• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cuộc chiến bản thảo (4 Viewers)

  • Chương 23+24

Chương 23

Lan Ninh làm tất cả là ba món mặn một món canh, sau khi cô bưng thức ăn lên bàn, Ngôn Nho Ngữ vẫn không có phản ứng gì.

Cô liếc nhìn về phía sofa, bên kia ai đó vẫn im hơi lặng tiếng. Cô hơi chau mày bước tới, lúc đi qua cô mới nhận ra, Ngôn Nho Ngữ đang nằm ngủ trên sofa tự bao giờ.

Vài sợi tóc mềm mại sượt qua rủ xuống trán, che chút ánh mắt, dưới lớp lông mi dày còn có hai cái bọng mắt hơi nhợt.

Mặc dù cùng là một người, nhưng Ngôn Nho Ngữ đang ngủ tuyệt đối đẹp hơn gấp trăm ngàn lần Ngôn Nho Ngữ tỉnh táo.

Anh ấy sẽ không chế nhạo bạn lại càng không trêu ngươi bạn, khi ngủ anh trầm lặng như một bức họa, mà trong tranh chính là một hoàng tử đang say ngủ.

Lan Ninh ngồi bên cạnh ngắm anh mấy phút, rồi vươn tay vỗ hai cái lên vai anh: “Này.”

Cô gọi anh một tiếng, giọng nói chưa từng dịu dàng đến vậy.

Ngôn Nho Ngữ vốn ngủ không say, nên cô vừa gọi như vậy anh liền từ từ tỉnh lại. Mi mắt hơi động, anh mở mắt ra nhìn Lan Ninh đang ngồi trước mặt mình.

Dường như là vì vừa mới tỉnh ngủ nên con mắt có chút mơ màng, anh lại nhìn Lan Ninh với ánh mắt đó, khiến cô có chút bối rối trong lòng: “Nấu cơm xong rồi.”

“Ừm…” Ngôn Nho Ngữ đáp nhẹ một tiếng, lúc anh mới ngủ dậy giọng nói lại càng khàn khàn quyến rũ hơn cả lúc bình thường.

“Ăn cơm thôi.” Sau khi ném lại câu này Lan Ninh nhanh chóng xoay người đi vào phòng bếp.

Ngôn Nho Ngữ nhỏm người ngồi dậy từ ghế sofa, nhìn bóng lưng kia của cô mà nở nụ cười mỉm.

Anh rửa tay xong liền ngồi xuống ghế đối diện Lan Ninh, trên bàn cơm hai người không nói chuyện, chỉ chuyên tâm ăn những món ăn trước mặt mình. Tuy rằng Lan Ninh không hỏi, nhưng trong lòng cảm thấy mấy món rau dưa hôm nay ăn lại ngon hơn bình thường, lẽ nào rau dưa trồng ở nơi này rất đặc biệt ?

Vừa nghĩ vậy cô lại quyết định ăn nhiều hơn chút.

Sau khi cơm nước xong xuôi Lan Ninh kiên quyết không rửa bát, nếu nấu cơm đã là cô làm, công việc rửa bát tất nhiên phải do Ngôn Nho Ngữ gánh chịu.

Ngôn Nho Ngữ cũng không nói không rửa, chỉ là anh vừa ngáp vừa đi về phía cầu thang lên tầng hai: “Sáng sớm đã phải dậy sớm lái xe đường dài, tôi hơi mệt một chút nên lên gác ngủ trưa một giấc đây, cô cứ để bát ở đó đi.”

Lan Ninh : “…”

Được rồi vậy thì cứ để đó đi, dù sao đây cũng không phải nhà cô.

Cô kéo túi hành lý của mình, cũng đi lên gác: “Phòng tôi ở đâu đây?”

Ngôn Nho Ngữ quay đầu nhìn cô một chút rồi nói: “Cô cứ tự chọn một phòng mà mình thích.”

Lan Ninh hừ một tiếng, tiện tay mở cửa một căn phòng, là thư phòng.



Thư phòng này giống hệt những gì Ngôn Nho Ngữ từng nói, cũng bày rất nhiều giá sách, nhưng đúng là ít hơn rất nhiều so với phòng khách.

Cô nhìn xung quanh gian phòng một lượt, rồi đóng cửa thư phòng lại. Vừa đi được mấy bước, cô dừng lại trước một cánh cửa khác trong phòng, đang chuẩn bị mở cửa ra, bỗng giọng nói hững hờ của Ngôn Nho Ngữ vang lên từ sau lưng: “Đây là phòng tôi, nếu cô muốn ở chung phòng với tôi cũng không thành vấn đề.”

Lan Ninh : “…”

“Không biết xấu hổ.” Cô nhỏ giọng mắng một câu, đi tới mở cửa phòng đối diện. Lần này đúng là phòng ngủ, không sai.

“Tôi ở phòng này đi .” Lan Ninh đứng ngoài cửa nhìn căn phòng một lượt rồi mang túi hành lý đi vào. Căn phòng rất lớn, ánh sáng cũng đủ dùng, bên trong phòng còn có một chiếc giường lớn vừa nhìn là biết đặt lưng xuống đó sướng lắm đây. Lan Ninh đi tới bên cửa sổ, phóng tầm mắt nhìn ra bên ngoài.

Từng hàng cây thẳng tắp kéo dài đến mãi nơi xa, dưới ánh mắt trời rực rỡ phản chiếu cả một cánh rừng xanh biếc lá.

“Nơi này thật tuyệt.” Cô quay người đi vào, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Nơi này luôn có người quét dọn theo tuần, nên đồ đạc trong phòng vô cùng sạch sẽ, cũng không thấy bụi bẩn gì.

Cô sắp xếp hành lý đơn giản, cũng có chút mệt nên ngả mình xuống giường ngủ một giấc. Sáng sớm đã phải dậy, tuy rằng ngồi trên xe cũng ngủ được một chút, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút buồn ngủ.

Trước hết ngủ trưa một giấc đã, buổi chiều sẽ tiếp tục giục thầy viết bản thảo.

Nhưng vừa cảm thấy tỉnh ngủ mở mắt ra, đã gần bốn giờ chiều rồi, Lan Ninh hốt hoảng bật dậy khỏi giường. Bốn giờ thì có nghĩa là gì? Nó có nghĩa là qua mấy tiếng nữa sẽ ăn cơm tối, ăn cơm tối xong nghỉ ngơi một lúc là chuẩn bị đi ngủ, nguyên một ngày đã bị lãng phí như thế đó!

Cô chạy bình bịch từ trên gác xuống, tiếng bước chân mạnh vang rội trong căn nhà rộng rãi khiến người nghe có chút sợ hãi.

Vừa xuống phòng khách, chuyện đầu tiên cô thấy là bàn ăn đã được thu dọn rất sạch sẽ. Chồng bát để trong bồn rửa cũng đã được giải quyết xong, thức ăn còn thừa buổi trưa cũng đã hết sạch.

Xem ra Ngôn Nho Ngữ đã dậy lâu rồi?

Cô bước xuống bậc cuối cùng của cầu thang, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt.

Ngôn Nho Ngữ đang ngồi trên chiếc bàn sát cạnh cửa sổ, trước mặt là chiếc máy laptop. Mấy chiếc lá khẽ rơi xuống thảm cỏ cắt tỉa gọn gàng bên ngoài cửa sổ, cái bóng cao gầy phản chiếu trên lớp cửa kính thủy tinh.

Lan Ninh trợn hai mắt trông thật khó tin, anh ta đang chủ động viết bản thảo sao? Chẳng lẽ anh thật sự tới nơi này tìm cảm hứng?

Cô rón rén đi tới, đứng sau lưng Ngôn Nho Ngữ nhìn chăm chú vào màn hình máy tính trước mặt anh.

“Người đang đứng sau lưng tôi kia, cô muốn nhìn lén bản thảo của tôi hay định tập kích tôi?” Ngôn Nho Ngữ không quay đầu lại, nhưng rất hiển nhiên anh đã nhận ra Lan Ninh đang đứng phía sau mình.

Lan Ninh bĩu môi nói: “Chỉ là tôi không muốn quầy rầy anh thôi.” Cô nói xong lại liếc mắt nhìn màn hình máy tính, xác định trên màn hình đang là file word bản thảo, cô mới mỉm cười mà nói, “Vậy anh cứ từ từ viết, lúc nào ăn cơm tôi sẽ gọi anh.”

Bữa trưa cô cố ý làm nhiều hơn, chính là nghĩ buổi tối có sẽ đun nóng lại là ăn được thêm một bữa. Tuy rằng sau khi nhìn mấy món ăn trên bàn Ngôn Nho Ngữ tương đối bất mãn, nhưng cuối cùng anh vẫn chấp nhận ăn.

Sau khi thu dọn bát đũa sạch sẽ thời gian vẫn còn sớm, Lan Ninh lại giục Ngôn Nho Ngữ tiếp tục viết bản thảo, còn mình lại không biết làm gì. Tuy rằng trong căn biệt thự này cũng có máy tính, nhưng cô cũng không biết nơi đây có tín hiệu mạng không nữa, hơn nữa TV dường như cũng không có gì hay để xem.

Cô đi dạo qua mấy giá sách ở phòng khách, trong hàng loạt cuốn sách rực rỡ muôn màu cô chọn đại một quyển chưa đọc hết, lấy ra tiếp tục đọc.

Không biết có phải do không khí ở nơi này đặc biệt thích hợp cho việc đọc sách không mà Lan Ninh chọn được mấy quyển, rồi đọc liền tù tì một lúc là hết. Khi bóng tối đã hoàn toàn buông xuống, Lan Ninh đưa mắt nhìn khung cảnh bên ngoài qua tấm cửa sổ thủy tinh thật lớn, giữa màn đêm tối đen như mực lại có thể nhìn thấy cả bầu trời đầy sao.

Trong thành phố rất hiếm khi được ngắm một bầu trời đầy sao như vậy, cô cất sách lại vào giá sách, mở cửa rồi bước ra ngoài.

Rừng cây bốn phía đen thui một màu, nhìn qua có chút âm u đáng sợ, Lan Ninh chỉ dám đứng trước cửa của căn biệt thự, không dám ra khỏi phạm vi chiếu sáng của bóng đèn.

Cô ngả người xuống bãi cỏ, ngước mắt nhìn dải ngân hà trên cao.

Lúc cô còn học trung học, trào lưu ngắm sao từng rất thịnh hành trong giới trẻ thời đó, Lan Ninh cùng cô bạn chung phong rủ nhau đi học vẽ hình ảnh về các chòm sao, đến bây giờ cẩn thận mà nghĩ lại, mới phát hiện chỉ có hình ảnh của Thất Tinh Bắc Đẩu là tồn tại trong trí nhớ của cô đậm nét nhất.

Khi cô còn đang cố gắng nhận biết các chòm sao kia, Ngôn Nho Ngữ đã bất tri bất giác đi tới cạnh cô, anh cúi đầu nhìn cô: “Cô dám nằm một mình ở đây, không sợ bị sói đến tha đi à?”

Anh bất thình lình mở miệng dọa khiến Lan Ninh sợ hãi, cô kêu lên “A” một tiếng, rồi bật dậy khỏi thảm cỏ: “Nơi này còn có sói sao?”

Ngôn Nho Ngữ cười tựa như không mà nhìn cô: “Trong núi có sói thì có gì lạ đâu?”

“Nhưng đây là vùng núi đang được khai thác, không thể có sói được!”

Ngôn Nho Ngữ cong khóe miệng cười mỉm, rồi cũng ngồi xuống bãi cỏ, sau đó thả mình nằm xuống.

Lan Ninh nhìn dáng vẻ nhàn nhã của anh, bất giác đưa mắt nhìn quanh rừng cây bốn phía. Xung quanh đang rất yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót và thỉnh thoảng là tiếng gió thổi soàn soạt, nhưng vừa bị Ngôn Nho Ngữ dọa một câu, cô cứ có cảm giác một giây nữa thôi sẽ có một con sói lao ra từ bụi cây nào gần đó.

“Cuối cùng là có sói không?” Cô đẩy tay huých một cái vào tay Ngôn Nho Ngữ.

Ngôn Nho Ngữ nhìn bầu trời đầy sao, cười nhạt trả lời: “Không phải cô nói vùng này đang khai thác nên sẽ không có sói sao?”

Lông mày Lan Ninh chớp chớp hai lần, cô cảm thấy người đáng ghét như thầy Hạnh Tâm, nếu có sói tới nhất định nó cũng sẽ ăn anh trước. Tự trấn an mình như vậy, cô lại ngả người xuống bãi cỏ lần nữa.

Đầu cô ngay sát cạnh đầu Ngôn Nho Ngữ, cách nhau đại khái chỉ tính bằng khoảng cách của hai bàn tay.

Nho Ngữ hơi nghiêng đầu qua, nhìn cô một cái sau đó lại thu mắt về.

“Anh có biết chòm sao nào không?” Lan Ninh nhìn bầu trời đầy sao, hỏi Ngôn Nho Ngữ nằm bên cạnh.

Ngôn Nho Ngữ hỏi ngược lại: “Còn cô biết chòm sao nào?”

Lan Ninh giơ tay lên, chỉ chỉ mấy vì sao: “Thất Tinh Bắc Đẩu.”

Ngôn Nho Ngữ nở nụ cười chế nhạo một tiếng: “Chòm Thất Tinh Bắc Đẩu nằm phía đông nam, phía nam kia là chòm Sư Tử.” Ngôn Nho Ngữ nói xong rồi giơ tay lên chỉ chỉ hai lần trên bầu trời, “Chòm Mục Phu (Bootes), chòm Sư Tử (Leo) và chòm Xử Nữ(Virgo) là ba chòm sao sáng nhất, chúng tạo thành một hình tam giác, người ta gọi nó là tam giác mùa xuân. Nếu như bên cạnh có thêm chòm Liệp Khuyển thường xuất hiện, sẽ trở thành đại kim cương mùa xuân.” [1]

“Phụt, đại kim cương á.” Lan Ninh khoa khoa tay chỉ theo anh hai lần.

Ngôn Nho Ngữ thu tay về, khẽ nói: “Bởi vì sau khi kết hợp nhìn chúng rất giống một viên kim cương.”

[1] Tam giác mùa xuân

“Ừm, trông cũng hơi giống.” Lan Ninh nghiêng đầu nhìn Ngôn Nho Ngữ, cùng lúc đó anh cũng quay sang nhìn cô, hai mắt chạm nhau.

Hai người đều hơi bối rối, tay Lan Ninh vẫn đang giơ lên, có chút cứng ngắc.

… Mẹ nó khoảng cách này, nếu không kiềm chế được sẽ hôn nhau mất!

Đột nhiên Lan Ninh thu tay về, nhỏm người ngồi bật dậy.

“Khụ khụ.” Cô ho khan hai tiếng, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, “Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi ngủ trước.”

Ánh mắt Ngôn Nho Ngữ từ từ chuyển sang chiếc đồng hồ cô đang đeo trên tay, anh cong khóe miệng bất giác nở nụ cười mà chính mình cũng không hề hay biết: “Thật ra trước đây tôi tự hỏi lâu lắm rồi, cô mua chiếc đồng hồ này vì muốn có đồng hồ đôi với tôi đấy à?”

Anh nói xong thì giơ tay trái lên, kéo ống tay áo lên cao.

Là cùng một kiểu đồng hồ, lớp sơn bên trên màu vàng, bên dưới màu đen, ngay cả nhãn hiệu cũng giống nhau. Điều khác biệt duy nhất là, đồng hồ của anh là kiểu nam, còn của cô là kiểu nữ.

Lan Ninh : “…”

Đây tuyệt đối chỉ là chuyện trùng hợp.

“Kiểu đồng hồ này đang thịnh hành nên có nhiều người sử dụng ấy mà, ha ha.” Lan Ninh đứng lên, nhặt mấy nhánh cỏ đang còn dính trên người, “Tôi về phòng trước, chúc ngủ ngon.”

Ngôn Nho Ngữ nghe thấy tiếng mở cửa, cũng quay lại nhìn bầu trời sao trên cao khẽ cười mà nói nhỏ một câu: “Ngủ ngon.”

Chương 24

Đêm hôm đó Lan Ninh ngủ rất ngon, ngay cả trong mơ cũng là dải ngân hà rực rỡ giữa bầu trời.

Sáng sớm hôm sau, cô tỉnh giấc trong tiếng chim hót líu lo. Trời vừa để lộ cái bụng trắng, nắng sớm mờ mờ.

Lan Ninh ngáp một cái, nhỏm người dậy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Lúc đi ra, cô tháo mái tóc vừa búi xuống, thuận tay cầm chiếc đồng hồ để bên cạnh, nhưng đang đeo đồng hồ lên tay thì chợt dừng lại.

[Cô mua chiếc đồng hồ này là muốn đeo đồng hồ đôi với tôi đấy à?]

Giọng nói của Ngôn Nho Ngữ bỗng vang lên bên tai, khiến cả người Lan Ninh run lên một cái như vừa hít phải gió độc, nhưng cuối cùng cô vẫn đeo đồng hồ vào tay .

Cô rất thích chiếc đồng hồ này, hơn nữa cũng tốn không ít tiền để mua nó, không thể bởi vì một câu nói của anh, đã vứt nó vào xó thế được.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, cô liền đi xuống dưới nhà. Trong phòng khách không có một bóng người, Ngôn Nho Ngữ hình như vẫn chưa dậy. Lan Ninh suy nghĩ một chút, cuối cùng đẩy cửa bước ra ngoài biệt thự.

Không khí bên ngoài còn mang theo chút cảm giác ẩm ướt của sương mù buổi sớm nhưng lại vô cùng thoáng đoãng, Lan Ninh hít một hơi thật sâu, cảm giác như toàn thân được gột rửa sạch sẽ. Cô từ từ xoay người, thực hiện những động tác tập dãn cơ đơn giản đã học trước đây.

Lúc Ngôn Nho Ngữ xuống nhà liền nhìn thấy cô đang tập thể dục ở bên ngoài. Khi cô không làm việc thì luôn thả tóc xuống, mái tóc dài được cắt tỉa gọn gàng quấn quanh eo, từ sau nhìn lại vẫn cảm nhận được lực sát thương rất mạnh của bóng lưng kia.

Anh cũng đẩy cửa bước ra, đi đến bên cạnh cô, phối hợp cùng động tác của cô bắt đầu tập theo: “Thì ra cô cũng tập bài dãn cơ này à? Không phải trước đây cô nói đây là bài tập thể dục theo đài đấy sao?”

Động tác khom lưng cúi người của Lan Ninh bỗng khựng lại, suýt chút nữa cô không dựng nổi eo lên rồi. Cô nhìn Ngôn Nho Ngữ đang đứng bên cạnh tập theo mình thì hơi chau mày nói: “Sao tôi không nghe thấy tiếng bước chân của anh, anh là mèo đấy à?”

Ngôn Nho Ngữ vừa thực hiện động tác dãn cơ vừa trả lời cô: “Là cô luyện quá tập trung thì có, nói đi cũng phải nói lại, cô thật sự thầm mến tôi phải không? Mua đồng hồ đôi với tôi thì thôi đi ngay cả bài tập dãn cơ cũng muốn tập giống tôi.”

Lan Ninh : “…”

Thầy à anh tự kỷ cũng vừa vừa phải phải thôi chứ ? Anh thật sự không biết mình bị nhiều người ghét lắm hả?

Cô thầm sỉ vả tám đời nhà anh trong lòng, rồi lại đuổi theo động tác của Ngôn Nho Ngữ, tiếp tục tập dãn cơ: “Cái đồng hồ đó tôi mua trước khi quen anh mà, phải là tôi nghi ngờ anh cố ý mua giống tôi mới đúng. Còn bài tập dãn cơ này, không phải anh nói rất nổi trên mạng sao, chẳng lẽ tôi không học theo được? Công việc của một biên tập mỗi ngày cũng phải ngồi trước máy tính hàng tiếng đồng hồ, càng thảm hại hơn là phải gặp gỡ mấy vị tác giả lầy lội nào đó, không tập thể dục xoa dịu tâm trạng phát dồ hàng ngày, chắc hẳn tôi đã ra ngoài trả thù xã hội lâu rồi.”

Ngôn Nho Ngữ nở nụ cười, hỏi: “Không phải cô đấm bịch cát rồi đó sao? Đấm cát cũng không thể xoa dịu tâm trạng phát dồ của cô à?”

“Tôi đâu có thời gian rảnh để ngày nào cũng tới phòng tập thể hình đâu, nhưng bài tập dãn cơ này thì tập lúc nào cũng được.”

“Ờm, nếu tôi đã đề cử được việc tốt cho cô, bữa sáng lát nữa do cô làm đi.”

Lan Ninh : “…”

Bài tập dãn cơ này cũng không phải do anh phát minh ra! Chờ lát nữa cô sẽ về phòng ăn bánh bích quy chứ có chết cũng không làm bữa sáng cho anh ta!

Sau khi tập dãn cơ được một lượt, hai người cũng không vào nhà luôn, mà đứng ngoài vườn hít thở một lúc dường như vì lưu luyến không khí trong lành buổi sớm. Tiếng chim xôn xao vang khắp rừng cây, ríu ra ríu rít hòa lẫn cùng nhau, tựa như bản nhạc sonat mùa xuân.

Lan Ninh gạt mấy sợi tóc bị gió thổi loạn vào sau vành tai, xoay người chuẩn bị đi vào nhà: “Tôi vào trước đây.”

“Chờ đã.”

Ngôn Nho Ngữ gọi cô lại, lông mi Lan Ninh nhảy lên một cái, cô quay người hung dữ nhìn anh: “Tôi tuyệt đối sẽ không làm bữa sáng cho anh, anh tự làm đi.”

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô im lặng trong chốc lát rồi khẽ cười thành tiếng.

Lan Ninh thấy anh cười mà mặt ngơ ngác không hiểu gì, cười cái gì mà cười? Thầy à, anh cười cũng khác người quá đi.

Khóe miệng Ngôn Nho Ngữ vẫn ẩn chứa nụ cười sâu xa, anh im lặng tiến lại gần cô, từ từ vươn tay phải lên xoa xoa đầu cô.

Động tác này quá ám muội rồi, dường như sau một giây nữa anh sẽ tiện tay mà ôm cô áp vào lồng ngực mình vậy.

Trái tim Lan Ninh bỗng hoảng hốt khôn cùng, mỗi tiếng tim đập như tiếng trống gõ, thình thịch thình thịch nghe mới rõ ràng làm sao.

Bỗng có cơn gió nhẹ từ rừng cây tạt qua, mang theo tiếng sột soạt của lá rơi. Mấy sợi tóc đen trước trán Ngôn Nho Ngữ cũng lay động theo gió, anh hơi cong khóe miệng, nhặt một chiếc lá cây nhỏ vương trên tóc Lan Ninh.

“Có chiếc lá rơi xuống đầu cô .”

Lan Ninh : “…”

Chỉ một cái lá cây anh cũng làm to chuyện lên vậy à ?!

“Nhưng sao mặt cô đỏ vậy?” Ngôn Nho Ngữ nhìn mặt cô mà hỏi.

Lan Ninh : “…”

Cô xoay người cũng không thèm đáp lời anh mà đi thẳng vào nhà .

Ngôn Nho Ngữ đi theo phía sau cô vào nhà, thấy cô tự nhiên nổi giận đùng đùng, thì đột nhiên tốt bụng mà cười: “Được rồi, tôi làm bữa sáng được chưa, hà tất cô phải hẹp hòi như vậy.”

Lan Ninh : “…”

Ngôn Nho Ngữ nói làm bữa sáng thì thật sự vào nhà bếp bắt đầu chuẩn bị. Lan Ninh thấy thế cũng đi từ cầu thang xuống, ngồi lại trên sofa chờ ăn sáng.

Ngôn Nho Ngữ chuẩn bị bánh mì và chút xà lách, một đĩa chân giò hun khói, làm xong một đĩa bánh sandwich, hai cái đều là cỡ lớn nhất, rồi rán thêm hai quả trứng gà ốp la, xúc lên rồi bỏ ra đĩa.

“Cô muốn sữa nóng hay nước ép trái cây?” Anh ngẩng đầu lên, hỏi Lan Ninh đang ngồi ngoài phòng khách.

“Nước ép trái cây.” Lan Ninh trả lời.

Ngôn Nho Ngữ quay người ép trái cây, vừa đủ rót được hai cốc đầy.

“Được rồi, tới đây ăn đi.” Anh bưng bữa sáng lên bàn, gọi Lan Ninh tới ăn sáng.

Lan Ninh nhìn chiếc bánh sandwwich trong đĩa thì có chút ngạc nhiên mà khen: “Oa, chiếc bánh này đáng yêu quá đi.”

Ngôn Nho Ngữ nói: “Không cần ngạc nhiên vậy đâu, trời sinh chòm sao Kim Ngưu vốn đã thông minh khéo léo rồi.”

“… Chòm sao kim ngưu không phải chỉ biết ăn với ngủ thôi sao?”

“Có gì lạ sao? Cao thủ không thích thể hiện tùy tiện.”

Lan Ninh : “…”

Tốt nhất cô vẫn im lặng để ăn cơm cho ngon.

Xong bữa sáng cô chủ động nhận trách nhiệm rửa bát, còn Ngôn Nho Ngữ bị cô đuổi ra cửa sổ, ngồi trước bản word mà xuất thần.

“Thầy, anh đừng ngồi ngây người mãi như vậy! Ngày mai tôi nhất định phải lấy được bản thảo!” Lan Ninh rửa bát xong vẫn thấy Ngôn Nho Ngữ đang duy trì tư thế vừa nãy, ngay cả một sợi tóc dường như cũng không động đậy, thì tức đến nổ phổi gào lên với anh.

Ngôn Nho Ngữ nghiêng đầu nhìn cô một cái, vẻ mặt tỉnh bơ mà hỏi: “Ngày mai là thứ hai rồi, cô không cần đi làm à?”

“Ngày mai chủ biên cho tôi nghỉ một ngày, đương nhiên, nếu như ngày mai tôi không nhận được bản thảo, kỳ nghỉ này có thể sẽ kéo dài vô hạn.” Lan Ninh nói đến đây thì không khỏi thương cho số phận hẩm hiu của mình, “Vì vậy mong anh chăm chỉ viết bản thảo hộ tôi đấy được chưa ?!”

Ngôn Nho Ngữ hơi chau mày: “Cô nhờ người ta mà nói giọng đó à?”

” Cùng lắm nên mới xin nhờ! Còn viết bản thảo là trách nhiệm của anh, công việc của anh!”

“Nếu như buổi trưa cô cho tôi ăn ngon, độ nhiệt tình làm việc chắc cũng tăng lên ấy nhỉ.”

Lan Ninh : “…”

Cô muốn bùng nổ nhưng vẫn phải duy trì nụ cười mỉm trên mặt: “Được rồi, bữa trưa tôi sẽ làm, anh có thể bắt đầu viết bản thảo chưa?”

“Được rồi.” Ngôn Nho Ngữ ra vẻ “bị bắt ép nên không còn cách nào”, cuối cùng cũng bắt đầu viết bản thảo .

Lan Ninh : “…”

Cô nhịnnnnnnn.

Lúc Ngôn Nho Ngữ viết bản thảo, Lan Ninh liền ngồi bên cạnh đọc sách, nơi này có rất nhiều sách, cũng có thể tìm được một hai quyển thú vị. Mắt thấy đã gần mười một giờ, cô liền rón rén bắt đầu làm cơm, chỉ lo hơi to tiếng sẽ làm mất cảm xúc Ngôn Nho Ngữ khó khăn lắm mới tìm được.

Cô vẫn làm ba món một canh, nhưng không giống như ngày hôm qua. Hơn nữa lúc làm cơm cũng bỏ ra nhiều công sức hơn ngày hôm qua, về mặt trình bày trang trí món ăn cũng được nâng lên một tầm cao mới.

“Thầy à, anh đã có tinh thần làm việc hơn chưa?” Lan Ninh nhìn Ngôn Nho Ngữ cười mỉm, không phải cô vương bà bán qua, khi cô chuyên tâm làm một việc gì đó, thì cũng có chút tự tin.

“Ừm, nhìn thì ngon hơn hôm qua nhỉ.” Ngôn Nho Ngữ cầm đũa lên, nếm thử từng món, “Mùi vị cũng không tệ lắm, có điều hơn một nửa là nhờ nguyên liệu nấu ăn mà thôi.”

“Ha ha.” Lan Ninh đáp lại anh bằng nụ cười nhạt rồi cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.

Ăn uống no say xong thì cũng mệt rã rời cả người, Ngôn Nho Ngữ cùng về phòng ngủ trưa như ngày hôm qua, Lan Ninh rửa sạch bát đũa, cũng về phòng ngủ trưa. Sợ mình sẽ ngủ dến tận tối, nên hôm nay cô đặc biệt đặt giờ báo thức, đúng hai giờ liền bò dậy.

Đầu tiên cô sang gõ cửa phòng Ngôn Nho Ngữ, mới phát hiện bên trong không có động tĩnh, nên đành đi xuống nhà.

Cùng giống như ngày hôm qua, Ngôn Nho Ngữ đã ngồi trước bàn viết bản thảo. Xem ra khi cảm hứng thực sự đến, thì có ngăn cũng chặn không nổi nhỉ.

Cô rón rén xuống nhà bếp, mở tủ lạnh ra chuẩn bị tìm đồ ăn, nhưng lại không thấy chiếc bánh pudding cô cố tình để qua trưa rồi mới ăn đâu cả.

Cô nhìn quanh tủ lạnh một vòng, chắc chắn không nhìn nhầm, bánh pudding của cô thật sự không còn nữa.

Nhất thời Lan Ninh cảm thấy khó chịu, trong nhà này cũng chỉ có hai người là cô và Ngôn Nho Ngữ, bây giờ chiếc bánh pudding của cô đã không cánh mà bay, hung thủ nhất định là Ngôn Nho Ngữ.

Cô đi tới trước cửa sổ, cũng không thèm quan tâm đến chuyện sẽ quấy rối anh viết ban thảo nữa: “Thầy, anh có thấy hộp bánh pudding tôi để trong tủ lạnh không? Vị xoài ấy.”

Ngón tay đang gõ trên máy tính chợt dừng lại, anh suy nghĩ một chút rồi cúi đầu nhìn về chiếc thùng rác đặt bên chân: “Ý cô là cái bánh đó sao?”

Lan Ninh theo ánh mắt của anh nhìn sang, quả nhiên liền nhìn thấy chiếc hộp bánh pudding rỗng không trong thùng rác.

Lan Ninh : “…”

Lần này cô thật sự phát điên rồi: “Sao anh dám ăn bánh pudding của tôi hả? Đó là cái bánh pudding do tôi mua! Tôi muốn để dành chiều ngủ dậy sẽ ăn!”

Ngôn Nho Ngữ nói rất bình thản: “Nhưng nó nằm trong tủ lạnh nhà tôi mà.”

… Đặt trong tủ lạnh nhà anh thì là đồ của anh à? Anh là cướp ban ngày phải không?

Ngôn Nho Ngữ thấy cô có vẻ đang khó chịu, nên cũng vì cô mà suy nghĩ, nếu bánh pudding của anh bị người khác ăn mất, nhất định anh cũng tức điên lên. Cuối cùng liền chủ động nhận sai lên tiếng an ủi cô: “Lần sau nếu cô để thứ gì trong tủ lạnh nhà tôi, nhớ phải viết tên của cô lên đó nhé, hơn nữa con gái ăn nhiều đồ lạnh lắm cũng không tốt đâu.”

Lan Ninh : “…”

Cô quyết định bắt đầu từ bây giờ cho đến sáng ngày mai, sẽ không thèm nói một câu nào với anh ta nữa.

Hai người chiến tranh lạnh đến tận tối, ngay cả cơm tối Lan Ninh cũng không ăn, ngồi trong phòng gặm bánh mì cho qua bữa. Cô không thèm để ý đến Ngôn Nho Ngữ, anh cũng không chủ động nói chuyện với cô, hai người dường như quyết đấu đến cùng, ai mở miệng nói chuyện với đối phương trước, người đó sẽ thua.

“Haiz.” Lan Ninh vừa tắm rửa mà thở dài. Cô cảm giác mình thật ấu trĩ, vì một cái bánh pudding mà chiến tranh lạnh với anh như mấy đứa học sinh cấp một, hơn nữa Ngôn Nho Ngữ còn đang nợ bản thảo của cô, với tình huống này nhìn thế nào cô cũng là bên phải chịu thiệt mà.

Nhưng chuyện hôm nay rõ ràng là anh không đúng, anh không xin lỗi cô thì thôi đi, còn trách cô không viết tên lên đồ ăn? Lần này cô tuyệt đối phải kiên trì tới cùng, không tranh màn thầu cũng phải tranh lý lẽ! [1]

[1] Nguyên gốc là 不蒸馒头也要争口气 ý là dù chị không đòi được bánh nữa nhưng nhất định phải thắng về lý lẽ =))

Đương lúc nhiệt huyết đang dâng trào, bóng dèn phòng tắm đột nhiên “Xoẹt” một cái rồi phụt tắt, Lan Ninh sợ đến mức kêu toáng lên.

Cô dò dẫm tìm được khăn tắm, tùy tiện lau lau những vệt nước còn vương lên người, mặc qua loa áo ngủ rồi đi ra ngoài .

Bên ngoài đèn cũng tắt, chỉ có ánh sáng từ mặt trăng chiếu vào từ cửa sổ.

Lan Ninh còn chưa kịp hồi hồn, cửa phòng đột nhiên bị ai đó mở toang, một bóng người theo đó mà lao vào.

Lan Ninh bị dọa cho phát sợ, cô theo phản xạ lui người về phía sau, nhưng dưới chân lại có đọng nước nên bị trượt chân, té ngã người về sau. Bóng người kia nhanh chóng xông tới đỡ lấy cô, cả hai còn chưa kịp đứng vững, đã đồng thời ngã rầm một cái xuống chiếc giường lớn sau lưng cô.

Lan Ninh nằm phía dưới người kia, cô cảm nhận được sức nặng của đối phương một cách rất rõ ràng. Theo bản năng cô đang định hét lên, nhưng người kia dường như nhận ra ý đồ của cô, thì mở miệng trước một bước lên tiếng: “Là tôi.”

Giọng nói trầm thấp quyến rũ của Ngôn Nho Ngữ vang lên bên tai cô, trong nháy mắt dường như âm thanh đó có ma lực xóa tan nỗi bất an đang tồn tại trong lòng cô.

Cô mở mắt nhìn người đang nằm trên người mình, trong căn phòng tối đen, chỉ có đôi mắt của anh là sáng vô cùng, rực rỡ như những vì sao lấp lánh giữa trời đêm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom