Pt.7
Sáng hôm sau tôi dậy thật sớm, lục đục nấu cháo để Hứa Diệc Minh ăn sáng, kết quả mất bao nhiêu là công sức cuối cùng cháo trắng lại biến thành cháo đen, khét lẹt cả căn bếp.
Lúc nhìn vào bên trong nồi, Hứa Diệc Minh im lặng một hồi lâu, tôi đứng đằng sau lí nhí hỏi, “Còn cứu vãn được không anh?”
Hứa Diệc Minh nhìn tôi đáp, “Thay đồ đi, tôi đưa em ra ngoài ăn sáng, lúc tan làm nhớ nhắc tôi mua một cái nồi mới nhé.”
“...”
11.
Hình tượng “yểu điệu thục nữ” quả thật không phù hợp với tôi, vì vậy tôi quyết định sẽ tấn công trực diện, sinh nhật của Hứa Diệc Minh sắp tới rồi, đây chính là một thời cơ tốt.
Từ Hoan hỏi tôi định làm gì, tôi gửi cho nó vỏn vẹn 4 chữ, “Giản đơn mạnh bạo.”
Còn chưa kịp đi sâu trao đổi ý kiến thì đã có việc khác phải quan tâm rồi.
Giả sử bạn trai cũ của bạn trở thành cấp trên của bạn, hơn nữa ngày chia tay bạn còn hắt cho anh ta một ly rượu vang, chửi anh ta là đồ m.áu chó vậy thì bạn sẽ làm sao
Lúc nhìn thấy Dụ Khiết ngồi ở vị trí của tổng thanh tra, tôi thậm chí đã cảm nhận được cơ mặt mình giật giật liên hồi, khoảnh khắc ấy sao mà bồi hồi khó tả
Xong rồi, ngày thất nghiệp không còn xa rồi.
Tan làn tôi ôm túi xách ba chân bốn cẳng chuồn khỏi công ty, Hứa Diệc Minh còn có cuộc họp nên tôi không đợi anh nữa mà bắt xe về nhà luôn.
Lúc Hứa Diệc Minh trở về thì tôi đã uống hết mấy lon bia rồi, đang ngồi ôm chân trên sofa nhìn vào khoảng không vô định.
Hứa Diệc Minh nhìn tôi một lúc đến bên cạnh tôi rồi ngồi xuống, “Sao lại uống nhiều bia thế này, có chuyện gì rồi ư?”
Tôi tủi thân đáp, “Hứa Diệc Minh, có lẽ em sắp thất nghiệp rồi, sắp không nuôi được anh nữa rồi.”
Không biết có phải là tôi ảo tưởng ra không nhưng hình như khi đó khóe miệng anh khẽ kéo lên, anh đưa tay dịu dàng xoa đầu tôi, “Không sao, tôi mới thăng chức, tiền lương cũng tăng rồi, không cần em nuôi nữa.”
“Thăng chức? Khi nào mà em không biết?”, tôi ngồi thẳng dậy, “Chẳng trách nào dạo này anh lại bận như vậy.”
“Chuyện này để sau hãy nói”, Hứa Diệc Minh thu dọn mấy vỏ lon trên bàn, “Nói chuyện của em trước đi, vì sao lại có chuyện sắp thất nghiệp?”
Tôi thở dài, “Em chỉ là cảm giác vậy thôi, dù sao người yêu cũ lên làm sếp của em, sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu.”
Hứa Diệc Minh khựng lại, “Người yêu cũ???”
Vậy là tôi kể cho anh nghe về chuyện của tôi và Dụ Khiết, thực ra cũng chẳng có gì chỉ là những mẩu chuyện cũ rích mà thôi.
Tôi và anh ấy đã từng bên nhau hồi tôi học năm hai đại học, tốt nghiệp xong thì tôi đi làm luôn, còn anh thì học tiếp nghiên cứu sinh. Vốn dĩ định sau khi anh học xong thì kết hôn, ai ngờ đến ngày cận kề tốt nghiệp thì anh ra nước ngoài, trước ngày đi một hôm mới nói cho tôi biết.
Trong một nhà hàng sang trọng, tâm trạng của tôi đi từ vô cùng hạnh phúc sang thất vọng tột cùng, cảm giác như bản thân đã biến thành một trò hề vậy.
Trong lúc tức giận liền hắt ly rượu vang lên người đối phương, chửi anh ta một trận nên hồn rồi đề nghị chia tay.
Nói mãi nói mãi tôi tự nhiên lại muốn khóc, “Sớm biết anh ấy sẽ trở thành sếp của mình em sẽ hắt nửa ly rượu, mắng hai câu thôi, bây giờ thì tốt rồi, nhất định em sẽ bị ghim cho mà xem huhuhu…”
Hứa Diệc Minh bật cười, “Anh ta là một người nhỏ nhen vậy sao?”
“Nhỏ nhen lắm ấy, lúc bọn em ở bên nhau suốt ngày ghen thôi, em hướng dẫn cho thực tập sinh nam ở công ty mà cũng phải giải thích với anh ấy nguyên cả một ngày. Còn tưởng là quan tâm em thế nào cuối cùng vẫn là không nói một lời mà đi…”
Nhìn sắc mặt của Hứa Diệc Minh càng lúc càng tệ, tôi bặm môi không nói nữa.
“Khiết Ninh, em vẫn chưa quên được anh ta đúng không?”
“Không có, em chỉ là…”
Tiếng gõ cửa liên hồi ngắt quãng cuộc trò chuyện đang căng thẳng của hai đứa, Hứa Diệc Minh nhìn tôi một ánh nhìn đầy ẩn ý rồi đứng dậy đi mở cửa, hai phút sau anh trở lại với một bao chuyển phát nhanh ở trên tay.
“Em mua gì đây?”
“Không có mà, gần đây em không mua gì trên mạng cả.”
Hứa Diệc Minh kiểm tra kỹ lưỡng gói hàng, “Người nhận là tôi nhưng số điện thoại lại là của em.”
Tôi mộng mị, “Vậy anh mở ra xem nào, em không nhớ nữa rồi.”
Hứa Diệc Minh lấy kéo cắt ra, có tới 3 lớp bọc liền.
Tôi nhìn chiếc hộp màu hồng thì trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành, cho đến khi Hứa Diệc Minh kéo bộ đồ hết sức chệch chi ra thì mọi thứ dường như ngừng lại.
12.
Từ đâu lại chui ra một bộ đồ ngủ xuyên thấu như thế này???
Mỏng như cánh ve sầu, mặc với không mặc có khác gì nhau không???
Hứa Diệc Minh cau mày nhìn tôi, dù không nói gì nhưng tôi dường như đã nhìn thấy 3 chữ “đồ lưu manh” từ trong đôi mắt anh vậy.
Mặt tôi tái như gan heo, vội vàng giật lấy bộ đồ rồi giải thích, “Thật sự không phải là em mua! Em có thể cho anh xem lịch sử đặt hàng.”
Nhưng Hứa Diệc Minh nhất định xua tay, biểu tình như thể đã nhìn thấu tất cả.
Tôi tức nghẹn nhưng chẳng thể phản bác gì nữa, trở về phòng sạc điện thoại thì thấy có tin nhắn của Từ Hoan.
“Tao thấy báo người nhận đã ký tên rồi, mở ra chưa? Mày mở hay Hứa Diệc Minh mở? Tao cố ý đổi tên thành tên Hứa Diệc Minh đấy, đã đủ giản đơn mạnh bạo chưa?”
“... Ôi trời ơi, cứu tao.”
“Biết là mày không động thủ, là chị em tao phải giúp một tay chứ, sự thành rồi thì mời một bữa là được.”
Tôi đang định chạy ra để lèo nhèo với Hứa Diệc Minh thêm một trận nữa thì phát hiện anh đã đứng ở phía sau mình tự lúc nào.
“Từ Hoan làm đó, không liên quan gì đến em.”
Hứa Diệc Minh đưa tay về phía tôi, “Đưa điện thoại đây tôi xem.”
Tôi không khỏi hốt hoảng, làm sao có thể chứ, cần phải biết là boxchat của hai đứa bạn thân là một cái gì đó mà cho dù trời sắp sập cũng phải xóa cho bằng hết chứ không thể tiết lộ.
“Không được!” Tôi giấu điện thoại ra đằng sau, “Đây là chuyện riêng tư của em.”
Hứa Diệc Minh tiến thêm một bước, tôi lại lùi về sau một bước cuối cùng đến mép giường, lần này anh chơi lớn, vẫn nhất quyết không dừng lại.
Bình luận facebook