-
Chương 181-185
Chương 181: Cận kề cái chết
Nhưng cũng chỉ có thể di chuyển một bước mà thôi.
Tác dụng duy nhất là khiến kiếm của ông Châu không đánh trúng đầu và cổ anh.
Nhưng nhát chém sẽ rơi xuống vị trí khác, theo tính toán thì nhất định sẽ chém trúng vai anh.
Vì thế vẫn phải phản kháng.
Trong chớp mắt, Tô Minh giơ hai tay lên.
Chân khí không đủ thì dùng sức mạnh bắp thịt thay thế.
Anh chắp hai tay lại như đang vái phật.
“Bốp…”
Nháy mắt đã kẹp lấy lưỡi kiếm mang theo ánh kim ngay trước mắt.
Nhất thời, tốc độ rơi xuống của lưỡi kiếm chậm lại như thể một chiếc xe hơi đang phóng nhanh lại đột nhiên bị đạp phanh.
Bàn tay kẹp lấy lưỡi kiếm của Tô Minh bị chém nứt toác ra, bắp thịt trên cánh tay, cổ tay đều lần lượt bị xé rách, lộ ra kinh mạch, máu thịt, xương tay…
Vô cùng tàn nhẫn.
Nhát chém quá mạnh, cơ thể của Tô Minh có cứng cáp đến đâu thì cũng có giới hạn.
Ngay sau đó.
Hai tay anh cũng không thể kẹp nổi nữa.
“Phập…”
Lưỡi kiếm rơi xuống vai trái anh.
Nhát chém rất sâu.
Vai trái của Tô Minh gần như bị chém đứt.
Chân trái của anh run lên, bàn chân trái giẫm mạnh xuống đất tạo thành một cái hố lõm sâu xuống, cả chân của anh đều lọt thỏm vào trong đó.
Máu tươi theo nửa người bên trái điên cuồng phun ra, chảy xuống chân anh.
“Tô Minh, Tô Minh…”, Diệp Mộ Cẩn đau xót hét lên một tiếng, cô ta muốn xông đến phía anh, muốn liều mạng với ông Châu, với Phó Hoành Khôn.
Nhưng khí tức của ông Châu và Phó Hoành Khôn đã tạo lên một cái lồng che chắn, Diệp Mộ Cẩn xông đến chưa được mấy bước đã như rơi vào đầm lầy, hoàn toàn không tiến lên được!
Không chỉ Diệp Mộ Cẩn, lúc này, Chu Khánh Di, Diệp Phù, Diệp Võ cùng những người khác ở viện võ đạo đều bất chấp tất cả xông lên muốn giúp, muốn cứu Tô Minh nhưng cũng không thể làm được.
Bị khí tức của ông Châu và Phó Hoành khôn vây quanh, đừng nói là xông lên, rất nhiều người ngay cả hít thở còn cảm thấy khó khăn.
Thực lực cách biệt quá lớn khiến người ta tuyệt vọng đến tận cùng.
“Vui thật đấy!”, Cơ Khâm hưng phấn lẩm bẩn, khuôn mặt không giấu được vẻ vui mừng. Hắn ta nhìn dáng vẻ thương nặng của Tô Minh, cùng đám kiến yếu ớt kia bị đàn áp thì cảm thấy sung sướng tột độ.
Đám người Công Tôn Hạ, Cơ Thương Hải, Ngụy Chấn Phong cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
“Hộc, hộc…”, Tô Minh thở dốc, máu tươi từ đầu dọc theo sườn mặt chảy xuống ròng ròng.
Anh cảm thấy đầu óc váng vất nhưng vẫn cắn chặt lấy đầu lưỡi, dùng đau đớn để ép bản thân phải tỉnh táo.
Kho tàng huyết mạch trong người anh đang phát huy tác dụng.
Tô Minh có thể cảm nhận được.
Kho tàng huyết mạch đang mau chóng, không ngừng hồi phục lại vết hương cùng chân khí cho anh.
“Chết!”, đáng tiếc ông Châu và Phó Hoành Khôn không cho anh thời gian.
Hai người thật sự muốn giết chết Tô Minh, cho dù bị nói là ỷ lớn bắt nạt bé cũng không quan tâm.
Bọn họ chỉ muốn mau chóng giết chết Tô Minh, bởi anh quá giỏi, giỏi đến mức anh chỉ cần sống lâu thêm một giây cũng khiến họ căng thẳng, lo lắng.
“Tù thiên chỉ!”, Phó Hoành Khôn vẫn sử dụng chiêu này, khi ông ta hạ ngón tay thứ 2 xuống, khuôn mặt hơi chuyển trắng, rõ ràng là chiêu này tốn rất nhiều sức.
Mà ông Châu vẫn dùng kiếm.
Lưỡi kiếm ngưng tụ kiếm khí.
Nhưng lần này không phải là một lưỡi chém nữa. Kiếm khí được ngưng tụ đến mức nhỏ như mũi móc câu.
Lưỡi kiếm nhọn hoắt như mũi câu mang theo cả ánh kim cùng gai nhọn.
Do mũi kiếm vô cùng nhỏ nên tốc độ càng nhanh, dù sao cùng một lực tác động, vật thể càng nhỏ, ma sát, lực cản cũng càng nhỏ.
Càng đáng sợ là, lúc ông Châu điều khiển lưỡi kiếm, dường như còn sử dụng cả kiếm quyết.
Vì thế, tốc độ vung kiếm không chỉ nhanh, mà lưỡi kiếm còn chuyển động kỳ dị trong không trung như một sợi tóc không ngừng lay động, không khác gì u linh.
Da đầu Tô Minh bắt đầu rách ra, anh cảm nhận được cái chết đang đến gần, như thể nhìn thấy tử thần đang hiện ra, có cảm giác như bản thân đã bước vào hoàng tuyền.
“Hộc…”
Tô Minh thở hồng hộc.
Mắt ngày càng đỏ.
Trong nháy mắt.
Anh tung mạnh một quyền!
Hướng thẳng về phía trước ngực mình!
Điều này nằm ngoài dự đoán của ông Châu và Phó Hoành Khôn. Bọn họ không ngờ rằng Tô Minh vẫn còn sức chiến đấu.
Mà khi anh tung cú đấm…
“Bộp…”
Một âm thanh rất nhỏ vang lên.
Là âm thanh cú đấm đánh trúng lưỡi kiếm.
Tô Minh phán đoán được thời gian cùng vị trí ông Châu tấn công, sau đó mới vung quyền ngăn cản và đã thành công.
Kho tàng huyết mạch đem lại lợi ích rất lớn cho Tô Minh, khiến bộ não của anh trở nên nhanh nhạy đến khó tin, vì thế anh mới phán đoán được hướng tấn công.
Nhưng mũi kiếm quá sắc bén, lúc nắm đấm của Tô Minh đánh trúng nó thì tay anh cũng bị đâm xuyên.
Trong lúc đó, mũi kiếm vẫn tiếp tục tiến lên, đâm vào ngực anh.
Nhưng may mà trong giây phút sinh tử, Tô Minh dựa vào sự cứng cáp của cơ thể mà miễn cưỡng nghiêng người sang một bên.
Một động tác rất nhỏ nhưng đủ để lưỡi kiếm không đâm trúng tim anh, giúp anh tránh được một kiếp.
Cùng lúc đó.
“Rầm!”
Một âm thanh khủng khiếp như tiếng nổ vang lên, cả người Tô Minh bị đánh bật ra bởi Tù thiên chỉ của Phó Hoành Khôn.
Phó Hoành Khôn và ông Châu cùng tấn công Tô Minh, anh có thể ngăn chặn được lưỡi kiếm của ông Châu đã là kỳ tích, phát huy 300% sức mạnh của mình rồi, nào còn sức để đỡ Tù thiên chỉ của Phó Hoành Khôn?
Ấn ngón tay đập thẳng vào người Tô Minh.
Ngay lúc đó, Tô Minh dùng tay chắn trước người mình theo bản năng nhưng không có bất kỳ tác dụng gì.
Hai tay Tô Minh đều đã nát bấy.
Trông anh không còn ra hình người nữa.
Ngực anh nhuốm đỏ, máu thịt, xương cốt lẫn lộn, cơ thể bị đánh bay.
Trong lúc đó, Tô Minh đã muốn ngủ rồi, anh cảm thấy trước mắt mình là một mảnh tăm tối, bản thân anh rất mệt mỏi, không thể nhấc nổi mí mắt.
Rõ ràng là sắp tử vong.
Nhưng ngay khi sinh mạng của anh sắp kết thúc, đột nhiên, máu trong cơ thể anh bắt đầu chấn động như thể đang bay lên, nhảy nhót.
Dường như có hàng ngàn, hàng vạn binh lính đang đánh trống, hò hét trong máu anh.
Trái tim bắt đầu đập dồn dập.
Ý thức của anh trở lại.
Nhưng cũng chỉ còn sót lại chút sức sống.
“Rầm!”
Bị đánh bay hơn 200m, Tô Minh mới rơi xuống đất, cú đánh của Phó Hoành Khôn lên người anh khiến mặt đất nứt toác ra thành một chiếc hố hình quạt, cả người anh nằm lọt thỏm trong hố như vũng thịt bùn nhuốm máu.
“Lần này chết rồi chứ?”, ông Châu nói.
Chương 182: Bảo vật phòng ngự
Với ông ta mà nói, Tô Minh hẳn phải chết từ lâu rồi nhưng anh vẫn tiếp được mấy chiêu của ông ta và tông chủ, thực sự là mạnh đến quá đáng.
Chỉ là dù anh có mạnh hơn nữa nhưng bị lưỡi kiếm của ông ta xuyên qua ngực, lại bị Tù thiên chỉ của tông chủ đánh trúng thì cũng chắc chắn phải chết.
“Hẳn là chết rồi”, Phó Hoành Khôn gật đầu, nhưng ông ta không yên tâm mà vẫn lướt đến cái hố ở chỗ xa nhanh như một cơn gió.
“Mẹ nó!”,Tô Minh chửi tục, khuôn mặt nhuốm máu của anh trở nên dữ dằn.
Anh vốn định nằm trong hố nghỉ ngơi một chút, cho dù chỉ vài giây cũng đủ để kho tàng huyết mạch khôi phục vết thương, chân khí cho anh.
Nào ngờ, tông chủ Phiêu Diểu tông lại cẩn thận một cách quá đáng như vậy, ông ta không cho anh thời gian mà xông đến luôn.
Cả người Tô Minh đau đớn như muốn vỡ nát.
Đau đến thấu tim.
Không thể cử động nổi.
Kho tàng huyết mạch trong người anh dường như đã bị kích động mà không ngừng sôi trào, bành trướng.
Nháy mắt.
Phó Hoành Khôn đã đến bên cạnh chiếc hố.
“Đúng là sống giai như đỉa!”, Phó Hoành Khôn sầm mặt, trầm giọng nói.
Ông ta cảm nhận được Tô Minh vẫn còn thở.
Ông ta lại ra tay!
Lần này ông ta không dùng Tù thiên chỉ nữa bởi ông ta không thể gánh được sức nặng của nó.
Một thanh đao xuất hiện trong tay ông ta.
Thanh đao dài 2m màu tím đen, lưỡi đao rất mỏng, ánh sáng tím đen lượn lờ như u linh.
“Xoẹt…”
Phó Hoành Khôn không dùng bất kỳ võ kỹ, đao kỹ gì mà chỉ đơn giản vung đao chém xuống cái hố ở phía dưới.
Lưỡi đao tím đen rạch ngang bầu không khí trước mắt, ngưng tụ một luồng khí khổng lồ rồi chém thẳng về phía Tô Minh.
Nhìn Phó Hoành Khôn tấn công, vẻ mặt của ông Châu lập tức thay đổi, ông ta không thể tin nổi là tông chủ lại vẫn ra tay? Điều đó cho thấy Tô Minh… chưa chết? Anh vẫn còn sống?
“Sao có thể?”, ông Châu thật sự cảm thấy kinh hãi.
Rốt cuộc anh phải có một sức sống thế nào mới kiên cường được đến vậy?
Không chỉ ông Châu mà cả Cơ Thương Hải, Ngụy Chấn Phong, Công Tôn Hạ, Cơ Khâm cũng sửng sốt, bọn họ cũng cho rằng Tô Minh đã chết rồi, không ngờ…
Trong hố.
Tô Minh thực sự đã bị đẩy đến bước đường cùng rồi, lúc này anh không thể nhấc nổi một ngón tay lên nữa.
Chờ chết?
Không thể được.
Nếu đã đến đường cùng thì chỉ có thể dùng bài tẩy mà thôi.
Đột nhiên, một tấm phù bằng ngọc đen xuất hiện trong tay Tô Minh.
“Rắc”.
Tấm phù bị bóp nát.
Bỗng nhiên.
Một chiếc khiên mang ánh sáng đen hình lục giác hiện ra trông như một chiếc ô.
Đây là khiên ngọc Huyền Linh.
Là bảo vật dùng để phòng ngự.
Đây là thứ mà ông già cho anh lúc ông ấy vừa đưa anh đến Huyền Linh Sơn, chỉ có 3 cái.
Dùng rồi là mất luôn.
Nếu không phải hoàn toàn bị dồn vào bước đường cùng thì Tô Minh tuyệt đối sẽ không dùng. Mấy năm này, anh đã gặp nguy hiểm vô số lần nhưng chưa từng dùng đến nó, nhưng lúc này thì không thể làm vậy được nữa.
Bây giờ không dùng thì chỉ có thể để cho người khác dùng.
Sau khi chiếc khiên ánh sáng đen được dựng lên, Tô Minh không bỏ lỡ bất kỳ giây phút nào mà lập tức tập trung hồi phục vết thương! Vận chuyển máu tươi, kho tàng huyết mạch chạy dọc toàn thân, vết thương hồi phục mau chóng đến mức mắt thường cũng có thể nhìn được rõ ràng.
Không những vậy, trong lúc kho tàng huyết mạch chuyển động còn trao cho anh càng nhiều sức mạnh thuần túy.
Từ 100 nghìn cân lên 200 nghìn cân.
“Có vẻ như mình càng cận kề cái chết thì kho tàng huyết mạch càng phát huy được sức mạnh”, Tô Minh tự nhủ trong lòng.
Mà lúc này.
Vẻ mặt Phó Hoành Khôn vô cùng âm trầm.
Ông ta đứng bên cái hố mà nhìn chằm chằm xuống dưới. Ông ta tận mắt nhìn thấy nhát chém dùng toàn lực của mình bị một chiếc khiên đen ngăn lại.
Nhát đao đánh trúng chiếc khiên như chém vào một đám vải bông, không có tý tác dụng nào.
Ông Châu cũng bước đến.
“Dốc toàn lực ra tay, phá vỡ bảo vật phòng ngự kia”, Phó Hoành Khôn trầm giọng nói: “Tên nhãi đó chưa chết!”
Ông Châu không lên tiếng mà dùng hành động thực tế.
Ngay sau đó.
Hai người, một quyền, một chưởng, một kiếm, một đao đồng loạt tấn công.
Mỗi lần tấn công đều dùng toàn lực.
Mỗi lần đều đánh thẳng vào chiếc khiên đen.
Hai người tấn công liên tục hơn 10 lần.
Vẻ mặt càng lúc càng âm trầm, cuối cùng trở nên vặn vẹo.
“Đệt!”, Phó Hoành Khôn chửi bậy, khuôn mặt trở nên dữ dằn.
Đúng lúc này.
Đột nhiên.
Chiếc khiên màu đen biến mất.
Ngay khi đó.
“Chết đi!”, giọng nói uy phong khiến người ta cảm thấy áp lực của Tô Minh vang lên.
Vết thương của anh đã khỏi rồi.
Chân khí cũng đã hồi phục.
Hơn nữa còn trở nên càng mạnh hơn.
Sức mạnh, thị giác, thính giác, lực khống chế của cơ thể, lực phòng ngự, cường độ khí huyết, sức sống đều tăng lên một bậc.
Dưới sức ép của cái chết, sự dung hợp giữa kho tàng huyết mạch và Tô Minh trở nên chặt chẽ hơn một chút, nhưng chỉ cậy cũng đã đủ để anh biến đổi.
“Hộc…”
Cùng với tiếng hét của Tô Minh, Thiên Vẫn kiếm xông thẳng từ dưới lên trời.
Kiếm khí dày hơn, mạnh hơn, tốc độ cũng nhanh hơn.
Tô Minh cũng phi ra khỏi hố.
Cả người không vết thương.
Chỉ là người anh đầy máu tươi, còn những vết rách, vết đâm thê thảm lúc trước đã biến mất, vô cùng kỳ lạ.
Trong chớp mắt, ông Châu và Phó Hoành Khôn đều cảm nhận được sự uy hiếp từ anh.
Hai người giật lùi lại.
Cùng lúc đó cùng dùng toàn lực mà tấn công.
“Rẹt…”
Luồng chân khí tỏa ra từ tay ông Châu như hóa thành tia sét kêu lên lách tách khiến người ta cảm nhận được rõ ràng sức mạnh hủy diệt từ nó. Khi luồng khí tức hủy diệt đó được đẩy lên đến đỉnh điểm thì ông ta đẩy nó về phía Tô Minh.
“Vút!”
Phó Hoành Khôn cũng không kém, mặc dù ông ta không thể thi triển Tù thiên chỉ nữa nhưng thanh đao trong tay ông ta lại như đang kêu gào.
Thanh đao vung lên mang theo âm thanh rền rĩ, Phó Hoành Khôn thi triển đao pháp khủng bố, nhát đao như hóa thành mãnh thú vẫy vùng, nhe răng giương vuốt lao về phía Tô Minh.
Ngay sau đó.
Thiên Vẫn kiếm của Tô Minh và luồng chân khí sấm sét cùng nhát chém khủng khiếp của Phó Hoành Khôn đâm vào nhau.
Chương 183: Phép màu xuất hiện
Lần này!
Phép màu xuất hiện...
Một kiếm này của Tô Minh lại có thể chặn được đòn kết hợp toàn lực của ông Châu và Phó Hoành Khôn.
Phải biết rằng, trước đó một mình Tô Minh ngăn lại Phó Hoành Khôn phải liên tiếp tung ra chín đường kiếm.
Sức mạnh bên trong và bên ngoài của Tô Minh rốt cuộc đã tăng lên bao nhiêu?
“Làm sao có thể?”, ông Châu và Phó Hoành Khôn gần như nghẹt thở, cuối cùng cảm thấy có chút khiếp sợ.
Rõ ràng Tô Minh trước kia đã bị thương nặng gần như bỏ mạng, làm sao chỉ chớp mắt, chẳng những nguyên vẹn không tổn thất, thương thế hồi phục, hơn nữa thực lực còn càng thêm phần mạnh mẽ? Không chỉ tăng lên gấp đôi!
Điều này căn bản là không thể nào!
Nhưng thực tế bày ra trước mắt đó.
Mà điều khiến ông Châu và Phó Hoành Khôn kinh hãi là Tô Minh càng càng đánh càng hăng trong khi hai người họ đã bắt đầu có dấu hiệu xuống sức.
Ví dụ như Phó Hoành Khôn, tù thiên chỉ là chiêu thức mạnh nhất của ông ta, nhưng hiện tại hoàn toàn không thể thi triển được, bởi trước đó ông ta đã liên tục sử dụng hai lần, chân khí trong cơ thể đã không còn đủ.
Ông Châu cũng vậy.
“Lão tạp chủng, tôi ghim ông rồi”, đồng thời Tô Minh lúc này lại bật cười, anh nở nụ cười tàn nhẫn, đôi mắt đẫm màu máu khóa chặt lên người Phó Hoành Khôn.
Ừm.
Tô Minh quyết định, giết từng người một.
Thực lực của hai lão tạp chủng này đúng là rất cao, trong tình huống hai người liên thủ lại, cho dù thực lực hiện tại của bản thân được nâng cao lên rất nhiều so với quá khứ, nhưng muốn giết chết hai lão tạp chủng này thì vẫn kém một chút.
Bởi vậy anh quyết định giết một người trước, sau đó mới đến kẻ còn lại.
“Đáng chết!”, Phó Hoành Khôn đáy lòng ớn lạnh, bị cái nhìn của Tô Minh chiếu tới thực sự có cảm giác kinh hồn bạt vía...
“Thiên Vẫn Kiếm! Thiên Vẫn Kiếm! Thiên Vẫn Kiếm!...”
Điên rồi, Tô Minh hoàn toàn phát điên rồi.
Khoảnh khắc anh khóa chặt Phó Hoành Khôn kia, Tô Minh nâng lên Xích Ảnh Kiếm, sau đó liên tiếp chém.
Mỗi đường kiếm đều có sức nặng gần 400 nghìn cân+ 8 phần nhập vi kiếm ý+ thức thứ nhất Thiên Vẫn Kiếm tuyệt mệnh phong vân.
Uy lực của mỗi kiếm đều có thể đe dọa đến cảnh giới tôn giả hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong.
Mấu chốt là Tô Minh đã giết đỏ cả mắt, trong mắt không có gì khác ngoài Phó Hoành Khôn, chính là vì ông ta, kiếm của anh không ngừng vung lên hạ xuống, không ngơi nghỉ, trừ khi giết chết được Phó Hoành Khôn!!!
“Ông Châu, ra tay, tên tiểu tạp chủng này điên rồi…”, Phó Hoành Khôn quát lớn, ông ta đã có chút hoảng loạn.
Vừa la hét, Phó Hoành Khôn vừa nghiến răng chống cự: “Hồn Thiên Đao!”
“Thái Nhất Trảm!!”
“Thiên Linh Nhất Kích!!!”
…
Phó Hoành Khôn cũng biết, bản thân thực sư lâm vào nguy hiểm rồi, nào còn dám có nửa điểm hời hợt? Ông ta dồn toàn lực chống lại từng chiêu kiếm đang không ngừng bắn về phía mình...
Không uổng là tông chủ Phiêu Diểu Cung, tu luyện rất nhiều võ kỹ, hơn nữa còn đều vô cùng tinh túy.
Mỗi một chiêu đều mang đến cho người khác cảm giác tôi luyện thành thục.
Tuy nhiên.
Cho dù như vậy, khi bắt đầu, chiêu số của Phó Hoành Khôn còn có thể chống đỡ được từng đường kiếm của Tô Minh, nhưng dần dần, sau một loạt bảy tám nhát kiếm, ông ta đã không thể cầm cự được nữa.
Ông ta không sở hữu kho tàng huyết mạch.
Chân khí trong cơ thể cũng đã bị tiêu hao sạch sẽ.
Gương mặt Phó Hoành Khôn đã tái mét, chiêu thức chống trả cũng ngày càng trở nên lộn xộn.
Mà Tô Minh lại càng đánh càng mạnh!
Ánh kiếm từ Thiên Vẫn Kiếm quả thực có xu hướng điên cuồng gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!
Hơn nữa sau khi dần chiếm được ưu thế, tốc độ xuất kiếm của anh cũng càng nhanh hơn, cơ thể càng tiến dần về phía trước, hoàn toàn trấn áp Phó Hoành Khôn.
Đúng lúc Phó Hoành Khôn tưởng chừng lung lay sắp đổ, ông Châu mới phản ứng lại, bắt đầu đối phó với Tô Minh.
Ông ta không phải là kẻ ngốc, Tô Minh quả thực muốn đè ép giết chết tông chủ trước!
Ông Châu thực sự không dám tưởng tượng kết cục của bản thân một khi tông chủ bỏ mình? Thực lực của ông ta còn kém tông chủ một chút đó.
Tông chủ chết rồi, một mình ông ta tuyệt đối không phải là đối thủ của Tô Minh.
Sắc mặt ông Châu ngưng trọng khó mà hình dung được.
Bây giờ, ông ta không chỉ phải cứu tông chủ, mà còn là cứu chính mình.
“Thiên địa nhất khí! Vô thượng trảm!!!”, ông Châu nhe răng trợn mắt, cũng không quan tâm tới hậu quả nữa, điên cuồng vận khí, cưỡng chế thi triển đại chiêu.
Ông ta chắp tay chữ thập, ngay khi hai tay chắp lại, kiếm khí màu vàng kỳ lạ xuất hiện.
Lần này đường kiếm không thẳng mà uốn lượn.
Hình rắn.
Tuy nhiên, nó được vật chất hóa, bao phủ một màu vàng óng.
Trên lưỡi kiếm, có những phù văn lấp lánh như những ngọn lửa mảnh nhỏ màu đen.
Ngoài sức công phá đáng sợ, lưỡi kiếm còn chứa đựng sự ăn mòn.
“Đi!”, khi đường kiếm hình rắn màu vàng đã được tích trữ tới đỉnh phong, ông Châu khóa chặt Tô Minh, trong nháy mắt chém vào sau lưng anh.
Ông Châu có chút lung lay, một chiêu này tiêu tốn quá nhiều sức lực.
Mà một chiêu này được đánh ra, trong lòng Phó Hoành Khôn cũng buông lỏng.
Ông ta hiểu rất rõ uy lực của chiêu thức này của ông Châu, nếu Tô Minh liều lĩnh, cứng rắn nghênh tiếp, cho dù là thần tiên cũng chỉ có một con đường chết.
Mà nếu Tô Minh lựa chọn phản kháng, vậy anh phải buông bỏ việc điên cuồng truy sát áp bách ông ta, vậy bản thân liền được cứu rồi.
Cho dù là tình huống nào cũng tốt.
Chớp mắt.
Kiếm khí hình rắn màu vàng mà mắt thường có thể nhìn thấy kia đã vụt tới sau lưng Tô Minh, thế như chẻ tre muốn tách cơ thể anh ra làm đôi.
Nhưng đúng lúc này!
Một tấm khiên bao bọc trong ánh sáng màu đen xuất hiện, chặn lại sau lưng của Tô Minh, dễ dàng ngăn lại chiêu thức kinh hồn kia của ông Châu.
Tô Minh sử dụng tấm khiên ngọc Huyền Linh thứ hai.
Anh thà tiêu phí một tấm khiên ngọc Linh Huyền cũng phải giết chết hai lão tạp chủng này.
“Không…”, Phó Hoành Khôn rơi vào tuyệt vọng!
Khoảnh khắc khiên ngọc Huyền Linh xuất hiện phía sau Tô Minh, hàng rào tâm lý trong ông ta cũng dần sụp đổ.
Chương 184: Truy sát ông Châu
Ông ta vốn dĩ không thể ngăn cản Tô Minh lại, lúc này tâm lý lại sụp đổ… Phó Hoành Khôn đã hoàn toàn tan vỡ.
“Tôi đầu hàng, có thể… có thể thương lượng…”, giọng nói Phó Hoành Khôn bắt đầu mang theo sự run rẩy, ý nghĩ đầu tiên chính là chạy trốn.
Mặc dù ông ta có thể đạp không rời đi, nhưng chỉ là miễn cưỡng mà thôi, ngày thường dùng để thay đi bộ còn được, nhưng còn chưa đạt tới trình độ phút chốc bay vụt lên không trung. Nếu lúc này mưu toan xoay người phi hành, Tô Minh từ phía sau bổ tới một kiếm, bản thân liền chết chia năm xẻ bảy.
Bởi vậy ông ta chỉ có thể đầu hàng, cầu xin.
“Ông đây không chấp nhận đầu hàng, ông đây chỉ muốn giết chết ông, ừm, không chỉ giết ông, mà còn muốn bóp nát Phiêu Diểu Tông!!!”, tuy nhiên lời van nài, sự đầu hàng của Phó Hoành Khôn có tác dụng sao? Tô Minh chẳng những không dừng tay, ngược lại còn tàn nhẫn hơn, tốc độ vung Thiên Vẫn Kiếm trong tay nhanh đến mức ngay cả dư ảnh cũng không thấy.
“Không!”, Phó Hoành Khôn hét thảm một tiếng, sau đó...
Bay ngược ra ngoài.
Trong quá trình bật ngược đó, cơ thể liền nổ tung, chia thành hai mảnh.
Cùng với đó là tia máu đỏ tươi vờn bay.
Chết!
Phó Hoành Khôn chết!
Vào khoảnh khắc Phó Hoành Khôn tử vong đó, ông Châu liền quay đầu trốn chạy.
Vô cùng quyết đoán.
Ông ta thừa dịp Tô Minh còn chưa quay người chĩa kiếm vào mình, bản thân còn có thời gian và cơ hội đạp không trốn khỏi, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này? Liền thảm hại lao vào không trung, phi người rời đi!
“Lão khốn kiếp, nghĩ có thể trốn thoát sao?!”, Tô Minh quát: “Hôm nay ông đây đã nói phải giết chết ông thì ông sẽ phải chết, ông đây chưa từng nói đùa”.
Sau đó, thân hình Tô Minh chuyển động, mặc dù không thể bay lên, nhưng anh đã khóa chặt hơi thở của ông Châu...
Cộng thêm tốc độ của ông Châu không hề nhanh.
Tô Minh giậm chân xuống nền đất, cơ thể vừa chuyển, tàn ảnh dày đặc đuổi theo.
Ông Châu căn bản không thể cắt đuôi được Tô Minh.
“Đáng chết!!!”, ông Châu phi thân trong không trung, gương mặt lại tái nhợt, ông ta thực sự sợ hãi, đáy lòng hối hận tới chết, không nên mà! Không nên chọc giận Tô Minh mà!
Hiện tại phải làm sao đây?
Ông ta chỉ có thể vùi đầu lao về phía Phiêu Diểu Tông...
Ông ta biết, chỉ khi bản thân trở về Phiêu Diểu Tông, có lẽ còn có một đường sống.
Tô Minh cứ vậy mà truy sát ông Châu.
Người đông nghìn nghịn vây quanh quan sát trên viện võ đạo nhà họ Diệp lại rất lâu không phát ra một tiếng động, cho đến vài phút sau mới run cầm cập rời đi.
Tất cả đều khiếp đảm, đặc biệt là mấy người Ngụy Chấn Phong, Cơ Thương Hải, Công Tôn Hạ, từng người đều kinh hồn bạt vía, giống như mất hồn vậy.
Ra khỏi viện võ đạo nhà họ Diệp.
“Mẹ kiếp, ngay cả tông chủ của Phiêu Diểu Tông cũng ra tay rồi mà vẫn…”, Cơ Thương Hải thở dài một hơi, không nhịn được nhìn về phía con trai mình: “Khâm Nhi, nỗi phẫn hận của con đối với Tô Minh, có thể mang đến sự hủy diệt cho nhà họ Cơ chúng ta”.
Tô Minh của ngày hôm nay đã lớn mạnh tới mức không lời nào có thể diễn tả được nữa.
Đó là tông chủ và đại trưởng lão của Phiêu Diểu Tông Huyền Linh Sơn cùng liên hợp lại đó!!!
Không những không giết được Tô Minh mà còn bị anh chặt đầu mất một người.
Trước đó Tô Minh bị thương nặng gần như có thể trút hơi thở bất cứ lúc nào, sau đó lại bất ngờ hồi phục một cách thần kỳ, thực lực trở nên càng mạnh mẽ hơn, một màn phản công giết chết Phó Hoành Khôn vừa rồi giống như lửa bỏng rát khắc sâu trong tâm trí họ, rõ ràng, vô cùng sống động.
Ông ta thực sự kinh sợ rồi.
“Bố, cho dù con không oán hận tên súc sinh đó, hắn cũng sẽ không buông tha cho nhà họ Cơ. Cho dù hắn bỏ qua cho nhà họ Cơ, vậy sau này nhà họ Diệp có được sự ủng hộ của hắn mà ngông cuồng quật khởi, nhà họ Cơ vẫn sẽ trở thành cái gai trong mắt nhà họ Diệp, họ cũng sẽ diệt trừ chúng ta mà thôi”.
Cơ Khâm nghiến răng, đè thấp giọng nói: “Trừ phi bây giờ chúng ta đầu hàng trước tên súc sinh kia, đầu hàng nhà họ Diệp, từ nay về sau phải sống những ngày tháng nhục nhã trong lòng bàn tay bọn họ. Bố muốn sống những ngày tháng như vậy sao?”
Cơ Khâm không sợ Tô Minh sao?!
Sợ.
Hắn đương nhiên là sợ chết.
Nhưng hắn càng hận.
Lòng căm thù xen lẫn sự ghen tị bất tận.
Vốn dĩ trước khi Tô Minh ngang trời xuất thế, Cơ Khâm hắn thực sự rất có cảm giác ưu việt, là ưu việt khi là cậu ấm đứng đầu Đế Thành, hắn tu hành ở Linh Huyền Sơn trong một thời gian dài, thỉnh thoảng mới trở về Đế Thành, thế hệ trẻ tại đây trong mắt hắn đều chỉ là đám cặn bã.
Giờ đây bản thân bỗng nhiên lại trở thành rác rưởi, điều đó làm hắn không chấp nhận nổi!
“Đây…”, Cơ Thương Hải rơi vào trầm mặc, đúng vậy! Chỉ cần nhận thua, khuất phục thì từ nay nhà họ Cơ sẽ không còn là người đứng đầu tám gia tộc lớn nữa, kết cục của nhà họ Lam vẫn còn hiện rõ trong đầu ông ta.
“Bố, đừng tuyệt vọng, đúng, tên nhóc đó quả thực giống như sự tồn tại của một chiến thần, mạnh mẽ tới mức làm mới mọi nhận thức trong giới võ đạo, cũng vì lẽ đó, hắn ta vô cùng bành trướng!”, ánh mắt Cơ Khâm lập lòe, trong đôi mắt nham hiểm tràn đầy chờ mong cùng hưng phấn: “Hắn bây giờ không buông tay đuổi giết ông Châu, ha ha, đây chính là hành vi tự tìm đường chết. Chỉ cần ông Châu trốn được về Phiêu Diểu Cung, tên nhãi đó không cẩn thận cũng sẽ chôn thân ở Phiêu Diểu Cung, Phiêu Diểu Cung đường đường là tông môn lớn của Huyền Linh Sơn, nào có đơn giản như vậy, cho dù tông chủ đã chết, nhưng vẫn còn rất nhiều thủ đoạn kỳ dị khác”.
“Ồ?”, hai mắt Cơ Thương Hải sáng lên: “Thật sao?”
“Đương nhiên, bố, phần lớn thời gian những năm này con đều ở Huyền Linh Sơn, rất nhiều chuyện cũng hiểu một chút”, Cơ Khâm khẳng định: “Bố, chúng ta cứ đợi tin tức tên nhãi đó chết ở Phiêu Diểu Tông là được, một lát nữa con sẽ liên hệ với bạn bè ở Huyền Linh Sơn bên kia, có thể nhận được khái quát tin tức ở đó bất cứ lúc nào”.
Đúng lúc này, Công Tôn Hạ và Ngụy Chấn Phong cũng bước tới: “Cơ gia chủ, chúng ta cần bàn bạc một chút, Lam Lại đã chết rồi, cộng thêm việc hôm nay Tô Minh còn có thể giết chết cả tông chủ Phiêu Diểu Cung, kế hoạch của chúng ta…”
Nét mặt của Công Tôn Hạ cùng Ngụy Chấn Phong đều khẽ trắng xanh, bọn họ bị dọa cho không nhẹ, bắt đầu chần chừ lo lắng không yên, kế hoạch đã được thảo luận xong trước đó rốt cuộc có còn phải thực hiện nữa không?
Tô Minh quá khủng bố!!!
Ngộ nhỡ bị những người bị mình tính kế trên cuộc thi giao lưu giữa 8 viện võ đạo lớn nhìn thấu những trò dối trá và Đông Lâm sát trận thì đều phải chết!
Hai người Công Tôn Hạ và Ngụy Chấn Phong dao động, họ đều đang có suy nghĩ muốn từ bỏ.
“Được, bàn thôi”, Cơ Thương Hải gật đầu.
Nhóm người ngồi lên Rolls Royce, Maybach… lao nhanh về khu vực Đế Thành.
Mà Tô Minh giờ phút này đã tiến vào Long Lâm.
Chương 185: Phiêu Diểu Tông
Long Lâm, khu rừng nguyên sinh lâu đời nhất hiện đang tồn tại ở Hoa Hạ.
Người bình thường không biết rằng, Long Lâm không chỉ là một khu rừng nguyên sinh như vẻ bề ngoài mà nó còn là lá chắn ngăn cách giữa chân giới và thế giới tục.
Băng qua Long Lâm sẽ tiến vào hạ giới Huyền Linh Sơn của chân giới.
Tốc độ của Tô Minh rất nhanh, đặc biệt là ở trong Long Lâm, không hề chậm lại, giống như một luồng ánh sáng lao đi vun vút.
Gương mặt của ông Châu đang bay trên bầu trời đã tái nhợt, là sự kinh hãi cùng rùng rợn.
Ông ta tưởng rằng, tới được Long Lâm, bản thân bay bên trên còn Tô Minh thì bị rừng rậm bên dưới cản trở, nhất định có thể thoát khỏi anh...
Nhưng đâu ngờ...
“Chết tiệt!!! Tên nhóc này mới 20 tuổi! Cho dù tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không thể yêu nghiệt như vậy chứ?!”, ông Châu thực sự có chút cảm giác bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng, bay lượn trên không trung cũng phải tiêu hao chân khí, Tô Minh ép sát không rời khiến ông ta chịu áp lực rất lớn.
Cứ cách một khoảng thời gian, ông ta lại nuốt một viên linh thạch.
Trái tim lại đang rỉ máu, loại bảo bối như linh thạch này vốn nên sử dụng khi tu luyện và đột phá, hiện tại lại bị buộc phải dùng nó để bổ sung chân khí chạy trốn!
Phía dưới.
Tốc độ của Tô Minh càng ngày càng nhanh, trong lòng trào dâng cảm giác dễ chịu sảng khoái.
Bởi vì phải đối chiến liên tục với ông Châu và Phó Hoành Khôn, dẫn tới kho tàng huyết mạch trong cơ thể được dung hòa nhiều hơn một chút, thu hoạch lần này đúng là quá lớn.
Điều đầu tiên phải nhắc đến các cơ năng trên cơ thể.
Nhãn lực, thính lực, khả năng kiểm soát cơ thể,… của anh đã tăng lên vượt bậc, đến mức khi tiến vào rừng sâu, anh giống như cá gặp nước, không cần phải giảm tốc độ.
Tất cả cây cối chướng ngại, phân tích địa hình… đều rõ ràng trong đầu như tính toán của máy tính, sau đó anh dễ dàng có sự chuẩn bị, từ đó né tránh thậm chí tận dụng nó.
Anh cảm thấy bản thân không còn giống như người nữa, mà là một hung thú đã vô cùng quen thuộc và thích nghi với đất rừng nguyên sinh này.
Hơi thở của anh vẫn luôn nhốt chặt ông Châu đang ở trên bầu trời, không hề buông lỏng, sát khí không giảm mà còn tăng lên không ngừng.
Tô Minh tôi muốn giết ông, thì ông không thể sống!!!
Không ai có thể cản đường được.
Thời gian vội vàng trôi qua.
Chẳng mấy chốc, hai giờ trôi qua ...
"Suốt một đường này lão tạp chủng đó lại không hề có dấu hiệu đuối sức, ngược lại càng ngày càng nhanh, đúng là có chút kỳ quái!”, Tô Minh lẩm bẩm một mình, anh có kho tàng huyết mạch, chân khí có thể vun đắp vô tận, nên truy đuổi không rời không phải là vấn đề lớn, vậy lão tạp chủng đó thì sao? Ông ta dở thủ đoạn gì rồi? Theo như bình thường, cho dù là cảnh giới tôn giả cũng không thể một hơi bay hai giờ liền không nghỉ ngơi lấy một giây như vậy.
Thẳng cho đến khi đuổi tới ranh giới của Phiêu Diểu Tông lại vẫn không đuổi kịp ông Châu, chỉ kém một chút thôi, điều này khiến Tô Minh vô cùng khó chịu, giống như không hoàn toàn hít thở một hơi vậy.
“Bây giờ phải dừng lại sao?”, đầu Tô Minh đặc biệt thanh tỉnh, anh biết bản thân đã tới đâu.
Trước mắt chính là Phiêu Diểu Tông.
Núi Phiêu Diểu, một trong 72 đỉnh núi của Huyền Linh Sơn, hơn nữa Phiêu Diểu Tông chính là chủ nhân của núi Phiêu Diểu.
“Không giết chết lão già khốn kiếp kia, ông đây liền không yên”, Tô Minh cắn răng đưa ra quyết định.
Mặc dù, quyết định này rất rủi ro, xử lý không thỏa đáng anh còn có thể táng thân tại núi Phiêu Diểu này, nhưng tu giả võ đạo từ trước tới nay đều đang đối nghịch với trời, với đất, họ luôn mạo hiểm trùng trùng, nếu muốn an toàn, thà đừng luyện võ.
Anh quyết định, tiếp tục!!!
“Tới Phiêu Diểu Tông rồi”, trên không trung, ông Châu thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẻ mặt lại đau đớn, một đường này ông ta đã sử dụng hết năm viên linh thạch.
“Tiểu tạp chủng đáng băm thây vạn lần”, ông Châu oán độc nguyền rủa, trong mắt xẹt qua tia sát ý nồng đậm đến xương tủy: “Tiểu tạp chủng, nếu cậu đã muốn cắn chết không buông bổn tọa, vậy cho dù bổn tọa phải trả giá đắt như thế nào, cũng phải giết chết cậu, lựa chọn đuổi tới lãnh địa của Phiêu Diểu Tông chính là sai lầm lớn nhất của cậu, cậu quá ngông cuồng rồi!”
Ông Chu quét mắt nhìn Tô Minh đang càng ngày càng tới gần rồi đột ngột tăng tốc.
Chạy nước rút cuối cùng.
Hóa thành một tia kiếm, trong nháy mắt lao vào Phiêu Diểu Tông.
Khoảnh khắc tiến vào Phiêu Diểu Tông, ông ta liền rống lên: “Đệ tử của Phiêu Diểu Tông nghe lệnh, mở tám cửa!!!”
Giọng nói được vận dụng chân khí của ông ta chấn động cả Phiêu Diểu Tông.
Một giây tiếp theo.
Tám luồng ánh vụt thẳng lên trời.
Tám luồng sáng phóng ra từ bên trong núi Phiêu Diểu, chiếu rọi dải sáng.
Màu sắc khác nhau.
Vậy mà kết hợp thành một tháp ánh sáng khổng lồ.
Tháp ánh sáng bao phủ.
Tô Minh đã lao vào tháp ánh sáng đó.
“Ha ha ha… tiểu tạp chủng, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại muốn vào, cậu đã muốn xông vào, tám cửa Phiêu Diểu Tông mở ra, tháp ánh sáng xuất hiện, run sợ đi!”, bên tai Tô Minh văng vẳng giọng nói tràn đầy đắc ý và vui sướng đến cực điểm của ông Châu.
Giọng nói trầm bổng, giống như tiếng sấm rền, tầng tầng lớp lớp dao động từ bốn phương tám hướng.
Một lúc lâu sau dư âm cũng không dừng lại.
Vẻ mặt Tô Minh không thay đổi, hơi nheo mắt lại.
Trước mặt quả thực không có núi Phiêu Diểu nào, chỉ có mây mù nhiều màu.
Tâm trạng của anh không có quá nhiều biến hóa, anh đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu đã đột nhập Phiêu Diểu Tông, còn chuẩn bị đuổi giết ông Châu, chắc chắn mọi chuyện sẽ không diễn ra suôn sẻ như vậy. Rốt cuộc một tông môn hàng đầu Huyền Linh Sơn như Phiêu Diểu Tông cũng đã lưu truyền hàng trăm năm, ít nhiều cũng có một vài thủ đoạn đặc biệt.
“Không phải là trận pháp, cũng không phải là mộng cảnh hư ảo”, Tô Minh thì thầm.
Nếu đặt phép so sánh, có lẽ tương tự như Tôn Ngộ Không được gọi một tiếng Tôn Hành Giả trong ‘Tây Du Ký’, sau khi đáp lời liền bị thu lại vào trong một chiếc bình.
Trong bình là một thế giới riêng biệt.
“Không gian khác sao?”, Tô Minh vô cùng cảnh giác, cũng không tùy tiện động tay, mà đi nhanh quan sát phía trước, trên, dưới, bốn phía.
Lúc này.
Phía trước Phiêu Diểu Tông, các nhân vật cấp cao và đệ tử cốt cán của tông môn với ông Châu là người dẫn đầu, trên ngàn người đều có mặt tại đây.
Những người này chăm chú nhìn tám tấm rèm sáng giống bia mộ trước mặt.
Tám màn sáng này kết hợp lại thành một tháp ánh sáng khép kín.
Nhìn từ bên ngoài, tháp ánh sáng này không lớn, cao hơn chục mét, đường kính vài mét, không hơn không kém.
Nhưng bản thân tháp lưu chuyển tám màu, tám màu sắc này giống như một dòng sông dải dác, mênh mông cuồn cuộn không ngừng, tạo thành một dải màu ký bí lúc ẩn lúc hiện.
Bên trên tám màn sáng, còn có một điểm đặc biệt, giống như phù văn với những hàng chữ tượng hình tỏa ra ánh sáng trắng bạc mờ nhạt, phác họa lên một tấm lưới phù văn phức tạp không thuộc về thời đại này.
Trên thực tế, ngay cả ông Châu cũng rất tò mò về tháp ánh sáng tám màu này.
Bởi tất cả mọi người trong Phiêu Diểu Tông, bao gồm cả ông ta, đây gần như là lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến tám cửa của Phiêu Diểu Tông được mở ra.
“Tên nhãi này yêu nghiệt khác thường, tại Đế Thành, lão phu và tông chủ kết hợp lại cũng bại dưới tay hắn, hơn nữa, hắn còn giết chết tông chủ, nếu lão phu rời đi chậm một bước, có lẽ cũng đã bị hắn chém chết rồi”, ông Châu mở lời.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của các trưởng lão, chấp sự, đệ tử chân truyền, đệ tử trọng điểm... của Phiêu Diểu Tông đang đứng phía sau ông ta đều co rút thay đổi!!!
Tất cả đều rùng mình.
Giống như bị tia sét đánh tới.
Tông… tông chủ chết rồi?!
Nhưng cũng chỉ có thể di chuyển một bước mà thôi.
Tác dụng duy nhất là khiến kiếm của ông Châu không đánh trúng đầu và cổ anh.
Nhưng nhát chém sẽ rơi xuống vị trí khác, theo tính toán thì nhất định sẽ chém trúng vai anh.
Vì thế vẫn phải phản kháng.
Trong chớp mắt, Tô Minh giơ hai tay lên.
Chân khí không đủ thì dùng sức mạnh bắp thịt thay thế.
Anh chắp hai tay lại như đang vái phật.
“Bốp…”
Nháy mắt đã kẹp lấy lưỡi kiếm mang theo ánh kim ngay trước mắt.
Nhất thời, tốc độ rơi xuống của lưỡi kiếm chậm lại như thể một chiếc xe hơi đang phóng nhanh lại đột nhiên bị đạp phanh.
Bàn tay kẹp lấy lưỡi kiếm của Tô Minh bị chém nứt toác ra, bắp thịt trên cánh tay, cổ tay đều lần lượt bị xé rách, lộ ra kinh mạch, máu thịt, xương tay…
Vô cùng tàn nhẫn.
Nhát chém quá mạnh, cơ thể của Tô Minh có cứng cáp đến đâu thì cũng có giới hạn.
Ngay sau đó.
Hai tay anh cũng không thể kẹp nổi nữa.
“Phập…”
Lưỡi kiếm rơi xuống vai trái anh.
Nhát chém rất sâu.
Vai trái của Tô Minh gần như bị chém đứt.
Chân trái của anh run lên, bàn chân trái giẫm mạnh xuống đất tạo thành một cái hố lõm sâu xuống, cả chân của anh đều lọt thỏm vào trong đó.
Máu tươi theo nửa người bên trái điên cuồng phun ra, chảy xuống chân anh.
“Tô Minh, Tô Minh…”, Diệp Mộ Cẩn đau xót hét lên một tiếng, cô ta muốn xông đến phía anh, muốn liều mạng với ông Châu, với Phó Hoành Khôn.
Nhưng khí tức của ông Châu và Phó Hoành Khôn đã tạo lên một cái lồng che chắn, Diệp Mộ Cẩn xông đến chưa được mấy bước đã như rơi vào đầm lầy, hoàn toàn không tiến lên được!
Không chỉ Diệp Mộ Cẩn, lúc này, Chu Khánh Di, Diệp Phù, Diệp Võ cùng những người khác ở viện võ đạo đều bất chấp tất cả xông lên muốn giúp, muốn cứu Tô Minh nhưng cũng không thể làm được.
Bị khí tức của ông Châu và Phó Hoành khôn vây quanh, đừng nói là xông lên, rất nhiều người ngay cả hít thở còn cảm thấy khó khăn.
Thực lực cách biệt quá lớn khiến người ta tuyệt vọng đến tận cùng.
“Vui thật đấy!”, Cơ Khâm hưng phấn lẩm bẩn, khuôn mặt không giấu được vẻ vui mừng. Hắn ta nhìn dáng vẻ thương nặng của Tô Minh, cùng đám kiến yếu ớt kia bị đàn áp thì cảm thấy sung sướng tột độ.
Đám người Công Tôn Hạ, Cơ Thương Hải, Ngụy Chấn Phong cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
“Hộc, hộc…”, Tô Minh thở dốc, máu tươi từ đầu dọc theo sườn mặt chảy xuống ròng ròng.
Anh cảm thấy đầu óc váng vất nhưng vẫn cắn chặt lấy đầu lưỡi, dùng đau đớn để ép bản thân phải tỉnh táo.
Kho tàng huyết mạch trong người anh đang phát huy tác dụng.
Tô Minh có thể cảm nhận được.
Kho tàng huyết mạch đang mau chóng, không ngừng hồi phục lại vết hương cùng chân khí cho anh.
“Chết!”, đáng tiếc ông Châu và Phó Hoành Khôn không cho anh thời gian.
Hai người thật sự muốn giết chết Tô Minh, cho dù bị nói là ỷ lớn bắt nạt bé cũng không quan tâm.
Bọn họ chỉ muốn mau chóng giết chết Tô Minh, bởi anh quá giỏi, giỏi đến mức anh chỉ cần sống lâu thêm một giây cũng khiến họ căng thẳng, lo lắng.
“Tù thiên chỉ!”, Phó Hoành Khôn vẫn sử dụng chiêu này, khi ông ta hạ ngón tay thứ 2 xuống, khuôn mặt hơi chuyển trắng, rõ ràng là chiêu này tốn rất nhiều sức.
Mà ông Châu vẫn dùng kiếm.
Lưỡi kiếm ngưng tụ kiếm khí.
Nhưng lần này không phải là một lưỡi chém nữa. Kiếm khí được ngưng tụ đến mức nhỏ như mũi móc câu.
Lưỡi kiếm nhọn hoắt như mũi câu mang theo cả ánh kim cùng gai nhọn.
Do mũi kiếm vô cùng nhỏ nên tốc độ càng nhanh, dù sao cùng một lực tác động, vật thể càng nhỏ, ma sát, lực cản cũng càng nhỏ.
Càng đáng sợ là, lúc ông Châu điều khiển lưỡi kiếm, dường như còn sử dụng cả kiếm quyết.
Vì thế, tốc độ vung kiếm không chỉ nhanh, mà lưỡi kiếm còn chuyển động kỳ dị trong không trung như một sợi tóc không ngừng lay động, không khác gì u linh.
Da đầu Tô Minh bắt đầu rách ra, anh cảm nhận được cái chết đang đến gần, như thể nhìn thấy tử thần đang hiện ra, có cảm giác như bản thân đã bước vào hoàng tuyền.
“Hộc…”
Tô Minh thở hồng hộc.
Mắt ngày càng đỏ.
Trong nháy mắt.
Anh tung mạnh một quyền!
Hướng thẳng về phía trước ngực mình!
Điều này nằm ngoài dự đoán của ông Châu và Phó Hoành Khôn. Bọn họ không ngờ rằng Tô Minh vẫn còn sức chiến đấu.
Mà khi anh tung cú đấm…
“Bộp…”
Một âm thanh rất nhỏ vang lên.
Là âm thanh cú đấm đánh trúng lưỡi kiếm.
Tô Minh phán đoán được thời gian cùng vị trí ông Châu tấn công, sau đó mới vung quyền ngăn cản và đã thành công.
Kho tàng huyết mạch đem lại lợi ích rất lớn cho Tô Minh, khiến bộ não của anh trở nên nhanh nhạy đến khó tin, vì thế anh mới phán đoán được hướng tấn công.
Nhưng mũi kiếm quá sắc bén, lúc nắm đấm của Tô Minh đánh trúng nó thì tay anh cũng bị đâm xuyên.
Trong lúc đó, mũi kiếm vẫn tiếp tục tiến lên, đâm vào ngực anh.
Nhưng may mà trong giây phút sinh tử, Tô Minh dựa vào sự cứng cáp của cơ thể mà miễn cưỡng nghiêng người sang một bên.
Một động tác rất nhỏ nhưng đủ để lưỡi kiếm không đâm trúng tim anh, giúp anh tránh được một kiếp.
Cùng lúc đó.
“Rầm!”
Một âm thanh khủng khiếp như tiếng nổ vang lên, cả người Tô Minh bị đánh bật ra bởi Tù thiên chỉ của Phó Hoành Khôn.
Phó Hoành Khôn và ông Châu cùng tấn công Tô Minh, anh có thể ngăn chặn được lưỡi kiếm của ông Châu đã là kỳ tích, phát huy 300% sức mạnh của mình rồi, nào còn sức để đỡ Tù thiên chỉ của Phó Hoành Khôn?
Ấn ngón tay đập thẳng vào người Tô Minh.
Ngay lúc đó, Tô Minh dùng tay chắn trước người mình theo bản năng nhưng không có bất kỳ tác dụng gì.
Hai tay Tô Minh đều đã nát bấy.
Trông anh không còn ra hình người nữa.
Ngực anh nhuốm đỏ, máu thịt, xương cốt lẫn lộn, cơ thể bị đánh bay.
Trong lúc đó, Tô Minh đã muốn ngủ rồi, anh cảm thấy trước mắt mình là một mảnh tăm tối, bản thân anh rất mệt mỏi, không thể nhấc nổi mí mắt.
Rõ ràng là sắp tử vong.
Nhưng ngay khi sinh mạng của anh sắp kết thúc, đột nhiên, máu trong cơ thể anh bắt đầu chấn động như thể đang bay lên, nhảy nhót.
Dường như có hàng ngàn, hàng vạn binh lính đang đánh trống, hò hét trong máu anh.
Trái tim bắt đầu đập dồn dập.
Ý thức của anh trở lại.
Nhưng cũng chỉ còn sót lại chút sức sống.
“Rầm!”
Bị đánh bay hơn 200m, Tô Minh mới rơi xuống đất, cú đánh của Phó Hoành Khôn lên người anh khiến mặt đất nứt toác ra thành một chiếc hố hình quạt, cả người anh nằm lọt thỏm trong hố như vũng thịt bùn nhuốm máu.
“Lần này chết rồi chứ?”, ông Châu nói.
Chương 182: Bảo vật phòng ngự
Với ông ta mà nói, Tô Minh hẳn phải chết từ lâu rồi nhưng anh vẫn tiếp được mấy chiêu của ông ta và tông chủ, thực sự là mạnh đến quá đáng.
Chỉ là dù anh có mạnh hơn nữa nhưng bị lưỡi kiếm của ông ta xuyên qua ngực, lại bị Tù thiên chỉ của tông chủ đánh trúng thì cũng chắc chắn phải chết.
“Hẳn là chết rồi”, Phó Hoành Khôn gật đầu, nhưng ông ta không yên tâm mà vẫn lướt đến cái hố ở chỗ xa nhanh như một cơn gió.
“Mẹ nó!”,Tô Minh chửi tục, khuôn mặt nhuốm máu của anh trở nên dữ dằn.
Anh vốn định nằm trong hố nghỉ ngơi một chút, cho dù chỉ vài giây cũng đủ để kho tàng huyết mạch khôi phục vết thương, chân khí cho anh.
Nào ngờ, tông chủ Phiêu Diểu tông lại cẩn thận một cách quá đáng như vậy, ông ta không cho anh thời gian mà xông đến luôn.
Cả người Tô Minh đau đớn như muốn vỡ nát.
Đau đến thấu tim.
Không thể cử động nổi.
Kho tàng huyết mạch trong người anh dường như đã bị kích động mà không ngừng sôi trào, bành trướng.
Nháy mắt.
Phó Hoành Khôn đã đến bên cạnh chiếc hố.
“Đúng là sống giai như đỉa!”, Phó Hoành Khôn sầm mặt, trầm giọng nói.
Ông ta cảm nhận được Tô Minh vẫn còn thở.
Ông ta lại ra tay!
Lần này ông ta không dùng Tù thiên chỉ nữa bởi ông ta không thể gánh được sức nặng của nó.
Một thanh đao xuất hiện trong tay ông ta.
Thanh đao dài 2m màu tím đen, lưỡi đao rất mỏng, ánh sáng tím đen lượn lờ như u linh.
“Xoẹt…”
Phó Hoành Khôn không dùng bất kỳ võ kỹ, đao kỹ gì mà chỉ đơn giản vung đao chém xuống cái hố ở phía dưới.
Lưỡi đao tím đen rạch ngang bầu không khí trước mắt, ngưng tụ một luồng khí khổng lồ rồi chém thẳng về phía Tô Minh.
Nhìn Phó Hoành Khôn tấn công, vẻ mặt của ông Châu lập tức thay đổi, ông ta không thể tin nổi là tông chủ lại vẫn ra tay? Điều đó cho thấy Tô Minh… chưa chết? Anh vẫn còn sống?
“Sao có thể?”, ông Châu thật sự cảm thấy kinh hãi.
Rốt cuộc anh phải có một sức sống thế nào mới kiên cường được đến vậy?
Không chỉ ông Châu mà cả Cơ Thương Hải, Ngụy Chấn Phong, Công Tôn Hạ, Cơ Khâm cũng sửng sốt, bọn họ cũng cho rằng Tô Minh đã chết rồi, không ngờ…
Trong hố.
Tô Minh thực sự đã bị đẩy đến bước đường cùng rồi, lúc này anh không thể nhấc nổi một ngón tay lên nữa.
Chờ chết?
Không thể được.
Nếu đã đến đường cùng thì chỉ có thể dùng bài tẩy mà thôi.
Đột nhiên, một tấm phù bằng ngọc đen xuất hiện trong tay Tô Minh.
“Rắc”.
Tấm phù bị bóp nát.
Bỗng nhiên.
Một chiếc khiên mang ánh sáng đen hình lục giác hiện ra trông như một chiếc ô.
Đây là khiên ngọc Huyền Linh.
Là bảo vật dùng để phòng ngự.
Đây là thứ mà ông già cho anh lúc ông ấy vừa đưa anh đến Huyền Linh Sơn, chỉ có 3 cái.
Dùng rồi là mất luôn.
Nếu không phải hoàn toàn bị dồn vào bước đường cùng thì Tô Minh tuyệt đối sẽ không dùng. Mấy năm này, anh đã gặp nguy hiểm vô số lần nhưng chưa từng dùng đến nó, nhưng lúc này thì không thể làm vậy được nữa.
Bây giờ không dùng thì chỉ có thể để cho người khác dùng.
Sau khi chiếc khiên ánh sáng đen được dựng lên, Tô Minh không bỏ lỡ bất kỳ giây phút nào mà lập tức tập trung hồi phục vết thương! Vận chuyển máu tươi, kho tàng huyết mạch chạy dọc toàn thân, vết thương hồi phục mau chóng đến mức mắt thường cũng có thể nhìn được rõ ràng.
Không những vậy, trong lúc kho tàng huyết mạch chuyển động còn trao cho anh càng nhiều sức mạnh thuần túy.
Từ 100 nghìn cân lên 200 nghìn cân.
“Có vẻ như mình càng cận kề cái chết thì kho tàng huyết mạch càng phát huy được sức mạnh”, Tô Minh tự nhủ trong lòng.
Mà lúc này.
Vẻ mặt Phó Hoành Khôn vô cùng âm trầm.
Ông ta đứng bên cái hố mà nhìn chằm chằm xuống dưới. Ông ta tận mắt nhìn thấy nhát chém dùng toàn lực của mình bị một chiếc khiên đen ngăn lại.
Nhát đao đánh trúng chiếc khiên như chém vào một đám vải bông, không có tý tác dụng nào.
Ông Châu cũng bước đến.
“Dốc toàn lực ra tay, phá vỡ bảo vật phòng ngự kia”, Phó Hoành Khôn trầm giọng nói: “Tên nhãi đó chưa chết!”
Ông Châu không lên tiếng mà dùng hành động thực tế.
Ngay sau đó.
Hai người, một quyền, một chưởng, một kiếm, một đao đồng loạt tấn công.
Mỗi lần tấn công đều dùng toàn lực.
Mỗi lần đều đánh thẳng vào chiếc khiên đen.
Hai người tấn công liên tục hơn 10 lần.
Vẻ mặt càng lúc càng âm trầm, cuối cùng trở nên vặn vẹo.
“Đệt!”, Phó Hoành Khôn chửi bậy, khuôn mặt trở nên dữ dằn.
Đúng lúc này.
Đột nhiên.
Chiếc khiên màu đen biến mất.
Ngay khi đó.
“Chết đi!”, giọng nói uy phong khiến người ta cảm thấy áp lực của Tô Minh vang lên.
Vết thương của anh đã khỏi rồi.
Chân khí cũng đã hồi phục.
Hơn nữa còn trở nên càng mạnh hơn.
Sức mạnh, thị giác, thính giác, lực khống chế của cơ thể, lực phòng ngự, cường độ khí huyết, sức sống đều tăng lên một bậc.
Dưới sức ép của cái chết, sự dung hợp giữa kho tàng huyết mạch và Tô Minh trở nên chặt chẽ hơn một chút, nhưng chỉ cậy cũng đã đủ để anh biến đổi.
“Hộc…”
Cùng với tiếng hét của Tô Minh, Thiên Vẫn kiếm xông thẳng từ dưới lên trời.
Kiếm khí dày hơn, mạnh hơn, tốc độ cũng nhanh hơn.
Tô Minh cũng phi ra khỏi hố.
Cả người không vết thương.
Chỉ là người anh đầy máu tươi, còn những vết rách, vết đâm thê thảm lúc trước đã biến mất, vô cùng kỳ lạ.
Trong chớp mắt, ông Châu và Phó Hoành Khôn đều cảm nhận được sự uy hiếp từ anh.
Hai người giật lùi lại.
Cùng lúc đó cùng dùng toàn lực mà tấn công.
“Rẹt…”
Luồng chân khí tỏa ra từ tay ông Châu như hóa thành tia sét kêu lên lách tách khiến người ta cảm nhận được rõ ràng sức mạnh hủy diệt từ nó. Khi luồng khí tức hủy diệt đó được đẩy lên đến đỉnh điểm thì ông ta đẩy nó về phía Tô Minh.
“Vút!”
Phó Hoành Khôn cũng không kém, mặc dù ông ta không thể thi triển Tù thiên chỉ nữa nhưng thanh đao trong tay ông ta lại như đang kêu gào.
Thanh đao vung lên mang theo âm thanh rền rĩ, Phó Hoành Khôn thi triển đao pháp khủng bố, nhát đao như hóa thành mãnh thú vẫy vùng, nhe răng giương vuốt lao về phía Tô Minh.
Ngay sau đó.
Thiên Vẫn kiếm của Tô Minh và luồng chân khí sấm sét cùng nhát chém khủng khiếp của Phó Hoành Khôn đâm vào nhau.
Chương 183: Phép màu xuất hiện
Lần này!
Phép màu xuất hiện...
Một kiếm này của Tô Minh lại có thể chặn được đòn kết hợp toàn lực của ông Châu và Phó Hoành Khôn.
Phải biết rằng, trước đó một mình Tô Minh ngăn lại Phó Hoành Khôn phải liên tiếp tung ra chín đường kiếm.
Sức mạnh bên trong và bên ngoài của Tô Minh rốt cuộc đã tăng lên bao nhiêu?
“Làm sao có thể?”, ông Châu và Phó Hoành Khôn gần như nghẹt thở, cuối cùng cảm thấy có chút khiếp sợ.
Rõ ràng Tô Minh trước kia đã bị thương nặng gần như bỏ mạng, làm sao chỉ chớp mắt, chẳng những nguyên vẹn không tổn thất, thương thế hồi phục, hơn nữa thực lực còn càng thêm phần mạnh mẽ? Không chỉ tăng lên gấp đôi!
Điều này căn bản là không thể nào!
Nhưng thực tế bày ra trước mắt đó.
Mà điều khiến ông Châu và Phó Hoành Khôn kinh hãi là Tô Minh càng càng đánh càng hăng trong khi hai người họ đã bắt đầu có dấu hiệu xuống sức.
Ví dụ như Phó Hoành Khôn, tù thiên chỉ là chiêu thức mạnh nhất của ông ta, nhưng hiện tại hoàn toàn không thể thi triển được, bởi trước đó ông ta đã liên tục sử dụng hai lần, chân khí trong cơ thể đã không còn đủ.
Ông Châu cũng vậy.
“Lão tạp chủng, tôi ghim ông rồi”, đồng thời Tô Minh lúc này lại bật cười, anh nở nụ cười tàn nhẫn, đôi mắt đẫm màu máu khóa chặt lên người Phó Hoành Khôn.
Ừm.
Tô Minh quyết định, giết từng người một.
Thực lực của hai lão tạp chủng này đúng là rất cao, trong tình huống hai người liên thủ lại, cho dù thực lực hiện tại của bản thân được nâng cao lên rất nhiều so với quá khứ, nhưng muốn giết chết hai lão tạp chủng này thì vẫn kém một chút.
Bởi vậy anh quyết định giết một người trước, sau đó mới đến kẻ còn lại.
“Đáng chết!”, Phó Hoành Khôn đáy lòng ớn lạnh, bị cái nhìn của Tô Minh chiếu tới thực sự có cảm giác kinh hồn bạt vía...
“Thiên Vẫn Kiếm! Thiên Vẫn Kiếm! Thiên Vẫn Kiếm!...”
Điên rồi, Tô Minh hoàn toàn phát điên rồi.
Khoảnh khắc anh khóa chặt Phó Hoành Khôn kia, Tô Minh nâng lên Xích Ảnh Kiếm, sau đó liên tiếp chém.
Mỗi đường kiếm đều có sức nặng gần 400 nghìn cân+ 8 phần nhập vi kiếm ý+ thức thứ nhất Thiên Vẫn Kiếm tuyệt mệnh phong vân.
Uy lực của mỗi kiếm đều có thể đe dọa đến cảnh giới tôn giả hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong.
Mấu chốt là Tô Minh đã giết đỏ cả mắt, trong mắt không có gì khác ngoài Phó Hoành Khôn, chính là vì ông ta, kiếm của anh không ngừng vung lên hạ xuống, không ngơi nghỉ, trừ khi giết chết được Phó Hoành Khôn!!!
“Ông Châu, ra tay, tên tiểu tạp chủng này điên rồi…”, Phó Hoành Khôn quát lớn, ông ta đã có chút hoảng loạn.
Vừa la hét, Phó Hoành Khôn vừa nghiến răng chống cự: “Hồn Thiên Đao!”
“Thái Nhất Trảm!!”
“Thiên Linh Nhất Kích!!!”
…
Phó Hoành Khôn cũng biết, bản thân thực sư lâm vào nguy hiểm rồi, nào còn dám có nửa điểm hời hợt? Ông ta dồn toàn lực chống lại từng chiêu kiếm đang không ngừng bắn về phía mình...
Không uổng là tông chủ Phiêu Diểu Cung, tu luyện rất nhiều võ kỹ, hơn nữa còn đều vô cùng tinh túy.
Mỗi một chiêu đều mang đến cho người khác cảm giác tôi luyện thành thục.
Tuy nhiên.
Cho dù như vậy, khi bắt đầu, chiêu số của Phó Hoành Khôn còn có thể chống đỡ được từng đường kiếm của Tô Minh, nhưng dần dần, sau một loạt bảy tám nhát kiếm, ông ta đã không thể cầm cự được nữa.
Ông ta không sở hữu kho tàng huyết mạch.
Chân khí trong cơ thể cũng đã bị tiêu hao sạch sẽ.
Gương mặt Phó Hoành Khôn đã tái mét, chiêu thức chống trả cũng ngày càng trở nên lộn xộn.
Mà Tô Minh lại càng đánh càng mạnh!
Ánh kiếm từ Thiên Vẫn Kiếm quả thực có xu hướng điên cuồng gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!
Hơn nữa sau khi dần chiếm được ưu thế, tốc độ xuất kiếm của anh cũng càng nhanh hơn, cơ thể càng tiến dần về phía trước, hoàn toàn trấn áp Phó Hoành Khôn.
Đúng lúc Phó Hoành Khôn tưởng chừng lung lay sắp đổ, ông Châu mới phản ứng lại, bắt đầu đối phó với Tô Minh.
Ông ta không phải là kẻ ngốc, Tô Minh quả thực muốn đè ép giết chết tông chủ trước!
Ông Châu thực sự không dám tưởng tượng kết cục của bản thân một khi tông chủ bỏ mình? Thực lực của ông ta còn kém tông chủ một chút đó.
Tông chủ chết rồi, một mình ông ta tuyệt đối không phải là đối thủ của Tô Minh.
Sắc mặt ông Châu ngưng trọng khó mà hình dung được.
Bây giờ, ông ta không chỉ phải cứu tông chủ, mà còn là cứu chính mình.
“Thiên địa nhất khí! Vô thượng trảm!!!”, ông Châu nhe răng trợn mắt, cũng không quan tâm tới hậu quả nữa, điên cuồng vận khí, cưỡng chế thi triển đại chiêu.
Ông ta chắp tay chữ thập, ngay khi hai tay chắp lại, kiếm khí màu vàng kỳ lạ xuất hiện.
Lần này đường kiếm không thẳng mà uốn lượn.
Hình rắn.
Tuy nhiên, nó được vật chất hóa, bao phủ một màu vàng óng.
Trên lưỡi kiếm, có những phù văn lấp lánh như những ngọn lửa mảnh nhỏ màu đen.
Ngoài sức công phá đáng sợ, lưỡi kiếm còn chứa đựng sự ăn mòn.
“Đi!”, khi đường kiếm hình rắn màu vàng đã được tích trữ tới đỉnh phong, ông Châu khóa chặt Tô Minh, trong nháy mắt chém vào sau lưng anh.
Ông Châu có chút lung lay, một chiêu này tiêu tốn quá nhiều sức lực.
Mà một chiêu này được đánh ra, trong lòng Phó Hoành Khôn cũng buông lỏng.
Ông ta hiểu rất rõ uy lực của chiêu thức này của ông Châu, nếu Tô Minh liều lĩnh, cứng rắn nghênh tiếp, cho dù là thần tiên cũng chỉ có một con đường chết.
Mà nếu Tô Minh lựa chọn phản kháng, vậy anh phải buông bỏ việc điên cuồng truy sát áp bách ông ta, vậy bản thân liền được cứu rồi.
Cho dù là tình huống nào cũng tốt.
Chớp mắt.
Kiếm khí hình rắn màu vàng mà mắt thường có thể nhìn thấy kia đã vụt tới sau lưng Tô Minh, thế như chẻ tre muốn tách cơ thể anh ra làm đôi.
Nhưng đúng lúc này!
Một tấm khiên bao bọc trong ánh sáng màu đen xuất hiện, chặn lại sau lưng của Tô Minh, dễ dàng ngăn lại chiêu thức kinh hồn kia của ông Châu.
Tô Minh sử dụng tấm khiên ngọc Huyền Linh thứ hai.
Anh thà tiêu phí một tấm khiên ngọc Linh Huyền cũng phải giết chết hai lão tạp chủng này.
“Không…”, Phó Hoành Khôn rơi vào tuyệt vọng!
Khoảnh khắc khiên ngọc Huyền Linh xuất hiện phía sau Tô Minh, hàng rào tâm lý trong ông ta cũng dần sụp đổ.
Chương 184: Truy sát ông Châu
Ông ta vốn dĩ không thể ngăn cản Tô Minh lại, lúc này tâm lý lại sụp đổ… Phó Hoành Khôn đã hoàn toàn tan vỡ.
“Tôi đầu hàng, có thể… có thể thương lượng…”, giọng nói Phó Hoành Khôn bắt đầu mang theo sự run rẩy, ý nghĩ đầu tiên chính là chạy trốn.
Mặc dù ông ta có thể đạp không rời đi, nhưng chỉ là miễn cưỡng mà thôi, ngày thường dùng để thay đi bộ còn được, nhưng còn chưa đạt tới trình độ phút chốc bay vụt lên không trung. Nếu lúc này mưu toan xoay người phi hành, Tô Minh từ phía sau bổ tới một kiếm, bản thân liền chết chia năm xẻ bảy.
Bởi vậy ông ta chỉ có thể đầu hàng, cầu xin.
“Ông đây không chấp nhận đầu hàng, ông đây chỉ muốn giết chết ông, ừm, không chỉ giết ông, mà còn muốn bóp nát Phiêu Diểu Tông!!!”, tuy nhiên lời van nài, sự đầu hàng của Phó Hoành Khôn có tác dụng sao? Tô Minh chẳng những không dừng tay, ngược lại còn tàn nhẫn hơn, tốc độ vung Thiên Vẫn Kiếm trong tay nhanh đến mức ngay cả dư ảnh cũng không thấy.
“Không!”, Phó Hoành Khôn hét thảm một tiếng, sau đó...
Bay ngược ra ngoài.
Trong quá trình bật ngược đó, cơ thể liền nổ tung, chia thành hai mảnh.
Cùng với đó là tia máu đỏ tươi vờn bay.
Chết!
Phó Hoành Khôn chết!
Vào khoảnh khắc Phó Hoành Khôn tử vong đó, ông Châu liền quay đầu trốn chạy.
Vô cùng quyết đoán.
Ông ta thừa dịp Tô Minh còn chưa quay người chĩa kiếm vào mình, bản thân còn có thời gian và cơ hội đạp không trốn khỏi, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này? Liền thảm hại lao vào không trung, phi người rời đi!
“Lão khốn kiếp, nghĩ có thể trốn thoát sao?!”, Tô Minh quát: “Hôm nay ông đây đã nói phải giết chết ông thì ông sẽ phải chết, ông đây chưa từng nói đùa”.
Sau đó, thân hình Tô Minh chuyển động, mặc dù không thể bay lên, nhưng anh đã khóa chặt hơi thở của ông Châu...
Cộng thêm tốc độ của ông Châu không hề nhanh.
Tô Minh giậm chân xuống nền đất, cơ thể vừa chuyển, tàn ảnh dày đặc đuổi theo.
Ông Châu căn bản không thể cắt đuôi được Tô Minh.
“Đáng chết!!!”, ông Châu phi thân trong không trung, gương mặt lại tái nhợt, ông ta thực sự sợ hãi, đáy lòng hối hận tới chết, không nên mà! Không nên chọc giận Tô Minh mà!
Hiện tại phải làm sao đây?
Ông ta chỉ có thể vùi đầu lao về phía Phiêu Diểu Tông...
Ông ta biết, chỉ khi bản thân trở về Phiêu Diểu Tông, có lẽ còn có một đường sống.
Tô Minh cứ vậy mà truy sát ông Châu.
Người đông nghìn nghịn vây quanh quan sát trên viện võ đạo nhà họ Diệp lại rất lâu không phát ra một tiếng động, cho đến vài phút sau mới run cầm cập rời đi.
Tất cả đều khiếp đảm, đặc biệt là mấy người Ngụy Chấn Phong, Cơ Thương Hải, Công Tôn Hạ, từng người đều kinh hồn bạt vía, giống như mất hồn vậy.
Ra khỏi viện võ đạo nhà họ Diệp.
“Mẹ kiếp, ngay cả tông chủ của Phiêu Diểu Tông cũng ra tay rồi mà vẫn…”, Cơ Thương Hải thở dài một hơi, không nhịn được nhìn về phía con trai mình: “Khâm Nhi, nỗi phẫn hận của con đối với Tô Minh, có thể mang đến sự hủy diệt cho nhà họ Cơ chúng ta”.
Tô Minh của ngày hôm nay đã lớn mạnh tới mức không lời nào có thể diễn tả được nữa.
Đó là tông chủ và đại trưởng lão của Phiêu Diểu Tông Huyền Linh Sơn cùng liên hợp lại đó!!!
Không những không giết được Tô Minh mà còn bị anh chặt đầu mất một người.
Trước đó Tô Minh bị thương nặng gần như có thể trút hơi thở bất cứ lúc nào, sau đó lại bất ngờ hồi phục một cách thần kỳ, thực lực trở nên càng mạnh mẽ hơn, một màn phản công giết chết Phó Hoành Khôn vừa rồi giống như lửa bỏng rát khắc sâu trong tâm trí họ, rõ ràng, vô cùng sống động.
Ông ta thực sự kinh sợ rồi.
“Bố, cho dù con không oán hận tên súc sinh đó, hắn cũng sẽ không buông tha cho nhà họ Cơ. Cho dù hắn bỏ qua cho nhà họ Cơ, vậy sau này nhà họ Diệp có được sự ủng hộ của hắn mà ngông cuồng quật khởi, nhà họ Cơ vẫn sẽ trở thành cái gai trong mắt nhà họ Diệp, họ cũng sẽ diệt trừ chúng ta mà thôi”.
Cơ Khâm nghiến răng, đè thấp giọng nói: “Trừ phi bây giờ chúng ta đầu hàng trước tên súc sinh kia, đầu hàng nhà họ Diệp, từ nay về sau phải sống những ngày tháng nhục nhã trong lòng bàn tay bọn họ. Bố muốn sống những ngày tháng như vậy sao?”
Cơ Khâm không sợ Tô Minh sao?!
Sợ.
Hắn đương nhiên là sợ chết.
Nhưng hắn càng hận.
Lòng căm thù xen lẫn sự ghen tị bất tận.
Vốn dĩ trước khi Tô Minh ngang trời xuất thế, Cơ Khâm hắn thực sự rất có cảm giác ưu việt, là ưu việt khi là cậu ấm đứng đầu Đế Thành, hắn tu hành ở Linh Huyền Sơn trong một thời gian dài, thỉnh thoảng mới trở về Đế Thành, thế hệ trẻ tại đây trong mắt hắn đều chỉ là đám cặn bã.
Giờ đây bản thân bỗng nhiên lại trở thành rác rưởi, điều đó làm hắn không chấp nhận nổi!
“Đây…”, Cơ Thương Hải rơi vào trầm mặc, đúng vậy! Chỉ cần nhận thua, khuất phục thì từ nay nhà họ Cơ sẽ không còn là người đứng đầu tám gia tộc lớn nữa, kết cục của nhà họ Lam vẫn còn hiện rõ trong đầu ông ta.
“Bố, đừng tuyệt vọng, đúng, tên nhóc đó quả thực giống như sự tồn tại của một chiến thần, mạnh mẽ tới mức làm mới mọi nhận thức trong giới võ đạo, cũng vì lẽ đó, hắn ta vô cùng bành trướng!”, ánh mắt Cơ Khâm lập lòe, trong đôi mắt nham hiểm tràn đầy chờ mong cùng hưng phấn: “Hắn bây giờ không buông tay đuổi giết ông Châu, ha ha, đây chính là hành vi tự tìm đường chết. Chỉ cần ông Châu trốn được về Phiêu Diểu Cung, tên nhãi đó không cẩn thận cũng sẽ chôn thân ở Phiêu Diểu Cung, Phiêu Diểu Cung đường đường là tông môn lớn của Huyền Linh Sơn, nào có đơn giản như vậy, cho dù tông chủ đã chết, nhưng vẫn còn rất nhiều thủ đoạn kỳ dị khác”.
“Ồ?”, hai mắt Cơ Thương Hải sáng lên: “Thật sao?”
“Đương nhiên, bố, phần lớn thời gian những năm này con đều ở Huyền Linh Sơn, rất nhiều chuyện cũng hiểu một chút”, Cơ Khâm khẳng định: “Bố, chúng ta cứ đợi tin tức tên nhãi đó chết ở Phiêu Diểu Tông là được, một lát nữa con sẽ liên hệ với bạn bè ở Huyền Linh Sơn bên kia, có thể nhận được khái quát tin tức ở đó bất cứ lúc nào”.
Đúng lúc này, Công Tôn Hạ và Ngụy Chấn Phong cũng bước tới: “Cơ gia chủ, chúng ta cần bàn bạc một chút, Lam Lại đã chết rồi, cộng thêm việc hôm nay Tô Minh còn có thể giết chết cả tông chủ Phiêu Diểu Cung, kế hoạch của chúng ta…”
Nét mặt của Công Tôn Hạ cùng Ngụy Chấn Phong đều khẽ trắng xanh, bọn họ bị dọa cho không nhẹ, bắt đầu chần chừ lo lắng không yên, kế hoạch đã được thảo luận xong trước đó rốt cuộc có còn phải thực hiện nữa không?
Tô Minh quá khủng bố!!!
Ngộ nhỡ bị những người bị mình tính kế trên cuộc thi giao lưu giữa 8 viện võ đạo lớn nhìn thấu những trò dối trá và Đông Lâm sát trận thì đều phải chết!
Hai người Công Tôn Hạ và Ngụy Chấn Phong dao động, họ đều đang có suy nghĩ muốn từ bỏ.
“Được, bàn thôi”, Cơ Thương Hải gật đầu.
Nhóm người ngồi lên Rolls Royce, Maybach… lao nhanh về khu vực Đế Thành.
Mà Tô Minh giờ phút này đã tiến vào Long Lâm.
Chương 185: Phiêu Diểu Tông
Long Lâm, khu rừng nguyên sinh lâu đời nhất hiện đang tồn tại ở Hoa Hạ.
Người bình thường không biết rằng, Long Lâm không chỉ là một khu rừng nguyên sinh như vẻ bề ngoài mà nó còn là lá chắn ngăn cách giữa chân giới và thế giới tục.
Băng qua Long Lâm sẽ tiến vào hạ giới Huyền Linh Sơn của chân giới.
Tốc độ của Tô Minh rất nhanh, đặc biệt là ở trong Long Lâm, không hề chậm lại, giống như một luồng ánh sáng lao đi vun vút.
Gương mặt của ông Châu đang bay trên bầu trời đã tái nhợt, là sự kinh hãi cùng rùng rợn.
Ông ta tưởng rằng, tới được Long Lâm, bản thân bay bên trên còn Tô Minh thì bị rừng rậm bên dưới cản trở, nhất định có thể thoát khỏi anh...
Nhưng đâu ngờ...
“Chết tiệt!!! Tên nhóc này mới 20 tuổi! Cho dù tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không thể yêu nghiệt như vậy chứ?!”, ông Châu thực sự có chút cảm giác bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng, bay lượn trên không trung cũng phải tiêu hao chân khí, Tô Minh ép sát không rời khiến ông ta chịu áp lực rất lớn.
Cứ cách một khoảng thời gian, ông ta lại nuốt một viên linh thạch.
Trái tim lại đang rỉ máu, loại bảo bối như linh thạch này vốn nên sử dụng khi tu luyện và đột phá, hiện tại lại bị buộc phải dùng nó để bổ sung chân khí chạy trốn!
Phía dưới.
Tốc độ của Tô Minh càng ngày càng nhanh, trong lòng trào dâng cảm giác dễ chịu sảng khoái.
Bởi vì phải đối chiến liên tục với ông Châu và Phó Hoành Khôn, dẫn tới kho tàng huyết mạch trong cơ thể được dung hòa nhiều hơn một chút, thu hoạch lần này đúng là quá lớn.
Điều đầu tiên phải nhắc đến các cơ năng trên cơ thể.
Nhãn lực, thính lực, khả năng kiểm soát cơ thể,… của anh đã tăng lên vượt bậc, đến mức khi tiến vào rừng sâu, anh giống như cá gặp nước, không cần phải giảm tốc độ.
Tất cả cây cối chướng ngại, phân tích địa hình… đều rõ ràng trong đầu như tính toán của máy tính, sau đó anh dễ dàng có sự chuẩn bị, từ đó né tránh thậm chí tận dụng nó.
Anh cảm thấy bản thân không còn giống như người nữa, mà là một hung thú đã vô cùng quen thuộc và thích nghi với đất rừng nguyên sinh này.
Hơi thở của anh vẫn luôn nhốt chặt ông Châu đang ở trên bầu trời, không hề buông lỏng, sát khí không giảm mà còn tăng lên không ngừng.
Tô Minh tôi muốn giết ông, thì ông không thể sống!!!
Không ai có thể cản đường được.
Thời gian vội vàng trôi qua.
Chẳng mấy chốc, hai giờ trôi qua ...
"Suốt một đường này lão tạp chủng đó lại không hề có dấu hiệu đuối sức, ngược lại càng ngày càng nhanh, đúng là có chút kỳ quái!”, Tô Minh lẩm bẩm một mình, anh có kho tàng huyết mạch, chân khí có thể vun đắp vô tận, nên truy đuổi không rời không phải là vấn đề lớn, vậy lão tạp chủng đó thì sao? Ông ta dở thủ đoạn gì rồi? Theo như bình thường, cho dù là cảnh giới tôn giả cũng không thể một hơi bay hai giờ liền không nghỉ ngơi lấy một giây như vậy.
Thẳng cho đến khi đuổi tới ranh giới của Phiêu Diểu Tông lại vẫn không đuổi kịp ông Châu, chỉ kém một chút thôi, điều này khiến Tô Minh vô cùng khó chịu, giống như không hoàn toàn hít thở một hơi vậy.
“Bây giờ phải dừng lại sao?”, đầu Tô Minh đặc biệt thanh tỉnh, anh biết bản thân đã tới đâu.
Trước mắt chính là Phiêu Diểu Tông.
Núi Phiêu Diểu, một trong 72 đỉnh núi của Huyền Linh Sơn, hơn nữa Phiêu Diểu Tông chính là chủ nhân của núi Phiêu Diểu.
“Không giết chết lão già khốn kiếp kia, ông đây liền không yên”, Tô Minh cắn răng đưa ra quyết định.
Mặc dù, quyết định này rất rủi ro, xử lý không thỏa đáng anh còn có thể táng thân tại núi Phiêu Diểu này, nhưng tu giả võ đạo từ trước tới nay đều đang đối nghịch với trời, với đất, họ luôn mạo hiểm trùng trùng, nếu muốn an toàn, thà đừng luyện võ.
Anh quyết định, tiếp tục!!!
“Tới Phiêu Diểu Tông rồi”, trên không trung, ông Châu thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẻ mặt lại đau đớn, một đường này ông ta đã sử dụng hết năm viên linh thạch.
“Tiểu tạp chủng đáng băm thây vạn lần”, ông Châu oán độc nguyền rủa, trong mắt xẹt qua tia sát ý nồng đậm đến xương tủy: “Tiểu tạp chủng, nếu cậu đã muốn cắn chết không buông bổn tọa, vậy cho dù bổn tọa phải trả giá đắt như thế nào, cũng phải giết chết cậu, lựa chọn đuổi tới lãnh địa của Phiêu Diểu Tông chính là sai lầm lớn nhất của cậu, cậu quá ngông cuồng rồi!”
Ông Chu quét mắt nhìn Tô Minh đang càng ngày càng tới gần rồi đột ngột tăng tốc.
Chạy nước rút cuối cùng.
Hóa thành một tia kiếm, trong nháy mắt lao vào Phiêu Diểu Tông.
Khoảnh khắc tiến vào Phiêu Diểu Tông, ông ta liền rống lên: “Đệ tử của Phiêu Diểu Tông nghe lệnh, mở tám cửa!!!”
Giọng nói được vận dụng chân khí của ông ta chấn động cả Phiêu Diểu Tông.
Một giây tiếp theo.
Tám luồng ánh vụt thẳng lên trời.
Tám luồng sáng phóng ra từ bên trong núi Phiêu Diểu, chiếu rọi dải sáng.
Màu sắc khác nhau.
Vậy mà kết hợp thành một tháp ánh sáng khổng lồ.
Tháp ánh sáng bao phủ.
Tô Minh đã lao vào tháp ánh sáng đó.
“Ha ha ha… tiểu tạp chủng, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại muốn vào, cậu đã muốn xông vào, tám cửa Phiêu Diểu Tông mở ra, tháp ánh sáng xuất hiện, run sợ đi!”, bên tai Tô Minh văng vẳng giọng nói tràn đầy đắc ý và vui sướng đến cực điểm của ông Châu.
Giọng nói trầm bổng, giống như tiếng sấm rền, tầng tầng lớp lớp dao động từ bốn phương tám hướng.
Một lúc lâu sau dư âm cũng không dừng lại.
Vẻ mặt Tô Minh không thay đổi, hơi nheo mắt lại.
Trước mặt quả thực không có núi Phiêu Diểu nào, chỉ có mây mù nhiều màu.
Tâm trạng của anh không có quá nhiều biến hóa, anh đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu đã đột nhập Phiêu Diểu Tông, còn chuẩn bị đuổi giết ông Châu, chắc chắn mọi chuyện sẽ không diễn ra suôn sẻ như vậy. Rốt cuộc một tông môn hàng đầu Huyền Linh Sơn như Phiêu Diểu Tông cũng đã lưu truyền hàng trăm năm, ít nhiều cũng có một vài thủ đoạn đặc biệt.
“Không phải là trận pháp, cũng không phải là mộng cảnh hư ảo”, Tô Minh thì thầm.
Nếu đặt phép so sánh, có lẽ tương tự như Tôn Ngộ Không được gọi một tiếng Tôn Hành Giả trong ‘Tây Du Ký’, sau khi đáp lời liền bị thu lại vào trong một chiếc bình.
Trong bình là một thế giới riêng biệt.
“Không gian khác sao?”, Tô Minh vô cùng cảnh giác, cũng không tùy tiện động tay, mà đi nhanh quan sát phía trước, trên, dưới, bốn phía.
Lúc này.
Phía trước Phiêu Diểu Tông, các nhân vật cấp cao và đệ tử cốt cán của tông môn với ông Châu là người dẫn đầu, trên ngàn người đều có mặt tại đây.
Những người này chăm chú nhìn tám tấm rèm sáng giống bia mộ trước mặt.
Tám màn sáng này kết hợp lại thành một tháp ánh sáng khép kín.
Nhìn từ bên ngoài, tháp ánh sáng này không lớn, cao hơn chục mét, đường kính vài mét, không hơn không kém.
Nhưng bản thân tháp lưu chuyển tám màu, tám màu sắc này giống như một dòng sông dải dác, mênh mông cuồn cuộn không ngừng, tạo thành một dải màu ký bí lúc ẩn lúc hiện.
Bên trên tám màn sáng, còn có một điểm đặc biệt, giống như phù văn với những hàng chữ tượng hình tỏa ra ánh sáng trắng bạc mờ nhạt, phác họa lên một tấm lưới phù văn phức tạp không thuộc về thời đại này.
Trên thực tế, ngay cả ông Châu cũng rất tò mò về tháp ánh sáng tám màu này.
Bởi tất cả mọi người trong Phiêu Diểu Tông, bao gồm cả ông ta, đây gần như là lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến tám cửa của Phiêu Diểu Tông được mở ra.
“Tên nhãi này yêu nghiệt khác thường, tại Đế Thành, lão phu và tông chủ kết hợp lại cũng bại dưới tay hắn, hơn nữa, hắn còn giết chết tông chủ, nếu lão phu rời đi chậm một bước, có lẽ cũng đã bị hắn chém chết rồi”, ông Châu mở lời.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của các trưởng lão, chấp sự, đệ tử chân truyền, đệ tử trọng điểm... của Phiêu Diểu Tông đang đứng phía sau ông ta đều co rút thay đổi!!!
Tất cả đều rùng mình.
Giống như bị tia sét đánh tới.
Tông… tông chủ chết rồi?!
Bình luận facebook