-
Chương 141-145
Chương 141: Thấy sang bắt quàng làm họ
Không cho Tiêu Nguyệt cơ hội nói lại, cũng không cho Trần Chỉ Tình cơ hội phản ứng, Tiết Lâm liền kéo Tiêu Nguyệt xồng xộc vào trong phòng của biệt thự.
Trần Chỉ Tình tức đến nỗi tím mặt lại, hận nỗi không thể mắng người, hận nỗi không thể gọi vệ sĩ đến đuổi Tiết Lâm và Tiêu Nguyệt ra.
Nhưng lúc này cô không thể làm như vậy.
Nếu không, Phùng Nam Phong tức lên thì sẽ làm hại đến ông nội cô.
Lúc đi vào phòng, Tiết Lâm nhìn thấy mặt ông Trần sưng vù lên, ánh mắt còn run rẩy thì trong lòng thấy chấn động.
Ai dám tát vào mồm ông Trần vậy, trời đất ơi!
Phải biết rằng, nhà họ Trần có địa vị rất cao ở thành phố Dương Giang, đặc biệt là sau khi Tô Minh quay về, Trần Chỉ Tình lại trở thành người phụ nữ của Tô Minh thì ai mà dám đánh ông cụ Trần chứ?
Trừ khi…
Tiết Lâm lén nhìn đám người Phùng Nam Phong, Hà Hồng Lăng và Tứ trưởng lão của Huyết Thần Tông thì bà ta đã đoán ra, chắc chắn là ba người này ra tay.
“Xem ra đám người này có thân phận không đơn giản, thậm chí còn trên cả Tô Minh. Nếu không thì sao họ lại dám ra tay với ông Trần?”, Tiết Lâm thầm nghĩ.
Tiếp đó, Phùng Nam Phong bước lại bắt chuyện với Tiêu Nguyệt nhưng Tiêu Nguyệt không thèm tiếp.
Cô khác với mẹ mình. Mẹ cô muốn cô gả cho một người tốt, con rể càng giỏi càng tốt, không nhất thiết cứ phải là Tô Minh.
Nhưng Tiêu Nguyệt lại khác, cô luôn một lòng một dạ nhớ tới Tô Minh, ba năm không hề thay đổi, càng lúc càng kiên định, vậy thì làm sao lúc này lại tiếp chuyện Phùng Nam Phong được?
Cô không muốn tiếp nhưng Tiết Lâm lại muốn! Bà ta là người như nào chứ? Chỉ mấy câu mà đã phun hết thông tin ra rồi, càng lúc càng kích động.
Bà ta vốn không có dã tâm quá lớn, làm sao con gái bà ta có thể được gả cho người ở Huyền Linh Sơn chứ? Sao có thể? Và bà ta cũng chưa từng nghĩ theo hướng đó. Nhưng hiện giờ…
“Bác gái! Cái tên Tô Minh mà bác nói đến chẳng là cái thá gì sất? Bất luận là cháu hay sư muội của cháu thì chỉ cần một chiêu là giết nó ngay lập tức”, Phùng Nam Phong cười ha ha nói.
Chỉ mấy câu nói của Tiết Lâm là hắn ta có thể đoán ra, Tiêu Nguyệt cũng thích người đàn ông của Trần Chỉ Tình.
Suýt nữa Phùng Nam Phong ghen đến phát điên.
Một tên rác rưởi có thể bị mình đánh chết bằng một ngón tay mà lại tốt số trong giới thế tục vậy sao? Không chỉ có được trái tim của Trần Chỉ Tình mà có cả người đẹp Tiêu Nguyệt vừa đến này nữa? Trên đời còn lẽ công bằng không?
Hắn ta thầm nghĩ, đến thằng ranh như Tô Minh còn sướng như vậy thì sao mình lại không được?
Nếu như mình ở lại giới thế tục thì chắc chắn sẽ biến tất cả người đẹp trong giới thế tục thành ‘hậu cung’ của mình?
“Nhìn thấy vết roi trên đất không? Sư muội của cháu đánh đại vài roi đấy”, Phùng Nam Phong chỉ vào mặt đất, cười nói: “Sư muội và cháu ở cùng một cảnh giới, đều là cảnh giới tông sư. Kia là Tứ trưởng lão của Huyết Thần Tông, ở cảnh giới thiên vị. Tu giả võ đạo chia làm tụ khí, tông sư, thiên vị và tôn giả. Cái thằng Tô Minh mà bác gái nói ban nãy ý, nếu không có gì bất ngờ thì cùng lắm nó đang ở cảnh giới bán bộ tông sư thôi. Chỉ cần một ánh mắt của Tứ trưởng lão là đã có thể khiến nó sợ mất hồn rồi”.
Nghe thấy vậy, Tiết Lâm cảm thấy khó thở. Nếu như nhà họ Tiêu có thể bám được vào Huyết Thần Tông thì chẳng phải sẽ còn lợi hại hơn nhà họ Trần nhiều sao? Vậy thì bà ta còn bám lấy Tô Minh làm gì?
“Cậu Phùng! Tiêu Nguyệt nhà chúng tôi có thiên phú không?”, Tiết Lâm chớp mắt nói. Bà ta biết Trần Chỉ Tình có thiên phú đặc biệt nên được Huyết Thần Tông để ý đến, vậy con gái mình thì sao?
“Không có!”, chưa đợi Phùng Nam Phong lên tiếng thì Tứ trưởng lão ngồi ở ghế sofa phía xa, uống trà nói.
“Không có thiên phú thì không thể bước vào Huyết Thần Tông của các người sao?”, Tiết Lâm vẫn không từ bỏ, nói.
“Cháu có thể đảm bảo với bác gái là, có thể để cô Tiêu Nguyệt vào Huyết Thần Tông, chí ít có thể làm đệ tử ngoại môn. Đến lúc đó cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, sớm muộn gì cô ấy cũng trở thành cường giả”, Phùng Nam Phong vội nói. Chỉ cần Tiêu Nguyệt vào Huyết Thần Tông thì sẽ ngoan ngoãn trở thành đồ của mình rồi?
Hà Hồng Lăng bĩu môi nhưng vẫn không lên tiếng ngăn cản. Cũng chả sao cả! Ở Huyền Linh Sơn, chỉ xinh đẹp mà thực lực không đủ thì cũng vô dụng. Cùng lắm là trở thành vợ lẽ thôi, vợ cả của Phùng Nam Phong chắc chắn phải thuộc về mình.
“Thật sao?”, sắc mặt Tiết Lâm đỏ ửng, hận nỗi không thể quyết định thay con gái.
Trần Chỉ Tình ở cách đó không xa cười mỉa dáng vẻ vô liêm sỉ và nịnh nọt của Tiết Lâm, đúng là ghê tởm.
“Đủ rồi!”, Tiêu Nguyệt đột nhiên lên tiếng quát lớn. Sau đó cô khoát tay mẹ mình ra, nói: “Mẹ! Nếu mẹ còn như vậy thì đừng trách con trở mặt. Mẹ quá…”.
Cô ta rất muốn nói tục.
Mẹ mình đúng là vô liêm sỉ.
Vô liêm sỉ đến nỗi khó nói.
Cô có thể hiểu được tâm tư của một người mẹ lúc nào cũng muốn con gái mình được gả cho người tốt. Nhưng mẹ cô lại coi con gái như món hàng, nhà nào ra giá cao là sẽ bán cho nhà đó sao?
Cô cảm thấy mẹ mình lật mặt còn nhanh hơn lật sách, thay đổi nhanh như chớp, chẳng trách mà Tô Minh coi thường, chế giễu cả nhà họ Tiêu.
“Nguyệt Nhi! Con nói năng kiểu gì vậy?”, Tiết Lâm có chút ngượng ngùng, trừng mắt nhìn con gái rồi vội nói với Phùng Nam Phong: “Cậu Phùng! Nguyệt Nhi nhà tôi được chiều quen rồi nên…”.
“Tiêu Nguyệt còn được, chỉ tiếc là có người mẹ ham hư vinh quá”, Trần Chỉ Tình nhìn thấy vậy thì thầm nghĩ.
Nếu như Tiêu Nguyệt cũng giống với mẹ mình thì Trần Chỉ Tình thật sự nghi ngờ mắt nhìn của Tô Minh. Vì dù sao Tiêu Nguyệt cũng từng là người phụ nữ của anh.
Cũng may, mắt nhìn của người đàn ông của mình không kém thế.
“Mẹ à! Chúng ta đi thôi! Mẹ còn thấy chưa đủ mất mặt sao?”, Tiêu Nguyệt kéo mẹ mình đi và nói.
Nhưng Tiết Lâm không muốn đi, vội nói: “Con vội cái gì? Con muốn đi thì đi đi!”
Tiết Lâm kiên định là sẽ không đi đâu hết. Bởi vì bà ta biết được một thông tin từ phía Phùng Nam Phong là Tô Minh đang từ Đế Thành quay về.
Nếu giờ bà ta đi thì chẳng phải sẽ không được chứng kiến chuyện gì sao?
“Mẹ…”, Tiêu Nguyệt suýt nữa tức đến phát khóc. Tất nhiên cô muốn đi nhưng lại không dám. Bởi vì nếu mình không có ở đây, với tính cách của mẹ mình khéo còn bán mình ngay tại chỗ ý chứ?
Cô cảm thấy đau lòng vô cùng! Không biết kiếp trước cô đã tạo nghiệp gì mà kiếp này có người mẹ như này chứ?
Cô cất bước đi đến bên cạnh Trần Chỉ Tình.
“Chị Chỉ Tình, xin lỗi chị. Mẹ tôi…”, Tiêu Nguyệt nhỏ giọng nói, cúi đầu có chút áy náy, có chút ngượng ngùng, có cả sự đau lòng không biết nên làm thế nào cho đúng.
“Không sao”, Trần Chỉ Tình chỉ nói hai chữ.
Sau đó Tiêu Nguyệt đột nhiên hỏi: “Những gì Phùng Nam Phong nói có phải là thật không? Nếu là thật thì chẳng phải Tô Minh sẽ gặp nguy hiểm? Anh ấy thật sự quay về sao?”, Tiêu Nguyệt hỏi với giọng lo lắng.
Nhưng Trần Chỉ Tình không nói gì, bởi hiện giờ cô cũng đang lo lắng.
Tiêu Nguyệt thấy Trần Chỉ Tình không nói gì thì dường như chắc chắn được gì đó. Nhất thời sắc mặt của cô có chút tái nhợt, cũng không nói gì.
“Quả nhiên cậu Phùng nói đúng, Tô Minh ở trước mặt cậu Phùng và Huyết Thần Tông của Huyền Linh Sơn chả là cái gì sất”, mặc dù Tiêu Nguyệt và Trần Chỉ Tình đã cố nhỏ giọng nói chuyện với nhau nhưng Tiết Lâm như người thành tinh cũng nghe thấy mấy câu. Cộng với sắc mặt của Trần Chỉ Tình và Tiêu Nguyệt nên bà ta cũng đoán ra được phần nào.
Bà ta đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn. May là hôm nay mình đến đây, nếu không thì còn tưởng Tô Minh lợi hại lắm! Ha ha…
Đúng lúc này…
“Kít, kít…”, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng phanh xe gấp.
Tô Minh đã về!
Tô Minh quay về với tốc độ nhanh nhất có thể.
Chương 142: Gậy ông đập lưng ông
“Hì hì… Cuối cùng cũng đến rồi sao? Roi của bà đây đợi lâu lắm rồi”, Hà Hồng Lăng tức giận, ánh mắt sáng lên, nắm chặt cây roi trong tay mình.
Phùng Nam Phong cũng nheo mắt lại, trong ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng.
Hắn ta thề sẽ phải di chết Tô Minh ở trước mặt hai người đẹp tuyệt sắc là Trần Chỉ Tình và Tiêu Nguyệt, để cho hai người này biết thế nào là cường giả?
Tứ trưởng lão hếch mắt lên, đợi bao nhiêu lâu, cuối cùng cũng đến rồi? Đến sớm một chút thì có phải đưa Trần Chỉ Tình đi được sớm không?
“Haiz!”, ông Trần khẽ thở dài.
Tô Minh xuống xe rồi nhanh chóng đi vào bên trong biệt thự.
Rất nhanh anh đã đi đến bên ngoài phòng lớn của biệt thự. Khi nhìn thấy Trần Chỉ Tình không sao thì anh mới thở phào một cái. Khi nhìn thấy Tiêu Nguyệt thì trong lòng anh khẽ chấn động, sao Tiêu Nguyệt cũng đến đây? Đây là nhà họ Trần mà.
“Tô Minh! Anh mau đi đi!”, Tiêu Nguyệt xông ra, giọng nói như sắp khóc.
Cô lao đến trước mặt Tô Minh, vì cảm xúc dâng trào, tốc độ lại nhanh nên cô đâm sầm vào người Tô Minh, gần như là ôm chặt lấy anh.
“Tô Minh! Anh đừng vào! Anh sẽ chết đấy!”, Tiêu Nguyệt cũng không để ý mình đang ôm Tô Minh mà vừa nói vừa khóc.
“Tô Minh! Mau đi đi!”, Trần Chỉ Tình không lao ra nhưng lớn tiếng hét lên.
“Tiêu Nguyệt! Con làm cái gì vậy? Mau cút lại đây! Con gái con đứa, ôm với chả ấp, còn ra cái thể thống gì nữa?”, Tiết Lâm ở bên trong biệt thự quát lớn.
Ban đầu bà ta luôn khao khát con gái mình có thể tái hợp được với Tô Minh nhưng bây giờ…
Vì vậy, khi nhìn thấy con gái ôm chặt Tô Minh, đặc biệt là ôm trước mặt Phùng Nam Phong thì bà ta lập tức nổi nóng.
“Tô Minh! Cậu mau buông Tiêu Nguyệt ra! Nếu không tôi sẽ tố cáo cậu tội sàm sỡ người khác đấy”, Tiết Lâm sầm mặt lại quát lớn. Bây giờ bà ta nhìn kiểu gì cũng thấy Tô Minh không vừa mắt.
“Đi ư? Ha ha… Bây giờ muốn đi thì đi được chắc?”, Phùng Nam Phong cười ha hả, nhấc chân đi ra khỏi phòng lớn của biệt thự. Hắn ta đứng trước cửa nhìn Tô Minh với ánh mắt bỡn cợt, giọng nói đầy vẻ tàn nhẫn.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Tô Minh và Tiêu Nguyệt gần như đang ôm chặt lấy nhau thì hắn ta hận nỗi không thể băm Tô Minh thành trăm mảnh. Người phụ nữ mà hắn ta để ý đến mà Tô Minh cũng dám động vào sao?
Hắn ta không hề cảm nhận được khí tức của tu giả võ đạo trên người Tô Minh. Tưởng ghê gớm lắm, ai ngờ còn không phải là tu giả võ đạo?
Đúng là một kẻ lừa đảo trắng trợn?
“Bụp…”, Hà Hồng Lăng còn ra tay trực tiếp hơn Phùng Nam Phong. Cô ta không nói nhiều mà vung roi trong tay lên, hóa thành hàn quang màu máu, tạo ra đường vòng cung trên không trung rồi quất về phía Tô Minh.
Tiếng roi quất rất mạnh, nghe như tiếng sấm.
Âm thanh như phá tan không trung, cây roi quất về phía Tô Minh mà không chút nương tay.
“Roi này có quất nát được thằng ranh này không?”, khóe môi Phùng Nam Phong giật giật. Sư muội vẫn bạo lực như vậy nhưng hắn ta thấy thích.
Ông Trần và Tiết Lâm sợ đến nỗi nín thở. Hai người đều là người bình thường, mặc dù Hà Hồng Lăng không quất roi về phía họ nhưng khí tức đó, âm thanh, hàn quang đó vẫn dọa họ chết khiếp.
Tiêu Nguyệt gần như quỳ sụp xuống. Bởi vì cô đứng quá gần Tô Minh nên lúc Hà Hồng Lăng quất roi khóa chặt Tô Minh thì cũng như khóa chặt cô.
Tiêu Nguyệt là người bình thường, đứng trước một tu giả võ đạo ở cảnh giới tông sư sơ kỳ dùng toàn lực để quất roi nên đủ thấy cô tuyệt vọng đến mức nào.
Cũng may một tay của Tô Minh ôm chặt lấy cô.
Trong chớp mắt, cây roi dường như sắp quất lên người Tô Minh, vẻ dữ tợn trên mặt Hà Hồng Lăng càng thể hiện rõ hơn.
Nhưng đột nhiên, Tô Minh giơ tay lên.
Tốc độ của anh nhanh như chớp, nhanh đến mức Hà Hồng Lăng và Phùng Nam Phong đều không nhìn rõ.
Tô Minh đã nắm chặt cây roi.
“Cô thích dùng roi lắm hả?”, Tô Minh quét nhìn Hà Hồng Lăng một cái rồi thản nhiên nói, sau đó thì dùng lực.
Thoắt cái, Hà Hồng Lăng không khống chế được mình. Cô ta cảm nhận được một lực mạnh truyền đến, dường như nằm ngoài sức tưởng tượng của cô ta….
Thân người cô ta nghiêng ngả rồi ngã sấp xuống.
Lúc ngã xuống, cô ta theo bản năng mà buông tay ra. Cây roi nhanh chóng rơi vào tay Tô Minh.
“Anh…”, Hà Hồng Lăng mặt biến sắc, sắc mặt tái nhợt. Cô ta vừa định nói gì thì nghe thấy tiếng ‘bụp’.
Đó là âm thanh của roi quất. Trong mắt cô ta phản chiếu chiếc roi của mình nhưng roi đó đang đánh đến phía cô ta.
Và người quất roi chính là Tô Minh!
Toàn thân Hà Hồng Lăng run lẩy bẩy, có là kẻ ngốc thì cô ta vẫn biết mình đã nhìn nhầm. Bởi thực lực của đối phương quá mạnh, còn mình thì không phải là đối thủ.
Trong chớp mắt, Hà Hồng Lăng định xoay người bỏ chạy nhưng suy nghĩ vừa lóe lên thì…
“Bụp…”, tiếng roi quất giòn tan vang lên.
Và chiếc roi quất lên người cô ta.
Hóa ra, chiếc roi này uy lực kinh người, khủng khiếp ngoài sức tưởng tượng.
Chiếc roi nhanh đến nỗi Hà Hồng Lăng không có thời gian và cơ hội né tránh.
Chiếc roi quất đến vai, đến cổ và đến mặt. Thịt trên vai bị roi quất rách, máu tươi chảy ra, vai cũng bị roi quất nhìn rõ xương thịt.
Cổ cô ta còn thê thảm hơn, thậm chí còn nhìn thấy cả xương cổ, còn mặt thì bị đánh be bét.
Bị thê thảm như này cũng tại Hà Hồng Lăng. Vì để tăng thêm uy lực của roi nên cô ta đã thêm rất nhiều dao hình lá liễu sắc nhọn lên thân roi. Đúng là gậy ông đập lưng ông.
“A…”, Hà Hồng Lăng đau đớn kêu lên thảm thiết. Cảm giác đau đớn thấu xương thịt khiến cô ta gào thét.
Sau đó Hà Hồng Lăng bị đánh bay ra ngoài.
Tất cả mọi người đều ngây người ra. Bởi vì cả quá trình diễn ra quá nhanh, tổng cộng chưa đầy mấy giây, ngay cả Phùng Nam Phong định ngăn cản cũng không có cơ hội.
Phùng Nam Phong ngây người tại chỗ, hắn ta nhìn Tô Minh mà vẫn chưa phản ứng lại.
Tiêu Nguyệt được Tô Minh đỡ lấy mà cũng đờ người ra, cả Trần Chỉ Tình cũng vậy.
Sắc mặt đáng chú ý nhất lúc này là Tiết Lâm.
Bà ta bầm tím mặt mày, đó là vẻ mặt của sự hối hận và sợ hãi.
Nhiều hơn cả là không dám tin. Bà ta đứng đó mà còn không đứng vững. Chẳng phải Phùng Nam Phong nói Tô Minh không là cái thá gì, rồi dễ dàng bị trấn áp, di chết sao? Sao lúc này lại…
“Bụp…”, đúng lúc này Tô Minh quất roi thứ hai, vẫn quất lên người Hà Hồng Lăng.
Có câu “Cô kính tôi một thước, tôi nhường cô một trượng”, trường hợp này lại ngược lại.
Cô ta định ép Trần Chỉ Tình đi theo, điều này vốn đã đáng chết rồi, chứ đừng nói đến việc dám dùng roi quất vào họ thì càng đáng chết hơn!
Chiếc roi khủng khiếp kia đã nhuốm màu máu, hóa thành đường vòng cung. Tiếng roi quất ghê tai đánh về phía Hà Hồng Lăng.
“Dừng tay!”, cuối cùng Phùng Nam Phong cũng phản ứng lại. Trên khuôn mặt anh tuấn của hắn ta xuất hiện sát ý, dường như không chút do dự mà rút kiếm dài ra, kiếm quang sáng bóng lao về phía Tô Minh.
Kiếm quyết cũng không ngừng gào thét, chân khí màu máu cũng dâng trào.
Mũi kiếm chỉ thẳng về phía Tô Minh rồi hắn ta triển khai thành thục “Thu Phong Lạc Diệp Kiếm”. Kiếm vung ra không chút nương tay, tràn đầy sát khí đâm thẳng về trước.
Chương 143: Ảo tưởng sức mạnh
Thông thường mà nói, trong lúc quất roi mà có một người khác xông tới thì đáng lẽ ra người quất roi phải bỏ roi ra để né đòn tấn công của người kia mới phải.
Nhưng Tô Minh không hề coi Phùng Nam Phong ra gì.
Chiếc roi quất về phía Hà Hồng Lăng thì vẫn với tốc độ nhanh như chớp mà không bị ảnh hưởng gì.
“Bụp!”, tiếng roi quất lớn hơn.
Phùng Nam Phong nhìn thấy vậy thì phẫn nộ đến mức khóe mắt cũng giật liên hồi.
Tốc độ vung kiếm dài trong tay càng nhanh hơn, toàn thân bổ nhào về phía Tô Minh.
“Chết đi!”, hắn ta hét lớn, sắc mặt dữ tợn nhưng kèm theo vẻ phấn khích. Hắn ta ra tay vô cùng tàn độc, kiếm đã vung lên chém về phía cổ của Tô Minh.
Trong chớp mắt, Tô Minh vẫn với vẻ ung dung tự tại.
Anh khẽ nghiêng người rồi dễ dàng tránh được kiếm của Phùng Nam Phong.
Không chỉ vậy, Tô Minh còn chắn trước mặt Tiêu Nguyệt bảo vệ cho cô.
“…”, Phùng Nam Phong toát lên sát khí, vẻ phẫn nộ nhất thời bị dập tắt.
Bởi lúc này hắn ta hoàn toàn kinh hãi và chấn động.
Hắn ta trợn trừng mắt lên. Sao đối phương có thể làm được? Sao có thể?
Đừng thấy bước chân né tránh nhẹ nhàng của Tô Minh, thật ra cú né tránh kiếm của Phùng Nam Phong là điều vô cùng khó.
Nắm bắt thời cơ chuẩn xác, bước chân di chuyển nhanh. Ngoài ra, phán đoán của mắt cũng khiến người khác kinh ngạc. Chỉ cần xảy ra một chút sai sót là đã khó tránh được rồi.
Dù sao thì người ở cảnh giới tông sư sơ kỳ và trung kỳ đều không làm được. Còn Tô Minh lại dễ dàng làm được, hơn nữa còn làm được trong lúc quất roi.
Đồng thời lúc này…
“Bốp!”, roi thứ hai lại hung hăng quất lên người Hà Hồng Lăng.
Hà Hồng Lăng bị roi quất nát thịt gãy xương, trên mặt cũng bị quất be bét.
Cô ta đau như sắp ngất đi, máu me chảy đầy đất, kêu thảm mà không kêu nổi.
Dường như cô ta chỉ còn lại chút hơi thở cuối cùng.
Lúc roi thứ hai quất xuống thì Tô Minh quay đầu lại nhìn về phía Phùng Nam Phong.
Hắn ta bị Tô Minh nhìn mà cảm thấy mình như rơi vào hầm băng, ngay cả tim cũng như sắp bay ra ngoài.
Nỗi sợ hãi tột độ dấy lên trong lòng hắn ta. Hắn ta theo bản năng định lùi về sau.
“Bốp…”, Tô Minh lại tung quyền ra.
Rõ ràng là quyền không mạnh, thậm chí còn không có quang ảnh của chân khí, quyền phong cũng không có nhưng lại khiến Phùng Nam Phong không thể kháng cự.
Rõ ràng có thể nhìn thấy chưởng ấn nhưng chưởng ấn nhanh quá. Nhanh đến mức Phùng Nam Phong muốn ngăn lại và né tránh cũng không được.
“Bụp…”, quyền này đánh lên vai phải của Phùng Nam Phong.
Hắn ta bay ra ngoài, trong lúc đó vai phải của hắn ta nát bét, xương gãy hòa trộn với máu thịt…
Toàn thân hắn ta đều là máu, gần như chỉ còn lại một hơi thở, như sắp ngất đến nơi.
Lúc Phùng Nam Phong rơi xuống đất thì trông như con chó chết, toàn thân đều là máu tươi.
Trong ngoài phòng của biệt thự đều vô cùng yên tĩnh.
Kể cả Tiết Lâm dựa vào bàn thì cũng không đứng vững. Bà ta mềm nhũn ngã xuống đất, bị sợ đến nỗi toàn thân run rẩy.
Sao lại có thể như vậy?
Ông Trần cũng ngây người ra như hóa đá.
Trần Chỉ Tình và Tiêu Nguyệt cũng thế.
Lúc này Tứ trưởng lão đứng dậy nhìn chằm chằm vào Tô Minh. Ánh mắt già nua sáng lên, nhìn gắt gao không chớp mắt.
Phùng Nam Phong là đại sư huynh của Huyết Thần Tông, còn Hà Hồng Lăng là con gái tông chủ của Huyết Thần Tông. Hai người này đều với thân phận cao quý.
Nếu có thể cứu thì chắc chắn bà ta sẽ cứu cả hai người. Nhưng mọi việc xảy ra quá đột ngột nên không kịp cứu.
Roi thứ nhất của Tô Minh đánh lên Hà Hồng Lăng chưa mất một giây, chắc chắn là không kịp cứu.
Còn lúc quất roi thứ hai, Tứ trưởng lão đã phản ứng lại và định ra tay nhưng Phùng Nam Phong đã ra tay trước. Vì vậy bà ta mới chần chừ để nhường cơ hội cho Phùng Nam Phong.
Nhưng cuối cùng thì Hà Hồng Lăng bị nhận hai roi, còn Phùng Nam Phong bị trọng thương ngất đi.
Trên khuôn mặt già nua của bà ta là vẻ âm trầm, thất thần.
May mắn là bất luận Phùng Nam Phong hay Hà Hồng Lăng đều chưa chết.
Chỉ cần chưa chết là được.
Bà ta đâu biết rằng, đây là Tô Minh cố ý giữ lại mạng của hai người kia vì anh vẫn chưa làm rõ lý lịch của họ. Nếu giết đi thì sẽ mất thông tin, vì vậy anh mới giữ lại. Nhưng điều này không có nghĩa là sau này anh sẽ không giết.
“Chàng trai! Thực lực của cậu đúng là nằm ngoài dự liệu của tôi”, Tứ trưởng lão nói: “Chắc cậu còn trẻ tuổi? 20 tuổi chăng? Tuổi này mà có thực lực như này thì được coi là yêu nghiệt ở Huyền Linh Sơn rồi”.
Tô Minh quét nhìn bà ta một cái.
Từng này tuổi đầu mà mới ở cảnh giới thiên vị sơ kỳ? Đúng là rác rưởi, không biết còn kém Dương trưởng lão ở Cửu Hư Tông bao nhiêu lần nữa.
Nếu so với Phong Minh thì bà lão này cũng không phải là đối thủ. Mặc dù hai người đều ở cảnh giới thiên vị sơ kỳ nhưng khí tức của Phong Minh ổn định hơn bà lão này nhiều.
Bà lão này từng dùng đan dược, vì vậy cả đời sẽ mãi như này và không thể đột phá được.
Thấy Tô Minh không lên tiếng, bà lão tưởng Tô Minh bị hù dọa nên trong giọng nói đầy sát ý, có lực: “Cậu đánh trọng thương hai đệ tử của Huyết Thần Tông chúng tôi nên tôi ban cho cậu cái chết là xứng đáng”.
Tô Minh vẫn không lên tiếng, lặng lẽ xem bà ta biểu diễn.
Còn Tiết Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm. Bà ta thấy Tô Minh không lên tiếng thì thầm nghĩ, chắc Tô Minh sợ rồi. Quả nhiên Tô Minh kém xa bà ta, vẫn may, vẫn may…
Bà ta đã đắc tội với Tô Minh. Nếu như ba người của Huyết Thần Tông đều không phải là đối thủ của Tô Minh thì bà ta sẽ hối hận chết mất?
“Nhưng trời cao có đức hiếu sinh, thiên phú của cậu tốt, ở giới thế tục cũng tự học thành tài, đây là điều không dễ. Tôi có thể cho cậu một cơ hội, tha chết cho cậu. Chỉ cần cậu bái tôi làm thầy, tôi sẽ bỏ qua chuyện cậu đánh trọng thương Hà Hồng Lăng và Phùng Nam Phong. Đồng thời, tôi có thể bảo đảm con đường võ đạo của cậu sẽ được lên tầm mới”, bà lão lớn tiếng nói.
Đúng kiểu vừa đấm vừa xoa. Trước tiên nói kiểu hù dọa Tô Minh, sau đó lại nói kiểu muốn thu nhận đệ tử, biết tính toán quá đi.
Tiết Lâm thấy vậy thì có chút ảo não…
Không ngờ bà lão này lại muốn nhận Tô Minh làm đệ tử? Tô Minh đúng là một bước lên tiên rồi! Từ nay về sau sẽ được làm đệ tử của Huyết Thần Tông ở Huyền Linh Sơn sao?
Quả nhiên không nên đắc tội với Tô Minh.
Mình đúng là xốc nổi quá. Nhưng bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi.
“Bà muốn làm sư phụ của tôi?”, cuối cùng Tô Minh cũng lên tiếng.
“Đúng thế!”, bà lão gật đầu. Bà ta dường như nhìn thấy cảnh Tô Minh kích động và phấn khích đứng trước mặt mình.
Nhưng…
“Bà cũng xứng á?”, khóe miệng Tô Minh nhếch lên nụ cười khinh bỉ: “Bà già thối! Sao bà không nghĩ xem có thể tiếp được một chiêu của tôi không?”
Lời nói vừa dứt, trong ánh mắt của Tô Minh lóe lên hàn quang.
Khí thế hùng hồn…
Thân hình di chuyển…
Âm thanh ầm ầm…
Trông anh cứ như con thú dữ bổ nhào về phía bà lão.
Chương 144: Thấy rõ sự chênh lệch thực lực
“Cậu thanh niên, cậu…”.
Vốn dĩ, bà lão định nói một câu ‘cậu thanh niên, thế giới rất rộng lớn, cậu gần như không thể hiểu hết được sự ngang tàng của cảnh giới Thiên vị’, nhưng lời còn chưa kịp nói hết thì bà ta đã ngây ra như phỗng.
Bởi vì, cảm giác áp bức cuồn cuộn như sức mạnh của những con mãnh thú thủa hồng hoang đến từ phía Tô Minh đã làm cho bà ta muốn tắt thở.
Đôi mắt già nua của bà lão trợn trừng lên, như thể nhìn thấy thứ gì không tưởng nhất trên thế giới…
Làm sao có thể?
Bà lão cảm thấy mình đã gặp quỷ rồi!
Cả cuộc đời bà ta đều chưa từng ngạc nhiên đến kinh hãi như vậy.
Mà Tô Minh thì đã xuất hiện ngay trước mắt bà ta.
Tô Minh sử dụng kiếm.
Trong cả quá trình trên anh dùng Xích Ảnh Kiếm.
Vầng hào quang màu đỏ máu của Xích Ảnh Kiếm chói mắt như tia laser, chiếu sáng rõ cả khuôn mặt với làn da già nua nhăn nheo như vỏ cây của bà lão.
Mặc dù sử dụng kiếm, nhưng Tô Minh không dùng đến kiếm ý, cũng không dùng đến chiêu thứ nhất của “Thiên Vận Kiếm”.
Bởi vì bà lão trước mắt này quá yếu, không xứng để anh sử dụng đến chiêu này.
Kiếm của Tô Minh đơn giản vạch qua một đường, nhưng lưỡi kiếm sắc lạnh kia đã đạt đến mức độ đỉnh điểm của sự khủng khiếp, giống như muốn cắt đôi không gian phía trước mặt bà lão, phảng phất cả thế giới này chỉ còn sót lại mỗi thanh kiếm đang trên đà chém xuống này.
Lưỡi kiếm sắc bén âm thầm như lưỡi liềm của thần chết, xung quanh thân kiếm dập dềnh hơi thở tử vong, in hình ảnh đảo ngược trong đôi mắt đục ngầu của bà lão.
“Huyết Ảnh Kiếm!”, trong giờ phút sinh tử, bà lão điên cuồng hét lên, cơ mặt vặn vẹo.
Khát vọng sống mãnh liệt sôi trào.
Bà ta cũng là người sử dụng kiếm.
Chẳng qua là lúc bình thường thì bà ta rất ít sử dụng đến thanh kiếm của mình.
Kiếm của bà ta giấu ở bên trong ống tay áo, đó là một thanh kiếm màu đỏ máu, rất cổ xưa, rõ ràng đã rất lâu đời.
Kiếm không dài cũng không rộng, trên thân kiếm còn lưu những vệt máu loang lổ, lưỡi kiếm cực kỳ sắc bén, sắc và mảnh như dao cạo râu, mảnh đến mức giật mình, mảnh như cánh gián.
Mà kiếm pháp của bà lão cũng tương đối cao minh, trong tiếng reo của kiếm quyết, bàn tay cứng ngắc già nua của bà ta phồng lên dưới da, bề mặt da bắt đầu lồi lõm.
Vù vù vù…
Khí lực dồi dào cuồn cuộn chảy hết vào trong thanh kiếm.
Khiến sát khí trên thân kiếm tăng vọt, tiếng kiếm khí thét gào như tiếng ma quỷ gào thét, bóng kiếm mang đầy mùi máu tanh điên cuồng ngưng tụ lại hoá thành một luồng kiếm quang đánh về phía đối diện.
Bà lão đã dốc hết sức lực toàn thân.
Thực lực thể hiện ra cũng tương đối khủng khiếp.
Chiêu kiếm xuất ra, bầu không khí xung quanh đều như đứng yên lại, bên trong sảnh, đám người như Tiết Lâm, ông Trần dường như đều không thể thở nổi, cả sảnh bị nhuộm đỏ bởi sắc máu…
Đáng tiếc.
Bà ta lại gặp phải Tô Minh!!
Không nói đến thiên phú cực kỳ kinh hồn của Tô Minh trên con đường Kiếm đạo, chỉ đơn giản nói đến việc Xích Ảnh Kiếm bị rót luồng sức mạnh thuần tuý vượt qua 100 nghìn kg thôi đã đủ để đánh bại một chiêu Huyết Ảnh kiếm pháp của bà lão.
Mặc kệ kiếm pháp của bà ta tinh diệu đến mức nào, có chính xác hơn nữa, nhanh hơn nữa, ác liệt hơn nữa thì chỉ riêng sức mạnh thôi đã đủ để phá giải hết các chiêu kiếm rồi!
Trong ba nghìn quy luật, quy luật về lực là quy luật mạnh nhất, nó mạnh hơn rất nhiều so với quy luật thời gian, quy luật không gian, quy luật luân hồi v.v…
Mặc dù bây giờ sức mạnh của Tô Hiên còn chưa đạt đến mức quy luật, nhưng 100 nghìn kg cũng đã thể hiện thế lấn áp tuyệt đối rồi.
Như bà lão, ở cảnh giới Thiên vị sơ kỳ, sức mạnh thuần tuý còn chưa đạt đến 20 nghìn kg.
So sánh với Tô Minh thì không cùng một đẳng cấp.
“Phụt…”.
Hai lưỡi kiếm giao nhau trong không trung, tiếng ma sát đinh tai vang vọng.
“Không!!!”, giây phút khi hai lưỡi kiếm chạm nhau, bà lão gào lên thảm thiết đầy vẻ khó tin, bà ta đã bị doạ cho sợ đến mức đôi mắt đục mờ muốn nứt toác ra.
Bà ta dốc hết sức lực để thi triển Huyết Ảnh kiếm pháp Bán bộ Huyền cấp, nhưng cũng chỉ như nhi đồng gặp người thành niên mà thôi.
Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Bà ta tận mắt chứng kiến, đúng vào giây phút mà hai lưỡi kiếm chạm nhau, lưỡi kiếm của mình đã bị chém đứt đôi.
Chém một cách rất nhẹ nhàng, rất tuỳ ý.
Đâu chỉ là bị chém đứt, càng giống bị nghiền nát thành bột mịn hơn.
Mà lưỡi kiếm của Tô Minh vẫn đang theo đà chém xuống, hình ảnh đảo ngược của bóng kiếm in trong mắt càng lúc càng gần.
Bà lão thực sự đã bị doạ cho sợ khiếp vía, nhưng cho dù như vậy thì bà ta vẫn còn giữ lại được một chút lý trí cuối cùng, muốn bỏ chạy…
Bà lão điên cuồng vận khí vào đan điền, chân khí cuồn cuộn của cảnh giới Thiên vị sơ kỳ dồn cả vào hai chân.
Bàn chân dẫm lên mặt đất, cơ thể già nua chỉ còn lại cái bóng mờ.
Đáng tiếc.
Vẫn không kịp.
Kiếm của Tô Minh quá nhanh…
Nhanh đến khó tin.
“Phập!”
Mũi kiếm cắm vào vai của bà lão.
Mũi kiếm cắm rất sâu, gọt luôn cả bả vai.
Máu tươi tuôn ra ào ạt, một màu đỏ nhức mắt.
Bà lão chỉ còn lại chút hơi tàn nằm vật trên đất.
Bà lão đau đớn đến mức không còn có thể kêu được thành tiếng, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn đầy tuyệt vọng và khủng hoảng đến cực điểm.
“Cho nên, bà chẳng đỡ nổi một chiêu của tôi mà còn muốn làm sư phụ tôi, bà có xứng không?”, trong sự yên lặng đầy chết chóc, Tô Minh cầm kiếm đi đến phía trước người bà lão, từ trên cao nhìn xuống bà ta, nói.
Cơ thể bà lão co giật vì chảy quá nhiều máu, nhìn về phía Tô Minh bằng ánh mắt sợ hãi.
Loại cảm giác sợ hãi phát ra từ trong xương tuỷ.
Phùng Nam Phong và Hà Hồng Lăng mặc dù bị thương nặng nằm trên đất, vừa rồi cũng ôm hy vọng rất lớn nhìn về cuộc chiến giữa Tô Minh và Tứ trưởng lão, bọn họ cho rằng Tứ trưởng lão có thể báo thù cho họ, có thể dễ dàng bóp nát Tô minh, đâu ngờ…
Lúc này, vốn dĩ bọn họ đã bị thương nặng, lại bị cảnh tượng trước mắt doạ cho sợ vỡ mật khiến chút hơi tàn còn sót lại cũng muốn đứt luôn.
“Vốn dĩ, tôi chỉ muốn đưa Chỉ Tình đi đến Huyền Linh Sơn, cũng không phải là không được, chỉ cần Chỉ Tình đồng ý là được, nhưng thứ bà không nên làm nhất là chơi trò ép buộc”, Tô Minh hờ hững nói, Xích Ảnh Kiếm trong tay lại càng phát sáng, màu tươi chảy dọc theo lưỡi kiếm nhỏ tong tỏng xuống đất.
“Cậu…”, bà lão muốn nói gì đó nhưng cơ thể quá yếu đến mức nói không nên lời.
“Bà muốn nói, Huyết Thần Tông của bà rất mạnh? Uy hiếp tôi?”, Tô Minh bật cười.
Bà lão co giật mạnh hơn.
Dùng hết sức mình lắc đầu.
Đôi mắt già nua đầy khẩn cầu.
Bà ta làm sao còn dám uy hiếp Tô Minh nữa?
Huyết Thần Tông??? Đúng là rất mạnh, nhưng cũng chắc chắn không đủ sức làm đối thủ của người thanh niên yêu nghiệt đến mức không giống người này.
Tông chủ của Huyết Thần Tông cũng chỉ là cảnh giới Thiên vị hậu kỳ mà thôi.
Nhưng vừa rồi bà lão và Tô Minh giao đấu, gần như có thể chắc chắn rằng thực lực chiến đấu của Tô Minh không chỉ ở mức Thiên vị hậu kỳ.
Nói cách khác, cho dù người mạnh nhất của Huyết Thần Tông đến đây, cũng không phải là đối thủ của Tô Minh.
Bà ta lấy cái gì ra để uy hiếp Tô Minh được đây?
Thậm chí, lúc này, bà ta hầu như không hề có một xíu xiu suy nghĩ báo thù nào, thực sự đã bị doạ cho sợ quá rồi.
Chỉ mong được sống tiếp.
Chỉ mong cầu xin được Tô Minh đồng ý không giết ba người bọn họ.
“Nam… Nam Phong… Hồng… Hồng… Hồng Lăng, dập đầu với tiền bối đi!!!”, bà lão dường như đã dốc hết sức, run giọng quát.
Trong lúc quát, bà ta cũng tự nén cơn đau đến mức muốn sống không bằng chết lại, quằn quại muốn ngồi dậy để dập đầu với Tô Minh.
Không thể không nói, khát vọng sống của bà lão rất mãnh liệt.
“Coi như hiểu chuyện”, Tô Minh lẩm bẩm một câu.
Sau đó, Tô Minh lơ đễnh nhìn về phía Tiết Lâm: “Trước đó tôi đã quấy rối con gái bà?”
Trong giọng nói của Tô Minh đầy vẻ khinh thường.
Mà Tiết Lâm dù đang bám vào mặt bàn thì cũng không thể đứng vững được.
Ngã sõng soài trên đất.
“Tô… Tô… Tô Minh, cậu coi như trước đó tôi đánh rắm đi, tôi sai rồi… nói sai rồi”, Tiết Lâm khóc thút thít, hối hận đến mức muốn tát vào mặt mình.
Chương 145: Mai mối cho Tống Cẩm Phồn
“Vậy sao?”, Tô Minh hừ một tiếng.
Anh vốn đã ghét nhà họ Tiêu, bây giờ vì Tiết Lâm anh lại càng ghét cay ghét đắng.
Lúc này, Tiêu Nguyệt lại cảm thấy vừa vui vẻ vừa tủi thân, gương mặt xinh đẹp trắng bệch.
Tô Minh lại… lại giống như thần tiên hạ phàm thế này, đến ba người từ Huyết Thần Tông ở Huyền Linh Sơn cũng không phải là đối thủ của anh ấy, người đàn ông của mình quả là thiên hạ vô địch.
Nhưng xét về phương diện khác, mình lại dính phải một bà mẹ ngu ngốc, dám châm biếm thẳng mặt Tô Minh.
Vốn dĩ Tô Minh đã không muốn mình, giờ thì hay rồi, có lẽ anh ấy sẽ càng khinh thường, càng ghét mình hơn.
“Tô Minh… tôi… tôi… tôi có mắt không tròng, nhưng tấm lòng của Nguyệt Nhi vẫn luôn dành cho cậu, bắt đầu từ ba năm trước cho đến khoảng thời gian lúc mà cậu chết đi sống lại, nó vẫn đêm đêm nằm mơ gọi tên cậu. Cậu có thể coi thường tôi, có thể khinh thường nhà họ Tiêu, Nhưng Nguyệt Nhi thực sự vô tội, cho dù là ba năm trước, nguyên nhân Nguyệt Nhi không giúp cậu cũng là vì tôi và bố nó đã nhốt nó lại bên trong phòng, nó không ra ngoài được!”.
Tiết Lâm gào lên rất to, bà ta khóc lóc thảm thiết, mặc dù cũng có chút kỹ năng diễn xuất trong đó nhưng lời mà bà ta nói lại là thật.
“Đủ rồi! Mẹ, chúng ta về thôi! Mẹ đừng nói nữa!”, Tiêu Nguyệt quát, sau đó bước lên kéo Tiết Lâm, lôi bà ta đi.
Ánh mắt của Tô Minh thoáng lấp lánh.
“Tình cảm của Tiêu Nguyệt đối với anh quả thực vẫn luôn sâu đậm, nếu không, dựa vào điều kiện của cô ấy, muốn tìm một người đàn ông ưu tú cũng không phải khó”, Trần Chỉ Tình đi đến bên cạnh Tô Minh khoác tay anh, thấp giọng nói: “Mẹ của cô ấy quả là cực phẩm, dính phải người mẹ như vậy cũng coi như đen đủi”.
“Không nói cô ấy”, Tô Minh chuyển đề tài nói chuyện: “Chỉ Tình, không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là ông nội…”.
Tô Minh nhìn về phía ông cụ Trần, mặt đã sưng cả lên rồi.
“Ông cụ, để cháu chữa thương cho ông”, Tô Minh nói, thái độ của anh đối với ông cụ Trần khá là tôn kính, dù gì thì ông ta cũng là ông nội của Trần Chỉ Tình.
Sau đó, Tô Minh bắt đầu chữa trị cho ông cụ Trần.
Trần Chỉ Tình thì nhìn bóng dáng ba người Hà Hồng Lăng, Phùng Nam Phong và bà lão dìu nhau, lảo đảo rời đi.
“Ba người bọn họ có đến để trả thù nữa không?”, Trần Chỉ Tình hơi lo lắng nói.
“Không”, Tô Minh lắc đầu, anh cũng coi như có chút hiểu biết về Huyết Thần Tông này, chỉ là một tông môn hạng xoàng ở Huyền Linh Sơn mà thôi, so với Cửu Hư Tông thì còn kém xa, Huyết Thần Tông chỉ cần có chút trí thông minh thì sẽ không dám đến tìm anh trả thù.
“Vậy thì tốt”, Trần Chỉ Tình thở phào một hơi: “Ông xã, anh biến thái thật đó! Đến cả bà lão kia cũng…”.
Bây giờ Trần Chỉ Tình cũng đã trở thành tu giả võ đạo, chính vì thế mà càng cảm thấy Tô Minh không phải người, đúng là không phải người mà.
Thực lực của bà lão kia mạnh đến mức nào, Trần Chỉ Tình có thể thấy được rất rõ ràng, trước đó, lúc bà lão kia vừa đến, chỉ cần tuỳ ý buông một chút khí tức ra thôi mà mình suýt chút nữa đã bị thương, loại sức mạnh ngang tàng đó thực sự rất khó để mà hình dung.
Kết quả, khi đến tay Tô Minh…
“Khoảng thời gian này mình cố gắng tu luyện như vậy, cứ tưởng là sẽ chỉ kém anh ấy một chút xíu thôi, ai ngờ được…”, Trần Chỉ Tình âm thầm nghĩ, rồi bỗng cảm thấy thật thất bại, đương nhiên, nhiều hơn là cảm giác tự hào.
Sau đó, cô ấy nói: “Ông xã, hôm nay anh về Đế Thành không?”
“Ngày mai về”, Tô Minh nghĩ một hồi nói, bên phía viện võ đạo nhà họ Diệp cần anh phải trấn thủ ở đó, nếu không kiểu huấn luyện chiến đấu sinh tử kia không thể khởi động được.
“Được rồi”.
“Cũng chỉ bận khoảng thời gian này thôi, đợi hết bận thì sẽ có thời gian”, Tô Minh xoa đầu Trần Chỉ Tình.
Chẳng mấy chốc, Tô Minh đã xử lý xong vết thương trên mặt ông cụ Trần, ông cụ Trần cũng là một người tinh mắt, vội vàng rời đi để lại không gian riêng tư cho Tô Minh và Trần Chỉ Tình. Sau khi xong việc, Tô Minh ôm Trần Chỉ Tình nằm trên giường chơi điện tử, khuôn mặt Trần Chỉ Tình ngập vẻ hạnh phúc, nhưng chơi mãi một hồi, cô ấy đột nhiên nhớ ra cái gì: “Ông xã, anh với Cẩm Phồn có liên lạc riêng với nhau đúng không?”
“Không có!”, Tô Minh nói bằng giọng quái lạ.
“Thế thì lạ nhỉ, mấy ngày gần đây Cẩm Phồn thường nói chuyện với em, hơn nữa, mỗi lần đều biến tướng cách nói chuyện để tìm hiểu thông tin về anh, rất rõ ràng là có cảm tình với anh, thậm chí em còn cảm thấy cô ấy đã thích anh rồi”, Trần Chỉ Tình lẩm bẩm một câu.
Tô Minh có chút cạn lời.
Lòng của Trần Chỉ Tình này rốt cuộc rộng lượng đến mức nào? Bạn thân có cảm tình với người đàn ông của mình mà cũng không giận sao? Lại còn có vẻ rất hứng thú thăm dò tâm tình của cô bạn thân nữa?
“Khoảng thời gian trước, lúc anh vừa mới đến Đế Thành có tình cờ gặp được cô ấy”, Tô Minh nói: “Lúc đó, cô ấy gặp phải chút chuyện, anh đã giúp đỡ”.
“Hoá ra là như vậy! Lần thứ hai anh hùng cứu mỹ nhân à?”, hai mắt Trần Chỉ Tình sáng lấp lánh: “Xem ra, Cẩm Phồn thực sự thích anh rồi”.
“Em không giận?”, Tô Minh liếc mắt nhìn Trần Chỉ Tình.
“Xì, anh tưởng là bổn cô nương đây không biết có bao nhiêu yêu tinh bám riết lấy cơ thể anh à?”, Trần Chỉ Tình hừ một tiếng: “Em giận thì có tác dụng gì không? Nói đến Đế Thành đi, vị đại tiểu thư của nhà họ Diệp kia chắc chắn có quan hệ với anh, em không cần đi xem cũng biết. Còn có Tiêu Nguyệt, chỉ bằng tình cảm sâu đậm của cô ấy với anh thôi thì sớm muộn gì anh cũng không cầm lòng được. Bọn họ mà em còn không giận thì em giận Cẩm Phồn làm cái gì? He he, em thậm chí còn hy vọng mối quan hệ của anh với Cẩm Phồn có thể tốt hơn nữa kìa. Như vậy, đến lúc đó, bổn cô nương và Cẩm Phồn sẽ cùng nhau đối phó với đám tiểu yêu tinh ở hậu cung của anh, cũng coi như là đồng đội trên cùng một chiến tuyến với nhau”.
Đây là lời nói thật lòng của Trần Chỉ Tình.
Từ giây phút cô có mối quan hệ yêu đương với Tô Minh thì cô đã biết bản thân mình không thể độc chiếm anh rồi.
Tô Minh đã cạn sạch lời.
Nhưng mà, suy nghĩ kỹ thì cũng có thể hiểu được.
Trần Chỉ Tình sinh ra trong gia tộc họ Trần, với tư tưởng giáo dục của người con gái dòng chính trong đại gia tộc có lịch sử hàng trăm năm, cô có thể chấp nhận việc đàn ông năm thê bảy thiếp và coi đó như chuyện bình thường.
Bởi vì, cho dù là bố của Trần Chỉ Tình, hay là ông nội cũng vậy, thậm chí đến cả chú bác trong họ cũng có không ít phụ nữ, nghe nhiều thấy nhiều nên cũng bị ảnh hưởng.
“Ông xã, em hỏi anh, anh thấy Cẩm Phồn thế nào?”, Trần Chỉ Tình đột ngột ngồi dậy hỏi rất nghiêm túc.
“Cái gì mà thấy thế nào?”
“Tức là, anh có muốn để cô ấy làm người phụ nữ của anh không?”, Trần Chỉ Tình hỏi.
Trong đầu Tô Minh bất giác xuất hiện gương mặt xinh đẹp với ngũ quan tinh tế của Tống Cẩm Phồn, nói thực, Trần Chỉ Tình không hỏi thì thôi, một khi đã hỏi, nếu nói thật lòng thì đàn ông yêu cái đẹp thì cũng là bình thường đúng không?
Chỉ cần là một người đàn ông bình thường thì hẳn là chẳng có ai không thích Tống Cẩm Phồn.
Dung mạo kia của Tống Cẩm Phồn, không dám nói là đẹp trên trăm nghìn người nhưng cũng chắc chắn là người đẹp nhất trong cả chục nghìn người, danh xưng Viên minh châu hạng nhất của Nguyên Hải cũng chẳng phải nói đùa, phải biết là, đến cả Trần Chỉ Tình cũng không được coi là người phụ nữ đẹp nhất thành phố Dương Giang.
Nhưng Tống Cẩm Phồn lại được cả thành phố Nguyên Hải công nhận là người phụ nữ đẹp nhất, hơn nữa, thành phố Nguyên Hải lại rộng hơn thành phố Dương Giang rất nhiều.
“Xem ra, anh cũng có ý rồi, vậy thì nhanh lên, bây giờ đi thành phố Nguyên Hải”, Trần Chỉ Tình nói lớn, xúi giục anh.
“Làm gì?”, Tô Minh cạn lời.
Thế nào? Mình có ý với Tống Cẩm Phồn thì bây giờ liền đuổi mình đi đến Nguyên Hải tìm Tống Cẩm Phồn à? Làm gì có người phụ nữ nào lại đuổi người đàn ông của mình đi theo đuổi người con gái khác chứ? Điên rồi sao?
“Mau đi phá đám buổi xem mắt của Tống Cẩm Phồn!”, Trần Chỉ Tình nói lớn: “Tối hôm qua, Cẩm Phồn nói với em rồi, hôm nay sẽ có một buổi xem mắt do mẹ cô ấy sắp xếp, cô ấy không đi cũng không được, bị mẹ cô ấy ép đi… cô ấy đang phiền muốn chết kìa, bảo em tìm biện pháp cho cô ấy. Vốn dĩ em cũng chẳng có biện pháp gì hay ho, vừa hay anh trở về, anh đi Nguyên Hải đóng giả làm bạn trai của Cẩm Phồn, phá đám buổi xem mắt”.
“Không hay đâu?”
“Có gì mà không hay? Mau dậy đi, em đi tìm quần áo cho anh, trang điểm cho anh đẹp trai chút”, Trần Chỉ Tình hưng phấn nói: “Em phải gọi điện cho Cẩm Phồn nói cho cô ấy biết tin tốt này đã, đợi chút nữa anh đến thành phố Nguyên Hải bảo cô ấy đi đón anh, con nhóc đó trong lòng không biết đã thích anh nhiều thế nào đâu, hừ hừ, mấy ngày gần đây, mặc dù đã cố gắng kiềm chế lắm rồi nhưng trong lời nói của cô ấy vẫn không tránh khỏi muốn tìm hiểu tất cả về anh, lại còn sợ em giận nên cứ che che giấu giấu mãi, hi hi…”.
Không cho Tiêu Nguyệt cơ hội nói lại, cũng không cho Trần Chỉ Tình cơ hội phản ứng, Tiết Lâm liền kéo Tiêu Nguyệt xồng xộc vào trong phòng của biệt thự.
Trần Chỉ Tình tức đến nỗi tím mặt lại, hận nỗi không thể mắng người, hận nỗi không thể gọi vệ sĩ đến đuổi Tiết Lâm và Tiêu Nguyệt ra.
Nhưng lúc này cô không thể làm như vậy.
Nếu không, Phùng Nam Phong tức lên thì sẽ làm hại đến ông nội cô.
Lúc đi vào phòng, Tiết Lâm nhìn thấy mặt ông Trần sưng vù lên, ánh mắt còn run rẩy thì trong lòng thấy chấn động.
Ai dám tát vào mồm ông Trần vậy, trời đất ơi!
Phải biết rằng, nhà họ Trần có địa vị rất cao ở thành phố Dương Giang, đặc biệt là sau khi Tô Minh quay về, Trần Chỉ Tình lại trở thành người phụ nữ của Tô Minh thì ai mà dám đánh ông cụ Trần chứ?
Trừ khi…
Tiết Lâm lén nhìn đám người Phùng Nam Phong, Hà Hồng Lăng và Tứ trưởng lão của Huyết Thần Tông thì bà ta đã đoán ra, chắc chắn là ba người này ra tay.
“Xem ra đám người này có thân phận không đơn giản, thậm chí còn trên cả Tô Minh. Nếu không thì sao họ lại dám ra tay với ông Trần?”, Tiết Lâm thầm nghĩ.
Tiếp đó, Phùng Nam Phong bước lại bắt chuyện với Tiêu Nguyệt nhưng Tiêu Nguyệt không thèm tiếp.
Cô khác với mẹ mình. Mẹ cô muốn cô gả cho một người tốt, con rể càng giỏi càng tốt, không nhất thiết cứ phải là Tô Minh.
Nhưng Tiêu Nguyệt lại khác, cô luôn một lòng một dạ nhớ tới Tô Minh, ba năm không hề thay đổi, càng lúc càng kiên định, vậy thì làm sao lúc này lại tiếp chuyện Phùng Nam Phong được?
Cô không muốn tiếp nhưng Tiết Lâm lại muốn! Bà ta là người như nào chứ? Chỉ mấy câu mà đã phun hết thông tin ra rồi, càng lúc càng kích động.
Bà ta vốn không có dã tâm quá lớn, làm sao con gái bà ta có thể được gả cho người ở Huyền Linh Sơn chứ? Sao có thể? Và bà ta cũng chưa từng nghĩ theo hướng đó. Nhưng hiện giờ…
“Bác gái! Cái tên Tô Minh mà bác nói đến chẳng là cái thá gì sất? Bất luận là cháu hay sư muội của cháu thì chỉ cần một chiêu là giết nó ngay lập tức”, Phùng Nam Phong cười ha ha nói.
Chỉ mấy câu nói của Tiết Lâm là hắn ta có thể đoán ra, Tiêu Nguyệt cũng thích người đàn ông của Trần Chỉ Tình.
Suýt nữa Phùng Nam Phong ghen đến phát điên.
Một tên rác rưởi có thể bị mình đánh chết bằng một ngón tay mà lại tốt số trong giới thế tục vậy sao? Không chỉ có được trái tim của Trần Chỉ Tình mà có cả người đẹp Tiêu Nguyệt vừa đến này nữa? Trên đời còn lẽ công bằng không?
Hắn ta thầm nghĩ, đến thằng ranh như Tô Minh còn sướng như vậy thì sao mình lại không được?
Nếu như mình ở lại giới thế tục thì chắc chắn sẽ biến tất cả người đẹp trong giới thế tục thành ‘hậu cung’ của mình?
“Nhìn thấy vết roi trên đất không? Sư muội của cháu đánh đại vài roi đấy”, Phùng Nam Phong chỉ vào mặt đất, cười nói: “Sư muội và cháu ở cùng một cảnh giới, đều là cảnh giới tông sư. Kia là Tứ trưởng lão của Huyết Thần Tông, ở cảnh giới thiên vị. Tu giả võ đạo chia làm tụ khí, tông sư, thiên vị và tôn giả. Cái thằng Tô Minh mà bác gái nói ban nãy ý, nếu không có gì bất ngờ thì cùng lắm nó đang ở cảnh giới bán bộ tông sư thôi. Chỉ cần một ánh mắt của Tứ trưởng lão là đã có thể khiến nó sợ mất hồn rồi”.
Nghe thấy vậy, Tiết Lâm cảm thấy khó thở. Nếu như nhà họ Tiêu có thể bám được vào Huyết Thần Tông thì chẳng phải sẽ còn lợi hại hơn nhà họ Trần nhiều sao? Vậy thì bà ta còn bám lấy Tô Minh làm gì?
“Cậu Phùng! Tiêu Nguyệt nhà chúng tôi có thiên phú không?”, Tiết Lâm chớp mắt nói. Bà ta biết Trần Chỉ Tình có thiên phú đặc biệt nên được Huyết Thần Tông để ý đến, vậy con gái mình thì sao?
“Không có!”, chưa đợi Phùng Nam Phong lên tiếng thì Tứ trưởng lão ngồi ở ghế sofa phía xa, uống trà nói.
“Không có thiên phú thì không thể bước vào Huyết Thần Tông của các người sao?”, Tiết Lâm vẫn không từ bỏ, nói.
“Cháu có thể đảm bảo với bác gái là, có thể để cô Tiêu Nguyệt vào Huyết Thần Tông, chí ít có thể làm đệ tử ngoại môn. Đến lúc đó cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, sớm muộn gì cô ấy cũng trở thành cường giả”, Phùng Nam Phong vội nói. Chỉ cần Tiêu Nguyệt vào Huyết Thần Tông thì sẽ ngoan ngoãn trở thành đồ của mình rồi?
Hà Hồng Lăng bĩu môi nhưng vẫn không lên tiếng ngăn cản. Cũng chả sao cả! Ở Huyền Linh Sơn, chỉ xinh đẹp mà thực lực không đủ thì cũng vô dụng. Cùng lắm là trở thành vợ lẽ thôi, vợ cả của Phùng Nam Phong chắc chắn phải thuộc về mình.
“Thật sao?”, sắc mặt Tiết Lâm đỏ ửng, hận nỗi không thể quyết định thay con gái.
Trần Chỉ Tình ở cách đó không xa cười mỉa dáng vẻ vô liêm sỉ và nịnh nọt của Tiết Lâm, đúng là ghê tởm.
“Đủ rồi!”, Tiêu Nguyệt đột nhiên lên tiếng quát lớn. Sau đó cô khoát tay mẹ mình ra, nói: “Mẹ! Nếu mẹ còn như vậy thì đừng trách con trở mặt. Mẹ quá…”.
Cô ta rất muốn nói tục.
Mẹ mình đúng là vô liêm sỉ.
Vô liêm sỉ đến nỗi khó nói.
Cô có thể hiểu được tâm tư của một người mẹ lúc nào cũng muốn con gái mình được gả cho người tốt. Nhưng mẹ cô lại coi con gái như món hàng, nhà nào ra giá cao là sẽ bán cho nhà đó sao?
Cô cảm thấy mẹ mình lật mặt còn nhanh hơn lật sách, thay đổi nhanh như chớp, chẳng trách mà Tô Minh coi thường, chế giễu cả nhà họ Tiêu.
“Nguyệt Nhi! Con nói năng kiểu gì vậy?”, Tiết Lâm có chút ngượng ngùng, trừng mắt nhìn con gái rồi vội nói với Phùng Nam Phong: “Cậu Phùng! Nguyệt Nhi nhà tôi được chiều quen rồi nên…”.
“Tiêu Nguyệt còn được, chỉ tiếc là có người mẹ ham hư vinh quá”, Trần Chỉ Tình nhìn thấy vậy thì thầm nghĩ.
Nếu như Tiêu Nguyệt cũng giống với mẹ mình thì Trần Chỉ Tình thật sự nghi ngờ mắt nhìn của Tô Minh. Vì dù sao Tiêu Nguyệt cũng từng là người phụ nữ của anh.
Cũng may, mắt nhìn của người đàn ông của mình không kém thế.
“Mẹ à! Chúng ta đi thôi! Mẹ còn thấy chưa đủ mất mặt sao?”, Tiêu Nguyệt kéo mẹ mình đi và nói.
Nhưng Tiết Lâm không muốn đi, vội nói: “Con vội cái gì? Con muốn đi thì đi đi!”
Tiết Lâm kiên định là sẽ không đi đâu hết. Bởi vì bà ta biết được một thông tin từ phía Phùng Nam Phong là Tô Minh đang từ Đế Thành quay về.
Nếu giờ bà ta đi thì chẳng phải sẽ không được chứng kiến chuyện gì sao?
“Mẹ…”, Tiêu Nguyệt suýt nữa tức đến phát khóc. Tất nhiên cô muốn đi nhưng lại không dám. Bởi vì nếu mình không có ở đây, với tính cách của mẹ mình khéo còn bán mình ngay tại chỗ ý chứ?
Cô cảm thấy đau lòng vô cùng! Không biết kiếp trước cô đã tạo nghiệp gì mà kiếp này có người mẹ như này chứ?
Cô cất bước đi đến bên cạnh Trần Chỉ Tình.
“Chị Chỉ Tình, xin lỗi chị. Mẹ tôi…”, Tiêu Nguyệt nhỏ giọng nói, cúi đầu có chút áy náy, có chút ngượng ngùng, có cả sự đau lòng không biết nên làm thế nào cho đúng.
“Không sao”, Trần Chỉ Tình chỉ nói hai chữ.
Sau đó Tiêu Nguyệt đột nhiên hỏi: “Những gì Phùng Nam Phong nói có phải là thật không? Nếu là thật thì chẳng phải Tô Minh sẽ gặp nguy hiểm? Anh ấy thật sự quay về sao?”, Tiêu Nguyệt hỏi với giọng lo lắng.
Nhưng Trần Chỉ Tình không nói gì, bởi hiện giờ cô cũng đang lo lắng.
Tiêu Nguyệt thấy Trần Chỉ Tình không nói gì thì dường như chắc chắn được gì đó. Nhất thời sắc mặt của cô có chút tái nhợt, cũng không nói gì.
“Quả nhiên cậu Phùng nói đúng, Tô Minh ở trước mặt cậu Phùng và Huyết Thần Tông của Huyền Linh Sơn chả là cái gì sất”, mặc dù Tiêu Nguyệt và Trần Chỉ Tình đã cố nhỏ giọng nói chuyện với nhau nhưng Tiết Lâm như người thành tinh cũng nghe thấy mấy câu. Cộng với sắc mặt của Trần Chỉ Tình và Tiêu Nguyệt nên bà ta cũng đoán ra được phần nào.
Bà ta đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn. May là hôm nay mình đến đây, nếu không thì còn tưởng Tô Minh lợi hại lắm! Ha ha…
Đúng lúc này…
“Kít, kít…”, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng phanh xe gấp.
Tô Minh đã về!
Tô Minh quay về với tốc độ nhanh nhất có thể.
Chương 142: Gậy ông đập lưng ông
“Hì hì… Cuối cùng cũng đến rồi sao? Roi của bà đây đợi lâu lắm rồi”, Hà Hồng Lăng tức giận, ánh mắt sáng lên, nắm chặt cây roi trong tay mình.
Phùng Nam Phong cũng nheo mắt lại, trong ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng.
Hắn ta thề sẽ phải di chết Tô Minh ở trước mặt hai người đẹp tuyệt sắc là Trần Chỉ Tình và Tiêu Nguyệt, để cho hai người này biết thế nào là cường giả?
Tứ trưởng lão hếch mắt lên, đợi bao nhiêu lâu, cuối cùng cũng đến rồi? Đến sớm một chút thì có phải đưa Trần Chỉ Tình đi được sớm không?
“Haiz!”, ông Trần khẽ thở dài.
Tô Minh xuống xe rồi nhanh chóng đi vào bên trong biệt thự.
Rất nhanh anh đã đi đến bên ngoài phòng lớn của biệt thự. Khi nhìn thấy Trần Chỉ Tình không sao thì anh mới thở phào một cái. Khi nhìn thấy Tiêu Nguyệt thì trong lòng anh khẽ chấn động, sao Tiêu Nguyệt cũng đến đây? Đây là nhà họ Trần mà.
“Tô Minh! Anh mau đi đi!”, Tiêu Nguyệt xông ra, giọng nói như sắp khóc.
Cô lao đến trước mặt Tô Minh, vì cảm xúc dâng trào, tốc độ lại nhanh nên cô đâm sầm vào người Tô Minh, gần như là ôm chặt lấy anh.
“Tô Minh! Anh đừng vào! Anh sẽ chết đấy!”, Tiêu Nguyệt cũng không để ý mình đang ôm Tô Minh mà vừa nói vừa khóc.
“Tô Minh! Mau đi đi!”, Trần Chỉ Tình không lao ra nhưng lớn tiếng hét lên.
“Tiêu Nguyệt! Con làm cái gì vậy? Mau cút lại đây! Con gái con đứa, ôm với chả ấp, còn ra cái thể thống gì nữa?”, Tiết Lâm ở bên trong biệt thự quát lớn.
Ban đầu bà ta luôn khao khát con gái mình có thể tái hợp được với Tô Minh nhưng bây giờ…
Vì vậy, khi nhìn thấy con gái ôm chặt Tô Minh, đặc biệt là ôm trước mặt Phùng Nam Phong thì bà ta lập tức nổi nóng.
“Tô Minh! Cậu mau buông Tiêu Nguyệt ra! Nếu không tôi sẽ tố cáo cậu tội sàm sỡ người khác đấy”, Tiết Lâm sầm mặt lại quát lớn. Bây giờ bà ta nhìn kiểu gì cũng thấy Tô Minh không vừa mắt.
“Đi ư? Ha ha… Bây giờ muốn đi thì đi được chắc?”, Phùng Nam Phong cười ha hả, nhấc chân đi ra khỏi phòng lớn của biệt thự. Hắn ta đứng trước cửa nhìn Tô Minh với ánh mắt bỡn cợt, giọng nói đầy vẻ tàn nhẫn.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Tô Minh và Tiêu Nguyệt gần như đang ôm chặt lấy nhau thì hắn ta hận nỗi không thể băm Tô Minh thành trăm mảnh. Người phụ nữ mà hắn ta để ý đến mà Tô Minh cũng dám động vào sao?
Hắn ta không hề cảm nhận được khí tức của tu giả võ đạo trên người Tô Minh. Tưởng ghê gớm lắm, ai ngờ còn không phải là tu giả võ đạo?
Đúng là một kẻ lừa đảo trắng trợn?
“Bụp…”, Hà Hồng Lăng còn ra tay trực tiếp hơn Phùng Nam Phong. Cô ta không nói nhiều mà vung roi trong tay lên, hóa thành hàn quang màu máu, tạo ra đường vòng cung trên không trung rồi quất về phía Tô Minh.
Tiếng roi quất rất mạnh, nghe như tiếng sấm.
Âm thanh như phá tan không trung, cây roi quất về phía Tô Minh mà không chút nương tay.
“Roi này có quất nát được thằng ranh này không?”, khóe môi Phùng Nam Phong giật giật. Sư muội vẫn bạo lực như vậy nhưng hắn ta thấy thích.
Ông Trần và Tiết Lâm sợ đến nỗi nín thở. Hai người đều là người bình thường, mặc dù Hà Hồng Lăng không quất roi về phía họ nhưng khí tức đó, âm thanh, hàn quang đó vẫn dọa họ chết khiếp.
Tiêu Nguyệt gần như quỳ sụp xuống. Bởi vì cô đứng quá gần Tô Minh nên lúc Hà Hồng Lăng quất roi khóa chặt Tô Minh thì cũng như khóa chặt cô.
Tiêu Nguyệt là người bình thường, đứng trước một tu giả võ đạo ở cảnh giới tông sư sơ kỳ dùng toàn lực để quất roi nên đủ thấy cô tuyệt vọng đến mức nào.
Cũng may một tay của Tô Minh ôm chặt lấy cô.
Trong chớp mắt, cây roi dường như sắp quất lên người Tô Minh, vẻ dữ tợn trên mặt Hà Hồng Lăng càng thể hiện rõ hơn.
Nhưng đột nhiên, Tô Minh giơ tay lên.
Tốc độ của anh nhanh như chớp, nhanh đến mức Hà Hồng Lăng và Phùng Nam Phong đều không nhìn rõ.
Tô Minh đã nắm chặt cây roi.
“Cô thích dùng roi lắm hả?”, Tô Minh quét nhìn Hà Hồng Lăng một cái rồi thản nhiên nói, sau đó thì dùng lực.
Thoắt cái, Hà Hồng Lăng không khống chế được mình. Cô ta cảm nhận được một lực mạnh truyền đến, dường như nằm ngoài sức tưởng tượng của cô ta….
Thân người cô ta nghiêng ngả rồi ngã sấp xuống.
Lúc ngã xuống, cô ta theo bản năng mà buông tay ra. Cây roi nhanh chóng rơi vào tay Tô Minh.
“Anh…”, Hà Hồng Lăng mặt biến sắc, sắc mặt tái nhợt. Cô ta vừa định nói gì thì nghe thấy tiếng ‘bụp’.
Đó là âm thanh của roi quất. Trong mắt cô ta phản chiếu chiếc roi của mình nhưng roi đó đang đánh đến phía cô ta.
Và người quất roi chính là Tô Minh!
Toàn thân Hà Hồng Lăng run lẩy bẩy, có là kẻ ngốc thì cô ta vẫn biết mình đã nhìn nhầm. Bởi thực lực của đối phương quá mạnh, còn mình thì không phải là đối thủ.
Trong chớp mắt, Hà Hồng Lăng định xoay người bỏ chạy nhưng suy nghĩ vừa lóe lên thì…
“Bụp…”, tiếng roi quất giòn tan vang lên.
Và chiếc roi quất lên người cô ta.
Hóa ra, chiếc roi này uy lực kinh người, khủng khiếp ngoài sức tưởng tượng.
Chiếc roi nhanh đến nỗi Hà Hồng Lăng không có thời gian và cơ hội né tránh.
Chiếc roi quất đến vai, đến cổ và đến mặt. Thịt trên vai bị roi quất rách, máu tươi chảy ra, vai cũng bị roi quất nhìn rõ xương thịt.
Cổ cô ta còn thê thảm hơn, thậm chí còn nhìn thấy cả xương cổ, còn mặt thì bị đánh be bét.
Bị thê thảm như này cũng tại Hà Hồng Lăng. Vì để tăng thêm uy lực của roi nên cô ta đã thêm rất nhiều dao hình lá liễu sắc nhọn lên thân roi. Đúng là gậy ông đập lưng ông.
“A…”, Hà Hồng Lăng đau đớn kêu lên thảm thiết. Cảm giác đau đớn thấu xương thịt khiến cô ta gào thét.
Sau đó Hà Hồng Lăng bị đánh bay ra ngoài.
Tất cả mọi người đều ngây người ra. Bởi vì cả quá trình diễn ra quá nhanh, tổng cộng chưa đầy mấy giây, ngay cả Phùng Nam Phong định ngăn cản cũng không có cơ hội.
Phùng Nam Phong ngây người tại chỗ, hắn ta nhìn Tô Minh mà vẫn chưa phản ứng lại.
Tiêu Nguyệt được Tô Minh đỡ lấy mà cũng đờ người ra, cả Trần Chỉ Tình cũng vậy.
Sắc mặt đáng chú ý nhất lúc này là Tiết Lâm.
Bà ta bầm tím mặt mày, đó là vẻ mặt của sự hối hận và sợ hãi.
Nhiều hơn cả là không dám tin. Bà ta đứng đó mà còn không đứng vững. Chẳng phải Phùng Nam Phong nói Tô Minh không là cái thá gì, rồi dễ dàng bị trấn áp, di chết sao? Sao lúc này lại…
“Bụp…”, đúng lúc này Tô Minh quất roi thứ hai, vẫn quất lên người Hà Hồng Lăng.
Có câu “Cô kính tôi một thước, tôi nhường cô một trượng”, trường hợp này lại ngược lại.
Cô ta định ép Trần Chỉ Tình đi theo, điều này vốn đã đáng chết rồi, chứ đừng nói đến việc dám dùng roi quất vào họ thì càng đáng chết hơn!
Chiếc roi khủng khiếp kia đã nhuốm màu máu, hóa thành đường vòng cung. Tiếng roi quất ghê tai đánh về phía Hà Hồng Lăng.
“Dừng tay!”, cuối cùng Phùng Nam Phong cũng phản ứng lại. Trên khuôn mặt anh tuấn của hắn ta xuất hiện sát ý, dường như không chút do dự mà rút kiếm dài ra, kiếm quang sáng bóng lao về phía Tô Minh.
Kiếm quyết cũng không ngừng gào thét, chân khí màu máu cũng dâng trào.
Mũi kiếm chỉ thẳng về phía Tô Minh rồi hắn ta triển khai thành thục “Thu Phong Lạc Diệp Kiếm”. Kiếm vung ra không chút nương tay, tràn đầy sát khí đâm thẳng về trước.
Chương 143: Ảo tưởng sức mạnh
Thông thường mà nói, trong lúc quất roi mà có một người khác xông tới thì đáng lẽ ra người quất roi phải bỏ roi ra để né đòn tấn công của người kia mới phải.
Nhưng Tô Minh không hề coi Phùng Nam Phong ra gì.
Chiếc roi quất về phía Hà Hồng Lăng thì vẫn với tốc độ nhanh như chớp mà không bị ảnh hưởng gì.
“Bụp!”, tiếng roi quất lớn hơn.
Phùng Nam Phong nhìn thấy vậy thì phẫn nộ đến mức khóe mắt cũng giật liên hồi.
Tốc độ vung kiếm dài trong tay càng nhanh hơn, toàn thân bổ nhào về phía Tô Minh.
“Chết đi!”, hắn ta hét lớn, sắc mặt dữ tợn nhưng kèm theo vẻ phấn khích. Hắn ta ra tay vô cùng tàn độc, kiếm đã vung lên chém về phía cổ của Tô Minh.
Trong chớp mắt, Tô Minh vẫn với vẻ ung dung tự tại.
Anh khẽ nghiêng người rồi dễ dàng tránh được kiếm của Phùng Nam Phong.
Không chỉ vậy, Tô Minh còn chắn trước mặt Tiêu Nguyệt bảo vệ cho cô.
“…”, Phùng Nam Phong toát lên sát khí, vẻ phẫn nộ nhất thời bị dập tắt.
Bởi lúc này hắn ta hoàn toàn kinh hãi và chấn động.
Hắn ta trợn trừng mắt lên. Sao đối phương có thể làm được? Sao có thể?
Đừng thấy bước chân né tránh nhẹ nhàng của Tô Minh, thật ra cú né tránh kiếm của Phùng Nam Phong là điều vô cùng khó.
Nắm bắt thời cơ chuẩn xác, bước chân di chuyển nhanh. Ngoài ra, phán đoán của mắt cũng khiến người khác kinh ngạc. Chỉ cần xảy ra một chút sai sót là đã khó tránh được rồi.
Dù sao thì người ở cảnh giới tông sư sơ kỳ và trung kỳ đều không làm được. Còn Tô Minh lại dễ dàng làm được, hơn nữa còn làm được trong lúc quất roi.
Đồng thời lúc này…
“Bốp!”, roi thứ hai lại hung hăng quất lên người Hà Hồng Lăng.
Hà Hồng Lăng bị roi quất nát thịt gãy xương, trên mặt cũng bị quất be bét.
Cô ta đau như sắp ngất đi, máu me chảy đầy đất, kêu thảm mà không kêu nổi.
Dường như cô ta chỉ còn lại chút hơi thở cuối cùng.
Lúc roi thứ hai quất xuống thì Tô Minh quay đầu lại nhìn về phía Phùng Nam Phong.
Hắn ta bị Tô Minh nhìn mà cảm thấy mình như rơi vào hầm băng, ngay cả tim cũng như sắp bay ra ngoài.
Nỗi sợ hãi tột độ dấy lên trong lòng hắn ta. Hắn ta theo bản năng định lùi về sau.
“Bốp…”, Tô Minh lại tung quyền ra.
Rõ ràng là quyền không mạnh, thậm chí còn không có quang ảnh của chân khí, quyền phong cũng không có nhưng lại khiến Phùng Nam Phong không thể kháng cự.
Rõ ràng có thể nhìn thấy chưởng ấn nhưng chưởng ấn nhanh quá. Nhanh đến mức Phùng Nam Phong muốn ngăn lại và né tránh cũng không được.
“Bụp…”, quyền này đánh lên vai phải của Phùng Nam Phong.
Hắn ta bay ra ngoài, trong lúc đó vai phải của hắn ta nát bét, xương gãy hòa trộn với máu thịt…
Toàn thân hắn ta đều là máu, gần như chỉ còn lại một hơi thở, như sắp ngất đến nơi.
Lúc Phùng Nam Phong rơi xuống đất thì trông như con chó chết, toàn thân đều là máu tươi.
Trong ngoài phòng của biệt thự đều vô cùng yên tĩnh.
Kể cả Tiết Lâm dựa vào bàn thì cũng không đứng vững. Bà ta mềm nhũn ngã xuống đất, bị sợ đến nỗi toàn thân run rẩy.
Sao lại có thể như vậy?
Ông Trần cũng ngây người ra như hóa đá.
Trần Chỉ Tình và Tiêu Nguyệt cũng thế.
Lúc này Tứ trưởng lão đứng dậy nhìn chằm chằm vào Tô Minh. Ánh mắt già nua sáng lên, nhìn gắt gao không chớp mắt.
Phùng Nam Phong là đại sư huynh của Huyết Thần Tông, còn Hà Hồng Lăng là con gái tông chủ của Huyết Thần Tông. Hai người này đều với thân phận cao quý.
Nếu có thể cứu thì chắc chắn bà ta sẽ cứu cả hai người. Nhưng mọi việc xảy ra quá đột ngột nên không kịp cứu.
Roi thứ nhất của Tô Minh đánh lên Hà Hồng Lăng chưa mất một giây, chắc chắn là không kịp cứu.
Còn lúc quất roi thứ hai, Tứ trưởng lão đã phản ứng lại và định ra tay nhưng Phùng Nam Phong đã ra tay trước. Vì vậy bà ta mới chần chừ để nhường cơ hội cho Phùng Nam Phong.
Nhưng cuối cùng thì Hà Hồng Lăng bị nhận hai roi, còn Phùng Nam Phong bị trọng thương ngất đi.
Trên khuôn mặt già nua của bà ta là vẻ âm trầm, thất thần.
May mắn là bất luận Phùng Nam Phong hay Hà Hồng Lăng đều chưa chết.
Chỉ cần chưa chết là được.
Bà ta đâu biết rằng, đây là Tô Minh cố ý giữ lại mạng của hai người kia vì anh vẫn chưa làm rõ lý lịch của họ. Nếu giết đi thì sẽ mất thông tin, vì vậy anh mới giữ lại. Nhưng điều này không có nghĩa là sau này anh sẽ không giết.
“Chàng trai! Thực lực của cậu đúng là nằm ngoài dự liệu của tôi”, Tứ trưởng lão nói: “Chắc cậu còn trẻ tuổi? 20 tuổi chăng? Tuổi này mà có thực lực như này thì được coi là yêu nghiệt ở Huyền Linh Sơn rồi”.
Tô Minh quét nhìn bà ta một cái.
Từng này tuổi đầu mà mới ở cảnh giới thiên vị sơ kỳ? Đúng là rác rưởi, không biết còn kém Dương trưởng lão ở Cửu Hư Tông bao nhiêu lần nữa.
Nếu so với Phong Minh thì bà lão này cũng không phải là đối thủ. Mặc dù hai người đều ở cảnh giới thiên vị sơ kỳ nhưng khí tức của Phong Minh ổn định hơn bà lão này nhiều.
Bà lão này từng dùng đan dược, vì vậy cả đời sẽ mãi như này và không thể đột phá được.
Thấy Tô Minh không lên tiếng, bà lão tưởng Tô Minh bị hù dọa nên trong giọng nói đầy sát ý, có lực: “Cậu đánh trọng thương hai đệ tử của Huyết Thần Tông chúng tôi nên tôi ban cho cậu cái chết là xứng đáng”.
Tô Minh vẫn không lên tiếng, lặng lẽ xem bà ta biểu diễn.
Còn Tiết Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm. Bà ta thấy Tô Minh không lên tiếng thì thầm nghĩ, chắc Tô Minh sợ rồi. Quả nhiên Tô Minh kém xa bà ta, vẫn may, vẫn may…
Bà ta đã đắc tội với Tô Minh. Nếu như ba người của Huyết Thần Tông đều không phải là đối thủ của Tô Minh thì bà ta sẽ hối hận chết mất?
“Nhưng trời cao có đức hiếu sinh, thiên phú của cậu tốt, ở giới thế tục cũng tự học thành tài, đây là điều không dễ. Tôi có thể cho cậu một cơ hội, tha chết cho cậu. Chỉ cần cậu bái tôi làm thầy, tôi sẽ bỏ qua chuyện cậu đánh trọng thương Hà Hồng Lăng và Phùng Nam Phong. Đồng thời, tôi có thể bảo đảm con đường võ đạo của cậu sẽ được lên tầm mới”, bà lão lớn tiếng nói.
Đúng kiểu vừa đấm vừa xoa. Trước tiên nói kiểu hù dọa Tô Minh, sau đó lại nói kiểu muốn thu nhận đệ tử, biết tính toán quá đi.
Tiết Lâm thấy vậy thì có chút ảo não…
Không ngờ bà lão này lại muốn nhận Tô Minh làm đệ tử? Tô Minh đúng là một bước lên tiên rồi! Từ nay về sau sẽ được làm đệ tử của Huyết Thần Tông ở Huyền Linh Sơn sao?
Quả nhiên không nên đắc tội với Tô Minh.
Mình đúng là xốc nổi quá. Nhưng bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi.
“Bà muốn làm sư phụ của tôi?”, cuối cùng Tô Minh cũng lên tiếng.
“Đúng thế!”, bà lão gật đầu. Bà ta dường như nhìn thấy cảnh Tô Minh kích động và phấn khích đứng trước mặt mình.
Nhưng…
“Bà cũng xứng á?”, khóe miệng Tô Minh nhếch lên nụ cười khinh bỉ: “Bà già thối! Sao bà không nghĩ xem có thể tiếp được một chiêu của tôi không?”
Lời nói vừa dứt, trong ánh mắt của Tô Minh lóe lên hàn quang.
Khí thế hùng hồn…
Thân hình di chuyển…
Âm thanh ầm ầm…
Trông anh cứ như con thú dữ bổ nhào về phía bà lão.
Chương 144: Thấy rõ sự chênh lệch thực lực
“Cậu thanh niên, cậu…”.
Vốn dĩ, bà lão định nói một câu ‘cậu thanh niên, thế giới rất rộng lớn, cậu gần như không thể hiểu hết được sự ngang tàng của cảnh giới Thiên vị’, nhưng lời còn chưa kịp nói hết thì bà ta đã ngây ra như phỗng.
Bởi vì, cảm giác áp bức cuồn cuộn như sức mạnh của những con mãnh thú thủa hồng hoang đến từ phía Tô Minh đã làm cho bà ta muốn tắt thở.
Đôi mắt già nua của bà lão trợn trừng lên, như thể nhìn thấy thứ gì không tưởng nhất trên thế giới…
Làm sao có thể?
Bà lão cảm thấy mình đã gặp quỷ rồi!
Cả cuộc đời bà ta đều chưa từng ngạc nhiên đến kinh hãi như vậy.
Mà Tô Minh thì đã xuất hiện ngay trước mắt bà ta.
Tô Minh sử dụng kiếm.
Trong cả quá trình trên anh dùng Xích Ảnh Kiếm.
Vầng hào quang màu đỏ máu của Xích Ảnh Kiếm chói mắt như tia laser, chiếu sáng rõ cả khuôn mặt với làn da già nua nhăn nheo như vỏ cây của bà lão.
Mặc dù sử dụng kiếm, nhưng Tô Minh không dùng đến kiếm ý, cũng không dùng đến chiêu thứ nhất của “Thiên Vận Kiếm”.
Bởi vì bà lão trước mắt này quá yếu, không xứng để anh sử dụng đến chiêu này.
Kiếm của Tô Minh đơn giản vạch qua một đường, nhưng lưỡi kiếm sắc lạnh kia đã đạt đến mức độ đỉnh điểm của sự khủng khiếp, giống như muốn cắt đôi không gian phía trước mặt bà lão, phảng phất cả thế giới này chỉ còn sót lại mỗi thanh kiếm đang trên đà chém xuống này.
Lưỡi kiếm sắc bén âm thầm như lưỡi liềm của thần chết, xung quanh thân kiếm dập dềnh hơi thở tử vong, in hình ảnh đảo ngược trong đôi mắt đục ngầu của bà lão.
“Huyết Ảnh Kiếm!”, trong giờ phút sinh tử, bà lão điên cuồng hét lên, cơ mặt vặn vẹo.
Khát vọng sống mãnh liệt sôi trào.
Bà ta cũng là người sử dụng kiếm.
Chẳng qua là lúc bình thường thì bà ta rất ít sử dụng đến thanh kiếm của mình.
Kiếm của bà ta giấu ở bên trong ống tay áo, đó là một thanh kiếm màu đỏ máu, rất cổ xưa, rõ ràng đã rất lâu đời.
Kiếm không dài cũng không rộng, trên thân kiếm còn lưu những vệt máu loang lổ, lưỡi kiếm cực kỳ sắc bén, sắc và mảnh như dao cạo râu, mảnh đến mức giật mình, mảnh như cánh gián.
Mà kiếm pháp của bà lão cũng tương đối cao minh, trong tiếng reo của kiếm quyết, bàn tay cứng ngắc già nua của bà ta phồng lên dưới da, bề mặt da bắt đầu lồi lõm.
Vù vù vù…
Khí lực dồi dào cuồn cuộn chảy hết vào trong thanh kiếm.
Khiến sát khí trên thân kiếm tăng vọt, tiếng kiếm khí thét gào như tiếng ma quỷ gào thét, bóng kiếm mang đầy mùi máu tanh điên cuồng ngưng tụ lại hoá thành một luồng kiếm quang đánh về phía đối diện.
Bà lão đã dốc hết sức lực toàn thân.
Thực lực thể hiện ra cũng tương đối khủng khiếp.
Chiêu kiếm xuất ra, bầu không khí xung quanh đều như đứng yên lại, bên trong sảnh, đám người như Tiết Lâm, ông Trần dường như đều không thể thở nổi, cả sảnh bị nhuộm đỏ bởi sắc máu…
Đáng tiếc.
Bà ta lại gặp phải Tô Minh!!
Không nói đến thiên phú cực kỳ kinh hồn của Tô Minh trên con đường Kiếm đạo, chỉ đơn giản nói đến việc Xích Ảnh Kiếm bị rót luồng sức mạnh thuần tuý vượt qua 100 nghìn kg thôi đã đủ để đánh bại một chiêu Huyết Ảnh kiếm pháp của bà lão.
Mặc kệ kiếm pháp của bà ta tinh diệu đến mức nào, có chính xác hơn nữa, nhanh hơn nữa, ác liệt hơn nữa thì chỉ riêng sức mạnh thôi đã đủ để phá giải hết các chiêu kiếm rồi!
Trong ba nghìn quy luật, quy luật về lực là quy luật mạnh nhất, nó mạnh hơn rất nhiều so với quy luật thời gian, quy luật không gian, quy luật luân hồi v.v…
Mặc dù bây giờ sức mạnh của Tô Hiên còn chưa đạt đến mức quy luật, nhưng 100 nghìn kg cũng đã thể hiện thế lấn áp tuyệt đối rồi.
Như bà lão, ở cảnh giới Thiên vị sơ kỳ, sức mạnh thuần tuý còn chưa đạt đến 20 nghìn kg.
So sánh với Tô Minh thì không cùng một đẳng cấp.
“Phụt…”.
Hai lưỡi kiếm giao nhau trong không trung, tiếng ma sát đinh tai vang vọng.
“Không!!!”, giây phút khi hai lưỡi kiếm chạm nhau, bà lão gào lên thảm thiết đầy vẻ khó tin, bà ta đã bị doạ cho sợ đến mức đôi mắt đục mờ muốn nứt toác ra.
Bà ta dốc hết sức lực để thi triển Huyết Ảnh kiếm pháp Bán bộ Huyền cấp, nhưng cũng chỉ như nhi đồng gặp người thành niên mà thôi.
Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Bà ta tận mắt chứng kiến, đúng vào giây phút mà hai lưỡi kiếm chạm nhau, lưỡi kiếm của mình đã bị chém đứt đôi.
Chém một cách rất nhẹ nhàng, rất tuỳ ý.
Đâu chỉ là bị chém đứt, càng giống bị nghiền nát thành bột mịn hơn.
Mà lưỡi kiếm của Tô Minh vẫn đang theo đà chém xuống, hình ảnh đảo ngược của bóng kiếm in trong mắt càng lúc càng gần.
Bà lão thực sự đã bị doạ cho sợ khiếp vía, nhưng cho dù như vậy thì bà ta vẫn còn giữ lại được một chút lý trí cuối cùng, muốn bỏ chạy…
Bà lão điên cuồng vận khí vào đan điền, chân khí cuồn cuộn của cảnh giới Thiên vị sơ kỳ dồn cả vào hai chân.
Bàn chân dẫm lên mặt đất, cơ thể già nua chỉ còn lại cái bóng mờ.
Đáng tiếc.
Vẫn không kịp.
Kiếm của Tô Minh quá nhanh…
Nhanh đến khó tin.
“Phập!”
Mũi kiếm cắm vào vai của bà lão.
Mũi kiếm cắm rất sâu, gọt luôn cả bả vai.
Máu tươi tuôn ra ào ạt, một màu đỏ nhức mắt.
Bà lão chỉ còn lại chút hơi tàn nằm vật trên đất.
Bà lão đau đớn đến mức không còn có thể kêu được thành tiếng, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn đầy tuyệt vọng và khủng hoảng đến cực điểm.
“Cho nên, bà chẳng đỡ nổi một chiêu của tôi mà còn muốn làm sư phụ tôi, bà có xứng không?”, trong sự yên lặng đầy chết chóc, Tô Minh cầm kiếm đi đến phía trước người bà lão, từ trên cao nhìn xuống bà ta, nói.
Cơ thể bà lão co giật vì chảy quá nhiều máu, nhìn về phía Tô Minh bằng ánh mắt sợ hãi.
Loại cảm giác sợ hãi phát ra từ trong xương tuỷ.
Phùng Nam Phong và Hà Hồng Lăng mặc dù bị thương nặng nằm trên đất, vừa rồi cũng ôm hy vọng rất lớn nhìn về cuộc chiến giữa Tô Minh và Tứ trưởng lão, bọn họ cho rằng Tứ trưởng lão có thể báo thù cho họ, có thể dễ dàng bóp nát Tô minh, đâu ngờ…
Lúc này, vốn dĩ bọn họ đã bị thương nặng, lại bị cảnh tượng trước mắt doạ cho sợ vỡ mật khiến chút hơi tàn còn sót lại cũng muốn đứt luôn.
“Vốn dĩ, tôi chỉ muốn đưa Chỉ Tình đi đến Huyền Linh Sơn, cũng không phải là không được, chỉ cần Chỉ Tình đồng ý là được, nhưng thứ bà không nên làm nhất là chơi trò ép buộc”, Tô Minh hờ hững nói, Xích Ảnh Kiếm trong tay lại càng phát sáng, màu tươi chảy dọc theo lưỡi kiếm nhỏ tong tỏng xuống đất.
“Cậu…”, bà lão muốn nói gì đó nhưng cơ thể quá yếu đến mức nói không nên lời.
“Bà muốn nói, Huyết Thần Tông của bà rất mạnh? Uy hiếp tôi?”, Tô Minh bật cười.
Bà lão co giật mạnh hơn.
Dùng hết sức mình lắc đầu.
Đôi mắt già nua đầy khẩn cầu.
Bà ta làm sao còn dám uy hiếp Tô Minh nữa?
Huyết Thần Tông??? Đúng là rất mạnh, nhưng cũng chắc chắn không đủ sức làm đối thủ của người thanh niên yêu nghiệt đến mức không giống người này.
Tông chủ của Huyết Thần Tông cũng chỉ là cảnh giới Thiên vị hậu kỳ mà thôi.
Nhưng vừa rồi bà lão và Tô Minh giao đấu, gần như có thể chắc chắn rằng thực lực chiến đấu của Tô Minh không chỉ ở mức Thiên vị hậu kỳ.
Nói cách khác, cho dù người mạnh nhất của Huyết Thần Tông đến đây, cũng không phải là đối thủ của Tô Minh.
Bà ta lấy cái gì ra để uy hiếp Tô Minh được đây?
Thậm chí, lúc này, bà ta hầu như không hề có một xíu xiu suy nghĩ báo thù nào, thực sự đã bị doạ cho sợ quá rồi.
Chỉ mong được sống tiếp.
Chỉ mong cầu xin được Tô Minh đồng ý không giết ba người bọn họ.
“Nam… Nam Phong… Hồng… Hồng… Hồng Lăng, dập đầu với tiền bối đi!!!”, bà lão dường như đã dốc hết sức, run giọng quát.
Trong lúc quát, bà ta cũng tự nén cơn đau đến mức muốn sống không bằng chết lại, quằn quại muốn ngồi dậy để dập đầu với Tô Minh.
Không thể không nói, khát vọng sống của bà lão rất mãnh liệt.
“Coi như hiểu chuyện”, Tô Minh lẩm bẩm một câu.
Sau đó, Tô Minh lơ đễnh nhìn về phía Tiết Lâm: “Trước đó tôi đã quấy rối con gái bà?”
Trong giọng nói của Tô Minh đầy vẻ khinh thường.
Mà Tiết Lâm dù đang bám vào mặt bàn thì cũng không thể đứng vững được.
Ngã sõng soài trên đất.
“Tô… Tô… Tô Minh, cậu coi như trước đó tôi đánh rắm đi, tôi sai rồi… nói sai rồi”, Tiết Lâm khóc thút thít, hối hận đến mức muốn tát vào mặt mình.
Chương 145: Mai mối cho Tống Cẩm Phồn
“Vậy sao?”, Tô Minh hừ một tiếng.
Anh vốn đã ghét nhà họ Tiêu, bây giờ vì Tiết Lâm anh lại càng ghét cay ghét đắng.
Lúc này, Tiêu Nguyệt lại cảm thấy vừa vui vẻ vừa tủi thân, gương mặt xinh đẹp trắng bệch.
Tô Minh lại… lại giống như thần tiên hạ phàm thế này, đến ba người từ Huyết Thần Tông ở Huyền Linh Sơn cũng không phải là đối thủ của anh ấy, người đàn ông của mình quả là thiên hạ vô địch.
Nhưng xét về phương diện khác, mình lại dính phải một bà mẹ ngu ngốc, dám châm biếm thẳng mặt Tô Minh.
Vốn dĩ Tô Minh đã không muốn mình, giờ thì hay rồi, có lẽ anh ấy sẽ càng khinh thường, càng ghét mình hơn.
“Tô Minh… tôi… tôi… tôi có mắt không tròng, nhưng tấm lòng của Nguyệt Nhi vẫn luôn dành cho cậu, bắt đầu từ ba năm trước cho đến khoảng thời gian lúc mà cậu chết đi sống lại, nó vẫn đêm đêm nằm mơ gọi tên cậu. Cậu có thể coi thường tôi, có thể khinh thường nhà họ Tiêu, Nhưng Nguyệt Nhi thực sự vô tội, cho dù là ba năm trước, nguyên nhân Nguyệt Nhi không giúp cậu cũng là vì tôi và bố nó đã nhốt nó lại bên trong phòng, nó không ra ngoài được!”.
Tiết Lâm gào lên rất to, bà ta khóc lóc thảm thiết, mặc dù cũng có chút kỹ năng diễn xuất trong đó nhưng lời mà bà ta nói lại là thật.
“Đủ rồi! Mẹ, chúng ta về thôi! Mẹ đừng nói nữa!”, Tiêu Nguyệt quát, sau đó bước lên kéo Tiết Lâm, lôi bà ta đi.
Ánh mắt của Tô Minh thoáng lấp lánh.
“Tình cảm của Tiêu Nguyệt đối với anh quả thực vẫn luôn sâu đậm, nếu không, dựa vào điều kiện của cô ấy, muốn tìm một người đàn ông ưu tú cũng không phải khó”, Trần Chỉ Tình đi đến bên cạnh Tô Minh khoác tay anh, thấp giọng nói: “Mẹ của cô ấy quả là cực phẩm, dính phải người mẹ như vậy cũng coi như đen đủi”.
“Không nói cô ấy”, Tô Minh chuyển đề tài nói chuyện: “Chỉ Tình, không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là ông nội…”.
Tô Minh nhìn về phía ông cụ Trần, mặt đã sưng cả lên rồi.
“Ông cụ, để cháu chữa thương cho ông”, Tô Minh nói, thái độ của anh đối với ông cụ Trần khá là tôn kính, dù gì thì ông ta cũng là ông nội của Trần Chỉ Tình.
Sau đó, Tô Minh bắt đầu chữa trị cho ông cụ Trần.
Trần Chỉ Tình thì nhìn bóng dáng ba người Hà Hồng Lăng, Phùng Nam Phong và bà lão dìu nhau, lảo đảo rời đi.
“Ba người bọn họ có đến để trả thù nữa không?”, Trần Chỉ Tình hơi lo lắng nói.
“Không”, Tô Minh lắc đầu, anh cũng coi như có chút hiểu biết về Huyết Thần Tông này, chỉ là một tông môn hạng xoàng ở Huyền Linh Sơn mà thôi, so với Cửu Hư Tông thì còn kém xa, Huyết Thần Tông chỉ cần có chút trí thông minh thì sẽ không dám đến tìm anh trả thù.
“Vậy thì tốt”, Trần Chỉ Tình thở phào một hơi: “Ông xã, anh biến thái thật đó! Đến cả bà lão kia cũng…”.
Bây giờ Trần Chỉ Tình cũng đã trở thành tu giả võ đạo, chính vì thế mà càng cảm thấy Tô Minh không phải người, đúng là không phải người mà.
Thực lực của bà lão kia mạnh đến mức nào, Trần Chỉ Tình có thể thấy được rất rõ ràng, trước đó, lúc bà lão kia vừa đến, chỉ cần tuỳ ý buông một chút khí tức ra thôi mà mình suýt chút nữa đã bị thương, loại sức mạnh ngang tàng đó thực sự rất khó để mà hình dung.
Kết quả, khi đến tay Tô Minh…
“Khoảng thời gian này mình cố gắng tu luyện như vậy, cứ tưởng là sẽ chỉ kém anh ấy một chút xíu thôi, ai ngờ được…”, Trần Chỉ Tình âm thầm nghĩ, rồi bỗng cảm thấy thật thất bại, đương nhiên, nhiều hơn là cảm giác tự hào.
Sau đó, cô ấy nói: “Ông xã, hôm nay anh về Đế Thành không?”
“Ngày mai về”, Tô Minh nghĩ một hồi nói, bên phía viện võ đạo nhà họ Diệp cần anh phải trấn thủ ở đó, nếu không kiểu huấn luyện chiến đấu sinh tử kia không thể khởi động được.
“Được rồi”.
“Cũng chỉ bận khoảng thời gian này thôi, đợi hết bận thì sẽ có thời gian”, Tô Minh xoa đầu Trần Chỉ Tình.
Chẳng mấy chốc, Tô Minh đã xử lý xong vết thương trên mặt ông cụ Trần, ông cụ Trần cũng là một người tinh mắt, vội vàng rời đi để lại không gian riêng tư cho Tô Minh và Trần Chỉ Tình. Sau khi xong việc, Tô Minh ôm Trần Chỉ Tình nằm trên giường chơi điện tử, khuôn mặt Trần Chỉ Tình ngập vẻ hạnh phúc, nhưng chơi mãi một hồi, cô ấy đột nhiên nhớ ra cái gì: “Ông xã, anh với Cẩm Phồn có liên lạc riêng với nhau đúng không?”
“Không có!”, Tô Minh nói bằng giọng quái lạ.
“Thế thì lạ nhỉ, mấy ngày gần đây Cẩm Phồn thường nói chuyện với em, hơn nữa, mỗi lần đều biến tướng cách nói chuyện để tìm hiểu thông tin về anh, rất rõ ràng là có cảm tình với anh, thậm chí em còn cảm thấy cô ấy đã thích anh rồi”, Trần Chỉ Tình lẩm bẩm một câu.
Tô Minh có chút cạn lời.
Lòng của Trần Chỉ Tình này rốt cuộc rộng lượng đến mức nào? Bạn thân có cảm tình với người đàn ông của mình mà cũng không giận sao? Lại còn có vẻ rất hứng thú thăm dò tâm tình của cô bạn thân nữa?
“Khoảng thời gian trước, lúc anh vừa mới đến Đế Thành có tình cờ gặp được cô ấy”, Tô Minh nói: “Lúc đó, cô ấy gặp phải chút chuyện, anh đã giúp đỡ”.
“Hoá ra là như vậy! Lần thứ hai anh hùng cứu mỹ nhân à?”, hai mắt Trần Chỉ Tình sáng lấp lánh: “Xem ra, Cẩm Phồn thực sự thích anh rồi”.
“Em không giận?”, Tô Minh liếc mắt nhìn Trần Chỉ Tình.
“Xì, anh tưởng là bổn cô nương đây không biết có bao nhiêu yêu tinh bám riết lấy cơ thể anh à?”, Trần Chỉ Tình hừ một tiếng: “Em giận thì có tác dụng gì không? Nói đến Đế Thành đi, vị đại tiểu thư của nhà họ Diệp kia chắc chắn có quan hệ với anh, em không cần đi xem cũng biết. Còn có Tiêu Nguyệt, chỉ bằng tình cảm sâu đậm của cô ấy với anh thôi thì sớm muộn gì anh cũng không cầm lòng được. Bọn họ mà em còn không giận thì em giận Cẩm Phồn làm cái gì? He he, em thậm chí còn hy vọng mối quan hệ của anh với Cẩm Phồn có thể tốt hơn nữa kìa. Như vậy, đến lúc đó, bổn cô nương và Cẩm Phồn sẽ cùng nhau đối phó với đám tiểu yêu tinh ở hậu cung của anh, cũng coi như là đồng đội trên cùng một chiến tuyến với nhau”.
Đây là lời nói thật lòng của Trần Chỉ Tình.
Từ giây phút cô có mối quan hệ yêu đương với Tô Minh thì cô đã biết bản thân mình không thể độc chiếm anh rồi.
Tô Minh đã cạn sạch lời.
Nhưng mà, suy nghĩ kỹ thì cũng có thể hiểu được.
Trần Chỉ Tình sinh ra trong gia tộc họ Trần, với tư tưởng giáo dục của người con gái dòng chính trong đại gia tộc có lịch sử hàng trăm năm, cô có thể chấp nhận việc đàn ông năm thê bảy thiếp và coi đó như chuyện bình thường.
Bởi vì, cho dù là bố của Trần Chỉ Tình, hay là ông nội cũng vậy, thậm chí đến cả chú bác trong họ cũng có không ít phụ nữ, nghe nhiều thấy nhiều nên cũng bị ảnh hưởng.
“Ông xã, em hỏi anh, anh thấy Cẩm Phồn thế nào?”, Trần Chỉ Tình đột ngột ngồi dậy hỏi rất nghiêm túc.
“Cái gì mà thấy thế nào?”
“Tức là, anh có muốn để cô ấy làm người phụ nữ của anh không?”, Trần Chỉ Tình hỏi.
Trong đầu Tô Minh bất giác xuất hiện gương mặt xinh đẹp với ngũ quan tinh tế của Tống Cẩm Phồn, nói thực, Trần Chỉ Tình không hỏi thì thôi, một khi đã hỏi, nếu nói thật lòng thì đàn ông yêu cái đẹp thì cũng là bình thường đúng không?
Chỉ cần là một người đàn ông bình thường thì hẳn là chẳng có ai không thích Tống Cẩm Phồn.
Dung mạo kia của Tống Cẩm Phồn, không dám nói là đẹp trên trăm nghìn người nhưng cũng chắc chắn là người đẹp nhất trong cả chục nghìn người, danh xưng Viên minh châu hạng nhất của Nguyên Hải cũng chẳng phải nói đùa, phải biết là, đến cả Trần Chỉ Tình cũng không được coi là người phụ nữ đẹp nhất thành phố Dương Giang.
Nhưng Tống Cẩm Phồn lại được cả thành phố Nguyên Hải công nhận là người phụ nữ đẹp nhất, hơn nữa, thành phố Nguyên Hải lại rộng hơn thành phố Dương Giang rất nhiều.
“Xem ra, anh cũng có ý rồi, vậy thì nhanh lên, bây giờ đi thành phố Nguyên Hải”, Trần Chỉ Tình nói lớn, xúi giục anh.
“Làm gì?”, Tô Minh cạn lời.
Thế nào? Mình có ý với Tống Cẩm Phồn thì bây giờ liền đuổi mình đi đến Nguyên Hải tìm Tống Cẩm Phồn à? Làm gì có người phụ nữ nào lại đuổi người đàn ông của mình đi theo đuổi người con gái khác chứ? Điên rồi sao?
“Mau đi phá đám buổi xem mắt của Tống Cẩm Phồn!”, Trần Chỉ Tình nói lớn: “Tối hôm qua, Cẩm Phồn nói với em rồi, hôm nay sẽ có một buổi xem mắt do mẹ cô ấy sắp xếp, cô ấy không đi cũng không được, bị mẹ cô ấy ép đi… cô ấy đang phiền muốn chết kìa, bảo em tìm biện pháp cho cô ấy. Vốn dĩ em cũng chẳng có biện pháp gì hay ho, vừa hay anh trở về, anh đi Nguyên Hải đóng giả làm bạn trai của Cẩm Phồn, phá đám buổi xem mắt”.
“Không hay đâu?”
“Có gì mà không hay? Mau dậy đi, em đi tìm quần áo cho anh, trang điểm cho anh đẹp trai chút”, Trần Chỉ Tình hưng phấn nói: “Em phải gọi điện cho Cẩm Phồn nói cho cô ấy biết tin tốt này đã, đợi chút nữa anh đến thành phố Nguyên Hải bảo cô ấy đi đón anh, con nhóc đó trong lòng không biết đã thích anh nhiều thế nào đâu, hừ hừ, mấy ngày gần đây, mặc dù đã cố gắng kiềm chế lắm rồi nhưng trong lời nói của cô ấy vẫn không tránh khỏi muốn tìm hiểu tất cả về anh, lại còn sợ em giận nên cứ che che giấu giấu mãi, hi hi…”.
Bình luận facebook