• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cuộc sống hạnh phúc (7 Viewers)

  • Ngoại truyện : Ác mộng 3~4

Ngoại truyện: Ác mộng (03)

Chuyển ngữ: Xeko

Nguồn: Xeko’s home

Tay đặt bên sườn nắm chặt, Hạ An An trào phúng nói, “Anh Hoắc, anh không có tư cách nói như vậy, anh đừng quên, anh đã làm hành động cầm thú gì mới có thể khiến tôi mang thai.”

Sống lưng Hoắc Minh Hiên cứng đờ, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ, “Mặc kệ là chuyện gi, anh chỉ biết đứa bé trong bụng em bây giờ là con của anh, anh chưa bao giờ trốn tránh trách nhiệm, anh nói rồi, anh sẽ chịu trách nhiệm, anh sẽ lấy em.”

“À” Hạ An An cười khẽ một tiếng, trong mắt tràn đầy trào phúng, “Anh cho rằng tôi sẽ lấy thằng khốn nạn đã cưỡng hiếp tôi sao?”

Đôi mắt thâm trầm của Hoắc Minh Hiên lóe lên một chút khác thường,”Đúng, anh là thằng khốn, nhưng anh vẫn phải nhắc nhở em, nếu em còn có lý trí thì tốt nhất nên lấy anh, chờ sinh ra đứa nhỏ rồi, cơ thể em hoàn toàn khôi phục, em vẫn có thể khiêu vũ, vẫn có thể giành được thứ em muốn, nhưng nếu giờ em hành động theo cảm tính, rất có khả năng sau này em không bao giờ có thể khiêu vũ được nữa.”

“Anh…” Hạ An An hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không tìm ra lời nào để phản bác lại.

“Em không còn thời gian lo lắng đâu, giờ em chỉ có thể lấy anh, bằng không, một nữ sinh ngay cả mình còn không lo được, căn bản không nuôi được trẻ con, em lấy anh, anh sẽ chăm sóc em cả đời, chỉ cần anh sống một ngày, em và con sẽ không phải lo gì cả.”

Hạ An An phẫn hận quay đi, không muốn thấy anh nữa, hiện tại cô đã bình tĩnh hơn không ít, hơn nữa sự phân tích của anh cũng đã chỉ ra những vấn đề mà cô sắp phải đối mặt, nếu chuyện đã như thế này, giờ cô có hận, có khổ sở, có giãy dụa cũng không giải quyết được chuyện gì, chi bằng tỉnh táo mà đối mặt.

Nếu cô không thể mạo hiểm phá thai, như vậy cũng chỉ có thể nghe theo lời anh nói, chọn cách lấy anh.

Tuy không cam lòng, nhưng đây là cách giải quyết tốt nhất.

“Được, chúng ta kết hôn, nhưng sau khi sinh nó, ghi tên vào sổ hộ khẩu rồi, phải ly hôn.”

Khuôn mặt Hoắc Minh Hiên trở nên khó coi,”Đến lúc đó nói sau.”

Nếu đã quyết định như vậy, Hạ An An cũng không nghĩ nhiều nữa cho mệt não, giờ cô đã mang thai hai tháng, khiêu vũ là không thể, trước mắt chỉ có thể thời tạm nghỉ học, chờ sinh con ra rồi lại tiếp tục theo đuổi ước mơ.

Cô và Hoắc Minh Hiên nhanh chóng đi đăng ký, tổ chức hôn lễ, đối với đám cưới này cô cũng chẳng mong chờ gì, toàn bộ quá trình cứ như là trâu bắt chó đi cày, người khác nói làm cái gì thì làm cái đó, hơn nữa cô đã quyết định ly hôn, cho nên đối với những thứ xung quanh Hoắc Minh Hiên, cô cũng chẳng thèm để ý, bao gồm người nhà anh có những ai, anh làm nghề gì, cô không biết, giờ cô chỉ chờ, chờ đứa bé được sinh ra.

Có lẽ là sợ cô bị ám ảnh bởi căn phòng kia, sau khi kết hôn, Hoắc Minh Hiên đã mua một căn biệt thự ở đường Kim Nguyên, phòng ở rất lớn, ngoại trừ Hoắc Minh Hiên cũng chỉ có cô và dì giúp việc sống.

Mẹ Hoắc Minh Hiên và Hoắc Minh San thường xuyên đến biệt thự, nhưng bởi vì có chuyện kia nên cô có khúc mắc với người nhà họ, cũng không còn thân thiết với người họ như xưa nữa.

Hoắc Minh Hiên cũng không phải người hay nói, hơn nữa cô còn cố ý gấy bất hoà với anh, cho nên sau khi kết hôn, hai người chẳng trao đổi gì. Nhưng sau khi lấy cô về, anh rất hay mua cho cô mấy đồ này nọ, cũng không biết tại sao, những thứ anh mua đều là thứ cô thích, quần áo, giày, hoa quả, đồ ăn vặt, trong nhà chưa bao giờ thiếu mấy thứ này.

Biết cô không muốn nói chuyện với anh, anh luôn yên lặng để đồ mua về ở cửa, hôm sau cô phát hiện sẽ lấy dùng.

Cứ như vậy, tám tháng sau sinh con, tất cả mọi người đều vô cùng vui sướng, ngay cả Hoắc Minh Hiên là kẻ bất cẩu ngôn tiếu cũng thiếu chút nữa oà lên khóc, nhưng cô chẳng có cảm giâc gì, thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt nhìn con lấy một cái, đối với đứa bé này, cô thật sự không thích.

Sinh con ra, Hạ An An cố gắng tự chăm sóc mình, chờ đợi lâu như thế, rốt cục cô cũng có thể quay lại học, lại có thể khiêu vũ, may mà lúc mang thai cô được tẩm bổ, nhưng cũng không béo lên bao nhiêu, không đến hai tháng, dáng người đã khôi phục lại như lúc ban đầu.

Nếu không còn gì vướng bận, vậy đã đến lúc đề cập đến chuyện ly hôn.

Hôm ấy Hoắc Minh Hiên đang ngồi trong phòng khách chơi với con, anh rất thích đứa bé, lúc sinh con ra cô chẳng mang gì đến nó, nhưng anh làm cha lại rất yêu thương đứa bé.

Cô ngồi xuống đối diện anh, Hoắc Minh Hiên thấy cô, bồng đứa bé ra trước,”Có muốn ôm con một cái không? Trông nó rất giống em.”

Trẻ con bị đóng tã lót, má phúng phính đỏ hồng như trái táo, đôi mắt to đen láy, nó chớp mắt nhìn cô, cười khanh khách, hai cái tay béo mập vung lên, giống như muốn bắt cái gì.

Hạ An An chỉ nhìn một cái rồi thôi, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề,”Anh có nhớ lời lúc trước không, sinh con xong sẽ ly hôn, giờ sinh rồi, cũng có tên trên sổ hộ khẩu rồi, chúng ta cũng nên nói lại chuyện ly hôn chứ?”

Khuôn mặt khó có được ôn hoà của Hoắc Minh Hiên lại trở nên lạnh lẽo, “Anh sẽ không ly hôn.” Anh nhấn từng chữ, hiển nhiên là không cho đối phương đường lui.

Hạ An An nghe xong, vô cùng tức giận, “Nhưng lúc trước anh đã…”

“Lúc ấy anh chỉ nói, sinh con đã rồi tính sau.”

Hạ An An hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh:”Anh cảm thấy như này có ý nghĩa sao? Giữa chúng ta chỉ là sai lầm, giờ sai lầm đã được giải quyết rồi, cũng nên chia tay đi.”

“Anh nhắc lại, anh sẽ không ly hôn.”

“Anh…”

“Em cũng đừng mong có thể chạy trốn, chỉ cần em còn là vợ anh một ngày, cho dù em có trốn tới chân trời góc biển, anh cũng sẽ bắt em về!”

“Hoắc Minh Hiên!!”

“Về sau đừng nhắc tới chuyện ly hôn nữa, trừ phi anh chết, bằng không cả đời này em đều là vợ của Hoắc Minh Hiên anh.” Anh nói xong lời này, cũng không muốn nhiều lời với cô nữa, ôm con đi luôn.

Hạ An An chợt ngộ ra, mình hiểu lầm rồi, lúc trước cô nghĩ Hoắc Minh Hiên lấy cô là vì muốn đứa con, nhưng giờ cô mới phát hiện, chuyện không đơn giản như thế.

Tuy rất tức giận với người này, nhưng nếu anh không chịu ly hôn, cô cũng hết cách, hơn nữa cô biết, anh nói như vậy không phải nói chơi, cho nên cô không có khả năng trốn khỏi tay anh.

Bỏ đi, lấy ai cũng được, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc khiêu vũ, anh và đứa bé có thế nào cũng không liên quan gì đến cô.

Nghĩ thông suốt rồi, Hạ An An cũng không đi tìm Hoắc Minh Hiên nhắc lại chuyện ly hôn nữa, chẳng qua bởi vì chuyện này, thái độ của cô đôi với anh càng thêm lạnh nhạt.

Ở nhà nghỉ ngơi hai tháng, Hạ An An chính thức trở lại trường học, lúc trước cô bảo lưu kết quả một năm, cho nên giờ có thể tiếp tục học năm ba.

Quay lại trường học, Hạ An An vui vẻ không thôi, những chuyện xảy ra một năm này rất nhanh bị cô vứt lại phía sau.

Nhưng cô nhanh chóng phát hiện, thực tế không như cô tưởng tượng.

“Hạ An An, em đang làm gì vậy? Sao lại có thể nhảy sai động tác này?!”

Lúc này tập luyện cho một cuộc thi nhỏ, nếu là trước kia, cô sẽ không bao giờ lãng phí thời gian vào những cuộc thi như thế này, nhưng bây giờ, vì không múa một năm rồi, cô bắt đầu đi từ những thứ đơn giản nhất, mà cuộc thi nhỏ này lại là một cơ hội tốt.

Hạ An An không ngờ rằng, rõ ràng là động tác đơn giản nhưng cô lại tập sai, giáo viên dạy múa vốn là người ôn hoà, nhưng bởi vì cô không ngừng tập sai, giờ bà cũng bắt đầu cáu gắt, bạn bè xung quanh cũng có sự phê bình kín đáo.

Hạ An An vội vàng xin lỗi, biên đạo múa thấy cô có thái độ thành khẩn thì không truy cứu nữa.

Tại sao có thể như vậy, cho dù là một năm không khiêu vũ, nhưng sao có thể tập sai ngay cả cái cơ bản nhất? Hơn nữa cô nhận thấy cơ thể mình không còn được như trước, trước kia, bất kể tập bao lâu cũng không mệt, nhưng giờ chỉ tập một chốc đã mệt đứt hơi.

Bởi vì trạng thái không tốt, hơn nữa còn có gánh nặng trong lòng nên sau đó, Hạ An An thường xuyên phạm phải sai lầm, chuyện này không thể không làm cho biên đạo múa cáu gắt, tập trung chỉ dẫn cho một mình cô, mà như vậy lại càng làm cho những thành viên khác bất mãn.

Trở lại đường Kim Sơn, Hạ An An có chút uể oải, nhưng cô nhanh chóng tự cổ vũ chính mình, là vì lâu không khiêu vũ nên mới thế, chỉ cần tìm lại cảm giác là được.

Sau khi kết hôn, Hoắc Minh Hiên đã chuẩn bị cho cô một phòng tập riêng, nhưng vì cô còn hận anh, ngay cả quần áo anh mua cũng chẳng mặc, thế nên dù phòng tập có tốt như nào cô cũng chẳng màng đến.

Nhưng bây giờ, nghĩ đến tiến độ của mình không bằng những người khác, cô cũng chỉ có thể tập ở đây.

Cô nghĩ, chỉ cần mình tìm lại được cảm giác quen thuộc khi khiêu vũ thì mọi thứ lại trở lại như trước.

Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán.

“Hạ An An, em đang làm gì vậy? Tập trung đi!”

“Hạ An An, chân nâng sai rồi, không nhận ra à? Yêu cầu thấp thế mà cũng không làm được là sao hả?!!”

“Hạ An An, em đang làm đônjg tác gì đấy?! Em tưởng các học viên khác sẽ chờ em à?”

“Trời ạ, rốt cuộc cô ta có biết múa không thế?”

“Đúng đấy, làm hại bọn mình phải tăng thời gian huấn luyện.”

“Không biết thì đừng có tham gia nữa, làm ảnh hưởng đến người khác quá.”

Đã ba tháng trôi qua, nhưng cô vẫn liên tục mắc lỗi, Hạ An An phát hiện thân thể mình ngày càng không được, có đôi khi không phải do cô không thể múa tốt, mà là không đủ sức để làm.

Cuộc sống luôn như thế, mình càng sợ cái gì thì sẽ càng làm sai cái đó, Hạ An An lâm vào trạng thái sợ hãi tuần hoàn, cô không ngừng luyện tập, không ngừng cố gắng, cuối cùng không ngừng thất bại, bị bạn học xem thường, Hạ An An càng lúc càng sốt ruột, càng lúc càng để ý đến sai lầm của mình, cuối cùng, cô không làm được động tác đơn giản nhất.

Sau đó, cô bị loại khỏi đội hình thi đấu.

Nhưng Hạ An An làm sao dễ dàng từ bỏ!! Cô muốn đứng lên, muốn giành được vinh quang.

Cô bắt đầu tập múa đêm ngày, không ngừng ngã xuống không ngừng đứng lên, ngã xuống lại đứng lên, nhưng sự vớt vát cuối cùng chẳng đem lại kết quả gì, động tác của cô bị coi là cứng nhất trong tất cả học viên, cứng đến mức ngay cả cô cũng phải xấu hổ.

Hạ An An đột nhiên thấy sợ khiêu vũ.

Vì để cho mình thả lỏng, cô để hạ thấp yêu cầu xuống, trong mấy ngày, cô giảm bớt những động tác khó, bắt đầu từ những động tác cơ bản, nhưng cô phát hiện, thời gian mình tập càng ngày càng ít, có lúc mới nhảy được nửa tiếng đã mệt, hơn nữa khả năng phối hợp của thân thể cũng ngày càng kém, động tác hơi phức tạp, cô sẽ lại mắc lỗi.

Vì sao lại như thế, vì sao? Chẳng lẽ nói cô thật sự không thể quay lại khiêu vũ sao?!!

Hạ An An nằm im trên sàn nhà, bởi vì động tác sai, cô bị trật chân, người mệt không chịu được, cô đã chẳng còn sức để đứng lên.

“Em làm sao thế?”

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân, cô chậm rãi ngẩng đầu, từ trong gương nhìn thấy người đi vào là Hoắc Minh Hiên.

Anh ta, chính anh ta đã huỷ hoại cuộc sống của cô, là anh ta khiến cô trở nên thê thảm như bây giờ, là anh ta làm cho cô không thể đứng lên khiêu vũ, là anh ta!!

Hạ An An khó khăn nâng người dậy, lạnh lùng nhìn anh qua gương, mày anh nhăn lại, trong mắt mang theo vài phần lo lắng, “Trên đất lạnh lắm, em mau đứng lên đi.”

Cô từ đứng dậy, lạnh nhạt nhìn anh một cái, chẳng nói gì, đi ra khỏi phòng.

Hôm sau, cô đến trường làm thủ tục thôi học, nếu không còn khiêu vũ được nữa thì cứ tiếp tục ở lại cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Từ đó về sau, Hạ An An không gượng dậy nổi, cô bắt đầu uống rượu, mượn sau để an ủi chính mình.

Nhưng ngày đầu tiên cô sống mơ mơ màng màng đã bị Hoắc Minh Hiên phát hiện, nàng uống hết nửa bình whisky, còn lại nửa bình, vì say khướt không cầm chắc nên chai rớt xuống đất.

Khi Hoắc Minh Hiên từ bên ngoài bước vào liền nhìn thấy cô ngồi trên đất, đầu tóc rối bù, hai mắt cô mơ màng nhìn mình trong gương, hình ảnh trong gương cũng đang nhìn lại chủ thể của nó.

Hạ An An nhiệt huyết nông nổi, Hạ An An quyết chí tự cường, là ai bẻ gãy cánh của mày thế, sao mày lại trở nên khó coi như vậy?

Hoắc Minh Hiên vừa đẩy cửa liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, đôi mắt anh xẹt qua ý lạnh, đến khi nhìn thấy người ngồi say khướt trước gương, khuôn mặt anh càng thêm lạnh lẽo.

Anh tức giận đi đến bên cạnh cô, lạnh lùng hỏi,”Em đang làm gì?”

Hạ An An từ từ quay đầu nhìn lại, sau khi nhận ra người tới, cô cười trào phúng, “Đầu sỏ gây chuyện cuối cùng cũng đến rồi đấy à?”

Cô thất thểu đi về phía Hoắc Minh Hiên, lúc đến trước mặt anh, bước chân mềm nhũn, sắp ngã xuống, anh vươn tay đỡ lấy cô, ngay sau đó, Hạ An An ngã vào ngực anh.

Hạ An An nâng cằm chất vấn,”Hoắc Minh Hiên, anh thích tôi đúng không?”

Ngoại truyện: Ác mộng (04)

Chuyển ngữ: Xeko

Nguồn: Xeko’s home

Hoắc Minh Hiên nhìn cô: “Em uống nhiều rồi.”

“Không phải anh thích cưỡng hiếp tôi thế sao, tôi cho anh cưỡng hiếp đấy!” Hạ An An vừa nói vừa cởi áo ngủ, đợi đến khi anh phản ứng lại, áo trên người cô đã bị ném xuống đất, Hạ An An nhìn anh khiêu khích,”Đến đi, Hoắc Minh Hiên! Tôi cho anh đấy, thích không?!”

Hoắc Minh Hiên dời mắt, nhặt y phục trên đất mặc lại cho cô, Hạ An An đột nhiên bắt lấy tay anh đặt lên trên ngực,”Sao nào? Anh muốn làm chính nhân quân tử hả?”

Hoắc Minh Hiên rút tay về, bế cô về giường, lại dém chăn cho cô, lạnh lùng nói: “Em xem xem bây giờ mình giống cái gì?”

“Giống cái gì? Hoắc Minh Hiên, tôi như vậy không phải đều do anh hại sao? Hại tôi bỏ lỡ cơ hội tham gia thi đấu, hại tôi không thể không sinh con cho anh, hại tôi không thể tiếp tục khiêu vũ, hại tôi trở thành đồ bỏ như vậy! Hại tôi trở thành kẻ hai bàn tay trắng!”

Hạ An An đau khổ kể ra, nước mắt rơi như mưa.

Ánh mắt Hoắc Minh Hiên hiện lên sự đau khổ, thở dài bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói:”Không phải hai bàn tay trắng, ngươi còn có anh, có Thiên Dục mà, amh nói rồi, anh sẽ chăm sóc em cả đời, cho dù thật sự trở thành phế nhân, anh cũng nuôi em.”

Hạ An An quay đầu đi, không muốn nhìn anh thêm chút nào nữa,”Anh cút ra ngoài đi, Hoắc Minh Hiên, tôi không muốn thấy anh! Còn nữa, về sau đừng tự tiện xông vào phòng tôi!”

Hoắc Minh Hiên nhắm mắt, khắc chế hồi lâu, cuối cùng nói,”Ừ.” Rồi đi ra ngoài.

Sau đó, cuộc sống mơ mơ màng màng của cô càng không thể vãn hồi, sau khi say khướt rồi sẽ cực kỳ thoải mái, chẳng cần nghĩ gì nữa, những chuyện đã xảy ra rốt cuộc cũng có thể ném ra sau đầu, muốn khóc thì khóc muốn cười thì cười.

Hạ An An vứt tất cả bên ngoài, mặc kệ trời long đất lở thế nào, cô vẫn sống trong thế giới riêng của mình, tiếp tục mơ mơ màng màng.

Lúc mẹ còn sống có để lại cho Hạ An An ít tiền, số tiền đó để cô học đại học và kết hôn, không ngờ bây giờ lại bị đổi lấy rượu.

Có đôi khi trời đẹp, tâm trạng của Hạ An An lại đỡ hơn chút, không uống rượu, cô lại ra vườn tưới hoa.

Cô trồng hoa hướng dương, giờ đã ra hoa rồi, Hạ An An nhẹ nhàng tưới nước lên thân cây, nhẹ giọng nói chuyện, “Hoa hướng dương, chào mày, còn nhớ tao không?”

Sau đó cầm bình tưới bật cười, “Ôi, tao biết mày không nhớ mà, thôi không sao, tao nhớ mày là được.”

“Mẹ ơi.” Đúng lúc này, phía sau vang lên một giọng nói non nớt.

Hạ An An quay đầu nhìn lại, đó là một đứa bé vừa mới học đi, trên đầu nó đội mũ thêu hoa, mặt phúng phính, đôi mắt to tròn đen láy, nó cười với cô, để hở ra hàm răng thiếu mất hai răng cửa, nước dãi chảy ra thấm trước ngực.

Cô không để ý đến nó, tiếp tục tưới nước cho hoa.

Đứa bé tập tễnh đi đến, ôm lấy đùi cô, cười khanh khách, “Mẹ ơi ôm.”

Hoắc Minh Hiên vừa lúc đi ra, cũng không mang đứa nhỏ đi ngay, anh chỉ đứng gần đó nhìn.

Hạ An An cúi đầu, khuôn mặt béo béo của nó ngẩng lên, nhìn cô mong chờ, bởi vì ánh mặt trời chiếu vào, đôi mắt to tròn của nó hơi híp lại, há miệng cười ngây ngô, nước dãi chảy ra không ngớt.

“Mẹ ơi, ôm.” Nó không ngừng lặp lại những lời này.

Hạ An An lạnh lùng dời mắt, nhìn Hoắc Minh Hiên, “Đến ôm con của anh đi.”

“Con mong được em ôm, em ôm con một cái cũng không được sao?”

Hạ An An nhếch miệng cười lạnh,”Tôi không rảnh!”

“Em có thể đối xử dịu dàng với một bông hoa vô tri vô giác, tại sao lại không thể quan tâm tới con, huống chi nó còn là cốt nhục em mang chín tháng mười ngày.”

Hạ An An cười trào phúng,”Trong mắt của tôi, nó chẳng khác gì anh, là kẻ đã phá huỷ cuộc sống của tôi!” Hạ An An ném bình xuống đất, gạt bàn tay nhỏ bé đang ôm đùi mình ra, xoay người bỏ đi.

Đứa bé thấy cô phải đi, đỏ mắt trông mong đuổi theo, nhưng chân đi không vững, mới đi được vài bước đã té trên đất, mắt nó vẫn nhìn theo bóng lưng cô, khóc nức nở,”Mẹ ơi, đau quá! Mẹ ơi, Thiên Dục đau quá!”

Bước chân của cô cũng không dừng lại, không quay đầu, nhanh chóng biến mất sau khúc quanh, cho đến khi vào trong phòng, Hạ An An như vỡ vụn ngồi bệt xuống đất, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Không phải không đau, máu mủ tình thâm, con đau mẹ cũng sẽ đau.

Nhưng mẹ xin lỗi, mẹ không thể thuyết phục mình thích con, mẹ hận người đàn ông kia, cho nên mẹ không thể thích con của gã.

Hạ An An nhanh chóng phát hiện, tiền sắp dùng hết rồi, vì để tiếp tục cuộc sống mơ mơ màng màng, cô chỉ có thể tìm công việc để kiếm tiền, nhưng làm gì mới được? Có lần cô thấy trên mạng có người rao bán thú nhồi bông, vốn bỏ ra không lớn, hơn nữa cũng đơn giản, cô tính thử một lần, không thì về sau ngay cả mua rượu cũng chẳng đủ tiền.

Ban ngày cô nhốt mình trong phòng làm thú bông, buổi tối cô dùng tiền thừa mua rượu uống, chỉ hai chuyện như thế, còn lại cô chẳng quan tâm.

Hạ An An làm xong thú bông thì chụp ảnh post lên mạng rao bán, nhưng chẳng có kết quả gì, sắp hơn nửa năm rồi nhưng cô vẫn chưa bán được mấy con.

Hạ An An cười tự giễu, xem đi, quả nhiên là đồ bỏ, chẳng được cái tích sự gì.

Nhưng ngay lúc cô sắp từ bỏ thù lại có người đến đặt hàng, tuy bán được không nhiều, nhưng không thể nghi ngờ là nó đã khơi dậy sự nhiệt tình trong cô.

Sau đó đơn đặt hàng càng ngày càng nhiều, cô cũng bắt đầu có niềm tin vào cuộc sống, không còn uống rượu nữa.

Có một lần đi ra ngoài đưa hàng, bởi vì hôm nay thể lực bùng nổ, đạo xe đạp vào trong nội thanh, lúc đến nơi vẫn còn sớm nửa tiếng, cô đến điểm hẹn, không ngờ lại thấy Hoắc Minh Hiên đang nói chuyện với người mua.

Người kia cũng coi như là khách quen của cô, Hạ An An vừa nhìn đã nhận ra, nhưng cô không rõ vì sao Hoắc Minh Hiên lại biết anh ta.

Vì để tránh bị bọn họ nhìn thấy, Hạ An An trốn vào một góc, cô thấy Hoắc Minh Hiên đưa một xấp tiền cho người kia, nói thêm vài câu rồi mới đi, cho đến khi xe của anh đi khuất, Hạ An An mới bước ra khỏi chỗ nấp.

Người mua vừa nhìn thấy cô, lập tức cười: “Chờ cô lâu rồi, cô xem, tôi mang đủ tiền đến rồi này, ồ, đây là hai con thú bông kia à? Ừ, đáng yêu hơn lần trước đấy, tôi cầm luôn nhá.”

Hạ An An ngơ ngác gật đầu, nhìn xấp tiền trong tay, không biết có cảm giác gì.

Đây rõ ràng là số tiền Hoắc Minh Hiên vừa đưa cho anh ta, vẫn còn để trong bọc, qua tay đưa cho cô.

Trở lại biệt thự, nhìn hai con thú bông đặt trên giường, Hạ An An lặng lẽ cười, hoá ra người mua đều là Hoắc Minh Hiên, bảo sao nửa năm rồi chẳng ai mua, tự dưng lại có nhiều người đến đặt hàng thế.

Cô còn tưởng rằng sự cố gắng của mình đã được hồi đáp, không ngờ sự hồi đáp này lại là do Hoắc Minh Hiên bố thí.

Nếu anh ta hào phóng như vậy, muốn bố thí cho cô như thế, bậy thì cô không thể phụ lòng anh ta rồi. Hạ An An tăng giá lên gấp ba, không ngoài dự đoán, mỗi ngày vẫn có rất nhiều đơn đặt hàng.

Như vậy cũng tốt, cô không cần mệt người làm thú bông nữa, bán hết số còn lại cũng đủ để cô sống mơ màng mấy tháng rồi.

Trong một khoảng thời gian dài, Hạ An An còn nghiện rượu nhiều hơn so với trước kia.

Đến một ngày, cô phát hiện cuộc sống như vậy thật vô nghĩa, hai bàn tay trắng, không thể khiêu vũ, cũng không có nghề nghiệp để tự nuôi sống mình, vô dụng từ trong nhà ra đến ngoài ngõ, sao cứ phải sống như vậy làm gì?

Hôm ấy, khó có được một ngày tỉnh táo, Hạ An An đi xuống lầu, Hoắc Minh Hiên và Hoắc Thiên Dục đang trong phòng khách chơi xếp gỗ.

Hoắc Thiên Dục vừa nhìn thấy cô, hưng phấn cười lên, hai mắt như có hai ngọn lửa nhỏ bập bùng.

Nó chạy bạch bạch bạch đến trước mặt cô,”Mẹ ơi ra chơi đi.”

Giờ con đã biết đi, nghe nói đã học lớp mầm rồi, mà tên nó là gì nhỉ, hình như là Thiên Dục?

Đấy, xem đi, cùng sống dưới một mái hiên đã bao năm, vậy mà tên con là gì cô cũng chẳng nhớ, người làm mẹ như cô đúng là vô trách nhiệm.

Cô lạnh lùng nhìn nó một cái, ánh mắt dừng trên người Hoắc Minh Hiên,”Cám ơn anh đã tìm nhiều người đến mua thú bông của tôi như thế.”

Hoắc Minh Hiên khựng lại, sắc mặt vẫn không có gì biến hóa, “Em biết rồi à?”

“Ừ, biết rồi, tôi còn phải cảm ơn anh vì đã giúp tôi thấy tôi vô dụng thế nào.”

Hoắc Minh Hiên nhìn cô,”Anh không thấy em vô dụng, anh chỉ thấy thú bông em làm rất đẹp, nếu em muốn, anh có thể mở shop cho em bán.”

“Đủ rồi Hoắc Minh Hiên!!” Trong mắt cô là ý hận thiêu đốt, trên mặt lại mang theo nụ cười trào phúng,”Tôi biết anh đang cười thầm trong lòng mà, chắc chắn là anh đang nghĩ, ‘cô xem đi, cô bất tài như thế, cuối cùng vẫn phải nhờ tôi bố thí mới sống được, thật là đáng thương’!!!”

Hoắc Minh Hiên đứng bật dậy, “Sao em có thể nghĩ như thế?”

“Không thì sao? Thì sao hả? Vì sao phải thuê người mua thú bông của tôi? Anh dựa vào đâu mà xen vào chuyện của tôi? Anh có tư cách gì, anh dựa vào cái gì hả?!”

Không biết Hoắc Thiên Dục lấy ở đâu ra một con cá mập nhồi bông, con cá quá lớn, người nó ôm có vẻ cố hết sức.

Nó đứng cách Hạ An An một khoảng, lấy trong cái túi nhỏ một cục tiền đưa cho cô, “Mẹ không vô dụng đâu, thú bông mẹ làm Thiên Dục thấy thích lắm, Thiên Dục mua nhá? Mẹ bán cho con đi!”

Đứa bé nhìn cô sợ sệt, bàn tay mũm mĩm cầm một bó tiền to, hiển nhiên là có bao nhiêu tiền tiêu vặt nó đều lấy ra hết.

Hạ An An cười mỉa,”Hoắc Minh Hiên, anh xem đi, ngay cả con của anh cũng cười nhạo tôi.” Cô bật cười khanh khách, trong mắt đều là sự lạnh lùng, “Anh đã nói, nếu muốn ly hôn trừ phi anh chết, kỳ thật…” Cô bình tĩnh nhìn anh, gằn từng tiếng:”Tôi chết thì cũng vậy thôi.”

Hạ An An nói xong, xoay người chạy lên lầu.

Đợi đến khi Hoắc Minh Hiên phục hồi tinh thần đuổi theo, cô đã nhảy từ trên nóc nhà xuống.

Trong mơ màng, Hạ An An nghe thấy có người khàn giọng hét tên mình, còn cả tiếng trẻ con khóc, tiếng đàn ông chửi, nhưng bóng tối ập đến, cô không nhìn được gì cả.

Giống như đang nằm trong bệnh viện, mơ hồ nghe được tiếng bác sĩ.

Ông ta nói:”Có lẽ ngày mai cô ấy sẽ tĩnh, có lẽ cả đời cũng không tỉnh, anh chuẩn bị tinh thần đi, có khả năng sẽ trở thành người thực vật.”

Qua một lúc lâu, có người nắm lấy tay cô, giọng nói đứt quãng rơi vào trong tai.

“An An, anh đã nói sẽ chăm sóc em cả đời, cho nên dù em có thế nào anh cũng sẽ không bỏ em đâu…”

Sau đó cô lại nghe thấy một giọng nói khác.

“Sao lúc trước anh không nói mình bị Lạc Mỹ Châu hạ thuốc? Mãi mấy hôm trước em mới nghe anh Trạch Giai nói, sao anh phải giấu? Sao lại để cậu ấy hận nhiều năm như thế?”

Người nọ chấp nhất cầm tay cô, dịu dàng xoa má cô,”Nói cho cô ấy thì có ích gì, thương tổn cũng đã gây ra, cần gì phải khiến cô ấy khó xử, nếu muốn hận thì cứ hận đi.”

Một cơn lốc xoáy ập tới, Hạ An An bị nó hút vào, những lời sau đó củ Hoắc Minh Hiên cô không còn nghe được nữa.

Bóng đen lần này rất sâu, Hạ An An thầm nghĩ, mình sẽ chết sao?

Nhưng vì sao không chết sớm hơn một chút? Vì sao phải để cô biết chuyện anh bị người hạ thuốc rồi mới để cô chết? Vì sao phải để cô nhận ra ngày đó anh rạch một dao trên tay là để khống chế ý nghĩ làm hại cô rồi mới chết?

Vì sao cô không chết sớm hơn, như vậy cô sẽ không phải nhìn thấy cảnh người đàn ông này dịu dàng chăm sóc mình. Mặc dù cô đã trở thành người thực vật nằm bất động trên giường, nhưng anh vẫn không rời không bỏ.

Anh nói sẽ chăm sóc cô cả đời, anh nói được làm được.

Hoắc Minh Hiên, cô còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh, nhưng đã không kịp rồi.

Bởi vì em không thể tỉnh lại nữa.

Mộng dứt.

Hạ An An bật dậy, nhìn khung cảnh quen thuộc trước mắt, thở phào một hơi, hoá ra là nằm mơ.

Giờ này trời đã sáng, ánh nắng từ ngoài cửa rọi vào, cô nhìn sang bên cạnh, Hoắc Minh Hiên vẫn đang ngủ say.

Hạ An An xoa lệ nơi khoé mắt, nằm xuống bên cạnh anh, nhẹ nhàng vùi vào ngực anh, kích động ôm siết lấy anh, giọng nói nghẹn ngào,”Tại sao phải mơ như thế? Tại sao lại mơ thấy dáng vẻ của em như vậy, Minh Hiên, em sẽ không phải người kia đâu, cho dù có thật sự xảy ra chuyện như thế, em cũng sẽ không biến thành như thế đâu, em là Hạ An An kiên cường dũng cảm mà.”

“Ừm…” Người đàn ông nhẹ nhàng lên tiếng, cọ cằm lên mặt cô, giọng còn ngái ngủ,”An An, ngủ thêm đi.”

“Ừ.” Cô dịu dàng đáp,”Còn may, chỉ là mơ.”

Trong hiện thực, chúng ta vẫn hạnh phúc.

—–
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom