• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá (22 Viewers)

  • chap-118

Chương 118: Anh điên thật rồi




*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Xem ảnh 1
71094.png
Karen lại nhìn Thiên Nhã, cười lạnh: “Nếu cô đã không thích anh họ tối thì dừng đùa giỡn với anh ấy! Từ hôm nay trở đi tôi không cần bất cứ sự giúp đỡ của ai, tôi chắc chắn sẽ lấy được trái tim anh ấy.” Dứt lời, Karen cúi người, chọc ngón tay vào ngực Thiên Nhã hai cái: “Đến lúc đó cô hãy cút khỏi trái tim của anh ấy đi!” Cô nói xong thì cầm lấy túi xách rồi thở hổn hển rời đi



Thiên Nhã nhìn bóng lưng của cô bạn, cười khổ: “Tớ có muốn độc chiếm trái tim anh ấy bao giờ đâu?” Ánh mắt Thiên Nhã nhìn về phía Lạc Thần Hi ở bên kia, tim cô bắt đầu đập nhanh hơn, không muốn tỏ ra rất tự nhiên, cô quay mặt đi2mặc kệ anh, rồi gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán



Nhân viên phục vụ người lúc nãy nhận ra cô bước tới, cầm theo hóa đơn, thoáng nhìn cô một cái, vẫn giống như đang nhìn một kẻ điên



Liếc thầy Lạc Thần Hi đã rời đi, Thiên Nhã thở dài một hơi, cô xin thề nếu không có ai cầm dao kề trên cổ thì cô sẽ không bao giờ bước vào khách sạn Lạc Thần nửa bước



Rời khỏi khách sạn, cô cũng bớt áp lực hơn, có trời biết khi nãy bên trong rốt cuộc có bao nhiêu người nhìn chằm chằm và bàn luận sôi nổi về cô



Da mặt cô càng ngày càng dày rồi, bị bẽ mặt, bị mắng chửi trước mặt mọi người mà cô vẫn có thể bình tĩnh thanh toán, thong thả ung9dung đi ra ngoài, chắc là ở bên cạnh Lạc Thần Hi lâu rồi nên chút đả kích nho nhỏ này đã trở thành nguồn khích lệ.



Nghĩ tới đây, Thiên Nhã tự vô trán mình một cái thật mạnh, bực thật đấy, Lạc Thần Hi lại xuất hiện trong đầu cô, vì sao cứ liên miên không dứt, tên của anh cũng sắp trở thành câu cửa miệng trong từ điển của cô mất rồi, miệng thì bảo đánh chết cũng không được nói nhưng đầu thì không ngừng xuất hiện



Thiên Nhã đang chán nản lắc đầu thì cổ đột nhiên bị người ở đằng sau ôm chặt lấy, dùng lực kéo cô về phía sau



Cô theo bản năng muốn phản kháng nhưng lại nhận ra mình hoàn toàn bất lực, không thể nào, Karen cũng quá nhẫn tâm rồi,6hết đánh chửi rồi cảnh cáo mà vẫn chưa đủ, lại còn thuê người giết cô luôn



Nhưng cô nhanh chóng cảm giác được hơi thở quen thuộc của người phía sau, còn cả mùi nước hoa đặc biệt của anh



“Lạc Thần Hi! Anh buông ra!” Thiên Nhã hét lớn, cô sắp bị siết đến tắt thở rồi



Anh không cần mất nhiều sức lực đã kéo được cô lên trên xe, khóa cửa rồi nhanh chóng đi lên và khởi động xe



Thiên Nhã như vừa trở về từ cõi chết, cô ho sặc sụa một lúc, khuôn mặt bị nghẹn đến đỏ bừng, xem ra nếu như Lạc Thần Hi ra tay tàn nhẫn hơn một chút nữa, buông tay chậm hơn một chút nữa thì cô có thể bị siết đến nghẹt thở bất cứ lúc nào.



Ngón tay Thiên Nhã0run rẩy chỉ vào anh: “Anh, anh muốn giết người!” Cô nổi giận trừng anh, tay còn lại xoa xoa cổ nơi vừa bị siết đến phát đau



Lạc Thần Hi liếc nhìn vết đỏ trên cái cổ trắng ngần như ngọc của cô, nhếch môi: “Đây là cái giá em phải trả vì lần trước đã phá rối trên địa bàn của tôi.” “Anh!” Thiến Nhã không ngờ anh còn hận chuyện lần trước, không biết rốt cuộc là muốn xả cơn giận cho Hạ Vân Cẩm hay là Jenny Trình đây, xì, cũng không liên quan đến cô



“Hình phạt này còn chưa đủ ư? Em muốn lĩnh giao tiếp?” Lạc Thần Hi nhướng mày nhìn cô, ánh mắt mang ý cảnh cáo, không biết có bao nhiêu người có thể chịu đựng được vẻ mặt như ma vương này7của của anh



Nhưng Thiên Nhi đã nhìn thành quen rồi, nghĩ tới lúc đầu, cô vừa thấy ánh mắt này của anh thì đã sợ hãi, nhưng ở chung lâu, anh luôn dùng ánh mắt này để dọa cô, sợ hãi cũng thành thói quen, thành thói quen rồi sẽ từ từ vô cảm



Tuy nhiên Nhã không được coi là vô cảm, nhưng ít ra đã biết cãi lại: “Hừ, anh có gan thì giết tôi đi, tôi không sợ anh đâu.” Lời này vừa ra khỏi miệng, giống như chọc vào đúng khúc mắc trong lòng mình, cô và anh đều biến sắc



Sắc mặt của anh càng thêm u ám: “Nếu tôi muốn giết em thì đã không để em chết thoải mái như vậy.” Anh gằn từng chữ



Mặt Thiên Nhã trắng bệch, lời như vậy phát ra từ miệng anh, giống như là sự thật



Nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của cô, Lạc Thần Hi cười lạnh, sự tổn thương thoảng qua đôi mắt



Anh đạp mạnh chân ga, xe lao như bay



Thiên Nhã mở to mắt hết mức: “Anh điên rồi! Muốn giết tôi cũng không cần phải đồng quy vu tận đâu, mạng của anh dù sao cũng đáng giá hơn mạng tồi!” Cô hét lớn, Lạc Thần Hi càng nhếch môi cao hơn, không có ý định quý trọng sinh mạng đáng giá hơn cô, ngược lại còn phóng xe nhanh hơn



Lòng Thiên Nhã trầm xuống, trời ạ, đây là khu phố sầm uất đấy! Xe lách qua bên trái rồi lại bên phải, vượt qua hết cả đống xe, mức độ mạo hiểm không hề kém so với đua xe trong tivi.



Thậm chí anh còn vượt đèn đỏ, sự hoành hành ngang ngược ấy nhanh chóng bị xe cảnh sát nhắm vào, mới đầu là một xe cảnh sát, sau đó lại thêm mấy xe nữa, về sau lại thành mười xe truy đuổi



Cả buổi Thiên Nhã đều nhắm chặt hai mắt, đã chuẩn bị tốt tinh thần “anh dũng hy sinh”, sắc mặt cô trắng bệch, trong đầu không ngừng chửi Lạc Thần Hi, lại nhớ tới La Tiểu Bảo, nếu cô cứ như vậy..



thì La Tiểu Bảo phải làm sao bây gio.



Lạc Thần Hi có lẽ đã sử dụng tất cả kỹ năng của mình nên mười mấy xe cảnh sát cũng không làm gì được anh, anh phóng sang bên trái rồi lại sang bên phải, kỹ năng ảo diệu hơn cả vua xe



Nhưng dù sao Cục Cảnh sát cũng không phải chỉ để trưng, an ninh trật tự ở thành phố A luôn rất tốt, đột nhiên xuất hiện một tên đua xe liều mạng muốn chạy trốn cảnh sát, chuyện này khiến cho cảnh sát tưởng rằng Thiên Nhã và anh ở trong xe chính là tội phạm bị truy nã, nên họ còn điều cả trực thăng truy bắt.



Thiên Nhã thấy việc này càng lúc càng ầm ĩ, nhưng cô đã bị hoảng sợ quá mức, lại còn choáng váng nên chẳng còn sức lực để khuyên anh nữa, được rồi, mặc cho số phận đi, Lạc Thần Hi, xem thử cuối cùng anh muốn gây ra bao nhiêu rắc rối.



Cuối cùng, Lạc Thần Hi giống như đã chơi đủ rồi, thực hiện cú drift hoàn mỹ, sau đó phanh gấp xe dừng lại



Thiên Nhã nhắm chặt hai mắt đột nhiên muốn lao khỏi xe để nôn, nhưng cô lại bị tình thế trước mặt làm cho sợ hãi.



Trời ạ, tình xuống gì đây, chỉ thấy ở phía trước có hàng chục cảnh sát đứng ở bên lề đường phòng bị, giơ súng sẵn sàng đón quân địch từ xe bên này



Chân Thiên Nhã mềm nhũn, cảm giác buồn nôn mãnh liệt kia đã bị nén trở về, cô trợn mắt giận dữ nhìn Lạc Thần Hi: Anh nhìn đi! Để xem anh xử lý tàn cục thế nào



Lạc Thần Hi cười lạnh, vẻ mặt bình thản, anh nhìn Thiên Nhã bằng ánh mắt “em cứ chờ mà xem”, mang theo ý cười đi ra ngoài



Chiếc xe bị buộc dừng lại tại đường hầm nên cảnh sát không nhìn rõ khuôn mặt của người trong xe, nhưng khi họ thấy rõ khuôn mặt của người phía trước, sắc mặt ai cũng cực kỳ phức tạp, khó coi, thậm chí còn hơi sợ hãi



Người ở giữa có lẽ là cảnh sát trưởng, khi thấy Lạc Thần Hi, anh ra hiệu cho cấp dưới, cảnh sát bỏ hết súng xuống



Thiên Nhã đi qua một bên nôn thốc nôn tháo, cô nhìn thấy cảnh sát trưởng đang vừa nói vừa cười với Lạc Thần Hi, nhóm cảnh sát đều nhao nhao lên xe rời đi



Thiên Nhã vịn xe, chậc lưỡi, thế giới này đen tối thật, có tiền chính là có cả trời đất, có tiền là có thể ngang ngược lộng hành.



Lúc này Thiên Nhã mới phát hiện, chiếc xe hôm nay Lạc Thần Hi lại là con Lamborghini màu đen cổ chưa từng nhìn thấy, ít nhất phải hơn nghìn vạn, thảo nào nhóm cảnh sát không nhận ra Lạc Thần Hi, nếu ngày thường anh lái chiếc này thì “đám cháu trai” kia đã sớm biết là Lạc Thần Hi rồi, có lẽ cảnh sát không coi Lạc Thần Hi là tên trộm xe thì cũng là tội phạm trốn trại, ai bảo anh phóng như bỏ mạng vậy.



Lạc Thần Hi nói vài câu với cảnh sát trưởng, người đó nhìn về phía Thiên Nhã, nở nụ cười bất đắc dĩ, tỏ ra áy náy nói gì đó với Lạc Thần Hi, sau đó Lạc Thần Hi quay trở lại, nhún vai với cô, ý bảo không có chuyện gì rồi.



Nhìn vẻ mặt đắc ý đó, Thiên Nhã thật sự muốn mạnh tay đánh anh một trận



“Em không lên xe à?” Lạc Thần Hi ngồi vào trong xe, hỏi Thiên Nhã còn đứng ở phía ngoài.



Thiên Nhã muốn thẳng thừng đáp “không lên!”, nhưng nhìn xung quanh, đây là vùng ngoại thành không người, cô thầm kêu khổ, chợt nhìn thấy chiếc xe cảnh sát ở phía trước.



Thiên Nhã cắn răng, nhìn thấy vẻ đắc ý của anh và thực hiện được trò đùa dai, hừ, tôi cũng không phải không có anh là chết.



“Ôi! Anh cảnh sát ơi!” Thiên Nhã nhanh trí vừa chạy vừa vẫy tay về phía xe cảnh sát.



Mặt Lạc Thần Hi lập tức đen lại, nhưng nhanh chóng nở nụ cười, nhìn Thiên Nhã chạy đến trước xe cảnh sát, thò đầu nói gì đó với người ta.



Cảnh sát trưởng tỏ ra khó xử, thầy Lạc Thần Hi đi tới, đặt tay lên vai Thiên Nhã: “Em yêu à, em làm loạn đủ chưa, suýt nữa đã gây ra họa rồi, em còn chưa thỏa mãn sao?” Sau đó anh lại siết cổ từ phía sau, kéo cô về phía xe của mình.



“Cứu..



cứu mạng...” Thiên Nhã giãy giụa, chia tay cầu cứu cảnh sát trưởng



Anh nhìn thấy chưa! Người này muốn giết tôi, muốn giết tôi! Cô trừng mắt cầu cứu về phía cảnh sát trưởng



Cảnh sát trưởng gửi lại cho cô một ánh mắt phức tạp, dường như rất bất đắc dĩ, cũng giống như dở khóc dở cười, rồi anh nổ máy rời đi



Lạc Thần Hi lại ném Thiên Nhã lên xe, lần này cô túm lấy tay anh cắn thật mạnh, vậy mà Lạc Thần Hi không hề rút tay lại, chỉ lạnh lùng nhìn cô cắn cho đến khi cổ tay anh xuất hiện vết răng



Mắt thấy sắp cắn đứt rồi, Thiên Nhã gặp ảo giác, giống như đang cắn một con mồi, mà con mồi này lại liếc nhìn cô với thái độ bề trên, bảo đảm rằng hành động của cô là vô nghĩa



Cảm giác kỳ quái này làm cho Thiên Nhã lập tức nhụt chí, răng cũng không còn sức nữa



Cô ngừng cắn, nhưng vẫn túm lấy tay Lạc Thần Hi không buông



“Em cắn đủ chưa?” Anh nhìn cô như đang nhìn con chó nhỏ, đang nhìn thú cưng của mình ra sức gặm xương, mà hoàn toàn không phải cắn tay anh, anh không nhăn mày chút nào.



Thiên Nhã càng nghĩ càng giận, có cảm giác bị sỉ nhục, cô hừ một cái: “Chưa đủ!” Sau đó cô cắn lên vết răng vừa nãy, dùng lực mạnh nhất, một mùi tanh xuất hiện



Thiên Nhã bị dọa giật mình, lập tức buông tay anh ra, trên cổ tay ấy có máu tươi đang rỉ, tuy ít nhưng nhìn thấy cũng sợ



Cô như nai con bị hoảng sợ ngước mắt nhìn anh, nhưng không phải sợ anh sẽ đối phó với cơ thể nào, mà vì anh không hề phản kháng, cũng không thẳng tay tát cổ, mặc cho cô làm anh bị thương



Tình huống kỳ lạ này làm cho Thiên Nhã trở nên lo lắng, cô quay mặt qua chỗ khác không nhìn anh nữa



Lạc Thần Hi đứng ở đó một lát rồi đóng cửa xe hộ cô, quay về vị trí lái, Thiên Nhã lại quay mặt sang bên kia, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng là cảm xúc ngổn ngang



Anh càng không nói một lời, lòng cô lại càng ngổn ngang hơn



Lạc Thần Hi chỉ tay năm ngón vậy mà lại mặc cô bắt nạt tùy thích, tuy điều kiện tiên quyết là anh bắt nạt cô trước..



Anh khởi động xe, xe đi rất thong thả



Thiên Nhã không hề quay đầu sang bên kia nhìn anh



Cô nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, lại nhìn mấy ngôi sao trên bầu trời tịch mịch ở vùng ngoại thành, nhớ tới lần trước anh đưa cô đến viếng cha mẹ anh, trong núi sâu mà có thể nhìn thấy sao đầy trời, cực kỳ tráng lệ đẹp mắt



Cùng là một khoảng trời, vì sao không phải cùng một phong cảnh, cùng là một người, vì sao có thể thay đổi liên tục như vậy?



Đoán không nổi, thực sự đoán không nổi, anh vĩnh viễn giống như một cái động tối vô biên vô tận không lường được, có thể thu hút sự chú ý của cô, thậm chí trộm mất trái tim của cô, anh có thể liếc mắt một cái đã nhìn rõ lòng cô, còn cô dù cố gắng thể nào cũng không với tới thế giới nội tâm của anh.



Lúc nghe Lạc Thần Dương nói anh lao ra đường cam tâm tình nguyện chết vì cô, cô đã sợ ngây người, nhưng nhiều hơn còn là cảm giác không thể tin được, anh là Lạc Thần Hi mà, Lạc Thần Hi lạnh lùng vô tình, Lạc Thần Hi luôn hành hạ cô, Lạc Thần Hi thuê người lấy mạng cô, làm sao anh có thể bỏ mạng theo cô chứ



Dù vậy trong đầu cô dường như có đoạn ký ức này, nhưng bởi vì lời của cha mà cô quyết định chôn chuyện này thật sâu, dù có thế nào cũng không muốn dây dưa với anh nữa



Cho nên mới mạo hiểm lao ra đường, nếu có xe không cẩn thận đâm phải cố, xem như là trả lại ân tình cho anh, nếu xe không đâm phải thì có thể nói là cô mạng lớn.



Nói chung là cô không nợ anh nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom