-
Chương 696-700
Chương 696: Đường đến chiến trường Thần Ma
Nhưng anh không hề rõ vị trí của chiến trường Thần Ma.
Hơn nữa, theo cách nói của Đạm Đài Chân Thương thì vị trí của chiến trường Thần Ma không cố định, lên xuống thất thường như thủy triều, cũng không có tọa độ cố định.
Biện pháp tốt nhất là ngồi tàu con thoi tác chiến của thương hội Bát Hoang, trả thêm phí vận chuyển để đến được chiến trường Thần Ma một cách nhẹ nhàng, an toàn, chính xác và nhanh chóng.
Tô Minh đi trên đường phố đúng là khiến người khác kinh ngạc.
Sau đó có vô số người đi theo. Ngay cả tu giả võ đạo ở hư không cũng đều đi theo rồi có các chủ đề thảo luận.
“Tô Minh định đi đâu vậy?”
“Hình như là… Đến thương hội Bát Hoang”.
“Tô Minh muốn mượn lực của thương hội Bát Hoang để rời đi?”
“Học viện Tiên Lạc đưa ra chiến thư, vậy mà hiện giờ Tô Minh rời đi thì có phải là sợ không?”
“Nghe đồn, hắn là yêu nghiệt số 1 của thế giới Đại Thiên. Hắn đã đồng ý, giờ đây lại không dám ứng chiến mà bỏ trốn thì có phải là mất mặt lắm không? Chắc không đến nỗi đó”.
“Ha ha… Mấy năm nay, thời đại Đại Đế xuất hiện, linh khí gấp mười lần trước đây, các kiểu yêu nghiệt tuyệt thế trước đây chưa từng có giờ đây lại xuất hiện. Tô Minh không là gì cả, hắn bị nhốt trong đại trận ba năm, đã bỏ lỡ quá nhiều thứ. Vì vậy bây giờ sợ hãi cũng là điều bình thường”.
“Cũng phải! Nghe nói Chung Ly Tĩnh đã lên đến cảnh giới Vực Chủ trong truyền thuyết rồi, đúng là kinh khủng”.
“Haiz! Nhân tài từ đời này qua đời khác, luôn có tin đồn Tô Minh vô cùng hống hách, không biết là ba năm bị nhốt liệu còn phong thái như trước đây không?”
…
Những lời bàn luận này đều lọt vào tai Tô Minh.
Nhưng anh không có bất cứ thay đổi cảm xúc nào mà cứ thế đi đến thương hội Bát Hoang.
“Xin chào cậu chủ Tô! Tôi tên là Tôn Chân!”, đón tiếp Tô Minh là một trưởng lão của thương hội Bát Hoang, rõ ràng thương hội Bát Hoang đã biết trước là Tô Minh sẽ đến.
“Tôn tiền bối! Không biết tàu con thoi tác chiến đến chiến trường Thần Ma sớm nhất là khi nào?”, Tô Minh hỏi.
“Cậu chủ Tô muốn đến chiến trường Thần Ma?”, sắc mặt Tôn Chân có chút kỳ quái.
“Đúng vậy! Sao thế?”, Tô Minh hỏi lại.
“Không… Không có gì”, Tôn Chân nói cho có, trong lòng thì nghĩ, lẽ nào Tô Minh cũng là người theo đuổi cô chủ sao?
Nếu không thì sao Tô Minh lại trùng hợp muốn ngồi tàu con thoi tác chiến để đến chiến trường Thần Ma, bởi vì vừa hay hôm nay cô chủ cũng đến đó.
Trùng hợp quá chăng?
Tôn Chân nói: “Cậu chủ Tô may mắn thật đó! Hôm nay vừa hay có một tàu con thoi tác chiến lớn nhất của thương hội Bát Hoang đến chiến trường Thần Ma”.
Tô Minh có chút vui mừng, đúng là may mắn thật.
“Cậu chủ Tô! Mời! Tàu con thoi tác chiến dừng ở hội trường của thương hội Bát Hoang ở ngoài thành, sắp khởi hành rồi”, Tôn Chân làm tư thế mời.
Tô Minh và Tôn Chân cùng đi ra thương hội Bát Hoang.
Hai người nhanh chóng đi về trước rồi ra khỏi thành.
Lúc này, chẳng khác nào hợp thức hóa tin đồn Tô Minh định bỏ chạy.
Hơn nữa, dường như Tô Minh rất nhát gan, định chạy đã đành mà còn nhờ đến thương hội Bát Hoang…
Vậy mà còn tự coi mình là yêu nghiệt số một thế giới Đại Thiên, đúng là nực cười.
Không có thực lực đã đành nhưng thậm chí còn không có dũng khí ứng chiến… Ha ha…
Rất nhanh, Tô Minh và Tôn Chân đều đi ra khỏi thành.
Hai người đi với tốc độ nhanh hơn, còn phía sau vẫn đông nghịt người.
“Cậu chủ Tô! Đây là một trong những hội trường của thương hội Bát Hoang, trong đó có hơn chục tàu con thoi tác chiến. Có một chiếc lớn nhất chính là cái sắp xuất phát đến chiến trường Thần Ma. Tôi đã dùng bùa truyền âm gửi cho các trưởng lão và cô chủ ở tàu con thoi tác chiến, cậu cứ vào trong là được, tôi không đi cùng nữa”, đến trước hội trường của thương hội Bát Hoang, Tôn Chân khách khí nói.
“Cảm ơn ông!”, Tô Minh chắp tay, trên đường anh đã bỏ ra linh thạch cực phẩm giá cao để làm lộ phí.
Đồng thời lúc này, trên tàu con thoi tác chiến vô cùng xa xỉ trong hội trường, mấy thanh niên tuấn tú khí chất thần bí đang đứng trên boong tàu.
Còn có một cô gái mặc váy tím, che mặt, thân hình hoàn hảo, khí chất hơn người.
Cô gái đó tên là Độc Cô Nguyên, là con gái duy nhất của hội trưởng của thương hội Bát Hoang.
Hơn nữa, cô gái này còn có một thân phận nữa, là cháu ngoại của gia chủ nhà họ Dương ở khu vực Hỗn Độn.
Từ lúc sinh ra, Độc Cô Nguyên phần lớn đều ở khu vực Hỗn Độn.
Những chàng trai tuấn tú ở trên boong tàu của tàu con thoi tác chiến trên thực tế đều đến từ khu vực Hỗn Độn. Đều là những anh tài tuấn tú của khu vực Hỗn Độn.
Lần này, sở dĩ Độc Cô Nguyên cách hàng ngàn năm mới một lần nữa quay về thế giới Đại Thiên, vì trong chiến trường Thần Ma ở thế giới Đại Thiên xuất hiện tung tích của đỉnh Thần Ma, đó là bảo vật vô cùng quý hiếm.
Độc Cô Nguyên muốn có được nó.
Còn những anh tài tuấn tú đi cùng cô ta đến đây, không có ai đơn giản cả. Họ đều là những người theo đuổi Độc Cô Nguyên, theo đuổi khốn khổ ngay từ khi còn ở khu vực Hỗn Độn.
Hiện giờ, vì Độc Cô Nguyên mà họ đều cùng đến thế giới Đại Thiên.
Một mặt là muốn tiếp tục theo đuổi Độc Cô Nguyên, mặt khác là vì họ cũng có hứng thú với đỉnh Thần Ma.
“Nghe nói Tô Minh khá có tiếng ở khu vực Hỗn Độn. Nghe nói tên này còn một thanh kiếm vô cùng mạnh”, một cậu chủ áo trắng trong mấy người thanh niên anh tài cười nói, sau đó lại nhìn Độc Cô Nguyên nói tiếp: “Tôi vốn muốn gặp mặt anh tài nổi danh hơn 20 tuổi này, không ngờ hắn tự mình đến đây”.
“Ha ha… Khéo là đi tránh nạn ý?”, một người thanh niên khác cười mỉa, nói: “Nghe nói Tô Minh bị người ta hạ chiến thư khiêu chiến nhưng lại không dám ứng chiến, lại coi thương hội Bát Hoang là nơi tránh nạn”.
“Thương hội Bát Hoang không phải là nơi tránh nạn”, Độc Cô Nguyên thản nhiên nói: “Nhưng có mối làm ăn thì vẫn phải làm. Tô Minh đã bỏ ra hàng ngàn viên linh thạch cực phẩm để làm lộ phí rồi”.
“Cô chủ Độc Cô nói đùa rồi! Linh thạch cực phẩm chỉ là một con số nhỏ với cô thôi, chỉ e là cô có chút tò mò về hắn chăng?”, một người thanh niên khác lại nói.
“Đúng là có chút hứng thú thật! Đã ngàn năm nay tôi không đến thế giới Đại Thiên, còn bố tôi thì ở đó suốt. Lần này bố tôi nói, nếu có cơ hội thì tiếp xúc thường xuyên với cậu chủ Tô đó, anh ta là một anh tài hiếm có”, Độc Cô Nguyên cười, nói.
Chương 697: Khinh Chung Ly Tĩnh
Mà đúng lúc này.
"Có trò hay xem rồi", một thanh niên tài tuấn cười cợt nói: "Muốn tránh xung đột nhưng lại hơi xui! Người sắp tìm tới tận cửa rồi!"
Thanh niên này vừa dứt lời đã thấy Tô Minh tới trước hội trường thương hội Bát Hoang. Anh còn chưa kịp đẩy cửa ra đã thấy một bóng dáng phần phật xuất hiện từ không trung.
Đó chính là Chung Ly Tĩnh!
"Nếu anh Tô thật sự sợ hãi thì có thể trực tiếp nhận thua cũng được, sao lại phải chạy trốn tránh né thế này? Ba năm qua, sư tôn đã từng nhắc tới anh là một yêu nghiệt, phi phàm, nghịch thiên cỡ nào trước mặt tôi hơn mười lần, bảo tôi phải để ý anh. Tôi cũng đã mong đợi cả ba năm. Đáng tiếc, có vẻ anh Tô đã khiến tôi thất vọng rồi”, Chung Ly Tĩnh đứng giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống Tô Minh rồi lạnh nhạt nói: "Chạy? Anh có thể chạy trốn được sao?", trong giọng nói toát ra vẻ khinh bỉ, châm biếm, thất vọng sâu sắc.
Giờ phút này ở trong hội trường của thương hội Bát Hoang, trên boong tàu chiến đấu con thoi xa hoa khổng lồ có vài nhóm thanh niên tài tuấn đến từ vực Hỗn Độn. Họ rất hứng thú đứng xa xa liếc nhìn Chung Ly Tĩnh. Chỉ một cái nhìn thoáng qua, họ đã gần như nhìn thấu Chung Ly Tĩnh.
"Tạm được đấy chứ, huyết mạch Tổ Lân, đao tâm thông thấu, đao ý Phản phác quy chân, khá được", một thanh niên tài tuấn gật đầu khen. Mấy thanh niên khác cũng khẽ gật đầu.
"Chưa đến mười ngàn tuổi đã có cảnh giới Vực Chủ, quả thật khá giỏi”, ngay cả Độc Cô Nguyên cũng gật đầu. Có thể được cô ta khen ngợi một câu "khá giỏi" đã được xem như khá vinh hạnh.
Độc Cô Nguyên không khỏi hơi tò mò nhìn về phía Tô Minh. Quả thật là mới hơn hai mươi tuổi, còn chưa đến hai mươi lăm, trẻ đến nỗi khiến người phải chậc lưỡi, đúng là một số khó tin. Có thể sống sót trong tay Chung Ly Tĩnh không đây?
Theo Độc Cô Nguyên, Tô Minh chắc chắn cảm thấy mình sẽ thua, không thì đã vội vã bỏ trốn, lợi dụng thương hội Bát Hoang để rời khỏi Hoàng Thành. Bây giờ cô ta chỉ muốn biết Tô Minh có thể sống sót hay không mà thôi?
Nếu sống sót cũng coi như đã không làm thất vọng sự đánh giá siêu cao của bố dành cho Tô Minh. Chỉ cần Tô Minh có thể sống sót thì với độ tuổi và tư chất võ đạo của Tô Minh, có lẽ còn mạnh hơn Chung Ly Tĩnh nữa.
"Hy vọng sẽ có bất ngờ", Độc Cô Nguyên nghĩ thầm, đôi mắt xinh đẹp dưới khăn che mặt lộ ra vẻ mong chờ.
Đúng lúc này, dưới ánh mắt của mọi người, Chung Ly Tĩnh như dịch chuyển tức thời xuất hiện trước mặt Tô Minh.
"Anh Tô, mời", Chung Ly Tĩnh vươn tay mời, mỉm cười vuốt Toái Tiên Đao sau lưng: "Tôi có thể không cần dùng đến chuôi đao này!"
Cuối cùng Tô Minh cũng nhìn về phía Chung Ly Tĩnh, có chút bực bội.
"Ầm!", không nói nhiều lời, Tô Minh vừa nâng tay lên đã đấm ra một quyền.
Sau khi đánh ra quyền này, anh không liếc mắt nhìn Chung Ly Tĩnh cái nào nữa mà đẩy cửa hội trường thương hội Bát Hoang ra, đi vào trong.
Còn Chung Ly Tĩnh, vẻ cượt cợt lập tức cứng đờ, nụ cười chợt tắt, vẻ mặt trắng bệch hoảng sợ, con ngươi như muốn lọt khỏi tròng. Trong đầu Chung Ly Tĩnh thậm chí trở nên trống rỗng, mùi vị của cái chết ập đến, cơ thể vội vàng lùi về phía sau theo bản năng, định né đi... Nhưng vô dụng.
Trông thì có vẻ cơ thể hắn ta lùi lại nhanh đến nỗi còn hơn dịch chuyển tức thời, xuất hiện vô số tàn ảnh vô cùng chấn động. Thế nhưng, lại không trốn thoát được. Tô Minh chỉ hơi tăng thêm một chút quy luật không gian trong một quyền này. Nhưng chỉ một chút ấy thôi cũng là Ngũ Đoạn, nó gần như vô địch có thể dễ dàng khóa Chung Ly Tĩnh lại. Trừ khi hắn ta có thể thoát khỏi không gian đang đứng hiện tại, không thì sẽ chẳng thể nào né được.
"Chiêu thứ nhất của Toái Tiên Đao - Tiên Đao Chi Lộ!", trong giây phút sống còn ấy, Chung Ly Tĩnh cảm thấy mình không thể tránh được, sợ đến mức suy sụp tinh thần, cũng quên luôn rằng lúc trước hắn ta vừa mới nói với Tô Minh là "Tôi không dùng đao". Hắn ta muốn sống nên chợt rút Toái Tiên Đao ra, ánh sáng màu bạc rải dài trăm ngàn mét, đao ý như bầu trời, di chuyển tùy tâm, một đao chặt đứt dải ngân hà.
Trong giây phút sống còn này, một đao kia được Chung Ly Tĩnh thi triển đến mức tận cùng. Dù là đao ý, đao quyết, đao đạo, đao tâm hay là đao vận thì đều sôi trào tới cực hạn, phối hợp với nhau cực kỳ hoàn mỹ.
Một đao hạ xuống, cả bầu trời đều như bị bao phủ bởi đao ảnh và bị chúng nghiền nát. Nhiều Đao tu trong đám đông không khỏi không nắm được thanh đao trong tay.
Một đao hoàn mỹ!
Thật sự rất rất rất mạnh...
Nhưng mà, vô dụng.
Đao ảnh nhìn như vô địch kia vừa mới nâng lên, còn chưa ổn định đã đụng phải quyền ấn trong một quyền kia của Tô Minh. Sau đó ngay cả một phần ngàn giây, nó cũng không thể chịu nổi biến thành mảnh nhỏ, tan tác ra như mưa bụi.
Trường hợp này... Chỉ một từ rung động là không thể đủ để diễn tả nổi!
Mà quyền ấn trong một quyền kia của Tô Minh thế mà vẫn không có gì là bị suy yếu, vẫn yên lặng, trầm lắng tiếp tục xông tới, khóa chặt Chung Ly Tĩnh như trước.
Cùng lúc đó, cả người Chung Ly Tĩnh giống như bị thiêu đốt. Một ngọn lửa màu đỏ tươi chói mắt dập dờn trên cả người hắn ta, tỏa ra một vầng sáng kỳ lân.
Đó là Pháp Tướng Tổ Lân!
Có Pháp Tướng Tổ Lân khiến khí thế cả người Chung Ly Tĩnh trở nên dồn dập, cuồn cuộn vô tận, mạnh mẽ vô song, bá đạo tột cùng...
Uy áp huyết mạch mang lại đè ép rất nhiều người khiến cả Hoàng Thành cũng hơi run lên. Nó còn đè ép cả đám yêu thú hóa hình thành người ngoài Hoàng Thành và một số bị thuần hóa để làm vật cưỡi khiến chúng quỳ rạp xuống đất.
Khí thế cả người Chung Ly Tĩnh càng trở nên bá đạo điên cuồng hơn gấp mười lần. Mỗi một lần hô hấp đều như sắp xé toạc vòm trời. Ngay cả tiếng tim đập cũng vô cùng chấn động, khiến người ta có cảm giác màng tai như bị xé rách.
"Chiêu thứ hai của Toái Tiên Đao - Đao Hải Tang Điền!", lúc khí thế trên người tăng tới cực hạn, Chung Ly Tĩnh chợt quát. Theo tiếng hét ấy, Toái Tiên Đao trong tay hắn ta lại chấn động. Chấn động ấy cực kỳ phức tạp, nhưng lại hoàn thành chỉ trong tích tắc.
Phút chốc, đao ảnh thứ hai liền chém thẳng vào quyền ấn của Tô Minh đã xông đến trước mặt.
Chương 698: Giết Chung Ly Tĩnh
"Vèo...", ánh sáng màu tím tỏa sáng cả trăm ngàn mét, đao ý dập dờn. Nó xuất hiện, đất trời như rít gào cộng hưởng. Cả bầu trời như xuất hiện một cơn mưa đao ý.
Cực kỳ mạnh!
Một đao này còn mạnh hơn đao trước rất rất nhiều lần. Nó gần như mang lại một cảm giác nguy hiểm toàn bộ lão quái vật trong Hoàng Thành. Nhưng mà...
"Xoảng!", khi đao ảnh kia va chạm với một quyền kia của Tô Minh, trong tiếng vang thanh thúy, vỡ!
Vẫn là đao ảnh vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ rồi biến mất. Không thể ngăn cản dù chỉ là một giây.
Không thể nào?
Không chỉ biển người ở đây, mà ngay cả đám người Độc Cô Nguyên ở trên tàu chiến đấu con thoi to lớn kia cũng co rút con ngươi, có chút không tài nào tin nổi.
"Không!", Chung Ly Tĩnh hét khàn cả giọng, tiếng gào thảm thiết đầy thê lương và không cam lòng.
Hắn ta lấy được ba chiêu của "Toái Tiên Trảm". Trước mắt đã học được hai chiêu. Chung Ly Tĩnh là người biết rõ nhất hai chiêu kia mạnh cỡ nào, mà nó cũng là thực lực cực hạn của hắn ta. Nhất là chiêu thứ hai, ngay cả huyết mạch Tổ Lân cũng được phát huy đến cùng cực.
Theo suy đoán của Chung Ly Tĩnh, dù là khi đối mặt với tu giả võ đạo có cảnh giới Vực Chủ tầng chín thì cũng có thể giết chết bằng chiêu thứ hai!
Kết quả là lại không thể cản nổi một quyền tùy ý, một quyền mà ngay đầu Tô Minh cũng không thèm quay đầu lại nhìn?
Trong giây phút sống còn, Chung Ly Tĩnh không chỉ sợ hãi đến run rẩy mà còn không thể tin nổi, đầu óc như sụp đổ. Hắn ta cũng không kịp lại thi triển võ kỹ khác nữa. Mà cho dù thi triển thì chắc cũng sẽ vô dụng thôi nhỉ?
Trong tiếng hét thê lương của hắn ta.
Ầm!
Chung Ly Tĩnh bị một quyền kia đánh thành một đống máu. Ngay cả thần hồn cũng không thoát khỏi. Huyết mạch Tổ Lân chó má gì kia bị một quyền đập thành hư vô.
"Dốc hết sức phá vạn pháp", Tô Minh đã sắp đi vào hội trường thương hội Bát Hoang lẩm bẩm. Một quyền của anh nhìn như đơn giản nhưng trên thực tế, nó chứa trên 10 tỷ sức mạnh thuần túy, hơn nữa còn thêm thần thông không gian "Thôi Động" vào, sức phá hoại đã lên đến 50 tỷ. Sức mạnh ấy dù là mười hay một trăm Chung Ly Tĩnh thì cũng phải chết!
Dù sao thì dựa theo lời của thiên nữ Tạo Hóa, ngay cả là tu giả võ đạo cảnh giới Vực Chủ đi chăng nữa, cũng chỉ có 4 tỷ đến 8 tỷ sức mạnh mà thôi.
So về mặt này, Tô Minh đã bỏ xa đám người kia mấy trăm ngàn cấp rồi.
Giờ phút này.
"Vèo..."
Một âm thanh xé gió vang lên. Chỉ thấy sau khi Chung Ly Tĩnh chết, thanh Toái Tiên Đao – bán bộ Chí Bảo Hỗn Độn và nhẫn không gian của hắn ta đều bị Tô Minh hút vào tay. Chiến lợi phẩm cũng không tệ lắm. Bia Huyền Diệu có thể ăn no nê rồi.
Từ đầu đến cuối Tô Minh giống như chỉ làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể gì. Nhưng ngoài hội trường, đám đông vào ra tấp nập kia...
Rất nhiều người đều bị dọa xụi lơ, ngất xỉu, thần hồn trở nên hỗn loạn! Bị dọa đến nỗi cứng cả người y chang cục đá. Mãi lâu sau cũng không có tiếng động hay tim đập nào.
Bên cạnh đó, cũng có rất nhiều người thông minh, từ khoảnh khắc đầu tiên Chung Ly Tĩnh xuất hiện đã dùng đá giữ ảnh để ghi lại.
Có thể đoán được, sau ngày hôm nay, đá giữ ảnh này sẽ truyền đi khắp cả thế giới Đại Thiên và kiếm được một khoản.
Ngay cả Đạm Đài Chân Thương trong hoàng cung cũng không nhịn được phải cười khổ: "Thằng nhãi này cũng quá biến thái rồi. Khó trách ý chí đại đạo kiêng kị như vậy. Nếu đổi thành bổn Hoàng thì cũng phải kiêng kị thôi!"
Tốc độ tiến bộ Võ đạo của Tô Minh rất không bình thường, quả thật là Ý chí Đại Đạo không nắm chắc trong tay.
"Vô Tình, ánh mắt của Phụ Hoàng quả thật không bằng con!", Đạm Đài Chân Thương hơi kiêu ngạo tự nói.
Nghĩ đến trước kia đặc biệt nâng đỡ Chu Kình, hận không thể ép con gái gả cho hắn, ông ta có hơi tự giễu. Thật nực cười, so với Tô Minh, Chu Kình còn kém mười con phố.
"Thật ra Chung Ly Tĩnh này cũng có chút số mệnh Đại Đạo trong người đấy chứ", đáy lòng Tô Minh hơi vui sướng.
Mặc dù số mệnh Đại Đạo trên người Chung Ly Tĩnh còn lâu mới bằng Chu Kình nhưng mà thịt nhỏ cũng là thịt. Cũng đồng nghĩa với việc đã làm ý chí đại đạo bị thương một chút, khiến thế giới Đại Thiên lại thoát khỏi việc bị khống chế bởi ý chí đại đạo nhiều hơn một tý.
Kho tàng huyết mạch trong cơ thể Tô Minh là cảm nhận được rõ nhất, lập tức lại kích hoạt, phóng ra một chút, thực lực của anh cũng tăng lên đôi chút.
"Chính là con thuyền chiến đấu hình thoi kia phải không?", Tô Minh dằn sự vui sướng trong lòng xuống, liếc nhìn hội trường.
Hội trường này được thành lập ở ngoài thành, khá bự, được thiết kế để chuyên môn chứa các con tàu chiến đấu con thoi có thể tích cực kỳ khổng lồ này. Trên thực tế, tàu chiến đấu con thoi có thể thu nhỏ lại vô hạn, nhưng muốn giữ trạng thái thu nhỏ kia thì phải hao phí năng lượng. Bình thường nếu nhiều tàu chiến đấu con thoi như vậy mà đều giữ trong trạng thái thu nhỏ thì sẽ lãng phí linh thạch. Không bằng dùng một cái sân lớn để chứa trạng thái bình thường.
Tô Minh liếc mắt một cái đã thấy được một chiếc thuyền chiến đấu con thoi lớn nhất và xa hoa nhất trong đó. Anh vẫn hơi rung động, nó còn lớn hơn trong tưởng tượng của anh. Nó dài khoảng 3000m, rộng khoảng 500m. Hơn nữa chiếc thuyền chiến đấu con thoi này rõ ràng chỉ dùng chất liệu gỗ đặc biệt để tạo ra. Cả thân thuyền đều được khảm đầy các loại linh thạch. Có thể tưởng tượng được, ngồi ở trên tu luyện với linh khí vô cùng nồng đậm, tốc độ tu luyện sẽ tăng lên rất nhanh.
Cũng quá là xa xỉ.
Tô Minh còn chú ý tới trên boong tàu chiến đấu con thoi có một vài người trẻ tuổi đang nhìn về phía mình. Trong đó nổi bật nhất là một cô gái che mặt.
Lúc này.
"Bố đúng là đã không lừa mình", Độc Cô Nguyên im lặng mấy chục giây rồi mở miệng. Đôi mắt xinh đẹp dưới khăn che mặt của cô ta sáng bừng, nhìn chằm chằm Tô Minh ở đằng xa.
Mấy thanh niên tài tuấn bên cạnh không hé răng nhưng vẻ mặt đều rất xuất sắc. Có xấu hổ, có ghen tỵ, có không dám tin, có kiêng kị, có căm tức...
Ngẫm lại lúc trước bọn họ khinh bỉ Tô Minh bao nhiêu, thì giờ phút này bọn họ lại cảm thấy phức tạp bấy nhiêu.
Chương 699: Ganh nhau
"Một quyền do tên kia đánh ra ban nãy quả thật khá mạnh. Cho dù là tôi muốn đón được nó cũng phải tốn sức", một thanh niên trong đó mở miệng nói.
Thanh niên này chính là người có thực lực cực mạnh trong số mấy thanh niên tài tuấn kia, đã đạt đến cảnh giới Vực Chủ tầng tám. Đương nhiên sức chiến đấu khẳng định cao hơn cảnh giới không ít.
Thanh niên này tên là Tư Đồ Nhung, cũng là người có thân phận cao hơn trong mấy thanh niên tài tuấn này. Dù sao thì Tư Đồ Nhung cũng đến từ nhà họ Tư Đồ của vực Hỗn Độn.
Mà nhà họ Tư Đồ ở vực Hỗn Độn cũng khá nổi tiếng. Tổ tiên của họ từng tiến vào tâm Hỗn Độn trong vực Hỗn Độn và còn sống đi ra.
Điều đó cho thấy tổ tiên nhà họ Tư Đồ chắc chắn đã chiếm được một ít truyền thừa, võ kỹ kỳ diệu, thần thông hay thậm chí là chí bảo linh tinh trong tâm Hỗn Độn. Vì thế có thể nghĩ nhà bọn họ mạnh cỡ nào rồi đó.
Ở vực Hỗn Độn, có thể phân chia thế lực mạnh hay yếu trực quan nhất chính là tổ tiên mấy người có tiến vào tâm Hỗn Độn và còn sống đi ra hay không.
Tâm Hỗn Độn chính là trung tâm của vực Hỗn Độn và cực kỳ nguy hiểm!
Trong truyền thuyết, tâm Hỗn Độn là một không gian. Mà không gian này chính là tâm của cả nền văn minh Xương. Tâm Hỗn Độn ghi lại công pháp, vũ kỹ, thần thông, bí pháp… khủng bố nhất, cũng có các loại Linh Bảo Hỗn Độn, Chí Bảo Hỗn Độn...
Tâm Hỗn Độn chính là nơi khởi đầu và là ngọn nguồn võ đạo của cả nền văn minh Xương. Cũng bởi vậy mà hàng tỷ năm qua, trong vực Hỗn Độn bất kể là thế lực hay cao thủ nào thì đều có một mục tiêu chung, đó chính là lấy được một vé tiến vào tâm Hỗn Độn, vả lại còn là đi vào và sống sót đi ra.
Đáng tiếc muốn làm được thì quá khó khăn.
Tổ tiên của nhà họ Tư Đồ lại làm được. Chỉ bằng điểm này, địa vị của nhà họ Tư Đồ ở vực Hỗn Độn chắc chắn sẽ không thấp. Theo đó, Tư Đồ Nhung là con cháu dòng chính của nhà họ Tư Đồ tất nhiên cũng có địa vị không thấp.
"Chỉ sợ một quyền đánh ra lúc trước kia cũng không phải là toàn bộ thực lực của anh ta đâu", Tư Đồ Nhung vừa dứt lời, người trẻ tuổi anh tuấn mặc trường bào màu đỏ bên cạnh hắn liền cười mở miệng nói. Thanh niên này là Vương Thừa Dịch, lai cũng không tính là nhỏ. Hắn ta đến từ nhà họ Vương ở vực Hỗn Độn.
Đương nhiên nhà họ Vương ở vực Hỗn Độn có rất nhiều, mà gia tộc của Vương Thừa Dịch cũng không nổi tiếng nhất. Nhưng mấy chục ngàn năm gần đây, nhà họ Vương của hắn ta khá là nổi khiến nhiều kẻ hâm mộ và kiêng kị.
Bởi vì mấy chục ngàn năm trước, vận may nhà họ Vương của Vương Thừa Dịch bất ngờ bùng nổ, thế mà lại cứu một nhân vật lớn đang bị thương nặng ở vực Hỗn Độn. Có ông lớn kia che chở, cho dù là nhà họ Tư Đồ muốn động đến nhà họ Vương của Vương Thừa Dịch cũng phải hết sức cẩn thận.
Cũng bởi vậy mà giờ phút này Vương Thừa Dịch mới dám mở miệng dìm, khinh bỉ Tư Đồ Nhung, chứ không hề sợ hắn.
"Hừ, không phải toàn bộ thực lực? Có lẽ thế! Nhưng tôi đoán, một quyền nhìn như tùy ý đánh ra kia ít nhất cũng đã hơn tám phần thực lực của anh ta rồi. Chứ không thì sao? Lẽ nào chỉ dùng một hai phần?", Tư Đồ Nhung hừ một tiếng.
"Hì hì, cái đó không quan trọng! Anh Tư Đồ, chẳng phải anh nói anh có anh trai cũng muốn tiến vào chiến trường Thần Ma sao? Sợ là chờ chúng ta đến cửa vào chiến trường Thần Ma có khi lại gặp phải anh ấy đấy. Có anh ấy ở đó, dù tên nhãi nhép Tô Minh kia có thật sự mạnh đến không biên giới, ở trước mặt chúng ta cũng không dám láo xược đâu. Nói cách khác, chỉ với một câu của anh Tư Đồ, anh trai anh tùy tiện ra tay một lần là có thể tiễn thằng nhãi này về trời rồi. Thiên tài cũng không dễ có, chết non thật đáng tiếc", bên cạnh lại có một người trẻ tuổi mập lùn cười nói, hơi có ý nịnh nọt Tư Đồ Nhung.
Anh trai của Tư Đồ Nhung trong miệng tên mập kia chính là Tư Đồ Phụng. Một người có tiếng tăm không hề nhỏ ở vực Hỗn Độn! So với gã, Tư Đồ Nhung chẳng là cái đinh gì cả.
Tên nhãi mập có khuôn mặt xấu xí, cười hì hì, trông có vẻ dễ ở chung. Nhưng trên thực tế, tất cả mọi người ở đây đều biết tên nhãi mập này vô cùng điếm và độc ác. Hơn nữa, bởi vì sau lưng gã ta chính là lầu Khánh, một trong chín lầu đan dược lớn ở vực Hỗn Độn, cũng không dễ chọc, tài lực nơi đó hùng hậu kinh người. Tên nhãi mập này tên là Tiền Sơn Sơn.
"Được rồi, anh ta sắp lên đến đây rồi", sau khi Tiền Sơn Sơn mở miệng, một thanh niên mặc áo đen vẻ mặt lạnh lùng khinh người trong mấy người trẻ tuổi nhàn nhạt nói.
Người này rất khiêm tốn, trông rất ít nói, có làn da trắng, là loại trắng bệch không khỏe mạnh, trường bào màu đen trên người hơi lớn, gần như bao phủ cả người hắn. Trường bào không chỉ che khuất thân mình mà còn che lấp luôn cả rất nhiều những cái đinh lạnh lẽo rất nhỏ, chói mắt, dày đặc trên người hắn. Vũ khí của hắn chính là hàn đinh.
Thanh niên này tên là Trương Khả, miễn cưỡng được xem như là một tu luyện giả võ đạo thuần túy. Hắn một lòng tu võ cho đến khi gặp Độc Cô Nguyên, chẳng hiểu sao lại bị hớp hồn.
Chẳng qua Trương Khả không giống với Tiền Sơn Sơn, Tư Đồ Nhung và Vương Thừa Dịch. Trương Khả yêu thích Độc Cô Quyên càng đáng quý và thuần khiết. Thậm chí, trong lòng Trương Khả, chỉ cần Độc Cô Nguyên hạnh phúc thì cho dù cuối cùng Độc Cô Nguyên không thể gả cho mình, làm người phụ nữ của mình thì hắn cũng có thể chấp nhận.
Chỉ cần Độc Cô Nguyên sống tốt và vui vẻ thì hắn thế nào cũng được. Lý do chủ yếu lần này hắn đi theo Độc Cô Nguyên đến đây chính là muốn bảo vệ Độc Cô Nguyên. Ở điểm này, ba người Tiền Sơn Sơn, Tư Đồ Nhung và Vương Thừa Dịch đều kém hơn hắn. Tình cảm của ba người họ đối với Độc Cô Nguyên đều là một loại dục vọng chiếm giữ một mỹ nhân tuyệt sắc và có chút rình mò nhà họ Dương đằng sau Độc Cô Nguyên.
Dù sao thì nghe nói hình như tuổi thọ của ông cụ nhà họ Dương sắp hết rồi. Mà người nhà họ Dương hầu như đều là bao cỏ. Trong cả thế hệ trẻ này ngoài Độc Cô Nguyên ra thì không ai nổi trội cả.
Nếu cưới được Độc Cô Nguyên, biết đâu đến lúc đó nhà họ Dương rơi vào tay mình thì sao. Ai chẳng biết ông cụ nhà họ Dương vô cùng yêu thương đứa cháu gái ngoại này.
Dưới khăn che mặt, Độc Cô Nguyên lẳng lặng nhìn bốn người Tư Đồ Nhung, dùng một thái độ như xem kịch nhìn bốn người lục đục với nhau.
Cô ta chẳng nhìn trúng ai trong số bốn người này hết.
Trái lại là anh trai của Tư Đồ Nhung.
Chương 700: Tôi không thích đi theo kẻ khác
Cô ta chỉ để ý một điều là Tư Đồ Phụng cũng định tiến vào chiến trường Thần Ma ư?
Tin này khiến cô ta khá bất ngờ và có hơi lo lắng, nếu Tư Đồ Phụng cũng muốn vào chiến trường Thần Ma thật, vậy thì sẽ khó mà lấy được đỉnh Thần Ma!
"Xin chào mọi người", cùng lúc đó, Tô Minh cũng bước lên tàu, rồi mở miệng không kiêu ngạo hay nịnh nọt chào hỏi.
4 nam 1 nữ kia cũng không yếu, theo đánh giá của Tô Minh thì 5 người này khá mạnh, ít nhất ai cũng có thể giết chết Chung Ly Tĩnh. Khi nào thế giới Đại Thiên có 5 người này thế? Đặc biệt là cô gái đeo khăn che mặt, thậm chí bên cạnh có cao thủ ẩn nấp bảo vệ! Quả là không đơn giản!
"Hoan nghênh anh Tô, tôi là Độc Cô Nguyên - con gái của hội trưởng thương hội Bát Hoang, cũng coi như cô chủ. Gặp tức là duyên, ban nãy anh Tô thể hiện ra tư thế oai hùng đã khiến tôi thật sự chấn động đó", Độc Cô Nguyên dịu dàng khen Tô Minh.
"Bêu xấu rồi", Tô Minh cười.
"Tô Minh, chúng tôi đến từ vực Hỗn Độn", Tư Đồ Nhung mở miệng, dứt khoát nói ra thân phận!
Hắn có hơi khó chịu, dù sao thái độ của Độc Cô Nguyên với Tô Minh cũng khá tốt, nên ghen tỵ. Vốn dĩ tưởng rằng khi nói ra thân phận của họ, Tô Minh sẽ rụt rè sợ hãi kinh ngạc cảm thán, hay khen vài câu, có khi còn nịnh nọt... Cũng là điều bình thường nhỉ?
Dù sao, vực Hỗn Độn mạnh hơn thế giới Đại Thiên nhiều lắm.
Thế nhưng, điều khiến Tư Đồ Nhung kinh ngạc và khó chịu là Tô Minh lại không tỏ vẻ gì hết, cảm xúc còn chẳng thèm dao động gì.
"Ý chí đại đạo lại toan tính gì đây? Lại mở cánh cổng Hỗn Độn ra à? Nhưng chỉ khiến mấy người này tới, có vẻ chẳng mấy đe dọa gì được mình mà nhỉ?", Tô Minh nghĩ bụng.
"Ha ha ha...", Vương Thừa Dịch thấy Tư Đồ Nhung xấu hổ và khó chịu thì cười ha ha, bỗng trông Tô Minh thuận mắt hơn rất nhiều. Hắn ta và Tư Đồ Nhưng cực kỳ gai mắt nhau, Tô Minh khiến hắn bẽ mặt đúng là hả dạ thật.
"Tô Minh, tư chất của anh khá tốt, hay là đi theo tôi. Tôi có thể thưởng cho anh đi tới vực Hỗn Độn, thế nào?", Tư Đồ Nhung hít sâu một hơi, có chút cứng đờ nói.
Mặt mũi rất quan trọng, hơn nữa còn ở trước mặt nữ thần Độc Cô Nguyên, nên hắn muốn tìm về sĩ diện.
Tư Đồ Nhung vừa nói xong, Vương Thừa Dịch, Tiền Sơn Sơn, Trương Khả, thậm chí là Độc Cô Nguyên cũng hơi giật mình.
Tư Đồ Nhung đây là tức giận đến nỗi hạ vốn gốc luôn à!
Muốn dẫn một thanh niên ở thế giới Đại Thiên đến vực Hỗn Độn rất rất khó. Dù là nhà họ Tư Đồ cũng phải trả giá rất lớn. Mà Tư Đồ Nhung rõ ràng không phải đang nói đùa. Đây đúng là một chuyện hết sức may mắn đối với Tô Minh. Tư Đồ Nhung tính dùng cái bánh này để dụ dỗ anh ư?
Hơn nữa, ở trong mắt họ, hắn rất có thể sẽ thành công. Vì chắc hẳn bất cứ ai trong thế giới Đại Thiên cũng mong muốn đến vực Hỗn Độn.
Suy cho cùng, độ đậm đặc của linh khí, khí Hỗn Độn và tỉ lệ chứng đạo thành Đế ở đó đều mạnh hơn thế giới Đại Thiên không chỉ mười lần.
Huống chi, Tô Minh còn trẻ mà tư chất võ đạo lại biến thái như thế. Một khi tiến vào vực Hỗn Độn, tương lai đúng là vô cùng sáng lạn.
"Tôi không thích đi theo người khác, tạm thời cũng không định đến vực Hỗn Độn", nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là Tô Minh lại cười, lạnh nhạt từ chối.
Lần này, sắc mặt Tư Đồ Nhung càng khó coi hơn. Hắn nhìn chằm chằm vào Tô Minh, sâu trong con ngươi tràn ngập vẻ tàn nhẫn!
Bầu không khí vô cùng xấu hổ.
"Cô Độc Cô, có thể xuất phát chưa? Tôi hơi sốt ruột đi đến chiến trường Thần Ma", mà càng khiến người ta bất ngờ là Tô Minh lại trực tiếp làm lơ Tư Đồ Nhung, trái lại nhìn sang Độc Cô Nguyên, bình tĩnh hỏi.
"Khởi động tàu!", Độc Cô Nguyên sửng sốt, sau đó quát, bỗng có chút hứng thú với Tô Minh. Thanh niên có tư chất đáng sợ kia khá thú vị đó chứ.
"Tô Minh, tôi...", Tư Đồ Nhung càng bực, đặc biệt là ánh mắt đầy khinh bỉ ngấm ngầm kia của Vương Thừa Dịch, chỉ kém trực tiếp chế giễu ra miệng, hỏi sao hắn nhịn nổi?
Hắn vừa định lớn tiếng nói gì đó, nhưng còn chưa nói xong đã bị Tô Minh ngắt lời: "Da mặt anh dày vậy luôn hả? Tôi đã không muốn để ý đến anh rồi, ngậm miệng dùm cái, phiền thật sự".
Lúc anh nói còn khẽ cau mày.
Anh vừa nói xong, bầu không khí trên boong tàu lập tức đọng lại.
Đù!
"Cô Độc Cô, có thể sắp xếp cho tôi một phòng không? Im lặng chút, tôi muốn tu luyện, cảm ơn", Tô Minh lại quay sang Độc Cô Nguyên vô cùng khách sáo hỏi.
"Được! Được! Được!", Độc Cô Nguyên còn chưa kịp trả lời thì Tư Đồ Nhung đã giận quá hóa cười, mặt mày đỏ gay. Hắn chưa từng bị sỉ nhục như vậy, cả người tràn đầy sát khí, oán hận nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Thế nhưng, hắn không có ra tay, vì không dám chắc có thể giết chết anh, nên sẽ không làm thế.
Huống chi, muốn giết Tô Minh cũng rất dễ!
Dù sao, Tư Đồ Phụng đã đi đến chiến trường Thần Ma trước rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ gặp được thôi. Đến lúc đó, có anh ấy ra tay, chắc hẳn sẽ khiến tên nhóc kiêu căng ngạo mạn, không biết trời cao đất rộng kia sợ tới mức run bần bật ấy nhỉ?
Khốn kiếp!
Tư Đồ Nhung nói liên tục ba từ được, cho thấy hắn đã điên lắm rồi. Có điều, Tô Minh lại... lại như dịch chuyển tức thời xuất hiện trước mặt Tư Đồ Nhung.
Nhưng anh không hề rõ vị trí của chiến trường Thần Ma.
Hơn nữa, theo cách nói của Đạm Đài Chân Thương thì vị trí của chiến trường Thần Ma không cố định, lên xuống thất thường như thủy triều, cũng không có tọa độ cố định.
Biện pháp tốt nhất là ngồi tàu con thoi tác chiến của thương hội Bát Hoang, trả thêm phí vận chuyển để đến được chiến trường Thần Ma một cách nhẹ nhàng, an toàn, chính xác và nhanh chóng.
Tô Minh đi trên đường phố đúng là khiến người khác kinh ngạc.
Sau đó có vô số người đi theo. Ngay cả tu giả võ đạo ở hư không cũng đều đi theo rồi có các chủ đề thảo luận.
“Tô Minh định đi đâu vậy?”
“Hình như là… Đến thương hội Bát Hoang”.
“Tô Minh muốn mượn lực của thương hội Bát Hoang để rời đi?”
“Học viện Tiên Lạc đưa ra chiến thư, vậy mà hiện giờ Tô Minh rời đi thì có phải là sợ không?”
“Nghe đồn, hắn là yêu nghiệt số 1 của thế giới Đại Thiên. Hắn đã đồng ý, giờ đây lại không dám ứng chiến mà bỏ trốn thì có phải là mất mặt lắm không? Chắc không đến nỗi đó”.
“Ha ha… Mấy năm nay, thời đại Đại Đế xuất hiện, linh khí gấp mười lần trước đây, các kiểu yêu nghiệt tuyệt thế trước đây chưa từng có giờ đây lại xuất hiện. Tô Minh không là gì cả, hắn bị nhốt trong đại trận ba năm, đã bỏ lỡ quá nhiều thứ. Vì vậy bây giờ sợ hãi cũng là điều bình thường”.
“Cũng phải! Nghe nói Chung Ly Tĩnh đã lên đến cảnh giới Vực Chủ trong truyền thuyết rồi, đúng là kinh khủng”.
“Haiz! Nhân tài từ đời này qua đời khác, luôn có tin đồn Tô Minh vô cùng hống hách, không biết là ba năm bị nhốt liệu còn phong thái như trước đây không?”
…
Những lời bàn luận này đều lọt vào tai Tô Minh.
Nhưng anh không có bất cứ thay đổi cảm xúc nào mà cứ thế đi đến thương hội Bát Hoang.
“Xin chào cậu chủ Tô! Tôi tên là Tôn Chân!”, đón tiếp Tô Minh là một trưởng lão của thương hội Bát Hoang, rõ ràng thương hội Bát Hoang đã biết trước là Tô Minh sẽ đến.
“Tôn tiền bối! Không biết tàu con thoi tác chiến đến chiến trường Thần Ma sớm nhất là khi nào?”, Tô Minh hỏi.
“Cậu chủ Tô muốn đến chiến trường Thần Ma?”, sắc mặt Tôn Chân có chút kỳ quái.
“Đúng vậy! Sao thế?”, Tô Minh hỏi lại.
“Không… Không có gì”, Tôn Chân nói cho có, trong lòng thì nghĩ, lẽ nào Tô Minh cũng là người theo đuổi cô chủ sao?
Nếu không thì sao Tô Minh lại trùng hợp muốn ngồi tàu con thoi tác chiến để đến chiến trường Thần Ma, bởi vì vừa hay hôm nay cô chủ cũng đến đó.
Trùng hợp quá chăng?
Tôn Chân nói: “Cậu chủ Tô may mắn thật đó! Hôm nay vừa hay có một tàu con thoi tác chiến lớn nhất của thương hội Bát Hoang đến chiến trường Thần Ma”.
Tô Minh có chút vui mừng, đúng là may mắn thật.
“Cậu chủ Tô! Mời! Tàu con thoi tác chiến dừng ở hội trường của thương hội Bát Hoang ở ngoài thành, sắp khởi hành rồi”, Tôn Chân làm tư thế mời.
Tô Minh và Tôn Chân cùng đi ra thương hội Bát Hoang.
Hai người nhanh chóng đi về trước rồi ra khỏi thành.
Lúc này, chẳng khác nào hợp thức hóa tin đồn Tô Minh định bỏ chạy.
Hơn nữa, dường như Tô Minh rất nhát gan, định chạy đã đành mà còn nhờ đến thương hội Bát Hoang…
Vậy mà còn tự coi mình là yêu nghiệt số một thế giới Đại Thiên, đúng là nực cười.
Không có thực lực đã đành nhưng thậm chí còn không có dũng khí ứng chiến… Ha ha…
Rất nhanh, Tô Minh và Tôn Chân đều đi ra khỏi thành.
Hai người đi với tốc độ nhanh hơn, còn phía sau vẫn đông nghịt người.
“Cậu chủ Tô! Đây là một trong những hội trường của thương hội Bát Hoang, trong đó có hơn chục tàu con thoi tác chiến. Có một chiếc lớn nhất chính là cái sắp xuất phát đến chiến trường Thần Ma. Tôi đã dùng bùa truyền âm gửi cho các trưởng lão và cô chủ ở tàu con thoi tác chiến, cậu cứ vào trong là được, tôi không đi cùng nữa”, đến trước hội trường của thương hội Bát Hoang, Tôn Chân khách khí nói.
“Cảm ơn ông!”, Tô Minh chắp tay, trên đường anh đã bỏ ra linh thạch cực phẩm giá cao để làm lộ phí.
Đồng thời lúc này, trên tàu con thoi tác chiến vô cùng xa xỉ trong hội trường, mấy thanh niên tuấn tú khí chất thần bí đang đứng trên boong tàu.
Còn có một cô gái mặc váy tím, che mặt, thân hình hoàn hảo, khí chất hơn người.
Cô gái đó tên là Độc Cô Nguyên, là con gái duy nhất của hội trưởng của thương hội Bát Hoang.
Hơn nữa, cô gái này còn có một thân phận nữa, là cháu ngoại của gia chủ nhà họ Dương ở khu vực Hỗn Độn.
Từ lúc sinh ra, Độc Cô Nguyên phần lớn đều ở khu vực Hỗn Độn.
Những chàng trai tuấn tú ở trên boong tàu của tàu con thoi tác chiến trên thực tế đều đến từ khu vực Hỗn Độn. Đều là những anh tài tuấn tú của khu vực Hỗn Độn.
Lần này, sở dĩ Độc Cô Nguyên cách hàng ngàn năm mới một lần nữa quay về thế giới Đại Thiên, vì trong chiến trường Thần Ma ở thế giới Đại Thiên xuất hiện tung tích của đỉnh Thần Ma, đó là bảo vật vô cùng quý hiếm.
Độc Cô Nguyên muốn có được nó.
Còn những anh tài tuấn tú đi cùng cô ta đến đây, không có ai đơn giản cả. Họ đều là những người theo đuổi Độc Cô Nguyên, theo đuổi khốn khổ ngay từ khi còn ở khu vực Hỗn Độn.
Hiện giờ, vì Độc Cô Nguyên mà họ đều cùng đến thế giới Đại Thiên.
Một mặt là muốn tiếp tục theo đuổi Độc Cô Nguyên, mặt khác là vì họ cũng có hứng thú với đỉnh Thần Ma.
“Nghe nói Tô Minh khá có tiếng ở khu vực Hỗn Độn. Nghe nói tên này còn một thanh kiếm vô cùng mạnh”, một cậu chủ áo trắng trong mấy người thanh niên anh tài cười nói, sau đó lại nhìn Độc Cô Nguyên nói tiếp: “Tôi vốn muốn gặp mặt anh tài nổi danh hơn 20 tuổi này, không ngờ hắn tự mình đến đây”.
“Ha ha… Khéo là đi tránh nạn ý?”, một người thanh niên khác cười mỉa, nói: “Nghe nói Tô Minh bị người ta hạ chiến thư khiêu chiến nhưng lại không dám ứng chiến, lại coi thương hội Bát Hoang là nơi tránh nạn”.
“Thương hội Bát Hoang không phải là nơi tránh nạn”, Độc Cô Nguyên thản nhiên nói: “Nhưng có mối làm ăn thì vẫn phải làm. Tô Minh đã bỏ ra hàng ngàn viên linh thạch cực phẩm để làm lộ phí rồi”.
“Cô chủ Độc Cô nói đùa rồi! Linh thạch cực phẩm chỉ là một con số nhỏ với cô thôi, chỉ e là cô có chút tò mò về hắn chăng?”, một người thanh niên khác lại nói.
“Đúng là có chút hứng thú thật! Đã ngàn năm nay tôi không đến thế giới Đại Thiên, còn bố tôi thì ở đó suốt. Lần này bố tôi nói, nếu có cơ hội thì tiếp xúc thường xuyên với cậu chủ Tô đó, anh ta là một anh tài hiếm có”, Độc Cô Nguyên cười, nói.
Chương 697: Khinh Chung Ly Tĩnh
Mà đúng lúc này.
"Có trò hay xem rồi", một thanh niên tài tuấn cười cợt nói: "Muốn tránh xung đột nhưng lại hơi xui! Người sắp tìm tới tận cửa rồi!"
Thanh niên này vừa dứt lời đã thấy Tô Minh tới trước hội trường thương hội Bát Hoang. Anh còn chưa kịp đẩy cửa ra đã thấy một bóng dáng phần phật xuất hiện từ không trung.
Đó chính là Chung Ly Tĩnh!
"Nếu anh Tô thật sự sợ hãi thì có thể trực tiếp nhận thua cũng được, sao lại phải chạy trốn tránh né thế này? Ba năm qua, sư tôn đã từng nhắc tới anh là một yêu nghiệt, phi phàm, nghịch thiên cỡ nào trước mặt tôi hơn mười lần, bảo tôi phải để ý anh. Tôi cũng đã mong đợi cả ba năm. Đáng tiếc, có vẻ anh Tô đã khiến tôi thất vọng rồi”, Chung Ly Tĩnh đứng giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống Tô Minh rồi lạnh nhạt nói: "Chạy? Anh có thể chạy trốn được sao?", trong giọng nói toát ra vẻ khinh bỉ, châm biếm, thất vọng sâu sắc.
Giờ phút này ở trong hội trường của thương hội Bát Hoang, trên boong tàu chiến đấu con thoi xa hoa khổng lồ có vài nhóm thanh niên tài tuấn đến từ vực Hỗn Độn. Họ rất hứng thú đứng xa xa liếc nhìn Chung Ly Tĩnh. Chỉ một cái nhìn thoáng qua, họ đã gần như nhìn thấu Chung Ly Tĩnh.
"Tạm được đấy chứ, huyết mạch Tổ Lân, đao tâm thông thấu, đao ý Phản phác quy chân, khá được", một thanh niên tài tuấn gật đầu khen. Mấy thanh niên khác cũng khẽ gật đầu.
"Chưa đến mười ngàn tuổi đã có cảnh giới Vực Chủ, quả thật khá giỏi”, ngay cả Độc Cô Nguyên cũng gật đầu. Có thể được cô ta khen ngợi một câu "khá giỏi" đã được xem như khá vinh hạnh.
Độc Cô Nguyên không khỏi hơi tò mò nhìn về phía Tô Minh. Quả thật là mới hơn hai mươi tuổi, còn chưa đến hai mươi lăm, trẻ đến nỗi khiến người phải chậc lưỡi, đúng là một số khó tin. Có thể sống sót trong tay Chung Ly Tĩnh không đây?
Theo Độc Cô Nguyên, Tô Minh chắc chắn cảm thấy mình sẽ thua, không thì đã vội vã bỏ trốn, lợi dụng thương hội Bát Hoang để rời khỏi Hoàng Thành. Bây giờ cô ta chỉ muốn biết Tô Minh có thể sống sót hay không mà thôi?
Nếu sống sót cũng coi như đã không làm thất vọng sự đánh giá siêu cao của bố dành cho Tô Minh. Chỉ cần Tô Minh có thể sống sót thì với độ tuổi và tư chất võ đạo của Tô Minh, có lẽ còn mạnh hơn Chung Ly Tĩnh nữa.
"Hy vọng sẽ có bất ngờ", Độc Cô Nguyên nghĩ thầm, đôi mắt xinh đẹp dưới khăn che mặt lộ ra vẻ mong chờ.
Đúng lúc này, dưới ánh mắt của mọi người, Chung Ly Tĩnh như dịch chuyển tức thời xuất hiện trước mặt Tô Minh.
"Anh Tô, mời", Chung Ly Tĩnh vươn tay mời, mỉm cười vuốt Toái Tiên Đao sau lưng: "Tôi có thể không cần dùng đến chuôi đao này!"
Cuối cùng Tô Minh cũng nhìn về phía Chung Ly Tĩnh, có chút bực bội.
"Ầm!", không nói nhiều lời, Tô Minh vừa nâng tay lên đã đấm ra một quyền.
Sau khi đánh ra quyền này, anh không liếc mắt nhìn Chung Ly Tĩnh cái nào nữa mà đẩy cửa hội trường thương hội Bát Hoang ra, đi vào trong.
Còn Chung Ly Tĩnh, vẻ cượt cợt lập tức cứng đờ, nụ cười chợt tắt, vẻ mặt trắng bệch hoảng sợ, con ngươi như muốn lọt khỏi tròng. Trong đầu Chung Ly Tĩnh thậm chí trở nên trống rỗng, mùi vị của cái chết ập đến, cơ thể vội vàng lùi về phía sau theo bản năng, định né đi... Nhưng vô dụng.
Trông thì có vẻ cơ thể hắn ta lùi lại nhanh đến nỗi còn hơn dịch chuyển tức thời, xuất hiện vô số tàn ảnh vô cùng chấn động. Thế nhưng, lại không trốn thoát được. Tô Minh chỉ hơi tăng thêm một chút quy luật không gian trong một quyền này. Nhưng chỉ một chút ấy thôi cũng là Ngũ Đoạn, nó gần như vô địch có thể dễ dàng khóa Chung Ly Tĩnh lại. Trừ khi hắn ta có thể thoát khỏi không gian đang đứng hiện tại, không thì sẽ chẳng thể nào né được.
"Chiêu thứ nhất của Toái Tiên Đao - Tiên Đao Chi Lộ!", trong giây phút sống còn ấy, Chung Ly Tĩnh cảm thấy mình không thể tránh được, sợ đến mức suy sụp tinh thần, cũng quên luôn rằng lúc trước hắn ta vừa mới nói với Tô Minh là "Tôi không dùng đao". Hắn ta muốn sống nên chợt rút Toái Tiên Đao ra, ánh sáng màu bạc rải dài trăm ngàn mét, đao ý như bầu trời, di chuyển tùy tâm, một đao chặt đứt dải ngân hà.
Trong giây phút sống còn này, một đao kia được Chung Ly Tĩnh thi triển đến mức tận cùng. Dù là đao ý, đao quyết, đao đạo, đao tâm hay là đao vận thì đều sôi trào tới cực hạn, phối hợp với nhau cực kỳ hoàn mỹ.
Một đao hạ xuống, cả bầu trời đều như bị bao phủ bởi đao ảnh và bị chúng nghiền nát. Nhiều Đao tu trong đám đông không khỏi không nắm được thanh đao trong tay.
Một đao hoàn mỹ!
Thật sự rất rất rất mạnh...
Nhưng mà, vô dụng.
Đao ảnh nhìn như vô địch kia vừa mới nâng lên, còn chưa ổn định đã đụng phải quyền ấn trong một quyền kia của Tô Minh. Sau đó ngay cả một phần ngàn giây, nó cũng không thể chịu nổi biến thành mảnh nhỏ, tan tác ra như mưa bụi.
Trường hợp này... Chỉ một từ rung động là không thể đủ để diễn tả nổi!
Mà quyền ấn trong một quyền kia của Tô Minh thế mà vẫn không có gì là bị suy yếu, vẫn yên lặng, trầm lắng tiếp tục xông tới, khóa chặt Chung Ly Tĩnh như trước.
Cùng lúc đó, cả người Chung Ly Tĩnh giống như bị thiêu đốt. Một ngọn lửa màu đỏ tươi chói mắt dập dờn trên cả người hắn ta, tỏa ra một vầng sáng kỳ lân.
Đó là Pháp Tướng Tổ Lân!
Có Pháp Tướng Tổ Lân khiến khí thế cả người Chung Ly Tĩnh trở nên dồn dập, cuồn cuộn vô tận, mạnh mẽ vô song, bá đạo tột cùng...
Uy áp huyết mạch mang lại đè ép rất nhiều người khiến cả Hoàng Thành cũng hơi run lên. Nó còn đè ép cả đám yêu thú hóa hình thành người ngoài Hoàng Thành và một số bị thuần hóa để làm vật cưỡi khiến chúng quỳ rạp xuống đất.
Khí thế cả người Chung Ly Tĩnh càng trở nên bá đạo điên cuồng hơn gấp mười lần. Mỗi một lần hô hấp đều như sắp xé toạc vòm trời. Ngay cả tiếng tim đập cũng vô cùng chấn động, khiến người ta có cảm giác màng tai như bị xé rách.
"Chiêu thứ hai của Toái Tiên Đao - Đao Hải Tang Điền!", lúc khí thế trên người tăng tới cực hạn, Chung Ly Tĩnh chợt quát. Theo tiếng hét ấy, Toái Tiên Đao trong tay hắn ta lại chấn động. Chấn động ấy cực kỳ phức tạp, nhưng lại hoàn thành chỉ trong tích tắc.
Phút chốc, đao ảnh thứ hai liền chém thẳng vào quyền ấn của Tô Minh đã xông đến trước mặt.
Chương 698: Giết Chung Ly Tĩnh
"Vèo...", ánh sáng màu tím tỏa sáng cả trăm ngàn mét, đao ý dập dờn. Nó xuất hiện, đất trời như rít gào cộng hưởng. Cả bầu trời như xuất hiện một cơn mưa đao ý.
Cực kỳ mạnh!
Một đao này còn mạnh hơn đao trước rất rất nhiều lần. Nó gần như mang lại một cảm giác nguy hiểm toàn bộ lão quái vật trong Hoàng Thành. Nhưng mà...
"Xoảng!", khi đao ảnh kia va chạm với một quyền kia của Tô Minh, trong tiếng vang thanh thúy, vỡ!
Vẫn là đao ảnh vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ rồi biến mất. Không thể ngăn cản dù chỉ là một giây.
Không thể nào?
Không chỉ biển người ở đây, mà ngay cả đám người Độc Cô Nguyên ở trên tàu chiến đấu con thoi to lớn kia cũng co rút con ngươi, có chút không tài nào tin nổi.
"Không!", Chung Ly Tĩnh hét khàn cả giọng, tiếng gào thảm thiết đầy thê lương và không cam lòng.
Hắn ta lấy được ba chiêu của "Toái Tiên Trảm". Trước mắt đã học được hai chiêu. Chung Ly Tĩnh là người biết rõ nhất hai chiêu kia mạnh cỡ nào, mà nó cũng là thực lực cực hạn của hắn ta. Nhất là chiêu thứ hai, ngay cả huyết mạch Tổ Lân cũng được phát huy đến cùng cực.
Theo suy đoán của Chung Ly Tĩnh, dù là khi đối mặt với tu giả võ đạo có cảnh giới Vực Chủ tầng chín thì cũng có thể giết chết bằng chiêu thứ hai!
Kết quả là lại không thể cản nổi một quyền tùy ý, một quyền mà ngay đầu Tô Minh cũng không thèm quay đầu lại nhìn?
Trong giây phút sống còn, Chung Ly Tĩnh không chỉ sợ hãi đến run rẩy mà còn không thể tin nổi, đầu óc như sụp đổ. Hắn ta cũng không kịp lại thi triển võ kỹ khác nữa. Mà cho dù thi triển thì chắc cũng sẽ vô dụng thôi nhỉ?
Trong tiếng hét thê lương của hắn ta.
Ầm!
Chung Ly Tĩnh bị một quyền kia đánh thành một đống máu. Ngay cả thần hồn cũng không thoát khỏi. Huyết mạch Tổ Lân chó má gì kia bị một quyền đập thành hư vô.
"Dốc hết sức phá vạn pháp", Tô Minh đã sắp đi vào hội trường thương hội Bát Hoang lẩm bẩm. Một quyền của anh nhìn như đơn giản nhưng trên thực tế, nó chứa trên 10 tỷ sức mạnh thuần túy, hơn nữa còn thêm thần thông không gian "Thôi Động" vào, sức phá hoại đã lên đến 50 tỷ. Sức mạnh ấy dù là mười hay một trăm Chung Ly Tĩnh thì cũng phải chết!
Dù sao thì dựa theo lời của thiên nữ Tạo Hóa, ngay cả là tu giả võ đạo cảnh giới Vực Chủ đi chăng nữa, cũng chỉ có 4 tỷ đến 8 tỷ sức mạnh mà thôi.
So về mặt này, Tô Minh đã bỏ xa đám người kia mấy trăm ngàn cấp rồi.
Giờ phút này.
"Vèo..."
Một âm thanh xé gió vang lên. Chỉ thấy sau khi Chung Ly Tĩnh chết, thanh Toái Tiên Đao – bán bộ Chí Bảo Hỗn Độn và nhẫn không gian của hắn ta đều bị Tô Minh hút vào tay. Chiến lợi phẩm cũng không tệ lắm. Bia Huyền Diệu có thể ăn no nê rồi.
Từ đầu đến cuối Tô Minh giống như chỉ làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể gì. Nhưng ngoài hội trường, đám đông vào ra tấp nập kia...
Rất nhiều người đều bị dọa xụi lơ, ngất xỉu, thần hồn trở nên hỗn loạn! Bị dọa đến nỗi cứng cả người y chang cục đá. Mãi lâu sau cũng không có tiếng động hay tim đập nào.
Bên cạnh đó, cũng có rất nhiều người thông minh, từ khoảnh khắc đầu tiên Chung Ly Tĩnh xuất hiện đã dùng đá giữ ảnh để ghi lại.
Có thể đoán được, sau ngày hôm nay, đá giữ ảnh này sẽ truyền đi khắp cả thế giới Đại Thiên và kiếm được một khoản.
Ngay cả Đạm Đài Chân Thương trong hoàng cung cũng không nhịn được phải cười khổ: "Thằng nhãi này cũng quá biến thái rồi. Khó trách ý chí đại đạo kiêng kị như vậy. Nếu đổi thành bổn Hoàng thì cũng phải kiêng kị thôi!"
Tốc độ tiến bộ Võ đạo của Tô Minh rất không bình thường, quả thật là Ý chí Đại Đạo không nắm chắc trong tay.
"Vô Tình, ánh mắt của Phụ Hoàng quả thật không bằng con!", Đạm Đài Chân Thương hơi kiêu ngạo tự nói.
Nghĩ đến trước kia đặc biệt nâng đỡ Chu Kình, hận không thể ép con gái gả cho hắn, ông ta có hơi tự giễu. Thật nực cười, so với Tô Minh, Chu Kình còn kém mười con phố.
"Thật ra Chung Ly Tĩnh này cũng có chút số mệnh Đại Đạo trong người đấy chứ", đáy lòng Tô Minh hơi vui sướng.
Mặc dù số mệnh Đại Đạo trên người Chung Ly Tĩnh còn lâu mới bằng Chu Kình nhưng mà thịt nhỏ cũng là thịt. Cũng đồng nghĩa với việc đã làm ý chí đại đạo bị thương một chút, khiến thế giới Đại Thiên lại thoát khỏi việc bị khống chế bởi ý chí đại đạo nhiều hơn một tý.
Kho tàng huyết mạch trong cơ thể Tô Minh là cảm nhận được rõ nhất, lập tức lại kích hoạt, phóng ra một chút, thực lực của anh cũng tăng lên đôi chút.
"Chính là con thuyền chiến đấu hình thoi kia phải không?", Tô Minh dằn sự vui sướng trong lòng xuống, liếc nhìn hội trường.
Hội trường này được thành lập ở ngoài thành, khá bự, được thiết kế để chuyên môn chứa các con tàu chiến đấu con thoi có thể tích cực kỳ khổng lồ này. Trên thực tế, tàu chiến đấu con thoi có thể thu nhỏ lại vô hạn, nhưng muốn giữ trạng thái thu nhỏ kia thì phải hao phí năng lượng. Bình thường nếu nhiều tàu chiến đấu con thoi như vậy mà đều giữ trong trạng thái thu nhỏ thì sẽ lãng phí linh thạch. Không bằng dùng một cái sân lớn để chứa trạng thái bình thường.
Tô Minh liếc mắt một cái đã thấy được một chiếc thuyền chiến đấu con thoi lớn nhất và xa hoa nhất trong đó. Anh vẫn hơi rung động, nó còn lớn hơn trong tưởng tượng của anh. Nó dài khoảng 3000m, rộng khoảng 500m. Hơn nữa chiếc thuyền chiến đấu con thoi này rõ ràng chỉ dùng chất liệu gỗ đặc biệt để tạo ra. Cả thân thuyền đều được khảm đầy các loại linh thạch. Có thể tưởng tượng được, ngồi ở trên tu luyện với linh khí vô cùng nồng đậm, tốc độ tu luyện sẽ tăng lên rất nhanh.
Cũng quá là xa xỉ.
Tô Minh còn chú ý tới trên boong tàu chiến đấu con thoi có một vài người trẻ tuổi đang nhìn về phía mình. Trong đó nổi bật nhất là một cô gái che mặt.
Lúc này.
"Bố đúng là đã không lừa mình", Độc Cô Nguyên im lặng mấy chục giây rồi mở miệng. Đôi mắt xinh đẹp dưới khăn che mặt của cô ta sáng bừng, nhìn chằm chằm Tô Minh ở đằng xa.
Mấy thanh niên tài tuấn bên cạnh không hé răng nhưng vẻ mặt đều rất xuất sắc. Có xấu hổ, có ghen tỵ, có không dám tin, có kiêng kị, có căm tức...
Ngẫm lại lúc trước bọn họ khinh bỉ Tô Minh bao nhiêu, thì giờ phút này bọn họ lại cảm thấy phức tạp bấy nhiêu.
Chương 699: Ganh nhau
"Một quyền do tên kia đánh ra ban nãy quả thật khá mạnh. Cho dù là tôi muốn đón được nó cũng phải tốn sức", một thanh niên trong đó mở miệng nói.
Thanh niên này chính là người có thực lực cực mạnh trong số mấy thanh niên tài tuấn kia, đã đạt đến cảnh giới Vực Chủ tầng tám. Đương nhiên sức chiến đấu khẳng định cao hơn cảnh giới không ít.
Thanh niên này tên là Tư Đồ Nhung, cũng là người có thân phận cao hơn trong mấy thanh niên tài tuấn này. Dù sao thì Tư Đồ Nhung cũng đến từ nhà họ Tư Đồ của vực Hỗn Độn.
Mà nhà họ Tư Đồ ở vực Hỗn Độn cũng khá nổi tiếng. Tổ tiên của họ từng tiến vào tâm Hỗn Độn trong vực Hỗn Độn và còn sống đi ra.
Điều đó cho thấy tổ tiên nhà họ Tư Đồ chắc chắn đã chiếm được một ít truyền thừa, võ kỹ kỳ diệu, thần thông hay thậm chí là chí bảo linh tinh trong tâm Hỗn Độn. Vì thế có thể nghĩ nhà bọn họ mạnh cỡ nào rồi đó.
Ở vực Hỗn Độn, có thể phân chia thế lực mạnh hay yếu trực quan nhất chính là tổ tiên mấy người có tiến vào tâm Hỗn Độn và còn sống đi ra hay không.
Tâm Hỗn Độn chính là trung tâm của vực Hỗn Độn và cực kỳ nguy hiểm!
Trong truyền thuyết, tâm Hỗn Độn là một không gian. Mà không gian này chính là tâm của cả nền văn minh Xương. Tâm Hỗn Độn ghi lại công pháp, vũ kỹ, thần thông, bí pháp… khủng bố nhất, cũng có các loại Linh Bảo Hỗn Độn, Chí Bảo Hỗn Độn...
Tâm Hỗn Độn chính là nơi khởi đầu và là ngọn nguồn võ đạo của cả nền văn minh Xương. Cũng bởi vậy mà hàng tỷ năm qua, trong vực Hỗn Độn bất kể là thế lực hay cao thủ nào thì đều có một mục tiêu chung, đó chính là lấy được một vé tiến vào tâm Hỗn Độn, vả lại còn là đi vào và sống sót đi ra.
Đáng tiếc muốn làm được thì quá khó khăn.
Tổ tiên của nhà họ Tư Đồ lại làm được. Chỉ bằng điểm này, địa vị của nhà họ Tư Đồ ở vực Hỗn Độn chắc chắn sẽ không thấp. Theo đó, Tư Đồ Nhung là con cháu dòng chính của nhà họ Tư Đồ tất nhiên cũng có địa vị không thấp.
"Chỉ sợ một quyền đánh ra lúc trước kia cũng không phải là toàn bộ thực lực của anh ta đâu", Tư Đồ Nhung vừa dứt lời, người trẻ tuổi anh tuấn mặc trường bào màu đỏ bên cạnh hắn liền cười mở miệng nói. Thanh niên này là Vương Thừa Dịch, lai cũng không tính là nhỏ. Hắn ta đến từ nhà họ Vương ở vực Hỗn Độn.
Đương nhiên nhà họ Vương ở vực Hỗn Độn có rất nhiều, mà gia tộc của Vương Thừa Dịch cũng không nổi tiếng nhất. Nhưng mấy chục ngàn năm gần đây, nhà họ Vương của hắn ta khá là nổi khiến nhiều kẻ hâm mộ và kiêng kị.
Bởi vì mấy chục ngàn năm trước, vận may nhà họ Vương của Vương Thừa Dịch bất ngờ bùng nổ, thế mà lại cứu một nhân vật lớn đang bị thương nặng ở vực Hỗn Độn. Có ông lớn kia che chở, cho dù là nhà họ Tư Đồ muốn động đến nhà họ Vương của Vương Thừa Dịch cũng phải hết sức cẩn thận.
Cũng bởi vậy mà giờ phút này Vương Thừa Dịch mới dám mở miệng dìm, khinh bỉ Tư Đồ Nhung, chứ không hề sợ hắn.
"Hừ, không phải toàn bộ thực lực? Có lẽ thế! Nhưng tôi đoán, một quyền nhìn như tùy ý đánh ra kia ít nhất cũng đã hơn tám phần thực lực của anh ta rồi. Chứ không thì sao? Lẽ nào chỉ dùng một hai phần?", Tư Đồ Nhung hừ một tiếng.
"Hì hì, cái đó không quan trọng! Anh Tư Đồ, chẳng phải anh nói anh có anh trai cũng muốn tiến vào chiến trường Thần Ma sao? Sợ là chờ chúng ta đến cửa vào chiến trường Thần Ma có khi lại gặp phải anh ấy đấy. Có anh ấy ở đó, dù tên nhãi nhép Tô Minh kia có thật sự mạnh đến không biên giới, ở trước mặt chúng ta cũng không dám láo xược đâu. Nói cách khác, chỉ với một câu của anh Tư Đồ, anh trai anh tùy tiện ra tay một lần là có thể tiễn thằng nhãi này về trời rồi. Thiên tài cũng không dễ có, chết non thật đáng tiếc", bên cạnh lại có một người trẻ tuổi mập lùn cười nói, hơi có ý nịnh nọt Tư Đồ Nhung.
Anh trai của Tư Đồ Nhung trong miệng tên mập kia chính là Tư Đồ Phụng. Một người có tiếng tăm không hề nhỏ ở vực Hỗn Độn! So với gã, Tư Đồ Nhung chẳng là cái đinh gì cả.
Tên nhãi mập có khuôn mặt xấu xí, cười hì hì, trông có vẻ dễ ở chung. Nhưng trên thực tế, tất cả mọi người ở đây đều biết tên nhãi mập này vô cùng điếm và độc ác. Hơn nữa, bởi vì sau lưng gã ta chính là lầu Khánh, một trong chín lầu đan dược lớn ở vực Hỗn Độn, cũng không dễ chọc, tài lực nơi đó hùng hậu kinh người. Tên nhãi mập này tên là Tiền Sơn Sơn.
"Được rồi, anh ta sắp lên đến đây rồi", sau khi Tiền Sơn Sơn mở miệng, một thanh niên mặc áo đen vẻ mặt lạnh lùng khinh người trong mấy người trẻ tuổi nhàn nhạt nói.
Người này rất khiêm tốn, trông rất ít nói, có làn da trắng, là loại trắng bệch không khỏe mạnh, trường bào màu đen trên người hơi lớn, gần như bao phủ cả người hắn. Trường bào không chỉ che khuất thân mình mà còn che lấp luôn cả rất nhiều những cái đinh lạnh lẽo rất nhỏ, chói mắt, dày đặc trên người hắn. Vũ khí của hắn chính là hàn đinh.
Thanh niên này tên là Trương Khả, miễn cưỡng được xem như là một tu luyện giả võ đạo thuần túy. Hắn một lòng tu võ cho đến khi gặp Độc Cô Nguyên, chẳng hiểu sao lại bị hớp hồn.
Chẳng qua Trương Khả không giống với Tiền Sơn Sơn, Tư Đồ Nhung và Vương Thừa Dịch. Trương Khả yêu thích Độc Cô Quyên càng đáng quý và thuần khiết. Thậm chí, trong lòng Trương Khả, chỉ cần Độc Cô Nguyên hạnh phúc thì cho dù cuối cùng Độc Cô Nguyên không thể gả cho mình, làm người phụ nữ của mình thì hắn cũng có thể chấp nhận.
Chỉ cần Độc Cô Nguyên sống tốt và vui vẻ thì hắn thế nào cũng được. Lý do chủ yếu lần này hắn đi theo Độc Cô Nguyên đến đây chính là muốn bảo vệ Độc Cô Nguyên. Ở điểm này, ba người Tiền Sơn Sơn, Tư Đồ Nhung và Vương Thừa Dịch đều kém hơn hắn. Tình cảm của ba người họ đối với Độc Cô Nguyên đều là một loại dục vọng chiếm giữ một mỹ nhân tuyệt sắc và có chút rình mò nhà họ Dương đằng sau Độc Cô Nguyên.
Dù sao thì nghe nói hình như tuổi thọ của ông cụ nhà họ Dương sắp hết rồi. Mà người nhà họ Dương hầu như đều là bao cỏ. Trong cả thế hệ trẻ này ngoài Độc Cô Nguyên ra thì không ai nổi trội cả.
Nếu cưới được Độc Cô Nguyên, biết đâu đến lúc đó nhà họ Dương rơi vào tay mình thì sao. Ai chẳng biết ông cụ nhà họ Dương vô cùng yêu thương đứa cháu gái ngoại này.
Dưới khăn che mặt, Độc Cô Nguyên lẳng lặng nhìn bốn người Tư Đồ Nhung, dùng một thái độ như xem kịch nhìn bốn người lục đục với nhau.
Cô ta chẳng nhìn trúng ai trong số bốn người này hết.
Trái lại là anh trai của Tư Đồ Nhung.
Chương 700: Tôi không thích đi theo kẻ khác
Cô ta chỉ để ý một điều là Tư Đồ Phụng cũng định tiến vào chiến trường Thần Ma ư?
Tin này khiến cô ta khá bất ngờ và có hơi lo lắng, nếu Tư Đồ Phụng cũng muốn vào chiến trường Thần Ma thật, vậy thì sẽ khó mà lấy được đỉnh Thần Ma!
"Xin chào mọi người", cùng lúc đó, Tô Minh cũng bước lên tàu, rồi mở miệng không kiêu ngạo hay nịnh nọt chào hỏi.
4 nam 1 nữ kia cũng không yếu, theo đánh giá của Tô Minh thì 5 người này khá mạnh, ít nhất ai cũng có thể giết chết Chung Ly Tĩnh. Khi nào thế giới Đại Thiên có 5 người này thế? Đặc biệt là cô gái đeo khăn che mặt, thậm chí bên cạnh có cao thủ ẩn nấp bảo vệ! Quả là không đơn giản!
"Hoan nghênh anh Tô, tôi là Độc Cô Nguyên - con gái của hội trưởng thương hội Bát Hoang, cũng coi như cô chủ. Gặp tức là duyên, ban nãy anh Tô thể hiện ra tư thế oai hùng đã khiến tôi thật sự chấn động đó", Độc Cô Nguyên dịu dàng khen Tô Minh.
"Bêu xấu rồi", Tô Minh cười.
"Tô Minh, chúng tôi đến từ vực Hỗn Độn", Tư Đồ Nhung mở miệng, dứt khoát nói ra thân phận!
Hắn có hơi khó chịu, dù sao thái độ của Độc Cô Nguyên với Tô Minh cũng khá tốt, nên ghen tỵ. Vốn dĩ tưởng rằng khi nói ra thân phận của họ, Tô Minh sẽ rụt rè sợ hãi kinh ngạc cảm thán, hay khen vài câu, có khi còn nịnh nọt... Cũng là điều bình thường nhỉ?
Dù sao, vực Hỗn Độn mạnh hơn thế giới Đại Thiên nhiều lắm.
Thế nhưng, điều khiến Tư Đồ Nhung kinh ngạc và khó chịu là Tô Minh lại không tỏ vẻ gì hết, cảm xúc còn chẳng thèm dao động gì.
"Ý chí đại đạo lại toan tính gì đây? Lại mở cánh cổng Hỗn Độn ra à? Nhưng chỉ khiến mấy người này tới, có vẻ chẳng mấy đe dọa gì được mình mà nhỉ?", Tô Minh nghĩ bụng.
"Ha ha ha...", Vương Thừa Dịch thấy Tư Đồ Nhung xấu hổ và khó chịu thì cười ha ha, bỗng trông Tô Minh thuận mắt hơn rất nhiều. Hắn ta và Tư Đồ Nhưng cực kỳ gai mắt nhau, Tô Minh khiến hắn bẽ mặt đúng là hả dạ thật.
"Tô Minh, tư chất của anh khá tốt, hay là đi theo tôi. Tôi có thể thưởng cho anh đi tới vực Hỗn Độn, thế nào?", Tư Đồ Nhung hít sâu một hơi, có chút cứng đờ nói.
Mặt mũi rất quan trọng, hơn nữa còn ở trước mặt nữ thần Độc Cô Nguyên, nên hắn muốn tìm về sĩ diện.
Tư Đồ Nhung vừa nói xong, Vương Thừa Dịch, Tiền Sơn Sơn, Trương Khả, thậm chí là Độc Cô Nguyên cũng hơi giật mình.
Tư Đồ Nhung đây là tức giận đến nỗi hạ vốn gốc luôn à!
Muốn dẫn một thanh niên ở thế giới Đại Thiên đến vực Hỗn Độn rất rất khó. Dù là nhà họ Tư Đồ cũng phải trả giá rất lớn. Mà Tư Đồ Nhung rõ ràng không phải đang nói đùa. Đây đúng là một chuyện hết sức may mắn đối với Tô Minh. Tư Đồ Nhung tính dùng cái bánh này để dụ dỗ anh ư?
Hơn nữa, ở trong mắt họ, hắn rất có thể sẽ thành công. Vì chắc hẳn bất cứ ai trong thế giới Đại Thiên cũng mong muốn đến vực Hỗn Độn.
Suy cho cùng, độ đậm đặc của linh khí, khí Hỗn Độn và tỉ lệ chứng đạo thành Đế ở đó đều mạnh hơn thế giới Đại Thiên không chỉ mười lần.
Huống chi, Tô Minh còn trẻ mà tư chất võ đạo lại biến thái như thế. Một khi tiến vào vực Hỗn Độn, tương lai đúng là vô cùng sáng lạn.
"Tôi không thích đi theo người khác, tạm thời cũng không định đến vực Hỗn Độn", nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là Tô Minh lại cười, lạnh nhạt từ chối.
Lần này, sắc mặt Tư Đồ Nhung càng khó coi hơn. Hắn nhìn chằm chằm vào Tô Minh, sâu trong con ngươi tràn ngập vẻ tàn nhẫn!
Bầu không khí vô cùng xấu hổ.
"Cô Độc Cô, có thể xuất phát chưa? Tôi hơi sốt ruột đi đến chiến trường Thần Ma", mà càng khiến người ta bất ngờ là Tô Minh lại trực tiếp làm lơ Tư Đồ Nhung, trái lại nhìn sang Độc Cô Nguyên, bình tĩnh hỏi.
"Khởi động tàu!", Độc Cô Nguyên sửng sốt, sau đó quát, bỗng có chút hứng thú với Tô Minh. Thanh niên có tư chất đáng sợ kia khá thú vị đó chứ.
"Tô Minh, tôi...", Tư Đồ Nhung càng bực, đặc biệt là ánh mắt đầy khinh bỉ ngấm ngầm kia của Vương Thừa Dịch, chỉ kém trực tiếp chế giễu ra miệng, hỏi sao hắn nhịn nổi?
Hắn vừa định lớn tiếng nói gì đó, nhưng còn chưa nói xong đã bị Tô Minh ngắt lời: "Da mặt anh dày vậy luôn hả? Tôi đã không muốn để ý đến anh rồi, ngậm miệng dùm cái, phiền thật sự".
Lúc anh nói còn khẽ cau mày.
Anh vừa nói xong, bầu không khí trên boong tàu lập tức đọng lại.
Đù!
"Cô Độc Cô, có thể sắp xếp cho tôi một phòng không? Im lặng chút, tôi muốn tu luyện, cảm ơn", Tô Minh lại quay sang Độc Cô Nguyên vô cùng khách sáo hỏi.
"Được! Được! Được!", Độc Cô Nguyên còn chưa kịp trả lời thì Tư Đồ Nhung đã giận quá hóa cười, mặt mày đỏ gay. Hắn chưa từng bị sỉ nhục như vậy, cả người tràn đầy sát khí, oán hận nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Thế nhưng, hắn không có ra tay, vì không dám chắc có thể giết chết anh, nên sẽ không làm thế.
Huống chi, muốn giết Tô Minh cũng rất dễ!
Dù sao, Tư Đồ Phụng đã đi đến chiến trường Thần Ma trước rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ gặp được thôi. Đến lúc đó, có anh ấy ra tay, chắc hẳn sẽ khiến tên nhóc kiêu căng ngạo mạn, không biết trời cao đất rộng kia sợ tới mức run bần bật ấy nhỉ?
Khốn kiếp!
Tư Đồ Nhung nói liên tục ba từ được, cho thấy hắn đã điên lắm rồi. Có điều, Tô Minh lại... lại như dịch chuyển tức thời xuất hiện trước mặt Tư Đồ Nhung.