• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cường Giả Tông Sư (6 Viewers)

  • Chương 411-415

Chương 411: Nhật Nguyệt Tinh Thần

Chiếc ô bung ra.

Khí tức thái cổ cuồn cuộn như sóng thần lập tức trút xuống từ trên không.

Một bóng ô khổng lồ bao phủ lấy Tiêu Nhã.

Trên chiếc ô phủ kín hàng ngàn trận pháp!

Hơn nữa, còn có ba trận pháp từ thời thái cổ!

Trong tích tắc ấy.

Keng!

Chiêu kiếm chữ Quyết của Viên Thần Thường đã bổ xuống chiếc ô.

Chiếc ô rung mạnh.

Nhạt đi rất nhiều.

Nhưng không bể.

Không ngờ lại cản được.

Khó tin thật.

"Tiêu Nhã, cô thế mà lại hiểu được ba trận pháp thái cổ của ô Đại Hoang?", Viên Thần Thường cực kỳ kinh ngạc, song vừa mừng vừa sợ, quả thật phải nể với tư chất trời cho của Tiêu Nhã.

Bà ta biết Tiêu Nhã có ô Đại Hoang.

Nhưng ô Đại Hoang là bán bộ thần khí đó!

Dù là Chân Hoàng bình thường cũng khó có thể luyện hóa và điều khiển nó.

Bởi vì trung tâm ô Đại Hoang chính là ba trận pháp thái cổ.

Sau những năm tháng dài dòng, truyền thừa của trận pháp đã bị mai một rất nhiều.

Càng đừng nói đến trận pháp phức tạp như ở thời thái cổ.

Theo Viên Thần Thường, Tiêu Nhã có thể hiểu được một cái đã đủ ngạc nhiên rồi.

Ai ngờ...

"Sư tôn, tuy trận pháp thái cổ rất khó hiểu, nhưng với người có được ký ức khổng lồ như đại dương của Nữ Đế thì vẫn có thể tìm được sách cổ phân tích trận pháp, rồi học tập mà. Người cũng không phải không biết sự bao lao rộng lớn của ký ức Nữ Đế!", Tiêu Nhã nhỏ giọng nói.

Sau đó.

"Sư tôn, người cũng đỡ một kiếm của con xem!", khí thế trên người Tiêu Nhã hoàn toàn bùng nổ, đạp bầu trời dưới chân, giơ Nhật Nguyệt Kiếm không chút do dự chém xuống.

Đương nhiên là không chút do dự rồi, khi sư tôn sử dụng kiếm pháp chữ Quyết, cô ta biết đã không thể quay đầu lại nữa. Giờ chẳng còn là một trò đùa, mà sẽ không chết không ngừng.

Vèo.

Tiêu Nhã vừa thi triển kiếm pháp thì đất trời rung chuyển, các vì sao như xoay vần.

Những ngôi sao trên trời chập chờn, tỏa ra ánh sáng thần thánh như kỳ tích của thần.

Kiếm mang của Nhật Nguyệt Kiếm không ngừng phóng to.

Lưỡi kiếm xẹt qua cắt nát hư không.

Trông cực kỳ đáng sợ.

Không ai biết Tiêu Nhã sử dụng kiếm pháp nào, nhưng cấp bậc của nó chắc chắn rất cao, có khi còn vượt qua Thiên cấp.

"Cấp bậc kiếm pháp cao thật, hơn nữa, bên trong còn kết hợp một loại thần thông", Tô Minh thay đổi sắc mặt, không kiềm nổi nhìn về phía vòm trời vật đổi sao dời, vô số năng lượng của các vì sao đều bị hút vào trong kiếm pháp, quả thật rất chấn động!

Năng lượng tự nhiên không phải không thể dùng.

Chân Vương bình thường cũng có thể làm được.

Nhưng mọi người đều dùng thổ, hỏa, lôi... có trong không khí và chỉ trong phạm vi nhỏ!

Còn năng lượng của các vì sao cũng được coi là năng lượng tự nhiên, có điều lại ở cấp cao hơn. Thế nên, chúng dễ bị kéo ra, cộng minh, rồi sử dụng như vậy chắc?

Ít nhất, trước mắt thì Tô Minh không thể làm được.

Mà Tô Minh lại biết Tiêu Nhã làm được là vì sự đặc biệt của Nhật Nguyệt Kiếm, vả lại, cô ta còn dùng một loại thần thông về các vì sao kết hợp với kiếm pháp.

Kết hợp thần thông với kiếm pháp với nhau là một lối suy nghĩ cực kỳ táo bạo, khó tin.

Lại còn dung hợp tốt như vậy.

"Ký ức của Nữ Đế đáng sợ vậy hả?", khóe miệng Tô Minh giần giật. Trước đó, Thiên Nữ Tạo Hóa nói nếu không phải Tiêu Nhã thích anh thật thì một người có được ký ức của Nữ Đế như cô ta sẽ vô cùng chướng mắt mình. Lúc ấy, anh còn cảm thấy Thiên Nữ Tạo Hóa nói quá, nhưng giờ anh lại thấy chẳng ngoa chút nào.

"Có được ký ức của Nữ Đế y như nhặt được Bug, gian lận!", Tô Minh không khỏi cảm thán.

"Chứ sao? Nhóc Tô, giờ anh vẫn chưa hiểu biết nhiều về võ đạo, đợi anh hiểu rồi thì sẽ biết thành tựu của Nữ Đế kinh khủng cỡ nào. Đừng nói ở thế giới Tiểu Thiên này, ngay cả ở Đại Thiên thì Nữ Đế cũng là chúa tể một vùng kéo dài qua biết bao năm tháng hay thời không đó!", Thiên Nữ Tạo Hóa nhàn nhạt nói. Cô ta không gõ Tô Minh thì anh còn không biết mình được Tiêu Nhã nhìn trúng, rồi yêu anh như thế là khó tin cỡ nào.

Khi Tô Minh và Thiên Nữ Tạo Hóa đang nói chuyện với nhau.

Viên Thần Thường đã bị thương!

Cho dù bà ta đã đánh ra ba chiêu liên tục.

Lần lượt là kiếm kĩ, chưởng pháp Càn Khôn và một chiêu Du Hồn kết hợp cả thân pháp và bí pháp.

Nhưng vẫn không thể ngăn cản một kiếm kia của Tiêu Nhã.

Một kiếm kia quá khủng bố.

Trực tiếp sử dụng năng lượng của các vì sao.

Giống như là lấy sức mạnh của chư thần để chiến đấu.

Viên Thần Thường cũng coi như rất mạnh, không thì bà ta chẳng những chỉ bị thương, mà sẽ chết chết tay Tiêu Nhã luôn rồi.

Đương nhiên, bản thân Tiêu Nhã cũng phải trả phải một cái giá.

Trông sắc mặt có chút tái nhợt của Tiêu Nhã lúc này là biết, cô ta đã hao phí rất nhiều.

Cho dù như thế cũng đã khiến toàn bộ tu giả võ đạo ở Thiên Đường Ngục sợ ngây người!

Bán bộ Chân Hoàng lại có thể đánh bại Chân Hoàng một cách dễ dàng!

Sự chấn động ấy không có cách nào diễn tả hết được.

Càng lên cao thì càng khó có thể chiến đấu vượt cấp. Đặc biệt là những cảnh giới cực cao.

Cái ví dụ như bán bộ Chân Hoàng đánh bại Chân Hoàng này chắc cũng chỉ tìm được vài người trong cả ngàn năm gần đây ở toàn bộ thế giới Tiểu Thiên.

Tiêu Nhã đúng là biến thái đến nỗi khiến người ta tuyệt vọng muốn tự sát!

"Cô ta gặp rắc rối rồi", Thiên Nữ Tạo Hóa thở dài mở miệng: "Suy cho cùng cũng vì quá yêu anh!"

"Làm sao?", Tô Minh hỏi.

"Cô ta không màng mạng sống của mình chứ sao! Cô ta hẳn là biết, một khi lộ ra thần thông 'Nhật Nguyệt Tinh Thần' sẽ rước lấy vô số rắc rối! Nhưng cô ta vẫn thi triển nó vì anh!", Thiên Nữ Tạo Hóa âm u nói: "Thần thông đó vừa được thi triển, ít nhất thì các thế lực mạnh ở thế giới Tiểu Thiên đều sẽ cảm nhận được. Chẳng ai có thể chống lại sức hút của một thần thông như vậy hết!"

Sắc mặt Tô Minh chợt thay đổi hẳn: "Tại sao không nói sớm hả?"

Nói sớm thì anh đã chẳng đứng đây để xem thử thực lực của Tiêu Nhã mà không ra tay rồi.
Chương 412: Cô hại chết tôi rồi

"Để chứng minh cho anh thấy cô ta yêu anh cỡ nào chứ sao! Tôi nghĩ nếu anh cảm động, đồng ý tiếp nhận cô ta sẽ là điều cô ta muốn thấy nhất, dù có trả giá bằng tính mạng!", Thiên Nữ Tạo Hóa cười nói: "Huống chi, không phải còn có anh à? Dù sao rắc rối trên người anh cũng cả đống, giờ thêm vụ Tiêu Nguyệt nữa cũng chẳng thấm tháp gì".

"Thiên Nữ tiền bối, sao tôi lại có cảm giác như cô không muốn tôi sống yên ổn nhỉ?", Tô Minh cạn lời.

"Anh nhận ra rồi hả?", Thiên Nữ Tạo Hóa hừ lạnh: "Sống yên ổn thì sẽ không trưởng thành được, giờ một là anh từ bỏ Tiêu Nguyệt, hai là bảo vệ cô ta và trở thành kẻ địch của 99% thế lực trong thế giới Tiểu Thiên. Tôi nghĩ chắc anh sẽ chọn cái thứ hai thôi. Sau đó, thời gian tới, anh sẽ chìm trong tình thế nước sôi lửa bỏng. Thế chẳng phải tốt à? Không bị tình hình ép buộc thì anh sẽ mãi lười biếng mất".

Khóe miệng Tô Minh giật tăng tăng.

Anh có chút muốn văng tục.

Trên trời.

Ánh mắt Viên Thần Thường đầy phức tạp, âm u nhìn chằm chằm Tiêu Nguyệt: "Đáng hả?"

Bà ta biết sau khi Tiêu Nguyệt thi triển thần thông kéo được năng lượng của các vì sao xuống sẽ có hậu quả gì.

Vì một người đàn ông.

Đáng ư?

Bà ta bỗng cảm thấy mình không hiểu đệ tử của mình.

Chẳng hiểu một chút nào hết.

"Đáng chứ, sư tôn, người còn muốn giết anh ấy sao? Nếu còn, vậy giờ con sẽ tiễn người xuống suối vàng!", Tiêu Nguyệt nói một cách hết sức nghiêm túc.

Viên Thần Thường lại chẳng còn chút sát khí nào.

Bà ta hơi mệt mỏi.

Bà ta biết, Tiêu Nguyệt tiêu rồi!

Đệ tử yêu nghiệt xuất sắc của bà ta xong rồi!

Bị các thế lực nhằm vào thì xong thật rồi!

Bà ta cũng chẳng còn lòng dạ nào đi giết Tô Minh. Trước đó, Viên Thần Thường muốn giết anh là vì Tô Minh sẽ kéo chân Tiêu Nguyệt. Còn giờ, Tiêu Nguyệt sắp tiêu rồi, Tô Minh có chết hay không cũng chẳng quan trọng nữa.

Vả lại, vết thương của bà ta cũng khá nặng, vì ngăn cản một kiếm kia của Tiêu Nguyệt mà lúc này thực lực chỉ còn dư lại một phần mười. Muốn giết Tô Minh cũng không được.

Viên Thần Thường cũng không định bảo vệ Tiêu Nguyệt, vì làm thế sẽ phải đối mặt với vô số thế lực cực mạnh.

Bà ta không làm được.

Không có sức mà làm điều đó.

Cũng không thể làm vậy.

"Bọn họ đến rồi", Viên Thần Thường nói, trong ánh mắt lóe lên vô vàn cảm xúc, mà nhiều nhất chính là sự đáng tiếc.

Bọn họ ở đây chỉ mới là những thế lực đáng sợ gần Thiên Đường Ngục.

Họ cảm nhận được sự thay đổi của các vì sao nên biết thần thông kia.

Bèn sốt ruột, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.

Viên Thần Thường loáng thoáng nghe được sự ầm ĩ trong hư không.

"Tô Minh, vừa gặp đã phải xa nhau rồi", Tiêu Nguyệt quay đầu nhìn Tô Minh, trong đôi mắt xinh đẹp toát ra nỗi tủi thân, tình yêu say đắm và sự kiên định.

Cô ta phải đi.

Không đi sẽ vạ lây cho Tô Minh.

Tiếp đó, cô ta sẽ trở thành kẻ địch của vô số thế lực hùng mạnh ở toàn bộ thế giới Tiểu Thiên.

Người có thứ quý giá trong mình thường bị người khác dòm ngó.

Cô ta giống như một đứa trẻ cầm một thỏi vàng đứng rêu rao trên đường.

Mà kết quả thì ai cũng biết rồi đó.

Thế nhưng, cô ta không hối hận.

Cô ta không thi triển "Nhật Nguyệt Tinh Thần" thì sẽ không ngăn cản được Viên Thần Thường.

Viên Thần Thường sẽ giết Tô Minh - người đàn ông duy nhất mà mình yêu dù ở kiếp này hay kiếp sau!

Tiêu Nguyệt nói xong định thi triển thân pháp bỏ đi.

Rời khỏi Thiên Đường Ngục này.

Nhưng cô ta vừa thi triển thì chợt phát hiện mình bị người ta kéo lại.

Bàn tay nhỏ bé của cô ta bị Tô Minh nắm lấy.

"Tôi cho cô đi rồi à?", Tô Minh bình tĩnh, nghiêm túc nói.

Tiêu Nguyệt run lên.

Nước mắt rơi như mưa.

Như là quay trở lại một năm kia.

"Xin lỗi", Tiêu Nguyệt nỉ non.

Năm nấy, Tô Minh bị chôn sống trong núi, không biết sống chết, còn mình lại không ở bên anh.

Mỗi khi nghĩ đến, trái tim cô ta lại đau đớn như nhỏ máu.

"Tôi tạm thời sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của cô, đợi còn sống rồi nói sau", Tô Minh nhàn nhạt nói.

"Anh Minh, anh vẫn kiêu ngạo như trước, rõ ràng là còn yêu em", Tiêu Nguyệt lại chẳng chút tức giận, bĩu môi, sau đó cười khúc khích.

Vẻ mặt Tô Minh thì hết sức nghiêm túc.

Bởi vì người tới không chỉ có một thế lực.

Hơn nữa còn rất mạnh!

"Thiên Nữ tiền bối, cô hại chết tôi rồi!", Tô Minh càng muốn văng tục.

"Không sao, nếu thật sự sắp chết, bổn Thiên Nữ sẽ ra tay cứu anh", Thiên Nữ Tạo Hóa trưng ra vẻ xem trò hay.

Đúng lúc này.

Ngư Dung Băng cũng xuất hiện bên cạnh Tô Minh.

Tô Minh nhìn Ngư Dung Băng nói: "Cô nên rời đi".

Ngư Dung Băng không đáp, nhưng thái độ rõ ràng là không đi, cô ta muốn đối mặt chuyện này với Tô Minh.

Bên trái là Tiêu Nguyệt, bên phải là Ngư Dung Băng.

Hai cô cũng không phàn nàn, bằng lòng sống chết với anh.

Quang trọng hơn là cả hai đều có vẻ ngoài tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành.

Có điều, sự hâm mộ ấy đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Khoảng 10 giây sau, toàn bộ Thiên Đường Ngục như bị một cơn cuồng phong bao trùm, rung lắc dữ dội giống như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Khí thế khiến người ta tuyệt vọng bao trùm Thiên Đường Ngục.

Mà còn không chỉ một luồng.

Vô số tu giả võ đạo trong Thiên Đường Ngục cảm thấy khó thở, vẻ mặt đổi tới đổi lui, hoảng sợ nhìn không gian trước mặt ba người Tô Minh.

Họ có cảm giác hư không trước mặt ba người Tô Minh phảng phất có từng luồng khí thế mạnh mẽ khó có thể chống lại đang ngày càng đến gần.

Lại qua 10 giây.

Bỗng nhiên.

"Ầm!"

Tiếng không gian bị xé rách một cách tàn nhẫn chợt bùng nổ.

Một con tàu bỗng xuất hiện trước mặt mọi người.

Cả con tàu có màu vàng, dài khoảng 100m, cực kỳ khổng lồ.

Trên tàu có hơn 10 người đang đứng.

Có thanh niên, trung niên, ông lão, đủ cả.
Chương 413: Liệt Nhật Hoàng

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu vàng.

Ông ta khiến người ta có cảm giác cực kỳ bá đạo, ánh mắt bệ nghễ rũ xuống, liếc nhìn Thiên Đường Ngục như đang nhìn một đám con kiến.

Ánh mắt lia đến đâu, mọi người né đi đến đó.

"Bổn tọa là Liệt Nhật Hoàng!", người đàn ông trung niên kia mở miệng, giọng nói cuồn cuộn chấn động như muốn xé rách, nghiền nát mọi thứ. Sự bá đạo và ngang tàng ấy khiến lòng người run sợ.

Người đàn ông trung niên ấy có cảnh giới Chân Hoàng!

Mà còn là Chân Hoàng hậu kỳ!

Cực kỳ đáng sợ.

"Liệt Nhật Hoàng ư?", Tiêu Nguyệt lẩm bẩm, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ nghiêm túc và có chút khổ sở.

Trong thế giới Tiểu Thiên, ngoài một số thế lực và chủng tộc lánh đời đặc biệt có lịch sử hàng tỷ năm ra.

Mặt ngoài đều coi tầng võ đạo cấp cao là kẻ lãnh đạo.

Mà tầng võ đạo cấp cao lại có hơn trăm tầng.

Và cũng chia ra ba bảy loại.

Trong đó, vương triều Liệt Nhật là một trong số tầng võ đạo cấp cao đứng đầu. Mà Liệt Nhật Hoàng là vua của vương triều Liệt Nhật lại nổi tiếng khắp thế giới Tiểu Thiên.

Tiêu Nguyệt cũng từng nghe nói về nó.

Vương triều Liệt Nhật truyền thừa một bộ thiên kinh tuyệt thế vô song tên là "Thiên Nhật Hoàng Cực Kinh". Nghe đồn, bộ thiên kinh này đến từ thế giới Đại Thiên, có sức mạnh cực kỳ kinh khủng.

Theo lời đồn, bên trong bộ thiên kinh kia không chỉ bao gồm công pháp luyện khí đỉnh cấp, mà còn có cả võ kỹ, thần thông, bí pháp...

Hễ là dòng chính của vương triều Liệt Nhật mới có tư cách tu luyện "Thiên Nhật Hoàng Cực Kinh". Mà Liệt Nhật Hoàng kia lại tài trí hơn người, 500 trước đã tu luyện bộ thiên kinh đó đến tầng thứ 7 và cũng là tầng cao nhất trong các thế hệ đế vương.

Liệt Nhật Hoàng tự mình đến khiến Tiêu Nguyệt có hơi bất ngờ.

Xem ra, cô đã xem nhẹ bộ "Nhật Nguyệt Tinh Thần" này.

"Cô nhóc, bổn tọa nhìn trúng cô, hay là cô gia nhập vương triều Liệt Nhật tôi đi. Bổn tọa sẽ ban cho cô làm vợ của con trai tôi - Liệt Thiên Thương, thế nào?", Liệt Nhật Hoàng nhìn Tiêu Nguyệt, nói.

Lời ấy vừa thốt ra, mọi tiếng động như biến mất.

Liệt Nhật Hoàng tính một mũi tên bắn hai con chim à?

Chỉ cần Tiêu Nguyệt đồng ý thì bộ "Nhật Nguyệt Tinh Thần" trong tay cô chính là đồ cưới.

Vừa có được thần thông, vương triều Liệt Nhật vừa có thêm một yêu nghiệt biến thái như Tiêu Nguyệt.

Không hổ là Liệt Nhật Hoàng.

Hơn nữa, tuy Tiêu Nguyệt rất xuất sắc, nhưng thực tế, gả cho Liệt Thiên Thương cũng không thiệt thòi cho cô.

Liệt Thiên Thương chính là thiên tài yêu nghiệt trong bảng xếp hạng Đỉnh Phong ở tầng võ đạo cấp cao.

Còn thuộc top 30.

Rất mạnh!

Vả lại, Liệt Thiên Thương vẫn còn rất trẻ và chưa tới 100 tuổi.

Con số 100 ấy đối với tu giả võ đạo ở tầng cao có thể sống tới mấy chục ngàn hay trăm ngàn năm mà nói, quả thật giống như một đứa trẻ.

Bảng xếp hạng Đỉnh Phong là bảng dành cho các cô cậu trai gái trẻ tuổi dưới 500 tuổi ở tầng võ đạo cấp cao.

Bình thường thì 1000 người ở vị trí đầu đều có số tuổi dao động từ 300 đến 500, 100 tuổi đã là rất hiếm thấy.

Ngay cả Liên Tông cũng hơn 200 tuổi, đương nhiên, trông thì chỉ là một thanh niên 20 tuổi.

Liệt Thiên Thương là yêu nghiệt nổi tiếng trong thế giới Tiểu Thiên, còn là người thừa kế vương triều Liệt Nhật. Dù là tư chất, thực lực hay lai lịch đều thuộc loại đứng đầu ở toàn bộ thế giới Tiểu Thiên.

Nếu Tiêu Nguyệt gả cho Liệt Thiên Thương, có thể nói thì ở mặt nào đó đã được xem như trèo cao. Ít nhất, theo đám tu giả võ đạo ở Thiên Đường Ngục là như vậy.

Huống chi, giờ Tiêu Nguyệt không đồng ý thì chỉ có chết.

"Tôi từ chối", nhưng mà, khiến mọi người bất ngờ là Tiêu Nguyệt lại không chút do dự từ chối luôn.

Sắc mặt Liệt Nhật Hoàng vẫn bình tĩnh như không.

Nhưng hơn 10 người bên cạnh ông ta lại sa sầm nét mặt, cảm thấy Tiêu Nguyệt không biết điều.

Đặc biệt là thanh niên anh tuấn đứng cạnh Liệt Nhật Hoàng, con ngươi khẽ co rụt lại, nghiền ngẫm liếc nhìn Tiêu Nguyệt một cái.

Thanh niên này chính là Liệt Thiên Thương.

Một Chân Hoàng sơ kỳ!

Một yêu nghiệt hiếm thấy đã đến cảnh giới Chân Hoàng nhưng vẫn có thể chiến đấu vượt cấp.

"Cô nhóc, cô có biết hậu quả khi từ chối không?", Liệt Nhật Hoàng trầm giọng, lạnh nhạt lại có chút sát khí nói.

Tiêu Nguyệt chưa kịp mở miệng thì...

"Ha ha, Liệt Nhật Hoàng, ông thật là càng sống càng tụt lùi, đối với một cô gái bé nhỏ chưa tới 20 tuổi cũng dám đe dọa? Truyền ra không sợ người ta cười vào mặt cho à!", một giọng nói cười cợt chợt vang lên, một cô gái bước ra từ trong hư không.

Chỉ là bóng người thôi đã có thể thấy được đó là một cô gái rất trẻ.

Nhưng thực tế đã 7000 tuổi rồi.

Vẻ ngoài bà ta rất xinh đẹp, nhưng lại không xinh bằng Tiêu Nguyệt và Ngư Dung Băng.

Khí thế cả người cũng lộ ra vẻ thong dong, cao quý.

"Hách Liên Giảo, tốc độ của bà cũng nhanh ghê", Liệt Nhật Hoàng liếc cô gái xinh đẹp kia, lạnh nhạt nói.

Hách Liên Giảo?

Không ngờ cô gái bỗng xuất hiện kia lại là Hách Liên Giảo!

Tên tuổi của bà ta cũng cực kỳ vang dội, thậm chí còn ngang ngửa Liệt Nhật Hoàng.

Hách Liên Giảo đến từ tầng Hách Liên.

Tầng võ đạo này cũng thuộc loại đứng đầu trong số tầng cấp cao.

Mà dòng họ Hách Liên lại thống trị tầng võ đạo ấy cả 100 ngàn năm.

Hách Liên Giảo chính là người nắm quyền hiện nay của tầng Hách Liên.

Hách Liên Giảo nổi tiếng với sự tàn nhẫn và độc ác của mình.

Nghe nói, bàn tay bà ta chắc phải nhuốm máu của cả chục triệu người.

Cũng có người nói, bà ta từng vì một chút chuyện nhỏ mà xóa sổ một tầng võ đạo cấp thấp.

Đương nhiên, sự tàn nhẫn và độc ác của Hách Liên Giảo cũng dựa trên thực lực của bà ta. Nhìn cảnh giới sẽ biết, bà ta cũng có cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ, ngang ngửa với Liệt Nhật Hoàng.
Chương 414: Cô thích chơi, tôi chơi với cô!

"Em gái ơi! Theo chị đến tầng Hách Liên trước đi! Chị bảo đảm với em đến đấy sẽ không có ai dám làm hại em! Vả lại, mấy tên đàn ông hôi hám kia thì có gì tốt chứ? Vì một thằng đàn ông mà thần thông quan trọng kia của em cũng bị lộ", Hách Liên Giảo làm lơ Liệt Nhật Hoàng, cười nũng nịu run hết cả người, ai không biết còn tưởng rằng cô ta rất tốt tính.

Tiêu Nguyệt còn chưa kịp mở miệng nói chuyện.

"Ha ha ha ha Hách Liên Giảo, Liệt Nhật Hoàng, đã lâu không gặp", một tiếng cười sang sảng truyền ra từ trong hư không.

Sau đó, một nhát kiếm bổ ra hư không.

Hai tu giả võ đạo cao to đạp kiếm bay tới.

Một người là trung niên.

Người còn lại là thanh niên.

Người mở miệng là người trung niên kia, ông ta mặc trường bào màu xanh, để râu, đội nón lá, khiến người ta cảm giác như một kiếm khách thần bí đạp kiếm đến từ phương xa.

Người đàn ông trung niên kia cũng là Chân Hoàng hậu kỳ.

Mà thanh niên đạp kiếm đi theo bên cạnh ông ta lại cực kỳ anh tuấn tựa như trong tranh, khẽ ngẩng đầu, mỉm cười.

Nhưng điều này cũng không quan trọng, quan trọng là thanh niên ấy thế mà cũng đã có cảnh giới Chân Hoàng trung kỳ.

"Phó Tử Lập, chẳng phải kiếm tu đều chỉ đâm đầu vào tu luyện, mặc kệ sự đời, ngoài kiếm ra thì trong mắt không còn gì khác sao? Vậy mà cũng có hứng thú với một thần thông ư?", Liệt Nhật Hoàng mỉa mai.

Phó Tử Lập - người đứng đầu tầng Kiếm Thương Hải Vực.

Ông ta là thiên tài của một thế hệ kiếm đạo, từ 10 tuổi đã một mình một kiếm tung hoành ngang dọc ở thế giới Tiểu Thiên. Chưa đến 200 tuổi đã thừa kế vị trí người cầm quyền của tầng Kiếm Thương Hải Vực, hơn nữa, nó còn phát triển rất tốt dưới tay ông ta.

Ngày nay, Kiếm Thương Hải Vực đã có thể xếp trong top 5 các tầng võ đạo cấp cao của toàn bộ thế giới Tiểu Thiên.

Nếu liều mạng lên thì một khi vương triều của Liệt Nhật Hoàng không cẩn thận cũng sẽ yếu hơn Kiếm Thương Hải Vực ba phần.

Đương nhiên, điều đó cũng không quan trọng.

Quan trọng là Phó Tử Lập có một thằng con xuất sắc đến mức khiến người ta tuyệt vọng!

Cũng chính là thanh niên đứng cạnh Phó Tử Lập, tên là Phó Tịch, chỉ mới hơn 130 tuổi đã có cảnh giới Chân Hoàng trung kỳ, xếp thứ 4 trên bảnh xếp hạng Đỉnh Phong.

Hơn nữa, nghe đồn thực lực chân chính của Phó Tịch còn mạnh hơn thực lực mà anh ta thể hiện ra.

Bởi vì, nhìn chung những thành tích mà Phó Tịch có được trước mắt đều là hạ gục người khác chỉ trong một chiêu.

Thế nên, thực lực chân chính của anh ta vẫn là một câu đố.

Cảm xúc của Liệt Thiên Thương chợt thay đổi, tuy đã giấu rất tốt, nhưng Phó Tịch xuất hiện vẫn khiến người kiêu ngạo, cao quý như hắn có hơi khó chịu.

Liệt Thiên Thương cũng biết mình biết ta, tuy hắn được coi như biến thái trong biến thái, nhưng so với Phó Tịch thì vẫn kém hơn.

"Anh Thiên Thương", sợ cái gì đến cái đó, Phó Tịch bỗng nhìn về phía Liệt Thiên Thương, chắp tay chào.

Giống như là cố ý vậy.

"Anh Tịch", Liệt Thiên Thương dằn sự khó chịu và buồn bực xuống, chắp tay chào lại.

Cùng lúc đó.

Phó Tử Lập làm lơ sự móc mỉa của Liệt Nhật Hoàng.

Ông ta vuốt ria mép, nhìn về phía Tiêu Nguyệt, nói: "Cô nhóc, nếu cô gia nhập Kiếm Thương Hải Vực thì tôi sẽ nhận cô là đệ tử của mình, bảo vệ cô trưởng thành, sao?"

"Đạo đức giả", Hách Liên Giảo chửi thẳng.

Phó Tử Lập kia cũng toan tính giống như Liệt Nhật Hoàng thôi.

Tiêu Nguyệt mà gia nhập Kiếm Thương Hải Vực, sau đó chẳng phải sẽ phải giao thần thông kia ra à?

"Khỏi!", quả nhiên, Tiêu Nguyệt dứt khoát từ chối.

Tiêu Nguyệt có được ký ức của Nữ Đế.

Sự kiêu ngạo ấy sao có thể là điều mà những người như Hách Liên Giảo, Phó Tử Lập, Liệt Nhật Hoàng có thể nghĩ đến chứ?

Nói thật, chỉ cần có thời gian thì ba người kia cũng chỉ là con kiến trước mặt cô ta thôi.

Ở trước mặt Tô Minh, Tiêu Nguyệt đây không có sự kiêu căng ngạo mạn ấy, nhưng trước mắt người khác thì, ha ha tôi là Nữ Đế!

Giờ phút này.

Hầu như tất cả mọi người ở Thiên Đường Ngục đều run bần bật.

Nhìn đám người Liệt Nhật Hoàng, Hách Liên Giảo, Phó Tử Lập trên trời mà trái tim như muốn ngừng đập!

Người nào người nấy không phải ông vua không ngai ở thế giới Tiểu Thiên?

Ai mà không phải nhân vật truyền kỳ?

Thiên Đường Ngục chưa từng xuất hiện nhiều nhân vật lớn như vậy cùng một lúc.

Thật sự rất áp lực.

Lúc này, vô số tu giả võ đạo ở Thiên Đường Ngục đều kích động, kinh hồn bạt vía, kính nể, sợ hãi đến nỗi sắp ngất, không dám thở mạnh.

"Có vẻ tình hình tốt hơn là mình nghĩ", Tô Minh lẩm bẩm.

Dù là Liệt Nhật Hoàng, Hách Liên Giảo hay Phó Tử Lập một mình đến thì ai cũng cực kỳ đáng sợ.

Nhưng, họ đều xuất hiện cùng nhau.

Ha ha.

Vậy đừng mơ dẫn Tiêu Nguyệt đi.

Có vẻ sắp có trò hay để xem rồi đây.

Thực tế, Tô Minh vẫn cảm giác được có một số thế lực khác ở trong hư không.

Những thế lực ấy cũng không có đứng ra.

Dường như đang chờ đợi diễn biến kế tiếp.

"Ha ha Hách Liên Giảo, Phó Tử Lập, trong hư không còn có thế lực khác như hổ rình mồi. Tôi nghĩ chắc hai người cũng cảm nhận được chứ hả", Liệt Nhật Hoàng cười, khá buồn bực nói: "Nếu ba người chúng ta đánh nhau, chắc sẽ tốn công may áo cho kẻ khác. Huống chi, hình như cô nhóc này đều từ chối ba nhà chúng ta".

"Nói gì nói luôn đi, đừng có mà lải nhà lải nhải nữa", Hách Liên Giảo hừ một tiếng, bực bội nói.

"Ba nhà chúng ta bắt tay mang cô nhóc kia đi trước, còn thần thông kia thì chia nhau, thế nào?", trong mắt Liệt Nhật Hoàng lóe lên vẻ tàn nhẫn.

Hách Liên Giảo và Phó Tử Lập đều không nói gì.

Nhưng cũng động lòng.

Hiển nhiên, giờ phút này không ai có thể ăn mảnh một mình được.

Chưa nói tới đám sói đói đang rình coi trong hư không, quan sát chờ đợi cơ hội.

Riêng ba nhà họ thôi, thực tế thực lực cũng sàn sàn như nhau.

Đúng là không ai có thể chiếm làm của riêng.

"Tôi đồng ý", Phó Tử Lập nói.

"Tôi cũng đồng ý", Hách Liên Giảo gật đầu đáp.

Lần này, xong rồi!

Thoáng chốc, bầu không khí ở Thiên Đường Ngục như rớt vào hầm băng.

Vô số người thở dài nhìn về phía Tiêu Nguyệt.

Không hiểu tại sao cô ta lại từ chối cả ba người kia.

Đồng ý với bất kỳ ai trong số họ cũng sẽ có được một con đường sống mà.

Giờ thì hay rồi.

Ba nhà thuộc tầng võ đạo cấp cao bắt tay với nhau.

Ba ông vua không ngai của thế giới Tiểu Thiên hùn vốn.

Tiêu Nguyệt có biến thái hay biến thái gấp trăm lần thì sao?

Cuối cùng kết cục cũng sẽ cực kỳ thê thảm thôi!

"Cô nhóc, chính cô đi theo chúng tôi, hay là?", Liệt Nhật Hoàng nhìn Tiêu Nguyệt, nói với giọng đầy đe dọa.

Cái cảm ấy như một ngọn núi đè xuống từ trên cao.

Liệt Nhật Hoàng chỉ hơi thả ra chút khí thế đã mạnh đến nỗi khiến người ta tê cả da đầu.

Tiêu Nguyệt định nói gì đó.

Nhưng lại bị Tô Minh ngăn cản.

Anh bước lên một bước.
Chương 415: Ranh giới giữa thiên đường và địa ngục

Cuối cùng anh cũng đứng ra.

“Có thể nghe tôi nói một câu không?”, Tô Minh sờ lên mũi, nói.

Lời nói vừa dứt thì rất nhiều người đều cảm thấy khâm phục, ánh mắt nhìn về phía Tô Minh đều là vẻ sùng bái.

Tô Minh thật sự dám đứng ra đối đầu ư?

Rất nhiều người đều tưởng rằng sau khi nhìn thấy đám người Liệt Nhật Hoàng, Hách Liên Giảo và Phó Tử Lập xuất hiện thì Tô Minh sẽ rút lui.

Nhưng thật không ngờ… Cừ thật!

Tất nhiên, cũng có rất nhiều người nhìn Tô Minh như đang nhìn một kẻ ngốc.

Đúng là tự tìm cái chết.

“Anh là cái thá gì mà phải nghe anh nói?”, Liệt Thiên Thương nói.

Vốn có sự xuất hiện của Phó Tịch khiến hắn không vui rồi, đang lúc không biết trút giận đi đâu.

Đúng là đáng ghét! Cảnh giới Động Hư trung kỳ mà cũng dám?

Nói không khoa trương, đến người giúp việc quét dọn linh tinh ở nhà hắn cũng ở cảnh giới Động Hư trung kỳ rồi.

Vậy mà một con kiến nhãi nhép ở cảnh giới Động Hư trung kỳ này lại dám lên tiếng ở trước mặt mọi người, lại còn bắt mọi người phải nghe hắn nói nữa?

Ha ha!

Nhưng Tô Minh không thèm để ý đến Liệt Thiên Thương.

Đúng vậy!

Anh không thèm nhìn một cái.

“Hì hì! Cậu nhóc, cậu nói đi!”, nhưng Hách Liên Giảo chỉ cười rồi nói. Bà ta nhìn về phía Tô Minh với vẻ hứng thú. Nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được vẻ lạnh lùng đầy sát ý trong đôi mắt đó.

“Tôi muốn nói là, thần thông mà Tiêu Nguyệt thi triển ra có liên quan đến cả nhật nguyệt trăng sao, khiến người khác kinh ngạc. Ai cũng muốn có nó, điều này tôi có thể hiểu được”, Tô Minh thở dài, nói: “Nhưng có câu ‘có gan lấy nhưng không có số dùng’. Các vị đều là nhân vật bá chủ ở thế giới Tiểu Thiên, có địa vị cao quý, mỗi ngày đều chễm chệ trên cao, sống hạnh phúc khiến người khác ngưỡng mộ. Nếu như không cẩn thận mà chết ở đây thì thật lãng phí, thật đáng tiếc? Vì vậy tôi khuyên các vị một câu, làm người thì đừng tham lam quá, từ đâu đến thì quay về đó đi. Các vị thấy sao?”

Tô Minh chậm rãi nói. Cảm giác như vạn vật trong trời đất đều mất đi hơi thở, tất cả đều vô cùng yên tĩnh.

Rõ ràng Tô Minh đang định nghĩa thế nào là ‘ngang ngược’?

Đến đám người Liệt Nhật Hoàng, Phó Tử Lập và Hách Liên Giảo đều không thể ngờ.

Không thể ngờ có ngày một người trẻ tuổi lại dám đứng trước mặt họ mà nói lời ngông cuồng. Có nằm mơ họ cũng không dám nghĩ tới.

Thông thường họ không có cơ hội tiếp xúc với những nhân vật nhỏ ở cảnh giới Động Hư như này.

Kể cả tiếp xúc thì những nhân vật nhỏ bé này cũng quỳ trước mặt họ, không dám ngẩng đầu lên.

Nhưng Tô Minh lại….

Nói thật, lúc này đám Liệt Nhật Hoàng, Phó Tử Lập, Hách Liên Giảo đều chấn động đến thất thần.

Không chỉ có bọn họ mà những thế lực khác đang nấp trong hư không cũng nhìn thấy tất cả mà đờ người ra.

“Chàng trai! Tôi có thể nghe ra ý vị uy hiếp trong lời nói của cậu. Cậu đang uy hiếp chúng tôi sao?”, sau một hơi thở, Liệt Nhật Hoàng nói.

Từng câu từng chữ thốt ra nhưng Liệt Nhật Hoàng không ra tay. Bởi vì ông ta thấy hứng thú khi nhìn thấy một con kiến nhỏ bé như Tô Minh lại tràn đầy vẻ tự tin và không biết sống chết là gì.

Dường như ông ta nhìn thấy hương vị của cuộc sống.

“Uy hiếp? Ông nghĩ rằng tôi đang uy hiếp cũng được? Tôi thì lại nghĩ đây là lời cảnh cáo đầy thiện ý của tôi”, Tô Minh nhìn về phía Liệt Nhật Hoàng, nghiêm túc nói.

Càng ngang ngược rồi!

Cả Thiên Đường Ngục đang bị bao trùm bởi cảm xúc chấn động này!

Lúc này Tô Minh như phát sáng trong ánh mắt của vạn người.

Họ nhìn anh với ánh mắt của một kẻ không hề biết sợ hãi là gì.

“Ha ha!”, Liệt Nhật Hoàng cười lớn, cảm thấy tâm trạng vui hơn. Đã lâu ông ta chưa được nghe thấy chuyện cười nào sảng khoái như này.

“Tên khốn! Mày…!”, Liệt Thiên Thương thì không kìm nổi mà mắng người. Hắn rất muốn ra tay, hắn không kìm nổi nữa rồi. Hắn có thể phớt lờ một con ruồi con muỗi nhưng nhất định phải đập chết loại không biết sống chết này?

Nhưng, chưa đợi Liệt Thiên Thương mắng xong và chưa kịp ra tay thì đột nhiên…

“Phụp!”, vòng Ma La trong tay Tô Minh lớn dần lên.

Sau đó…

“Phụp!”, Ma La Kiếm cũng được tung ra.

Nhìn thanh kiếm nhẹ tênh đâm về phía tàu con thoi tác chiến của Liệt Nhật Hoàng.

“Cảnh cáo nhẹ không nghe thì sẽ phải chết!”, Tô Minh vung kiếm ra rồi lẩm bẩm, sát ý nổi lên điên cuồng.

Không có ai dám nghĩ là Tô Minh sẽ ra tay.

Càng không có ai nghĩ là Tô Minh sẽ ra tay trước.

Sao lại có kẻ điên đến mức này?

Liệt Nhật Hoàng không nhớ rõ là đã bao lâu rồi không có ai dám hỗn láo trước mặt mình như vậy.

Cảm xúc phức tạp khiến khuôn mặt Liệt Nhật Hoàng uy nghiêm hơn và không ngừng run rẩy.

Sau đó ông ta thở phù một cái.

Bởi vì ông ta cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết, hơn nữa còn rất nặng khiến ông ta tuyệt vọng.

Sao có thể thế được?

Trong thế giới Tiểu Thiên mà có người dám uy hiếp đến an toàn của Liệt Nhật Hoàng ư?

Lại còn là người trẻ tuổi 20 tuổi ở cảnh giới Động Hư?

Đúng là một giây trước vẫn ở trên thiên đường mà một giây sau đã phải xuống núi đao, chảo dầu…

Cảm xúc của Liệt Nhật Hoàng không còn là mãnh liệt mà là như muốn nổ tung. Đôi mắt già nua đầy bá đạo giờ đây không ngừng sục sôi sát ý.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom