Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-246
Chương 246: Hạ vân cẩm tự sát (1)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Không có, chỉ là có một số việc mami chưa nghĩ thông thôi.” Ánh mắt Thiên Nhã buồn bã.
Lạc Lăng đưa bàn tay nhỏ mũm mĩm lên xoa đầu Thiên Nhã: “Mami Thiên Nhã đừng như vậy nữa nha. Nếu mami có chuyện gì không nghĩ được thì cứ nói với Lăng Lăng, Lăng Lăng sẽ giúp mami giải quyết.”
Thiên Nhã bật cười vì dáng vẻ ông cụ non của con trai mình. Cô xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Lạc Lăng: “Bé cưng, mami rất vui vì có các con.” Cô ôm Lạc Lăng mà viền mắt đỏ lên. Hạnh phúc ngắn ngủi sao? Không đâu. Cô muốn cho hai bảo bối nhỏ của mình mãi mãi vui vẻ hạnh phúc. Chỉ cần cô còn ở bên cạnh chúng, cô sẽ không cho bất kỳ ai tổn thương chúng.
Thiên Nhã3không kiểm soát được sức mình nên suýt chút nữa thì Lạc Lăng không thở nổi vì bị cô ôm chặt. Được mami ôm chặt như vậy, dù có không thở nổi thì cũng rất hạnh phúc.
“Mami, mami sắp làm Lăng Lăng không thở được rồi. Mau buông ra.” La Tiểu Bảo tắm xong đi ra, bắt gặp ngay cảnh hai mẹ con ôm nhau. Cậu đang định ăn tí giấm gì gì đó thì trông thấy Lăng Lăng bị Thiên Nhã siết chặt tới mức cả khuôn mặt đỏ bừng.
Thiên Nhã vội vàng buông tay ra. Lăng Lăng được hít thở bình thường, ho khan không ngừng.
“Xin lỗi con, Lăng Lăng, mami không cố ý đâu. Mami xin lỗi.” Thiên Nhã vuốt lưng cho Lăng Lăng, lắp bắp nói.
“Không sao ạ. Con không sao đâu mami.” Lạc Lăng khoát tay,2an ủi Thiên Nhã.
Bỗng nhiên, Thiên Nhã cảm thấy mình rất vô dụng. Nước mắt cô trào ra, rơi xuống như những hạt ngọc, trong suốt ướt át.
Hai bảo bối nhỏ nhìn nhau rồi giật mình đồng thanh hô lên: “Mami, sao mami lại khóc?”
Thiên Nhã khóc vì cảm thấy bản thân vô dụng. Nhưng sao cô có thể khóc ở trước mặt hai bảo bối nhỏ chứ? Hai đứa nhóc này sẽ lo lắng.
Cô lau nước mắt, nở nụ cười: “Không sao, mami không sao cả. Mami cảm thấy rất hạnh phúc khi có các con.” Trong lòng Thiên Nhã đan xem cảm xúc vừa chua xót, đau khổ vừa ngọt ngào. Nhưng lo âu và sợ hãi lại chiếm diện tích lớn hơn.
Cô không biết hạnh phúc này sẽ duy trì được bao lâu. Lời Hạ Vân Cẩm nói nghĩa2là sao? Vì sao sau khi nghe xong, cô lại thấy bất an thế này?
La Tiểu Bảo và Lạc Lăng thấy mami Thiên Nhã yêu quý của mình khóc thì luống cuống, vội vã trấn an: “Mami đừng khóc. Hạnh phúc thì không phải khóc.”
“Đúng thế ạ! Mami, sau này bên cạnh mami sẽ có bọn con và cha, mami không được khóc. Mami khóc bọn con sẽ đau lòng.”
“Đúng đúng.”
Vất vả lắm mới dỗ được mami Thiên Nhã chìm vào giấc ngủ. Hai bảo bối nhỏ rón rén đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lạc Lăng nhìn đồng hồ đeo tay: “Sao cha chưa về nhỉ?”
La Tiểu Bảo nhún vai: “Để mami tủi thân rồi. Gần đây cha bận rộn mà. Lăng Lăng, mami Thiên Nhã đã nói không được để cho cha biết mami vừa mới khóc đâu nhé.”
“Đúng9đúng.”
Vất vả lắm mới dỗ được mami Thiên Nhã chìm vào giấc ngủ. Hai bảo bối nhỏ rón rén đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lạc Lăng nhìn đồng hồ đeo tay: “Sao cha chưa về nhỉ?”
La Tiểu Bảo nhún vai: “Để mami tủi thân rồi. Gần đây cha bận rộn mà. Lăng Lăng, mami Thiên Nhã đã nói không được để cho cha biết mami vừa mới khóc đâu nhé.”
Lạc Lăng liếc mắt nhìn La Tiểu Bảo: “Anh nghĩ xem, có đúng là mami Thiên Nhã vì hạnh phúc quá nên khóc không? Hôm nay lúc mami về em cứ thấy mami không ổn.”
La Tiểu Bảo hơi nghiêng đầu: “Ừ nhỉ, mami hơi thất thần. Có phải hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?”
Lạc Lăng nhíu mày, nói: “Anh thử phái người đi điều tra xem hôm nay mami Thiên4Nhã đã đi những đâu, gặp ai, nói chuyện với ai đi. Càng cặn kẽ càng tốt.”
Bên ngoài biệt thự nhà họ Lạc.
Lạc Thần Hi vừa mới lái xe vào cổng lớn thì trông thấy bên phía lối đi bộ đối diện có chiếc xe màu đen đang đỗ. Anh cau mày.
Đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, anh xuống xe, đi về phía xe màu đen đang đỗ.
Gõ vào cửa xe ba cái mới làm người ngồi trong xe khôi phục tinh thần, quay mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe. Đập vào mắt người đó là khuôn mặt tuấn tú của Lạc Thần Hi.
Anh hạ cửa kính xe xuống, nhìn vào ánh mắt tức giận của Lạc Thần Hi.
“Chủ tịch Kha, đêm hôm khuya khoắt anh đứng ở đối diện nhà người ta suy ngẫm hình như không được ổn lắm nhỉ?” Lạc Thần Hi chống tay lên phần cửa bên trên, nói với giọng điệu khiêu khích. Thật ra, anh đang nén giận trong lòng. Không lẽ đêm hôm khuya khoắt như này mà người đàn ông này còn tới tận đây nhìn trộm người phụ nữ của anh.
Kha Tử Thích hờ hững nhìn anh, qua ánh mắt không nhìn ra được vui buồn giận hờn.
“Tôi tới là muốn nói cho anh biết, bảo vệ cho tốt người phụ nữ của mình.” Tim anh gần như không thở nổi khi nhớ tới dáng vẻ mất hồn mất vía, sắc mặt tái nhợt của Thiên Nhã. Cô có chuyện không vui sao? Hay là gặp khó khăn gì?
Hôm nay, vào lúc cứu cô, suýt nữa thì anh đã nói những lời này ra khỏi miệng. Nhưng giờ anh không thể quan tâm cô như trước kia nữa.
Lạc Thần Hi cười lạnh: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, cái này không cần anh dặn dò tôi cũng làm. Hơn nữa, chỉ cần Chủ tịch Kha cách xa cô rất ra một tí thì cô ấy sẽ bớt nguy hiểm.” Anh cảnh cáo, nói năng có khí phách.
Kha Tử Thích cong môi châm biếm nhưng không dễ phát hiện ra: “Vậy thì tốt. Hi vọng Chủ tịch Lạc không làm tôi thất vọng. Nếu Chủ tịch Lạc không thể bảo vệ được cô ấy thì cho dù phải cố gắng thế nào đi chăng nữa, tôi cũng cướp lại cô ấy về bên mình.”
Câu này của anh rõ ràng là đang khiêu khích. Ánh mắt Lạc Thần Hi lạnh đi, không còn chút nhiệt độ nào: “Anh dám?”
Kha Tử Thích nhìn thẳng vào mắt anh, gây hấn: “Vì sao tôi lại không dám?”
“Anh cảm thấy mình có tư cách ở đây thảo luận với tôi vấn đề này sao? Lẽ nào anh đã quên những gì tôi nói với anh?” Rời xa Thiên Nhã sẽ tốt cho cô.
Kha Tử Thích cười lạnh: “Tôi không có tư cách là bởi vì có anh. Nếu một ngày nào đó Thiên Nhã rời khỏi anh, tôi sẽ đưa cô ấy về bên cạnh tôi không chút do dự. Tôi nói được thì làm được. Vì vậy, tốt nhất là anh không nên làm chuyện gì có lỗi với Thiên Nhã.”
Lạc Thần Hi gằn từng chữ, giễu cợt: “Anh yên tâm đi. Dù tôi làm chuyện có lỗi với bản thân, cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với Thiên Nhã.”
Kha Tử Thích nhìn anh một lát, nói: “Thế thì tốt.” Sau đó anh ta khởi động xe, nhanh chóng rời đi.
Lạc Thần nhìn chiếc xe đã đi xa, hừ lạnh. Anh đi tới chỗ phòng bảo vệ, nói với bảo vệ: “Sau này không được để xe của mấy người không liên quan đỗ trước cửa nhà mình, ở bên đối diện đường cũng không được.”
“Rõ, cậu chủ.”
Trong ngõ nhỏ, ở dưới tầng, Thiên Nhã ôm con búp bê đang hát nhạc thiếu nhi mà cha tặng, vui vẻ cùng cha chơi trốn tìm.
“Thiên Nhã? Thiên Nhã? Con ở đâu? Mau tới chỗ cha này, cha đưa con về nhà ăn.” Tiếng nói thân thiết của cha truyền tới từ phía xa.
Thiên Nhã trốn ở phía sau cái hòm nhỏ, cười trộm.
“Thiên Nhã! Không được ra ngoài, cứ trốn ở đó không được ra ngoài!” Đột nhiên, giọng của cha ở gần, ngay bên tai.
“La Sâm! Mày đừng có chạy! Mày đứng lại đó cho tao!”
“Cha!” Cô hốt hoảng, muốn đứng lên tìm cha nhưng miệng lại bị bàn tay ở phía sau bịt chặt.
“Suỵt, đừng lên tiếng. Là cha đây. Nghe lời cha, không được lên tiếng, dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được lên tiếng.”
“Cha! Cha!” Cô thấy cha xông ra ngoài, cố ý dẫn đám người đó rời đi. Đám người áo đen đó bắt đầu hành hung sau khi bắt được cha.
“Không được! Không được! Cha, cha!” Trên mặt cha toàn là máu, cả người đẫm máu.
“Cha!”
Thiên Nhã hét to trong giấc mơ, giật mình tỉnh dậy.
“Cha! Mau cứu cha!”
Cô ngã vào vòng ôm ấm áp rộng lớn, anh vỗ nhẹ lưng cô: “Đừng sợ, chỉ là ác mộng thôi.”
Thiên Nhã đầm đìa mồ hôi được anh ôm chặt: “Tốt quá! Tốt quá! Chỉ là mơ thôi.”
“Đừng sợ. Không phải thật đâu.” Lạc Thần Hi đau lòng ôm lấy cô, an ủi.
Anh dịu dàng lau đi mồ hôi lạnh trên trán cô, an ủi một hồi. Cuối cùng Thiên Nhã cũng bình tĩnh hơn.
“Em yên tâm đi, anh sẽ phái thêm người tìm xem cha em đang ở đâu. Cha em cũng là cha anh. Chúng ta sẽ tìm ông ấy về, trở thành một gia đình hạnh phúc.” Lạc Thần Hi nắm chặt bàn tay lạnh như băng của cô, nhẹ giọng nói.
Hàng lông mày thanh tú của cô nhíu chặt. Giờ trong lòng cô rất rối bời. Cô có nên nói chuyện của cha cho anh biết không? Có nên nói cho anh biết những gì cha đã nói, ngả bài với anh? Lỡ đâu đây chỉ là hiểu lầm thì sao?
Đúng thế, có lẽ tất cả chỉ là hiểu lầm.
“Thật ra, thật ra cha em...”
Đúng lúc Thiên Nhã muốn nói thì chuông điện thoại của Lạc Thần Hi vang lên.
Lạc Thần Hi nhíu mày, liếc nhìn đồng hồ báo thức ở đối diện. Mới ba giờ sáng.
Anh nghe điện thoại xong, nét mặt trở nên nghiêm túc.
“Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?” Cô thấy Lạc Thần Hi tắt máy, nhíu chặt mày.
“Hạ Chi Hoa đã tự tử ở trong tù.”
Trong bệnh viện.
Lạc Lăng đẩy cửa phòng bệnh Hạ Vân Cẩm ra, đi theo sau cậu còn có hai vệ sĩ.
“Ai do, khách quý tới rồi! Con trai ngoan của mẹ, không ngờ con cũng đến đây.” Hạ Vân Cẩm nhìn thấy Lạc Lăng đứng ngoài cửa, mang theo hơi thở mạnh mẽ bẩm sinh. Khí chất đó lập tức bao phủ cả phòng bệnh. Sao trước đây cô ta không nhìn ra nhỉ? Cậu quá giống Lạc Thần Hi.
Thật ra không phải là cô ta chưa từng nghi ngờ, mà là cô ta không ngờ được công cụ mình tùy tiện nhặt về lại đúng là con anh.
Này là ý trời sao? Hừ, ông trời thật biết trêu đùa cô ta. Không ngờ cô ta ở nơi tối tăm như này cũng góp một phần giúp một nhà bốn người họ đoàn tụ vui vẻ.
Lạc Lăng ra hiệu bằng mắt cho hai người vệ sĩ. Hai người đó lập tức lui ra ngoài.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lạc Lăng đưa bàn tay nhỏ mũm mĩm lên xoa đầu Thiên Nhã: “Mami Thiên Nhã đừng như vậy nữa nha. Nếu mami có chuyện gì không nghĩ được thì cứ nói với Lăng Lăng, Lăng Lăng sẽ giúp mami giải quyết.”
Thiên Nhã bật cười vì dáng vẻ ông cụ non của con trai mình. Cô xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Lạc Lăng: “Bé cưng, mami rất vui vì có các con.” Cô ôm Lạc Lăng mà viền mắt đỏ lên. Hạnh phúc ngắn ngủi sao? Không đâu. Cô muốn cho hai bảo bối nhỏ của mình mãi mãi vui vẻ hạnh phúc. Chỉ cần cô còn ở bên cạnh chúng, cô sẽ không cho bất kỳ ai tổn thương chúng.
Thiên Nhã3không kiểm soát được sức mình nên suýt chút nữa thì Lạc Lăng không thở nổi vì bị cô ôm chặt. Được mami ôm chặt như vậy, dù có không thở nổi thì cũng rất hạnh phúc.
“Mami, mami sắp làm Lăng Lăng không thở được rồi. Mau buông ra.” La Tiểu Bảo tắm xong đi ra, bắt gặp ngay cảnh hai mẹ con ôm nhau. Cậu đang định ăn tí giấm gì gì đó thì trông thấy Lăng Lăng bị Thiên Nhã siết chặt tới mức cả khuôn mặt đỏ bừng.
Thiên Nhã vội vàng buông tay ra. Lăng Lăng được hít thở bình thường, ho khan không ngừng.
“Xin lỗi con, Lăng Lăng, mami không cố ý đâu. Mami xin lỗi.” Thiên Nhã vuốt lưng cho Lăng Lăng, lắp bắp nói.
“Không sao ạ. Con không sao đâu mami.” Lạc Lăng khoát tay,2an ủi Thiên Nhã.
Bỗng nhiên, Thiên Nhã cảm thấy mình rất vô dụng. Nước mắt cô trào ra, rơi xuống như những hạt ngọc, trong suốt ướt át.
Hai bảo bối nhỏ nhìn nhau rồi giật mình đồng thanh hô lên: “Mami, sao mami lại khóc?”
Thiên Nhã khóc vì cảm thấy bản thân vô dụng. Nhưng sao cô có thể khóc ở trước mặt hai bảo bối nhỏ chứ? Hai đứa nhóc này sẽ lo lắng.
Cô lau nước mắt, nở nụ cười: “Không sao, mami không sao cả. Mami cảm thấy rất hạnh phúc khi có các con.” Trong lòng Thiên Nhã đan xem cảm xúc vừa chua xót, đau khổ vừa ngọt ngào. Nhưng lo âu và sợ hãi lại chiếm diện tích lớn hơn.
Cô không biết hạnh phúc này sẽ duy trì được bao lâu. Lời Hạ Vân Cẩm nói nghĩa2là sao? Vì sao sau khi nghe xong, cô lại thấy bất an thế này?
La Tiểu Bảo và Lạc Lăng thấy mami Thiên Nhã yêu quý của mình khóc thì luống cuống, vội vã trấn an: “Mami đừng khóc. Hạnh phúc thì không phải khóc.”
“Đúng thế ạ! Mami, sau này bên cạnh mami sẽ có bọn con và cha, mami không được khóc. Mami khóc bọn con sẽ đau lòng.”
“Đúng đúng.”
Vất vả lắm mới dỗ được mami Thiên Nhã chìm vào giấc ngủ. Hai bảo bối nhỏ rón rén đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lạc Lăng nhìn đồng hồ đeo tay: “Sao cha chưa về nhỉ?”
La Tiểu Bảo nhún vai: “Để mami tủi thân rồi. Gần đây cha bận rộn mà. Lăng Lăng, mami Thiên Nhã đã nói không được để cho cha biết mami vừa mới khóc đâu nhé.”
“Đúng9đúng.”
Vất vả lắm mới dỗ được mami Thiên Nhã chìm vào giấc ngủ. Hai bảo bối nhỏ rón rén đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lạc Lăng nhìn đồng hồ đeo tay: “Sao cha chưa về nhỉ?”
La Tiểu Bảo nhún vai: “Để mami tủi thân rồi. Gần đây cha bận rộn mà. Lăng Lăng, mami Thiên Nhã đã nói không được để cho cha biết mami vừa mới khóc đâu nhé.”
Lạc Lăng liếc mắt nhìn La Tiểu Bảo: “Anh nghĩ xem, có đúng là mami Thiên Nhã vì hạnh phúc quá nên khóc không? Hôm nay lúc mami về em cứ thấy mami không ổn.”
La Tiểu Bảo hơi nghiêng đầu: “Ừ nhỉ, mami hơi thất thần. Có phải hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?”
Lạc Lăng nhíu mày, nói: “Anh thử phái người đi điều tra xem hôm nay mami Thiên4Nhã đã đi những đâu, gặp ai, nói chuyện với ai đi. Càng cặn kẽ càng tốt.”
Bên ngoài biệt thự nhà họ Lạc.
Lạc Thần Hi vừa mới lái xe vào cổng lớn thì trông thấy bên phía lối đi bộ đối diện có chiếc xe màu đen đang đỗ. Anh cau mày.
Đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, anh xuống xe, đi về phía xe màu đen đang đỗ.
Gõ vào cửa xe ba cái mới làm người ngồi trong xe khôi phục tinh thần, quay mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe. Đập vào mắt người đó là khuôn mặt tuấn tú của Lạc Thần Hi.
Anh hạ cửa kính xe xuống, nhìn vào ánh mắt tức giận của Lạc Thần Hi.
“Chủ tịch Kha, đêm hôm khuya khoắt anh đứng ở đối diện nhà người ta suy ngẫm hình như không được ổn lắm nhỉ?” Lạc Thần Hi chống tay lên phần cửa bên trên, nói với giọng điệu khiêu khích. Thật ra, anh đang nén giận trong lòng. Không lẽ đêm hôm khuya khoắt như này mà người đàn ông này còn tới tận đây nhìn trộm người phụ nữ của anh.
Kha Tử Thích hờ hững nhìn anh, qua ánh mắt không nhìn ra được vui buồn giận hờn.
“Tôi tới là muốn nói cho anh biết, bảo vệ cho tốt người phụ nữ của mình.” Tim anh gần như không thở nổi khi nhớ tới dáng vẻ mất hồn mất vía, sắc mặt tái nhợt của Thiên Nhã. Cô có chuyện không vui sao? Hay là gặp khó khăn gì?
Hôm nay, vào lúc cứu cô, suýt nữa thì anh đã nói những lời này ra khỏi miệng. Nhưng giờ anh không thể quan tâm cô như trước kia nữa.
Lạc Thần Hi cười lạnh: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, cái này không cần anh dặn dò tôi cũng làm. Hơn nữa, chỉ cần Chủ tịch Kha cách xa cô rất ra một tí thì cô ấy sẽ bớt nguy hiểm.” Anh cảnh cáo, nói năng có khí phách.
Kha Tử Thích cong môi châm biếm nhưng không dễ phát hiện ra: “Vậy thì tốt. Hi vọng Chủ tịch Lạc không làm tôi thất vọng. Nếu Chủ tịch Lạc không thể bảo vệ được cô ấy thì cho dù phải cố gắng thế nào đi chăng nữa, tôi cũng cướp lại cô ấy về bên mình.”
Câu này của anh rõ ràng là đang khiêu khích. Ánh mắt Lạc Thần Hi lạnh đi, không còn chút nhiệt độ nào: “Anh dám?”
Kha Tử Thích nhìn thẳng vào mắt anh, gây hấn: “Vì sao tôi lại không dám?”
“Anh cảm thấy mình có tư cách ở đây thảo luận với tôi vấn đề này sao? Lẽ nào anh đã quên những gì tôi nói với anh?” Rời xa Thiên Nhã sẽ tốt cho cô.
Kha Tử Thích cười lạnh: “Tôi không có tư cách là bởi vì có anh. Nếu một ngày nào đó Thiên Nhã rời khỏi anh, tôi sẽ đưa cô ấy về bên cạnh tôi không chút do dự. Tôi nói được thì làm được. Vì vậy, tốt nhất là anh không nên làm chuyện gì có lỗi với Thiên Nhã.”
Lạc Thần Hi gằn từng chữ, giễu cợt: “Anh yên tâm đi. Dù tôi làm chuyện có lỗi với bản thân, cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với Thiên Nhã.”
Kha Tử Thích nhìn anh một lát, nói: “Thế thì tốt.” Sau đó anh ta khởi động xe, nhanh chóng rời đi.
Lạc Thần nhìn chiếc xe đã đi xa, hừ lạnh. Anh đi tới chỗ phòng bảo vệ, nói với bảo vệ: “Sau này không được để xe của mấy người không liên quan đỗ trước cửa nhà mình, ở bên đối diện đường cũng không được.”
“Rõ, cậu chủ.”
Trong ngõ nhỏ, ở dưới tầng, Thiên Nhã ôm con búp bê đang hát nhạc thiếu nhi mà cha tặng, vui vẻ cùng cha chơi trốn tìm.
“Thiên Nhã? Thiên Nhã? Con ở đâu? Mau tới chỗ cha này, cha đưa con về nhà ăn.” Tiếng nói thân thiết của cha truyền tới từ phía xa.
Thiên Nhã trốn ở phía sau cái hòm nhỏ, cười trộm.
“Thiên Nhã! Không được ra ngoài, cứ trốn ở đó không được ra ngoài!” Đột nhiên, giọng của cha ở gần, ngay bên tai.
“La Sâm! Mày đừng có chạy! Mày đứng lại đó cho tao!”
“Cha!” Cô hốt hoảng, muốn đứng lên tìm cha nhưng miệng lại bị bàn tay ở phía sau bịt chặt.
“Suỵt, đừng lên tiếng. Là cha đây. Nghe lời cha, không được lên tiếng, dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được lên tiếng.”
“Cha! Cha!” Cô thấy cha xông ra ngoài, cố ý dẫn đám người đó rời đi. Đám người áo đen đó bắt đầu hành hung sau khi bắt được cha.
“Không được! Không được! Cha, cha!” Trên mặt cha toàn là máu, cả người đẫm máu.
“Cha!”
Thiên Nhã hét to trong giấc mơ, giật mình tỉnh dậy.
“Cha! Mau cứu cha!”
Cô ngã vào vòng ôm ấm áp rộng lớn, anh vỗ nhẹ lưng cô: “Đừng sợ, chỉ là ác mộng thôi.”
Thiên Nhã đầm đìa mồ hôi được anh ôm chặt: “Tốt quá! Tốt quá! Chỉ là mơ thôi.”
“Đừng sợ. Không phải thật đâu.” Lạc Thần Hi đau lòng ôm lấy cô, an ủi.
Anh dịu dàng lau đi mồ hôi lạnh trên trán cô, an ủi một hồi. Cuối cùng Thiên Nhã cũng bình tĩnh hơn.
“Em yên tâm đi, anh sẽ phái thêm người tìm xem cha em đang ở đâu. Cha em cũng là cha anh. Chúng ta sẽ tìm ông ấy về, trở thành một gia đình hạnh phúc.” Lạc Thần Hi nắm chặt bàn tay lạnh như băng của cô, nhẹ giọng nói.
Hàng lông mày thanh tú của cô nhíu chặt. Giờ trong lòng cô rất rối bời. Cô có nên nói chuyện của cha cho anh biết không? Có nên nói cho anh biết những gì cha đã nói, ngả bài với anh? Lỡ đâu đây chỉ là hiểu lầm thì sao?
Đúng thế, có lẽ tất cả chỉ là hiểu lầm.
“Thật ra, thật ra cha em...”
Đúng lúc Thiên Nhã muốn nói thì chuông điện thoại của Lạc Thần Hi vang lên.
Lạc Thần Hi nhíu mày, liếc nhìn đồng hồ báo thức ở đối diện. Mới ba giờ sáng.
Anh nghe điện thoại xong, nét mặt trở nên nghiêm túc.
“Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?” Cô thấy Lạc Thần Hi tắt máy, nhíu chặt mày.
“Hạ Chi Hoa đã tự tử ở trong tù.”
Trong bệnh viện.
Lạc Lăng đẩy cửa phòng bệnh Hạ Vân Cẩm ra, đi theo sau cậu còn có hai vệ sĩ.
“Ai do, khách quý tới rồi! Con trai ngoan của mẹ, không ngờ con cũng đến đây.” Hạ Vân Cẩm nhìn thấy Lạc Lăng đứng ngoài cửa, mang theo hơi thở mạnh mẽ bẩm sinh. Khí chất đó lập tức bao phủ cả phòng bệnh. Sao trước đây cô ta không nhìn ra nhỉ? Cậu quá giống Lạc Thần Hi.
Thật ra không phải là cô ta chưa từng nghi ngờ, mà là cô ta không ngờ được công cụ mình tùy tiện nhặt về lại đúng là con anh.
Này là ý trời sao? Hừ, ông trời thật biết trêu đùa cô ta. Không ngờ cô ta ở nơi tối tăm như này cũng góp một phần giúp một nhà bốn người họ đoàn tụ vui vẻ.
Lạc Lăng ra hiệu bằng mắt cho hai người vệ sĩ. Hai người đó lập tức lui ra ngoài.
Bình luận facebook