Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-329
Chương 329: Mami, con nhớ mami
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Mau ra ngoài xem tivi với Lăng Lăng đi.” La Thiên Nhã cắt ngang lời Kha Tử Thích.
Kha Tử Thích không nói tiếp, đau lòng nhìn La Thiên Nhã.
Rõ ràng là rất thương yêu, quan tâm hai bảo bối nhỏ nhưng không thể nói cho chúng biết sự thật, để mặc chúng hiểu lầm.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới được đây.
Huống hồ, từ nhỏ cậu đã phải chịu khổ, vất vả lắm mới nhận lại mẹ ruột mà sống chung với cậu chưa được bao lâu, cô đã rời đi.
So với La Tiểu Bảo, cậu dễ dàng hiểu lầm và căm hận cô hơn.
Kha Tử Thích nhìn ra được sự lo lắng và khổ sở trong ánh mắt La Thiên Nhã, vội vàng nói: “Không đâu, chắc Lăng Lăng lên3tầng hai chơi rồi.
Để anh lên đấy tìm.” La Tiểu Bảo lau mồ hôi, an ủi mami Thiên Nhã: “Lăng Lăng không đi, em ấy rất nhớ mami, sao có thể cam lòng cứ vậy chạy đi.” Kha Tử Thích thả cậu xuống, đi tìm Lăng Lăng.
La Tiểu Bảo gọi anh lại: “Chủ Tử Thích, cháu cũng muốn đi.” Kha Tử Thích cười nói: “Cháu ở đây chơi với mami đi.” Anh sợ La Thiên Nhã cứ ở đây lo lắng một mình.
“Lăng Lăng cũng tới?” Anh hỏi vì không thấy bóng dáng Lạc Lăng trong phòng khách.
“Ừ, không phải nó đang ở trong phòng khách xem tivi sao?” La Thiên Nhã nở nụ cười ngọt ngào khi nghĩ tới hai bảo bối nhỏ.
Chúng không hận cô.
Hơn nữa, Lăng Lăng còn nói2muốn ăn đồ ăn cô nấu.
Điều này làm cho cô rất vui, rất thỏa mãn.
Hôm nay là ngày cô vui nhất trong mấy ngày qua.
“Hay là Lăng Lăng vào nhà vệ sinh rửa tay rồi?” La Tiểu Bảo nhanh nhảu kiếm cớ thay Lạc Lăng.
Kha Tử Thích nhìn của phòng vệ sinh, cửa mở.
La Tiểu Bảo đau khổ phát hiện ra cửa nhà vệ sinh đang mở.
La Thiên Nhã nhìn ra ngoài phòng khách không thấy bóng người, lo lắng hỏi: “Lăng Lăng một mình rời đi rồi sao?” Tính cách của Lăng Lăng cực đoan hơn Tiểu Bảo rất nhiều.
So với La Tiểu Bảo, cậu dễ dàng hiểu lầm và căm hận cô hơn.
Kha Tử Thích nhìn ra được sự lo lắng và khổ sở trong ánh mắt La Thiên Nhã,3vội vàng nói: “Không đâu, chắc Lăng Lăng lên tầng hai chơi rồi.
Để anh lên đấy tìm.” La Tiểu Bảo lau mồ hôi, an ủi mami Thiên Nhã: “Lăng Lăng không đi, em ấy rất nhớ mami, sao có thể cam lòng cứ vậy chạy đi.” Kha Tử Thích thả cậu xuống, đi tìm Lăng Lăng.
La Tiểu Bảo gọi anh lại: “Chủ Tử Thích, cháu cũng muốn đi.” Kha Tử Thích cười nói: “Cháu ở đây chơi với mami đi.” Anh sợ La Thiên Nhã cứ ở đây lo lắng một mình.
La Tiểu Bảo hiểu được dung ý của chú Tử Thích nhưng cậu sợ Lăng Lăng bị phát hiện đúng lúc đang hành động hơn.
“Vâng, được ạ.” Không thể để anh nhìn ra chỗ khác lạ, cậu đành đáp ứng.
Tầng hai, bên9ngoài phòng La Thiên Nhã.
Kha Tử Thích đẩy cửa vào đúng lúc Lạc Lăng đi ra.
Đáy mắt cậu xẹt qua tia kinh ngạc không dễ phát hiện ra.
“Lăng Lăng, hóa ra cháu ở đây.” Kha Tử Thích cười, thấy nhẹ nhõm trong lòng hơn.
Anh giống với La Thiên Nhã, sợ Lạc Lăng tự mình hờn dỗi bỏ đi trước.
Anh lo lắng La Thiên Nhã biết sẽ không vui.
Lạc Lăng khôi phục vẻ bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Sao thế? Cháu không thể ở đây? Nếu mami cháu có thể ở đây, đương nhiên cháu cũng vậy.” Thái độ của cậu cứ như đang ở nhà mình.
Đối với Kha Tử Thích, biểu cảm này của cậu làm anh rất vui vẻ.
Ít nhất, anh nhìn ra được cậu không hận Thiên Nhã.
“Xuống thôi, mami cháu3sắp nấu cơm xong rồi.” Lạc Lăng nhìn gian phòng: “Mami cháu ở đây có khỏe không?” Nhìn nước mắt thấm đẫm gối đầu, cậu càng đau lòng hơn.
Câu hỏi của Lạc Lăng làm Kha Tử Thích không biết làm gì ngoài cười gượng: “Gặp được các cháu, cô ấy khỏe hơn bao giờ hết.” Lạc Lặng nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp: “Được rồi, chúng ta xuống thôi.” Nói xong, cậu đi thẳng xuống.
Kha Tử Thích dõi theo bóng lưng nhỏ bé, quật cường của Lạc Lăng mà thấy cực kỳ đau lòng.
Rốt cuộc Lạc Lăng đã lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào mới biến thành thế này? Cậu còn nhỏ nhưng đâu có ngây thơ vô tư như những đứa trẻ khác.
Dù cho có thì qua chuyện này, chắc chắn rất khó để khôi phục.
Cái làm cậu buông xuống được gai nhọn khắp người là tình thương người mẹ của Thiên Nhã, không khí ấm áp của gia đình.
Nhưng giờ đây, mọi thứ chẳng còn nữa, không có khả năng tiếp tục tồn tại.
“Mami.” Lạc Lăng đi xuống, gọi.
La Thiên Nhã thấy an tâm hơn, đôi mắt lóng lánh nước mắt: “Lăng Lăng, con đợi chút, mami nấu xong ngay đây.” Lăng Lăng để lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Vâng.” La Thiên Nhã cười tươi, cúi đầu lau nước mắt, đi vào trong bếp.
Một bàn thức ăn thơm phức.
La Thiên Nhã, La Tiểu Bảo, Lạc Lăng, Kha Tử Thích cùng ngồi xuống bàn.
Vị trí của Kha Tử Thích vốn là của cha.
Bọn họ mới là người một nhà.
Lạc Lăng nhìn mami Thiên Nhã liên tục gắp thức ăn cho mình và La Tiểu Bảo.
Kha Tử Thích nhìn toàn cảnh, chỉ cười không nói.
“Mami, mami phải ăn nhiều lên.
Trong mami gầy quá!” La Tiểu Bảo tinh tế gắp thức ăn cho mami Thiên Nhã.
“Ừm, mami sẽ nghe lời Tiểu Bảo, ăn nhiều một chút.” “Mami đừng có lừa Tiểu Bảo.
Lần sau con tới phải thấy mami Thiên Nhã béo lên.” Giọng nói của La Tiểu Bảo rất vang, sắc mặt hết sức nghiêm túc.
La Thiên Nhã cười ngọt ngào: “Được, mami đồng ý với bé cưng nha.
Nhất định sẽ béo lên.”Nghe Là Tiểu Bảo nói mình còn tới nữa, lòng cô rất hạnh phúc, vui vẻ nhưng cũng đồng thời thấy khó chịu.
Lạc Lăng cúi đầu ăn cơm, không nói một lời.
“Lăng Lăng, tay nghề của mami có thụt lùi không?” La Thiên Nhã dịu dàng hỏi.
Lạc Lăng cúi đầu, đôi đũa trong tay khựng lại.
Cả bàn ăn rơi vào không khí yên tĩnh, cùng đợi cậu mở miệng.
Sau khi ngồi vào bàn ăn, cậu chưa nói câu nào.
“Ừm, vẫn thế ạ.
Đồ ăn mami Thiên Nhã nấu là thứ ngon nhất!” Lạc Lăng vừa cười vừa nói.
Kha Tử Thích và La Tiểu Bảo cùng thở phào nhẹ nhõm.
La Thiên Nhã cứ như nhận được thánh ân, không ngừng gắp thức ăn cho Lạc Lăng.
“Đừng gắp nữa.” Lạc Lăng đột ngột nói.
Lúc này đổi thành đũa của La Thiên Nhã khựng lại giữa không trung.
Bầu không khí xấu hổ, ngượng ngùng lan tỏa khắp bàn ăn.
La Tiểu Bảo nháy mắt ra hiệu cho Lạc Lăng, hi vọng cậu không phá hỏng bầu không khí hài hòa nhưng Lạc Lăng lại giả vờ như không nhìn thấy.
Lạc Lăng từ chối thế này là La Thiên Nhã biết cậu đang giận mình.
Sao có thể không giận được chứ? Cô không nói tiếng nào đã bỏ đi, rời khỏi nhà họ Lạc, từ chối lời cầu hôn của cha bọn chúng.
Giấc mơ về ngôi nhà hạnh phúc của hai bảo bối nhỏ do chính tay cô xé nát.
“Mami, mami nhìn này, bát của con toàn là thức ăn.
Con đầu phải thùng cơm, không ăn nhiều như vậy được đâu.” Đang im lặng, bỗng nhiên Lạc Lăng làm nũng.
La Thiên Nhã hiểu ra, cảm giác vừa muốn khóc vừa muốn cười chắc là thế này rồi: “Được, con cứ ăn từ từ, đừng nuốt vội.” Kha Tử Thích và La Tiểu Bảo nhìn nhau, thở dài.
Dưới ánh trăng mông lung, La Thiên Nhã tiễn hai bảo bối nhỏ ra cửa.
“Mami, người ta không nỡ xa mami.” La Tiểu Bảo dính lấy La Thiên Nhã, chóp mũi chua xót.
Mắt La Thiên Nhã ửng đỏ: “Mami cũng...” Không nỡ xa con.
Cô ôm chặt lấy La Tiểu Bảo, sợ cậu nói ra câu muốn cô đi về cùng.
Vì, cô thật sự không thể đồng ý.
“Thôi nào Tiểu Bảo, chúng ta về thôi.” Lạc Lăng khuyên nhủ vì thấy La Tiểu Bảo cứ lưu luyến không rời La Thiên Nhã.
Khác với sự lưu luyến của La Tiểu Bảo, sự thờ ơ của Lạc Lăng làm cho La Thiên Nhã mất mát và đau khổ hơn.
Nhưng cô hiểu, sự kiên cường và lạnh nhạt này chỉ là lớp vỏ ngụy trang của Lạc Lăng.
Cậu có dáng vẻ thâm trầm mà những đứa trẻ đồng trang lứa khác không có được, thích chôn sâu cảm xúc của mình ở đáy lòng.
Một Lạc Lăng như thế làm cho cô thật sự rất lo lắng.
La Tiểu Bảo nhìn Lạc Lăng rồi trườn ra khỏi người La Thiên Nhã: “Được rồi.
Bọn con đi đây.
Mami Thiên Nhã, mami nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, bọn con sẽ còn quay lại thăm mami.” “Ừm, các con nhớ chăm sóc bản thân thật tốt nhé.
Tiểu Bảo, con là anh, nhất định phải chăm sóc Lăng Lăng.” La Thiên Nhã dặn dò.
La Tiểu Bảo vỗ ngực, nói: “Con biết rồi, mami yên tâm đi.
Con nhất định sẽ chăm sóc Lăng Lăng thật tốt.” Mắt thấy hai bảo bối nhỏ lên xe, La Thiên Nhã rất muốn nhấc chân đi tới cướp hai đứa trẻ về, hoặc là ngồi vào xe cùng chúng rời đi.
Nhưng, cô không thể.
Cô cố gắng khống chế tâm trạng của mình, không để bản thân làm ra những chuyện không nên làm.
Xe vừa khởi động thì đột ngột ngừng lại.
Lạc Lăng nhảy xuống khỏi xe.
Cậu chạy tới trước mặt La Thiên Nhã, nhào tới ôm chặt lấy cô.
La Thiên Nhã ngồi xổm xuống, cả khuôn mặt toàn nước mắt.
“Mami, mami nghe những gì Lăng Lăng nói này.
Hãy chăm sóc bản thân thật tốt, dù thế nào thì mami cũng phải tin tưởng bọn con.
Bọn con sẽ nhanh chóng nghĩ cách giúp mami.”
“Lăng Lăng, mami...” “Đừng nói gì cả.
Mami Thiên Nhã, bọn con sẽ không bỏ qua, không bỏ rơi mami và càng không bỏ mặc gia đình này.
Tạm thời mami cứ ở lại đây, đừng để người khác có cơ hội làm tổn thương mình hoặc là tự tạo tổn thương cho bản thân.
Mami hiểu ý con chứ?” Nghe tiểu đại nhân Lạc Lăng dặn dò, La Thiên Nhã vừa khóc vừa cười, đáp: “Được, mami biết rồi.
Mami đồng ý với con.”
La Tiểu Bảo cũng xuống xe, nước mắt giàn dụa nhìn La Thiên Nhã, cả gương mặt hiện rõ vẻ không nỡ.
Vất vả lắm cô mới khống chế được tâm trạng, tiền hai bảo bối nhỏ rời đi.
“Thiên Nhã, vào nhà thôi, xe của bọn họ đi xa rồi.” Kha Tử Thích đỡ lấy La Thiên Nhã đứng bên ngoài cứ như hòn vọng phu, thấp giọng khuyên nhủ.
Nhìn cô mặc bộ quần áo mỏng manh, anh nhíu mày.
Dường như La Thiên Nhã không nghe thấy câu nói của anh, ánh mắt cứ nhìn theo mãi hướng xe hai bảo bối nhỏ rời khỏi.
“Thiên Nhã, em đừng vậy.
Không phải chúng đã nói rồi sao? Chúng sẽ nhanh chóng quay về thăm em.” La Thiên Nhã cười khổ: “Nhưng sắp tới em không còn ở đây nữa.” Nghe vậy, Kha Tử Thích kinh ngạc: “Em phải rời đi?” La Thiên Nhã gật đầu, sau đó cúi đầu, xoay người đi vào.
“Không thể ở lại đây nữa.
Tử Thích, cảm ơn anh đã chăm sóc em trong thời gian vừa qua.
Em không thể tiếp tục ở lại chỗ này làm liên lụy tới anh, hơn nữa, chẳng mấy chốc sẽ có tin tức của cha em.” “Cha em chưa có tin tức, em định đi đâu? Anh nói rồi, em không hề làm liên lụy tới anh.
Mà dù em có làm liên lụy tới anh thật, anh cũng không để ý, không sợ...” Kha Tử Thích sốt ruột nói.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Kha Tử Thích không nói tiếp, đau lòng nhìn La Thiên Nhã.
Rõ ràng là rất thương yêu, quan tâm hai bảo bối nhỏ nhưng không thể nói cho chúng biết sự thật, để mặc chúng hiểu lầm.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới được đây.
Huống hồ, từ nhỏ cậu đã phải chịu khổ, vất vả lắm mới nhận lại mẹ ruột mà sống chung với cậu chưa được bao lâu, cô đã rời đi.
So với La Tiểu Bảo, cậu dễ dàng hiểu lầm và căm hận cô hơn.
Kha Tử Thích nhìn ra được sự lo lắng và khổ sở trong ánh mắt La Thiên Nhã, vội vàng nói: “Không đâu, chắc Lăng Lăng lên3tầng hai chơi rồi.
Để anh lên đấy tìm.” La Tiểu Bảo lau mồ hôi, an ủi mami Thiên Nhã: “Lăng Lăng không đi, em ấy rất nhớ mami, sao có thể cam lòng cứ vậy chạy đi.” Kha Tử Thích thả cậu xuống, đi tìm Lăng Lăng.
La Tiểu Bảo gọi anh lại: “Chủ Tử Thích, cháu cũng muốn đi.” Kha Tử Thích cười nói: “Cháu ở đây chơi với mami đi.” Anh sợ La Thiên Nhã cứ ở đây lo lắng một mình.
“Lăng Lăng cũng tới?” Anh hỏi vì không thấy bóng dáng Lạc Lăng trong phòng khách.
“Ừ, không phải nó đang ở trong phòng khách xem tivi sao?” La Thiên Nhã nở nụ cười ngọt ngào khi nghĩ tới hai bảo bối nhỏ.
Chúng không hận cô.
Hơn nữa, Lăng Lăng còn nói2muốn ăn đồ ăn cô nấu.
Điều này làm cho cô rất vui, rất thỏa mãn.
Hôm nay là ngày cô vui nhất trong mấy ngày qua.
“Hay là Lăng Lăng vào nhà vệ sinh rửa tay rồi?” La Tiểu Bảo nhanh nhảu kiếm cớ thay Lạc Lăng.
Kha Tử Thích nhìn của phòng vệ sinh, cửa mở.
La Tiểu Bảo đau khổ phát hiện ra cửa nhà vệ sinh đang mở.
La Thiên Nhã nhìn ra ngoài phòng khách không thấy bóng người, lo lắng hỏi: “Lăng Lăng một mình rời đi rồi sao?” Tính cách của Lăng Lăng cực đoan hơn Tiểu Bảo rất nhiều.
So với La Tiểu Bảo, cậu dễ dàng hiểu lầm và căm hận cô hơn.
Kha Tử Thích nhìn ra được sự lo lắng và khổ sở trong ánh mắt La Thiên Nhã,3vội vàng nói: “Không đâu, chắc Lăng Lăng lên tầng hai chơi rồi.
Để anh lên đấy tìm.” La Tiểu Bảo lau mồ hôi, an ủi mami Thiên Nhã: “Lăng Lăng không đi, em ấy rất nhớ mami, sao có thể cam lòng cứ vậy chạy đi.” Kha Tử Thích thả cậu xuống, đi tìm Lăng Lăng.
La Tiểu Bảo gọi anh lại: “Chủ Tử Thích, cháu cũng muốn đi.” Kha Tử Thích cười nói: “Cháu ở đây chơi với mami đi.” Anh sợ La Thiên Nhã cứ ở đây lo lắng một mình.
La Tiểu Bảo hiểu được dung ý của chú Tử Thích nhưng cậu sợ Lăng Lăng bị phát hiện đúng lúc đang hành động hơn.
“Vâng, được ạ.” Không thể để anh nhìn ra chỗ khác lạ, cậu đành đáp ứng.
Tầng hai, bên9ngoài phòng La Thiên Nhã.
Kha Tử Thích đẩy cửa vào đúng lúc Lạc Lăng đi ra.
Đáy mắt cậu xẹt qua tia kinh ngạc không dễ phát hiện ra.
“Lăng Lăng, hóa ra cháu ở đây.” Kha Tử Thích cười, thấy nhẹ nhõm trong lòng hơn.
Anh giống với La Thiên Nhã, sợ Lạc Lăng tự mình hờn dỗi bỏ đi trước.
Anh lo lắng La Thiên Nhã biết sẽ không vui.
Lạc Lăng khôi phục vẻ bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Sao thế? Cháu không thể ở đây? Nếu mami cháu có thể ở đây, đương nhiên cháu cũng vậy.” Thái độ của cậu cứ như đang ở nhà mình.
Đối với Kha Tử Thích, biểu cảm này của cậu làm anh rất vui vẻ.
Ít nhất, anh nhìn ra được cậu không hận Thiên Nhã.
“Xuống thôi, mami cháu3sắp nấu cơm xong rồi.” Lạc Lăng nhìn gian phòng: “Mami cháu ở đây có khỏe không?” Nhìn nước mắt thấm đẫm gối đầu, cậu càng đau lòng hơn.
Câu hỏi của Lạc Lăng làm Kha Tử Thích không biết làm gì ngoài cười gượng: “Gặp được các cháu, cô ấy khỏe hơn bao giờ hết.” Lạc Lặng nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp: “Được rồi, chúng ta xuống thôi.” Nói xong, cậu đi thẳng xuống.
Kha Tử Thích dõi theo bóng lưng nhỏ bé, quật cường của Lạc Lăng mà thấy cực kỳ đau lòng.
Rốt cuộc Lạc Lăng đã lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào mới biến thành thế này? Cậu còn nhỏ nhưng đâu có ngây thơ vô tư như những đứa trẻ khác.
Dù cho có thì qua chuyện này, chắc chắn rất khó để khôi phục.
Cái làm cậu buông xuống được gai nhọn khắp người là tình thương người mẹ của Thiên Nhã, không khí ấm áp của gia đình.
Nhưng giờ đây, mọi thứ chẳng còn nữa, không có khả năng tiếp tục tồn tại.
“Mami.” Lạc Lăng đi xuống, gọi.
La Thiên Nhã thấy an tâm hơn, đôi mắt lóng lánh nước mắt: “Lăng Lăng, con đợi chút, mami nấu xong ngay đây.” Lăng Lăng để lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Vâng.” La Thiên Nhã cười tươi, cúi đầu lau nước mắt, đi vào trong bếp.
Một bàn thức ăn thơm phức.
La Thiên Nhã, La Tiểu Bảo, Lạc Lăng, Kha Tử Thích cùng ngồi xuống bàn.
Vị trí của Kha Tử Thích vốn là của cha.
Bọn họ mới là người một nhà.
Lạc Lăng nhìn mami Thiên Nhã liên tục gắp thức ăn cho mình và La Tiểu Bảo.
Kha Tử Thích nhìn toàn cảnh, chỉ cười không nói.
“Mami, mami phải ăn nhiều lên.
Trong mami gầy quá!” La Tiểu Bảo tinh tế gắp thức ăn cho mami Thiên Nhã.
“Ừm, mami sẽ nghe lời Tiểu Bảo, ăn nhiều một chút.” “Mami đừng có lừa Tiểu Bảo.
Lần sau con tới phải thấy mami Thiên Nhã béo lên.” Giọng nói của La Tiểu Bảo rất vang, sắc mặt hết sức nghiêm túc.
La Thiên Nhã cười ngọt ngào: “Được, mami đồng ý với bé cưng nha.
Nhất định sẽ béo lên.”Nghe Là Tiểu Bảo nói mình còn tới nữa, lòng cô rất hạnh phúc, vui vẻ nhưng cũng đồng thời thấy khó chịu.
Lạc Lăng cúi đầu ăn cơm, không nói một lời.
“Lăng Lăng, tay nghề của mami có thụt lùi không?” La Thiên Nhã dịu dàng hỏi.
Lạc Lăng cúi đầu, đôi đũa trong tay khựng lại.
Cả bàn ăn rơi vào không khí yên tĩnh, cùng đợi cậu mở miệng.
Sau khi ngồi vào bàn ăn, cậu chưa nói câu nào.
“Ừm, vẫn thế ạ.
Đồ ăn mami Thiên Nhã nấu là thứ ngon nhất!” Lạc Lăng vừa cười vừa nói.
Kha Tử Thích và La Tiểu Bảo cùng thở phào nhẹ nhõm.
La Thiên Nhã cứ như nhận được thánh ân, không ngừng gắp thức ăn cho Lạc Lăng.
“Đừng gắp nữa.” Lạc Lăng đột ngột nói.
Lúc này đổi thành đũa của La Thiên Nhã khựng lại giữa không trung.
Bầu không khí xấu hổ, ngượng ngùng lan tỏa khắp bàn ăn.
La Tiểu Bảo nháy mắt ra hiệu cho Lạc Lăng, hi vọng cậu không phá hỏng bầu không khí hài hòa nhưng Lạc Lăng lại giả vờ như không nhìn thấy.
Lạc Lăng từ chối thế này là La Thiên Nhã biết cậu đang giận mình.
Sao có thể không giận được chứ? Cô không nói tiếng nào đã bỏ đi, rời khỏi nhà họ Lạc, từ chối lời cầu hôn của cha bọn chúng.
Giấc mơ về ngôi nhà hạnh phúc của hai bảo bối nhỏ do chính tay cô xé nát.
“Mami, mami nhìn này, bát của con toàn là thức ăn.
Con đầu phải thùng cơm, không ăn nhiều như vậy được đâu.” Đang im lặng, bỗng nhiên Lạc Lăng làm nũng.
La Thiên Nhã hiểu ra, cảm giác vừa muốn khóc vừa muốn cười chắc là thế này rồi: “Được, con cứ ăn từ từ, đừng nuốt vội.” Kha Tử Thích và La Tiểu Bảo nhìn nhau, thở dài.
Dưới ánh trăng mông lung, La Thiên Nhã tiễn hai bảo bối nhỏ ra cửa.
“Mami, người ta không nỡ xa mami.” La Tiểu Bảo dính lấy La Thiên Nhã, chóp mũi chua xót.
Mắt La Thiên Nhã ửng đỏ: “Mami cũng...” Không nỡ xa con.
Cô ôm chặt lấy La Tiểu Bảo, sợ cậu nói ra câu muốn cô đi về cùng.
Vì, cô thật sự không thể đồng ý.
“Thôi nào Tiểu Bảo, chúng ta về thôi.” Lạc Lăng khuyên nhủ vì thấy La Tiểu Bảo cứ lưu luyến không rời La Thiên Nhã.
Khác với sự lưu luyến của La Tiểu Bảo, sự thờ ơ của Lạc Lăng làm cho La Thiên Nhã mất mát và đau khổ hơn.
Nhưng cô hiểu, sự kiên cường và lạnh nhạt này chỉ là lớp vỏ ngụy trang của Lạc Lăng.
Cậu có dáng vẻ thâm trầm mà những đứa trẻ đồng trang lứa khác không có được, thích chôn sâu cảm xúc của mình ở đáy lòng.
Một Lạc Lăng như thế làm cho cô thật sự rất lo lắng.
La Tiểu Bảo nhìn Lạc Lăng rồi trườn ra khỏi người La Thiên Nhã: “Được rồi.
Bọn con đi đây.
Mami Thiên Nhã, mami nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, bọn con sẽ còn quay lại thăm mami.” “Ừm, các con nhớ chăm sóc bản thân thật tốt nhé.
Tiểu Bảo, con là anh, nhất định phải chăm sóc Lăng Lăng.” La Thiên Nhã dặn dò.
La Tiểu Bảo vỗ ngực, nói: “Con biết rồi, mami yên tâm đi.
Con nhất định sẽ chăm sóc Lăng Lăng thật tốt.” Mắt thấy hai bảo bối nhỏ lên xe, La Thiên Nhã rất muốn nhấc chân đi tới cướp hai đứa trẻ về, hoặc là ngồi vào xe cùng chúng rời đi.
Nhưng, cô không thể.
Cô cố gắng khống chế tâm trạng của mình, không để bản thân làm ra những chuyện không nên làm.
Xe vừa khởi động thì đột ngột ngừng lại.
Lạc Lăng nhảy xuống khỏi xe.
Cậu chạy tới trước mặt La Thiên Nhã, nhào tới ôm chặt lấy cô.
La Thiên Nhã ngồi xổm xuống, cả khuôn mặt toàn nước mắt.
“Mami, mami nghe những gì Lăng Lăng nói này.
Hãy chăm sóc bản thân thật tốt, dù thế nào thì mami cũng phải tin tưởng bọn con.
Bọn con sẽ nhanh chóng nghĩ cách giúp mami.”
“Lăng Lăng, mami...” “Đừng nói gì cả.
Mami Thiên Nhã, bọn con sẽ không bỏ qua, không bỏ rơi mami và càng không bỏ mặc gia đình này.
Tạm thời mami cứ ở lại đây, đừng để người khác có cơ hội làm tổn thương mình hoặc là tự tạo tổn thương cho bản thân.
Mami hiểu ý con chứ?” Nghe tiểu đại nhân Lạc Lăng dặn dò, La Thiên Nhã vừa khóc vừa cười, đáp: “Được, mami biết rồi.
Mami đồng ý với con.”
La Tiểu Bảo cũng xuống xe, nước mắt giàn dụa nhìn La Thiên Nhã, cả gương mặt hiện rõ vẻ không nỡ.
Vất vả lắm cô mới khống chế được tâm trạng, tiền hai bảo bối nhỏ rời đi.
“Thiên Nhã, vào nhà thôi, xe của bọn họ đi xa rồi.” Kha Tử Thích đỡ lấy La Thiên Nhã đứng bên ngoài cứ như hòn vọng phu, thấp giọng khuyên nhủ.
Nhìn cô mặc bộ quần áo mỏng manh, anh nhíu mày.
Dường như La Thiên Nhã không nghe thấy câu nói của anh, ánh mắt cứ nhìn theo mãi hướng xe hai bảo bối nhỏ rời khỏi.
“Thiên Nhã, em đừng vậy.
Không phải chúng đã nói rồi sao? Chúng sẽ nhanh chóng quay về thăm em.” La Thiên Nhã cười khổ: “Nhưng sắp tới em không còn ở đây nữa.” Nghe vậy, Kha Tử Thích kinh ngạc: “Em phải rời đi?” La Thiên Nhã gật đầu, sau đó cúi đầu, xoay người đi vào.
“Không thể ở lại đây nữa.
Tử Thích, cảm ơn anh đã chăm sóc em trong thời gian vừa qua.
Em không thể tiếp tục ở lại chỗ này làm liên lụy tới anh, hơn nữa, chẳng mấy chốc sẽ có tin tức của cha em.” “Cha em chưa có tin tức, em định đi đâu? Anh nói rồi, em không hề làm liên lụy tới anh.
Mà dù em có làm liên lụy tới anh thật, anh cũng không để ý, không sợ...” Kha Tử Thích sốt ruột nói.
Bình luận facebook