Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-159
Chương 159: Cộng sự có điều kiện tốt nhất
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Ừm, anh biết rồi.” Kha Tử Thích gật đầu, nhìn cứ như là một ông chồng nghe lời.
Lạc Thần Hi bỏ tay đang đặt trên vai Kha Tử Thích xuống, khóe miệng co rút: “Em đang quan tâm tôi hay là quan tâm anh ta?”
Thiên Nhã thầm trừng mắt vô số lần trong lòng: “Quan tâm cả hai người thì sao?” Cô kiên quyết không đứng về phía ai thì liệu có ổn hơn không nhỉ? Nhận thấy khuôn mặt Lạc Thần Hi đang sa sầm xuống, Thiên Nhã xoay người chạy trối chết tới chỗ thang bên trong tòa nhà.
Phù phù, hù chết cô rồi. Trời mới biết tên kia mà bá đạo lên sẽ làm ra loại chuyện gì.
Kha Tử Thích nhìn theo bóng dáng mềm mại của cô, bên môi nở nụ cười3cưng chiều.
Lạc Thần Hi liếc mắt nhìn anh: “Anh nói đi, làm thế nào anh mới đồng ý buông tay?” Muốn nắm chặt tay Thiên Nhã, ngoại trừ cụ Lạc là chướng ngại vật lớn nhất thì còn có Kha Tử Thích là tình địch lớn nhất. Không phải là anh không có tự tin với bản thân mình mà là vì Kha Tử Thích và Thiên Nhã quen biết nhau đã lâu, giữa hai người có kỷ niệm mà anh không có. Đây là điểm anh ghen tỵ với Kha Tử Thích.
Kha Tử Thích đút tay túi quần, nở nụ cười mê người: “Chỗ này không hợp để nói chuyện, đêm nay tôi và Chủ tịch Lạc không say không về, được không?” Anh liếc nhìn cửa sổ tầng nhà Thiên Nhã. Như này là2để đề phòng thôi, anh biết Thiên Nhã chưa tính tới chuyện cho Lạc Thần Hi thấy Tiểu Bảo.
Lạc Thần Hi cười kiêu ngạo: “Không say không về, chỉ với tửu lượng của anh?” Tửu lượng của anh như thế nào mọi người đều biết, sao Kha Tử Thích có thể thắng anh?
“Cứ chờ đi.”
…
Bên trong quán rượu Nghê Quang Tứ Sắc.
Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích vừa xuất hiện ở quán bar đã thu hút vô số sự chú ý của người đẹp ở đây. Có mấy người đẹp ăn mặc hở hang, vô cùng gợi cảm nhao nhao nhào tới chỗ hai người như nữ sói, phô bày ra nhan sắc xinh đẹp. Kết quả, họ đều bị ánh mắt âm trầm của Lạc Thần Hi dọa cho chạy trở về. Kha Tử1Thích trực tiếp hơn, anh ta không thèm để ý tới sự xuất hiện của mấy cô gái, chỉ cầm một chai bia lên uống, ánh mắt dịu dàng như nước vẫn đang nhìn lên sân khấu. Người trên sân khấu đang cầm một chiếc đàn guitar trông cũ kỹ nhưng có giá trị không nhỏ, hát lại một ca khúc tiếng Anh thâm tình.
Lạc Thần Hi cầm chai bia lên uống mấy ngụm, sau đó cạn với Kha Tử Thích. Hai người uống một hơi hết sạch.
Mỹ nam uống rượu khiến mỗi một cô gái ở đây đều hít khí lạnh. Từng cử chỉ của hai người đàn ông này đều rất mê người, một bá đạo tà mị, một dịu dàng như nước, thật sự làm cho người ta không cách nào rời mắt1được.
Bên tai truyền tới tiếng thét lên chói tai của người phụ nữ ở bàn bên kia. Lạc Thần Hi phiền não đặt lại chai bia lên quầy bar: “Không ngờ Chủ tịch Kha lại thích chỗ như này.”
Kha Tử Thích nhìn anh, khóe miệng nâng lên nụ cười nhạt: “Thiên Nhã không quen đi xã giao, ở đây làm người ta khá ung dung tự tại, cô ấy rất thích.”
Sắc mặt Lạc Thần Hi trầm xuống: “Anh có ý gì?”
Kha Tử Thích quay mặt đi, ánh mắt tiếp tục nhìn ca sĩ đang đứng trên sân khấu: “Anh có nghĩ tới việc mình tới gần cô ấy sẽ làm cô ấy chịu dằn vặt gấp đôi, cuối cùng là cả người đầy thương tích không?” Giọng điệu anh bình thản nhưng lại lộ ra sự1thương tiếc, lo lắng cho Thiên Nhã.
Ánh mắt Lạc Thần Hi lóe lên tia lạnh lẽo. Nhưng anh ta nói không sai, Thiên Nhã quả thực đã vì anh mà chịu không ít tổn thương: “Tôi có năng lực khiến vết thương của cô ấy biến mất.”
“Nếu như người đó là người thân của anh?” Kha Tử Thích chậm rãi mở bia, quay đầu nghiêm túc nhìn anh.
Lạc Thần Hi nhếch miệng, cười như không cười: “Tôi sẽ không nương tay.”
Kha Tử Thích liếc mắt nhìn bóng đen cách đó không xa: “Xem ra anh vẫn chưa thoát khỏi cái bóng của chính mình.”
Dường như Lạc Thần Hi đã sớm biết có người theo dõi mình: “Thế thì sao? Một nhát thâu tóm thế lực, không đáng kể ở trong mắt tôi.”
Kha Tử Thích cầm ly bia lên, nếm thử: “Chuyện Thiên Nhã bị cướp lần trước là do ông ta gây nên, đúng không?” Sau khi chuyện đó xảy ra, anh vẫn luôn cho người âm thầm điều tra nơi mà cha Thiên Nhã rơi xuống, chuyện này có người giật dây nhưng đang có một thế lực che giấu chân tướng. Anh mất rất nhiều sức lực mà không thể tra được chuyện phía sau, nơi cha Thiên Nhã rơi xuống như một nơi thần bí.
“Đúng thế.” Lạc Thần Hi cũng nhìn lên sân khấu theo anh ta.
“Anh phái người nhanh chân chạy tới trước là phương pháp tốt nhưng không ngờ ông ta lại đi nước cờ cao.” Cuối cùng thành công tạo ra hiểu lầm giữa anh và Thiên Nhã.
Khóe miệng Lạc Thần Hi nhếch lên, lộ ra nụ cười thâm sâu khó lường: “Chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, người nhanh chân tới trước không phải tôi.”
“Hả?” Kha Tử Thích nhíu mày nhìn anh. Ánh đèn mờ mờ của quán rượu hắt lên khuôn mặt tuấn tú của anh, đẹp trai như là yêu nghiệt.
“Dù thế nào thì trận đầu tiên, tôi cũng thắng ông ta.”
Mấy tháng nay cụ Lạc phái người âm thầm theo dõi Thiên Nhã, tìm cơ hội xuống tay với cô, còn anh lại âm thầm phái người của mình tới bảo vệ cô, cứ như đang đánh cờ với cụ Lạc vậy. Cách đây không lâu người của anh còn từng hành động tiêu diệt người của cụ Lạc, đánh cho thế lực trong tối của cụ Lạc rơi xuống. Hiện tại, ngoại trừ người được xưng là thiếu gia nổi danh hắc đạo thì mấy người còn lại đối xử với anh khá tốt. Mặc dù anh là người làm ăn nhưng lúc cần thiết vẫn sẽ sử dụng thế lực hắc đạo. Ví dụ như dùng nó để bảo vệ người phụ nữ của anh, anh có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để bảo vệ cô được an toàn.
Đây cũng là lý do vì sao Thiên Nhã luôn bất an, mơ mơ màng màng cảm nhận được có người theo dõi mình. Đó là vì trong một thời gian ngắn, ngày nào cô cũng sống dưới sự giám sát của mấy người trong bóng tối.
“Nhưng tôi thấy không chỉ có thế. Cha Thiên Nhã mất tích chắc chắn có liên quan tới cụ Lạc.” Kha Tử Thích nhìn anh bằng ánh mắt mang ý vị sâu xa.
Lạc Thần Hi thu ánh mắt lại: “Xem ra anh biết rõ.”
“Mặt này có nhiều khả năng lắm, nếu như ông cụ kia muốn dùng cha cô ấy để uy hiếp tôi thì tôi sẽ cho ông ấy nếm mùi vị bị xa lánh.” Trong mắt Lạc Thần Hi ánh lên sự nguy hiểm.
Vẻ mặt Kha Tử Thích lộ ra sự bất đắc dĩ: “Anh có thể vì cô ấy mà buông bỏ tất cả, bao gồm cả Tập đoàn Lạc Thần?” Anh rất muốn biết, rốt cuộc Lạc Thần Hi yêu Thiên Nhã tới mức nào, có thể vì cô ấy mà buông bỏ tất cả không? Nếu như anh ta là người như vậy thì anh nên làm gì đây? Sẽ giống như lúc trước, cứ đứng ở một bên, luôn luôn ủng hộ quyết định của cô sao?
Ánh mắt Lạc Thần Hi hiện lên vẻ vừa tự tin vừa bá đạo: “Mọi thứ tôi đều được tôi nắm giữ.” Cá và bàn chân gấu, anh đều muốn có.
“Anh không tự tin quá mức chứ? Chỉ riêng Tập đoàn MG bây giờ đã đủ làm tôi và anh hao tổn tâm trí rồi.”
Lạc Thần Hi hừ lạnh: “Tên hồ ly Trình Đạo Phu kia dám ngấp nghé người phụ nữ của tôi, đúng là tìm đường chết.” Nghĩ tới việc lần trước ông ta hẹn Thiên Nhã ra ăn tối, một ngọn lửa lại bốc lên trong ngực anh.
Có điều anh đã tặng cho Trình Đạo Phu món quà nhỏ rồi, chính là để Trình phu nhân xuất hiện đúng lúc ở đó.
“Chuyện này liên quan tới quá nhiều bên, bất kỳ một sơ hở nào cũng có thể làm lộ kế hoạch của chúng ta.” Kha Tử Thích liếc mắt nhìn về phía nào đó, người ở đó đã sớm không thấy đâu, khóe miệng anh nhếch lên cười, anh nhìn thấy người của Lạc Thần Hi đã xử lý hắn.
Lạc Thần Hi nháy mắt ra hiệu cho thủ hạ đứng ở cách đó không xa. Những thủ hạ đó nhao nhao dò xét ở bên trong xem còn ai nữa không.
“Đương nhiên, muốn nhổ tận rễ thì phải sắp xếp ổn thỏa, cẩn thận, chặt chẽ.”
“Tuy không nhắc tới người thích anh nhưng hi vọng anh có thể nắm quyền như trước.” Kha Tử Thích cầm bia lên, giơ về phía anh.
Lạc Thần Hi nhếch miệng, nở một nụ cười tự tin điên đảo chúng sinh: “Tính cái đó làm gì. Nên diệt trừ sẽ diệt trừ, trước đây tôi đã quá nhân từ.”
“Anh không thích thì đừng lo, tôi để ý người đó là được.” Lạc Thần Hi cầm chai bia lên uống một hơi cạn sạch, sau đó bổ sung thêm.
Kha Tử Thích cười khổ. Đúng thế, Thiên Nhã thích Lạc Thần Hi. Anh không thể không thừa nhận sự thật này.
...
“Nói cho lão đại của mấy người biết tôi muốn gặp anh ta.” Trong phố xá sầm uất do bang Thiên Thần quản lý, Lạc Thần Dương mang theo một nhóm lớn người tới náo loạn, dáng vẻ bệ vệ phách lối làm không ít người của nhóm xã hội đen muốn chặt anh ta thành mười tám khúc.
“Thật to gan, thế này mà cũng dám đòi gặp lão đại của bọn tao! Hôm nay tao cho mày xuống gặp quỷ luôn.” Người cầm đầu nhóm xã hội đen này giơ dao lên, hung hăng đâm về phía Lạc Thần Dương.
“Dừng tay.” Lúc này, phía sau đám người truyền tới thanh âm vừa to vừa bá khí.
Người đàn ông này khoảng bốn mươi mấy tuổi, dáng dấp cường tráng to lớn, trên người có mấy hình xăm lớn kéo dài tới tận cổ. Trên cánh tay hắn còn có vết sẹo to, khuôn mặt hung ác.
“Ngũ gia.” Đám người xã hội đen nãy còn nhao nhao đòi chiến đấu giờ lại cung kính chào hắn.
“Ồ, cuối cùng người để nói chuyện cũng đã tới. Mau để cho thiếu gia hắc đạo của mấy người ra đây gặp tôi.” Dáng vẻ phách lối bệ vệ của Lạc Thần Dương không hề thay đổi.
“Tôi còn tưởng là ai chứ, hóa ra là cậu Hai nhà họ Lạc. Không biết hôm nay cậu Hai nhà họ Lạc đại giá quang lâm tới đây là có chuyện gì? Nếu như đây là quà gặp mặt thì cũng làm người ta bất ngờ quá rồi.” Tuy Ngũ gia này có bề ngoài như hung thần nhưng nói chuyện rất có học, không phải là loại người động tí là đòi giết người. Bên trong bang Thiên Thần, hắn là người giúp đỡ cho cậu chủ nhiều nhất. Cậu chủ giới hắc đạo này bình thường đều xuất quỷ nhập thần, rất nhiều chuyện trong bang đều do một tay hắn xử lý. Có thể để cho cậu chủ giới hắc đạo tín nhiệm như vậy, đây không phải người bình thường.
Lạc Thần Dương không phải không chuẩn bị mà đến. Người trước mặt này anh ta đã điều tra rồi, nhưng rốt cuộc cậu chủ giới hắc đạo là ai, có bề ngoài như thế nào thì người trong giang hồ chẳng ai có thể nói chuẩn xác được.
Ngày hôm nay anh ta rất muốn biết lão đại trong giới này là ai.
Lạc Thần Dương nhún vai bất đắc dĩ: “Không còn cách nào khác. Tôi nghe nói lão đại của mấy người xuất quỷ nhập thần, đừng nói tới bề ngoài, ngay cả một cái bóng bình thường cũng khó thấy. Nếu tôi không dùng biện pháp này thì chỉ có trời mới biết trông anh ta như thế nào.”
Nghe anh ta nói mấy lời này, nhóm người xã hội đen kia cũng gật đầu đồng tình. Nói đúng đấy, lão đại của bọn họ trông như nào, bình thường làm gì, có thể tìm được người đó ở đâu, ngay cả bọn họ còn không biết. Chắc là toàn bộ bang Thiên Thần chỉ có Ngũ gia là thấy bóng dáng người đó.
Nhưng Ngũ gia này lại lộ ra sắc mặt giống hệt bọn họ. Chẳng qua là hắn thay đổi nhanh, không để người khác phát hiện: “Xem ra hai vị cậu chủ nhà họ Lạc đều thích dùng phương pháp này để giải quyết vấn đề.” Lần trước Lạc Thần Hi náo loạn một trận lớn ở khách sạn Thiên Thần, cũng dùng phương thức hệt như này. Có điều nhà họ Lạc có thế lực và sức ảnh hưởng rất lớn ở thành phố A, bọn họ có căn cơ để làm như này.
Lạc Thần Dương kinh ngạc, không cần nghĩ anh ta cũng biết người mà hắn vừa nhắc tới là Lạc Thần Hi. Anh ta cười ha ha: “Nếu nhà họ Lạc và bang phái có mối quan hệ sâu xa như này thì có phải nên để lão đại của mấy người tới gặp tôi?”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lạc Thần Hi bỏ tay đang đặt trên vai Kha Tử Thích xuống, khóe miệng co rút: “Em đang quan tâm tôi hay là quan tâm anh ta?”
Thiên Nhã thầm trừng mắt vô số lần trong lòng: “Quan tâm cả hai người thì sao?” Cô kiên quyết không đứng về phía ai thì liệu có ổn hơn không nhỉ? Nhận thấy khuôn mặt Lạc Thần Hi đang sa sầm xuống, Thiên Nhã xoay người chạy trối chết tới chỗ thang bên trong tòa nhà.
Phù phù, hù chết cô rồi. Trời mới biết tên kia mà bá đạo lên sẽ làm ra loại chuyện gì.
Kha Tử Thích nhìn theo bóng dáng mềm mại của cô, bên môi nở nụ cười3cưng chiều.
Lạc Thần Hi liếc mắt nhìn anh: “Anh nói đi, làm thế nào anh mới đồng ý buông tay?” Muốn nắm chặt tay Thiên Nhã, ngoại trừ cụ Lạc là chướng ngại vật lớn nhất thì còn có Kha Tử Thích là tình địch lớn nhất. Không phải là anh không có tự tin với bản thân mình mà là vì Kha Tử Thích và Thiên Nhã quen biết nhau đã lâu, giữa hai người có kỷ niệm mà anh không có. Đây là điểm anh ghen tỵ với Kha Tử Thích.
Kha Tử Thích đút tay túi quần, nở nụ cười mê người: “Chỗ này không hợp để nói chuyện, đêm nay tôi và Chủ tịch Lạc không say không về, được không?” Anh liếc nhìn cửa sổ tầng nhà Thiên Nhã. Như này là2để đề phòng thôi, anh biết Thiên Nhã chưa tính tới chuyện cho Lạc Thần Hi thấy Tiểu Bảo.
Lạc Thần Hi cười kiêu ngạo: “Không say không về, chỉ với tửu lượng của anh?” Tửu lượng của anh như thế nào mọi người đều biết, sao Kha Tử Thích có thể thắng anh?
“Cứ chờ đi.”
…
Bên trong quán rượu Nghê Quang Tứ Sắc.
Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích vừa xuất hiện ở quán bar đã thu hút vô số sự chú ý của người đẹp ở đây. Có mấy người đẹp ăn mặc hở hang, vô cùng gợi cảm nhao nhao nhào tới chỗ hai người như nữ sói, phô bày ra nhan sắc xinh đẹp. Kết quả, họ đều bị ánh mắt âm trầm của Lạc Thần Hi dọa cho chạy trở về. Kha Tử1Thích trực tiếp hơn, anh ta không thèm để ý tới sự xuất hiện của mấy cô gái, chỉ cầm một chai bia lên uống, ánh mắt dịu dàng như nước vẫn đang nhìn lên sân khấu. Người trên sân khấu đang cầm một chiếc đàn guitar trông cũ kỹ nhưng có giá trị không nhỏ, hát lại một ca khúc tiếng Anh thâm tình.
Lạc Thần Hi cầm chai bia lên uống mấy ngụm, sau đó cạn với Kha Tử Thích. Hai người uống một hơi hết sạch.
Mỹ nam uống rượu khiến mỗi một cô gái ở đây đều hít khí lạnh. Từng cử chỉ của hai người đàn ông này đều rất mê người, một bá đạo tà mị, một dịu dàng như nước, thật sự làm cho người ta không cách nào rời mắt1được.
Bên tai truyền tới tiếng thét lên chói tai của người phụ nữ ở bàn bên kia. Lạc Thần Hi phiền não đặt lại chai bia lên quầy bar: “Không ngờ Chủ tịch Kha lại thích chỗ như này.”
Kha Tử Thích nhìn anh, khóe miệng nâng lên nụ cười nhạt: “Thiên Nhã không quen đi xã giao, ở đây làm người ta khá ung dung tự tại, cô ấy rất thích.”
Sắc mặt Lạc Thần Hi trầm xuống: “Anh có ý gì?”
Kha Tử Thích quay mặt đi, ánh mắt tiếp tục nhìn ca sĩ đang đứng trên sân khấu: “Anh có nghĩ tới việc mình tới gần cô ấy sẽ làm cô ấy chịu dằn vặt gấp đôi, cuối cùng là cả người đầy thương tích không?” Giọng điệu anh bình thản nhưng lại lộ ra sự1thương tiếc, lo lắng cho Thiên Nhã.
Ánh mắt Lạc Thần Hi lóe lên tia lạnh lẽo. Nhưng anh ta nói không sai, Thiên Nhã quả thực đã vì anh mà chịu không ít tổn thương: “Tôi có năng lực khiến vết thương của cô ấy biến mất.”
“Nếu như người đó là người thân của anh?” Kha Tử Thích chậm rãi mở bia, quay đầu nghiêm túc nhìn anh.
Lạc Thần Hi nhếch miệng, cười như không cười: “Tôi sẽ không nương tay.”
Kha Tử Thích liếc mắt nhìn bóng đen cách đó không xa: “Xem ra anh vẫn chưa thoát khỏi cái bóng của chính mình.”
Dường như Lạc Thần Hi đã sớm biết có người theo dõi mình: “Thế thì sao? Một nhát thâu tóm thế lực, không đáng kể ở trong mắt tôi.”
Kha Tử Thích cầm ly bia lên, nếm thử: “Chuyện Thiên Nhã bị cướp lần trước là do ông ta gây nên, đúng không?” Sau khi chuyện đó xảy ra, anh vẫn luôn cho người âm thầm điều tra nơi mà cha Thiên Nhã rơi xuống, chuyện này có người giật dây nhưng đang có một thế lực che giấu chân tướng. Anh mất rất nhiều sức lực mà không thể tra được chuyện phía sau, nơi cha Thiên Nhã rơi xuống như một nơi thần bí.
“Đúng thế.” Lạc Thần Hi cũng nhìn lên sân khấu theo anh ta.
“Anh phái người nhanh chân chạy tới trước là phương pháp tốt nhưng không ngờ ông ta lại đi nước cờ cao.” Cuối cùng thành công tạo ra hiểu lầm giữa anh và Thiên Nhã.
Khóe miệng Lạc Thần Hi nhếch lên, lộ ra nụ cười thâm sâu khó lường: “Chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, người nhanh chân tới trước không phải tôi.”
“Hả?” Kha Tử Thích nhíu mày nhìn anh. Ánh đèn mờ mờ của quán rượu hắt lên khuôn mặt tuấn tú của anh, đẹp trai như là yêu nghiệt.
“Dù thế nào thì trận đầu tiên, tôi cũng thắng ông ta.”
Mấy tháng nay cụ Lạc phái người âm thầm theo dõi Thiên Nhã, tìm cơ hội xuống tay với cô, còn anh lại âm thầm phái người của mình tới bảo vệ cô, cứ như đang đánh cờ với cụ Lạc vậy. Cách đây không lâu người của anh còn từng hành động tiêu diệt người của cụ Lạc, đánh cho thế lực trong tối của cụ Lạc rơi xuống. Hiện tại, ngoại trừ người được xưng là thiếu gia nổi danh hắc đạo thì mấy người còn lại đối xử với anh khá tốt. Mặc dù anh là người làm ăn nhưng lúc cần thiết vẫn sẽ sử dụng thế lực hắc đạo. Ví dụ như dùng nó để bảo vệ người phụ nữ của anh, anh có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để bảo vệ cô được an toàn.
Đây cũng là lý do vì sao Thiên Nhã luôn bất an, mơ mơ màng màng cảm nhận được có người theo dõi mình. Đó là vì trong một thời gian ngắn, ngày nào cô cũng sống dưới sự giám sát của mấy người trong bóng tối.
“Nhưng tôi thấy không chỉ có thế. Cha Thiên Nhã mất tích chắc chắn có liên quan tới cụ Lạc.” Kha Tử Thích nhìn anh bằng ánh mắt mang ý vị sâu xa.
Lạc Thần Hi thu ánh mắt lại: “Xem ra anh biết rõ.”
“Mặt này có nhiều khả năng lắm, nếu như ông cụ kia muốn dùng cha cô ấy để uy hiếp tôi thì tôi sẽ cho ông ấy nếm mùi vị bị xa lánh.” Trong mắt Lạc Thần Hi ánh lên sự nguy hiểm.
Vẻ mặt Kha Tử Thích lộ ra sự bất đắc dĩ: “Anh có thể vì cô ấy mà buông bỏ tất cả, bao gồm cả Tập đoàn Lạc Thần?” Anh rất muốn biết, rốt cuộc Lạc Thần Hi yêu Thiên Nhã tới mức nào, có thể vì cô ấy mà buông bỏ tất cả không? Nếu như anh ta là người như vậy thì anh nên làm gì đây? Sẽ giống như lúc trước, cứ đứng ở một bên, luôn luôn ủng hộ quyết định của cô sao?
Ánh mắt Lạc Thần Hi hiện lên vẻ vừa tự tin vừa bá đạo: “Mọi thứ tôi đều được tôi nắm giữ.” Cá và bàn chân gấu, anh đều muốn có.
“Anh không tự tin quá mức chứ? Chỉ riêng Tập đoàn MG bây giờ đã đủ làm tôi và anh hao tổn tâm trí rồi.”
Lạc Thần Hi hừ lạnh: “Tên hồ ly Trình Đạo Phu kia dám ngấp nghé người phụ nữ của tôi, đúng là tìm đường chết.” Nghĩ tới việc lần trước ông ta hẹn Thiên Nhã ra ăn tối, một ngọn lửa lại bốc lên trong ngực anh.
Có điều anh đã tặng cho Trình Đạo Phu món quà nhỏ rồi, chính là để Trình phu nhân xuất hiện đúng lúc ở đó.
“Chuyện này liên quan tới quá nhiều bên, bất kỳ một sơ hở nào cũng có thể làm lộ kế hoạch của chúng ta.” Kha Tử Thích liếc mắt nhìn về phía nào đó, người ở đó đã sớm không thấy đâu, khóe miệng anh nhếch lên cười, anh nhìn thấy người của Lạc Thần Hi đã xử lý hắn.
Lạc Thần Hi nháy mắt ra hiệu cho thủ hạ đứng ở cách đó không xa. Những thủ hạ đó nhao nhao dò xét ở bên trong xem còn ai nữa không.
“Đương nhiên, muốn nhổ tận rễ thì phải sắp xếp ổn thỏa, cẩn thận, chặt chẽ.”
“Tuy không nhắc tới người thích anh nhưng hi vọng anh có thể nắm quyền như trước.” Kha Tử Thích cầm bia lên, giơ về phía anh.
Lạc Thần Hi nhếch miệng, nở một nụ cười tự tin điên đảo chúng sinh: “Tính cái đó làm gì. Nên diệt trừ sẽ diệt trừ, trước đây tôi đã quá nhân từ.”
“Anh không thích thì đừng lo, tôi để ý người đó là được.” Lạc Thần Hi cầm chai bia lên uống một hơi cạn sạch, sau đó bổ sung thêm.
Kha Tử Thích cười khổ. Đúng thế, Thiên Nhã thích Lạc Thần Hi. Anh không thể không thừa nhận sự thật này.
...
“Nói cho lão đại của mấy người biết tôi muốn gặp anh ta.” Trong phố xá sầm uất do bang Thiên Thần quản lý, Lạc Thần Dương mang theo một nhóm lớn người tới náo loạn, dáng vẻ bệ vệ phách lối làm không ít người của nhóm xã hội đen muốn chặt anh ta thành mười tám khúc.
“Thật to gan, thế này mà cũng dám đòi gặp lão đại của bọn tao! Hôm nay tao cho mày xuống gặp quỷ luôn.” Người cầm đầu nhóm xã hội đen này giơ dao lên, hung hăng đâm về phía Lạc Thần Dương.
“Dừng tay.” Lúc này, phía sau đám người truyền tới thanh âm vừa to vừa bá khí.
Người đàn ông này khoảng bốn mươi mấy tuổi, dáng dấp cường tráng to lớn, trên người có mấy hình xăm lớn kéo dài tới tận cổ. Trên cánh tay hắn còn có vết sẹo to, khuôn mặt hung ác.
“Ngũ gia.” Đám người xã hội đen nãy còn nhao nhao đòi chiến đấu giờ lại cung kính chào hắn.
“Ồ, cuối cùng người để nói chuyện cũng đã tới. Mau để cho thiếu gia hắc đạo của mấy người ra đây gặp tôi.” Dáng vẻ phách lối bệ vệ của Lạc Thần Dương không hề thay đổi.
“Tôi còn tưởng là ai chứ, hóa ra là cậu Hai nhà họ Lạc. Không biết hôm nay cậu Hai nhà họ Lạc đại giá quang lâm tới đây là có chuyện gì? Nếu như đây là quà gặp mặt thì cũng làm người ta bất ngờ quá rồi.” Tuy Ngũ gia này có bề ngoài như hung thần nhưng nói chuyện rất có học, không phải là loại người động tí là đòi giết người. Bên trong bang Thiên Thần, hắn là người giúp đỡ cho cậu chủ nhiều nhất. Cậu chủ giới hắc đạo này bình thường đều xuất quỷ nhập thần, rất nhiều chuyện trong bang đều do một tay hắn xử lý. Có thể để cho cậu chủ giới hắc đạo tín nhiệm như vậy, đây không phải người bình thường.
Lạc Thần Dương không phải không chuẩn bị mà đến. Người trước mặt này anh ta đã điều tra rồi, nhưng rốt cuộc cậu chủ giới hắc đạo là ai, có bề ngoài như thế nào thì người trong giang hồ chẳng ai có thể nói chuẩn xác được.
Ngày hôm nay anh ta rất muốn biết lão đại trong giới này là ai.
Lạc Thần Dương nhún vai bất đắc dĩ: “Không còn cách nào khác. Tôi nghe nói lão đại của mấy người xuất quỷ nhập thần, đừng nói tới bề ngoài, ngay cả một cái bóng bình thường cũng khó thấy. Nếu tôi không dùng biện pháp này thì chỉ có trời mới biết trông anh ta như thế nào.”
Nghe anh ta nói mấy lời này, nhóm người xã hội đen kia cũng gật đầu đồng tình. Nói đúng đấy, lão đại của bọn họ trông như nào, bình thường làm gì, có thể tìm được người đó ở đâu, ngay cả bọn họ còn không biết. Chắc là toàn bộ bang Thiên Thần chỉ có Ngũ gia là thấy bóng dáng người đó.
Nhưng Ngũ gia này lại lộ ra sắc mặt giống hệt bọn họ. Chẳng qua là hắn thay đổi nhanh, không để người khác phát hiện: “Xem ra hai vị cậu chủ nhà họ Lạc đều thích dùng phương pháp này để giải quyết vấn đề.” Lần trước Lạc Thần Hi náo loạn một trận lớn ở khách sạn Thiên Thần, cũng dùng phương thức hệt như này. Có điều nhà họ Lạc có thế lực và sức ảnh hưởng rất lớn ở thành phố A, bọn họ có căn cơ để làm như này.
Lạc Thần Dương kinh ngạc, không cần nghĩ anh ta cũng biết người mà hắn vừa nhắc tới là Lạc Thần Hi. Anh ta cười ha ha: “Nếu nhà họ Lạc và bang phái có mối quan hệ sâu xa như này thì có phải nên để lão đại của mấy người tới gặp tôi?”
Bình luận facebook