Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-321
Chương 321: Từ chối lời cầu hôn của anh
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cụ Lạc thật là tận lực tận sức.
Hạ Nhất Y đứng ở một góc dưới sân khấu, dõi theo động tác thân mật của Lạc Thần Hi và La Thiên Nhã.
Dường như hai người đang thủ thỉ với nhau cái gì đấy, cô ta không tự chủ được mà nắm chặt tay lại.
Không người phụ nữ nào có thể từ chối lời cầu hôn của một người đàn ông ưu tú như Chủ tịch, huống hồ người đó là La Thiên Nhã.
Lạc Thần Dương, mày vất vả lắm mới ngừng lại được, không thể tiếp tục chạy đến quan tâm cô nữa.
Vào lúc đó, điệu waltz thứ hai đột ngột dừng lại, đèn trong hội trường tắt hết cứ như cầu dao bị ngắt.
Toàn hội trường náo loạn.
Mấy giây sau,3đèn ở sân khấu “tạch” một tiếng sáng lên, ánh đèn ấm áp màu vàng nhạt.
Toàn bộ sân khấu chỉ còn lại Lạc Thần Hi và La Thiên Nhã.
La Tiểu Bảo và Lạc Lăng chậm rãi đi tới, một người cầm hoa, một người cầm hộp nhỏ.
La Thiên Nhã ngẩn người, tiếng hòa âm vang lên.
Không biết từ lúc nào, Lạc Thần Hi đã cầm microphone.
Anh nhận lấy hoa trong tay La Tiểu Bảo, đưa cho cô: “Em yêu, nhận lấy đi.”
La Thiên Nhã ngẩn người, chần chừ không nhận.
Một người đã sinh cho Chủ tịch hai đứa con, đồng thời cũng là người anh yêu nhất.
Đáng lẽ cô nên giúp La Thiên Nhã thêm một chút mới phải, sao có thể để cô ta rời đi như vậy.
Năm đó2không phải cô đã từng làm rồi sao? Chặn hết tin tức liên quan tới cô ta, để Chủ tịch không tìm được.
“Thả lỏng nào! Không phải tôi đã nói rồi à? Đừng để người khác nhìn ra được cô không cam lòng.” Lạc Thần Dương bất thình lình xuất hiện, đứng bên cạnh cô ta, ngước mắt nhìn lên sân khấu, nhẹ giọng nói.
Hạ Nhất Y liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi lại quay sang nhìn hai người trên sân khấu: “Nhìn tình huống này, anh đoán xem kết quả như nào? Kết quả tối nay ấy.” Lạc Thần Dương cười như không cười, nói: “Cứ xem là thấy kết quả thôi.” Bóng hình xinh đẹp đung đưa qua lại trước mắt làm anh ta phải khống chế bản3thân.
La Thiên Nhã ngẩn người, tiếng hòa âm vang lên.
Không biết từ lúc nào, Lạc Thần Hi đã cầm microphone.
Anh nhận lấy hoa trong tay La Tiểu Bảo, đưa cho cô: “Em yêu, nhận lấy đi.”
La Thiên Nhã ngẩn người, chần chừ không nhận.
“Nhận đi! Nhận đi!” Có lẽ mọi người trong hội trường tưởng La Thiên Nhã “kinh ngạc tới ngày người” nên hô lên trợ hứng.
Tay La Thiên Nhã run lên, cô nhận hoa.
Hành động tiếp theo của Lạc Thần Hi càng làm cho cô hoảng hốt hơn.
Anh quỳ một gối xuống, vóc người cao lớn, ánh mắt chân thành và khuôn mặt đẹp trai không góc chết kia đã khiến anh trông như một bạch mã hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích.
“Thiên Nhã, có lẽ cách9thức này rất cũ cũng không hợp với phong cách của anh nhưng đây là lần đầu tiên anh muốn dùng cách thức quê mùa này để xin em, hãy gả cho anh.
Anh nợ em một hôn lễ và danh phận.
Từ rất lâu trước kia, anh đã muốn trao cho em những thứ này nhưng thời cơ chưa tới.
Đêm nay, anh không thể chờ được nữa, anh muốn để cho tất cả mọi người biết em là người phụ nữ của anh, là Lạc phu nhân, để cho những lời nói vô căn cứ về em biến mất.
Đời này anh chỉ yêu em, đau lòng vì em.
Hi vọng em có thể đồng ý với anh, để anh có thể trở thành một nửa còn lại của em.
Dù là tương lai hay hiện3tại, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, bốn người trong gia đình chúng ta cũng cùng nhau đối mặt, cùng nhau gánh chịu, cùng nhau giải quyết, được không em?” Lời Lạc Thần Hi nói đã làm cho tất cả mọi người ở đây khiếp sợ.
Một Lạc Thần Hi cao cao tại thượng lại tình nguyện buông bỏ thể diện, cầu hôn một cô gái.
Phải biết rằng, Lạc Thần Hi là người tình trong mộng của hầu hết phụ nữ tại thành phố A, thậm chí là toàn Trung Quốc.
Rất nhiều cô gái dù muốn nhưng đây cũng chỉ là giấc mộng hão huyền.
La Thiên Nhã không những có được tình yêu của anh mà còn có thể khiến anh mê muội, ném hết mặt mũi ở trước mặt mọi người, cẩn thận từng câu từng chữ để cầu hôn.
Lãng mạn thật! Cảm động quá! Tất cả những người phụ nữ ở đây đều bị Lạc Thần Hi làm cho cảm động.
Một người không tầm thường dùng cách thức cầu hôn bình thường nhất, chỉ vì muốn cho người phụ nữ mình yêu một bất ngờ.
Màn cầu hôn đầy thành ý này, thử hỏi có người phụ nữ nào không rung động? Huống hồ, người quỳ gối trước mặt còn là Lạc Thần Hi.
Sắc mặt La Thiên Nhã trắng bệch.
Cô không ngờ, Lạc Thần Hi lại đứng trước mặt nhiều người như thế này cầu hôn mình.
Cô chưa từng thấy anh chân thành, khiêm nhường như này.
Cái khí chất bá đạo khi giải quyết công việc của anh đâu? Cái thái độ cao cao tại thượng, làm người khác tức chết đâu rồi? Cô tình nguyện dùng cách buông lời tổn thương khiến anh tức giận tới mức vung tay lên cho cô một cái tát, sau đó chỉ ra bên ngoài hội trường gằn từng chữ: “Cô cút ngay! Tôi không bao giờ muốn gặp lại cô nữa.” Hai người sẽ kết thúc như thế.
Nhưng anh lại quỳ gối trước mặt cô, màn cầu hôn bất ngờ làm cô không biết phải phản ứng thế nào mới ổn.
Lạc Thần Hi nhận lấy hộp nhẫn nhỏ từ tay Lạc Lăng, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương: “Thiên Nhã, em có đồng ý không?” Anh kéo La Thiên Nhã ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
Nhìn viên kim cương lóe sáng trên nhẫn, La Thiên Nhã cảm nhận được tim mình mất khống chế.
Làm sao bây giờ? Cô phải làm gì bây giờ? Từ chối hay đồng ý? Giờ đây, hai đáp án này thay phiên nhau xuất hiện trong đầu cô, làm cô không nghĩ thêm được cái gì khác.
La Thiên Nhã quay sang nhìn La Tiểu Bảo và Lạc Lăng.
Mami Thiên Nhã, đồng ý với cha đi.
Mau đồng ý với cha đi ạ.
Mami Thiên Nhã, đồng ý với cha đi.
Dù xảy ra bất cứ chuyện gì, chúng ta cũng cùng nhau đối mặt.
Hãy để cha và bọn con bảo vệ mami.
Nhìn về phía mọi người, cô dễ dàng tìm được Kha Tử Thích.
Anh đứng cách đó không xa, đang chăm chú quan sát cô.
Cảm xúc trong mắt anh, cô nhìn không hiểu, có lẽ là do cô đang hoảng loạn.
Làm sao bây giờ? Tử Thích, em nên làm cái gì bây giờ? Thiên Nhã, đồng ý với anh ta đi! Nếu em thật sự yêu anh ta.
Toàn hội trường im lặng, họ đang đợi nữ chính trong buổi tiệc đêm nay đưa ra câu trả lời.
Hô hấp của Hạ Nhất Y trở nên dồn dập.
Không được, cô không thể đồng ý với anh ấy.
Không thể đồng ý.
Thấy La Thiên Nhã rối rắm, khó xử trên sân khấu, ánh mắt Lạc Thần Dương lóe lên tia sáng thần bí.
La Thiên Nhã run rẩy đưa tay ra như thể đợi anh đeo nhẫn.
Lạc Thần Hi mỉm cười vui vẻ, cầm nhẫn, nhẹ nắm lấy đầu ngón tay cô.
Ngay lúc anh chuẩn bị luồn nhẫn vào, La Thiên Nhã rút tay về.
“Không thể, tôi không thể đồng ý.” La Thiên Nhã quả quyết nói.
Cô không thể đồng ý với anh.
Cô không thể vì tình yêu của bản thân mà hại tất cả mọi người.
Hơn nữa, cô không thể gả cho người đã hại chết mẹ mình.
Em hận anh, Lạc Thần Hi.
Em hận anh! La Thiên Nhã vừa dứt lời, mọi người trong hội trường thi nhau hít sâu một hơi.
Biểu cảm trên mặt Lạc Thần Hi cứng lại, tay chuẩn bị đeo nhẫn cũng khựng lại giữa không trung, anh giữ nguyên tư thế quỳ một chân.
La Thiên Nhã ném mạnh hoa xuống đất, từng cánh hoa rơi lả tả bên chân hai bảo bối nhỏ.
“Tôi sẽ không gả cho anh, anh dẹp suy nghĩ này đi.” Nói xong, có nâng váy muốn bỏ đi.
La Tiểu Bảo lập tức vọt tới, ôm lấy bắp chân cô: “Mami, đây không phải lời thật lòng của mami.
Không phải mami rất yêu cha sao? Đừng đi mà, mami không cần đi nữa.” Giọng nói của cậu xen lẫn cả tiếng khóc nức nở.
“Mami...” Giọng Lạc Lăng cũng nghẹn ngào, nói mãi không nổi một chữ.
Lạc Thần Hi đứng lên, kéo lấy tay cô: “Tại sao? Nói cho anh biết, tại sao?” Thấy anh mất khống chế, La Thiên Nhã đau lòng, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt.
Lúc này, Kha Tử Thích xông lên, tách Lạc Thần Hira: “Dừng lại, anh làm đau cô ấy rồi.” Anh bảo vệ La Thiên Nhã, đẩy cô ra sau lưng mình.
“Tử Thích, chúng ta đi thôi.” Cô không thể buông lời cay nghiệt trước mặt hai bảo bối nhỏ được.
Cô không ngờ hai bảo bối nhỏ sẽ tới đây, càng không ngờ là Lạc Thần Hi sẽ cầu hôn.
Trong đầu cô đã ủ sẵn một kế hoạch để làm cho Lạc Thần Hi hết hoàn toàn hi vọng nhưng không hề muốn từ chối lời cầu hôn của anh trước mặt tất cả mọi người.
Cô muốn rời khỏi nơi này, nhanh chóng trốn thoát.
Đồ Hoa Kỳ tiến tới từ phía sau, giữ cô lại: “Thiên Nhã, đừng đi nữa.
Cậu về nhà với bọn mình đi, có việc gì chúng ta từ từ nói.” Nước mắt La Thiên Nhã chực trào, cô nhìn người bạn thân nhất của mình bằng ánh mắt van xin: “Hoa Kỳ, để cho tớ đi.
Xin cậu đấy.” Tớ không thể không đi.
Nhìn cô, Đồ Hoa Kỳ hoang mang thả tay ra.
Xem ra, La Thiên Nhã thật sự có nỗi khổ tâm không thể nói thành lời.
La Thiên Nhã, cậu đi rồi, hai bảo bối nhỏ phải làm sao? Người đàn ông yêu cầu phải làm sao bây giờ? Không phải cậu đã nói, cậu yêu Lạc Thần Hi sao? Hạnh phúc đã vẫy gọi, cậu còn chần chừ gì nữa? Dù nỗi khổ tâm có lớn tới đâu thì đã là người một nhà phải thẳng thắn với nhau chứ.
Đột nhiên, Lạc Thần Hi vung quyền về phía Kha Tử Thích.
Không kịp đề phòng, Kha Tử Thích bị đánh ngã xuống đất.
Hiện trường cực kỳ ồn ào, ánh đèn flash thi nhau lóe sáng, các phóng viên, các nhà truyền thống sao có thể buông tha thời khắc đặc sắc này.
Đây chắc chắn là một tin cực nóng.
La Thiên Nhã kinh ngạc hét lên một tiếng, đang định đỡ Kha Tử Thích thì cổ tay bị người khác tóm chặt lấy, lôi ra ngoài.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hạ Nhất Y đứng ở một góc dưới sân khấu, dõi theo động tác thân mật của Lạc Thần Hi và La Thiên Nhã.
Dường như hai người đang thủ thỉ với nhau cái gì đấy, cô ta không tự chủ được mà nắm chặt tay lại.
Không người phụ nữ nào có thể từ chối lời cầu hôn của một người đàn ông ưu tú như Chủ tịch, huống hồ người đó là La Thiên Nhã.
Lạc Thần Dương, mày vất vả lắm mới ngừng lại được, không thể tiếp tục chạy đến quan tâm cô nữa.
Vào lúc đó, điệu waltz thứ hai đột ngột dừng lại, đèn trong hội trường tắt hết cứ như cầu dao bị ngắt.
Toàn hội trường náo loạn.
Mấy giây sau,3đèn ở sân khấu “tạch” một tiếng sáng lên, ánh đèn ấm áp màu vàng nhạt.
Toàn bộ sân khấu chỉ còn lại Lạc Thần Hi và La Thiên Nhã.
La Tiểu Bảo và Lạc Lăng chậm rãi đi tới, một người cầm hoa, một người cầm hộp nhỏ.
La Thiên Nhã ngẩn người, tiếng hòa âm vang lên.
Không biết từ lúc nào, Lạc Thần Hi đã cầm microphone.
Anh nhận lấy hoa trong tay La Tiểu Bảo, đưa cho cô: “Em yêu, nhận lấy đi.”
La Thiên Nhã ngẩn người, chần chừ không nhận.
Một người đã sinh cho Chủ tịch hai đứa con, đồng thời cũng là người anh yêu nhất.
Đáng lẽ cô nên giúp La Thiên Nhã thêm một chút mới phải, sao có thể để cô ta rời đi như vậy.
Năm đó2không phải cô đã từng làm rồi sao? Chặn hết tin tức liên quan tới cô ta, để Chủ tịch không tìm được.
“Thả lỏng nào! Không phải tôi đã nói rồi à? Đừng để người khác nhìn ra được cô không cam lòng.” Lạc Thần Dương bất thình lình xuất hiện, đứng bên cạnh cô ta, ngước mắt nhìn lên sân khấu, nhẹ giọng nói.
Hạ Nhất Y liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi lại quay sang nhìn hai người trên sân khấu: “Nhìn tình huống này, anh đoán xem kết quả như nào? Kết quả tối nay ấy.” Lạc Thần Dương cười như không cười, nói: “Cứ xem là thấy kết quả thôi.” Bóng hình xinh đẹp đung đưa qua lại trước mắt làm anh ta phải khống chế bản3thân.
La Thiên Nhã ngẩn người, tiếng hòa âm vang lên.
Không biết từ lúc nào, Lạc Thần Hi đã cầm microphone.
Anh nhận lấy hoa trong tay La Tiểu Bảo, đưa cho cô: “Em yêu, nhận lấy đi.”
La Thiên Nhã ngẩn người, chần chừ không nhận.
“Nhận đi! Nhận đi!” Có lẽ mọi người trong hội trường tưởng La Thiên Nhã “kinh ngạc tới ngày người” nên hô lên trợ hứng.
Tay La Thiên Nhã run lên, cô nhận hoa.
Hành động tiếp theo của Lạc Thần Hi càng làm cho cô hoảng hốt hơn.
Anh quỳ một gối xuống, vóc người cao lớn, ánh mắt chân thành và khuôn mặt đẹp trai không góc chết kia đã khiến anh trông như một bạch mã hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích.
“Thiên Nhã, có lẽ cách9thức này rất cũ cũng không hợp với phong cách của anh nhưng đây là lần đầu tiên anh muốn dùng cách thức quê mùa này để xin em, hãy gả cho anh.
Anh nợ em một hôn lễ và danh phận.
Từ rất lâu trước kia, anh đã muốn trao cho em những thứ này nhưng thời cơ chưa tới.
Đêm nay, anh không thể chờ được nữa, anh muốn để cho tất cả mọi người biết em là người phụ nữ của anh, là Lạc phu nhân, để cho những lời nói vô căn cứ về em biến mất.
Đời này anh chỉ yêu em, đau lòng vì em.
Hi vọng em có thể đồng ý với anh, để anh có thể trở thành một nửa còn lại của em.
Dù là tương lai hay hiện3tại, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, bốn người trong gia đình chúng ta cũng cùng nhau đối mặt, cùng nhau gánh chịu, cùng nhau giải quyết, được không em?” Lời Lạc Thần Hi nói đã làm cho tất cả mọi người ở đây khiếp sợ.
Một Lạc Thần Hi cao cao tại thượng lại tình nguyện buông bỏ thể diện, cầu hôn một cô gái.
Phải biết rằng, Lạc Thần Hi là người tình trong mộng của hầu hết phụ nữ tại thành phố A, thậm chí là toàn Trung Quốc.
Rất nhiều cô gái dù muốn nhưng đây cũng chỉ là giấc mộng hão huyền.
La Thiên Nhã không những có được tình yêu của anh mà còn có thể khiến anh mê muội, ném hết mặt mũi ở trước mặt mọi người, cẩn thận từng câu từng chữ để cầu hôn.
Lãng mạn thật! Cảm động quá! Tất cả những người phụ nữ ở đây đều bị Lạc Thần Hi làm cho cảm động.
Một người không tầm thường dùng cách thức cầu hôn bình thường nhất, chỉ vì muốn cho người phụ nữ mình yêu một bất ngờ.
Màn cầu hôn đầy thành ý này, thử hỏi có người phụ nữ nào không rung động? Huống hồ, người quỳ gối trước mặt còn là Lạc Thần Hi.
Sắc mặt La Thiên Nhã trắng bệch.
Cô không ngờ, Lạc Thần Hi lại đứng trước mặt nhiều người như thế này cầu hôn mình.
Cô chưa từng thấy anh chân thành, khiêm nhường như này.
Cái khí chất bá đạo khi giải quyết công việc của anh đâu? Cái thái độ cao cao tại thượng, làm người khác tức chết đâu rồi? Cô tình nguyện dùng cách buông lời tổn thương khiến anh tức giận tới mức vung tay lên cho cô một cái tát, sau đó chỉ ra bên ngoài hội trường gằn từng chữ: “Cô cút ngay! Tôi không bao giờ muốn gặp lại cô nữa.” Hai người sẽ kết thúc như thế.
Nhưng anh lại quỳ gối trước mặt cô, màn cầu hôn bất ngờ làm cô không biết phải phản ứng thế nào mới ổn.
Lạc Thần Hi nhận lấy hộp nhẫn nhỏ từ tay Lạc Lăng, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương: “Thiên Nhã, em có đồng ý không?” Anh kéo La Thiên Nhã ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
Nhìn viên kim cương lóe sáng trên nhẫn, La Thiên Nhã cảm nhận được tim mình mất khống chế.
Làm sao bây giờ? Cô phải làm gì bây giờ? Từ chối hay đồng ý? Giờ đây, hai đáp án này thay phiên nhau xuất hiện trong đầu cô, làm cô không nghĩ thêm được cái gì khác.
La Thiên Nhã quay sang nhìn La Tiểu Bảo và Lạc Lăng.
Mami Thiên Nhã, đồng ý với cha đi.
Mau đồng ý với cha đi ạ.
Mami Thiên Nhã, đồng ý với cha đi.
Dù xảy ra bất cứ chuyện gì, chúng ta cũng cùng nhau đối mặt.
Hãy để cha và bọn con bảo vệ mami.
Nhìn về phía mọi người, cô dễ dàng tìm được Kha Tử Thích.
Anh đứng cách đó không xa, đang chăm chú quan sát cô.
Cảm xúc trong mắt anh, cô nhìn không hiểu, có lẽ là do cô đang hoảng loạn.
Làm sao bây giờ? Tử Thích, em nên làm cái gì bây giờ? Thiên Nhã, đồng ý với anh ta đi! Nếu em thật sự yêu anh ta.
Toàn hội trường im lặng, họ đang đợi nữ chính trong buổi tiệc đêm nay đưa ra câu trả lời.
Hô hấp của Hạ Nhất Y trở nên dồn dập.
Không được, cô không thể đồng ý với anh ấy.
Không thể đồng ý.
Thấy La Thiên Nhã rối rắm, khó xử trên sân khấu, ánh mắt Lạc Thần Dương lóe lên tia sáng thần bí.
La Thiên Nhã run rẩy đưa tay ra như thể đợi anh đeo nhẫn.
Lạc Thần Hi mỉm cười vui vẻ, cầm nhẫn, nhẹ nắm lấy đầu ngón tay cô.
Ngay lúc anh chuẩn bị luồn nhẫn vào, La Thiên Nhã rút tay về.
“Không thể, tôi không thể đồng ý.” La Thiên Nhã quả quyết nói.
Cô không thể đồng ý với anh.
Cô không thể vì tình yêu của bản thân mà hại tất cả mọi người.
Hơn nữa, cô không thể gả cho người đã hại chết mẹ mình.
Em hận anh, Lạc Thần Hi.
Em hận anh! La Thiên Nhã vừa dứt lời, mọi người trong hội trường thi nhau hít sâu một hơi.
Biểu cảm trên mặt Lạc Thần Hi cứng lại, tay chuẩn bị đeo nhẫn cũng khựng lại giữa không trung, anh giữ nguyên tư thế quỳ một chân.
La Thiên Nhã ném mạnh hoa xuống đất, từng cánh hoa rơi lả tả bên chân hai bảo bối nhỏ.
“Tôi sẽ không gả cho anh, anh dẹp suy nghĩ này đi.” Nói xong, có nâng váy muốn bỏ đi.
La Tiểu Bảo lập tức vọt tới, ôm lấy bắp chân cô: “Mami, đây không phải lời thật lòng của mami.
Không phải mami rất yêu cha sao? Đừng đi mà, mami không cần đi nữa.” Giọng nói của cậu xen lẫn cả tiếng khóc nức nở.
“Mami...” Giọng Lạc Lăng cũng nghẹn ngào, nói mãi không nổi một chữ.
Lạc Thần Hi đứng lên, kéo lấy tay cô: “Tại sao? Nói cho anh biết, tại sao?” Thấy anh mất khống chế, La Thiên Nhã đau lòng, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt.
Lúc này, Kha Tử Thích xông lên, tách Lạc Thần Hira: “Dừng lại, anh làm đau cô ấy rồi.” Anh bảo vệ La Thiên Nhã, đẩy cô ra sau lưng mình.
“Tử Thích, chúng ta đi thôi.” Cô không thể buông lời cay nghiệt trước mặt hai bảo bối nhỏ được.
Cô không ngờ hai bảo bối nhỏ sẽ tới đây, càng không ngờ là Lạc Thần Hi sẽ cầu hôn.
Trong đầu cô đã ủ sẵn một kế hoạch để làm cho Lạc Thần Hi hết hoàn toàn hi vọng nhưng không hề muốn từ chối lời cầu hôn của anh trước mặt tất cả mọi người.
Cô muốn rời khỏi nơi này, nhanh chóng trốn thoát.
Đồ Hoa Kỳ tiến tới từ phía sau, giữ cô lại: “Thiên Nhã, đừng đi nữa.
Cậu về nhà với bọn mình đi, có việc gì chúng ta từ từ nói.” Nước mắt La Thiên Nhã chực trào, cô nhìn người bạn thân nhất của mình bằng ánh mắt van xin: “Hoa Kỳ, để cho tớ đi.
Xin cậu đấy.” Tớ không thể không đi.
Nhìn cô, Đồ Hoa Kỳ hoang mang thả tay ra.
Xem ra, La Thiên Nhã thật sự có nỗi khổ tâm không thể nói thành lời.
La Thiên Nhã, cậu đi rồi, hai bảo bối nhỏ phải làm sao? Người đàn ông yêu cầu phải làm sao bây giờ? Không phải cậu đã nói, cậu yêu Lạc Thần Hi sao? Hạnh phúc đã vẫy gọi, cậu còn chần chừ gì nữa? Dù nỗi khổ tâm có lớn tới đâu thì đã là người một nhà phải thẳng thắn với nhau chứ.
Đột nhiên, Lạc Thần Hi vung quyền về phía Kha Tử Thích.
Không kịp đề phòng, Kha Tử Thích bị đánh ngã xuống đất.
Hiện trường cực kỳ ồn ào, ánh đèn flash thi nhau lóe sáng, các phóng viên, các nhà truyền thống sao có thể buông tha thời khắc đặc sắc này.
Đây chắc chắn là một tin cực nóng.
La Thiên Nhã kinh ngạc hét lên một tiếng, đang định đỡ Kha Tử Thích thì cổ tay bị người khác tóm chặt lấy, lôi ra ngoài.