• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá (152 Viewers)

  • Chương 347: Không kìm lòng được

1585577843938.png
Cả người bị bao quanh bởi hơi thở nóng rực của anh.

Nỗi nhớ, tình yêu và đau xót trong lòng anh và cô hòa quyện lại vớ3i nhau, tạo thành một ngọn lửa lớn thiêu rụi ý chí, ràng buộc hai người.“Sao tự nhiên em ngây người ra thế? Anh đưa em về.” Lạc Thần Hi đổi sang mặc âu phục, dáng người cao lớn đứng trước mặt cô.

Anh hua tay gọi cô tỉnh lại, thúc giục.Sau này, cô sẽ không quay về đây nữa.

Cũng giống như cách cô đi ra khỏi lòng Lạc Thần Hi vậy.Nó khiến cho tường thành cô phải ngậm đắng n6uốt cay để dựng lên hoàn toàn sụp đổ, vụn vỡ.

Anh ôm ngang người cô lên đi về phía biệt thự.Anh còn sợ mình sắp siêu thoát luôn rồi.” Lạc Thần Hi nói mà không biết xấu hổ.

La Thiên Nhã hiểu câu nói, nhớ tới hình ảnh kích tình đêm qua, khuôn mặt cô lại không tự chủ được mà đỏ bừng lên.“Tóm lại là em không muốn!” “Được lắm, thể thì em đừng hòng lấy lại được di động.” “Anh!” La Thiên Nhã bực bội.

“Sao nào? Em có uống không?” “Uống thì uống!” La Thiên Nhã lại chịu thua.Dù anh là cái gì thì em cũng phải đứng cùng hàng ngũ với anh, đồ ngốc!” La Thiên Nhã quay mặt ra chỗ khác, thoát khỏi tay anh đang đặt dưới cằm mình: “Đồ không biết xấu hổ! Ai muốn gả cho anh chứ? Không phải lần trước em đã từ chối lời cầu hôn của anh rồi sao? Anh bị mất trí nhớ à?” “Ai da, kỹ thuật cãi nhau tiến bộ không ít nhỉ? Ai dạy em đấy? Kha Tử Thích à?” Lạc Thần Hi hỏi với vẻ mặt cực kỳ lưu manh.

“Ai cần anh lo! Đúng đấy! Là Tử Thích dạy em thì sao? Anh ấy còn dạy em một chiêu nữa.” “Cái gì?” Lạc Thần Hi híp mắt, cười hỏi.“Được, anh cho em uống.” Trong thoáng chốc, vẻ mặt không vui của Lạc Thần Hi biến mất, thay vào đó là vẻ cưng chiều.

La Thiên Nhã hết cách, chỉ có thể nghe theo lời anh, uống hết sạch cốc sữa tươi kia.“Anh, em...” La Thiên Nhã chỉ anh rồi lại chỉ vào mình, vẻ mặt bối rối.

Lạc Thần Hi cười.Vất vả lắm cô mới đi được tới bước này, cô không thể làm mọi thứ biến thành công cốc được.

La Thiên Nhã, mày tỉnh lại đi! “Không được! Không muốn!” La Thiên Nhã đẩy tay đặt trên người mình ra, bật dậy ngồi trên giường.Mặc kệ đường đi thế nào, có bao nhiêu cảm xúc không nỡ rời xa ra sao.

“Anh biết không? Em hận anh.” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nói một câu không đầu không đuôi.Lạc Thần Hi đưa cốc sữa tươi tới bên miệng cô: “Em gầy quá! Không ăn cái gì là không được.

Mau lên, uống cho anh.” “Em không uống!” La Thiên Nhã quay mặt sang chỗ khác, một chút mặt mũi cũng không cho anh.Hận anh vì đã để cô lún sâu vào tình cảm này.

“Đừng nói những lời khiến tương lai em hối hận.Cô không thể tiếp tục tham lam sở hữu ấm áp của anh nữa.

Cô không thể Đột nhiên, cô thoát ra khỏi sự kiềm chế của anh, lạnh lùng nói: “Em phải đi rồi.”“Em định cứ thế mà về hả?” Là Thiên Nhã dừng chân.

Ừ nhỉ! Chỗ này cách trung tâm thành phố một quãng đường khá xa, chuyện ngày hôm qua xảy ra quá đột ngột nên tới túi xách cô còn không mang theo chứ đừng nói tới tiền.Mau đi làm đồ ăn sáng cho người đàn ông của em đi, đói bụng chết mất.” Lạc Thần Hi bày ra đúng dáng vẻ của cô hôm qua khi sai anh đi làm đồ ăn.

“Anh! Em không muốn nấu bữa sáng cho anh.” La Thiên Nhã trực tiếp từ chối anh.La Thiên Nhã quay mặt sang chỗ khác: “Không.” Lạc Thần Hi cười, thẳng tay kéo cô ngồi xuống đùi mình.

“A...” La Thiên Nhã hoảng sợ.Làm xong, cô bưng bữa sáng tới trước mặt anh: “Ăn đi.

Anh ăn nhanh lên đấy.” “Ngồi xuống đi.” Lạc Thần Hi kêu lên.Nghĩ tới việc Lạc Thần Hi dày công giăng bẫy, trái tim cô lại rộn ràng, tình cảm ấm áp lan tràn.

Cô lắc đầu.La Thiên Nhã, hãy duy trì sự tỉnh táo.

Nhưng, khi đứng trước mặt anh, cô không cách nào duy trì được tỉnh táo.“Cái gì mà anh với em chứ, phải là chúng ta.” Bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của anh.

La Thiên Nhã nằm trong lòng anh, nghe tiếng tim anh đập thình thịch, hoảng loạn không thôi.“Thể không được.

Người đàn ông của em hôm qua cày cấy suốt đêm, phải bổ sung thể lực chứ.Cô xoay người đứng đối diện với anh trên cầu thang, chìa tay ra: “Trả lại điện thoại di động cho em.” “Không phải là không thể trả lại điện thoại, nhưng em thế này là không có thành ý.” Lạc Thần Hi nói với dáng vẻ cực kỳ bình thản.

La Thiên Nhã thấy nực cười: “Thành ý gì đây? Điện thoại di động là đổ của em, anh không có quyền, cũng không có lý do gì mà cầm nó.” “Em khẩn trương vì cái điện thoại như thể làm gì? Chẳng lẽ em đợi điện thoại của Kha Tử Thích? Hay là bên trong có bí mật nào đó không thể nói cho người khác biết?” Bị nói trúng tim đen, nét mặt La Thiên Nhã trở nên mất tự nhiên.Anh nhanh chóng mặc áo ngủ vào rồi ra đứng chặn ở cửa phòng.

“Cái gì mà chưa có chuyện gì xảy ra? Thế này là không được rồi, em coi bản thân mình là cái gì thế?” La Thiên Nhã nhìn chằm chằm anh, nói: “Anh tránh ra!” “Nếu anh không tránh ra thì sao? Những gì nói ngày hôm qua, em quên hết rồi hả?” La Thiên Nhã nhìn anh mà thấy buồn cười, nói: “Lạc Thần Hi, anh có biết bây giờ mình trông giống cái gì không?” “Giống cái gì?” “Giống cô vợ nhỏ la hét đòi người ta chịu trách nhiệm!” La Thiên Nhã khó có dịp được phát huy khả năng mồm miệng sắc bén.Lạc Thần Hi vừa ảo não vừa tức giận.

Bất đắc dĩ, anh đuổi theo.Nói xong, cô nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào, sắc mặt không thay đổi.

Nhìn động tác lạnh lùng cứng ngắc của cô, Lạc Thần Hi cũng ngồi lên, ánh mắt lộ ra tia lạnh lẽo.“A!” Tiếp theo, anh gào lên một tiếng thảm thiết.

Lạc Thần Hi ôm lấy bên chân bị đạp của mình, nói: “Em độc ác quá đấy! Muốn mưu sát chồng hả?” “Đáng đời.” La Thiên Nhã nói mà không thèm quay đầu lại.Lạc Thần Hi giả vờ nghiêm túc suy nghĩ lời cô nói, nhếch miệng: “Vậy em có biết giờ em giống cái gì không?” “Em giống cái gì?” “Giống khách làng chơi nếm được đồ rồi không trả tiền, lưu manh.” “Anh! Anh đang hạ thấp bản thân để chà đạp người khác sao?” La Thiên Nhã trả lời đầy mỉa mai.

Lạc Thần Hi nâng cằm cô lên: “Lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó.“Rốt cuộc em làm sao thế? Đêm qua không phải vẫn bình thường sao?” La Thiên Nhã mặc áo khoác xong, xoay người lại lạnh lùng nhìn anh: “Đêm qua? Đêm qua chẳng có chuyện gì xảy ra với em cả, em đi đây.” Nói xong, cô nhấc chân đi về phía cửa phòng.

Nhìn cô, Lạc Thần Hi nhếch miệng nở nụ cười tà mị.“Sao thế?” Lạc Thần Hi bị hành động của cô đánh thức.

Anh xoa đôi mắt còn đang lim dim, nói chuyện với giọng điệu vừa lười biếng vừa đầy sức hút.Không lẽ điện thoại di động của cô còn nằm trên tay anh? Sao có thể được! Cô suýt chút nữa thì quên mất.

Cụ Lạc có thể gọi điện cho cô bất cứ lúc nào, giờ nó không thể rơi vào tay Lạc Thần Hi được.Giây tiếp theo, cô đặt người ngồi xuống đùi anh, vòng eo nhỏ nhắn bị vây chặt, muốn thoát cũng không thể thoát ra một cách dễ dàng.

“Anh làm cái gì thế? Buông ra!” La Thiên Nhã cố gắng thoát khỏi tay anh.Không được.
Cô không thể.

Không thể làm như vậy.Trời sáng rồi.

Nhìn thoáng qua mình không mảnh vải che thân, trong đầu cô xuất hiện cảnh tượng hai người hộ gió gọi mưa.Vì vậy, chúng ta đừng gặp lại nhau nữa.

Lần này là lần cuối cùng.” Hận anh vì sao năm đó lại hại chết mẹ của cô.“Em đứng lại đó cho anh!” Anh gọi giật cô lại từ phía sau.

“Em xin phép không đứng lại!”Cô bối rối: “Anh nói cái gì đấy? Nếu có người khác cầm điện thoại của anh, anh có khẩn trương không?” Lạc Thần Hi liếc nhìn cô, nói: “Không.

Nếu em cầm của anh thì anh tặng luôn nó cho em cũng được.” La Thiên Nhã quay mặt sang chỗ khác, tránh khỏi ánh mắt dò xét của anh: “Em không thèm, anh trả đồ của em cho em là được.” “Gấp cái gì.Anh nhẹ nhàng đặ1t cô lên trên giường.

Nhiệt độ cơ thể nóng rực.Anh rất thích dáng vẻ ngây ngốc này của cô.

Anh vươn tay ra kéo cô lại, để cô nằm trong lòng mình.Anh khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào lan can cầu thang.

La Thiên Nhã như mới bừng tỉnh khỏi cơn mơ.Người này không hề đói, mà là đang ép cô ăn.

Ăn no bụng, sức lực toàn thân cũng khá hơn nhiều.“Anh đúng là đồ không biết xấu hổ!” La Thiên Nhã thấp giọng mắng.

“Cuối cùng em có làm đồ ăn sáng cho anh không? Em mà không làm thì tâm trạng anh không tốt, đến lúc đó có khi anh ném luôn điện thoại em xuống biển.Không được.

Không thể rung động vì kế sách của anh.Lòng cô lạnh đi.

Trời ạ, hóa ra cô đã...“Không cần anh quan tâm.” Ra ngoài bắt taxi rồi nói tiếp.

“Điện thoại di động của em thì sao? Không muốn lấy lại à?” Lạc Thần Hi ra đòn trí mạng.“Hận anh?” Lạc Thần Hi bị chấn động bởi câu nói của cô.

“Ừ, hận anh.La Thiên Nhã khôi phục tinh thần, gật đầu: “Được.” Lên xe, La Thiên Nhã vươn tay ra, hỏi: “Điện thoại di động của em đâu?” Lạc Thần Hi nói: “Gấp gì chứ, tí nữa đưa cho em.” “Không, đưa cho em ngay bây giờ đi.” Lạc Thần Hi liếc nhìn cô một cái, lấy từ trong túi ra điện thoại của cô, hua hua trước mặt: “Anh nói rồi, lát nữa sẽ đưa cho em.” Nói xong, anh lại thả máy về chỗ cũ.

La Thiên Nhã cau mày nhưng không nói gì.Tất cả nỗi nhớ, đau khổ, rầu rĩ trong mấy ngày qua kéo tới cu1ồn cuộn như sóng thần.

Ý nghĩ duy nhất trong đầu hai người bây giờ là có được đối phương.Sau đó đừng tới tìm anh bắt đền đấy.” “Anh! Anh đúng là đồ cực kỳ vô lại! Làm thì làm! Cho anh ăn chết luôn.” La Thiên Nhã đầu hàng ở trận chiến này.

Nhìn cổ tức giận, Lạc Thần Hi nở nụ cười rất vô lại.Lạc Thần Hi ôm chặt cô hơn, nói: “Em là cái máy chuyên phun độc sao? Em không muốn em không muốn.

Em thử nghĩ xem mình đã nói câu này bao nhiêu lần rồi?” Anh không vui, dường như chẳng có người phụ nữ nào dám nói câu này với anh, chỉ trừ người phụ nữ ngốc nghếch trước mặt này.Về cơ bản thì toàn bộ bữa sáng là do anh đút cho cô ăn.

Cô cảm giác mình đã bị mắc bẫy.Cô nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Xe đã rời khỏi con đường ven biển, tiến vào đường cao tốc.Thiên Nhã, em biết không? Lúc em nói dối, ánh mắt sẽ hơi lóe sáng.

Vì vậy, mấy lời tuyệt tình này anh biết là không phải thật.” “Đó là do anh quá tự tin thôi.

Anh luôn cho rằng mọi phụ nữ đều thích anh, yêu anh.

Nhưng anh đã từng nghĩ tới, không phải ai cũng sẽ bị anh hấp dẫn chưa?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom