Căn phòng thứ 4 tương đối lớn, mọi người tản ra đi tìm dấu vết, Hứa Diệc Minh bảo tôi trốn vào một góc đợi anh.
Anh tìm được một cái bàn giáp với bức tường, lật khăn trải ra thì thấy bên trong trống không, vậy là tôi tìm được một chỗ ẩn nấp tương đối an toàn.
Ai mà ngờ, một NPC từ góc nào đó bất ngờ chui ra, tôi và nó 4 mắt nhìn nhau đầy xúc động.
Hai bên đều ra sức gào thét, NPC cũng bị dọa sợ đến mức bỏ chạy, còn tôi cũng ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi đó rồi nhảy bổ lên người Hứa Diệc Minh.
Hai tay ôm lấy cổ anh, hai chân thì quắp vào vòng eo săn chắc.
Hứa Diệc Minh bị khóa chặt, nhất thời không cử động được, còn tôi sau khi hoàn hồn thì cũng từ từ trườn xuống.
Anh lại cười, hơn nữa còn cười thành tiếng.
Tôi vừa xấu hổ vừa bực mình gắt lên, “Không cho cười!”
Có lẽ “con quỷ” lúc nãy vì cảm thấy quá mất mặt nên đã trở lại một lần nữa, lần này nó còn gọi thêm đồng đội, tiếng gào thét kể từ đó cứ liên miên không ngừng.
Hứa Diệc Minh ôm tôi đứng ở trong góc phòng, không mảy may sợ hãi, một con NPC đứng trước mặt anh ấy một lúc, sau đó có lẽ là cảm thấy quá nhàm chán nên cũng lủi thủi rời đi.
Tôi hé mắt ra xem thử, phát hiện cách chỗ hai đứa đứng không xa còn có một cô gái khác, hơn nữa hình như còn đang tiến về phía này, thấy bàn tay của cô ấy sắp chạm vào vạt áo của Hứa Diệc Minh đến nơi, tôi không kìm được mà kiên cường hét lên, “Đây là chồng của tôi.”
Trọng âm rơi vào chữ “TÔI” :>
Cô gái kia sững lại rồi ngại ngùng lùi về phía sau hai bước.
Tôi cũng sững lại, quay đầu về thì liền nhìn thấy Hứa Diệc Minh đang đứng cười ngặt nghẽo, hai má bất giác nóng lên, vội gỡ tay anh rồi chạy ra ngoài.
Trong 3 tiếng đồng hồ vỏn vẹn, tôi đã đánh rơi thể diện trước mặt Hứa Diệc Minh không biết bao nhiêu lần, hơn nữa còn nảy sinh ám ảnh tâm lý với nơi quỷ quái này.
7.
Hứa Diệc Minh thực sự rất ngứa đòn, anh đến chỗ ông chủ của Mật thất kia yêu cầu người ta in những bức hình thiếu muối của tôi ra rồi đem về cho mẫu hậu phu nhân xem, sau đó hai người cùng nhau chê cười tôi.
Tôi đá một cái vào chân anh, “Gọt táo đi, em muốn ăn.”
Mẹ tôi nghe thấy thì như gặp chuyện bất bình, vội vã cất lời, “Muốn ăn thì lăn vào bếp, ai mà chiều thế được?”
Tôi ôm đầu tức tối, “Mẹ là mẹ đẻ của con cơ mà”, sau đó nhìn đồng hồ, “Bây giờ đã mấy giờ rồi, mẹ không về với bố con ư?”
Mẹ quả quyết, “Bố mày không nhận lỗi thì đừng hòng, dù sao ở đây mẹ cũng có thể ngủ được.”
Tôi không khỏi lo lắng, căn nhà này vốn dĩ có ba phòng ngủ, nhưng vì thấy không cần thiết lắm nên tôi đã tận dụng căn phòng nhỏ hơn làm phòng sách rồi, bây giờ mẹ ngủ lại, thì không phải là đồng nghĩa với việc tôi và Hứa Diệc Minh sẽ phải ngủ cùng nhau sao???
Tôi chọc vào tay Hứa Diệc Minh, ý bảo anh hãy nói vài lời, vậy mà Hứa Diệc Minh chỉ nhún vai, tỏ ra cũng hết cách
Tôi cười thật tươi khoác vai mẹ, “Vậy được, con với mẹ ngủ cùng nhau nhá.”
Mẹ tôi mặt lạnh đáp, “Biến ra đằng kia.”
Thôi rồi!!!
Trở ra từ phòng tắm, tôi bắt gặp Hứa Diệc Minh đang đăm chiêu nhìn vào hộc tủ ở đầu giường, biểu tình có vẻ rất nghiêm túc.
Không nhịn được tò mò liền chạy tới xem thử, bên trong có tới ba hộp 3 con sâu liền…
Mặt tôi đen sì, “Sao anh mua nhiều thế?”
“Nhiều ư?”, Hứa Diệc Minh cau mày, “Chúng ta là vợ chồng mới cưới, có gì lạ đâu.”
“...”
“Sao có một hộp lại mở ra rồi?”
“Trước lúc ra ngoài anh đã cố tình xé ra rồi làm rơi mấy cái, lúc về thì thấy có người đã động vào.”
“Mẹ em vậy mà lại nghi ngờ chúng ta đến mức độ này cơ à?”
Hứa Diệc Minh tự hào đáp, “May mà tôi sớm đã có chuẩn bị rồi.”
Anh đóng ngăn kéo lại, lấy ra một bộ đồ ngủ rồi đi về phía nhà tắm.
Tôi ngồi trên đầu giường nghịch điện thoại, không hiểu sao mà không tài nào tập trung được, đầu óc cứ nghĩ mãi về những chiếc hộp ba con sâu trong tủ.
Cuối cùng, không nhịn được nữa mà mở ngăn kéo, lấy hộp đã bị xé sẵn ra nghiên cứu tỉ mỉ…
Big sizeee…
Cả người tôi nóng lên, đang định để chiếc hộp vào lại trong ngăn kéo thì Hứa Diệc Minh nhò đầu ra, “Khiết Ninh, tôi quên lấy khăn tắm…”
Tôi giật mình đánh rơi chiếc hộp trong tay, lúc nó rơi xuống bên trong còn văng ra mấy cái …
Cíuuuuuu
Hứa Diệc Minh trầm mặc, sau đó anh làm bộ ra chiều đắn đo mà nói, “Nếu như em muốn…”
“Không! Em không muốn!”, tôi đứng phắt dậy như một cái máy, “Em đi lấy khăn tắm cho anh.”
Tôi ôm điện thoại lên giường nằm, việc đầu tiên là oanh tạc box chat với Từ Hoan, tường thuật cho con bé biết ngày hôm nay tôi đã muốn đến hành tinh khác sống như thế nào, Từ Hoan nghe xong thì gửi lại vô số meme và icon chế nhạo, cách một màn hình mà tôi cũng có thể cảm nhận được nó đang cười nắc nẻ như thế nào…
“Đồ vô tâm!”
“Thế nào gọi là vô tâm, mày khoe khoang cuộc sống hôn nhân ngọt ngào với một cẩu độc thân như tao, mày có biết mày quá đáng lắm không hả?”
“Không phải là khoe khoang, tao nhắc lại lần nữa là tao không khoe khoang, tối nay tao còn phải chung chăn chung gối với Hứa Diệc Minh, làm thế nào bây giờ???”
“Lát nữa nhớ tém tém lại, chuyện này nên để con trai chủ động, nhớ chưa?”
“??? Biến ngay cho tao!!!”
Bình luận facebook