Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-204
Chương 204: Anh em sinh đôi nghĩ cách trốn thoát
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Thế nào? Đã tra ra chưa?”
“Chủ tịch, được rồi. Là ở khu Sa Long, người của chúng ta mai phục ở gần khu Sa Long sẽ đuổi tới để xác định vị trí của bọn họ.”
“Được, bảo bọn họ nhanh chóng tìm được địa điểm ẩn nấp của bọn bắt cóc đi. Nhớ kỹ, không được đánh rắn động cỏ.” Lạc Thần Hi híp mắt, tay nắm chặt thành quyền, cả người tản ra khí thế lạnh lẽo bức người.
“Thế nào? La Tiểu Bảo thật sự ở trong tay bọn họ?” Bọn thuộc hạ vừa lui xuống, Thiên Nhã đã đi tới hỏi.
La Tiểu Bảo loáng thoáng nghe thấy tiếng động bên ngoài, lo lắng dùng mật ngữ để nói.
Lạc Lăng cắt mà chảy cả mồ hôi. Đột nhiên3cậu cong môi cười, được rồi!
La Tiểu Bảo cảm giác cổ tay được thả lỏng, dây thừng đã bị cắt đứt! Cậu vội vã kéo miếng vải đen bịt mắt ra, may mắn là ánh sáng trong phòng khá yếu nên mắt bị bít kín cả ngày không bị khó thích ứng.
Cậu vội vàng xoay người tháo miếng vải đen trên mắt Lạc Lăng và băng dính trên miệng. Khom người định cởi trói cho Lạc Lăng thì phát hiện ra tay Lạc Lăng dính máu, cậu căng thẳng: “Lăng Lăng, em chảy máu.” La Tiểu Bảo áy náy, đáng lẽ cậu nên là người cắt mới đúng, đám người khốn nạn chết tiệt! Cậu nhất định sẽ để cho bọn họ phải trả giá đắt!
“Không sao cả, con trai chảy2chút máu thì sao chứ!” Lạc Lăng nói mà ngay cả mày cũng không nhíu lại, cậu đưa mắt quan sát xung quanh, phát hiện hướng Tây Nam của căn phòng có cửa sổ, trong lòng dấy lên hi vọng.
Lạc Thần Hi nhìn cô bằng ánh mắt khẳng định, xen lẫn trong đó là chút xấu hổ, lần này anh đã để liên lụy tới hai mẹ con cô rồi. Đám bắt cóc đó cho rằng Lạc Lăng và La Tiểu Bảo đều là con anh nên đã bắt mang đi. Hừ, đúng là lũ người dốt nát, ai mà chẳng biết con ruột của Lạc Thần Hi anh chỉ có một, đó chính là Lạc Lăng, thế nào mà lại tự thêm một người nữa. Lẽ nào có cái2lý ấy! Nhưng chính vì thế mà anh càng hận bọn họ thấu xương.
Thiên Nhã khẽ thở dài, thật không biết tin này là tốt hay xấu nữa.
May mắn là La Tiểu Bảo thật sự ở cùng Lạc Lăng. Lạc Thần Hi tìm được vị trí của tên bắt cóc, tin rằng sẽ nhanh chóng tìm được bọn họ, hơn nữa anh còn có thể đưa hai đứa nhóc an toàn trở về. Mà không may là La Tiểu Bảo bị bắt cóc, còn ở cùng với Lạc Lăng.
Trong một căn nhà hoang sơ âm u, không khí tràn ngập mùi vị ẩm ướt, hai bảo bối nhỏ bị bịt mắt và miệng, xoay lưng lại vào nhau rồi trói trên ghế.
Bên ngoài căn nhà hoang sơ này có mấy tên9bắt cóc canh chừng. Tên thủ lĩnh cẩn thận từng li từng tí, ngoài bốn năm tên bắt cóc được bố trí canh giữ bên ngoài thì quanh đó cũng có mấy tên đi tuần tra, chỉ cần có người hay xe nào đó khả nghi tới gần, nhóm tuần tra sẽ lập tức thông báo để bọn họ có đủ thời gian mang người rời đi.
Bên trong phòng, tay La Tiểu Bảo bị trói ở sau lưng đang vẽ một cách có quy luật lên tay Lạc Lăng, sau đó lại quay lòng bàn tay mình ra để Lạc Lăng dùng phương thức giống y hệt thế. Từ ngón tay và mật độ di chuyển có thể thấy được hai thằng nhóc này tuyệt đối không phải đang chơi4trò chơi trong giờ phút quan trọng, bọn họ đang dùng phương thức trao đổi cổ xưa mới học được gần đây.
“Hình như mấy người đang nói chuyện đi ra rồi, chúng ta có nên hành động luôn không?” Lạc Lăng nói.
“Bọn họ đã lái xe rời khỏi, có lẽ đang đòi tiền chuộc của cha.” La Tiểu Bảo nói.
Hai người dùng mật ngữ thương lượng xong, tay kia của Lạc Lăng nới lỏng, bên trong có một mảnh kính rơi xuống. Đây là thứ vào lúc cậu giả vờ đau bụng lăn lộn dưới đất lấy được. Mắt tên thủ lĩnh bắt cóc rất tinh nên cậu vất vả lắm mới có thể giấu được, nhưng khi bọn hắn đang ở đây, cậu không dám cử động, sợ bị phát hiện.
“Lăng Lăng, nhanh lên, anh đoán bọn họ sắp quay về rồi.” Bởi vì mảnh kính quá nhỏ mà dây thừng trói hai người lại to nên Lạc Lăng mãi vẫn không cắt được. Hơn nữa, mắt bọn họ đang bị bịt lại nên chỉ có thể lần mò mà cắt.
Lạc Lăng cắt mà chảy cả mồ hôi. Đột nhiên cậu cong môi cười, được rồi!
La Tiểu Bảo cảm giác cổ tay được thả lỏng, dây thừng đã bị cắt đứt! Cậu vội vã kéo miếng vải đen bịt mắt ra, may mắn là ánh sáng trong phòng khá yếu nên mắt bị bít kín cả ngày không bị khó thích ứng.
Cậu vội vàng xoay người tháo miếng vải đen trên mắt Lạc Lăng và băng dính trên miệng. Khom người định cởi trói cho Lạc Lăng thì phát hiện ra tay Lạc Lăng dính máu, cậu căng thẳng: “Lăng Lăng, em chảy máu.” La Tiểu Bảo áy náy, đáng lẽ cậu nên là người cắt mới đúng, đám người khốn nạn chết tiệt! Cậu nhất định sẽ để cho bọn họ phải trả giá đắt!
“Không sao cả, con trai chảy chút máu thì sao chứ!” Lạc Lăng nói mà ngay cả mày cũng không nhíu lại, cậu đưa mắt quan sát xung quanh, phát hiện hướng Tây Nam của căn phòng có cửa sổ, trong lòng dấy lên hi vọng.
Bàn tay nhỏ bé của La Tiểu Bảo ra sức giúp cậu cởi trói, đôi mắt to tròn sùng bái nhìn Lạc Lăng. Lăng Lăng đàn ông quá! Cậu cũng muốn bắt chước Lăng Lăng làm một người đàn ông mạnh mẽ, không sợ đau không sợ khổ.
“Nhanh lên nào, chúng ta cùng nhau mở cửa sổ ra.” Cảm giác được thời gian không còn nhiều, Lạc Lăng nói nhỏ bên tai La Tiểu Bảo, dáng vẻ cực kỳ lạnh nhạt, bình tĩnh.
La Tiểu Bảo gật đầu, hai thân thể nho nhỏ áng chừng khoảng cách tới cửa sổ.
Bên ngoài căn nhà hoang sơ, tiếng xe càng lúc càng gần, mấy tên bắt cóc bước xuống xe.
Ngoại trừ tên thủ lĩnh, sắc mặt tên nào cũng vui mừng. Dường như bọn họ đã tưởng tượng được từng núi tiền sáng lấp lánh hiện ra trước mặt, nhưng tên thủ lĩnh lại đang suy nghĩ điều gì đó.
Có kinh nghiệm của những lần phạm tội trước, trực giác hắn nói cho hắn biết lần giao dịch này không thuận lợi. Thật ra, phần lớn là hắn thấy sợ người tên Lạc Thần Hi. Đường đường là Chủ tịch Tập đoàn Lạc Thần, có ai không biết thủ đoạn và bản lĩnh của anh ta? Mới nãy, giọng nói âm trầm lạnh lẽo trong điện thoại đã làm hắn cảm thấy kinh sợ.
“Đại ca, chúng ta có tấm phiếu này thì cả đời không cần lo gì nữa.”
“Đúng vậy, đại ca, chúng ta mau đi xem con tin thôi.” Hai người đồng thời nhìn về phía cửa lớn căn nhà hoang sơ, cứ như là chứng kiến được con đường hướng tới hạnh phúc.
Mấy người đó vừa đi vừa nói nhảm, sau đó họ bị khung cảnh trước mắt dọa sợ. Trong phòng chỉ có mỗi bọn hắn, dây thừng đã bị cắt đứt, cửa sổ đang được mở rộng.
Tên thủ lĩnh bọn bắt cóc nổi giận, trong mắt lửa giận bừng bừng. Sao lại thế này? Hắn sơ suất quá!
Hắn đánh một quyền thật nặng lên một trong số những tên canh giữ ngoài cửa: “Đánh một cái đã gục! Ngay cả hai thằng nhãi cũng không canh giữ cẩn thận! Còn không mau đuổi theo!”
Đôi mắt hắn lộ ra tia nham hiểm. Xem ra hắn đã quá xem thường hai thằng nhóc này! Có điều, hai đứa nó đừng hòng trốn thoát được khỏi tay hắn, xung quanh căn nhà hoang sơ này đều là người của hắn, hai thằng nhóc đó không thể đi xa được.
Hắn cầm bộ đàm bên hông lên: “Con tin chạy rồi, mau bắt lại đây cho tao.”
Một lát sau, quả nhiên Lạc Lăng và La Tiểu Bảo bị bắt lại. Không phải là bọn cậu không đủ nhanh trí mà là tên thủ lĩnh bọn bắt cóc này quá nham hiểm, mười dặm xung quanh căn nhà hoang sơ đó đều là người của hắn mai phục. Hai người bọn cậu thay nhau tìm đường trốn, nhưng cuối cùng lại rơi vào cái hố bọn họ đào sẵn, bị cái lưới lớn tóm gọn.
Hai người chảy mồ hôi lạnh. Đầu năm nay mấy tên bắt cóc cũng nhiều quỷ kế quá rồi.
Hai người bị đưa tới căn nhà hoang sơ, tên thủ lĩnh bọn bắt cóc nở nụ cười âm hiểm lạnh lẽo, cười tới mức bọn cậu dựng hết tóc gáy.
“Hai vị tiểu thiếu gia, chơi vui không?”
Lạc Lăng khoanh tay trước ngực, không hề sợ hãi mà hừ lạnh: “Bình thường thôi.”
La Tiểu Bảo cười lên, khuôn mặt trông rất ngây thơ đơn thuần: “Chơi vui lắm. Chú à, có thể chơi lần nữa không?” Người rơi vào bẫy được giăng sẵn là cậu nhưng cậu với Lạc Lăng không mất mặt lắm. Mười mấy người bọn họ đuổi theo, cậu và Lạc Lăng đã cùng nhau đùa giỡn bọn chúng, nhiều lần bọn chúng suýt nữa thì tóm được nhưng cơ thể cậu linh hoạt, trong chốc lát là thoát được. Hai người các cậu còn dùng đá hay những vật cứng để công kích bọn chúng. Nói tóm lại, chính là người trong bang này đang chơi trò mèo vờn chuột với hai thằng nhóc.
Người trẻ tuổi vọt ra, che vết máu đang chảy ròng ròng ở mắt, hét lớn: “Này! Tên nhóc thối tha! Tao muốn giết chúng mày!” Cậu ta cầm dao trong tay, hung tợn xông tới.
“Bình tĩnh một chút! Giết hai đứa nó, chúng ta sẽ không chiếm được cái gì!” Thủ lĩnh bọn bắt cóc quát cậu ta, tức tới mức mặt nổi gân xanh.
Mặt người trẻ tuổi chảy đầy máu, biểu cảm rất dữ tợn: “Thế thì tôi cũng phải phế hai đứa nó!”
“Đưa cậu ta ra ngoài.” Tên thủ lĩnh bọn bắt cóc phân phó, một người khác lập tức lôi người trẻ tuổi ra ngoài.
“Trói hai thằng nhóc này lại, nhớ kỹ, từ giờ trở đi phải quan sát hai đứa thằng nhóc này chặt chẽ, không rời mắt, biết chưa?” Hắn vừa phân phó đã có hai thuộc hạ đi lên trói Lạc Lăng và La Tiểu Bảo lại.
“Nhóc con, đàng hoàng một chút cho tao, không thì tao đập chết mày.” Một trong hai tên thuộc hạ hung dữ nói, mới nãy lúc đuổi theo hai đứa nhóc này bọn chúng đã chịu không ít khổ, phần lớn trên người toàn là vết thương do hai đứa nhóc ném đá vào.
Hai đứa nhóc này cực kỳ có tiềm năng đánh du kích, người tới thì chạy, người đi thì đánh...
“Chỉ sợ rằng chúng ta không thể giữ hai thằng nhóc này lại.” Mấy tên bắt cóc rời khỏi căn nhà hoang sơ, đi ra phía xa thấp giọng thảo luận. Người nói chuyện là thủ lĩnh, mới nãy lúc bắt hai thằng nhóc này, bọn chúng đã bị hai đứa nhóc nhìn thấy mặt. Lạc Thần Hi khủng bố như thế sẽ không dễ dàng tha cho bọn chúng, giờ ngay cả hai đứa nhóc cũng thấy mặt. Phải phòng ngừa mọi trường hợp, cẩn thận thì hơn.
“Đúng thế, lấy được tiền rồi, hãy ném chúng xuống biển làm mồi cho cá.” Mắt trái người trẻ tuổi bị thương được băng vải xô, máu bên trong vẫn đang chảy ra.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Chủ tịch, được rồi. Là ở khu Sa Long, người của chúng ta mai phục ở gần khu Sa Long sẽ đuổi tới để xác định vị trí của bọn họ.”
“Được, bảo bọn họ nhanh chóng tìm được địa điểm ẩn nấp của bọn bắt cóc đi. Nhớ kỹ, không được đánh rắn động cỏ.” Lạc Thần Hi híp mắt, tay nắm chặt thành quyền, cả người tản ra khí thế lạnh lẽo bức người.
“Thế nào? La Tiểu Bảo thật sự ở trong tay bọn họ?” Bọn thuộc hạ vừa lui xuống, Thiên Nhã đã đi tới hỏi.
La Tiểu Bảo loáng thoáng nghe thấy tiếng động bên ngoài, lo lắng dùng mật ngữ để nói.
Lạc Lăng cắt mà chảy cả mồ hôi. Đột nhiên3cậu cong môi cười, được rồi!
La Tiểu Bảo cảm giác cổ tay được thả lỏng, dây thừng đã bị cắt đứt! Cậu vội vã kéo miếng vải đen bịt mắt ra, may mắn là ánh sáng trong phòng khá yếu nên mắt bị bít kín cả ngày không bị khó thích ứng.
Cậu vội vàng xoay người tháo miếng vải đen trên mắt Lạc Lăng và băng dính trên miệng. Khom người định cởi trói cho Lạc Lăng thì phát hiện ra tay Lạc Lăng dính máu, cậu căng thẳng: “Lăng Lăng, em chảy máu.” La Tiểu Bảo áy náy, đáng lẽ cậu nên là người cắt mới đúng, đám người khốn nạn chết tiệt! Cậu nhất định sẽ để cho bọn họ phải trả giá đắt!
“Không sao cả, con trai chảy2chút máu thì sao chứ!” Lạc Lăng nói mà ngay cả mày cũng không nhíu lại, cậu đưa mắt quan sát xung quanh, phát hiện hướng Tây Nam của căn phòng có cửa sổ, trong lòng dấy lên hi vọng.
Lạc Thần Hi nhìn cô bằng ánh mắt khẳng định, xen lẫn trong đó là chút xấu hổ, lần này anh đã để liên lụy tới hai mẹ con cô rồi. Đám bắt cóc đó cho rằng Lạc Lăng và La Tiểu Bảo đều là con anh nên đã bắt mang đi. Hừ, đúng là lũ người dốt nát, ai mà chẳng biết con ruột của Lạc Thần Hi anh chỉ có một, đó chính là Lạc Lăng, thế nào mà lại tự thêm một người nữa. Lẽ nào có cái2lý ấy! Nhưng chính vì thế mà anh càng hận bọn họ thấu xương.
Thiên Nhã khẽ thở dài, thật không biết tin này là tốt hay xấu nữa.
May mắn là La Tiểu Bảo thật sự ở cùng Lạc Lăng. Lạc Thần Hi tìm được vị trí của tên bắt cóc, tin rằng sẽ nhanh chóng tìm được bọn họ, hơn nữa anh còn có thể đưa hai đứa nhóc an toàn trở về. Mà không may là La Tiểu Bảo bị bắt cóc, còn ở cùng với Lạc Lăng.
Trong một căn nhà hoang sơ âm u, không khí tràn ngập mùi vị ẩm ướt, hai bảo bối nhỏ bị bịt mắt và miệng, xoay lưng lại vào nhau rồi trói trên ghế.
Bên ngoài căn nhà hoang sơ này có mấy tên9bắt cóc canh chừng. Tên thủ lĩnh cẩn thận từng li từng tí, ngoài bốn năm tên bắt cóc được bố trí canh giữ bên ngoài thì quanh đó cũng có mấy tên đi tuần tra, chỉ cần có người hay xe nào đó khả nghi tới gần, nhóm tuần tra sẽ lập tức thông báo để bọn họ có đủ thời gian mang người rời đi.
Bên trong phòng, tay La Tiểu Bảo bị trói ở sau lưng đang vẽ một cách có quy luật lên tay Lạc Lăng, sau đó lại quay lòng bàn tay mình ra để Lạc Lăng dùng phương thức giống y hệt thế. Từ ngón tay và mật độ di chuyển có thể thấy được hai thằng nhóc này tuyệt đối không phải đang chơi4trò chơi trong giờ phút quan trọng, bọn họ đang dùng phương thức trao đổi cổ xưa mới học được gần đây.
“Hình như mấy người đang nói chuyện đi ra rồi, chúng ta có nên hành động luôn không?” Lạc Lăng nói.
“Bọn họ đã lái xe rời khỏi, có lẽ đang đòi tiền chuộc của cha.” La Tiểu Bảo nói.
Hai người dùng mật ngữ thương lượng xong, tay kia của Lạc Lăng nới lỏng, bên trong có một mảnh kính rơi xuống. Đây là thứ vào lúc cậu giả vờ đau bụng lăn lộn dưới đất lấy được. Mắt tên thủ lĩnh bắt cóc rất tinh nên cậu vất vả lắm mới có thể giấu được, nhưng khi bọn hắn đang ở đây, cậu không dám cử động, sợ bị phát hiện.
“Lăng Lăng, nhanh lên, anh đoán bọn họ sắp quay về rồi.” Bởi vì mảnh kính quá nhỏ mà dây thừng trói hai người lại to nên Lạc Lăng mãi vẫn không cắt được. Hơn nữa, mắt bọn họ đang bị bịt lại nên chỉ có thể lần mò mà cắt.
Lạc Lăng cắt mà chảy cả mồ hôi. Đột nhiên cậu cong môi cười, được rồi!
La Tiểu Bảo cảm giác cổ tay được thả lỏng, dây thừng đã bị cắt đứt! Cậu vội vã kéo miếng vải đen bịt mắt ra, may mắn là ánh sáng trong phòng khá yếu nên mắt bị bít kín cả ngày không bị khó thích ứng.
Cậu vội vàng xoay người tháo miếng vải đen trên mắt Lạc Lăng và băng dính trên miệng. Khom người định cởi trói cho Lạc Lăng thì phát hiện ra tay Lạc Lăng dính máu, cậu căng thẳng: “Lăng Lăng, em chảy máu.” La Tiểu Bảo áy náy, đáng lẽ cậu nên là người cắt mới đúng, đám người khốn nạn chết tiệt! Cậu nhất định sẽ để cho bọn họ phải trả giá đắt!
“Không sao cả, con trai chảy chút máu thì sao chứ!” Lạc Lăng nói mà ngay cả mày cũng không nhíu lại, cậu đưa mắt quan sát xung quanh, phát hiện hướng Tây Nam của căn phòng có cửa sổ, trong lòng dấy lên hi vọng.
Bàn tay nhỏ bé của La Tiểu Bảo ra sức giúp cậu cởi trói, đôi mắt to tròn sùng bái nhìn Lạc Lăng. Lăng Lăng đàn ông quá! Cậu cũng muốn bắt chước Lăng Lăng làm một người đàn ông mạnh mẽ, không sợ đau không sợ khổ.
“Nhanh lên nào, chúng ta cùng nhau mở cửa sổ ra.” Cảm giác được thời gian không còn nhiều, Lạc Lăng nói nhỏ bên tai La Tiểu Bảo, dáng vẻ cực kỳ lạnh nhạt, bình tĩnh.
La Tiểu Bảo gật đầu, hai thân thể nho nhỏ áng chừng khoảng cách tới cửa sổ.
Bên ngoài căn nhà hoang sơ, tiếng xe càng lúc càng gần, mấy tên bắt cóc bước xuống xe.
Ngoại trừ tên thủ lĩnh, sắc mặt tên nào cũng vui mừng. Dường như bọn họ đã tưởng tượng được từng núi tiền sáng lấp lánh hiện ra trước mặt, nhưng tên thủ lĩnh lại đang suy nghĩ điều gì đó.
Có kinh nghiệm của những lần phạm tội trước, trực giác hắn nói cho hắn biết lần giao dịch này không thuận lợi. Thật ra, phần lớn là hắn thấy sợ người tên Lạc Thần Hi. Đường đường là Chủ tịch Tập đoàn Lạc Thần, có ai không biết thủ đoạn và bản lĩnh của anh ta? Mới nãy, giọng nói âm trầm lạnh lẽo trong điện thoại đã làm hắn cảm thấy kinh sợ.
“Đại ca, chúng ta có tấm phiếu này thì cả đời không cần lo gì nữa.”
“Đúng vậy, đại ca, chúng ta mau đi xem con tin thôi.” Hai người đồng thời nhìn về phía cửa lớn căn nhà hoang sơ, cứ như là chứng kiến được con đường hướng tới hạnh phúc.
Mấy người đó vừa đi vừa nói nhảm, sau đó họ bị khung cảnh trước mắt dọa sợ. Trong phòng chỉ có mỗi bọn hắn, dây thừng đã bị cắt đứt, cửa sổ đang được mở rộng.
Tên thủ lĩnh bọn bắt cóc nổi giận, trong mắt lửa giận bừng bừng. Sao lại thế này? Hắn sơ suất quá!
Hắn đánh một quyền thật nặng lên một trong số những tên canh giữ ngoài cửa: “Đánh một cái đã gục! Ngay cả hai thằng nhãi cũng không canh giữ cẩn thận! Còn không mau đuổi theo!”
Đôi mắt hắn lộ ra tia nham hiểm. Xem ra hắn đã quá xem thường hai thằng nhóc này! Có điều, hai đứa nó đừng hòng trốn thoát được khỏi tay hắn, xung quanh căn nhà hoang sơ này đều là người của hắn, hai thằng nhóc đó không thể đi xa được.
Hắn cầm bộ đàm bên hông lên: “Con tin chạy rồi, mau bắt lại đây cho tao.”
Một lát sau, quả nhiên Lạc Lăng và La Tiểu Bảo bị bắt lại. Không phải là bọn cậu không đủ nhanh trí mà là tên thủ lĩnh bọn bắt cóc này quá nham hiểm, mười dặm xung quanh căn nhà hoang sơ đó đều là người của hắn mai phục. Hai người bọn cậu thay nhau tìm đường trốn, nhưng cuối cùng lại rơi vào cái hố bọn họ đào sẵn, bị cái lưới lớn tóm gọn.
Hai người chảy mồ hôi lạnh. Đầu năm nay mấy tên bắt cóc cũng nhiều quỷ kế quá rồi.
Hai người bị đưa tới căn nhà hoang sơ, tên thủ lĩnh bọn bắt cóc nở nụ cười âm hiểm lạnh lẽo, cười tới mức bọn cậu dựng hết tóc gáy.
“Hai vị tiểu thiếu gia, chơi vui không?”
Lạc Lăng khoanh tay trước ngực, không hề sợ hãi mà hừ lạnh: “Bình thường thôi.”
La Tiểu Bảo cười lên, khuôn mặt trông rất ngây thơ đơn thuần: “Chơi vui lắm. Chú à, có thể chơi lần nữa không?” Người rơi vào bẫy được giăng sẵn là cậu nhưng cậu với Lạc Lăng không mất mặt lắm. Mười mấy người bọn họ đuổi theo, cậu và Lạc Lăng đã cùng nhau đùa giỡn bọn chúng, nhiều lần bọn chúng suýt nữa thì tóm được nhưng cơ thể cậu linh hoạt, trong chốc lát là thoát được. Hai người các cậu còn dùng đá hay những vật cứng để công kích bọn chúng. Nói tóm lại, chính là người trong bang này đang chơi trò mèo vờn chuột với hai thằng nhóc.
Người trẻ tuổi vọt ra, che vết máu đang chảy ròng ròng ở mắt, hét lớn: “Này! Tên nhóc thối tha! Tao muốn giết chúng mày!” Cậu ta cầm dao trong tay, hung tợn xông tới.
“Bình tĩnh một chút! Giết hai đứa nó, chúng ta sẽ không chiếm được cái gì!” Thủ lĩnh bọn bắt cóc quát cậu ta, tức tới mức mặt nổi gân xanh.
Mặt người trẻ tuổi chảy đầy máu, biểu cảm rất dữ tợn: “Thế thì tôi cũng phải phế hai đứa nó!”
“Đưa cậu ta ra ngoài.” Tên thủ lĩnh bọn bắt cóc phân phó, một người khác lập tức lôi người trẻ tuổi ra ngoài.
“Trói hai thằng nhóc này lại, nhớ kỹ, từ giờ trở đi phải quan sát hai đứa thằng nhóc này chặt chẽ, không rời mắt, biết chưa?” Hắn vừa phân phó đã có hai thuộc hạ đi lên trói Lạc Lăng và La Tiểu Bảo lại.
“Nhóc con, đàng hoàng một chút cho tao, không thì tao đập chết mày.” Một trong hai tên thuộc hạ hung dữ nói, mới nãy lúc đuổi theo hai đứa nhóc này bọn chúng đã chịu không ít khổ, phần lớn trên người toàn là vết thương do hai đứa nhóc ném đá vào.
Hai đứa nhóc này cực kỳ có tiềm năng đánh du kích, người tới thì chạy, người đi thì đánh...
“Chỉ sợ rằng chúng ta không thể giữ hai thằng nhóc này lại.” Mấy tên bắt cóc rời khỏi căn nhà hoang sơ, đi ra phía xa thấp giọng thảo luận. Người nói chuyện là thủ lĩnh, mới nãy lúc bắt hai thằng nhóc này, bọn chúng đã bị hai đứa nhóc nhìn thấy mặt. Lạc Thần Hi khủng bố như thế sẽ không dễ dàng tha cho bọn chúng, giờ ngay cả hai đứa nhóc cũng thấy mặt. Phải phòng ngừa mọi trường hợp, cẩn thận thì hơn.
“Đúng thế, lấy được tiền rồi, hãy ném chúng xuống biển làm mồi cho cá.” Mắt trái người trẻ tuổi bị thương được băng vải xô, máu bên trong vẫn đang chảy ra.
Bình luận facebook