Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-147
Chương 147: Nhảy xuống từ chỗ này
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Có một điều chắc chắn đó là anh ta bị điên, nếu không thì sao lại đùa giỡn với mạng sống của mình để thực hiện cú drift, lái xe mà chẳng khác nào đang điều khiển máy bay như thế!
Trên đường lớn, Thiên Nhã vịn xe, nôn đến quặn bụng
Lạc Thần Hi dựa ở đầu xe, mang nét mặt của người vừa thực hiện xong một trò đùa quái đản, hỏi trong “lo lắng”: “Sao rồi? Đã nôn đủ chưa?” Cái tên biến thái này..
“Anh vô lại!” Thiên Nhã vịn xe, yếu ớt mắng, quả thật chẳng khác nào vừa ngồi một chuyến tàu lượn siêu tốc, choáng váng cả đầu óc, đáng thương cho bữa tối mà cô chỉ ăn được một chút, đều bị nôn ra hết
“Dám mắng sếp như thế, lẽ nào cứ muốn bỏ mạng nơi hoang vắng?” Lạc Thần Hi hỏi với vẻ mặt uy hiếp
Thoáng nhìn đèn đường lờ mờ ở hai bên con đường lớn mênh mông vô tận, Thiên Nhã hít vào một ngụm khí lạnh, nhớ lại đêm mưa ấy, cổ bị anh ta bỏ rơi ở một nơi như thế, sau đó lạnh đến mức ngất đi..
Anh ta tuyệt đối có thể làm ra chuyện như vậy
“Thế nào? Muốn tôi đưa cô về, thì nhận sai trước đã.” Nhìn thấy nét mặt sợ sệt của cô, Lạc Thần Hi rất là đắc ý.
“Vô lại.” Thiên Nhã nhỏ giọng mắng.
“Gì?” Anh vờ như không nghe thấy.
“Tôi nói anh...”
Anh trừng cô
“Tôi không nói gì cả!” Phụ nữ giỏi phải biết tránh đi cái hại trước mắt, cô đã tiếp thu được một bài học rồi,
Cái tên này, lần nào cũng thể! Đáng ghét! “Vậy thì tốt, lên xe.” Lạc Thần Hi làm một tư thế “mời”, nể tình hôm nay cô bị chơi khăm đến không thể tả nổi, hơn nữa còn là anh cố tình, anh đành tha thứ cho cô một lần vậy
Tuy rất không muốn lại phải ngồi lên “chiếc xe bay” của anh, nhưng một cô gái bước đi một mình trên con đường này vào đêm tối mịt mù như thế, vẫn là quá đáng sợ rồi, đoán chừng cô còn chưa kịp đợi cứu binh đến, thì đã..
Xe chạy một lúc lâu, mới về đến khu Vân Thành,
“Ùng ục ùng ục.” Bụng của cô không yên phận mà kháng nghị thành tiếng
Lạc Thần Hi cong khóe môi, dừng xe ở quán nhỏ bán mì sợi: “Muốn ăn một bát không?” Anh nhìn bụng của cô và hỏi, như đang nói chuyện với cái bụng
“Ùng ục ùng ục.” Bụng cô giúp cô trả lời câu hỏi của anh
Thiên Nhã thầm trách cái bụng của mình không yên phận, sau đó thì không kìm nổi sự ngạc nhiên vì tên này lại có thể chủ động cùng cô đến quán nhỏ ấy để ăn mì? Không phải chứ, chắc chắn là thần kinh anh ta gặp vấn đề, nếu không thì chính là đã thay tính đổi nết.
Quán mì sợi nhỏ bé bởi vì có một người điển trai như Lạc Thần Hi vào ngồi mà trở nên sôi nổi
Hai vợ chồng ông chủ và những vị khách khác cũng nhận ra anh chính là Chủ tịch của Tập đoàn Lạc Thần, cũng chính là người đại diện của khu Vân Thành hiện giờ
Mọi người mới kinh ngạc phát hiện, thì ra Thiên Nhã lại có thể làm ở Tập đoàn Lạc Thần, hơn nữa còn là trợ lý của Chủ tịch Lạc.
“Đúng, cô ta là trợ lý riêng của cháu.” Lạc Thần Hi cố tình nhấn mạnh từ “riêng”, như đang long trọng giới thiệu một sản phẩm
Thiên Nhã toát mồ hôi, giọng điệu này nghe như cô rất hữu dụng vậy.
Thiên Nhã nhìn Lạc Thần Hi trò chuyện vài câu với các hàng xóm, trông như tâm trạng anh ta đang rất tốt, điệu bộ rất vui vẻ
Đến khi cô cúi đầu nhìn vết rượu vang vẫn còn chưa khô trên quần áo của mình thì đột nhiên sực tỉnh.
“Cô nhìn cái gì, còn không ăn nhanh.” Lạc Thần Hi thấy vẻ bừng tỉnh của Thiên Nhã, nghiệm mặt nói.
Thiên Nhã nhai mì, cơn bực mình lại nổi lên: “Cái tên bụng dạ đen tối nhà anh.” Giọng cô hơi ngọng nghịu không rõ
Lạc Thần Hi khoanh tay, nói: “Hóa ra cô cũng hiểu bụng dạ đen tối nghĩa là gì?” Điệu bộ của anh như muốn nói rằng cô rất ngốc
Thiên Nhã hít thở sâu một hơi, bưng bát mì sợi đứng dậy nói: “Ông chủ ơi, mang cho cháu chút...” “Ôi...” Cô vừa “không cẩn thận”, thì bát mì ấy đã hắt lên người của Lạc Thần Hi.
Vẻ mặt Thiên Nhã “áy náy”: “Chủ tịch, xin lỗi nha, không phải tôi cố ý đâu.” Mọi người trong quán nhỏ đều toát mồ hôi đầm trán, đường đường là Chủ tịch Tập đoàn Lạc Thần, hiếm khi ghé thăm những quán nhỏ như thế này để ăn mì sợi, vậy mà còn bị người khác “bất cẩn” hắt mì lên người, hơn nữa sắc mặt của Lạc Thần Hi lúc này u ám như mây đen trước khi bão đến.
“Chủ tịch, anh không giận chứ? Tính anh hiền hòa như vậy...” Thiên Nhã vờ làm điệu bộ sợ sệt, vừa nói vừa giúp anh lau đi mì sợi và nước luộc mì trên áo khoác.
Không phải cố ý ư? Rõ ràng chính là cố ý, âm mưu! Người phụ nữ này, còn học được cách giở trò
Bầu trời âm u trên mặt Lạc Thần Hi chuyển sang quang đãng, anh giương khóe môi, nở một nụ cười mỉm vô hại: “Đương nhiên, cũng đâu phải cô cố ý.” Vẻ mặt Thiên Nhã “đầy nhẹ nhõm”, mọi người gần đó cũng thở phào, nếu một bát mì mà làm Thiên Nhã mất đi một công việc như vậy, thì thật sự quá không đáng rồi
Sau khi thầm thở phào, trên mặt mọi người đều để lộ biểu cảm có cái nhìn mới về Lạc Thần Hi “chỉ xem trọng lợi ích, không màng tình cảm” mà người ta thường hay đồn đại này
Xem ra lời đồn đúng thật là không đáng tin, trước đây một nhóm hàng xóm cùng quê còn đến biểu tình trước cao ốc Tập đoàn Lạc Thần nữa, không ngờ Chủ tịch Lạc lại có thể là một thương nhân thiện lương như thế, họ thật sự đã trách nhầm anh rồi.
Đã giàu có như vậy, cực kỳ điển trai, lại còn hiền hòa thế kia, thì thật sự là..
thật sự là khiến người khác không tài nào nhìn bằng cặp mắt tầm thường mà
Thiên Nhã hừ lạnh trong lòng, nếu như họ nghĩ thế, thì thật sự đã mù rồi, tên này quả thật chính là ác ma
“Ăn nhiều chút đi, từ từ thôi.” Anh nhìn Thiên Nhã tiếp tục ăn ngon lành với vẻ mặt hiền hòa, nở nụ cười mỉm nói với cô
Đương nhiên cô phải ăn từ từ, trả thù xong, thể xác và tinh thần đều khoan khoái dễ chịu, tuy biết rằng cái tên này sẽ không tha cho cô dễ dàng..
Quả nhiên, vừa mới lên xe, anh ta đã lộ bộ mặt thật
“Nói đi, cô muốn đền bù tổn thất thể nào cho tôi?” Điệu bộ của anh như muốn nói nếu cô dám trả lời là không thì cô chết chắc rồi
Thiên Nhã giả ngốc, lười nhác ngáp một cái: “Buồn ngủ quá đi, làm phiền đưa tôi về nhà, tôi phải đi ngủ rồi.” Quả thật cô rất mệt, hôm nay bị giày vò cả một ngày
Lạc Thần Hi nhìn cô bằng ánh mắt hứng thú, người phụ nữ này cũng thật biết diễn
“Muốn thêm lần nữa không?” Anh nở cười mang chút đen tối, hỏi cô
Nhìn biểu cảm này của anh Thiên Nhã liền thấy da đầu mình ngứa ran: “Thêm lần nữa?”
Anh làm một động tác chuẩn bị đạp ga
Thiên Nhã thấy vậy, một cơn buồn nôn dâng lên như muốn dời sông lấp biển, khiến cô nôn khan một cái
“Tôi nghĩ là tôi vẫn nên tự về thì hơn, xin anh cứ tự nhiên.” Thiên Nhã bị hành động của anh dọa đến chân cũng nhũn ra rồi, định mở cửa xe để bỏ chạy
Hiển nhiên, anh sẽ không để cổ có cơ hội thoát thân.
Cửa xe đã bị khóa
“Anh còn muốn thế nào nữa?” Đồ nhỏ nhen, so với những lần chơi khăm của anh, thì của cô chỉ là trò trẻ con có được không, tuy rằng áo khoác của anh rất đắt tiền..
Lạc Thần Hi “nghĩ ngợi” một lúc, nói: “Rất đơn giản, mời tôi đến nhà cô uống ly cà phê đi, tôi khát rồi.” Cái gì? Đến nhà cô uống cà phê? Không được, La Tiểu Bảo đang ở trên đó
“Không được!” Thiên Nhã từ chối việc “đền bù tổn thất” mà anh nói một cách dứt khoát
Lạc Thần Hi nhìn dáng vẻ căng thẳng của Thiên Nhã, quan sát cô bằng vẻ mặt không vui: “Kha Tử Thích đang ở nhà cô sao?” Nỗi hoài nghi này khiến anh cực kỳ không thoải mái
Thiên Nhã dồn sức lắc đầu: “Đương nhiên không phải.” “Vậy tại sao cô lại mang vẻ mặt của một tên trộm bị chột dạ “ Lạc Thần Hi tỏ ý không tin, biểu cảm giống như một người chồng đang gặng hỏi vợ mình có giấu anh ta lăng nhăng với người khác hay không.
“Tôi đâu có!” Thiên Nhã phủ nhận, thật sự trông có giống một tên trộm chột dạ sao? Cho dù cô là trộm, vậy thứ cô trộm đi cũng thật..
khiến người khác không nói nên lời rồi
Hơn nữa cô lại không phải cố ý muốn trộm, chỉ là nhất thời không cẩn thận..
nên trộm đi, sau đó thì sinh ra La Tiểu Bảo.
Anh híp mắt, dường như càng cảm thấy hứng thú hơn, khởi động xe: “Vậy chúng ta lên đó thôi.” Hự, Thiên Nhã có cảm giác như sắp bị bắt được “tang vật”
“Hoặc, cô đến nhà tôi uống ly cà phê.” Anh suy nghĩ, bỗng đưa ra lựa chọn thứ hai cho Thiên Nhã
Đây rõ ràng là một lựa chọn chí mạng hơn, nhà của anh ta, cũng chính là nhà của Hạ Vân Cẩm, cô thấy bản thân mà vào đó thì sẽ không giữ được cái mạng nhỏ
Hơn nữa tên này..
cực kỳ nguy hiểm
“Thế nào? Lên đó? Hay là qua nhà tôi?” Đến dưới nhà, cô vẫn mang dáng vẻ vô cùng do dự
Vẫn là làm thế này thì tốt hơn, mặc dù việc này vốn không phải tác phong của cô
“Được, thế thì lên nhà tôi đi, thật sự chỉ uống một ly cà phê?” Dáng vẻ của cô như sợ anh không chịu về
“Lẽ nào cô còn muốn làm chuyện khác?” Lạc Thần Hi hỏi vặn lại với biểu cảm xấu xa
Thiên Nhã nhìn anh, khóe môi bất đắc dĩ co rút một cái, nói: “Có khả năng nào chứ?” Thật là một tên đen tối, cực kỳ đen tối.
Cô vừa nói vừa xuống xe, Lạc Thần Hi thì đang mở cửa xe.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, Thiên Nhã thậm chí không thèm đóng cửa xe đã lao ngay về phía cửa lớn nhà mình với tốc độ chạy nước rút trăm mét
“Tạm biệt Chủ tịch nhé! Mai mời anh uống cà phê!” Một trăm ly cũng được! Lúc cô chạy được một quãng nhất định, còn không quên quay người lại chào tạm biệt anh như ra oai
Ha ha ha, lần này cuối cùng cũng đến lượt tôi bỏ mặc anh rồi nhỉ? Lạc Thần Hi nhìn bộ dạng như chạy trốn của cô, vừa tức vừa buồn cười, khoé môi của anh khẽ cong lên: “Xem ngày mai tôi xử có thể nào.”
Nói xong anh khởi động xe, lái đi mất hút
Thiên Nhã ngó đầu ra nơi góc rẽ của cầu thang, thầm thở phào, may quá, lại thoát được một kiếp nạn rồi
Dù chưa chắc anh ta đã nhận ra con trai của mình, nhưng mà, để phòng vẫn là rất cần thiết
“Ma mi ma mi, mẹ về rồi, mẹ xem người ta làm gì cho mẹ này.” Thiên Nhã vừa bước vào nhà, La Tiểu Bảo đã chạy lon ton đến như dâng hiến vật quý
Thiên Nhã thoáng nhìn đĩa cánh gà sốt coca trên tay bé cưng, vẻ mặt ngạc nhiên vui vẻ
“Oa, bé cưng của mẹ còn biết làm món này nữa.” Tuy cô đã ăn rất no, nhưng vẫn vờ làm dáng vẻ đang rất đói để dỗ dành con trai
“Có ngon không ạ?” Gương mặt La Tiểu Bảo đầy mong đợi, cậu cũng muốn làm cho cha ăn nữa
Thiên Nhã nếm thử một miếng, sau đó giơ ngón cái lên với biểu cảm khoa trương, như là đang ăn cánh gà ngon nhất thế giới
“Ngon, cánh gà mà bé cưng của mẹ làm là ngon nhất.” Hạnh phúc quá, chắc chắn bé cưng nhà cô lớn lên sẽ là một người chồng rất tốt, vào được phòng bếp, ra được phòng khách
Vẻ mặt La Tiểu Bảo tự hào, vỗ ngực nói một cách đảm bảo: “Nếu ma mi Thiên Nhã thích, sau này ngày nào con cũng nấu cho mẹ ăn.” Nói đúng hơn là sau này ngày nào cũng nấu cho cha và ma mi ăn.
Dáng vẻ vừa đáng yêu lại như người lớn ấy khiến Thiên Nhã bật cười thành tiếng
“Món đồ” trộm được này, với cô mà nói, chính là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời đã ban tặng cho cô.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Có một điều chắc chắn đó là anh ta bị điên, nếu không thì sao lại đùa giỡn với mạng sống của mình để thực hiện cú drift, lái xe mà chẳng khác nào đang điều khiển máy bay như thế!
Trên đường lớn, Thiên Nhã vịn xe, nôn đến quặn bụng
Lạc Thần Hi dựa ở đầu xe, mang nét mặt của người vừa thực hiện xong một trò đùa quái đản, hỏi trong “lo lắng”: “Sao rồi? Đã nôn đủ chưa?” Cái tên biến thái này..
“Anh vô lại!” Thiên Nhã vịn xe, yếu ớt mắng, quả thật chẳng khác nào vừa ngồi một chuyến tàu lượn siêu tốc, choáng váng cả đầu óc, đáng thương cho bữa tối mà cô chỉ ăn được một chút, đều bị nôn ra hết
“Dám mắng sếp như thế, lẽ nào cứ muốn bỏ mạng nơi hoang vắng?” Lạc Thần Hi hỏi với vẻ mặt uy hiếp
Thoáng nhìn đèn đường lờ mờ ở hai bên con đường lớn mênh mông vô tận, Thiên Nhã hít vào một ngụm khí lạnh, nhớ lại đêm mưa ấy, cổ bị anh ta bỏ rơi ở một nơi như thế, sau đó lạnh đến mức ngất đi..
Anh ta tuyệt đối có thể làm ra chuyện như vậy
“Thế nào? Muốn tôi đưa cô về, thì nhận sai trước đã.” Nhìn thấy nét mặt sợ sệt của cô, Lạc Thần Hi rất là đắc ý.
“Vô lại.” Thiên Nhã nhỏ giọng mắng.
“Gì?” Anh vờ như không nghe thấy.
“Tôi nói anh...”
Anh trừng cô
“Tôi không nói gì cả!” Phụ nữ giỏi phải biết tránh đi cái hại trước mắt, cô đã tiếp thu được một bài học rồi,
Cái tên này, lần nào cũng thể! Đáng ghét! “Vậy thì tốt, lên xe.” Lạc Thần Hi làm một tư thế “mời”, nể tình hôm nay cô bị chơi khăm đến không thể tả nổi, hơn nữa còn là anh cố tình, anh đành tha thứ cho cô một lần vậy
Tuy rất không muốn lại phải ngồi lên “chiếc xe bay” của anh, nhưng một cô gái bước đi một mình trên con đường này vào đêm tối mịt mù như thế, vẫn là quá đáng sợ rồi, đoán chừng cô còn chưa kịp đợi cứu binh đến, thì đã..
Xe chạy một lúc lâu, mới về đến khu Vân Thành,
“Ùng ục ùng ục.” Bụng của cô không yên phận mà kháng nghị thành tiếng
Lạc Thần Hi cong khóe môi, dừng xe ở quán nhỏ bán mì sợi: “Muốn ăn một bát không?” Anh nhìn bụng của cô và hỏi, như đang nói chuyện với cái bụng
“Ùng ục ùng ục.” Bụng cô giúp cô trả lời câu hỏi của anh
Thiên Nhã thầm trách cái bụng của mình không yên phận, sau đó thì không kìm nổi sự ngạc nhiên vì tên này lại có thể chủ động cùng cô đến quán nhỏ ấy để ăn mì? Không phải chứ, chắc chắn là thần kinh anh ta gặp vấn đề, nếu không thì chính là đã thay tính đổi nết.
Quán mì sợi nhỏ bé bởi vì có một người điển trai như Lạc Thần Hi vào ngồi mà trở nên sôi nổi
Hai vợ chồng ông chủ và những vị khách khác cũng nhận ra anh chính là Chủ tịch của Tập đoàn Lạc Thần, cũng chính là người đại diện của khu Vân Thành hiện giờ
Mọi người mới kinh ngạc phát hiện, thì ra Thiên Nhã lại có thể làm ở Tập đoàn Lạc Thần, hơn nữa còn là trợ lý của Chủ tịch Lạc.
“Đúng, cô ta là trợ lý riêng của cháu.” Lạc Thần Hi cố tình nhấn mạnh từ “riêng”, như đang long trọng giới thiệu một sản phẩm
Thiên Nhã toát mồ hôi, giọng điệu này nghe như cô rất hữu dụng vậy.
Thiên Nhã nhìn Lạc Thần Hi trò chuyện vài câu với các hàng xóm, trông như tâm trạng anh ta đang rất tốt, điệu bộ rất vui vẻ
Đến khi cô cúi đầu nhìn vết rượu vang vẫn còn chưa khô trên quần áo của mình thì đột nhiên sực tỉnh.
“Cô nhìn cái gì, còn không ăn nhanh.” Lạc Thần Hi thấy vẻ bừng tỉnh của Thiên Nhã, nghiệm mặt nói.
Thiên Nhã nhai mì, cơn bực mình lại nổi lên: “Cái tên bụng dạ đen tối nhà anh.” Giọng cô hơi ngọng nghịu không rõ
Lạc Thần Hi khoanh tay, nói: “Hóa ra cô cũng hiểu bụng dạ đen tối nghĩa là gì?” Điệu bộ của anh như muốn nói rằng cô rất ngốc
Thiên Nhã hít thở sâu một hơi, bưng bát mì sợi đứng dậy nói: “Ông chủ ơi, mang cho cháu chút...” “Ôi...” Cô vừa “không cẩn thận”, thì bát mì ấy đã hắt lên người của Lạc Thần Hi.
Vẻ mặt Thiên Nhã “áy náy”: “Chủ tịch, xin lỗi nha, không phải tôi cố ý đâu.” Mọi người trong quán nhỏ đều toát mồ hôi đầm trán, đường đường là Chủ tịch Tập đoàn Lạc Thần, hiếm khi ghé thăm những quán nhỏ như thế này để ăn mì sợi, vậy mà còn bị người khác “bất cẩn” hắt mì lên người, hơn nữa sắc mặt của Lạc Thần Hi lúc này u ám như mây đen trước khi bão đến.
“Chủ tịch, anh không giận chứ? Tính anh hiền hòa như vậy...” Thiên Nhã vờ làm điệu bộ sợ sệt, vừa nói vừa giúp anh lau đi mì sợi và nước luộc mì trên áo khoác.
Không phải cố ý ư? Rõ ràng chính là cố ý, âm mưu! Người phụ nữ này, còn học được cách giở trò
Bầu trời âm u trên mặt Lạc Thần Hi chuyển sang quang đãng, anh giương khóe môi, nở một nụ cười mỉm vô hại: “Đương nhiên, cũng đâu phải cô cố ý.” Vẻ mặt Thiên Nhã “đầy nhẹ nhõm”, mọi người gần đó cũng thở phào, nếu một bát mì mà làm Thiên Nhã mất đi một công việc như vậy, thì thật sự quá không đáng rồi
Sau khi thầm thở phào, trên mặt mọi người đều để lộ biểu cảm có cái nhìn mới về Lạc Thần Hi “chỉ xem trọng lợi ích, không màng tình cảm” mà người ta thường hay đồn đại này
Xem ra lời đồn đúng thật là không đáng tin, trước đây một nhóm hàng xóm cùng quê còn đến biểu tình trước cao ốc Tập đoàn Lạc Thần nữa, không ngờ Chủ tịch Lạc lại có thể là một thương nhân thiện lương như thế, họ thật sự đã trách nhầm anh rồi.
Đã giàu có như vậy, cực kỳ điển trai, lại còn hiền hòa thế kia, thì thật sự là..
thật sự là khiến người khác không tài nào nhìn bằng cặp mắt tầm thường mà
Thiên Nhã hừ lạnh trong lòng, nếu như họ nghĩ thế, thì thật sự đã mù rồi, tên này quả thật chính là ác ma
“Ăn nhiều chút đi, từ từ thôi.” Anh nhìn Thiên Nhã tiếp tục ăn ngon lành với vẻ mặt hiền hòa, nở nụ cười mỉm nói với cô
Đương nhiên cô phải ăn từ từ, trả thù xong, thể xác và tinh thần đều khoan khoái dễ chịu, tuy biết rằng cái tên này sẽ không tha cho cô dễ dàng..
Quả nhiên, vừa mới lên xe, anh ta đã lộ bộ mặt thật
“Nói đi, cô muốn đền bù tổn thất thể nào cho tôi?” Điệu bộ của anh như muốn nói nếu cô dám trả lời là không thì cô chết chắc rồi
Thiên Nhã giả ngốc, lười nhác ngáp một cái: “Buồn ngủ quá đi, làm phiền đưa tôi về nhà, tôi phải đi ngủ rồi.” Quả thật cô rất mệt, hôm nay bị giày vò cả một ngày
Lạc Thần Hi nhìn cô bằng ánh mắt hứng thú, người phụ nữ này cũng thật biết diễn
“Muốn thêm lần nữa không?” Anh nở cười mang chút đen tối, hỏi cô
Nhìn biểu cảm này của anh Thiên Nhã liền thấy da đầu mình ngứa ran: “Thêm lần nữa?”
Anh làm một động tác chuẩn bị đạp ga
Thiên Nhã thấy vậy, một cơn buồn nôn dâng lên như muốn dời sông lấp biển, khiến cô nôn khan một cái
“Tôi nghĩ là tôi vẫn nên tự về thì hơn, xin anh cứ tự nhiên.” Thiên Nhã bị hành động của anh dọa đến chân cũng nhũn ra rồi, định mở cửa xe để bỏ chạy
Hiển nhiên, anh sẽ không để cổ có cơ hội thoát thân.
Cửa xe đã bị khóa
“Anh còn muốn thế nào nữa?” Đồ nhỏ nhen, so với những lần chơi khăm của anh, thì của cô chỉ là trò trẻ con có được không, tuy rằng áo khoác của anh rất đắt tiền..
Lạc Thần Hi “nghĩ ngợi” một lúc, nói: “Rất đơn giản, mời tôi đến nhà cô uống ly cà phê đi, tôi khát rồi.” Cái gì? Đến nhà cô uống cà phê? Không được, La Tiểu Bảo đang ở trên đó
“Không được!” Thiên Nhã từ chối việc “đền bù tổn thất” mà anh nói một cách dứt khoát
Lạc Thần Hi nhìn dáng vẻ căng thẳng của Thiên Nhã, quan sát cô bằng vẻ mặt không vui: “Kha Tử Thích đang ở nhà cô sao?” Nỗi hoài nghi này khiến anh cực kỳ không thoải mái
Thiên Nhã dồn sức lắc đầu: “Đương nhiên không phải.” “Vậy tại sao cô lại mang vẻ mặt của một tên trộm bị chột dạ “ Lạc Thần Hi tỏ ý không tin, biểu cảm giống như một người chồng đang gặng hỏi vợ mình có giấu anh ta lăng nhăng với người khác hay không.
“Tôi đâu có!” Thiên Nhã phủ nhận, thật sự trông có giống một tên trộm chột dạ sao? Cho dù cô là trộm, vậy thứ cô trộm đi cũng thật..
khiến người khác không nói nên lời rồi
Hơn nữa cô lại không phải cố ý muốn trộm, chỉ là nhất thời không cẩn thận..
nên trộm đi, sau đó thì sinh ra La Tiểu Bảo.
Anh híp mắt, dường như càng cảm thấy hứng thú hơn, khởi động xe: “Vậy chúng ta lên đó thôi.” Hự, Thiên Nhã có cảm giác như sắp bị bắt được “tang vật”
“Hoặc, cô đến nhà tôi uống ly cà phê.” Anh suy nghĩ, bỗng đưa ra lựa chọn thứ hai cho Thiên Nhã
Đây rõ ràng là một lựa chọn chí mạng hơn, nhà của anh ta, cũng chính là nhà của Hạ Vân Cẩm, cô thấy bản thân mà vào đó thì sẽ không giữ được cái mạng nhỏ
Hơn nữa tên này..
cực kỳ nguy hiểm
“Thế nào? Lên đó? Hay là qua nhà tôi?” Đến dưới nhà, cô vẫn mang dáng vẻ vô cùng do dự
Vẫn là làm thế này thì tốt hơn, mặc dù việc này vốn không phải tác phong của cô
“Được, thế thì lên nhà tôi đi, thật sự chỉ uống một ly cà phê?” Dáng vẻ của cô như sợ anh không chịu về
“Lẽ nào cô còn muốn làm chuyện khác?” Lạc Thần Hi hỏi vặn lại với biểu cảm xấu xa
Thiên Nhã nhìn anh, khóe môi bất đắc dĩ co rút một cái, nói: “Có khả năng nào chứ?” Thật là một tên đen tối, cực kỳ đen tối.
Cô vừa nói vừa xuống xe, Lạc Thần Hi thì đang mở cửa xe.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, Thiên Nhã thậm chí không thèm đóng cửa xe đã lao ngay về phía cửa lớn nhà mình với tốc độ chạy nước rút trăm mét
“Tạm biệt Chủ tịch nhé! Mai mời anh uống cà phê!” Một trăm ly cũng được! Lúc cô chạy được một quãng nhất định, còn không quên quay người lại chào tạm biệt anh như ra oai
Ha ha ha, lần này cuối cùng cũng đến lượt tôi bỏ mặc anh rồi nhỉ? Lạc Thần Hi nhìn bộ dạng như chạy trốn của cô, vừa tức vừa buồn cười, khoé môi của anh khẽ cong lên: “Xem ngày mai tôi xử có thể nào.”
Nói xong anh khởi động xe, lái đi mất hút
Thiên Nhã ngó đầu ra nơi góc rẽ của cầu thang, thầm thở phào, may quá, lại thoát được một kiếp nạn rồi
Dù chưa chắc anh ta đã nhận ra con trai của mình, nhưng mà, để phòng vẫn là rất cần thiết
“Ma mi ma mi, mẹ về rồi, mẹ xem người ta làm gì cho mẹ này.” Thiên Nhã vừa bước vào nhà, La Tiểu Bảo đã chạy lon ton đến như dâng hiến vật quý
Thiên Nhã thoáng nhìn đĩa cánh gà sốt coca trên tay bé cưng, vẻ mặt ngạc nhiên vui vẻ
“Oa, bé cưng của mẹ còn biết làm món này nữa.” Tuy cô đã ăn rất no, nhưng vẫn vờ làm dáng vẻ đang rất đói để dỗ dành con trai
“Có ngon không ạ?” Gương mặt La Tiểu Bảo đầy mong đợi, cậu cũng muốn làm cho cha ăn nữa
Thiên Nhã nếm thử một miếng, sau đó giơ ngón cái lên với biểu cảm khoa trương, như là đang ăn cánh gà ngon nhất thế giới
“Ngon, cánh gà mà bé cưng của mẹ làm là ngon nhất.” Hạnh phúc quá, chắc chắn bé cưng nhà cô lớn lên sẽ là một người chồng rất tốt, vào được phòng bếp, ra được phòng khách
Vẻ mặt La Tiểu Bảo tự hào, vỗ ngực nói một cách đảm bảo: “Nếu ma mi Thiên Nhã thích, sau này ngày nào con cũng nấu cho mẹ ăn.” Nói đúng hơn là sau này ngày nào cũng nấu cho cha và ma mi ăn.
Dáng vẻ vừa đáng yêu lại như người lớn ấy khiến Thiên Nhã bật cười thành tiếng
“Món đồ” trộm được này, với cô mà nói, chính là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời đã ban tặng cho cô.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook