• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cuộc sống hạnh phúc (5 Viewers)

  • Chương 47~48

Chương 47: Người luôn mang theo giấy kết hôn

Chuyển ngữ: Xeko

Nguồn: Xeko’s home

Ngày hôm sau, lúc Hạ An An tỉnh lại thì Hoắc Minh Hiên đã không còn trên giường, cô thay quần áo, rửa mặt xong rồi đi xuống lầu, vừa lúc nhìn thấy anh đang ngồi trên sofa mở laptop xem tin tức.

Đây là thói quen của anh, cho dù trong mơ hay là sự thật, mỗi buổi sáng anh đều xem tin tức.

Anh Hoắc nghe thấy tiếng bước chân, sự bối rối lại dâng lên, tuy rằng hôm qua làm hết những chuyện cần làm nhưng khi ở cạnh cô anh vẫn cảm thấy lo lắng, vì để che giấu sự khác thường của mình, anh tiếp tục giả bộ lướt web, nói mà không ngẩng đầu: “Em ăn sáng đi, ăn xong rồi anh đưa đi làm, buổi tối mình về nhà anh.”

“Về nhà anh?” Hạ An An giật mình.

Người nào đó vẫn không ngẩng đầu lên, “Chuyện của chúng ta cũng nên nói một tiếng với người trong nhà.”

“À.” Hạ An An cúi đầu, ngoan ngoãn đi vào ăn sáng.

Ăn xong, Hạ An An nghĩ dù sao cũng đã đến lúc phải đi gặp người nhà của Hoắc Minh Hiên, cho nên lại đi thay một bộ quần áo nghiêm túc.

Anh Hoắc đúng lúc cũng chuẩn bị xong, hai người cùng đi.

Hạ An An liếc mắt nhìn anh, giật mình, “Ối, Minh Hiên, sao tai anh đỏ thế?”

“…” Ánh mắt anh Hoắc không được tự nhiên, bịa chuyện, “Hôm qua bị muỗi đốt.” Nói xong đi luôn.

Hạ An An cũng không ngu, cho dù bị muỗi đốt thì làm sao cả hai bên đều bị đốt được, lại nhớ tới lúc ngủ cô có thói quen nhéo tai người khác, Hạ An An đoán rằng, tai anh đỏ như thế chắc chắn là do cô làm.

Cứ nói thẳng là bị cô nhéo đi, cần gì phải nói bị muỗi đốt? Sợ cô áy náy à?

Mũi Hạ An An tê tê, vội vàng đi lên chắn trước mặt anh, anh Hoắc còn chưa kịp phản ứng đã bị cô sờ lên tai, vừa chạm tay đã giật mình, “Sao nóng thể?!”

Vừa đỏ vừa nóng, thế mới biết hôm qua cô nặng tay thế nào.

Hạ An An cảm thấy áy náy vô cùng, mắt phiếm hồng, cô hít mũi, giọng nói nhỏ xíu, “Em phải mua con thỏ tai to về, nếu không thể nào cũng có ngày em nhéo hỏng tai anh mất.”

Anh Hoắc thấy cô áy náy, trong lòng cũng ấm áp dễ chịu, lại chợt thấy lo lắng, giọng nói bắt đầu biến đổi, “Tai anh bền lắm, tay em làm sao nhéo hỏng được.”

Ở trong mơ, anh cũng bị cô nhéo thành quen, trong hiện thực chắc cũng là vậy, ừ, anh Hoắc thật tình nghĩ như thế.

Hạ An An thấy anh nghiêm túc, nhất thời cảm thấy chồng mình rất đáng thương, cô nhào vào ngực anh, ôm siết lấy, “Minh Hiên, em yêu anh, thật sự rất yêu anh.”

Sống lưng Hoắc Minh Hiên cứng đờ, trong lòng ấm áp, giọng nói cũng trở nên kỳ lạ, “Anh biết.” Thật ra anh cũng rất yêu em, chỉ là… anh không biết nên nói như thế nào.

Hai người lại anh anh em em một lúc mới đi ra cửa.

Hoắc Minh Hiên đưa cô đến vũ đoàn, tới nơi, Hoắc Minh San cũng giật mình,“Không phải cậu xin nghỉ sao? Sao lại tới?”

Hạ An An đặt túi vào ngăn kéo,“Xong việc rồi nên tới thôi.”

“À.”Không hỏi thêm gì nữa

Hạ An An ngồi xuống bàn công tác, nhìn Hoắc Minh San đối diện đang xem danh sách học sinh, muốn nói lại thôi.

Cho dù thế nào, Minh San cũng là bạn tốt nhất của cô, chuyện cô kết hôn cũng phải nói lại một tiếng, huống chi đối tượng cô kết hôn lại là anh trai của Minh San.

Hạ An An uống một ngụm nước che giấu sự mất tự nhiên của mình, lơ đễnh nói: “Minh San, tớ kết hôn rồi.”

Hoắc Minh San ngẩng đầu nhìn cô,“Á há há há, không buồn cười tí nào.” Xong lại vùi đầu tiếp tục xem danh sách.

Hạ An An thở dài bất đắc dĩ,“Tớ thật sự kết hôn rồi, hôm qua xin phép nghỉ là để đến cục dân chính đăng ký.”

Hoắc Minh San lại ngẩng đầu nhìn cô, bắt đầu nghiêm túc, nghi ngờ hỏi:“Lấy ai?”

Xong lại xem danh sách, không ngờ Hạ An An lại nói một câu, “Anh trai cậu.”

Hoắc Minh San đột nhiên ngẩng đầu, mắt nguy hiểm, “Hạ An An, hôm nay không phải cá tháng tư đâu!”

Thật ra Hạ An An cũng rất muốn nói, ngay cả cô cũng không tin, hai ngày này phát sinh rất nhiều chuyện, có đôi khi cô còn cảm thấy giống như không phải thật, nhưng sự thật là như thế,“Tớ có lừa cậu đâu! Tớ lấy anh trai cậu rồi, bọn tớ còn định tối nay tới nhà cậu nói chuyện với ba mẹ.”

Hoắc Minh San hít khí lạnh, ánh mắt nhìn Hạ An An như nhìn quái vật, sau đó ngờ nghệch hỏi:“Really?”

Hạ An An thở dài, gật đầu, Hoắc Minh San vui mừng ra mặt, tính hóng hớt lại nổi lên: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Thần tốc quá! Tớ đã nói hai người có vấn đề mà, cậu còn không thừa nhận, nếu không sao lại cưới nhanh thế, hê, hai người thật sự đã nhận giấy chứng nhận rồi à?”

Hạ An An im lặng gật đầu.

“Oh my god! Tớ không nằm mơ chứ, tức là bây giờ cậu là chị dâu tớ?”

Hạ An An tiếp tục im lặng gật đầu.

“Ố hố hố, trời cao có mắt! Đại hỉ, đại hỉ! Cậu có biết không, tớ vẫn cảm thấy trên thế giới này cậu là người xứng với anh tớ nhất, ngay lúc bắt đầu tớ đã biết, quả nhiên, cuối cùng cậu vẫn lọt vào tay anh tớ, ha ha ha, không bộ dáng Liên Cẩm khi nghe tin anh trai tớ lấy cậu như thế nào nhỉ, nhất định là giống như ăn shit, ha ha ha!”

Hạ An An trợn mắt nhìn cô, cứ như lên cơn thần kinh luôn, Hạ An An ôm tài liệu đi ra ngoài, Hoắc Minh San thấy thế, lập tức đuổi theo, miệng không ngừng ồn ào,“Ê, đừng đi nha, tớ còn chưa hỏi xong đâu, quay lại đây cho tớ!”

Hạ An An bị Hoắc Minh San quấn quít hỏi han cả một ngày trời, cô sắp bực chết rồi.

***

Nhân viên tập đoàn Lam Diệu hôm nay phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ, bình thường, giám đốc tập đoàn Lam Diệu sau giờ tan tầm không tăng ca thêm bốn năm giờ là không chịu về hôm nay bất ngờ về sớm.

Nhưng đối với việc anh lớn đột nhiên bị nước vào não, nội bộ tập đoàn Lam Diệu cũng nhôn nhao chúc mừng, cuối cùng khỏi tăng ca.

Hoắc Boss sốt ruột phóng tới vũ đoàn Phi Thiên, không biết vợ anh có đang đợi anh không nữa.

Ở trên xe không có chuyện gì làm, anh lấy giấy chứng nhận kết hôn ra xem, không biết anh đã lặp lại động tác này lần thứ bao nhiêu trong ngày, xem mãi vẫn chưa thấy đủ.

Anh kết hôn, anh có vợ, từ giờ trở đi anh không còn độc thân, không kìm lòng được xoa gương mặt trong ảnh, cô gái trong hình với nụ cười xinh đẹp.

Khoé môi anh cong lên, giọng nói dịu dàng,“Nhìn em vui như vậy, muốn lấy anh lắm à?”

Hoắc Boss như bị tâm thần phân liệt ngồi nhìn tấm ảnh rồi cười man rợ, sau đó mới cất chứng nhận kết hôn vào trong túi, hài lòng tựa lưng vào ghế ngồi, nhiều năm rồi, khó có được một ngày anh vui như vậy, sau khi kết hôn với cô, anh mới chính thức cảm thấy cuộc đời không còn gì tiếc nuối.

Lát nữa là anh có thể được gặp cô.

Hôm nay vũ đoàn tan tầm sớm, Hạ An An đi ra cuối cùng, vừa đóng cửa thì Hoắc Minh Hiên đến, Hạ An An lập tức chui vào trong xe, vẻ mặt lo lắng nhìn anh:“Làm sao bây giờ, em rất căng thẳng!”

Hoắc Minh Hiên thấy cô thật sự căng thẳng, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt cũng nhăn lại, Hoắc boss nhất thời đau lòng, kéo cô vào lòng dỗ dành an ủi:“Có anh ở đây, đừng lo.”

Anh ôm thoải mái, giọng nói của anh kiên định hữu lực, được anh ôm như vậy, Hạ An An cảm thấy như rơi vào trong một tòa thành thành lũy chắc chắn, dần bình tĩnh lại.

Hai người đi tới nhà họ Hoắc, Lý Tú Liên mở cửa thấy hai người cùng ở ngoài thì rất ngạc nhiên,“Cô Hạ, Minh Hiên, hai đứa sao lại cùng đến vậy? Gặp nhau ở bên ngoài à?”

Hạ An An có chút xấu hổ, nở nụ cười chào hỏi Lý Tú Liên,“Dì Hoắc, chúng cháu…”

Nhưng còn chưa nói xong, Hoắc Minh Hiên lại đột nhiên túm tay cô kéo vào trong phòng, nghiêm túc nói với mọi người:“Con tới để thông báo với ba và dì một tiếng, con muốn cưới An An, chúng con đã lấy giấy đăng ký rồi, chuẩn bị vài ngày tới sẽ cử hành hôn lễ.”

Hoắc Gia Đình đang ngồi trên sofa xem báo, nghe anh nói như vậy thì bỏ kính ra vứt lên bàn, hung dữ trừng Hoắc Minh Hiên, quát:“Còn ra cái thể thống gì nữa! Sắp bốn mươi tuổi rồi còn làm chuyện không có chừng mực như vậy à?! Không biết hôn nhân đại sự là do cha mẹ mai mối hay sao? Anh coi đây là trò đùa à?”

Hạ An An thấy ba Hoắc gầm lên giận dữ thì sợ tới mức rụt cổ lại, vì để trấn an cô, Hoắc Minh Hiên ôm cô, sắc mặt không chút thay đổi, không nhẹ không nặng nói:“Con tới thông báo là vì kính trọng hai vị trưởng bối, hôn nhân của con tất nhiên phải báo hai người biết, còn chuyện này, từ nhỏ đến lớn con luôn độc lập, cho nên hôn nhân là tự con làm chủ!”

“Mày…” Hoắc Gia Đình bị anh chọc tức, mặt đỏ lên, không thở ra hơi, ôm ngực ho sù sụ.

Hoắc Minh San biết tối nay anh trai cô và An An sẽ trở về nói chuyện kết hôn, cô cũng biết anh cô và ba vẫn không hợp nhau, cho nên sau khi tan làm thì vội và g chạy thẳng về nhà để ngừa hai người này có xung đột cô có thể đứng ra làm người hoà giải.

Cho nên lúc này, Hoắc Minh San nhanh chóng đi tới giúp ông thuận khí, an ủi: “Ôi ba à, ba cũng đừng vội gạt phắt đi chứ, tính tình anh thế nào ba biết mà, ba nghe anh ấy nói rõ tình hình rồi mắng sau cũng được.”

Lý Tú Liên cũng vội vàng hoà giải:“Minh Hiên, con và An An ngồi xuống nói rõ chuyện của các con xem nào, con yên tâm, làm trường bối chỉ cần chuyện con quyết định, chúng ta đều toàn lực ủng hộ.”

Hạ An An nhìn anh không chớp mắt, bàn tay nhỏ bé khẩn cầu kéo kéo góc áo anh, Hoắc Minh Hiên bị cô nhìn thì chẳng còn cốt khí, kéo cô ngồi xuống ghế sofa.

Hạ An An biết Hoắc Minh Hiên vì chuyện của mẹ anh, từ nhỏ đã không hợp với ba, cô cũng không trông cậy anh có thể nói lời hay, có điều làm con dâu, cô cũng không muốn ở trước mặt ba chồng mà gây xích mích.

Cho nên, cô hít một hơi, nói với ba Hoắc: “Bác, bác là người từ ái, cháu tin bác yêu con mình hơn người ngoài, tất nhiên cũng hy vọng con mình có thể hạnh phúc, cháu và Minh Hiên thật lòng muốn lấy nhau, cháu không cần bác có thể chúc phúc cho chúng cháu, nhưng cháu hy vọng bác có thể làm một người ba yêu thương con mình, đừng lạnh lùng huỷ diệt hạnh phúc của chúng cháu như vậy.”

Trong mắt Hoắc Gia Đình lóe lên một chút khác thường, nâng chén trà lên uống một ngụm, tâm trạng cũng dịu đi một chút, nhìn cô nhưng không nói chuyện.

Hạ An An bị ông nhìn cũng thấy bất an, mà Hoắc Minh Hiên gặp vợ mình chịu ấm ức, trong lòng rất bất mãn, từ nhỏ anh đã không quen thân với người ba này, chỉ xuất phát từ sự tôn trọng tối thiểu của vãn bối dành cho trưởng bối, rất nhiều lúc anh nhường ông, nhưng bảo anh nhường ông thì được, để vợ anh chịu ấm ức, anh không làm được.

“Nếu đã nói hết, con và An An cũng không ở lâu, con hy vọng hai người có thể giữ gìn sức khoẻ, con đi trước, về phần bà nội, ngày mai con dắt cô ấy tới.”

Nói xong liền kéo tay cô rời đi, Hoắc Minh Hiên rất bướng bỉnh, anh mà nổi cáu thì mười con ngựa cũng không kéo được, cho nên, thấy anh lạnh lùng bỏ đi, Hoắc Gia Đình vừa mới mới thuận khí lại tức nghẹn họng, rống lên một câu:Nghịch tử! Thằng nghịch tử!”

Hoắc Minh San thấy thế, lại chạy qua giúp cô thuận khí, dù sao trước kia cô cũng thường xuyên giúp anh thu dọn cục diện rối rắm, lo thêm một lần cũng chẳng sao, vì hạnh phúc của anh và An An, cô quyết định xuất hết tất cả công lực làm nũng thuyết phục ba, dù sao cho tới bây giờ đều không chịu được cô như thế.

Hoắc Minh San cảm thấy, cô vì hạnh phúc của anh trai mà lao tâm khổ tứ, cô chỉ hy vọng hai người đó nhất định phải bạch đầu giai lão, nếu không thì thì hai người họ phải quỳ xuống mà xin lỗi lòng tốt của cô đi.

Ngồi trên xe, Hạ An An thở dài thườn thượt, cô còn muốn dựa vào cơ hội này giúp anh làm dịu đi quan hệ với ba, xem ra hai cha con này oán hận chất chứa rất sâu, muốn hoà giải đúng là không dễ dàng.

Hoắc Boss liếc mắt nhìn cô, thấy cô vân vê góc áo không yên, cả người đều bất an, anh cau mày, xem ra con thỏ nhà anh bị bố anh doạ sợ rồi, sợ vợ chịu ấm ức, anh kéo cô vào trong lòng, dịu dàng an ủi: “Đừng lo nhé, chuyện của anh ông ấy không quyết định được đâu, ngày mai mình đi gặp bà nội, chỉ cần bà nội đồng ý, ông ấy sẽ không nói gì đâu.”

Bởi vì thái độ của ông, Hạ An An cảm thấy lo lắng không yên, “Bà nội… sẽ đồng ý chứ?”

Hoắc Boss nghiêm túc nói,“Sẽ.”

Hạ An An vẫn không thấy yên tâm hơn chút nào.

Ngày hôm sau, Hạ An An dậy rất đúng giờ, xuống lầu, Hoắc Minh Hiên đã chờ từ lâu.

Lấy thân phận là vợ của Hoắc Mịn Hiên đi gặp bà nội anh, quả thực cô còn căng thẳng hơn là đi gặp ba anh, Hoắc Minh Hiên từ nhỏ đến lớn gần như là được bà nội nuôi, cho nên địa vị của bà nội ở trong lòng Hoắc Minh Hiên vượt qua tất cả mọi người trong Hoắc gia.

Ai nói có lẽ anh sẽ không nghe, nhưng nếu là bà nội nói, anh vẫn sẽ nghe theo một phần.

Cho nên, nếu bà nội phản đối cô và Hoắc Minh Hiên kết hôn, Hoắc Minh Hiên nhất định sẽ rất khó xử.

Vì để lấy lòng bà nội, lúc Hạ An An rời khỏi thành Lô còn cố ý dặn Hoắc Minh Hiên chạy đến một ngôi miếu ở vùng ngoại thành cầu một chuỗi phật châu, bà nội tin Phật, chuỗi phật châu hẳn là có thể khiến bà vui.

Đi tới trước nhà cũ, Hạ An An căng thẳng không dám vào, Hoắc Minh Hiên trấn an cô,“Em đừng sợ, mọi việc đều có anh lo, từ trước đến nay bà nội vẫn luôn tôn trọng quyết định của anh, anh muốn cưới em, tất nhiên bà nội cũng sẽ chấp nhận em.”

Hoắc Minh Hiên là người có năng lực như vậy, anh nói gì cũng lộ ra sức mạnh khiến người ta tin phục, cho nên vừa nghe thế, Hạ An An gật đầu, ngoan ngoãn đi theo anh.

Dọc đường đi cô đã nghĩ sẵn vô số lời sẽ nói, mặc kệ như thế nào, cô cũng phải nhu thuận một chút, hơn nữa có Hoắc Minh Hiên ở cạnh giúp đỡ, muốn làm bà nội vui cũng không khó. Nhưng lúc cô vào phòng, nhìn thấy người ngồi bên cạnh bà nội khóc sướt mướt, Hạ An An chỉ cảm thấy vô số lời thoại mình nghĩ ra trong nháy mắt nghẹn ở cuống họng.

Cảm giác như có thiên binh vạn mã ầm ầm trong đầu chắc hẳn là thế này?

Liên Cẩm! Tại sao cô có thể quên một nhân vật như vậy chứ!

Phải biết rằng, ở thế giới thật, Liên Cẩm là con dâu mà Hoắc gia ngầm chấp nhận!

Hạ An An nhìn Liên Cẩm khóc lóc thảm thương, giống như chịu ấm ức rất lớn, chắc chắc Liên Cẩm biết bọn họ đã kết hôn [cô không nghi ngờ gì cái mỏ nhọn của Hoắc Minh San sẽ đi cười trên nỗi đai khổ của Liên Cẩm đâu] hơn nữa, trước khi họ tới, Liên Cẩm chắc chắn đã tiên hạ thủ vi cường, nói không ít lời khó nghe về cô trước mặt bà nội.

Chương 48: Mau chóng sinh con

Chuyển ngữ: Xeko

Nguồn: Xeko’s home

Nhìn thấy Liên Cẩm xuất hiện ở đây, Hoắc Minh Hiên cũng nhăn mày khó chịu, anh ôm bả vai căng cứng của Hạ An An, bình tĩnh bước vào, thản nhiên chào hỏi bà nội và dì hai.

Hạ An An miễn cưỡng nở nụ cười, chào hỏi hai vị trưởng bối rồi đưa tặng chuỗi vòng cho bà nội: “Bà ơi, đây là quà cháu mua tặng bà ạ.”

Bà nội nhìn món quà cô mua, vẻ mặt phức tạp, cũng không nhận ngay.

Lòng Hạ An An trầm xuống, thầm nghĩ, nguy rồi, chỉ sợ Liên Cẩm ăn bậy nói bạ, lần này gặp mặt sẽ chẳng vui vẻ gì.

Mà Liên Cẩm bên cạnh đang khóc lóc thảm thiết vẫn len lén nhìn bà nội Hoắc, cô nàng vừa nói bóng nói gió với bà rằng Hạ An An là đứa không biết chừng mực thế nào, không tiếc dùng mọi thủ đoạn dụ dỗ anh Hiên, lại là đứa chẳng có giáo dục, thậm chí ngay cả trưởng bối nhà trai cũng không chào hỏi đã kết hôn với anh Hiên, nhà họ Hoắc luôn coi trọng cấp bậc lễ nghĩa, đối với loại phụ nữ tâm tư quỷ quyệt thế này chắc chắn sẽ không cho bước qua cửa.

Bà nội càng lớn tuổi thì càng nóng tính, Hạ An An vô liêm sỉ như vậy, nhất định sẽ làm mất mặt cô ta!

Bà nội hết nhìn Hạ An An rồi lại quay sang Hoắc Minh Hiên, vẫn còn kinh ngạc chưa kịp tỉnh táo lại, “Hai đứa đăng ký kết hôn rồi à?”

Hoắc Minh Hiên gật đầu, nhìn thấy tay cô đưa quà chơi với chấp chới, giọng nói cũng có vài phần lo lắng, “Bà, đây là tâm ý của An An, bà nhận đi.”

Bà nội tĩnh lại, nhận được lời khẳng định của cháu trai, khoé mắt đuôi mày không tự chủ mà mang theo vui mừng, nhận quà trong tay Hạ An An, còn kéo cô ngồi xuống bên cạnh, bà kích động nắm tay cô, giọng nghẹn ngào nói: “Đứa nhỏ ngoan, bà nội cám ơn cháu, bà còn tưởng đời này không thể nhìn thấy cháu trai bà lấy vợ chứ, may mà cháu xuất hiện, bà nội cám ơn cháu.” Lấy tay lau đi nước mắt, bà lại tiếp: “Bà biết rõ tính thằng này mà, con người nó trước giờ độc đoán ngang ngược quen rồi, bà biết vội vàng đi đăng ký đều là chủ ý của nó, nhưng cháu đừng lo, Hoắc gia cũng biết lễ nghi, sính lễ không thể thiếu, nhà chúng ta chắc chắn sữ để cháu nở mày nở mặt cưới vào cửa, sẽ không để cháu chịu ấm ức gì đâu.”

“…” Hạ An An hoảng sợ.

Không lạnh lùng, không trách cứ, lại còn cảm kích đến rơi nước mắt, cái này…bất ngờ nhỉ?

Liên Cẩm ngồi bên cạnh thấy thái độ của bà với Hạ An An cũng kinh ngạc, không phải bà nên tỏ thái độ châm chọc cô ta sao?! Không những chấp nhận vị trí cháu dâu của cô ta lại còn cảm kích?

Thấy bà ấy vừa lòng với Hạ An An, Liên Cẩm chỉ cảm thấy như có người tát lên mặt mình, bà Hoắc nhiệt tình với Hạ An An như vậy, chẳng để ý gì tới cảm nhận của cô sao? Tốt xấu gì mấy năm nay cô vẫn luôn kính trọng bà, coi bà như bà nội mình cơ mà?

Giờ phút này bà Hoắc đã hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của Liên Cẩm, bà chỉ biết cháu trai minhg đã kết hôn, rốt cục cháu trai bà cũng không còn ế nữa!

Chỉ cần cháu trai có chốn về, ai cũng không quan trọng.

“Đúng rồi, hai đứa kết hôn vội vã như thế, có phải đã có con rồi hay không?”

Hạ An An xấu hổ, mặt đỏ bừng, cúi đầu nói, “Chưa có ạ!”

Trên mặt bà xẹt qua chút mất mát, nhưng lập tức an ủi: “Không sao, con rồi sẽ có, đúng rồi, hai đứa đã chọn được ngày tổ chức lễ cưới chưa?” Không đợi ai trả lời, bà lại nói: “Bà cảm thấy ngày lành tháng này không ít, nếu không làm hôn lễ luôn tháng này đi.”

Hoắc Minh Hiên đối diện uống trà, nhìn thấy bà nội vừa lòng cháu dâu như vậy, lòng anh cũng rất thoải mái, khi tâm trạng của Hoắc Boss tốt thì luôn dễ nói chuyện, nghe bà nội nói như vậy, anh cười nói: “Giao cho bà nội quyết định cả đó!”

Đối với bà, hôn sự của đứa cháu trai ế bao nhiêu năm bây giờ quan trọng hơn bất cứ điều gì, lập tức gọi người cầm hoàng lịch đến xem ngày.

Liên Cẩm đã bị bỏ lơ thì không chịu nổi nữa, trong lòng khó chịu đau khổ, càng không có tâm trạng đi nghe bà nội bàn kế hoạch tổ chức hôn lễ cho Hoắc Minh Hiên.

“Thời gian không còn sớm nữa, bà ơi, cháu đi trước.” Liên Cẩm đứng lên, vẻ mặt âm u trầm trọng, trong mắt còn có ánh nước, bộ dáng đáng thương khổ sở quả thực khiến người khác thương tiếc, kỳ thật cô nàng cũng hy vọng bà nôj nhìn thấy mình như thế thì sẽ cảm thấy áy náy thương tiếc.

Lúc này bà nội mới nhớ ra Liên Cẩm vẫn còn ở trong này, thật ra bà rất áy náy với Liên Cẩm, vốn dĩ ban đầu bà rất hài lòng về Liên Cẩm, cảm thấy Hoắc Minh Hiên lấy cô cũng được, nhưng mà nhiều năm rồi, hai người cũng chẳng có động tĩnh, bà hiểu tính tình cháu trai bà, người nó không thích thì nó chẳng thèm để mắt, có lẽ là không có cảm giác gì với Liên Cẩm, chuyện tình cảm miễn cưỡng không được, Hoắc Minh Hiên không thích Liên Cẩm, điều này bà cũng biết nhưng vẫn luôn cố chấp, cũng không trách được bà, bà cũng thích Liên Cẩm, nhưng Hoắc Minh Hiên là cháu bà, Liên Cẩm không thể lấy cháu bà, tuy có hơi đáng tiếc nhưng cũng không có nghĩa là bà sẽ trách cứ người vợ mà cháu mình đã chọn, dù sao Liên Cẩm cũng chỉ là người ngoài, sao bà có thể vì một người ngoài mà trở mặt với cháu trai mình chứ?

Cho nên dù thấy áy náy với Liên Cẩm nhưng chuyện cũng đã rồi, bà chẳng thể làm gì được nữa. Nhìn con bé như vậy, thật ra bà cũng thấy đau lòng:“Cháu có chuyện sao? Bà bảo lái xe đưa cháu về nhé.” Bảo nó ở lại cũng khó chịu, không bằng để nó rời đi trước.

Nhưng Liên Cẩm nghe bà nói như vậy, trái tim hoàn toàn chìm xuống, đột nhiên cô nàng cảm thấy người nhà họ Hoắc này rất ti bỉ vô sỉ, lúc thích cô thì ngày ngày lôi kéo mời cô tới ăn cơm, bây giờ thấy cô không còn giá trị thì chẳng thèm đoái hoài gì đến nữa.

Liên Cẩm cắn răng, cố tỏ vẻ bình tĩnh:“Cám ơn bà, cháu có lái xe rồi.”

Nói xong, cô ả trừng mắt nhìn Hạ An An rồi bỏ đi.

Bà Hoắc cảm thấy xấu hổ, sợ cháu dâu nghĩ nhiều, Liên Cẩm vừa đi, bà lại vội vàng chuyển sàn đề tài chọn ngày để phân tán lực chú ý của Hạ An An.

Cuối cùng lễ cưới được tổ chức vào ngày mười lăm tháng này, còn hơn mười ngày, cũng đủ để mọi người chuẩn bị.

Mọi người còn nói chuyện hồi lâu, sau đó ăn trưa rồi mới đi.

Ở nhà họ Hoắc còn phải cố kỵ mặt mũi trưởng bối, Hạ An An không thể biểu hiện cảm xúc ra ngoài, nhưng bây giờ, lên xe rồi chỉ có hai người họ, trong lòng Hạ An An bắt đầu nổi lên một trận ghen tuông, có trái bom nổ chậm là Liên Cẩm luôn kẻ kè bên cạnh Hoắc Minh Hiên, cô cảm thấy không an toàn.

Hạ An An càng nghĩ càng cảm thấy phải trừ khử nó đi thì cô mới sống tốt được.

Hạ An An đảo mẳ, ngoan ngoãn đến bên cạnh Hoắc Minh Hiên, thân thiết ôm cánh tay anh, tựa cằm vào vai anh, mắt sáng lấp lánh lấp lánh, giọng nói ngọt ngào làm nũng, “Chồng ơi.”

Cơ thể cô dựa vào, laj nghe giọng nói mềm mại của cô, Hoắc Minh Hiên chỉ cảm thấy cả người lâng lâng bay bổng.

Tai anh đỏ lên, quay đầu nhìn cô, giọng cưng chiều,“Làm sao vậy?”

Hạ An An cọ cằm trên vai anh, nhăn mày, “Anh nói xem liệu Liên Cẩm có chạy tới nhà anh khóc lóc kể lể nữa không?”

Hóa ra là vì chuyện này? Xem ra chuyện của Liên Cẩm hôm nay đã làm cho cô cảm thấy bị uy hiếp.

Thật ra cô không cần lo lắng về Liên Cẩm, anh cũng chẳng để ý gì đến cô ta.

Có điều hành động hôm nay của Liên Cẩm đúng là rất quá đáng, phải biết rằng ngay từ đầu anh đã nói rõ suy nghĩ của mình với Liên Cẩm, anh nghĩ tuy mấy năm nay người lớn trong nhà lấy họ ra nói giỡn, nhưng trong lòng Liên Cẩm vẫn tự biết rõ, không ngờ rằng cô ta lại ảo tưởng đến mức này, còn chạy đến trước mặt bà nội khóc lóc!! Làm như anh bỏ cô ta không bằng, khó trách vợ anh nghĩ nhiều.

Nhưng cô vợ bảo bối của anh có thể hỏi như vậy chứng tỏ cô rất để ý đến anh? Hoắc Boss sướng rơn, cộng thêm một tiếng “Chồng ơi” của cô làm cho mọi lỗ chân lông trên người anh như nở ra.

Con thỏ của anh làm anh thoải mái như vậy, tất nhiên anh cũng sẽ không làm cô lo lắng:“Anh đã quyết định xếp cho Liên Cẩm sang chi nhánh nước ngoài rồi, em đừng lo.”

Ra nước ngoài? Xa quá ha ha.

“À.” Hạ An An cúi đầu lên tiếng, vùi mặt trong ngực anh, khóe miệng cong lên.

Hoắc Minh Hiên vươn tay ôm cô, ngửi hương vị trên người cô, cảm thấy rất viên mãn, anh giục lái xe:“Đi nhanh một chút.”

Hạ An An ngẩng đầu nhìn thế,“Sao vậy? Anh có việc gấp à?”

“È.” Hoắc Boss nhẹ giọng trả lời một câu, “Rất gấp.”

Hạ An An nhăn mày,“Hửm? Công ty xảy ra chuyện sao?”

Hoắc Boss không trả lời, xoa đầu cô vài cái, ghé vào tai cô nhẹ giọng nói: “Vội trở về sinh con.”

“…”

Ôi trời đồ khốn! Sao anh lại nghĩ đến việc này?!

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom