• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá (104 Viewers)

  • chap-196

Chương 196: Thế giới hai người




*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Xem ảnh 1
80208.png





Xem ảnh 2
80208_2.png
“Chủ tịch, xin hỏi anh có chuyện gì phân phó?” Cô vừa cung kính vừa cắn răng nghiến lợi mà nói.



Lạc Thần Hi thấy dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười của cô thì cười trộm, cô gái nhỏ, sao anh lại không biết cô đang nghĩ gì?



Anh dùng ngón cái và ngón trỏ xoa nhẹ cằm mình, cau mày thích thú nói: “Không có gì cần phân phó, chỉ muốn nghe chút ý kiến của em thôi.”



“Ý kiến gì?” Thiên Nhã nghi ngờ, thấy nét mặt xấu xa của anh, cô luôn cảm thấy anh có suy nghĩ xấu xa.



Cô nghĩ như vậy đúng là nghĩ oan cho Lạc Thần Hi rồi, thật sự anh muốn hỏi ý kiến mà: “Hôm nay chúng ta ăn gì? Nấu cơm ăn ở3nhà hay đi ra ngoài ăn?”



Thiên Nhã đổ mồ hôi lạnh trên trán: “Chủ tịch, anh tìm tôi chỉ vì chuyện này?” Đây là nguyên nhân khiến anh nghiêm mặt gọi cô vào trong này?



“Không thì sao? Em nghĩ rằng có chuyện gì?” Lạc Thần Hi nhìn dáng vẻ thua trận của cô, hỏi rất vô tội.



Thiên Nhã có xúc động muốn xông lên bóp chết anh. Chắc chắn là người đàn ông này cố ý!



Kế hoạch trốn thoát bị ngâm nước nóng, Thiên Nhã thầm nghiến răng nghiến lợi, còn người bị anh xách đi dạo siêu thị.



“Em yêu, em muốn ăn thịt bò loại nào? Tối hôm nay bản đại nhân sẽ tự tay xuống bếp, để cho em được thưởng thức tài nấu nướng của anh.” Lạc Thần Hi2cầm hai loại thịt bò lên cho cô chọn.



Thiên Nhã mất hết tinh thần, yếu ớt nói: “Gì cũng được.”



Người kia cực kỳ không hài lòng với câu trả lời tùy tiện của cô, vẻ mặt nghiêm túc: “La Thiên Nhã, em nghiêm túc một chút cho anh!”



Thiên Nhã giật mình, gì thế, người đàn ông này bị quỷ nhập à?



“Cái này đi!” Cô chịu thua, đành phải chọn một loại.



Lạc Thần Hi thấy cô ngoan ngoãn như thế mới nở nụ cười thỏa mãn: “Em yêu, chúng ta qua bên kia chọn tiếp nào, nhà chúng ta thật sự có rất nhiều đồ đạc cần mua.”



Thiên Nhã liếc mắt nhìn bóng lưng anh. Cái người kia coi nhà cô thành nhà anh rồi! Quá vô sỉ!



Trong nhà Thiên Nhã.



Thiên Nhã nhìn1từng món đồ mới trong nhà bằng ánh mắt u ám, dụng cụ và một đống thức ăn đủ để cô nhét chật cứng tủ lạnh.



Lạc Thần Hi ôm ngực, chỉ huy người của mình mang từng món đồ cũ đi một cách rất có trật tự. Đáng thương cho nhóm thuộc hạ của anh, người nào người nấy đều xuất thân từ các trường học nổi tiếng, chưa từng phải làm mấy cái chuyện vớ vẩn này. Có điều một khi họ muốn làm thì sẽ làm khá thành thạo.



“Chủ tịch, đây là nhà tôi.” Đây là lần thứ 101 Thiên Nhã nói ra sự thật và suy nghĩ của mình. Anh đang làm gì thế? Sao lại đem đồ cũ trong nhà cô đi hết?



“Đây là nhà chúng ta.” Lạc1Thần Hi sửa lại.



Thấy anh không có ý để cho thuộc hạ dừng lại, Thiên Nhã không nhịn được nữa phải hét lên: “Dừng! Tất cả dừng tay lại cho tôi!” Căn nhà này chứa rất nhiều hồi ức của cô và cha mẹ, những đồ dùng trong nhà tuy hơi cũ nhưng nó là hồi ức của cô, sao anh có thể nói đổi là đổi? Mặc dù bình thường cô như một quả hồng mềm nhưng lúc cần cứng rắn cô vẫn cứng rắn một cách liều lĩnh.



Thấy cô nổi giận, hàng lông mày thanh tú của Lạc Thần Hi hơi cau lại. Anh khoát tay, ý bảo bọn thuộc hạ dừng tay lại.



“Nếu em không thích thì để bọn họ về đi!” Đây là lần đầu tiên anh thỏa1hiệp với cô.



Bình thường Lạc Thần Hi luôn nói một là một hai là hai, giờ thì cảm nhận được mình ở trước mặt cô mình bất lực tới mức nào.



Trong nhà chỉ còn lại anh và cô. Dường như Thiên Nhã đang hờn dỗi, cô không đổi sắc mặt, cứ thế xếp thức ăn vào cái tủ lạnh không được to lắm.



Ôi, mới nãy đáng lẽ nên để anh cầm luôn mấy cái thứ này về. Nhiều thế này thì ăn tới bao giờ đây? Người này sẽ không mượn mấy thứ này mà ở lì đây chứ?



Hừ, dựa theo trình độ mặt dày của anh thì khả năng này có thể xảy ra lắm.



“Em yêu, tối nay anh làm miếng thịt bò này cho em ăn nhé?” Lạc Thần Hi đứng ở sau lưng, to ôm trọn lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô. Cảm nhận được cô chưa nguôi giận, Lạc Thần Hi nói với giọng nịnh nọt.



Nghe thấy anh dỗ dành như thế, cô kinh ngạc không thôi. Trong lòng cô thấy vô cùng ấm áp nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình thường.



Cô đưa tay gỡ tay anh ra, xoay người lườm anh một cái. Tủ lạnh đã không còn chỗ để nhét thức ăn vào nữa nên cô tạm thời buông tha.



Không thèm để tâm tới sự dỗ dành của anh, cô đi ra phòng khách xem ti vi.



Lạc Thần Hi hứng thú nhìn chằm chằm cô, người phụ nữ này còn học được tính cách của trẻ con à? Không tệ, anh thích.



Thiên Nhã bật cười khi thấy một người con trai đeo tạp dề, cầm chảo áp chảo thịt bò cứ như cầm vật gì đó quý báu, tư thế hết sức ưu nhã, cứ như bắt chước theo tạp chí ấy.



“Này, xin anh đừng làm hỏng phòng bếp của em.” Dù là bắt chước hệt như trên ảnh nhưng nếu không đả kích anh một cái, chỉ sợ anh sẽ dương dương tự đắc mãi.



Lạc Thần Hi nhìn cô với ánh mắt xem thường: “Em đang ám chỉ với anh là mình muốn có phòng bếp mới?” Anh không buông tha bất kỳ cơ hội nào có thể đùa giỡn cô.



Đề tài này chọc trúng tử huyệt của Thiên Nhã, cô làm mặt quỷ, tiếp tục mặc xác anh.



Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, không hiểu sao tim Thiên Nhã đập thình thịch.



Chẳng lẽ La Tiểu Bảo quay về? Không phải cậu nói muốn ở nhà Hoa Kỳ chơi một thời gian ngắn sao?



Thông qua mắt mèo nhìn người bên ngoài, Thiên Nhã thở phào, là Tử Thích.



Đang do dự không biết có nên mở cửa không, Lạc Thần Hi thò đầu từ trong bếp ra: “Em yêu, ai tới phá hỏng thế giới hai người của chúng ta đấy?”



Thiên Nhã lập tức đưa ngón trỏ lên ra hiệu “suỵt“.



Ánh mắt Lạc Thần Hi lộ ra tia tà ác. Nhìn phản ứng của cô, không cần phải đoán anh cũng biết người ngoài cửa là ai.



“Em yêu, mau mở cửa đi.” Anh cố ý nói lớn.



Thiên Nhã mở to mắt, trong lòng hung hăng phỉ nhổ anh. Tên khốn khiếp, rõ ràng là cố ý!



Người ngoài cửa nghe được âm thanh bên trong, tiếp tục ấn chuông.



Thiên Nhã day trán, bất đắc dĩ mở hé cửa.



Cô thò đầu ra khỏi khe cửa, miễn cưỡng cười: “Tử Thích, anh tới rồi.” Có phải cô rất giống người ngoài cười nhưng trong không cười không?



Kha Tử Thích nghi ngờ, anh vừa nghe được loáng thoáng một giọng nam, không giống La Tiểu Bảo.



Anh cười dịu dàng khi thấy Thiên Nhã, giơ mấy hộp thức ăn mới mua bên ngoài: “Đây là món em với Tiểu Bảo thích ăn nhất, hai người ăn chưa?”



Thiên Nhã lộ ra vẻ mặt đau khổ: “À, Tiểu Bảo không có nhà, tới nhà Hoa Kỳ rồi. Còn em ăn rồi.”



Kha Tử Thích thấy cô không được tự nhiên, cộng thêm hành động bất bình thường như chỉ mở hé cửa, tựa như đang giấu giếm cái gì đó.



“Thiên Nhã, em làm sao thế?” Anh lo lắng hỏi, giọng nam vừa vang lên từ trong nhà là ai?



“À, em không sao...”



“Ồ, là Chủ tịch Kha, sao anh lại tới đây?” Giây tiếp theo, chủ nhân giọng nam đó đã xuất hiện trước mặt anh, vẻ mặt “kinh ngạc“.



Cửa bị Lạc Thần Hi dùng sức mở ra, Thiên Nhã muốn giấu cũng không giấu được, trong chốc lát có xúc động muốn đào lỗ chui xuống.



Nụ cười bên khóe môi Kha Tử Thích cứng lại, anh nhìn Lạc Thần Hi với ánh mắt phức tạp.



Lạc Thần Hi mặc tạp dề, cầm nồi, giống như một người đàn ông của gia đình đang ở trong nhà Thiên Nhã.



Đối với anh, cảnh này là ác mộng!



Anh nhanh chóng che giấu sự kinh ngạc của mình, cười nhẹ: “Chủ tịch Lạc, trùng hợp quá, anh cũng tới đây ăn bữa cơm rau dưa?”



Lạc Thần Hi ra hiệu cho anh nhìn đồ mà mình đang mặc, tỏ rõ thái độ anh không đơn giản chỉ tới ăn một bữa cơm rau dưa.



“Chủ tịch Kha, tối nay chúng tôi muốn trải qua thế giới hai người, vì vậy, thứ lỗi cho tôi không thể tiếp đãi.” Lạc Thần Hi ôm lấy bả vai Thiên Nhã, đánh dấu chủ quyền.



Cửa lớn đóng “rầm” một cái, Lạc Thần Hi nhốt anh ở ngoài cửa.



Khóe miệng Kha Tử Thích giật giật, nụ cười cứng đơ.



“Sao anh lại như thế, Tử Thích là khách của em.” Thiên Nhã rất không hài lòng với thái độ bất lịch sự và bá đạo của anh. Cô kháng nghị, muốn đưa tay mở cửa ra nhưng lại bị Lạc Thần Hi ngăn lại.



Bỗng nhiên, “cạch” một cái, cửa đang đóng mở ra.



Hai người đồng thời nhìn thấy cửa lớn mở ra, Kha Tử Thích rút chìa khóa ra, đút chìa khóa vào túi.



Anh nhìn Thiên Nhã, nở nụ cười mê người: “Thiên Nhã, em sẽ không phản đối việc anh ở lại đây ăn tối chứ?”



Thiên Nhã lắc đầu: “Đương nhiên là không phản đối.” Người bên cạnh dùng ánh mắt nóng rực sắc bén nhìn chằm chằm khiến mặt cô bất giác nóng lên. Trời, anh muốn ăn thịt người hả?



Nhưng cô không thể đuổi Tử Thích đi! Hơn nữa, Tử Thích tới đây, không chừng có thể giải cứu cô.



Lạc Thần Hi nhìn Kha Tử Thích với ánh mắt không vui: “Chủ tịch Kha, da mặt anh dày thật.”



Kha Tử Thích nói mà mặt không đổi sắc: “Anh nên nói người khác đấy!” Anh nhận ra Thiên Nhã không tình nguyện.



Lạc Thần Hi cười châm biếm: “Chủ tịch Kha, mời.” Nếu anh muốn làm bóng đèn thì cho anh như ý nguyện.



“Thiên Nhã, ăn cái này đi, anh tự mình rán đấy. Chín tám phần, em sẽ thích.”



“Thiên Nhã, đây là sườn xào chua ngọt ở nhà hàng kia mà em thích ăn nhất, ăn nhiều chút.”



“Đồ ăn bên ngoài không tốt, tự mình làm có dinh dưỡng hơn.”



“...”



“Cái miếng thịt bò này không tươi, hôm nào anh sẽ đặt đồ bên Hà Lan, để họ vận chuyển tới đây qua đường hàng không.”



“...”



“Nếu em thích, anh sẽ mua lại trang trại bò, em thích ăn lúc nào thì ăn lúc đó. Bây giờ có rất nhiều cách chế biến thịt mới mẻ.”



“...”



“...”



Thiên Nhã nhìn thức ăn trên bàn, không dậy nổi một chút ham muốn trong lòng. Tâm trạng cô bay sạch vì hai người đàn ông này cứ tôi một câu anh một câu.



Cô cảm thấy rất đau đầu, xem ra cô nhầm rồi. Tử Thích đâu có cứu cô từ trong lửa ra, anh còn đẩy cô vào dầu sôi lửa bỏng luôn.



 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom