• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cuộc chiến bản thảo (3 Viewers)

  • Chương 25+26

Chương 25

Vì Lan Ninh vừa mới tắm rửa sạch sẽ xong, nên trên người cô vẫn thoang thoảng mùi sữa tắm chưa tan hết, lại có cơn gió đêm thổi qua, cuốn theo hương thơm mê người tràn ngập trong tâm trí Ngôn Nho Ngữ.

Anh chưa từng dùng mấy thứ thuốc cấm nên không biết cảm giác mê muội đó như thế nào, nhưng chắc hẳn cũng gần giống như bây giờ, nó như một chất ma túy quyến rũ kích thích thần kinh con người.

Nhìn đôi đồng tử có chút hoảng sợ và mấy sợi tóc mái của cô vẫn còn hơi ẩm ướt, khiến đôi mắt của Ngôn Nho Ngữ cũng dịu dàng hơn hẳn.

Xưa nay anh không tiếp xúc gần gũi với bất kỳ người phụ nữ nào trừ mẹ mình, hóa ra thân thể của phụ nữ lại có thể mềm mại như vậy… ừm, thật sự rất dễ chịu.

Lan Ninh có cảm giác một bàn tay nào đó đang chạm vào ngực cô, ngỡ ngàng mất một giây rồi mặt đỏ bừng cô vung tay lên một cái: “Ngôn Nho Ngữ, anh mau chết đi!”

Cú đấm này cô dùng một trăm phần trăm công lực, vừa đúng dịp oánh trúng khóe môi anh. Ngôn Nho Ngữ bị đau rên lên một tiếng, đồng thời cũng rời khỏi người cô .

Khóe miệng anh dường như rách luôn rồi, Ngôn Nho Ngữ duỗi đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái, quả nhiên có mùi máu tanh nhàn nhạt.

“Không hổ là người bấm cát suốt ngày, ra tay quả là tàn nhẫn.”

“Tôi thấy vẫn còn nhẹ chán!” Lan Ninh tức giận nhỏm người ngồi dậy, dường như vẫn còn chưa hết giận, cô xông lên muốn đấm anh thêm phát nữa.

Vừa nãy Ngôn Nho Ngữ không đề phòng nên mới trúng cú đấm kia của cô, bây giờ cô lại muốn đấm anh thêm cái nữa cũng không dễ dàng như thế. Anh né người thoát khỏi cú đấm của Lan Ninh, nghiêng người nhìn cô: “Cô lại định làm gì nữa?”

“Đánh chết sói háo sắc!” Lan Ninh tức đến nổ phổi mà nói.

Dường như lúc này Ngôn Nho Ngữ mới nhận ra điều gì đó, vẻ mặt cũng trở nên mất tự nhiên hẳn, anh mím mím môi, nói với cô: “Chuyện đó là bất ngờ thôi, tôi thấy cô sắp ngã nên mới lao tới đỡ cô.”

“Nếu không phải do anh đột nhiên xông tới, tôi sẽ ngã xuống sao? Đêm hôm khuya khoắt anh không ngủ, chạy đến phòng tôi làm gì?” Lan Ninh không buông tha mà chất vấn.

Ngôn Nho Ngữ nói: “Tôi nghe thấy cô hét toáng lên nên mới chạy qua xem sao.”

Lan Ninh chỉnh lại cổ áo của mình, đề phòng mà nhìn anh: “Vì sao đột nhiên bị mất điện thế này?”

“Tôi cũng không biết, cả tòa biệt thự cũng không có điện, tôi đang định đi kiểm tra cầu giao xem sao.”

Lan Ninh suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy anh mau đi kiểm tra đi! Đúng rồi, chuyện vừa rồi, anh quên hết cho tôi!”

Ngôn Nho Ngữ hơi ngơ ngác rồi bỗng nhiên anh nở nụ cười nhẹ: “Cô nằm thế thì khác gì sân bay, tôi chẳng có cảm giác gì cả.”

Lan Ninh : “…”

Cô không nổi giận, ánh mắt Ngôn Nho Ngữ lại nhẹ nhàng lướt xuống đôi chân trần trắng nõn kia: “Có điều đôi chân không tệ.”

Lan Ninh : “…”

Cô cầm chiếc túi đang để trên giường, hung dữ ném về phía Ngôn Nho Ngữ: “Anh mau cút ra ngoài cho tôi! Không cút tôi giết chết anh!”

Ngôn Nho Ngữ bị cô đuổi ra ngoài, cửa đánh “rầm” một cái đóng sầm trước mặt anh.

Anh quoẹt chút máu còn vương trên khóe miệng, mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, rồi mới về phòng tìm đèn pin cầm tay, đi xuống nhà kiểm tra cầu giao .

Lan Ninh tranh thủ khoảng thời gian này mặc quần áo vào, cô không biết trong phòng nào có đèn pin, nên không thể làm gì khác hơn là tạm thời dùng đèn của di động. Vừa nãy vừa tắm rửa xong nên tóc vẫn còn ướt, cô lấy khăn mặt trong phòng tắm, vừa lau khô tóc vừa đi ra ngoài.

Mới vừa đi ra liền nghe thấy tiễng gõ cửa vang lên, cô chau lông mày hướng về phía cửa hô lên: “Có chuyện gì?”

Ngôn Nho Ngữ ở bên ngoài nói vào: “Vừa nãy tôi đã kiểm tra cầu giao thì không có vấn đề gì, chắc là mạch điện chỗ nào đó bị hỏng rồi, bây giờ cũng khuya rồi ngày mai mới có người đến sửa, đêm nay cô ngủ sớm đi nhé.”

Lan Ninh mím miệng nói: “Vậy cũng được.”

Bên ngoài yên tĩnh dược mấy phút, tiếng Ngôn Nho Ngữ lại vang lên: “Cô không sợ bóng tối đấy chứ?”

“Không sợ! Bây giờ tôi chuẩn bị đi ngủ đây, ngủ dậy thì trời cũng sáng rồi!”

“À ừm vậy được, chúc ngủ ngon.”

Lan Ninh nhảy mũi một cái không thèm đáp lại lời anh, mà bò lên giường. Dường như Ngôn Nho Ngữ đứng ngoài cửa một lúc lâu, sau đó mới nghe thấy tiếng bước chân anh vang lên rời đi.

Lan Ninh che kín chăn qua đầu để buồn ngủ, nhưng vừa nãy bị hoảng một phen nên tinh thần cô bây giờ vẫn rất tỉnh táo, cố gắng một lúc lâu cũng không ngủ được. Cô lấy điện thoại ra nghe nhạc một chút, cuối cùng cũng dần ngủ thiếp đi.

Trong tai nghe bỗng truyền đến một nốt nhạc cao quãng tám, khiến cô giật mình tỉnh lại, Lan Ninh lấy tai nghe xuống, nhìn đồng hồ trên di động một cái.

Bây giờ mời hơn một giờ đêm, cô còn tưởng trời sắp sáng rồi.

Cột pin trên di động đã hiển thị màu đỏ, cô bật chế độ nguồn điện thấp, rồi lại bắt đầu cố gắng vào giấc.

Không có tiếng nhạc bên tai, bốn phía lại có vẻ vô cùng yên tĩnh, bóng trăng ngoài cửa sổ xuyên qua từng nhánh cây khẳng khiu phản chiếu lên bờ tường đối diện, giống như một con quái thu đang nhe nanh múa vuốt.

Lan Ninh thật sự không sợ bóng tối, nhưng trong căn biệt thư tối đen ở cái nơi rừng sâu núi thẳm vắng vẻ này, bảo không cảm thấy sợ hãi là nói dối.

Càng bết bát hơn là, bây giờ cô còn đang cảm thấy rất đói bụng.

Vì cãi nhau với Ngôn Nho Ngữ nên cô không ăn cơm tối, chỉ gặm nửa cái bánh mì lót dạ, bây giờ trong dạ dày rỗng tuếch, đói đến mức cô không thể ngủ nổi .

Cô bò dậy lật qua lật lại cái túi du lịch của mình, phát hiện mấy túi đồ ăn vặt cô mang theo quả nhiên đã hết sạch .

Vừa tìm đồ ăn vặt liền nhớ tới hộp bánh pudding bị Ngôn Nho Ngữ ăn mất chiều này, nếu như không phải vì anh, bây giờ cô cũng không thê thảm như thế!

Trong tủ lạnh dưới nhà chắc vẫn còn thức ăn, cô nên nhịn đói đến khi trời sáng, hay là mất mặt xuống tìm đồ ăn đây?

Lan Ninh do dự rất lâu, cuối cùng cô vẫn không thắng được cảm giác trống rỗng của dạ dày, liền cầm điện thoại di động đi ra ngoài.

Căn nhà này quá rộng lại có chút cổ xưa, không chỉ khiến bạn dễ dàng cảm thấy cô đơn, còn có thể khiến bạn cứ có cảm giác trong phòng đâu đâu cũng là người.

Bây giờ Lan Ninh cũng đang có cảm giác như vậy, phía trước là lối rẽ sang hành lang khác, rồi tới cầu thang, sofa phòng khách… còn cả sau lưng cô nữa.

Cô nuốt nước miếng một cái, không dám quay đầu nhìn lại, cô cầm chặt chiếc điện thoại như cầm nhánh cỏ cứu mạng, mở đèn pin lên. Vừa nãy vì để tiết kiệm pin nên cô chỉ dựa vào ánh sáng mờ từ màn hình mà tìm đường, bây giờ cô cảm thấy tốt nhất vẫn bật đèn sáng lên thì hơn.

Lúc đi ngang qua cửa phòng Ngôn Nho Ngữ thì, cô do dự một chút có nên gọi anh đi cùng cô xuống nhà hay không, nhưng nghĩ tới cái tay đặt trên ngực mình vừa nãy, cô kiên quyết từ bỏ ý định này.

Cô bước từng bước chậm chạp như đi giày trên lớp băng mỏng xuống cầu thang, ngay cả mắt cũng không dám mở to. Bên ngoài dường như có cơn gió vừa thổi qua, truyền tới tiếng lá rơi xào xạc.

“Đừng sợ, mày là người được học hành tử tế, sao có thể tin vào mấy chuyện ma quỷ này nọ vớ vẩn được!” Sau khi tự an ủi thầm trong lòng một phen, Lan Ninh nhấc chân đi về phía nhà bếp. Chân còn chưa chạm xuống đất, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng mình.

Lạch cạch, lạch cạch.

Lan Ninh : “…”

Chờ, chờ chút, có thể là do cô sợ quá nên nghe lầm chăng ?.

Cô nín thở dừng chân đứng tại chỗ, tiếng bước chân phía sau vẫn chưa biến mất, mà cách cô càng ngày càng gần .

Đúng lúc này điện thoại di động bỗng có thông báo hết pin, chiếc điện thoại rung lên một cái, rồi tự động tắt nguồn .

Lan Ninh : “…”

Sau khi ánh sáng đột nhiên biến mất thì trong phòng tối đen. May là ở phòng khách còn có hai chiếc cửa sổ thủy tinh sát mặt đất rất lớn, mới không khiến căn phòng rơi vào tình trạng giơ tay cũng không nhìn thấy năm ngón.

Nhưng nhìn rừng cây đen thùi một mảnh bên ngoài cửa sổ lại khiến lòng người càng thêm hoảng sợ.

Cô còn đang do dự không biết có nên về phòng không thì tiếng bước chân kia đã đến gần cô trong gang tấc. Cô yên lặng mà nắm chặt tay thành nắm đấm, khi có cảm giác thứ đó đang đứng sau lưng mình, thì cô gào lên một tiếng rồi vung tay đấm thẳng: “Aaaa ——!”

“Cô làm gì vậy?” Ngôn Nho Ngữ nắm lấy nắm đấm cô vừa vung tới, mở to mắt nhìn cô, “Định đánh thật đấy à?”

Lan Ninh thở hổn hển mấy hơi rồi trừng mắt nhìn anh nói: “Sao anh xuống nhà cũng không nói câu nào ? Hù dọa người ta vui lắm à?”

Ngôn Nho Ngữ nhẹ chau mày mà hỏi: “Không phải cô nói cô không sợ bóng tối à?”

“Vậy anh đã từng nghe qua câu ‘Kẻ đáng sợ hù chết người ta’ chưa?”

“Tôi mới là người bị cô dọa chết khiếp thì có? Đột nhiên cô hét lên rồi vung tay đấm tôi một cái, suýt nữa trái tim cũng bị cô đánh văng ra ngoài rồi.”

Lan Ninh mím mím môi, giãy dụa hai cái: “Buông ra.”

Ngôn Nho Ngữ buông tay cô ra rồi bật đèn pin lên: “Cô xuống nhà làm gì? Không phải bảo đi ngủ sớm rồi sao?”

“Tôi đói muốn xuống tìm đồ ăn tạm.” Lan Ninh đoạt lấy chiếc đèn pin trên tay anh, đi về phía nhà bếp.

Cầm đen pin trên tay nhưng lại không thèm bật, rõ ràng anh ta có ý muốn doạ cô!

Ngôn Nho Ngữ đi sau lưng cô, mở miệng mà chọc ghẹo: “Ai bảo cô không chịu ăn cơm tối ?”

Lan Ninh xoay người lại nhìn anh nói: “Ngược lại anh thua rồi, anh là người mở miệng nói chuyện với tôi trước.”

Ngôn Nho Ngữ: “…”

“Người thua phải làm một chuyện cho người thắng.”

Ngôn Nho Ngữ giật giật lông mày: “Ban đầu chúng ta đâu có nói như vậy.”

“Thì bây giờ nói, nói chung ngày mai anh nhất định phải giao bản thảo cho tôi.” Lan Ninh nói tới đây thì như nhớ ra điều gì đó, cô đột nhiên hoảng hốt nhìn anh, “Lúc bị mất điện anh có lưu lại bản word bản thảo không?”

Năm thứ tư lúc viết khóa luận tốt nghiệp, trong phòng cô có một cô bạn, đang viết luận văn được một nửa thì ký túc mất điện, lúc đó cậu ta còn chưa kịp lưu lại.

Đến nay cô vẫn nhớ tiếng gào khóc thảm thiết như tan nãn cõi lòng của cậu ta.

Ngôn Nho Ngữ hời hợt nhìn cô một cái, nói: “Ngốc vừa thôi, muộn như vậy sao tôi có thể viết bản thảo nữa.”

Lan Ninh : “…”

Cũng đúng, ha ha.

Cô mở tủ lạnh ra tìm kiếm một lúc rồi hỏi Ngôn Nho Ngữ bên cạnh: “Không phải anh nói đồ ăn chuẩn bị cho một tuần à, sao trong tủ lạnh còn ít đồ thế này?”

“Một tuần với một mình tôi, nhưng bây giờ lại có thêm cả cô, hơn nữa đặc biệt cô còn ăn nhiều.”

Lan Ninh : “…”

Anh ăn cũng đâu có ít được chưa ?!

Trong tủ lạnh có đặt một bát cơm nguội, chắc còn thừa tối nay, tuy rằng cô không ăn, nhưng Ngôn Nho Ngữ cũng không đổ đi, mà còn cất trong tủ lạnh.

Lan Ninh cầm bát cơm ra, nhìn anh nói: “Anh để lại cho tôi à?”

Ngôn Nho Ngữ gật đầu: “Tôi biết với sức ăn của cô đêm nay nhất định sẽ đói bụng, vì vậy mới để lại cho cô một bát , cô làm cơm rang rồi ăn.”

Lan Ninh : “…”

Tuy rằng cô rất muốn làm những món khác ngon hơn, nhưng lại phát hiện chỉ có cơm rang là vừa nhanh nhất lại tiện lợi.

Cô đánh một quả trứng bắt đầu rang cơm, Ngôn Nho Ngữ đặt đèn pin trong nhà bếp, vừa chiếu sáng cho cô, còn mình thì bắt đầu tìm nến .

Trong khi Lan Ninh rang cơm thì anh tìm được không ít nến, thắp từng cây từng cây một, trong phòng dần dần sáng lên.

Ngôn Nho Ngữ xếp mấy cây nến lên bàn ăn, rồi ngồi xuống ghế đối diện Lan Ninh : “Có cảm giác bữa tối dưới ánh nến chưa?”

Lan Ninh cầm đôi đũa lườm anh một cái, không muốn trả lời câu hỏi ngu ngốc như vậy.

Cô im lặng chăm chú ăn cơm, Ngôn Nho Ngữ an vị ngồi đối diện nhìn cô. Có thể vì cảm thấy có buồn chán nên anh rảnh rỗi mở miệng trêu chọc cô: “Thật ra vừa nãy, tôi không cảm giác thấy gì đâu.”

Lan Ninh : “…”

“Anh cút đi!” Cô tức giận ném thẳng đôi đũa đang cầm trên tay về phía anh.

Chương 26

Sau khi đuổi Ngôn Nho Ngữ đi, Lan Ninh ngồi một mình dưới phòng bếp tấn công sạch đĩa cơm rang.

Cũng vì lấp đầy được cái bụng, nên những bóng cây lay động ngoài kia nhìn qua cũng không đáng sợ nữa. Lan Ninh cầm đèn pin mini trở về phòng, vừa đặt lưng lên giường liền ngủ thiếp đi.

Lần này vừa mở mắt ra thì trời đã sáng choang.

Chuyện đầu tiên là xác nhận đã có điện chưa, Lan Ninh ấn công tắc trên tường, nhưng đèn trong phòng vẫn không sáng lên.

Ừm, cũng có thể là giờ còn quá sớm, nhân viên sửa điện muốn tới đây cũng tốn không ít thời gian.

Cô liền vào vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo đi xuống nhà.

Ngôn Nho Ngữ đang nhàn nhã ngồi trong phòng khách uống cafe, trên bàn còn bày một đĩa bánh mì và trái cây tươi. Lan Ninh đi tới, liếc mắt liền thấy khóe môi bên trái của anh còn hơi tím.

“Phụt.” Xem ra cú đánh đêm qua của cô thật sự cũng hơi nặng tay rồi.

Nhưng cũng đẹp đấy chứ nhỉ ?!

Ngôn Nho Ngữ nghe thấy tiếng cười của cô thì ngẩng đầu lên nhìn cô một cái: “Cô cười cái gì?”

“Không có gì, chỉ cảm thấy hôm nay anh đẹp trai hơn ngày thường đấy.” Lan Ninh nhịn cười, cố gắng để ánh mắt của mình trở nên chân thành hơn bao giờ hết.

Ngôn Nho Ngữ mím mạnh khóe môi, khiến vết thương toạc ra gây ra chút đau đớn. Anh vươn tay lấy một quyển sách đang nằm bên cạnh, im lặng không nói gì bắt đầu đọc sách.

Lan Ninh nhìn cốc café anh đang đặt trên bàn, có chút kỳ quái hỏi: “Không có điện sao anh pha được cafe?”

Ngôn Nho Ngữ hỏi ngược lại: “Không có điện thì không thể pha cafe à ? Trước khi người ta phát minh ra máy pha cafe chạy bằng điện, cô nghĩ con người pha cafe bằng cách nào ?”

Lan Ninh : “…”

Sáng sớm mà thôi có cần đanh đá thế không… ? =)))))

Cô im lặng đi xuống nhà bếp, liền nhìn thấy chiếc ấm màu hồng đang nằm trên bếp. À, thì ra pha cafe bằng gas.

Trong ấm vẫn còn chút cafe, còn nhìn thấy cả hơi nóng đang bốc lên. Cô cầm chặt tay ấm đổ cafe vào chén, vừa vặn còn đủ một chén.

Vừa lúc đi về phòng khách, cô nghe Ngôn Nho Ngữ nói: “Quả nhiên con người thời đại này quá ỷ lại vào công nghệ rồi .”

Lan Ninh : “…”

Cô thông minh quyết định không phát biểu ý kiến, sau khi phết chút mứt hoa quả lên bánh mì, cô liền hỏi Ngôn Nho Ngữ đang ngồi đối diện: “Lúc nào mới có điện vậy?”

Ngôn Nho Ngữ lật sách đang cầm trên tay, không ngẩng đầu mà trả lời: “Không biết, sáng sớm nay tôi đã gọi điện thoại hỏi nhân viên quản lý, anh ta nói sẽ tới nhanh thôi.”

Lan Ninh khẽ chau mày, có chút lo lắng: “Vậy anh viết bản thảo làm sao được? Laptop của anh còn pin không?”

“Trong máy còn chút pin, cô chờ một chút đi, sáng nay chắc sẽ có điện đấy.”

“Ờ…”

Không có điện thì laptop cũng giống như sắt vụn, mấy dữ liệu như bản thảo rồi đại cương chi tiết của Ngôn Nho Ngữ, nhất định đều có trong laptop, dù cô có nóng lòng cũng không làm được gì.

Hai người ngồi đọc sách trong biệt thự cả buổi sáng, sau khi ăn cơm trưa xong vẫn chưa có điện, lần này Lan Ninh thật sự cuống lên rồi: “Làm sao bây giờ, vẫn chưa có điện, bản thảo anh đã viết xong chưa?”

Ngày mai là ngày tử hình biên tập giao hẹn, nếu như cô không nhận được bản thảo, chủ biên cũng chẳng thèm quan tâm vì mất điện nên cô mới không nhận được bản thảo!

“Cô chờ một lát, để tôi gọi điện thoại cho quản lý.” Ngôn Nho Ngữ dùng máy điện thoại bàn riêng của biệt thự mà gọi cho quản lý, sau khi hỏi dò vài câu đơn giản, anh liền cúp máy .

“Sao rồi?” Lan Ninh vội vàng nhìn anh.

Ngôn Nho Ngữ nói: “Quản lý nói nhân viên vẫn đang sửa điện, hình như có chút khó khăn.”

Lan Ninh khẽ chau mày, có chút oán giận mà mắng anh : “Tất cả đều tại anh! Rảnh rỗi ở không đòi chạy vào rừng sâu núi thẩm làm gì! Bây giờ cũng bị cắt điện rồi, còn viết bản thảo thế nào? Nếu không bây giờ chúng ta mau chóng về thành phố A, nói không chừng vẫn còn kịp!”

Ngôn Nho Ngữ hờ hững liếc cô một cái: “Về thành phố A cũng được, nhưng sau khi về đó chưa chắc tôi đã muốn viết đâu.”

Lan Ninh : “…”

Anh chỉ viết bản thảo thôi cần gì phải lắm yêu sách như vậy!

Nhưng hai ngày nay ở biệt thự, Ngôn Nho Ngữ viết bản thảo thực sự tích cực hơn bình thường rất nhiều, nếu như sau khi anh trở về thật sự không viết, vậy… không bằng cứ ở đây mơ mơ màng màng hết ngày cho xong.

Lan Ninh nhếch miệng, cứ như nhìn thấu được bộ mặt thật của thế giới mà nhìn anh cười nhạt: “Vậy cũng được, dù sao tháng ba sắp tới cũng có đợt tuyển dụng lớn, chúc mừng tôi, rốt cục cũng có thể thoát khỏi anh để có cuộc sống mới.”

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô im lặng một hồi, rồi đột nhiên anh đi tới giá sách bên tìm thứ gì đó: “Vì vậy tôi mới nói, con người thời đại này ỷ lại vào công nghệ nhiều quá, cô quên rồi sao, muốn viết chữ cũng có thể dùng bút mà.”

Khi anh vừa dứt lời thì đúng lúc lấy một chiếc bút máy trên giá sách.

Sau khi lại tìm được một bình mực mới trên giá sách, Ngôn Nho Ngữ ngồi xuống bàn trước cửa sổ lớn bắt đầu viết bản thảo. Lan Ninh đi tới bên cạnh anh, vừa có chút hưng phấn lại có chút không yên lòng: “Thật sự không thành vấn đề sao? Những tình tiết nằm trong đại cương câu truyện, anh nhớ hết à?”

Ngôn Nho Ngữ ngước mắt nhìn cô một cái: “Đừng nghĩ tôi giống như cô, những thứ cô vừa nói, tất cả đều đang nằm trong đầu tôi.”

Đây là lần đầu tiên, Ngôn Nho Ngữ mỉa mai cô mà cô lại cảm thấy rất hào hứng đến vậy: “Vậy thì tốt! Anh mau viết mau viết đi, tôi sẽ không quấy rầy anh nữa!”

Tốc độ viết tay không thể sánh ngang với đánh máy, nhưng tốt xấu gì bây giờ Lan Ninh cũng có chút ánh sáng lé loi, cô lại cảm thấy thế giới tràn ngập tình yêu rồi.

Cô ngồi trên sofa, nhìn Ngôn Nho Ngữ đang ngồi trước cửa sổ viết bản thảo.

Tư thế ngồi của anh rất ngay ngắn, cách cầm bút cũng rất chuẩn xác, chắc hồi nhỏ nhất định anh luôn luôn được giáo viên gọi lên bảng viết mẫu chữ cho các bạn học. Nhắc đến mới nhớ, từ xưa đến nay cô chưa từng thấy anh đeo kính, không phải thị lực của anh rất tốt sao?

Những người sáng tác văn học hiện nay thì có rất ít người không bị cận, quả thật toàn thân Ngôn Nho Ngữ tỏa ra phong độ của một vị tác giả ngời ngời chi thức, nhưng có thể nguyên nhân là do tính cách, vốn trong xương anh đã có một khí chất riêng chỉ thuộc về mình anh rồi.

Lan Ninh cũng không biết cảm giác đó là gì, lần đầu tiên khi vừa gặp anh, cô có cảm giác tính cách anh vừa quái gở lại nhạt nhẽo, vừa gặp là chẳng muốn làm quen, sau này ở bên nhau lâu, mới khiến cô biết được một người có thể vô liêm sỉ và ti tiện đến mức độ nào. Người như anh, tới công trường xin chuyển gạch cũng không ai muốn nhận.
_.gif


Thời gian dần trôi qua nhanh chóng cùng tiếng bút máy chạy soàn soạt trên giấy của Ngôn Nho Ngữ, ngoài cửa sổ mặt trời dần dần lặn về tây, cũng kéo chiếc bóng của Ngôn Nho Ngữ lăn dài trên sàn nhà.

“Xong rồi.”

Ngôn Nho Ngữ đột nhiên mở miệng, phá vỡ bầu không gian yên tĩnh của căn biệt thự. Lan Ninh hơi ngạc nhiên, cô theo bản năng mà nhìn đồng hồ, đã hơn bốn tiếng rồi .

Ngôn Nho Ngữ sắp xếp lại bản thảo, rồi đưa cho Lan Ninh , cô đi tới bên bàn, có chút hiền lành nhận bản thảo.

Khi đang ở trạng thái vui sướng tột độ, con người chắc hẳn sẽ đánh mất năng lực ngôn ngữ của mình, Lan Ninh mở miệng khép miệng liên tục không nói được gì, cuối cùng cũng hét lên: “Trời ạ, trời ạ! Quả thực là không thể tin được! Tôi đã nhận được bản thảo !”

Hơn nữa còn là bản thảo của thầy Hạnh Tâm!

Lan Ninh sung sướng như muốn bay lên: “Quá vất vả, tôi rất muốn nói với cả thế giới này, thầy Hạnh Tâm đã giao bản thảo rồiiiiii ! !”

Ngôn Nho Ngữ: “…”

Có phải anh đã hành hạ cô quá mức rồi không?

“Ừ…” Anh đáp đơn giản một tiếng, rồi đóng nắp bút máy, nhẹ nhàng vặn vặn xoa bóp ngón tay.

Lan Ninh giữ bản thảo trong tay cứ như giữ chặt vàng, chữ của Ngôn Nho Ngữ viết rất đẹp, nhưng cô cũng không biết đây là kiểu chữ gì, mang đậm phong cách của riêng anh. Cô nâng bản thảo, vui vẻ thở phào một hơi nói: “Thầy à, chữ anh đẹp thật đấy!”

“Ừm, vì tôi đã luyện chữ từ nhỏ.” Ngôn Nho Ngữ nói rồi đứng dậy tập vài động tác co dãn gân cốt, “Tôi viết chữ bằng bút lông cũng rất đẹp.”

“Thật sao ?!” Chắc là anh vừa nộp bản thảo, nên Lan Ninh cũng sùng báí anh hơn bình thường rất nhiều .

Ngôn Nho Ngữ quay đầu nhìn cô một cái, bỗng nhiên nhếch miệng cười nói: “Nếu không tôi viết tên cô tặng cô một bức nhé?”

“Có được không?”

“Đương nhiên.” Ngôn Nho Ngữ nói xong liền đi tìm một tờ giấy và bút lông, những giá sách trong phòng khách này quả nhiên giống như chiếc túi của mèo máy thần kỳ Doraemon vậy, có thể tìm được bất cứ thứ gì bạn cần.

Anh mài mực nước thật tốt, cầm bút lông viết vài chữ lên giấy. Lan Ninh nín thở tập trung đứng ở bên cạnh ngắm, trong lòng tràn ngập chờ mong.

Ừ, thầy viết chữ rất đẹp, còn là tên của cô nữa chứ!

Sau đó cô nhìn thấy, tư thế Ngôn Nho Ngữ vô cùng chuẩn xác ,anh thoải mái viết xuống giấy hai chữ “Súp Lơ”.

Lan Ninh : “…
_.gif


“Sao vậy, không thích à?”Lúc Ngôn Nho Ngữ đưa giấy cho cô, thì có chút trêu chọc hỏi.

Lan Ninh nhìn anh mà cười nói: “Thầy à, nếu đã viết xong bản thảo, chúng ta cũng nên về thành phố A thôi.”

Ngôn Nho Ngữ khẽ thở một hơi, lại bày ra vẻ mặt “thật sự khiến cô không đối phó nổi” mà nói: “Vậy để tôi viết thêm một chữ nữa đi.”

Anh lại cầm bút lên, viết xuống tờ giấy đang được trải dài kia.

Lan Ninh, một nét vừa xuống liền xuất hiện rõ ràng trên mặt giấy.

Sau khi anh hoàn thành tác phẩm thì nhẹ nhàng thổi mấy cái cho khô mực rồi mới chỉ lên bàn: “Làm sao vậy?”

Dĩ nhiên là vì anh vừa viết tên của cô, Lan Ninh mặt đỏ tim đập thình thịch, cô cảm thấy chắc hẳn vì mình đã không yêu đương lâu quá rồi.

“Rất đẹp, cảm ơn anh.” Cô cầm tờ chữ kia, cuốn lại, “Đúng rồi, ở đây có túi dày không? Tôi muốn để bản thảo vào đó.”

Ngôn Nho Ngữ suy nghĩ một chút rồi nói: “Để tôi tìm qua xem sao.”

“Ừ.” Lan Ninh đứng đó chờ anh, ánh mắt lơ đãng lại nhìn xuống hai chư “Súp Lơ” trên từ giấy kia. Cô cân nhắc hai giây, hai ba lần cầm tờ giấy lên rồi lại đặt xuống, cuối cùng quyết định cất vào túi xách.

“Đây rồi.” Ngôn Nho Ngữ quả nhiên tìm một chiếc túi dày mang tới cho Lan Ninh. Cô cẩn thận từng li từng tí cất bản thảo vào trong túi, sau đó nói với anh: “Tôi đi dọn hành lý xong sẽ xuống ngay.”

Cô nói xong liền chạy lên gác , bởi vì không mang nhiều đồ,nên thu dọn cũng nhanh. Sau khi xuống nhà, cô mới phát hiện Ngôn Nho Ngữ đã hâm nóng thức ăn buổi trưa rồi bày lên bàn: “Ăn một chút gì đã, từ đây về thành phố A cũng mất mấy tiếng đường xe.”

“Ừm.” Lan Ninh đặt túi hành lý lên ghế sofa, vừa mới ngồi xuống ghế, đèn trong biệt thự đột nhiên sáng lên.

Hai người đều ngẩn ngơ một chút, sau đó quay lại nhìn nhau cười.

Lúc lái xe về thành phố A thì cũng sắp mười giờ rồi. Ngôn Nho Ngữ đưa Lan Ninh về nhà trước sau đó mới lái xe quay về nhà mình.

Dọc đường đi Lan Ninh ôm túi da che chở rất cẩn thận, ngay cả lúc về đến nhà, cũng cẩn thận từng chút một đặt lên đầu giường. Khúc Đồng nghe thấy tiếng cô trở về, hào hứng chạy tới nhìn một chút: “Oa, chị Lan Ninh về rồi đấy à! Em gọi điện cho chị mãi mà không được, còn lo chị tu hành thất bại rồi!”

Lan Ninh nghẹn một hồi rồi mới nói: “Điện thoại hết pin, chị còn đang sạc đây, cô đã làm bài tập xong chưa?”

Khuôn mặt nhỏ của Khúc Đồng lập tức xụ xuống: “Chị Lan Ninh chị không muốn nói chuyện khác à ?.”

Lan Ninh cười cười nói: “Chưa làm xong thì về phòng làm nốt cho chị.”

Khúc Đồng chẹp miệng rồi bỏ đi, Lan Ninh khẽ hát vu vơ mở máy vi tính, đăng nhập Weibo biên tập cập nhật một status mới.

Hôm nay thầy Hạnh Tâm giao bản thảo á: Giao rồi !!! Toàn bộ luôn! !! ヾ(≧o≦)〃
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom