Ngoại truyện: Ác mộng (01)
Chuyển ngữ: Xeko
Nguồn: Xeko’s home
Ngày ấy, Hạ An An mơ một giấc mơ, cô thấy cơn ác mộng của Hoắc Minh Hiên lúc ở Đền Nguyệt…
“Minh San, hay thôi đi, tớ cảm thấy thế này không tốt đâu, tớ còn phải đến phòng tập nữa!”
Cô và Hoắc Minh San đang đứng trước cửa nhà trọ của Hoắc Minh Hiên, dù có là phòng của anh trai bạn nhưng cũng không thể lẻn vào, Hạ An An nghĩ trái nghĩ phải, càng nghĩ càng cảm thấy không thỏa đáng.
Hoắc Minh San chẳng coi lời cô ra gì, vừa lấy khoá mở cửa vừa nói: “Chẳng có gì là không tốt cả, mấy tháng nữa đến cuộc thi rồi, cậu đừng nghĩ gì hết, cứ lo chuẩn bị đi, phòng tập ở trường nát thí mồ, tập ở đấy không lên được đâu, phòng anh tớ lớn mà, uốn éo thế nào cũng được a ha ha ha.”
Vừa nói, cửa phòng đã mở, Hoắc Minh San túm cô đi vào,”Mau lại đây coi đi, chắc chắn cậu sẽ thích.”
Phòng rất lớn nhưng cũng rất trống trải, chính giữa để bộ ghế sofa, bên trái có một giá sách, trên để đầy sách và đồ cổ, phía sau giá sách là chiếc giường. Bên trái là phòng bếp và buồng vệ sinh, bởi vì không có vách tường ngăn trở, hơn nữa bài trí đơn giản cho nên căn phòng rất rộng rãi thoáng đãng, không gian đủ lớn, sân không trơn không gồ ghề, rất thích hợp để tập luyện.
Nhưng cô vẫn không yên lòng, “Thế cậu đã nói với anh cậu chưa?”
Hoắc Minh San phẩy tay lấp liếm,”Úi giời, yên tâm đi, tớ bảo anh tớ rồi, ông ý cũng đồng ý rồi.”
Kỳ thật cô chỉ nói thế cho Hạ An An yên tâm, anh cô tính tình cổ quái, rất ghét người ta động vào đồ của mình, lão này đánh thêm chìa khóa cho cô cũng là để lúc lão không ở nhà thì vẫn có người định kỳ đến quét dọn, nếu để lão ý biết mình lén đưa người lạ vào lúc không có lão ở đây thì có khi phi luôn đến bóp chết mình cũng nên, nhưng mấy tháng sau người mới về, lúc đó Hạ An An đã đi rồi, chỉ cần cô không nói thì chẳng ai biết cả.
Hạ An An nghe thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, Hoắc Minh San trông cô có vẻ rất hài lòng, vội bổ sung:”Anh tớ mấy tháng nữa mới về cơ, cậu cứ yên tâm ở đây tập luyện đi, đến lúc cầm cúp thì đừng quên tớ là được á há há.”
Hạ An An liếc xéo cô nàng,”Chưa gì đã tranh công rồi.”
Hoắc Minh San cười hì hì hai tiếng: “Được rồi được rồi, chìa khoá này cầm đi, dù sao chỗ này cũng gần trường, về sau học xong thì cậu qua đây ở luôn đi, cứ coi đây là nhà mình, đừng ngại.” Nhân tiện nói: “Thế giờ tớ về nhá, cậu cứ tập đi.”
Minh San là người hấp tấp, vừa nói xong đã phi ngay ra cửa.
Hạ An An đứng một mình trong phòng, nhất thời lạc lõng, phòng của Hoắc Minh Hiên giống hệt như con người anh, ngắn gọn giỏi giang lại làm cho người ta có cảm giác lạnh lùng áp bách, cô từ từ ngồi xuống ghế sa lon, điều chỉnh hô hấp để cho mình chậm rãi thích ứng nơi này, cho đến khi xác định mình có đủ dũng khí để sống ở đây, cô xắn tay áo đứng lên quét phòng, quét dọn sạch sẽ rồi mới lấy mp3 ra bật nhạc để tập luyện.
Đây là tiểu khu rất yên tĩnh, khác hẳn với phòng tập ồn ào ở trường, hơn nữa chỗ này còn có buồng vệ sinh độc lập, không còn phải chịu cái cảnh người đầy mồ hôi mà vẫn phải xếp hàng chờ tắm, huống chi ở đây không bị gò bó về thời gian, cô có thể tập đến khuya cũng chẳng ai nói gì, tiện rất nhiều.
Tắm giặt xong, Hạ An An còn cẩn thận lau chùi phòng tắm, ngay cả một cây tóc bé tin hin cũng không để lại, dù sao đây cũng là phòng của người khác, cô ở đây đã không tiện rồi, càng không thể để lại bất cứ thứ gì.
Cô không ngủ trên giường, dù sao cũng là nhà đàn ông, một đứa con gái chạy đến ngủ trên giường người ta thì đúng là không thể nào nói nổi. Trải cái thảm trên salon, dùng quần áo làm chăn, cũng may giờ là mùa hè, ngủ thế cũng không lạnh.
Ở đây vài ngày, cuối cùng Hạ An An cũng thích nghi được với căn phòng đơn giản đến lạnh lẽo này.
Hôm nay là thứ bảy, không có tiết, rảnh cả ngày để luyện tập, Hạ An An dậy từ rất sớm, ăn sáng, bật mp3, bắt đầu tập múa.
Vì để hoà vào bản nhạc, mỗi lần tập cô đều mở âm lượng lớn, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình mà không nghe thấy tiếng cửa mở.
Một cái quay vòng, cúi đầu, ngả lưng, má dán vào tay, đầu ngón tay mang theo thân thể đứng dậy, nâng cằm.
Rồi, cô thấy ở gần đó có người.
Anh mặc áo trắng quần đen, trong trí nhớ của cô, mỗi lần gặp, anh đều có dáng vẻ gọn gàng chỉnh chu, nhưng bây giờ trông anh rất chật vật.
Tóc rối bù, áo sơmi bị mở mấy cúc, cổ áo cái gập cái dựng lộ ra lồng ngực rắn chắc.
Khuôn mặt đẹp trai tái nhợt như bị bệnh, hai mắt bị sắc đỏ che mờ, dưới mắt có quầng thâm, giống như đã mấy ngày rồi không ngủ.
Vội vàng ngừng lại, cô căng thẳng nhìn anh: “Anh…anh Hoắc… Sao… sao anh đã về rồi?”
Anh nhíu mày nhìn cô,”Sao cô lại ở chỗ này?” Giọng nói khàn khàn áp lực, giống như đang cố kiềm chế cái gì.
Hạ An An nghe xong thì ngơ ngác, không phải Minh San nói đã báo với anh một tiếng rồi sao? Bằng không thì sao anh ấy lại hỏi vậy?
Không lẽ Minh San lừa mình?
Suy đoán này làm cô cảm thấy bất an, tuy cô chỉ gặp Hoắc Minh Hiên có mấy lần, nhưng vì người đàn ông này khí tức quá lớn, mỗi lần gặp anh cô đều thấy sợ, nếu để anh biết cô tự tiện ở trong nhà mình, chắc chắn sẽ không tha cho cô.
Dù vậy, cô vẫn bình tĩnh nói: “Anh Hoắc, em xin lỗi, không được anh đồng ý đã tự tiện ở nhà anh.”
Hoắc Minh Hiên không nói nữa, xoay người đi về phía ghế sofa, Hạ An An phát hiện bước đi của anh lảo đảo, nhưng anh vẫn cực lực khống chế, ngồi xuống ghế một cách tao nhã.
Anh tựa đầu ra sau, hai mắt nhắm chặt, cô phát hiện gân xanh trên trán anh giật giật, sắc mặt tái mét đáng sợ, ngực phập phồng kịch liệt, trông rất khổ sở.
Hạ An An thận trọng đi qua, cắn môi, “Anh Hoắc, anh không sao chứ? Có phải bị bệnh không?”
Đợi hồi lâu không nhận được lời đáp, Hạ An An bồn chồn vò góc áo, cô không rõ anh thế này là đang khó chịu hay tức giận.
“Em xin lỗi! Em không biết Minh San chưa nói với anh!”
Anh không trả lời, cô lại phát hiện gân xanh trên trán anh càng ngày càng giật mạnh, gò má run lên, bởi vì lý do gì đó mà không ngừng thở gấp.
Hạ An An bị dáng vẻ này của anh doạ sợ, lúc cô còn đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, anh đột nhiên mở mắt, cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn rạch lên mu bàn tay.
Hạ An An giật mình che miệng, nhìn anh với vẻ không thể tin, anh rạch rất sâu, máu tươi chảy ra ồ ồ.
Không kịp nghĩ nhiều, Hạ An An vội vàng chạy tới cạnh anh, luống cuống tay chân rút khăn giấy trên bàn giúp anh cầm máu.
Nhưng một khắc cô đụng vào, anh giống như bị kim đâm, nhảy dựng lên, gằn từng tiếng, “Cút ra ngoài! Lập tức cút ra ngoài!”
Trông anh rất đáng sợ, đôi mắt đỏ rực như màu máu, khuôn mặt đẹp trai vì khổ sở mà trở nên méo mó.
Hạ An An không biết anh bị làm sao, vết thương trên tay anh vẫn không ngừng chảy máu nhưng hình như anh không nhận ra.
Cô hít sâu một hơi, vội vàng đứng lên, lấy túi xách đặt trên giá, lúc đi còn không quên nói với anh: “Xin lỗi vì đã tự tiện ở nhà anh, miệng vết thương của anh rất sâu, nên nhanh chóng xử lý đi.”
Sau đó cô đi ra cửa, tay vừa đặt lên nắm vặn liền nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, Hạ An An nghi hoặc, muốn quay đầu nhìn, một đôi tay to đột nhiên vòng ôm lấy cô, ngay sau đó, cô ngã vào lồng ngực tràn đầy hơi thở nam tính.
Hạ An An sợ tới mức tóc gáy dựng hết lên, “Anh Hoắc…anh… anh làm gì vậy?”
Bàn tay anh như gọng kìm ôm siết lấy, chôn mặt trên cần cổ Hạ An An, tham lam hít thở hương vị trên người cô, cô cảm nhận được đôi môi bỏng rẫy của anh dừng lại trên mặt mình, cả người giống như bị sét đánh.
“Anh…… anh Hoắc, anh làm gì vậy? Mau thả em ra! Mau thả em ra!”
Tiếng thở gấp nặng nề phun ồ ồ bên tai, giọng nói của anh đã khàn đến mức quái dị:”Tha thứ cho anh, anh không còn khống chế được nữa, An An!”
Còn chưa kịp hiểu anh nói gì, anh đã bế bổng cô lên, ném về giường.
Đây là lần đầu tiên Hạ An An cảm thấy sợ hãi như vậy, cầu cứu, kêu rên đều không có tác dụng gì, cô khóc khàn cả giọng, dùng hết sức lực cũng không thể thoát ra.
Oán hận, bất đắc dĩ, tuyệt vọng, như chiếc nanh của mãnh thú cắn xé trên người, đau đớn thống khổ không thể diễn tả bằng lời.
Mặc cho người đàn ông trên người dịu dàng hôn nước mắt trên mặt cô thế nào, dù cho anh van cầu xin lỗi cô thế nào, dù cho anh gọi tên cô như phát điên thế nào, cũng không thể bù lại những thương tổn mà anh đã gây ra.
Ác mộng không biết giằng co bao lâu, trước khi anh kết thúc, cô đã hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại trời đã xế chiều, có vài tia nắng cuối ngày rọi vào cửa sổ, Hạ An An khó khăn mở mắt, người đau không chịu nổi.
Vết máu loang lổ trên giường, người cô đã được mặc quần áo, cô thấy anh ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, đã đổi một bộ đồ khác, vết thương trên tay cũng đã được băng bó cẩn thận, anh cúi đầu hút thuốc, bên chân toàn mẩu đầu lọc.
Ngoại truyện: Ác mộng (02)
Chuyển ngữ: Xeko
Nguồn: Xeko’s home
Cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, anh từ từ ngẩng đầu, thấy cô tỉnh, đôi mắt thâm trầm nhìn cô, miệng mấp máy nhưng nói không ra lời.
Hạ An An thấy anh, trong đầu chợt hồi tưởng lại chuyện đáng sợ ban nãy, cô lui về sau, trừng anh oán hận rồi bỏ xuống giường, ngay cả giày cũng không kịp mang, quơ lấy chiếc túi rơi trên đất rồi chạy thẳng ra ngoài.
Cô chạy rất nhanh, cứ như phía sau là cơn hồng thuỷ ầm ầm đổ đến, bất chấp chân trần chạy trên đất đau điếng, cô chạy như điên về phía trước. Cho đến khi một chiếc xe hơi màu đen đỗ chặn trước mặt, anh bước ra khỏi xe, Hạ An An hoảng hốt, không ngừng lui về sau.
Thấy cô như vậy, Hoắc Minh Hiên vốn muốn bước lại gần liền dừng lại.
Dáng vẻ anh không chút chật vật, quần áo đã đổi một bộ khác, chỉnh chu tao nhã, anh nhìn cô một chốc, chợt lên tiếng: “Anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Sự bình tĩnh của Hoắc Minh Hiên hoàn toàn trái ngược với sự hoảng hốt sợ hãi của Hạ An An, bới vì anh quá bình tĩnh, bề ngoài quá tao nhã, Hạ An An càng nhìn càng thấy ghét.
Trước kia, mỗi lần gặp anh cô đều thấy sợ hãi, nhưng giờ khác rồi, Hạ An An cười trào phúng: “Anh muốn chịu trách nhiệm thế nào?”
“Chúng ta kết hôn đi.” Anh đã suy nghĩ rất kỹ, hoàn toàn không phải tuỳ hứng nhất thời.
Hạ An An cảm thấy rất buồn cười, cô lạnh lùng đáp trả: “Tôi không cần anh Hoắc phải chịu trách nhiệm, coi như chuyện này chưa từng xảy ra, nếu như anh Hoắc thật sự muốn chịu trách nhiệm thì tôi chỉ có một hy vọng, đó là về sau anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Sau đó cô vòng qua xe anh bỏ đi.
Nhưng lúc cô sắp đi qua, anh chợt giữ cổ tay cô lại rồi buông ra, giọng vồn vã: “Em không đi giày, anh đưa em về.”
Hạ An An chẳng muốn nhìn anh thêm cái nào nữa: “Không cần.”
Vừa lúc hôm nay Hoắc Minh San phải đến trường lấy tài liệu, gặp Hạ An An ở gần ký túc xá. Nhìn thấy cô ở đây, Hoắc Minh San rất kinh ngạc: “An An, không phải cậu đang tập múa ở nhà à? Sao đến trường rồi?”
Gặp lại Hoắc Minh San, Hạ An An nghĩ, nếu như không phải bị Minh San lừa thì làm sao cô lại ở nhà Hoắc Minh Hiên.
Hoắc Minh San thấy cô nhìn mình trừng trừng, nhất thời đề cao cảnh giác, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Hoắc Minh San, không ngờ anh cậu lại là kẻ mặt người dạ thú!”
Hoắc Minh San nghĩ cô nói mớ: “Cái gì thế?”
“Nể tình chúng ta là bạn tốt, tôi không so đo nữa, muốn biết xảy ra chuyện gì thì tự về hỏi anh cậu đi.”
Hạ An An nói xong liền bỏ đi, Hoắc Minh San không hiểu ra sao, vội vàng đuổi theo: “Là sao? Hay là anh mình về?”
Hạ An An đi thẳng lên lầu, Hoắc Minh San không lấy được đáp án, chỉ đành phẫn nộ rời đi, xem ra chỉ có thể tìm đáp án từ anh mình thôi.
Trở về ký túc xá, Hạ An An tắm rửa cả ngày, cũng chẳng còn sức lực mà tập luyện.
Buổi tối cô không ngủ được, trong đầu luôn quanh quẩn sợ hãi sự việc xảy ra lúc sáng, vậy là sáng hôm sau dậy trễ, cô phải vội vàng đánh răng thay quần áo. Thời gian không còn nhiều, cô không thể để chuyện kia làm ảnh hưởng đến cảm xúc của mình.
Tập luyên trong tình trạng như vậy rất khó khăn, bây giờ chẳng nghĩ được nhiều thứ, chỉ có thể cố gắng tĩnh tâm mà luyện tập, nhưng hôm nay tâm trạng không tốt, tập đến buổi chiều đã thấy kiệt sức.
Lúc về ký túc xá lại gặp Hoắc Minh San, phòng ngủ của họ có bốn người, nhưng giờ hai người đã dọn đi, nay chỉ còn lại cô và Hoắc Minh San ở.
Hoắc Minh San hiển nhiên là cố ý chờ cô, vừa thấy cô vào đã đứng lên, ánh mắt phưc tạp nhin cô. Vẻ mặt quái dị như thế chứng tỏ đã biết hết mọi việc.
“An An, xin lỗi, mình không biết anh ấy đột nhiên quay về, nhưng cậu phải tin anh ấy, anh mình không phải là người như vậy. Hôm đó do say rượu mất lý trí mới làm ra việc như thế….”
“Quên đi, về sau đừng nhắc lại chuyện này nữa, cũng đừng nhắc đến anh ta nữa, mắc kệ là do rượu say loạn tính hay gì thì việc anh ta đã làm sẽ không bao giờ có thể thay đổi được, giờ tôi mệt lắm, cần phải đi nghỉ rồi.”
“Tớ…” Hoắc Minh San muốn nói gì nhưng nhìn vẻ mặt của cô lại không dám nói nữa.
Hạ An An không để ý nữa, tắm giặt thay đồ xong rồi trèo lên giường ngủ.
Từ đó về sau, quan hệ của cô và Hoắc Minh San hoàn toàn thay đổi, tuy cùng một phòng nhưng gặp mặt cũng chỉ chào hỏi, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu nhưng không còn thân thiết như trước.
Cô nghĩ chuyện này cứ qua đi như thế, cuộc sống lại trở lại như lúc ban đầu, cô vẫn bận rộn với lý tưởng của bản thân. Nhưng đến một ngày, cô ngất xỉu ở phòng tập, cuộc sống của cô thay đổi hoàn toàn.
Cô được Hoắc Minh San và bạn học đưa đến viện, sau đó nghe phải hung tin.
“Cô mang thai hai tháng rồi.” Bác sĩ thông báo.
Hệt như sét đánh ngang tai, Hạ An An nhìn bác sĩ, ngơ ngác lặp lại: “Mang thai, mang thai…”
Hoắc Minh San rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, cô thấy ánh mắt phức tạp của bạn học, lập tức đuổi người: “Mọi người cứ về trước đi, có mình ở đây với An An được rồi.” Mấy nữ sinh kia không thân với Hạ An An, hơn nữa tin tức này nhạy cảm, họ cũng chỉ nói mấy câu khách khí rồi về luôn.
Hoắc Minh San nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hạ An An, cô ngồi xuống cạnh giường, kéo tay Hạ An An, do dự hồi lâu mới thận trọng nói: “An An … đứa nhỏ này…”
Hạ An An dột nhiên tỉnh khỏi giấc mộng, kiên quyết nói: “Bác sĩ, Tôi muốn phá thai, có thể làm luôn được không?”
Bác sĩ còn chưa trả lời, Hoắc Minh San đã vội vàng nói: “An An, cậu bình tĩnh lại đi, đừng quyết định vội vã như vậy, dù sao anh Minh Hiên cũng có trách nhiệm với đứa nhỏ này, để tớ gọi anh ấy đến đây rồi giải quyết nhé?”
Đối với Hoắc Minh Hiên, Hạ An An hy vọng cả đời này không gặp lại, giờ còn muốn cô nghĩ cách giải quyết cùng anh ta, Hạ An An hoàn toàn bỏ lơ lời cô, nói với bác sĩ: “Bác sĩ, xin hãy sắp xếp cho tôi, tháng sau tôi có cuộc thi quan trọng, không thể giữ đứa bé này được.”
Bác sĩ nhìn hai người, suy nghĩ một chốc rồi nói: “Được, nhưng trước phải kiểm tra sức khoẻ của cô đã.”
Hạ An An thở phào nhẹ nhõm: “Vâng, tôi đi kiểm tra ngay đây.”
Hoắc Minh San muốn ngăn cô nhưng bị cô xem như không khí.
Hoắc Minh San vô cùng lo lắng, vội vàng gọi cho Hoắc Minh Hiên. Hoắc Minh Hiên đến rất nhanh, trước khi Hạ An An kiểm tra xong, anh đã tới rồi: “Cô ấy đâu?”
Nói thật, cô chưa giờ thấy anh mình lo lắng như thế, từ trước đến nay gặp chuyện gì anh ấy vẫn rất bình tĩnh, dù núi có sập cũng không lung lay, nhưng bây giờ, giọng nói của anh đã không nén được lo lắng.
Hoắc Minh San chỉ vào phòng: “Còn đang kiểm tra.” Cô thấy Hoắc Minh Hiên thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi kiểm tra xong, có thể làm phẫu thuật hay không còn phải chờ kết quả kiểm tra của bác sĩ, Hạ An An về phòng nghỉ ngơi trước.
Hạ An An về phòng, bên trong có thêm một người, thấy anh, cô giật mình, mặc dù chuyện xảy ra đã lâu nhưng vẫn để lại bóng ma tâm lý.
Cô trừng mắt nhìn Hoắc Minh San, hiển nhiên là do cô ấy gọi Hoắc Minh Hiên đến.
Hoắc Minh San bất chấp mọi viêc, vội vàng khuyên can: “An An, phá thai không tốt cho cơ thể đâu, cậu nghĩ lại đi.”
Hạ An An lạnh lùng nói, “Tôi quyết rồi.”
Hoắc Minh San nhìn Hạ An An rồi lại trừng mắt nhìn Hoắc Minh Hiên, trách anh sao không nói lời nào. Đúng lúc này, bác sĩ đã có kết quả xét nghiệm: “Cô Hạ, cơ thể cô không hợp để phá thai, tôi khuyên cô nên giữ lại đứa bé.”
Hạ An An nhìn nhìn bác sĩ một cách kinh ngạc: “Tại Sao?”
“Tử cung của cô không tốt, nếu cố gắng phá thai thì sẽ không còn cơ hội mang thai nữa, bây giờ cũng không thích hợp dùng thuốc, nếu dùng sẽ phải nghỉ ngơi ít nhất một tháng mới có thể hoạt động lại như thường, vừa rồi tôi nghe cô nói muốn tham gia giải đấu, như vậy không được, nếu cố quá cũng sẽ dẫn đến vô sinh.”
Tin này như sấm giữa trời quang, mỗi người nghe xong lại có cảm xúc khác nhau.
Hoắc Minh San ngồi xuống bên giường, nắm tay cô khuyên nhủ: “An An, nếu như vậy thì đừng làm nữa, được không?”
Hạ An An giật tay về, cô nhìn bác sĩ, gằn từng tiếng một: “Xin bác sĩ, bất kể thế nào tôi cũng phải bỏ đứa bé này!”
Hoắc Minh San vừa nghe thấy vậy, nhất thời nóng nảy: “An An, cậu điên à?”
Bác sĩ cũng khuyên nhủ: “Cô Hạ, mong cô suy nghĩ cẩn thận, đây là cơ hội duy nhất để cô được làm mẹ.”
Cuộc thi đã sắp diễn ra, bất kể thế nào cô cũng không bỏ được, cô đã hy sinh rất nhiều vì giải đấu, không gì có thể cản được cô.
Bác sĩ cảm thấy khó xử, nhìn những người trong phòng, chưa biết phải trả lời thế nào.
“Các người đi ra ngoài trước đi, tôi nói chuyện với cô ấy.” Từ khi xuất hiện, anh vẫn chưa nói lời nào, lúc này đột nhiên lên tiếng, khí thế mạnh mẽ khiến cho mọi người không dám kháng cự.
Bác sĩ nghe anh nói cũng không dị nghị, nhìn Hạ An An một giây rồi đi ra ngoài, Hoắc Minh San cũng đi theo.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, phòng không nhỏ, nhưng vì khí thế của anh quá mạnh mẽ, Hạ An An có cảm giác bị áp bức.
Cô nhìn sang nơi khác, lạnh lùng hỏi: “Anh muốn nói gì với tôi?”
“Bác sĩ vừa nói nếu em bỏ đứa bé thì có thể sẽ bị vô sinh, mặc dù em cho rằng không sao, nhưng có chắc nếu như bỏ đứa bé thì em sẽ giành chiến thắng không, hơn nữa, sau khi phá thai, sức khoẻ không thể nhanh chóng hồi phục lại như ban đầu, không thể có trạng thái thi đấu tốt nhất, tỷ lệ thất bại là rất cao.”
Hoắc Minh Hiên đã đâm trúng vào vấn đề mà cô vẫn giấu trong lòng không dám đối mặt, không thể phủ nhận, nhưng vẻ mặt và thái độ của anh làm cô tức giận.
Hạ An An hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Chuyện của tôi không cần anh lo!”
Hoắc Minh Hiên nhìn cô: “Em nên nhớ, đứa bé mà em muốn bỏ cũng là con của anh!”
* * *
Bình luận facebook