Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-62
Chương 62: Đ y là một cuộc giao dịch
Nếu Chủ tịch Lạc khăng khăng làm theo ý mình, ảnh hưởng của chuyện này cũng sẽ ngày càng nghiêm trọng, cần gì phải làm những chuyện được một mất mười này chứ? Làm như thể sẽ chỉ khiến cho danh tiếng của Tập đoàn Lạc Thần bị tổn hại, con đường kiếm tiền của Tập đoàn Lạc Thần rất nhiều, vì sao cứ nắm chặt khu Vân Thành này không buông?” Lợi nhuận của phố thương mại dĩ nhiên lớn, nhưng ảnh hiểu tiêu2cực mà chuyện này mang đến cho Tập đoàn Lạc Thần, nhất định cũng sẽ không ít, các hàng xóm của cô đã lan truyền tin tức Tập đoàn Lạc Thần muốn ép buộc di dời một cách bất lương đầy trên mạng và dân mạng khắp nơi cũng lên tiếng mắng chửi. Hành động ép buộc di dời còn chưa được thực hiện thì quần chúng đã phản ứng kịch liệt như vậy, nghĩ thôi cũng biết mức độ quan tâm của chuyện này8lớn đến nhường nào. “À? Nghe ra thì, cô vẫn rất quan tâm đến Tập đoàn Lạc Thần.” Lạc Thần Hi cong khóe môi, nở một nụ cười sâu xa. Thiên Nhã nắm nắm đấm nhỏ nhắn, nói: “Tôi hi vọng Chủ tịch suy xét cẩn thận.” “Được, thế thì tôi suy xét cẩn thận vậy.” Lạc Thần Hi khẽ gõ ngón trỏ lên trán, dường như đang suy xét thật. Nụ cười của anh trở nên tà mị, nói: “Có lẽ tôi sẽ nương9tay, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời.” “Anh muốn tôi làm gì?” Thiên Nhã nhìn nụ cười âm u lạnh lẽo của anh, linh cảm không lành kia lại ập đến, khiến lông tơ của cô dựng đứng. “Tôi muốn cô... làm chuyện mà cô ao ước được làm.”
“Gì cơ? Cha thật sự làm như vậy à?” La Tiểu Bảo hỏi trong kinh ngạc. “Đúng, cha đã làm thế, chắc chắn Hạ Vân Cẩm đã nói gì đó với cha, nếu không thì cha2sẽ không tàn nhẫn như thế.”
“Đừng nói nhiều như vậy nữa, bọn mình mau nghĩ cách cứu Thiên Nhã.” La Tiểu Bảo đau đầu nói, tuyệt đối không để Thiên Nhã lại chịu tổn thương.
“Em sẽ phải thuộc hạ cứu mẹ ra ngay.” Lạc Lăng nói. “Đừng, khoan sốt ruột đã, sự việc vẫn còn cơ hội để xoay chuyển.” La Tiểu Bảo bình tĩnh nói, cậu không tin phán đoán của mình sẽ sai, cha, sẽ không làm như thế đâu.
Trong khách sạn Lạc2Thần. Thiên Nhã hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào.
Cô không muốn tin, anh sẽ đối xử với mình như vậy, nhưng mà, sự thật lại bày ra trước mắt. Hơn nữa còn tàn khốc hơn trong tưởng tượng của cô. Một tên đàn ông mập ú hói đầu khoảng bốn, năm mươi tuổi đang ngồi trong phòng, hẳn dập điếu xì gà trong tay, đôi mắt háo sắc bên dưới cặp kính gọng vàng đang ngắm nghía Thiên Nhã từ trên xuống dưới. Thiên Nhã níu chiếc váy ngắn trễ ngực trên người, trong lòng rùng mình một cái. Tên đàn ông trung niên đang đi về phía cô, nhìn bộ dạng háo sắc hận không thể ngoạm cô một cái nuốt luôn vào trong bụng của hắn, toàn thân Thiên Nhã run lên, quay người định mở cửa bỏ chạy, nhưng cửa phòng đã bị khóa chặt. Không gì buồn bằng lòng người đã chết. Lạc Thần Hi, trái tim của anh thật tàn nhẫn, thật tàn nhẫn.
Tên đàn ông trung niên càng tiến càng gần, cho đến khi ép cô vào góc tường. Thiên Nhã không còn nơi nào để trốn, lòng như tro nguội, cô cắn răng rùng mình. Tên đàn ông trung niên bế cô lên giường, Thiên Nhã ra sức giãy giụa nhưng vô ích.
Bàn tay béo múp và ghê tởm của hắn lướt đi trên cơ thể của cô, trên mặt nở nụ cười dâm đãng. “Chậc chậc, món hàng mà Chủ tịch Lạc cho quả nhiên không tồi, ha ha.” Thiên Nhã bị hắn đè bên dưới, huơ nắm đấm nhỏ loạn xạ để phản kháng. Vẻ mặt tên đàn ông trung niên chợt nổi giận, lật tay cho Thiên Nhã một cái tát. Thiên Nhã bị hắn đánh đến choáng váng, cả người bị hắn giữ chặt. Nụ hôn dồn dập như mưa kèm theo mùi xì gà tìm đến chiếc cổ trắng như tuyết của cô, ghê tởm, sợ hãi, tuyệt vọng bủa vây lấy cô. Cô liều mạng muốn thoát khỏi hắn, nhưng hắn xé rách chiếc váy trên người có một cách thô bạo, để lộ bầu ngực mềm trắng ngần quyến rũ, đôi mắt hắn phát sáng, cặp môi lớn và dày tập kích trước ngực của cổ... “Buông tôi ra! Buông tôi ra!” Thiên Nhã kìm nén cảm giác buồn nôn, liều mạng đẩy hắn.
Cửa đột nhiên bị mở ra.
Tiến đàn ông trung niên dùng tay, cười khi khi bước ra nói với Lạc Thần Hi: “Chủ tịch Lạc, vậy tôi đi trước đây.”
Tến đàn ông trung niên mặc quần áo vào, cung kính lui ra ngoài.
Thiên Nhã ngồi ngây ngốc trên giường, toàn thân run rẩy dữ dội, rơi những giọt nước mắt lạnh giá. Lạc Thần Hi ngồi lên sofa đối diện, lạnh lùng nhìn Thiên Nhã như cừu con bị giày vò. Trong lúc khoanh tay anh đã siết chặt nắm đấm của mình, ngày càng siết chặt hơn nữa. Vừa nãy anh lại có thể muốn hung hăng đánh tên đàn ông trung niên kia một trận, một cách tàn bạo! Mặc dù chuyện này là sai khiến của anh.
Nhìn ánh mắt bất lực, đáng thương, tràn đầy sợ hãi của người phụ nữ trước mắt, trái tim của anh lại có thể đau âm ỉ. Hai người nhìn nhau một lúc, không ai nói với ai câu nào. Tâm trạng phức tạp khiển mạch suy nghĩ của anh hỗn loạn, anh bất giác đứng dậy, đi đến trước giường. Anh cởi áo khoác của mình, khoác lên người của cô. “Bốp!” Thiên Nhã đứng dậy, tát anh một cái thật mạnh. “Thế nào? Bây giờ quay ngược lại giả vờ làm người tốt sao? Anh vào đây làm gì? Anh vào đây làm gì chứ? Muốn giết thì giết muốn làm gì thì làm! Cần gì phải bày ra nhiều trò như thế?” Thiên Nhã cắn răng nghẹn ngào nói, làn nước trong mắt đóng thành bằng, cực kỳ lạnh lẽo, Giữa môi truyền đến vị tanh, vệt máu đỏ tươi chảy ra trên môi cô. Cảnh kinh tởm và bẩn thỉu lúc nãy khiến cô hận không thể đâm đầu chết cho xong, mà người đàn ông trước mặt này, giống như cơn gió lạnh thấu xương của mùa đông, khiến cô buốt lạnh đến tột cùng. Lạc Thần Hi sờ nửa bên mặt bị đánh, ngước mắt nhìn cô, trước sự gây hấn của cô, lời nói của Hạ Vân Cẩm hiện lên trong tâm trí anh: “Giả vờ ư? Người giả vờ là cô thì đúng hơn? Nhìn bộ dạng của cô dường như rất không hài lòng đây? Lẽ nào là vì đối tượng không phải tôi?” Anh châm chọc.
Lời này chói tai đến mức càng khiến trái tim của cố thêm giá lạnh: “Tôi thật sự đã nhìn lầm anh rồi, anh căn bản chính là một kẻ máu lạnh vô sỉ, nực cười là tôi vẫn luôn tự cho mình là đúng, tự cho rằng mình hiểu anh một chút!”
Thiên Nhã kéo bỏ áo khoác của anh trên người mình, ném mạnh vào mặt anh, anh căn bản chính là một con sói đội lốt người! Anh hừ lạnh: “Hiểu tôi? Dựa vào cô? Thủ đoạn câu dẫn thấp kém đến vậy, cô nghĩ là tôi sẽ mắc lừa sao? Cô cho rằng, tôi sẽ rung động với người phụ nữ như cô?” Thiên Nhã bật cười trong bị thương: “Cầu dẫn anh? Anh muốn vĩnh viễn đối xử với người khác bằng cái nhìn u tối như vậy sao? Đúng rồi, suýt nữa tôi đã quên, anh chính là một kẻ máu lạnh như thế, đây là bản tính trời sinh của anh, không thể thay đổi!”
“Đừng giả vờ đáng thương trước mặt tôi, đây chính là cái giá phải trả khi cô muốn câu dẫn tôi, phản bội tôi!” Anh nghiến răng nghiến lợi nói. “Phải, đây là cái giá của tôi, cái giá của tôi! Lạc Thần Hi, anh thật khiến người khác ghê tởm!” Đây chính là cái giá phải trả vì tôi thích anh, Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi, anh thật khiến người khác ghê tởm.
Từ trước đến nay chưa từng có ai dám nói chuyện với anh như thế, chưa từng có người phụ nữ nào, dám đối xử với anh bằng thái độ này. Anh nắm chặt nắm đấm, đến mức các khớp xương kêu răng rắc, trong mắt bùng lửa giận. Giây tiếp theo, anh kéo cô xuống, đè cô bên dưới cơ thể, xé bỏ quần áo trên người cô chỉ trong phút chốc... Cơ thể của cô rất mềm mại, khiến trong người anh nhanh chóng dấy lên một luồng nhiệt.
Thiên Nhã huơ nắm đấm nhỏ nhắn loạn xạ, đánh vào ngực của anh, trong miệng mắng: “Anh bỏ tôi ra! Đổ vô lại này! Vô lại!”
Lạc Thần Hi giữ chặt cổ tay của cô, lạnh lùng nói: “Không phải cô muốn cứu khu Vân Thành sao? Bây giờ nuốt lời rồi?” Một giây sau, anh cúi người, hôn lên đôi môi nóng của cô, điên cuồng gặm cắn, cởi bỏ quần áo trên người mình, rất nhanh, cả hai đã hoàn toàn trần trụi... Lạc Thần Hi như đang buông thả phóng túng, trút ra dục vọng nguyên thủy nhất.
Một lúc lâu sau.
Anh mồ hôi nhễ nhại, khẽ thở hổn hển, hai cánh tay ôm chặt lấy cô, để da thịt cả hai áp sát nhau. Thiên Nhã ngẩn ra nhìn chằm chằm trần nhà, nước mắt trượt xuống theo khóe mắt. Trong lòng Lạc Thần Hi căm ghét chính mình khi nãy muốn dùng mà không được, người phụ nữ này, lại khiến anh có khoái cảm và lưu luyến trước nay chưa từng có. Anh vươn tay ra, chạm vào giọt nước mắt lạnh lẽo nơi khoé mắt cô. Giọt nước mắt này lạnh lẽo đến nỗi làm tim anh đau nhói, trái tim của anh như bị nhét một miếng bông mà lún xuống. Cô quay mặt đi, ngồi dậy một cách máy móc, nhặt quần áo tả tơi trên sàn của mình, mặt không cảm xúc mặc vào. Lúc sắp rời khỏi, cố lạnh nhạt nhìn anh: “Đừng quên lời hứa của anh, đây là một cuộc giao dịch. Hai từ “giao dịch”, châm biếm đến như thế. Cô quay người rời đi, bỏ lại mặt đất đầy mảnh tim vỡ. Nhìn cô quần áo xộc xệch máy móc bước ra cửa phòng, đôi mày anh tuấn của anh khẽ nhíu lại, thái độ hờ hững của cô làm anh tức giận, tay chân lại không nghe theo sự điều khiển mà mặc đồ vào, đuổi theo ra ngoài. Thiên Nhã đang đợi thang máy, cô liên tục ẩn nút thang máy, liên tục ẩn. Cô muốn rời khỏi nơi này, ngay lập tức! Cô không muốn ở lại nơi khiến cô ghê tởm này thêm nữa, dù là một giây cô cũng không muốn. Anh từ sau kéo cô xoay người lại, để cô đối mặt với anh. Đôi mắt hạnh ngày thường long lanh giờ đã trở nên u tối ảm đạm, cô lạnh lùng nhìn anh, không nói lời nào. Trong mắt anh lướt qua một tia thương xót, được anh che giấu rất kỹ, anh cắn răng, ngay cả bản thân cũng không biết vì sao lại đuổi theo ra ngoài. Ánh mắt rơi trên chiếc váy ngắn tả tơi của cô, vô cùng nhức mắt, mái tóc đẹp rối tung xõa sau vai, lưu lại vài sợi lòa xòa trên mặt. Anh nắm chặt nắm đấm, trong lòng nổi nóng. Anh cởi áo khoác của mình khoác lên người cô, sau đó bế cô lên. “Buông tôi ra, xin anh đấy.” Cô lên tiếng, giọng điệu mang theo khẩn cầu. Nhưng Lạc Thần Hi không quan tâm cô nói gì, bế cô đi thẳng ra khỏi khách sạn Lạc Thần, khiến những người xung quanh nhao nhao nhìn sang và bàn tán.
Anh đặt cô vào chiếc xe đậu cách đó không xa, lái xe rời khỏi khách sạn.
Bên trong chiếc xe thương vụ màu đen đậu gần xe của anh.
La Tiểu Bảo và Lạc Lăng nhìn Lạc Thần Hi bế Thiên Nhã ra, cùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi các cậu bé nhìn rõ biểu cảm đờ đẫn của Thiên Nhã, gương mặt lại lộ vẻ âu lo. “Xem ra cha lại một lần nữa làm tổn thương ma mi.” Lạc Lăng đau lòng nói.
“Nếu ông ấy không phải là cha anh, anh thật sự muốn đánh ông ấy một trận thật mạnh tay.” La Tiểu Bảo nói trong sầu não, cha của cậu thật khó giải quyết.
Xe dừng lại bên ngoài một cửa hàng, Thiên Nhã qua mặt thẫn thờ nhìn dòng người và xe cộ trên phố, không có tiêu điểm. Một giây trước khi đóng cửa xe, Lạc Thần Hi nói: “Ngồi im ở đây, chờ tôi về.” Anh nói với góc nghiêng gương mặt đờ đẫn của cô. Vài phút sau, lúc Lạc Thần Hi cầm một bộ quần áo đi ra, trong xe đã trống không. Chết tiệt, người phụ nữ này rốt cuộc đã di đâu! Lạc Thần Hi ném quần áo lên ghế xe, quay người nhìn bốn phía. Đài phun nước trước mặt cách đó không xa vây đẩy người, anh bước đến đó. Chỉ thấy áo khoác của anh bị ném cạnh đài phun nước, hai cánh tay Thiền Nhã ôm chặt lấy cơ thể lạnh đến mức run rẩy của mình, cúi đầu đứng ngây ngốc bên trong, để mặc cho dòng nước bắn lên trên của đài không ngừng giới vào cô.
Mọi người vây quanh nhìn, xôn xao bàn luận.
Lạc Thần Hi nhỏ giọng mắng một tiếng, lao vào trong, bể cô ra ngoài, đi qua đám đông bể cô về trong xe. Anh tùy ý tìm một khách sạn để dừng chân, bế cô vào phòng. “Thả tôi ra ngoài! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!” Thiên Nhã như tỉnh khỏi cơn mơ, cuồng loạn hét lên.
Nhưng Lạc Thần Hi lại không quan tâm việc cô hét lên trong giận dữ, anh cầm quần áo mới qua đó, vươn tay cởi bỏ quần áo ướt sũng trên người cô, Thiên Nhã như phát điên vùng vẫy muốn thoát khỏi anh.
Nếu Chủ tịch Lạc khăng khăng làm theo ý mình, ảnh hưởng của chuyện này cũng sẽ ngày càng nghiêm trọng, cần gì phải làm những chuyện được một mất mười này chứ? Làm như thể sẽ chỉ khiến cho danh tiếng của Tập đoàn Lạc Thần bị tổn hại, con đường kiếm tiền của Tập đoàn Lạc Thần rất nhiều, vì sao cứ nắm chặt khu Vân Thành này không buông?” Lợi nhuận của phố thương mại dĩ nhiên lớn, nhưng ảnh hiểu tiêu2cực mà chuyện này mang đến cho Tập đoàn Lạc Thần, nhất định cũng sẽ không ít, các hàng xóm của cô đã lan truyền tin tức Tập đoàn Lạc Thần muốn ép buộc di dời một cách bất lương đầy trên mạng và dân mạng khắp nơi cũng lên tiếng mắng chửi. Hành động ép buộc di dời còn chưa được thực hiện thì quần chúng đã phản ứng kịch liệt như vậy, nghĩ thôi cũng biết mức độ quan tâm của chuyện này8lớn đến nhường nào. “À? Nghe ra thì, cô vẫn rất quan tâm đến Tập đoàn Lạc Thần.” Lạc Thần Hi cong khóe môi, nở một nụ cười sâu xa. Thiên Nhã nắm nắm đấm nhỏ nhắn, nói: “Tôi hi vọng Chủ tịch suy xét cẩn thận.” “Được, thế thì tôi suy xét cẩn thận vậy.” Lạc Thần Hi khẽ gõ ngón trỏ lên trán, dường như đang suy xét thật. Nụ cười của anh trở nên tà mị, nói: “Có lẽ tôi sẽ nương9tay, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời.” “Anh muốn tôi làm gì?” Thiên Nhã nhìn nụ cười âm u lạnh lẽo của anh, linh cảm không lành kia lại ập đến, khiến lông tơ của cô dựng đứng. “Tôi muốn cô... làm chuyện mà cô ao ước được làm.”
“Gì cơ? Cha thật sự làm như vậy à?” La Tiểu Bảo hỏi trong kinh ngạc. “Đúng, cha đã làm thế, chắc chắn Hạ Vân Cẩm đã nói gì đó với cha, nếu không thì cha2sẽ không tàn nhẫn như thế.”
“Đừng nói nhiều như vậy nữa, bọn mình mau nghĩ cách cứu Thiên Nhã.” La Tiểu Bảo đau đầu nói, tuyệt đối không để Thiên Nhã lại chịu tổn thương.
“Em sẽ phải thuộc hạ cứu mẹ ra ngay.” Lạc Lăng nói. “Đừng, khoan sốt ruột đã, sự việc vẫn còn cơ hội để xoay chuyển.” La Tiểu Bảo bình tĩnh nói, cậu không tin phán đoán của mình sẽ sai, cha, sẽ không làm như thế đâu.
Trong khách sạn Lạc2Thần. Thiên Nhã hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào.
Cô không muốn tin, anh sẽ đối xử với mình như vậy, nhưng mà, sự thật lại bày ra trước mắt. Hơn nữa còn tàn khốc hơn trong tưởng tượng của cô. Một tên đàn ông mập ú hói đầu khoảng bốn, năm mươi tuổi đang ngồi trong phòng, hẳn dập điếu xì gà trong tay, đôi mắt háo sắc bên dưới cặp kính gọng vàng đang ngắm nghía Thiên Nhã từ trên xuống dưới. Thiên Nhã níu chiếc váy ngắn trễ ngực trên người, trong lòng rùng mình một cái. Tên đàn ông trung niên đang đi về phía cô, nhìn bộ dạng háo sắc hận không thể ngoạm cô một cái nuốt luôn vào trong bụng của hắn, toàn thân Thiên Nhã run lên, quay người định mở cửa bỏ chạy, nhưng cửa phòng đã bị khóa chặt. Không gì buồn bằng lòng người đã chết. Lạc Thần Hi, trái tim của anh thật tàn nhẫn, thật tàn nhẫn.
Tên đàn ông trung niên càng tiến càng gần, cho đến khi ép cô vào góc tường. Thiên Nhã không còn nơi nào để trốn, lòng như tro nguội, cô cắn răng rùng mình. Tên đàn ông trung niên bế cô lên giường, Thiên Nhã ra sức giãy giụa nhưng vô ích.
Bàn tay béo múp và ghê tởm của hắn lướt đi trên cơ thể của cô, trên mặt nở nụ cười dâm đãng. “Chậc chậc, món hàng mà Chủ tịch Lạc cho quả nhiên không tồi, ha ha.” Thiên Nhã bị hắn đè bên dưới, huơ nắm đấm nhỏ loạn xạ để phản kháng. Vẻ mặt tên đàn ông trung niên chợt nổi giận, lật tay cho Thiên Nhã một cái tát. Thiên Nhã bị hắn đánh đến choáng váng, cả người bị hắn giữ chặt. Nụ hôn dồn dập như mưa kèm theo mùi xì gà tìm đến chiếc cổ trắng như tuyết của cô, ghê tởm, sợ hãi, tuyệt vọng bủa vây lấy cô. Cô liều mạng muốn thoát khỏi hắn, nhưng hắn xé rách chiếc váy trên người có một cách thô bạo, để lộ bầu ngực mềm trắng ngần quyến rũ, đôi mắt hắn phát sáng, cặp môi lớn và dày tập kích trước ngực của cổ... “Buông tôi ra! Buông tôi ra!” Thiên Nhã kìm nén cảm giác buồn nôn, liều mạng đẩy hắn.
Cửa đột nhiên bị mở ra.
Tiến đàn ông trung niên dùng tay, cười khi khi bước ra nói với Lạc Thần Hi: “Chủ tịch Lạc, vậy tôi đi trước đây.”
Tến đàn ông trung niên mặc quần áo vào, cung kính lui ra ngoài.
Thiên Nhã ngồi ngây ngốc trên giường, toàn thân run rẩy dữ dội, rơi những giọt nước mắt lạnh giá. Lạc Thần Hi ngồi lên sofa đối diện, lạnh lùng nhìn Thiên Nhã như cừu con bị giày vò. Trong lúc khoanh tay anh đã siết chặt nắm đấm của mình, ngày càng siết chặt hơn nữa. Vừa nãy anh lại có thể muốn hung hăng đánh tên đàn ông trung niên kia một trận, một cách tàn bạo! Mặc dù chuyện này là sai khiến của anh.
Nhìn ánh mắt bất lực, đáng thương, tràn đầy sợ hãi của người phụ nữ trước mắt, trái tim của anh lại có thể đau âm ỉ. Hai người nhìn nhau một lúc, không ai nói với ai câu nào. Tâm trạng phức tạp khiển mạch suy nghĩ của anh hỗn loạn, anh bất giác đứng dậy, đi đến trước giường. Anh cởi áo khoác của mình, khoác lên người của cô. “Bốp!” Thiên Nhã đứng dậy, tát anh một cái thật mạnh. “Thế nào? Bây giờ quay ngược lại giả vờ làm người tốt sao? Anh vào đây làm gì? Anh vào đây làm gì chứ? Muốn giết thì giết muốn làm gì thì làm! Cần gì phải bày ra nhiều trò như thế?” Thiên Nhã cắn răng nghẹn ngào nói, làn nước trong mắt đóng thành bằng, cực kỳ lạnh lẽo, Giữa môi truyền đến vị tanh, vệt máu đỏ tươi chảy ra trên môi cô. Cảnh kinh tởm và bẩn thỉu lúc nãy khiến cô hận không thể đâm đầu chết cho xong, mà người đàn ông trước mặt này, giống như cơn gió lạnh thấu xương của mùa đông, khiến cô buốt lạnh đến tột cùng. Lạc Thần Hi sờ nửa bên mặt bị đánh, ngước mắt nhìn cô, trước sự gây hấn của cô, lời nói của Hạ Vân Cẩm hiện lên trong tâm trí anh: “Giả vờ ư? Người giả vờ là cô thì đúng hơn? Nhìn bộ dạng của cô dường như rất không hài lòng đây? Lẽ nào là vì đối tượng không phải tôi?” Anh châm chọc.
Lời này chói tai đến mức càng khiến trái tim của cố thêm giá lạnh: “Tôi thật sự đã nhìn lầm anh rồi, anh căn bản chính là một kẻ máu lạnh vô sỉ, nực cười là tôi vẫn luôn tự cho mình là đúng, tự cho rằng mình hiểu anh một chút!”
Thiên Nhã kéo bỏ áo khoác của anh trên người mình, ném mạnh vào mặt anh, anh căn bản chính là một con sói đội lốt người! Anh hừ lạnh: “Hiểu tôi? Dựa vào cô? Thủ đoạn câu dẫn thấp kém đến vậy, cô nghĩ là tôi sẽ mắc lừa sao? Cô cho rằng, tôi sẽ rung động với người phụ nữ như cô?” Thiên Nhã bật cười trong bị thương: “Cầu dẫn anh? Anh muốn vĩnh viễn đối xử với người khác bằng cái nhìn u tối như vậy sao? Đúng rồi, suýt nữa tôi đã quên, anh chính là một kẻ máu lạnh như thế, đây là bản tính trời sinh của anh, không thể thay đổi!”
“Đừng giả vờ đáng thương trước mặt tôi, đây chính là cái giá phải trả khi cô muốn câu dẫn tôi, phản bội tôi!” Anh nghiến răng nghiến lợi nói. “Phải, đây là cái giá của tôi, cái giá của tôi! Lạc Thần Hi, anh thật khiến người khác ghê tởm!” Đây chính là cái giá phải trả vì tôi thích anh, Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi, anh thật khiến người khác ghê tởm.
Từ trước đến nay chưa từng có ai dám nói chuyện với anh như thế, chưa từng có người phụ nữ nào, dám đối xử với anh bằng thái độ này. Anh nắm chặt nắm đấm, đến mức các khớp xương kêu răng rắc, trong mắt bùng lửa giận. Giây tiếp theo, anh kéo cô xuống, đè cô bên dưới cơ thể, xé bỏ quần áo trên người cô chỉ trong phút chốc... Cơ thể của cô rất mềm mại, khiến trong người anh nhanh chóng dấy lên một luồng nhiệt.
Thiên Nhã huơ nắm đấm nhỏ nhắn loạn xạ, đánh vào ngực của anh, trong miệng mắng: “Anh bỏ tôi ra! Đổ vô lại này! Vô lại!”
Lạc Thần Hi giữ chặt cổ tay của cô, lạnh lùng nói: “Không phải cô muốn cứu khu Vân Thành sao? Bây giờ nuốt lời rồi?” Một giây sau, anh cúi người, hôn lên đôi môi nóng của cô, điên cuồng gặm cắn, cởi bỏ quần áo trên người mình, rất nhanh, cả hai đã hoàn toàn trần trụi... Lạc Thần Hi như đang buông thả phóng túng, trút ra dục vọng nguyên thủy nhất.
Một lúc lâu sau.
Anh mồ hôi nhễ nhại, khẽ thở hổn hển, hai cánh tay ôm chặt lấy cô, để da thịt cả hai áp sát nhau. Thiên Nhã ngẩn ra nhìn chằm chằm trần nhà, nước mắt trượt xuống theo khóe mắt. Trong lòng Lạc Thần Hi căm ghét chính mình khi nãy muốn dùng mà không được, người phụ nữ này, lại khiến anh có khoái cảm và lưu luyến trước nay chưa từng có. Anh vươn tay ra, chạm vào giọt nước mắt lạnh lẽo nơi khoé mắt cô. Giọt nước mắt này lạnh lẽo đến nỗi làm tim anh đau nhói, trái tim của anh như bị nhét một miếng bông mà lún xuống. Cô quay mặt đi, ngồi dậy một cách máy móc, nhặt quần áo tả tơi trên sàn của mình, mặt không cảm xúc mặc vào. Lúc sắp rời khỏi, cố lạnh nhạt nhìn anh: “Đừng quên lời hứa của anh, đây là một cuộc giao dịch. Hai từ “giao dịch”, châm biếm đến như thế. Cô quay người rời đi, bỏ lại mặt đất đầy mảnh tim vỡ. Nhìn cô quần áo xộc xệch máy móc bước ra cửa phòng, đôi mày anh tuấn của anh khẽ nhíu lại, thái độ hờ hững của cô làm anh tức giận, tay chân lại không nghe theo sự điều khiển mà mặc đồ vào, đuổi theo ra ngoài. Thiên Nhã đang đợi thang máy, cô liên tục ẩn nút thang máy, liên tục ẩn. Cô muốn rời khỏi nơi này, ngay lập tức! Cô không muốn ở lại nơi khiến cô ghê tởm này thêm nữa, dù là một giây cô cũng không muốn. Anh từ sau kéo cô xoay người lại, để cô đối mặt với anh. Đôi mắt hạnh ngày thường long lanh giờ đã trở nên u tối ảm đạm, cô lạnh lùng nhìn anh, không nói lời nào. Trong mắt anh lướt qua một tia thương xót, được anh che giấu rất kỹ, anh cắn răng, ngay cả bản thân cũng không biết vì sao lại đuổi theo ra ngoài. Ánh mắt rơi trên chiếc váy ngắn tả tơi của cô, vô cùng nhức mắt, mái tóc đẹp rối tung xõa sau vai, lưu lại vài sợi lòa xòa trên mặt. Anh nắm chặt nắm đấm, trong lòng nổi nóng. Anh cởi áo khoác của mình khoác lên người cô, sau đó bế cô lên. “Buông tôi ra, xin anh đấy.” Cô lên tiếng, giọng điệu mang theo khẩn cầu. Nhưng Lạc Thần Hi không quan tâm cô nói gì, bế cô đi thẳng ra khỏi khách sạn Lạc Thần, khiến những người xung quanh nhao nhao nhìn sang và bàn tán.
Anh đặt cô vào chiếc xe đậu cách đó không xa, lái xe rời khỏi khách sạn.
Bên trong chiếc xe thương vụ màu đen đậu gần xe của anh.
La Tiểu Bảo và Lạc Lăng nhìn Lạc Thần Hi bế Thiên Nhã ra, cùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi các cậu bé nhìn rõ biểu cảm đờ đẫn của Thiên Nhã, gương mặt lại lộ vẻ âu lo. “Xem ra cha lại một lần nữa làm tổn thương ma mi.” Lạc Lăng đau lòng nói.
“Nếu ông ấy không phải là cha anh, anh thật sự muốn đánh ông ấy một trận thật mạnh tay.” La Tiểu Bảo nói trong sầu não, cha của cậu thật khó giải quyết.
Xe dừng lại bên ngoài một cửa hàng, Thiên Nhã qua mặt thẫn thờ nhìn dòng người và xe cộ trên phố, không có tiêu điểm. Một giây trước khi đóng cửa xe, Lạc Thần Hi nói: “Ngồi im ở đây, chờ tôi về.” Anh nói với góc nghiêng gương mặt đờ đẫn của cô. Vài phút sau, lúc Lạc Thần Hi cầm một bộ quần áo đi ra, trong xe đã trống không. Chết tiệt, người phụ nữ này rốt cuộc đã di đâu! Lạc Thần Hi ném quần áo lên ghế xe, quay người nhìn bốn phía. Đài phun nước trước mặt cách đó không xa vây đẩy người, anh bước đến đó. Chỉ thấy áo khoác của anh bị ném cạnh đài phun nước, hai cánh tay Thiền Nhã ôm chặt lấy cơ thể lạnh đến mức run rẩy của mình, cúi đầu đứng ngây ngốc bên trong, để mặc cho dòng nước bắn lên trên của đài không ngừng giới vào cô.
Mọi người vây quanh nhìn, xôn xao bàn luận.
Lạc Thần Hi nhỏ giọng mắng một tiếng, lao vào trong, bể cô ra ngoài, đi qua đám đông bể cô về trong xe. Anh tùy ý tìm một khách sạn để dừng chân, bế cô vào phòng. “Thả tôi ra ngoài! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!” Thiên Nhã như tỉnh khỏi cơn mơ, cuồng loạn hét lên.
Nhưng Lạc Thần Hi lại không quan tâm việc cô hét lên trong giận dữ, anh cầm quần áo mới qua đó, vươn tay cởi bỏ quần áo ướt sũng trên người cô, Thiên Nhã như phát điên vùng vẫy muốn thoát khỏi anh.
Bình luận facebook