Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-134
Chương 134: Nụ hôn bất ngờ
Cậu thấy bắt mình học tiểu học cũng giống như bắt một cử nhân học lại mẫu giáo vậy. Lúc Thiên Nhã tới công ty, Lạc Thần Hi đang bận rộn trong văn phòng Chủ tịch.
Không hiểu sao tối qua anh lại lái xe về bỏ mặc cô, lúc bưng cà phê cho anh, Thiên Nhã thầm mắng một câu. “Chủ tịch, tối qua, anh không vui sao?” Tuy biết rằng không nên hỏi, nhưng cô vẫn không nhịn được. Anh cúi đầu tập trung đọc và ký văn kiện, không ngẩng lên lấy một lần, rõ ràng không định quan tâm đến cô. Thiên Nhã bĩu môi, hừ, không nói thì thôi, có gì hay đâu chứ. Chiều đến, Lạc Thần Hi dẫn Hạ Nhất Y ra ngoài ký hợp đồng với2khách hàng, không ngờ hôm nay anh không giao việc cho cô làm, mà mọi người cũng không dám tự ý giao việc cho cô, Thiên Nhã nhàn rỗi đến mức ngồi ngẩn ra ở đó đếm ngón tay. Cô nhìn văn phòng Phó Chủ tịch nằm cạnh văn phòng Chủ tịch trống không, nhỏ giọng nói: “Cái tên Lạc Thần Dương này, làm việc bữa đực bữa cái.”
“Ồ, sao em lại nhớ anh rồi?” Lạc Thần Dương không biết xuất hiện sau lưng cô từ khi nào, đột nhiên lên tiếng làm Thiên Nhã giật mình. Thiên Nhã vỗ ngực, anh ta là Tào Tháo sao?
“Phó Chủ tịch đi làm rồi à?” Cô và tươi cười.
“Đi làm, dĩ nhiên phải đi làm rồi, anh thấy hôm nay anh của anh gần như7không nhờ em, vậy thì em cùng anh ra ngoài gặp khách hàng nhé.” Anh ta kéo cô đi, mặc kệ các nhân viên khác đang nhìn chằm chằm. Thiên Nhã vội hất tay anh ta ra: “Anh cần gặp khách hàng ư?” Tên này suốt ngày ăn uống chơi bời, làm gì có khách hàng để gặp chứ. Lạc Thần Dương cười đáp: “Sao lại không? Em đang chống lệnh cấp trên đúng không?”
“Nhưng... nhưng tôi sợ Chủ tịch có việc căn dặn tôi làm.” Thiên Nhã viện cớ để từ chối. “Anh của anh đi bàn chuyện với Kha Tử Thích rồi, chắc là không cần đến em đâu.” Lạc Thần Dương nói một cách sâu xa. Nhưng dường như Thiên Nhã không có ý kiến gì, Lạc Thần Hi muốn9đưa cô đi hay không cũng không sao, không đi còn bớt việc.
“Nhưng tôi cũng không thể ra ngoài với anh.” Ai biết được tên này có nghĩ cách gì đó chơi khăm cô hay không, hoặc lợi dụng cô để chơi khăm Tử Thích.
“Ôi chao, em đừng nhìn anh bằng ánh mắt này, đây là mệnh lệnh, nếu không nghe, hậu quá tự gánh đấy.” Câu cuối anh ta sáp lại gần nói nhỏ với cô, đôi mắt hiện ý cười xấu xa. Thiên Nhã biết chắc anh ta lại ám chỉ những trò chơi khăm, trong lúc cô do dự, anh ta nói tiếp: “Nếu anh trai truy cứu anh sẽ chịu trách nhiệm, nhanh lên, anh đi bán dự án lớn đấy.”
Thiên Nhã hết cách, dù sao cũng ở suốt5chỗ này, anh ta đã nói là dự án lớn thì cô đi vậy.
“Phó Chủ tịch, dự án lớn mà anh nói đây sao?” Thiên Nhã đứng trong khu vui chơi trẻ em lớn nhất của thành phố A, mặt hiện vạch đen, hỏi Lạc Thần Dương.
Lạc Thần Dương tỏ ra buồn cười, nhìn vòng đu quay ở trước mặt và đáp: “Này, chúng ta chơi trò này trước nhé?” Thiên Nhã thấy như sụp đổ: “Anh cứ chơi thong thả, tối về làm việc đây.” Nói xong cô quay người định đi.
Lạc Thần Dương vươn tay kéo cô lại, nói: “Ai bảo anh đang chơi thể, anh đang khảo sát, định mua khu vui chơi này.”
Thiên Nhã mở to mắt: “Anh đang đùa đúng không?” Từ lúc nào mà Tập đoàn Lạc3Thần kinh doanh khu vui chơi rồi?
“Mua để tặng con em.” Lạc Thần Dương nhìn cô, nửa đùa nửa thật đáp.
Thiên Nhã hừ mũi: “Phó Chủ tịch tiết kiệm sức lực lại đi.” Anh ta càng đùa càng quá trớn.
“Sao? Em không nhận?”
Thiên Nhã đáp từng chữ: “Không nhận.” Lạc Thần Dương bày ra biểu cảm thất vọng và tổn thương, than thở: “Anh thật sự đã tổn thương rồi, em phải chơi trò đó mười lần với anh.”
Thiên Nhã nhìn theo ngón tay của anh ta, hít vào một hơi lạnh, đó là tàu lượn siêu tốc, ba trăm tám mươi độ!
“Tôi không chơi!” Cô kháng nghị kịch liệt.
“Khảo sát với cấp trên là việc chính đáng không thể từ chối, chẳng phải lần trước em cũng đi khảo sát với anh trai sao?”
Nghe anh ta nhắc chuyện khảo sát khu du lịch, mặt Thiên Nhã bất giác nóng lên, lần đó... Tim cô cũng nóng theo. Cô đang ngẩn ra thì bị Lạc Thần Dương kéo đi mua vé. Thiên Nhã hơi sợ độ cao, ban đầu đánh chết cũng không nghe theo, nhưng Lạc Thần Dương dùng mọi cách từ mềm mỏng đến cứng rắn, khăng khăng bắt cô lên đó.
Trước đây Thiên Nhã chỉ cảm thấy Lạc Thần Dương đùa giỡn với đời, là người trăng hoa, chỉ biết ăn uống chơi bời, bây giờ thì không như vậy nữa, cô cảm thấy anh ta thật sự là một tên biến thái! Anh ta lại có thể chơi gần mười lần!
Thiên Nhã liều mình chơi cùng anh ta, nôn đến quặn bụng. Cô ở một bên vịn lan can non thốc nôn tháo, Lạc Thần Dương cầm một ly kem chạy tới đưa cho cô. Cô đã bị tàu lượn siêu tốc giật gân này dọa cho mặt trắng bệch, nên đến không còn gì trong bụng, đâu còn tâm trạng ăn kem, cô phẩy tay, tự tìm một nơi để ngồi xuống. Lạc Thần Dương ngồi cạnh, một mực bắt cô ăn. Thiên Nhã nhận lấy, từ từ ăn, còn chưa kịp tỉnh táo lại. Đột nhiên, tay của anh ta chạm nhẹ khoé môi cô, Thiên Nhã giật mình, nhận ra anh ta đang giúp cô lau kem. Thiên Nhã thấy hành động này quá mức thân mật, anh ta lại còn dùng tay lau, cô lấy từ trong túi một miếng khăn giấy đưa cho anh ta. Lạc Thần Dương cười, giơ tay ra nhận, lúc vừa chạm vào, anh ta đột nhiên bắt lấy tay cô, kéo đến bên khoé môi của mình, lau bằng miệng khăn giấy đó. Nhìn từ xa giống như Thiên Nhã đang lau mối cho Lạc Thần Dương, còn tay anh ta đang nắm chặt tay cô, đầy yêu thương và ngọt ngào. Thiên Nhã ra sức rụt tay về, hỏi: “Anh làm gì thế?” Lạc Thần Dương nhún vai: “Anh có làm gì đâu.”
Thiên Nhã nhíu mày nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu: “Hôm nay anh sao vậy?”
Nhưng ánh mắt của Lạc Thần Dương lại hướng vào một nơi nào đó sau lưng cô, đôi mắt ánh lên ý cười.
Thiên Nhã phản xạ có điều kiện định quay ra sau, anh ta khẽ nói: “Đừng cử động.” Thiện Nhã càng thấy khó hiểu hơn: “Anh có bị điện không?” Cô không tin anh ta, quay đầu định nhìn sau lưng.
Bỗng có bàn tay lớn đặt lên cổ của cô, anh ta kéo cô về phía mình. Cả hai áp môi vào nhau, Thiên Nhã hoảng hốt đến nỗi cả người run lên, đôi mắt mở to hết mức, dồn sức đẩy anh ta ra, giơ tay muốn đánh anh ta.
“Có người theo dõi em.”
Tay Thiên Nhã khựng lại giữa không khí, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên, sắp nổi giận nói: “Anh còn muốn giở trò!” Sắc mặt Lạc Thần Dương hơi kỳ lạ, anh ta quét mắt nhìn xung quanh, sau đó lại nở nụ cười đùa giỡn với đời, kéo tay Thiên Nhã và nói: “Về thôi, chúng ta cũng chơi đủ rồi.”
Thiên Nhã hất tay anh ta ra: “Đương nhiên tôi phải về! Nhưng không muốn về cùng anh.” Đáng ghét! Lại bất ngờ tập kích cô! Cô đâu phải mỹ nữ, cũng không phải những người phụ nữ bên cạnh anh ta! Sao lại lợi dụng có chứ!
Thiên Nhã giận đến thở hổn hển gọi taxi, ngồi vào trong định rời đi. Nhưng Lạc Thần Dương lại chạy ra chặn xe lại, khăng khăng muốn ngồi cùng. Cô vừa giận vừa xấu hổ, bất đắc dĩ nói với anh ta: “Phó Chủ tịch, xe của ngài còn ở bên kia đấy, ngài có chắc muốn đi cùng tôi?” “Sao lại không? Chúng ta đi đâu cũng phải có đôi mà.” Anh ta mặt dày đáp.
Thiên Nhã có chút không chịu nổi mà đỡ trán, mở cửa bước xuống taxi, có chết cô cũng không muốn thành đối với anh ta.
Lạc Thần Dương nhìn Thiên Nhã cố chấp gọi một chiếc taxi khác để về, nở nụ cười giễu, sau đó thoáng nhìn ra sau, rồi lại nhìn nơi khác như cố ý lại như vô tình, anh ta nhếch môi, đi về hướng xe của mình.
Lúc Thiên Nhã giận đùng đùng về tới văn phòng thì đã sắp tan ca rồi, cửa văn phòng của Lạc Thần Hi để mở, như đang có khách. Tim cô đập thình thịch, chắc tên đó sẽ không nổi giận chứ? Suy cho cùng cô cũng ra ngoài làm việc“. “
“Cuối cùng cô đã chịu về rồi, vừa nãy Chủ tịch thấy cô tự ý chạy ra ngoài, sắc mặt cực kỳ khó coi.” Thiên Nhã nghe vậy, lại thầm phỉ nhổ Lạc Thần Dương một trận, gõ cửa văn phòng Chủ tịch. “Vào đi.” Là giọng nói u ám của Lạc Thần Hi. Thiên Nhã đi vào trong, thầy Trình Viễn Sơn cũng ở đây, họ đang ngồi trên sofa, mỗi người cầm một ly rượu vang, như đang bàn bạc với nhau. Sau buổi tiệc lần đó cô không gặp lại Trình Viễn Sơn nữa, mặc dù Lạc Thần Hi nói sẽ giúp cô điều tra, nhưng cô luôn không nhịn được mà muốn hỏi thẳng Trình Viễn Sơn tin tức về cha, nên thấy ông ta, mắt cô chợt sáng lên.
Trình Viễn Sơn thấy Thiên Nhã, đôi mắt rõ ràng cũng phát sáng, nhưng hàm ý bên trong hoàn toàn khác nhau.
“Ha ha, cô La, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Thiên Nhã lịch sự mỉm cười, thoáng nhìn Lạc Thần Hi, anh đang nhìn cô với sắc mặt âm u, không cần nghĩ cũng biết là đang giận cô tự ý rời chỗ làm.
“Chủ tịch Trình.” Cô gọi ông ta.
“Nào, cùng uống một ly nhé?” Trình Viễn Sơn ra hiệu. Thiên Nhã thoáng nhìn chai rượu vang cao cấp trên bàn trà, nói: “Chủ tịch Trình khách sáo rồi, tôi không uống được. Hai người cứ thong thả.”
Lạc Thần Hi luôn dàn ánh mắt thâm trầm vào Thiên Nhã khiến cô thấy hơi lúng túng. “Chủ tịch Lạc, nghe nói anh tìm tôi?” Không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi kỳ quặc khi hỏi câu này... Lạc Thần Hi cười lạnh, nhìn đồng hồ đeo tay: “Không có gì, hôm nay cứ ghi em nghỉ làm không xin phép, em có thể tan ca rồi.” Thiên Nhã vừa định phản bác, không ngờ Trình Viễn Sơn lại mở lời trước: “Chủ tịch Lạc làm vậy cũng nghiêm quá rồi, khi nãy không phải nghe nói cô La cùng Phó Chủ tịch ra ngoài bán dự án sao.”
Thiên Nhã nghe mà khó hiểu, cái tên Lạc Thần Hi này rõ ràng biết cô ra ngoài cùng Lạc Thần Dương, tên đó bảo đi bán dự án, vậy mà anh muốn ghi cô nghỉ không phép, vậy được, cứ coi như cô nghỉ không phép đi.
“Vâng, tôi tan ca trước đây, Chủ tịch Trình, ngài cứ thong thả.”Hừ, rõ ràng chính là chống đối, dù sao cô cũng khó mà giải thích, vậy thì cứ như thể đi.
Thiên Nhã rời khỏi văn phòng Chủ tịch không quay đầu lấy một lần, gặp được Lạc Thần Dương đang đút tay vào túi quần vừa về tới công ty, cô thầm chửi rủa anh ta, cũng tại anh ta cả, hại cô lại bị Lạc Thần Hi bắt thóp!
Thiên Nhã thấy còn sớm nên đến cửa hàng bách hóa chọn quà cho La Tiểu Bảo, nhưng chọn đi chọn lại, vẫn cảm thấy búp bê may mắn kia đáng yêu, cô đang phiền muộn không biết chọn sao cho tốt thì chợt thấy đằng sau cửa thủy tinh hình như có một người đàn ông đang lén lút đi theo cô.
Cô quay đầu lại thì người đàn ông đó nhanh chóng trốn vào một góc, bức tường đã chắn anh ta lại nên cô nhìn không rõ. Thiên Nhã bỗng nhớ lại lời Lạc Thần Dương nói hôm nay, có người theo dõi cô ư?
Cô chợt hoảng hốt, lại hơi bất ngờ, sao người này lại theo dõi cô chứ? Cố định đi qua đó hỏi cho rõ ràng, nhưng vừa đến góc rẽ thì không thấy bóng dáng của người đó nữa.
Kỳ lạ, rõ ràng khi nãy ở chỗ này.
Sau lưng đột nhiên có người vỗ vào vai của cô, Thiên Nhã giật mình quay đầu, thì ra là Karen.
Thấy Thiên Nhã hoảng hốt, Karen trêu: “Thiên Nhã, cậu sao vậy? Làm chuyện gì xấu sao?”
Thiên Nhã cười đáp: “Đâu có, chắc là tớ đa nghi.” Nhất định là cô bị tên Lạc Thần Dương kia dọa sợ rồi.
Cậu thấy bắt mình học tiểu học cũng giống như bắt một cử nhân học lại mẫu giáo vậy. Lúc Thiên Nhã tới công ty, Lạc Thần Hi đang bận rộn trong văn phòng Chủ tịch.
Không hiểu sao tối qua anh lại lái xe về bỏ mặc cô, lúc bưng cà phê cho anh, Thiên Nhã thầm mắng một câu. “Chủ tịch, tối qua, anh không vui sao?” Tuy biết rằng không nên hỏi, nhưng cô vẫn không nhịn được. Anh cúi đầu tập trung đọc và ký văn kiện, không ngẩng lên lấy một lần, rõ ràng không định quan tâm đến cô. Thiên Nhã bĩu môi, hừ, không nói thì thôi, có gì hay đâu chứ. Chiều đến, Lạc Thần Hi dẫn Hạ Nhất Y ra ngoài ký hợp đồng với2khách hàng, không ngờ hôm nay anh không giao việc cho cô làm, mà mọi người cũng không dám tự ý giao việc cho cô, Thiên Nhã nhàn rỗi đến mức ngồi ngẩn ra ở đó đếm ngón tay. Cô nhìn văn phòng Phó Chủ tịch nằm cạnh văn phòng Chủ tịch trống không, nhỏ giọng nói: “Cái tên Lạc Thần Dương này, làm việc bữa đực bữa cái.”
“Ồ, sao em lại nhớ anh rồi?” Lạc Thần Dương không biết xuất hiện sau lưng cô từ khi nào, đột nhiên lên tiếng làm Thiên Nhã giật mình. Thiên Nhã vỗ ngực, anh ta là Tào Tháo sao?
“Phó Chủ tịch đi làm rồi à?” Cô và tươi cười.
“Đi làm, dĩ nhiên phải đi làm rồi, anh thấy hôm nay anh của anh gần như7không nhờ em, vậy thì em cùng anh ra ngoài gặp khách hàng nhé.” Anh ta kéo cô đi, mặc kệ các nhân viên khác đang nhìn chằm chằm. Thiên Nhã vội hất tay anh ta ra: “Anh cần gặp khách hàng ư?” Tên này suốt ngày ăn uống chơi bời, làm gì có khách hàng để gặp chứ. Lạc Thần Dương cười đáp: “Sao lại không? Em đang chống lệnh cấp trên đúng không?”
“Nhưng... nhưng tôi sợ Chủ tịch có việc căn dặn tôi làm.” Thiên Nhã viện cớ để từ chối. “Anh của anh đi bàn chuyện với Kha Tử Thích rồi, chắc là không cần đến em đâu.” Lạc Thần Dương nói một cách sâu xa. Nhưng dường như Thiên Nhã không có ý kiến gì, Lạc Thần Hi muốn9đưa cô đi hay không cũng không sao, không đi còn bớt việc.
“Nhưng tôi cũng không thể ra ngoài với anh.” Ai biết được tên này có nghĩ cách gì đó chơi khăm cô hay không, hoặc lợi dụng cô để chơi khăm Tử Thích.
“Ôi chao, em đừng nhìn anh bằng ánh mắt này, đây là mệnh lệnh, nếu không nghe, hậu quá tự gánh đấy.” Câu cuối anh ta sáp lại gần nói nhỏ với cô, đôi mắt hiện ý cười xấu xa. Thiên Nhã biết chắc anh ta lại ám chỉ những trò chơi khăm, trong lúc cô do dự, anh ta nói tiếp: “Nếu anh trai truy cứu anh sẽ chịu trách nhiệm, nhanh lên, anh đi bán dự án lớn đấy.”
Thiên Nhã hết cách, dù sao cũng ở suốt5chỗ này, anh ta đã nói là dự án lớn thì cô đi vậy.
“Phó Chủ tịch, dự án lớn mà anh nói đây sao?” Thiên Nhã đứng trong khu vui chơi trẻ em lớn nhất của thành phố A, mặt hiện vạch đen, hỏi Lạc Thần Dương.
Lạc Thần Dương tỏ ra buồn cười, nhìn vòng đu quay ở trước mặt và đáp: “Này, chúng ta chơi trò này trước nhé?” Thiên Nhã thấy như sụp đổ: “Anh cứ chơi thong thả, tối về làm việc đây.” Nói xong cô quay người định đi.
Lạc Thần Dương vươn tay kéo cô lại, nói: “Ai bảo anh đang chơi thể, anh đang khảo sát, định mua khu vui chơi này.”
Thiên Nhã mở to mắt: “Anh đang đùa đúng không?” Từ lúc nào mà Tập đoàn Lạc3Thần kinh doanh khu vui chơi rồi?
“Mua để tặng con em.” Lạc Thần Dương nhìn cô, nửa đùa nửa thật đáp.
Thiên Nhã hừ mũi: “Phó Chủ tịch tiết kiệm sức lực lại đi.” Anh ta càng đùa càng quá trớn.
“Sao? Em không nhận?”
Thiên Nhã đáp từng chữ: “Không nhận.” Lạc Thần Dương bày ra biểu cảm thất vọng và tổn thương, than thở: “Anh thật sự đã tổn thương rồi, em phải chơi trò đó mười lần với anh.”
Thiên Nhã nhìn theo ngón tay của anh ta, hít vào một hơi lạnh, đó là tàu lượn siêu tốc, ba trăm tám mươi độ!
“Tôi không chơi!” Cô kháng nghị kịch liệt.
“Khảo sát với cấp trên là việc chính đáng không thể từ chối, chẳng phải lần trước em cũng đi khảo sát với anh trai sao?”
Nghe anh ta nhắc chuyện khảo sát khu du lịch, mặt Thiên Nhã bất giác nóng lên, lần đó... Tim cô cũng nóng theo. Cô đang ngẩn ra thì bị Lạc Thần Dương kéo đi mua vé. Thiên Nhã hơi sợ độ cao, ban đầu đánh chết cũng không nghe theo, nhưng Lạc Thần Dương dùng mọi cách từ mềm mỏng đến cứng rắn, khăng khăng bắt cô lên đó.
Trước đây Thiên Nhã chỉ cảm thấy Lạc Thần Dương đùa giỡn với đời, là người trăng hoa, chỉ biết ăn uống chơi bời, bây giờ thì không như vậy nữa, cô cảm thấy anh ta thật sự là một tên biến thái! Anh ta lại có thể chơi gần mười lần!
Thiên Nhã liều mình chơi cùng anh ta, nôn đến quặn bụng. Cô ở một bên vịn lan can non thốc nôn tháo, Lạc Thần Dương cầm một ly kem chạy tới đưa cho cô. Cô đã bị tàu lượn siêu tốc giật gân này dọa cho mặt trắng bệch, nên đến không còn gì trong bụng, đâu còn tâm trạng ăn kem, cô phẩy tay, tự tìm một nơi để ngồi xuống. Lạc Thần Dương ngồi cạnh, một mực bắt cô ăn. Thiên Nhã nhận lấy, từ từ ăn, còn chưa kịp tỉnh táo lại. Đột nhiên, tay của anh ta chạm nhẹ khoé môi cô, Thiên Nhã giật mình, nhận ra anh ta đang giúp cô lau kem. Thiên Nhã thấy hành động này quá mức thân mật, anh ta lại còn dùng tay lau, cô lấy từ trong túi một miếng khăn giấy đưa cho anh ta. Lạc Thần Dương cười, giơ tay ra nhận, lúc vừa chạm vào, anh ta đột nhiên bắt lấy tay cô, kéo đến bên khoé môi của mình, lau bằng miệng khăn giấy đó. Nhìn từ xa giống như Thiên Nhã đang lau mối cho Lạc Thần Dương, còn tay anh ta đang nắm chặt tay cô, đầy yêu thương và ngọt ngào. Thiên Nhã ra sức rụt tay về, hỏi: “Anh làm gì thế?” Lạc Thần Dương nhún vai: “Anh có làm gì đâu.”
Thiên Nhã nhíu mày nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu: “Hôm nay anh sao vậy?”
Nhưng ánh mắt của Lạc Thần Dương lại hướng vào một nơi nào đó sau lưng cô, đôi mắt ánh lên ý cười.
Thiên Nhã phản xạ có điều kiện định quay ra sau, anh ta khẽ nói: “Đừng cử động.” Thiện Nhã càng thấy khó hiểu hơn: “Anh có bị điện không?” Cô không tin anh ta, quay đầu định nhìn sau lưng.
Bỗng có bàn tay lớn đặt lên cổ của cô, anh ta kéo cô về phía mình. Cả hai áp môi vào nhau, Thiên Nhã hoảng hốt đến nỗi cả người run lên, đôi mắt mở to hết mức, dồn sức đẩy anh ta ra, giơ tay muốn đánh anh ta.
“Có người theo dõi em.”
Tay Thiên Nhã khựng lại giữa không khí, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên, sắp nổi giận nói: “Anh còn muốn giở trò!” Sắc mặt Lạc Thần Dương hơi kỳ lạ, anh ta quét mắt nhìn xung quanh, sau đó lại nở nụ cười đùa giỡn với đời, kéo tay Thiên Nhã và nói: “Về thôi, chúng ta cũng chơi đủ rồi.”
Thiên Nhã hất tay anh ta ra: “Đương nhiên tôi phải về! Nhưng không muốn về cùng anh.” Đáng ghét! Lại bất ngờ tập kích cô! Cô đâu phải mỹ nữ, cũng không phải những người phụ nữ bên cạnh anh ta! Sao lại lợi dụng có chứ!
Thiên Nhã giận đến thở hổn hển gọi taxi, ngồi vào trong định rời đi. Nhưng Lạc Thần Dương lại chạy ra chặn xe lại, khăng khăng muốn ngồi cùng. Cô vừa giận vừa xấu hổ, bất đắc dĩ nói với anh ta: “Phó Chủ tịch, xe của ngài còn ở bên kia đấy, ngài có chắc muốn đi cùng tôi?” “Sao lại không? Chúng ta đi đâu cũng phải có đôi mà.” Anh ta mặt dày đáp.
Thiên Nhã có chút không chịu nổi mà đỡ trán, mở cửa bước xuống taxi, có chết cô cũng không muốn thành đối với anh ta.
Lạc Thần Dương nhìn Thiên Nhã cố chấp gọi một chiếc taxi khác để về, nở nụ cười giễu, sau đó thoáng nhìn ra sau, rồi lại nhìn nơi khác như cố ý lại như vô tình, anh ta nhếch môi, đi về hướng xe của mình.
Lúc Thiên Nhã giận đùng đùng về tới văn phòng thì đã sắp tan ca rồi, cửa văn phòng của Lạc Thần Hi để mở, như đang có khách. Tim cô đập thình thịch, chắc tên đó sẽ không nổi giận chứ? Suy cho cùng cô cũng ra ngoài làm việc“. “
“Cuối cùng cô đã chịu về rồi, vừa nãy Chủ tịch thấy cô tự ý chạy ra ngoài, sắc mặt cực kỳ khó coi.” Thiên Nhã nghe vậy, lại thầm phỉ nhổ Lạc Thần Dương một trận, gõ cửa văn phòng Chủ tịch. “Vào đi.” Là giọng nói u ám của Lạc Thần Hi. Thiên Nhã đi vào trong, thầy Trình Viễn Sơn cũng ở đây, họ đang ngồi trên sofa, mỗi người cầm một ly rượu vang, như đang bàn bạc với nhau. Sau buổi tiệc lần đó cô không gặp lại Trình Viễn Sơn nữa, mặc dù Lạc Thần Hi nói sẽ giúp cô điều tra, nhưng cô luôn không nhịn được mà muốn hỏi thẳng Trình Viễn Sơn tin tức về cha, nên thấy ông ta, mắt cô chợt sáng lên.
Trình Viễn Sơn thấy Thiên Nhã, đôi mắt rõ ràng cũng phát sáng, nhưng hàm ý bên trong hoàn toàn khác nhau.
“Ha ha, cô La, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Thiên Nhã lịch sự mỉm cười, thoáng nhìn Lạc Thần Hi, anh đang nhìn cô với sắc mặt âm u, không cần nghĩ cũng biết là đang giận cô tự ý rời chỗ làm.
“Chủ tịch Trình.” Cô gọi ông ta.
“Nào, cùng uống một ly nhé?” Trình Viễn Sơn ra hiệu. Thiên Nhã thoáng nhìn chai rượu vang cao cấp trên bàn trà, nói: “Chủ tịch Trình khách sáo rồi, tôi không uống được. Hai người cứ thong thả.”
Lạc Thần Hi luôn dàn ánh mắt thâm trầm vào Thiên Nhã khiến cô thấy hơi lúng túng. “Chủ tịch Lạc, nghe nói anh tìm tôi?” Không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi kỳ quặc khi hỏi câu này... Lạc Thần Hi cười lạnh, nhìn đồng hồ đeo tay: “Không có gì, hôm nay cứ ghi em nghỉ làm không xin phép, em có thể tan ca rồi.” Thiên Nhã vừa định phản bác, không ngờ Trình Viễn Sơn lại mở lời trước: “Chủ tịch Lạc làm vậy cũng nghiêm quá rồi, khi nãy không phải nghe nói cô La cùng Phó Chủ tịch ra ngoài bán dự án sao.”
Thiên Nhã nghe mà khó hiểu, cái tên Lạc Thần Hi này rõ ràng biết cô ra ngoài cùng Lạc Thần Dương, tên đó bảo đi bán dự án, vậy mà anh muốn ghi cô nghỉ không phép, vậy được, cứ coi như cô nghỉ không phép đi.
“Vâng, tôi tan ca trước đây, Chủ tịch Trình, ngài cứ thong thả.”Hừ, rõ ràng chính là chống đối, dù sao cô cũng khó mà giải thích, vậy thì cứ như thể đi.
Thiên Nhã rời khỏi văn phòng Chủ tịch không quay đầu lấy một lần, gặp được Lạc Thần Dương đang đút tay vào túi quần vừa về tới công ty, cô thầm chửi rủa anh ta, cũng tại anh ta cả, hại cô lại bị Lạc Thần Hi bắt thóp!
Thiên Nhã thấy còn sớm nên đến cửa hàng bách hóa chọn quà cho La Tiểu Bảo, nhưng chọn đi chọn lại, vẫn cảm thấy búp bê may mắn kia đáng yêu, cô đang phiền muộn không biết chọn sao cho tốt thì chợt thấy đằng sau cửa thủy tinh hình như có một người đàn ông đang lén lút đi theo cô.
Cô quay đầu lại thì người đàn ông đó nhanh chóng trốn vào một góc, bức tường đã chắn anh ta lại nên cô nhìn không rõ. Thiên Nhã bỗng nhớ lại lời Lạc Thần Dương nói hôm nay, có người theo dõi cô ư?
Cô chợt hoảng hốt, lại hơi bất ngờ, sao người này lại theo dõi cô chứ? Cố định đi qua đó hỏi cho rõ ràng, nhưng vừa đến góc rẽ thì không thấy bóng dáng của người đó nữa.
Kỳ lạ, rõ ràng khi nãy ở chỗ này.
Sau lưng đột nhiên có người vỗ vào vai của cô, Thiên Nhã giật mình quay đầu, thì ra là Karen.
Thấy Thiên Nhã hoảng hốt, Karen trêu: “Thiên Nhã, cậu sao vậy? Làm chuyện gì xấu sao?”
Thiên Nhã cười đáp: “Đâu có, chắc là tớ đa nghi.” Nhất định là cô bị tên Lạc Thần Dương kia dọa sợ rồi.
Bình luận facebook