Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-222
Chương 222: Yêu là không thể gượng ép
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Còn nữa, tối mai tăng cường bảo vệ, làm cẩn thận, tôi không hi vọng có chuyện xảy ra giống sáng nay.” Anh tin là những người xung quanh đã biết quan hệ của anh và Thiên Nhã. Anh không lo lắng cho bản thân mà là lo lắng cho sự an toàn của Thiên Nhã. Một sợi tóc của cô cũng không được phép rơi. Hai bảo bối nhỏ phải an toàn, anh sẽ phái một nhóm vệ sĩ lớn tới bảo vệ hai đứa nhóc.
“Vâng, Chủ tịch.”
Hạ Nhất Y đang định xoay người lui ra ngoài nhưng lại đột ngột quay đầu, do dự một lúc mới hỏi: “Chủ tịch, anh nghiêm túc với Trợ lý La sao?” Cô ta dùng hết dũng khí để nói ra3được mấy lời này.
Lạc Thần Hi ngước mắt nhìn, con mắt hơi nheo lại, trả lời không chút do dự: “Cô đoán xem? Cô ấy sẽ nhanh chóng thành phu nhân chủ tịch thôi.” Nói chính xác hơn thì Thiên Nhã đã là phu nhân chủ tịch từ nhiều năm về trước, chỉ là anh cưới nhầm người.
“Thư ký Hạ, đừng để bản thân uất ức. Con gái ấy mà, rồi cũng sẽ tìm được chốn về thôi.” Lạc Thần Hi nhìn theo bóng lưng thê lương của cô ta, chân thành nói. Dù anh không có tình cảm gì với cô nhưng cô ta đã đi theo anh nhiều năm, làm cho anh không ít chuyện.
Hạ Nhất Y cứng đờ người, gật đầu: “Vâng, tôi biết.”2Cô ta bước nhanh ra ngoài, không quay đầu lại.
Nước mắt tràn khóe mi dù đã cắn răng, cố gắng kìm nén. Cô ta nặng nề đóng cửa nhà vệ sinh lại, che miệng khóc, không muốn người khác nghe thấy.
Chủ tịch, anh rất độc ác, thật sự rất độc ác! Vì sao? Vì sao em lặng lẽ bỏ ra nhiều thứ như vậy mà anh không nhìn em? Em luôn đứng ở phía sau anh, chỉ cần anh quay đầu một cái là có thể thấy. Rốt cuộc em thua kém La Thiên Nhã ở chỗ nào? Rốt cuộc là kém cô ấy ở chỗ nào?
Cô ấy chỉ là một người phụ nữ cực kỳ ngu ngốc. Đừng nói tới năng lực làm việc, ngay cả làm chút2việc nhỏ thôi cũng mơ màng. Ngốc như heo. Có gì mà khiến anh thích cô ấy như thế?
Anh không phải người ngốc. Hạ Nhất Y đi theo anh đã nhiều năm, hết sức trung thành và tận tụy, quan tâm chu đáo, mọi thứ đúng tròn vẹn, nhưng sao anh có thể không phát hiện ra tâm tư của cô ta?
Với tính cách của mình thì anh sẽ không để một người thầm thích mình ở bên cạnh. Nhưng Hạ Nhất Y thông minh, có thể kiềm chế được rất tốt. Thậm chí, có những lúc anh còn nghĩ cô ta chỉ đơn thuần là đang quan tâm và bảo vệ sếp mình. Vì vậy, anh giữ cô ta ở bên cạnh làm trợ thủ đắc lực.
Hạ9Nhất Y cúi đầu, cười mà như khóc: “Cảm ơn Chủ tịch đã quan tâm. Tôi, tôi chưa muốn yêu đương. Chủ tịch, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép ra ngoài làm việc.”
Lạc Thần Hi gật đầu nhẹ: “Được, ra ngoài đi.”
Hạ Nhất Y xoay người, tim đau như cắt. Cô ta đã yêu anh nhiều năm như thế, nhưng cái nhận được lại là kết quả này. Cô ta chỉ là cấp dưới của anh, chẳng phải ai khác, bình thường tới không thể bình thường hơn.
Sợi dây thừng cứu mạng cuối cùng bị người ta tàn nhẫn cắt đứt, trái tim cô ta rơi thẳng xuống vực sâu không đáy, tuyệt vọng và bóng tối vây lấy.
Cuối cùng cô ta vẫn không ngăn4được. Có phải ngay có một vị trí để chen vào cô ta cũng không có không? Cô ta có thể chịu đựng được việc Hạ Vân Cẩm tồn tại, chịu đựng được ong bay bướm lượn bên cạnh anh, nhưng không thể bình tĩnh với La Thiên Nhã. Vì Chủ tịch thật lòng yêu La Thiên Nhã.
“Thư ký Hạ?” Lạc Thần Hi nhíu mày khi thấy cô ta đứng ngẩn người ra đó, sắc mặt tái nhợt, trong mắt là ánh sáng khiến người ta đoán không ra.
Hạ Nhất Y khôi phục tinh thần, trở lại dáng vẻ chuyên nghiệp và nghiêm túc. Cô ta cố gắng nở nụ cười: “Chúc mừng anh, Chủ tịch. Cuối cùng anh đã tìm được tình yêu thật sự rồi. Mấy năm nay, tôi biết anh sống không tốt, Chủ tịch có thể tìm được hạnh phúc, tôi rất vui.”
Lạc Thần Hi nhìn cô chằm chằm, cười: “Thư ký Hạ, có phải cô cũng nên tìm một người đàn ông để gả đi không?”
Hạ Nhất Y cứng đờ người, gật đầu: “Vâng, tôi biết.” Cô ta bước nhanh ra ngoài, không quay đầu lại.
Nước mắt tràn khóe mi dù đã cắn răng, cố gắng kìm nén. Cô ta nặng nề đóng cửa nhà vệ sinh lại, che miệng khóc, không muốn người khác nghe thấy.
Chủ tịch, anh rất độc ác, thật sự rất độc ác! Vì sao? Vì sao em lặng lẽ bỏ ra nhiều thứ như vậy mà anh không nhìn em? Em luôn đứng ở phía sau anh, chỉ cần anh quay đầu một cái là có thể thấy. Rốt cuộc em thua kém La Thiên Nhã ở chỗ nào? Rốt cuộc là kém cô ấy ở chỗ nào?
Cô ấy chỉ là một người phụ nữ cực kỳ ngu ngốc. Đừng nói tới năng lực làm việc, ngay cả làm chút việc nhỏ thôi cũng mơ màng. Ngốc như heo. Có gì mà khiến anh thích cô ấy như thế?
Cô ta nắm chặt tay, ánh mắt căm ghét như muốn bắn ra tia lửa.
Thiên Nhã đẩy cửa bước vào nhà vệ sinh đúng lúc Hạ Nhất Y đi ra. Thấy ánh mắt kinh khủng và viền mắt ửng đỏ của cô ta, Thiên Nhã hoảng sợ.
Lóe lên rồi lại lóe lên.
Hạ Nhất Y nhìn cô chằm chằm, sau đó dời mắt, như thể mình chỉ vừa nhìn thoáng qua. Cô ta cố gắng khắc chế bản thân mình, dùng sức chịu đựng mạnh mẽ nhất.
Có điều, bàn tay đang nắm chặt đã bán đứng tâm trạng của cô ta.
Thiên Nhã kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Hạ Nhất Y. Nghĩ thế nào cũng không hiểu sao Hạ Nhất Y lại có thái độ như thế với cô. Hoặc là, do cô quá đa nghi? Có vẻ như Hạ Nhất Y luôn đối xử với mọi người như thế, ngoại trừ Lạc Thần Hi. Hạ Nhất Y rất quan tâm, tận lực với Lạc Thần Hi. Chắc chắn là một nhân viên ba tốt.
Thanh xuân của cô ấy đã cống hiến cho Tập đoàn Lạc Thần. Lạc Thần Hi có được một nhân viên tốt như thế, đúng là rất may mắn.
“Chủ tịch, em muốn đi gặp một người.” Trong phòng làm việc của Chủ tịch, Thiên Nhã đan hai tay lại, hơi chột dạ.
Lạc Thần Hi cúi đầu ký tài liệu: “Gặp ai? Tí tàn làm chúng ta cùng đi gặp.”
“Không, em muốn đi một mình và phải đi bây giờ.”
Động tác tay của anh dừng lại, anh ngước mắt nhìn cô, hơi cau mày: “Gặp ai mà phải đi gặp bây giờ?” Có lẽ hiện giờ bên ngoài Tập đoàn Lạc Thần đang có phóng viên của các bên truyền thông vây kín. Sao anh có thể yên tâm để cô một mình đi ra ngoài?
“Yên tâm, em sẽ cẩn thận.” Thiên Nhã cố gắng thuyết phục anh.
“Không được.” Lạc Thần Hi trả lời chắc như đinh đóng cột.
“Chủ tịch.” Thiên Nhã không từ bỏ ý định.
Lạc Thần Hi không động đậy.
“Anh, anh yêu.” Giọng cô nhỏ như muỗi kêu nhưng Lạc Thần Hi nghe được.
Anh cười lưu manh, đủ để làm điên đảo chúng sinh: “Gọi lần nữa.”
Thiên Nhã vừa thẹn vừa giận: “Anh yêu.”
“Gọi thêm lần nữa, có khi anh sẽ suy nghĩ lại.”
“Anh yêu!” Mặt Thiên Nhã đỏ rần.
Lạc Thần Hi khoanh tay trước ngực, cười hết sức tà ác. Trong cuộc sống phiền muộn, có một người phụ nữ như này ở bên cạnh, thật sự rất tốt.
“Em đi gặp ai?” Cái này là trọng điểm.
“À, đi gặp Hoa Kỳ.” Vốn Thiên Nhã định nói thật nhưng thấy bộ dạng anh như này, nếu cô nói cô đi gặp người đó, chắc chắn anh không đồng ý.
“Tô Hoa Kỳ? Sao phải gặp ngay bây giờ? Đợi mấy chuyện này được giải quyết hết, bốn người chúng ta hẹn cô ấy đi ăn, để cô ấy đưa chồng chưa cưới của mình đi theo luôn.” Tô Hoa Kỳ là bạn thân của Thiên Nhã, anh biết. Phải có quan hệ tốt với bạn thân của cô.
“Cô ấy có việc gặp tìm em, rất vội.” Thiên Nhã bứt rứt, mất tự nhiên.
Lạc Thần Hi nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt hoài nghi: “La Thiên Nhã, em thử nói dối anh xem.”
“Em không hề!” Nếu đã nói dối phải nói dối tới cùng. Nếu ngay lúc này cô tước vũ khí đầu hàng thì cô chết chắc.
“Được rồi, em đi đi, anh sẽ để cho mấy người vệ sĩ đi theo bảo vệ em.” Lạc Thần Hi suy nghĩ một lát rồi nhượng bộ.
“Anh không tin em?” Thiên Nhã bĩu môi. Tuyệt đối không được để người của anh đi theo, nếu không...
Lạc Thần Hi nghiêm túc nói: “Anh sợ em gặp nguy hiểm. Giờ bên ngoài như nào em biết không? Em là người phụ nữ của Lạc Thần Hi anh, nếu ngay cả việc bảo vệ em anh cũng không làm được thì anh có đáng mặt đàn ông không?” Chuyện sáng nay anh còn đang thấy sợ hãi. Nếu cái đối phương hắt không phải sơn, nếu lúc đó anh không ở bên cạnh cô thì cô phải làm sao? Về sau anh không thể để cô gặp nguy hiểm.
Thiên Nhã thấy anh chân thành nói như thế, trong lòng cảm động, nhưng...
“Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của anh.” Ngụ ý là, nếu cô muốn đi ra ngoài một mình, anh không cho phép.
“Được rồi.” Thiên Nhã lùi lại mà cầu việc khác.
Lạc Thần Hi buồn cười khi thấy dáng vẻ uất ức của cô. Người phụ nữ này được trở thành đối tượng mà Lạc Thần Hi anh đặc biệt bảo vệ, nâng niu trong lòng bàn tay mà lại không biết hưởng phúc. Cô uất ức hệt như một cô vợ nhỏ, nếu điều này mà để mấy đối tượng thầm thích anh biết, có phải cô sẽ bị bóp chết không? Không được, như thế cô càng nguy hiểm hơn.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô và hai bảo bối nhỏ phải đối mặt với nguy hiểm không phải vì anh sao? Bởi vì anh là Lạc Thần Hi, là vì anh nên cô và hai bảo bối nhỏ mới phải nhận những thứ đáng ra không nên nhận.
Nơi mềm mại nhất dưới đáy lòng bị chạm phải. Anh cưng chiều nói: “Đi đi, có chuyện gì thì gọi cho anh. Bạn của em cũng là bạn anh, nếu cô ấy cần giúp đỡ gì hãy nói với anh.”
Thiên Nhã mím môi nghe. Hoa Kỳ, xin lỗi đã lấy cậu để viện cớ. Lạc Thần Hi, xin lỗi, là em lừa anh.
“Ừm.” Cô cảm động.
Trước cửa Tập đoàn Lạc Thần đúng là có rất nhiều phóng viên đang vây quanh. Từ chỗ cửa tòa nhà đi ra, bảo vệ đứng thành một hàng dài, Thiên Nhã vất vả lắm mới đi ra ngoài được dưới sự bảo vệ của vệ sĩ. Có phóng viên tinh mắt nhận ra Thiên Nhã là người bên cạnh Lạc Thần Hi, hô to: “Hình như cô ấy là trợ lý của Lạc Thần Hi! Trước đây còn truyền ra tai tiếng!”
Một câu nói này làm các phóng viên ồn ào xúm lại. Thiên Nhã vội vàng lên xe thương vụ, mấy người vệ sĩ hộ tống ở phía sau, vất vả lắm mới thoát khỏi phóng viên.
Bên trong xe, Thiên Nhã thở phào nhẹ nhõm. May quá, may không bị vây chặt lấy.
Cô nhíu mày nhìn ra phía sau, thấy mấy người vệ sĩ của Lạc Thần Hi đã lên xe. Sau đó, cô nói với tài xế của Lạc Thần Hi: “Làm phiền chú đưa tôi đến Bệnh viện Tế Hòa.”
Tài xế kia tên Tạ Phong Hoa, đã theo Lạc Thần Hi nhiều năm. Nghe được đi tới Bệnh viện Tế Hòa, ông nhìn Thiên Nhã với ánh mắt phức tạp.
“Được, thưa cô.”
Trong phòng bệnh cao cấp, Thiên Nhã rất vất vả mới có thể cắt đuôi nhóm vệ sĩ. Cô phân phó cho bọn họ đứng ngoài cửa đợi. Khi bước vào phòng bệnh, cô kinh hãi khi nhìn thấy nhan sắc tiều tụy của người phụ nữ đó.
Đây là Hạ Vân Cẩm xinh đẹp, luôn vênh váo tự đắc?
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Vâng, Chủ tịch.”
Hạ Nhất Y đang định xoay người lui ra ngoài nhưng lại đột ngột quay đầu, do dự một lúc mới hỏi: “Chủ tịch, anh nghiêm túc với Trợ lý La sao?” Cô ta dùng hết dũng khí để nói ra3được mấy lời này.
Lạc Thần Hi ngước mắt nhìn, con mắt hơi nheo lại, trả lời không chút do dự: “Cô đoán xem? Cô ấy sẽ nhanh chóng thành phu nhân chủ tịch thôi.” Nói chính xác hơn thì Thiên Nhã đã là phu nhân chủ tịch từ nhiều năm về trước, chỉ là anh cưới nhầm người.
“Thư ký Hạ, đừng để bản thân uất ức. Con gái ấy mà, rồi cũng sẽ tìm được chốn về thôi.” Lạc Thần Hi nhìn theo bóng lưng thê lương của cô ta, chân thành nói. Dù anh không có tình cảm gì với cô nhưng cô ta đã đi theo anh nhiều năm, làm cho anh không ít chuyện.
Hạ Nhất Y cứng đờ người, gật đầu: “Vâng, tôi biết.”2Cô ta bước nhanh ra ngoài, không quay đầu lại.
Nước mắt tràn khóe mi dù đã cắn răng, cố gắng kìm nén. Cô ta nặng nề đóng cửa nhà vệ sinh lại, che miệng khóc, không muốn người khác nghe thấy.
Chủ tịch, anh rất độc ác, thật sự rất độc ác! Vì sao? Vì sao em lặng lẽ bỏ ra nhiều thứ như vậy mà anh không nhìn em? Em luôn đứng ở phía sau anh, chỉ cần anh quay đầu một cái là có thể thấy. Rốt cuộc em thua kém La Thiên Nhã ở chỗ nào? Rốt cuộc là kém cô ấy ở chỗ nào?
Cô ấy chỉ là một người phụ nữ cực kỳ ngu ngốc. Đừng nói tới năng lực làm việc, ngay cả làm chút2việc nhỏ thôi cũng mơ màng. Ngốc như heo. Có gì mà khiến anh thích cô ấy như thế?
Anh không phải người ngốc. Hạ Nhất Y đi theo anh đã nhiều năm, hết sức trung thành và tận tụy, quan tâm chu đáo, mọi thứ đúng tròn vẹn, nhưng sao anh có thể không phát hiện ra tâm tư của cô ta?
Với tính cách của mình thì anh sẽ không để một người thầm thích mình ở bên cạnh. Nhưng Hạ Nhất Y thông minh, có thể kiềm chế được rất tốt. Thậm chí, có những lúc anh còn nghĩ cô ta chỉ đơn thuần là đang quan tâm và bảo vệ sếp mình. Vì vậy, anh giữ cô ta ở bên cạnh làm trợ thủ đắc lực.
Hạ9Nhất Y cúi đầu, cười mà như khóc: “Cảm ơn Chủ tịch đã quan tâm. Tôi, tôi chưa muốn yêu đương. Chủ tịch, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép ra ngoài làm việc.”
Lạc Thần Hi gật đầu nhẹ: “Được, ra ngoài đi.”
Hạ Nhất Y xoay người, tim đau như cắt. Cô ta đã yêu anh nhiều năm như thế, nhưng cái nhận được lại là kết quả này. Cô ta chỉ là cấp dưới của anh, chẳng phải ai khác, bình thường tới không thể bình thường hơn.
Sợi dây thừng cứu mạng cuối cùng bị người ta tàn nhẫn cắt đứt, trái tim cô ta rơi thẳng xuống vực sâu không đáy, tuyệt vọng và bóng tối vây lấy.
Cuối cùng cô ta vẫn không ngăn4được. Có phải ngay có một vị trí để chen vào cô ta cũng không có không? Cô ta có thể chịu đựng được việc Hạ Vân Cẩm tồn tại, chịu đựng được ong bay bướm lượn bên cạnh anh, nhưng không thể bình tĩnh với La Thiên Nhã. Vì Chủ tịch thật lòng yêu La Thiên Nhã.
“Thư ký Hạ?” Lạc Thần Hi nhíu mày khi thấy cô ta đứng ngẩn người ra đó, sắc mặt tái nhợt, trong mắt là ánh sáng khiến người ta đoán không ra.
Hạ Nhất Y khôi phục tinh thần, trở lại dáng vẻ chuyên nghiệp và nghiêm túc. Cô ta cố gắng nở nụ cười: “Chúc mừng anh, Chủ tịch. Cuối cùng anh đã tìm được tình yêu thật sự rồi. Mấy năm nay, tôi biết anh sống không tốt, Chủ tịch có thể tìm được hạnh phúc, tôi rất vui.”
Lạc Thần Hi nhìn cô chằm chằm, cười: “Thư ký Hạ, có phải cô cũng nên tìm một người đàn ông để gả đi không?”
Hạ Nhất Y cứng đờ người, gật đầu: “Vâng, tôi biết.” Cô ta bước nhanh ra ngoài, không quay đầu lại.
Nước mắt tràn khóe mi dù đã cắn răng, cố gắng kìm nén. Cô ta nặng nề đóng cửa nhà vệ sinh lại, che miệng khóc, không muốn người khác nghe thấy.
Chủ tịch, anh rất độc ác, thật sự rất độc ác! Vì sao? Vì sao em lặng lẽ bỏ ra nhiều thứ như vậy mà anh không nhìn em? Em luôn đứng ở phía sau anh, chỉ cần anh quay đầu một cái là có thể thấy. Rốt cuộc em thua kém La Thiên Nhã ở chỗ nào? Rốt cuộc là kém cô ấy ở chỗ nào?
Cô ấy chỉ là một người phụ nữ cực kỳ ngu ngốc. Đừng nói tới năng lực làm việc, ngay cả làm chút việc nhỏ thôi cũng mơ màng. Ngốc như heo. Có gì mà khiến anh thích cô ấy như thế?
Cô ta nắm chặt tay, ánh mắt căm ghét như muốn bắn ra tia lửa.
Thiên Nhã đẩy cửa bước vào nhà vệ sinh đúng lúc Hạ Nhất Y đi ra. Thấy ánh mắt kinh khủng và viền mắt ửng đỏ của cô ta, Thiên Nhã hoảng sợ.
Lóe lên rồi lại lóe lên.
Hạ Nhất Y nhìn cô chằm chằm, sau đó dời mắt, như thể mình chỉ vừa nhìn thoáng qua. Cô ta cố gắng khắc chế bản thân mình, dùng sức chịu đựng mạnh mẽ nhất.
Có điều, bàn tay đang nắm chặt đã bán đứng tâm trạng của cô ta.
Thiên Nhã kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Hạ Nhất Y. Nghĩ thế nào cũng không hiểu sao Hạ Nhất Y lại có thái độ như thế với cô. Hoặc là, do cô quá đa nghi? Có vẻ như Hạ Nhất Y luôn đối xử với mọi người như thế, ngoại trừ Lạc Thần Hi. Hạ Nhất Y rất quan tâm, tận lực với Lạc Thần Hi. Chắc chắn là một nhân viên ba tốt.
Thanh xuân của cô ấy đã cống hiến cho Tập đoàn Lạc Thần. Lạc Thần Hi có được một nhân viên tốt như thế, đúng là rất may mắn.
“Chủ tịch, em muốn đi gặp một người.” Trong phòng làm việc của Chủ tịch, Thiên Nhã đan hai tay lại, hơi chột dạ.
Lạc Thần Hi cúi đầu ký tài liệu: “Gặp ai? Tí tàn làm chúng ta cùng đi gặp.”
“Không, em muốn đi một mình và phải đi bây giờ.”
Động tác tay của anh dừng lại, anh ngước mắt nhìn cô, hơi cau mày: “Gặp ai mà phải đi gặp bây giờ?” Có lẽ hiện giờ bên ngoài Tập đoàn Lạc Thần đang có phóng viên của các bên truyền thông vây kín. Sao anh có thể yên tâm để cô một mình đi ra ngoài?
“Yên tâm, em sẽ cẩn thận.” Thiên Nhã cố gắng thuyết phục anh.
“Không được.” Lạc Thần Hi trả lời chắc như đinh đóng cột.
“Chủ tịch.” Thiên Nhã không từ bỏ ý định.
Lạc Thần Hi không động đậy.
“Anh, anh yêu.” Giọng cô nhỏ như muỗi kêu nhưng Lạc Thần Hi nghe được.
Anh cười lưu manh, đủ để làm điên đảo chúng sinh: “Gọi lần nữa.”
Thiên Nhã vừa thẹn vừa giận: “Anh yêu.”
“Gọi thêm lần nữa, có khi anh sẽ suy nghĩ lại.”
“Anh yêu!” Mặt Thiên Nhã đỏ rần.
Lạc Thần Hi khoanh tay trước ngực, cười hết sức tà ác. Trong cuộc sống phiền muộn, có một người phụ nữ như này ở bên cạnh, thật sự rất tốt.
“Em đi gặp ai?” Cái này là trọng điểm.
“À, đi gặp Hoa Kỳ.” Vốn Thiên Nhã định nói thật nhưng thấy bộ dạng anh như này, nếu cô nói cô đi gặp người đó, chắc chắn anh không đồng ý.
“Tô Hoa Kỳ? Sao phải gặp ngay bây giờ? Đợi mấy chuyện này được giải quyết hết, bốn người chúng ta hẹn cô ấy đi ăn, để cô ấy đưa chồng chưa cưới của mình đi theo luôn.” Tô Hoa Kỳ là bạn thân của Thiên Nhã, anh biết. Phải có quan hệ tốt với bạn thân của cô.
“Cô ấy có việc gặp tìm em, rất vội.” Thiên Nhã bứt rứt, mất tự nhiên.
Lạc Thần Hi nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt hoài nghi: “La Thiên Nhã, em thử nói dối anh xem.”
“Em không hề!” Nếu đã nói dối phải nói dối tới cùng. Nếu ngay lúc này cô tước vũ khí đầu hàng thì cô chết chắc.
“Được rồi, em đi đi, anh sẽ để cho mấy người vệ sĩ đi theo bảo vệ em.” Lạc Thần Hi suy nghĩ một lát rồi nhượng bộ.
“Anh không tin em?” Thiên Nhã bĩu môi. Tuyệt đối không được để người của anh đi theo, nếu không...
Lạc Thần Hi nghiêm túc nói: “Anh sợ em gặp nguy hiểm. Giờ bên ngoài như nào em biết không? Em là người phụ nữ của Lạc Thần Hi anh, nếu ngay cả việc bảo vệ em anh cũng không làm được thì anh có đáng mặt đàn ông không?” Chuyện sáng nay anh còn đang thấy sợ hãi. Nếu cái đối phương hắt không phải sơn, nếu lúc đó anh không ở bên cạnh cô thì cô phải làm sao? Về sau anh không thể để cô gặp nguy hiểm.
Thiên Nhã thấy anh chân thành nói như thế, trong lòng cảm động, nhưng...
“Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của anh.” Ngụ ý là, nếu cô muốn đi ra ngoài một mình, anh không cho phép.
“Được rồi.” Thiên Nhã lùi lại mà cầu việc khác.
Lạc Thần Hi buồn cười khi thấy dáng vẻ uất ức của cô. Người phụ nữ này được trở thành đối tượng mà Lạc Thần Hi anh đặc biệt bảo vệ, nâng niu trong lòng bàn tay mà lại không biết hưởng phúc. Cô uất ức hệt như một cô vợ nhỏ, nếu điều này mà để mấy đối tượng thầm thích anh biết, có phải cô sẽ bị bóp chết không? Không được, như thế cô càng nguy hiểm hơn.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô và hai bảo bối nhỏ phải đối mặt với nguy hiểm không phải vì anh sao? Bởi vì anh là Lạc Thần Hi, là vì anh nên cô và hai bảo bối nhỏ mới phải nhận những thứ đáng ra không nên nhận.
Nơi mềm mại nhất dưới đáy lòng bị chạm phải. Anh cưng chiều nói: “Đi đi, có chuyện gì thì gọi cho anh. Bạn của em cũng là bạn anh, nếu cô ấy cần giúp đỡ gì hãy nói với anh.”
Thiên Nhã mím môi nghe. Hoa Kỳ, xin lỗi đã lấy cậu để viện cớ. Lạc Thần Hi, xin lỗi, là em lừa anh.
“Ừm.” Cô cảm động.
Trước cửa Tập đoàn Lạc Thần đúng là có rất nhiều phóng viên đang vây quanh. Từ chỗ cửa tòa nhà đi ra, bảo vệ đứng thành một hàng dài, Thiên Nhã vất vả lắm mới đi ra ngoài được dưới sự bảo vệ của vệ sĩ. Có phóng viên tinh mắt nhận ra Thiên Nhã là người bên cạnh Lạc Thần Hi, hô to: “Hình như cô ấy là trợ lý của Lạc Thần Hi! Trước đây còn truyền ra tai tiếng!”
Một câu nói này làm các phóng viên ồn ào xúm lại. Thiên Nhã vội vàng lên xe thương vụ, mấy người vệ sĩ hộ tống ở phía sau, vất vả lắm mới thoát khỏi phóng viên.
Bên trong xe, Thiên Nhã thở phào nhẹ nhõm. May quá, may không bị vây chặt lấy.
Cô nhíu mày nhìn ra phía sau, thấy mấy người vệ sĩ của Lạc Thần Hi đã lên xe. Sau đó, cô nói với tài xế của Lạc Thần Hi: “Làm phiền chú đưa tôi đến Bệnh viện Tế Hòa.”
Tài xế kia tên Tạ Phong Hoa, đã theo Lạc Thần Hi nhiều năm. Nghe được đi tới Bệnh viện Tế Hòa, ông nhìn Thiên Nhã với ánh mắt phức tạp.
“Được, thưa cô.”
Trong phòng bệnh cao cấp, Thiên Nhã rất vất vả mới có thể cắt đuôi nhóm vệ sĩ. Cô phân phó cho bọn họ đứng ngoài cửa đợi. Khi bước vào phòng bệnh, cô kinh hãi khi nhìn thấy nhan sắc tiều tụy của người phụ nữ đó.
Đây là Hạ Vân Cẩm xinh đẹp, luôn vênh váo tự đắc?
Bình luận facebook