• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá (48 Viewers)

  • chap-140

Chương 140: Buổi xem mắt thổ huyết




*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Xem ảnh 1
79197.png





Xem ảnh 2
79197_2.png
Đi ra khỏi tòa nhà của Lạc Thần Hi, Thiên Nhã vừa thấp giọng mắng chửi Lạc Thần Hi vừa đưa tay vẫy một chiếc xe, lúc định lên xe thì có một cánh tay kéo cô lại.



“Anh thích thế nào thì làm thế ấy đi, tôi không...”



Cô quay người lại thì thấy Lạc Thần Dương.



Nhận ra mình mắng nhầm người, trong lòng cô bỗng xuất hiện một nỗi thất vọng không tên. Cô đưa mắt nhìn thang máy trong tòa nhà, trong lòng lại không nhịn được oán thầm.



Lạc Thần Dương hứng thú bừng bừng, chăm chú nhìn cô: “Sao thế? Anh trai anh chọc em giận à?”



Thiên Nhã tức giận, nhìn anh ta bằng con mắt khinh thường, thiếu lễ độ: “Không phải ai cũng có thể làm cho tôi tức giận.”



Nụ cười của Lạc Thần Dương tựa như gió xuân thổi qua, ngón tay thon dài vươn ra nắm lấy cằm Thiên Nhã: “Chẳng lẽ, là anh chọc em tức giận?”



Thiên Nhã chảy mồ hôi lạnh, hất tay anh ta ra: “Phó Chủ tịch, có phải trước mặt mọi người ngài nên thu lại hành vi vô lại của mình không?”



“Ha ha ha, vậy ý của em là nếu không đứng trước mặt mọi người thì có thể muốn làm gì thì làm?” Lạc Thần Dương nháy mắt trêu ghẹo cô.



Thiên Nhã cắn môi. Lạc Thần Dương giỏi lắm, việc lần trước anh ta khiến cho mọi người sợ bóng sợ gió, cô còn chưa tính sổ với anh ta đâu. Giờ thì hay rồi, tự dâng mình tới cửa, đúng lúc tâm trạng cô không tốt, vậy là đã tìm được đối tượng để trút giận rồi.



Giây tiếp theo, giày cao gót của cô hung hăng giẫm lên mu bàn chân anh ta.



“Ai da, đau, đau.” Lạc Thần Dương bị cái giẫm dùng toàn lực của cô làm cho nước mắt chảy giàn giụa, cắn răng ôm chân kêu gào thảm thiết.



Bỗng chốc tâm trạng Thiên Nhã được giải tỏa. Mấy tên nhóc nhà họ Lạc này đúng là không phải người tốt, khi cần thì nên dạy dỗ một chút. Không thì họ sẽ nghĩ rằng cô rất dễ trêu chọc, là người ngậm bồ hòn làm ngọt trời sinh, tính tình tốt.



Trời mới biết trước khi trở thành một người mẹ hiền lành dịu dàng trước mặt La Tiểu Bảo, cô cũng là người có cá tính.



“Ha ha, Phó Chủ tịch Lạc, hai người đang làm gì thế? Tán tỉnh hay trêu ghẹo nhau vậy?”



Tiếng cười the thé của Jenny Trình vang lên từ phía sau. Cô ả đang khoác tay Lạc Thần Hi, cười tươi rạng rỡ nhưng ánh mắt lại như muốn thiêu rụi Thiên Nhã.



Lạc Thần Hi nhếch mép nhìn Lạc Thần Dương, cười như không cười. Có điều trong mắt anh lại có ý như đang cười nhạo, có vẻ như rất thích nhìn Lạc Thần Dương bị “dạy dỗ“.



Lạc Thần Dương thấy hai người này tới là để chà đạp anh ta thì thuận tiện kéo Thiên Nhã qua, cười nói: “Chúng tôi đương nhiên là đang ân ái rồi.”



Khóe miệng Thiên Nhã hơi giật, cô thật muốn đá bay người này đi. Rồi không biết sao mà cô lại nén giận, suy nghĩ thấy cũng phải, giờ mình còn đang bị người nào đó trừ tiền lương, tức không chịu được.



Đôi mắt bừng bừng lửa giận giương lên, nhìn thẳng về phía Lạc Thần Hi, thấy khuôn mặt người nào đó bình tĩnh chưa kìa!



Lúc này, Lạc Thần Hi cũng đang chăm chú nhìn cô. Nhìn thấy gò má cô đỏ bừng lên vì tức giận, đáy lòng bỗng nhiên nhộn nhạo, mà người phụ nữ đang đứng bên cạnh lại thoang thoảng mùi nước hoa khiến mũi anh sinh ra cảm giác bài xích. Anh nhớ tới mùi hương thuộc về cô, loại mùi hương ngay từ lần đầu ngửi thấy đã thấy quen thuộc.



Thiên Nhã bị sự dịu dàng và quyến luyến nơi đáy mắt anh làm cho kinh ngạc, chắc chắn là cô nhìn nhầm rồi, nhìn nhầm rồi.



“Honey, cứ như thế có được không?” Jenny Trình ở bên cạnh gọi anh.



Khóe miệng anh nở nụ cười nhạt, thu hồi ánh mắt đang nhìn Thiên Nhã lại: “Ừm.”



Trong lòng Thiên Nhã có cảm giác suy sụp lướt qua rất nhanh, hóa ra nó là dành cho người đang đứng bên cạnh anh.



“Được rồi, em yêu à, chúng ta cùng anh trai tôi và Jenny tiểu thư đi ăn tối nhé?” Lạc Thần Dương cố ý nói lệch đi lại càng làm cho vẻ đắc ý của Jenny Trình thể hiện rõ ràng hơn. Tay cô ta quàng qua hông Thần Hi, ánh mắt như thiêu đốt nhìn chằm chằm Thiên Nhã, đầy vẻ miệt thị và kiêu ngạo khi giành thắng lợi.



Thiên Nhã nhận được ánh mắt của cô ta thì trong lòng đã âm thầm khinh bỉ không biết bao nhiêu lần. Trước mặt mọi người mà cô ta dám thân mật không chút kiêng kỵ như vậy thì địa vị của Hạ Cẩm Vân khó mà giữ được.



“Khụ khụ.” Thiên Nhã ho khan hai tiếng, đẩy tay Lạc Thần Dương đang đặt trên bả vai mình ra.



“Chúng ta là những người có thể diện, sao có thể ôm ôm ấp ấp ở trước mặt mọi người chứ. Đồi phong bại tục như thế mà không biết xấu hổ à, anh mau tránh xa em ra chút.” Thiên Nhã ngẩng đầu ưỡn ngực, tặng Lạc Thần Dương một ánh nhìn chê trách, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.



Lạc Thần Dương biết cô nói thế là đang ném đá giấu tay, vội vàng hùa theo: “Đúng thế, em yêu nói đúng quá, chúng ta đều là những người có thể diện.”



Thiên Nhã nhìn anh ta bằng vẻ mặt tán thưởng, lấy tay nâng cằm anh ta lên: “Thế mới ngoan chứ. Tương lai nếu như kết hôn thì đừng có học theo một số người, ăn trong bát nhìn trong nồi. Sau này nếu như có hoa dại sáp vào người thì nhớ đuổi cô ta như đuổi ruồi ấy, biết chưa?”



Lạc Thần Dương cực kỳ phối hợp: “Tuân mệnh. Nếu như có hoa dại không biết xấu hổ mà bâu lấy anh thì anh sẽ xử lý cô ta như con ruồi.” Anh ta cười, khuôn mặt hiện lên sự cung kính, nhìn qua giống như một tên tôi tớ đang răm rắp nghe theo lời cô chủ.



Thiên Nhã cười một cách thỏa mãn: “Được, chúng ta đi ăn cơm thôi.”



“Được, đi ăn cơm thôi.”



Jenny Trình đứng ở một bên nghe hai người họ giễu cợt, chửi rủa mình, sắc mặt lúc đen lúc trắng, đã không làm được như ý mình lại còn bị người phụ nữ tên Thiên Nhã này chê cười, miễn cưỡng lắm cô ta mới duy trì được nụ cười quyến rũ.



Lạc Thần Hi cười nhìn cô ta, nhưng nhìn sao cũng thấy nó mang thâm ý khác: “Còn muốn ăn cơm cùng nhau không?”



Tâm trạng Jenny Trình bỗng trở nên hoảng loạn, sao cô ta lại cảm thấy nụ cười của anh có chút hả hê nhỉ? Mới nãy người Thiên Nhã mỉa mai còn có cả anh nữa, sao anh không tức giận tí nào thế? Nghĩ lại, hừm, làm gì có khả năng đó chứ, Lạc Thần Hi không hề thích người phụ nữ đó, hơn nữa bên cạnh người phụ nữ đó có Lạc Thần Dương và Kha Tử Thích không ngừng vây quanh. Dựa theo tính cách của anh thì anh nên khịt mũi coi thường La Thiên Nhã mới đúng chứ.



“Có chứ, bốn người thì càng náo nhiệt hơn.” Cô còn đang muốn trả thù người phụ nữ kia đấy, sao có thể buông tha cho cô ta nhanh thế được? Dám ở trước mặt Lạc Thần Hi mỉa mai cô, đúng là muốn tìm chết rồi.



Trong nhà hàng buffer thuộc tập đoàn của Lạc Thần Hi.



Đối với thức ăn ngon được bày ra trước mặt, Thiên Nhã nuốt nước bọt. Cái bụng của cô đã sớm đói đến nỗi sôi ùng ục rồi, mà giờ hơn mười giờ rồi vẫn còn tiệc đứng à?



Cái này ít nhiều gì chắc cũng liên quan tới ông chủ Lạc Thần Hi. Anh là ông chủ của nhà hàng, phỏng chừng nửa đêm anh còn cần thì đám nhân viên này vẫn phải thỏa mãn nhu cầu của anh.



“Em ngồi đi, anh đi lấy thức ăn cho em.” Lạc Thần Dương quan tâm kéo ghế cho Thiên Nhã ngồi xuống, dáng vẻ giả bộ này còn thân thiết gấp mười.



Thiên Nhã trợn mắt, người này diễn sâu quá rồi.



“Thuận tiện lấy luôn cho anh.” Lạc Thần Hi khoanh tay trước ngực, dáng vẻ như đại vương đang hạ lệnh phân phó.



Jenny Trình dính bên người Lạc Thần Hi, nhìn dáng vẻ này chắc chỉ chờ ăn thôi.



Cô ta đẩy đĩa tới trước mặt Thiên Nhã: “Cô đi lấy cho tôi ít salad hoa quả, gần đây tôi đang giảm cân, không ăn những thứ khác.”



Thiên Nhã nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng và giọng điệu ngạo mạn của cô ta thì cười thầm trong bụng: “Được, đi thôi, chúng ta đi lấy đồ ăn.” Giờ thì cô biết tại sao Jenny Trình lại đề nghị đi ăn buffer rồi, rõ ràng là muốn mượn cơ hội này để tiếp tục sai bảo cô.



Salad hoa quả, giảm cân à? Thiên Nhã dùng muỗng múc salad hoa quả, khóe miệng nở nụ cười xấu xa mà ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra, cô nhìn tới chỗ đồ gia vị cách đó không xa, không biết salad hoa quả có vị cay thì kích thích như nào nhỉ?



Thiên Nhã cười, dùng thìa tạo một lỗ hổng nhỏ ở giữa đĩa salad, bắt đầu múc từng thìa gia vị cay vào.



Cô múc tới khi hài lòng lại không biết Lạc Thần Dương qua đây từ lúc nào, anh ta tiến tới nói phía sau tai cô: “Cười gì thế, sao em cười gian vậy?” Hắn đã thấy rõ hành động của cô rồi, cố ý qua đây vạch trần.



Thiên Nhã hoảng sợ, làm rơi thìa gia vị cay trên bàn ăn, nhận được sự chú ý của mấy người phục vụ gần đó.



Cô đưa mắt nhìn chỗ hai người kia đang ngồi, nói: “Sao anh đi không có tiếng động gì thế?” Dù sao thì rất ít khi cô làm chuyện hại người nên trong lòng vẫn run sợ.



Lạc Thần Dương nhìn dáng vẻ thấp thỏm không yên của cô thì lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ: “Nhìn bản thân em đi, chẳng có tí tiền đồ nào.”



Thiên Nhã lườm hắn: “Trên phương diện trêu chọc người khác làm sao tôi có tiền đồ như anh được.” Gần như là cô nghiến răng nghiến lợi nói, nhớ tới khi hắn trêu ghẹo Karen và Tử Thích là cô tức giận.



Lạc Thần Dương nghe ra được sự trào phúng trong giọng cô, miệng lộ ra nụ cười tà ác: “Hay là em cũng thử một lần nhé?”



“A!” Lại là một tiếng kêu thảm thiết, Lạc Thần Dương đau tới nhe răng há miệng, bởi vì cả phòng ăn chỉ có mấy vị khách là bọn họ nên Lạc Thần Hi và Jenny Trình đồng thời nhìn qua đây.



Thiên Nhã ngoài miệng vẫn cười tươi, đập vào bả vai Lạc Thần Dương: “Hi hi, chúng ta mau lấy thức ăn thôi! Hai người kia sắp không chờ nổi rồi.”



Lạc Thần Dương đứng một chỗ ôm chân xoay vài vòng, bị cô giẫm cho phát, suýt chút nữa không đứng vững rồi.



“Ôi, bà cô của tôi ơi, lần sau đánh chỗ nào cũng được, đứng giẫm chân nữa.”



“Còn nữa, đừng đánh vào mặt.” Lạc Thần Dương lập tức bổ sung.



Thiên Nhã cười tựa nàng Mona Lisa: “Có thể, điều kiện tiên quyết là anh đừng trêu tôi.”



Lạc Thần Dương cười, khuôn mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng: “Người ta không trêu em mà, người ta thích em đấy.”



Lời anh ta nói làm cho mặt Thiên Nhã tối sầm lại. Rồi anh ta đoạt lấy cái đĩa trong tay Thiên Nhã, dùng thìa trộn hoa quả lẫn vào gia vị cay, cuối cùng còn rưới thêm cho đĩa salad một ít màu xanh.



Anh ta xoa xoa đầu cô: “Người phụ nữ ngốc này, thế này mới không có chút dấu vết, cho dù là cô ta ăn ở chỗ nào cũng có thể trúng chiêu” sau đó thì xoay người rời đi.



Khóe miệng Thiên Nhã khẽ giật hai cái, quả nhiên là ông tổ của giới chỉnh người, nghĩ rất chu đáo. Sao cô lại không nghĩ tới việc đó chứ, quá ngu ngốc.



“Phụt! Khụ khụ khụ!!” Jenny Trình không thèm để ý tới hình tượng nữa mà phun miếng salad ra ngoài, sắc mặt đỏ bừng lên, có vẻ như bị sặc không nhẹ, ho khan không ngừng.



Lạc Thần Dương và Thiên Nhã ngồi ở đối diện lén cười thầm. Lạc Thần Dương che miệng lại, còn Thiên Nhã thì vùi đầu vào ăn như hổ, làm như không nghe thấy tiếng ho khan mãnh liệt của cô ta.



Lạc Thần Hi đưa ly nước ấm tới: “Bị sặc à? Uống nước đi.”



Thiên Nhã cầm nĩa trong tay chọc một cái, chuẩn bị làm thịt con cua để ăn.



“Để đấy, để anh giúp em bóc.” Lạc Thần Dương đoạt lấy con cua trong tay cô, rất thuần thục giúp cô tách vỏ.



Cuối cùng Jenny Trình cũng khôi phục tỉnh táo, ho tới nỗi nước mắt chảy ra. Cô ta liếc nhìn đĩa salad hoa quả trước mắt mình, mắt chứa đầy lửa giận: “Trong này có gia vị cay?” Cô ta không thể ăn cay, thế nên lần cay này đúng là muốn lấy mạng cô ta mà.



Cô ta hung dữ nhìn Thiên Nhã, giọng điệu chất vấn.



Lạc Thần Dương đang định mở miệng nói thì Thiên Nhã đã bày ra vẻ mặt vô tội: “Đó là gia vị cay à? Tôi không biết, tôi cứ nghĩ đó là nước tương, thêm chút xanh thì càng đẹp hơn. Người ta hay nói thức ăn xanh có thể giúp giảm cân, tôi nghe nói cô muốn giảm cân nên giúp cô rưới một ít vào.”



Sắc mặt Jenny Trình tái xanh, mắt trừng to, nhìn salad trước mặt với vẻ không tin nổi: “Một ít?” Thảo nào cô ta không thể ăn nổi.



Trong cơn giận dữ, cô ta cứ nhìn chằm chằm Thiên Nhã, hận không thể xé cô thành hai nửa.



Lạc Thần Hi duỗi tay lấy đĩa thức ăn trước mặt cô ta, mấy người ở đó đều nhìn anh tới ngây người.



Thế mà anh lại tao nhã xiên từng nĩa một rồi ăn: “Mùi vị này không tệ.”



Mấy người ở đó trừng mắt lớn như chuông đồng, cơ mặt Jenny Trình co rút, đột nhiên cảm thấy hương vị ngọt ngào xông tới, sắc mặt hòa hoãn đi rất nhiều. Cô ta cướp đĩa salad hoa quả cay trước mặt anh, kéo cánh tay anh nói: “Honey, chúng ta đi lấy thức ăn thôi, đừng ăn cái này nữa.”



Cuối cùng Lạc Thần Hi cũng dừng động tác lại, không thay đổi sắc mặt đi cùng cô ta.



Thiên Nhã ngơ ngác nhìn đĩa nhỏ xanh xanh ấy, nghĩ thế nào cũng không hiểu sao anh lại làm như thế.



“Chậc chậc, trời biết anh trai tôi cũng không ăn cay, xem ra sức mạnh của người đẹp đúng là rất lớn.” Anh ta nói xong, tựa như vô ý mà nhìn qua Thiên Nhã.



Thiên Nhã tự động nghĩ người đẹp trong miệng anh ta là Jenny Trình, tức giận cúi đầu ăn điên cuồng.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom