• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cường Giả Tông Sư (5 Viewers)

  • Chương 131-135

Chương 131: Chữa bệnh cho Tiêu Nhược Dư

“Bên phía trụ sở đang giục cô rồi đấy”, dì Cầm lại nói.

Trụ sở của đấu giá Tứ Đỉnh nằm ở Huyền Linh Sơn.

Đấu giá Tứ Đỉnh là thế lực có bản lĩnh thực sự của Huyền Linh Sơn.

Đấu giá Tứ Đỉnh tại Đế Thành chỉ là phân hội mà thôi.

Là chủ của đấu giá Tứ Đỉnh, Tiêu Nhược Dư hẳn nên trấn thủ ở trụ sở mới đúng, nếu không phải vì mấy ngày này vẫn luôn đợi Tô Minh đến chữa bệnh cho mình thì Tô Nhược Dư đã trở về trụ sở ở Huyền Linh Sơn từ lâu rồi.

“Giục cái gì? Cho dù tôi có muốn về thì công việc bên phía trụ sở tôi có thể làm chủ được bao nhiêu?”, trên mặt Tiêu Nhược Dư có thêm vẻ nghiêm nghị và giận dữ.

Bên trụ sở gần như đã bị mấy vị trưởng lão khống chế hết rồi, mấy vị trưởng lão đều là cảnh giới Thiên vị hết, lại còn là cấp bậc trung kỳ hậu kỳ, thậm chí đến cả đỉnh phong kỳ, Tiêu Nhược Dư thêm cả dì Cầm cũng chẳng có chút tiếng nói nào ở bên trụ sở.

“Đại trưởng lão muốn mở một cuộc họp đàm phán”, dì Cầm do dự một lúc nhưng vẫn nói: “Nói thế nào thì cô cũng là hội trưởng của đấu giá Tứ Đỉnh, cô không có mặt thì cuộc họp này không thể bắt đầu được”.

“Họp đàm phán? Hừ, là muốn ép tôi phải giao chìa khoá kho báu ra đúng không?”, Tiêu Nhược Dư lắc đầu, trong đôi mắt đẹp đầy vẻ thù ghét: “Giỏi cho một đại trưởng lão, bố tôi mới qua đời được bao lâu mà đã không đợi được rồi à?”

Bên trong kho báu đều là những thứ có được từ sự cố gắng của bao đời người trong đấu giá Tứ Đỉnh, có rất nhiều bảo bối, tài nguyên tu võ đều ở trong đó, chìa khoá kho báu chỉ có hội trưởng mỗi đời của đấu giá Tứ Đỉnh mới được giữ.

Bây giờ chìa khoá đang nằm trong tay Tiêu Nhược Dư.

“Còn có cả Đại cung phụng và Tam cung phụng ở giữa giúp đỡ”, dì Cầm lắc đầu.

Đấu giá Tứ Đỉnh ngoài hội trưởng ra, bên dưới còn có bốn vị trưởng lão, ngang quyền với trưởng lão còn có bốn vị Cung phụng.

Nhưng trưởng lão lại là dòng chính, cũng tức là nói, đám trưởng lão này chính là đời sau của người sáng lập ra đấu giá Tứ Đỉnh.

Mà bốn vị Cung phụng thì lại là người ngoài, được thuê về để làm việc.

Thời gian dần trôi, bốn vị Cung phụng đã ở lại đấu giá Tứ Đỉnh mười mấy năm, dần dần cũng đã chiếm được địa vị nhất định, thậm chí còn có thể ngang chức ngang quyền với nhóm trưởng lão, nhưng nói cho cùng, xét về dây mơ rễ má bên trong nội bộ thì vẫn kém nhóm trưởng lão một chút.

“Đại cung phụng, Tam cung phụng à? Ha ha… ngoài mặt mặc dù ủng hộ tôi nhưng trên thực tế chỉ là lòng lang dạ thú mà thôi”, Tiêu Nhược Dư hầm hừ, cô nhìn rất rõ.

Bốn vị trưởng lão có thể khống chế mình.

Nhưng còn bốn vị Cung phụng thì sao? Trong đó có hai vị luôn đứng trên lập trường riêng, không tham gia vào cuộc tranh đấu.

Đại cung phụng và Tam cung phụng thì cùng một giuộc với nhau, ngoài mặt tỏ ra ủng hộ mình cũng là vì có ý đồ riêng, muốn mượn danh của vua để đi làm việc của mình.

“Đại cung phụng còn rất nhiều lần nhắc đến để cháu trai bảo bối của ông ta cưới tôi nữa kìa”, Tiêu Nhược Dư châm chọc.

Dì Cầm hơi xấu hổ, trước đó, bà ta cũng ủng hộ Tiêu Nhược Dư liên hôn với cháu trai của Đại cung phụng.

Bởi vì, nếu như bây giờ Tiêu Nhược Dư không liên hôn với cháu trai của Đại cung phụng thì chút xíu hy vọng nhỏ nhoi kia cũng chẳng còn nữa, sớm muộn gì cũng sẽ bị tứ đại trưởng lão khống chế thậm chí ám hại, ngược lại nếu như liên hôn thì sẽ có một tia hy vọng.

Cứ đánh bại hết đám trưởng lão lòng lang dạ thú kia trước đã rồi nói, đợi đến khi ngồi vững vị trí hội trưởng, bên phía thương hội sẽ chỉ nghe lời Tiêu Nhược Dư hay là nghe lời Đại cung phụng thì lúc đó vẫn có thể cố gắng giải quyết được.

“Hy vọng Tô Minh không làm tôi thất vọng”, Tiêu Nhược Dư thở dài, Tô Minh chính tia ánh sáng duy nhất trong tăm tối.

Đúng vào lúc này.

“Báo cáo hội trưởng, có một cậu Tô đến đây nói là có hẹn với hội trưởng”, một nữ tì đi vào.

Tiêu Nhược Dư lập tức đứng dậy.

Trên mặt đầy vẻ vui mừng cùng kích động, hơi mất kiểm soát.

“Mau mời anh ấy vào”.

Khu nhà của đấu giá Tứ Đỉnh ở Đế Thành có bốn tầng.

Hai tầng đầu là sảnh đấu giá, tầng thứ ba bình thường không mở, chỉ dùng để làm kho và phòng chứa đồ.

Mà tầng bốn tổng cộng có hơn 2000 m2 chia thành tiền sảnh, trung viện và hậu đường.

Tiền sảnh rộng 500 m2 có ba mặt kính, sô pha da thật, vô cùng sang chảnh, thường dùng để tiếp khách.

Trung viện là văn phòng làm việc, 1000 m2, là nơi làm việc mà thỉnh thoảng Tiêu Nhược Dư đến Đế Thành sẽ sử dụng.

Còn về hậu đường, rộng 500 m2 lại là phòng ngủ riêng của Tiêu Nhược Dư, rộng đến giật mình, xa hoa cực kỳ.

Lúc này Tiêu Nhược Dư và dì Cầm đang ở tiền sảnh.

Sau khi tì nữ đi xuống, rất nhanh sau đó Tô Minh đi thang máy lên.

Dì Cầm đã ẩn mình trong không khí.

Tiêu Nhược Dư ngồi trên ghế sô pha, mặt nở nụ cười nhẹ, khí chất ngút trời.

Tiêu Nhược Dư hôm nay khoác một chiếc cadigan phối với vòng cổ và hoa tai màu đỏ, bên dưới mặc chiếc váy đen dài quá đầu gối, tất chân mỏng màu da ôm trọn đôi chân thon dài, dưới chân đi đôi bốt màu caramel.

Cô ta trang điểm nhẹ, trong vẻ nhàn nhã lịch sự lại mang theo ba phần thanh tao.

Nếu như không có vết sẹo trên mặt thì quả là hoàn mỹ.

“Cậu Tô mời ngồi”, Tiêu Nhược Dư chào hỏi: “Lên trà”.

Tô Minh nhìn sâu vào Tiêu Nhược Dư một cái, nhưng không vạch trần, anh có thể nhìn ra được Tiêu Nhược Dư đang rất sốt ruột, vẻ nhàn nhã nền nã kia chỉ là đóng kịch mà thôi.

Tô Minh tuỳ ý uống vài ngụm trà: “Cô Tiêu, chúng ta bắt đầu đi”.

“Bây giờ bắt đầu?”, tim Tiêu Nhược Dư đập nhanh, hơi ngạc nhiên mà có phần nhiều là kỳ vọng.

“Không sai”, Tô Minh gật đầu: “Có chỗ nào kín đáo chút không?”

“Cái này…”, Tiêu Nhược Dư do dự một lúc, trị liệu còn cần chỗ nào kín đáo à? Việc này đáng xấu hổ lắm à?

Nhưng, nghĩ kỹ, cô ta vẫn đáp: “Cậu Tô, đi theo tôi”.

Cô ta quyết định đưa Tô Minh đi đến phòng ngủ ở hậu đường.

“Tiền bối ở lại, bởi vì lúc trị liệu cần yên tĩnh tuyệt đối, không thể bị người khác làm phiền, tiền bối ở lại phòng khách này canh giữ một lúc, trước khi tôi và cô Tiêu đi ra thì đừng để con ruồi chui lọt”, Tô Minh quay ra nói với không khí, rất nghiêm túc, không hề có ý đùa cợt.

Dì Cầm xuất hiện trong không khí.

Rất kinh ngạc.

Tô Minh thế mà lại phát hiện được ra mình.

“Cậu thanh niên, nếu tôi không ở đó, ngộ nhỡ cậu hại cô chủ nhà tôi…”, dì Cầm có vẻ không sẵn lòng.

“Nếu như tiền bối và cô Tiêu đến điểm này cũng không tin được tôi vậy thì tốt nhất đừng để tôi chữa bệnh thì hơn”.

Dì Cầm hơi giận.

“Tôi tin cậu Tô”, Tiêu Nhược Dư vội vàng nói: “Dì Cầm, dì ở lại phòng khách”.

Nói xong cũng không cho dì Cầm cơ hội để phản bác, dẫn theo Tô Minh đi qua trung viện về phía hậu đường.

Phía sau cánh cửa hậu đường là một căn phòng ngủ cực lớn, vô cùng xa xỉ, đến thảm lót cũng được làm từ da hươu cao cấp, đèn chùm và các thứ đèn khác đều là thuỷ tinh…

Một nhà vệ sinh siêu to khép kín đặt chiếc bồn tắm siêu to.

Bên trong phòng thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt, chiếc giường ngủ phải rộng đến ba mét, chăn ga đều được làm từ tơ lụa.

Chỉ hai chữ, xa xỉ.

Hơn nữa, diện tích căn phòng này lớn đến giật mình, còn to hơn cả tưởng tượng của Tô Minh.

“Cô Tiêu đúng là nhiều tiền”, Tô Minh cảm thán nói.

Gương mặt xinh đẹp của Tiêu Nhược Dư khẽ ửng đỏ, đây là lần đầu tiên cô ta đưa một người khác giới vào phòng ngủ của mình.

“Cần tôi làm thế nào?”, cô ta hơi căng thẳng, vội vàng chuyển chủ đề.

“Nằm lên giường, những cái khác không cần phải làm”.

“Hả?”, mặt Tiêu Nhược Dư càng đỏ hơn: “Cậu Tô, anh không đùa chứ?”

Cô ta muốn mắng người rồi.

Cô ta thậm chí còn cảm thấy Tô Minh đang chòng ghẹo mình.
Chương 132: Đặt lòng tin vào Tô Minh

Nhưng mặt Tô Minh lại đầy vẻ nghiêm túc.

Hít sâu một hơi, Tiêu Nhược Dư cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng Tô Minh.

Dù gì, cô ta cũng không sợ Tô Minh sẽ làm gì, một khi Tô Minh mà có ý đồ xấu gì thì cô ta sẽ hét lên thật to, chuông cảnh báo âm thanh bên trong phòng sẽ vang lên, người bên ngoài trung viện và tiền sảnh đều sẽ nghe thấy, dì Cầm sẽ ngay lập tức vào đây để cứu mình.

Tiêu Nhược Dư nằm lên trên giường.

“Nằm xong rồi thì bình tĩnh lại, đầu quay về phía tôi”, Tô Minh nói không khách sáo, anh tuỳ ý ngồi xuống một bên giường.

Tiêu Nhược Dư lại càng xấu hổ nhưng cũng chỉ đành làm theo lời Tô Minh nói.

“Bình tĩnh!”, Tô Minh nhắc lại một lần nữa.

Tiêu Nhược Dư chỉ đành âm thầm đếm số trong lòng một, hai, ba, bốn, năm…

Mà Tô Minh thì rất nhẫn nại chờ đợi.

Dần dần, Tiêu Nhược Dư đã thực sự bình tĩnh lại.

“Có thể sẽ hơi đau, cô cần có sự chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, cho dù đau cũng không được cử động, nếu không thì nhan sắc của cô sẽ bị huỷ hoại”.

Lúc anh cảnh cáo, một chiếc hộp vuông vắn khắc đầy hoa văn cổ xuất hiện trong tay Tô Minh.

Chiếc hộp bật mở đẩy ra chín cây châm vàng.

Thủ pháp của anh vô cùng thần kỳ, chín cây châm vàng như dính trên bàn tay anh.

Châm xuống.

Cách châm cứu của anh, nếu có người ngoài nhìn thấy thì tuyệt đối sẽ bị doạ cho sợ khiếp vía, bởi vì, anh dứt khoát châm liền chín cây châm một lúc.

Nhanh vô cùng, dùng lực cũng rất mạnh.

Như thế, có cảm giác Tô Minh chẳng may run tay một cái thì sẽ chọc mù mắt của Tiêu Nhược Dư.

Nhưng trên thực tế, chín cây châm vàng kia cắm rất chuẩn xác dọc theo vết sẹo từ mắt đến tai của Tiêu Nhược Dư.

Chín cây châm vàng phân bố rất đều.

Gương mặt Tiêu Nhược Dư hơi trắng bệch, khẽ cắn chặt môi vì cảm giác đau nhói.

Nhưng cô ta cũng không dám cử động, đến cả hít thở cũng không dám.

Sau khi châm, Tô Minh bắt đầu chuyển động chín cây châm vàng, nhưng không phải là kiểu chuyển động lung tung mà là có phương hướng, có tiết tấu, có sức lực, thậm chí có trình tự.

Tóm lại, cực kỳ phức tạp.

Có một số châm là chuyển động ba vòng, có cái lại tám vòng, có cái lại là ngược chiều kim đồng hồ, có cái lại là thuận chiều kim đồng hồ, có cái lại cắm sâu ngập đến nửa kim, có cái lại như thể chưa cắm được xuyên qua lớp da.

Quái dị hơn là, theo sự chuyển động không ngừng của kim châm, có một luồng khí đục màu tím và đen bốc lên từ chỗ vết sẹo, rất nhạt nhưng quả thực có tồn tại.

Thời gian từ từ trôi đi.

Dần dần, Tiêu Nhược Dư không còn cảm thấy đau nữa, ngược lại, cảm thấy hơi ngứa, giống như thể vết thương đang lên da non vậy.

Thêm đó, cô ta cảm thấy từ chỗ vết sẹo dường như đang chảy máu.

Còn có cảm giác nóng rát.

Lúc bắt đầu cô ta nhắm chặt mắt nhưng qua một lúc cô ta không còn căng thẳng như trước nữa, từ từ mở mắt ra, trong đôi mắt to tròn là hình ảnh đảo ngược của gương mặt Tô Minh, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc.

Thời gian tiếp tục trôi.

Đại khái khoảng một tiếng sau.

Cuối cùng Tô Minh thu lại châm.

“Trị liệu bước đầu đã xong, vết sẹo chưa biến mất hoàn toàn, vẫn còn vết mờ mờ, vết mờ này tôi sẽ cho cô Tiêu một ít thuốc bôi, sau khi bôi xong, nhiều nhất là ba ngày vết sẹo sẽ hoàn toàn biến mất”, Tô Minh cất lời.

Nhưng Tiêu Nhược Dư lại như thể không nghe thấy gì, cô ta ngồi thẳng dậy, đi vào trong nhà vệ sinh.

Trong nhà vệ sinh có gương.

Sau đó…

“Ôi… trời ơi!!!”, ở trong gương, cô ta dùng tay che miệng mình lại, nước mắt chảy ròng ròng.

Kích động đến mức toàn thân run lên.

Quả thực chưa khỏi hẳn, quả thực vẫn còn một chút dấu vết nhưng mà một chút đó có thể bỏ qua, nếu không nhìn kỹ thì cũng không phát hiện ra.

Thần kỳ nhất là, vết sẹo vốn dĩ lồi hẳn lên khỏi bề mặt da giờ đã không còn nữa.

Thần kỳ, không, phải nói là kỳ tích.

Kết quả còn tốt hơn gấp cả chục lần so với tưởng tượng của cô ta.

Không còn vết sẹo trên mặt nữa, gương mặt của Tiêu Nhược Dư đẹp hơn nhiều, làn da trắng nõn nà không tì vết như da em bé.

Kết hợp với ngũ quan tinh tế trên khuôn mặt, rất đẹp.

“Nhìn xong chưa? Xong rồi thì sau đây tôi sẽ trị liệu kiếm ý ứ đọng bên trong kinh mạch của cô”, Tô Minh nói.

Tiêu Nhược Dư lúc này mới đi ra, hai mắt vẫn hoe đỏ.

“Cảm ơn, cảm ơn, Tô Minh, cảm ơn!”, cô ta xúc động muốn chết, hận không thể xông lên tặng cho Tô Minh một nụ hôn, Tô Minh đã cho cô ta một cuộc đời mới.

“Nên làm thôi”, Tô Minh cười nói, vốn dĩ chỉ là một giao dịch, hơn nữa, anh cảm thấy mình còn được lời, hiệu quả của cây nhân sâm nghìn năm kia tốt đến giật mình.

“Sau đây cần phải làm thế nào?”, Tiêu Nhược Dư hỏi, cô ta đã tin tưởng hoàn toàn vào Tô Minh.

“Luồng kiếm khí tắc trong kinh mạch của cô nằm ở chỗ nào?”

“Ở đây”, Tiêu Nhược Dư chỉ vào vai trái của mình.

“Phải lộ ra ngoài”.

Bỗng nhiên, Tiêu Nhược Dư hơi xấu hổ ngừng lại.

Chẳng lẽ, mình phải cởi áo để lộ da thịt ở trước mặt Tô Minh sao?

“Không cần cởi áo, có kéo không? Cắt ống tay áo bên trái đi là được”, Tô Minh cười nói, anh nhìn ra được sự do dự của Tiêu Nhược Dư.

Tiêu Nhược Dư lúc này mới thở phào, vội vàng đi tìm kéo.

Rất nhanh, cô ta đã cắt ống tay áo của mình xuống.

Rất trắng, vai trái và xương quai xanh của cô ta đều lộ ra trước mắt Tô Minh, Tô Minh không nhịn được mà than thở sự ưu ái của ông trời dành cho cô ta, da trắng thật.

Tiêu Nhược Dư lại không khỏi xấu hổ, căng thẳng muốn chết, cô ta cảm thấy ánh mắt của Tô Minh nhìn vào phần vai lộ ra bên ngoài của mình giống như đã biến thành thực thể vậy, như có một bàn tay đang vuốt ve trên đó.

“Ngồi xuống cạnh chỗ tôi, gần chút”, Tô Minh lại nói.

Tiêu Nhược Dư kiềm nén nỗi căng thẳng trong lòng, chỉ đành ngồi xuống bên cạnh Tô Minh.

Hai người ngồi rất gần nhau, Tô Minh có thể ngửi thấy được hương thơm nhàn nhạt trên người cô ta, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập bình bịch do căng thẳng của cô ta.

Tiêu Nhược Dư thì đỏ bừng cả mặt, theo phản xạ liếc mắt nhìn Tô Minh.

Tô Minh dùng bàn tay đặt lên trên vai của Tiêu Nhược Dư, Tiêu Nhược Dư run bắn lên… suýt chút nữa là tránh người ra, nhưng còn may là nhịn được.

Tô Minh thì lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, vận chân khí của mình đi vào bên trong vai cô ta kiểm tra.

Rất nhanh, Tô Minh cất lời: “Cô Tiêu khá may đấy, năm đó người giao đấu với cô có thực lực rất mạnh, nhất là trên phương diện kiếm ý cực kỳ có thiên phú, đối phương có lẽ không muốn giết cô cho nên kiếm ý mới tấn công vào vai của cô. Nếu như muốn giết cô, chỉ hơi chệch sang bên phải một chút nữa là kiếm ý sẽ cắm vào trong tim cô, lúc đó cô chỉ có nước mất mạng ngay lập tức”.

Tô Minh tiếp tục nói: “Kiếm ý này rất mạnh, cũng khó trách năm đó cô không thể dùng chân khí phá vỡ luồng kiếm ý này!”

“Vậy… vậy anh có thể chữa được không?”, Tiêu Nhược Dư hồi hộp đặt câu hỏi.

“Đương nhiên”, Tô Minh cười đáp: “Muốn loại bỏ được kiếm ý bên trong kinh mạch, trên thực tế không hề khó, chỉ cần có một luồng kiếm ý mạnh hơn đi vào kinh mạch của cô, sau đó xé nát kiếm ý tắc bên trong là được”.

Loại kiếm ý này nếu nói nó có thực thể thì không hẳn mà nói nó không có thực thể thì cũng không đúng.

Nếu muốn xé nát kiếm ý chỉ cần dùng kiếm ý khác là được.

“Tôi biết”, Tiêu Nhược Dư than thở: “Tôi vẫn luôn biết, nhưng trên thế gian này, làm gì còn có kiếm ý nào mạnh hơn nữa?”

Luồng kiếm ý bên trong kinh mạch của cô ta khá là mạnh.

“May là, tôi cũng có kiếm ý”, Tô Minh cười nói.

“Thật không?”, Tiêu Nhược Dư ngạc nhiên không thôi.
Chương 133: Giận quá mất khôn

Mới khoảng hai mươi tuổi mà đã luyện được kiếm ý?!!!

Sao có thể?

Ngoài ra, cô ta đột nhiên nghĩ ra, nếu như Tô Minh đã tu luyện được kiếm ý thì tối hôm đó khi đối đầu với Thẩm chó hoang anh ấy hầu như chưa từng sử dụng đến, há không phải là lần đó anh ấy vẫn chưa sử dụng hết sức sao?

Một giây sau, kiếm ý của Tô Minh đã rót thẳng vào trong vai của Tiêu Nhược Dư.

Tiêu Nhược Dư đau đến nỗi toàn thân run bắn lên.

“Chịu đựng chút, bây giờ tôi cần dùng kiếm ý dội vào trong kinh mạch của cô, sau đó sẽ phải tuần hoàn trong kinh mạch cô một ngày”, Tô Minh nghiêm giọng nói.

Chắc chắn là đau, giống như một con dao sắc bén đang chạy dọc một vòng trong cơ thể, vậy thì có thể không đau không?

Tiêu Nhược Dư cắn chặt răng, chuẩn bị sẵn sàng.

Trong lòng thì chấn động ầm ầm, Tô Minh vậy… vậy mà lại có kiếm ý? Hơn nữa, kiếm ý mạnh quá! Mạnh đến hoảng hồn!

Trong khoảng thời gian tiếp theo Tiêu Nhược Dư đau đến sống không bằng chết, sắc mặt tái nhợt, trên mặt dính đầy mồ hôi nhưng cô ta vẫn đang kiên trì chịu đựng.

Cùng lúc đó.

Bên ngoài sảnh.

Dì Cầm vốn đang ẩn nấp trong không khí bỗng nhíu chặt lông mày, hiện hình trong không trung.

Một cái bóng bước ra khỏi thang máy.

Là một người thanh niên, thân mặc trường bào màu xanh, dáng vẻ anh tuấn, thân hình rắn rỏi, mày rậm mắt to, phía sau lưng đeo một thanh đao dài.

“Dì Cầm”, người thanh niên có quen dì Cầm, hắn ta hơi ngạc nhiên bởi vì trong ký ức của mình, dì Cầm đều luôn ẩn thân.

“Phong Minh, sao cậu lại đến đây?”, dì Cầm hơi ngạc nhiên.

Phong Minh, cháu trai của Đại cung phụng trong đấu giá Tứ Đỉnh, cũng là một thanh niên tài tuấn, một trong những nhân vật đứng đầu thế hệ trẻ của đấu giá Tứ Đỉnh được mọi người công nhận.

Trước đó, người mà dì Cầm hy vọng cô chủ liên hôn cùng chính là Phong Minh trước mặt này.

Đầu tiên, người chống lưng cho Phong Minh chính là Đại cung phụng, một thế lực khá mạnh

trong đấu giá Tứ Đỉnh.

Ngoài ra, bản thân hắn ta cũng rất ưu tú, năm nay 28 tuổi nhưng đã là cảnh giới Thiên vị sơ kỳ, thiên phú võ đạo như vậy đã rất khủng khiếp rồi, phải biết là, bên phía Huyền Linh Sơn, rất hiếm người dưới 30 tuổi đạt được cảnh giới Thiên vị.

Không chỉ như vậy, hắn ta còn là một người có thiên phú rất cao trong Đao tu, khi hắn ta 25 tuổi đã lĩnh ngộ được đao ý, cả thế hệ trẻ của Huyền Linh Sơn đều không tìm được mấy người có thể lĩnh ngộ ra được đao ý.

Ngoài việc rất giỏi trên phương diện võ đạo, tính cách, lòng dạ, chỉ số thông minh của hắn đều không tệ.

“Đã rất lâu rồi Nhược Dư không trở về trụ sở, tôi đến đây xem đã xảy ra chuyện gì?”, Phong Minh mở miệng đáp, trên mặt nở nụ cười nhẹ khiến người ta cảm thấy rất thân thiết.

Dư luận ở bên trụ sở khi nói về Phong Minh khá tốt, bản thân ưu tú nhưng cách đối xử giữa người với người và cách xử lý mọi việc của hắn đều không hề kiêu căng, ngạo mạn, ngược lại đối với ai cũng dịu dàng nhẹ nhàng.

“Không có việc gì, qua hai ngày nữa cô chủ sẽ quay về trụ sở rồi”, dì Cầm nói.

Nếu là trước kia, bà ta sẽ hy vọng cô chủ dành nhiều thời gian tiếp xúc với Phong Minh để sau này liên hôn, tình cảm hai người tốt đẹp thì cô chủ cũng được hạnh phúc.

Còn bây giờ, từ giây phút Tô Minh xuất hiện thì đã khác rồi.

Trước đó là do không có sự lựa chọn, cô chủ gả cho Phong Minh, đánh cuộc một lần, là lựa chọn bất đắc dĩ mà cũng là lựa chọn duy nhất.

Nhưng bây giờ đã có lựa chọn khác, hà tất phải gả cho Phong Minh làm con rối của nhà họ Phong chứ?

“Nhược Dư đâu?”, trong lòng Phong Minh cảm thấy hơi kỳ lạ, thái độ của dì Cầm hôm nay hơi khác với bình thường.

“Đi ra ngoài rồi”, dì Cầm nói dối.

“Dì Cầm nói đùa rồi, dì vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ cho Nhược Dư, Phong Minh biết”, Phong Minh dứt khoát vạch trần lời nói dối của dì Cầm.

Dì Cầm yên lặng hồi lâu, nói: “Cô chủ đang ở phòng ngủ trong hậu đường chữa bệnh”.

“Hử?”, mặt Phong Minh biến sắc.

Trước đây hắn ta đã đến đấu giá Tứ Đỉnh ở Đế Thành vài lần, biết được hậu đường trên tầng bốn này là phòng ngủ của Tiêu Nhược Dư.

Nhưng, hắn ta trước giờ chưa từng đi vào phòng ngủ của cô ta, bởi vì Tiêu Nhược Dư sẽ không bao giờ đưa hắn ta vào đó, hai người cùng lắm cũng chỉ được coi là bạn bè, mối quan hệ cũng không đến được mức đó.

“Chữa bệnh? Ai chữa bệnh cho cô ấy?”, Phong Minh khẽ nheo mắt.

Dì Cầm thở dài, sao Phong Minh này lại đến đây chứ? Giờ thì hay rồi, giải quyết không khéo lại phát sinh xung đột.

“Dì Cầm vẫn luôn ở tại tiền sảnh này canh giữ, sợ có người đến, ha ha…”, sắc mặt Phong Minh cực kỳ khó coi: “Là đàn ông sao?”

Cơn giận đang cuồn cuộn trong lòng Phong Minh.

Đố kỵ, nổi điên.

Hắn ta còn chưa từng được bước chân vào căn phòng trong hậu đường của Tiêu Nhược Dư, bây giờ, có người đàn ông khác vào rồi?

Tiêu Nhược Dư và người đàn ông kia ở trong phòng ngủ làm gì?

Thực sự là chữa bệnh sao?

Hắn ta vẫn luôn coi Tiêu Nhược Dư là người phụ nữ của mình, không ngờ được…

Mặc dù trên mặt Tiêu Nhược Dư có sẹo, ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô ta, nhưng cho dù như vậy thì cô ta vẫn xinh đẹp hơn những người con gái bình thướng khác rất nhiều.

Hơn nữa dáng vóc, khí chất của Tiêu Nhược Dư… lại thuộc loại cực phẩm.

Thêm nữa, với thân phận của cô ta, cưới được cô ta thì nhà họ Phong sẽ có tư cách để tranh đoạt vị trí chủ nhân của đấu giá Tứ Đỉnh.

Ông nội là Đại cung phụng, thực lực và thế lực đều rất mạnh, không phải chỉ thua có một tầng danh nghĩa kia sao? Chức vị hội trưởng của Tiêu Nhược Dư chính là tầng danh nghĩa đó.

Trong tay Tiêu Nhược Dư có chìa khoá của kho báu, trở thành người đàn ông của cô ta, kho báu không phải cũng là của mình hay sao?

Hít sâu một hơi, Phong Minh sải bước chân đi, hắn muốn đi qua trung viện vào trong hậu đường…

Nhưng lại bị dì Cầm ngăn lại.

“Phong Minh, cô chủ đang chữa bệnh, không thể bị làm phiền”.

“Dì…”, Phong Minh nhìn sâu vào dì Cầm: “Dì Cầm, dù sao dì cũng là người của đấu giá Tứ Đỉnh, bây giờ dì ngăn tôi lại, ngộ nhỡ Nhược Dư có mệnh hệ gì thì dì không gánh được cơn giận giữ của tôi đâu”.

Dì Cầm vẫn không hề tránh ra.

“Đáng chết!”, Phong Minh siết chặt nắm tay, trong đầu không kiềm được mà tưởng tượng Tiêu Nhược Dư lúc này có phải đang nằm bên dưới cơ thể người đàn ông kia, bị hắn chinh phạt? v.v.…

Càng nghĩ, khí tức lại càng không ổn định.

Trong lúc tưởng tượng lung tung, mặt Phong Minh đã đỏ lựng cả lên: “Dì Cầm, tránh ra!!!”

Hắn ta hét lên.

Âm lượng hơi to.

Thậm chí còn mang theo ý giết người.

Dì Cầm không hề biến sắc, nhưng vẫn ngăn lại.

Phong Minh hận không thể dứt khoát ra tay, nhưng hắn ta lại không phải là đối thủ của dì Cầm.

“Phong Minh, hay là ngồi xuống yên tâm uống chút trà, cô chủ sẽ ra ngoài nhanh thôi, cậu Tô đang chữa bệnh cho cô chủ, quả thực không thể bị làm phiền”.

“Họ Tô à?”, Phong Minh hít sâu một hơi, dường như đã bình tĩnh lại, sau đó thực sự ngồi xuống trên sô pha, tì nữ mang trà lên, hắn ta bắt đầu uống trà nhưng trong ánh mắt thì hừng hực ý muốn giết người.

“Phương diện nào của Phong Minh cũng đều rất ưu tú, nhưng cả người lại quá u ám, không sáng lạn, tuổi còn trẻ nhưng lòng dạ lại quá sâu, cô chủ không gả cho hắn ta cũng là chuyện tốt”, dì Cầm âm thầm quan sát Phong Minh, nhủ thầm trong lòng.

Dì Cầm không khỏi có chút lo lắng.

Đợi chút nữa Tô Minh ra đây, không khéo Phong Minh sẽ ra tay thật.

Bà ta không cho rằng Tô Minh là đối thủ của Phong Minh.

Thứ nhất, Phong Minh là cảnh giới Thiên vị, cảnh giới Thiên vị thực sự.

Thứ hai, Phong Minh đã lĩnh ngộ được đao ý.

Thứ ba, dì Cầm không hề biết được rằng hôm nay ở viện võ đạo nhà họ Diệp, đến cả Dương trưởng lão của Cửu Hư Tông cũng bị Tô Minh đánh bại, Dương trưởng lão là cảnh giới Thiên vị hậu kỳ, sự hiểu biết của dì Cầm về Tô Minh vẫn chỉ là màn đánh bại Thẩm chó hoang trong buối tối mấy ngày hôm trước, Thẩm chó hoang rất mạnh, nhưng so với Phong Minh thì còn kém xa.
Chương 134: Đánh cược với Tô Minh

“Phải xem thái độ của cô chủ thế nào”, cuối cùng dì Cầm cũng quyết định theo thái độ của cô chủ. Nếu Tô Minh thật sự có thể chữa được bệnh của cô chủ thì cô chủ chắc chắn sẽ giúp Tô Minh và bà ta cũng sẽ giúp anh.

Nhưng nếu như Tô Minh là tên lừa đảo thì hôm nay sẽ có kết cục thê thảm. Không cần bà ta ra tay thì Phong Minh cũng sẽ giết Tô Minh ngay tại chỗ.

“Ha ha… Bốn trưởng lão đã thương lượng sẽ đối phó với Nhược Dư thế nào rồi, vậy mà hiện giờ Nhược Dư vẫn còn tâm trạng cùng với một người đàn ông khác trốn ở giới thế tục để trị thương. Ha ha…”, Phong Minh lạnh lùng nói, hắn ta nhấn mạnh hai chữ ‘trị thương’.

“Nếu như không phải ông nội tôi ngầm giúp đỡ thì chắc vị trí hội trưởng cũng chả đến lượt Tiêu Nhược Dư”, Phong Minh lại tiếp tục nói.

Hắn ta đang cố thêm dầu vào lửa. Hắn ta đang muốn nói cho dì Cầm một điều, nếu như không có nhà họ Phong ủng hộ thì Tiêu Nhược Dư không là cái gì hết.

Tiếc rằng dì Cầm giống như người gỗ, Phong Minh nói gì bà ta cũng không đáp.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua.

Tầm 15 phút sau, đột nhiên truyền lại tiếng bước chân.

Nghe thấy vậy, Phong Minh đứng phắt dậy.

Dì Cầm cũng ngẩng đầu lên với vẻ căng thẳng.

Lúc này, Tô Minh và Tiêu Nhược Dư bước ra.

Khiến mọi người chú ý nhất chính là vết sẹo trên mặt Tiêu Nhược Dư không còn nữa, chỉ còn lại khuôn mặt xinh đẹp… Đẹp đến nỗi khiến Phong Minh nhìn đờ người ra.

Ngoài ra, khí tức của Tiêu Nhược Dư cũng đạt đến cảnh giới bán bộ thiên vị.

Vết thương kiếm ý của Tiêu Nhược Dư cũng đã khỏi.

Đúng là chữa trị được rồi sao?

Phong Minh ngây người ra nhưng đôi mắt hắn ta rất nhanh tràn ngập vẻ ghen tỵ điên cuồng. Bởi vì sắc mặt Tiêu Nhược Dư đỏ ửng, trên mặt còn có mồ hôi…

Dáng vẻ đó sao giống kiểu cô ta và Tô Minh vừa làm động tác gì tiêu hao thể lực?

Giống quá đi!

Hơn nữa, có thể thấy Tiêu Nhược Dư có chút xấu hổ. Lúc hai người đi ra, Tiêu Nhược Dư còn đứng sát bên cạnh Tô Minh.

“Cô chủ, cô…”, trong giọng nói của dì Cầm có phần kích động.

Có nằm mơ bà ta cũng luôn mong muốn cô chủ khôi phục lại thực lực và có thể xóa bỏ được vết sẹo. Dần dần theo thời gian, bà ta càng lúc càng tuyệt vọng và không dám ôm hy vọng gì.

Ai có thể ngờ…

Ông trời có mắt!

Ngoài vẻ kích động còn có sự chấn động. Thật không ngờ Tô Minh đã làm được việc không ai ngờ tới, Tô Minh là thần tiên sao?

“Sao anh lại đến đây?”, Tiêu Nhược Dư nhìn về phía Phong Minh mà có chút kinh ngạc.

Nói một cách công bằng thì Phong Minh rất ưu tú, bất luận về thực lực hay xuất thân, kể cả ngoại hình cũng xuất sắc, cũng có thể coi là xứng với mình.

Nhưng Tiêu Nhược Dư lại ghét hắn ta đến tận xương tủy. Cô ta biết rõ những tính toán của Phong Minh và nhà họ Phong. Cô ta rất ghét hôn nhân của mình bị pha trộn quá nhiều lợi ích vào đó.

“Nếu không đến thì sao biết được Nhược Dư của chúng ta có bản lĩnh như này? Không ngờ lại tìm một người đàn ông lạ rồi dễ dàng để hắn trị thương và sẹo cho”, Phong Minh cười nói, còn chen thêm một câu với vẻ kỳ quái: “Chúc mừng nhé!”

Nói xong, hắn ta nhìn về phía Tô Minh, nói: “Anh Tô! Cảm ơn những gì anh đã làm với Nhược Dư”.

Dáng vẻ đó giống như lấy tư cách là người đàn ông của Tiêu Nhược Dư.

Tiêu Nhược Dư nghe thấy vậy thì lập tức chau mày.

“Chỉ là trao đổi giữa tôi và cô ta thôi”, Tô Minh cười, nói.

“Trao đổi? Cụ thể là trao đổi cái gì vậy?”, Phong Minh nhìn Tô Minh chằm chằm, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.

“Bí mật”.

“Anh Tô là người của giới thế tục nhỉ?”, Phong Minh đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy!”

“Anh có hiểu thân phận của Tiêu Nhược Dư không? Cô ấy là chủ nhân của đấu giá Tứ Đỉnh, là tổng hội đấu giá Tứ Đỉnh ở Huyền Linh Sơn”, khóe miệng Phong Minh nhếch lên, nói.

Đây là lời cảnh cáo Tô Minh đừng ‘cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga’.

Hắn ta muốn nói, mày chỉ là thằng ranh ở giới thế tục, đừng có ý gì với Tiêu Nhược Dư.

“Đủ rồi! Phong Minh! Ở đây không hoan nghênh anh! Anh đi đi”, Tiêu Nhược Dư nổi nóng, quát.

Cô ta không nghe nổi những lời nói quỷ dị của Phong Minh. Tô Minh đã cho cô ta được hồi sinh, là đại ân nhân của cô ta, vậy mà Phong Minh nói mấy lời cảnh cáo rồi còn chế giễu Tô Minh, làm sao cô ta không giận cho được?

“Tiêu Nhược Dư! Cái vị trí chủ nhân của đấu giá Tứ Đỉnh còn không biết làm được mấy ngày nữa, nếu như không có nhà họ Phong ủng hộ thì cô không là gì đâu”, Phong Minh nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhược Dư, quát.

Phong Minh có vẻ muốn trở mặt, bởi hắn ta thấy Tiêu Nhược Dư không biết điều.

Nếu đã như vậy thì không còn gì để dây dưa nữa.

“Phong Minh! Anh cút ra ngoài cho tôi! Đừng có ý gì với tôi nữa! Tiêu Nhược Dư này mất thân phận hội trưởng cũng không sao, tôi cũng sẽ không làm con rối cho nhà họ Phong của anh đâu”, Tiêu Nhược Dư nói dứt khoát từng câu từng chữ.

Nếu đã trở mặt rồi thì trở mặt luôn.

“Cô…”, Phong Minh không thể ngờ Tiêu Nhược Dư lại cứng rắn như vậy? Khiến hắn ta rất mất mặt.

Vì vậy hắn ta liền nhìn về phía dì Cầm, nói: “Dì Cầm! Dì là người lớn tuổi của đấu giá Tứ Đỉnh mà không nói gì sao? Tiêu Nhược Dư còn trẻ tuổi không hiểu gì đã đành, nhưng dì thì phải hiểu chứ? Ha ha… Tiêu Nhược Dư không coi trọng vị trí hội trưởng, vậy thì cô ta có coi trọng mạng sống của mình không?”

Phong Minh nghiến răng nghiến lợi cười nói. Hắn ta nói mà giọng điệu vô cùng tàn nhẫn.

Dựa vào thân phận con gái của hội trưởng tiền nhiệm, Tiêu Nhược Dư hoặc là phải nắm quyền trong tay hoặc là phải chết, chứ cô ta không còn lựa chọn nào khác.

Cứ tưởng rằng Tiêu Nhược Dư định lui về thì sẽ an toàn? Nhưng để nhổ cỏ tận gốc mà mấy vị trưởng lão dự định sẽ hại chết cô ta.

Không có nhà họ Phong giúp Tiêu Nhược Dư thì cô ta không chỉ mất vị trí hội trưởng, thậm chí còn mất mạng nữa.

Quả nhiên lúc này sắc mặt dì Cầm lập tức biến đổi.

“Cậu hạ hỏa đi! Cô chủ bớt nói đi! Phong Minh! Cậu cũng thế!”, dì Cầm lên tiếng nói. Bà ta không muốn cô chủ trở mặt với nhà họ Phong vào lúc này. Hiện giờ cô chủ rất cần sự ủng hộ của họ.

“Tô Minh! Anh đi trước đi!”, Tiêu Nhược Dư hít một hơi thật sâu, nhìn Tô Minh nói: “Cảm ơn anh nhiều”.

Tạm thời cô ta không muốn Tô Minh bị dính líu vào chuyện này.

Kể cả cô ta muốn đánh cược với Tô Minh thì cũng muốn sau này nói chuyện riêng với anh, không thể nói trước mặt Phong Minh được.

Hơn nữa, cô ta cũng không muốn Tô Minh và Phong Minh đối đầu nhau. Thực lực của Phong Minh vô cùng mạnh, mạnh ngoài sức tưởng tượng, xuất thân cũng khủng… Hiện giờ mà đối đầu với hắn ta thì chỉ có Tô Minh là chịu thiệt.

“Ok!”, Tô Minh gật đầu đáp lại.

Vốn chỉ là một cuộc trao đổi với Tiêu Nhược Dư mà thôi.

Cô đưa nhân sâm cho tôi thì tôi trị vết thương cho cô, chỉ thế mà thôi. Hiện giờ giao dịch đã kết thúc, vậy thì không còn việc của mình nữa.

Còn về tại sao Phong Minh đến đây và chuyện giữa hắn và Tiêu Nhược Dư thì Tô Minh không muốn xen vào, có liên quan gì đến mình đâu? Mối quan hệ giữa anh và Tiêu Nhược Dư vẫn chưa đến mức đó.

Tô Minh là người không thích phiền phức và rất ghét quản việc người khác.

Tô Minh vừa cất bước chân và chuẩn bị đi.

Nhưng đúng lúc này, Phong Minh lại lên tiếng: “Anh Tô! Một lần nữa cảm ơn anh đã trị thương cho Tiêu Nhược Dư và cả vết sẹo nữa”.

Phong Minh giơ tay lên, trên mặt còn mang theo nụ cười chân thành và còn định bắt tay với Tô Minh.

Tô Minh với vẻ bất cần, cũng giơ tay ra bắt tay với Phong Minh.

Nhưng lúc hai người bắt tay nhau thì Tô Minh cảm nhận được chân khí phát ra từ tay Phong Minh và đi trực tiếp vào cơ thể mình.

Luồng chân khí vô cùng mạnh.

Nếu đổi lại là người bình thường hoặc thực lực không đủ thì chắc chân khí này đã có thể lấy mạng người đó rồi.

Tất nhiên, đói với Tô Minh mà nói thì chân khí này không là gì cả, chưa vào đến cơ thể anh thì đã bị chân khí của anh làm tiêu tan hết.

Nhưng…

Sự thật là vậy, Phong Minh đang muốn lấy mạng mình.

“Anh đang tự tìm cái chết đấy!”, Tô Minh đột nhiên ngẩng đầu lên và thốt ra một câu.

Tô Minh triển khai khí tức, sắc mặt bình tĩnh giờ đây toát ra sát khí.

Anh muốn giết người!
Chương 135: Mày muốn chết kiểu nào

Hự?

Phong Minh có chút kinh ngạc, bởi vì người trẻ tuổi ở trước mặt mình quá to gan.

Đúng vậy! Lúc bắt tay ban nãy hắn ta đã ngầm ra hiệu với Tô Minh.

Vậy thì đã sao? Nếu như thằng ranh trong giới thế tục này là người thông minh thì chắc sẽ không dám ngông nghênh và sẽ cút đi ngay lập tức, ít nhất còn có thể sống được mấy ngày. Dù sao thì chân khí vào cơ thể cũng mất một thời gian mới lấy mạng của hắn nên vẫn tốt hơn là giết chết tại chỗ?

Nhưng ai có thể ngờ… Hắn lại là kẻ không biết điều.

“Anh chắc chắn là nói năng với tôi như vậy sao?”, Phong Minh khẽ nheo mắt lại, ánh mắt đều là vẻ bỡn cợt và tàn nhẫn.

“Tô Minh! Sao vậy?”, cùng lúc đó, Tiêu Nhược Dư vội đứng bên cạnh Tô Minh rồi hỏi với giọng lo lắng và quan tâm, nhưng hơn hết là cô ta muốn khuyên Tô Minh đừng kích động…

“Trả lời tôi! Anh muốn chết kiểu nào?”, nhưng Tô Minh không hề để ý đến Tiêu Nhược Dư mà nhìn chằm chằm vào Phong Minh như nhìn một người chết.

“Nhược Dư…”, Phong Minh dường như người phải chịu uất ức nhìn về phía Tiêu Nhược Dư như muốn nói: “Cô nhìn xem! Vốn định tha cho thằng ranh này mà nó lại muốn tự tìm cái chết, vậy thì không thể trách tôi được nữa nhé”.

Nhưng sau đó ánh mắt lại nhìn thẳng vào Tô Minh, nói: “Tự tìm cái chết ư? Tao muốn chết đấy, tao muốn bị bóp nát tim, cắt đứt cổ, đập vỡ đầu đấy… Để tao nghĩ xem còn cách chết nào khác nữa không? Tao mong lắm rồi, Tô Minh! Mày muốn ban cái chết cho tao sao? Ha ha…

Phong Minh nghĩ đến cuối cùng không kìm nổi mà bật cười. Trong giới thế tục luôn có những kẻ ngốc không biết trời cao đất dày là gì?

“Dì Cầm!”, Tiêu Nhược Dư thấy sốt sắng nên chắn ở trước mặt Tô Minh rồi vội gọi dì Cầm, đồng thời đè nén giọng khuyên Tô Minh: “Tô Minh! Đừng xốc nổi nữa! Hắn cố ý ép anh ra tay đấy, đừng có mắc lừa”.

Dì Cầm trầm ngâm không lên tiếng nhưng khí tức đã khóa chặt Phong Minh.

Từ lúc Tô Minh chữa khỏi bệnh cho Tiêu Nhược Dư thì bà ta đã quyết định đứng về phía anh.

“Dì Cầm chắc chắn muốn làm như vậy sao?”, sắc mặt Phong Minh lạnh lùng nhìn về phía dì Cầm, nói: “Dì muốn giúp người ngoài đối phó với người mình sao? Hay dì đã chuẩn bị sẵn đối mặt với màn báo thù của ông nội và nhà họ Phong của tôi?”, Phong Minh nói mà không kiêng kị gì.

“Phong Minh! Hôm nay thôi đi!”, dì Cầm lên tiếng.

“Thôi đi?”, Phong Minh phẫn nộ, sao lại thôi đi? Thằng ranh ở giới thế tục đang hỗn láo trước mặt mình, làm sao có thể cho qua dễ dàng vậy được? Huống hồ, khó khăn lắm mới nắm bắt được cơ hội mà không di chết thằng ranh này thì đúng là khó chịu quá!

“Tôi bảo là thôi đi!”, lúc này dì Cầm nói lớn hơn: “Phong Minh! Đừng ép tôi ra tay, cũng đừng lấy đại trưởng lão ra uy hiếp tôi! Vô ích thôi”.

“…”, trong lòng Phong Minh thấy run rẩy và cảm thấy kinh ngạc. Hắn ta kinh ngạc bởi thái độ kiên định của dì Cầm.

Chết tiệt!

Lẽ nào hôm nay lại phải tha cho thằng Tô Minh này? Đúng là không cam tâm.

Ánh mắt Phong Minh lóe lên như đang do dự.

Thấy thần sắc Phong Minh thay đổi, dì Cầm cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Bà ta nhìn về phía Tô Minh, nói: “Tô Minh! Mọi chuyện đến đây thôi”.

Giọng nói của bà ta vẫn với vẻ kiên định. Bà ta thật sự muốn tốt cho Tô Minh.

“Dì nói thế nào là thế vậy sao? Dì là ai mà quản việc của người khác chứ?”, nhưng ai ngờ Tô Minh chỉ đáp lại dì Cầm bằng giọng chán ghét và chau mày cau có.

Anh biết dì Cầm muốn tốt cho anh nhưng bà ta đúng là không biết gì.

“Cậu…”, dì Cầm ngây người ra mà không biết nên nói gì.

Đúng là không biết nhận lòng tốt của người khác?

Sắc mặt của bà ta trở nên khó coi, suýt nữa buột miệng mắng một câu.

Tiêu Nhược Dư cũng kinh ngạc, vừa định nói gì thì Tô Minh lại ngắt lời: “Tiêu Nhược Dư! Giữa tôi và cô chỉ là trao đổi thôi, cô không có quyền quản việc của tôi. Cô tránh ra!”

Tiêu Nhược Dư vừa tủi thân vừa uất ức vừa khó chịu… Rõ ràng là cô ta lo lắng cho Tô Minh.

Cô ta cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt, nước mắt sắp trào ra.

“Cô chủ tránh ra đi! Xem ra cậu chủ Tô của chúng ta tự tin vô cùng, vậy để cậu ta thử xem sao!”, dì Cầm quát một tiếng. Bà ta đúng là tức chết, bởi vì tính cách bà ta vốn không thích lo chuyện bao đồng, hôm nay coi như phá lệ muốn cứu Tô Minh.

Kết quả là người ta không thèm nhận. Ha ha…

“Nhưng…”, Tiêu Nhược Dư nói với giọng không muốn.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại đành phải tránh đường. Bởi vì dáng vẻ hiện giờ của Tô Minh như kiểu, nếu mình còn ngăn cản thì Tô Minh sẽ ra tay ngay với mình.

Vì vậy, Tiêu Nhược Dư bất đắc dĩ quay lại bên cạnh dì Cầm.

“Dì Cầm! Không thể cứ trơ mắt nhìn Tô Minh chết chứ?”, Tiêu Nhược Dư nói như sắp khóc: “Anh ta là ân nhân của tôi”.

“Chết cũng đáng đời! Tự kiêu tự đại thì không có thuốc chữa. Cứ tưởng rằng đánh bại được mấy cường giả ở giới thế tục thì đã là vô địch thiên hạ rồi? Tự kiêu thì sẽ phải trả giá”.

Dì Cầm lại lạnh lùng nói: “Để hắn nếm chút mùi đau khổ cũng được. Tính cách này của hắn cần phải chịu khổ chút. Còn cô chủ cứ yên tâm, trong lúc nguy hiểm tôi sẽ bảo đảm tính mạng cho hắn”.

Lúc này Tiêu Nhược Dư mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ha ha…”, đồng thời lúc này Phong Minh cười lớn, đúng là muốn cười vỡ bụng.

Hắn ta từng gặp những kẻ không có não nhưng chưa gặp ai như này. Dì Cầm và Tiêu Nhược Dư đã muốn giúp rồi nhưng thằng ranh này cứ muốn tìm cái chết.

Tô Minh lặng lẽ nhìn Phong Minh cười lớn, đến khi tiếng cười không còn nữa thì đột nhiên…

Tô Minh ra tay!

“Phụp…”, quyền cước tung ra nắm chặt về phía đối phương.

Quyền cước như móng vuốt nhưng không thể nhìn ra là một hai ba bốn mà là tốc độ của Tô Minh.

Vô cùng đáng sợ!

Không chỉ nhanh mà còn như sự di chuyển núi sông và không gian trấn áp tất cả.

Khí thế vô cùng khủng khiếp, giống như ngọn núi lớn từ trên không trung rơi xuống muốn đè bẹp mọi thứ.

Phong Minh đứng đó mà cảm giác khó thở.

“Cái gì…?”, dì Cầm thấy run rẩy, suýt nữa sợ đến nỗi ngất đi. Đây là khí tức của cảnh giới thiên vị?

Mới có mấy ngày mà Tô Minh đã lên được cảnh giới thiên vị rồi sao?

Đùa à?

Phong Minh chỉ cảm thấy bóng hình trước mặt đã lao tới trước người mình, quá vội, quá gấp khiến hắn ta muốn tránh cũng không kịp. Hơn nữa, hắn ta còn cảm thấy mùi chết chóc trong sự lạnh lùng đó.

Trong đầu hắn ta như vang lên tiếng nổ lớn. Hắn ta lập tức phản ứng lại. Mình nhìn nhầm rồi, thằng nhóc ở giới thế tục trước mặt mình là một cường giả, là yêu nghiệt ngoài sức tưởng tượng…

Trong lúc nguy hiểm cực độ, Phong Minh theo bản năng giơ tay lên nắm chặt lấy thanh đao phía sau lưng mình rồi chém ra.

“Bụp…”, cảm giác như tiếng gầm của ma quỷ đang được hiện thực hóa, mùi máu tanh xông lên mũi.

Khi thanh đao chém ra thì cả phòng dường như sắp bị nghiền nát.

Thanh đao màu đen, dài chưa đến 100cm, rộng tầm 15cm nhưng rất dày, phải chừng 2cm.

Phong Minh dựa vào kinh nghiệm chiến đấu của mình nên vung cánh tay, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, chân khí gào thét, điều khiển thanh đao nặng chém về trước.

“Kể cả mày cùng cảnh giới với tao thì đã sao? Kinh nghiệm chiến đấu của Phong Minh tao đâu phải là thứ mày có thể tưởng tượng được? Giao đấu với ông mày thì chỉ có tay không quyền rỗng thôi! Chết đi!”, Phong Minh nghĩ thầm, trong đôi mắt âm trầm lóe lên sát ý khủng khiếp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom