Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-45
Chương 45: Sự ám muội khó mà chống cự
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Hai người chạy đến cửa quán bar, Thiên Nhã vốn cho rằng đã chạy thoát lúc này kinh hoàng phát hiện ra: có rất nhiều xe chạy đến từ bốn phương tám hướng, từng tốp lớn những tên đàn ông xăm mình bước xuống xe cầm theo dao dài, từng người một đều vô cùng hung dữ mạnh mẽ.
Lạc Thần Hi nhỏ giọng mắng một tiếng. Thiên Nhã chưa từng nhìn thấy loại cảnh tượng như xã hội đen quyết đấu chỉ xuất hiện trong phim truyền hình này, nắm chặt tay của Lạc Thần Hi chạy trốn, xã hội đen phía sau hộ một tiếng và xông lên, đuổi theo gắt gao. Chưa bao giờ chạy bạt mạng như thế, Thiên Nhã dẫn Lạc2Thần Hi băng qua đám đông náo loạn, ở phía sau xã hội đen gào thét truy đuổi, quả thật đã diễn một vở kịch xã hội đen đuổi chém gay cấn trên đầu phổ của thành phố A. Thiên Nhã bị kẻ địch bốn phương tám hướng đuổi theo đến mức không còn nơi nào để thoát, thấy sắp đến đường cùng, Lạc Thần Hi luôn ở sau lưng bị cô dắt chạy bỗng dừng lại, kéo cô vào một con hẻm vắng vẻ. “Cô chạy đủ chưa?” Anh nhìn cô đang nắm chặt tay của mình, vẻ mặt điềm tĩnh hỏi. Đúng là thể lực tốt, chạy lâu như thế vậy mà không thở dốc lấy một cái, Thiên Nhã mệt đến nỗi8thở hổn hển, nhìn thấy dáng vẻ như người ngoài cuộc của anh, vừa giận vừa lo.
“Này, chúng ta sắp bị chém chết đó! Lại còn nói như thế.” Đều tại tên này gây họa. “Vậy cô buông tay được chưa?” Lạc Thần Hi giơ bàn tay đang nắm chặt của cả hai lên, hỏi cô.
Lúc này Thiên Nhã mới ý thức được mười ngón tay của bản thân và anh vẫn còn đan chặt vào nhau, mặt chợt nóng ran, cô rụt tay về.
Lạc Thần Hi dựa tường, một tay chống cằm, nhìn cô bằng vẻ mặt sâu xa: “Chưa hết, từ khi nào mà tôi và cô trở thành “chúng ta” rồi?”
Thiên Nhã lườm anh một cái: “Anh thật sự muốn khua môi6múa mép vào lúc này sao?” Cô vừa nói vừa đi đến trước hẻm nhìn ra xung quanh, giống như một tên trộm đang lẩn trốn sự truy bắt của cảnh sát.
Vẻ mặt Lạc Thần Hi đầy xem thường: “Rất nhanh bọn chúng sẽ hối hận những chuyện mà bản thân đã làm.” Nếu như đám nhóc đó biết anh là ai, đảm bảo từng đứa phải quỳ xuống nhận lỗi xin tha với anh, vì vậy bây giờ người nên sợ hãi không phải anh, mà là đám xã hội đen bị mù mắt chó kia. Nhưng Thiên Nhã không hơi đâu mà nghe anh nói, bởi vì cô đã bị mười mấy chiếc xe trước mặt dọa đến hồn bay phách lạc.
“Làm sao3đây?” Thiên Nhã liên tục lùi về sau, nhìn một tốp lớn xã hội đen bước xuống từ trong xe bao vây con hẻm đến nỗi muỗi không bay lọt, Thiên Nhã níu vạt áo của Lạc Thần Hi, sợ sệt nói. Lạc Thần Hi khoanh tay, bảo vệ Thiên Nhã ở sau lưng: “Xem ra bọn mày thật sự chán sống rồi.” Trong mắt anh lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, hoàn toàn tỉnh táo, quay trở về anh của ngày thường một khi tức giận khiến người khác liền phải nhượng bộ.
Đám xã hội đen này thật sự không cần mạng nữa, thành phố A ai lại không biết Lạc Thần Hi có quan hệ với chính phủ và xã hội đen, thể5lực làm người ta sợ hãi? Nhưng tối nay bọn chúng thật sự là bất đắc dĩ, bởi vì người ra lệnh muốn gây phiền phức cho Lạc Thần Hi là đại ca của bọn chúng.
“Đại ca chúng tôi mời hai vị tới gặp mặt một chút, đắc tội rồi.” Trong bọn chúng có một tên bước ra đại diện, nói một cách cung kính.
Lạc Thần Hi nhướng mày: “Được, tao cũng nên gặp mặt một chút vị đại ca này của mày rồi.” Thiên Nhã kéo anh lại: “Anh điên rồi sao? Không được theo họ về.” Tuy cô biết muốn thoát khỏi sự bao vây của đám người này là chuyện không thể nào, nhưng theo bọn họ về thì chết chắc rồi. “Để cô ta đi.” Lạc Thần Hi nhìn Thiên Nhã đang hoảng sợ, nói bằng giọng điệu căn dặn. “Không được.” Tên đại diện ra hiệu bằng ánh mắt, phút chốc mấy chục người móc súng lục giắt ở lưng ra, họng súng đồng loạt nhắm vào hai người. Lạc Thần Hi trái lại không để tâm, cười lạnh: “Hay cho một đám không biết điều.” Nếu để anh tra ra là người của băng nào, anh nhất định khiến bọn chúng chuốc lấy hậu quả, không còn chỗ đứng tại thành phố A nữa.
Anh nói xong, không hề sợ hãi kéo Thiên Nhã lên xe.
Xe chạy vào khu vực thế lực xã hội đen khét tiếng, đưa họ đến một khách sạn được giới giang hồ chống lưng, nơi này là địa điểm tụ tập chính của xã hội đen, những người ra vào đều là nhân vậy có máu mặt trong giới giang hồ, tại đây dù có xảy ra đánh nhau thì ngay cả cảnh sát cũng không dám can thiệp.
Hai người “bị” mời vào một căn phòng sang trọng, bên trong tập trung khoảng hơn trăm người, trông người nào người nấy đều không dễ trêu chọc. Vẻ mặt Lạc Thần Hi tự tại, dáng vẻ như đại ca ngồi vào vị trí chính của bàn Thiên Nhã đi theo anh nơm nớp lo sợ ngồi cạnh anh. “Bảo đại ca bọn mày cút ra đây cho tao.” Sắc mặt anh u ám, ngang ngược nói.
“Khẩu khí cũng thật lớn, Chủ tịch Lạc.” Chỉ nghe thấy từ sau bức bình phong cổ xưa, một giọng nam kỳ quái đột nhiên lên tiếng, giọng điệu vô cùng càn quấy. Lạc Thần Hi liếc nhìn bức bình phong đó, hừ lạnh: “Sao? Không phải muốn gặp tao? Trốn như thế tính là gì?” Đã biết lai lịch của anh còn hung hăng càn quấy như vậy, xem ra anh phải chỉnh đốn tên này một trận ra trò. Giọng nam đó cười lạnh một tiếng: “Sớm đã nghe Chủ tịch Lạc là một người không sợ chết, tối nay được gặp, quả nhiên rất gan dạ sáng suốt, tôi tán thưởng anh, chỉ có điều anh ở đất của tôi đánh người của tôi dù thế nào tôi cũng không thể cho qua như vậy.” Giọng điệu mang theo sát khí.
Lạc Thần Hi khoanh tay: “Tao vẫn thật sự muốn xem thử mày có thể làm gì với tao.”
“Ha ha, tôi vẫn thật không dám làm gì với Chủ tịch Lạc, chỉ có điều thả hai người đi như thế, cái mặt già này của tôi để ở đâu? Vì để cứu vớt một chút mặt mũi, chỉ đành để hai vị nghỉ lại ở đây một đêm rồi, người đâu, đưa anh ta đến phòng VIP cho tôi, tiếp đãi họ thật tốt.” Giọng nam âm u lạnh lẽo đó căn dặn. Trong căn phòng được trang hoàng xa hoa và cổ kính, cửa phòng bị khóa chặt ở bên ngoài, Thiên Nhã nhìn xuống từ cửa sổ, cao đến mười mấy tầng, nếu nhảy xuống chắc là sẽ tan xương nát thịt, điện thoại đã bị tịch thu, ngay cả cơ hội để cầu cứu cũng không có.
“Làm sao đây? Nghĩ cách đi chứ!” Thiên Nhã sốt ruột đẩy đẩy Lạc Thần Hi đang nhắm mắt như thể sắp ngủ trên sofa. “Nghĩ cách gì? Nơi này rất tốt, tôi phải đi tắm một cái...” Lạc Thần Hi bỗng nghĩ ra gì đó, đi về phía phòng tắm. Thiên Nhã bị thái độ của anh ép đến mức đứng ngồi không yên, bước lên chắn cửa phòng tắm lại, không thể tưởng tượng nổi nói: “Anh vẫn thật sự xem mình như đến du lịch tham quan sao?” Tình hình hiện tại của họ chẳng khác nào cừu con trong tay của người ta đấy.
Lạc Thần Hi buồn cười nhìn cô: “Nếu không thì thế nào? Cô thấy có cách nào ra được đây?” Thiết nghĩ đám nhóc đó cũng không dám làm gì anh.
Thiên Nhã rùng mình một cái: “Anh có cảm thấy rất lạnh không?”
Cả người Lạc Thần Hi nổi da gà: “Cô nói xem?”
Thế là, mười phút sau. Không khí trong phòng lạnh đến nỗi như ở Bắc Cực, đoán chừng là kết quả của mười mấy máy điều hòa đang liều mạng nhả hơi lạnh, Thiên Nhã lạnh đến trốn trên giường đắp chăn bông cuộn thành một cục. Lạc Thần Hi ngồi ở mép giường nhỏ giọng mắng: “Ngày mai tôi nhất định phải tìm người diệt đám nhóc đó.” Thiên Nhã trong chăn lạnh run cầm cập: “Đều tại anh cả, không việc gì sao lại chạy đi uống rượu, không việc gì sao lại đánh nhau với người ta.” Lạc Thần Hi nhìn Thiên Nhã đang run rẩy trong chăn, trở mình một cái nhảy lên giường chui vào chăn, ôm cô thật chặt: “Đây là cách đền bù duy nhất, thế nào? Hài lòng không?” Thiên Nhã muốn dùng chân đá anh ra: “Buông ra! Đừng hòng nhân cơ hội lợi dụng.” Những quả thật lạnh quá chừng, ngay cả dũng khí và sức lực đá anh ra, cô cũng không có, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh, cơ thể mới đỡ run hơn một chút.
“Thật sự muốn tôi buông?” Lạc Thần Hi ôm cô từ phía sau kể tại cô hỏi, giọng điệu xấu xa.
Một đợt tê dại lan khắp cơ thể, tim chẳng hiểu sao đập nhanh hơn, trong người có luồng nước ấm đang di chuyển tán loạn, Thiên Nhã vừa thẹn vừa giận: “Mau buông ra.” Nhưng gương mặt cô lại không kìm được đỏ lên. “Nếu tôi không buông thì sao?” Lạc Thần Hi càng áp lại gần hơn, trong hai cơ thể cuối cùng đã có chút hơi ấm. “Anh... anh lưu manh.” Thiên Nhã run giọng mắng. “Tại sao đến cứu tôi?” Anh lật cô qua để bốn mắt của họ nhìn vào nhau, ánh mắt trở nên sâu thẳm như biển cả.
“Làm ơn đi, bây giờ không phải là lúc hỏi việc này.” Thiên Nhã hạ tầm mắt, vì sao cô phải chạy đến quán bar cứu anh ư? Ngay cả bản thân cô cũng không tìm được câu trả lời, hơn nữa càng phiền muộn hơn là, cô lại có thể căng thẳng đến nỗi quên mang cứu binh theo, chỉ một mình chạy đến.
“Cô yêu tôi?” Lạc Thần Hi hỏi tiếp, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thủng cố.
Thiên Nhã bị lời của anh làm cho sợ hết hồn, lập tức phủ nhận: “Tuyệt đối không phải!”
Thấy cô kiên quyết phủ nhận, sắc mặt của anh trầm xuống: “Vậy tại sao cô liều mạng cứu tôi?” Nhiệt độ ngày càng hạ xuống, hơi lạnh thấu xương khiến đầu cô trở nên nặng nề và đau nhức, ngày càng áp gần cơ thể anh hơn, anh và có mặt đối mặt, mũi chạm mũi, Thiên Nhã ra sức tránh né ánh mắt bức người của anh, nghe nhịp tim có tiết tấu của anh, hơi thở của anh gần đến thế, không khí được bao phủ bởi sự ám muội khó mà kháng cự, cô gần như có thể nghe thấy nhịp tim đập điên cuồng của mình, dường như muốn vọt ra khỏi cổ họng. Thiên Nhã đang cố tìm kiếm câu trả lời hợp lý, mập mờ đáp: “Tôi cũng không biết.” Cô vốn dĩ không kịp suy nghĩ vì sao mình lại muốn liều mạng cứu anh, cô của khi đó đầu óc hỗn loạn chỉ lo anh sẽ gặp chuyện.
Rõ ràng anh ta chính là một người đàn ông xấu xa khiến cô chịu nhiều giày vò và ấm ức, sao còn liều mạng cứu anh ta khiến bản thân rơi vào tình cảnh này? Đầu nặng và đau nên càng nghĩ càng không hiểu, vì vậy cô không muốn suy nghĩ vấn đề này nữa. “Đừng ngủ.” Nhìn Thiên Nhã chầm chậm nhắm mắt lại, Lạc Thần Hi gọi bên tai cô. Thiên Nhã khó nhọc mở mắt, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ: “Lạnh quá, lạnh quá.” Bàn tay lớn của anh xoa lên cơ thể lạnh buốt của cô, thử làm cho nhiệt độ cơ thể của cô tăng trở lại. “Cô có hận tôi không?” Anh bỗng hỏi.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Lạc Thần Hi nhỏ giọng mắng một tiếng. Thiên Nhã chưa từng nhìn thấy loại cảnh tượng như xã hội đen quyết đấu chỉ xuất hiện trong phim truyền hình này, nắm chặt tay của Lạc Thần Hi chạy trốn, xã hội đen phía sau hộ một tiếng và xông lên, đuổi theo gắt gao. Chưa bao giờ chạy bạt mạng như thế, Thiên Nhã dẫn Lạc2Thần Hi băng qua đám đông náo loạn, ở phía sau xã hội đen gào thét truy đuổi, quả thật đã diễn một vở kịch xã hội đen đuổi chém gay cấn trên đầu phổ của thành phố A. Thiên Nhã bị kẻ địch bốn phương tám hướng đuổi theo đến mức không còn nơi nào để thoát, thấy sắp đến đường cùng, Lạc Thần Hi luôn ở sau lưng bị cô dắt chạy bỗng dừng lại, kéo cô vào một con hẻm vắng vẻ. “Cô chạy đủ chưa?” Anh nhìn cô đang nắm chặt tay của mình, vẻ mặt điềm tĩnh hỏi. Đúng là thể lực tốt, chạy lâu như thế vậy mà không thở dốc lấy một cái, Thiên Nhã mệt đến nỗi8thở hổn hển, nhìn thấy dáng vẻ như người ngoài cuộc của anh, vừa giận vừa lo.
“Này, chúng ta sắp bị chém chết đó! Lại còn nói như thế.” Đều tại tên này gây họa. “Vậy cô buông tay được chưa?” Lạc Thần Hi giơ bàn tay đang nắm chặt của cả hai lên, hỏi cô.
Lúc này Thiên Nhã mới ý thức được mười ngón tay của bản thân và anh vẫn còn đan chặt vào nhau, mặt chợt nóng ran, cô rụt tay về.
Lạc Thần Hi dựa tường, một tay chống cằm, nhìn cô bằng vẻ mặt sâu xa: “Chưa hết, từ khi nào mà tôi và cô trở thành “chúng ta” rồi?”
Thiên Nhã lườm anh một cái: “Anh thật sự muốn khua môi6múa mép vào lúc này sao?” Cô vừa nói vừa đi đến trước hẻm nhìn ra xung quanh, giống như một tên trộm đang lẩn trốn sự truy bắt của cảnh sát.
Vẻ mặt Lạc Thần Hi đầy xem thường: “Rất nhanh bọn chúng sẽ hối hận những chuyện mà bản thân đã làm.” Nếu như đám nhóc đó biết anh là ai, đảm bảo từng đứa phải quỳ xuống nhận lỗi xin tha với anh, vì vậy bây giờ người nên sợ hãi không phải anh, mà là đám xã hội đen bị mù mắt chó kia. Nhưng Thiên Nhã không hơi đâu mà nghe anh nói, bởi vì cô đã bị mười mấy chiếc xe trước mặt dọa đến hồn bay phách lạc.
“Làm sao3đây?” Thiên Nhã liên tục lùi về sau, nhìn một tốp lớn xã hội đen bước xuống từ trong xe bao vây con hẻm đến nỗi muỗi không bay lọt, Thiên Nhã níu vạt áo của Lạc Thần Hi, sợ sệt nói. Lạc Thần Hi khoanh tay, bảo vệ Thiên Nhã ở sau lưng: “Xem ra bọn mày thật sự chán sống rồi.” Trong mắt anh lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, hoàn toàn tỉnh táo, quay trở về anh của ngày thường một khi tức giận khiến người khác liền phải nhượng bộ.
Đám xã hội đen này thật sự không cần mạng nữa, thành phố A ai lại không biết Lạc Thần Hi có quan hệ với chính phủ và xã hội đen, thể5lực làm người ta sợ hãi? Nhưng tối nay bọn chúng thật sự là bất đắc dĩ, bởi vì người ra lệnh muốn gây phiền phức cho Lạc Thần Hi là đại ca của bọn chúng.
“Đại ca chúng tôi mời hai vị tới gặp mặt một chút, đắc tội rồi.” Trong bọn chúng có một tên bước ra đại diện, nói một cách cung kính.
Lạc Thần Hi nhướng mày: “Được, tao cũng nên gặp mặt một chút vị đại ca này của mày rồi.” Thiên Nhã kéo anh lại: “Anh điên rồi sao? Không được theo họ về.” Tuy cô biết muốn thoát khỏi sự bao vây của đám người này là chuyện không thể nào, nhưng theo bọn họ về thì chết chắc rồi. “Để cô ta đi.” Lạc Thần Hi nhìn Thiên Nhã đang hoảng sợ, nói bằng giọng điệu căn dặn. “Không được.” Tên đại diện ra hiệu bằng ánh mắt, phút chốc mấy chục người móc súng lục giắt ở lưng ra, họng súng đồng loạt nhắm vào hai người. Lạc Thần Hi trái lại không để tâm, cười lạnh: “Hay cho một đám không biết điều.” Nếu để anh tra ra là người của băng nào, anh nhất định khiến bọn chúng chuốc lấy hậu quả, không còn chỗ đứng tại thành phố A nữa.
Anh nói xong, không hề sợ hãi kéo Thiên Nhã lên xe.
Xe chạy vào khu vực thế lực xã hội đen khét tiếng, đưa họ đến một khách sạn được giới giang hồ chống lưng, nơi này là địa điểm tụ tập chính của xã hội đen, những người ra vào đều là nhân vậy có máu mặt trong giới giang hồ, tại đây dù có xảy ra đánh nhau thì ngay cả cảnh sát cũng không dám can thiệp.
Hai người “bị” mời vào một căn phòng sang trọng, bên trong tập trung khoảng hơn trăm người, trông người nào người nấy đều không dễ trêu chọc. Vẻ mặt Lạc Thần Hi tự tại, dáng vẻ như đại ca ngồi vào vị trí chính của bàn Thiên Nhã đi theo anh nơm nớp lo sợ ngồi cạnh anh. “Bảo đại ca bọn mày cút ra đây cho tao.” Sắc mặt anh u ám, ngang ngược nói.
“Khẩu khí cũng thật lớn, Chủ tịch Lạc.” Chỉ nghe thấy từ sau bức bình phong cổ xưa, một giọng nam kỳ quái đột nhiên lên tiếng, giọng điệu vô cùng càn quấy. Lạc Thần Hi liếc nhìn bức bình phong đó, hừ lạnh: “Sao? Không phải muốn gặp tao? Trốn như thế tính là gì?” Đã biết lai lịch của anh còn hung hăng càn quấy như vậy, xem ra anh phải chỉnh đốn tên này một trận ra trò. Giọng nam đó cười lạnh một tiếng: “Sớm đã nghe Chủ tịch Lạc là một người không sợ chết, tối nay được gặp, quả nhiên rất gan dạ sáng suốt, tôi tán thưởng anh, chỉ có điều anh ở đất của tôi đánh người của tôi dù thế nào tôi cũng không thể cho qua như vậy.” Giọng điệu mang theo sát khí.
Lạc Thần Hi khoanh tay: “Tao vẫn thật sự muốn xem thử mày có thể làm gì với tao.”
“Ha ha, tôi vẫn thật không dám làm gì với Chủ tịch Lạc, chỉ có điều thả hai người đi như thế, cái mặt già này của tôi để ở đâu? Vì để cứu vớt một chút mặt mũi, chỉ đành để hai vị nghỉ lại ở đây một đêm rồi, người đâu, đưa anh ta đến phòng VIP cho tôi, tiếp đãi họ thật tốt.” Giọng nam âm u lạnh lẽo đó căn dặn. Trong căn phòng được trang hoàng xa hoa và cổ kính, cửa phòng bị khóa chặt ở bên ngoài, Thiên Nhã nhìn xuống từ cửa sổ, cao đến mười mấy tầng, nếu nhảy xuống chắc là sẽ tan xương nát thịt, điện thoại đã bị tịch thu, ngay cả cơ hội để cầu cứu cũng không có.
“Làm sao đây? Nghĩ cách đi chứ!” Thiên Nhã sốt ruột đẩy đẩy Lạc Thần Hi đang nhắm mắt như thể sắp ngủ trên sofa. “Nghĩ cách gì? Nơi này rất tốt, tôi phải đi tắm một cái...” Lạc Thần Hi bỗng nghĩ ra gì đó, đi về phía phòng tắm. Thiên Nhã bị thái độ của anh ép đến mức đứng ngồi không yên, bước lên chắn cửa phòng tắm lại, không thể tưởng tượng nổi nói: “Anh vẫn thật sự xem mình như đến du lịch tham quan sao?” Tình hình hiện tại của họ chẳng khác nào cừu con trong tay của người ta đấy.
Lạc Thần Hi buồn cười nhìn cô: “Nếu không thì thế nào? Cô thấy có cách nào ra được đây?” Thiết nghĩ đám nhóc đó cũng không dám làm gì anh.
Thiên Nhã rùng mình một cái: “Anh có cảm thấy rất lạnh không?”
Cả người Lạc Thần Hi nổi da gà: “Cô nói xem?”
Thế là, mười phút sau. Không khí trong phòng lạnh đến nỗi như ở Bắc Cực, đoán chừng là kết quả của mười mấy máy điều hòa đang liều mạng nhả hơi lạnh, Thiên Nhã lạnh đến trốn trên giường đắp chăn bông cuộn thành một cục. Lạc Thần Hi ngồi ở mép giường nhỏ giọng mắng: “Ngày mai tôi nhất định phải tìm người diệt đám nhóc đó.” Thiên Nhã trong chăn lạnh run cầm cập: “Đều tại anh cả, không việc gì sao lại chạy đi uống rượu, không việc gì sao lại đánh nhau với người ta.” Lạc Thần Hi nhìn Thiên Nhã đang run rẩy trong chăn, trở mình một cái nhảy lên giường chui vào chăn, ôm cô thật chặt: “Đây là cách đền bù duy nhất, thế nào? Hài lòng không?” Thiên Nhã muốn dùng chân đá anh ra: “Buông ra! Đừng hòng nhân cơ hội lợi dụng.” Những quả thật lạnh quá chừng, ngay cả dũng khí và sức lực đá anh ra, cô cũng không có, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh, cơ thể mới đỡ run hơn một chút.
“Thật sự muốn tôi buông?” Lạc Thần Hi ôm cô từ phía sau kể tại cô hỏi, giọng điệu xấu xa.
Một đợt tê dại lan khắp cơ thể, tim chẳng hiểu sao đập nhanh hơn, trong người có luồng nước ấm đang di chuyển tán loạn, Thiên Nhã vừa thẹn vừa giận: “Mau buông ra.” Nhưng gương mặt cô lại không kìm được đỏ lên. “Nếu tôi không buông thì sao?” Lạc Thần Hi càng áp lại gần hơn, trong hai cơ thể cuối cùng đã có chút hơi ấm. “Anh... anh lưu manh.” Thiên Nhã run giọng mắng. “Tại sao đến cứu tôi?” Anh lật cô qua để bốn mắt của họ nhìn vào nhau, ánh mắt trở nên sâu thẳm như biển cả.
“Làm ơn đi, bây giờ không phải là lúc hỏi việc này.” Thiên Nhã hạ tầm mắt, vì sao cô phải chạy đến quán bar cứu anh ư? Ngay cả bản thân cô cũng không tìm được câu trả lời, hơn nữa càng phiền muộn hơn là, cô lại có thể căng thẳng đến nỗi quên mang cứu binh theo, chỉ một mình chạy đến.
“Cô yêu tôi?” Lạc Thần Hi hỏi tiếp, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thủng cố.
Thiên Nhã bị lời của anh làm cho sợ hết hồn, lập tức phủ nhận: “Tuyệt đối không phải!”
Thấy cô kiên quyết phủ nhận, sắc mặt của anh trầm xuống: “Vậy tại sao cô liều mạng cứu tôi?” Nhiệt độ ngày càng hạ xuống, hơi lạnh thấu xương khiến đầu cô trở nên nặng nề và đau nhức, ngày càng áp gần cơ thể anh hơn, anh và có mặt đối mặt, mũi chạm mũi, Thiên Nhã ra sức tránh né ánh mắt bức người của anh, nghe nhịp tim có tiết tấu của anh, hơi thở của anh gần đến thế, không khí được bao phủ bởi sự ám muội khó mà kháng cự, cô gần như có thể nghe thấy nhịp tim đập điên cuồng của mình, dường như muốn vọt ra khỏi cổ họng. Thiên Nhã đang cố tìm kiếm câu trả lời hợp lý, mập mờ đáp: “Tôi cũng không biết.” Cô vốn dĩ không kịp suy nghĩ vì sao mình lại muốn liều mạng cứu anh, cô của khi đó đầu óc hỗn loạn chỉ lo anh sẽ gặp chuyện.
Rõ ràng anh ta chính là một người đàn ông xấu xa khiến cô chịu nhiều giày vò và ấm ức, sao còn liều mạng cứu anh ta khiến bản thân rơi vào tình cảnh này? Đầu nặng và đau nên càng nghĩ càng không hiểu, vì vậy cô không muốn suy nghĩ vấn đề này nữa. “Đừng ngủ.” Nhìn Thiên Nhã chầm chậm nhắm mắt lại, Lạc Thần Hi gọi bên tai cô. Thiên Nhã khó nhọc mở mắt, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ: “Lạnh quá, lạnh quá.” Bàn tay lớn của anh xoa lên cơ thể lạnh buốt của cô, thử làm cho nhiệt độ cơ thể của cô tăng trở lại. “Cô có hận tôi không?” Anh bỗng hỏi.
Bình luận facebook