• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cường Giả Tông Sư (3 Viewers)

  • Chương 116-120

Chương 116: Liều mạng giành chút hi vọng sống

Quả nhiên, nghe thấy tiếng hét của Thẩm Tịch, hô hấp của Thẩm chó hoang có chút dồn dập.

Thẩm chó hoang từ dưới đất bò dậy.

"Hây, búa Giảo Kim!...", Thẩm chó hoang ngửa mặt lên trời hét, lao thẳng về phía Tô Minh, lần này vừa giẫm xuống đất liền đứng thẳng dậy.

Hai tay hắn đang cầm chiếc búa màu đen.

Tốc độ công kích của Thẩm chó hoang cũng không nhanh, nhưng cây búa trong tay lại như xé gió.

Hình ảnh chiếc búa liên tục, như muốn nổ tung ở trong không khí, bóng của chiếc búa chồng lên nhau một cách hung bạo, giống như một cơn lốc xoáy...

Không khí xung quanh bị bóp nghẹt thành từng mảnh, nhiệt độ dần tăng cao, khiến người ta cảm thấy mùi vị chết chóc nóng rực.

"Thú vị, Trình Giảo Kim chế tạo ra loại vũ khí này sao? Uy lực cũng tạm được", trong ánh mắt Tô Minh có chút kinh ngạc, Thẩm chó hoang này tương đối điên cuồng và tùy tiện, nhưng cũng có thể hiểu được, đó chính là sức mạnh xuất chúng.

Đáng tiếc rằng vẫn không thể uy hiếp được mình.

Chớp mắt, Thẩm chó hoang đã xuất hiện trước người Tô Minh.

Bóng của chiếc búa lộ ra những dấu vết đen bạc đan xen, nhìn từ xa, bóng của chiếc búa nối thành từng mảng nhỏ, giống như sóng biển, sóng này cao hơn sóng kia.

Bóng của chiếc búa lấn át bao trùm lên cơ thể Tô Minh.

Thoạt nhìn rất đã mắt.

Mọi thứ ở trước bóng của chiếc búa đều bị bóp nghẹt thành từng mảnh.

Vẻ mặt của Thẩm chó hoang càng trở nên tàn nhẫn và hưng phấn hơn, dường như hắn đã nhìn thấy cảnh Tô Minh trở thành một vũng máu thịt.

Đột nhiên.

"Đinh!"

Một tiếng kim loại va chạm vô cùng chói tai, đột nhiên vang lên.

Không ai có thể nhìn thấy Tô Minh xuất kiếm trong tay ra như thế nào.

Chỉ thấy thanh kiếm đột nhiên vụt ra.

Là Xích Ảnh kiếm!

Xích Ảnh kiếm bá đạo, bất khả chiến bại, không gì cản nổi, dưới sự điều khiển của Tô Minh, đơn giản và trực tiếp xẹt qua một đường vòng cung chết chóc.

Vòng cung chết chóc này đan xen với bóng của Thẩm chó hoang...

Sau đó... có thể thấy rõ ràng rằng chiếc búa trong tay của Thẩm chó hoang đã bị tách ra làm hai nửa.

Xích Ảnh kiếm quá sắc bén, sắc bén đến nỗi ngay cả búa cũng có thể chém gãy.

Xích Ảnh kiếm sắc bén vẫn tiếp tục tiến về phía trước sau khi chém gãy chiếc búa, trực tiếp xuyên qua cánh tay của Thẩm chó hoang, chặt đứt cánh tay và cổ tay của hắn.

"Aaa...", Thẩm chó hoang gầm lên đau đớn.

Thân trên của hắn đều là máu tươi, kinh hoàng rút lui.

Cuối cùng cũng đã nhìn thấy vẻ sợ hãi từ trong đôi mắt của hắn.

"Chuyện này...", đám người vây xung quanh suýt chút nữa ngất xỉu.

Đó là Thẩm chó hoang!!!

Đường đường là Thẩm chó hoang điên cuồng, lại bị thanh kiếm của Tô Minh tùy tiện làm trọng thương? Một cách đơn giản như vậỵ, chẳng khác nào người lớn bắt nạt trẻ con? Thật khó mà chấp nhận nổi?

Trên thực tế, điều họ không biết là lúc Tô Minh muốn rút ra Xích Ảnh kiếm, điều đó đã chứng tỏ sức mạnh của Thẩm chó hoang khá kinh người, so với người khác thì đã mạnh hơn rất nhiều, chỉ có điều Tô Minh quá yêu nghiệt, những người khác như là Thẩm Hạc, Tô Minh thậm chí không cần rút kiếm.

"Còn có chiêu nào khác không? Ra tay đi", Tô Minh mở miệng nói.

Thẩm chó hoang không lên tiếng, một cánh tay đều là máu, ngay cả xương trắng cũng lộ ra, có thể tưởng tượng được đau đớn như thế nào.

Hắn nhìn chằm chằm Tô Minh.

Đôi mắt tàn nhẫn, gắt gỏng, hoang dã và sợ hãi đang chấn động.

Thẩm chó hoang muốn bỏ chạy.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng kỳ thực hắn không phải đối thủ của Tô Minh.

"Mày chạy không thoát đâu, tao đã nói rồi tao muốn mày quỳ xuống dập đầu với tao, sau đó, tao sẽ cho mày chết thoải mái, lời tao nói ra thường sẽ không rút lại", Tô Minh lạnh nhạt nói, liếc mắt một cái liền nhìn thấu ý nghĩ của Thẩm chó hoang.

"Hừ hừ hừ...", Thẩm chó hoang không lên tiếng, mà chỉ có thở dốc.

Máu tươi trên mặt đất ngày càng nhiều.

Tô Minh cũng không nôn nóng.

Hiện trường rơi vào cảnh vô cùng quỷ dị.

Cho đến khi.

"Tao liều mạng với mày!!!", Thẩm chó hoang dường như đã lấy lại sức lực, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt toát lên vẻ liều mạng.

Xem ra, Tô Minh sẽ không buông tha cho mình, muốn sống sót thì phải liều mạng.

Thẩm chó hoang đã không còn nhớ rõ lần cuối cùng hắn liều mạng là khi nào, trong khu rừng rậm Huyền Linh Sơn chăng?

"Áaa...", Thẩm Dã tựa như một con thú hoang, ngửa mặt lên trời gầm rú đến mức lạc giọng, khiến người ta ớn lạnh, tiếng gào thét làm cho khí tức trên người hắn tăng lên.

Bức ép tới cực điểm, chỉ còn cách thiêu đốt huyết khí.

Thẩm chó hoang quả thực quá điên cuồng, cũng đủ quyết đoán để biết rằng tính mạng mới là quan trọng nhất, dù hậu quả của việc thiêu đốt huyết khí có thể nghiêm trọng nhưng dù nghiêm trọng đến đâu cũng không mất mạng.

Thẩm chó hoang thiêu đốt huyết khí, toàn thân tràn ngập một luồng khí mạnh đến cực điểm, và luồng khí tức đó giống như là nham thạch nóng bỏng.

Thẩm chó hoang dường như đã trở thành một ngọn núi lửa sắp bùng nổ và phun trào.

Thẩm chó hoang đã trở thành cảnh giới Thiên Vị.

Những người vây xung quanh đó, từng người một bắt đầu run rẩy và lùi về phía sau.

Tuy rằng khoảng cách của bọn họ đủ xa, nhưng giờ khắc này vẫn bị khí tức của Thẩm chó hoang làm cho ngạt thở, không thể không quỳ trên mặt đất.

"Tao không tin mày không chết, hừ hừ hừ hừ...", điều đáng sợ hơn nữa là sau khi Thẩm chó hoang thiêu đốt huyết khí, hắn không lựa chọn sử dụng võ công, cũng không vung nắm đấm, mà cả người lao về phía Tô Minh.

Hắn đem cơ thể mình trở thành viên đạn, trở thành một loại vũ khí.

Đây chính là điểm thông minh của Thẩm chó hoang.

Bởi vì khi còn nhỏ, hắn đã từng liều mạng chiến đấu với những con thú đáng sợ kia, thân thể được trau dồi và rèn luyện cực kỳ khủng bố. Thậm chí, đã mất đi cảm giác đau đớn.

Hắn muốn dùng sở trường lớn nhất liều mạng tới cùng với Tô Minh để đổi lấy một chút hi vọng sống.

Mặt khác, hắn không dùng võ công, không cầm búa, không dùng nắm đấm, chỉ lao thẳng về phía Tô Minh, không có trở ngại cùng trở lực, có thể đạt được tốc độ nhanh nhất.

Tốc độ này mang đến lực quán tính khủng khiếp, đây cũng là một ưu thế.

Hơn nữa, hắn dự kiến nếu như cùng Tô Minh va chạm sinh tử như vậy, cơ hội sống sót của chính mình còn có khả năng lớn hơn Tô Minh.

Bởi vì thân thể này từng hấp thu máu của con trăn kỳ quái kia, đã biến thành thân thể cường tráng hơn người bình thường rất nhiều, dồi dào sức sống.

Đáng tiếc, Thẩm chó hoang có tính toán tốt, nhưng Tô Minh cũng không kém.

Tốc độ va chạm của Thẩm chó hoang cùng điểm sáng quả thực rất nhanh, không thể ngờ được...

Nhưng tốc độ xuất kiếm của Tô Minh còn nhanh hơn.

Chỉ mất một phần mười nhịp thở.

Một thanh kiếm được tuôn ra.

Thanh kiếm này nhắm chính xác vào tim của Thẩm chó hoang, có thể xuyên thủng tim của hắn.

Kiếm phong rút ra, chói mắt vô cùng.

Chỉ một đường kiếm như vậy cũng đủ chứng tỏ sức mạnh tuyệt đối của Tô Minh, người tu luyện cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ hay thậm chí là trung kỳ cũng rất khó có thể khóa chặt mục tiêu một cách chuẩn xác như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Nhưng...

Điều bất ngờ là...

Thẩm chó hoang lại cười tàn nhẫn, trong nụ cười còn có chút khát máu cùng đắc ý.

"Không ngờ mày sẽ dùng kiếm nhằm vào điểm trí mạng của tao, quả nhiên là phương pháp tốt, bình thường mày có thể trực tiếp giết tao, khiến cho tao chưa kịp đụng vào mày đã chết, đáng tiếc trái tim của tao không giống so với người bình thường", đáy lòng Thẩm chó hoang vô cùng kích động, kích động đến phát điên.

Vị trí trái tim của hắn khác với người thường, và nó đã trở thành chìa khóa quyết định thắng bại, sự sống và cái chết.

Cùng lúc đó.
Chương 117: Sao lại như vậy? Không thể tin được

“Phụt…”.

Kiếm của Tô Minh từ phía trước đâm xuyên qua người của Thẩm chó hoang.

Thẩm chó hoang chẳng hề mảy may tỏ ra sợ hãi hoặc né tránh, hắn mặc kệ thanh kiếm đâm xuyên qua người mình.

Mà theo đà thanh kiếm đâm xuyên qua ngực hắn, cơ thể hắn cũng va chạm cực mạnh vào người Tô Minh.

“Cuối cùng, người phải chết vẫn là mày”, Thẩm chó hoang gào thét điên cuồng, trong tiếng tru tréo của hắn…

“Rầm!!!”

Cơ thể của hắn và Tô Minh va chạm mạnh vào nhau.

Phát ra một âm thanh trầm đục.

Cú va chạm tương đối khủng khiếp, luồng không khí bị bật ra sau cú va chạm lan toả cả ra xung quanh, mang theo hơi thở chết chóc.

Mức độ va chạm quả thực không khác gì cú va chạm của hai chiếc xe lao nhanh vào nhau với vân tốc 120 km/h mà không hề đạp phanh.

Đám người Cơ Khâm, Công Tôn Thần đều sáng cả mắt lên.

Sáng rực.

Hầu như không thể ngờ được, lại có cú lật ngược tình thế như vậy.

Bọn họ tận mắt nhìn thấy Thẩm chó hoang dùng sức mạnh thế nào, tốc độ ra sao để va chạm với Tô Minh, Tô Minh chắc chắn phải chết không có gì để bàn cãi nữa.

Va chạm thế này, cho dù là một con voi thì cũng sẽ bị đâm cho nát bấy ngũ tạng lục phủ.

“Tốt! Tốt!! Tốt!!!”, Thẩm Tịch kích động muốn khóc, liên tiếp gào lên ba chữ tốt, hươ hươ nắm tay, cảm giác kích động giống như một tên ăn mày bỗng nhiên trúng thưởng một trăm triệu vậy.

“Tô Minh…”, Diệp Mộ Cẩn hét lên thất thanh, âm thanh chói tai, cô ta đã mất kiềm chế, cơ thể bắt đầu run lên bần bật như thể sắp sửa ngất xỉu đến nơi… nước mắt rơi lã chã không ngừng.

Nhưng đúng vào lúc này.

“Mày…”, sau khi Thẩm chó hoang va chạm với Tô Minh thì bật lùi lại ba, bốn bước rồi… rồi… rồi ngã gục xuống.

Thẩm chó hoang nửa quỳ trên mặt đất, há mồm liên tục hộc máu, lục phủ ngũ tạng của hắn ta đã bị đâm đến nát nhừ, xương sườn của hắn cũng đã gãy hết.

Thẩm chó hoang không cam tâm ngẩng đầu, cảm nhận sinh mệnh dần dần trượt ra khỏi cơ thể, không dám tin nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trong lòng hắn là nỗi hoảng sợ đặc quánh và không cam tâm! Còn có chút hiếu kỳ?

Vì sao… vì sao Tô Minh không chết?

Tô Minh không phải là nên bị đâm đến nát nhừ cả người hay sao?

“Tim khác với người bình thường? Quả thực là bất ngờ. Nếu đổi thành người khác sau khi chịu cú va chạm này của mày thì chỉ có nước chết. Đáng tiếc, mày lại gặp phải tao”, Tô Minh chỉ lùi lại một bước mà thôi, khoé miệng rỉ ra một dòng máu rất mảnh, là vết máu cho bị chấn động gây ra nhưng cũng chỉ là vết thương nhẹ.

“Sức mạnh của mày rất lớn, khác với người thường, nhưng tao cũng vậy! Còn khoa trương hơn cả mày!”

Tô Minh từ trên cao nhìn xuống Thẩm chó hoang đang hấp hối.

“Độ cứng cơ thể của mày rất khủng khiếp, gân cốt máu thịt cũng rắn chắc, khác xa với người bình thường nhưng tao cũng vậy! Còn khoa trương hơn cả mày!”

Tô Minh nói xong.

Thẩm chó hoang cười tuyệt vọng, quỳ trên mặt đất, sức sống dần dần tan đi.

Chết.

Trước khi chết quỳ xuống trước mặt Tô Minh, sau khi chết vẫn giữ nguyên tư thế quỳ đó.

Thẩm chó hoang chết rồi! Đó không phải người ngoài, là… là… là Thẩm chó hoang của nhà họ Thẩm mà cả Hoa Hạ này không có ai dám chọc vào đó!

Xung quanh, bầu không khí như thể bị đóng băng, tất cả mọi người có mặt không ai là không cảm nhận được sự rét lạnh đến thấu xương…

Tô Minh là loại sức mạnh ngang tàng cỡ nào? Có phải đã đến mức vô địch rồi không? Là Chiến thần chuyển thế à?

“Khiến các vị thất vọng rồi”, một giây sau, Tô Minh khẽ quay đầu nhìn về phía Cơ Khâm, Công Tôn Thần, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Thẩm Tịch: “Cậu Thẩm, hình như đến tận bây giờ anh cũng chưa gọi về cho gia đình để chào vĩnh biệt nhỉ, xem ra, anh phải mang theo chút tiếc nuối xuống địa ngục rồi”.

Rầm!

Thẩm Tịch quỳ phịch xuống đất!

Dứt khoát quỳ xuống!

“Tha cho tôi, cậu Tô, anh… anh đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân như tôi, anh tha cho tôi một mạng đi! Tôi biết sai rồi! Lạc Thu Thuỷ, đúng, Lạc Thu Thuỷ anh đưa đi đi, tôi không tranh với anh nữa!”, Thẩm Tịch quỳ trên mặt đất vừa dập đầu vừa khóc nấc lên cầu xin tha thứ.

Đám câu ấm cô chiêu đứng xung quanh nhìn mà ngây ra như phỗng.

Thẩm Tịch trước giờ đều rất ngạo mạn, rất cuồng vọng.

Bình thường mà nói, cho dù có phải đi đến bước đường sống chết thì cũng sẽ không thể hiện ra bộ dạng không nên thân như thế này mới đúng chứ, đây còn là người của nhà họ Thẩm nữa không vậy?

“Không ngờ được, đường đường là con trai dòng chính của nhà họ Thẩm lại quỳ xuống đất cầu xin tha thứ như thế này, đồ vô dụng”, Diệp Mộ Cẩn đi đến bên cạnh Tô Minh khẽ nói.

Diệp Mộ Cẩn rất vui vẻ, vừa rồi Tô Minh không chết, quả thực đã mang đến sự ngạc nhiên và vui sướng tột độ cho cô ta, trái tim cuối cùng cũng trở về vị trí vốn có của nó, giờ khắc này, quét mắt nhìn sang Thẩm Tịch ở cách đó khá xa mà cảm thấy vô cùng đáng ghét.

“Ha ha, đừng coi thường người ta như vậy, cậu Thẩm là một người khiến người ta kính phục đó, biết tiến biết lùi, lúc này vì muốn giữ được mạng sống mà bằng lòng quỳ xuống, thật là thông minh quá! Anh ta hiểu rất rõ, chỉ cần có thể được sống, việc sau này ai sẽ nói trước được điều gì? Nói không chừng còn có thể trả thù nữa đó!”, Tô Minh cười nói, anh đã nhìn thấu Thẩm Tịch từ lâu.

Quả nhiên, mặt Thẩm Tịch liền trắng bệnh.

“Cậu Thẩm, đáng tiếc là chiêu này không có tác dụng với tôi”, Tô Minh cười.

“Anh…”, Thẩm Tịch nghiến răng, biết kế hoạch giả bộ vô dụng quỳ xuống xin tha thứ của mình thất bại rồi: “Tô Minh, chị của tôi là Thẩm Băng Tuyền!!!”

Thẩm Tịch không còn đường lui nữa, giọng nói khàn đặc.

Chỉ còn biết uy hiếp.

“Anh giết tôi, chị của tôi chắc chắn sẽ trả thù cho tôi, ngược lại, nếu như hôm nay anh tha cho tôi, tôi có thể thề sẽ không bao giờ gây phiền phức cho anh nữa, thậm chí còn bồi thường cho anh năm mươi tỷ tiền mặt…”, khát vọng sống của Thẩm Tịch cực kỳ mãnh liệt.

“Tô Minh, chị của anh ta rất là yêu nghiệt…”, Lạc Thu Thuỷ nhỏ giọng nhắc nhở Tô Minh.

“Vậy sao?”, Tô Minh mỉm cười.

Xem ra, Tô Minh dường như thực sự muốn tha cho Thẩm Tịch, điều này cũng hợp với suy nghĩ của đám cậu ấm cô chiêu ở đây, dù gì, ba chữ Thẩm Băng Tuyền này thực sự đáng sợ, là Thiếu tông chủ của Chân Diễm tông!

Không ai dám chọc vào!

Giết em trai của cô ta, ắt sẽ bị truy sát đến cùng trời cuối đất!

“Cậu Tô, hay là việc ngày hôm nay đến đây thôi, oan gia nên giải chứ không nên kết thù, Thẩm Hạc chết rồi, Thẩm chó hoang cũng chết rồi, cục tức này cũng trút được tương đối rồi chứ? Nếu như cậu Thẩm còn bằng lòng bồi thường thì cũng đã có lòng rồi. Hay là Cậu Tô nể mặt Cơ mỗ tôi, bỏ qua cho cậu Thẩm một lần”, Cơ Khâm cũng mở miệng nói.

Cơ Khâm vẫn đang tiếp tục toan tính của mình.

Hắn ta đoán chừng, Tô Minh chỉ cần không phải bị điên, chỉ cần không bị ngốc thì chắc chắn sẽ không dám giết chết Thẩm Tịch, Thẩm Tịch chắc chắn sẽ được sống tiếp.

Nếu đã như thế, hắn ta đứng ra nói đỡ cho Thẩm Tịch, Thẩm Tịch chắc chắn sẽ rất cảm kích, Thẩm Tịch sẽ nợ hắn một món nợ nhân tình, rõ là hắn khi không lại chiếm được món hời.

Thẩm Tịch nợ hắn món nợ nhân tình, cũng tương đương với nhà họ Thẩm, thậm chí cả Thẩm Băng Tuyền đã nợ hắn.

Món nợ này rất có giá trị.

“Ha ha… cậu Cơ thực sự muốn cứu cậu Thẩm sao?”, Tô Minh bỡn cợt.

Cơ Khâm vẫn luôn có toan tính, khá là thú vị, cho rằng anh không nhìn ra hay sao? Cho rằng tất cả mọi người đều ngớ ngẩn hết hay sao? Nếu đã thích toan tính như thế vậy thì anh sẽ cho hắn ta một cơ hội.

Tô Minh không có tốt bụng như thế, tên Cơ Khâm này từ lúc trong buổi đấu giá đã cố ý chĩa mũi nhọn về phía mình rồi, mình vẫn chưa quên đâu, hơn nữa Cơ Khâm vẫn luôn âm thầm giữ thái độ thù địch với mình, đến mình còn cảm nhận được.

“Đương nhiên”, Cơ Khâm gật đầu khẳng định.

Ở phía xa, Thẩm Tịch ngẩng đầu lên nhìn về phía Cơ Khâm bằng ánh mắt đầy cảm kích.

Lúc này, có thể đứng ra nói đỡ cho mình, giúp đỡ mình, hắn ta cảm kích từ tận đáy lòng.

“Cậu Cơ nếu như đã muốn cứu cậu Thẩm, không bằng thành tâm hơn một chút, chỉ cần cậu Cơ có thể quỳ xuống cầu xin hộ cho cậu Thẩm thì tôi sẽ bỏ qua cho cậu Thẩm”, Tô Minh cất lời, mỉm cười bỡn cợt.

Dứt khoát đào một cái hố thật to.

Mặt Cơ Khâm tức khắc đỏ lựng!!!

Hết đỏ rồi chuyển thành trắng bệch, còn có chút xanh lét.

Ăn trộm gà không xong còn mất thêm nắm gạo, sao mà nghĩ được Tô Minh lại vô sỉ như thế? Lại… lại đưa ra yêu cầu như vậy, cứ thế kéo hắn ta xuống nước cùng.
Chương 118: Trong tầm kiểm soát, tự cho mình là đúng

Giờ thì hay rồi, Cơ Khâm tiến thoái lưỡng nan.

Bây giờ nếu muốn cứu người thì phải quỳ xuống, một khi quỳ xuống thì cái mặt này của hắn còn có mặt mũi của nhà họ Cơ biết để vào đâu, sẽ trở thành trò cười của cả Hoa Hạ này.

Nếu như không muốn quỳ thì Thẩm Tịch ắt phải chết, như là trách nhiệm đã đổ hết lên người hắn vậy, đến lúc đó người nhà họ Thẩm và Thẩm Băng Tuyền đều sẽ hận mình… dù gì mình vốn dĩ có thể cứu được Thẩm Tịch.

Lời này của Tô Minh vừa nói xong đã dứt khoát đem sự sống chết của Thẩm Tịch trói chặt lên người hắn ta rồi.

Vô sỉ, cực kỳ vô sỉ.

“Ha ha, Tô Minh này xấu xa thật”, tầng ba, bên cạnh cửa sổ bằng kính, Tiêu Nhược Dư không kiềm được bật cười, trong đôi mắt đẹp đều là vẻ tán thưởng.

“Tên nhóc nhà họ Cơ bị dạy dỗ một chút cũng tốt, toàn âm mưu quỷ kế chẳng phải đạo lý đúng đắn, người trẻ tuổi tốt nhất vẫn nên tập trung suy nghĩ xem làm thế nào để gia tăng thực lực bản thân, chứ không phải là đi đố kỵ người khác, giở trò tiểu nhân”, Dì Cầm hờ hững nói, trong lời nói của bà ta cũng có thể nghe ra được không coi trọng Cơ Khâm lắm.

Cơ Khâm trở thành tâm điểm.

Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm hắn ta.

Cơ Khâm suýt chút nữa thì hộc máu, hối hận đến mức muốn văng tục.

Trên trán của hắn thậm chí còn rịn ra một tầng mồ hôi.

Rốt cuộc phải lựa chọn thế nào?

Hắn cũng rất là tuyệt vọng!

“Cậu Cơ, cứu tôi với!”, Thẩm Tịch gào thét, khó khăn lắm mới có được hy vọng, hắn ta dùng ánh mắt mong chờ kèm khẩn cầu nhìn chằm chằm Cơ Khâm…

Cơ Khâm yên lặng.

Cái thiện và ác đang giằng co trong lòng.

Hắn đối mặt với sự lựa chọn khó khăn nhất trong cuộc đời mình.

“Cậu Cơ, xem ra anh cũng chỉ nói miệng mà thôi! Hầu như không phải thực lòng muốn cứu Thẩm Tịch, nếu đã như vậy, haiz…”, Tô Minh nói đến đây liền sải bước đi về phía Thẩm Tịch.

“Đừng qua đây, a a… Cơ Khâm, mau cứu tôi!!! Ắt sẽ đền đáp hậu hĩnh! Anh không cứu tôi, chị tôi chắc chắn sẽ trả thù anh, chắc chắn sẽ trả thù anh…”, Thẩm Tịch gào toáng lên, cả người run lẩy bẩy.

Cơ Khâm siết chặt nắm tay, áp lực quá lớn khiến hẳn cũng run lên bần bật.

“Đợi một chút”, Cơ Khâm hét lên.

“Ồ? Cậu Cơ nghĩ kỹ rồi à?”, Tô Minh nhìn về phía Cơ Khâm.

“Cậu Tô, anh cứ ra điều kiện, ngoại trừ quỳ xuống, chỉ cần nhà họ Cơ có thể đáp ứng được, tôi sẽ đáp ứng, có được không? Chỉ cần anh tha cho cậu Thẩm!”

Cơ Khâm cố gắng hoà giải, trong lòng hận đến ngứa ngáy nhưng phải ép bản thân đè nén cảm xúc lại, khẽ khom người, khẩn cầu.

Đã đặt bản thân mình xuống vị trí rất thấp.

“Nói tới nói lui, cậu Cơ vẫn không bằng lòng quỳ xuống để cứu mạng cậu Thẩm, xem ra đầu gối của cậu Cơ quả thực dát vàng, mạng của cậu Thẩm có đáng là gì? Không đáng giá bằng đầu gối dát vàng của cậu Cơ!”, Tô Minh châm chọc, bỗng nhiên nhấc thanh Xích Ảnh Kiếm lên.

“Xoẹt…”.

Xích Ảnh Kiếm đó hoá thành một đường kiếm sắc lạnh rơi xuống phía trước cổ của Thẩm Tịch.

Chỉ cách một milimet, mũi kiếm đã gần như chạm vào cổ của Thẩm Tịch.

Thẩm Tịch như thể đã cảm nhận được hơi thở chết chóc, cảm nhận được sự băng lạnh của lưỡi kiếm.

Bị doạ cho toàn thân run lên bần bật đến nỗi tè cả ra quần.

Đúng vậy.

Nếu như nói, sự sợ hãi, khủng hoảng, cầu xin trước đó còn có vài phần giả bộ để được sống tiếp, như vậy, giờ khắc này, là thực sự đã bị doạ cho sợ đến vỡ tim ra rồi.

“Tha cho tôi, tha cho tôi, tha cho tôi…”, mùi nước tiểu bay ra khắp nơi, Thẩm Tịch dập đầu điên cuồng.

Chỉ có thực sự cảm nhận được hơi thở chết chóc đến gần mới biết được nó tuyệt vọng đến mức nào, mới biết được sống là một điều tuyệt vời biết bao.

“Cơ Khâm, cứu tôi!!! Anh không cứu tôi, nhà họ Thẩm và anh sẽ đối đầu đến chết không thôi! Tôi đảm bảo! Anh không cứu tôi, anh chính là hung thủ giết người, chị của tôi sẽ không tha cho anh, a a…”.

Thẩm Tịch bị doạ cho sợ đến mức tè ra quần, mất hết kiểm soát, phát điên. Vì để được sống, cả người hắn đã hoá điên, phẫn nộ gào thét về phía Cơ Khâm.

“Ha ha…”, Diệp Mộ Cẩn bật cười thành tiếng.

Nhìn thấy bộ dạng Cơ Khâm như vậy.

Thực là vui đến muốn vỗ tay.

“Đáng đời, tên nhóc đó anh có thể chọc vào được sao?”, Công Tôn Thần lau mồ hôi trên trán, cười trên nỗi đau của người khác.

Hắn từng ở nhà họ Lam bị Tô Minh sỉ nhục như chó, trong lòng vẫn luôn ám ảnh không thôi, bây giờ nhìn thấy Cơ Khâm thế này, thân phận địa vị còn cao hơn mình mà cũng bị Tô Minh đùa cợt thành như vậy, trong lòng cũng cảm thấy cân bằng hơn nhiều rồi.

“Cậu Tô, mong anh tha cho cậu Thẩm!”, một giây sau, Cơ Khâm rốt cuộc cũng không thể chịu được nữa, hít sâu một hơi, chân trái khẽ cong, quỳ trên mặt đất, một chân quỳ trên đất, hai tay chắp vào nhau.

Cơ Khâm cúi thấp đầu, trong ánh mắt ngập vẻ độc ác.

Độc ác đến tận xương tuỷ.

Hắn ta đâu từng bị sỉ nhục như vậy?!

Cơ Khâm nghiến chặt răng, hai hàm răng như muốn gãy ra.

“Phù phù phù…”, Thẩm Tịch thở phào một hơi, cả người như thể được sống lại, bỗng dưng muốn bật khóc thật to.

“Chẳng có ý gì, còn tưởng là những năm này ở Huyền Linh Sơn học được cái gì chứ, không ngờ được cũng chỉ thế này”, Diệp Mộ Cẩn châm chọc một câu.

Cô ta cũng không sợ làm mất lòng Cơ Khâm, vốn dĩ là do Cơ Khâm hôm nay cố tình gây phiền phức.

Hơn nữa, bây giờ Cơ Khâm quỳ thế này, nhà họ Cơ chắc chắn sẽ một mất một còn với Tô Minh. Diệp Mộ Cẩn lại cùng tiến cùng lui với Tô Minh cho nên cũng sẽ quyết sống mái với nhà họ Cơ.

Bây giờ cô ta châm chọc vài câu thì kết quả cũng chẳng có gì thay đổi.

“Bạn… bạn… bạn học đại học này của em, dũng mãnh thật đó…”, Lạc Phong nói nhỏ với Lạc Thu Thuỷ.

Đế Thành ở phía Bắc.

Ma Thành ở phương Nam.

Nhà họ Cơ được công nhận là gia tộc mạnh nhất của Đế Thành.

Mà nhà họ Thẩm chính là gia tộc mạnh nhất của Ma Thành.

Giờ thì hay rồi, sau một buổi đấu giá mà Tô Minh đã kết thù không đội trời chung với cả hai nhà Cơ Thẩm. Trong cả cái giới thế tục Hoa Hạ này, chắc chắn sẽ không tìm được người thứ hai nào ngoài Tô Minh lại điên cuồng đến thế.

Nếu là Lạc Phong thì đã nhũn cả chân tay ra rồi.

Đúng vào lúc này, Tô Minh cất tiếng nói: “Cậu Cơ, cậu quỳ một gối thế này, tôi còn tưởng cậu đang cầu hôn nữa đó, ha ha… nếu muốn quỳ, thì phải quỳ bằng hai đầu gối”.

Lời này nói ra.

Mọi người lặng ngắt như tờ!!!

Tô Minh ác đến mức nào?

Quỳ một gối còn không đủ? Phải quỳ hết hai gối mới được?

Đây có khác gì sỉ nhục Cơ Khâm đến chết, muốn khiến Cơ Khâm hận đến giết người đâu!

Tô Minh lại tỏ vẻ chẳng sao cả.

Dù gì bây giờ cũng đã xích mích đến nước chết rồi, cũng chẳng để ý gây hấn thêm nữa, lại nói, bản thân anh có lúc nào sợ mạo phạm đến Cơ Khâm và nhà họ Cơ chứ?

Ha ha… bắt đầu từ buổi tối nay lúc Cơ Khâm chĩa mũi nhọn về phía mình, bắt đầu từ lúc Cơ Khâm không biết sống chết mà đứng ra thì hắn nên đoán được sẽ có kết quả này.

“Anh…”, tròng mắt Cơ Khâm đã đầy tơ máu, khí tức trên người cũng không ổn định nữa rồi.

Cơ Khâm vốn là cảnh giới Tông sư đỉnh phong kỳ, hơn nữa, thực lực còn có vẻ mạnh hơn so với cảnh giới của mình một chút, tương đối là yêu nghiệt.

Khi khí tức bị dao động, đám cậu ấm cô chiêu đứng xung quanh cũng đều biến sắc, có chút hít thở không thông.

“Thế nào? Cậu Cơ muốn ra tay à?”, Tô Minh châm chọc.

“Tôi nhịn, tôi nhịn, tôi nhịn!!!”, Cơ Khâm dốc hết sức lực để duy trì sự bình tĩnh, đè ép khí tức của mình lại.
Chương 119: Trở thành trò cười

Ra tay là tự sát, Tô Minh ngay cả Thẩm chó hoang còn giết được, nếu một kẻ không có năng lực gì như hắn ra tay thì không chừng sẽ chết thê thảm.

“Anh Cơ, xin anh, anh… anh đã quỳ xuống rồi thì quan tâm là quỳ một chân hay hai chân làm gì nữa, xin anh cứu người cứu đến cùng! Chỉ cần anh cứu tôi, chúng ta lập tức kết nghĩa anh em, tôi sẽ dùng cả đời để báo đáp anh!”, phía xa, Thẩm Tịch lo lắng vội nói.

Hiện tại hắn chỉ cầu được sống sót.

“Được, tôi quỳ hai chân”, im lặng một lúc lâu, Cơ Khâm nói, dường như đã thông suốt rồi.

Hắn ta còn có thể thế nào nữa?

Quỳ một chân cũng đã mất hết thể diện rồi, nếu còn không cứu được Thẩm Tịch thì chẳng khác nào tiền mất tật mang.

Cơ Khâm quỳ cả 2 chân xuống, ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, thầm thề trong lòng: “Tô Minh, Cơ Khâm tao thề nhất định sẽ xẻ thịt róc xương mày, khiến mày phải chịu đựng đau đớn tàn nhẫn nhất trên đời này!”

“Thế mà quỳ xuống thật, đúng vô vị”, tầng ba, Tiêu Nhược Dư cười khẩy. Cô ta thật coi thường Cơ Khâm, một gia tộc lớn mạnh như nhà họ Cơ sao lại sinh ra một kẻ như hắn ta cơ chứ?

“Cậu Tô, như vậy được rồi chứ? Nếu còn chưa đủ thì tôi có thể dập đầu!”, Cơ Khâm gào lên, lúc này hắn ta đã bất chấp rồi.

Phía xa, Thẩm Tịch vô cùng cảm động, trong lòng thầm nghĩ sau này sống sót rồi thì nhất định phải tận lực báo đáp Cơ Khâm.

“Được rồi”, Tô Minh nói.

Lúc này, Thẩm Tịch cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng.

Hắn sống sót rồi.

Hắn sung sướng đến muốn hét lên: Tôi sống sót rồi!

Tất cả những người khác cũng thở phào, cho rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc.

Nhưng.

Ai cũng không ngờ rằng…

Chỉ trong chớp mắt.

“Vút!”

Tô Minh… lại vung kiếm lên.

Xích Ảnh kiếm hóa thành một luồng sáng chết chóc đâm xuyên qua cổ họng Thẩm Tịch.

Cắt đứt yết hầu hắn.

Máu tươi phun ra.

Đỏ lòm, cay mắt.

Thẩm Tịch ôm lấy cổ họng mình, mắt trợn trừng như muốn lòi cả ra.

Hắn không dám tin tưởng.

Hắn không cam tâm mà nhìn Tô Minh.

Hắn không ngờ rằng Tô Minh lại… nói mà không giữ lời! Anh vậy mà lại giết hắn!

Phía xa, Cơ Khâm vốn định đứng lên lại ngây ra như bị sét đánh.

Khuôn mặt hắn ta trắng bệch.

Hắn ta đờ đẫn.

Tất cả những người khác cũng hóa đá, ngay cả Diệp Mộ Cẩn cũng bất ngờ.

“Cậu Cơ, thật xin lỗi, theo lý mà nói anh quỳ xuống rồi thì tôi nên tha cho Thẩm Tịch nhưng hôm nay tôi đã đánh hai trận liên tiếp khiến cả người quá mệt mỏi, tay có hơi run, không nghe theo sự khống chế của tôi nên mới lỡ tay giết cậu Thẩm, tôi hoàn toàn không cố ý!”

Tô Minh than thở như thể rất bất đắc dĩ.

Nói xong, anh nhìn Diệp Mộ Cẩn: “Mộ Cẩn, đã muộn rồi, chúng ta nên về thôi”.

“Tô Minh!”, Cơ Khâm gào lên, đôi mắt đỏ lừ.

Hắn ta nhìn chằm chằm lưng Tô Minh, nỗi oán hận khó mà hình dung được. Hắn ta cuối cùng cũng hiểu rằng từ đầu đến cuối, Tô Minh đều không định bỏ qua cho Thẩm Tịch.

Bản thân hắn ta bị Tô Minh đùa bỡn, hai chân quỳ xuống một cách vô ích.

Hắn ta đã quỳ rồi nhưng Thẩm Tịch vẫn chết, hắn ta hoàn toàn không nhận được sự cảm kích của Thẩm Tịch, của nhà họ Thẩm cũng như Thẩm Băng Tuyền.

Hắn ta không có được gì ngoại trừ trò cười cả.

Chuyện hôm nay chỉ trong một ngày nhất định sẽ truyền đi khắp Hoa Hạ, Cơ Khâm hắn đã trở thành một tên hề.

“Cậu Cơ có chuyện gì?”, Tô Minh đương nhiên nghe thấy giọng nói oán độc của Cơ Khâm, bất ngờ là anh còn dừng lại, quay sang nhìn hắn ta, cười bỡn cợt hỏi.

Cơ Khâm nghẹn họng.

Vô thức định mắng chửi người.

Nhưng ánh mắt bỡn cợt của Tô Minh nhìn chằm chằm hắn ta khiến hắn ta cảm thấy lạnh lẽo, thể diện đã mất sạch sẽ rồi, hẳn không thể mất cả mạng nữa chứ?

Hắn ta vốn không phải đối thủ của Tô Minh, lúc này nhanh mồm nhanh miệng thì với tính cách của Tô Minh, anh nhất định sẽ ra tay.

Không đáng.

“Không… Không có gì, tôi chỉ muốn nói trời tối, cậu Tô và cô Diệp lái xe từ từ, chú ý an toàn”, Cơ Khâm đúng là cầm tinh ninja rùa, có thể nhịn được thì sẽ nhịn đến cùng. Hắn ta cười nói, mặc dù khuôn mặt tươi cười vô cùng méo mó.

“Trâu bò thật!”, Diệp Mộ Cẩn sửng sốt, khả năng nhẫn nhịn của Cơ Khâm thật khó tin.

“Cảm ơn cậu Cơ đã quan tâm. Anh mau đứng dậy đi, cứ quỳ trên đất lạnh như vậy không hay”, Tô Minh cũng “quan tâm” nói.

Nhưng sự quan tâm này của anh cũng quá tàn nhẫn. Anh cố ý nhắc tới chữ “quỳ” giống như dùng dao đâm thẳng vào tim Cơ Khâm.

“À phải rồi, không được quên chiến lợi phẩm”.

Tiếng hét của Cơ Khâm đã khiến Tô Minh nhớ ra gì đó.

Anh đi về phía thi thể của Thẩm Hạc và Thẩm Tịch lục được mấy tấm thẻ ngân hàng, cùng một bộ võ kỹ kiếm pháp cao cấp, một thanh kiếm linh khí.

Tô Minh không có hứng thú với thẻ ngân hàng, mặc dù trong thẻ ít nhất phải có 50 tỷ nhưng không có mật mã thì cũng như không, hơn nữa tiền với anh chỉ là một con số mà thôi.

Anh cũng không quá hứng thú với bộ kiếm pháp, cấp bậc của “Thiên vẫn kiếm” quá cao nên anh không coi trọng các loại kiếm pháp khác.

Nhưng thanh kiếm linh khí lại khá được. Tô Minh không dùng thì sau này cũng có thể đem tặng người khác, dù sao kiếm cấp bậc linh khí rất hiếm có.

Lục soát xong, Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn rời đi.

Tầng ba.

“Haha, Tô Minh thật xấu xa!”, Tiêu Nhược Dư bật cười, tâm trạng trở nên tốt hơn.

“Cô chủ, nếu Tô Minh thật sự có thể xóa được vết sẹo cùng kiếm ý trong kinh mạch của cô thì cô nhất định phải giữ tình hữu nghị lâu dài với hắn, thậm chí phải phát triển lên mức cao hơn”, dì Cầm hít sâu một hơi, sâu xa nói.

“Dì Cầm, dì nói gì thế?”, mặt Tiêu Nhược Dư hơi đỏ lên.

“Cô chủ, mặc dù hội đấu giá Tứ Đỉnh là của cô nhưng từ khi ông bà chủ qua đời, đám trưởng lão đã bắt đầu rục rịch rồi. Nếu không phải có mấy vị cung phụng ủng hộ cô thì vị trí hội trưởng hội đấu giá của cô khó mà giữ được”, dì Cẩm âm trầm nói: “Hơn nữa cái chết của ông bà chủ vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ”.

Tiêu Nhược Dư im lặng, đôi mắt đẹp ánh lên sự đau khổ cùng thù hận.
Chương 120: Tàn nhẫn, thuận theo tự nhiên

"Cô chủ, tôi biết lòng cô mang hoài bão, muốn lấy lại sức mạnh sau khi giải quyết xong kiếm khí tồn đọng trong kinh mạch, dùng thực lực mạnh mẽ trấn áp thương hội Tứ Đỉnh, tìm ra nguyên nhân cái chết của ông chủ và bà chủ, nhưng…”

Dì Cầm nói, thoáng chốc cảm thấy hơi tàn nhẫn nhưng sau khi do dự trong giây lát, vẫn trầm giọng nói: “Nhưng, thiên phú võ đạo của cô chủ mặc dù không tồi nhưng không thể sánh bằng yêu nghiệt kia của Vạn Cổ Vô Song, muốn dựa vào sự trưởng thành của cô ít nhất phải mất hai mươi năm, không ai có thể nói trước được những thay đổi xảy ra trong hai mươi năm này”.

Những gì dì Cầm nói rất mơ hồ, trên thực tế đâu thể chỉ cần 20 năm? Thậm chí 50 năm hay 100 năm.

Bởi vì các trưởng lão của Thương hội Tứ Đỉnh quá mạnh, trong lớp con cháu của họ cũng có không ít thiên tài không yếu kém so với Tiêu Nhược Dư.

Tiêu Nhược Dư năm nay 24 tuổi, nếu khôi phục thực lực bán bộ Thiên Vị, nhìn như có vẻ không thể tưởng tượng được, nhưng bạn phải hiểu một điểm, thân là đại tiểu thư của Đấu giá Tứ Đỉnh, tài nguyên tu luyện được hưởng dụng những năm này là vô cùng lớn.

Giá trị cảnh giới bán bộ Thiên Vị này của Tiêu Nhược Dư phải bị cắt giảm.

Ngoài ra, lực chiến đấu của cô nhiều nhất là ngang bằng.

Dì Cầm tiếp tục: “Vốn dĩ ý tưởng của tôi là tìm cách gả cô cho cháu trai của nhà Đại Cung Phụng, nếu như vậy, Đại Cung Phụng có thể ủng hộ cô 100%, địa vị của cô tại thương hội Tứ Đỉnh cũng sẽ ổn định hơn rất nhiều, nhưng sự xuất hiện đêm nay của Tô Minh…”

Dì Cầm hiện tại càng nghiêng về phía Tô Minh.

“Dì Cầm, tôi biết rồi”, Tiêu Nhược Dư gật đầu: “Nếu Tô Minh thực sự có thể chữa lành vết sẹo và thương thế cho tôi, tôi sẽ dốc lòng đầu tư vào anh ta, cung cấp cho anh ta đầy đủ tài nguyên tu đạo, nâng cao thực lực của anh ta trong khoảng thời gian ngắn nhất”.

“Không đủ”, dì Cầm nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Nhược Dư: “Cô hiểu rõ ý của tôi…”

Mặt Tiêu Nhược Dư càng đỏ hơn: “Dì Cầm, những việc khác sau này hãy nói, tôi không muốn tình cảm xen lẫn quá nhiều lợi ích, tôi trước sẽ đặt cược lên người Tô Minh, về phần tôi và anh ta có thể đi đến bước nào thì xem ý trời đi”.

“Ừm”, dì Cầm gật đầu cười, cảm thấy bản thân có chút chỉ vì cái lợi trước mắt rồi.

Quả thực là chuyện nên thuận theo tự nhiên.

Huống hồ, Tô Minh yêu nghiệt như vậy, ưu tú như vậy, tiểu thư nếu xóa đi vết sẹo trên mặt cũng có sắc đẹp tuyệt trần, nếu hai người tiếp xúc lâu dài mà vẫn không thu hút được nhau thì đúng là kỳ quái.

Đúng lúc này.

Phía dưới.

"Ha ha ha…”, sau khi Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn rời đi, Cơ Khâm mới đứng dậy, gầm rống lên như một kẻ điên, oán độc, phẫn hận, cuồng nộ khiến gương mặt hắn vặn vẹo và trướng đỏ đến cực điểm như muốn rỉ ra máu!

“Tô Minh, Cơ Khâm tôi thề nhất định phải khiến anh muốn sống không được, cầu chết chẳng xong”, Cơ Khâm siết chặt nắm đấm

Cơ Khâm rời đi.

“Anh, chúng ta cũng đi thôi”, Lạc Thu Thuỷ nói.

“Thu Thủy, bạn học đại học kia của em mặc dù vượt ngoài mức tưởng tượng, nhưng cậu ta cũng chọc phải họa lớn rồi!”, Lạc Phong thở dài: “Anh không dám tưởng tượng nhà họ Thẩm sau khi nhận được tin Thẩm Tịch bị giết chết sẽ phẫn nộ đến mức nào đây? Còn có Thẩm Băng Tuyền....”

Lạc Phong càng cau chặt mày: “Hơn nữa, nếu xử lý không tốt, nhà họ Lạc chúng ta cũng sẽ bị liên lụy! Rốt cuộc, nguyên do của đêm nay đều nằm ở em!”

Lạc Phong cực kỳ hối hận, đêm nay thực sự không nên dẫn Lạc Thu Thủy theo.

“Được rồi được rồi, anh, anh đúng là dài dòng, đường đường là con cháu trực hệ của nhà họ Lạc sao lại có thể sợ cái này?”, Lạc Thu Thủy hừ lạnh một tiếng: “Chúng ta cũng trở về Ma Thành thôi, máy bay tư nhân đã đến sân bay rồi”.

Viện võ đạo nhà họ Diệp.

“Tô Minh, hai thứ này giao lại cho anh, đêm nay hai thứ này vốn dùng để trao đổi với gốc nhân sâm ngàn năm tuổi kia…”, Diệp Mộ Cẩn đưa lại chiếc hộp phong kín cho Tô Minh.

Bên trong hộp là một tập tranh trận pháp.

Còn có một viên tinh thạch của hung thú.

Hung thú là loại thú so với dã thú còn mạnh hơn.

Trong xã hội hiện đại, hung thú còn rất ít, hầu như đều cư trú trong núi sâu rừng già ít người lui tới, người bình thường nhìn không thấy, cũng không gặp được, càng không nói đến việc săn bắt chúng.

Viên tinh thạch hung thú này của nhà Diệp được truyền lại từ tổ tiên, ông cụ nhà họ Diệp đã nói đây là người đứng đầu nhà họ Diệp đời đầu lưu lại.

Trong tinh thạch của hung thú chứa không ít linh khí, là thứ rất có ích đối với tu giả võ đạo, Diệp Mộ Cẩn vốn định giữ lại cho bản thân sử dụng.

Đáng tiếc thực lực của cô vẫn luôn không đủ, bởi nguồn năng lượng linh khí trong tinh thạch quá cuồng bạo, nếu tu giả võ đạo không đủ mạnh, không suy nghĩ kỹ càng mà hấp thụ sẽ bị xung kích dẫn tới thương tổn, cô vốn định đợi vài năm để bản thân dùng, nhưng hiện tại tâm tư này đều đặt trên người Tô Minh.

Diệp Mộ Cẩn tin rằng, với thực lực của Tô Minh anh nhất định có thể dễ dàng hấp thụ được tinh viên tinh thạch hung thú này.

“Được”, Tô Minh do dự một hồi rồi nhận lấy, anh và nhà họ Diệp đã bị ràng buộc vào một chiến tuyến, hiện tại lại cùng nhà Thẩm và nhà họ Khâm rơi vào tình thế không chết không thôi, cũng có mâu thuẫn với nhà Công Tôn...

Nguy hiểm!

Vô cùng nguy hiểm!

Phàm là những thứ có thể giúp bản thân tăng cường sức mạnh thì không cần phải già mồm, chỉ có đề cao thực lực mới có thể bảo vệ bản thân, bảo vệ Mộ Cẩn tốt hơn...

“Hừ, em sẽ không tới Giáo Tôn Các nữa, phỏng chừng Lam Tuyết đã chuẩn bị xong bữa tối ngon lành đợi anh rồi”, Diệp Mộ Cẩn trừng Tô Minh một cái, có chút ghen tuông.

Vừa nghĩ tới tối nay Tô Minh chắc chắn sẽ đầu gối má kề với Lam Tuyết, còn làm những chuyện xấu hổ kia cô liền cảm thấy chua xót.

Tô Minh đột nhiên ôm chầm lấy Diệp Mộ Cẩn, đặt lên môi cô một nụ hôn bá đạo.

“Đồ vô lại”, thật lâu sau anh mới buông Diệp Mộ Cẩn ra, cô rời đi với gương mặt đỏ bừng, cùng một câu trách mắng ngọt ngào.

Chia tay Diệp Mộ Cẩn.

Tô Minh quay trở lại Giáo Tôn Các.

"Tô Minh, anh đã về rồi…”, giọng nói Lam Tuyết kinh ngạc mang theo vui mừng reo lên, cô vẫn luôn ngồi trên ghế sofa đợi anh.

Trên bàn quả nhiên đã bày đầy những món ăn ngon, còn có một bình rượu vang.

Lam Tuyết mặc bộ đồ ngủ màu xanh nhạt, không thoa phấn, dáng người mảnh mai của cô được bộ đồ ngủ rộng rãi tôn lên, trông vô cùng có phong vị.

Đặc biệt là một đôi bàn chân trắng nõn, được sơn móng xinh xắn, vô cùng tinh xảo, giẫm trên đôi dép lê nửa gót chạm rỗng đính đá, xinh đẹp động lòng người.

“Nhìn cái gì vậy?”, Lam Tuyết vứt cho Tô Minh một cái trợn trắng mắt, khuôn mặt phiếm hồng.

Lam Tuyết lớn như vậy, ngoại trừ cái đêm ba năm trước bị đánh thuốc rồi cùng Tô Minh...

Thời gian còn lại cô đều không tiếp xúc riêng tư với bất kỳ người khác giới nào.

Trai đơn gái chiếc, lúc này lại ở cùng dưới một mái hiên, thực sự rất căng thẳng, thật ra thì trước khi Tô Minh quay lại cô cũng đã rất bồn chồn rồi.

“Ăn cơm, ăn cơm, ha ha ha…”, tâm trạng của Tô Minh rất tốt, thu hoạch đêm nay cũng đủ khiến người khác phải giật mình, lại có người đẹp bầu bạn, đúng là rất sảng khoái.

Lam Tuyết như một cô vợ nhỏ, dịu dàng tiến lên giúp Tô Minh cởi áo khoác, treo lên giá quần áo, lại tháo giày cho anh.

Hai người ngồi vào bàn ăn.

Cô rót rượu cho anh, cũng rót cho mình một ly.

“Tô Minh, xin lỗi!”, Lam Tuyết nâng ly rượu lên, đôi mắt đẹp nghiêm túc, nhưng bỗng nhiên đôi mắt ấy lại đỏ bừng: “Ba năm trước, em…”

Cô hổ thẹn suốt ba năm.

Tô Minh tan cửa nát nhà, cha mẹ và em gái đều chết!!!

Ngay cả bản thân cũng bị đánh gãy tứ chi, chôn sống trong rừng núi!

“Em không có lỗi với anh”, Tô Minh cười đáp, nhà họ Lam và Lam Tuyết không thể bàn lẫn lộn với nhau.

Ba năm trước Lam Tuyết cũng quyết định không nổi chuyện tại nhà họ Lam.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom