Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-26
Chương 26: Xin anh hãy thả bảo bối
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Tay của anh cứng đờ, lúng túng thu về.
Khoé môi giương lên, như cười như không.
“Anh ta đối với cô quan trọng đến thế à?” Anh lạnh lùng hỏi cô đang hôn mê.
“Ừm, bảo bối rất quan trọng với tôi, rất quan trọng.” Là Tiểu Bảo đương nhiên là người quan trọng nhất đời cô. Dù bệnh đến choáng váng vẫn nhớ đến người đàn ông đó? Hừ, thật sự xem Lạc Thần Hi anh dễ chọc đúng không? Mặt anh u ám, chuẩn bị đóng sầm cửa bỏ đi.
“Đừng, đừng rời đi, bảo bối.” Người đang mê man đột nhiên giơ tay kéo anh lại, dứt khoát xem tay của anh là gối ôm. “Bảo bối ư?” Anh như tự hỏi mình, khoé môi cong lên một tia đen tối. “Ha ha, bảo bối thật ngoan, mau đến ngủ chung nào.”2Cô kéo “La Tiểu Bảo”, trên gương mặt trong sáng nở nụ cười ngọt ngào đáng yêu. Nếu cô đã xem tôi là anh ta, thể thì tôi chiều theo cô vậy. “Ưm...” Giây tiếp theo, những lời lẩm bẩm của cô đã bị môi anh lấp kín, anh rút cánh tay bị cô xem như “gối ôm” của mình, nằm đè lên cô, mút lấy đôi môi mềm như bánh ngọt của cô trong vội vã, hơi thở thơm ngọt của cô khiến
máu huyết khắp người anh bỗng chốc sôi sục. Nụ hôn của anh tập kích toàn thân cô, ngọn lửa đen tối đốt cháy mỗi một tế bào thần kinh trên toàn bộ cơ thể của anh, trải dài từ trên xuống dưới... Sáng tinh mơ, ánh sáng yếu ớt trải đầy sàn nhà cạnh cửa sổ sát đất,8đôi mắt lim dim của cô khẽ mở ra, nhìn trần nhà lạ lẫm, ký ức đang chầm chậm khôi phục.
Đây chẳng phải phòng của Lạc Thần Hi sao? Sự giác ngộ này làm đầu óc của cô phút chốc đã tỉnh táo trở lại.
“A!” Cô nhảy khỏi giường, căn phòng không có một ai. Sau khi sắp xếp một lượt, cuối cùng cô đã nhớ lại chuyện bị bắt cóc tối hôm qua, kế đó... kế đó thì bị Lạc Thần Hi bắt về đây, kế đó... kể đó thì cô ngủ quên mất.
Ngủ quên á? Trời ơi! Sao cô có thể ngủ ở đây chứ? Đây là chỗ của Lạc Thần Hi mà!
Anh ta đâu rồi? Lúc này điện thoại reo lên, Thiên Nhã run tay nghe máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo non nớt6của La Tiểu Bảo. “Ma mi Thiên Nhã, tối qua mẹ vẫn ổn chứ? Hôm nay người ta đã tự mình đi học rồi, mẹ không cần lo lắng đâu nha.” Nghe thấy giọng nói của con trai cưng, lúc này cô đã tỉnh hẳn. “Xin lỗi bé cưng, ma mi tối qua... tối qua ngủ ở nhà đồng nghiệp, bởi vì...” “Không sao đâu, hoan nghênh mẹ đến làm khách nhà “đồng nghiệp” nhiều chút, xúc tiến tình cảm, người ta sắp vào học rồi, vậy nha, tạm biệt, ma mi yêu dấu.” La Tiểu Bảo nói một cách xấu xa.
Cúp điện thoại, nụ cười của Thiên Nhã cứng đờ bến mối, cái tát lanh lảnh của tối hôm qua vang vọng cạnh tai cô, cô thật sự gây họa rồi, làm sao đây? Lết chân về đến công ty, Thiên3Nhã sợ sệt đi vào văn phòng Chủ tịch. “Chủ tịch, chuyện tôi qua, xin... xin lỗi...”Dù có làm sao cô cũng không nên nghi ngờ anh ta là chủ mưu, suy cho cùng người ta cũng đã cứu cô hai lần, còn giúp cô băng bó vết thương. A!!! La Thiên Nhã, không phải não mày bị lừa đá rồi chứ?
Lạc Thần Hi dựa lên lưng ghế, khoanh tay, trên mắt là nụ cười châm biếm nhìn cô: “Xin lỗi có thể ăn vào bụng không? Người tốt đi làm kẻ trộm, cô thật sự làm bạn với heo à?” Được lại còn khoe mẽ, đây thật là bản chất của nhà tư bản.
“Tôi... tôi lúc đó thật sự rất hoảng loạn, nên mới suy nghĩ sai lệch, mong Chủ tịch tha thứ cho tôi.” Thiên Nhã như đứa trẻ làm5chuyện có lỗi, cúi đầu nói lí nhí.
Lạc Thần Hi dứt khoát đứng dậy, kéo cô: “Được, đến Cục Cảnh sát nào.”
Lòng Thiên Nhã chợt trầm xuống, bị dọa không nhẹ: “Gì cơ! Cục Cảnh sát? Chủ tịch, không thể xử lý nhẹ chút sao?” Lẽ nào anh định kiện cô tội phỉ báng? “Không được, phải bắt cô lại, sau đó...” Anh tiến đến gần cổ, dán mắt vào cô, trong mắt toàn vẻ dọa nạt mang ý vị sâu xa. La Thiên Nhã bị nhìn chằm chằm đến mức cả người nổi da gà, vội vàng xin tha lần nữa: “Xin anh hãy tha cho tôi.”
Lạc Thần Hi chợt cười, lần này anh cười đến nghiêng ngả: “Bắt một con heo thì có cống hiến gì cho xã hội không?” Rồi anh tặng cô một ánh mắt xem thường, bế thẳng cố lên. “Này! Anh muốn thể nào! Thả tôi xuống! Ở đây là công ty!” Thần kinh toàn thân của La Thiên Nhã bắt đầu căng thẳng, so với việc bị bắt vào Cục Cảnh sát, thì việc bị mọi người trong công ty “ám sát” càng khiến cô thấy đáng sợ hơn, còn có bà Lạc kia của anh ta nữa.
“Đây là hình phạt trách nhầm người tốt của cô, biết chứ?” Ý cô là, phạm vi ngoài công ty thì có thể làm như thể ư?
“Anh muốn tôi chết sao?” Cô nói bằng giọng run rẩy, đang nỗ lực vùng vẫy để thoát khỏi người anh. Lạc Thần Hi không quan tâm việc cô lấy cái chết ra đe dọa, bể cô bước nhanh khỏi văn phòng, đưa ra lời nhắc nhở ấm áp: “Hiện tại nếu cô ngất đi, có lẽ sẽ bớt ngượng ngùng hơn đấy.”
Thiên Nhã liền nhắm mắt “ngất” đi, cô thật sự không cách nào đối mặt với đủ loại ánh mắt muốn kết liễu cô ngay lập tức đâu.
Lạc Thần Hi cứ thế nghênh ngang bế cô kiểu công chúa ra ngoài trước đủ loại ánh mắt ngờ vực, kinh hãi, đố kỵ, oán độc muốn nhìn thủng cô, sau đó đưa vào Cục Cảnh sát, lấy khẩu cung. “Lấy khẩu cung xong rồi, tôi phải về công ty đi làm!” Đi ra từ Cục Cảnh sát, Thiên Nhã giận dỗi quay mặt đi nơi khác nói, cô đang suy nghĩ xem nên giải thích thể nào với các đồng nghiệp.
“Hôm nay cho cô nghỉ phép...” Anh nhìn về phía trước, khoé môi nở nụ cười đắc ý.
“Đi cùng tôi!” Anh bổ sung ngay.
“Tôi không muốn.” Cô từ chối một cách kiên quyết.
“Vậy chuyện hợp tác với tập đoàn Kha Thị...” “Được! Anh nói sao thì là vậy!” Đồ vô lại, La Thiên Nhã mắng thầm, quay đầu lại hung hăng nhìn anh, nếu ánh mắt có thể giết người, vậy thì tốt biết bao, cô sẽ có thể kết liễu tên yêu nghiệt này trong vài giây, nhưng *** anh ta lại trông đẹp trai đến thế, không thể so sánh đến thế, ngay cả cô từ trước đến nay tuyệt duyên với soái ca cũng không thể không kinh ngạc ngợi khen.
“Cô nhìn đủ chưa?” Anh bỗng quay đầu lại hỏi. Thiên Nhã tự biết mình thất lễ, lau nước bọt, nén lửa giận, bắt đầu quan tâm đến hành trình hôm nay của mình: “Anh muốn đi đâu?” Ở bên cạnh anh ta cô luôn xuất hiện dự cảm không lành, có trời mới biết anh ta lại muốn bày trò gì.
“Ăn cơm, bụng cô không đói à?” Anh hỏi với vẻ đương nhiên. Ngồi trong nhà hàng cao cấp nhất của thành phố A, Thiên Nhã có chút đứng ngồi không yên. Những người qua lại ở đây đều là quý tộc thượng lưu, ăn một bữa cơm đủ khiến con dân bình thường đi bán máu, điều này đối với Lạc Thần Hi mà nói, đương nhiên chẳng hề áp lực, quan trọng là khi nãy anh ta đã nói một câu đoạt mang đến thế: “Bữa này tính cho cô.”
Lạc Thần Hi tao nhã cắt bít tết, rồi bỏ từng miếng từng miếng nhỏ vào trong miệng nhai chậm rãi, sau đó nâng ly rượu thưởng thức một ngụm rượu vang giá trên trời.
Ôi tiền tiết kiệm cho La Tiểu Bảo lớn lên! Ôi tiền quần áo và học phí của La Tiểu Bảo! Thiên Nhã âm thầm mài răng, anh ta thật sự là đang uống máu cô ăn thịt cô!
“Chủ tịch, hôm nay tôi không mang theo tiền.” Bữa sau mới mời đi, tôi mời đi ăn mì sợi, ăn cho đủ! Ăn cho chết anh!
“Không sao, trừ vào lương cổ.” Anh thoáng nhìn cô, từ tốn đáp. “Cô không ăn sao?” Anh thoáng nhìn phần bít tết trước mặt cô, đây là anh cưỡng ép gọi cho cô. “Ăn, nhất định phải ăn.” Cô vừa nói với biểu cảm quái dị, vừa lau mồ hôi trên trán, ơn cứu mạng và hình phạt này cũng quá nặng nề rồi chăng... Thiến Nhã đang nỗ lực ăn “thịt” của mình, uống từng ngụm “máu” của mình, Lạc Thần Hi buồn cười nhìn chằm chằm cô, cảm thấy người phụ nữ này ngoài việc làm anh say mê thì ngày càng khiến anh có loại niềm vui đã lâu không cảm nhận được. “Tối hôm qua, có mơ thấy gì không?” Anh nhướng mày hỏi, ánh mắt lóe lên vẻ đen tối.
Một ngụm rượu vang được ngâm trong miệng của Thiên Nhã suýt nữa đã bị phun ra ngoài, cô thẹn đỏ mặt, liên tục ho vài tiếng.
“Không đâu có, choáng váng bất tỉnh không mơ thấy gì cả.” Cô không thể nói cho anh ta biết bản thân đã có mộng xuân chân thực đến không tuân theo chuẩn mực! Hơn nữa còn là trên giường của anh ta! Là Thiên Nhã, từ khi nào mà suy nghĩ của mày trở nên đen tối như này chứ? Lẽ nào là bị anh ta ảnh hưởng sao?
“Thật ư?” Khoé môi của anh cong lên thành một nụ cười trêu đùa. “Lẽ nào còn giả được sao? Vô vị! Anh mau ăn đi!” Cô úp mở muốn chuyển chủ đề, dáng vẻ bắt đầu chột dạ mang theo vài phần thẹn thùng, khiến trong lòng Lạc Thần Hi chợt dao động.
“Bữa cơm này tính cho tôi vậy.” Anh nhấp một ngụm rượu vang, nói. “À, được chứ.” Cuối cùng anh ta đã có lỗi với lương tâm rồi chứ gì.
“Nhưng, có điều kiện.” Xem kìa, nhà tư bản chính là keo kiệt, chuyện gì đều phải nói điều kiện. “Điều kiện gì vậy?” Cô nhận ra sự nguy hiểm trong đôi mắt tà mị đó của anh. “Sau này mỗi ngày đến khách sạn làm cơm cho tôi.” “Không được!” Điều kiện gì thế này? Cô lại không phải người giúp việc, cô chỉ là trợ lý trong công việc của anh ta. “Không được ư? Vậy tôi chỉ còn cách hỏi thử anh ta, còn nữa, chuyện tối qua có cần nói với anh ta một chút không?” Lạc Thần Hi để lộ một ánh mắt cực kỳ ám muội, nghiêng mặt qua ra hiệu cho cô nhìn về một hướng nào đó. La Thiên Nhã nhìn theo hướng đó, Kha Tử Thích đang đi về phía cô, hai mắt cô chợt tối sầm, thầm kêu không ổn, cô nhìn mặt đất cách cửa sổ mấy chục tầng, nếu như nhảy từ đây xuống chắc là ngay cả xương cũng nát vụn, cổ không thể làm được.
Lạc Thần Hi dán chặt mắt vào cô, uy hiếp: “Thế nào? Đã suy nghĩ xong chưa?”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Khoé môi giương lên, như cười như không.
“Anh ta đối với cô quan trọng đến thế à?” Anh lạnh lùng hỏi cô đang hôn mê.
“Ừm, bảo bối rất quan trọng với tôi, rất quan trọng.” Là Tiểu Bảo đương nhiên là người quan trọng nhất đời cô. Dù bệnh đến choáng váng vẫn nhớ đến người đàn ông đó? Hừ, thật sự xem Lạc Thần Hi anh dễ chọc đúng không? Mặt anh u ám, chuẩn bị đóng sầm cửa bỏ đi.
“Đừng, đừng rời đi, bảo bối.” Người đang mê man đột nhiên giơ tay kéo anh lại, dứt khoát xem tay của anh là gối ôm. “Bảo bối ư?” Anh như tự hỏi mình, khoé môi cong lên một tia đen tối. “Ha ha, bảo bối thật ngoan, mau đến ngủ chung nào.”2Cô kéo “La Tiểu Bảo”, trên gương mặt trong sáng nở nụ cười ngọt ngào đáng yêu. Nếu cô đã xem tôi là anh ta, thể thì tôi chiều theo cô vậy. “Ưm...” Giây tiếp theo, những lời lẩm bẩm của cô đã bị môi anh lấp kín, anh rút cánh tay bị cô xem như “gối ôm” của mình, nằm đè lên cô, mút lấy đôi môi mềm như bánh ngọt của cô trong vội vã, hơi thở thơm ngọt của cô khiến
máu huyết khắp người anh bỗng chốc sôi sục. Nụ hôn của anh tập kích toàn thân cô, ngọn lửa đen tối đốt cháy mỗi một tế bào thần kinh trên toàn bộ cơ thể của anh, trải dài từ trên xuống dưới... Sáng tinh mơ, ánh sáng yếu ớt trải đầy sàn nhà cạnh cửa sổ sát đất,8đôi mắt lim dim của cô khẽ mở ra, nhìn trần nhà lạ lẫm, ký ức đang chầm chậm khôi phục.
Đây chẳng phải phòng của Lạc Thần Hi sao? Sự giác ngộ này làm đầu óc của cô phút chốc đã tỉnh táo trở lại.
“A!” Cô nhảy khỏi giường, căn phòng không có một ai. Sau khi sắp xếp một lượt, cuối cùng cô đã nhớ lại chuyện bị bắt cóc tối hôm qua, kế đó... kế đó thì bị Lạc Thần Hi bắt về đây, kế đó... kể đó thì cô ngủ quên mất.
Ngủ quên á? Trời ơi! Sao cô có thể ngủ ở đây chứ? Đây là chỗ của Lạc Thần Hi mà!
Anh ta đâu rồi? Lúc này điện thoại reo lên, Thiên Nhã run tay nghe máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo non nớt6của La Tiểu Bảo. “Ma mi Thiên Nhã, tối qua mẹ vẫn ổn chứ? Hôm nay người ta đã tự mình đi học rồi, mẹ không cần lo lắng đâu nha.” Nghe thấy giọng nói của con trai cưng, lúc này cô đã tỉnh hẳn. “Xin lỗi bé cưng, ma mi tối qua... tối qua ngủ ở nhà đồng nghiệp, bởi vì...” “Không sao đâu, hoan nghênh mẹ đến làm khách nhà “đồng nghiệp” nhiều chút, xúc tiến tình cảm, người ta sắp vào học rồi, vậy nha, tạm biệt, ma mi yêu dấu.” La Tiểu Bảo nói một cách xấu xa.
Cúp điện thoại, nụ cười của Thiên Nhã cứng đờ bến mối, cái tát lanh lảnh của tối hôm qua vang vọng cạnh tai cô, cô thật sự gây họa rồi, làm sao đây? Lết chân về đến công ty, Thiên3Nhã sợ sệt đi vào văn phòng Chủ tịch. “Chủ tịch, chuyện tôi qua, xin... xin lỗi...”Dù có làm sao cô cũng không nên nghi ngờ anh ta là chủ mưu, suy cho cùng người ta cũng đã cứu cô hai lần, còn giúp cô băng bó vết thương. A!!! La Thiên Nhã, không phải não mày bị lừa đá rồi chứ?
Lạc Thần Hi dựa lên lưng ghế, khoanh tay, trên mắt là nụ cười châm biếm nhìn cô: “Xin lỗi có thể ăn vào bụng không? Người tốt đi làm kẻ trộm, cô thật sự làm bạn với heo à?” Được lại còn khoe mẽ, đây thật là bản chất của nhà tư bản.
“Tôi... tôi lúc đó thật sự rất hoảng loạn, nên mới suy nghĩ sai lệch, mong Chủ tịch tha thứ cho tôi.” Thiên Nhã như đứa trẻ làm5chuyện có lỗi, cúi đầu nói lí nhí.
Lạc Thần Hi dứt khoát đứng dậy, kéo cô: “Được, đến Cục Cảnh sát nào.”
Lòng Thiên Nhã chợt trầm xuống, bị dọa không nhẹ: “Gì cơ! Cục Cảnh sát? Chủ tịch, không thể xử lý nhẹ chút sao?” Lẽ nào anh định kiện cô tội phỉ báng? “Không được, phải bắt cô lại, sau đó...” Anh tiến đến gần cổ, dán mắt vào cô, trong mắt toàn vẻ dọa nạt mang ý vị sâu xa. La Thiên Nhã bị nhìn chằm chằm đến mức cả người nổi da gà, vội vàng xin tha lần nữa: “Xin anh hãy tha cho tôi.”
Lạc Thần Hi chợt cười, lần này anh cười đến nghiêng ngả: “Bắt một con heo thì có cống hiến gì cho xã hội không?” Rồi anh tặng cô một ánh mắt xem thường, bế thẳng cố lên. “Này! Anh muốn thể nào! Thả tôi xuống! Ở đây là công ty!” Thần kinh toàn thân của La Thiên Nhã bắt đầu căng thẳng, so với việc bị bắt vào Cục Cảnh sát, thì việc bị mọi người trong công ty “ám sát” càng khiến cô thấy đáng sợ hơn, còn có bà Lạc kia của anh ta nữa.
“Đây là hình phạt trách nhầm người tốt của cô, biết chứ?” Ý cô là, phạm vi ngoài công ty thì có thể làm như thể ư?
“Anh muốn tôi chết sao?” Cô nói bằng giọng run rẩy, đang nỗ lực vùng vẫy để thoát khỏi người anh. Lạc Thần Hi không quan tâm việc cô lấy cái chết ra đe dọa, bể cô bước nhanh khỏi văn phòng, đưa ra lời nhắc nhở ấm áp: “Hiện tại nếu cô ngất đi, có lẽ sẽ bớt ngượng ngùng hơn đấy.”
Thiên Nhã liền nhắm mắt “ngất” đi, cô thật sự không cách nào đối mặt với đủ loại ánh mắt muốn kết liễu cô ngay lập tức đâu.
Lạc Thần Hi cứ thế nghênh ngang bế cô kiểu công chúa ra ngoài trước đủ loại ánh mắt ngờ vực, kinh hãi, đố kỵ, oán độc muốn nhìn thủng cô, sau đó đưa vào Cục Cảnh sát, lấy khẩu cung. “Lấy khẩu cung xong rồi, tôi phải về công ty đi làm!” Đi ra từ Cục Cảnh sát, Thiên Nhã giận dỗi quay mặt đi nơi khác nói, cô đang suy nghĩ xem nên giải thích thể nào với các đồng nghiệp.
“Hôm nay cho cô nghỉ phép...” Anh nhìn về phía trước, khoé môi nở nụ cười đắc ý.
“Đi cùng tôi!” Anh bổ sung ngay.
“Tôi không muốn.” Cô từ chối một cách kiên quyết.
“Vậy chuyện hợp tác với tập đoàn Kha Thị...” “Được! Anh nói sao thì là vậy!” Đồ vô lại, La Thiên Nhã mắng thầm, quay đầu lại hung hăng nhìn anh, nếu ánh mắt có thể giết người, vậy thì tốt biết bao, cô sẽ có thể kết liễu tên yêu nghiệt này trong vài giây, nhưng *** anh ta lại trông đẹp trai đến thế, không thể so sánh đến thế, ngay cả cô từ trước đến nay tuyệt duyên với soái ca cũng không thể không kinh ngạc ngợi khen.
“Cô nhìn đủ chưa?” Anh bỗng quay đầu lại hỏi. Thiên Nhã tự biết mình thất lễ, lau nước bọt, nén lửa giận, bắt đầu quan tâm đến hành trình hôm nay của mình: “Anh muốn đi đâu?” Ở bên cạnh anh ta cô luôn xuất hiện dự cảm không lành, có trời mới biết anh ta lại muốn bày trò gì.
“Ăn cơm, bụng cô không đói à?” Anh hỏi với vẻ đương nhiên. Ngồi trong nhà hàng cao cấp nhất của thành phố A, Thiên Nhã có chút đứng ngồi không yên. Những người qua lại ở đây đều là quý tộc thượng lưu, ăn một bữa cơm đủ khiến con dân bình thường đi bán máu, điều này đối với Lạc Thần Hi mà nói, đương nhiên chẳng hề áp lực, quan trọng là khi nãy anh ta đã nói một câu đoạt mang đến thế: “Bữa này tính cho cô.”
Lạc Thần Hi tao nhã cắt bít tết, rồi bỏ từng miếng từng miếng nhỏ vào trong miệng nhai chậm rãi, sau đó nâng ly rượu thưởng thức một ngụm rượu vang giá trên trời.
Ôi tiền tiết kiệm cho La Tiểu Bảo lớn lên! Ôi tiền quần áo và học phí của La Tiểu Bảo! Thiên Nhã âm thầm mài răng, anh ta thật sự là đang uống máu cô ăn thịt cô!
“Chủ tịch, hôm nay tôi không mang theo tiền.” Bữa sau mới mời đi, tôi mời đi ăn mì sợi, ăn cho đủ! Ăn cho chết anh!
“Không sao, trừ vào lương cổ.” Anh thoáng nhìn cô, từ tốn đáp. “Cô không ăn sao?” Anh thoáng nhìn phần bít tết trước mặt cô, đây là anh cưỡng ép gọi cho cô. “Ăn, nhất định phải ăn.” Cô vừa nói với biểu cảm quái dị, vừa lau mồ hôi trên trán, ơn cứu mạng và hình phạt này cũng quá nặng nề rồi chăng... Thiến Nhã đang nỗ lực ăn “thịt” của mình, uống từng ngụm “máu” của mình, Lạc Thần Hi buồn cười nhìn chằm chằm cô, cảm thấy người phụ nữ này ngoài việc làm anh say mê thì ngày càng khiến anh có loại niềm vui đã lâu không cảm nhận được. “Tối hôm qua, có mơ thấy gì không?” Anh nhướng mày hỏi, ánh mắt lóe lên vẻ đen tối.
Một ngụm rượu vang được ngâm trong miệng của Thiên Nhã suýt nữa đã bị phun ra ngoài, cô thẹn đỏ mặt, liên tục ho vài tiếng.
“Không đâu có, choáng váng bất tỉnh không mơ thấy gì cả.” Cô không thể nói cho anh ta biết bản thân đã có mộng xuân chân thực đến không tuân theo chuẩn mực! Hơn nữa còn là trên giường của anh ta! Là Thiên Nhã, từ khi nào mà suy nghĩ của mày trở nên đen tối như này chứ? Lẽ nào là bị anh ta ảnh hưởng sao?
“Thật ư?” Khoé môi của anh cong lên thành một nụ cười trêu đùa. “Lẽ nào còn giả được sao? Vô vị! Anh mau ăn đi!” Cô úp mở muốn chuyển chủ đề, dáng vẻ bắt đầu chột dạ mang theo vài phần thẹn thùng, khiến trong lòng Lạc Thần Hi chợt dao động.
“Bữa cơm này tính cho tôi vậy.” Anh nhấp một ngụm rượu vang, nói. “À, được chứ.” Cuối cùng anh ta đã có lỗi với lương tâm rồi chứ gì.
“Nhưng, có điều kiện.” Xem kìa, nhà tư bản chính là keo kiệt, chuyện gì đều phải nói điều kiện. “Điều kiện gì vậy?” Cô nhận ra sự nguy hiểm trong đôi mắt tà mị đó của anh. “Sau này mỗi ngày đến khách sạn làm cơm cho tôi.” “Không được!” Điều kiện gì thế này? Cô lại không phải người giúp việc, cô chỉ là trợ lý trong công việc của anh ta. “Không được ư? Vậy tôi chỉ còn cách hỏi thử anh ta, còn nữa, chuyện tối qua có cần nói với anh ta một chút không?” Lạc Thần Hi để lộ một ánh mắt cực kỳ ám muội, nghiêng mặt qua ra hiệu cho cô nhìn về một hướng nào đó. La Thiên Nhã nhìn theo hướng đó, Kha Tử Thích đang đi về phía cô, hai mắt cô chợt tối sầm, thầm kêu không ổn, cô nhìn mặt đất cách cửa sổ mấy chục tầng, nếu như nhảy từ đây xuống chắc là ngay cả xương cũng nát vụn, cổ không thể làm được.
Lạc Thần Hi dán chặt mắt vào cô, uy hiếp: “Thế nào? Đã suy nghĩ xong chưa?”
Bình luận facebook