Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-302
Chương 302: Đêm khuya mua say
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lạc Thần Hi híp mắt lại như muốn nhìn thấu tâm tư của cổ, xem xem cô có đang nói dối không, thế nhưng ánh mắt anh lại trở nên mơ hồ.
Hốc mắt đỏ lên, tim như một tấm gương rơi xuống đất phát ra tiếng kêu “loảng xoảng”, vỡ thành từng mảnh nhỏ không tìm thấy được.
“Vì sao?” Anh lạnh lùng hỏi.
Nước mắt lã chã rơi xuống, La Thiên Nhã quay đầu sang chỗ khác, nhìn mặt đất: “Không vì sao cả, chỉ là không muốn ngây người bên cạnh anh nữa thôi.” Nhìn anh.” Anh hét to, dùng sức tôm chặt lấy tay cô.
Em không muốn gặp lại anh nữa.” Lạc Thần Hi chỉ vào Kha Tử Thích: “Vì anh ta? Vì anh ta sao?” “Không phải.” La Thiên Nhã phủ nhận.
Cô không thể để Kha Tử Thích bị oan được.
Nếu cô thừa nhận thì3nhất định Lạc Thần Hi sẽ đối phó kịch liệt với Kha Tử Thích.
Cô không muốn nhìn hai người bọn họ gây thương tổn lẫn nhau.
Chuyện này không liên quan gì tới Tử Thích cả.
Cô không thể làm như vậy.
Lạc Thần Hi tóm lấy tay cô một lần nữa: “Vậy em nói đi, vì sao? La Thiên Nhã, em muốn nói dối thì cũng phải tìm lý do nào hợp lý một chút chứ? Hay là đến cả nói dối em cũng lười viện cớ?” “Anh buông ra!” La Thiên Nhã giãy giụa.
Kha Tử Thích đi lên tóm lấy cổ tay Lạc Thần Hi.
“Buông cô ấy ra.” Anh lạnh lùng nói với Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi hừ một tiếng, cười như không cười.
La Thiên Nhã cắn răng, không muốn nhìn anh.
“Nhìn anh!” Anh càng rống to hơn.
“Anh còn muốn em nói rõ ràng tới thế nào2nữa? Em không muốn ở lại bên cạnh anh, bởi vì em không yêu anh nữa.
Em sẽ không bao giờ yêu anh nữa! Anh đã hiểu chưa?” La Thiên Nhã dứt khoát gạt tay anh ra, lạnh lùng nói.
Lạc Thần Hi lắc đầu, liên tục lùi về sau mấy bước: “Em nói dối! Đây không phải sự thật, em nói lại cho anh biết đi.” “Lạc Thần Hi, anh đã tận mắt thấy rồi mà còn chưa tin? Tại sao anh không tin? Có tin hay không tùy anh, mời anh rời khỏi chỗ này.
Lạc Thần Hi tóm lấy tay cô một lần nữa: “Vậy em nói đi, vì sao? La Thiên Nhã, em muốn nói dối thì cũng phải tìm lý do nào hợp lý một chút chứ? Hay là đến cả nói dối em cũng lười viện cớ?” “Anh buông ra!” La Thiên Nhã giãy giụa.
Kha Tử3Thích đi lên tóm lấy cổ tay Lạc Thần Hi.
“Buông cô ấy ra.” Anh lạnh lùng nói với Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi hừ một tiếng, cười như không cười.
Ánh mắt anh nhìn Kha Tử Thích tràn ngập địch ý: “Tôi bảo anh cút ngay.” Anh gằn từng chữ.
Hai người đàn ông nhìn nhau bằng ánh mắt đầy lạnh lùng.
Giống như có bão tuyết đang nổi lên giữa hai người, đâm thẳng vào lòng.
Bọn họ đấu nhau bằng mắt, không ai nhường ai.
Là Thiên Nhã muốn rút tay mình ra khỏi tay Lạc Thần Hi nhưng dù là đang đấu mắt với Kha Tử Thích nhưng lực tay anh vẫn chẳng giảm đi chút nào.
“Buông ra, anh làm em đau quá!” Cô dùng sức giãy giụa.
“Buông cô ấy ra! Nghe hiểu không?” Kha Tử Thích nói lại một lần nữa.
Lạc Thần Hi cười như không cười, buông tay cô9ra.
La Thiên Nhã lập tức ngã nhào xuống đất.
“A!” La Thiên Nhã ngã xuống, nhẹ kêu lên một tiếng.
“Thiên Nhã!” Kha Tử Thích khẩn trương đi sang dìu cô.
“Không sao chứ?” Anh đỡ cô lên, nét mặt lộ ra sự thương yêu và lo lắng.
La Thiên Nhã yếu đuối tựa vào lòng Kha Tử Thích, lắc đầu.
Trước mặt cô toàn là sao, đầu thì choáng váng muốn ngất.
“Đau đầu quá.” Cô đỡ trán, nói.
Lạc Thần Hi nắm chặt hai tay nhìn động tác thân mật giữa hai người.
Tim anh như rơi thẳng xuống hố băng sâu vạn trượng, cả người lạnh lẽo.
Như một lưỡi dao sắc bén, hung hăng đâm cho anh mấy nhát.
Giờ đây, anh như kẻ thứ ba, một kẻ ngoài cuộc xông vào nhìn tình cảm nồng nàn của bọn họ.
Hai người bọn họ tâm đầu ý hợp là thế, anh lại giống một kẻ không3biết điều chen chân vào, phá hỏng khoảng thời gian tốt đẹp của bọn họ.
Trước khi tới đây, anh đã tự nhủ với bản thân mình rằng, nhìn thấy La Thiên Nhã không được tức giận, không được phát cáu, không nên vì chuyện cô không từ mà biệt, im lặng không tiếng động rời khỏi mình lâu như vậy mà trách cô.
Là cô có nỗi khổ khó nói, là cô bị ép buộc.
Nhưng, tình huống này không giống như những gì anh tưởng tượng.
Nếu anh đưa cô về bên mình, có vẻ như là đang cưỡng ép cô vậy.
“Thiên Nhã, anh hỏi em một lần nữa.
Em có theo anh về không?” Anh rít từng chữ qua kẽ răng, hốc mắt nóng lên.
La Thiên Nhã đỡ lấy cái đầu nhỏ choáng váng, nhìn dáng vẻ bị thương của anh mà tim đau đớn như bị xé toạc ra, trên mặt cắt không còn giọt máu nào.
“Trả lời anh!” Lạc Thần Hi hét to.
“Đừng ép cô ấy, được không?” Nhìn La Thiên Nhã cứ phải nghĩ một đằng trả lời một nẻo, ép bản thân phải chôn sâu những điều thật lòng, Kha Tử Thích không đành lòng, quay sang nói với Lạc Thần Hi với giọng cầu khẩn.
Những lời này vào tai Lạc Thần Hi lại có ý nghĩa khác.
Lạc Thần Hi cười nhạt: “Được, anh không ép em nữa.
La Thiên Nhã, đây là do em tự chọn.
Em đừng có hối hận về sự lựa chọn ngày hôm nay của mình.” “Em sẽ không hối hận.” La Thiên Nhã “quả quyết” đáp.
Lạc Thần Hi gật đầu, cảm thấy thật nực cười.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh yêu một người con gái, anh cứ tưởng là người con gái ấy cũng toàn tâm toàn ý yêu mình.
Cứ tưởng rằng người con gái ấy giống như một khối thủy tinh, không có bí mật, thuần khiết không tì vết, nhưng không ngờ.
Cổ suy nghĩ cái gì, anh hoàn toàn không biết gì cả! “Được thôi, nếu em đã muốn ở bên cạnh anh ta thì tùy em.” Lạc Thần Hi bỏ lại một câu, dứt khoát rời đi.
Nhìn theo bóng lưng anh rời đi không hề lưu luyến, La Thiên Nhã yếu ớt ngã xuống đất, khóc thất thanh.
Cô không còn cách nào khác nữa.
Xin lỗi, thật sự xin lỗi.
Kha Tử Thích nhìn cô, trông cô khóc rống lên như vậy mà không biết phải làm sao, đau lòng không thôi.
“Thiên Nhã, đừng khóc nữa.
Ngoan, vào thôi, không khóc nữa.” “Anh đi vào đi, em muốn yên lặng một mình.” La Thiên Nhã lau nước mắt, yếu ớt nói.
“Thiên Nhã...” “Để cho em yên lặng một mình đi.
Van anh đấy, Tử Thích.” Kha Tử Thích thở dài, đành về một mình.
***
Trong quán bar, ca sĩ đang đứng trên sân khấu lắc lư vui vẻ, từng nốt nhạc như có thể chữa lành con tim.
Lạc Thần Hi một mình uống rượu.
Âm nhạc dù có làm rung động con tim tới đâu cũng không thoát được khỏi chữ yêu.
Biết bao nhiêu câu chuyện tình yêu khắc cốt ghi tâm đã biến thành lời bài hát, làm cho nó trở nên có linh hồn, biết an ủi.
Tình yêu là gì? Tới tận bây giờ, Lạc Thần Hi anh vẫn không hiểu, không thèm khát nó.
Bỗng nhiên được trầm mê trong đó, anh lại tự nhắc nhở bản thân rằng không được tin bất kỳ ai, không tin tình yêu, không tin vào tình yêu chó má ấy.
Rượu chảy xuống, xoa dịu đi cơn đau xót trong người.
Tim như có cái gì đó xuyên qua, đau lắm.
“Thần, đừng uống nữa.” Hạ Vân Cẩm ngồi xuống bên cạnh, cướp lấy chén rượu, khuyên nhủ.
Khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên.
Chắc là anh say rồi.
Không thì sao có thể nhìn người phụ nữ trước mặt này thành La Thiên Nhã? “Thiên Nhã, em về rồi? Lời hôm nay em nói là nói dối đúng không?” Anh dùng một tay ôm lấy Hạ Vân Cẩm, dịu dàng nói.
Đáy mắt Hạ Vân Cẩm xẹt qua tia oán hận.
La Thiên Nhã, trong mắt anh chỉ có mỗi La Thiên Nhã thôi sao? Cô ta ôm anh, vỗ nhẹ lên lưng: “Thần, anh uống say rồi.” “Anh không say.
Thiên Nhã, em biết không? Anh nhớ em, thật sự rất nhớ em.” Anh vùi đầu vào sau cổ cô ta, dụi cằm, nghẹn ngào nói.
Hạ Vân Cẩm nằm trên vai anh, mũi cay cay: “Thần, em cũng rất nhớ anh.” Đã bao lâu rồi cô ta chưa được Thần ôm nhỉ? Một năm? Hai năm? Không đúng, từ trước tới nay, Thần chưa cho cô ta bất kỳ cái ôm ấm áp nào.
Trước đây, cái ôm của anh hờ hững tới mức làm cho cô ta lạnh cả người.
Nhưng giờ đây, nằm trong lòng anh rất ấm áp, làm cho người ta không muốn rời khỏi.
Nhưng, cái ôm ấm áp của anh lại dành cho một người phụ nữ khác.
Anh yêu La Thiên Nhã.
Cái này là dành cho La Thiên Nhã.
Cô ta cắn răng, hưởng thụ cảm giác được anh ôm.
Tốt quá! Nếu không phải có La Thiên Nhã, tình yêu của Lạc Thần Hi không sớm thì muộn cũng thuộc về cô ta, nhưng La Thiên Nhã chết tiệt lại hết lần này tới lần khác xuất hiện trong cuộc sống của cô ta và Lạc Thần Hi, không đuổi đi được.
Cướp được Thần đi, trong tay cô có Thần, có hai đứa con với Thần.
Lợi thế trong tay cô là có tình yêu của Thần, có cả hai đứa con trai ruột với anh.
Còn cô ta thì sao? Có cái gì? Bây giờ cô ta chẳng có cái gì cả.
Ngay đến cái ôm cũng là khi Lạc Thần Hi uống say, cô ta mới có được.
Nực cười.
Quá là nực cười.
Thần, anh ôm em, nhưng người anh nhớ lại là La Thiên Nhã, anh có nghĩ tới cảm nhận của em không? Đúng thế, sao anh có thể để ý tới cảm nhận của em.
Ngay cả khi em muốn chết, phản ứng của anh cũng lạnh lùng, vô tình.
“Thiên Nhã, đừng rời khỏi anh.
Không được rời khỏi anh.” Lạc Thần Hi nằm trên vai cô ta, thủ thỉ.
“Thần, yên tâm đi, em sẽ không rời khỏi anh.” Hạ Vân Cẩm vuốt đầu anh, an ủi.
“Thiên Nhã, Thiên Nhã, không được đi.” “Em không đi, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, Thần.” Lạc Thần Hi đẩy nhẹ cô ta ra, nhìn cô ta bằng ánh mắt mờ mịt: “Thiên Nhã, Thiên Nhã.” Giọng nói nhỏ nhẹ nỉ non, anh từ từ tiến sát vào gần cô ta hơn.
Đột nhiên, người phụ nữ trước mắt hiện lên rõ ràng.
Anh đẩy cô ta ra: “Cô không phải Thiên Nhã! Cô không phải Thiên Nhã!” Hạ Vân Cẩm bị anh đẩy ngã xuống đất, đau tới nhe răng trợn mắt: “Thần, em là Vân Cẩm.” Cô ta bò dậy, tóm lấy cánh tay anh, dịu dàng nói.
Dịu dàng trong mắt Lạc Thần Hi biến mất, chỉ còn lại lạnh lùng và xa cách.
“Cô cút ngay! Người phụ nữ này, cô đừng có lại gần tôi!” Lạc Thần Hi vừa nói vừa lảo đảo đi ra ngoài.
“Thần!” Hạ Vân Cẩm muốn đuổi theo nhưng có người phía sau tóm lấy cánh tay cô ta.
“Cô bỏ ra...” Hạ Vân Cẩm nghiêng đầu nhìn Hạ Nhất Y.
“Đừng đuổi theo, tài xế của Chủ tịch đang ở bên ngoài.
Anh ta sẽ đưa anh ấy về.” Hạ Vân Cẩm hất tay cô ta ra: “Cô quản được tôi chắc?” “Cô nghĩ Chủ tịch sẽ yêu cô sao? Bây giờ cô đuổi theo sẽ càng làm anh ấy thêm chán ghét cô thôi, hiểu không? Anh ấy sẽ chán ghét cô hơn.” Hạ Nhất Y nhếch môi, cười như không cười.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hốc mắt đỏ lên, tim như một tấm gương rơi xuống đất phát ra tiếng kêu “loảng xoảng”, vỡ thành từng mảnh nhỏ không tìm thấy được.
“Vì sao?” Anh lạnh lùng hỏi.
Nước mắt lã chã rơi xuống, La Thiên Nhã quay đầu sang chỗ khác, nhìn mặt đất: “Không vì sao cả, chỉ là không muốn ngây người bên cạnh anh nữa thôi.” Nhìn anh.” Anh hét to, dùng sức tôm chặt lấy tay cô.
Em không muốn gặp lại anh nữa.” Lạc Thần Hi chỉ vào Kha Tử Thích: “Vì anh ta? Vì anh ta sao?” “Không phải.” La Thiên Nhã phủ nhận.
Cô không thể để Kha Tử Thích bị oan được.
Nếu cô thừa nhận thì3nhất định Lạc Thần Hi sẽ đối phó kịch liệt với Kha Tử Thích.
Cô không muốn nhìn hai người bọn họ gây thương tổn lẫn nhau.
Chuyện này không liên quan gì tới Tử Thích cả.
Cô không thể làm như vậy.
Lạc Thần Hi tóm lấy tay cô một lần nữa: “Vậy em nói đi, vì sao? La Thiên Nhã, em muốn nói dối thì cũng phải tìm lý do nào hợp lý một chút chứ? Hay là đến cả nói dối em cũng lười viện cớ?” “Anh buông ra!” La Thiên Nhã giãy giụa.
Kha Tử Thích đi lên tóm lấy cổ tay Lạc Thần Hi.
“Buông cô ấy ra.” Anh lạnh lùng nói với Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi hừ một tiếng, cười như không cười.
La Thiên Nhã cắn răng, không muốn nhìn anh.
“Nhìn anh!” Anh càng rống to hơn.
“Anh còn muốn em nói rõ ràng tới thế nào2nữa? Em không muốn ở lại bên cạnh anh, bởi vì em không yêu anh nữa.
Em sẽ không bao giờ yêu anh nữa! Anh đã hiểu chưa?” La Thiên Nhã dứt khoát gạt tay anh ra, lạnh lùng nói.
Lạc Thần Hi lắc đầu, liên tục lùi về sau mấy bước: “Em nói dối! Đây không phải sự thật, em nói lại cho anh biết đi.” “Lạc Thần Hi, anh đã tận mắt thấy rồi mà còn chưa tin? Tại sao anh không tin? Có tin hay không tùy anh, mời anh rời khỏi chỗ này.
Lạc Thần Hi tóm lấy tay cô một lần nữa: “Vậy em nói đi, vì sao? La Thiên Nhã, em muốn nói dối thì cũng phải tìm lý do nào hợp lý một chút chứ? Hay là đến cả nói dối em cũng lười viện cớ?” “Anh buông ra!” La Thiên Nhã giãy giụa.
Kha Tử3Thích đi lên tóm lấy cổ tay Lạc Thần Hi.
“Buông cô ấy ra.” Anh lạnh lùng nói với Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi hừ một tiếng, cười như không cười.
Ánh mắt anh nhìn Kha Tử Thích tràn ngập địch ý: “Tôi bảo anh cút ngay.” Anh gằn từng chữ.
Hai người đàn ông nhìn nhau bằng ánh mắt đầy lạnh lùng.
Giống như có bão tuyết đang nổi lên giữa hai người, đâm thẳng vào lòng.
Bọn họ đấu nhau bằng mắt, không ai nhường ai.
Là Thiên Nhã muốn rút tay mình ra khỏi tay Lạc Thần Hi nhưng dù là đang đấu mắt với Kha Tử Thích nhưng lực tay anh vẫn chẳng giảm đi chút nào.
“Buông ra, anh làm em đau quá!” Cô dùng sức giãy giụa.
“Buông cô ấy ra! Nghe hiểu không?” Kha Tử Thích nói lại một lần nữa.
Lạc Thần Hi cười như không cười, buông tay cô9ra.
La Thiên Nhã lập tức ngã nhào xuống đất.
“A!” La Thiên Nhã ngã xuống, nhẹ kêu lên một tiếng.
“Thiên Nhã!” Kha Tử Thích khẩn trương đi sang dìu cô.
“Không sao chứ?” Anh đỡ cô lên, nét mặt lộ ra sự thương yêu và lo lắng.
La Thiên Nhã yếu đuối tựa vào lòng Kha Tử Thích, lắc đầu.
Trước mặt cô toàn là sao, đầu thì choáng váng muốn ngất.
“Đau đầu quá.” Cô đỡ trán, nói.
Lạc Thần Hi nắm chặt hai tay nhìn động tác thân mật giữa hai người.
Tim anh như rơi thẳng xuống hố băng sâu vạn trượng, cả người lạnh lẽo.
Như một lưỡi dao sắc bén, hung hăng đâm cho anh mấy nhát.
Giờ đây, anh như kẻ thứ ba, một kẻ ngoài cuộc xông vào nhìn tình cảm nồng nàn của bọn họ.
Hai người bọn họ tâm đầu ý hợp là thế, anh lại giống một kẻ không3biết điều chen chân vào, phá hỏng khoảng thời gian tốt đẹp của bọn họ.
Trước khi tới đây, anh đã tự nhủ với bản thân mình rằng, nhìn thấy La Thiên Nhã không được tức giận, không được phát cáu, không nên vì chuyện cô không từ mà biệt, im lặng không tiếng động rời khỏi mình lâu như vậy mà trách cô.
Là cô có nỗi khổ khó nói, là cô bị ép buộc.
Nhưng, tình huống này không giống như những gì anh tưởng tượng.
Nếu anh đưa cô về bên mình, có vẻ như là đang cưỡng ép cô vậy.
“Thiên Nhã, anh hỏi em một lần nữa.
Em có theo anh về không?” Anh rít từng chữ qua kẽ răng, hốc mắt nóng lên.
La Thiên Nhã đỡ lấy cái đầu nhỏ choáng váng, nhìn dáng vẻ bị thương của anh mà tim đau đớn như bị xé toạc ra, trên mặt cắt không còn giọt máu nào.
“Trả lời anh!” Lạc Thần Hi hét to.
“Đừng ép cô ấy, được không?” Nhìn La Thiên Nhã cứ phải nghĩ một đằng trả lời một nẻo, ép bản thân phải chôn sâu những điều thật lòng, Kha Tử Thích không đành lòng, quay sang nói với Lạc Thần Hi với giọng cầu khẩn.
Những lời này vào tai Lạc Thần Hi lại có ý nghĩa khác.
Lạc Thần Hi cười nhạt: “Được, anh không ép em nữa.
La Thiên Nhã, đây là do em tự chọn.
Em đừng có hối hận về sự lựa chọn ngày hôm nay của mình.” “Em sẽ không hối hận.” La Thiên Nhã “quả quyết” đáp.
Lạc Thần Hi gật đầu, cảm thấy thật nực cười.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh yêu một người con gái, anh cứ tưởng là người con gái ấy cũng toàn tâm toàn ý yêu mình.
Cứ tưởng rằng người con gái ấy giống như một khối thủy tinh, không có bí mật, thuần khiết không tì vết, nhưng không ngờ.
Cổ suy nghĩ cái gì, anh hoàn toàn không biết gì cả! “Được thôi, nếu em đã muốn ở bên cạnh anh ta thì tùy em.” Lạc Thần Hi bỏ lại một câu, dứt khoát rời đi.
Nhìn theo bóng lưng anh rời đi không hề lưu luyến, La Thiên Nhã yếu ớt ngã xuống đất, khóc thất thanh.
Cô không còn cách nào khác nữa.
Xin lỗi, thật sự xin lỗi.
Kha Tử Thích nhìn cô, trông cô khóc rống lên như vậy mà không biết phải làm sao, đau lòng không thôi.
“Thiên Nhã, đừng khóc nữa.
Ngoan, vào thôi, không khóc nữa.” “Anh đi vào đi, em muốn yên lặng một mình.” La Thiên Nhã lau nước mắt, yếu ớt nói.
“Thiên Nhã...” “Để cho em yên lặng một mình đi.
Van anh đấy, Tử Thích.” Kha Tử Thích thở dài, đành về một mình.
***
Trong quán bar, ca sĩ đang đứng trên sân khấu lắc lư vui vẻ, từng nốt nhạc như có thể chữa lành con tim.
Lạc Thần Hi một mình uống rượu.
Âm nhạc dù có làm rung động con tim tới đâu cũng không thoát được khỏi chữ yêu.
Biết bao nhiêu câu chuyện tình yêu khắc cốt ghi tâm đã biến thành lời bài hát, làm cho nó trở nên có linh hồn, biết an ủi.
Tình yêu là gì? Tới tận bây giờ, Lạc Thần Hi anh vẫn không hiểu, không thèm khát nó.
Bỗng nhiên được trầm mê trong đó, anh lại tự nhắc nhở bản thân rằng không được tin bất kỳ ai, không tin tình yêu, không tin vào tình yêu chó má ấy.
Rượu chảy xuống, xoa dịu đi cơn đau xót trong người.
Tim như có cái gì đó xuyên qua, đau lắm.
“Thần, đừng uống nữa.” Hạ Vân Cẩm ngồi xuống bên cạnh, cướp lấy chén rượu, khuyên nhủ.
Khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên.
Chắc là anh say rồi.
Không thì sao có thể nhìn người phụ nữ trước mặt này thành La Thiên Nhã? “Thiên Nhã, em về rồi? Lời hôm nay em nói là nói dối đúng không?” Anh dùng một tay ôm lấy Hạ Vân Cẩm, dịu dàng nói.
Đáy mắt Hạ Vân Cẩm xẹt qua tia oán hận.
La Thiên Nhã, trong mắt anh chỉ có mỗi La Thiên Nhã thôi sao? Cô ta ôm anh, vỗ nhẹ lên lưng: “Thần, anh uống say rồi.” “Anh không say.
Thiên Nhã, em biết không? Anh nhớ em, thật sự rất nhớ em.” Anh vùi đầu vào sau cổ cô ta, dụi cằm, nghẹn ngào nói.
Hạ Vân Cẩm nằm trên vai anh, mũi cay cay: “Thần, em cũng rất nhớ anh.” Đã bao lâu rồi cô ta chưa được Thần ôm nhỉ? Một năm? Hai năm? Không đúng, từ trước tới nay, Thần chưa cho cô ta bất kỳ cái ôm ấm áp nào.
Trước đây, cái ôm của anh hờ hững tới mức làm cho cô ta lạnh cả người.
Nhưng giờ đây, nằm trong lòng anh rất ấm áp, làm cho người ta không muốn rời khỏi.
Nhưng, cái ôm ấm áp của anh lại dành cho một người phụ nữ khác.
Anh yêu La Thiên Nhã.
Cái này là dành cho La Thiên Nhã.
Cô ta cắn răng, hưởng thụ cảm giác được anh ôm.
Tốt quá! Nếu không phải có La Thiên Nhã, tình yêu của Lạc Thần Hi không sớm thì muộn cũng thuộc về cô ta, nhưng La Thiên Nhã chết tiệt lại hết lần này tới lần khác xuất hiện trong cuộc sống của cô ta và Lạc Thần Hi, không đuổi đi được.
Cướp được Thần đi, trong tay cô có Thần, có hai đứa con với Thần.
Lợi thế trong tay cô là có tình yêu của Thần, có cả hai đứa con trai ruột với anh.
Còn cô ta thì sao? Có cái gì? Bây giờ cô ta chẳng có cái gì cả.
Ngay đến cái ôm cũng là khi Lạc Thần Hi uống say, cô ta mới có được.
Nực cười.
Quá là nực cười.
Thần, anh ôm em, nhưng người anh nhớ lại là La Thiên Nhã, anh có nghĩ tới cảm nhận của em không? Đúng thế, sao anh có thể để ý tới cảm nhận của em.
Ngay cả khi em muốn chết, phản ứng của anh cũng lạnh lùng, vô tình.
“Thiên Nhã, đừng rời khỏi anh.
Không được rời khỏi anh.” Lạc Thần Hi nằm trên vai cô ta, thủ thỉ.
“Thần, yên tâm đi, em sẽ không rời khỏi anh.” Hạ Vân Cẩm vuốt đầu anh, an ủi.
“Thiên Nhã, Thiên Nhã, không được đi.” “Em không đi, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, Thần.” Lạc Thần Hi đẩy nhẹ cô ta ra, nhìn cô ta bằng ánh mắt mờ mịt: “Thiên Nhã, Thiên Nhã.” Giọng nói nhỏ nhẹ nỉ non, anh từ từ tiến sát vào gần cô ta hơn.
Đột nhiên, người phụ nữ trước mắt hiện lên rõ ràng.
Anh đẩy cô ta ra: “Cô không phải Thiên Nhã! Cô không phải Thiên Nhã!” Hạ Vân Cẩm bị anh đẩy ngã xuống đất, đau tới nhe răng trợn mắt: “Thần, em là Vân Cẩm.” Cô ta bò dậy, tóm lấy cánh tay anh, dịu dàng nói.
Dịu dàng trong mắt Lạc Thần Hi biến mất, chỉ còn lại lạnh lùng và xa cách.
“Cô cút ngay! Người phụ nữ này, cô đừng có lại gần tôi!” Lạc Thần Hi vừa nói vừa lảo đảo đi ra ngoài.
“Thần!” Hạ Vân Cẩm muốn đuổi theo nhưng có người phía sau tóm lấy cánh tay cô ta.
“Cô bỏ ra...” Hạ Vân Cẩm nghiêng đầu nhìn Hạ Nhất Y.
“Đừng đuổi theo, tài xế của Chủ tịch đang ở bên ngoài.
Anh ta sẽ đưa anh ấy về.” Hạ Vân Cẩm hất tay cô ta ra: “Cô quản được tôi chắc?” “Cô nghĩ Chủ tịch sẽ yêu cô sao? Bây giờ cô đuổi theo sẽ càng làm anh ấy thêm chán ghét cô thôi, hiểu không? Anh ấy sẽ chán ghét cô hơn.” Hạ Nhất Y nhếch môi, cười như không cười.
Bình luận facebook