-
Chương 346-350
Chương 346: Cái giá phải trả quá đắt
Người dẫn đầu là một ông lão mặc áo bào tím, khí tức thu lại nhưng cho người ta cảm giác vô cùng mạnh.
Tô Minh có thể nhận ra vẻ vô cùng nguy hiểm từ phía đối phương.
“Viện trưởng của học viện Linh Võ…”, Ngô Lập Tàng lẩm bẩm, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt đi. Không ngờ lại lớn chuyện như vậy.
Viện trưởng của học viện Linh Võ tên là Lâm Chân Võ, luôn xuất quỷ nhập thần. Mặc dù giữ chức viện trưởng nhưng lại rất ít khi xuất hiện. Kể cả là Ngô Lập Tàng sống ở Linh Võ Thành gần trăm năm rồi nhưng trước cũng chỉ nhìn thấy Lâm Chân Võ một lần.
Có lời đồn, thực lực của Lâm Chân Võ đã vượt qua cảnh giới Thông Thiên, đã đạt đến cảnh giới chân vương trong truyền thuyết.
“Chàng trai! Khá đấy!”, lúc Lâm Chân Võ xuất hiện thì nhìn về phía Tô Minh với ánh mắt khen ngợi: “Cậu chắc là người có thực lực yêu nghiệt nhất từ khi học viện Linh Võ sáng lập đến nay”.
Bao gồm cả mấy vị phó viện trưởng, trưởng lão đi bên cạnh Lâm Chân Võ đều nhìn Tô Minh rồi gật đầu tán thưởng.
Phải nói rằng, thành tích thi của Tô Minh đã giúp anh để lại ấn tượng quá đẹp trong lòng họ…
“Giáo tôn Trần! Rõ ràng bà cược thua mà lại còn nổi nóng rồi định chối bỏ, thậm chí lấy lớn bắt nạt nhỏ rồi ra tay giết người. Vậy thì cuộc đánh cược còn có ý nghĩa gì nữa”, sau đó, Lâm Chân Võ nhìn về phía Trần Thanh Minh, nói.
Lời nói vừa dứt thì Trương Thiên Nhẫn, Lâm Thanh Loan và cả những người quen thuộc ở học viện Linh Võ đều cảm thấy khó thở.
Họ hoàn toàn không thể ngờ…
Viện trưởng lại đứng về phía Tô Minh? Sao có thể thế được?
Đúng vậy! Tô Minh vô cùng yêu nghiệt, thành tích trong tương lai sẽ khó tưởng tượng nổi.
Nhưng dù gì thì tạm thời Tô Minh vẫn chỉ là chàng trai trẻ. Kể cả đến lúc Tô Minh trưởng thành rồi, cũng sẽ không ở lại học viện Linh Võ, rồi Tô Minh cũng sẽ bay đến thế giới khác.
Nhưng Trần Thanh Minh thì khác. Bà ta không chỉ đại diện cho mình mà còn đại diện cho cả đại lục Tụng Thiên.
Có Trần Thanh Minh ở đây thì mỗi năm sẽ có vài học viên của học viện Linh Võ có thể bay đến đại lục Tụng Thiên.
Đại lục này được xếp top 5 trong hàng chục đại lục ở tầng võ trung, vô cùng đẳng cấp.
Có thể nói, Trần Thanh Minh và đại lục Tụng Thiên ở sau lưng bà ta mang đến rất nhiều giá trị.
Ngoài ra, Trần Thanh Minh 200 tuổi mà đã ở cảnh giới Thông Thiên hậu kỳ, như này cũng được coi là mạnh lắm rồi, cũng tăng lên bao nhiêu thực lực cho học viện Linh Võ.
Hiện giờ, vì Tô Minh mà làm thế thì có đáng không? Tính thế nào thì cũng không đáng.
Đến bản thân Trần Thanh Minh cũng không thể ngờ.
Mặt bà ta không ngừng run rẩy, đó là sự phẫn nộ.
Mấy năm nay bà ta ở học viện Linh Võ mang về cho nơi này biết bao lợi ích?
Vậy mà giờ đây Lâm Chân Võ trở mặt không nhận người quen?
Được!
Được lắm!
“Bổn tọa không giữ lời hứa đấy, thích như vậy đấy thì đã làm sao? Viện trưởng định giết tôi sao?”, trong lúc phẫn nộ, Trần Thanh Minh chỉ vào mặt Lâm Chân Võ nói.
Ai sợ ai nào?
Ông tưởng ông là viện trưởng của học viện Linh Võ thì là vô địch rồi sao?
Trần Thanh Minh tôi không phải dạng dễ dây vào đâu nhé.
Lúc này, không khí ở Linh Võ Thành như bị đóng băng.
Sắc mặt Trương Thiên Nhẫn bắt đầu có chút tái nhợt, mồ hơi rơi lã chã.
Lâm Chân Võ cũng trầm ngâm, tận sâu ánh mắt là vẻ chán ghét.
Trần Thanh Minh thật sự có nhiều cống hiến cho học viện Linh Võ, và đại lục Tụng Thiên đúng là rất mạnh. Nhưng Trần Thanh Minh ở học viện Linh Võ luôn với thái độ hống hách kiêu ngạo, đặc biệt là đối đầu với Tô Minh.
Bà ta tự đánh cược, giờ đây lại định chối cãi, cứ như kiểu học viện Linh Võ đang ức hiếp bà ta vậy…. Đúng là già mồm!
“Sao viện trưởng không nói gì vậy? Không tiếp tục chủ trì chính nghĩa nữa đi?”, Trần Thanh Minh lại nói.
Càng lúc càng bá đạo, dường như không cảm thấy hổ thẹn vì mình đã thất hứa.
“Giáo tôn Trần! Bà….”, Trương Thiên Nhẫn vừa định khuyên Trần Thanh Minh thì đã bị bà ta ngắt lời: “Im mồm! Lão già này! Ngoài việc ba phải thì ông còn làm được gì nữa?”
Trương Thiên Nhẫn tức đến nỗi toàn thân run rẩy nhưng cố nhẫn nhịn mà không phản bác.
Lâm Chân Võ chỉ lặng lẽ nhìn Trần Thanh Minh mà không nói gì.
Một lúc sau…
“Trần Thanh Minh! Bà đã bị đuổi!”, Lâm Chân Võ vừa dứt lời thì như có viên đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng.
Nhiệt độ toàn bộ nơi này như bị hạ xuống khủng khiếp, lạnh như sắp đóng băng.
“Ha ha! Lâm Chân Võ! Ông ra dáng lắm! Mạnh mẽ lắm! Đuổi bổn tọa ư, được lắm! Bổn tọa hứa với ông, bắt đầu từ hôm nay học viện rác rưởi như học viện Linh Võ của các ông sẽ không có ai có thể bay đến đại lục Tụng Thiên nữa. Không chỉ là đại lục Tụng Thiên mà cả mấy đại lục như đại lục Long Viêm nữa”, Trần Thanh Minh cười lớn, nói với vẻ ác độc.
Đúng là lật mặt trắng trợn!
Đại lục Tụng Thiên nằm ở tầng võ trung, cũng có mười mấy đồng minh trong tầng võ trung.
Đắc tội với bà ta thì học viện Linh Võ sẽ mất đi 1/3 tư cách được bay lên tầng võ trung.
Cái giá này học viện Linh Võ phải gánh hết!
Trần Thanh Minh tin rằng, với cái giá quá khủng khiếp này thì sớm muộn gì Lâm Chân Võ cũng phải quỳ xuống xin lỗi và cầu xin mình tha thứ.
Sau đó bà ta giơ tay chỉ về phía Tô Minh nói: “Ông đuổi bổn tọa, thậm chí trả cái giá quá đắt chẳng qua vì muốn giữ lại thiên tài này sao? Lâm Chân Võ! Bổn tọa hứa với ông, đại lục Tụng Thiên sẽ đưa hắn đi gặp Diêm Vương trước”.
Thiên tài quá cơ!
Thiên tài mà chết thì làm gì còn là thiên tài nữa?
“Bổn tọa đã gửi cho đại lục Tụng Thiên tất cả những thông tin của thằng nhóc này rồi”, Trần Thanh Minh nhếch mép cười, nụ cười vô cùng tàn nhẫn. Bà ta nói là làm thật.
“Bà…!”, Lâm Chân Võ phẫn nộ, nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Minh, hận nỗi không thể tát chết bà ta.
Nhưng ông ta không thể làm thế. Bởi nếu làm thế thì chắc cường giả của đại lục Tụng Thiên sẽ xuống và học viện Linh Võ sẽ gặp nguy hiểm.
“Lâm Chân Võ! Nếu ông thật sự muốn giết bổn tọa thì mau ra tay đi. Bổn tọa thừa nhận không phải là đối thủ của ông. Nhưng ông dám ra tay không? Dám không?”, Trần Thanh Minh chế giễu, nói.
Lời nói của bà ta càng lúc càng khó nghe.
Chương 347: Có nhiều cách báo thù
Lúc này, không chỉ có sắc mặt Lâm Chân Võ khó coi mà những trưởng lão và phó viện trưởng của học viện Linh Võ có mặt ở đây đều chung cảm nhận, ánh mắt nhìn về phía Trần Thanh Minh đầy sát ý.
Bình thường Trần Thanh Minh rất lạnh lùng cao ngạo, chứ đâu có vô liêm sỉ đến mức này.
“À phải rồi! Nếu như bổn tọa bị đuổi thì cũng không có gì làm nữa. Vậy thì bắt đầu từ hôm nay, bổn tọa sẽ tìm một nơi địa hình nhỏ trong không gian gần đây để sáng lập nên học viện Phi Thăng. Ha ha…”, Trần Thanh Minh tiếp tục nói.
Phụ nữ nổi giận thì thật đáng sợ!
Bà ta muốn báo thù, báo thù Lâm Chân Võ và cả học viện Linh Võ.
Báo thù kiểu gì?
Tất nhiên sẽ hủy diệt cả học viện Linh Võ rồi.
Hủy diệt kiểu gì?
Rất đơn giản! Bà ta sẽ tự lập học viện Phi Thăng!
Bà ta vốn có ưu thế, dù sao bà ta cũng có đại lục Tụng Thiên chống lưng. Vì vậy, bà ta sáng lập học viện Phi Thăng thì biết đâu chiêu sinh học viên rồi sẽ cho họ cơ hội được bay đến đại lục Tụng Thiên. Sức hút này quá lớn, sớm muộn gì cũng thay thế học viện Linh Võ.
Sắc mặt Lâm Chân Võ tối sầm lại, ánh mắt nham hiểm, đúng là hận nỗi không thể băm bà ta ra làm trăm mảnh. Người phụ nữ này quả là độc ác.
“Tất cả học viên của học viện Linh Võ nghe rõ đây! Bổn tọa là Trần Thanh Minh, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ thành lập học viện Phi Thăng. Những ai có mong muốn được bay đến tầng võ trung như đại lục Tụng Thiên hay đại lục Long Viêm thì có thể trực tiếp đến tìm bổn tọa, quyết không từ chối một ai”, Trần Thanh Minh thu hút mọi người bằng chân khí, giọng nói vang vọng cả Linh Võ Thành.
Ngang nhiên nhổ tận gốc căn cơ của học viện Linh Võ.
Bà ta không chỉ muốn cướp học viên mới của học viện Linh Võ ở năm sau mà còn muốn cướp luôn cả những học viên đã vào học viện Linh Võ.
“Câm mồm!”, sắc mặt Lâm Chân Võ lạnh lùng cực độ, sát ý nổi lên nhìn về phía Trần Thanh Minh, quát lớn. Khí tức của ông ta đã tản ra khắp nơi.
“Bổn tọa không câm đấy, ông có thể làm gì? Vẫn là câu nói đó, có giỏi thì ông ra tay đi!”, Trần Thanh Minh không chút sợ hãi, thậm chí còn khiêu khích với giọng khinh bỉ, hỗn láo.
Đúng lúc này, Tô Minh luôn trầm ngâm không nói gì, đột nhiên lên tiếng: “Trần Thanh Minh! Tôi khiêu chiến với bà! Sống chết tự chịu. Bà có dám không?”
Tô Minh vừa dứt lời thì không khí yên tĩnh lạ thường.
Trước đó Tô Minh từng nói, nếu Trần Thanh Minh không chịu quỳ xuống xin lỗi thì anh sẽ lấy mạng của bà ta, không hề nói đùa.
Anh có năng lực đó. Nếu không phải là đám người Lâm Chân Võ xuất hiện chống lưng cho mình rồi làm rối mọi chuyện lên thì Tô Minh đã ra tay từ lâu rồi. Chứ anh đâu còn ‘lịch sự’ như này nữa? Cũng không cần đi khiêu chiến với mụ già này? Bà ta có xứng không?
Vốn là bà ta không giữ lời thì phải chịu chết, cần gì phải khiêu chiến nữa.
Hai từ ‘khiêu chiến’ Tô Minh cố kìm chế nói ra, cũng coi như vì đại cục.
Sở dĩ anh ‘lịch sự’ như vậy là vì không muốn học viện Linh Võ khó xử.
Chỉ cần Trần Thanh Minh đồng ý khiêu chiến thì kể cả bà ta có chết thì cũng vô ích. Trong thế giới võ đạo thì hai chữ ‘khiêu chiến’ này là đáng nói nhất.
Mặc dù học viện Linh Võ không mạnh bằng đại lục Tụng Thiên nhưng cũng có hợp tác với không ít thế lực ở tầng võ trung. Vì vậy lúc này đại lục Tụng Thiên vẫn phải giữ chút hình tượng, tất nhiên không thể ngang nhiên báo thù học viện Linh Võ như vậy được.
Nhưng nếu như Lâm Chân Võ ra tay giết chết Trần Thanh Minh thì lại hoàn toàn khác. Đại lục Tụng Thiên có thể lấy lý do Lâm Chân Võ lấy lớn bạt nạt bé mà báo thù học viện Linh Võ, thậm chí là tiêu diệt luôn. Đây cũng là lý do tại sao đến giờ Lâm Chân Võ vẫn chưa dám ra tay.
Tô Minh suy nghĩ chu đáo cho học viện Linh Võ, tất nhiên vì những người có địa vị như Lâm Chân Võ đều ra sức chống lưng cho anh.
Điều này khiến anh thấy kinh ngạc và cũng ấm lòng.
Cái này cũng được coi là ‘Có đi có lại mới toại lòng nhau’.
“Tô Minh! Đừng nói nữa, đừng kích động”, Trương Thiên Nhẫn sốt sắng nói, giọng nói khàn khàn.
Cả viện trưởng và các lãnh đạo cấp cao của học viện Linh Võ đều đứng ra chống lưng và bảo vệ Tô Minh mà đắc tội với Trần Thanh Minh và đại lục Tụng Thiên. Cái giá này quá lớn.
Nếu lúc này Tô Minh chết trong tay Trần Thanh Minh thì học viện Linh Võ sẽ mất đi Tô Minh, lại mất đi Trần Thanh Minh và đại lục Tụng Thiên, không nhận được gì, có phải là thiệt hại lớn không?
“Anh điên rồi sao? Trần Thanh Minh ở cảnh giới Thông Thiên hậu kỳ đấy. Anh có biết cảnh giới Thông Thiên hậu kỳ mạnh thế nào không?”, Lâm Thanh Loan cũng sốt sắng, hận nỗi không thể mắng người.
Ngô Lập Tàng và Quý Thanh Hoà cũng lên tiếng khuyên Tô Minh, cầu xin anh đừng làm gì ngốc nghếch.
“Cậu chắc chắn không? Bổn tọa đồng ý!”, Trần Thanh Minh nhìn về phía Tô Minh, trong ánh mắt lộ ra sát ý.
Ngoài miệng thì bà ta nói Tô Minh chỉ là thằng nhóc chưa lớn, nhưng thực tế bà ta không phải kẻ ngốc, bà ta biết Tô Minh quá yêu nghiệt. Yêu nghiệt như này mà không giết chết sớm thì sẽ không yên tâm.
Hiện giờ Tô Minh muốn nộp mạng, chủ động khiêu chiến thì tất nhiên bà ta sẽ không từ chối. Kể cả Tô Minh là thần thì cũng phải chết trong tay mình.
Bà ta vốn tưởng rằng Lâm Chân Võ đứng về phía Tô Minh nên trong thời gian ngắn không có cơ hội giết Tô Minh, nhưng không thể ngờ, ha ha…
“Viện trưởng! Chuyện này…”, mấy lãnh đạo cấp cao của học viện Linh Võ đứng bên cạnh Lâm Chân Võ nhỏ giọng nhắc nhở: “Có nên ngăn lại không? Tô Minh xốc nổi quá”.
Lâm Chân Võ khẽ chau mày, định nói gì nhưng lại thôi.
Nhưng cùng lúc, Tô Minh đã quay đầu nhìn về phía Lâm Chân Võ: “Tôi nắm chắc! Xin viện trưởng hãy tin tôi”.
Chuyện này…
Lâm Chân Võ lại trầm ngầm!
Tin? Tin thế nào đây?
Một cảnh giới bán bộ hóa thần đối đầu với cảnh giới Thông Thiên hậu kỳ? Rốt cuộc là lấy cái gì để tin đây?
Huống hồ, Trần Thanh Minh ở cảnh giới Thông Thiên hậu kỳ không chỉ đơn giản như vậy, bà ta còn rất nhiều chiêu bài. Tô Minh căn bản không hiểu sự khủng khiếp của bà ta.
Nhưng cuối cùng Lâm Chân Võ vẫn gật đầu đồng ý.
“Ông nội!”, Lâm Thanh Loan như sắp khóc, cô ta muốn nói gì nhưng bị Lâm Chân Võ khoát tay ngăn lại.
“Để cậu ta cảm nhận một chút thực lực của Trần Thanh Minh cũng tốt. Cậu nhóc này cái gì cũng tốt, chỉ có điều tự tin quá mức, đúng là nên chịu chút đả kích, như vậy mới có thể phát triển hơn nữa”.
Lâm Chân Võ thầm nghĩ, đây là tính toán của ông ta.
Còn về an toàn của Tô Minh thì…
Hừm…
Chương 348: Đáng sợ nhất là không biết mình là ai
Thật sự đến lúc sinh tử, ông ta ra tay cứu Tô Minh là được. Nếu đã trở mặt với Trần Thanh Minh rồi, bà ta cũng ngang nhiên chối cãi thì Lâm Chân Võ cũng có thể như thế.
Khi thấy Lâm Chân Võ gật đầu thì con ngươi của tất cả mọi người ở đây như sắp rơi ra ngoài.
What?
Lâm Chân Võ thật sự đồng ý rồi sao? Đùa gì vậy?
Lẽ nào Lâm Chân Võ thật sự cảm thấy Tô Minh có cơ hội thắng sao? Không, phải là có cơ hội sống sót sao?
Tô Minh điên rồi, Lâm Chân Võ cũng điên theo sao?
“Con người đáng sợ nhất là không biết mình là ai”, Tống Kình Thương cách đó không xa lẩm bẩm.
Hắn ta vốn coi Tô Minh là đối thủ nhưng lúc này lại không có suy nghĩ đó.
Tô Minh chết chắc rồi!
Kể cả không chết thì một kẻ ngốc không biết mình là ai, tự tin một cách mù quáng thì cũng chẳng có tiền đồ gì, cũng không xứng đáng làm đối thủ của mình.
“Bà già vô liêm sỉ! Mời! Tôi mời bà đi chết đây!”, một giây sau, Tô Minh giơ tay ra làm tư thế mời.
Thoạt nhìn Tô Minh rất bình tĩnh nhưng tận sâu ánh mắt là sát ý ngút trời.
Sau đó, Trần Thanh Minh vừa gật đầu thì Tô Minh đã ra tay không do dự gì, không cho bà ta cơ hội ra tay trước.
“Bụp!”, không chỉ ra tay mà Tô Minh còn dùng cả thiên hỏa hỏa độc.
Anh muốn giết chết Trần Thanh Minh mà không hề che giấu động cơ.
Tô Minh dùng đến thiên hỏa hỏa độc.
Thiên hỏa hỏa độc có thể giết cảnh giới Động Hư trong chớp mắt, còn đối với tu giả võ đạo vừa mới bước vào cảnh giới Thông Thiên cũng có đủ sức uy hiếp.
Nhưng Trần Thanh Minh thuộc cảnh giới Thông Thiên hậu kỳ thật sự.
Vì vậy thiên hỏa hỏa độc không có sức uy hiếp quá lớn với bà ta.
Nhưng tại sao Tô Minh vẫn dùng? Thứ nhất, anh vốn dĩ đạt đến thực lực này, thiên hỏa hỏa độc trong tay cũng không có tác dụng gì lớn, nhưng cũng không thể lãng phí.
Thứ hai và cũng là điểm quan trọng nhất. Mặc dù thiên hỏa hỏa độc không có sức uy hiếp quá lớn với Trần Thanh Minh nhưng nếu tấn công đột ngột thì vẫn có thể khiến bà ta bị thất thủ trong lúc chưa chuẩn bị trước. Vậy thì biết đâu Tô Minh có thể làm thay đổi kết quả.
Quả nhiên, thiên hỏa hỏa độc tấn công đột ngột, sắc mặt Trần Thanh Minh khẽ biến đổi.
Nhanh quá!
Bởi vì Tô Minh dùng đến quy luật không gian, lại không báo trước, dường như không cho người khác thời gian suy nghĩ nên khi thiên hỏa hỏa độc đến trước mặt thì bà ta liền giơ tay áo lên vung cao một cái.
“Xoẹt!”, một cơn lốc bổ nhào về phía thiên hỏa hỏa độc. Đồng thời bà ta nghiêng người một cái.
Chỉ hai động tác đơn giản mà bà ta đã khóa chặt được thiên hỏa hỏa độc, thực lực được phát huy hết sức.
“Độc? Hiểm độc tiểu đạo mà thôi!”, Trần Thanh Minh khinh bỉ, nói.
Tô Minh không thèm quan tâm.
“Thiên Vẫn Kiếm!”, trong lúc Trần Thanh Minh dùng lốc xoáy để chặn lại thiên hỏa hỏa độc thì Tô Minh nắm chắc thời cơ, anh ra tay vung kiếm lên.
13 triệu kg sức mạnh thuần túy!
Quy luật không gian!
Ngưng tụ sức mạnh!
Kiếm ý cấp bậc linh động!
Quá mạnh!
Nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất, mà chính là trong không gian ba đường kiếm ý ở mục thứ tư của cầu Linh Võ thì Tô Minh đã lĩnh ngộ được ba đạo kiếm ý, từ đó có thu hoạch rất lớn.
Ý cảnh của gió!
Ý cảnh của mây!
Anh đã coi như bước vào nhập môn rồi!
Lúc này ý cảnh của gió và ý cảnh của mây đã được anh hòa vào trong Đoạn Lân kiếm.
Kiếm quang lao về trước, khí tức ngút trời bao trùm khắp nơi.
Nếu nhìn kỹ thì dường như nhìn thấy những tầng mây chồng chéo trong kiếm quang đó. Có gió bão đang gào thét, dần dần hình thành lên lốc tố bao trùm khắp nơi.
Trong kiếm quang hình thành nên không gian, trong không gian chứa đựng gió và mây.
Tầng mây và lốc xoáy mang đến mùi vị hủy diệt, mạnh đến nỗi không tưởng. Cuối cùng, mùi hủy diệt đó hình thành nên chữ ‘Vẫn’.
Gió màu xanh!
Mây màu bạc!
Màu xanh và màu bạc quấn lấy nhau bao trùm khắp đất trời, kiếm quang tản ra từ trong ra ngoài.
Nhất thời, kiếm quang mà Tô Minh đánh ra hình thành nên ánh sáng duy nhất, ánh sáng đan xen giữa màu xanh và màu bạc bao trùm toàn bộ không gian.
Lúc kiếm quang lao về trước như cuốn bay mọi thứ.
Những nơi nó đi qua chỉ còn lại vẻ hỗn độn.
Những nơi nó đi qua, tất cả đều trở thành hư vô mà trước nay chưa từng có.
Kiếm trong tay của tất cả mọi người có mặt ở đây đều bắt đầu gãy tan, đặc biệt là kiếm tu, cả những tu giả võ đạo có thực lực không đủ mạnh như bị rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma. Hai mắt họ đỏ ửng, dường như rơi vào nhập ma, mất đi lý trí và tư duy.
Chương 349: Lai lịch không đơn giản
“Kiếm này…!”, đến cả Lâm Chân Võ cũng toàn thân run rẩy mà không dám tin.
“Phong ý cảnh, vân ý cảnh, quy luật không gian, kiếm ý…”.
Tu giả võ đạo bình thường chỉ cần lĩnh ngộ được một trong bốn loại này thì đã là thiên tài rồi.
Lĩnh ngộ được hai loại thì được coi là yêu nghiệt tuyệt thế.
Vậy mà Tô Minh lĩnh ngộ được cả bốn.
Nếu ai không tận mắt nhìn thấy thì còn tưởng mình đang nằm mơ.
“Lại còn cả kiếm kỹ này nữa, rốt cuộc là cấp bậc nào đây? Tại sao ngay cả tâm huyết kiếm đạo và con đường võ đạo của mình đều được thể hiện rõ thế này?”, Lâm Chân Võ lẩm bẩm, đúng là khủng khiếp.
Đến cả Lâm Chân Võ đều như vậy, huống chi là đám người phó viện trưởng, trưởng lão của học viện Linh Võ cũng đều thành kẻ ngốc.
Lúc này, đến cả những lão quái vật thật sự, những tiền bối đời trước và đời trước nữa của học viện Linh Võ đều bước ra khỏi ‘túp lều tranh’ của mình, giẫm lên không trung đi đến không trung của học viện Linh Võ, nhìn chằm chằm vào Tô Minh ở phía dưới.
“Không thể nào!”, ngay cả hai kẻ kiêu ngạo như Vu Khung và Tống Kình Thương đều như phát điên. Lúc này họ thấy đau khổ hơn cả chết.
Là những kẻ yêu nghiệt siêu cấp, điều họ không thể chấp nhận không phải là cái chết mà là việc mình không được bằng người khác.
Chỉ một kiếm này, hai người có thể xác định, Tô Minh nhỏ tuổi hơn họ và chỉ ở cảnh giới bán bộ hóa thần, hiện giờ có thực lực giết chết được họ trong giây lát.
Hai người này tu luyện mấy năm nay đều nghĩ mình đã là vô địch.
Hiện giờ, mọi tín niệm và tâm thái đều sụp đổ sau chiêu kiếm đó của Tô Minh.
“Đại âm dương ti thiên thủ”, đồng thời lúc này Trần Thanh Minh hét lớn.
Lời nói vừa dứt thì thấy sắc mặt bà ta ngưng trọng nhưng vẫn không mất đi vẻ kiêu ngạo và bá đạo.
Toàn thân bà ta lấp lánh màu trắng đen như thái cực.
Khí tức không ngừng sục sôi, nhưng bà ta lại thu lại khí tức dường như thế gian này không tồn tại một người có tên là Trần Thanh Minh.
Mặc dù tránh được thiên hỏa hỏa độc, mất đi thế chủ động nhưng bà ta không bận tâm. Chỉ cần một chiêu ‘Đại âm dương ti thiên thủ’ là đủ rồi.
Đây là sự tự tin tuyệt đối.
“Phù!”
Trần Thanh Minh giơ tay lên rồi tung quyền ra trước mặt.
Thoạt nhìn chưởng ấn rất bình thường nhưng lại có tầng ánh sáng màu đen và màu trắng chồng chéo lên nhau xuyên qua hư không và thế giới thật.
Lúc chưởng ấn lao về trước thì toàn bộ không gian nơi này bắt đầu xuất hiện khe nứt, từng đường nứt xuyên lên trời rồi lại xuống đất, vô cùng chấn động.
“Đạo Âm Dương??”, Lâm Chân Võ trừng mắt, ông ta chấn động như sắp ngạt thở.
Tô Minh vừa ra tay đã khiến ông ta ngây người ra, mà Trần Thanh Minh cũng khủng khiếp như vậy?
Đã lĩnh ngộ được đạo Âm Dương rồi sao? Trong các đạo như đạo Luân Hồi, Âm Dương, Thời gian, Không gian thì đây là đạo phức tạp và mạnh nhất trên thế gian.
Muốn lĩnh ngộ được đạo Âm Dương, bước ra được đạo Âm Dương thì trước tiên phải nắm vững được một phần quy luật âm dương. Nhưng đây là việc dường như không thể làm được, vậy mà Trần Thanh Minh làm được?
Quan trọng là hơn trăm năm nay bà ta không hề để lộ ra, ẩn giấu quá kỹ.
Chưa nói đến đạo Âm Dương, nói ngay võ kỹ Đại âm dương ti thiên thủ đã vượt ngoài tưởng tượng của Lâm Chân Võ rồi.
Võ kỹ này ít nhất cũng thuộc Thiên cấp.
Đúng vậy! Trần Thanh Minh là nhân vật có thế lực đẳng cấp nhất trong đại lục Tụng Thiên ở tầng võ trung nhưng bà ta không thể có võ kỹ ở Thiên cấp được.
Võ kỹ Thiên cấp thông thường chỉ có người ở tầng võ cao mới có được mà thôi.
“Dường như lai lịch của Trần Thanh Minh nằm ngoài sức tưởng tượng”, Lâm Chân Võ thầm nghĩ, toàn thân run rẩy, thật sự không thể bình tĩnh được: “Bà ta không chỉ đơn giản đến từ đại lục Tụng Thiên”.
Lâm Chân Võ nhìn gắt gao vào bà ta rồi phát hiện, bà ta lúc này khác hoàn toàn lúc trước, nhưng khác ở đâu thì ông ta không nói nổi.
“Tịch Toái Chỉ!”, lúc Trần Thanh Minh vừa xuất chiêu ‘Đại âm dương ti thiên thủ’ thì không do dự mà ra tay tiếp.
Bà ta giơ tay ra rồi chỉ tay một cái, mà sức mạnh đến kinh người.
“Xoẹt!”, chỉ tay một cái mà trời đất thét gào.
Trên chín tầng mây có lốc xoáy màu đen đan xen vào nhau.
Sau đó một đường chỉ ấn từ trong lốc xoáy màu đen cuồn cuộn lao xuống khóa chặt Tô Minh.
Thoắt cái, mặt đất mà Tô Minh đang đứng đã bị khí tức của chỉ ấn đó biến thành hư vô.
“Lùi đi!”, Lâm Chân Võ hét lớn, ông ta điên cuồng gào thét, sắc mặt tái nhợt.
Lâm Chân Võ rất muốn ra tay, muốn ngăn lại, muốn cứu người. Nhưng ông ta không làm được.
Ông ta cảm nhận được một khí tức đến từ hư không đang khóa chặt mình.
Đây không phải là ảo giác!
Khí tức đó mạnh đến nỗi nào thì ông ta không chắc nhưng ông ta có thể chắc chắn là nó có thể giết chết ông ta.
“Người đứng sau lưng Trần Thanh Minh? Người của đại lục Tụng Thiên? Nhưng kể cả là cường giả của đại lục Tụng Thiên thì cũng không thể mạnh đến mức này được”, Lâm Chân Võ như muốn phát điên.
Mọi thứ như đang mất kiểm soát, đang vượt ngoài dự đoán của ông ta.
“Thực lực của Trần Thanh Minh không hề yếu hơn mình? Nhưng tại sao lại cam tâm ẩn mình ở học viện Linh Võ mấy trăm năm, rốt cuộc là vì cái gì?”, sắc mặt Lâm Chân Võ chấn động, trong lòng thầm nghĩ.
Trên thực tế, không chỉ Lâm Chân Võ mà những lão quái vật ở đời trước và nhiều đời trước của học viện Linh Võ đang ở trên không trung cũng đều căng thẳng, sắc mặt ngưng trọng.
Cũng giống như Lâm Chân Võ, họ cũng bị khí tức đến từ hư không khóa chặt khiến họ không thể nhúc nhích.
Họ muốn cứu Tô Minh… Nhưng lại không thể.
Đồng thời lúc này, chưởng ấn Đại âm dương ti thiên thủ và kiếm của Tô Minh giao nhau mà không tiếng động.
Sau đó lại đồng thời biến mất.
Thực lực ngang bằng sao?
Sắc mặt Tô Minh trở nên ngưng trọng…
Chương 350: Chân thân của Trần Thanh Minh
Phải, thực lực của anh đã nằm ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người, anh đã che giấu đi rất nhiều, nhưng Trần Thanh Minh cũng chẳng kém cạnh đâu!
Đây đâu phải là cảnh giới Thông thiên Hậu kỳ?
Chỉ với 13 triệu kg sức mạnh thuần tuý đã đủ để giết một đám cảnh giới Thông thiên rồi.
Một kiếm này của mình, bình thường mà nói, việc giết chết một người cảnh giới Chân vương là hoàn toàn có thể, nhưng lại bị Trần Thanh Minh chặn lại một cách nhẹ nhàng.
Ngoài ra, Trần Thanh Minh lúc này khiến Tô Minh cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm và kỳ dị.
Cảm nhận kỹ hơn một chút, trên người Trần Thanh Minh chỉ có vẻ lạnh lùng và ý giết chóc, cảm giác giống người máy một cách kỳ lạ, như thể một cỗ máy không hề có tình cảm và cảm xúc dao động.
Đương nhiên, lúc này Tô Minh đã không kịp nghĩ nhiều nữa, anh buộc phải đối diện với chiêu Tịch Toái Chỉ, nếu không thì anh sẽ phải chết!
“Diệt!!!”, Tô Minh vung tay, Đoạn Lân kiếm liền lao thẳng về phía không trung, bóng kiếm quyết tuyệt lao thẳng về phía trước, từng bóng kiếm liên tiếp nhau.
Liên tiếp mười kiếm.
Mỗi một kiếm sau đều mạnh hơn kiếm trước.
Nói là mười kiếm, trên thực tế, mỗi một kiếm trong mười kiếm này đều bao hàm 199 bóng kiếm chồng chất lên nhau.
Mười kiếm nối đuôi nhau liên tiếp.
Cực kỳ sắc bén.
Phong và Vân đã như muốn hoá thành nước.
Màu xanh và màu trắng bạc vấn vít, phảng phất như dựng lên từng vầng thái dương trên mỗi bóng kiếm.
Một loạt mười chiêu kiếm này của Tô Minh cũng khiến rất nhiều người đều kinh ngạc, bao gồm cả những nhân vật cấp cao của học viện Linh Võ như Lâm Chân Võ v.v… đều cho rằng bóng kiếm chính là con át chủ bài cuối cùng của Tô Minh rồi, đâu ngờ được anh lại có thể liền một lúc thi triển mười lần chứ?
Không cần tiêu hao Chân khí à?
Không tiêu hao tinh lực à?
Không cần nghỉ ngơi à?
V.v…
Tất cả gần như vượt xa ngoài tầm hiểu biết của võ đạo.
“Rắc”.
Sau khi mười bóng kiếm này đánh ra, ánh sáng trên Đoạn Lân kiếm cấp bậc Bán bộ Vương khí đã nhạt dần rồi hoá thành mảnh vụn.
Đoạn Lân kiếm là một thanh kiếm tốt, đáng tiếc, nó không thể chịu được Thiên Vẫn Kiếm của Tô Minh hiện tại, cũng khá là vất vả, càng đừng nói là một lúc phải đánh ra mười chiêu kiếm.
“Xoạt xoạt xoạt xoạt”.
Giữa không trung.
Chỉ ấn càng lúc càng to, càng lúc càng dày kia bỗng dừng khựng lại.
Bị từng bóng kiếm chìm vào.
Cuối cùng, đến khi bóng kiếm thứ mười chìm hẳn vào bên trong chỉ ấn thì nó liền vỡ tan ra thành mảnh vụn.
Đủ để chứng minh sức mạnh khủng khiếp của Tịch Toái Chỉ này, dù gì, mỗi một chiêu kiếm của Tô Minh đều đã dùng hết sức mình, nhưng lại phải cần đến mười chiêu liền một lúc mới có thể ngăn chặn lại được một chỉ này, quả thực là khủng khiếp.
“Đúng là yêu nghiệt mạnh nhất mà bổn toạ gặp được từ trước đến này, cho nên, mày buộc phải chết!”, Trần Thanh Minh lành lạnh nói: “Tế!!!”.
Giọng nói còn chưa dứt.
“U u u!”
Một loạt tiếng rồng kêu vang vọng khắp trời đất.
Ánh sáng màu vàng kim ào ạt, cuồn cuộn giống như cơn sóng thần ập vào đất liền.
Màu vàng kim sáng đến chói mắt nhuộm vàng tất cả mọi thứ, bất luận là Hư không hay Thực không, hoặc là Hỗn độn Hư vô đều trở thành một thế giới màu vàng kim.
Bóng một con rồng như ẩn như hiện, bay lượn trên bầu trời.
Trong một lúc, cả Linh Võ Thành bắt đầu rung chuyển.
Bị Long uy chấn áp gần như bất cứ lúc nào cũng đều có thể hoá thành mảnh vụn.
Gương mặt Tô Minh khẽ tái, mặc dù anh cũng có Long uy, nhưng có thể chắc chắn một điều là, một mảnh Long uy mà anh có được kia không thể so được với đối phương.
Còn lâu mới bằng được.
Ánh vàng kim sục sôi.
Giống như một ngọn lửa màu vàng kim đang bùng cháy.
Màu sắc càng lúc càng đậm, đã sắp sửa biến thành màu vàng cam.
Khi màu sắc sục sôi đến mức cực điểm, một thanh kiếm bỗng nhiên xuất hiện trước mắt tất cả mọi người như phép dịch chuyển tức thời.
Kiếm nọ, toàn thân được phủ bởi lớp vảy ánh vàng kim.
Dài bốn thước.
Hai lưỡi.
Sắc bén!
Sự sắc bén khó mà hình dung được.
Thanh kiếm treo ở giữa trời, chỉ ánh kiếm sắc bén trên đó thôi đã đủ để cắt nát tất cả mọi thứ, đến cả những không gian chạm đến gần thanh kiếm cũng đều vỡ nát tan tành.
Trên sân Linh Võ, dường như tất cả tu giả võ đạo đều như phát điên, lùi hết lại phía sau.
Đồng thời, dựng nên một lồng Chân khí bảo vệ.
Cho dù như vậy, vẫn có rất nhiều tu giả võ đạo đã gần hấp hối.
Dường như bị luồng khí tức sắc bén kia xé tan thành từng mảnh.
“Đây là Nguyên khí????”, Lâm Chân Võ đã bị làm cho ngạc nhiên đến ngẩn ra.
Kiếm màu vàng kim kia là bậc Nguyên khí á!
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của Lâm Chân Võ được tận mắt nhìn thấy Nguyên khí.
Trên Linh khí là Vương khí.
Trên Vương khí là Chân khí.
Trên Chân khí mới là Nguyên khí.
Thông thường mà nói, tầng Võ trung cũng có cực ít bộ phận võ giả đỉnh cấp và yêu nghiệt đỉnh cấp mới được dùng đến Vương khí.
Chân khí thì càng gần như không có.
Mà Nguyên khí.
Ở tầng Võ trung, cho dù ở tầng Võ trung đỉnh cấp của đại lục Tụng Thiên cũng hầu như không có.
“Trần Thanh Minh rốt cuộc có lai lịch thế nào?!”, cả người Lâm Chân Võ lạnh băng, Trần Thanh Minh che giấu bản thân ở trong học viện Linh Võ rốt cuộc là có mục đích gì?
“Khoá chặt”, Trần Thanh Minh quát lên.
Âm thanh dao động, đột ngột, thanh kiếm màu vàng kim kia bỗng nhiên thu lại tất cả mọi chấn động, chỉ phát ra luồng sáng màu vàng kim.
Đột ngột, ánh sáng kia rót lên thanh kiếm, nó đã hoá thành nước.
Tiếp đó, mũi kiếm lập tức trút xuống một luồng bóng kiếm, từ Thiên khung đến mặt đất, hướng về phía Tô Minh. Tô Minh làm gì còn do dự nữa? Cơ thể chuyển động, muốn tránh đi.
Nhưng không được.
Đã bị khoá chặt, cơ thể anh có nhanh hơn nữa, thân pháp có quái dị hơn nữa cũng không có tác dụng.
“Cam chịu đi!!! Chết trong tay bổn toạ mày đã rất may mắn rồi! Huống hồ gì bổn toạ còn vì mày mà dùng đến Long Ngục Kiếm!”, Trần Thanh Minh như thể thần tiên, ngự trị trên trời, trong mắt đầy vẻ khinh thường tất cả mọi thứ, ánh mắt băng lạnh nhìn xuống Tô Minh ở phía dưới, như thể đang nhìn một loài giun dế.
Giọng nói của bà ta so với Trần Thanh Minh lúc trước, mặc dù vẫn như vậy.
Nhưng trong khí chất và cảm xúc trong lời nói v.v… đều đã thay đổi.
“Chân thân? Cũng tức là nói, Trần Thanh Minh trước đó chỉ là một luồng Hồn thân? Sau đó, vào giây phút khi anh dùng chiêu thứ nhất Tuyệt Mệnh Phong Vân của Thiên Vẫn Kiếm khiến bà ta cảm nhận được sự uy hiếp đến tính mạng, cho nên nói, Chân thân giáng lâm, dung hoà Hồn thân!?”
Mọi thứ gần như lập tức đều được giải thích.
Người dẫn đầu là một ông lão mặc áo bào tím, khí tức thu lại nhưng cho người ta cảm giác vô cùng mạnh.
Tô Minh có thể nhận ra vẻ vô cùng nguy hiểm từ phía đối phương.
“Viện trưởng của học viện Linh Võ…”, Ngô Lập Tàng lẩm bẩm, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt đi. Không ngờ lại lớn chuyện như vậy.
Viện trưởng của học viện Linh Võ tên là Lâm Chân Võ, luôn xuất quỷ nhập thần. Mặc dù giữ chức viện trưởng nhưng lại rất ít khi xuất hiện. Kể cả là Ngô Lập Tàng sống ở Linh Võ Thành gần trăm năm rồi nhưng trước cũng chỉ nhìn thấy Lâm Chân Võ một lần.
Có lời đồn, thực lực của Lâm Chân Võ đã vượt qua cảnh giới Thông Thiên, đã đạt đến cảnh giới chân vương trong truyền thuyết.
“Chàng trai! Khá đấy!”, lúc Lâm Chân Võ xuất hiện thì nhìn về phía Tô Minh với ánh mắt khen ngợi: “Cậu chắc là người có thực lực yêu nghiệt nhất từ khi học viện Linh Võ sáng lập đến nay”.
Bao gồm cả mấy vị phó viện trưởng, trưởng lão đi bên cạnh Lâm Chân Võ đều nhìn Tô Minh rồi gật đầu tán thưởng.
Phải nói rằng, thành tích thi của Tô Minh đã giúp anh để lại ấn tượng quá đẹp trong lòng họ…
“Giáo tôn Trần! Rõ ràng bà cược thua mà lại còn nổi nóng rồi định chối bỏ, thậm chí lấy lớn bắt nạt nhỏ rồi ra tay giết người. Vậy thì cuộc đánh cược còn có ý nghĩa gì nữa”, sau đó, Lâm Chân Võ nhìn về phía Trần Thanh Minh, nói.
Lời nói vừa dứt thì Trương Thiên Nhẫn, Lâm Thanh Loan và cả những người quen thuộc ở học viện Linh Võ đều cảm thấy khó thở.
Họ hoàn toàn không thể ngờ…
Viện trưởng lại đứng về phía Tô Minh? Sao có thể thế được?
Đúng vậy! Tô Minh vô cùng yêu nghiệt, thành tích trong tương lai sẽ khó tưởng tượng nổi.
Nhưng dù gì thì tạm thời Tô Minh vẫn chỉ là chàng trai trẻ. Kể cả đến lúc Tô Minh trưởng thành rồi, cũng sẽ không ở lại học viện Linh Võ, rồi Tô Minh cũng sẽ bay đến thế giới khác.
Nhưng Trần Thanh Minh thì khác. Bà ta không chỉ đại diện cho mình mà còn đại diện cho cả đại lục Tụng Thiên.
Có Trần Thanh Minh ở đây thì mỗi năm sẽ có vài học viên của học viện Linh Võ có thể bay đến đại lục Tụng Thiên.
Đại lục này được xếp top 5 trong hàng chục đại lục ở tầng võ trung, vô cùng đẳng cấp.
Có thể nói, Trần Thanh Minh và đại lục Tụng Thiên ở sau lưng bà ta mang đến rất nhiều giá trị.
Ngoài ra, Trần Thanh Minh 200 tuổi mà đã ở cảnh giới Thông Thiên hậu kỳ, như này cũng được coi là mạnh lắm rồi, cũng tăng lên bao nhiêu thực lực cho học viện Linh Võ.
Hiện giờ, vì Tô Minh mà làm thế thì có đáng không? Tính thế nào thì cũng không đáng.
Đến bản thân Trần Thanh Minh cũng không thể ngờ.
Mặt bà ta không ngừng run rẩy, đó là sự phẫn nộ.
Mấy năm nay bà ta ở học viện Linh Võ mang về cho nơi này biết bao lợi ích?
Vậy mà giờ đây Lâm Chân Võ trở mặt không nhận người quen?
Được!
Được lắm!
“Bổn tọa không giữ lời hứa đấy, thích như vậy đấy thì đã làm sao? Viện trưởng định giết tôi sao?”, trong lúc phẫn nộ, Trần Thanh Minh chỉ vào mặt Lâm Chân Võ nói.
Ai sợ ai nào?
Ông tưởng ông là viện trưởng của học viện Linh Võ thì là vô địch rồi sao?
Trần Thanh Minh tôi không phải dạng dễ dây vào đâu nhé.
Lúc này, không khí ở Linh Võ Thành như bị đóng băng.
Sắc mặt Trương Thiên Nhẫn bắt đầu có chút tái nhợt, mồ hơi rơi lã chã.
Lâm Chân Võ cũng trầm ngâm, tận sâu ánh mắt là vẻ chán ghét.
Trần Thanh Minh thật sự có nhiều cống hiến cho học viện Linh Võ, và đại lục Tụng Thiên đúng là rất mạnh. Nhưng Trần Thanh Minh ở học viện Linh Võ luôn với thái độ hống hách kiêu ngạo, đặc biệt là đối đầu với Tô Minh.
Bà ta tự đánh cược, giờ đây lại định chối cãi, cứ như kiểu học viện Linh Võ đang ức hiếp bà ta vậy…. Đúng là già mồm!
“Sao viện trưởng không nói gì vậy? Không tiếp tục chủ trì chính nghĩa nữa đi?”, Trần Thanh Minh lại nói.
Càng lúc càng bá đạo, dường như không cảm thấy hổ thẹn vì mình đã thất hứa.
“Giáo tôn Trần! Bà….”, Trương Thiên Nhẫn vừa định khuyên Trần Thanh Minh thì đã bị bà ta ngắt lời: “Im mồm! Lão già này! Ngoài việc ba phải thì ông còn làm được gì nữa?”
Trương Thiên Nhẫn tức đến nỗi toàn thân run rẩy nhưng cố nhẫn nhịn mà không phản bác.
Lâm Chân Võ chỉ lặng lẽ nhìn Trần Thanh Minh mà không nói gì.
Một lúc sau…
“Trần Thanh Minh! Bà đã bị đuổi!”, Lâm Chân Võ vừa dứt lời thì như có viên đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng.
Nhiệt độ toàn bộ nơi này như bị hạ xuống khủng khiếp, lạnh như sắp đóng băng.
“Ha ha! Lâm Chân Võ! Ông ra dáng lắm! Mạnh mẽ lắm! Đuổi bổn tọa ư, được lắm! Bổn tọa hứa với ông, bắt đầu từ hôm nay học viện rác rưởi như học viện Linh Võ của các ông sẽ không có ai có thể bay đến đại lục Tụng Thiên nữa. Không chỉ là đại lục Tụng Thiên mà cả mấy đại lục như đại lục Long Viêm nữa”, Trần Thanh Minh cười lớn, nói với vẻ ác độc.
Đúng là lật mặt trắng trợn!
Đại lục Tụng Thiên nằm ở tầng võ trung, cũng có mười mấy đồng minh trong tầng võ trung.
Đắc tội với bà ta thì học viện Linh Võ sẽ mất đi 1/3 tư cách được bay lên tầng võ trung.
Cái giá này học viện Linh Võ phải gánh hết!
Trần Thanh Minh tin rằng, với cái giá quá khủng khiếp này thì sớm muộn gì Lâm Chân Võ cũng phải quỳ xuống xin lỗi và cầu xin mình tha thứ.
Sau đó bà ta giơ tay chỉ về phía Tô Minh nói: “Ông đuổi bổn tọa, thậm chí trả cái giá quá đắt chẳng qua vì muốn giữ lại thiên tài này sao? Lâm Chân Võ! Bổn tọa hứa với ông, đại lục Tụng Thiên sẽ đưa hắn đi gặp Diêm Vương trước”.
Thiên tài quá cơ!
Thiên tài mà chết thì làm gì còn là thiên tài nữa?
“Bổn tọa đã gửi cho đại lục Tụng Thiên tất cả những thông tin của thằng nhóc này rồi”, Trần Thanh Minh nhếch mép cười, nụ cười vô cùng tàn nhẫn. Bà ta nói là làm thật.
“Bà…!”, Lâm Chân Võ phẫn nộ, nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Minh, hận nỗi không thể tát chết bà ta.
Nhưng ông ta không thể làm thế. Bởi nếu làm thế thì chắc cường giả của đại lục Tụng Thiên sẽ xuống và học viện Linh Võ sẽ gặp nguy hiểm.
“Lâm Chân Võ! Nếu ông thật sự muốn giết bổn tọa thì mau ra tay đi. Bổn tọa thừa nhận không phải là đối thủ của ông. Nhưng ông dám ra tay không? Dám không?”, Trần Thanh Minh chế giễu, nói.
Lời nói của bà ta càng lúc càng khó nghe.
Chương 347: Có nhiều cách báo thù
Lúc này, không chỉ có sắc mặt Lâm Chân Võ khó coi mà những trưởng lão và phó viện trưởng của học viện Linh Võ có mặt ở đây đều chung cảm nhận, ánh mắt nhìn về phía Trần Thanh Minh đầy sát ý.
Bình thường Trần Thanh Minh rất lạnh lùng cao ngạo, chứ đâu có vô liêm sỉ đến mức này.
“À phải rồi! Nếu như bổn tọa bị đuổi thì cũng không có gì làm nữa. Vậy thì bắt đầu từ hôm nay, bổn tọa sẽ tìm một nơi địa hình nhỏ trong không gian gần đây để sáng lập nên học viện Phi Thăng. Ha ha…”, Trần Thanh Minh tiếp tục nói.
Phụ nữ nổi giận thì thật đáng sợ!
Bà ta muốn báo thù, báo thù Lâm Chân Võ và cả học viện Linh Võ.
Báo thù kiểu gì?
Tất nhiên sẽ hủy diệt cả học viện Linh Võ rồi.
Hủy diệt kiểu gì?
Rất đơn giản! Bà ta sẽ tự lập học viện Phi Thăng!
Bà ta vốn có ưu thế, dù sao bà ta cũng có đại lục Tụng Thiên chống lưng. Vì vậy, bà ta sáng lập học viện Phi Thăng thì biết đâu chiêu sinh học viên rồi sẽ cho họ cơ hội được bay đến đại lục Tụng Thiên. Sức hút này quá lớn, sớm muộn gì cũng thay thế học viện Linh Võ.
Sắc mặt Lâm Chân Võ tối sầm lại, ánh mắt nham hiểm, đúng là hận nỗi không thể băm bà ta ra làm trăm mảnh. Người phụ nữ này quả là độc ác.
“Tất cả học viên của học viện Linh Võ nghe rõ đây! Bổn tọa là Trần Thanh Minh, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ thành lập học viện Phi Thăng. Những ai có mong muốn được bay đến tầng võ trung như đại lục Tụng Thiên hay đại lục Long Viêm thì có thể trực tiếp đến tìm bổn tọa, quyết không từ chối một ai”, Trần Thanh Minh thu hút mọi người bằng chân khí, giọng nói vang vọng cả Linh Võ Thành.
Ngang nhiên nhổ tận gốc căn cơ của học viện Linh Võ.
Bà ta không chỉ muốn cướp học viên mới của học viện Linh Võ ở năm sau mà còn muốn cướp luôn cả những học viên đã vào học viện Linh Võ.
“Câm mồm!”, sắc mặt Lâm Chân Võ lạnh lùng cực độ, sát ý nổi lên nhìn về phía Trần Thanh Minh, quát lớn. Khí tức của ông ta đã tản ra khắp nơi.
“Bổn tọa không câm đấy, ông có thể làm gì? Vẫn là câu nói đó, có giỏi thì ông ra tay đi!”, Trần Thanh Minh không chút sợ hãi, thậm chí còn khiêu khích với giọng khinh bỉ, hỗn láo.
Đúng lúc này, Tô Minh luôn trầm ngâm không nói gì, đột nhiên lên tiếng: “Trần Thanh Minh! Tôi khiêu chiến với bà! Sống chết tự chịu. Bà có dám không?”
Tô Minh vừa dứt lời thì không khí yên tĩnh lạ thường.
Trước đó Tô Minh từng nói, nếu Trần Thanh Minh không chịu quỳ xuống xin lỗi thì anh sẽ lấy mạng của bà ta, không hề nói đùa.
Anh có năng lực đó. Nếu không phải là đám người Lâm Chân Võ xuất hiện chống lưng cho mình rồi làm rối mọi chuyện lên thì Tô Minh đã ra tay từ lâu rồi. Chứ anh đâu còn ‘lịch sự’ như này nữa? Cũng không cần đi khiêu chiến với mụ già này? Bà ta có xứng không?
Vốn là bà ta không giữ lời thì phải chịu chết, cần gì phải khiêu chiến nữa.
Hai từ ‘khiêu chiến’ Tô Minh cố kìm chế nói ra, cũng coi như vì đại cục.
Sở dĩ anh ‘lịch sự’ như vậy là vì không muốn học viện Linh Võ khó xử.
Chỉ cần Trần Thanh Minh đồng ý khiêu chiến thì kể cả bà ta có chết thì cũng vô ích. Trong thế giới võ đạo thì hai chữ ‘khiêu chiến’ này là đáng nói nhất.
Mặc dù học viện Linh Võ không mạnh bằng đại lục Tụng Thiên nhưng cũng có hợp tác với không ít thế lực ở tầng võ trung. Vì vậy lúc này đại lục Tụng Thiên vẫn phải giữ chút hình tượng, tất nhiên không thể ngang nhiên báo thù học viện Linh Võ như vậy được.
Nhưng nếu như Lâm Chân Võ ra tay giết chết Trần Thanh Minh thì lại hoàn toàn khác. Đại lục Tụng Thiên có thể lấy lý do Lâm Chân Võ lấy lớn bạt nạt bé mà báo thù học viện Linh Võ, thậm chí là tiêu diệt luôn. Đây cũng là lý do tại sao đến giờ Lâm Chân Võ vẫn chưa dám ra tay.
Tô Minh suy nghĩ chu đáo cho học viện Linh Võ, tất nhiên vì những người có địa vị như Lâm Chân Võ đều ra sức chống lưng cho anh.
Điều này khiến anh thấy kinh ngạc và cũng ấm lòng.
Cái này cũng được coi là ‘Có đi có lại mới toại lòng nhau’.
“Tô Minh! Đừng nói nữa, đừng kích động”, Trương Thiên Nhẫn sốt sắng nói, giọng nói khàn khàn.
Cả viện trưởng và các lãnh đạo cấp cao của học viện Linh Võ đều đứng ra chống lưng và bảo vệ Tô Minh mà đắc tội với Trần Thanh Minh và đại lục Tụng Thiên. Cái giá này quá lớn.
Nếu lúc này Tô Minh chết trong tay Trần Thanh Minh thì học viện Linh Võ sẽ mất đi Tô Minh, lại mất đi Trần Thanh Minh và đại lục Tụng Thiên, không nhận được gì, có phải là thiệt hại lớn không?
“Anh điên rồi sao? Trần Thanh Minh ở cảnh giới Thông Thiên hậu kỳ đấy. Anh có biết cảnh giới Thông Thiên hậu kỳ mạnh thế nào không?”, Lâm Thanh Loan cũng sốt sắng, hận nỗi không thể mắng người.
Ngô Lập Tàng và Quý Thanh Hoà cũng lên tiếng khuyên Tô Minh, cầu xin anh đừng làm gì ngốc nghếch.
“Cậu chắc chắn không? Bổn tọa đồng ý!”, Trần Thanh Minh nhìn về phía Tô Minh, trong ánh mắt lộ ra sát ý.
Ngoài miệng thì bà ta nói Tô Minh chỉ là thằng nhóc chưa lớn, nhưng thực tế bà ta không phải kẻ ngốc, bà ta biết Tô Minh quá yêu nghiệt. Yêu nghiệt như này mà không giết chết sớm thì sẽ không yên tâm.
Hiện giờ Tô Minh muốn nộp mạng, chủ động khiêu chiến thì tất nhiên bà ta sẽ không từ chối. Kể cả Tô Minh là thần thì cũng phải chết trong tay mình.
Bà ta vốn tưởng rằng Lâm Chân Võ đứng về phía Tô Minh nên trong thời gian ngắn không có cơ hội giết Tô Minh, nhưng không thể ngờ, ha ha…
“Viện trưởng! Chuyện này…”, mấy lãnh đạo cấp cao của học viện Linh Võ đứng bên cạnh Lâm Chân Võ nhỏ giọng nhắc nhở: “Có nên ngăn lại không? Tô Minh xốc nổi quá”.
Lâm Chân Võ khẽ chau mày, định nói gì nhưng lại thôi.
Nhưng cùng lúc, Tô Minh đã quay đầu nhìn về phía Lâm Chân Võ: “Tôi nắm chắc! Xin viện trưởng hãy tin tôi”.
Chuyện này…
Lâm Chân Võ lại trầm ngầm!
Tin? Tin thế nào đây?
Một cảnh giới bán bộ hóa thần đối đầu với cảnh giới Thông Thiên hậu kỳ? Rốt cuộc là lấy cái gì để tin đây?
Huống hồ, Trần Thanh Minh ở cảnh giới Thông Thiên hậu kỳ không chỉ đơn giản như vậy, bà ta còn rất nhiều chiêu bài. Tô Minh căn bản không hiểu sự khủng khiếp của bà ta.
Nhưng cuối cùng Lâm Chân Võ vẫn gật đầu đồng ý.
“Ông nội!”, Lâm Thanh Loan như sắp khóc, cô ta muốn nói gì nhưng bị Lâm Chân Võ khoát tay ngăn lại.
“Để cậu ta cảm nhận một chút thực lực của Trần Thanh Minh cũng tốt. Cậu nhóc này cái gì cũng tốt, chỉ có điều tự tin quá mức, đúng là nên chịu chút đả kích, như vậy mới có thể phát triển hơn nữa”.
Lâm Chân Võ thầm nghĩ, đây là tính toán của ông ta.
Còn về an toàn của Tô Minh thì…
Hừm…
Chương 348: Đáng sợ nhất là không biết mình là ai
Thật sự đến lúc sinh tử, ông ta ra tay cứu Tô Minh là được. Nếu đã trở mặt với Trần Thanh Minh rồi, bà ta cũng ngang nhiên chối cãi thì Lâm Chân Võ cũng có thể như thế.
Khi thấy Lâm Chân Võ gật đầu thì con ngươi của tất cả mọi người ở đây như sắp rơi ra ngoài.
What?
Lâm Chân Võ thật sự đồng ý rồi sao? Đùa gì vậy?
Lẽ nào Lâm Chân Võ thật sự cảm thấy Tô Minh có cơ hội thắng sao? Không, phải là có cơ hội sống sót sao?
Tô Minh điên rồi, Lâm Chân Võ cũng điên theo sao?
“Con người đáng sợ nhất là không biết mình là ai”, Tống Kình Thương cách đó không xa lẩm bẩm.
Hắn ta vốn coi Tô Minh là đối thủ nhưng lúc này lại không có suy nghĩ đó.
Tô Minh chết chắc rồi!
Kể cả không chết thì một kẻ ngốc không biết mình là ai, tự tin một cách mù quáng thì cũng chẳng có tiền đồ gì, cũng không xứng đáng làm đối thủ của mình.
“Bà già vô liêm sỉ! Mời! Tôi mời bà đi chết đây!”, một giây sau, Tô Minh giơ tay ra làm tư thế mời.
Thoạt nhìn Tô Minh rất bình tĩnh nhưng tận sâu ánh mắt là sát ý ngút trời.
Sau đó, Trần Thanh Minh vừa gật đầu thì Tô Minh đã ra tay không do dự gì, không cho bà ta cơ hội ra tay trước.
“Bụp!”, không chỉ ra tay mà Tô Minh còn dùng cả thiên hỏa hỏa độc.
Anh muốn giết chết Trần Thanh Minh mà không hề che giấu động cơ.
Tô Minh dùng đến thiên hỏa hỏa độc.
Thiên hỏa hỏa độc có thể giết cảnh giới Động Hư trong chớp mắt, còn đối với tu giả võ đạo vừa mới bước vào cảnh giới Thông Thiên cũng có đủ sức uy hiếp.
Nhưng Trần Thanh Minh thuộc cảnh giới Thông Thiên hậu kỳ thật sự.
Vì vậy thiên hỏa hỏa độc không có sức uy hiếp quá lớn với bà ta.
Nhưng tại sao Tô Minh vẫn dùng? Thứ nhất, anh vốn dĩ đạt đến thực lực này, thiên hỏa hỏa độc trong tay cũng không có tác dụng gì lớn, nhưng cũng không thể lãng phí.
Thứ hai và cũng là điểm quan trọng nhất. Mặc dù thiên hỏa hỏa độc không có sức uy hiếp quá lớn với Trần Thanh Minh nhưng nếu tấn công đột ngột thì vẫn có thể khiến bà ta bị thất thủ trong lúc chưa chuẩn bị trước. Vậy thì biết đâu Tô Minh có thể làm thay đổi kết quả.
Quả nhiên, thiên hỏa hỏa độc tấn công đột ngột, sắc mặt Trần Thanh Minh khẽ biến đổi.
Nhanh quá!
Bởi vì Tô Minh dùng đến quy luật không gian, lại không báo trước, dường như không cho người khác thời gian suy nghĩ nên khi thiên hỏa hỏa độc đến trước mặt thì bà ta liền giơ tay áo lên vung cao một cái.
“Xoẹt!”, một cơn lốc bổ nhào về phía thiên hỏa hỏa độc. Đồng thời bà ta nghiêng người một cái.
Chỉ hai động tác đơn giản mà bà ta đã khóa chặt được thiên hỏa hỏa độc, thực lực được phát huy hết sức.
“Độc? Hiểm độc tiểu đạo mà thôi!”, Trần Thanh Minh khinh bỉ, nói.
Tô Minh không thèm quan tâm.
“Thiên Vẫn Kiếm!”, trong lúc Trần Thanh Minh dùng lốc xoáy để chặn lại thiên hỏa hỏa độc thì Tô Minh nắm chắc thời cơ, anh ra tay vung kiếm lên.
13 triệu kg sức mạnh thuần túy!
Quy luật không gian!
Ngưng tụ sức mạnh!
Kiếm ý cấp bậc linh động!
Quá mạnh!
Nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất, mà chính là trong không gian ba đường kiếm ý ở mục thứ tư của cầu Linh Võ thì Tô Minh đã lĩnh ngộ được ba đạo kiếm ý, từ đó có thu hoạch rất lớn.
Ý cảnh của gió!
Ý cảnh của mây!
Anh đã coi như bước vào nhập môn rồi!
Lúc này ý cảnh của gió và ý cảnh của mây đã được anh hòa vào trong Đoạn Lân kiếm.
Kiếm quang lao về trước, khí tức ngút trời bao trùm khắp nơi.
Nếu nhìn kỹ thì dường như nhìn thấy những tầng mây chồng chéo trong kiếm quang đó. Có gió bão đang gào thét, dần dần hình thành lên lốc tố bao trùm khắp nơi.
Trong kiếm quang hình thành nên không gian, trong không gian chứa đựng gió và mây.
Tầng mây và lốc xoáy mang đến mùi vị hủy diệt, mạnh đến nỗi không tưởng. Cuối cùng, mùi hủy diệt đó hình thành nên chữ ‘Vẫn’.
Gió màu xanh!
Mây màu bạc!
Màu xanh và màu bạc quấn lấy nhau bao trùm khắp đất trời, kiếm quang tản ra từ trong ra ngoài.
Nhất thời, kiếm quang mà Tô Minh đánh ra hình thành nên ánh sáng duy nhất, ánh sáng đan xen giữa màu xanh và màu bạc bao trùm toàn bộ không gian.
Lúc kiếm quang lao về trước như cuốn bay mọi thứ.
Những nơi nó đi qua chỉ còn lại vẻ hỗn độn.
Những nơi nó đi qua, tất cả đều trở thành hư vô mà trước nay chưa từng có.
Kiếm trong tay của tất cả mọi người có mặt ở đây đều bắt đầu gãy tan, đặc biệt là kiếm tu, cả những tu giả võ đạo có thực lực không đủ mạnh như bị rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma. Hai mắt họ đỏ ửng, dường như rơi vào nhập ma, mất đi lý trí và tư duy.
Chương 349: Lai lịch không đơn giản
“Kiếm này…!”, đến cả Lâm Chân Võ cũng toàn thân run rẩy mà không dám tin.
“Phong ý cảnh, vân ý cảnh, quy luật không gian, kiếm ý…”.
Tu giả võ đạo bình thường chỉ cần lĩnh ngộ được một trong bốn loại này thì đã là thiên tài rồi.
Lĩnh ngộ được hai loại thì được coi là yêu nghiệt tuyệt thế.
Vậy mà Tô Minh lĩnh ngộ được cả bốn.
Nếu ai không tận mắt nhìn thấy thì còn tưởng mình đang nằm mơ.
“Lại còn cả kiếm kỹ này nữa, rốt cuộc là cấp bậc nào đây? Tại sao ngay cả tâm huyết kiếm đạo và con đường võ đạo của mình đều được thể hiện rõ thế này?”, Lâm Chân Võ lẩm bẩm, đúng là khủng khiếp.
Đến cả Lâm Chân Võ đều như vậy, huống chi là đám người phó viện trưởng, trưởng lão của học viện Linh Võ cũng đều thành kẻ ngốc.
Lúc này, đến cả những lão quái vật thật sự, những tiền bối đời trước và đời trước nữa của học viện Linh Võ đều bước ra khỏi ‘túp lều tranh’ của mình, giẫm lên không trung đi đến không trung của học viện Linh Võ, nhìn chằm chằm vào Tô Minh ở phía dưới.
“Không thể nào!”, ngay cả hai kẻ kiêu ngạo như Vu Khung và Tống Kình Thương đều như phát điên. Lúc này họ thấy đau khổ hơn cả chết.
Là những kẻ yêu nghiệt siêu cấp, điều họ không thể chấp nhận không phải là cái chết mà là việc mình không được bằng người khác.
Chỉ một kiếm này, hai người có thể xác định, Tô Minh nhỏ tuổi hơn họ và chỉ ở cảnh giới bán bộ hóa thần, hiện giờ có thực lực giết chết được họ trong giây lát.
Hai người này tu luyện mấy năm nay đều nghĩ mình đã là vô địch.
Hiện giờ, mọi tín niệm và tâm thái đều sụp đổ sau chiêu kiếm đó của Tô Minh.
“Đại âm dương ti thiên thủ”, đồng thời lúc này Trần Thanh Minh hét lớn.
Lời nói vừa dứt thì thấy sắc mặt bà ta ngưng trọng nhưng vẫn không mất đi vẻ kiêu ngạo và bá đạo.
Toàn thân bà ta lấp lánh màu trắng đen như thái cực.
Khí tức không ngừng sục sôi, nhưng bà ta lại thu lại khí tức dường như thế gian này không tồn tại một người có tên là Trần Thanh Minh.
Mặc dù tránh được thiên hỏa hỏa độc, mất đi thế chủ động nhưng bà ta không bận tâm. Chỉ cần một chiêu ‘Đại âm dương ti thiên thủ’ là đủ rồi.
Đây là sự tự tin tuyệt đối.
“Phù!”
Trần Thanh Minh giơ tay lên rồi tung quyền ra trước mặt.
Thoạt nhìn chưởng ấn rất bình thường nhưng lại có tầng ánh sáng màu đen và màu trắng chồng chéo lên nhau xuyên qua hư không và thế giới thật.
Lúc chưởng ấn lao về trước thì toàn bộ không gian nơi này bắt đầu xuất hiện khe nứt, từng đường nứt xuyên lên trời rồi lại xuống đất, vô cùng chấn động.
“Đạo Âm Dương??”, Lâm Chân Võ trừng mắt, ông ta chấn động như sắp ngạt thở.
Tô Minh vừa ra tay đã khiến ông ta ngây người ra, mà Trần Thanh Minh cũng khủng khiếp như vậy?
Đã lĩnh ngộ được đạo Âm Dương rồi sao? Trong các đạo như đạo Luân Hồi, Âm Dương, Thời gian, Không gian thì đây là đạo phức tạp và mạnh nhất trên thế gian.
Muốn lĩnh ngộ được đạo Âm Dương, bước ra được đạo Âm Dương thì trước tiên phải nắm vững được một phần quy luật âm dương. Nhưng đây là việc dường như không thể làm được, vậy mà Trần Thanh Minh làm được?
Quan trọng là hơn trăm năm nay bà ta không hề để lộ ra, ẩn giấu quá kỹ.
Chưa nói đến đạo Âm Dương, nói ngay võ kỹ Đại âm dương ti thiên thủ đã vượt ngoài tưởng tượng của Lâm Chân Võ rồi.
Võ kỹ này ít nhất cũng thuộc Thiên cấp.
Đúng vậy! Trần Thanh Minh là nhân vật có thế lực đẳng cấp nhất trong đại lục Tụng Thiên ở tầng võ trung nhưng bà ta không thể có võ kỹ ở Thiên cấp được.
Võ kỹ Thiên cấp thông thường chỉ có người ở tầng võ cao mới có được mà thôi.
“Dường như lai lịch của Trần Thanh Minh nằm ngoài sức tưởng tượng”, Lâm Chân Võ thầm nghĩ, toàn thân run rẩy, thật sự không thể bình tĩnh được: “Bà ta không chỉ đơn giản đến từ đại lục Tụng Thiên”.
Lâm Chân Võ nhìn gắt gao vào bà ta rồi phát hiện, bà ta lúc này khác hoàn toàn lúc trước, nhưng khác ở đâu thì ông ta không nói nổi.
“Tịch Toái Chỉ!”, lúc Trần Thanh Minh vừa xuất chiêu ‘Đại âm dương ti thiên thủ’ thì không do dự mà ra tay tiếp.
Bà ta giơ tay ra rồi chỉ tay một cái, mà sức mạnh đến kinh người.
“Xoẹt!”, chỉ tay một cái mà trời đất thét gào.
Trên chín tầng mây có lốc xoáy màu đen đan xen vào nhau.
Sau đó một đường chỉ ấn từ trong lốc xoáy màu đen cuồn cuộn lao xuống khóa chặt Tô Minh.
Thoắt cái, mặt đất mà Tô Minh đang đứng đã bị khí tức của chỉ ấn đó biến thành hư vô.
“Lùi đi!”, Lâm Chân Võ hét lớn, ông ta điên cuồng gào thét, sắc mặt tái nhợt.
Lâm Chân Võ rất muốn ra tay, muốn ngăn lại, muốn cứu người. Nhưng ông ta không làm được.
Ông ta cảm nhận được một khí tức đến từ hư không đang khóa chặt mình.
Đây không phải là ảo giác!
Khí tức đó mạnh đến nỗi nào thì ông ta không chắc nhưng ông ta có thể chắc chắn là nó có thể giết chết ông ta.
“Người đứng sau lưng Trần Thanh Minh? Người của đại lục Tụng Thiên? Nhưng kể cả là cường giả của đại lục Tụng Thiên thì cũng không thể mạnh đến mức này được”, Lâm Chân Võ như muốn phát điên.
Mọi thứ như đang mất kiểm soát, đang vượt ngoài dự đoán của ông ta.
“Thực lực của Trần Thanh Minh không hề yếu hơn mình? Nhưng tại sao lại cam tâm ẩn mình ở học viện Linh Võ mấy trăm năm, rốt cuộc là vì cái gì?”, sắc mặt Lâm Chân Võ chấn động, trong lòng thầm nghĩ.
Trên thực tế, không chỉ Lâm Chân Võ mà những lão quái vật ở đời trước và nhiều đời trước của học viện Linh Võ đang ở trên không trung cũng đều căng thẳng, sắc mặt ngưng trọng.
Cũng giống như Lâm Chân Võ, họ cũng bị khí tức đến từ hư không khóa chặt khiến họ không thể nhúc nhích.
Họ muốn cứu Tô Minh… Nhưng lại không thể.
Đồng thời lúc này, chưởng ấn Đại âm dương ti thiên thủ và kiếm của Tô Minh giao nhau mà không tiếng động.
Sau đó lại đồng thời biến mất.
Thực lực ngang bằng sao?
Sắc mặt Tô Minh trở nên ngưng trọng…
Chương 350: Chân thân của Trần Thanh Minh
Phải, thực lực của anh đã nằm ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người, anh đã che giấu đi rất nhiều, nhưng Trần Thanh Minh cũng chẳng kém cạnh đâu!
Đây đâu phải là cảnh giới Thông thiên Hậu kỳ?
Chỉ với 13 triệu kg sức mạnh thuần tuý đã đủ để giết một đám cảnh giới Thông thiên rồi.
Một kiếm này của mình, bình thường mà nói, việc giết chết một người cảnh giới Chân vương là hoàn toàn có thể, nhưng lại bị Trần Thanh Minh chặn lại một cách nhẹ nhàng.
Ngoài ra, Trần Thanh Minh lúc này khiến Tô Minh cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm và kỳ dị.
Cảm nhận kỹ hơn một chút, trên người Trần Thanh Minh chỉ có vẻ lạnh lùng và ý giết chóc, cảm giác giống người máy một cách kỳ lạ, như thể một cỗ máy không hề có tình cảm và cảm xúc dao động.
Đương nhiên, lúc này Tô Minh đã không kịp nghĩ nhiều nữa, anh buộc phải đối diện với chiêu Tịch Toái Chỉ, nếu không thì anh sẽ phải chết!
“Diệt!!!”, Tô Minh vung tay, Đoạn Lân kiếm liền lao thẳng về phía không trung, bóng kiếm quyết tuyệt lao thẳng về phía trước, từng bóng kiếm liên tiếp nhau.
Liên tiếp mười kiếm.
Mỗi một kiếm sau đều mạnh hơn kiếm trước.
Nói là mười kiếm, trên thực tế, mỗi một kiếm trong mười kiếm này đều bao hàm 199 bóng kiếm chồng chất lên nhau.
Mười kiếm nối đuôi nhau liên tiếp.
Cực kỳ sắc bén.
Phong và Vân đã như muốn hoá thành nước.
Màu xanh và màu trắng bạc vấn vít, phảng phất như dựng lên từng vầng thái dương trên mỗi bóng kiếm.
Một loạt mười chiêu kiếm này của Tô Minh cũng khiến rất nhiều người đều kinh ngạc, bao gồm cả những nhân vật cấp cao của học viện Linh Võ như Lâm Chân Võ v.v… đều cho rằng bóng kiếm chính là con át chủ bài cuối cùng của Tô Minh rồi, đâu ngờ được anh lại có thể liền một lúc thi triển mười lần chứ?
Không cần tiêu hao Chân khí à?
Không tiêu hao tinh lực à?
Không cần nghỉ ngơi à?
V.v…
Tất cả gần như vượt xa ngoài tầm hiểu biết của võ đạo.
“Rắc”.
Sau khi mười bóng kiếm này đánh ra, ánh sáng trên Đoạn Lân kiếm cấp bậc Bán bộ Vương khí đã nhạt dần rồi hoá thành mảnh vụn.
Đoạn Lân kiếm là một thanh kiếm tốt, đáng tiếc, nó không thể chịu được Thiên Vẫn Kiếm của Tô Minh hiện tại, cũng khá là vất vả, càng đừng nói là một lúc phải đánh ra mười chiêu kiếm.
“Xoạt xoạt xoạt xoạt”.
Giữa không trung.
Chỉ ấn càng lúc càng to, càng lúc càng dày kia bỗng dừng khựng lại.
Bị từng bóng kiếm chìm vào.
Cuối cùng, đến khi bóng kiếm thứ mười chìm hẳn vào bên trong chỉ ấn thì nó liền vỡ tan ra thành mảnh vụn.
Đủ để chứng minh sức mạnh khủng khiếp của Tịch Toái Chỉ này, dù gì, mỗi một chiêu kiếm của Tô Minh đều đã dùng hết sức mình, nhưng lại phải cần đến mười chiêu liền một lúc mới có thể ngăn chặn lại được một chỉ này, quả thực là khủng khiếp.
“Đúng là yêu nghiệt mạnh nhất mà bổn toạ gặp được từ trước đến này, cho nên, mày buộc phải chết!”, Trần Thanh Minh lành lạnh nói: “Tế!!!”.
Giọng nói còn chưa dứt.
“U u u!”
Một loạt tiếng rồng kêu vang vọng khắp trời đất.
Ánh sáng màu vàng kim ào ạt, cuồn cuộn giống như cơn sóng thần ập vào đất liền.
Màu vàng kim sáng đến chói mắt nhuộm vàng tất cả mọi thứ, bất luận là Hư không hay Thực không, hoặc là Hỗn độn Hư vô đều trở thành một thế giới màu vàng kim.
Bóng một con rồng như ẩn như hiện, bay lượn trên bầu trời.
Trong một lúc, cả Linh Võ Thành bắt đầu rung chuyển.
Bị Long uy chấn áp gần như bất cứ lúc nào cũng đều có thể hoá thành mảnh vụn.
Gương mặt Tô Minh khẽ tái, mặc dù anh cũng có Long uy, nhưng có thể chắc chắn một điều là, một mảnh Long uy mà anh có được kia không thể so được với đối phương.
Còn lâu mới bằng được.
Ánh vàng kim sục sôi.
Giống như một ngọn lửa màu vàng kim đang bùng cháy.
Màu sắc càng lúc càng đậm, đã sắp sửa biến thành màu vàng cam.
Khi màu sắc sục sôi đến mức cực điểm, một thanh kiếm bỗng nhiên xuất hiện trước mắt tất cả mọi người như phép dịch chuyển tức thời.
Kiếm nọ, toàn thân được phủ bởi lớp vảy ánh vàng kim.
Dài bốn thước.
Hai lưỡi.
Sắc bén!
Sự sắc bén khó mà hình dung được.
Thanh kiếm treo ở giữa trời, chỉ ánh kiếm sắc bén trên đó thôi đã đủ để cắt nát tất cả mọi thứ, đến cả những không gian chạm đến gần thanh kiếm cũng đều vỡ nát tan tành.
Trên sân Linh Võ, dường như tất cả tu giả võ đạo đều như phát điên, lùi hết lại phía sau.
Đồng thời, dựng nên một lồng Chân khí bảo vệ.
Cho dù như vậy, vẫn có rất nhiều tu giả võ đạo đã gần hấp hối.
Dường như bị luồng khí tức sắc bén kia xé tan thành từng mảnh.
“Đây là Nguyên khí????”, Lâm Chân Võ đã bị làm cho ngạc nhiên đến ngẩn ra.
Kiếm màu vàng kim kia là bậc Nguyên khí á!
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của Lâm Chân Võ được tận mắt nhìn thấy Nguyên khí.
Trên Linh khí là Vương khí.
Trên Vương khí là Chân khí.
Trên Chân khí mới là Nguyên khí.
Thông thường mà nói, tầng Võ trung cũng có cực ít bộ phận võ giả đỉnh cấp và yêu nghiệt đỉnh cấp mới được dùng đến Vương khí.
Chân khí thì càng gần như không có.
Mà Nguyên khí.
Ở tầng Võ trung, cho dù ở tầng Võ trung đỉnh cấp của đại lục Tụng Thiên cũng hầu như không có.
“Trần Thanh Minh rốt cuộc có lai lịch thế nào?!”, cả người Lâm Chân Võ lạnh băng, Trần Thanh Minh che giấu bản thân ở trong học viện Linh Võ rốt cuộc là có mục đích gì?
“Khoá chặt”, Trần Thanh Minh quát lên.
Âm thanh dao động, đột ngột, thanh kiếm màu vàng kim kia bỗng nhiên thu lại tất cả mọi chấn động, chỉ phát ra luồng sáng màu vàng kim.
Đột ngột, ánh sáng kia rót lên thanh kiếm, nó đã hoá thành nước.
Tiếp đó, mũi kiếm lập tức trút xuống một luồng bóng kiếm, từ Thiên khung đến mặt đất, hướng về phía Tô Minh. Tô Minh làm gì còn do dự nữa? Cơ thể chuyển động, muốn tránh đi.
Nhưng không được.
Đã bị khoá chặt, cơ thể anh có nhanh hơn nữa, thân pháp có quái dị hơn nữa cũng không có tác dụng.
“Cam chịu đi!!! Chết trong tay bổn toạ mày đã rất may mắn rồi! Huống hồ gì bổn toạ còn vì mày mà dùng đến Long Ngục Kiếm!”, Trần Thanh Minh như thể thần tiên, ngự trị trên trời, trong mắt đầy vẻ khinh thường tất cả mọi thứ, ánh mắt băng lạnh nhìn xuống Tô Minh ở phía dưới, như thể đang nhìn một loài giun dế.
Giọng nói của bà ta so với Trần Thanh Minh lúc trước, mặc dù vẫn như vậy.
Nhưng trong khí chất và cảm xúc trong lời nói v.v… đều đã thay đổi.
“Chân thân? Cũng tức là nói, Trần Thanh Minh trước đó chỉ là một luồng Hồn thân? Sau đó, vào giây phút khi anh dùng chiêu thứ nhất Tuyệt Mệnh Phong Vân của Thiên Vẫn Kiếm khiến bà ta cảm nhận được sự uy hiếp đến tính mạng, cho nên nói, Chân thân giáng lâm, dung hoà Hồn thân!?”
Mọi thứ gần như lập tức đều được giải thích.
Bình luận facebook