Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-320
Chương 320: Vua của hoàng hậu
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cô dùng sức tôm chặt lấy cánh tay Kha Tử Thích.
Kha Tử Thích nhẹ nhàng vỗ tay cô, tặng cô một ánh mắt an ủi.
Mọi người tản ra nhường đường như đã biết sẵn hướng mà cô đi tới, cô phải đi tới điểm kết thúc.
Mà điểm kết thúc là anh, Lạc Thần Hi.
Đứng trước mặt Lạc Thần Hi và hai bảo bối nhỏ, cô phải đưa ra lựa chọn của mình.
Đã đối mặt thì dù thế nào anh cũng sẽ ở bên cạnh cô.
La Thiên Nhã cảm nhận được sự khích lệ của Kha Tử Thích.
Cô hít sâu một hơi, đi về phía Lạc Thần Hi mà sắc mặt không đổi.
Chiếc váy dài màu trắng thướt tha, đơn giản mà tao nhã.
Con đường3thông thoáng được mọi người nhường lại làm tim La Thiên Nhã run lên.
Hai bảo bối nhỏ đang đứng cạnh Lạc Thần Hi cũng chăm chú nhìn cô, tựa như đang đợi cô đi tới.
Lạc Thần Hi, La Tiểu Bảo, Lạc Lăng cùng chăm chú nhìn La Thiên Nhã.
Cảm xúc trong ánh mắt nóng bỏng mà phức tạp.
La Thiên Nhã dừng chân.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lạc Thần Hi và hai bảo bối nhỏ, chân cô như mất hết sức lực, dũng khí và quyết tâm vất vả lắm mới nâng lên được lập tức bị đánh tan thành mây khói.
Kha Tử Thích buông tay cô ra, đổi thành cầm tay, mười ngón tay đan chặt.
Mọi người xung quanh lập tức thấp giọng ồn ào.
Mười ngón tay2đan chặt như này là động tác giữa các đôi yêu nhau mà.
Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, giờ phút này, Kha Tử Thích chỉ muốn truyền cho cô thêm dũng khí.
Đã đối mặt thì dù thế nào anh cũng sẽ ở bên cạnh cô.
La Thiên Nhã cảm nhận được sự khích lệ của Kha Tử Thích.
Cô hít sâu một hơi, đi về phía Lạc Thần Hi mà sắc mặt không đổi.
Chiếc váy dài màu trắng thướt tha, đơn giản mà tao nhã.
Tóc được búi lên, mấy lọn tóc ngắn tùy ý bám trên phần gáy trắng nõn nhưng không làm mất đi vẻ đẹp.
So với trước đây, cô gầy đi rất nhiều nhưng khí chất lại nổi bật.
Đồ Hoa Kỳ đứng ở một bên với3Hàn Vũ Triết, trông thấy La Thiên Nhã nắm tay Kha Tử Thích đi vào, không kìm được mà hít một hơi khí lạnh.
Cô kéo Hàn Vũ Triết tới đứng bên cạnh hai bảo bối nhỏ, cùng nhìn chăm chú La Thiên Nhã đang bước về phía này.
Giờ phút này, dường như mọi người đã tập trung hết ánh mắt lên người La Thiên Nhã, nhưng cũng có một số người nhìn sang tiêu điểm khác, đó chính là Lạc Thần Hi.
Người phụ nữ của mình đi theo người đàn ông khác mà còn mười ngón tay đan vào nhau, hơn nữa người đó còn là bạn hợp tác của anh, Kha Tử Thích.
Mấy người ngoài giới khi thì nghe được tin đồn hai người bất hòa,9lúc lại nghe được họ rất thân thiết, những hoài nghi đó đều được thông suốt khi thấy La Thiên Nhã bước lên sân khấu.
Mọi người đang chờ xem phản ứng của Lạc Thần Hi.
Tức giận? Đố kỵ? Hay là căm hận vì mình bị sỉ nhục? Nhưng bọn họ sai rồi, Lạc Thần Hi không hề có biểu cảm giống như trong tưởng tượng.
Ngược lại, anh hơi cong môi, lộ ra nụ cười làm điên đảo chúng sinh.
Nhưng hàm nghĩa nụ cười đó quá sâu, bọn họ nhìn không hiểu.
Hai người đi tới trước mặt Lạc Thần Hi.
Anh, hai bảo bối nhỏ, Đồ Họa Kỳ, Hàn Vũ Triết, từng người có những biểu cảm khác nhau.
Ngay cả mấy vị khách quý được mời tới cũng thấy3xấu hổ thay bọn họ, nhưng những người được mời tới tham dự buổi tiệc hôm nay đều là những người có mặt mũi, kinh nghiệm xã giao đầy đủ, hơn nữa còn có tri thức nền qua một phen thu hút ánh nhìn, bọn họ nhao nhao chuyển tầm mắt sang hướng khác.
Ai uống rượu thì uống rượu, cần xã giao thì xã giao, nói đùa cười rộ lên.
Dù sao thì bọn họ cũng chỉ là khách được mời tới tiệc ăn mừng, chủ nhân bữa tiệc gặp phải chuyện khó xử, bọn họ không thể để lộ ra bộ mặt hóng hớt được.
Nhỡ họ không cẩn thận, đắc tội với Lạc Thần Hi, làm anh thẹn quá hóa giận thì hậu quả hết sức nghiêm trọng.
“Mami.” La Tiểu Bảo cất tiếng gọi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Lạc Lặng nhìn La Thiên Nhã, cố nén xúc động muốn lao lên ôm lấy cô.
La Thiên Nhã ngồi xổm xuống, dang tay ra ôm hai bảo bối nhỏ vào lòng.
“Bé cưng, mami xin lỗi.” Hai bảo bối nhỏ ôm chặt La Thiên Nhã, mấy mẹ con dường như muốn khóc nấc lên.
Đồ Hoa Kỳ thấy mọi người ồn ào chuyển tầm mắt về phía này thì kéo La Thiên Nhã lên, nói thầm bên tai: “Được rồi, được rồi, đừng khóc ở đây.
Trong hội trường có nhiều phóng viên lắm đấy.” La Thiên Nhã lau nước mắt còn vương trên khóe mắt, nhìn Đồ Hoa Kỳ tỏ ý muốn xin lỗi.
Trong khoảng thời gian cô không ở đây, chắc là Đồ Hoa Kỳ lo lắng lắm.
Vì biết Đồ Hoa Kỳ nóng nảy nên cô không nói sự thật cho cô ấy biết, càng không liên lạc gì.
Đồ Hoa Kỳ hiểu cô đang áy náy cái gì, quay sang nhìn La Thiên Nhã bằng ánh mắt quái dị.
Dù thế nào thì một cô gái nhỏ như cậu cũng phải liên lạc với tớ chứ? Cậu có coi tớ là bạn thân không? Sao cậu lại đi cùng Kha Tử Thích? Quên đi, nhiều vấn đề quá, sau tối nay cô sẽ hỏi rõ.
Lạc Thần Hi nhìn Kha Tử Thích bằng ánh mắt thâm sâu khó dò, mà Kha Tử Thích cũng nhìn anh với ánh mắt phức tạp.
Hai bảo bối nhỏ liếc nhìn nhau, tựa như đang trao đổi nội dung.
“Chủ tịch Kha, anh tới muộn quá.” Lạc Thần Hi mở miệng, phá vỡ bầu không khí xấu hổ giữa mọi người, trong lúc nói chuyện còn đưa tay qua kèo La Thiên Nhã.
Giây tiếp theo, từ bên cạnh Kha Tử Thích, cô bị kéo vào lồng ngực anh.
La Thiên Nhã kinh hãi nhưng Đồ Hoa Kỳ và hai bảo bối nhỏ rất vui vẻ.
“Anh làm gì thế? Thả...” Lạc Thần Hi che miệng cô lại, ghé sát bên tai nói bằng âm lượng chỉ mình cô nghe được: “Đừng nói chuyện, không anh giải quyết em ngay tại chỗ.” La Thiên Nhã không thèm để ý tới lời đe dọa của anh, muốn giằng tay ra nhưng anh lại nắm chặt không buông.
Giãy dụa một hồi, La Thiên Nhã cũng phải dừng lại hồi phục sức lực, tùy ý để cho anh nắm tay, đứng bên cạnh.
Kha Tử Thích thấy hai người liếc mắt đưa tình, nở nụ cười khó hiểu: “Cuối cùng tôi vẫn tới mà.” Anh còn mang theo La Thiên Nhã tới.
Lạc Thần Hi gật đầu: “Đương nhiên là phải tới rồi, buổi tiệc ăn mừng này sao có thể thiếu anh?” Kha Tử Thích cười: “Chủ tịch Lạc đừng nói thế.
Hoạt động kêu gọi lần này phần lớn là kế hoạch của anh, tôi không bỏ bao nhiêu công sức cả.” Lạc Thần Hi vòng tay ôm hông La Thiên Nhã: “Đừng nói thế chứ.
Chủ tịch Kha, dù anh không tốn nhiều công sức cho hoạt động lần này nhưng có phương diện khác bù vào, tôi sẽ không để ý.”
Kha Tử Thích nhìn La Thiên Nhã, cười gượng: “Tôi chỉ làm việc mình nên làm.” Giai điệu waltz vang lên, MC mời Lạc Thần Hi lên sân khấu nhảy điệu đầu tiên.
Người trong hội trường không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn hai người.
Lạc Thần Hi khom lưng, vươn tay ra: “Có thể cùng anh nhảy một điều không?” La Thiên Nhã thấy hai bảo bối nhỏ đang nhìn mình với ánh mắt nóng rực, Đồ Hoa Kỳ, Hàn Vũ Triết thì tặng cho cái nhìn đầy khích lệ.
Sau đó, cô quay sang nhìn Kha Tử Thích.
Ánh mắt dịu dàng của anh lóe lên tia đau buồn.
La Thiên Nhã vươn tay, cầm lấy tay Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi cười, kéo cô đi tới sàn nhảy.
Người trong hội trường vỗ tay hưởng ứng nhiệt liệt.
Họ nhìn vào thì thấy Lạc Thần Hi và La Thiên Nhã giống một đôi tình nhân vừa ầm ĩ cãi nhau một trận.
La Thiên Nhã giận dỗi.
Sau đó, nhờ có lời khuyên của người bạn thân Kha Tử Thích, cô và Lạc Thần Hi lại làm hòa với nhau qua điệu nhảy.
Gia đình một nhà bốn người mà bọn họ ao ước, đố kỵ lại sắp có cuộc sống hài hòa, hạnh phúc rồi.
Đồ Hoa Kỳ và Hàn Vũ Triết liếc mắt nhìn nhau rồi cùng tựa vào nhau.
Họ hi vọng sau đêm nay, La Thiên Nhã sẽ trở về bên cạnh Lạc Thần Hi.
Hai bảo bối nhỏ lại không thoải mái lắm, bởi vì chúng biết tiếp theo cha sẽ làm gì.
Chúng có chút chờ mong và cũng hơi sợ, sợ mami Thiên Nhã không đồng ý.
Nhưng chúng tin rằng cha có thể làm cho mami Thiên Nhã đồng ý.
Kha Tử Thích đứng dưới sàn nhảy nhìn những bước nhảy cực kỳ ăn ý của hai người, không tự chủ được mà nắm chặt tay.
Họ giống như một đôi được trời đất tác thành vậy.
Lúc này đây, anh cảm thấy mình không thể hiểu nổi bản thân.
Dù là kết quả nào thì nó cũng không được như ý anh.
Dù là kết quả nào anh cũng mong Thiên Nhã được hạnh phúc, nhưng những con đường Thiên Nhã lựa chọn, chẳng có cái nào là tốt.
Thấy hai bảo bối nhỏ lo lắng, anh đi tới bên cạnh.
Lạc Lăng phản ứng lạnh nhạt, dán chặt mắt lên cha mẹ ở trên sân khấu, nhưng La Tiểu Bảo thì nắm tay anh, mở to đôi mắt tròn xoe, nhe hàm răng trắng ra cười một cái.
Kha Tử Thích vươn tay xoa đầu La Tiểu Bảo, cười dịu dàng, chỉ là không giấu nổi vẻ đau thương.
Nụ cười ấm áp của chú Tử Thích đây rồi.
La Tiểu Bảo cầm chặt tay anh.
Chú Tử Thích vẫn là chú Tử Thích, chẳng thay đổi chút nào cả.
Giai điệu waltz làm lòng người đắm say.
La Thiên Nhã di chuyển theo bước chân của anh một cách vô thức.
Đi tới, đi lui rồi lại đi lui, đi tới.
Trong khoang mũi ngập tràn mùi hương Cổ Long đặc biệt và hơi thở thuộc về riêng anh, đó là thứ khiến cho cô say mê.
Anh và cô đều không nói gì, chỉ im lặng nhìn nhau.
Tất cả ngôn từ hóa thành sự ăn ý trong điệu nhảy.
Nếu thời gian cứ mãi dừng ở giây phút này, trong khúc nhạc này thì tuyệt biết bao.
Cô tình nguyện ở đây nhảy cùng anh cả đời, ở một chỗ không xa dưới sân khấu là hai bảo bối nhỏ, những người bạn của cô.
Họ ở đây, cô không cần đi đâu hết.
Bọn họ cũng sẽ không vì cô bỏ đi mà đau lòng, khổ sở.
Nhưng, thời gian sẽ không vì một ai đó mà dừng lại vĩnh viễn.
Dù cố tình nguyện hao tổn sức lực cũng không thể làm gì thêm.
Hẳn là cô nên hận người đàn ông trước mặt này.
Nhưng cô lại đem lòng yêu anh, thậm chí còn trời xui đất khiến thế nào mà sinh cho anh hai đứa con trai.
Vận mệnh của cô và anh dường như đã sớm buộc chặt lấy nhau, không tránh được.
Đây là điệu nhảy cuối cùng! Điệu nhảy cuối cùng giữa cô và anh trong cuộc đời này.
“Nhạc hết, người đi“.
Đây chắc là cụm từ hình dung tốt nhất!
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Kha Tử Thích nhẹ nhàng vỗ tay cô, tặng cô một ánh mắt an ủi.
Mọi người tản ra nhường đường như đã biết sẵn hướng mà cô đi tới, cô phải đi tới điểm kết thúc.
Mà điểm kết thúc là anh, Lạc Thần Hi.
Đứng trước mặt Lạc Thần Hi và hai bảo bối nhỏ, cô phải đưa ra lựa chọn của mình.
Đã đối mặt thì dù thế nào anh cũng sẽ ở bên cạnh cô.
La Thiên Nhã cảm nhận được sự khích lệ của Kha Tử Thích.
Cô hít sâu một hơi, đi về phía Lạc Thần Hi mà sắc mặt không đổi.
Chiếc váy dài màu trắng thướt tha, đơn giản mà tao nhã.
Con đường3thông thoáng được mọi người nhường lại làm tim La Thiên Nhã run lên.
Hai bảo bối nhỏ đang đứng cạnh Lạc Thần Hi cũng chăm chú nhìn cô, tựa như đang đợi cô đi tới.
Lạc Thần Hi, La Tiểu Bảo, Lạc Lăng cùng chăm chú nhìn La Thiên Nhã.
Cảm xúc trong ánh mắt nóng bỏng mà phức tạp.
La Thiên Nhã dừng chân.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lạc Thần Hi và hai bảo bối nhỏ, chân cô như mất hết sức lực, dũng khí và quyết tâm vất vả lắm mới nâng lên được lập tức bị đánh tan thành mây khói.
Kha Tử Thích buông tay cô ra, đổi thành cầm tay, mười ngón tay đan chặt.
Mọi người xung quanh lập tức thấp giọng ồn ào.
Mười ngón tay2đan chặt như này là động tác giữa các đôi yêu nhau mà.
Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, giờ phút này, Kha Tử Thích chỉ muốn truyền cho cô thêm dũng khí.
Đã đối mặt thì dù thế nào anh cũng sẽ ở bên cạnh cô.
La Thiên Nhã cảm nhận được sự khích lệ của Kha Tử Thích.
Cô hít sâu một hơi, đi về phía Lạc Thần Hi mà sắc mặt không đổi.
Chiếc váy dài màu trắng thướt tha, đơn giản mà tao nhã.
Tóc được búi lên, mấy lọn tóc ngắn tùy ý bám trên phần gáy trắng nõn nhưng không làm mất đi vẻ đẹp.
So với trước đây, cô gầy đi rất nhiều nhưng khí chất lại nổi bật.
Đồ Hoa Kỳ đứng ở một bên với3Hàn Vũ Triết, trông thấy La Thiên Nhã nắm tay Kha Tử Thích đi vào, không kìm được mà hít một hơi khí lạnh.
Cô kéo Hàn Vũ Triết tới đứng bên cạnh hai bảo bối nhỏ, cùng nhìn chăm chú La Thiên Nhã đang bước về phía này.
Giờ phút này, dường như mọi người đã tập trung hết ánh mắt lên người La Thiên Nhã, nhưng cũng có một số người nhìn sang tiêu điểm khác, đó chính là Lạc Thần Hi.
Người phụ nữ của mình đi theo người đàn ông khác mà còn mười ngón tay đan vào nhau, hơn nữa người đó còn là bạn hợp tác của anh, Kha Tử Thích.
Mấy người ngoài giới khi thì nghe được tin đồn hai người bất hòa,9lúc lại nghe được họ rất thân thiết, những hoài nghi đó đều được thông suốt khi thấy La Thiên Nhã bước lên sân khấu.
Mọi người đang chờ xem phản ứng của Lạc Thần Hi.
Tức giận? Đố kỵ? Hay là căm hận vì mình bị sỉ nhục? Nhưng bọn họ sai rồi, Lạc Thần Hi không hề có biểu cảm giống như trong tưởng tượng.
Ngược lại, anh hơi cong môi, lộ ra nụ cười làm điên đảo chúng sinh.
Nhưng hàm nghĩa nụ cười đó quá sâu, bọn họ nhìn không hiểu.
Hai người đi tới trước mặt Lạc Thần Hi.
Anh, hai bảo bối nhỏ, Đồ Họa Kỳ, Hàn Vũ Triết, từng người có những biểu cảm khác nhau.
Ngay cả mấy vị khách quý được mời tới cũng thấy3xấu hổ thay bọn họ, nhưng những người được mời tới tham dự buổi tiệc hôm nay đều là những người có mặt mũi, kinh nghiệm xã giao đầy đủ, hơn nữa còn có tri thức nền qua một phen thu hút ánh nhìn, bọn họ nhao nhao chuyển tầm mắt sang hướng khác.
Ai uống rượu thì uống rượu, cần xã giao thì xã giao, nói đùa cười rộ lên.
Dù sao thì bọn họ cũng chỉ là khách được mời tới tiệc ăn mừng, chủ nhân bữa tiệc gặp phải chuyện khó xử, bọn họ không thể để lộ ra bộ mặt hóng hớt được.
Nhỡ họ không cẩn thận, đắc tội với Lạc Thần Hi, làm anh thẹn quá hóa giận thì hậu quả hết sức nghiêm trọng.
“Mami.” La Tiểu Bảo cất tiếng gọi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Lạc Lặng nhìn La Thiên Nhã, cố nén xúc động muốn lao lên ôm lấy cô.
La Thiên Nhã ngồi xổm xuống, dang tay ra ôm hai bảo bối nhỏ vào lòng.
“Bé cưng, mami xin lỗi.” Hai bảo bối nhỏ ôm chặt La Thiên Nhã, mấy mẹ con dường như muốn khóc nấc lên.
Đồ Hoa Kỳ thấy mọi người ồn ào chuyển tầm mắt về phía này thì kéo La Thiên Nhã lên, nói thầm bên tai: “Được rồi, được rồi, đừng khóc ở đây.
Trong hội trường có nhiều phóng viên lắm đấy.” La Thiên Nhã lau nước mắt còn vương trên khóe mắt, nhìn Đồ Hoa Kỳ tỏ ý muốn xin lỗi.
Trong khoảng thời gian cô không ở đây, chắc là Đồ Hoa Kỳ lo lắng lắm.
Vì biết Đồ Hoa Kỳ nóng nảy nên cô không nói sự thật cho cô ấy biết, càng không liên lạc gì.
Đồ Hoa Kỳ hiểu cô đang áy náy cái gì, quay sang nhìn La Thiên Nhã bằng ánh mắt quái dị.
Dù thế nào thì một cô gái nhỏ như cậu cũng phải liên lạc với tớ chứ? Cậu có coi tớ là bạn thân không? Sao cậu lại đi cùng Kha Tử Thích? Quên đi, nhiều vấn đề quá, sau tối nay cô sẽ hỏi rõ.
Lạc Thần Hi nhìn Kha Tử Thích bằng ánh mắt thâm sâu khó dò, mà Kha Tử Thích cũng nhìn anh với ánh mắt phức tạp.
Hai bảo bối nhỏ liếc nhìn nhau, tựa như đang trao đổi nội dung.
“Chủ tịch Kha, anh tới muộn quá.” Lạc Thần Hi mở miệng, phá vỡ bầu không khí xấu hổ giữa mọi người, trong lúc nói chuyện còn đưa tay qua kèo La Thiên Nhã.
Giây tiếp theo, từ bên cạnh Kha Tử Thích, cô bị kéo vào lồng ngực anh.
La Thiên Nhã kinh hãi nhưng Đồ Hoa Kỳ và hai bảo bối nhỏ rất vui vẻ.
“Anh làm gì thế? Thả...” Lạc Thần Hi che miệng cô lại, ghé sát bên tai nói bằng âm lượng chỉ mình cô nghe được: “Đừng nói chuyện, không anh giải quyết em ngay tại chỗ.” La Thiên Nhã không thèm để ý tới lời đe dọa của anh, muốn giằng tay ra nhưng anh lại nắm chặt không buông.
Giãy dụa một hồi, La Thiên Nhã cũng phải dừng lại hồi phục sức lực, tùy ý để cho anh nắm tay, đứng bên cạnh.
Kha Tử Thích thấy hai người liếc mắt đưa tình, nở nụ cười khó hiểu: “Cuối cùng tôi vẫn tới mà.” Anh còn mang theo La Thiên Nhã tới.
Lạc Thần Hi gật đầu: “Đương nhiên là phải tới rồi, buổi tiệc ăn mừng này sao có thể thiếu anh?” Kha Tử Thích cười: “Chủ tịch Lạc đừng nói thế.
Hoạt động kêu gọi lần này phần lớn là kế hoạch của anh, tôi không bỏ bao nhiêu công sức cả.” Lạc Thần Hi vòng tay ôm hông La Thiên Nhã: “Đừng nói thế chứ.
Chủ tịch Kha, dù anh không tốn nhiều công sức cho hoạt động lần này nhưng có phương diện khác bù vào, tôi sẽ không để ý.”
Kha Tử Thích nhìn La Thiên Nhã, cười gượng: “Tôi chỉ làm việc mình nên làm.” Giai điệu waltz vang lên, MC mời Lạc Thần Hi lên sân khấu nhảy điệu đầu tiên.
Người trong hội trường không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn hai người.
Lạc Thần Hi khom lưng, vươn tay ra: “Có thể cùng anh nhảy một điều không?” La Thiên Nhã thấy hai bảo bối nhỏ đang nhìn mình với ánh mắt nóng rực, Đồ Hoa Kỳ, Hàn Vũ Triết thì tặng cho cái nhìn đầy khích lệ.
Sau đó, cô quay sang nhìn Kha Tử Thích.
Ánh mắt dịu dàng của anh lóe lên tia đau buồn.
La Thiên Nhã vươn tay, cầm lấy tay Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi cười, kéo cô đi tới sàn nhảy.
Người trong hội trường vỗ tay hưởng ứng nhiệt liệt.
Họ nhìn vào thì thấy Lạc Thần Hi và La Thiên Nhã giống một đôi tình nhân vừa ầm ĩ cãi nhau một trận.
La Thiên Nhã giận dỗi.
Sau đó, nhờ có lời khuyên của người bạn thân Kha Tử Thích, cô và Lạc Thần Hi lại làm hòa với nhau qua điệu nhảy.
Gia đình một nhà bốn người mà bọn họ ao ước, đố kỵ lại sắp có cuộc sống hài hòa, hạnh phúc rồi.
Đồ Hoa Kỳ và Hàn Vũ Triết liếc mắt nhìn nhau rồi cùng tựa vào nhau.
Họ hi vọng sau đêm nay, La Thiên Nhã sẽ trở về bên cạnh Lạc Thần Hi.
Hai bảo bối nhỏ lại không thoải mái lắm, bởi vì chúng biết tiếp theo cha sẽ làm gì.
Chúng có chút chờ mong và cũng hơi sợ, sợ mami Thiên Nhã không đồng ý.
Nhưng chúng tin rằng cha có thể làm cho mami Thiên Nhã đồng ý.
Kha Tử Thích đứng dưới sàn nhảy nhìn những bước nhảy cực kỳ ăn ý của hai người, không tự chủ được mà nắm chặt tay.
Họ giống như một đôi được trời đất tác thành vậy.
Lúc này đây, anh cảm thấy mình không thể hiểu nổi bản thân.
Dù là kết quả nào thì nó cũng không được như ý anh.
Dù là kết quả nào anh cũng mong Thiên Nhã được hạnh phúc, nhưng những con đường Thiên Nhã lựa chọn, chẳng có cái nào là tốt.
Thấy hai bảo bối nhỏ lo lắng, anh đi tới bên cạnh.
Lạc Lăng phản ứng lạnh nhạt, dán chặt mắt lên cha mẹ ở trên sân khấu, nhưng La Tiểu Bảo thì nắm tay anh, mở to đôi mắt tròn xoe, nhe hàm răng trắng ra cười một cái.
Kha Tử Thích vươn tay xoa đầu La Tiểu Bảo, cười dịu dàng, chỉ là không giấu nổi vẻ đau thương.
Nụ cười ấm áp của chú Tử Thích đây rồi.
La Tiểu Bảo cầm chặt tay anh.
Chú Tử Thích vẫn là chú Tử Thích, chẳng thay đổi chút nào cả.
Giai điệu waltz làm lòng người đắm say.
La Thiên Nhã di chuyển theo bước chân của anh một cách vô thức.
Đi tới, đi lui rồi lại đi lui, đi tới.
Trong khoang mũi ngập tràn mùi hương Cổ Long đặc biệt và hơi thở thuộc về riêng anh, đó là thứ khiến cho cô say mê.
Anh và cô đều không nói gì, chỉ im lặng nhìn nhau.
Tất cả ngôn từ hóa thành sự ăn ý trong điệu nhảy.
Nếu thời gian cứ mãi dừng ở giây phút này, trong khúc nhạc này thì tuyệt biết bao.
Cô tình nguyện ở đây nhảy cùng anh cả đời, ở một chỗ không xa dưới sân khấu là hai bảo bối nhỏ, những người bạn của cô.
Họ ở đây, cô không cần đi đâu hết.
Bọn họ cũng sẽ không vì cô bỏ đi mà đau lòng, khổ sở.
Nhưng, thời gian sẽ không vì một ai đó mà dừng lại vĩnh viễn.
Dù cố tình nguyện hao tổn sức lực cũng không thể làm gì thêm.
Hẳn là cô nên hận người đàn ông trước mặt này.
Nhưng cô lại đem lòng yêu anh, thậm chí còn trời xui đất khiến thế nào mà sinh cho anh hai đứa con trai.
Vận mệnh của cô và anh dường như đã sớm buộc chặt lấy nhau, không tránh được.
Đây là điệu nhảy cuối cùng! Điệu nhảy cuối cùng giữa cô và anh trong cuộc đời này.
“Nhạc hết, người đi“.
Đây chắc là cụm từ hình dung tốt nhất!
Bình luận facebook