-
Chương 21+22
Chương 21
Lan Ninh thoát khỏi Weibo, bấm số gọi điện thẳng cho Ngôn Nho Ngữ. Sau khi chuông điện thoại reo ba tiếng, anh cũng nhận cuộc gọi: “Có chuyện gì? Tôi đang chuẩn bị thu dọn hành lý .”
Lan Ninh : “…”
Mẹ nó, anh ta đi thật đấy à ?!
Cô tức muốn bùng cmn cháy luôn rồi: “Tôi thật sự chẳng hiểu tại sao một người mù đường lại cứ nóng lòng muốn đi du lịch thế ?!”
Ngôn Nho Ngữ im lặng vài giây, sau đó anh cúp điện thoại .
Lan Ninh : “…”
Cô nhanh chóng gọi điện lại lần nữa, may là đối phương vẫn nhận cuộc gọi. Lần này không đợi Ngôn Nho Ngữ mở miệng, Lan Ninh liền giành quyền nói trước: “Tôi xin được nói lại lần nữa, tại sao người tự nhận mình có cảm giác về phương hướng không tốt, nhưng lại cứ thích đi du lịch vậy?”
“Cảm giác về phương hướng không tốt chỉ giới hạn với những nơi tôi chưa từng đặt chân tới, còn những nơi tôi đã từng đi qua thì nhất định sẽ nhận ra phương hướng.” Ngôn Nho Ngữ lạnh lùng nói xong câu đó thì lại cúp điện thoại.
Lan Ninh : “…”
Thầy à, có phải anh tự tin vào bản thân quá không ?!
Nhưng đã có bài học thất bại lần trước, Lan Ninh chỉ lo Ngôn Nho Ngữ lại bặt vô âm tín biến mất giữa biển người mênh mông, cô phải mau chóng gọi điện thoại cho chủ biên, báo cáo tình huống này.
Sau khi chủ biên nghe xong, chỉ nghiến răng nghiến lợi hạ lệnh cho cô: “Ngày mai cô đi theo anh ta đi, muộn nhất là thứ ba, tôi muốn thấy cô cầm bản thảo đại thắng trở về!”
Lan Ninh : “…”
Như vậy có phải nếu cô không có bản thảo, thì cũng không cần trở về nữa sao ?
Tàu điện ngầm còn chưa tới bến cô đã xuống rồi, trên đường đi cô gọi điện cho Bình Quả, cô quyết định sẽ giao hợp đồng của Trời Xanh Mây Trắng cho Bình Quả, dặn cô nàng thứ hai nhớ mang tới công ty.
Bình Quả đã biết ngọn nguồn câu chuyện, cô nàng vừa nhận hợp đồng, vừa cảm thông mà vỗ vỗ vai Lan Ninh.
Lúc Lan Ninh về đến nhà cũng gần mười giờ rồi, Khúc Đồng còn chưa ngủ, nghe thấy tiếng mở cửa, liền hưng phấn chạy ra: “Chị Lan Ninh , ngày mai có lễ hội cosplay, chị đi với em nhé ?!”
Lan Ninh lê tấm thân uể oải về phòng: “Sáng mai chị cô phải vào rừng sâu núi thẳm tu hành rồi.”
Trên đầu Khúc Đồng hiện một hàng dấu chấm hỏi, rừng già? núi thẳm? tu hành?
Cô thấy Lan Ninh dường như rất mệt mỏi, đến cả bộ âu phục hải tặc cô cố ý mặc trên người chị ấy cũng ngoảnh mặt làm ngơ, cô nàng bùi ngùi nắm chặt tay cô động viên: “Tuy rằng thời đại này không cho phép tu hành, nhưng em vẫn mong chị có thể tu thành chính quả!”
“… Cám ơn.”
“Vậy bao giờ chị mới về?”
“Có thể là thứ ba, có thể… là không về được nữa .”
Khúc Đồng : “…”
Là vì… độ kiếp thất bại sao?
Lan Ninh không còn sức mà giải thích cho Khúc Đồng nữa, cô lết tấm thân nặng nề về phòng. Sau khi tháo mái tóc đuôi ngựa, thì ngả người xuống giường, mái tóc dài đen bóng tức thì trải xuống lớp chăn phía dưới.
Cứ nằm thả lỏng người một hồi lâu, rồi đột nhiên bật người dậy, đi tìm chiếc túi du lịch nhỏ nằm trong tủ quần áo mà bắt đầu công việc chuẩn bị hành lý.
Lần này không thành công cũng sẽ thành nhân, cô không tin cô không trị được căn bệnh lầy lội của ai kia!
Ngôn Nho Ngữ nói sẽ vào rừng sâu núi thẳm tìm cảm hứng, thế nên đúng giờ anh liền chuẩn bị xuất phát . Sáng sớm khi trời còn chưa sáng, anh đã cầm theo một chiếc túi du lịch, đẩy cửa ra ngoài chuẩn bị lên đường .
Ai ngờ vừa mới bước ra mở cửa, liền nhìn thấy một người khác cũng đang cầm túi du lịch đứng kia, là Lan Ninh .
Lan Ninh cười với anh, mở miệng nói: “Thầy, tôi chờ anh lâu rồi đấy nhé.”
Ngôn Nho Ngữ: “…”
Anh nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, bây giờ mới sáu giờ năm phút, tức là năm giờ hơn cô đã đứng canh trước cửa nhà anh sao?
“Không ngờ cô lại yêu tôi cuồng nhiệt như vậy.” Ngôn Nho Ngữ cười chế nhạo mà nhìn cô.
Lan Ninh mặt không biến sắc nói: “Tôi không hy vọng nửa bản thảo còn lại ấy sẽ trở thành tuyệt bút của anh.”
“Cô nam quả nữ cùng tôi vào rừng sâu núi thẳm, cô không sợ sẽ xảy ra chuyện gì sao?”
“Không phải anh nói tôi tay không đánh nhau với mấy tên lưu manh cũng không thành vấn đề sao?”
Ngôn Nho Ngữ khẽ cười nhưng cũng không nói gì nữa, sau khi khoá cửa liền đi xuống lầu.
Lan Ninh theo sát sau lưng anh, chỉ lo anh sẽ bỏ rơi cô giữa đường. Hai người đi tới gara, Lan Ninh nhanh chóng nhận ra chiếc xe Jaguar màu bạc của Ngôn Nho Ngữ.
“Lên xe đi.” Anh đem túi hành lý để xuống ghế sau, rồi mở cửa ghế lại chính, ngồi xuống.
Lan Ninh cũng theo anh ngồi xuống ghế lái phụ, thắt xong dây an toàn, trong tay còn ôm túi hành lý. Ngôn Nho Ngữ nghiêng đầu nhìn cô một cái rồi không nói gì mà bắt đầu lái xe ra ngoài.
Sáng sớm sáu giờ hơn, cả thành phố vẫn còn đắm mình trong bóng tối, chỉ có ánh đèn ven đường tỏa ra một chút ánh sáng. Trong lòng Lan Ninh vẫn có cảm giác không an lòng, tuy rằng đối với cô mà nói Ngôn Nho Ngữ cũng không được coi là người xa lạ, nhưng hai người mới quen nhau cũng chưa được bao lâu.
Cô nhìn cảnh sắc ven đường, hỏi anh: “Chúng ta sắp đi đâu vậy?”
“Đã nói rồi là rừng sâu núi thẳm.” Giọng nói của Ngôn Nho Ngữ mang theo chút ý cười, không phải cô ấy nói mình có thể đánh cả lưu manh sao, hóa ra vẫn biết lo lắng cơ đấy, “Chúng ta sẽ đi ba, bốn tiếng đường xe, hi vọng cô đã ăn sáng rồi .”
“Không cần anh lo lắng, tôi có mang theo đồ ăn.” Cô ngồi ở ghế lái phụ còn sợ đói bụng sao, ngược lại anh đang lái xe dù có đói cũng không ăn được.
Sau khi xe đi được một lúc, Lan Ninh liền bắt đầu có chút buồn ngủ. Sáng nay cô bò dậy từ rất sớm, đến bây giờ thật sự là không chịu được nữa. Cô khẽ lắc đầu, để mình tỉnh táo lại. Nếu như cô ngủ say quá không chừng sẽ bị anh vứt ở đâu đó, tốt nhất cô nên nhìn thẳng con đường phía trước thì tốt hơn. Có điều các đồng nghiệp đều biết cô đi cùng Ngôn Nho Ngữ, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, nhất định anh ta sẽ là kẻ tình nghi số một. Hừm, nhưng anh ta là tác giả viết tiểu thuyết trinh thám, nói không chừng anh mà ra tay thì sẽ không để lộ chút sơ hở nào…
Lan Ninh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Vừa mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng rực. Lan Ninh giật thót người một cái, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tất nhiên bọn họ không còn ở thành phố A nữa, cảnh sắc hai bên đường đều là đồng ruộng và gò núi mênh mông trên đường cao tốc.
Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ rồi.
“Đây là đâu vậy?” Cô quay đầu hỏi Ngôn Nho Ngữ.
Ngôn Nho Ngữ tỉnh bơ mà nở nụ cười đáp lại: “Trên đường.”
Lan Ninh : “…”
“Yên tâm đi, coi như tôi có muốn đem cô bán vào rừng sâu núi thẳm, cũng không được mấy đồng đâu.” Ngôn Nho Ngữ nhìn con đường uốn lượn phía trước, hững hờ nói một câu.
“…” Vì anh đang lái xe nên Lan Ninh đành phải nuốt cơn tức vào bụng. Cô lấy một chai nước suối từ trong túi hành lý, mở nắp chai ra uống một ngụm.
Vừa nãy đã ngủ được một giấc nên bây giờ tinh thần cô cũng khá thoải mái, vừa có tinh thần, cô liền cảm thấy cái bụng hình như đang kêu đói.
Cô lấy mấy túi ăn vặt đã chuẩn bị cẩn thận, xé ra bắt đầu ăn.
Ngôn Nho Ngữ ngồi bên cạnh khẽ chau mày.
Lan Ninh nhận ra động tác nhỏ này của anh thì nhanh nhảu nói một câu: “Yên tâm đi, tôi sẽ không để vụn bánh rơi trong xe anh.”
Ngôn Nho Ngữ vẫn không nói gì, Lan Ninh nghĩ một lúc, cuối cùng cong khóe miệng mỉm cười giống như cô mèo ranh ma: “Anh cũng muốn ăn phải không?”
Ngôn Nho Ngữ liếc mắt qua nhìn cô một cái: “Thế nên cô định đút cho tôi sao?”
“À, cái đó phải xem tâm trạng tôi thế nào đã.” Lan Ninh đột nhiên có cảm giác muốn hát vang bài ca giải phóng nông dân “Tôi mua bánh bích quy, thạch rau câu, bánh socola, khoai tây chiên còn có thịt bò viên, anh thích ăn món nào?”
Ngôn Nho Ngữ vẫn im lặng chỉ liếc nhìn cô một cái.
Lan Ninh lấy túi bò viên từ trong túi xách, xé vỏ lấy một viên, cho vào trong miệng: “Ừm, tuy rằng không thể mời anh thịt bò ngon như lần trước anh mời tôi, nhưng món này cũng rất ngon đấy.”
Ngôn Nho Ngữ cười nhạt nói: “Cô có biết tâm trạng của người điều khiển phương tiện giao thông ít nhiều cũng có mối liên hệ mật thiết với tai nạn giao thông không?”
Lan Ninh co giật khóe miệng, chỉ một miếng bò viên, anh ta dùng tai nạn xe giao thông uy hiếp cô, người chết cũng đâu phải chỉ mình cô.
Cô lại lấy một miếng bò viên khác, đưa đến bên miệng Ngôn Nho Ngữ. Ngôn Nho Ngữ hơi ngạc nhiên một chút, rồi cũng mờ miệng nuốt vào.
Lan Ninh thu tay về, đang định mở thêm gói khoai tây chiên, liền nghe thấy Ngôn Nho Ngữ nói bên cạnh: “Bình thường cô hay ăn mấy thứ thiếu dinh dưỡng này sao?”
Lan Ninh : “…”
Vậy anh mau nôn ra cho tôi!
Cả đoạn đường còn lại, cô cố ý chọn mấy đồ ăn khi nhai sẽ gây ra tiếng ồn rất lớn, như khoai tây chiên hay bánh bích quy.
Mười giờ hơn, bọn họ rốt cục cũng đến nơi.
Lan Ninh xuống xe, cô ngước nhìn một ngọn núi cao trước mắt: “Anh định vào núi ở thật đấy à?”
“Không phải thì sao?” Ngôn Nho Ngữ kéo túi hành lý từ ghế sau xe ra rồi đóng cửa xe lại, “Xe ô tô không vào núi được, chúng ta phải tự leo thôi.”
Lan Ninh : “…”
“Vậy xe này của anh thì sao? Đỗ ở đây cũng không bị phạt à?”
Ngôn Nho Ngữ chỉ một căn phòng nhỏ phía trước rồi nói với cô: “Cô nhìn thấy gian nhà đó chưa, ở đó sẽ có người chuyên coi xe giúp chúng ta.”
Anh vừa nói xong, quả nhiên có một người đàn ông trung niên đi ra, tư thế kia dường như đang chuẩn bị tới đây thu phí đỗ xe.
Ngôn Nho Ngữ đi lên nói với ông ta vài câu, sau đó anh quay lại nói: “Được rồi, đi thôi.”
Lan Ninh nhìn xung quanh một lượt đánh giá qua rồi hỏi anh: “Nơi đây không phải khu du lịch à?” Nhưng nơi này là chỗ nào cô chưa từng nghe nói, hơn nữa cũng không nhìn thấy vị du khách nào.
“Không phải.” Ngôn Nho Ngữ chỉ nói hai chữ, rồi cũng không giải thích gì hết, cứ thế đi thẳng lên núi. Lan Ninh không thể làm gì khác hơn là đuổi theo sau anh.
Dọc theo con đường vào núi phong cảnh đẹp vô cùng, trên núi không khí cũng rất trong lành, bầu trời cũng xanh hơn hẳn, còn có thể nghe thấy tiếng chim hót xung quanh, cứ như vừa bước vào một thế giới khác vậy.
“Nơi này tuyệt đấy chứ.” Lan Ninh lấy điện thoại ra chụp vài tấm, nếu in ra rồi lồng kính đặt trên bàn làm việc sẽ cảm thấy tâm trạng thoải mái lắm đây, “Nhưng chúng ta ngủ ở đâu vậy? Tôi không thấy anh mang lều vải tới.”
“Ở đây cũng có nhà.”
“Chỗ này cũng có người ở sao?” Lan Ninh hơi kinh ngạc, cũng có chút ngưỡng mộ, “Ở nơi này thích thật đấy, có khác gì non xanh nước biếc [1] đâu.”
[1] Gốc là thế ngoại đào nguyên – 世外桃源: chỉ nơi tiên cảnh bồng lai vô cùng đẹp đẽ, tự dưng nhớ ra trong TV thì chỉ nhớ được cụm từ 4 chữ này thôi, có gì các bạn góp ý tự nhiên nhé.
Ngôn Nho Ngữ nói: “Nơi này cách thành phố rất xa, tôi tin cô sẽ chẳng ở đây lâu đâu vì có quá nhiều thứ bất tiện và cảm thấy khó chịu.”
Lan Ninh : “…”
Anh ta nhất định phải làm cô mất hứng thế sao?
Cô âm thầm làm mặt quỷ sau lưng anh, rồi tiếp tục theo sát anh đi sâu vào trong núi.
Đi được hơn nửa tiếng, cô vẫn chưa thấy ngôi nhà mà anh nói, trong lòng đột nhiên liền dâng lên một cảm xúc lo lắng không thôi: “Này, anh nói những nơi anh thường đến sẽ không lạc đường thật à?”
Ngôn Nho Ngữ không hề trả lời, Lan Ninh lại tiếp tục nói: “Lần trước anh tới đây là lúc nào vậy?”
Ngôn Nho Ngữ im lặng một chút rồi trả lời: “Một năm trước.”
Lan Ninh : “…”
… Trước giờ anh luôn có cách khiến cô kinh ngạc.
Bọn họ lại lạc đường trên núi rồi, con mẹ nó!
“Tôi cảm thấy hướng này không sai đâu, sắp tới nơi rồi .” Ngôn Nho Ngữ vô cùng tỉnh táo nói.
Lan Ninh cười thầm ha ha trong lòng, đừng bảo thủ ngang bướng nữa, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên hai người lạc đường .
Cô lấy di động ra định vị mới phát hiện sóng ở đây vô cùng yếu. Cô đi tới bên cạnh Ngôn Nho Ngữ hỏi anh: “Anh có biết số điện thoại của người đàn ông vừa nãy không? Chỗ này còn chút tín hiệu đây.”
Ngôn Nho Ngữ mím môi không trả lời, sau khi đi được mấy bước, mắt anh sáng rực lên rồi hô lớn: “Đến rồi, chính là nơi đó.”
Lan Ninh nhìn qua theo hướng tay anh chỉ, nơi đó quả thật có một căn nhà, không phải là một tòa biệt thự… xa hoa mới đúng.
Thì ra rừng sâu núi thẳm anh ta nói, chính là ám chỉ căn biệt thự xa hoa này, =..=.
Chương 22
Lan Ninh cầm túi hành lý, theo chân Ngôn Nho Ngữ đi về phía tòa biệt thự trước mặt.
Khi tới gần nhìn kỹ tòa nhà này thì Lan Ninh lại càng kích động hơn, đây là kiểu biệt thự rất hiếm thấy cả kể là xuất hiện trên ti vi: “Đây là biệt thự nhà anh đấy à?”
Mặc dù biết anh là tác giả nổi tiếng trong giới, nhuận bút thu vào nhất định cũng vô cùng khả quan, nhưng không nghĩ anh là một phú hào giấu mặt mua một căn biệt thự xa hoa trong rừng sâu núi thẳm thế này.
“Là chú tôi cho tôi.” Giọng điệu của Ngôn Nho Ngữ rất bình thản, giống như chú anh mua cho anh mấy chiếc đùi gà hay món đồ chơi nào đó chứ không phải một căn biệt thự.
Lan Ninh hơi động chân mày: “Chú anh á?” Chú anh ra tay cũng thật hào phóng đấy chứ.
Ngôn Nho Ngữ gật gật đầu: “Chú ấy bán biệt thự, xung quanh đây còn vài căn biệt thự nữa, tất cả đều đã bán cho người khác .”
Lan Ninh nghi ngờ nói: “Nhà anh không phải thư hương môn đệ sao?”
“Ờ, nên chú ấy bị trục xuất ra khỏi nhà rồi.”
Lan Ninh : “…”
Anh ta nói thật đấy à?
Cô còn định hỏi thêm vài câu nữa, nhưng nghĩ tới đây là việc nhà anh, cô lại là người ngoài tò mò thì có vẻ hơi vô duyên, nên ngại ngùng ngậm miệng lại.
Sau khi Ngôn Nho Ngữ mở cửa chính, Lan Ninh đi theo anh vào căn biệt thự, vừa nhìn qua một lượt mắt cô lại sáng rực cả lên.
Tầng trệt là một phòng khách rất rộng, trên trần nhà là chiếc đèn trùm theo phong cách sang trọng, bốn phía thì hai mặt tường là cửa sổ sát đất, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua tấm kính thủy tinh trong suốt, khiến cả gian phòng sáng bừng hẳn lên. Trong căn biệt thự trang trí không ít đồ dùng theo kiểu Châu Âu, nhưng khiến người ta chú ý nhất vẫn là hoàng loạt giá sách lớn chạy dài trong phòng khách.
Những giá sách này được thiết kế rất tỉ mỉ ví trí sắp xếp cũng rất đặc biệt, mỗi giá sách đều chứa đầy sách, dường như đây là một thư viện thu nhỏ vậy.
“Trời ạ, ở đây có nhiều sách thật đấy.” Lan Ninh thả túi hành lý của mình xuống ghế, vội bước về phía mấy giá sách. Gần cửa sổ sát đất cũng có mấy giá sách, ánh nắng vàng tươi chiếu rọi tới, mỗi quyển sách đều sáng rực hẳn lên. Trước cửa sổ còn đặt thêm một chiếc ghế sofa dài màu xám, dường như là được chuẩn bị chuyên dùng để ngồi đọc sách.
Trên bức tường phía sau giá sách, có treo một bức phó được viết bằng bút lông, trên giấy có viết một câu thơ trong “Quan Thư” —— ‘Thư quyên đa tình tự cố nhân’.
Từng nét chữ như rồng bay phượng múa, cứng cáp mà mạnh mẽ, Lan Ninh quay người nhìn Ngôn Nho Ngữ, tò mò hỏi: “Đây là chữ anh viết à?”
“Là chú tôi viết.” Ngôn Nho Ngữ đi tới bên cạnh cô, cũng ngẩng đầu nhìn mấy nét chữ mực nước lưu loát kia.
“Chữ chú anh đẹp thật đấy, không hổ danh là thương nhân xuất thân từ thư hương môn đệ.” Lan Ninh không nhịn được cười mà nói, “Sách ở đây cũng là của chú ấy à?”
“Một nửa là của chú, một nửa là của tôi. Không chỉ có ở đây, mà trong thư phòng trên tầng hai vẫn còn.”
Lan Ninh : “…”
Đây là thích đọc sách cỡ nào chứ?.
“Những cuốn sách này anh đã đọc hết chưa?” Cô hỏi.
Ngôn Nho Ngữ chau mày: “Chưa đọc hết được, mỗi khi tôi tới đây, có thể sẽ ở một tháng, không có việc gì làm thì chỉ đọc sách.”
“Oa.” Lan Ninh thật sự phải nhìn anh với ánh mặt khác xưa rồi, chí ít trước đây cô luôn phấn khởi lên thư viện mượn sách về đọc, có không ít lần đến lúc trả sách thì mới đang dừng lại ở giai đoạn đọc hết mục lục.
“Có điều đó cũng vì đặc thù tính chất công việc của anh, còn người ta mỗi ngày phải lăn lộn làm việc trong thành phố, nào có thời gian đọc sách, coi như nếu có thời gian, bọn họ cũng sẽ muốn ngủ hơn.” Lan Ninh nói tới đây thì không khỏi xúc động, “Cũng bởi vậy, bây giờ người mua sách càng ngày càng ít, nếu như muốn đọc sách, bọn họ sẽ tiện tay tìm một quyển ebook trên mạng đọc cũng được.”
“Nhưng ebook sẽ không bao giờ thay thế được sách giấy.” Ngôn Nho Ngữ lấy một cuốn sách từ trên giá sách, vỗ nhẹ lên bìa ngoài hai cái “Những phần mềm đọc sách kia dù có tạo ra cảm giác đọc sách chân thật thế nào, cũng không sánh bằng cảm giác khi cô cầm một cuốn sách giấy trên tay, chạm tay lật từng tờ giấy.”
Lan Ninh ngẩng đầu lên nhìn anh, anh đang đứng trước cửa sổ, ánh mặt trời chiếu tới phác họa một tầng ánh sáng vàng nhạt xung quanh, nhìn qua thật chẳng giống ngày thường.
“Cô nhìn tôi như vậy là có ý gì?” Ngôn Nho Ngữ ngẩng đầu, ánh nhìn chạm mắt với Lan Ninh .
Lan Ninh rời ánh mắt, giả vờ vô ý nói: “Chẳng qua là tôi cảm thấy mấy lời cảm động kiểu đó không thể thốt ra từ miệng anh được.” Lẽ nào vì đắm mình dưới ánh mặt trời sáng rực kia nên con người ta cũng trở nên nghệ sĩ hơn?
Ngôn Nho Ngữ thả lại sách lên giá, không nói thêm về vấn đề này nữa: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, cô đi làm cơm trưa đi.”
Lan Ninh : “…”
Tại sao anh ta có thể sai cô tự nhiên như thế? Giống như đang sai một nha hoàn vậy!
Cô tức giận mở miệng: “Tại sao không phải anh làm? Nói thế nào đi nữa thì anh cũng là chủ tôi là khách.”
Ngôn Nho Ngữ bình tĩnh tỉnh bơ mà trả lời: “Bởi vì tôi phải viết bản thảo, dĩ nhiên cô sẽ đi làm cơm.”
Lan Ninh cười nhạt hai tiếng: “Thôi đi, đừng tưởng rằng tôi không biết, coi như tôi đi làm cơm, anh cũng không viết bản thảo.”
Ngôn Nho Ngữ có chút bất ngờ nhìn cô: “Xem ra ở bên cạnh tôi lâu, trí thông minh của cô cũng tăng lên rồi ấy nhỉ.”
… Là vì tôi hiểu cái kiểu vô liêm sỉ của anh rõ như lòng bàn tay được chưa ?!
Hai người bắt đầu giằng co nhau ở phòng khách, ai cũng chịu đi làm cơm. Cuối cùng vẫn là Ngôn Nho Ngữ đưa ra cách giải quyết trước: “Cô biết đánh bài không? Chúng ta chơi một ván đi, nếu thua cô đi nấu cơm trưa.”
Lan Ninh nói: “Hai người thì đánh bài gì? Đánh rùa đen hay là bài xe lửa đây?”
Ngôn Nho Ngữ suy nghĩ một chút, lấy một chiếc bàn cờ trên giá sách, quay sang quơ quơ trước mặt Lan Ninh : “Cờ tam quốc đi? Chúng ta chơi 1-1.”
Lan Ninh : “…”
Lúc cô học đại học cũng có một khoảng thời gian mê trò này, hồi đó cả đám suốt ngày ngồi chơi xuyên đêm với nhau trong ký túc. Nhưng bây giờ đã đi làm nên rất bận rộn, đã lâu rồi cô không chơi trò này nữa, ngay cả quy tắc cũng không nhớ được bao nhiêu.
“Lâu rồi tôi không chơi trò này, chơi trò nào đơn giản hơn đi.”
Ngôn Nho Ngữ nhìn cô một cái, lấy toàn bộ lá bài trong hộp cờ ra: “Vậy chơi cơ bản đi, quy tắc cũng đơn giản hơn, một người có ba quân tướng, tướng của ai chết trước thì cả đám cùng chết, người đó thua.”
“Ờ.” Lan Ninh nhìn anh chọn chín tấm bài võ tướng trong tập võ tướng đặt lên bàn, rồi mở sáu tấm trong đó. Mắt cô từ từ đảo qua từng lá bài, mẹ ơi, mấy lá bài võ tướng này có kỹ năng gì đây?
Cô còn đang cố gắng nhớ lại, Ngôn Nho Ngữ lại đưa cho cô hai tấm bài thân phận: “Đánh phủ chúa công trước nên cô chọn tướng đi.”
Tay Lan Ninh do dự xoay quanh hai tấm bài nhiều lần, cuối cùng cô chọn tấm bên trái.
“Nội gián…” Lan Ninh bóp trán, quả thực là xuất quân bất lợi mà.
Ngôn Nho Ngữ cười nhạt, mở một lá bài khác: “Chúa công, tôi chọn trước đây.”
Anh chọn quân tướng đầu tiên là Lữ Bố, Lan Ninh thấy anh cầm Lữ Bố, thì theo sát chọn Triệu Vân. Sau đó Ngôn Nho Ngữ chọn Gia Cát Lượng, Lan Ninh mau chóng lấy quân Quách Gia. Hừ hừ, để xem thành của anh có còn trống nổi không.
Ngôn Nho Ngữ hơi chau mày, cũng không nói gì, mà đang suy nghĩ quân tướng cuối cùng nên chọn quân nào. Anh nghĩ vài phút, cuối cùng chọn một quân tướng trong ba quân đã chuẩn bị sẵn.
Mặc dù đối thủ không nhìn thấy những quân tướng đã chuẩn bị sẵn, nhưng ngay cả bản thân người rút cũng không nhìn thấy nên vẫn có chút nguy hiểm. Lan Ninh nghĩ nếu không thì cô không chọn quân cuối nữa, nhưng sau đó vẫn theo anh lấy được quân tướng cuối là Lữ Mông.
Lữ Mông là một quân tướng cô khá thích dùng, lực tấn công đứng đầu, hơn nữa Ngôn Nho Ngữ còn có Gia Cát Lượng, nếu anh ta phát động không thành, Lữ Mông cũng khá là có ưu thế.
Lan Ninh cảm thấy nhìn toàn bộ ván bài, quân tướng bên cô vẫn có ưu thế hơn, bữa trưa hôm nay nhất định cô phải để Ngôn Nho Ngữ xuống bếp!
Cô tràn đầy phấn khởi bắt đầu suy nghĩ trình tự sắp quân tướng ra trận, cô cho rằng đầu tiên Ngôn Nho Ngữ sẽ phái Lữ Bố lên sàn, sau đó sẽ xếp Triệu Vân vào hàng đầu, theo sau là Quách Gia, Lữ Mông.
Thế nhưng sau khi Ngôn Nho Ngữ ngả bài, thì cô chỉ biết há hốc mồm, mẹ nó tại sao quân đầu tiên lại là Gia Cát Lượng? Tên này tại sao lại không chơi theo phương pháp bình thường cho tôi nhờ?
“Tôi biết quân tướng hàng đầu cô chọn sẽ là Triệu Vân.” Ngôn Nho Ngữ khẽ cười một tiếng, trong giọng nói còn chút đắc ý.
Lan Ninh chau mày, ván bài này liên quan đến việc nấu cơm trọng đại, cô tuyệt đối không thể thua! Nếu đấu 1-1 thì Gia Cát Lượng kém ưu thế hơn, cô không tin Triệu Vân của cô lại không đánh bại được anh!
Ba phút sau, Gia Cát Lượng nhàn nhã phát động kỹ năng không thành.
Lan Ninh : “…”
Khi thành trống không thì không thể sử dụng kỹ năng giết Gia Cát Lượng, coi như Triệu Vân của cô anh dũng cỡ nào, cũng không đánh nổi anh… TMD cái cảm giác nghẹn ngang cổ họng chết tiệt này cực kỳ giống Ngôn Nho Ngữ, mặc cho anh lầy cỡ nào, cô cũng không thể giết chết được anh!
Cô cảm thấy trên mặt Ngôn Nho Ngữ bây giờ đâu đâu cũng là ba chữ chữ “Đánh tôi đi”, cô mím môi lấy hai lá bài trong chồng bài kia, hy vọng có thể lấy một túi gấm trong hai lá bài kia.
Nhưng mà không có! Không có! Chỉ có giết, hai lá đều là giết!
Lan Ninh cảm thấy không thể yêu thương nổi cuộc sống này nữa rồi.
Ngôn Nho Ngữ ngồi đối diện cười sung sướng một tiếng: “Xem ra cô không lấy được túi gấm rồi.”
Lan Ninh hung dữ lườm anh một cái, nhịn cơn đau vứt mấy lá bài giết kia xuống .
… Sớm biết thế thì để Lữ Mông lên hàng đầu, chí ít cũng không cần hạ bài thế này.
Khi Lan Ninh đang hối hận chết đi được, thì giọt máu cuối cùng của Triệu Vân cũng đã cạn, cuối cùng bị Gia Cát Lượng dùng một đao chém chết .
Lan Ninh : “…”
Sau đó tình hình trận chiến chỉ có thể hình dung bằng hai chữ khốc liệt, tuy rằng Quách Gia của cô còn chút máu để giết chết Gia Cát Lượng của anh, nhưng quân tướng xếp hàng thứ hai của Ngôn Nho Ngữ lại là Hoàng Nguyệt Anh. Không biết anh có cái vận cứt chó gì mà may mắn như vậy, ngay cả vơ đại vài lá bài cũng lấy được túi gấm, thế nên anh không chỉ ung dung giết chết Quách Gia của cô, mà ngay cả Lữ Mông bên cô cũng không chống đỡ được bao lâu rồi bại trận .
“Cô thua rồi.” Ngôn Nho Ngữ tâm trạng vui vẻ tuyên bố kết quả, anh ngước mắt nhìn Lan Ninh , lại như đang nói “Bữa cơm này cuối cùng vẫn là cô phải nấu” .
Lan Ninh : “…”
Cô cầm lá bài Gia Cát Lượng kia trong tay, bóp mạnh tay vo nó thành một cục tròn.
Ngôn Nho Ngữ: “…”
“Nguyện thua cuộc.” Ngôn Nho Ngữ ân cần nhắc nhở.
“Biết…rồi .” Tuy rằng Lan Ninh sắp tức muốn chết, nhưng nể tình anh lái xe mấy tiếng, cô đành chịu thiệt một chút cũng được.
Ngôn Nho Ngữ xoay người, gối đầu lên chỗ dựa lưng của sofa, nhìn Lan Ninh đang đi xuống phòng bếp: “Có biết tại sao cô thua không?”
Lan Ninh đột nhiên quay đầu lại nói: “Lẽ nào anh gian lận? !”
“…” Ngôn Nho Ngữ im lặng một chút rồi hỏi, “Tại sao cô thấy tôi chọn Lữ Bố thì lấy luôn Triệu Vân? Tôi cho rằng trong đám võ tướng Chân Cơ đối kháng với Lữ Bố còn có ưu thế hơn Triệu Vân.”
Lan Ninh nói: “Bởi vì Triệu Vân đẹp trai hơn chứ sao!”
Ngôn Nho Ngữ: “…”
Anh xoay người lại, cười tựa như không mà nói: “Cô vẫn luôn thú vị như vậy.”
Lan Ninh : “…”
Quỷ gì vậy, nghĩ mình ở biệt thự thì tự cho mình là tổng giám đốc bá đạo đấy à?
Cô sịt mũi một cái, mở chiếc tủ lạnh siêu lớn trong bếp, nghiên cứu một lượt: “Thức ăn được để vào đây từ bao giờ vậy?”
“Tối hôm qua tôi có gọi điện cho người đưa tới, đủ ăn được một tuần.” Ngôn Nho Ngữ nói xong thì đi tới bên cô, bên khóe miệng còn mang theo nụ cười mỉm, “Bữa trưa ngày mai cũng xin nhờ cả vào cô .”
Lan Ninh : “…”
Ngày mai cô không chơi cờ tam quốc nữa, ngày mai chơi… đánh rùa đen đi! Cô không tin đánh rùa đen cô lại thua anh!
Tác giả : Phổ cập kiến thức cờ tam quốc.
Về khả năng sát thương của Lữ Bố thì bình thường các tướng khác muốn giết đối phương thì phải chém 2 lần thì mới chết nhưng Triệu Vân có thể chỉ chém trong 1 lần, vì vậy ngoại trừ lí do là đẹp trai , đây cũng là nguyên nhân Lan Ninh chọn Triệu Vân.
Gia Cát Lượng không có bài trong tay sẽ tự động phát động kỹ năng thành trống, nếu vào trạng thái này thì không thể sử dụng kỹ năng sát thương hoặc quyết đấu với Gia Cát Lượng mà Quách Gia lại có kỹ năng là có thể cho người khác bài nên hắn có thể phá kỹ năng phòng trống của Gia Cát Lượng -> Lan Ninh đã chọn Quách Gia nhưng mà …
Lan Ninh thoát khỏi Weibo, bấm số gọi điện thẳng cho Ngôn Nho Ngữ. Sau khi chuông điện thoại reo ba tiếng, anh cũng nhận cuộc gọi: “Có chuyện gì? Tôi đang chuẩn bị thu dọn hành lý .”
Lan Ninh : “…”
Mẹ nó, anh ta đi thật đấy à ?!
Cô tức muốn bùng cmn cháy luôn rồi: “Tôi thật sự chẳng hiểu tại sao một người mù đường lại cứ nóng lòng muốn đi du lịch thế ?!”
Ngôn Nho Ngữ im lặng vài giây, sau đó anh cúp điện thoại .
Lan Ninh : “…”
Cô nhanh chóng gọi điện lại lần nữa, may là đối phương vẫn nhận cuộc gọi. Lần này không đợi Ngôn Nho Ngữ mở miệng, Lan Ninh liền giành quyền nói trước: “Tôi xin được nói lại lần nữa, tại sao người tự nhận mình có cảm giác về phương hướng không tốt, nhưng lại cứ thích đi du lịch vậy?”
“Cảm giác về phương hướng không tốt chỉ giới hạn với những nơi tôi chưa từng đặt chân tới, còn những nơi tôi đã từng đi qua thì nhất định sẽ nhận ra phương hướng.” Ngôn Nho Ngữ lạnh lùng nói xong câu đó thì lại cúp điện thoại.
Lan Ninh : “…”
Thầy à, có phải anh tự tin vào bản thân quá không ?!
Nhưng đã có bài học thất bại lần trước, Lan Ninh chỉ lo Ngôn Nho Ngữ lại bặt vô âm tín biến mất giữa biển người mênh mông, cô phải mau chóng gọi điện thoại cho chủ biên, báo cáo tình huống này.
Sau khi chủ biên nghe xong, chỉ nghiến răng nghiến lợi hạ lệnh cho cô: “Ngày mai cô đi theo anh ta đi, muộn nhất là thứ ba, tôi muốn thấy cô cầm bản thảo đại thắng trở về!”
Lan Ninh : “…”
Như vậy có phải nếu cô không có bản thảo, thì cũng không cần trở về nữa sao ?
Tàu điện ngầm còn chưa tới bến cô đã xuống rồi, trên đường đi cô gọi điện cho Bình Quả, cô quyết định sẽ giao hợp đồng của Trời Xanh Mây Trắng cho Bình Quả, dặn cô nàng thứ hai nhớ mang tới công ty.
Bình Quả đã biết ngọn nguồn câu chuyện, cô nàng vừa nhận hợp đồng, vừa cảm thông mà vỗ vỗ vai Lan Ninh.
Lúc Lan Ninh về đến nhà cũng gần mười giờ rồi, Khúc Đồng còn chưa ngủ, nghe thấy tiếng mở cửa, liền hưng phấn chạy ra: “Chị Lan Ninh , ngày mai có lễ hội cosplay, chị đi với em nhé ?!”
Lan Ninh lê tấm thân uể oải về phòng: “Sáng mai chị cô phải vào rừng sâu núi thẳm tu hành rồi.”
Trên đầu Khúc Đồng hiện một hàng dấu chấm hỏi, rừng già? núi thẳm? tu hành?
Cô thấy Lan Ninh dường như rất mệt mỏi, đến cả bộ âu phục hải tặc cô cố ý mặc trên người chị ấy cũng ngoảnh mặt làm ngơ, cô nàng bùi ngùi nắm chặt tay cô động viên: “Tuy rằng thời đại này không cho phép tu hành, nhưng em vẫn mong chị có thể tu thành chính quả!”
“… Cám ơn.”
“Vậy bao giờ chị mới về?”
“Có thể là thứ ba, có thể… là không về được nữa .”
Khúc Đồng : “…”
Là vì… độ kiếp thất bại sao?
Lan Ninh không còn sức mà giải thích cho Khúc Đồng nữa, cô lết tấm thân nặng nề về phòng. Sau khi tháo mái tóc đuôi ngựa, thì ngả người xuống giường, mái tóc dài đen bóng tức thì trải xuống lớp chăn phía dưới.
Cứ nằm thả lỏng người một hồi lâu, rồi đột nhiên bật người dậy, đi tìm chiếc túi du lịch nhỏ nằm trong tủ quần áo mà bắt đầu công việc chuẩn bị hành lý.
Lần này không thành công cũng sẽ thành nhân, cô không tin cô không trị được căn bệnh lầy lội của ai kia!
Ngôn Nho Ngữ nói sẽ vào rừng sâu núi thẳm tìm cảm hứng, thế nên đúng giờ anh liền chuẩn bị xuất phát . Sáng sớm khi trời còn chưa sáng, anh đã cầm theo một chiếc túi du lịch, đẩy cửa ra ngoài chuẩn bị lên đường .
Ai ngờ vừa mới bước ra mở cửa, liền nhìn thấy một người khác cũng đang cầm túi du lịch đứng kia, là Lan Ninh .
Lan Ninh cười với anh, mở miệng nói: “Thầy, tôi chờ anh lâu rồi đấy nhé.”
Ngôn Nho Ngữ: “…”
Anh nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, bây giờ mới sáu giờ năm phút, tức là năm giờ hơn cô đã đứng canh trước cửa nhà anh sao?
“Không ngờ cô lại yêu tôi cuồng nhiệt như vậy.” Ngôn Nho Ngữ cười chế nhạo mà nhìn cô.
Lan Ninh mặt không biến sắc nói: “Tôi không hy vọng nửa bản thảo còn lại ấy sẽ trở thành tuyệt bút của anh.”
“Cô nam quả nữ cùng tôi vào rừng sâu núi thẳm, cô không sợ sẽ xảy ra chuyện gì sao?”
“Không phải anh nói tôi tay không đánh nhau với mấy tên lưu manh cũng không thành vấn đề sao?”
Ngôn Nho Ngữ khẽ cười nhưng cũng không nói gì nữa, sau khi khoá cửa liền đi xuống lầu.
Lan Ninh theo sát sau lưng anh, chỉ lo anh sẽ bỏ rơi cô giữa đường. Hai người đi tới gara, Lan Ninh nhanh chóng nhận ra chiếc xe Jaguar màu bạc của Ngôn Nho Ngữ.
“Lên xe đi.” Anh đem túi hành lý để xuống ghế sau, rồi mở cửa ghế lại chính, ngồi xuống.
Lan Ninh cũng theo anh ngồi xuống ghế lái phụ, thắt xong dây an toàn, trong tay còn ôm túi hành lý. Ngôn Nho Ngữ nghiêng đầu nhìn cô một cái rồi không nói gì mà bắt đầu lái xe ra ngoài.
Sáng sớm sáu giờ hơn, cả thành phố vẫn còn đắm mình trong bóng tối, chỉ có ánh đèn ven đường tỏa ra một chút ánh sáng. Trong lòng Lan Ninh vẫn có cảm giác không an lòng, tuy rằng đối với cô mà nói Ngôn Nho Ngữ cũng không được coi là người xa lạ, nhưng hai người mới quen nhau cũng chưa được bao lâu.
Cô nhìn cảnh sắc ven đường, hỏi anh: “Chúng ta sắp đi đâu vậy?”
“Đã nói rồi là rừng sâu núi thẳm.” Giọng nói của Ngôn Nho Ngữ mang theo chút ý cười, không phải cô ấy nói mình có thể đánh cả lưu manh sao, hóa ra vẫn biết lo lắng cơ đấy, “Chúng ta sẽ đi ba, bốn tiếng đường xe, hi vọng cô đã ăn sáng rồi .”
“Không cần anh lo lắng, tôi có mang theo đồ ăn.” Cô ngồi ở ghế lái phụ còn sợ đói bụng sao, ngược lại anh đang lái xe dù có đói cũng không ăn được.
Sau khi xe đi được một lúc, Lan Ninh liền bắt đầu có chút buồn ngủ. Sáng nay cô bò dậy từ rất sớm, đến bây giờ thật sự là không chịu được nữa. Cô khẽ lắc đầu, để mình tỉnh táo lại. Nếu như cô ngủ say quá không chừng sẽ bị anh vứt ở đâu đó, tốt nhất cô nên nhìn thẳng con đường phía trước thì tốt hơn. Có điều các đồng nghiệp đều biết cô đi cùng Ngôn Nho Ngữ, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, nhất định anh ta sẽ là kẻ tình nghi số một. Hừm, nhưng anh ta là tác giả viết tiểu thuyết trinh thám, nói không chừng anh mà ra tay thì sẽ không để lộ chút sơ hở nào…
Lan Ninh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Vừa mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng rực. Lan Ninh giật thót người một cái, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tất nhiên bọn họ không còn ở thành phố A nữa, cảnh sắc hai bên đường đều là đồng ruộng và gò núi mênh mông trên đường cao tốc.
Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ rồi.
“Đây là đâu vậy?” Cô quay đầu hỏi Ngôn Nho Ngữ.
Ngôn Nho Ngữ tỉnh bơ mà nở nụ cười đáp lại: “Trên đường.”
Lan Ninh : “…”
“Yên tâm đi, coi như tôi có muốn đem cô bán vào rừng sâu núi thẳm, cũng không được mấy đồng đâu.” Ngôn Nho Ngữ nhìn con đường uốn lượn phía trước, hững hờ nói một câu.
“…” Vì anh đang lái xe nên Lan Ninh đành phải nuốt cơn tức vào bụng. Cô lấy một chai nước suối từ trong túi hành lý, mở nắp chai ra uống một ngụm.
Vừa nãy đã ngủ được một giấc nên bây giờ tinh thần cô cũng khá thoải mái, vừa có tinh thần, cô liền cảm thấy cái bụng hình như đang kêu đói.
Cô lấy mấy túi ăn vặt đã chuẩn bị cẩn thận, xé ra bắt đầu ăn.
Ngôn Nho Ngữ ngồi bên cạnh khẽ chau mày.
Lan Ninh nhận ra động tác nhỏ này của anh thì nhanh nhảu nói một câu: “Yên tâm đi, tôi sẽ không để vụn bánh rơi trong xe anh.”
Ngôn Nho Ngữ vẫn không nói gì, Lan Ninh nghĩ một lúc, cuối cùng cong khóe miệng mỉm cười giống như cô mèo ranh ma: “Anh cũng muốn ăn phải không?”
Ngôn Nho Ngữ liếc mắt qua nhìn cô một cái: “Thế nên cô định đút cho tôi sao?”
“À, cái đó phải xem tâm trạng tôi thế nào đã.” Lan Ninh đột nhiên có cảm giác muốn hát vang bài ca giải phóng nông dân “Tôi mua bánh bích quy, thạch rau câu, bánh socola, khoai tây chiên còn có thịt bò viên, anh thích ăn món nào?”
Ngôn Nho Ngữ vẫn im lặng chỉ liếc nhìn cô một cái.
Lan Ninh lấy túi bò viên từ trong túi xách, xé vỏ lấy một viên, cho vào trong miệng: “Ừm, tuy rằng không thể mời anh thịt bò ngon như lần trước anh mời tôi, nhưng món này cũng rất ngon đấy.”
Ngôn Nho Ngữ cười nhạt nói: “Cô có biết tâm trạng của người điều khiển phương tiện giao thông ít nhiều cũng có mối liên hệ mật thiết với tai nạn giao thông không?”
Lan Ninh co giật khóe miệng, chỉ một miếng bò viên, anh ta dùng tai nạn xe giao thông uy hiếp cô, người chết cũng đâu phải chỉ mình cô.
Cô lại lấy một miếng bò viên khác, đưa đến bên miệng Ngôn Nho Ngữ. Ngôn Nho Ngữ hơi ngạc nhiên một chút, rồi cũng mờ miệng nuốt vào.
Lan Ninh thu tay về, đang định mở thêm gói khoai tây chiên, liền nghe thấy Ngôn Nho Ngữ nói bên cạnh: “Bình thường cô hay ăn mấy thứ thiếu dinh dưỡng này sao?”
Lan Ninh : “…”
Vậy anh mau nôn ra cho tôi!
Cả đoạn đường còn lại, cô cố ý chọn mấy đồ ăn khi nhai sẽ gây ra tiếng ồn rất lớn, như khoai tây chiên hay bánh bích quy.
Mười giờ hơn, bọn họ rốt cục cũng đến nơi.
Lan Ninh xuống xe, cô ngước nhìn một ngọn núi cao trước mắt: “Anh định vào núi ở thật đấy à?”
“Không phải thì sao?” Ngôn Nho Ngữ kéo túi hành lý từ ghế sau xe ra rồi đóng cửa xe lại, “Xe ô tô không vào núi được, chúng ta phải tự leo thôi.”
Lan Ninh : “…”
“Vậy xe này của anh thì sao? Đỗ ở đây cũng không bị phạt à?”
Ngôn Nho Ngữ chỉ một căn phòng nhỏ phía trước rồi nói với cô: “Cô nhìn thấy gian nhà đó chưa, ở đó sẽ có người chuyên coi xe giúp chúng ta.”
Anh vừa nói xong, quả nhiên có một người đàn ông trung niên đi ra, tư thế kia dường như đang chuẩn bị tới đây thu phí đỗ xe.
Ngôn Nho Ngữ đi lên nói với ông ta vài câu, sau đó anh quay lại nói: “Được rồi, đi thôi.”
Lan Ninh nhìn xung quanh một lượt đánh giá qua rồi hỏi anh: “Nơi đây không phải khu du lịch à?” Nhưng nơi này là chỗ nào cô chưa từng nghe nói, hơn nữa cũng không nhìn thấy vị du khách nào.
“Không phải.” Ngôn Nho Ngữ chỉ nói hai chữ, rồi cũng không giải thích gì hết, cứ thế đi thẳng lên núi. Lan Ninh không thể làm gì khác hơn là đuổi theo sau anh.
Dọc theo con đường vào núi phong cảnh đẹp vô cùng, trên núi không khí cũng rất trong lành, bầu trời cũng xanh hơn hẳn, còn có thể nghe thấy tiếng chim hót xung quanh, cứ như vừa bước vào một thế giới khác vậy.
“Nơi này tuyệt đấy chứ.” Lan Ninh lấy điện thoại ra chụp vài tấm, nếu in ra rồi lồng kính đặt trên bàn làm việc sẽ cảm thấy tâm trạng thoải mái lắm đây, “Nhưng chúng ta ngủ ở đâu vậy? Tôi không thấy anh mang lều vải tới.”
“Ở đây cũng có nhà.”
“Chỗ này cũng có người ở sao?” Lan Ninh hơi kinh ngạc, cũng có chút ngưỡng mộ, “Ở nơi này thích thật đấy, có khác gì non xanh nước biếc [1] đâu.”
[1] Gốc là thế ngoại đào nguyên – 世外桃源: chỉ nơi tiên cảnh bồng lai vô cùng đẹp đẽ, tự dưng nhớ ra trong TV thì chỉ nhớ được cụm từ 4 chữ này thôi, có gì các bạn góp ý tự nhiên nhé.
Ngôn Nho Ngữ nói: “Nơi này cách thành phố rất xa, tôi tin cô sẽ chẳng ở đây lâu đâu vì có quá nhiều thứ bất tiện và cảm thấy khó chịu.”
Lan Ninh : “…”
Anh ta nhất định phải làm cô mất hứng thế sao?
Cô âm thầm làm mặt quỷ sau lưng anh, rồi tiếp tục theo sát anh đi sâu vào trong núi.
Đi được hơn nửa tiếng, cô vẫn chưa thấy ngôi nhà mà anh nói, trong lòng đột nhiên liền dâng lên một cảm xúc lo lắng không thôi: “Này, anh nói những nơi anh thường đến sẽ không lạc đường thật à?”
Ngôn Nho Ngữ không hề trả lời, Lan Ninh lại tiếp tục nói: “Lần trước anh tới đây là lúc nào vậy?”
Ngôn Nho Ngữ im lặng một chút rồi trả lời: “Một năm trước.”
Lan Ninh : “…”
… Trước giờ anh luôn có cách khiến cô kinh ngạc.
Bọn họ lại lạc đường trên núi rồi, con mẹ nó!
“Tôi cảm thấy hướng này không sai đâu, sắp tới nơi rồi .” Ngôn Nho Ngữ vô cùng tỉnh táo nói.
Lan Ninh cười thầm ha ha trong lòng, đừng bảo thủ ngang bướng nữa, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên hai người lạc đường .
Cô lấy di động ra định vị mới phát hiện sóng ở đây vô cùng yếu. Cô đi tới bên cạnh Ngôn Nho Ngữ hỏi anh: “Anh có biết số điện thoại của người đàn ông vừa nãy không? Chỗ này còn chút tín hiệu đây.”
Ngôn Nho Ngữ mím môi không trả lời, sau khi đi được mấy bước, mắt anh sáng rực lên rồi hô lớn: “Đến rồi, chính là nơi đó.”
Lan Ninh nhìn qua theo hướng tay anh chỉ, nơi đó quả thật có một căn nhà, không phải là một tòa biệt thự… xa hoa mới đúng.
Thì ra rừng sâu núi thẳm anh ta nói, chính là ám chỉ căn biệt thự xa hoa này, =..=.
Chương 22
Lan Ninh cầm túi hành lý, theo chân Ngôn Nho Ngữ đi về phía tòa biệt thự trước mặt.
Khi tới gần nhìn kỹ tòa nhà này thì Lan Ninh lại càng kích động hơn, đây là kiểu biệt thự rất hiếm thấy cả kể là xuất hiện trên ti vi: “Đây là biệt thự nhà anh đấy à?”
Mặc dù biết anh là tác giả nổi tiếng trong giới, nhuận bút thu vào nhất định cũng vô cùng khả quan, nhưng không nghĩ anh là một phú hào giấu mặt mua một căn biệt thự xa hoa trong rừng sâu núi thẳm thế này.
“Là chú tôi cho tôi.” Giọng điệu của Ngôn Nho Ngữ rất bình thản, giống như chú anh mua cho anh mấy chiếc đùi gà hay món đồ chơi nào đó chứ không phải một căn biệt thự.
Lan Ninh hơi động chân mày: “Chú anh á?” Chú anh ra tay cũng thật hào phóng đấy chứ.
Ngôn Nho Ngữ gật gật đầu: “Chú ấy bán biệt thự, xung quanh đây còn vài căn biệt thự nữa, tất cả đều đã bán cho người khác .”
Lan Ninh nghi ngờ nói: “Nhà anh không phải thư hương môn đệ sao?”
“Ờ, nên chú ấy bị trục xuất ra khỏi nhà rồi.”
Lan Ninh : “…”
Anh ta nói thật đấy à?
Cô còn định hỏi thêm vài câu nữa, nhưng nghĩ tới đây là việc nhà anh, cô lại là người ngoài tò mò thì có vẻ hơi vô duyên, nên ngại ngùng ngậm miệng lại.
Sau khi Ngôn Nho Ngữ mở cửa chính, Lan Ninh đi theo anh vào căn biệt thự, vừa nhìn qua một lượt mắt cô lại sáng rực cả lên.
Tầng trệt là một phòng khách rất rộng, trên trần nhà là chiếc đèn trùm theo phong cách sang trọng, bốn phía thì hai mặt tường là cửa sổ sát đất, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua tấm kính thủy tinh trong suốt, khiến cả gian phòng sáng bừng hẳn lên. Trong căn biệt thự trang trí không ít đồ dùng theo kiểu Châu Âu, nhưng khiến người ta chú ý nhất vẫn là hoàng loạt giá sách lớn chạy dài trong phòng khách.
Những giá sách này được thiết kế rất tỉ mỉ ví trí sắp xếp cũng rất đặc biệt, mỗi giá sách đều chứa đầy sách, dường như đây là một thư viện thu nhỏ vậy.
“Trời ạ, ở đây có nhiều sách thật đấy.” Lan Ninh thả túi hành lý của mình xuống ghế, vội bước về phía mấy giá sách. Gần cửa sổ sát đất cũng có mấy giá sách, ánh nắng vàng tươi chiếu rọi tới, mỗi quyển sách đều sáng rực hẳn lên. Trước cửa sổ còn đặt thêm một chiếc ghế sofa dài màu xám, dường như là được chuẩn bị chuyên dùng để ngồi đọc sách.
Trên bức tường phía sau giá sách, có treo một bức phó được viết bằng bút lông, trên giấy có viết một câu thơ trong “Quan Thư” —— ‘Thư quyên đa tình tự cố nhân’.
Từng nét chữ như rồng bay phượng múa, cứng cáp mà mạnh mẽ, Lan Ninh quay người nhìn Ngôn Nho Ngữ, tò mò hỏi: “Đây là chữ anh viết à?”
“Là chú tôi viết.” Ngôn Nho Ngữ đi tới bên cạnh cô, cũng ngẩng đầu nhìn mấy nét chữ mực nước lưu loát kia.
“Chữ chú anh đẹp thật đấy, không hổ danh là thương nhân xuất thân từ thư hương môn đệ.” Lan Ninh không nhịn được cười mà nói, “Sách ở đây cũng là của chú ấy à?”
“Một nửa là của chú, một nửa là của tôi. Không chỉ có ở đây, mà trong thư phòng trên tầng hai vẫn còn.”
Lan Ninh : “…”
Đây là thích đọc sách cỡ nào chứ?.
“Những cuốn sách này anh đã đọc hết chưa?” Cô hỏi.
Ngôn Nho Ngữ chau mày: “Chưa đọc hết được, mỗi khi tôi tới đây, có thể sẽ ở một tháng, không có việc gì làm thì chỉ đọc sách.”
“Oa.” Lan Ninh thật sự phải nhìn anh với ánh mặt khác xưa rồi, chí ít trước đây cô luôn phấn khởi lên thư viện mượn sách về đọc, có không ít lần đến lúc trả sách thì mới đang dừng lại ở giai đoạn đọc hết mục lục.
“Có điều đó cũng vì đặc thù tính chất công việc của anh, còn người ta mỗi ngày phải lăn lộn làm việc trong thành phố, nào có thời gian đọc sách, coi như nếu có thời gian, bọn họ cũng sẽ muốn ngủ hơn.” Lan Ninh nói tới đây thì không khỏi xúc động, “Cũng bởi vậy, bây giờ người mua sách càng ngày càng ít, nếu như muốn đọc sách, bọn họ sẽ tiện tay tìm một quyển ebook trên mạng đọc cũng được.”
“Nhưng ebook sẽ không bao giờ thay thế được sách giấy.” Ngôn Nho Ngữ lấy một cuốn sách từ trên giá sách, vỗ nhẹ lên bìa ngoài hai cái “Những phần mềm đọc sách kia dù có tạo ra cảm giác đọc sách chân thật thế nào, cũng không sánh bằng cảm giác khi cô cầm một cuốn sách giấy trên tay, chạm tay lật từng tờ giấy.”
Lan Ninh ngẩng đầu lên nhìn anh, anh đang đứng trước cửa sổ, ánh mặt trời chiếu tới phác họa một tầng ánh sáng vàng nhạt xung quanh, nhìn qua thật chẳng giống ngày thường.
“Cô nhìn tôi như vậy là có ý gì?” Ngôn Nho Ngữ ngẩng đầu, ánh nhìn chạm mắt với Lan Ninh .
Lan Ninh rời ánh mắt, giả vờ vô ý nói: “Chẳng qua là tôi cảm thấy mấy lời cảm động kiểu đó không thể thốt ra từ miệng anh được.” Lẽ nào vì đắm mình dưới ánh mặt trời sáng rực kia nên con người ta cũng trở nên nghệ sĩ hơn?
Ngôn Nho Ngữ thả lại sách lên giá, không nói thêm về vấn đề này nữa: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, cô đi làm cơm trưa đi.”
Lan Ninh : “…”
Tại sao anh ta có thể sai cô tự nhiên như thế? Giống như đang sai một nha hoàn vậy!
Cô tức giận mở miệng: “Tại sao không phải anh làm? Nói thế nào đi nữa thì anh cũng là chủ tôi là khách.”
Ngôn Nho Ngữ bình tĩnh tỉnh bơ mà trả lời: “Bởi vì tôi phải viết bản thảo, dĩ nhiên cô sẽ đi làm cơm.”
Lan Ninh cười nhạt hai tiếng: “Thôi đi, đừng tưởng rằng tôi không biết, coi như tôi đi làm cơm, anh cũng không viết bản thảo.”
Ngôn Nho Ngữ có chút bất ngờ nhìn cô: “Xem ra ở bên cạnh tôi lâu, trí thông minh của cô cũng tăng lên rồi ấy nhỉ.”
… Là vì tôi hiểu cái kiểu vô liêm sỉ của anh rõ như lòng bàn tay được chưa ?!
Hai người bắt đầu giằng co nhau ở phòng khách, ai cũng chịu đi làm cơm. Cuối cùng vẫn là Ngôn Nho Ngữ đưa ra cách giải quyết trước: “Cô biết đánh bài không? Chúng ta chơi một ván đi, nếu thua cô đi nấu cơm trưa.”
Lan Ninh nói: “Hai người thì đánh bài gì? Đánh rùa đen hay là bài xe lửa đây?”
Ngôn Nho Ngữ suy nghĩ một chút, lấy một chiếc bàn cờ trên giá sách, quay sang quơ quơ trước mặt Lan Ninh : “Cờ tam quốc đi? Chúng ta chơi 1-1.”
Lan Ninh : “…”
Lúc cô học đại học cũng có một khoảng thời gian mê trò này, hồi đó cả đám suốt ngày ngồi chơi xuyên đêm với nhau trong ký túc. Nhưng bây giờ đã đi làm nên rất bận rộn, đã lâu rồi cô không chơi trò này nữa, ngay cả quy tắc cũng không nhớ được bao nhiêu.
“Lâu rồi tôi không chơi trò này, chơi trò nào đơn giản hơn đi.”
Ngôn Nho Ngữ nhìn cô một cái, lấy toàn bộ lá bài trong hộp cờ ra: “Vậy chơi cơ bản đi, quy tắc cũng đơn giản hơn, một người có ba quân tướng, tướng của ai chết trước thì cả đám cùng chết, người đó thua.”
“Ờ.” Lan Ninh nhìn anh chọn chín tấm bài võ tướng trong tập võ tướng đặt lên bàn, rồi mở sáu tấm trong đó. Mắt cô từ từ đảo qua từng lá bài, mẹ ơi, mấy lá bài võ tướng này có kỹ năng gì đây?
Cô còn đang cố gắng nhớ lại, Ngôn Nho Ngữ lại đưa cho cô hai tấm bài thân phận: “Đánh phủ chúa công trước nên cô chọn tướng đi.”
Tay Lan Ninh do dự xoay quanh hai tấm bài nhiều lần, cuối cùng cô chọn tấm bên trái.
“Nội gián…” Lan Ninh bóp trán, quả thực là xuất quân bất lợi mà.
Ngôn Nho Ngữ cười nhạt, mở một lá bài khác: “Chúa công, tôi chọn trước đây.”
Anh chọn quân tướng đầu tiên là Lữ Bố, Lan Ninh thấy anh cầm Lữ Bố, thì theo sát chọn Triệu Vân. Sau đó Ngôn Nho Ngữ chọn Gia Cát Lượng, Lan Ninh mau chóng lấy quân Quách Gia. Hừ hừ, để xem thành của anh có còn trống nổi không.
Ngôn Nho Ngữ hơi chau mày, cũng không nói gì, mà đang suy nghĩ quân tướng cuối cùng nên chọn quân nào. Anh nghĩ vài phút, cuối cùng chọn một quân tướng trong ba quân đã chuẩn bị sẵn.
Mặc dù đối thủ không nhìn thấy những quân tướng đã chuẩn bị sẵn, nhưng ngay cả bản thân người rút cũng không nhìn thấy nên vẫn có chút nguy hiểm. Lan Ninh nghĩ nếu không thì cô không chọn quân cuối nữa, nhưng sau đó vẫn theo anh lấy được quân tướng cuối là Lữ Mông.
Lữ Mông là một quân tướng cô khá thích dùng, lực tấn công đứng đầu, hơn nữa Ngôn Nho Ngữ còn có Gia Cát Lượng, nếu anh ta phát động không thành, Lữ Mông cũng khá là có ưu thế.
Lan Ninh cảm thấy nhìn toàn bộ ván bài, quân tướng bên cô vẫn có ưu thế hơn, bữa trưa hôm nay nhất định cô phải để Ngôn Nho Ngữ xuống bếp!
Cô tràn đầy phấn khởi bắt đầu suy nghĩ trình tự sắp quân tướng ra trận, cô cho rằng đầu tiên Ngôn Nho Ngữ sẽ phái Lữ Bố lên sàn, sau đó sẽ xếp Triệu Vân vào hàng đầu, theo sau là Quách Gia, Lữ Mông.
Thế nhưng sau khi Ngôn Nho Ngữ ngả bài, thì cô chỉ biết há hốc mồm, mẹ nó tại sao quân đầu tiên lại là Gia Cát Lượng? Tên này tại sao lại không chơi theo phương pháp bình thường cho tôi nhờ?
“Tôi biết quân tướng hàng đầu cô chọn sẽ là Triệu Vân.” Ngôn Nho Ngữ khẽ cười một tiếng, trong giọng nói còn chút đắc ý.
Lan Ninh chau mày, ván bài này liên quan đến việc nấu cơm trọng đại, cô tuyệt đối không thể thua! Nếu đấu 1-1 thì Gia Cát Lượng kém ưu thế hơn, cô không tin Triệu Vân của cô lại không đánh bại được anh!
Ba phút sau, Gia Cát Lượng nhàn nhã phát động kỹ năng không thành.
Lan Ninh : “…”
Khi thành trống không thì không thể sử dụng kỹ năng giết Gia Cát Lượng, coi như Triệu Vân của cô anh dũng cỡ nào, cũng không đánh nổi anh… TMD cái cảm giác nghẹn ngang cổ họng chết tiệt này cực kỳ giống Ngôn Nho Ngữ, mặc cho anh lầy cỡ nào, cô cũng không thể giết chết được anh!
Cô cảm thấy trên mặt Ngôn Nho Ngữ bây giờ đâu đâu cũng là ba chữ chữ “Đánh tôi đi”, cô mím môi lấy hai lá bài trong chồng bài kia, hy vọng có thể lấy một túi gấm trong hai lá bài kia.
Nhưng mà không có! Không có! Chỉ có giết, hai lá đều là giết!
Lan Ninh cảm thấy không thể yêu thương nổi cuộc sống này nữa rồi.
Ngôn Nho Ngữ ngồi đối diện cười sung sướng một tiếng: “Xem ra cô không lấy được túi gấm rồi.”
Lan Ninh hung dữ lườm anh một cái, nhịn cơn đau vứt mấy lá bài giết kia xuống .
… Sớm biết thế thì để Lữ Mông lên hàng đầu, chí ít cũng không cần hạ bài thế này.
Khi Lan Ninh đang hối hận chết đi được, thì giọt máu cuối cùng của Triệu Vân cũng đã cạn, cuối cùng bị Gia Cát Lượng dùng một đao chém chết .
Lan Ninh : “…”
Sau đó tình hình trận chiến chỉ có thể hình dung bằng hai chữ khốc liệt, tuy rằng Quách Gia của cô còn chút máu để giết chết Gia Cát Lượng của anh, nhưng quân tướng xếp hàng thứ hai của Ngôn Nho Ngữ lại là Hoàng Nguyệt Anh. Không biết anh có cái vận cứt chó gì mà may mắn như vậy, ngay cả vơ đại vài lá bài cũng lấy được túi gấm, thế nên anh không chỉ ung dung giết chết Quách Gia của cô, mà ngay cả Lữ Mông bên cô cũng không chống đỡ được bao lâu rồi bại trận .
“Cô thua rồi.” Ngôn Nho Ngữ tâm trạng vui vẻ tuyên bố kết quả, anh ngước mắt nhìn Lan Ninh , lại như đang nói “Bữa cơm này cuối cùng vẫn là cô phải nấu” .
Lan Ninh : “…”
Cô cầm lá bài Gia Cát Lượng kia trong tay, bóp mạnh tay vo nó thành một cục tròn.
Ngôn Nho Ngữ: “…”
“Nguyện thua cuộc.” Ngôn Nho Ngữ ân cần nhắc nhở.
“Biết…rồi .” Tuy rằng Lan Ninh sắp tức muốn chết, nhưng nể tình anh lái xe mấy tiếng, cô đành chịu thiệt một chút cũng được.
Ngôn Nho Ngữ xoay người, gối đầu lên chỗ dựa lưng của sofa, nhìn Lan Ninh đang đi xuống phòng bếp: “Có biết tại sao cô thua không?”
Lan Ninh đột nhiên quay đầu lại nói: “Lẽ nào anh gian lận? !”
“…” Ngôn Nho Ngữ im lặng một chút rồi hỏi, “Tại sao cô thấy tôi chọn Lữ Bố thì lấy luôn Triệu Vân? Tôi cho rằng trong đám võ tướng Chân Cơ đối kháng với Lữ Bố còn có ưu thế hơn Triệu Vân.”
Lan Ninh nói: “Bởi vì Triệu Vân đẹp trai hơn chứ sao!”
Ngôn Nho Ngữ: “…”
Anh xoay người lại, cười tựa như không mà nói: “Cô vẫn luôn thú vị như vậy.”
Lan Ninh : “…”
Quỷ gì vậy, nghĩ mình ở biệt thự thì tự cho mình là tổng giám đốc bá đạo đấy à?
Cô sịt mũi một cái, mở chiếc tủ lạnh siêu lớn trong bếp, nghiên cứu một lượt: “Thức ăn được để vào đây từ bao giờ vậy?”
“Tối hôm qua tôi có gọi điện cho người đưa tới, đủ ăn được một tuần.” Ngôn Nho Ngữ nói xong thì đi tới bên cô, bên khóe miệng còn mang theo nụ cười mỉm, “Bữa trưa ngày mai cũng xin nhờ cả vào cô .”
Lan Ninh : “…”
Ngày mai cô không chơi cờ tam quốc nữa, ngày mai chơi… đánh rùa đen đi! Cô không tin đánh rùa đen cô lại thua anh!
Tác giả : Phổ cập kiến thức cờ tam quốc.
Về khả năng sát thương của Lữ Bố thì bình thường các tướng khác muốn giết đối phương thì phải chém 2 lần thì mới chết nhưng Triệu Vân có thể chỉ chém trong 1 lần, vì vậy ngoại trừ lí do là đẹp trai , đây cũng là nguyên nhân Lan Ninh chọn Triệu Vân.
Gia Cát Lượng không có bài trong tay sẽ tự động phát động kỹ năng thành trống, nếu vào trạng thái này thì không thể sử dụng kỹ năng sát thương hoặc quyết đấu với Gia Cát Lượng mà Quách Gia lại có kỹ năng là có thể cho người khác bài nên hắn có thể phá kỹ năng phòng trống của Gia Cát Lượng -> Lan Ninh đã chọn Quách Gia nhưng mà …
Bình luận facebook