Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-332
Chương 332: Duy trì vị trí trung lập
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Thần Dương, tôi và cậu đều là con cháu nhà họ Lạc.
Về sau Tập đoàn Lạc Thần sẽ có phần cho cả hai.
Cha cậu đã làm ra hành động hồ đ3ồ gì hẳn là cậu biết rõ, không lẽ cậu cũng muốn hồ đồ theo ông ta? Cha cậu mang Tập đoàn Lạc Thần đi theo con đường không lối về, lẽ nào cậu cũng 2muốn lặp lại lỗi lầm mà cha mình phạm phải?” Lạc Thần Dương nhìn chằm chằm anh, ánh mắt hiện lên cảm xúc sâu xa người khác nhìn không thấu.
Lạc Thần Hi tiếp tục nói: “Chắc cậu biết rõ, tôi thế này là cho cậu một cơ hội và đây là cơ hội cuối cùng.
Dựa theo cơ hội này, cậu còn 4cái gì đang giấu thì nói hết ra đi, chỉ cần cậu nói, những chuyện trước đó tôi sẽ không truy cứu nữa.” Anh lạnh lùng nhìn Lạc Thần Dương bằng đôi 0mắt sắc bén.
Hạ Vân Cẩm nằm ngửa trên sofa đắp mặt nạ dưỡng da, cất giọng mỉa mai: “Sao nào? Cuối cùng cũng đến lượt cô đứng ngồi không yên rồi sao, thư ký Hạ?” “Đúng thế, tôi đứng ngồi không yên rồi.
Tôi không thể trơ mắt nhìn Chủ tịch tiếp tục như vậy, tôi muốn mọi thứ phải được cắt đứt hoàn toàn.” “Cắt đứt hoàn toàn? Cắt thế nào? Tôi rất muốn biết đây.” Hạ Nhất Y liếc mắt nhìn Hạ Vân Cẩm: “Cô thì sao? Không lẽ cô không có cách dự bị?” Hạ Vân Cẩm nói với giọng điệu cực kỳ nhàn nhã: “Người bây giờ sống không ổn là cô chứ không phải tôi.
Tôi có thể chậm rãi chờ đợi, cơ hội không phải lúc nào cũng có, phải kiên trì chờ đợi.” Hạ Nhất Y hừ lạnh: “Tôi có thể nhìn ra được Chủ tịch chưa hoàn toàn hết hi vọng với La Thiên Nhã, chẳng qua là bây giờ anh ấy đang trốn tránh vấn đề này mà thôi.
Thậm chí, anh ấy còn không muốn tôi nhắc tới chuyện của cô ta.
Đơn giản, đó là vì trong lòng anh ấy lúc nào cũng nghĩ tới cô ta.”
Bầu không khí trong phòng căng thẳng, Lạc Thần Hi quan sát và đợi chờ sự lựa chọn của anh ta.
Mà lúc này, Lạc Thần Dương đang thầm tính toán trong lòng.
Lạc Thần Dương suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh, người như em chỉ biết làm một chút hành động vật vãnh như thế thôi, ai ngờ đâu vừa mới bắt đầu đã bị anh phát hiện ra.
Về sau em sẽ nghe lời anh hết, chỉ cần anh nguyện ý cho em cơ hội lần này.” Lạc Thần Hi cười nhẹ, đứng lên: “Được.” Anh mở cửa đi ra ngoài, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh như băng.
Nhìn theo bóng lưng toát ra hơi thở lạnh lùng của anh biến mất, Lạc Thần Dương ném tập tài liệu trong tay xuống đất.
Anh ta cười, ánh mắt xẹt qua tia ranh mãnh.
Anh ta đùa nghịch với chiếc nhẫn ngọc bích trên tay.
Dùng hẳn chiêu gậy ông đập lưng ông à, xem ra, lần này anh trai anh ta muốn được ăn cả ngã về không.
“Anh tưởng tôi dễ dàng bị anh bắt được nhược điểm như thế sao? Ha ha, anh trở nên ngây thơ đơn thuần như vậy từ bao giờ thế? Xem ra, việc của La Thiên Nhã không chỉ làm tinh thần anh suy sụp mà ngay cả trí thông minh cũng sụt giảm rồi.” Anh ta vừa nói vừa cầm ly rượu vang đỏ lên, chậm rãi thưởng thức.
***
Tôi không thể trơ mắt nhìn Chủ tịch tiếp tục như vậy, tôi muốn mọi thứ phải được cắt đứt hoàn toàn.” “Cắt đứt hoàn toàn? Cắt thế nào? Tôi rất muốn biết đây.” Hạ Nhất Y liếc mắt nhìn Hạ Vân Cẩm: “Cô thì sao? Không lẽ cô không có cách dự bị?” Hạ Vân Cẩm nói với giọng điệu cực kỳ nhàn nhã: “Người bây giờ sống không ổn là cô chứ không phải tôi.
Tôi có thể chậm rãi chờ đợi, cơ hội không phải lúc nào cũng có, phải kiên trì chờ đợi.” Hạ Nhất Y hừ lạnh: “Tôi có thể nhìn ra được Chủ tịch chưa hoàn toàn hết hi vọng với La Thiên Nhã, chẳng qua là bây giờ anh ấy đang trốn tránh vấn đề này mà thôi.
Thậm chí, anh ấy còn không muốn tôi nhắc tới chuyện của cô ta.
Đơn giản, đó là vì trong lòng anh ấy lúc nào cũng nghĩ tới cô ta.”
“Vậy thì sao? Ở trước mặt anh ấy, cả tôi lẫn cô đều không có cách nào đối phó.
Hạ Nhất Y, cô đừng tưởng tôi không biết cô đang lấy tôi ra làm cái cớ để đối phó với La Thiên Nhã.
Hiện giờ cả tôi và cô đều đang thi xem ai kiên trì lâu hơn, ai là người có tính cách trầm ổn hơn.
Kẻ nổi tiếng thì dễ bị ghen ghét, haiz.
Trước đây là do tôi ngu ngốc không hiểu được đạo lý này, không đâu bị mấy người sử dụng như súng.
Mà giờ thì tôi không còn đần như thế nữa.
Tôi nghĩ xong cả rồi, tôi không đi gây tổn thương cho La Thiên Nhã đầu.
Tôi muốn lấy lòng cô ta kìa.” Hạ Vân Cẩm nói thẳng ra âm mưu lớn của mình.
Hạ Nhất Y cười lạnh, nói với giọng điệu cực kỳ khinh thường: “Hạ Vân Cẩm, tâm tư của cổ đúng là mỗi ngày mỗi khác.
Trước là ai nói không thể không trả thù La Thiên Nhã, là ai nói muốn vượt lên trước?”
“Cái đó khác có người làm thay, tôi không cần quan tâm.
Bây giờ Thần đang suy sụp, Hạ Nhất Y, tôi nghĩ trận chiến không khói thuốc giữa hai chúng ta nên bắt đầu rồi.” “Được, tôi dám cược cô không đoạt được trái tim Chủ tịch.” Hạ Vân Cẩm gỡ mặt nạ xuống, cười ha ha: “Cô không có tư cách cược, cô là người tham gia mà.” “Không cùng chí hướng, mưu tính khác nhau.
Khoảng thời gian này, chúng ta đừng gặp nhau nữa.” “Được, chúng ta so xem phương pháp của ai đem lại hiệu quả cao hơn.” Hạ Vân Cẩm đắc ý đáp.
Trong phòng bao ở góc của quán bar.
“Cô không lợi dụng Hạ Vân Cẩm, đấy là tổn thất của cô.
Cô đừng quên, chúng ta cần phải biết được bí mật mà cô ta đang nắm giữ.” Lạc Thần Dương vừa uống bia vừa nói với Hạ Nhất Y đang ngồi ở đối diện.
Hạ Nhất Y nắm chặt chai bia, ngửa đầu lên rót vào miệng, hùng hổ uống một hơi cạn sạch.
“Lợi dụng cô ta? Rõ ràng là cô ta đang lợi dụng tối.
Người phụ nữ này càng ngày càng thông minh.” “Lẽ nào cô không cảm thấy kỳ lạ là vì sao cô ta được ông nội tôi chống lưng à?” Lạc Thần Dương hỏi cô ta.
“Thế thì sao? Có cụ Lạc chống lưng, cô ta cũng chẳng thể chiếm được trái tim Chủ tịch.
Cả đời này không bao giờ chiếm được.” Lạc Thần Dương giễu cợt: “Phụ nữ ấy mà, luôn bị tình yêu che mờ mắt.
Cô chưa gì đã bị hoảng loạn, tôi phải làm thế nào đây?” Hạ Nhất Y đặt chai bia xuống bàn: “Anh yên tâm, tôi sẽ không để mình mất phương hướng.
Tôi rất tỉnh táo, chẳng qua là tâm trạng quá đau khổ.
Tại sao Chủ tịch lại đối xử với tôi như thế? Lẽ nào trong lòng anh ấy, tôi tồn tại như một người máy bình thường không có ý nghĩa, chỉ là người giúp anh ấy giải quyết công việc? Vì sao anh ấy không nhìn tôi?” Lạc Thần Dương cười: “Nếu anh ta mà quay lại nhìn cô, cô phải cẩn thận bởi vì điều đó chứng minh rằng anh ta đang theo dõi cô.
Đừng quên, tất cả những gì cô làm bây giờ là những cái anh ta chán ghét nhất.
Phản bội, lừa dối.” “Đừng có nói nữa!” Hạ Nhất Y gầm nhẹ.
“Chậc chậc, dáng vẻ cô bây giờ đang nói cho tôi biết, cô không đủ bình tĩnh.” “Sao mà bình tĩnh được? Anh biết không? Ngày nào cũng vậy, nhìn Chủ tịch tự dằn vặt bản thân, trái tim tôi cũng đau khổ.
Anh ấy cố gắng biến mình trở về như người trước kia nhưng không thể nào quên được La Thiên Nhã.” “Vậy thì sao? Không lẽ cô đã hối hận? Cô hi vọng La Thiên Nhã quay về bên cạnh anh ta?” Lạc Thần Dương mỉa mai hỏi.
Hạ Nhất Y căm ghét tới nghiến răng nghiến lợi, nói: “Không, dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không cho phép cô ta quay lại bên cạnh Chủ tịch.” “Thể cố định làm như thế nào?” “Để cho Chủ tịch hết hi vọng hoàn toàn.” Cô ta ngửa đầu, uống cạn bia trong chai.
Tại quán cà phê Thiên Mạc.
La Tiểu Bảo và Lạc Lăng cùng xem đoạn video kia.
Hai khuôn mặt nhỏ nhắn giống nhau y như đúc đồng thời để lộ vẻ kinh ngạc.
“Lăng Lăng, hóa ra đây là sự thật.” La Tiểu Bảo bỗng hiểu ra tất cả.
Lạc Lăng nhìn người trong đoạn video.
Thì ra, người đó là ông ngoại cậu, La Sâm.
“Quả nhiên là cụ nội.
Cụ bắt cóc ông ngoại, dùng nó làm cớ uy hiếp mami Thiên Nhã.
Quá đáng!” Lạc Lăng nắm chặt tay, hung hăng nện lên bàn một cái.
La Tiểu Bảo lắng nghe cuộc trò chuyện giữa mami Thiên Nhã và cụ Lạc, cả đoạn video nữa.
Ngày đó, Lạc Lăng thành công cài một thiết bị nghe lén cao cấp vào điện thoại của mami Thiên Nhã.
Cho dù bên phía đối phương có lắp thiết bị chống nghe lén cũng không thể phát hiện được.
Nỗ lực ngày ấy của bọn họ là để sự thật được phơi bày.
Bọn họ đã biết được nút thắt, giờ thì nghĩ cách giúp đỡ mami Thiên Nhã thôi.
“Lăng Lăng, bây giờ chúng ta không thể nói cho cha biết.
Theo như những gì mami Thiên Nhã và cụ Lạc nói với nhau, anh cứ cảm thấy bên trong còn có ẩn tình chúng ta chưa biết.” La Tiểu Bảo phân tích.
Lạc Lăng gật đầu đồng ý: “Đúng thế, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Theo ý của cụ nội thì chờ tới khi nào sóng êm biển lặng, cụ ấy mới cho mami mình ra nước ngoài.
Nhưng em nghe ra được cụ ấy không có ý tốt.
Cụ ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mami Thiên Nhã như vậy.
Tiểu Bảo, việc chúng ta phải làm bây giờ là tra ra vị trí quay đoạn video này, đưa ông ngoại của chúng ta ra.
Chỉ khi tìm được ông ngoại, đưa ông tới trước mặt mami thì vấn đề mới được giải quyết.” “Ừm, đồng thời chúng ta cũng phải để ý tới hành động của cụ nội, để xem cụ còn định làm gì nữa.” Hai bảo bối nhỏ nhìn nhau, mỉm cười.
Lo lắng mấy ngày nay cuối cùng cũng được trút xuống, vì bọn họ đã tìm ra được nguyên nhân chính.
Bọn họ sẽ không lạc đường hay để lạc chính mình.
Bình tĩnh giải quyết vấn đề vẫn hơn là cứ buồn lo.
Lạc Lăng thẩm tự trách trong lòng, nếu cậu nghĩ ra biện pháp này nhanh hơn, sớm tìm được ông ngoại thì giờ mami Thiên Nhã đã quay về bên cạnh họ.
“Em có muốn tạm dừng hoạt động bên phía mình không? Hình như cụ nội đã phát hiện ra rồi, cứ để cho anh đi.
Chúng ta trao đổi, để cho tới lúc tra ra, đầu óc bọn họ hoang mang là tốt nhất.” La Tiểu Bảo như thể đã nghĩ ra trò đùa dai.
“Không cần, để cụ biết chưa chắc đã là chuyện không tốt.” Lạc Lăng nhếch miệng.
La Tiểu Bảo hiểu ý, cười: “Được rồi.
Lăng Lăng, em sẽ nhanh chóng được hợp tác với cha thôi.” Lúc Kha Tử Thích về thì La Thiên Nhã đã thu dọn xong hành lý.
“Thiên Nhã, em đang...” Kha Tử Thích nhìn hành lý bên cạnh cô, hỏi.
“Tử Thích, em đã thương lượng xong với Hoa Kỳ rồi.
Cô ấy nói khoảng thời gian này tạm thời em cứ tới ở nhà cô ấy.
Em làm phiền anh đã lâu, không thể ở tiếp được nữa, nếu không sẽ càng thêm phiền phức cho anh.” Kha Tử Thích liếc nhìn tờ báo đề cập tới chuyện của Triệu Đạo Minh đang để trên bàn.
Tai tiếng này vừa được tung ra, chuyện xấu giữa anh, La Thiên Nhã, Lạc Thần Hi ngay lập tức bị dìm xuống.
Lý do không phải vì Triệu Đạo Minh thu hút sự chú ý cao hơn bọn họ mà là vì lòng hiếu kỳ của mọi người.
Vụ tai tiếng này truyền ra chưa tới mấy ngày, Triệu Đạo Minh đã không ngừng đánh mất tác phong làm việc trong vấn đề chính trị, hơn nữa còn có hành vi tham nhũng.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, ông ta đã bị tạm thời cách chức điều tra, rơi vào tình cảnh như kiến bò trên chảo nóng.
Tường đổ do người đẩy, rơi vào tình huống này, người bên cạnh không đạp cho mấy cái thì thôi, trông mong gì vào việc có người giúp đỡ? Giờ đây, hẳn là Triệu Đạo Minh không thể trở mình được nữa.
Kiếp này có thể đi ra khỏi ngục giam hay không còn chưa biết được.
Người khởi xướng chuyện này chính là người đã vạch trần.
Tất cả mọi người đang chĩa mũi về phía Kha Tử Thích.
Dường như mọi chuyện đang phát triển theo một quỹ đạo nào đó...
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Về sau Tập đoàn Lạc Thần sẽ có phần cho cả hai.
Cha cậu đã làm ra hành động hồ đ3ồ gì hẳn là cậu biết rõ, không lẽ cậu cũng muốn hồ đồ theo ông ta? Cha cậu mang Tập đoàn Lạc Thần đi theo con đường không lối về, lẽ nào cậu cũng 2muốn lặp lại lỗi lầm mà cha mình phạm phải?” Lạc Thần Dương nhìn chằm chằm anh, ánh mắt hiện lên cảm xúc sâu xa người khác nhìn không thấu.
Lạc Thần Hi tiếp tục nói: “Chắc cậu biết rõ, tôi thế này là cho cậu một cơ hội và đây là cơ hội cuối cùng.
Dựa theo cơ hội này, cậu còn 4cái gì đang giấu thì nói hết ra đi, chỉ cần cậu nói, những chuyện trước đó tôi sẽ không truy cứu nữa.” Anh lạnh lùng nhìn Lạc Thần Dương bằng đôi 0mắt sắc bén.
Hạ Vân Cẩm nằm ngửa trên sofa đắp mặt nạ dưỡng da, cất giọng mỉa mai: “Sao nào? Cuối cùng cũng đến lượt cô đứng ngồi không yên rồi sao, thư ký Hạ?” “Đúng thế, tôi đứng ngồi không yên rồi.
Tôi không thể trơ mắt nhìn Chủ tịch tiếp tục như vậy, tôi muốn mọi thứ phải được cắt đứt hoàn toàn.” “Cắt đứt hoàn toàn? Cắt thế nào? Tôi rất muốn biết đây.” Hạ Nhất Y liếc mắt nhìn Hạ Vân Cẩm: “Cô thì sao? Không lẽ cô không có cách dự bị?” Hạ Vân Cẩm nói với giọng điệu cực kỳ nhàn nhã: “Người bây giờ sống không ổn là cô chứ không phải tôi.
Tôi có thể chậm rãi chờ đợi, cơ hội không phải lúc nào cũng có, phải kiên trì chờ đợi.” Hạ Nhất Y hừ lạnh: “Tôi có thể nhìn ra được Chủ tịch chưa hoàn toàn hết hi vọng với La Thiên Nhã, chẳng qua là bây giờ anh ấy đang trốn tránh vấn đề này mà thôi.
Thậm chí, anh ấy còn không muốn tôi nhắc tới chuyện của cô ta.
Đơn giản, đó là vì trong lòng anh ấy lúc nào cũng nghĩ tới cô ta.”
Bầu không khí trong phòng căng thẳng, Lạc Thần Hi quan sát và đợi chờ sự lựa chọn của anh ta.
Mà lúc này, Lạc Thần Dương đang thầm tính toán trong lòng.
Lạc Thần Dương suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh, người như em chỉ biết làm một chút hành động vật vãnh như thế thôi, ai ngờ đâu vừa mới bắt đầu đã bị anh phát hiện ra.
Về sau em sẽ nghe lời anh hết, chỉ cần anh nguyện ý cho em cơ hội lần này.” Lạc Thần Hi cười nhẹ, đứng lên: “Được.” Anh mở cửa đi ra ngoài, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh như băng.
Nhìn theo bóng lưng toát ra hơi thở lạnh lùng của anh biến mất, Lạc Thần Dương ném tập tài liệu trong tay xuống đất.
Anh ta cười, ánh mắt xẹt qua tia ranh mãnh.
Anh ta đùa nghịch với chiếc nhẫn ngọc bích trên tay.
Dùng hẳn chiêu gậy ông đập lưng ông à, xem ra, lần này anh trai anh ta muốn được ăn cả ngã về không.
“Anh tưởng tôi dễ dàng bị anh bắt được nhược điểm như thế sao? Ha ha, anh trở nên ngây thơ đơn thuần như vậy từ bao giờ thế? Xem ra, việc của La Thiên Nhã không chỉ làm tinh thần anh suy sụp mà ngay cả trí thông minh cũng sụt giảm rồi.” Anh ta vừa nói vừa cầm ly rượu vang đỏ lên, chậm rãi thưởng thức.
***
Tôi không thể trơ mắt nhìn Chủ tịch tiếp tục như vậy, tôi muốn mọi thứ phải được cắt đứt hoàn toàn.” “Cắt đứt hoàn toàn? Cắt thế nào? Tôi rất muốn biết đây.” Hạ Nhất Y liếc mắt nhìn Hạ Vân Cẩm: “Cô thì sao? Không lẽ cô không có cách dự bị?” Hạ Vân Cẩm nói với giọng điệu cực kỳ nhàn nhã: “Người bây giờ sống không ổn là cô chứ không phải tôi.
Tôi có thể chậm rãi chờ đợi, cơ hội không phải lúc nào cũng có, phải kiên trì chờ đợi.” Hạ Nhất Y hừ lạnh: “Tôi có thể nhìn ra được Chủ tịch chưa hoàn toàn hết hi vọng với La Thiên Nhã, chẳng qua là bây giờ anh ấy đang trốn tránh vấn đề này mà thôi.
Thậm chí, anh ấy còn không muốn tôi nhắc tới chuyện của cô ta.
Đơn giản, đó là vì trong lòng anh ấy lúc nào cũng nghĩ tới cô ta.”
“Vậy thì sao? Ở trước mặt anh ấy, cả tôi lẫn cô đều không có cách nào đối phó.
Hạ Nhất Y, cô đừng tưởng tôi không biết cô đang lấy tôi ra làm cái cớ để đối phó với La Thiên Nhã.
Hiện giờ cả tôi và cô đều đang thi xem ai kiên trì lâu hơn, ai là người có tính cách trầm ổn hơn.
Kẻ nổi tiếng thì dễ bị ghen ghét, haiz.
Trước đây là do tôi ngu ngốc không hiểu được đạo lý này, không đâu bị mấy người sử dụng như súng.
Mà giờ thì tôi không còn đần như thế nữa.
Tôi nghĩ xong cả rồi, tôi không đi gây tổn thương cho La Thiên Nhã đầu.
Tôi muốn lấy lòng cô ta kìa.” Hạ Vân Cẩm nói thẳng ra âm mưu lớn của mình.
Hạ Nhất Y cười lạnh, nói với giọng điệu cực kỳ khinh thường: “Hạ Vân Cẩm, tâm tư của cổ đúng là mỗi ngày mỗi khác.
Trước là ai nói không thể không trả thù La Thiên Nhã, là ai nói muốn vượt lên trước?”
“Cái đó khác có người làm thay, tôi không cần quan tâm.
Bây giờ Thần đang suy sụp, Hạ Nhất Y, tôi nghĩ trận chiến không khói thuốc giữa hai chúng ta nên bắt đầu rồi.” “Được, tôi dám cược cô không đoạt được trái tim Chủ tịch.” Hạ Vân Cẩm gỡ mặt nạ xuống, cười ha ha: “Cô không có tư cách cược, cô là người tham gia mà.” “Không cùng chí hướng, mưu tính khác nhau.
Khoảng thời gian này, chúng ta đừng gặp nhau nữa.” “Được, chúng ta so xem phương pháp của ai đem lại hiệu quả cao hơn.” Hạ Vân Cẩm đắc ý đáp.
Trong phòng bao ở góc của quán bar.
“Cô không lợi dụng Hạ Vân Cẩm, đấy là tổn thất của cô.
Cô đừng quên, chúng ta cần phải biết được bí mật mà cô ta đang nắm giữ.” Lạc Thần Dương vừa uống bia vừa nói với Hạ Nhất Y đang ngồi ở đối diện.
Hạ Nhất Y nắm chặt chai bia, ngửa đầu lên rót vào miệng, hùng hổ uống một hơi cạn sạch.
“Lợi dụng cô ta? Rõ ràng là cô ta đang lợi dụng tối.
Người phụ nữ này càng ngày càng thông minh.” “Lẽ nào cô không cảm thấy kỳ lạ là vì sao cô ta được ông nội tôi chống lưng à?” Lạc Thần Dương hỏi cô ta.
“Thế thì sao? Có cụ Lạc chống lưng, cô ta cũng chẳng thể chiếm được trái tim Chủ tịch.
Cả đời này không bao giờ chiếm được.” Lạc Thần Dương giễu cợt: “Phụ nữ ấy mà, luôn bị tình yêu che mờ mắt.
Cô chưa gì đã bị hoảng loạn, tôi phải làm thế nào đây?” Hạ Nhất Y đặt chai bia xuống bàn: “Anh yên tâm, tôi sẽ không để mình mất phương hướng.
Tôi rất tỉnh táo, chẳng qua là tâm trạng quá đau khổ.
Tại sao Chủ tịch lại đối xử với tôi như thế? Lẽ nào trong lòng anh ấy, tôi tồn tại như một người máy bình thường không có ý nghĩa, chỉ là người giúp anh ấy giải quyết công việc? Vì sao anh ấy không nhìn tôi?” Lạc Thần Dương cười: “Nếu anh ta mà quay lại nhìn cô, cô phải cẩn thận bởi vì điều đó chứng minh rằng anh ta đang theo dõi cô.
Đừng quên, tất cả những gì cô làm bây giờ là những cái anh ta chán ghét nhất.
Phản bội, lừa dối.” “Đừng có nói nữa!” Hạ Nhất Y gầm nhẹ.
“Chậc chậc, dáng vẻ cô bây giờ đang nói cho tôi biết, cô không đủ bình tĩnh.” “Sao mà bình tĩnh được? Anh biết không? Ngày nào cũng vậy, nhìn Chủ tịch tự dằn vặt bản thân, trái tim tôi cũng đau khổ.
Anh ấy cố gắng biến mình trở về như người trước kia nhưng không thể nào quên được La Thiên Nhã.” “Vậy thì sao? Không lẽ cô đã hối hận? Cô hi vọng La Thiên Nhã quay về bên cạnh anh ta?” Lạc Thần Dương mỉa mai hỏi.
Hạ Nhất Y căm ghét tới nghiến răng nghiến lợi, nói: “Không, dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không cho phép cô ta quay lại bên cạnh Chủ tịch.” “Thể cố định làm như thế nào?” “Để cho Chủ tịch hết hi vọng hoàn toàn.” Cô ta ngửa đầu, uống cạn bia trong chai.
Tại quán cà phê Thiên Mạc.
La Tiểu Bảo và Lạc Lăng cùng xem đoạn video kia.
Hai khuôn mặt nhỏ nhắn giống nhau y như đúc đồng thời để lộ vẻ kinh ngạc.
“Lăng Lăng, hóa ra đây là sự thật.” La Tiểu Bảo bỗng hiểu ra tất cả.
Lạc Lăng nhìn người trong đoạn video.
Thì ra, người đó là ông ngoại cậu, La Sâm.
“Quả nhiên là cụ nội.
Cụ bắt cóc ông ngoại, dùng nó làm cớ uy hiếp mami Thiên Nhã.
Quá đáng!” Lạc Lăng nắm chặt tay, hung hăng nện lên bàn một cái.
La Tiểu Bảo lắng nghe cuộc trò chuyện giữa mami Thiên Nhã và cụ Lạc, cả đoạn video nữa.
Ngày đó, Lạc Lăng thành công cài một thiết bị nghe lén cao cấp vào điện thoại của mami Thiên Nhã.
Cho dù bên phía đối phương có lắp thiết bị chống nghe lén cũng không thể phát hiện được.
Nỗ lực ngày ấy của bọn họ là để sự thật được phơi bày.
Bọn họ đã biết được nút thắt, giờ thì nghĩ cách giúp đỡ mami Thiên Nhã thôi.
“Lăng Lăng, bây giờ chúng ta không thể nói cho cha biết.
Theo như những gì mami Thiên Nhã và cụ Lạc nói với nhau, anh cứ cảm thấy bên trong còn có ẩn tình chúng ta chưa biết.” La Tiểu Bảo phân tích.
Lạc Lăng gật đầu đồng ý: “Đúng thế, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Theo ý của cụ nội thì chờ tới khi nào sóng êm biển lặng, cụ ấy mới cho mami mình ra nước ngoài.
Nhưng em nghe ra được cụ ấy không có ý tốt.
Cụ ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mami Thiên Nhã như vậy.
Tiểu Bảo, việc chúng ta phải làm bây giờ là tra ra vị trí quay đoạn video này, đưa ông ngoại của chúng ta ra.
Chỉ khi tìm được ông ngoại, đưa ông tới trước mặt mami thì vấn đề mới được giải quyết.” “Ừm, đồng thời chúng ta cũng phải để ý tới hành động của cụ nội, để xem cụ còn định làm gì nữa.” Hai bảo bối nhỏ nhìn nhau, mỉm cười.
Lo lắng mấy ngày nay cuối cùng cũng được trút xuống, vì bọn họ đã tìm ra được nguyên nhân chính.
Bọn họ sẽ không lạc đường hay để lạc chính mình.
Bình tĩnh giải quyết vấn đề vẫn hơn là cứ buồn lo.
Lạc Lăng thẩm tự trách trong lòng, nếu cậu nghĩ ra biện pháp này nhanh hơn, sớm tìm được ông ngoại thì giờ mami Thiên Nhã đã quay về bên cạnh họ.
“Em có muốn tạm dừng hoạt động bên phía mình không? Hình như cụ nội đã phát hiện ra rồi, cứ để cho anh đi.
Chúng ta trao đổi, để cho tới lúc tra ra, đầu óc bọn họ hoang mang là tốt nhất.” La Tiểu Bảo như thể đã nghĩ ra trò đùa dai.
“Không cần, để cụ biết chưa chắc đã là chuyện không tốt.” Lạc Lăng nhếch miệng.
La Tiểu Bảo hiểu ý, cười: “Được rồi.
Lăng Lăng, em sẽ nhanh chóng được hợp tác với cha thôi.” Lúc Kha Tử Thích về thì La Thiên Nhã đã thu dọn xong hành lý.
“Thiên Nhã, em đang...” Kha Tử Thích nhìn hành lý bên cạnh cô, hỏi.
“Tử Thích, em đã thương lượng xong với Hoa Kỳ rồi.
Cô ấy nói khoảng thời gian này tạm thời em cứ tới ở nhà cô ấy.
Em làm phiền anh đã lâu, không thể ở tiếp được nữa, nếu không sẽ càng thêm phiền phức cho anh.” Kha Tử Thích liếc nhìn tờ báo đề cập tới chuyện của Triệu Đạo Minh đang để trên bàn.
Tai tiếng này vừa được tung ra, chuyện xấu giữa anh, La Thiên Nhã, Lạc Thần Hi ngay lập tức bị dìm xuống.
Lý do không phải vì Triệu Đạo Minh thu hút sự chú ý cao hơn bọn họ mà là vì lòng hiếu kỳ của mọi người.
Vụ tai tiếng này truyền ra chưa tới mấy ngày, Triệu Đạo Minh đã không ngừng đánh mất tác phong làm việc trong vấn đề chính trị, hơn nữa còn có hành vi tham nhũng.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, ông ta đã bị tạm thời cách chức điều tra, rơi vào tình cảnh như kiến bò trên chảo nóng.
Tường đổ do người đẩy, rơi vào tình huống này, người bên cạnh không đạp cho mấy cái thì thôi, trông mong gì vào việc có người giúp đỡ? Giờ đây, hẳn là Triệu Đạo Minh không thể trở mình được nữa.
Kiếp này có thể đi ra khỏi ngục giam hay không còn chưa biết được.
Người khởi xướng chuyện này chính là người đã vạch trần.
Tất cả mọi người đang chĩa mũi về phía Kha Tử Thích.
Dường như mọi chuyện đang phát triển theo một quỹ đạo nào đó...
Bình luận facebook