• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cuộc sống hạnh phúc (1 Viewer)

  • Chương 49~50

Chương 49:

Chuyển ngữ: Xeko

Nguồn: Xeko’s home

Hôn lễ phải chuẩn bị rất nhiều thứ, Hoắc Minh Hiên không muốn làm cô phiền nên gần như ôm đồm hết mọi việc. Nhà họ Hoắc muốn tổ chức hôn lễ kiểu gì thì bọn họ quyết định là được, dù sao cô cũng không để ý, chỉ cần có thể lấy Hoắc Minh Hiên, họ muốn thế nào cô không ý kiến. Vậy nên trong khoảng thời gian này, nhà họ Hoắc bận tới bận lui, Hạ An An lại rảnh rỗi.

Không có việc gì làm, Hạ An An ngày ngày đến vũ đoàn báo cáo.

Buổi trưa, Hạ An An như thường lệ đi ăn cơm với Minh San, vừa ra tới cửa thì đụng phải một người phụ nữ cao gầy, cô ta mặc bộ váy ánh kim bó sát người, đeo kính chuồn chuồn che hơn phân nửa khuôn mặt, thấy hai người, cô ta bước lên, gỡ kính xuống.

Lúc thấy rõ khuôn mặt người này, Hạ An An chau mày.

Lạc Mỹ Châu!

Hạ An An đã từng gặp cô ta trong giấc mơ của Hoắc Minh Hiên, anh có thể mơ như vậy, quả nhiên, trong cuộc sống thật, Lạc Mỹ Châu cũng có dây dưa với anh.

Đám người này đúng là chẳng ai làm cô bớt lo, thấy cô sắp kết hôn với Hoắc Minh Hiên, từng người vội vàng chạy tới tìm cô gây khó dễ.

Lạc Mỹ Châu chào hỏi,“Cô Hạ, Minh San, hai người muốn ra ngoài ăn cơm à?”

Nhìn thấy Lạc Mỹ Châu, Hoắc Minh San không thể nào làm mặt hoà nhã, lạnh lùng liếc cô ta một cái, chẳng thèm lịch sự,“Sao cô lại tới đây?”

Đối với sự lãnh đạm của Hoắc Minh San, Lạc Mỹ Châu cũng không tức giận, ánh mắt dừng trên người Hạ An An,“Cô Hạ, có lẽ cô không biết tôi, xin tự giới thiệu, tôi là Lạc Mỹ Châu, là bạn học đại học của Minh Hiên, nghe nói cô Hạ sắp kết hôn với Minh Hiên, tôi đến đây muốn nói với cô mấy câu, không biết cô Hạ có rảnh nghe không?”

Lạc Mỹ Châu là người không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua, trong cuộc sống thực cô ta cũng như thế, nếu cô không đáp ứng, cô dám chắc Lạc Mỹ Châu nhất định sẽ cá chết lưới rách, ngay tại đây nói ra cái gì khiến cô khó chịu.

Để ngừa cô ta vứt bỏ thể diện, Hạ An An gật đầu: “Cô Lạc cứ nói!”

Nghe thấy cô nói như vậy, Hoắc Minh San cũng trừng mắt nhìn cô, nhỏ giọng thì thầm bên tai:“Cậu điên rồi à? Cậu có biết cô ta yêu anh tớ điên cuồng thế nào không? Cô ta tới tìm cậu có thể có chuyện gì chứ? Cậu đây là dê vào miệng cọp đấy biết không?”

Hạ An An an ủi: “Đừng lo.”

Lạc Mỹ Châu làm tư thế mời, Hạ An An vỗ vai Hoắc Minh San như trấn an, hai người một trước một sau đi vào quán cà phê đối diện vũ đoàn Phi Thiên.

Hai người đi rồi, Hoắc Minh San cũng không an tâm, nhân phẩm của Lạc Mỹ Châu cô quá hiểu, cho nên đợi hai người đi khuất, cô lập tức gọi điện thoại cho Hoắc Minh Hiên.

Nhấc điện thoại rất nhanh.

“Alo, anh?”

Hoắc Minh Hiên nghe thấy giọng nói lo lắng căng thẳng của Hoắc Minh San, anh sợ Hạ An An xảy ra chuyện, sắc mặt trầm xuống:“Sao đấy?”

“Lạc Mỹ Châu đến tìm An An, nói là có chuyện cần nói, hai người đang ở quán cà phê đối diện vũ đoàn, em cảm thấy Lạc Mỹ Châu không có ý gì tốt, anh, phải làm sao bây giờ?”

Hoắc Minh Hiên nhíu mày, sắc mặt lại trầm xuống vài phần,“Em để ý giúp anh, anh tới ngay đây, nhớ nhé, dù thế nào cũng không được để An An bị thương.”

“Ok.”

Hoắc Minh San cúp điện thoại, cơm cũng chẳng buồn ăn, đứng canh giữ ở cửa vũ đoàn, nhìn chằm chằm quán cà phê đối diện.

Sau khi hai người vào quán, Hạ An An đi thẳng vào vấn đề, “Cô Lạc có gì muốn nói thì nói đi.”

Lạc Mỹ Châu lấy ra một tấm ảnh, đẩy tới trước mặt cô:“Cô xem cái này trước đã.”

Hạ An An nhìn tấm ảnh, trong hình là hai người chụp chung, lúc thấy rõ, mày cô nhíu lại.

Trong hình là một nam một nữ, đứng dưới cây đại thụ cành lá xum xuê, tấm lưng người con trai thẳng tắp, vẻ mặt trầm lắng nhìn ống kính, cô gái cười tươi rạng rỡ, đầu tựa trên vai người con trai, bức ảnh hơi cũ, hẳn là đã chụp hơn mười năm trước, quần áo hai người mặc cũng là kiểu dáng thịnh hành lúc bấy giờ.

Mặc dù người trong hình giờ đã thành thục hơn nhưng Hạ An An vẫn có thể nhận ra được chàng trai là Hoắc Minh Hiên, mà cô gái kia đúng là Lạc Mỹ Châu.

Lạc Mỹ Châu vừa lòng nhìn sắc mặt của cô, trong mắt tràn đầy ý cười, từ tốn nói: “Cô Hạ, chắc cô không biết, tôi và Minh Hiên từng yêu nhau, cũng là mối tình đầu của nhau. Lúc ấy bọn tôi đã hẹn tốt nghiệp xong sẽ cùng ở trong nước, chẳng qua về sau tôi lại ra nước ngoài, làm trái với lời hứa, anh ấy chia tay tôi, sau đó yêu người khác.”

Cô hít sâu một hơi, áp chế cảm giác đang dâng lên cuồn cuộn, đẩy tấm ảnh trở lại, thản nhiên nói: “Cô Lạc, chuyện cô muốn nói với tôi chính là chuyện này hả?” Hạ An An dựa lưng vào ghế, khóe miệng cong lên trào phúng, “Anh ấy từng yêu ai, từng có bao nhiêu bạn gái, đó là chuyện của quá khứ, tôi chỉ biết, bây giờ vợ anh ấy là tôi, người anh ấy yêu là tôi, thế thôi!” Cô nhún vai, “Cho nên, cô Lạc, cô nói những chuyện này với tôi cũng chẳng giải quyết được vấn để gì, tôi không phải người quá để tâm đến quá khứ.”

Lạc Mỹ Châu cố ý gây khó với cô, làm sao cô có thể để cô ta được như ý chứ?

Lạc Mỹ Châu nhìn cô không chớp mắt, mặt cứng ngắc, cô nàng nheo mắt, không hổ là người có thể kết hôn với Minh Hiên, rất có đầu óc.

Hạ An An hiểu rõ, hôm nay Lạc Mỹ Châu đến để khiến cô bực tức, chẳng qua cô chỉ muốn nói với cô ta, cho dù cô ta có khoa trương cỡ nào để làm cô khó chịu thì cũng sẽ thất bại thôi, cô sẽ phản lại tất cả những thứ mà cô ta đưa ra.

“Cô Lạc, xin hỏi cô còn chuyện gì nữa không?”

Khóe miệng Lạc Mỹ Châu giật giật, không thể tin nhìn người phụ nữ đối diện, không thể tưởng được Hạ An An còn có thể bình tĩnh như vậy, nếu là người khác, nghe xong những chuyện như vậy chỉ sợ đã sớm phát điên, nhưng Hạ An An lại không hề hấn gì? Xem ra, cô ta vốn không yêu Minh Hiên, cô ta chỉ yêu tiền tài và địa vị của anh ấy, nếu không thì làm sao cô ta có thể thờ ơ như vậy.

Hạ An An thấy Lạc Mỹ Châu không nói lời nào, đứng dậy,“Nếu không còn gì nữa, vậy tôi đi trước, có điều, trước khi đi, tôi cũng muốn nhắc nhở cô Lạc một câu, quá khứ đã qua, cô và Minh Hiên dù sao cũng bỏ lỡ nhau rồi, đừng mãi quấn lấy chuyện quá khứ không buông như thế, còn nữa, cô nói là do cô phá hủy ước định của hai người nên anh ấy mới chia tay, kết cục bây giờ của cô cũng là do cô chọn cả thôi. Nếu tự do mình làm thì đau khổ cũng tự mình chịu đi, hôm nay cô muốn lấy chuyện cũ của hai người ra làm tôi khó chịu, nhưng tôi lại thấy rất thông cảm với cô, dù thế nào thì cô cũng không bỏ xuống được, cô không cam lòng, cô hối hận, sự đau khổ của cô đều bày ra trước mặt tôi, ngoại trừ thấy cô đáng thương ra thì tôi chẳng còn cảm xúc gì khác.”

Hạ An An lạnh lùng xoay người rời đi, Lạc Mỹ Châu bị cô nói trúng, mặt lúc xanh lúc trắng, cô ta tức giận đến run cả người, thấy cô đi, rốt cục cô ta không nhịn được nữa, gầm lên: “Hạ An An, sẽ có một ngày tôi cướp lại Minh Hiên, cô đừng đắc ý quá sớm.”

Hạ An An không cho là đúng, cũng chẳng thèm nhìn,“Vậy chờ đến ngày đó cô hãy tới thị uy với tôi.”

“Cô…” Lạc Mỹ Châu tức đến đen mặt, Hạ An An chẳng buông để ý tới cô ta, đi thẳng ra khỏi quán cà phê.

Hoắc Minh San vừa thấy Hạ An An đi ra, vội vàng chạy tới hỏi: “Làm sao đấy? Cô ta nói gì với cậu?”

Hạ An An lắc đầu,“Không có gì, đi ăn cơm thôi.”

Ngồi trong nhà hàng ngày trước hay tới, Hoắc Minh San thấy rõ sắc mặt Hạ An An sa sầm, cô cắn đũa, cuối cùng vẫn không nhịn được: “An An, Lạc Mỹ Châu nói gì với cậu?”

Hạ An An thở dài một tiếng, tuy rằng vừa rồi ở trước mặt Lạc Mỹ Châu, cô luôn miệng nói mình không để ý tới quá khứ của Hoắc Minh Hiên, nhưng trong lòng cô vốn không thể không để ý được.

Cô biết anh thích cô thật, nhưng lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, anh đã 26 tuổi, những năm tháng thanh xuân của anh không có sự hiện diện của cô, những năm tháng đẹp nhất của anh, người anh yêu cũng không phải cô.

“Minh San, Lạc Mỹ Châu có phải từng là bạn gái của anh cậu hay không?”

Hoắc Minh San cả kinh, mắt trợn lên như sắp rớt ra ngoài,“Không thể nào? Cô ta nói thế với cậu à

Hạ An An dùng thìa cắm vào miếng thịt kho trong bát cơm, rầu rĩ gật đầu.

“Ôi chao, chuyện này tớ không rõ lắm đâu, anh tớ lớn hơn tớ tám tuổi, lúc anh ấy đi học tớ vẫn còn nhỏ, hơn nữa anh tớ cũng rất ít khi về nhà, cho nên tớ không biết.”

Hạ An An gật đầu đăm chiêu, cô cảm thấy hai người họ có lẽ thật sự từng có quá khứ. Nếu hai người không có quan hệ, Hoắc Minh Hiên làm sao có thể cho phép cô ta dựa đầu vào vai anh thân mật như vậy?

Đúng lúc này, đột nhiên điện thoại của Hoắc Minh San vang lên, cô vừa thấy, chỉ vào màn hình,“Anh tớ gọi tới đây, chuyện gì thì cậu tự hỏi đi!”

Trong lòng Hạ An An rất loạn, thật ra bây giờ cô cũng không muốn gặp Hoắc Minh Hiên, vừa nhìn thấy anh cô sẽ nghĩ tới những lời mà Lạc Mỹ Châu vừa nói.

Cả bức ảnh thân mật của hai người.

Anh đã từng đối xử dịu dàng với người khác như thế, cô không phải duy nhất.

Hoắc Minh San bắt máy, nói xong mấy câu rồi cúp, vừa ném điện thoại vào trong túi xách vừa nói:“Anh tớ đang tới, hai người từ từ nói chuyện đi, tớ đi trước.” Nói xong, cũng không chờ cô trả lời, vội vàng xách túi đi luôn.

Hạ An An muốn gọi cô lại, người đã chạy mất tiêu.

Không bao lâu sau, Hoắc Minh Hiên tới.

Hạ An An và Hoắc Minh San mỗi lần đến đều ngồi trong ghế lô, không gkan không lớn, rất yên tĩnh, hiệu quả cách âm cũng tốt, cho nên Hoắc Minh Hiên vừa vào, Hạ An An nhất thời cảm thấy không gian nhỏ đi rất nhiều, không khí như có áp lực, trong lòng Hạ An An càng thêm phiền muộn.

Hoắc Minh Hiên ngồi đối diện cô, anh vừa đến liền phát hiện sắc mặt cô không tốt, trong lòng càng thêm chắc chắn Lạc Mỹ Châu tìm cô chẳng nói được chuyện gì tốt.

Hoắc Minh Hiên rót một ly trà,“Lạc Mỹ Châu nói gì với em?”

Giọng điệu bình thản như vậy, lơ đễnh như vậy, giống như cho dù Lạc Mỹ Châu nói gì với cô cũng không phải là chuyện thật.

Từ khi anh vào, Hạ An An cũng không nhìn anh một cái, cô bất an đút một miếng cơm vào trong miệng, giọng điệu xa cách,“Cô ấy nói chuyện cũ của hai người.”

“Chuyện cũ?”

Hoắc Minh Hiên nhăn mày, sắc mặt trước sau như một, cũng không biết anh chột dạ hay tức giận.

“Ừ, cô ấy còn mang ảnh hai người chụp trước kia cho em xem, lúc chụp có lẽ là lúc anh học đại học, hai người đứng dưới cây đại thụ, cô… cô ấy dựa đầu vào vai anh, cười rất hạnh phúc.”

Nói tới đây, Hạ An An thật sự không nhịn được, cầm thìa ra sức đâm đâm vào bát cơm.

Hoắc Minh Hiên bị cô nói mà thấy hồ đồ, ánh mắt anh trầm trầm, nghĩ một chút đã hiểu ra, đang muốn giải thích, nhưng nhìn cô gái đối diện cúi đầu xuống, vẻ mặt oán hận, miệng anh tự nhiên lại cong lên.

Thật ra, được cô ghen cũng sướng.

Kết quả, anh Hoắc bưng cốc trà lên uống, thản nhiên hỏi,“Sau đó thì sao, còn gì nữa không?”

Bình tĩnh quá? Là do anh quên nên không thèm để ý, hay căn bản không coi suy nghĩ của cô ra gì?!

Hạ An An nghiến răng nghiến lợi,“Cô ta còn nói hai người là mối tình đầu của nhau, lúc trước yêu đến chết đi sống lại, sau cô ta phá vỡ lời hứa hẹn một mình đi ra nước ngoài, hai người mới chia tay.”

“Thế là em tin?” Người nào đó không kìm lòng được mà thấy sung sướng.

Hạ An An đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông đối diện khoan khoái tự nhiên, động tác uống trà vẫn rất tao nhã.

Hôm nay anh mặc đồ thoải mái, áo thun trắng cổ chữ V, quần kaki cùng màu, màu sắc tôn lên nước da anh. Anh ngồi im ở đó, cầm chén trà, mỗi động tác nhỏ đều có phẩm vị lan tràn, giơ tay nhấc chân cũng tao nhã hơn người. Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ dừng lại trên người anh, tia nắng ấm như cùng anh hòa hợp, nhìn lâu như cảm thấy ánh sáng đó từ người anh phát ra.

Người đàn ông quyến rũ như vậy là chồng cô.

Người anh nghĩ tới cũng là cô, người anh yêu cũng chỉ có thể là cô.

Cô là vợ anh, là vợ hợp pháp, hai người còn có thời gian nửa đời người có thể cầm tay nhau trải qua, hơn nữa bọn họ sắp tổ chức hôn lễ, nếu cô giận dỗi, không phải Lạc Mỹ Châu càng thêm đắc ý sao?

Đúng, cô không thể, chuyện đã qua, người bên cạnh cô là anh của bây giờ và tương lai, họ sẽ có nhiều kỷ niệm tốt đẹp, vì sao cô phải nghĩ đến những chuyện trong quá khứ để làm mất vui?

Không chỉ vậy, cô còn muốn nhổ tận gốc mối tình đầu của anh, cô muốn anh đời này chỉ có thể nghĩ tới cô.

Hạ An An hít sâu một hơi, ném thìa lên bàn, đứng dậy đi đến trước mặt anh, lẳng lặng nhìn anh không nói lời nào.

Hoắc Minh Hiên bị hành động của cô làm cho mơ hồ, anh tưởng cô tức giận, định mắng anh, không ngờ cô chỉ đứng ngơ ngác nhìn anh, chẳng nói chẳng rằng.

Anh đặt chén trà lên bàn, dịu dàng hỏi:“Sao thế?”

Hạ An An cắn môi, rốt cục thuyết phục chính mình, ngồi lên trên đùi anh, toàn thân anh cứng ngắc, vẻ mặt ngờ nghệch, cô giữ đầu anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Tuy kĩ thuật hôn của cô không tốt, động tác vụng về khiến cô muốn tự cho mình vài cái tát, tuy giờ phút này cô căng thẳng đến nỗi không biết mình đang làm gì, nhưng niềm tin mãnh liệt trong lòng đang chống đỡ cho cô.

Cô muốn rút hết tất cả quá khứ của anh! Cô muốn anh chỉ có thể nghĩ tới mình cô.

Hoắc Minh Hiên kinh ngạc, hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

Cô gái này… dám to gan như vậy! Trắng trợn dụ dỗ anh.

Nhưng mà, kỹ xảo dụ dỗ của cô thật sự không được tốt cho lắm, cô như con thỏ đói khát, bắt được bờ môi anh thì cắn loạn.

Cứ bị cô quấy rối như vậy, bờ môi anh chắc chắn sẽ bị rách da, anh hóa bị động thành chủ động, ôm siết lấy thắt lưng cô, đảo khách thành chủ, hút lấy cái miệng nhỏ quấy rối của cô mà triền miên.

Anh cảm thấy cô gái này quả thực như muốn mạng của anh, cô mà cứ như vậy anh sợ sẽ không kìm được mà muốn cô ngay lúc này.

Cô xinh đẹp như vậy, hấp dẫn như vậy, giống như trái cấm, thời thời khắc khắc rù quến anh phạm tội.

Hạ An An! Anh mang theo ý định dạy dỗ mà hôn cô một cách thô bạo, em nói anh nên làm thế nào với em mới phải?!

Hai người hôn nhau không còn biết trời trên đất dưới thế nào, đợi đến lúc buông nhau ra, Hạ An An dán vào ngực anh thở dốc, Hoắc Minh Hiên cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, một lúc lâu mới lại sức.

Tay ôm lưng cô vẫn không buông ra, anh ôm cô như ôm một đứa trẻ, tựa cằm lên đầu cô.

“Minh Hiên…” Hạ An An nhẹ giọng gọi.

“Ừ.” Ra sức kìm chế giọng nói khàn khàn, anh trả lời.

“Anh là chồng em, anh là của em, anh chỉ có thể nghĩ về em, quên Lạc Mỹ Châu đi, nhé?”

Hoắc Minh Hiên bị cô nói mà hồ đồ, đợi đến lúc hiểu được thì không biết nên khóc hay nên cười:“Em đang nói linh tính gì đấy?”

Cô ngẩng đầu, tay nựng mặt anh, “Em không nói linh tinh, em nói thật, anh nhìn em!”

Hoắc Minh Hiên nghe lời nhìn vào mắt cô, Hạ An An cố nén sự căng thẳng:“Cho dù anh từng yêu Lạc Mỹ Châu thế nào thì bây giờ anh cũng không được nhớ tới cô ta, từ nay về sau anh chỉ có thể nhớ về em, anh là người đàn ông của em, đời này anh chỉ có thể là chồng của mình em thôi.”

Tuy lời của cô khiến anh muốn cười, nhưng nhìn cô ngang ngược tuyên bố như vậy, ngang ngược nói anh là chồng cô, trong lòng anh cảm thấy vô cùng âm áp.

Anh hôn chụt lên trán cô, nhẹ giọng nói,“An An, về sau đừng nghĩ những chuyện linh tinh nữa nhé? Anh không thích Lạc Mỹ Châu, anh và cô ta chưa từng yêu nhau, những lời Lạc Mỹ Châu nói đều là lừa em thôi.” Trước khi gặp em, anh chưa từng có mối tình đầu, mà em, mới là mối tình đầu của anh, cả đời này anh cũng chỉ yêu mình em.

Hạ An An kinh ngạc nhìn anh, hoàn toàn bị anh làm cho hồ đồ, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Hoắc Minh Hiên lấy điện thoại từ trong túi ra, đăng nhập vào tài khoản weibo, sau đó lướt lướt một lúc, cuối cùng đưa điện thoại đến trước mặt cô, nhẹ giọng nói:“Ảnh Lạc Mỹ Châu cho em xem là cái này đúng không?”

Hạ An An vừa thấy bức ảnh này thì cũng giật mình, khung cảnh trong hình vẫn là dưới tàng cây đó, vẫn là một nam một nữ, nhưng lại là một chàng trai khác.

Hạ An An kinh ngạc nhìn bức ảnh, lại nhìn mặt Hoắc Minh Hiên, “Đây…”

Hoắc Minh Hiên ôm cô vào ngực, kiên nhẫn giải thích, “Đây mới là ảnh thật, anh nghĩ bức ảnh Lạc Mỹ Châu đưa cho em chắc đã photoshop rồi, chắc chỉnh nét quá, cho nên nhìn qua trông như thật, anh chưa từng chụp ảnh với cô ta, cũng chưa từng đồng ý quan hệ gì, hiểu chưa?”

Hạ An An hết nhìn bức ảnh lại nhìn anh, rất lâu sau mới ngờ ngợ gật đầu.

“Tức là, anh chưa từng có yêu đương với Lạc Mỹ Châu à?”

“Ừ.” Anh cất điện thoại, nhẹ nhàng dựa cằm vào vai cô, tham lam hít lấy mùi hương trên người cô.

“Vậy… lúc còn đi học, anh có…… từng thích người nào khác không?” Hạ An An thấp giọng hỏi.

“Không mà.”

“Ổ… thế, anh thích em từ khi nào?”

“…”

Hoắc Minh Hiên im lặng.

Hạ An An lắc tay anh, giục,“Mau nói cho em biết đi, anh thích em từ khi nào?”

“Không biết, không nhớ nữa.” Anh nói.

Hạ An An nhìn vẻ mặt bí hiểm của anh, thầm thở dài trong lòng, cho nên mới nói, với người đàn ông khó tính như Hoắc Minh Hiên, chỉ sợ cả đời này cô cũng không có cơ hội được nghe anh thổ lộ.

Không nghe được anh nói yêu cô, Hạ An An cảm thấy rất không cam lòng!

Nhưng không phải cô không biết cách trị tính cách của anh, thời gian còn dài, cô còn có cơ hội nghe được ba chữ kia từ anh.

“Thời gian này dù có chuyện gì em cũng đừng để ý, yên tâm làm cô dâu của anh là được, rõ chưa?” giọng Hoắc Minh Hiên trầm trầm.

Hạ An An ngoan ngoãn gật đầu,“Em biết rồi.”

Hai người lại ôm nhau một hồi, sau đó lưu luyến không rời đi về.

Hoắc Minh Hiên theo lẽ thường đi làm, Hạ An An tất nhiên cũng quay về vũ đoàn làm việc.

Trước khi đến Lam Diệu, Hoắc Minh Hiên gọi điện thoại cho Lạc Mỹ Châu, làm vợ anh khó chịu, anh sẽ không bỏ qua đâu!

Lạc Mỹ Châu không ngờ Hoắc Minh Hiên sẽ gọi điện thoại cho mình, lúc nhận điện, trong giọng nói còn có nỗi hưng phấn không che giấu được.

“Minh Hiên?”

“Tôi muốn nói với cô, về sau đừng tới tìm An An gây phiền toái nữa.”

Lòng Lạc Mỹ Châu trầm xuống, “Chỉ nhiêu đó thôi à?”

“Ừ.” Anh trả lời,“Nếu để tôi biết cô còn tìm tới An An, tôi sẽ không khách khí đâu.”

“Anh muốn làm gì?” Lạc Mỹ Châu tức giận nói.

“Cô cảm thấy chỉ có mình cô biết hạ thuốc thôi sao?”

“…”

“Nếu cô tự biết thì cũng nên biết vì sao lúc trước cô hạ thuốc tôi mà bây giờ vẫn bình yên vô sự. Anh ta chỉ bảo vệ cô được nhất thời nhưng không bảo vệ cô được cả đời, nếu tôi thật sự trả thù, thân bại danh liệt cũng mới chỉ là cảnh cáo thôi, rõ chưa?”

Giọng điệu của anh rất bình thản, lại không có tình người, lạnh lẽo ngấm vào xương tủy.

Lạc Mỹ Châu giống như bị dính thuật định thân, hồi lâu không thể cử động.

Có lẽ là không cam lòng Hoắc Minh Hiên đối xử tệ bạc với mình, có lẽ là bị Hoắc Minh Hiên làm tổn thương quá sâu, rốt cục Lạc Mỹ Châu không nhịn được nữa, hét lên:Hoắc Minh Hiên, anh cảm thấy như vậy là đáng sao? Hạ An An không yêu anh, cô ta chỉ yêu quyền thế và địa vị của anh thôi!”

Ánh mắt Hoắc Minh Hiên trầm xuống, ngữ khí chẳng hề thay đổi, “Nếu cô ấy yêu quyền thế và địa vị của tôi, vậy tôi sẽ trở thành người có quyền thế, có địa vị nhất.”

Lạc Mỹ Châu không ngờ Hoắc Minh Hiên sẽ nói như vậy, hoàn toàn bị câu trả lời của anh làm cho ngây ngẩn.

“Những lời tôi nói hôm nay, hy vọng cô nhớ kỹ.”

Lúc Lạc Mỹ Châu giật mình tỉnh lại, Hoắc Minh Hiên đã cúp điện thoại từ bao giờ.

Sau khi dập máy, anh mới bớt lo hơn phần nào, Lạc Mỹ Châu tạm thời sẽ không dám tìm Hạ An An gây sự nữa.

Về phần Lạc Mỹ Châu nói Hạ An An chỉ thích quyền thế và địa vị của anh, anh không để ý, chỉ cần anh yêu cô là đủ, anh không bắt cô cũng phải yêu anh, nếu chỉ có tiền tài và địa vị của anh mới có thể giữ cô ở lại bên cạnh, vậy thì như anh đã nói với Lạc Mỹ Châu, anh nhất định sẽ trở thành người có quyền thế, có địa vị nhất.

Khi ấy, cô sẽ không bao giờ rời bỏ anh.

Chương 50: Anh rất ngoan

Chuyển ngữ: Xeko

Nguồn: Xeko’s home

Ngày hôm sau, anh Hoắc tự mình đưa Hạ An An đi thử áo cưới, nghe nói anh đã chuẩn bị vài bộ, đều do những nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng trong nước tự tay làm.

Hạ An An và Hoắc Minh Hiên đi vào cửa hàng, vừa liếc mắt đã nhìn trúng một bộ, lúc mặc thử quả nhiên không khiến cô thất vọng.

Áo cưới trễ vai, vừa vặn để lộ xương quai xanh và đầu vai trắng muốt, kích thước lưng áo rất vừa, tôn lên đường cong vô cùng tinh tế, làn váy như một đóa tulip nở bung, dịu dàng uyển chuyển.

Chủ cửa hàng đích thân ra phục vụ cô, tán thưởng từ đáy lòng, “Hoắc phu nhân, chiếc váy này thật sự rất hợp với cô, đúng là làm ra để dành riêng cho cô luôn ấy.”

Người buôn bán luôn nói lời hay, Hạ An An không mấy để tâm, nhưng bộ váy này thật sự rất hợp ý cô.

Cô nghĩ, chắc chắn Hoắc Minh Hiên sẽ thích.

Anh Hoắc đang ngồi trên ghế chờ bên ngoài phòng thử đồ lật xem tạp chí, đây là phòng thử VIP, nhân viên cửa hàng pha loại cà phê tốt nhất, anh vừa cầm tách cà phê lên uống thì đã thấy tấm rèm được kéo ra.

Anh ngẩng lên nhìn, một cái liếc mắt, người như bị trúng tà, từ đầu đến chân không thể cử động.

Mái tóc đen mượt như thác nước quấn sau đầu, bên tai thả xuống vài sợi mỏng, cần cổ trắng mịn, xương quai xanh gợi cảm, bả vai trắng mượt như sứ, thậm chí anh còn có thể thấy rãnh ngực như có như không vô cùng quyến rũ.

Dịu dàng mà gợi cảm, thu hút người khác tới gần.

Nhẹ nhàng cười với anh, anh chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân vọt tới đỉnh đầu, cô đẹp đến mức khiến anh không chống đỡ được.

Hạ An An hỏi vài câu anh cũng chẳng phản ứng, chỉ thấy mắt anh cứ dính mãi trên người mình, Hạ An An bị anh nhìn thì ngượng ngùng xấu hổ, hơi hờn dỗi nói: “Minh Hiên, em đang hỏi anh đó!”

Anh Hoắc vẫn không phản ứng, giống như bị hút mất hồn, một khắc nhìn thấy cô, tất cả ý thức đều tan biến.

Hạ An An thấy xung quanh có vài nhân viên cửa hàng đang cười trộm, mặt cô đỏ lên, đang muốn gọi anh, chợt thấy anh chảy máu mũi.

Hạ An An: “!!!!!”

Cô vôi rút mấy tờ khăn giấy trên bàn ấn vào lỗ mũi anh.

“Đã bảo anh đừng có ăn đồ nóng, xem đi, chảy máu mũi rồi đây này!” Vì giúp anh giảm bớt xấu hổ, Hạ An An vội vàng nói, ra vẻ oán trách.

Trải qua một trận giày vò, anh Hoắc giờ mới tỉnh lại, hơi cúi đầu nhìn miếng giấy nhét trong lỗ mũi, trong đầu như có quả bom nổ bùm.

Tốt xấu gì anh cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, lúc này cũng không kích động, ra vẻ trấn định tự nhiên ấn chặt miếng khăn giấy mà Hạ An An nhét vào, nói: “Anh vào nhà vệ sinh.”

Nhân viên cửa hàng phản ứng rất nhanh, lập tức ngưng cười chỉ chỗ cho anh.

Anh Hoắc bước nhanh đến buồng vệ sinh, kéo khăn giấy trong lỗ mũi ra, hai dòng máu lại ào ào chảy xuống.

Hoắc Minh Hiên: “…”

Dữ quá man!!!!

Giống như tám đời anh chưa từng thấy gái vậy! Mấu chốt người kia lại là vợ mình, ôi ôi, ngày nào chẳng gặp, có lẽ là cách ăn mặc hơi chút… nên chảy máu mũi?! Hết thuốc chữa rồi!

Vẫn chảy nữa à? Mày còn không ngừng cho ông?!!!!

Anh Hoắc vất vả vật lộn cùng máu mũi hơn mười phút, cuối cùng cũng ngừng.

Khi bước ra khỏi phòng vệ sinh, Hoắc Minh Hiên đã khôi phục lại khí thế ngày xưa, vẫn phong độ như cũ, đạo mạo hiên ngang, tổng giám đốc không giận mà uy của tập đoàn Lam Diệu.

Vẻ mặt nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Anh Hoắc là người rất biết giả bộ hồ đồ, những người khác lại không biết, anh vừa vào, một vài nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh che miệng cười trộm.

Anh Hoắc chợt đưa ra quyết định, anh phải mua đứt tiệm áo cưới này, sau đó sa thải toàn bộ những kẻ đã cười nhạo anh! Đuổi tất!!

Ha ha! Anh! Cứ! Thích! Thế! Đấy!

Chủ cửa hàng đương nhiên là người biết quan sát sắc mặt, tuy thấy toàn bộ cảnh Hoắc Minh Hiên nhìn vợ mình chảy máu mũi nhưng bà cũng phải giả bộ hồ đồ, thấy Hoắc Minh Hiên đi ra, lập tức cười chào,“Ngài Hoắc, ngài cảm thấy bộ váy cưới này thế nào? Hoắc phu nhân hình như rất hài lòng.”

Từ lúc bước vào, Boss Hoắc vẫn không dám nhìn vợ, anh sợ lại chảy máu mũi, đã mất mặt một lần, không thể để mất mặt lần thứ hai.

Cảm thấy bộ váy này như thế nào? Vậy mà cũng phải hỏi?!

Nhưng mà làm sao anh có thể để vợ anh mặc cái váy cưới đó ở lễ cưới được?!

Cho dù không lo lắng cho lượng máu của mình nhưng tốt xấu gì cũng phải lo cho máu của người khác chứ?

Lộ nhiều quá! Anh có thể tưởng tượng được ánh mắt của tất cả đám đàn ông dự hôn lễ hôm đó sẽ dán cả vào người cô!

Làm sao anh chịu được?!!!

Boss Hoắc ung dung ngồi xuống ghế, bình thản nói: “Tôi muốn xem kiểu khác.”

Bà chủ nghe anh nói vậy cũng thấy mất tự nhiên, những lời này ý ở ngoài lời, rất có thể là vị khách lớn này muốn chụp mông chạy lấy người.

Bà trừng mắt nhìn mấy nhân viên vừa rồi không biết quy củ, vội vàng cười: “Ngài Hoắc còn đặt nhiều bộ, tôi sai người lấy ra cho ngài xem nhé?”

Hoắc Minh Hiên gật đầu, lại bổ sung thêm:“Bảo thủ một chút.”

Bà chủ nghe anh nói, cũng hiểu ra ý của anh, thật không ngờ ông chủ tập đoàn Lam Diệu lạnh lùng vô tình lại có máu ghen tuông.

“Có có có, xin ngài chờ một chút.” Vừa nói, bà vừa nháy mắt với nhân viên bên cạnh, nhân viên vội vàng đi lấy.

Hạ An An thấy thế, trong lòng hụt hẫng, kỳ thật cô rất thích bộ váy này.

Hạ An An ngồi xuống cạnh Hoắc Minh Hiên, lắc tay anh, mở to mắt, đáng thương nhìn anh, “Minh Hiên, em thấy bộ này rất đẹp mà, sao anh không thích?!”

Đương nhiên anh thích! Nhưng kiểu dáng này chỉ có thể mặc cho anh xem, người khác muốn nhìn? Biến!

Ánh mắt Boss Hoắc vẫn không dám dừng trên người cô, anh ho nhẹ một tiếng: “Chúng ta xem thử mấy bộ khác, lúc em mặc vào có lẽ sẽ đẹp hơn.”

“À…” Hạ An An cúi đầu, cũng không nhiều lời thêm nữa.

Cô hiểu rất rõ tính anh, anh đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể lay chuyển được.

Hạ An An không vui, cô rất thích bộ này, sao cứ đòi đổi?

Nhân viên nhanh chóng mang váy khác vào, Boss Hoắc vội vàng đứng dậy, tích cực chọn lựa cho vợ, rốt cục chọn được một bộ tay áo lửng, vừa lòng nói:“Bộ này, mang vào để vợ tôi thử xem.”

Hạ An An tuy thấy bất mãn nhưng trước mặt người ngoài cũng không muốn làm anh mất mặt, ngoan ngoãn đi theo bà chủ vào phòng thử.

Bộ váy này rất bảo thủ, từ cổ đến chân, tất cả đều được ren hoa che kín.

Hiệu ứng kém xa so với bộ vừa rồi, Hạ An An càng nhìn càng thấy chán.

Lúc cô từ phòng thử đi ra, Boss Hoắc vừa thấy đã gật đầu lia lịa: “Đẹp lắm, chọn bộ này đi, giữ lại cho tôi, vài ngày nữa tôi sẽ tới lấy.” Ừ, che đủ những chỗ cần che, rất hợp ý anh.

Hạ An An vừa nghe anh nói như vậy, mặt xụ xuống, cô nhìn anh ấm ức, nhỏ giọng khẩn cầu, “Em thấy bộ vừa rồi đẹp hơn mà, mình lấy bộ kia nhé?”

Từ nãy tới giờ, rốt cục boss Hoắc cũng dám nhìn vợ, “Anh thấy bộ này đẹp hơn bộ kia nhiều, tin anh đi.”

Hạ An An cũng biết anh có tính chiếm hữu, sợ cô mặc hở hang sẽ bị người ta nhìn.

Hạ An An biết mình không thể lay chuyển được anh, cúi đầu nói: “Em biết rồi.”

Boss Hoắc thừa dịp vợ mình vào trong thay quần áo, sán lại gần nói với bà chủ: “Này, bộ đầu tiên tôi cũng lấy, mấy hôm nữa tôi bảo người qua lấy cùng bộ kia luôn.”

Thật ra anh vẫn ưng bộ kia hơn, tuy lúc cô mặc vào có thể làm anh rớt máu, nhưng Boss Hoắc cảm thấy sức khoẻ mình rất tốt, thi thoảng chảy máu mũi cũng chẳngvấn đề gì.

Một lúc mà bán được hai bộ, bà chủ vui mừng cười toe toét, nói: “Ngài Hoắc yên tâm, tôi nhất định sẽ dặn người giữ hai bộ này cẩn thận, không để xảy ra bất cứ sai sót nào, cam đoan làm ngài vừa lòng.”

“Ừm.” Hoắc Minh Hiên nói.

Hạ An An thay xong quần áo, bởi vì tâm trạng không tốt nên không để ý tới hai người kia.

Hai người đi về, Boss Hoắc lòng vui phơi phới vô tình nhìn vợ, thấy hàng lông mày của cô chau lại, miệng dẩu ra như treo được cái cả bình.

Khụ… hình như anh chọc giận thỏ con rồi.

Đối mặt với bà xã, Boss Hoắc vẫn luôn tích cực nhận lỗi, đang định an ủi lại nghe thấy có người kêu lên một tiếng: “An An!”

Hoắc Minh Hiên muốn nói liền nuốt trở lại, nhăn mày nhìn người tới.

Anh chẳng bao giờ để tâm đến những chuyện không liên quan đến mình, hơn nữa lại không nhớ được mặt người, lâu không tiếp xúc thì anh lại càng không nhớ, nhưng mà hai người này, tuy anh chưa từng gặp nhưng vẫn nhận ra.

Anh quay đầu nhìn Hạ An An, quả nhiên thấy mặt cô sa sầm.

Tâm trạng Boss Hoắc trong nháy mắt cũng trở nên u ám.

Bạch Dập Thần và Khương Hiểu Kỳ vốn chỉ đi ngang qua, nhưng Khương Hiểu Kỳ thấy trong tủ kính có một bộ áo cưới rất hợp ý, nằng nặc đòi thử, Bạch Dập Thần không còn cách nào khác, đành phải đi theo.

Hoắc Minh Hiên vốn là nhân vật phong vân, người sống ở thành phố này làm gì có ai không biết, đương nhiên Khương Hiểu Kỳ và Bạch Tập Thần cũng nhận ra anh.

Nhưng họ không hiểu tại sao Hạ An An lại ở cạnh giám đốc của tập đoàn Lam Diệu, hơn nữa trông bọn họ còn rất thân mật.

Khương Hiểu Kỳ nhìn Hoắc Minh Hiên và Hạ An An, giọng điệu không giấu nổi kinh ngạc, “An An, sao cô lại ở đây?” Thật ra cô ta muốn hỏi vì sao Hạ An An lại đi cùng với giám đốc Hoắc.

Nhìn thấy Khương Hiểu Kỳ, Hạ An An lại nhớ tới ngày đó bị cô ta dạy dỗ ở dưới nhà, cô ta nói: “Hạ An An, cô đừng trách năm đó Bạch Dập Thần không cần cô, cô soi gương nhìn xem bây giờ trông mình thế nào đi, cô cảm thấy đàn ông sẽ cần một người như cô à?”

Khi đó cô còn béo, hai bàn tay trắng, cô không thể phản bác lại lời nói của cô ta, nhưng bây giờ, cô chẳng thiếu thứ gì, tất cả những gì bây giờ cô có đều là sự phản kích tốt nhất đối với lời nói của Khương Hiểu Kỳ.

Cô coi cô ta là bạn, lúc cô khó khăn nhất, cô ta lại dụ dỗ bạn trai cô, như vậy còn chưa đủ, cô ta chẳng thèm nể nang gì tìn bạn năm đó, khiêu khích cô, vui sướng khi người gặp họa, dùng vẻ đẹp và hạnh phúc của cô ta để vùi dập cô.

Nhưng không sao, đoạn thời gian khó khăn nhất đã qua rồi, con người không thể chôn mình trong thung lũng cả đời, cho nên, cho dù đứng trên cao cũng không thể vui mừng quá sớm, ai biết cái người bị thóa mạ, bị ghét bỏ, bị khinh bỉ lúc trước có thể có một ngày đứng ở nơi mà ngay cả nhìn lên cũng không nhìn thấy hay không?

Khương Hiểu Kỳ tự cho là có được thứ tốt nhất, bây giờ nhìn lại, thật sự chẳng đáng là gì.

Đối với Khương Hiểu Kỳ và Bạch Dập Thần, Hạ An An đã chẳng muốn lãng phí thời gian để hận, cô chỉ hy vọng từ nay về sau cô và họ như người xa lạ, đừng bao giờ gặp lại nhau.

Cô cười thản nhiên, kéo tay người đàn ông bên cạnh,“Tôi và chồng đến chọn áo cưới, hai người thì sao? Cũng đến chọn áo cưới à?”

Chồng?!!!

Nghe thấy thế, vẻ mặt Bạch Dập Thần và Khương Hiểu Kỳ đều thay đổi, nhất là Khương Hiểu Kỳ, dùng câu nói của Hoắc Minh San mà hình dung thì chính là “giống như ăn shit.”

Nụ cười trên mặt Khương Hiểu Kỳ trở nên méo mó, giọng nói lộ rõ vẻ nghi ngờ, “An An, cậu đùa à, giám đốc Hoắc là chồng cậu sao?”

Hạ An An đang muốn trả lời, Hoắc Minh Hiên đã nói trước: “Làm sao? Cô cảm thấy chúng tôi không xứng đôi à?”

Hoắc Minh Hiên vốn có khí thế, hơn nữa lúc này ánh mắt anh thâm trầm đáng sợ, trên mặt có mấy phần mất hơn, giống như ngọn núi lớn ép xuống, nhất thời làm cho Khương Hiểu Kỳ thấy khó thở, trả lời theo bản năng: “Không không, không, tôi không có ý này.”

Hoắc Minh Hiên trầm giọng hỏi: “Hai người là bạn của An An à? Bạn của An An tôi đều biết, sao chưa gặp qua hai người?”

Nghe anh hỏi vậy, Khương Hiểu Kỳ và Bạch Dập Thần đều cảm thấy quẫn bách xấu hổ.

Dưới khí thế cường đại của Hoắc Minh Hiên, Bạch Dập Thần bất an, đang muốn giải thích hai câu để giảm bớt xấu hổ, lại nghe Hạ An An nói: “Họ là bạn thời trung học của em, cũng không tính là bạn bè.”

“Ồ…” Hoắc Minh Hiên gật đầu đăm chiêu, “Thế mà tôi còn định mời hai người tới tham dự hôn lễ của chúng tôi, nhưng nếu hai người đã không phải bạn của An An, vậy thì thôi đi.” Tay anh xoa đầu Hạ An An, dịu dàng nói: “Đi thôi, còn rất nhiều chuyện phải làm đấy.”

Hạ An An cười, “Ừ.” Lại gật đầu xem như chào hai người, chẳng nhiều lời nữa, bỏ theo Hoắc Minh Hiên.

Cho đến khi hai người lên xe rời đi, Khương Hiểu Kỳ và Bạch Dập Thần vẫn chưa tỉnh táo lại.

Gia cảnh Bạch Dập Thần cũng không tồi, lúc trước Hạ An An yêu anh, Khương Hiểu Kỳ không biết hâm mộ bao nhiêu, mà lúc cô ta cướp được Bạch Dập Thần thì chỉ nghĩ rằng từ nay về sau mình có thể vứt Hạ An An cách xa tám con phố, nhưng không ngờ cô ta lại câu được giám đốc tập đoàn Lam Diệu? Hơn nữa hai người còn sắp kết hôn?! Nói cách khác, từ nay về sau cô ta chính là Hoắc phu nhân?!

Khương Hiểu Kỳ thấy tim mình như đang chảy máu.

Bạch Dập Thần nhìn chiếc Limousine kia rời đi, chẳng rõ đang cảm thấy gì, nếu lúc trước anh giữ mình, như vậy bây giờ người đi cùng với An An sẽ là anh, người phụ nữ mà ngay cả giám đốc tập đoàn Lam Diệu cũng phải yêu thương, vậy mà lúc trước anh lại không biết quý trọng.

Mất mát, khổ sở, không cam lòng, trong lòng trào ra ngàn vạn cảm xúc tra tấn, Bạch Dập Thần đột nhiên cảm thấy làm cái gì cũng không có hứng.

“Đi thôi.” Anh ta nói, sau đó đi về phía chiếc xe đang đỗ gần đó.

Khương Hiểu Kỳ thấy anh đi, vội vàng gọi: “Không phải muốn đi xem áo cưới sao? Anh đi đâu đấy?”

Bạch Dập Thần chẳng buồn quay đầu,“Cô tự đi xem đi, tôi còn có việc, không theo cô được.” Sau đó anh lên xe, chẳng cần chờ cô trả lời, lái xe đi luôn.

Khương Hiểu Kỳ bị bỏ mặc thì tức nổ phổi! Hạ An An làm cô ta ấm ức còn chưa đủ, Bạch Dập Thần lại còn thái độ như vậy?!

Bạch Dập Thần cho rằng anh ta giỏi lắm sao? Cùng lắm thì chia tay! Hạ An An có thể tìm được viên kim cương là Hoắc Minh Hiên, cô không tin cô không tìm được!

Chờ đấy!

Sau khi lên xe, Hạ An An cố ý kéo xa khoảng cách với Hoắc Minh Hiên, im lặng nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, cô còn đang cáu chuyện váy cưới đấy!

Boss Hoắc buồn bực, vừa rồi còn nhiệt tình kéo tay anh, vừa lên xe là lại trưng ra cái mặt này, đây là làm sao?

Nhưng nhìn cô tức giận như vậy, trong lòng anh cũng không chịu nổi, cho nên vì để trấn an cô, Boss Hoắc cao quý sáp sáp vô, nhỏ giọng hỏi:“Thích bộ đó thế cơ à?”

Hạ An An vẫn không thèm để mắt tới anh: “Thích thì sao? Cũng có mặc được đâu! Cả đời chỉ có một lần, em muốn mình phai thật xinh đẹp trong hôn lễ, em thích bộ đấy!”

Hoắc Minh Hiên thở dài thườn thượt, “Được rồi, lúc đó sẽ mặc bộ đó.”

Phải biết rằng Boss Hoắc rất ngang ngạnh nói một không hai, có thể dễ dàng thương lượng như vậy quả thật là làm cô kinh ngạc, Hạ An An quay đầu nhìn anh, Boss Hoắc quẫy đuôi lia lịa, “Chỉ cần em thích, em muốn thế nào cũng được.”

Không biết vì sao, nhìn anh thỏa hiệp như thế, trong lòng Hạ An An lại cảm thấy khó chịu, cô biết tính anh quái gở, anh có thể thoái nhượng đến mức này chứng tỏ anh quan tâm cô bao nhiêu.

Hạ An An thấy mũi tê tê, cô ôm lấy mặt anh, cọ mũi lên mũi anh, nức nở nói: “Em xin lỗi, em ích kỷ quá, ngay cả chuyện bé như này cũng tức giận với anh.” Bọn họ phải trải qua bao nhiêu khó khăn mới có thể đến được với nhau, hẳn nên quý trọng, vậy mà còn lãng phí thời gian cáu giận làm gì?

Boss Hoắc bị cô cọ vài cái, cảm thấy trái tim như tan chảy.

Tai anh đỏ ửng, duỗi tay ôm cô vào lòng, thân thể cô mềm mềm dán trên người anh, trong lòng anh kích động, chỉ hận không thể nhét cô vào trong người mình.

Cô muốn mặc bộ đó thì để cô mặc đi, chỉ cần cô vui là được, về phần đám ruồi bọ muốn nhìn vợ anh, anh xếp chỗ phía sau hết.

Chỉ cần vợ anh vui thôi.

Hạ An An hôn lên cằm anh, dịu dàng nói: “Tha thứ cho em nhé? Em không bao giờ giận dỗi với anh nữa đâu, em biết anh lo gì mà, anh thích em mặc bộ nào em sẽ mặc bộ đó, em nghe anh hết.”

Lúc trước cô đã nói cô sẽ yêu anh thật nhiều, hơn nữa chồng cô lại ngoan như vậy, có bị ngốc mới cáu giận với anh!

Boss Hoắc quả thực sắp bị vợ nịnh nọt chết, bây giờ anh chẳng nghe cũng chẳng nhìn thấy cái gì cả, anh chỉ biết anh muốn ôm cô, muốn hít thở hương thơm thuộc về cô, còn cô nói gì, anh đều “Ừ” cho có, chỉ cần cô cho anh ôm, cho anh hôn, cho anh ngủ cùng, cô muốn cái gì cũng được.

Thì ra yêu cầu của Boss Hoắc chỉ đơn giản như vậy thôi.

—-
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom