Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-23
Chương 23: Nụ hôn cướp đoạt
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Tiền quần áo trừ vào lương của cô theo kỳ.” Anh nhắm mắt thong thả nói một câu.
Tại buổi tiệc, Lạc Thần Hi bàn chuyện hợp tác với khách hàng, ăn uống linh đình, đã uống không ít, mà cao lương mỹ vị trên bàn này đã trở thành đối tượng để Thiên Nhã trút giận, hoàn toàn quên mất nhiệm vụ của mình là cùng đến đây xã giao. Quả nhiên người càng có tiền càng bủn xỉn, rõ ràng là anh yêu cầu cô mua, vậy mà bắt cô tự mình trả tiền, cái giá “báo đáp” này lớn thật nha. Vài khách hàng nhìn thấy Thiên Nhã ngồi cạnh Lạc Thần Hi trông giống tiểu thư khuê các, nhưng ăn thì như chết đói, họ2bất giác trố mắt không nói nên lời, trái lại có một người ngồi cạnh nhìn cô tràn đầy thích thú, đó chính là Lạc Thần Hi bị cô làm mất mặt. “Alo, bé cưng, ma mi đang đi tiệc xã giao, lát nữa mới về nha.” La Tiểu Bảo gọi đến hỏi dài hỏi ngắn, cậu nhóc này hình như rất có hứng thú với tình hình công việc của cô.
“Không cần vội không cần vội, người ta còn đang xem ti vi, mẹ cứ theo Chủ tịch đại nhân xã giao cho tốt đi.” La Tiểu Bảo rất “thấu hiểu” sự vất vả trong công việc của ma mi. “Bé ngoan, hôn cái nào.” Thiên Nhã đang định tặng cho con trai một nụ hôn cách8không gian thì điện thoại đột nhiên bị một bàn tay thò ra từ phía sau giành lấy.
Thiên Nhã quay người lại nhìn thấy Lạc Thần Hi đã hơi ngà ngà say, không nhìn ra trong đôi mắt mơ màng của anh là gây hấn, nổi giận hay trêu đùa? “Trả cho tôi!” Kể đó ngay trước khi Thiên Nhã kinh ngạc hét thành tiếng, Lạc Thần Hi đã tiện tay ném điện thoại ra chiếc cửa sổ gần đó.
Giây tiếp theo, cánh môi anh đào khẽ hé mở bị hai phiến môi mỏng của anh chặn kín, cả người bị thân thể thẳng tắp của anh giữ chặt.
Hơi thở quen thuộc mang theo mùi rượu phút chốc ập đến như mưa rền gió dữ, cái hôn da6thịt và xúc cảm khi hai môi chạm nhau trong ký ức chuyển hóa thành dòng điện khiến toàn thân cô cứng đờ.
Mùi hương đặc biệt và quen thuộc trên người có giống như cây anh túc làm cho anh muốn dừng mà không được, đầu lưỡi nhanh chóng tách răng cô ra, muốn vội vã mút lấy sự thơm ngọt của cô, đôi mắt anh mơ màng nhắm lại vì rượu, tiến công một cách say đắm, tựa như sự dây dưa này đã được mong đợi từ lâu, sau rất nhiều năm không trải qua làm anh say sưa, trong đầu sượt qua hình ảnh khi nãy cô nói chuyện với người đàn ông ở đầu dây bên kia bằng giọng điệu thân mật, ngọn lửa3vô danh trong lồng ngực kia lại bừng cháy, nụ hôn của anh càng sâu càng thêm thô bạo.
Anh ôm chặt lấy chiếc eo mảnh của cô, bàn tay to di chuyển giữa eo cô, dùng lực mạnh đến nỗi có thể bóp vụn cố.
Cô vì kinh hãi mà luống cuống, cảm giác tê dại toàn thân khiến bản thân không còn sức lực vùng vẫy khỏi vòng tay của anh. Nụ hôn đau đớn dai dẳng ban đầu đó của anh giống như một yêu linh đầy mê hoặc xuất hiện nơi hang tối không đáy đang vẫy tay với cô, đầu óc cô là một khoảng trống rỗng, tựa bánh răng bị hoen gỉ, không thể suy nghĩ, nhưng rất nhanh đã bị sự thô bạo5như cướp đoạt của anh làm giật mình tỉnh giấc.
“Bốp!” Một tiếng bạt tai vang dội, đã kết thúc nụ hôn không sao nói rõ này. Trong đôi mắt xinh đẹp kia chứa cơn giận và sương mù, Thiên Nhã quay người chạy khỏi nhà hàng, lí trí lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, nước mắt của cô rơi như mưa, cô lau nước mắt chạy điên cuồng trên con phố mưa phùn.
Cảm giác đau đớn nóng rát trên mặt quét sạch hơi rượu, anh đứng ngây ra đó, chân mày anh tuấn nhíu chặt, cảm giác không thể dừng lại như đã từng gặp qua này, hệt ma quỷ thôi thúc anh, mà hơi thở trên người cô, càng khiến anh mất kiểm soát, rốt cuộc anh bị làm sao thế này?
Đêm đã khuya, Lạc Thần Hi vác “ngũ chỉ sơn” về nhà họ Lạc. “Chồng à, mặt của anh bị sao vậy?” Hạ Vân Cẩm dịu dàng quan tâm hỏi, đưa tay qua muốn vỗ về vết thương của anh. “Đừng đụng vào anh.” Anh lạnh lùng quát.
Tay của Hạ Vân Cẩm cứng đờ ở giữa không trung, đôi mắt hoa đào lóe lên tia lửa: “Người ta chỉ là quan tâm anh một chút! Anh ghét em đến vậy sao?”
Lạc Thần Hi không quan tâm cô ta, cất bước muốn đi vào trong phòng. Hạ Vân Cảm thấy Lạc Thần Hi hờ hững, càng giận hơn: “Em biết ngay anh xem em như không khí! Vết thương trên mặt không biết là thứ phụ nữ rẻ tiền hạ lưu nào để lại!” Cô ta hét lên, trực giác của phụ nữ mách bảo cô ta rằng chắc chắn lại có liên quan đến La Thiên Nhã.
“Vào trong, vào trong cho anh.” Anh chỉ vào cửa phòng. “Em không vào, tối nay anh nhất định phải bên em!” Hạ Vân Cẩm hét lên nghẹn ngào.
Hạ Vân Cẩm cứ thể làm ầm ĩ một trận, lật chuyện cũ chuyện mới ra tính một lượt, bên trong đương nhiên không thể thiếu chuyện gây sự trước đó của Lạc Lăng, Lạc Thần Hi trong cơn nóng giận đã rời khỏi nhà họ Lạc tìm đến khách sạn.
Lạc Lăng ở góc tường theo dõi vở kịch hay này, trên mặt nở nụ cười đắc ý đáng yêu chết người, kế hoạch đang tiến hành thành công, yeah!
Hai ngày nay Thiên Nhã ở trong công ty nơm nớp lo sợ, chính là vì chuyện của tối hôm đó mà vừa thẹn vừa sợ, nụ hôn mạnh mẽ đến một cách đột ngột đó khiến sự cảnh giác mà cô dành cho Lạc Thần Hi lại tăng đến mức cao nhất.
Nhưng, đã hai ngày không thấy bóng dáng của Lạc Thần Hi rồi, thế giới của cô dường như lại khôi phục bình thường. Chủ tịch không đi làm, những việc phải làm nhiều đến mức đếm không xuể. Mà cô cũng biết tin từ Hạ Nhất Y: Lạc Thần Hi đã bị bệnh.
“Gì cơ? Bảo em đi làm cơm cho anh ta?” Khi Thiên Nhã nghe được lời căn dặn này từ Hạ Nhật Y, hồn phách đều sợ đến bay biển.
“Anh ấy chỉ định cô đi, văn phòng này chắc cũng chỉ có cô tương đối rảnh.” Vẻ mặt Hạ Nhất Y xưa nay nghiêm túc giờ trông càng u ám hơn. “Vậy em sẽ đi.” Thiên Nhã như sắp chịu hình phạt nặng nề.
Ôm tâm trạng rối bời đến trước cửa phòng tổng thống của khách sạn năm sao dưới sự quản lý của tập đoàn Lạc Thần, La Thiên Nhã cắn răng, mở cửa phòng bước vào trong.
Cách bài trí xa hoa trong phòng khiến Thiên Nhã chậc lưỡi than thở một câu: “Thật là phí của trời mà, đang yên đang lành không sống trong nhà, ở đây lãng phí tài nguyên.”
“Mẹ cô không dạy cô ấn chuông cửa sao?” Từ sofa truyền đến giọng nói yếu ớt có vẻ mệt mỏi của Lạc Thần Hi. Thiên Nhã bị giọng của anh làm giật mình, bước qua nhìn thấy anh đang nhắm mắt nằm ngang trên sofa, giống như một bức tranh mỹ nam nằm ngủ.
Cô ngay lập tức cắt ngang suy nghĩ này, nên gọi anh ta là người đàn ông khủng bố bạo lực. “Thư ký Hạ cho tôi số phòng, chị ấy nói anh bị bệnh.” Cô đứng ở vị trí cách anh không xa, tia sáng ngoài cửa xuyên qua rèm lụa màu xanh đậm chiếu rọi lên gương mặt mang theo vài phần xanh xao vì bệnh của anh, có một loại tuấn mỹ làm người ta nín thở,
Hàng lông mi dài của anh khẽ run, anh nói: “Đói chết được.” Giọng nói ấy đầy nam tính đồng thời chứa ý vị làm nũng.
Chẳng biết vì sao, anh như vậy lại làm Thiên Nhã mềm lòng, sự phòng bị đối với anh mất đi một nửa: “Tôi nấu cháo cho anh ăn nhé, anh đừng nằm ở đây, sẽ cảm lạnh.” Nói xong cô liền bước qua muốn dìu anh đến giường ngủ. Lạc Thần Hi để mặc cho cô dịu mình ngủ trên giường, khoé môi giương lên ở một góc độ không dễ nhận ra, rồi bỗng dang cánh tay ôm Thiên Nhã vào trong lòng.
“A...” Thiên Nhã kinh ngạc kêu lên một tiếng trong vòng tay rộng lớn của anh. “Đừng động đậy, ở đây thiếu một cái gối ôm, làm tôi không ngủ được.” Giọng của anh trở nên lười nhác, dứt lời, anh kéo thẳng cả người cô lên giường. La Thiên Nhã giãy giụa muốn trực tiếp đẩy anh ra, nhưng ánh mắt lại rơi trên gương mặt bên trái đã bị thương của anh, trên đó có vài dấu ngón tay nhàn nhạt, cổ nhỏ giọng nói rõ: “Chủ... Chủ tịch, tôi không phải gối ôm.” Nào có gối ôm nào biết nói chuyện chứ. “Suyt, đừng cử động, nếu không muốn bị đuổi việc.” “...” Thiên Nhã thầm phỉ nhổ anh một trận, chỉ biết dùng thứ này để uy hiếp cô, quá vô sỉ rồi.
“Khi nãy ai bảo sắp đói chết rồi, tôi như này làm sao nấu cho anh ăn?” Cô xuất tuyệt chiêu rồi.
Xem ra người nào đó đã thật sự đói bụng, lại thật sự ngoan ngoãn mà buông cái “gối ôm” là cô ra, để cô đi nấu cháo. Thiên Nhã bưng bát cháo nóng hổi đến trước mặt anh, Lạc Thần Hi đột nhiên “bệnh” đến nỗi tay cũng không nhấc lên được, lại muốn có đút? Thiên Nhã hết cách, chỉ đành làm theo mệnh lệnh.
“Nóng chết được.” Cháo vừa được đưa đến bên môi, anh lại nói thêm.
Thiên Nhã đành chịu, giúp anh thôi thối, đưa vào miệng anh, lúc này tên quỷ đói sắp chết khi nãy mới ăn một cách chậm chạp tao nhã.
“Trước đây cô biết tôi?” Anh vừa ăn cháo vừa nói như đang suy nghĩ.
Câu thăm dò này ngay lập tức dọa Thiên Nhã sợ đến mức làm đổ bát cháo trong tay lên người mình. Anh nhìn cô hoảng hốt lúng túng, đáy mắt lóe lên tia sáng sắc bén. “Xem ra là thật.” Anh cong khóe môi, Lạc Thần Hi biết rõ mọi thứ của ngày thường đã trở về rồi. “Tôi rời khỏi nơi này từ sáu năm trước, chỉ có duy nhất một cô bạn thân ở đây, Chủ tịch nghĩ nhiều rồi.” Thiên Nhã thầm cắn lưỡi, lẽ nào anh ta đã nhìn ra điều gì rồi chăng? Hay là đã nhớ ra cô? “À, vậy sao? Thể đúng thật là tôi nghĩ nhiều rồi.” Lạc Thần Hi nhìn chằm chằm cô, không muốn buông tha cho bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt ấy.
“Tôi... tôi đi tắm rửa.” Thiên Nhã bị ánh mắt của anh dọa sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh, lấy quần áo làm cái cớ để vào nhà vệ sinh rửa cháo dính trên người.
Lạc Thần Hi chăm chú nhìn cô đóng cửa lại, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nở một nụ cười đen tối, lấy điện thoại ra bấm số: “Chủ tịch Kha, hợp đồng có chút vấn đề nhỏ cần giải quyết ngay...”
Một lúc sau, Thiên Nhã khoác áo choàng ngủ mà Lạc Thần Hi ném qua bước ra chuẩn bị hong khô quần áo, lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra.
Nụ cười xinh đẹp trên gương mặt Hạ Vân Cẩm cứng đờ, ánh mắt nghi hoặc, kinh ngạc, phẫn nộ, hận thù dán chặt vào Thiên Nhã, biểu cảm không thể tin được. Ánh mắt Lạc Thần Hi lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng sau đó khoanh tay, vẻ mặt chuẩn bị xem kịch hay. Hạ Vân Cẩm cười lạnh một tiếng, cơn giận trong người như thế nước cuồn cuộn bộc phát ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi gầm nhỏ: “Đừng nói với tôi đây chỉ là hiểu lầm.” Thiên Nhã nhìn áo choàng ngủ trên người mình và Lạc Thần Hi đang mặc cùng một kiểu áo choàng ngủ, cô tỉnh ngộ ra, vội sắp xếp từ ngữ để giải thích tình huống này. “Đây thật sự là hiểu lầm, tôi...” Giây tiếp theo vang lên một tiếng “bốp”, cái tát lanh lảnh phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo như băng này, gương mặt của Thiên Nhã theo đó mà nóng ran. “Thứ phụ nữ rẻ tiền! Hai người đã làm gì ở đây?” Hạ Vân Cẩm không nhịn được cắn răng gầm lên. Thiên Nhã thảng thốt sờ lên mặt, cảm thấy người phụ nữ vô cùng phẫn nộ này rất quen mắt. Đúng rồi, là người phụ nữ cô đã gặp trong thang máy hôm đó. “Xin lỗi, tôi... tôi...” Thiên Nhã bị tình huống hỗn loạn này làm cho lắp bắp, cô không làm gì cả mà. “Cô cái gì cô! Đồ hồ ly tinh, cô lại dám dụ dỗ chồng tôi? Cô..” “Thiên Nhã, sao em lại ở đây?” Kha Tử Thích từ cửa đi vào, giọng điệu lạnh lùng, kinh ngạc, lướt mắt nhìn Lạc Thần Hi đang xem náo nhiệt, bỗng chốc đã hiểu ra. Nhìn thấy Kha Tử Thích đang quan sát mình và Lạc Thần Hi, Thiên Nhã chỉ cảm thấy da đầu tê dại, đây là tình huống gì? Cô thật sự sắp điên rồi? Hu hu, lần này nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Tại buổi tiệc, Lạc Thần Hi bàn chuyện hợp tác với khách hàng, ăn uống linh đình, đã uống không ít, mà cao lương mỹ vị trên bàn này đã trở thành đối tượng để Thiên Nhã trút giận, hoàn toàn quên mất nhiệm vụ của mình là cùng đến đây xã giao. Quả nhiên người càng có tiền càng bủn xỉn, rõ ràng là anh yêu cầu cô mua, vậy mà bắt cô tự mình trả tiền, cái giá “báo đáp” này lớn thật nha. Vài khách hàng nhìn thấy Thiên Nhã ngồi cạnh Lạc Thần Hi trông giống tiểu thư khuê các, nhưng ăn thì như chết đói, họ2bất giác trố mắt không nói nên lời, trái lại có một người ngồi cạnh nhìn cô tràn đầy thích thú, đó chính là Lạc Thần Hi bị cô làm mất mặt. “Alo, bé cưng, ma mi đang đi tiệc xã giao, lát nữa mới về nha.” La Tiểu Bảo gọi đến hỏi dài hỏi ngắn, cậu nhóc này hình như rất có hứng thú với tình hình công việc của cô.
“Không cần vội không cần vội, người ta còn đang xem ti vi, mẹ cứ theo Chủ tịch đại nhân xã giao cho tốt đi.” La Tiểu Bảo rất “thấu hiểu” sự vất vả trong công việc của ma mi. “Bé ngoan, hôn cái nào.” Thiên Nhã đang định tặng cho con trai một nụ hôn cách8không gian thì điện thoại đột nhiên bị một bàn tay thò ra từ phía sau giành lấy.
Thiên Nhã quay người lại nhìn thấy Lạc Thần Hi đã hơi ngà ngà say, không nhìn ra trong đôi mắt mơ màng của anh là gây hấn, nổi giận hay trêu đùa? “Trả cho tôi!” Kể đó ngay trước khi Thiên Nhã kinh ngạc hét thành tiếng, Lạc Thần Hi đã tiện tay ném điện thoại ra chiếc cửa sổ gần đó.
Giây tiếp theo, cánh môi anh đào khẽ hé mở bị hai phiến môi mỏng của anh chặn kín, cả người bị thân thể thẳng tắp của anh giữ chặt.
Hơi thở quen thuộc mang theo mùi rượu phút chốc ập đến như mưa rền gió dữ, cái hôn da6thịt và xúc cảm khi hai môi chạm nhau trong ký ức chuyển hóa thành dòng điện khiến toàn thân cô cứng đờ.
Mùi hương đặc biệt và quen thuộc trên người có giống như cây anh túc làm cho anh muốn dừng mà không được, đầu lưỡi nhanh chóng tách răng cô ra, muốn vội vã mút lấy sự thơm ngọt của cô, đôi mắt anh mơ màng nhắm lại vì rượu, tiến công một cách say đắm, tựa như sự dây dưa này đã được mong đợi từ lâu, sau rất nhiều năm không trải qua làm anh say sưa, trong đầu sượt qua hình ảnh khi nãy cô nói chuyện với người đàn ông ở đầu dây bên kia bằng giọng điệu thân mật, ngọn lửa3vô danh trong lồng ngực kia lại bừng cháy, nụ hôn của anh càng sâu càng thêm thô bạo.
Anh ôm chặt lấy chiếc eo mảnh của cô, bàn tay to di chuyển giữa eo cô, dùng lực mạnh đến nỗi có thể bóp vụn cố.
Cô vì kinh hãi mà luống cuống, cảm giác tê dại toàn thân khiến bản thân không còn sức lực vùng vẫy khỏi vòng tay của anh. Nụ hôn đau đớn dai dẳng ban đầu đó của anh giống như một yêu linh đầy mê hoặc xuất hiện nơi hang tối không đáy đang vẫy tay với cô, đầu óc cô là một khoảng trống rỗng, tựa bánh răng bị hoen gỉ, không thể suy nghĩ, nhưng rất nhanh đã bị sự thô bạo5như cướp đoạt của anh làm giật mình tỉnh giấc.
“Bốp!” Một tiếng bạt tai vang dội, đã kết thúc nụ hôn không sao nói rõ này. Trong đôi mắt xinh đẹp kia chứa cơn giận và sương mù, Thiên Nhã quay người chạy khỏi nhà hàng, lí trí lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, nước mắt của cô rơi như mưa, cô lau nước mắt chạy điên cuồng trên con phố mưa phùn.
Cảm giác đau đớn nóng rát trên mặt quét sạch hơi rượu, anh đứng ngây ra đó, chân mày anh tuấn nhíu chặt, cảm giác không thể dừng lại như đã từng gặp qua này, hệt ma quỷ thôi thúc anh, mà hơi thở trên người cô, càng khiến anh mất kiểm soát, rốt cuộc anh bị làm sao thế này?
Đêm đã khuya, Lạc Thần Hi vác “ngũ chỉ sơn” về nhà họ Lạc. “Chồng à, mặt của anh bị sao vậy?” Hạ Vân Cẩm dịu dàng quan tâm hỏi, đưa tay qua muốn vỗ về vết thương của anh. “Đừng đụng vào anh.” Anh lạnh lùng quát.
Tay của Hạ Vân Cẩm cứng đờ ở giữa không trung, đôi mắt hoa đào lóe lên tia lửa: “Người ta chỉ là quan tâm anh một chút! Anh ghét em đến vậy sao?”
Lạc Thần Hi không quan tâm cô ta, cất bước muốn đi vào trong phòng. Hạ Vân Cảm thấy Lạc Thần Hi hờ hững, càng giận hơn: “Em biết ngay anh xem em như không khí! Vết thương trên mặt không biết là thứ phụ nữ rẻ tiền hạ lưu nào để lại!” Cô ta hét lên, trực giác của phụ nữ mách bảo cô ta rằng chắc chắn lại có liên quan đến La Thiên Nhã.
“Vào trong, vào trong cho anh.” Anh chỉ vào cửa phòng. “Em không vào, tối nay anh nhất định phải bên em!” Hạ Vân Cẩm hét lên nghẹn ngào.
Hạ Vân Cẩm cứ thể làm ầm ĩ một trận, lật chuyện cũ chuyện mới ra tính một lượt, bên trong đương nhiên không thể thiếu chuyện gây sự trước đó của Lạc Lăng, Lạc Thần Hi trong cơn nóng giận đã rời khỏi nhà họ Lạc tìm đến khách sạn.
Lạc Lăng ở góc tường theo dõi vở kịch hay này, trên mặt nở nụ cười đắc ý đáng yêu chết người, kế hoạch đang tiến hành thành công, yeah!
Hai ngày nay Thiên Nhã ở trong công ty nơm nớp lo sợ, chính là vì chuyện của tối hôm đó mà vừa thẹn vừa sợ, nụ hôn mạnh mẽ đến một cách đột ngột đó khiến sự cảnh giác mà cô dành cho Lạc Thần Hi lại tăng đến mức cao nhất.
Nhưng, đã hai ngày không thấy bóng dáng của Lạc Thần Hi rồi, thế giới của cô dường như lại khôi phục bình thường. Chủ tịch không đi làm, những việc phải làm nhiều đến mức đếm không xuể. Mà cô cũng biết tin từ Hạ Nhất Y: Lạc Thần Hi đã bị bệnh.
“Gì cơ? Bảo em đi làm cơm cho anh ta?” Khi Thiên Nhã nghe được lời căn dặn này từ Hạ Nhật Y, hồn phách đều sợ đến bay biển.
“Anh ấy chỉ định cô đi, văn phòng này chắc cũng chỉ có cô tương đối rảnh.” Vẻ mặt Hạ Nhất Y xưa nay nghiêm túc giờ trông càng u ám hơn. “Vậy em sẽ đi.” Thiên Nhã như sắp chịu hình phạt nặng nề.
Ôm tâm trạng rối bời đến trước cửa phòng tổng thống của khách sạn năm sao dưới sự quản lý của tập đoàn Lạc Thần, La Thiên Nhã cắn răng, mở cửa phòng bước vào trong.
Cách bài trí xa hoa trong phòng khiến Thiên Nhã chậc lưỡi than thở một câu: “Thật là phí của trời mà, đang yên đang lành không sống trong nhà, ở đây lãng phí tài nguyên.”
“Mẹ cô không dạy cô ấn chuông cửa sao?” Từ sofa truyền đến giọng nói yếu ớt có vẻ mệt mỏi của Lạc Thần Hi. Thiên Nhã bị giọng của anh làm giật mình, bước qua nhìn thấy anh đang nhắm mắt nằm ngang trên sofa, giống như một bức tranh mỹ nam nằm ngủ.
Cô ngay lập tức cắt ngang suy nghĩ này, nên gọi anh ta là người đàn ông khủng bố bạo lực. “Thư ký Hạ cho tôi số phòng, chị ấy nói anh bị bệnh.” Cô đứng ở vị trí cách anh không xa, tia sáng ngoài cửa xuyên qua rèm lụa màu xanh đậm chiếu rọi lên gương mặt mang theo vài phần xanh xao vì bệnh của anh, có một loại tuấn mỹ làm người ta nín thở,
Hàng lông mi dài của anh khẽ run, anh nói: “Đói chết được.” Giọng nói ấy đầy nam tính đồng thời chứa ý vị làm nũng.
Chẳng biết vì sao, anh như vậy lại làm Thiên Nhã mềm lòng, sự phòng bị đối với anh mất đi một nửa: “Tôi nấu cháo cho anh ăn nhé, anh đừng nằm ở đây, sẽ cảm lạnh.” Nói xong cô liền bước qua muốn dìu anh đến giường ngủ. Lạc Thần Hi để mặc cho cô dịu mình ngủ trên giường, khoé môi giương lên ở một góc độ không dễ nhận ra, rồi bỗng dang cánh tay ôm Thiên Nhã vào trong lòng.
“A...” Thiên Nhã kinh ngạc kêu lên một tiếng trong vòng tay rộng lớn của anh. “Đừng động đậy, ở đây thiếu một cái gối ôm, làm tôi không ngủ được.” Giọng của anh trở nên lười nhác, dứt lời, anh kéo thẳng cả người cô lên giường. La Thiên Nhã giãy giụa muốn trực tiếp đẩy anh ra, nhưng ánh mắt lại rơi trên gương mặt bên trái đã bị thương của anh, trên đó có vài dấu ngón tay nhàn nhạt, cổ nhỏ giọng nói rõ: “Chủ... Chủ tịch, tôi không phải gối ôm.” Nào có gối ôm nào biết nói chuyện chứ. “Suyt, đừng cử động, nếu không muốn bị đuổi việc.” “...” Thiên Nhã thầm phỉ nhổ anh một trận, chỉ biết dùng thứ này để uy hiếp cô, quá vô sỉ rồi.
“Khi nãy ai bảo sắp đói chết rồi, tôi như này làm sao nấu cho anh ăn?” Cô xuất tuyệt chiêu rồi.
Xem ra người nào đó đã thật sự đói bụng, lại thật sự ngoan ngoãn mà buông cái “gối ôm” là cô ra, để cô đi nấu cháo. Thiên Nhã bưng bát cháo nóng hổi đến trước mặt anh, Lạc Thần Hi đột nhiên “bệnh” đến nỗi tay cũng không nhấc lên được, lại muốn có đút? Thiên Nhã hết cách, chỉ đành làm theo mệnh lệnh.
“Nóng chết được.” Cháo vừa được đưa đến bên môi, anh lại nói thêm.
Thiên Nhã đành chịu, giúp anh thôi thối, đưa vào miệng anh, lúc này tên quỷ đói sắp chết khi nãy mới ăn một cách chậm chạp tao nhã.
“Trước đây cô biết tôi?” Anh vừa ăn cháo vừa nói như đang suy nghĩ.
Câu thăm dò này ngay lập tức dọa Thiên Nhã sợ đến mức làm đổ bát cháo trong tay lên người mình. Anh nhìn cô hoảng hốt lúng túng, đáy mắt lóe lên tia sáng sắc bén. “Xem ra là thật.” Anh cong khóe môi, Lạc Thần Hi biết rõ mọi thứ của ngày thường đã trở về rồi. “Tôi rời khỏi nơi này từ sáu năm trước, chỉ có duy nhất một cô bạn thân ở đây, Chủ tịch nghĩ nhiều rồi.” Thiên Nhã thầm cắn lưỡi, lẽ nào anh ta đã nhìn ra điều gì rồi chăng? Hay là đã nhớ ra cô? “À, vậy sao? Thể đúng thật là tôi nghĩ nhiều rồi.” Lạc Thần Hi nhìn chằm chằm cô, không muốn buông tha cho bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt ấy.
“Tôi... tôi đi tắm rửa.” Thiên Nhã bị ánh mắt của anh dọa sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh, lấy quần áo làm cái cớ để vào nhà vệ sinh rửa cháo dính trên người.
Lạc Thần Hi chăm chú nhìn cô đóng cửa lại, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nở một nụ cười đen tối, lấy điện thoại ra bấm số: “Chủ tịch Kha, hợp đồng có chút vấn đề nhỏ cần giải quyết ngay...”
Một lúc sau, Thiên Nhã khoác áo choàng ngủ mà Lạc Thần Hi ném qua bước ra chuẩn bị hong khô quần áo, lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra.
Nụ cười xinh đẹp trên gương mặt Hạ Vân Cẩm cứng đờ, ánh mắt nghi hoặc, kinh ngạc, phẫn nộ, hận thù dán chặt vào Thiên Nhã, biểu cảm không thể tin được. Ánh mắt Lạc Thần Hi lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng sau đó khoanh tay, vẻ mặt chuẩn bị xem kịch hay. Hạ Vân Cẩm cười lạnh một tiếng, cơn giận trong người như thế nước cuồn cuộn bộc phát ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi gầm nhỏ: “Đừng nói với tôi đây chỉ là hiểu lầm.” Thiên Nhã nhìn áo choàng ngủ trên người mình và Lạc Thần Hi đang mặc cùng một kiểu áo choàng ngủ, cô tỉnh ngộ ra, vội sắp xếp từ ngữ để giải thích tình huống này. “Đây thật sự là hiểu lầm, tôi...” Giây tiếp theo vang lên một tiếng “bốp”, cái tát lanh lảnh phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo như băng này, gương mặt của Thiên Nhã theo đó mà nóng ran. “Thứ phụ nữ rẻ tiền! Hai người đã làm gì ở đây?” Hạ Vân Cẩm không nhịn được cắn răng gầm lên. Thiên Nhã thảng thốt sờ lên mặt, cảm thấy người phụ nữ vô cùng phẫn nộ này rất quen mắt. Đúng rồi, là người phụ nữ cô đã gặp trong thang máy hôm đó. “Xin lỗi, tôi... tôi...” Thiên Nhã bị tình huống hỗn loạn này làm cho lắp bắp, cô không làm gì cả mà. “Cô cái gì cô! Đồ hồ ly tinh, cô lại dám dụ dỗ chồng tôi? Cô..” “Thiên Nhã, sao em lại ở đây?” Kha Tử Thích từ cửa đi vào, giọng điệu lạnh lùng, kinh ngạc, lướt mắt nhìn Lạc Thần Hi đang xem náo nhiệt, bỗng chốc đã hiểu ra. Nhìn thấy Kha Tử Thích đang quan sát mình và Lạc Thần Hi, Thiên Nhã chỉ cảm thấy da đầu tê dại, đây là tình huống gì? Cô thật sự sắp điên rồi? Hu hu, lần này nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi.
Bình luận facebook