• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cường Giả Tông Sư (5 Viewers)

  • Chương 111-115

Chương 111: Tôi muốn hôm nay Tô Minh phải chết

Khóe miệng Thẩm Tịch nhếch lên nụ cười đắc ý. Tranh giành đủ kiểu thì cuối cùng nhân sâm ngàn năm lại rơi vào tay người của họ.

Một lát sau…

Tiêu Nhược Dư cầm nhân sâm ngàn năm đến chỗ Tô Minh trong ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người…

“Hy vọng anh nói được làm được, nếu không thì không xong đâu”, Tiêu Nhược Dư nén giọng nói, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

Cô ta vì cái này mà từ chối hàn thiết nặng và nửa tấm bản đồ linh mạch. Đây đúng là cái giá vô cùng lớn.

Nếu như Tô Minh lừa gạt và đùa giỡn cô ta thì cô ta sẽ phát điên mất.

“Chắc là gần đây cô Tiêu ở Đế Thành chứ? Mấy ngày nay tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình”, Tô Minh thản nhiên nói với vẻ tự tin.

“Được!”, Tiêu Nhược Dư gật đầu. Còn về những thứ như 50 tỷ, bản đồ trận pháp hay gì gì đó thì cô ta không nhắc đến và cũng không cần nữa.

Từ tận đáy lòng cô ta chỉ có một suy nghĩ là xóa đi vết sẹo trên mặt, xóa bỏ kiếm khí trong kinh mạch ở cơ thể để lấy lại thực lực ban đầu.

Tô Minh cho cô ta hy vọng, như kiểu trong bóng tối thấy được chút ánh sáng le lói.

“Thưa các vị! Buổi đấu giá đã kết thúc, mọi người có thể ra về rồi”, Tiêu Nhược Dư đứng lên, nói.

“Chết tiệt!”, Công Tôn Thần hung hăng mắng một câu, nghiến răng nghiến lợi, nói.

“Công Tôn Thần! Cuối cùng thì vẫn là người đàn ông của tôi lấy được nhân sâm. Có một số người trước đó đắc ý, ha ha…”, Diệp Mộ Cẩn cũng hay để bụng, vì vậy trước đó bị Công Tôn Thần chế giễu nên bây giờ cô ta phải tìm cách chơi lại!

“…”, Công Tôn Thần suýt nữa tức phụt máu, hắn cảm giác mình tức đến nỗi khí huyết cũng khó lưu thông.

“Ha ha! Cậu chủ đừng quá tức giận! Lấy được nhân sâm thì đã làm sao? Thằng nhóc này có sống được qua đêm nay hay không mới là vấn đề”, Công Tôn Lưu thấp giọng cười lạnh một tiếng, nói: “Cậu chủ Thẩm ở Ma Thành trước đó có nói là sau khi buổi đấu giá kết thúc thì sẽ lấy mạng của hắn mà”.

Toàn thân Công Tôn Thần run rẩy nhưng cũng gượng cười với vẻ tàn nhẫn!

Đúng thế!

Suýt thì quên mất điều này!

Công Tôn Thần nhìn Diệp Mộ Cẩn và Tô Minh với ánh mắt giễu cợt. Hắn cũng không muốn nhiều lời nữa, cứ ngồi đợi xem kịch hay.

Đâu chỉ có mỗi Công Tôn Thần nghĩ như vậy? Ngay cả đám Ngụy Thường, Cơ Khâm cũng đều có suy nghĩ này.

Lúc này từng ánh mắt nhìn về phía Tô Minh và Thẩm Tịch, không khí vô cùng khác thường.

“Anh Tô! Tôi đợi anh ở cổng”, Thẩm Tịch lên tiếng nói. Nói xong, hắn dẫn Thẩm Hạc đi ra bên ngoài.

Tô Minh mặt không biến sắc, còn Lạc Thu Thuỷ thì hai mắt đỏ ửng, nói: “Hay là… Hay là cậu đừng rời khỏi buổi đấu giá này. Nếu như Thẩm Tịch đã không dám ra tay trong đây thì chỉ cần cậu cứ ở trong này là được. Hắn không thể cứ đợi mãi ở cổng chứ?”

Đừng thấy Lạc Thu Thuỷ thường ngày ngây thơ nhưng khi nói câu này thì cũng rất có lý.

Ngay cả Lạc Phong cũng liếc nhìn em mình một cái, hình như em gái mình thông minh lên rồi đó!

“Cậu nói gì vậy?”, Tô Minh xoa đầu Lạc Thu Thuỷ, nói: “Lạc mập à! Tôi nhớ là hồi đại học cậu đâu có tính cách như hiện giờ. Lúc đó cậu không sợ trời không sợ đất mà”.

Nói xong, Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn cùng đi ra bên ngoài. Lạc Phong và Lạc Thu Thuỷ cũng vội đi theo.

Những người khác cũng chớp chớp mắt rồi đi theo. Lúc này, trong phòng đấu giá lập tức trống không.

“Dì Cầm! Đợi lát nữa nếu như Tô Minh gặp nguy hiểm thì nhờ dì ra tay nha”, Tiêu Nhược Dư nói, dường như đang nói chuyện với không khí. Nhưng lời nói vừa dứt thì một bóng hình bất ngờ chui ra từ không khí với năng lực che giấu đáng sợ.

Hơn nữa, người phụ nữ trung niên xuất hiện đột ngột này đang ở cảnh giới thiên vị trung kỳ.

“Tất nhiên rồi!”, người phụ nữ trung niên gật đầu, nói: “Nhưng trước đó dì Cầm sẽ không ra tay đâu, để xem thực lực của cậu nhóc đó thế nào đã?”

Tiêu Nhược Dư liền gật đầu đồng ý.

Lúc này, ở bên ngoài nơi đấu giá…

Thẩm Tịch và Thẩm Hạc đã đứng đợi ở đó.

“Nếu thằng khốn đó không dám ra ngoài thì phải làm sao?”, Thẩm Tịch hỏi.

“Chắc không đâu! Huống hồ, hắn trốn được một lúc chứ có trốn được cả đời đâu…”, Thẩm Hạc cười nói, trong lúc nói thì ánh mắt ông ta sáng lên, nói: “Hắn đến rồi!”

Quả nhiên, Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn từ trong phòng đấu giá đi ra. Phía sau còn có rất nhiều các cậu chủ và cô chủ của các gia tộc lớn, tất cả mọi người đều ra hóng.

“Anh Tô quả là có dũng khí! Khâm phục thật!”, Thẩm Tịch cười, nói.

“Bắt đầu đi! Đừng nhiều lời nữa”, Tô Minh nhếch mày, nói.

“Chàng trai! Tôi tên là Thẩm Hạc”, Thẩm Hạc đứng ra, nói.

“Thẩm Tịch! Anh thật là quá đáng! Không ngờ lại bảo Thẩm Hạc ra tay?”, Lạc Thu Thuỷ trừng mắt quát: “Đúng là vô liêm sỉ! Chẳng phải anh lợi hại lắm sao? Tại sao không tự mình ra tay?”

Thẩm Hạc rất có danh tiếng ở Ma Thành.

Ông ta là người đức cao vọng trọng, căn bản không mấy khi ra tay, đứng ở cấp bậc ‘kim tự tháp’ của võ đạo Ma Thành.

Lạc Thu Thuỷ cứ tưởng rằng Thẩm Tịch nói sau kết thúc buổi đấu giá thì sẽ lấy mạng của Tô Minh là tự hắn ra tay cơ.

Ai ngờ…

Đúng là lấy lớn bắt nạt bé.

Đúng là quá đáng!

“Đúng là hiểm độc! Em à, em đừng nói lung tung nữa! Thẩm Tịch độc ác thế nào em cũng nhìn thấy rồi còn gì, đừng chọc giận hắn, nếu không thì ngày nào đó nhà họ Lạc chúng ta cũng bị diệt đó”, Lạc Phong có chút sợ hãi, thấp giọng khuyên em gái mình mà như kiểu đang cầu xin.

Thẩm Tịch bảo Thẩm Hạc ra tay đối phó với Tô Minh đúng là khiến anh ta nghe thấy mà khiếp sợ, trong đầu anh ta chỉ có một chữ ‘độc’.

Trên thực tế thì đâu chỉ có Lạc Phong và Lạc Thu Thuỷ? Rất nhiều người ở đây khi nghe thấy hai chữ ‘Thẩm Hạc’ thì sắc mặt cũng biến đổi. Họ nhìn ông ta mà không chớp mắt.

Trong giới thế tục ở Hoa Hạ có lưu truyền một danh sách. Những người bình thường không nhìn thấy cái danh sách này nhưng con cháu trong các gia tộc đẳng cấp đều nhìn thấy rồi.

Trên danh sách này liệt kê ra những người mà cả giới thế tục của Hoa Hạ không thể dây vào.

Đám con cháu của các gia tộc lớn vì thân phận địa vị cao, bối cảnh lớn, hống hách quen rồi. Những gia tộc này chỉ sợ con cháu mình bất cẩn hống hách quá mức, dây vào những người không nên dây, vì vậy nội bộ mới cho ra danh sách này.

Trên danh sách đó có Vương Đạo Khánh- chủ nhân của nhà hàng Thiên Niên Nhân Gia.

Cũng có cả Thẩm Hạc!

Hơn nữa, xếp hạng của Thẩm Hạc còn cao hơn Vương Đạo Khánh nhiều, có thể thấy được mức độ nguy hiểm của ông ta thế nào.

Ông lão với dáng vẻ bình thường, luôn đi bên cạnh Thẩm Tịch chính là Thẩm Hạc? Chẳng trách Thẩm Tịch lại hống hách nói hôm nay muốn Tô Minh phải chết!

“What! Ông Lưu! Thẩm Hạc kìa? Thằng ranh nhà họ Tô chết chắc rồi…”, Công Tôn Thần đứng ở đó không xa, nói với vẻ kích động.

Công Tôn Lưu gật đầu, ông ta cũng cảm thấy vậy.

“Ông ta chính là Thẩm Hạc sao? Chẳng trách trước đó tôi lại cảm thấy ông lão này nguy hiểm vậy?”, Cơ Khâm đứng trong đám đông lẩm bẩm: “Sức mạnh võ đạo của nhà họ Thẩm công nhận mạnh thật, nhưng đây cũng là chuyện tốt”.

“Thẩm Tịch! Bảo Thẩm Hạc nhúng tay vào chuyện này ư? Anh đang ép nhà họ Diệp điều động cường giả đến đúng không?”, sắc mặt Diệp Mộ Cẩn trở nên khó coi. Trước đó cô ta không thể ngờ ông lão đi bên cạnh Thẩm Tịch chính là Thẩm Hạc.

“Tùy thôi!”, Thẩm Tịch chỉ thốt ra hai chữ. Nói về sức mạnh võ đạo thì kể cả nhà họ Diệp ở Đế Thành có điều động tất cả tu giả võ đạo đến cũng vô ích.
Chương 112: Bán bộ huyền cấp trong võ kỹ

Huống hồ Thẩm chó điên sắp đến rồi? Vậy thì hắn còn sợ gì nữa?

“Anh…”, Diệp Mộ Cẩn định nhấc máy gọi điện thoại nhưng Tô Minh ngăn lại.

“Mời!”, Tô Minh đi lên trước một bước, làm tư thế tay mời với Thẩm Hạc. Tô Minh mặt không biến sắc nhưng ánh mắt toàn là sát ý.

Lúc mà Thẩm Tịch uy hiếp nói sẽ giết chết mình thì Tô Minh đã quyết định hôm nay sẽ chôn xác của hắn ở đây, bao gồm cả tên Thẩm Hạc ở trước mặt.

“Chàng trai! Có dũng khí đấy!”, Thẩm Hạc hếch mắt lên, thân người vốn khom khom giờ đây thẳng tắp.

Khí chất của Thẩm Hạc vốn chỉ như một ông lão bình thường nhưng lúc này dường như khác hẳn.

“Rầm, rầm, rầm…”, khí huyết toàn thân Thẩm Hạc trào dâng, dường như mặt biển vốn phẳng lặng đang có vô số làn sóng trỗi dậy.

Rầm rầm!

Ù ù!

Cảm giác không khí xung quanh Thẩm Hạc và bụi trên đất đều không ngừng run rẩy và bay tán loạn.

“Rầm rầm rầm…”, rất nhiều người xung quanh không kìm nổi mà lùi về sau mấy bước, ai nấy đều cảm thấy khó thở.

Đứng dưới bầu không khí bao trùm bởi khí tức của Thẩm Hạc, tất cả mọi người đều cảm thấy mình bị ném vào không gian nhỏ hẹp, hơn nữa không gian này còn không ngừng thu hẹp lại, dường như muốn ép chết họ.

Rất nhiều người đều thấy rợn hết tóc gáy.

Tiêu Nhược Dư và dì Cầm đứng ở bên cạnh cửa sổ kính ở hành lang tầng 3 của phòng đấu giá. Dì Cầm nhìn xuống, nói: “Được rồi! Đợi lát nữa chắc dì phải ra tay rồi, nếu không thì cậu nhóc đó không đỡ được mấy giây đâu”.

“Phù…”, Thẩm Hạc đột nhiên ra tay.

Ông ta giơ tay lên nắm chặt lấy Tô Minh.

Không phải là ưng trảo mà là hổ trảo!

Có thể thấy rõ, khi Thẩm Hạc giơ tay lên thì khí tức huyết sắc nổi lên cuồn cuộn.

Móng vuốt để lại dấu vết, giữa những dao động của dấu vết đó, cường độ gió vô cùng khủng khiếp, giống như pháo hoa bắn trên bầu trời.

Rất vang! Hơn nữa, tốc độ cũng nhanh.

Dấu vết thay đổi thì chỉ cảm thấy nó nhanh như ánh sáng bóp lấy cổ Tô Minh, mắt cũng không thể chớp, vì chớp là không nhìn thấy gì.

Khoảng cách giữa Tô Minh và Thẩm Hạc chỉ tầm 3,4m nhưng hổ trảo của Thẩm Hạc chưa cần dùng đến nửa hơi thở đã đến trước mặt Tô Minh rồi.

Luồng khí sắc bén nổi lên từ dấu vết đó càng khiến mọi người ở đây run rẩy, luồng khí như xuyên thủng da đầu.

Đúng là mạnh quá đi!

Cơ Khâm và Công Tôn Lưu nhìn thấy vậy thì sắc mặt đều biến đổi…

Nhưng đúng lúc này, Tô Minh cũng ra tay.

Anh nghiêng người né tránh hổ trảo.

Đồng thời, anh hơi cong chân lên, khuỷu tay phải giơ lên. Khuỷu tay hướng từ dưới lên trên mang theo lực khủng khiếp rồi đập về phía ngực của Thẩm Hạc.

Thẩm Hạc vốn tưởng rằng hổ trảo của mình có thể lấy mạng của Tô Minh rồi nhưng đâu có thể ngờ…

Trong chớp mắt, Tô Minh có thể tránh được?

Thẩm Hạc nhìn thấy vậy mà đờ người ra.

Đừng thấy Tô Minh nghiêng người né tránh như một động tác đơn giản mà ai cũng có thể làm được. Chứ trên thực tế, Thẩm Hạc là người hiểu rõ hổ trảo của mình có lực như thế nào, tốc độ và độ chuẩn xác ra sao? Ông ta biết rõ hổ trảo này không dễ tránh. Ngay cả cậu chủ nhà mình là người ở cảnh giới tông sư cũng không thể tránh được. Nhưng sao Tô Minh lại dễ dàng làm được?

Không chỉ vậy, Tô Minh còn phản công bằng khuỷu tay.

Thẩm Hạc vốn không coi Tô Minh ra gì nhưng lúc này ông ta đã thay đổi suy nghĩ của mình.

Ông ta cảm nhận được khuỷu tay của Tô Minh đập vào ngực mình. Ông ta không hề do dự mà nắm bàn tay còn lại thành quyền cước rồi đập về phía Tô Minh, với ý đồ ngăn lại đòn phản công từ khuỷu tay của Tô Minh.

Và ông ta… Đã làm được!

“Bụp…”, khuỷu tay của Tô Minh chỉ còn cách ngực Thẩm Hạc với khoảng cách 3cm thì đã bị Thẩm Hạc dùng quyền cước ngăn lại.

Hai người cứ giằng co một hồi lâu, tiếng va chạm cũng không lớn.

Nhưng…

Trong lúc va chạm, con ngươi trong đôi mắt già nua của Thẩm Hạc như sắp nổ tung. Ông ta chỉ cảm thấy quyền cước của mình dường như như bị đánh nát, dường như bị máy ép thủy lực nghiền nát.

“Hắn… Hắn… Sức mạnh của hắn… Không phải của con người…”.

Đã lâu Thẩm Hạc không kinh hãi như vậy.

Ông ta thầm đoán, sức mạnh của Tô Minh cũng phải 50.000kg, còn ông ta chỉ có 15.000 kg.

Kém tận mấy lần…

“Bụp bụp bụp…”, Thẩm Hạc không khống chế được mà không ngừng lùi về sau.

Trong lúc lùi mạnh về sau ông ta còn rống lên: “Cậu chủ! Mau… Mau chạy thôi! Mau chạy!”

Mặc dù ban nãy giao đấu với Tô Minh chỉ qua một hai chiêu và chỉ mất một hai giây nhưng ông ta có thể chắc chắn một điều: Tô Minh vô cùng mạnh! Mạnh đến nỗi không thể tin nổi, mạnh đến mức có thể di chết một người ở dưới chân.

Mặc dù ông ta không thể hiểu nổi sao một người trẻ tuổi tầm hơn 20 tuổi sao lại có được thực lực võ đạo như này? Nhưng thực tế thì vẫn là thực tế.

Lúc ông ta hét rống lên thì có thể thấy được, từng ngụm máu tươi kèm cả xương vỡ vụn đều phụt ra.

Còn quyền cước chặn đòn phản công bằng khuỷu tay của Tô Minh thì lúc này máu thịt lẫn lộn, xương nát vỡ vụn, nhìn mà kinh hãi.

Toàn thân Thẩm Tịch như bị điện giật.

Một giây trước còn ở trên thiên đường, một giây sau đã ở dưới địa ngục.

Ông ta không thể phản ứng kịp!

Đâu chỉ có ông ta?

Ngay cả những người khác có mặt ở đây cũng không thể phản ứng lại.

Kiến và cá voi đấu nhau nhưng kiến đột nhiên trở nên mạnh mẽ và to gấp một trăm triệu lần, chỉ cần há miệng một cái là có thể nuốt trọn cá voi… Mọi người có thể tin nổi không? Có hiểu được không? Có thể chấp nhận được không? Hiện thực diễn ra trước mặt, thật sự không thể chấp nhận nổi.

“…”, ngay cả dì Cầm và Tiêu Nhược Dư đứng ở bên cạnh cửa sổ ở tầng 3 mà cũng như hóa đá.

Dì Cầm thuộc cảnh giới thiên vị, là người có thực lực khủng khiếp mà lúc này cơ mặt như co rúm lại.

Sau khi lùi về sau sáu bảy bước, Thẩm Hạc cố gắng khống chế thân người, cố đè nén vẻ sợ hãi và chấn động, vung tay áo lên, trong tay xuất hiện một con dao chém màu vàng dài 66cm.

Dao màu vàng không hề đơn giản. Vừa lấy ra thì chỉ cảm thấy không khí xung quanh tràn ngập hơi nóng, dường như màu vàng trên con dao này là ngọn lửa.

Ngoài ra, luồng khí trên con dao màu vàng cũng tản ra xung quanh, cảm giác như làm vỡ tan bầu không khí xung quanh.

Chỉ thấy Thẩm Hạc hít một hơi thật sâu, cố chịu đau, ánh mắt nhìn gắt gao về phía Tô Minh, dường như ý chí chiến đấu và sự kiên định đã hiện rõ.

Xương cốt trong cơ thể ông ta như gầm rú, đan điền vận chuyển như muốn nổ tung, chân khí trào dâng, tất cả dồn hết sang một cánh tay khác.

Cơ bắp trong cánh tay này nổi lên cuồn cuộn, có sức mạnh hủy diệt khí tức.

Sức mạnh dao động, toàn bộ cơ thể đổ dồn vào thanh dao chém màu vàng.

Thanh dao vốn có màu vàng lấp lánh nhưng sau khi chân khí đổ vào thì nó càng sáng hơn, cứ như mặt trời nóng rực.

Thẩm Hạc nắm con dao trong tay, không lùi mà lao về trước, hét lớn: “A! Giết!”

Đây là một chiêu trong võ kỹ, đến từ Chân Diễm tông. Là võ kỹ bán bộ huyền cấp.
Chương 113: Giết chết Thẩm Hạc

Thẩm Hạc đã tu luyện chiêu này ba năm rồi.

"Xùy..."

Chỉ nhìn thấy trên thanh Kim Sắc Trảm Đao tràn ngập sắc vàng, hóa thành một tia sáng chói như sấm sét, trực tiếp phóng thẳng vào Tô Minh.

Mũi đao sắc nhọn còn chưa chạm đến, có cảm giác tưởng chừng như muốn phá hủy toàn bộ tòa nhà đấu giá phía sau Tô Minh.

Thẩm Hạc lúc này đã bùng nổ sức chiến đấu khủng khiếp hơn cảnh giới của mình rất nhiều.

Một chiêu như vậy, cho dù Cơ Khâm, Công Tôn Lưu và những người khác không bị khống chế, nhưng sắc mặt đều không khỏi tái nhợt, ánh mắt run rẩy, khiếp sợ vô cùng! Cảm thấy da đầu như tê dại! Nguy hiểm đến mức dị thường!

"Lúc này mới giống lời nói. Đáng tiếc, người ông đụng vào lại là tôi", Tô Minh tán thưởng mình một câu.

Uy lực chiêu thức này của Thẩm Hạc có thể giết chết Vương Đạo Khánh trong nháy mắt, có lẽ đây đã đạt đến toàn lực của người tu luyện võ đạo cảnh giới bán bộ Thiên Vị.

Nếu là trước khi xuống đáy hồ linh tuyền để dung hợp món bảo vật đó, thì anh vẫn phải hết sức thận trọng...

Nhưng bây giờ.

Trong mắt anh, nó vẫn chẳng là gì.

Trong điện quang hỏa thạch, Tô Minh bá đạo không gì sánh được, mạnh mẽ vang dội, đối mặt với Kim Sắc Trảm Đao sắc nhọn chẳng những không lùi bước mà còn xông lên nghênh đón.

Không chỉ có vậy.

Anh còn không sử dụng bất kỳ vũ khí nào.

"Ầm..."

Tô Minh rốt cuộc đã xuất quyền!!!

Đối đầu.

Bằng nắm đấm.

Một quyền đánh ra, không hề có bất kỳ nao núng.

Thẳng tiến không lùi.

Mạnh mẽ cực độ.

"Có phải... hơi khinh thường người khác rồi không?", giọng nói của Tiêu Nhược Dư khẽ run, cạn lời rồi, nắm đấm mà đòi đối đầu với lưỡi đao sắc bén? Đây không phải là điên thì là gì?

Dưới ánh nhìn soi mói của tất cả mọi người, dấu quyền của Tô Minh nặng như núi, hung bạo tiến lên, trong chớp mắt đã ở trên không trung chạm trán trực diện với Kim Sắc Trảm Đao sắc nhọn kia.

"Keng..."

Tiếng va chạm của vũ khí vang lên.

Khung cảnh dường như bị đóng băng.

Nắm đấm của Tô Minh cùng với Kim Sắc Trảm Đao kia thoạt nhìn đều bất động.

Lẽ nào... Hai bên đều cân tài ngang sức?

Sau nửa nhịp thở.

Trên nắm đấm của Tô Minh hiển nhiên xuất hiện vết máu đỏ tươi, chảy xuống từng giọt.

Đồng thời.

"Ken két...", ánh sáng của Kim Sắc Chiến Đao đột nhiên hoàn toàn biến mất, hơn nữa còn vỡ vụn thành từng mảnh.

Cảnh tượng này quá mức chấn động!

Người có con mắt tinh đời đều có thể nhìn ra, Kim Sắc Trảm Đảo của Thẩm Hạc là bảo vật! Tuyệt đối không phải là loại đao bình thường!

Lúc này đã vỡ vụn?

Còn nắm đấm của Tô Minh, rõ ràng cũng chỉ rách một chút da.

Trong chốc lát, tất cả mọi người có mặt ở đó đều cảm thấy miệng lưỡi đắng khô, thở hổn hển, trong đầu dường như có một chiếc máy bay trực thăng lượn vòng, ầm ầm nổ vang.

Sức mạnh của Tô Minh như lửa đốt, bá đạo như thế, mạnh mẽ chưa từng có từ trước đến nay, thật sự khiến người ta khó mà chấp nhận nổi.

"Tôi...", lúc Kim Sắc Trảm Đao gãy lìa, sắc mặt của Thẩm Hạc tái nhợt giống hệt người chết, huyết khí điên cuồng biến mất, ông ta muốn nói cái gì đó...

Đáng tiếc, trong cổ họng đều là máu, không thể phát ra tiếng.

Thẩm Hạc không khống chế được thân thể, muốn bay ra ngoài.

Tô Minh nào cho ông ta cơ hội đó? Anh nhấc một bước chân, giống như dịch chuyển tức thời, đối mặt với Thẩm Hạc.

Anh dùng một tay nắm lấy cổ tay Thẩm Hạc.

"Phịch..."

Đồng thời níu lấy Thẩm Hạc, chân của Tô Minh giơ lên đá một cước vào bụng của Thẩm Hạc.

Phần bụng dưới của Thẩm Hạc gần như bị đá nát, toàn bộ xương hông đều gãy vụn.

Nửa thân dưới toàn là máu đỏ tươi.

"Bịch! Bịch! Bịch!!!", đây mới chỉ là bắt đầu, Tô Minh lại liên tục đá thêm vài cú nữa.

Từng cú đá, thoạt nhìn tương đối đã mắt, bởi vì lực chân vô cùng mạnh.

Nếu tinh mắt, thậm chí có thể chứng kiến sau mỗi lần Tô Minh hạ chân xuống, cơ thể Thẩm Hạc đều bị biến dạng.

Vài phút sau.

Tô Minh thả lỏng tay.

Thẩm Hạc liền bay ra ngoài.

"Bịch..."

Sau đó nặng nề rơi xuống trước người Thẩm Tịch.

Thẩm Hạc thoạt nhìn vẫn nguyên vẹn không chút tổn hại, ngoại trừ khắp người toàn máu còn lại không có vấn đề gì.

Nhưng trên thực tế, Thẩm Hạc gần như chết đi không thể sống lại, hơn nữa, thi thể xụi lơ, bởi vì toàn bộ khớp xương trên người đều bị Tô Minh đá nát rồi.

Sắc mặt Thẩm Hạc như tượng sắp.

Trắng đến mức không thể hình dung được.

Ông ta nằm ở đó, co quắp thoi thóp.

Cho đến bây giờ, tâm trí hầu như vẫn trống rỗng.

"Ác mộng, đây là ác mộng, tỉnh lại đi, Thẩm Tịch, tỉnh... Tỉnh lại đi...", trong lòng Thẩm Tịch âm thầm gào lên.

Xung quanh, ngay cả tiếng thở cũng không có, đám người đứng ở đó đều co quắp ôm lấy đầu.

"Ông Lưu, tôi... Nhà họ Công Tôn chúng ta, về sau không đối đầu với anh ta nữa, được... được không?", Công Tôn Thần thực sự sợ hãi, hai chân mềm nhũn, nếu không có Công Tôn Lưu nâng đỡ thì đã quỳ xuống rồi.

Sự cường đại của Tô Minh, dường như đã để lại bóng ma trong đáy lòng hắn.

"Em gái, người bạn học của em, rốt cuộc là ai vậy?", Lạc Phong ở bên cạnh sợ hãi đến mức suýt són cả ra quần, nhìn về phía Lạc Thu Thủy...

"Chính... Chính là Tô Minh ạ!"

"Nghiền nát Thẩm Hạc!!! Người bạn học này của em, căn bản không phải người, phải, không phải là người...", Lạc Phong chấn động bịt chặt miệng.

"Anh Thẩm, lúc ở phòng trà, anh nói, nếu như bố mẹ và người thân của tôi vẫn còn, sẽ để tôi gọi cho họ lần cuối, nếu không sau này xa rời trần thế, không còn có cơ hội đó nữa", trong không gian yên tĩnh, Tô Minh nhìn về phía Thẩm Tịch, thản nhiên nói: "Những lời này, tôi cũng muốn tặng lại cho anh".

"Anh... anh... anh muốn giết tôi?", Thẩm Tịch vô thức lùi ra phía sau một bước, giờ phút này, trái tim dường như ngừng đập: "Tôi là người nhà họ Thẩm ở Ma Thành, anh mà giết tôi, anh cũng sẽ chết, chị gái tôi là Thẩm Băng Tuyền, là thiếu tông chủ Chân Diễn Tông, anh không thể giết tôi!"

"Lai lịch cũng không nhỏ", Tô Minh mỉm cười, Chân Diễn Tông sao? Anh đã ở Huyền Linh Sơn ba năm, dĩ nhiên biết đến Chân Diễn Tông, cũng được coi như là một thế lực lớn ở Huyền Linh Sơn.

"Anh tha cho tôi, đêm nay, chuyện của tôi và anh... liền xí xóa...", Thẩm Tịch lại nói.

Tuy rằng đáy lòng hận không thể băm vằm Tô Minh thành từng mảnh, nhưng chỉ có thể đặt ở trong lòng, để có thể sống sót.

Chỉ khi còn sống, mới có cơ hội trả thù.

Không phải là có cơ hội, mà chắc chắn sẽ báo thù.

Chỉ cần hôm nay hắn còn sống, sau đó sẽ tìm chị gái Thẩm Băng Tuyền ra tay, thằng ranh con trước mặt có là thần tiên thì nhất định cũng phải chết.

"Tôi rất tò mò, vừa nãy, lão già kia đã để anh chạy trốn rồi, vì sao anh không chạy đi?", Tô Minh liếc qua thi thể của Thẩm Hạc, không nhịn được hỏi.

Thẩm Tịch trầm mặc.

Thẩm Hạc để hắn trốn, nhưng hắn trốn ở đâu? Trốn kiểu gì?

Huống hồ, tất cả xảy ra quá nhanh, quá gấp rút, hắn còn không có cơ hội phản ứng kịp.

Thẩm Tịch run rẩy, trầm mặc.

Bầu không khí ngày càng lạnh lẽo, ngưng trọng.

Tất cả mọi người có mặt ở đó cũng không nghĩ tới, cuối cùng sự tình lại phát triển đến bước này.

"Vì sao không nói lời nào?", Tô Minh mỉm cười.

Thẩm Tịch ngày càng vô cùng áp lực, áp lực sống còn quá lớn, ép hắn có chút đứng ngồi không yên.

Đúng lúc này.

"Tôi tới thay nó trả lời, sở dĩ không trốn đi bởi vì, nó biết Thẩm Dã tôi sẽ tới!", một giọng nói bá đạo tự tin và cực kỳ mạnh mẽ giống như một thanh kiếm sắc bén, xuyên qua không khí đâm thẳng vào lỗ tai của mọi người có mặt tại đây.
Chương 114: Đối đầu với chó điên

Một bóng người xuất hiện bên cạnh Thẩm Tịch.

Dáng vẻ ăn mặc có chút lôi thôi lếch thếch, đặc biệt là bộ râu rất dài.

Đó là một người thanh niên, mắt to mày rậm, nhưng khuôn mặt đầy sẹo, nhìn vô cùng đáng sợ, hơn nữa trong tròng mắt bên trái còn có một cục máu, giống như là cục máu đông vĩnh viễn.

Cánh tay lộ ra bên ngoài không khí cũng có rất nhiều sẹo, những vết sẹo kia vô cùng phức tạp,... ngay cả dấu vết do bị dã thú cắn cũng có.

Hàm răng của người thanh niên cực kỳ trắng, trắng đến mức chói mắt.

Giây phút hắn xuất hiện, có cảm giác giống như một con mãnh thú xuất hiện.

Ánh mắt, hơi thở, khí chất của hắn đều mang đến cho người ta một loại sợ hãi điên cuồng, trên người hắn còn có mùi rượu nồng nặc!

"Thẩm Dã, giết anh ta đi!!! Tôi muốn anh ta chết không có chỗ chôn!", cả người Thẩm Tịch như được sống lại, hắn lập tức lùi về phía sau người thanh niên, gào lên một cách dữ tợn, như thể phát tiết, trút bỏ cơn hoảng loạn cực độ do bị đe dọa giữa sự sống và cái chết.

"Được thôi, một xe rượu ngon, 10 cô em xinh đẹp, còn có, khi trở về Ma Thành, tôi muốn phóng túng một tháng!", Thẩm Dã cười nhe bộ răng trắng sáng, không thèm để Tô Minh ở trong mắt, cho dù, Tô Minh vừa mới giết được Thẩm Hạc - một tông sư đỉnh phong.

"Được, được hết, chỉ cần giết chết thằng nhãi này, muốn cái gì cũng được!", Thẩm Tịch rống lên một cách hưng phấn, sắc mặt đỏ bừng.

"Thẩm Dã?", Diệp Mộ Cẩn không biết từ khi nào đã đến bên cạnh Tô Minh, kéo ống tay áo của anh: "Cẩn thận, nhất định phải cẩn thận, hắn là Thẩm chó điên..."

Giọng nói của Diệp Mộ Cẩn run lên nhè nhẹ.

Quả đúng là người có tên, cây có bóng.

Trong danh sách những gia tộc hàng đầu lưu truyền với nhau cái tên Thẩm Dã này, hơn nữa, cái tên này nằm trong top 3!!!

Không sai.

Chính là top 3.

Phải biết rằng, Vương Đạo Khánh chỉ nằm trong top 100 trong danh sách đó còn Thẩm Hạc nằm trong top 30.

Thẩm chó điên nằm trong top 3.

Một trong ba người mà tất cả người Hoa Hạ không nên chọc vào nhất.

"Thẩm chó điên? Nghe đồn đó là kẻ điên duy nhất trong thế tục Hoa Hạ đã dùng cảnh giới bán bộ Thiên Vị để giết chết cao thủ cảnh giới Thiên Vị?", Cơ Khâm tự lẩm bẩm, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng khó tả.

Bầu không khí càng thêm đông cứng lại.

Sau khi Thẩm chó điên Thẩm Dã đến, bầu không khí dường như ngừng chảy.

"Dì Cầm, có thể ra tay không?", Tiêu Nhược Dư mở miệng nói.

Cô ta hiểu rõ hơn ai hết sự khủng bố của Thẩm chó điên, bởi vì Thẩm chó điên là người hội đấu giá Tứ Đỉnh đã từng cố gắng thu thập thông tin.

Bên phía Huyền Linh Sơn, từng có nhiều thế lực lớn muốn thu nhận Thẩm chó điên.

Bởi vì võ công và sức mạnh của người này là thiên bẩm vô cùng hiếm thấy

Đáng tiếc là điên điên khùng khùng chẳng khác gì kẻ điên, nên nhà họ Thẩm mới nhặt được món hời lớn.

"Nhìn lại thì, ngộ nhỡ thằng nhóc họ Tô lại tạo ra kỳ tích có thể kiên trì chống đỡ mấy chiêu của Thẩm chó điên thì sao?", dì Cầm mở miệng nói.

"Làm sao có thể?", Tiêu Nhược Dư cười gượng nói, tên Thẩm chó điên này có sức chiến đấu của cảnh giới Thiên Vị, so với Thẩm Hạc trước đó hoàn toàn là hai đẳng cấp khác.

Đúng lúc này, Thẩm Dã lên tiếng, ánh mắt kia căn bản không giống người mà giống dã thú nhìn chằm chằm Tô Minh: "Nhóc con, mặc dù sức chiến đấu của lão già Thẩm Hạc không quá lớn, nhưng có thể giết chết lão già Thẩm Hạc, thì mày cũng có vài phần thực lực. Cho nên, tao sẽ cho mày một cơ hội, mày quỳ xuống dập đầu với tao, tao có thể cho mày ra đi một cách thoải mái".

Giọng nói của Thẩm Dã đã kiềm nén sự hưng phấn cùng khát máu.

Giống như một sát nhân nghiện giết người.

"Đồ ngu... Mày quỳ xuống dập đầu với tao mới đúng!", ánh mắt Tô Minh có chút giễu cợt cùng đùa bỡn nói: "Điên điên khùng khùng chẳng khác nào con chó điên, đêm nay mày sẽ biến thành một con chó chết".

Sức mạnh của người tu luyện võ đạo có thể cảm nhận được qua hơi thở, ngoại trừ một số ít người có thể che giấu hơi thở của mình, chẳng hạn như là Tô Minh.

Sự nhanh nhạy của Tô Minh tương đối khủng bố, đặc biệt là sau khi bảo vật đỏ ngòm được dung hợp ở đáy hồ linh tuyền.

Mấy ngày nay, anh vô hình cảm nhận được rằng mình không chỉ tăng lên vài lần về thể lực, sức mạnh, khí huyết, và gân cốt.

Ngay cả thị lực, sự nhanh nhạy, thính lực cũng đều chầm chậm tăng lên gấp mấy lần.

Chính vì lý do này, anh chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn thấu Thẩm Dã ở trước mắt.

Có sức mạnh bán bộ Thiên Vị.

Nhưng so với Thiên Vị sơ kỳ, ngay cả thực lực gần đến trung kỳ quả thật đã là tương đối khủng bố.

Trong đám người trẻ tuổi, ít nhất là ở giới thế tục, hoàn toàn có thể coi là vô địch rồi.

Anh cũng lờ mờ cảm nhận được thể chất khác biệt của Thẩm Dã, dáng vẻ lôi thôi của Thẩm Dã tưởng chừng không có gì đặc biệt, nhưng ở một phương diện nào đó lại có điểm vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng, cho dù như vậy, Tô Minh vẫn tuyệt đối có thể hạ gục thậm chí đánh chết Thẩm Dã.

Sức mạnh thực sự của Tô Minh, đến bây giờ có mấy người biết?

"Đi chết cho tao!!!", cùng lúc đó, câu trả lời kiêu ngạo và bá đạo của Tô Minh khiến cho cảm xúc của Thẩm Dã không thể khống chế nổi, hơi thở điên cuồng trên người hắn bắt đầu hừng hực, hắn nhìn chằm chằm Tô Minh, rồi gầm lên.

Hắn lao về phía Tô Minh, nhưng quái dị là hắn không chỉ chạy bằng chân mà hai tay hai chân đồng thời chạy trên mặt đất.

Ngẩng đầu lên như một con dã thú, cũng giống như một con cóc điên cuồng.

Huyết sắc toàn thân nhộn nhạo, ánh mắt tương đối hoang dại, như thể bị ma nhập.

"Soạt soạt soạt..."

Chân tay Thẩm Dã có sức bật nhảy vô cùng tốt, giống như loài khỉ vượn, đường nhảy có chút quái dị, không theo đường thẳng, khiến người ta không thể đoán trước được.

Đương nhiên, đáng sợ nhất chính là tốc độ, nhìn từ xa bóng dáng Thẩm Dã di chuyển liên tục trên mặt đất, dư ảnh kéo dài, rõ ràng chỉ có một mình hắn, bởi vì quá nhanh, bóng dáng lưu lại như thể có hàng chục, hàng trăm cái bóng.

Khoảng chừng một phần ba nhịp thở, Thẩm Dã đã tới gần Tô Minh, nhưng hắn không trực tiếp đánh về phía Tô Minh, mà là không ngừng uốn éo xung quanh cơ thể Tô Minh.

Mắt thường không thể biết được hắn sẽ tấn công từ hướng nào?

Lại nhìn xuống đất, trên nền đá cẩm thạch chung quanh lấy Tô Minh làm trung tâm, xuất hiện vết chân và dấu tay thật sâu, hiển nhiên là do Thẩm Dã để lại.

“Mặc dù phương thức chiến đấu của Thẩm Dã rất kỳ quái và khó coi, nhưng uy lực thì không thể nghi ngờ”, Tiêu Nhược Dư lẩm bẩm nói, đôi mắt xinh đẹp lóe lên một vẻ kỳ quái.

Cho dù lúc này ở tầng ba, cách xa phía dưới, cô ta vẫn có thể cảm nhận được khí tức nguy hiểm.

“Cho dù sức mạnh của tôi khôi phục, trở lại cảnh giới bán bộ Thiên Vị giống như Thẩm Dã, thì cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn", Tiêu Nhược Dư lẩm bẩm một mình, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thật.

Nhìn Tô Minh lúc này không hề nhúc nhích đứng ở nơi đó.

Mặc cho Thẩm Dã uốn éo như thế nào, dư ảnh di chuyển xung quanh ra làm sao.

Địch không động, ta cũng không động.

"Dì Cầm, rốt cuộc Tô Minh có nắm chắc không? Hay là không biết phải làm sao rồi?", Tiêu Nhược Dư hỏi.

"Khó mà nói được", dì Cầm lắc đầu.

Đúng lúc này.

Đột nhiên.

Thẩm Dã lượn lờ ước chừng hơn mười nhịp thở, rốt cuộc cũng xuất chiêu.

Màn xuất chiêu của hắn một lần nữa nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người, hắn không hề tấn công bằng quyền cước, càng không tới gần Tô Minh, mà là cầm một cái búa nặng!!!

"Bịch..."

Một cái búa nặng, đột ngột tấn công về phía của Tô Minh.

Phá vỡ không khí.

Tốc độ chiếc búa quá nhanh.

Và hết sức bất ngờ.

Ngay cả dì Cầm, một cường giả danh tiếng của Thiên Vị cũng không thể ngờ tới.

Cộng thêm Thẩm Dã đã lượn lờ bên người Tô Minh rất gần, búa nặng bổ tới gần như đã chạm vào Tô Minh.
Chương 115: Không thể tưởng tượng nổi

Sao có thể ngăn cản?

Mặt khác, đúng lúc này chiếc búa từ phía sau nhắm ngay vào cổ Tô Minh, một góc đủ hiểm độc.

"Không hay rồi!", khuôn mặt của Tiêu Nhược Dư biến đổi, dì Cầm cũng không kém phần, lúc này dì Cầm muốn cứu người, nhưng không kịp nữa rồi...

Sắc mặt Diệp Mộ Cẩn lập tức trắng bệch, quên cả việc kêu lên.

"Hắc hắc hắc...", Thẩm Dã bật ra một tiếng cười đắc ý và cực kỳ tàn nhẫn, thanh âm giống như tiếng chó hoang, chói tai vô cùng, mang đến cho người ta cảm giác rất khó chịu.

Nhưng.

Trong điện quang hỏa thạch.

Ai có thể ngờ rằng Tô Minh dường như đã sớm dự liệu từ trước, bước chân khẽ nhúc nhích, sắc mặt không có thay đổi...

Giơ tay lên, cứ như vậy bắt lấy không trung.

Hình ảnh lập tức đóng băng.

Chiếc búa nặng màu đen đã bị Tô Minh tóm chặt.

Từ đầu đến cuối, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không hề thay đổi.

Ung dung đến mức khó tin.

Thành thật mà nói, loại người như Thẩm Dã quả thực không tầm thường, xuất chiêu bất ngờ, những phương thức tấn công cực kỳ mê hoặc và khủng bố, coi như người tu luyện võ đạo cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ cũng không quá.

Đáng tiếc, hắn lại gặp phải Tô Minh.

Người khác nhìn không thấu thân hình Thẩm Dã xoay chuyển xung quanh, nhưng Tô Minh lại nhìn thấy rõ.

Người khác không nghe được động tĩnh, Tô Minh lại có thể nghe thấy.

Tô Minh có thể cảm nhận được chân khí chuyển động cực kỳ nhỏ mà người khác không thể cảm nhận được.

Cho nên, Thẩm Dã mạnh như một con hổ, nhưng Tô Minh chỉ xem như một trò cười.

"Không thể nào!!!", tiếng gầm quỷ dị của Thẩm Dã phá vỡ bầu không khí im lặng.

Khuôn mặt xấu xí vốn chi chít sẹo lại phủ đầy sự hung hăng dữ tợn càng trở nên khó coi hơn.

Búa của hắn, trước nay chưa có ai có thể tiếp được.

Là một trong những tuyệt chiêu của hắn.

Đừng xem lúc trước hắn chế giễu, coi thường Tô Minh, thật ra hắn biết rõ Tô Minh có thể nghiền chết Thẩm Hạc, tuyệt đối không phải người tầm thường, cho nên, đến lúc giao chiến, hắn chú ý 200 phần trăm, sau đó tấn công bằng cái búa này.

Nhưng trước mắt...

Đây là ảo giác sao? Hay là ác mộng?

Thẩm Dã tựa như một con chó hoang không chịu được mùa hè nóng gắt, há miệng thở dốc.

Ai cũng không thể nghĩ ra.

Tô Minh làm sao có thể phán đoán hướng tấn công của hắn một cách chính xác như vậy giữa tầng tầng lớp lớp mê hoặc.

Chưa kể Tô Minh đón lấy chiếc búa, ngay cả bước chân cũng không hề dịch chuyển, thật sự không có cả năng!

Cái búa này của hắn nặng hơn 50.000 cân.

Hắn vẫn có một bí mật, bí mật này là lý do lớn nhất khiến hắn có thể trở nên mạnh mẽ đáng kinh ngạc như vậy, bởi vì sức mạnh của hắn khác hẳn những người bình thường.

Khi còn nhỏ, hắn từng sống trong một khu rừng ở Huyền Linh Sơn và gặp phải vô số quái thú, những vết sẹo trên người hắn đều do những con dã thú đó để lại.

Và phương thức chiến đấu như dã thú, cũng là lúc nhỏ hắn học được qua vô số trận chiến sinh tử với những con dã thú.

Trong mấy năm sống sót trong rừng rậm như địa ngục tăm tối, hắn vô cùng may mắn, trong một lần tình cờ, hắn đã giết được một con trăn khổng lồ.

Con cự trăn có màu đỏ như máu, có chân, có chút đặc biệt, sau khi giết chết, hắn uống máu và nuốt mật trăn.

Sau đó sức mạnh của hắn tăng vọt một cách khó hiểu.

Với sức mạnh này, mấy năm nay hắn chưa bao giờ gặp phải đối thủ, ngay cả người tu luyện võ đạo cao hơn hắn mấy cấp, thực lực cũng không phải là đối thủ của hắn.

Chiếc búa này của hắn, không hề thu liễm mà dùng toàn lực.

Cho dù có đỡ được búa, thì cũng bị sức mạnh khủng bố hơn 50.000 cân đánh bay ra ngoài!!!

Nhưng, Tô Minh không hề động đậy một chút nào.

"Mày xem, tao đã đỡ được một búa của mày, này chó hoang, mày cũng tiếp tao một búa, tiếp chiêu rồi không thể thất lễ được".

Tô Minh mặc kệ Thẩm Dã chấn động như thế nào? Cũng không để ý đám người vây xung quanh sợ hãi bao nhiêu, anh khẽ cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Dã.

Sau khi dứt lời.

"Vù..."

Tô Minh ném nguyên cây búa trong tay ra ngoài.

So với việc Thẩm Dã dùng rất nhiều động tác mê hoặc trước khi ném búa, Tô Minh rất đơn giản, cứ thản nhiên như vậy, liếc mắt một cái là có thể thấy rõ hướng ném về phía Thẩm Dã.

Nhưng.

Chiếc búa vừa rời khỏi tay Tô Minh, đột nhiên, khí tức trở nên cực kỳ sắc bén.

Dường như chiếc búa không còn là búa nữa mà đã trở thành một viên đạn, khí tức vô cùng bén nhọn và tập trung.

Chiếc búa nhắm thẳng Thẩm Dã, xuyên qua không khí.

"Vụt!"

Tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức ngay cả cái bóng cũng không có, nhanh như dịch chuyển, nhanh đến mức Tô Minh vừa mới ra tay, chiếc búa đã ở trước mặt Thẩm Dã.

Thẩm Dã bởi vì kinh ngạc, nên mới thất thần và mất đi cơ hội tránh né.

Không kịp.

Chỉ có thể đỡ lấy!!!

Thẩm Dã ngược lại cũng không phải kẻ hèn nhát, đôi mắt hoang dã lóe lên tinh quang, mạnh mẽ giơ tay lên.

"Đùng..."

Bắt trúng rồi.

Hắn cũng bắt được chiếc búa một cách chuẩn xác.

Chỉ có điều, ngay lúc hắn nắm được chuôi, Thẩm Dã còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, hắn đã cảm thấy một sức mạnh không thể kháng cự lại từ cán búa.

Lực quán tính vô cùng kinh người đã kéo cơ thể hắn bay ngược về phía sau.

Thẩm Dã theo bản năng liền khom lưng, tiếp đất bằng hai chân, hai tay còn lại biến thành một móng vuốt sắc nhọn, cắm vào nền đá cẩm thạch, nhằm tăng cường trở lực.

Nhưng cũng vô dụng.

"Két két..."

Nền đá cẩm thạch nhanh chóng bị nứt toác.

Trên mặt đất xuất hiện một vết xước sâu và dài, ước chừng hơn chục mét.

Thẩm Dã bị kéo đi hơn mười mét khó khăn lắm mới có thể dừng lại.

"Không tồi", Tô Minh mở miệng nói, tán thưởng một câu.

Anh vừa đáp trả một búa, bán bộ Thiên Vị liền chết trong nháy mắt, căn bản không thể nào bắt được, nhưng Thẩm Dã lại có thể bắt được, tuy rằng hơi chật vật.

"...", Thẩm Dã nhe răng nghiến lợi, như thể sắp ăn thịt người uống máu người.

Tô Minh không tán thưởng hắn thì thôi, lời tán thưởng của anh làm cho hắn cảm nhận được sự sỉ nhục mãnh liệt.

Xung quanh.

Đám người vây xung quanh, đã sớm trở nên trầm mặc, giống hệt người chết.

Quá sợ hãi, quá kinh khủng!

Ngay cả Thẩm chó hoang đều... Đều không phải là đối thủ của Tô Minh sao?

Cơ Khâm - người chưa bao giờ coi trọng Tô Minh, ánh mắt của hắn ta đã nghiêm nghị đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Lạc Phong chỉ biết lắc đầu thật mạnh, cảm thấy thế giới quan như sụp đổ.

"Tại sao có thể như vậy?", Thẩm Tịch rốt cuộc cũng sợ hãi, cái loại sợ hãi này phát ra từ trong xương, đáy lòng còn có một cỗ hối hận mãnh liệt, không nên trêu chọc Tô Minh.

Ngay cả Thẩm Dã cũng không phải là đối thủ của Tô Minh, làm sao bây giờ? Mình nên làm thế nào? Cơ thể hắn run rẩy, muốn chạy trốn, thừa dịp Thẩm chó hoang còn có thể chống cự một lúc, hắn vội vàng chạy trốn!

Nhưng hắn vừa mới có ý nghĩ này, thân thể không tự chủ run lên, hắn cảm nhận được khí tức của Tô Minh khóa chặt lấy mình.

"Cậu Thẩm không cần nghĩ đến chuyện tháo chạy, haha, nếu không, tôi không ngại đánh chết anh ngay bây giờ đâu", Tô Minh liếc nhìn Thẩm Tịch, thản nhiên nói.

Cả người Thẩm Tịch lạnh như băng, hắn có trực giác Tô Minh không phải đang nói giỡn, mà là thật sự có thể làm được.

Hắn không dám động đậy, chỉ có thể đứng nhìn và đặt niềm hy vọng vào Thẩm Dã, chỉ khi Thẩm Dã đánh bại được Tô Minh thì hắn mới có thể giữ được tính mạng.

"Thẩm Dã, giết anh ta đi!!! Chỉ cần giết được anh ta! Anh muốn cái gì, tôi sẽ cho cái đó, anh có thể tùy ý làm loạn ở Ma Thành một năm!", Thẩm Tịch điên cuồng gào ầm lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom