳ, chẳng phải cậu luôn không có thiện cảm với anh ấy ư? Sao giờ lại nói tốt cho anh ấy rồi.” “Tớ không có, chẳng qua chỉ là trực giác, trực giác cậu hiểu không? Hơn nữa, thành thật mà nói, tớ thấy chẳng có lý do nào để anh ta hại cậu cả, hơn nữa anh ta thích cậu, nên dù thế nào cũng không thể bảo người khác ra tay ác độc với cậu được.” “Tớ không biết, có lẽ đây mới chính là anh ấy.” Thiên Nhã cố chấp nói
Đồ Hoa Kỳ thở dài bất lực: “Được, đây mới chính là anh ta
Bạn tốt à, cậu nghĩ anh ta thế nào thì anh ta chính là thế này, chỉ cần cậu vui lên là được, biết không?” Ánh mắt của Hoa Kỳ lộ vẻ lo âu
Thiên Nhã biết Đồ Hoa Kỳ muốn tốt cho cô, cười gượng nói: “Tớ biết rồi, cảm ơn cậu vẫn luôn ở bên tớ.” Hai chị em tốt ôm nhau, Đồ Hoa Kỳ nói: “Ngoài tớ, cậu còn có Tiểu Bảo, còn có Kha Tử Thích nữa.” “Ừ, thật lòng cảm ơn mọi người, thật ra ông trời đã đối với tớ rất tốt rồi.” Thiên Nhã đáp mà lòng cảm thấy vô cùng an ủi
“Ngoan, cậu có thể nghĩ như vậy thì tốt quá, bọn tớ sẽ luôn ở cạnh cậu.” “Ừm, chị em tốt.” Thiên Nhã và Đồ Hoa Kỳ nhìn nhau cười
Lúc ánh mắt chạm phải người trước mặt thì nụ cười của hai người đều cứng đờ
“Chậc, này chẳng phải oan gia ngõ hẹp sao?” Đổ Hoa Kỳ thầm mắng nhỏ một câu
Hạ Vân Cẩm từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của Thiên Nhã, cho nên cố tình vênh váo đi tới
Cô ta đong đưa vòng eo như rắn nước bước đến trước mặt Thiên Nhi, vẻ mặt đắc ý
“Ồ, thấy cô còn có thể cười vui vẻ như vậy, biết ngay con người có giỏi giả tạo mà.” Cô ta khoanh tay, nói với Thiên Nhã, vẻ mặt khinh bỉ
Đồ Hoa Kỳ mất kiên nhẫn với cô ta trước: “Này, ai quen cô hả, không dưng đừng có ở đây gọi bậy bạ.” Người phụ nữ này có ý gì thế? Sao Lạc Thần Hi lại lấy một người phụ nữ đáng ghét như vậy chứ
Hạ Vân Cẩm nở nụ cười lạnh, tỏ thái độ khinh miệt: “Các người không quen tôi cũng chẳng sao, nhưng tôi biết cô ta, đồ hồ ly tinh, không biết lại đang giở trò lạt mềm buộc chặt gì đây.”
“Bốp!” Một giây sau, cái tát vang dội đã giáng vào mặt Hạ Vân Cẩm
Nó mạnh đến nỗi lòng bàn tay Thiên Nhã cũng cảm thấy đau.
“Cố! Cô đánh tôi!” Hạ Vân Cẩm ôm bên mặt bị tát, không dám tin mà chỉ vào Thiên Nhã, nói.
“Đúng, tôi đánh cô đấy, cái tát này là trả lại tất cả những sỉ nhục mà cổ đối với tôi, nói cho cô biết, tôi hoàn toàn không có hứng thú gì với chồng cô, như vậy cô có thể yên tâm rồi chứ, nếu cô đã thấp thỏm lo lắng đến thế, chi bằng bỏ công theo sau trông chừng anh ấy
Tôi thấy như vậy còn có hiệu quả hơn đấy.” Thiên Nhã lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta và nói
Hạ Vân Cẩm tức giận đến sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cô ta không ngờ La Thiên Nhã trước nay nhu nhược lại trở nên mạnh mẽ như vậy nên có phần chưa kịp thích ứng
Khi cô ta vung tay muốn tát lại Thiên Nhã mấy cái thì Đồ Hoa Kỳ đã chắn trước mặt Thiên Nhã đưa tay bắt lấy bàn tay định rụt về của cô ta.
“Hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ cô một trận mới được!” Hạ Vân Cẩm trừng mắt nhìn họ, dáng vẻ như muốn ăn thịt người, nói xong cô ta giãy dụa muốn thoát khỏi tay Đồ Hoa Kỳ để đánh Thiên Nhã
“Cố đánh đi, đánh đi, trái lại tôi muốn xem thử, rốt cuộc bà chủ tịch của Tập đoàn Lạc Thần đánh nhau giỏi đến thế nào? À, có lẽ nên tiện tay đăng đoạn video này lên mạng, để cư dân mạng cùng thưởng thức.” Đồ Hoa Kỳ cầm điện thoại lên, nói với vẻ mặt đắc ý
Thiên Nhã không nhịn được cười trộm thành tiếng: “Phải, để cho tất cả mọi người mở mang tầm mắt một chút khí phách của bà chủ tịch.”
“Các người!” Hạ Vân Cẩm vừa thẹn vừa giận, cô ta thấy càng lúc càng có nhiều người vây xem nên cắn răng thả tay xuống.
“Chờ mà xem, đám tiện nhân.” Cô ta nhỏ giọng mắng Thiên Nhã một câu, sau đó quay người bỏ đi.
Sau khi đại chiến với Hạ Vân Cẩm giành được thắng lợi, hai người vào quán cà phê chuyện trò vui vẻ.
“Thiên Nhã, làm tốt lắm, tớ chưa từng thấy cậu bạo dạn như vậy bao giờ, hôm nay thật khiến tớ mở mang tầm mắt.” Đồ Hoa Kỳ cười lớn nói, trong đầu vẫn là dáng vẻ lúng túng, kinh ngạc thảng thốt sau khi ăn tát của Hạ Vân Cẩm
Thiên Nhã đỡ trán, cười đáp: “Đúng, tớ cũng thấy mình chưa từng bạo dạn như vậy, trước kia toàn bị cô ta bắt nạt.” Ngày trước cô còn có cảm giác áy náy với Hạ Vân Cẩm vì cô có tình cảm với Lạc Thần Hi và dây dưa mập mờ với anh.
“Ừ, cảm ơn trời cao đã cho tớ một Thiên Nhã phiên bản mới, được rồi, bắt đầu từ hôm nay, quên đi quá khứ, hướng về tương lai! Ok?” Đồ Hoa Kỳ nhân cơ hội động viên cô.
Thiên Nhã gật đầu đáp: “Được, quên đi quá khứ, hướng về tương lai!” Hai người nông tách cà phê lên: “Cụng ly!”
“Thiên Nhã, cậu có khỏe không?” Mới sáng sớm điện thoại đã vang lên, khó khăn lắm Thiên Nhã mới bò dậy khỏi giường, nhận cuộc gọi liền nghe thấy giọng nói đầy sức sống ở đầu dây bên kia
“Ừm, tớ khỏe.” Chỉ một giây Thiên Nhã đã nhớ lại chủ nhân của giọng nói này là ai: Karen
“Cảm ơn cậu, Karen, cậu ở nước Anh có khỏe không?” Thiên Nhã chỉnh lại giọng nói lười nhác của mình
“Tớ lại về rồi này, lần này tớ định phát triển lâu dài ở thành phố A.” Cô nói một cách đầy hào hứng
Thiên Nhã nhìn thoáng màn hình điện thoại, ừ nhỉ, không phải cuộc gọi quốc tế.
“Ừm, như vậy rất tốt.”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Điện thoại bỗng nhiên vang lên, cô nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, trong lòng chợt chấn động.
Là anh.
Thiên Nhã thẳng thừng tắt máy
Điện thoại lại nhanh chóng vang lên lần nữa, Thiên Nhã cầm điện thoại ra khỏi phòng La Tiểu Bảo
Anh gọi đến làm gì chứ? Anh gửi một tin nhắn: “Nghe máy.” Thiên Nhã hừ nhẹ một tiếng, cô gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ngang ngược ngồi tít trên cao mà ra lệnh của anh
Điện thoại tiếp tục vang lên, trước khi Thiên Nhã muốn dứt khoát tắt máy thì nhìn thấy tin nhắn mới từ anh:2“Tôi đang ở dưới nhà em.” “Anh đi đi, tôi không muốn gặp anh nữa.” Thiên Nhã bất đắc dĩ phải nghe máy, nói bằng giọng lạnh lùng
“Vậy tôi lên đó.” Anh đáp lại một cách ngắn gọn.
Thiên Nhã trợn mắt với điện thoại
Thật nguy hiểm! Cô căn bản không nên để đàn ông nhà họ Lạc biết cô sống ở đâu! Sáng nay Lạc Thần Dương đã tới quấy rầy cô rồi, khó khăn lắm mới đuổi anh ta đi được, giờ Lạc Thần Hi lại tới! “Anh mà lên, tôi sẽ đi ngay.” Thiên Nhã kiên quyết nói
Đầu bên kia im lặng một hồi, sau đó cất giọng mang theo đôi chút thất vọng: “Vậy tôi chờ em.” Nghe tiếng “tút tút”, Thiên Nhã đi đến ban công, chiếc Ferrari bắt9mắt của anh đang đậu dưới nhà, bóng dáng quen thuộc ấy đứng bên cạnh xe, không nhúc nhích, mặc mưa giới vào người
Thiên Nhã cảm thấy khó chịu trong lòng, cô cắn răng, không biết làm thế nào
Trong đầu cô hiện lên tất cả mọi chuyện đã từng cùng anh trải qua, cất bước theo bản năng, nhưng chợt nhớ đến những gì mà cha từng kể cùng với khuôn mặt dữ tợn của đám sát thủ kia, cô lại dừng bước
Cô không thể xuống dưới, không thể..
La Thiên Nhã, bây giờ mày nên đi vào ngủ một giấc thật ngon, ngày mai thức dậy thì sẽ chẳng còn chuyện gì cả/chuyện sẽ qua, cứ mặc kệ anh ta
Mưa mỗi lúc một lớn, dường như không có dấu hiệu dừng lại
Thiên Nhã6cuộn tròn trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được
Hạt mưa rơi lên người anh không thương tiếc, toàn thân anh như bị đông lạnh, chút hơi ẩm cuối cùng cũng bị nước mưa vùi lấp
Anh nắm chặt nắm tay, cắn răng, nhìn chằm chằm vào cửa lớn
Bóng dáng của cô vẫn chưa xuất hiện
Không sao, anh đợi, đời này Lạc Thần Hi anh chưa từng đợi ai, thì ra cảm giác chờ đợi một người, *** lại khó chịu như vậy! Không biết đã qua bao lâu, cô cầm ô, đi tới trước mặt anh
Bầu trời của anh bỗng trở nên quang đãng như thể mưa đã tạnh
Anh nhìn gương mặt đã gầy đi của cổ
Cô nhìn gương mặt đã gầy đi của anh
Cả hai đều thấy lòng mình nhau nhói.
Thiên Nhã0kìm nén cảm xúc không nên có này, nhìn anh ướt mưa đến vô cùng nhếch nhác, lạnh lùng nói: “Tim tôi có việc gì sao?”
“Tin anh, được không?” Anh nhìn cô, đáp
Giọng điệu mang theo thỉnh cầu ấy, khiến bản thân anh cũng phải giật mình.
Anh không biết tại sao mình lại vội vàng từ quán bar đến đây, khăng khăng muốn gặp cô, rồi lại nói với cô một câu kỳ lạ như vậy, Lạc Thần Hi chưa bao giờ thỏa hiệp và có thái độ nhún nhường thế này.
Thiên Nhã chợt ngẩn ra, sau đó lại nở nụ cười lạnh lùng: “Tin anh? Anh dựa vào cái gì? Tại sao tôi phải tin? Chẳng phải Lạc Thần Hi anh luôn ngồi tít trên cao, ngang ngược vô lý đấy sao?7Chẳng phải anh muốn diệt ai thì sẽ diệt người đó sao? Nếu như không phải chính tại tôi nghe thấy, tôi cũng sẽ không tin, nhưng tôi không thể không tin vào tai mình, Chủ tịch Lạc.”
Lạc Thần Hi cắn môi, siết chặt nắm đấm: “Tôi không có lý do gì phải giết em, lẽ nào em không thể dùng đầu của mình để suy nghĩ về vấn đề này ư?” Thiên Nhã hừ lạnh: “Rất đơn giản, vì tôi đã tổn thương anh, cho nên anh muốn ra tay với tôi, không phải sao? Đúng, tôi sai rồi, lúc Lạc Thần Hi anh muốn giết người, có lẽ chẳng cần bất cứ lý do gì, bởi vì anh là Lạc Thần Hi, một Lạc Thần Hi cao ngạo, lòng dạ độc ác, hoành hành ngang ngược!”
Thiên Nhã hét lớn vào anh, những giọt nước mắt ấm ức không kìm được mà tràn khỏi viền mắt,
Tại sao cô lại thích một người đàn ông như vậy chứ? Vi anh là cha của La Tiểu Bảo sao? Vì anh đã cho cô cảm giác hạnh phúc chưa từng có?
Nếu như lời cha nói là sự thật, thì ông trời quả thật biết trêu đùa, mẹ của cô, lại bị cha mẹ anh hại chết
Thế giới này rốt cuộc bị gì vậy? Ai có thể nói cho cô biết, đây chỉ là một giấc mơ hay không? Anh luôn chăm chú nhìn cô, im lặng nhìn nước mắt cô tuôn rơi
“Thì ra em vẫn luôn nghĩ về tôi như vậy.” Sau hồi lâu, anh lạnh lùng nói, giọng điệu không mang chút tình cảm nào, anh cười lạnh, lùi về sau vài bước, nước mưa tiếp tục rơi lên người anh
“Đúng, tôi chính là người như thế đấy, em nói không sai, thật sự không sai!” Anh tức giận đạp mạnh vào xe của mình, ánh mắt trở nên u ám đáng sợ.
Thiên Nhã cắn môi: “Vậy nên, sau này đừng đến tìm tôi nữa, được không?” Giọng cô van xin, cô không chắc rằng mình có thể luôn kiên định được như vậy, bởi vì tim cô, từ lúc nhìn thấy anh thì đã bắt đầu dao động rồi
Tin hay không tin anh? Nhưng nếu tin anh, thì cô không thể tin cha, Cha bị hại đến nỗi mất tích không rõ sống chết, sao cô có thể không nghe lời của ông chứ? Cha sẽ không lừa cô đâu
Lạc Thần Hi nhìn cô, ánh mắt không có độ ẩm hiện vẻ giễu cợt: “Em sẽ hối hận vì những gì mình đã nói hôm nay.” Anh nói xong, ngồi lên xe, khởi động rồi nghênh ngang rời đi
Nhìn xe của anh rẽ ngoặt rồi biến mất trong đêm mưa, Thiên Nhã lau nước mắt, cắn răng kìm nén cơn đau trong lòng: “Lạc Thần Hi, kết thúc rồi, thật sự đã kết thúc rồi.”
“Ma mi Thiên Nhã, mẹ làm sao vậy?” Lục Thiên Nhã lê cơ thể mỏi mệt về đến nhà, La Tiểu Bảo đã ngồi đợi với đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, thật ra khi điện thoại reo thì cậu đã dậy rồi, cũng nhìn thấy tất cả những chuyện vừa xảy ra dưới nhà.
Thiên Nhã ôm con trai, an ủi: “Ma mi không sao, ma mi rất ổn, ma mi chỉ vừa làm một chuyện nên làm thôi.”
“Vậy chuyện gì mà ma mi nên làm ạ?” La Tiểu Bảo hỏi trong nghi hoặc”
“Là để tên vô lại kia rời khỏi thế giới của chúng ta.” Thiên Nhã suy nghĩ một lúc rồi nói.
“À.” La Tiểu Bảo như hiểu như không đáp, cho thật đáng thương, mẹ cũng thật đáng thương, ài.
“Thiên Nhã, có lẽ tớ không nên nói những lời này, nhưng, trực giác mách bảo tớ, biết đâu chuyện này thật sự không liên quan đến Lạc Thần Hi.” Đang cùng Thiên Nhã dạo phố cho khuây khỏa, Đồ Hoa Kỳ bỗng nói với nét mặt nghiêm túc.
Nhìn Thiên Nhã vốn lạc quan đơn thuần lại bị cuốn vào một chuyện phức tạp như thế, cô lo Thiên Nhã không chống đỡ nổi
Thật ra, nếu trong lòng Thiên Nhã không có Lạc Thần Hi thì chuyện này rất đơn giản
Nhưng Thiên Nhã lại yêu Lạc Thần Hi.
“Chúng ta đừng nhắc đến anh ấy nữa được không?” Thiên Nhã mệt mỏi khẩn cầu.
Đồ Hoa Kỳ nắm bờ vai Thiên Nhã để cô nhìn thẳng vào mình: “Cậu không muốn nhắc đến, là vì trong lòng cậu không ngừng suy nghĩ đến anh ấy, không phải sao? Hiện tại cậu đang trốn tránh trái tim mình, trốn tránh việc tin tưởng người mình yêu, cậu muốn tin, nhưng lại cảm thấy không nên tin anh ấy.”
“Tớ có thể làm gì bây giờ? Cha tớ đã mất tích, thậm chí còn sống hay không cũng không thể xác định! Chẳng lẽ tớ phải tha thứ cho anh ấy, lựa chọn tin anh ấy rồi xem những lời cha tớ nói như gió thoảng bên tai vào thời điểm thế này sao? Chưa hết, chính tại tớ nghe thấy, còn có thể là giả sao?” Thiên Nhã hơi kích động bác bỏ.
Đồ Hoa Kỳ nói như đang suy tư: “Thiên Nhã, có lẽ anh ta nói đúng, chuyện này không giống như vẻ bề ngoài.” Thiên Nhã tỏ ra không đồng tình: “Hoa Kỳ, chẳng phải cậu luôn không có thiện cảm với anh ấy ư? Sao giờ lại nói tốt cho anh ấy rồi.” “Tớ không có, chẳng qua chỉ là trực giác, trực giác cậu hiểu không? Hơn nữa, thành thật mà nói, tớ thấy chẳng có lý do nào để anh ta hại cậu cả, hơn nữa anh ta thích cậu, nên dù thế nào cũng không thể bảo người khác ra tay ác độc với cậu được.” “Tớ không biết, có lẽ đây mới chính là anh ấy.” Thiên Nhã cố chấp nói
Đồ Hoa Kỳ thở dài bất lực: “Được, đây mới chính là anh ta
Bạn tốt à, cậu nghĩ anh ta thế nào thì anh ta chính là thế này, chỉ cần cậu vui lên là được, biết không?” Ánh mắt của Hoa Kỳ lộ vẻ lo âu
Thiên Nhã biết Đồ Hoa Kỳ muốn tốt cho cô, cười gượng nói: “Tớ biết rồi, cảm ơn cậu vẫn luôn ở bên tớ.” Hai chị em tốt ôm nhau, Đồ Hoa Kỳ nói: “Ngoài tớ, cậu còn có Tiểu Bảo, còn có Kha Tử Thích nữa.” “Ừ, thật lòng cảm ơn mọi người, thật ra ông trời đã đối với tớ rất tốt rồi.” Thiên Nhã đáp mà lòng cảm thấy vô cùng an ủi
“Ngoan, cậu có thể nghĩ như vậy thì tốt quá, bọn tớ sẽ luôn ở cạnh cậu.” “Ừm, chị em tốt.” Thiên Nhã và Đồ Hoa Kỳ nhìn nhau cười
Lúc ánh mắt chạm phải người trước mặt thì nụ cười của hai người đều cứng đờ
“Chậc, này chẳng phải oan gia ngõ hẹp sao?” Đổ Hoa Kỳ thầm mắng nhỏ một câu
Hạ Vân Cẩm từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của Thiên Nhã, cho nên cố tình vênh váo đi tới
Cô ta đong đưa vòng eo như rắn nước bước đến trước mặt Thiên Nhi, vẻ mặt đắc ý
“Ồ, thấy cô còn có thể cười vui vẻ như vậy, biết ngay con người có giỏi giả tạo mà.” Cô ta khoanh tay, nói với Thiên Nhã, vẻ mặt khinh bỉ
Đồ Hoa Kỳ mất kiên nhẫn với cô ta trước: “Này, ai quen cô hả, không dưng đừng có ở đây gọi bậy bạ.” Người phụ nữ này có ý gì thế? Sao Lạc Thần Hi lại lấy một người phụ nữ đáng ghét như vậy chứ
Hạ Vân Cẩm nở nụ cười lạnh, tỏ thái độ khinh miệt: “Các người không quen tôi cũng chẳng sao, nhưng tôi biết cô ta, đồ hồ ly tinh, không biết lại đang giở trò lạt mềm buộc chặt gì đây.”
“Bốp!” Một giây sau, cái tát vang dội đã giáng vào mặt Hạ Vân Cẩm
Nó mạnh đến nỗi lòng bàn tay Thiên Nhã cũng cảm thấy đau.
“Cố! Cô đánh tôi!” Hạ Vân Cẩm ôm bên mặt bị tát, không dám tin mà chỉ vào Thiên Nhã, nói.
“Đúng, tôi đánh cô đấy, cái tát này là trả lại tất cả những sỉ nhục mà cổ đối với tôi, nói cho cô biết, tôi hoàn toàn không có hứng thú gì với chồng cô, như vậy cô có thể yên tâm rồi chứ, nếu cô đã thấp thỏm lo lắng đến thế, chi bằng bỏ công theo sau trông chừng anh ấy
Tôi thấy như vậy còn có hiệu quả hơn đấy.” Thiên Nhã lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta và nói
Hạ Vân Cẩm tức giận đến sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cô ta không ngờ La Thiên Nhã trước nay nhu nhược lại trở nên mạnh mẽ như vậy nên có phần chưa kịp thích ứng
Khi cô ta vung tay muốn tát lại Thiên Nhã mấy cái thì Đồ Hoa Kỳ đã chắn trước mặt Thiên Nhã đưa tay bắt lấy bàn tay định rụt về của cô ta.
“Hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ cô một trận mới được!” Hạ Vân Cẩm trừng mắt nhìn họ, dáng vẻ như muốn ăn thịt người, nói xong cô ta giãy dụa muốn thoát khỏi tay Đồ Hoa Kỳ để đánh Thiên Nhã
“Cố đánh đi, đánh đi, trái lại tôi muốn xem thử, rốt cuộc bà chủ tịch của Tập đoàn Lạc Thần đánh nhau giỏi đến thế nào? À, có lẽ nên tiện tay đăng đoạn video này lên mạng, để cư dân mạng cùng thưởng thức.” Đồ Hoa Kỳ cầm điện thoại lên, nói với vẻ mặt đắc ý
Thiên Nhã không nhịn được cười trộm thành tiếng: “Phải, để cho tất cả mọi người mở mang tầm mắt một chút khí phách của bà chủ tịch.”
“Các người!” Hạ Vân Cẩm vừa thẹn vừa giận, cô ta thấy càng lúc càng có nhiều người vây xem nên cắn răng thả tay xuống.
“Chờ mà xem, đám tiện nhân.” Cô ta nhỏ giọng mắng Thiên Nhã một câu, sau đó quay người bỏ đi.
Sau khi đại chiến với Hạ Vân Cẩm giành được thắng lợi, hai người vào quán cà phê chuyện trò vui vẻ.
“Thiên Nhã, làm tốt lắm, tớ chưa từng thấy cậu bạo dạn như vậy bao giờ, hôm nay thật khiến tớ mở mang tầm mắt.” Đồ Hoa Kỳ cười lớn nói, trong đầu vẫn là dáng vẻ lúng túng, kinh ngạc thảng thốt sau khi ăn tát của Hạ Vân Cẩm
Thiên Nhã đỡ trán, cười đáp: “Đúng, tớ cũng thấy mình chưa từng bạo dạn như vậy, trước kia toàn bị cô ta bắt nạt.” Ngày trước cô còn có cảm giác áy náy với Hạ Vân Cẩm vì cô có tình cảm với Lạc Thần Hi và dây dưa mập mờ với anh.
“Ừ, cảm ơn trời cao đã cho tớ một Thiên Nhã phiên bản mới, được rồi, bắt đầu từ hôm nay, quên đi quá khứ, hướng về tương lai! Ok?” Đồ Hoa Kỳ nhân cơ hội động viên cô.
Thiên Nhã gật đầu đáp: “Được, quên đi quá khứ, hướng về tương lai!” Hai người nông tách cà phê lên: “Cụng ly!”
“Thiên Nhã, cậu có khỏe không?” Mới sáng sớm điện thoại đã vang lên, khó khăn lắm Thiên Nhã mới bò dậy khỏi giường, nhận cuộc gọi liền nghe thấy giọng nói đầy sức sống ở đầu dây bên kia
“Ừm, tớ khỏe.” Chỉ một giây Thiên Nhã đã nhớ lại chủ nhân của giọng nói này là ai: Karen
“Cảm ơn cậu, Karen, cậu ở nước Anh có khỏe không?” Thiên Nhã chỉnh lại giọng nói lười nhác của mình
“Tớ lại về rồi này, lần này tớ định phát triển lâu dài ở thành phố A.” Cô nói một cách đầy hào hứng
Thiên Nhã nhìn thoáng màn hình điện thoại, ừ nhỉ, không phải cuộc gọi quốc tế.
“Ừm, như vậy rất tốt.”
Bình luận facebook