Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-340
Chương 340: Anh muốn cạnh tranh công bằng
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Cậu, dù đang cạnh tranh cháu cũng muốn đây là một cuộc cạnh tranh công bằng.” Thiệu Vĩnh Sang cười nhạt: “Cạnh tranh công bằng? Cháu có biết nếu lần3 này thất bại sẽ có kết quả như thế nào không?” “Kết quả thế nào cháu cũng muốn đây là một cuộc cạnh tranh công bằng.“.
“Công bằng? Lúc đi n2gang qua không từ thủ đoạn, giờ muốn công bằng thế nào? Tử Thích, cháu vẫn còn đang tự lừa gạt bản thân à? Cháu không quay về được đâu.” “Cháu biết 5cháu không quay về được, nên cháu chỉ muốn cố gắng hết sức làm theo phương thức làm việc của mình.” Ánh mắt Kha Tử Thích lóe lên sự bất lực.
“Cuộc đời mỗi người luôn có một cái khe, bước qua nó, con đường phía trước sẽ rộng mở tươi sáng.
Tử Thích, chẳng lẽ tới tận bây giờ cháu cò0n không biết ai là người đã dẫn dắt cháu đi giai đoạn chật vật sao?” Thiệu Vĩnh Sang nói
một câu đầy ẩn ý.
Cháu định sửa chữa như thế nào? Tử Thích, cháu đừng quên vào lúc nhà cháu gặp khó khăn, là ai đã đưa tay ra cứu cháu một nước cờ.” Giọng điệu Thiệu Vĩnh Sang
mang theo hàm ý cảnh cáo.
Kha Tử Thích rũ mắt: “Cháu biết, là cậu giúp cháu.
Ấn huệ này cháu sẽ trả.” “Nếu cháu đã rõ, tại sao còn làm con gái cậu khổ sở như vậy?” Thiệu Vĩnh Sang xoay chuyển câu chuyện, nói với giọng lạnh lùng như đang chất vấn.
Kha Tử Thích sửng sốt, sau đó hiểu được dung ý ông ta tới đây ngày hôm nay: “Cậu, cậu biết rồi đấy.
“Cậu, mỗi khi làm một việc nào đó, cháu đều không muốn làm trái lương tâm mình.” Thiệu Vĩnh Sang cười lạnh: “Lương tâm quan trọng hơn mấy thứ đó sao?” Ông ta giang hai tay, tựa như muốn ôm hết cả thiên hạ.
“Có còn hơn không.” Kha Tử Thích nói một câu lời ít ý nhiều.
“Tử Thích à, đừng để mình cứ mãi là quân tử, cứ như vậy cháu sẽ chẳng bao giờ thành công đầu.
Giống cha cháu ấy, không đảm đương nổi vai quân tử, ngược lại còn bị người ta cắn cho một cái, suýt chút nữa phải đem cả tính mạng lẫn tài sản để gán nợ.” Sắc mặt Kha Tử Thích chuyển sang trắng bệch.
Anh siết chặt tay: “Sớm muộn gì cháu cũng điều tra ra được chân tướng chuyện này.” “Bây giờ chân tướng thể nào không quan trọng mà quan trọng là...
Cháu đã có người mình thích.” “Cái người mà cháu thích, ngoại trừ việc chọc cho cháu toàn thân là vết thương thì còn biết làm gì nữa? Huống hồ, theo như cậu được biết thì cô ta không thích cháu.” “Cậu, vấn đề này chúng ta đã từng nhắc tới, cháu không muốn làm hại Karen.”
“Cháu không thử, làm sao biết được mình sẽ làm hại cả đời con bé?” “Cậu, cháu nghĩ cậu nên vì Karen mà suy nghĩ.” Kha Tử Thích nói lời mang ẩn ý sâu xa.
“Hả? Gả Karen cho cháu, chẳng lẽ không đúng ý của con bé sao? Thử hỏi xem có người đàn ông nào không muốn trở thành con rể của cậu? Địa vị hiện nay của Thiệu thị không còn giống ngày xưa nữa.
Kha Tử Thích, con gái cậu coi trọng cháu, cháu nên cảm thấy may mắn mới đúng.
Có thể trở thành con rể của cậu, nắm vững tương lai của Thiệu thị, chẳng lẽ cháu không dao động chút nào sao?”
“Cháu không thử, làm sao biết được mình sẽ làm hại cả đời con bé?” “Cậu, cháu nghĩ cậu nên vì Karen mà suy nghĩ.” Kha Tử Thích nói lời mang ẩn ý sâu xa.
“Hả? Gả Karen cho cháu, chẳng lẽ không đúng ý của con bé sao? Thử hỏi xem có người đàn ông nào không muốn trở thành con rể của cậu? Địa vị hiện nay của Thiệu thị không còn giống ngày xưa nữa.
Kha Tử Thích, con gái cậu coi trọng cháu, cháu nên cảm thấy may mắn mới đúng.
Có thể trở thành con rể của cậu, nắm vững tương lai của Thiệu thị, chẳng lẽ cháu không dao động chút nào sao?”
“Cháu rất vui vì được cậu ưu ái.
Nhưng cháu không thể, cháu không thể lừa gạt trái tim mình được.” Anh nắm được tương lai của Thiệu thị, nói cách khác, Thiệu Vĩnh Sang cũng nắm được tương lai của Kha thị.
Từ trước tới giờ anh luôn cảm thấy Thiệu Vĩnh Sang không phải là một người đơn giản.
Bề ngoài trông ông ta rất yên phận kinh doanh, không ngờ lại ẩn giấu ham muốn sâu xa như vậy.
Tuy bây giờ anh có khúc mắc với Thiệu Vĩnh Sang nhưng anh sẽ không cưới Karen để giải quyết chuyện này.
Nếu anh yêu một người con gái, anh sẽ không bận tâm tới việc cô ấy có xuất thân thể nào, làm nghề gì, cha mẹ cô ấy là ai.
Nhưng anh không thương Karen, cũng vì không thương nên anh không thể cưới cô.
“Cháu chờ đấy.
Sớm muộn gì cháu cũng sẽ phải lấy con gái cậu.” Thiệu Vĩnh Sang nhìn chằm chằm anh, nhếch khóe môi nở nụ cười thâm sâu khó lường.
“Cậu!” Kha Tử Thích muốn nói cái gì đó.
“Gần đây Karen đang muốn mở công ty thiết kế thời trang, cháu giúp cậu khuyên nó đi.
Tính cách con gái cậu quá quật cường, ai nói cũng không nghe.
Nhưng nếu là cháu nói, biết đâu nó sẽ nghe lọt tại được một chút.” Kha Tử Thích bất đắc dĩ nói: “Cô ấy không nghe cháu đâu.
Bây giờ chắc cô ấy cũng chẳng muốn nhìn thấy cháu.” “Nói dối, sao cháu có thể không hiểu lòng phụ nữ như thể được?” “Nếu đúng là thế, cháu càng không thể đi khuyến cô ấy.
Cô ấy không chấp nhận đối mặt với cháu nếu cháu còn dùng thân phận anh họ này.” Thiệu Vĩnh Sang cười lạnh: “Đó là chuyện của cháu.
Cháu có bản lĩnh khiến con gái cậu si mê thì cũng phải biết đi thu dọn tàn cục.” Nói xong, ông ta tức giận rời đi.
Kha Tử Thích để trán, ngửa đầu uống sạch ly rượu vang đỏ.
La Tiểu Bảo và Lạc Lăng nhìn căn nhà mới đã được sửa sang thành công ty.
Cách trang hoàng không tệ, rất có cảm giác cao cấp, sang trọng.
“Không tệ.
Không ngờ Karen cô có thể làm được việc giỏi tới mức này.” La Tiểu Bảo chắp hai tay phía sau, đi một vòng thi sát khung cảnh như lãnh đạo.
Karen đắc ý hất cằm.
Khó có dịp được tên nhóc này khen ngợi, đuổi cô cũng vểnh lên rồi: “Đương nhiên, chỉ là một người phụ nữ mạnh mẽ mà.” Lạc Lặng khoanh tay trước ngực, đứng trước cửa sổ nhìn khung cảnh bên dưới.
“Phong cảnh nơi đây rất hợp lòng người, rất tốt.
Có điều nơi này có phải hơi xa không?” Karen bĩu môi: “Nơi đây đâu phải trung tâm thành phố náo nhiệt, yên tĩnh hơn là đúng rồi.
Nhưng cũng đâu còn cách nào khác, ai bảo chị đối nghịch với cha, mấy nơi trong trung tâm không thuê nổi.
Bằng những gì chị tích góp được, có thể biến chỗ này thành công ty đã là giỏi lắm rồi.” La Tiểu Bảo và Lạc Lăng nhìn nhau.
Sau đó La Tiểu Bảo mỉa mai cô không thèm khách khí: “Ai đó vừa nói mình là một người phụ nữ mạnh mẽ cơ mà.
Não cô đúng là chẳng khác gì não heo.
Hai người đang đứng trước mặt cô đây là ai? Cô coi thường bọn tôi đấy à? Hay là cô tự biết thân biết phận, thấy rằng bọn tôi sẽ không giúp cô?” Karen chống nạnh: “La Tiểu Bảo, em mới là đồ não heo ấy.
Bây giờ chị là bà chủ, là CEO, là Chủ tịch.
Hai người phải gọi chị một tiếng bà chủ Thiệu.” “Có bà chủ nào ngốc như thế này không?” “Em! La Tiểu Bảo, em tưởng chị không có ai trợ giúp sao? Nhưng chị sẽ không cho bất cứ ai nhúng tay vào việc này, chị muốn dựa vào sự cố gắng của bản thân để thực hiện mơ ước.” “Vậy cô bảo chú nhỏ của tôi làm cái gì mà trông chú ấy bận rộn thế.” Lạc Lăng khoanh tay trước ngực, hỏi trúng trọng tâm vấn đề.
“Cái đó à, chị chỉ bảo chú em đi giúp một ít chuyện nhỏ thôi.” Karen phủ nhận.
“Đừng để mình nợ ân tình của chú ấy, dù sớm hay muộn.” Lạc Lăng nhắc nhở cô.
“Gì vậy? Anh ấy là chú của các em, ngay cả các em cũng muốn bài xích sao?” Karen nhướng mày, hỏi.
“Đấy là lời khuyên của tôi thôi.” Lạc Lăng đáp.
“Chị thấy lạ lắm nhé.
Rốt cuộc chú các em đã phạm tội ác tày trời nào mà ngay cả hai thằng nhóc con các em cũng không muốn chị tiếp cận anh ấy?” La Tiểu Bảo nói với giọng điệu châm chọc: “Không phải chú nhỏ của bọn tội phạm tội ác tày trời mà là Karen cô ấy.
Nếu không yêu chú nhỏ của tôi thì lợi dụng chú ấy làm gì.
Cô đừng quên đấy là chú của bọn tôi.
Là cô lấy chú ấy ra để chọc giận chú Tử Thích.
Chú nhỏ nhà chúng ta thật đáng thương! Karen cười nói: “Thôi đi, anh ấy mà đáng thương sao? Chị chỉ thấy anh ấy quá cà lơ phất phơ, cực kỳ xấu xa.” “Cợt nhả đôi khi chỉ là vỏ bọc bên ngoài.
Không phải ai cũng giống như cô, vui buồn giận hờn đều thể hiện hết qua sắc mặt.” Lạc Lăng nói.
Karen mím môi: “Được rồi được rồi, các em cứ làm như chị là người phụ nữ xấu xa lắm ấy.
Là chị lợi dụng anh ấy sao? Rõ ràng là do chính anh ấy đề nghị.
Nếu không phải anh ấy tự nói để mình giả làm bạn trai chị thì chị cũng không thèm tìm anh ấy đâu.” “Xem ra đầu chú nhỏ của chúng ta bị cửa kẹp thật rồi.
Có phải chú ấy thích cô không?” Lạc Lăng nói với giọng giễu cợt, nhìn cô bằng ánh mắt như thể cô đang làm một việc rất ngu ngốc.
Karen cảm thấy mình bị người ta sỉ nhục một cách trần trụi.
Vì duy trì sự tự tôn của bản thân, cô nói: “Cái này thì không biết, trước đó anh ấy còn hôn trộm chị đấy.
Chắc là do bị chị quyến rũ rồi.
Hay là do anh ấy đã sớm rung động vì chị nên mới có ý nói muốn giả làm bạn trai để bồi dưỡng tình cảm? Thật buồn nôn.” Lạc Lăng cười lạnh: “Với nhan sắc của cô, tùy tiện với một người trên đường cũng được.” “Lạc Lăng!” Karen cắn răng nghiến lợi quát lên.
La Tiểu Bảo vội chạy tới giảng hòa, che bụng mình lại: “Đói quá, chúng ta đi ăn cơm đi.” Karen và Lạc Lăng trừng mắt nhìn nhau, rồi không ai thèm để ý đối phương nữa.
Tại quán cà phê Thiên Mạc.
“Chú nhỏ trăm phương ngàn kế tiếp cận Karen chính là vì muốn tìm cơ hội quang minh chính đại dựa hơi cha Karen, Thiệu Vĩnh Sang.” Lạc Lăng xoa cằm, suy ngẫm.
“Đúng vậy.
Người của anh đã tra ra được gần đây chú nhỏ và Thiệu Vĩnh Sang có lén lút gặp nhau vài lần.” “Rốt cuộc bọn họ đang âm mưu chuyện gì?” Lạc Long nghi ngờ.
“Karen ngây thơ còn tưởng Lạc Thần Dương muốn chơi đùa với mình nên giả vờ làm người yêu mình chứ.” “Đừng để cô ấy lún quá sâu vào chuyện này, chú nhỏ của chúng ta không phải người đơn giản.” “Yên tâm đi, cô ấy vẫn khá là thích chú Tử Thích.” “Chỉ sợ tới khi gạo nấu thành cơm, cô ấy sẽ phải thuận theo.” “Lăng Lăng, em có ý gì? Ý em là chủ nhỏ của chúng ta...” “Bây giờ chú ấy đang từng bước mở rộng thể lực của mình.
Nếu chú ấy trở thành con rể Thiệu Vĩnh Sang, vậy chẳng khác nào có được một hậu thuẫn kiên cố.
Tâm tư của người tên Thiệu Vĩnh Sang kia cũng không đơn giản, dã tâm rất lớn.”
“Có thể biết được chút chuyện của Thiệu Vĩnh Sang qua miệng chú nhỏ không?”
Lạc Lăng cau mày, nói: “Cái này hơi khó, để thử thăm dò xem sao.” Mỗi năm một lần, thành phố A sẽ tổ chức dạ tiệc từ thiện.
Làm công ích giờ đã biến thành thú vui của mấy kẻ có tiền, những doanh nghiệp nổi tiếng.
Ngoại trừ việc được đem ra ngoài công ích, còn một nguyên nhân nữa mà tin chắc rằng đã là người trái đất thì đều biết.
Nhận lại sự nổi tiếng, đẩy bản thân hoặc doanh nghiệp của mình phát triển cao hơn, và cả danh hiệu nhà từ thiện nữa.
Đây cũng là một phần của việc muốn mua danh trục lợi.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Công bằng? Lúc đi n2gang qua không từ thủ đoạn, giờ muốn công bằng thế nào? Tử Thích, cháu vẫn còn đang tự lừa gạt bản thân à? Cháu không quay về được đâu.” “Cháu biết 5cháu không quay về được, nên cháu chỉ muốn cố gắng hết sức làm theo phương thức làm việc của mình.” Ánh mắt Kha Tử Thích lóe lên sự bất lực.
“Cuộc đời mỗi người luôn có một cái khe, bước qua nó, con đường phía trước sẽ rộng mở tươi sáng.
Tử Thích, chẳng lẽ tới tận bây giờ cháu cò0n không biết ai là người đã dẫn dắt cháu đi giai đoạn chật vật sao?” Thiệu Vĩnh Sang nói
một câu đầy ẩn ý.
Cháu định sửa chữa như thế nào? Tử Thích, cháu đừng quên vào lúc nhà cháu gặp khó khăn, là ai đã đưa tay ra cứu cháu một nước cờ.” Giọng điệu Thiệu Vĩnh Sang
mang theo hàm ý cảnh cáo.
Kha Tử Thích rũ mắt: “Cháu biết, là cậu giúp cháu.
Ấn huệ này cháu sẽ trả.” “Nếu cháu đã rõ, tại sao còn làm con gái cậu khổ sở như vậy?” Thiệu Vĩnh Sang xoay chuyển câu chuyện, nói với giọng lạnh lùng như đang chất vấn.
Kha Tử Thích sửng sốt, sau đó hiểu được dung ý ông ta tới đây ngày hôm nay: “Cậu, cậu biết rồi đấy.
“Cậu, mỗi khi làm một việc nào đó, cháu đều không muốn làm trái lương tâm mình.” Thiệu Vĩnh Sang cười lạnh: “Lương tâm quan trọng hơn mấy thứ đó sao?” Ông ta giang hai tay, tựa như muốn ôm hết cả thiên hạ.
“Có còn hơn không.” Kha Tử Thích nói một câu lời ít ý nhiều.
“Tử Thích à, đừng để mình cứ mãi là quân tử, cứ như vậy cháu sẽ chẳng bao giờ thành công đầu.
Giống cha cháu ấy, không đảm đương nổi vai quân tử, ngược lại còn bị người ta cắn cho một cái, suýt chút nữa phải đem cả tính mạng lẫn tài sản để gán nợ.” Sắc mặt Kha Tử Thích chuyển sang trắng bệch.
Anh siết chặt tay: “Sớm muộn gì cháu cũng điều tra ra được chân tướng chuyện này.” “Bây giờ chân tướng thể nào không quan trọng mà quan trọng là...
Cháu đã có người mình thích.” “Cái người mà cháu thích, ngoại trừ việc chọc cho cháu toàn thân là vết thương thì còn biết làm gì nữa? Huống hồ, theo như cậu được biết thì cô ta không thích cháu.” “Cậu, vấn đề này chúng ta đã từng nhắc tới, cháu không muốn làm hại Karen.”
“Cháu không thử, làm sao biết được mình sẽ làm hại cả đời con bé?” “Cậu, cháu nghĩ cậu nên vì Karen mà suy nghĩ.” Kha Tử Thích nói lời mang ẩn ý sâu xa.
“Hả? Gả Karen cho cháu, chẳng lẽ không đúng ý của con bé sao? Thử hỏi xem có người đàn ông nào không muốn trở thành con rể của cậu? Địa vị hiện nay của Thiệu thị không còn giống ngày xưa nữa.
Kha Tử Thích, con gái cậu coi trọng cháu, cháu nên cảm thấy may mắn mới đúng.
Có thể trở thành con rể của cậu, nắm vững tương lai của Thiệu thị, chẳng lẽ cháu không dao động chút nào sao?”
“Cháu không thử, làm sao biết được mình sẽ làm hại cả đời con bé?” “Cậu, cháu nghĩ cậu nên vì Karen mà suy nghĩ.” Kha Tử Thích nói lời mang ẩn ý sâu xa.
“Hả? Gả Karen cho cháu, chẳng lẽ không đúng ý của con bé sao? Thử hỏi xem có người đàn ông nào không muốn trở thành con rể của cậu? Địa vị hiện nay của Thiệu thị không còn giống ngày xưa nữa.
Kha Tử Thích, con gái cậu coi trọng cháu, cháu nên cảm thấy may mắn mới đúng.
Có thể trở thành con rể của cậu, nắm vững tương lai của Thiệu thị, chẳng lẽ cháu không dao động chút nào sao?”
“Cháu rất vui vì được cậu ưu ái.
Nhưng cháu không thể, cháu không thể lừa gạt trái tim mình được.” Anh nắm được tương lai của Thiệu thị, nói cách khác, Thiệu Vĩnh Sang cũng nắm được tương lai của Kha thị.
Từ trước tới giờ anh luôn cảm thấy Thiệu Vĩnh Sang không phải là một người đơn giản.
Bề ngoài trông ông ta rất yên phận kinh doanh, không ngờ lại ẩn giấu ham muốn sâu xa như vậy.
Tuy bây giờ anh có khúc mắc với Thiệu Vĩnh Sang nhưng anh sẽ không cưới Karen để giải quyết chuyện này.
Nếu anh yêu một người con gái, anh sẽ không bận tâm tới việc cô ấy có xuất thân thể nào, làm nghề gì, cha mẹ cô ấy là ai.
Nhưng anh không thương Karen, cũng vì không thương nên anh không thể cưới cô.
“Cháu chờ đấy.
Sớm muộn gì cháu cũng sẽ phải lấy con gái cậu.” Thiệu Vĩnh Sang nhìn chằm chằm anh, nhếch khóe môi nở nụ cười thâm sâu khó lường.
“Cậu!” Kha Tử Thích muốn nói cái gì đó.
“Gần đây Karen đang muốn mở công ty thiết kế thời trang, cháu giúp cậu khuyên nó đi.
Tính cách con gái cậu quá quật cường, ai nói cũng không nghe.
Nhưng nếu là cháu nói, biết đâu nó sẽ nghe lọt tại được một chút.” Kha Tử Thích bất đắc dĩ nói: “Cô ấy không nghe cháu đâu.
Bây giờ chắc cô ấy cũng chẳng muốn nhìn thấy cháu.” “Nói dối, sao cháu có thể không hiểu lòng phụ nữ như thể được?” “Nếu đúng là thế, cháu càng không thể đi khuyến cô ấy.
Cô ấy không chấp nhận đối mặt với cháu nếu cháu còn dùng thân phận anh họ này.” Thiệu Vĩnh Sang cười lạnh: “Đó là chuyện của cháu.
Cháu có bản lĩnh khiến con gái cậu si mê thì cũng phải biết đi thu dọn tàn cục.” Nói xong, ông ta tức giận rời đi.
Kha Tử Thích để trán, ngửa đầu uống sạch ly rượu vang đỏ.
La Tiểu Bảo và Lạc Lăng nhìn căn nhà mới đã được sửa sang thành công ty.
Cách trang hoàng không tệ, rất có cảm giác cao cấp, sang trọng.
“Không tệ.
Không ngờ Karen cô có thể làm được việc giỏi tới mức này.” La Tiểu Bảo chắp hai tay phía sau, đi một vòng thi sát khung cảnh như lãnh đạo.
Karen đắc ý hất cằm.
Khó có dịp được tên nhóc này khen ngợi, đuổi cô cũng vểnh lên rồi: “Đương nhiên, chỉ là một người phụ nữ mạnh mẽ mà.” Lạc Lặng khoanh tay trước ngực, đứng trước cửa sổ nhìn khung cảnh bên dưới.
“Phong cảnh nơi đây rất hợp lòng người, rất tốt.
Có điều nơi này có phải hơi xa không?” Karen bĩu môi: “Nơi đây đâu phải trung tâm thành phố náo nhiệt, yên tĩnh hơn là đúng rồi.
Nhưng cũng đâu còn cách nào khác, ai bảo chị đối nghịch với cha, mấy nơi trong trung tâm không thuê nổi.
Bằng những gì chị tích góp được, có thể biến chỗ này thành công ty đã là giỏi lắm rồi.” La Tiểu Bảo và Lạc Lăng nhìn nhau.
Sau đó La Tiểu Bảo mỉa mai cô không thèm khách khí: “Ai đó vừa nói mình là một người phụ nữ mạnh mẽ cơ mà.
Não cô đúng là chẳng khác gì não heo.
Hai người đang đứng trước mặt cô đây là ai? Cô coi thường bọn tôi đấy à? Hay là cô tự biết thân biết phận, thấy rằng bọn tôi sẽ không giúp cô?” Karen chống nạnh: “La Tiểu Bảo, em mới là đồ não heo ấy.
Bây giờ chị là bà chủ, là CEO, là Chủ tịch.
Hai người phải gọi chị một tiếng bà chủ Thiệu.” “Có bà chủ nào ngốc như thế này không?” “Em! La Tiểu Bảo, em tưởng chị không có ai trợ giúp sao? Nhưng chị sẽ không cho bất cứ ai nhúng tay vào việc này, chị muốn dựa vào sự cố gắng của bản thân để thực hiện mơ ước.” “Vậy cô bảo chú nhỏ của tôi làm cái gì mà trông chú ấy bận rộn thế.” Lạc Lăng khoanh tay trước ngực, hỏi trúng trọng tâm vấn đề.
“Cái đó à, chị chỉ bảo chú em đi giúp một ít chuyện nhỏ thôi.” Karen phủ nhận.
“Đừng để mình nợ ân tình của chú ấy, dù sớm hay muộn.” Lạc Lăng nhắc nhở cô.
“Gì vậy? Anh ấy là chú của các em, ngay cả các em cũng muốn bài xích sao?” Karen nhướng mày, hỏi.
“Đấy là lời khuyên của tôi thôi.” Lạc Lăng đáp.
“Chị thấy lạ lắm nhé.
Rốt cuộc chú các em đã phạm tội ác tày trời nào mà ngay cả hai thằng nhóc con các em cũng không muốn chị tiếp cận anh ấy?” La Tiểu Bảo nói với giọng điệu châm chọc: “Không phải chú nhỏ của bọn tội phạm tội ác tày trời mà là Karen cô ấy.
Nếu không yêu chú nhỏ của tôi thì lợi dụng chú ấy làm gì.
Cô đừng quên đấy là chú của bọn tôi.
Là cô lấy chú ấy ra để chọc giận chú Tử Thích.
Chú nhỏ nhà chúng ta thật đáng thương! Karen cười nói: “Thôi đi, anh ấy mà đáng thương sao? Chị chỉ thấy anh ấy quá cà lơ phất phơ, cực kỳ xấu xa.” “Cợt nhả đôi khi chỉ là vỏ bọc bên ngoài.
Không phải ai cũng giống như cô, vui buồn giận hờn đều thể hiện hết qua sắc mặt.” Lạc Lăng nói.
Karen mím môi: “Được rồi được rồi, các em cứ làm như chị là người phụ nữ xấu xa lắm ấy.
Là chị lợi dụng anh ấy sao? Rõ ràng là do chính anh ấy đề nghị.
Nếu không phải anh ấy tự nói để mình giả làm bạn trai chị thì chị cũng không thèm tìm anh ấy đâu.” “Xem ra đầu chú nhỏ của chúng ta bị cửa kẹp thật rồi.
Có phải chú ấy thích cô không?” Lạc Lăng nói với giọng giễu cợt, nhìn cô bằng ánh mắt như thể cô đang làm một việc rất ngu ngốc.
Karen cảm thấy mình bị người ta sỉ nhục một cách trần trụi.
Vì duy trì sự tự tôn của bản thân, cô nói: “Cái này thì không biết, trước đó anh ấy còn hôn trộm chị đấy.
Chắc là do bị chị quyến rũ rồi.
Hay là do anh ấy đã sớm rung động vì chị nên mới có ý nói muốn giả làm bạn trai để bồi dưỡng tình cảm? Thật buồn nôn.” Lạc Lăng cười lạnh: “Với nhan sắc của cô, tùy tiện với một người trên đường cũng được.” “Lạc Lăng!” Karen cắn răng nghiến lợi quát lên.
La Tiểu Bảo vội chạy tới giảng hòa, che bụng mình lại: “Đói quá, chúng ta đi ăn cơm đi.” Karen và Lạc Lăng trừng mắt nhìn nhau, rồi không ai thèm để ý đối phương nữa.
Tại quán cà phê Thiên Mạc.
“Chú nhỏ trăm phương ngàn kế tiếp cận Karen chính là vì muốn tìm cơ hội quang minh chính đại dựa hơi cha Karen, Thiệu Vĩnh Sang.” Lạc Lăng xoa cằm, suy ngẫm.
“Đúng vậy.
Người của anh đã tra ra được gần đây chú nhỏ và Thiệu Vĩnh Sang có lén lút gặp nhau vài lần.” “Rốt cuộc bọn họ đang âm mưu chuyện gì?” Lạc Long nghi ngờ.
“Karen ngây thơ còn tưởng Lạc Thần Dương muốn chơi đùa với mình nên giả vờ làm người yêu mình chứ.” “Đừng để cô ấy lún quá sâu vào chuyện này, chú nhỏ của chúng ta không phải người đơn giản.” “Yên tâm đi, cô ấy vẫn khá là thích chú Tử Thích.” “Chỉ sợ tới khi gạo nấu thành cơm, cô ấy sẽ phải thuận theo.” “Lăng Lăng, em có ý gì? Ý em là chủ nhỏ của chúng ta...” “Bây giờ chú ấy đang từng bước mở rộng thể lực của mình.
Nếu chú ấy trở thành con rể Thiệu Vĩnh Sang, vậy chẳng khác nào có được một hậu thuẫn kiên cố.
Tâm tư của người tên Thiệu Vĩnh Sang kia cũng không đơn giản, dã tâm rất lớn.”
“Có thể biết được chút chuyện của Thiệu Vĩnh Sang qua miệng chú nhỏ không?”
Lạc Lăng cau mày, nói: “Cái này hơi khó, để thử thăm dò xem sao.” Mỗi năm một lần, thành phố A sẽ tổ chức dạ tiệc từ thiện.
Làm công ích giờ đã biến thành thú vui của mấy kẻ có tiền, những doanh nghiệp nổi tiếng.
Ngoại trừ việc được đem ra ngoài công ích, còn một nguyên nhân nữa mà tin chắc rằng đã là người trái đất thì đều biết.
Nhận lại sự nổi tiếng, đẩy bản thân hoặc doanh nghiệp của mình phát triển cao hơn, và cả danh hiệu nhà từ thiện nữa.
Đây cũng là một phần của việc muốn mua danh trục lợi.
Bình luận facebook