Pt.5
Đang điên cuồng gửi mấy icon phẫn nộ vào boxchat thì từ phía sau truyền đến tiếng bước chân, tôi liền vội vàng tắt màn hình điện thoại.
“Nhắn gì mà lén lút như thế, tôi không thể xem hả?”
“Xem gì mà xem, đây là chuyện cá nhân…”, tôi vừa nói vừa xoay người qua.
“Anh không thể mặc quần áo tử tế vào hả?”
Tôi cảnh giác kéo chăn lên nhìn vào chiếc khăn tắm trắng tinh đang quấn chặt trên người Hứa Diệc Minh.
Những dòng nước nóng bỏng còn đang chảy từ tóc xuống rãnh lưng rồi xuống vòng eo khỏe khoắn của anh, tóc đen ẩm ướt, tóc mái tua rua trước trán, cảnh tượng này khiến anh dường như ngoan ngoãn thêm mấy phần.
Nhưng vừa mở miệng là mọi thứ không còn đáng yêu nữa rồi.
“Không phải ban nãy em muốn như vậy ư?”
Tôi tức giận đến mức hai mắt mở to.
“Được rồi, người tôi còn ướt quá, một lát nữa sẽ mặc.”
Đêm hôm đó tôi mơ một giấc mơ ba chấm đến mức không có từ nào có thể diễn tả được, trong mơ tôi thấy mình đã ấn Hứa Diệc Minh xuống giường, trực tiếp lấy chiếc hộp ba con sâu đã xé dở kia, cho đến khi Hứa Diệc Minh yếu ớt cầu xin, tôi mới chịu buông tha cho anh ấy
Thật là kích thích quá mà
Ngày hôm sau tôi chuyển cho bố 1000 tệ, cầu xin ông hãy xuống nước để mẹ trở về.
Nếu cứ tiếp tục những ngày tháng như thế này, tôi e là …
8.
Tiễn mẫu hậu về với mái nhà yêu dấu của bà, cuộc sống của chúng tôi lại bình yên như cũ, chỉ có điều thi thoảng khi nhớ về giấc mơ đó, trong lòng tôi lại dâng lên một sự xúc động khó tả…
Cũng sắp 30 đến nơi rồi, vậy mà vẫn chẳng khác gì một cô bé, tôi thầm chê bai chính mình.
Đồng nghiệp đều biết tôi có một người chồng “hiền thảo”, có khi ra ngoài tụ tập cũng gọi tôi bảo anh đi cùng, giữa chừng họ sẽ trêu đùa chúng tôi vì sao còn chưa chịu tổ chức đám cưới, phong bao bọn họ đều đã chuẩn bị cả rồi…
Hứa Diệc Minh thì tung hứng không ai bằng, cảm giác như anh ấy chính là lãnh đạo của bọn họ vậy.
Tôi đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa gặp đồng nghiệp của Hứa Diệc Minh bao giờ.
Sau bao trăn trở, cuối cùng tôi quyết định hỏi anh, “Bọn anh bình thường không bao giờ tụ tập hả? Em chả thấy anh đi bao giờ, hay là tiền tiêu vặt không đủ?”
Hứa Diệc Minh cười nói, “Cũng đủ.”
“Thế sao anh không đi? Làm vậy đồng nghiệp sẽ nghĩ anh là người khó gần đấy.”
“Không đâu”, Hứa Diệc Minh thủng thẳng đáp, “Tôi nói với bọn họ rằng phải về nhà để nấu cơm cho vợ, bọn họ đều khen em quản nghiêm.”
Tôi hửng mũi, khóe miệng kéo lên tận mang tai, “Lần sau anh cứ đi, em sẽ tự gọi đồ ăn ở bên ngoài.”
Hứa Diệc Minh đồng ý rồi.
Sau khi tổ anh ấy hoàn thành một hạng mục tương đối khó nhằn, tổ trưởng mời các thành viên dùng bữa, Hứa Diệc Minh gửi tin nhắn báo cho tôi một tiếng, ban đầu tưởng là anh chỉ báo cáo một chút thôi, ai dè anh nhất định bảo tôi phải đi cùng.
“Không ổn đâu!”
“Tổ trưởng bảo anh lần này lập công lớn, lại sợ anh không đi nên nhất định muốn mời em cùng tới.”
“... Hình tượng người vợ nghiêm khắc của em đã ăn sâu vào trí óc của mọi người rồi, bây giờ cũng nên cứu vãn một chút chứ.”
“Mỡ đến miệng mèo, tội gì không ăn
“
…
Nhìn thấy sự nhiệt tình của Hứa Diệc Minh, tôi đành miễn cưỡng bước vào văn phòng công ty anh.
Mọi người đều rất thân thiện, ngoại trừ một cô gái trẻ trung cứ thi thoảng lại quay sang đánh giá tôi.
Trực giác của người phụ nữ có bao giờ là sai, tôi quay sang khẽ hỏi Hứa Diệc Minh, “Kia là đồng nghiệp của anh hả?”
“Không phải, là người đại diện hạng mục bên đối tác, hôm nay cô ấy đến đây có chút việc nên tổ trưởng mời luôn.”
“Chẳng trách nào anh lại lập được công lớn, không phải là nhờ gương mặt này hả?”
Hứa Diệc Minh cười khổ, “Em phải tin vào năng lực của tôi chứ.”
Tổ trưởng của anh trêu tôi rằng thấy Hứa Diệc Minh bị quản nghiêm như vậy còn ngỡ tôi cao to lực lưỡng lắm chứ.
Tôi cười tươi đáp lễ anh bằng một ly rượu, cảm ơn anh vì thường ngày đã chiếu cố anh nhà.
Trong lúc mọi người vừa nâng ly vừa cười nói vui vẻ, Hứa Diệc Minh đã tranh thủ gắp vào bát của tôi không biết bao nhiêu là thứ mà tôi thích, ánh mắt của mọi người dần dần trở nên ái ngại, như thể đã tưởng tượng ra lúc Hứa Diệc Minh ở nhà đã bị áp bức đến mức độ nào rồi.
Tôi đành phải nhắc anh cứ lo phần mình rồi lật đật đi ra nhà vệ sinh.
Lúc ra ngoài vừa hay chạm mặt cô gái trẻ nọ, hình như tên là Châu Sinh, cô ấy đang dặm lại lớp trang điểm trước gương, thấy tôi bước vào thì liền quay người lại.
Đột nhiên hỏi một câu hết sức chả liên quan, “Cô hiểu con người Hứa Diệc Minh không?”
Nhìn ánh mắt hiếu chiến của đối phương, đầu tôi đã nảy ra muôn vàn giả thiết, nhưng cuối cùng vẫn lịch sự đáp, “Có vấn đề gì ư?”
Châu Sinh nở nụ cười đầy ẩn ý, “Tôi vừa mới nhận ra, hình như chị không có chút hiểu biết nào về con người anh ấy thì phải.”
Chưa đợi tôi kịp nói thêm điều gì, cô ấy liền thu dọn đồ trang điểm của mình vào chiếc túi xách đắt tiền, trước khi rời khỏi còn quẳng lại một câu, “Hai người, là kết hôn giả hay là sớm muộn sẽ ly hôn?”
9.
Tâm trạng của tôi không được tốt lắm.
Bởi vì Châu Sinh thật sự đã nói đúng gần như già nửa sự thật.
Trở về nhà tôi bực bội chất vấn Hứa Diệc Minh, “Cô gái tên Châu Sinh đó là phú nhị đại đúng không?”
Hứa Diệc Minh có chút hoài nghi nhưng vẫn thành thật trả lời, “Nghe nói bố cô ấy là tổng giám đốc của công ty đối tác. Mà sao em lại hỏi chuyện này?”
Tôi nhìn gương mặt ngây thơ vô số tội của anh, đột nhiên lại thấy bực mình, liền đưa tay ra véo một cái thật mạnh.
“Tiểu phú bà nhìn trúng anh rồi đó, thị uy với em, còn nói gì mà em không hiểu chút gì về anh.”
Hứa Diệc Minh đưa cho tôi đĩa táo mới gọt xong để tôi buông tha cho anh ấy rồi bình tĩnh đáp, “Nói linh tinh”.
Nói rồi lại cầm nốt quả táo còn lại tiếp tục gọt, “Em rõ ràng là biết rõ về tôi đến từng cm.”
Tôi suýt nữa đã phun miếng táo trong miệng ra, không chút do dự mà đập chiếc điều khiển tivi vào lưng của Hứa Diệc Minh, “Hứa Diệc Minh! Đều là chuyện từ lúc nào rồi.”
Hứa Diệc Minh cau mày, vừa nhìn tôi vừa cười đến là ngốc nghếch, “Làm sao, tôi nói sai rồi? Sao mặt em lại đỏ lên như thế?”
Bình luận facebook