-
Chương 466-470
Chương 466: Sự chật vật của Tiêu Nhập Cốt
Có thể thấy rõ tay phải của Tiêu Nhập Cốt bao phủ đầy vảy đen trông như cái bao tay kim loại màu đen bao bọc cánh tay.
Cái tay kia dày đặc ma khí, phát ra những tia sáng lạnh lẽo sắc bén, đen kịt khiến người ta khiếp đảm.
"Hừ!", Tiêu Nhập Cốt nâng tay phải lên, chĩa ra giữa không trung, chính xác chặn lại Long Ngục Kiếm của Tô Minh.
Đinh!
Âm thanh chói tai vang lên, vị trí va chạm lóe lên những tia lửa.
Ban tay còn lại của Tiêu Nhập Cốt, tức bàn tay trái hắn ta, nắm chặt thành một quả đấm, rồi va chạm vào nắm đấm của Tô Minh.
Oanh.
Hai quyền va chạm với nhau, không khí xung quanh trở nên vô cùng nặng nề.
Cơ thể Tô Minh run lên, rồi lùi về sau vài bước, khóe miệng anh đầy máu.
Vậy mà Tiêu Nhập Cốt lại không hề hấn gì.
Hắn ta đang chiếm ưu thế.
Thế nhưng.
Sắc mặt hắn ta cực kỳ khó coi.
Tùy rằng hắn ta chiếm ưu thế, nhưng ưu thế cũng không hơn được bao nhiêu.
Nhìn lại Tô Minh mà xem, tuy anh bị thương, nhưng chỉ lùi lại vài ba bước mà thôi.
Sao lại như vậy?
Theo quan điểm của Tiêu Nhập Cốt, ở thể loại chiến đấu tay đôi này, bản thân mình cao hơn đối thủ mười mấy cảnh giới nhỏ, vả lại, chính mình còn vô cùng am hiểm đánh cận chiến, hơn hẳn về sức mạnh thể xác, lực phòng ngự cơ thể,... theo lý mà nói có thể nghiền nát Tô Minh ngay lập tức, thậm chí, nếu may mắn hơn thì đã đánh Tô Minh tan thành mảnh nhỏ rồi.
Thế nhưng hiện tại.
Trước mắt.
Điều làm trái tim Tiêu Nhập Cốt càng trầm xuống chính là hắn ta đã tận mắt chứng kiến trong quá trình lùi về sau vài bước đó, vết thương của Tô Minh đã khôi phục hoàn toàn.
Năng lực chữa trị cơ thể này không bình thường, nó quá vô lý, vô lý đến độ khiến người khác ớn lạnh và sợ hãi.
"Khà khà, tiếp nào!", Tô Minh cười cười, rồi một tay vung nắm đấm, tay kia nâng Long Ngục Kiếm lên.
"Chết tiệt", ánh mắt Tiêu Nhập Cốt tối sầm lại.
Hắn ta không muốn đánh cận chiến nữa.
Không đợi cho hắn ta lui lại tránh xa Tô Minh, bỗng nhiên, hắn ta dường như cảm nhận được mối nguy hiểm khóa chặt bản thân mình ở ngay sau lưng, tim hắn ta đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực, đó là sự đe dọa đến từ cái chết.
"Con rối chết tiệt!", Tiêu Nhập Cốt biết rõ cảm giác đó là do con rối mang lại.
Hắn ta không thể lùi bước.
"Đệch!", Tiêu Nhập Cốt bị dồn vào chân tường.
Tiếp theo.
Rầm! Rầm! Rầm!
Đinh! Đinh! Đinh!
Tiêu Nhập Cốt bất đắc dĩ, đành phải đấu tay đôi với Tô Minh.
Tô Minh càng đánh càng hăng.
Anh không thèm quan tâm những vết thương trên người mình.
Dù sao, nó hồi phục rất nhanh.
Tiêu Nhập Cốt thì ngược lại, cứ cho là năng lực chữa trị cơ thể của hắn ta rất mạnh, nhưng lại kém xa Tô Minh, những thương tích được tạo thành từ cuộc chiến của hắn ta và Tô Minh vốn có thể nhanh chóng lành lại, nhưng giờ không có thời gian để chữa trị nó.
Tô Minh trở nên điên cuồng, anh cứ tiếp tục đánh! Đánh tiếp! Tiếp nữa!
Không để cho đối thủ một chút thời gian nghỉ ngơi nào.
Hơn nữa, vết thương ở thắt lưng của Tiêu Nhập Cốt đang ngày càng nặng thêm.
Vì thế.
Sau khoảng một trăm nhịp thở.
Tiêu Nhập Cốt thương tích chồng chất.
Hắn ta đã có chiều hướng thua trận.
Thậm chí, mồ hôi và máu tươi trên mặt hòa loãng vào nhau, chảy ra như suối.
"Mẹ kiếp! Chẳng lẽ hôm nay bổn tọa lại bị tên kiến hôi này đánh bại sao?", Tiêu Nhập Cốt nảy sinh ý định rút lui.
"Tiền bối, ông thiếu khí phách quyết chiến tiến lên, không bao giờ lùi bước rồi", Tô Minh cười nói, anh đã cảm nhận được sự dao động của Tiêu Nhập Cốt.
Anh không đợi Tiêu Nhập Cốt nói.
Tô Minh chợt quát to: "Thần Khôi, ra tay đi!"
Anh quyết định phối hợp với Thần Khôi để bao vây tấn công Tiêu Nhập Cốt.
Anh vốn định dùng Thần Khôi để giữ chân Tiêu Nhập Cốt, cách đó có hiệu quả khá tốt.
Nhưng bây giờ Tiêu Nhập Cốt đã bị thương, tiêu hao rất nhiều sức lực, còn nảy sinh ý định chạy trốn, nên anh đổi ý, không thể tiếp tục kiểu chiến đấu mài mòn sức lực đối thủ nữa, mà phải chuyển qua chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh để giết chết đối thủ.
"Xoẹt", Tô Minh đưa ra mệnh lệnh, ngay lập tức, một kiếm kia của Thần Khôi xuất quỷ nhập thần như xuất hiện từ không trung, vừa ló ra đã ở ngay cổ Tiêu Nhập Cốt.
Cảm giác rét lạnh thấu xương.
Tử vong đang đến gần.
"Đại Ma Hợp Tự Trảm!", Tiêu Nhập Cốt không hổ danh là Tiêu Nhập Cốt, thực lực hắn ta thật sự rất mạnh, cho dù hiện tại rơi vào tình thế bất lợi này, hắn ta vung hai tay lên vẫn tung ra chiêu thức cao cường, ma khí cuồn cuộn, hai bàn tay chắp ngay ở cổ, cực kỳ chính xác kẹp lấy kiếm của Thần Khôi.
Sau đó, Tiêu Nhập Cốt ngẩng đầu, phun ra ma nhận: "Đại Ma Thí Thiên Nhận!"
Một lưỡi dao tử thần đen ngòm mỏng dính phun ra từ trong miệng Tiêu Nhập Cốt, im hơi lặng tiếng, nhanh chóng mà tỉ mỉ bay thẳng đến chỗ Thần Khôi.
Nếu nó đụng trúng Thần Khôi, Thân Khôi không bị chặt đứt thì cũng bị trọng thương.
Thông thường, lúc này Thần Khôi nên dùng thanh kiếm trong tay để đỡ đòn, như vậy rất đơn giản, nhưng vấn đề ở chỗ, kiếm trong tay Thần Khôi đã bị Tiêu Nhập Cốt dùng Đại Ma Hợp Tự Trảm kẹp chặt.
"Thiên Địa Huyền Hoàng Chung!", trong thời khắc nguy cấp đó, đầu óc Tô Minh linh động, sử dụng Thiên Địa Huyền Hoàng Chung ngưng tụ bóng chuông, xếp chồng lên nhau từng cái một.
Cuối cùng, bóng chuông cô đọng thành một tấm khiên phòng ngự lớn khoảng chừng một bàn tay.
Tấm khiên nhỏ kia che chắn mi tâm của Thần Khôi.
Đúng lúc ngăn được đòn tấn công của Tiêu Nhập Cốt.
Xoẹt.
Lưỡi dao tử thần đen ngòm kia va chạm vào bóng chuông Thiên Địa Huyền Hoàng Chung, rồi xuyên thủng bóng chuông.
Sau đó, lưỡi dao mỏng dính màu đen kia dừng ở mi tâm Thần Khôi.
Tuy vậy, Thần Khôi vẫn không bị thương.
Nguyên nhân rất đơn giản, bản thân vật liệu chế tạo Thần Khôi đã có lực phòng ngự cực kỳ khác thường, mà sau khi lưỡi dao màu đen kia xuyên thủng bóng chuông đã giảm bảy phần uy lực, nên còn sót lại không bao nhiêu sức mạnh.
"Chết tiệt!", cơ hội tốt như vậy mà vẫn không thành công, Tiêu Nhập Cốt vô cùng tức tối, sắc mặt hắn ta nhăn nhó.
Tô Minh cũng vung tay lên, tung ra một quyền nhắm ngay vào vết thương ở thắt lưng của Tiêu Nhập Cốt.
Tiêu Nhập Cốt cảm nhận được nguy hiểm, buộc phải buông hai tay đang kẹp lấy Thần Khôi, rồi tung ra một chưởng đỡ lấy đòn tấn công ở thắt lưng.
Nhân cơ hội ấy, Thần Khôi lại nắm chặt thanh kiếm trong tay, vung tay tung ra một kiếm, hơn nữa, lần này là một kiếm đến tiếp một kiếp, phát huy ưu thế ẩn nấp, bao vây quanh người Tiêu Nhập Cốt, rồi liên tục ra tay như bóng ma đeo bám hắn ta.
Chương 467: Hoàn toàn nhập ma
Tiêu Nhập Cốt chỉ có thể bị động phòng thủ.
Mà Tô Minh thì chỉ chuyên tâm tấn công, chưởng, quyền, kiếm, không có kết cấu, cũng không có tiết tấu, tất cả đều dựa theo những ý nghĩ thoáng chốc ở trong đầu, nhưng mỗi một đòn tấn công đều tập trung vào vị trí bị thương ở thắt lưng của Tiêu Nhập Cốt.
Nhất thời, giữa không trung chỉ còn lại ba tia sáng, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy.
Nhìn qua giống như là ba người bọn họ đang đơn thuần đánh nhau, không có bất cứ kỹ thuật gì, nhưng trên thực tế, đó chính là khả năng chiến đấu ở cự ly gần mạnh mẽ!
Mạnh đến mức, giờ phút này, trên dưới tầng Chiến Uyên dường như không ai là không há hốc miệng, rung động đến mức hít một ngụm khí lạnh.
Thời gian còn chưa đến một nén hương.
“A a a”, Tiêu Nhập Cốt phẫn nộ hét lên, thanh âm mang theo sự điên cuồng, giống như một con thú hoang bị ép đến đường cùng.
Tô Minh có kho tàng huyết mạch nên chiến đấu không biết mệt mỏi.
Còn Thần Khôi là vật chết, chỉ cần có đủ năng lượng là có thể không ngừng chiến đấu.
Nhưng Tiêu Nhập Cốt thì ngược lại, liên tục chiến đấu không ngừng nghỉ từ đầu đến cuối, thân thể còn đang bị thương, lại bị bao vây tấn công cận chiến, tiêu hao quá nhiều sức lực.
Giờ phút này, hắn ta thật sự rất mệt mỏi.
Chân khí đại ma trong cơ thể đã có chút trống rỗng.
“Nhóc con, cậu thật sự muốn không chết không ngừng?”, Tiêu Nhập Cốt giận dữ hét lên: “Nếu như bây giờ kết thúc, bổn tọa thề sẽ lập tức rời đi!”
Đáng tiếc, Tô Minh không chút phản ứng.
Anh chiến đấu đến mức say mê.
Chính nó.
Anh có thể cảm nhận được loại chiến đấu điên cuồng, không chút kiêng nể này đối với thực lực và kinh nghiệm chiến đấu của mình có lợi ích rất lớn, nó giúp anh tiến thêm một bước rất dài về phía trước.
Tô Minh chẳng những không dừng lại mà ngược lại, anh còn đánh ác liệt hơn, ngay cả phòng thủ cũng không thèm để ý, chỉ luân phiên tấn công, tấn công rồi lại tấn công.
Nếu như nhìn kỹ sự điên cuồng trong chiến đấu của Tô Minh thì còn có thể thấy được đôi mắt đỏ lên vì hưng phấn.
Hơn nữa, khí tức lúc này của Tô Minh đã vô tình đạt tới cảnh giới Chân Vương hậu kỳ, trong lúc chiến đấu đột phá cảnh giới.
Không chỉ vậy, trong từng đòn tấn công khủng bố của mình, Tô Minh còn luyện được khả năng khống chế sức mạnh.
Trong quá trình chiến đấu, rõ ràng là khả năng khống chế sức mạnh của anh đang càng ngày càng trở nên tốt hơn.
Điều đáng nói hơn nữa chính là Tô Minh một tay múa kiếm, một tay ra quyền, trên thực tế, hình thức chiến đấu nhất tâm nhị dụng cường độ cao như thế này có chút hỗn loạn.
Nhưng dần dần, hình thức chiến đấu nhất tâm nhị dụng, tay phải và tay trái của anh càng ngày càng phối hợp nhuần nhuyễn, thuần thục đến mức có thể sử dụng tuỳ theo ý mình.
“Phốc!” “A!”
“Cút cho bổn tọa!”
Tiêu Nhập Cốt hoàn toàn tan vỡ.
Miệng vết thương ở thắt lưng của hắn ta liên tục bị đánh trúng vài lần.
Ngực, bả vai, bụng, hai chân, thậm chí là cổ, đều xuất hiện những vết thương không kịp lành lại.
Tiêu Nhập Cốt bắt đầu lùi dần về sau.
Nhưng Tô Minh và Thần Khôi vẫn không có ý định buông tha cho hắn ta, căn bản là không cho Tiêu Nhập Cốt có cơ hội rút lui, mạnh mẽ quấn lấy, cận chiến rồi lại cận chiến.
Khoảng trên dưới một trăm hơi thở.
“Nhóc con, là cậu ép bổn tọa! Nhập ma! Ma Hồn Thiên Lâm!”, đột nhiên, thanh âm của Tiêu Nhập Cốt có chút khác thường, oán độc đến cực hạn, hắn ta đã bị thương nặng, cả người đầy máu tươi, hắn ta bỗng dừng lại, cùng lúc đó, một bóng ma hồn màu đen thoát ra từ cơ thể rách nát của hắn ta, bay lượn cách đó vài trăm mét.
Trong quá trình bay lượn, bóng ma hồn kia sôi trào, rít gào, điên cuồng hấp thụ năng lượng thiên địa.
Bóng dáng của bộ xương khô không ngừng loé lên.
Ma hồn điên cuồng phục chế, nâng cao.
Chỉ trong quãng đường bay lượn vài trăm mét ngắn ngủi, bóng ma hồn của Tiêu Nhập Xương đã phóng đại gấp trăm nghìn lần, to lớn đến mức giống như một ma hải màu đen quay cuồng, che kín đất trời.
Cả tầng Chiến Uyên trở nên run rẩy, nếu như kỹ sẽ thấy, tầng Chiến Uyên bắt đầu tràn ngập màu đen, Chiến Uyên bị ma khí dần xâm lấn.
Hơn nữa, bóng ma hồn kia đang ngày càng trở nên tà ác với tốc độ nhanh chóng.
Tà ác đến mức làm cho một số người tu hành võ đạo có tâm tính không vững chắc trong hàng tỉ người đang đứng ở quảng trường Chiến Uyên trực tiếp nhập ma!
Dưới sự bao phủ của bóng ma hồn kia, bầu trời cũng trở nên đen kịt, thậm chí còn chập chờn bóng ma.
Từng tia sét ma thô to điên cuồng đánh xuống, giống như là muốn phá huỷ đất trời.
“Ha ha ha ha”, Tiêu Nhập Cốt điên cuồng cười lớn.
Giống như tiếng cười phát ra từ bầu trời.
Tiếng cười dao động, xuyên qua không gian, xé rách cả thời gian.
Nối liền vạn vật, hoà nhập vào đất trời.
Trong lúc nhất thời, ma hải đổi chiều, ma mặt trăng cao chót vót, ma sao băng rơi xuống.
Cả tầng Chiến Uyên như bị kéo vào thế giới ma đạo.
“Đây đây”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Đây là thế nào?”
“Vì sao ta lại nghĩ đến chuyện giết chóc! Giết! Giết!”
Vô số người kinh hãi gào khóc.
Dưới chiếc khăn che mặt, sắc mặt của Quan Khuynh Thành trở nên vô cùng nghiêm trọng, cô thì thào với bản thân: “Thật tà ác! Đây là hoàn toàn nhập ma sao? Hơn nữa còn là nhập ma cấp bậc thiên ma!”
“Nhóc con, bổn tọa còn muốn cảm ơn cậu một tiếng! Mấy năm nay, tuy rằng bổn toạ tu luyện “Đại Ma Tâm Kinh” nhưng vẫn không hoàn toàn nhập ma, không muốn trở thành con rối ma, phải chịu sự lệ thuộc, bổn tọa đã nhận thua nhưng lại không thể thoát thân, cậu không nên ép bổn tọa đánh với cậu đến mức không chết không ngừng, hiện tại thì tốt rồi, bổn tọa vứt bỏ thân thể, hoàn toàn nhập ma, ma lực ngập trời, bây giờ, cậu định lấy cái gì để đấu với bổn tọa? Còn có thể sáng tạo ra kỳ tích gì? A! Là cậu ép bổn tọa! Là cậu!”
Bóng ma thật lớn che kín bầu trời không ngừng mấp máy hợp thành dáng vẻ của Tiêu Nhập Cốt, điên cuồng gào thét.
Mỗi lần gào thét, tần suất đánh xuống của ma sét lại càng tăng thêm, huỷ diệt đất trời, biến cả thế giới thành ngày tận thế, giống như là ép quảng trường Chiến Uyên biến thành hư vô.
Từng dòng nước sông ma màu đen mở ra dòng chảy, chảy trên quảng trường Chiến Uyên, nước sông chảy đến đâu vạn vật hóa thành ma đến đấy, ngay cả cây cối, hoa cỏ, núi đá vẫn đang phát triển tốt bỗng nhiên trở nên đen kịt, nhập ma thành linh hồn!
“Xong rồi, tất cả đều xong rồi!”, Tô Chấn Trầm chua xót lắc đầu.
“Cậu chủ cưỡng ép hắn ta quá mức, nếu lúc trước thả cho đại ma đầu này rời đi thì tốt rồi”, Tô Hao thì thầm tự nói, cũng không phải là oán trách gì Tô Minh, chỉ là cảm thấy có chút đáng tiếc, nếu để cho Tiêu Nhập Cốt rút lui, Tô Minh đánh một trận làm nên tên tuổi, vang danh cả thế giới Tiểu Thiên, nhà họ Tô có thể vươn lên đến vị trí cao nhất, trở thành truyền thuyết dòng họ đối nghịch với thời thế, nhưng hiện tại, tất cả đều bị phá huỷ.
Chương 468: Tha mạng cho tôi!
“Tốt! Tốt! Tốt!”, trái lại, Tô Ương rất kích động, kích động đến mức nhảy dựng lên, run rẩy, mặc dù quá trình không giống như hắn ta nghĩ, nhưng kết quả lại giống như điều hắn ta mong muốn.
“Nhãi con, sao lại không nói gì hả? Tuyệt vọng sao? Xì”, Tiêu Nhập Cốt hét lên, hắn ta muốn thấy Tô Minh hối hận, sợ hãi. Có như vậy mới có khoái cảm.
Thế nhưng, mặt Tô Minh vẫn chẳng có biểu cảm gì, bình tĩnh đến lạ thường, thậm chí còn cười nữa.
“Thiên nữ tiền bối, cô lại có một bữa ăn ngon nữa rồi. Lần này, kế của tôi thành công rồi chứ?”, Tô Minh tranh công, tâm trạng rất tốt. Anh nhìn về phía Tiêu Nhập Cốt, sâu trong mắt là sự thương hại và kỳ quái.
Cần gì chứ?
Hoàn toàn cởi bỏ thân xác? Sau đó biến thành hồn ma?
Phải, Tiêu Nhập Cốt, hồn ma này của ông thoạt nhìn thì đủ khổng lồ, nghịch thiên, mạnh đến mức không thể nào hình dung.
Thế nhưng, mặc kệ ông là ma cũng được, là thần cũng được, chỉ cần là hồn thể, ở trước mặt Thiên Nữ Tạo Hóa, chính là một món ngon.
Thiên nữ Tạo Hóa có thể lập tức xóa bỏ tất cả thần trí, suy nghĩ của người khác, lại nghiền nát ma hồn của người đó thành hồn lực tinh khiết nhất rồi chiếm đoạt.
Đây chính là món ngon dâng tận miệng! Chưa thấy ai tự tìm chết như vậy, còn dương dương tự đắc nữa!
Đáng thương quá!
“Ha ha, hay lắm, kế của ngươi thành công rồi.”, tâm trạng của thiên nữ Tạo Hóa rất tốt, dù sao, thần hồn của cô ta lại có thể khôi phục rồi, đúng là niềm vui ngoài ý muốn!
“Thằng nhãi, sao không nói gì hả? Hả? Nói đi! Nói cho bổn tọa biết, ngươi tuyệt vọng sao? Ha ha ha”, Tiêu Nhập Cốt lớn giọng hơn nữa. Hoàn toàn thông thiên, ma ảnh chuyển động, hóa thành gương mặt gương mặt Tiêu Nhập Cốt. Gương mặt kia vặn vẹo, hưng phấn, treo giữa trời đất, cười như điên, miệng ma giống như muốn nuốt chửng trời đất.
Tô Minh nhìn ma ảnh năm móng với khí thế hủy diệt trời đất, không chút kiêng kỵ của Tiêu Nhập Cốt giữa không trung như nhìn kẻ ngu vậy.
Mà Quan Khuynh Thành ở trong khe hở không gian lại đột nhiên cắn môi. Cô ấy quyết dịnh sẽ ra tay!
Nói đúng hơn là muốn vận dụng vài con át chủ bài để cứu người.
Sau khi Tiêu Nhập Cốt hoàn toàn mê muội thì bắt đầu phô trương sức mạnh, loại sức mạnh ấy cho cô ấy biết chắc chắn rằng Tô Minh sẽ phải chết. Cô ấy phải cứu người! Trên người cô ấy có rất nhiều con át chủ bài, rất nhiều con át chủ bài đều vượt quá thế giới Tiểu Thiên, có thể đối phó với Tiêu Nhập Cốt.
Nhưng trong khoảnh khắc Quan Khuynh Thành chuẩn bị ra tay, đột nhiên, có một giọng nói truyền vào tai cô ấy: “Khuynh Thành, em yên tâm đi, không cần lo lắng cho anh.”
Tô Minh cảm nhận được suy nghĩ của Quan Khuynh Thành nên lập tức ngăn cả, nếu không, há chẳng phải la làm chậm trễ bữa tiệc lớn của thiên nữ Tạo Hóa rồi sao?
“Hả?”, Quan Khuynh Thành giật mình, bên dưới khăn che mặt, gương mặt nghiêng nước nghiêng thành đầy vẻ nghi ngờ và kì dị.
Sao Tô Minh lại biết được mình muốn ra tay cứu người chứ? Thần giao cách cảm à?
Còn nữa, Tô Minh lấy đâu ra tự tin ấy chứ?
Nhưng Quan Khuynh Thành hít sâu một hơi, vẫn bình tĩnh lại. Tô Minh cũng đã nói như vậy thì cô ấy chỉ có thể tiếp tục xem thôi. Dưới lớp khăn che mặt, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Tô Minh, không dám lơ là một giây nào, rất mong chờ.
Đúng lúc đó.
“Thằng nhãi, trở thành chất dinh dưỡng của bổn tọa đi!”, Tiêu Nhập Cốt sôi trào cuồn cuộn, ma ảnh ùn ùn kéo tới, giống như nham thạch màu đen cuồn cuộn nổ tung, nhào về phía Tô Minh.
Màu đen che trời.
Khí thế vô cùng lớn.
Trông như bầu trời sụp xuống, vô số ma đầu từ trên trời giáng xuống.
Trong nháy mắt, chúng đến gần Tô Minh. Ngay trước mặt Tô Minh, ma ảnh kia lập tức hóa thành một cái miệng cực lớn, nhe răng toét miệng, nuốt trọn bầu trời, miệng lớn đến vô tận, cắn về phía Tô Minh.
Hiệu ứng thị quả quả thực rất rung động! Rung đến mức khó hình dung được!
Tiếp đó, cái miệng như cắn một miếng thì có thể chết người, vô địch, thái cổ, hùng hậu, cắn nuốt khí tức, thật sự khiến người ta nghẹt thở. Cái miệng ma đó rõ ràng là đánh về phía Tô Minh, nhưng những tu giả võ đạo ẩn nấp xem cuộc chiến trên dưới quảng trường Chiến Uyên đều có cảm giác như bị rút hết xương tủy, sống chết luân phiên, không rõ là thiên đường hay địa ngục.
Cái miệng ma kia quá mạnh mẽ.
Thậm chí, rõ ràng có thể thấy được đất đai, thậm chí là địa mạch vô diễn bên dưới tầng Chiến Uyên bắt đầu hóa thành dòng chảy, bị cái miệng ma kia dễ dàng chiếm đoạt.
“Đáng chết!”, Quan Khuynh Thành hối hận. Cô ấy hối hận mình đã nghe lời Tô Minh. Cô ấy nên ra tay mới đúng. Nhưng mà bây giờ đã muộn rồi.
Tiêu Nhập Cốt nhâp ma quá mạnh mẽ.
Tô Minh nhất định đã đoán sai rồi.
Nhưng Quan Khuynh Thành vừa có suy nghĩ ấy, đột nhiên…
Từ giữa ấn đường của Tô Minh, một luồng ánh sáng thần hồn xuất ra.
Luồng ánh sáng thần hồn kia không rõ có màu gì, có vẻ là màu tím, lại có vẻ như là bảy màu, vô cùng mơ hồ, quỷ quyệt không nói thành lời.
Chợt lóe rồi biến mất.
Giống như là một nét bút lấp lánh vạch qua.
Nhưng mũi nhọn của luồng ánh sáng đơn giản, thậm chí có thể bỏ qua kia vừa xuất hiện, nhất thời, miệng ma vô địch, vô biên, vô diễn kia trực tiếp đứng yên!
Thậm chí còn run rẩy.
Vô số người đều ngay lập tức cảm nhận được sự sợ hãi thuần túy, dày đặc của Tiêu Nhập Cốt.
“Cậu, cậu, cậu là…”, Tiêu Nhập Cốt căn bản không nói nên lời.
Không ai có thể cảm nhận được sự sợ hãi của hắn ta lúc này!
Thậm chí hắn ta cảm thấy mình sẽ lập tức biến thành một hạt cát nhỏ trong đại dương mênh mông.
Trở thành cát bụi.
Trở thành một sự tồn tại vô cùng nhỏ bé, không có gì đáng kể.
“Tha mạng cho tôi!”, Tiêu Nhập Cốt tuyệt vọng kêu gào thảm thiết, cầu xin tha thứ.
Hắn ta mưu tính xoay người bỏ chạy.
Trái tim ma đã bị sự sợ hãi vô biên nghiền nát.
Thế nhưng, ma ảnh to lớn, che khuất bầu trời của hắn ta đã bị đông cứng.
Chỉ vì một luồng ánh sáng thần hồn bảy màu quỷ quyệt.
Đây là thế nào? Tiêu Nhập Cốt đột nhiên cứng đờ, cầu xin tha thứ, sợ hãi cực độ, toàn bộ trời đất cũng trở nên lu mờ, hóa đá.
Chương 469: Thiên tài siêu cấp
Hoàn toàn không hiểu xảy ra chuyện gì?
Rõ ràng, Tiêu Nhập Cốt đã sắp vô địch rồi, sao tình thế lại đột nhiên đảo lộn vậy?
Một giây sau.
Ánh sáng thần hồn bảy màu quỷ quyệt vừa mới biến mất không thấy gì nữa lại lập tức xuất hiện, nó lẳng lặng hiện ra trước ma hồn của Tiêu Nhập Cốt.
So với ma hồn khổng lồ như biển màu đen kia, ánh sáng thần hồn bảy màu kia nhỏ như một cái kim, bị tôn lên đến mức không đáng kể.
Nhưng ngay sau đó, ánh sáng thần hồn bảy màu kia lại rung động một cái!
Tinh!
Giống như là dây đàn bắn ra.
Sau đó, có thể thấy rõ ma ảnh vô cùng vô cùng vô cùng to lớn, không nhìn thấy cuối, kết nối với trời đất của Tiêu Nhập Cốt bắt đầu chấn động!
Bắt đầu tự tan rã.
Bắt đầu tự sụp đổ.
“Không! Không! Không!”, Tiêu Nhập Cốt điên cuồng tuyệt vọng giãy giụa, nhưng lại vô dụng.
Dưới hàng tỉ tỉ đôi mắt, ma hồn của Tiêu Nhập Cốt cứ chậm rãi bị đánh nát, ý chí bị xóa sạch, chậm rãi bị tách ra thành tạp chất, từ từ biến từ màu đen thành màu trong suốt tinh khiết.
Cuối cùng hóa thành một hồn lực thuần túy.
Tại một tòa thành trì cổ xưa đã tồn tại hàng tỷ năm ở sâu trong lòng biển Vô Mệnh, đột nhiên vang lên một tiếng chuông.
Sau đó.
1000 người Võ Tông từ trên xuống dưới cho dù đang làm cái gì vào lúc này đều dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía chuông Võ Thần - một cái chuông lớn cổ kính treo trên đỉnh tháp Cửu Tầng.
Một khi chiếc chuông này vang lên nghĩa là đã xảy ra một chuyện to lớn ngập trời nào đó.
Một giây sau, 1000 người Võ Tông đều tụ tập đến trước tháp Cửu Tầng như bị điên.
Bao gồm Vân Thanh Thanh một giây trước còn đang bế quan tu luyện.
Dưới ánh mắt chăm chú vô cùng hiếu kỳ của 1000 người, Vũ Bất Bại đi xuống từ tầng Mệnh Bài của tháp Cửu Tầng.
Sau khi đi xuống, Vũ Bất Bại liền ngẩng đầu, hít sâu một hơi, vẻ mặt kích động nhưng lại không cam lòng, còn có sự hiếu kỳ nhiều hơn, cuối cùng hóa thành vẻ phức tạp, lớn tiếng nói: “Tiêu Nhập Cốt đã chết! Mệnh bài đã vỡ vụn!”
Vừa dứt lời, 1000 người người Võ Tông đầu tiên là yên lặng một cách chết chóc.
Sau một lát mới ồn ào hẳn lên.
Cứ như muốn nổ tung.
Tâm trạng của tất cả mọi người đều vô cùng chấn động.
“Làm sao có thể?”
“Tiêu Nhập Cốt cũng sẽ chết? Lại có người có thể đánh giết hắn ta ư?”
“Không phải là giả chết chứ?”
“Trên đời này thật sự có người có thể giết chết Tiêu Nhập Cốt?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Mặc dù phản đồ kia đáng chết mười nghìn lần, nhưng với thực lực của hắn ta thì sao lại chết được?”
Sau khi mọi người ồn ào một lát.
Vũ Bất Bại quát lên: “Yên lặng!”
Tiếp theo, Vũ Bất Bại ngẩng đầu nhìn về phía tam trưởng lão Vũ Bất Lưu, trịnh trọng nói: “Tam trưởng lão, ông lập tức ra khỏi cổ thành, điều tra rõ ràng mọi tin tức về cái chết của Tiêu Nhập Cốt, nhất là ông ta chết trong tay người nào, nhất định phải biết rõ ràng”.
Vũ Bất Lưu gật đầu, tiếp theo hóa thành một luồng sáng biến mất.
“Giải tán đi. Mặc dù Tiêu Nhập Cốt đã chết, nhưng mọi người cũng không thể buông lỏng. Nhất là thế hệ tuổi trẻ, gần đây sẽ có một thiên tài siêu cấp từ bên ngoài tới, khi ấy sẽ không thể thiếu mấy việc như so tài. Đến lúc đó, phải dựa vào mọi người bảo vệ mặt mũi của Võ Tông”, Vũ Bất Bại lên tiếng nói, ánh mắt rơi vào trên người đám Vân Thanh Thanh, Vũ Chân Uổng, Vũ Lập Thanh. Vân Thanh Thanh thì không cần nói, Vũ Chân Uổng và Vũ Lập Thanh đều là người nổi bật trong thế hệ trẻ của Võ Tông, vô cùng mạnh, còn chưa tới 100 tuổi nhưng đã cực kì xuất sắc, đều đạt đến cảnh giới Chân Thánh.
Vân Thanh Thanh còn đỡ, cô ấy đã đoán được thiên tài siêu cấp mà đại trưởng lão trong nói đến là Tô Minh, cô cũng có chút chờ mong Tô Minh đến.
Mà thế hệ tuổi trẻ của Võ Tông như Vũ Chân Uổng, Vũ Lập Thanh mặc dù mặt ngoài đều không có biểu cảm gì, nhưng ở sâu trong ánh mắt và đáy lòng lại vô cùng kinh thường!
Thiên tài siêu cấp ở bên ngoài? Ha ha ha ha.
Bọn họ biết rõ người bên ngoài vô dụng đến thế nào. Đừng nói là thế hệ tuổi trẻ bên ngoài, cho dù là những bá chủ, quái vật, kẻ thống trị các thế lực đỉnh cao của tầng Võ đạo, cũng có người nào có thể chịu nổi một chiêu của bọn họ đâu?
Người yếu nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Võ Tông bọn họ đi ra bên ngoài cũng có thể xử lý hết tất cả yêu nghiệt trẻ tuổi ở ngoài đó.
Thậm chí cho dù là thế hệ trẻ tuổi của thế lực ẩn thế, cũng có mấy người có thể so sánh với thế hệ trẻ tuổi của Võ Tông?
Trong hàng tỉ năm này, Võ Tông ngoại trừ e ngại Tiêu Nhập Cốt ra thì còn e ngại ai nữa?
“Giải tán hết đi”, Vũ Bất Bại khoát tay.
Một ngày sau.
“Nhanh như vậy mà đã muốn đi rồi?”, Tùy Thanh Liên vô cùng không nỡ, đến mức sắp bật khóc: “Ở thêm mấy ngày đi!”
“Mẹ, đợi con tìm ra em gái, đến lúc đó con sẽ trở lại, thực lực bây giờ của con rất dễ để trở về Chiến Uyên”, Tô Minh mở miệng nói: “Chiến Uyên đã bị phá hỏng nghiêm trọng bởi vì trận chiến của con và Tiêu Nhập Cốt rồi, mọi người thật sự không có suy nghĩ đổi một tầng khác sao?”
“Cho bố một chút thời gian, tầng Chiến Uyên sẽ có thể khôi phục, huống chi chúng ta cũng có tình cảm với tầng Chiến Uyên nữa”, Tô Chấn Trầm nói.
“Cậu chủ, cậu cứ yên tâm đi, trận chiến của cậu và Tiêu Nhập Cốt đã được truyền khắp toàn bộ thế giới Tiểu Thiên rồi, tầng Chiến Uyên sẽ trở thành trung tâm thậm chí là thánh thành của toàn bộ thế giới Tiểu Thiên, sẽ không còn tiếp tục cô đơn nữa, nhà họ Tô chúng ta cũng sẽ thật sự vươn lên”, Tô Hao lớn tiếng nói, hưng phấn đến mức run rẩy.
“Minh, mẹ không có yêu cầu gì cao với con, chỉ cần con sống tốt là được”, Tùy Thanh Liên cũng bắt đầu chảy nước mắt, bà lau nước mắt đi, lại nắm lấy tay Quan Khuynh Thành đứng bên cạnh: “Khuynh Thành, nếu tên nhóc này bắt nạt con ở bên ngoài, con cứ đến tầng Chiến Uyên, đến lúc đó mẹ sẽ ra mặt cho con”.
Chương 470: Không nương tay
Khuôn mặt Quan Khuynh Thành lập tức đỏ bừng, nhưng trong đôi mắt đẹp là vẻ cảm động, cô gật đầu: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy”.
“Còn nữa, có thời gian thì hãy trở về nhiều hơn, Cẩn Nhi ở lại tầng Chiến Uyên, nhất định con phải trở về nhiều vào”, tiếp theo Tùy Thanh Liên lại nắm lấy tay nhỏ của Nam Cung Cẩn ở bên cạnh, trừng mắt liếc Tô Minh.
“Con biết rồi”, Tô Minh cười khổ gật đầu, liếc nhìn Nam Cung Cẩn một lượt.
Sắc mặt Nam Cung Cẩn lập tức đỏ bừng lên, tối hôm qua vậy mà Tô Minh lại chạy đến trong phòng của cô, khụ khụ, bắt nạt cô, ngoại trừ một bước cuối cùng thì đều có cả.
Bây giờ nhớ lại, Nam Cung Cẩn còn có chút ngượng ngùng, tên khốn đó!
“Cẩn Nhi, cho anh một chút thời gian, anh sẽ trở lại đón em”, giọng nói của Tô Minh rất dịu dàng, con gái mà, phải dỗ dành: “Còn nữa, hãy tu luyện tốt mấy chiêu thần thông mà anh dạy cho em”.
“Ừm”, Nam Cung Cẩn cúi đầu, sắc mặt càng đỏ hơn.
Một lát sau.
Tô Minh nắm lấy tay nhỏ của Quan Khuynh Thành.
Rời đi.
Vào tàu con thoi tác chiến khổng lồ trong hư không, lại bị Quan Khuynh Thành đẩy ra.
“Vẫn còn cách Võ Tông rất xa nhỉ”, Tô Minh hỏi.
“Chắc là phải mất mấy ngày”.
“Vậy anh tu luyện trước một chút”, Tô Minh đã không đợi kịp rồi, bởi vì anh có thu hoạch quá lớn sau trận chiến với Tiêu Nhập Cốt.
“Khoan đã”, Quan Khuynh Thành lại có chút do dự, nhưng vẫn mở miệng nói.
“Sao vậy?”
“Hừ, tối hôm qua anh đến phòng Cẩn Nhi làm chuyện xấu, sao lại không đến phòng em?”, Quan Khuynh Thành nghiêm túc hỏi, rõ ràng là chuyện rất xấu hổ, nhưng cô ấy lại nói rất chân thành, cứ như là đang nghiên cứu thảo luận học thuật vậy.
Phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp kia, khiến người ta cũng phải rung động mềm lòng.
Trong lòng Tô Minh rung động.
Lập tức ôm lấy Quan Khuynh Thành, cúi đầu xuống.
Hôn cô thật mạnh.
Rất lâu rất lâu sau...
Hai người mới buông ra.
“Tên khốn này!”, Quan Khuynh Thành vừa ngượng ngùng vừa tức giận, sắc mặt đỏ bừng, cuối cùng tâm trạng cũng đã dao động mạnh, không còn vẻ lạnh lùng như trước nữa, đôi mắt đẹp lườm Tô Minh một cái.
Nụ hôn đầu của cô... cứ vội vàng không kịp chuẩn bị như vậy.
Tô Minh thấy Quan Khuynh Thành còn muốn nổi giận.
Liền xoay người bỏ chạy về phía cabin: “Anh muốn tu luyện, khụ khụ...”
...
...
...
Ba ngày sau.
Biển Vô Mệnh, Thành Trì Cổ.
Vũ Bất Bại triệu tập tất cả người của Võ Tông ở trước tháp Cửu Tầng một lần nữa.
“Thiên tài siêu cấp mà lão phu nói mấy ngày trước hôm nay sẽ đến Võ Tông, sau đó mọi người đi theo tôi đến cổng thành chào đón”, Vũ Bất Bại lên tiếng nói.
Trong phút chốc, 1000 người Võ Tông kia đều ồn ào.
Có chút bất mãn.
Thứ nhất, từ trước đến nay ngoại trừ những trường hợp cực kì đặc biệt ra thì không có bất kỳ người bên ngoài nào được đi vào Võ Tông.
Võ Tông thật sự là không chào đón những người yếu ở bên ngoài đó.
Thứ hai, muốn bọn họ phải đi chào đón ư? Thiên tài siêu cấp chó má gì đó có xứng sao?
Tiếp theo, Vũ Bất Bại do dự một chút rồi mới nói tiếp: “Người tới là khách, mặc dù lão phu nói đối phương là siêu cấp yêu nghiệt, sau khi vào thành trì chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc thi đấu với mọi người, nhưng mọi người nên nhường nhịn một chút, đừng để xảy ra án mạng, lão phu rất xem trọng cậu ta, đây là một người trẻ tuổi không tồi”.
Nói cho cùng, ở sâu trong lòng Vũ Bất Bại vẫn cảm thấy Tô Minh rất khó so sánh với thế hệ trẻ tuổi của Võ Tông như Vũ Chân Uổng, Vũ Lập Thanh.
Đám người Vũ Chân Uổng, Vũ Lập Thanh chẳng những là cảnh giới Chân Thánh, hơn nữa bởi vì là dòng chính Võ Tông, cho nên còn có át chủ bài rất kinh khủng, thậm chí có thể chiến đấu vượt cấp.
Thực lực của Tô Minh thể hiện ra ở Thiên Đường Ngục có lẽ sẽ không thể so sánh được với đám người Vũ Chân Uổng được.
“Hừ. Quả nhiên là một tên vô dụng”, đám thế hệ trẻ tuổi của Võ Tông như Vũ Chân Uổng không nhịn được hừ một tiếng.
Tiếp theo.
Vũ Bất Bại trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn nói: “Người này tên là Tô Minh, còn có một thân phận nữa, cậu ta là người đàn ông mà cô nhóc Quan coi trọng!”
Ông ta vừa dứt lời.
Đậu má.
Yên lặng.
Xung quanh vốn đang ồn ào, đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Quan Khuynh Thành đã từng đến Thành Trì Cổ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia đã để lại cho tất cả mọi người ấn tượng sâu sắc không gì sánh được.
Loại cấp bậc nữ thần kia... vậy mà lại chọn trúng một tên tép riu ở bên ngoài! Làm sao có thể? Chẳng lẽ đây là... trò đùa động trời sao?
Rất nhanh.
Từng ánh mắt đều nhìn về phía Vũ Chân Uổng, nếu nói gần như tất cả thanh niên tài giỏi của thế hệ trẻ tuổi trong Võ Tông đều yêu thích Quan Khuynh Thành thì không có bất kỳ vấn đề gì cả.
Nhưng cũng chỉ có mỗi Vũ Chân Uổng dám biểu đạt ra mình thích Quan Khuynh Thành, bởi vì những người trẻ tuổi khác của Võ Tông đều tự biết mình, chỉ có thể giấu sự yêu thích trong lòng, về phần Vũ Lập Thanh cũng không hề khác gì với Vũ Chân Uổng, nhưng Vũ Lập Thanh chỉ có hứng thú với võ đạo thôi.
“Đại trưởng lão, đừng có trách tôi, đương nhiên Vũ Chân Uổng tôi muốn nhằm vào tên chó má Tô Minh kia rồi, tôi sẽ không nương tay gì đâu”, tuy Vũ Chân Uổng không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng đã đặt quyết tâm, vốn dĩ bởi vì đại trưởng lão mở miệng nên hắn ta còn định chừa cho chút mặt mũi, làm theo lời đại trưởng lão nói, cho tên Tô Minh kia một chút mặt mũi, nhưng bây giờ…
Ha ha.
Quan Khuynh Thành là người mà tên tép riu như anh ta cũng có thể mơ tưởng sao?
Cái gì mà Quan Khuynh Thành coi trọng Tô Minh chứ, căn bản không có khả năng!
Nữ thần Quan không thể không có ánh mắt như vậy được, chắc chắn trong đó có chuyện gì bí mật rồi.
“Chân Uổng sư huynh, Tô Minh là ân nhân cứu mạng của tôi”, đúng lúc này, Vân Thanh Thanh do dự một chút, vẫn nhìn về phía Vũ Chân Uổng, mở miệng nói.
Mặc dù bây giờ Vũ Chân Uổng không có bất kỳ biểu cảm và cảm xúc biến hóa nào, nhưng cô gần như có thể xác định Vũ Chân Uổng rất căm thù Tô Minh, trong phút chốc cô cũng có chút bận tâm và lo lắng cho Tô Minh.
Đối với Tô Minh, một mặt là cô rất biết ơn, cảm tạ anh, một mặc khác, cô cũng có một chút tình cảm không nói rõ được cũng không tả rõ được, nguyên nhân cũng đơn giản, thứ nhất Tô Minh cứu được cô lúc cô tuyệt vọng nhất, cho cô cuộc sống mới và hy vọng, thứ hai, Tô Minh là người đầu tiên cũng là người duy nhất tiếp xúc gần gũi để chữa trị cho cô, hai người đã có một ít tiếp xúc cơ thể khá thân mật, thứ ba, Tô Minh đúng là rất yêu nghiệt, ưu tú, bản thân anh đã rất hấp dẫn người khác phái rồi.
Vì những nguyên nhân này, mặc dù Vân Thanh Thanh không xác định có phải mình thích Tô Minh hay không, nhưng có thể xác định là Tô Minh rất đặc biệt trong lòng cô ấy.
“Hả?”, Vũ Chân Uổng ngẩng đầu nhìn về phía Vân Thanh Thanh, không chỉ có hắn ta mà rất nhiều người ở đây đều nhìn Vân Thanh Thanh, bên trong mỗi ánh mắt đều tràn ngập vẻ kỳ quái, khó hiểu.
“Vân sư muội cũng rất coi trọng Tô Minh?”, Vũ Chân Uổng hỏi, đáy lòng đã là lửa giận đất rung núi chuyển, trên thực tế ở sâu trong lòng hắn ta cũng có một chút yêu mến Vân Thanh Thanh, dù sao Vân Thanh Thanh có được ý chí võ đạo cấp Chu Tước Tử Sắc, còn là một mỹ nhân, có thể không làm người ta động lòng sao? Nhưng đến bây giờ hắn ta vẫn chưa thể hiện ra, bởi vì dù sao Vân Thanh Thanh mới Võ Tông chưa được mấy ngày, không quá quen thuộc với tất cả mọi người, nếu liều lĩnh để lộ tấm lòng thì có vẻ rất xốc nổi.
Nhưng so với nữ thần như mộng như ảo nghiêng nước nghiêng thành và có địa vị to lớn như Quan Khuynh Thành, trên thực tế Vũ Chân Uổng có tự tin theo đuổi được Vân Thanh Thanh hơn.
Ai ngờ được…
Quan Khuynh Thành coi trọng tên tép riu ở bên ngoài kia? Ngay cả Vân Thanh Thanh cũng…
Ánh mắt của Vũ Chân Uổng đã bắt đầu lấp lóe!
Hắn ta hơi híp mắt lại, ý lạnh trên người lóe lên một cái rồi biến mất.
“Không phải, tôi tôi…”, đối mặt với ánh mắt chăm chú và tìm tòi nghiên cứu của Vũ Chân Uổng cùng rất nhiều người trẻ tuổi của Võ Tông, sắc mặt Vân Thanh Thanh hơi đỏ lên, không biết nên giải thích thế nào.
Mình rất coi trọng Tô Minh sao? Hay là thích Tô Minh? Cô cũng không rõ nữa.
Không biết trả lời như thế nào.
“Được rồi, Thanh Thanh có coi trọng Tô Minh hay không là chuyện của Thanh Thanh”, cũng may Vũ Bất Bại đã giải vây: “Thanh Thanh, gần đây có gì khó hiểu về việc tu luyện võ đạo không?”
“Tạm thời không có”, Vân Thanh Thanh lắc đầu, rất thuận lợi, mỗi ngày đề có tốc độ tu luyện tiến triển cực nhanh.
Giờ phút này.
Tô Minh và Quan Khuynh Thành đã đi tới trên không biển Vô Mệnh.
Tầng tầng lớp lớp trận pháp mắt trận quỷ dị khiến Tô Minh phải choáng váng, dù sao anh cũng không phải trận pháp sư chuyên nghiệp.
Cũng may có Quan Khuynh Thành dẫn đường.
Tâm trạng của Tô Minh khá tốt.
Thứ nhất trên đường đi có thể hấp thu rất nhiều linh thạch, cảnh giới tăng lên hơi quá mức, trực tiếp từ cảnh giới Chân Vương lên đến cảnh giới Chân Hoàng, còn là cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ!
Cảnh giới tăng nhanh cứ như bật hack vậy.
Có thể thấy rõ tay phải của Tiêu Nhập Cốt bao phủ đầy vảy đen trông như cái bao tay kim loại màu đen bao bọc cánh tay.
Cái tay kia dày đặc ma khí, phát ra những tia sáng lạnh lẽo sắc bén, đen kịt khiến người ta khiếp đảm.
"Hừ!", Tiêu Nhập Cốt nâng tay phải lên, chĩa ra giữa không trung, chính xác chặn lại Long Ngục Kiếm của Tô Minh.
Đinh!
Âm thanh chói tai vang lên, vị trí va chạm lóe lên những tia lửa.
Ban tay còn lại của Tiêu Nhập Cốt, tức bàn tay trái hắn ta, nắm chặt thành một quả đấm, rồi va chạm vào nắm đấm của Tô Minh.
Oanh.
Hai quyền va chạm với nhau, không khí xung quanh trở nên vô cùng nặng nề.
Cơ thể Tô Minh run lên, rồi lùi về sau vài bước, khóe miệng anh đầy máu.
Vậy mà Tiêu Nhập Cốt lại không hề hấn gì.
Hắn ta đang chiếm ưu thế.
Thế nhưng.
Sắc mặt hắn ta cực kỳ khó coi.
Tùy rằng hắn ta chiếm ưu thế, nhưng ưu thế cũng không hơn được bao nhiêu.
Nhìn lại Tô Minh mà xem, tuy anh bị thương, nhưng chỉ lùi lại vài ba bước mà thôi.
Sao lại như vậy?
Theo quan điểm của Tiêu Nhập Cốt, ở thể loại chiến đấu tay đôi này, bản thân mình cao hơn đối thủ mười mấy cảnh giới nhỏ, vả lại, chính mình còn vô cùng am hiểm đánh cận chiến, hơn hẳn về sức mạnh thể xác, lực phòng ngự cơ thể,... theo lý mà nói có thể nghiền nát Tô Minh ngay lập tức, thậm chí, nếu may mắn hơn thì đã đánh Tô Minh tan thành mảnh nhỏ rồi.
Thế nhưng hiện tại.
Trước mắt.
Điều làm trái tim Tiêu Nhập Cốt càng trầm xuống chính là hắn ta đã tận mắt chứng kiến trong quá trình lùi về sau vài bước đó, vết thương của Tô Minh đã khôi phục hoàn toàn.
Năng lực chữa trị cơ thể này không bình thường, nó quá vô lý, vô lý đến độ khiến người khác ớn lạnh và sợ hãi.
"Khà khà, tiếp nào!", Tô Minh cười cười, rồi một tay vung nắm đấm, tay kia nâng Long Ngục Kiếm lên.
"Chết tiệt", ánh mắt Tiêu Nhập Cốt tối sầm lại.
Hắn ta không muốn đánh cận chiến nữa.
Không đợi cho hắn ta lui lại tránh xa Tô Minh, bỗng nhiên, hắn ta dường như cảm nhận được mối nguy hiểm khóa chặt bản thân mình ở ngay sau lưng, tim hắn ta đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực, đó là sự đe dọa đến từ cái chết.
"Con rối chết tiệt!", Tiêu Nhập Cốt biết rõ cảm giác đó là do con rối mang lại.
Hắn ta không thể lùi bước.
"Đệch!", Tiêu Nhập Cốt bị dồn vào chân tường.
Tiếp theo.
Rầm! Rầm! Rầm!
Đinh! Đinh! Đinh!
Tiêu Nhập Cốt bất đắc dĩ, đành phải đấu tay đôi với Tô Minh.
Tô Minh càng đánh càng hăng.
Anh không thèm quan tâm những vết thương trên người mình.
Dù sao, nó hồi phục rất nhanh.
Tiêu Nhập Cốt thì ngược lại, cứ cho là năng lực chữa trị cơ thể của hắn ta rất mạnh, nhưng lại kém xa Tô Minh, những thương tích được tạo thành từ cuộc chiến của hắn ta và Tô Minh vốn có thể nhanh chóng lành lại, nhưng giờ không có thời gian để chữa trị nó.
Tô Minh trở nên điên cuồng, anh cứ tiếp tục đánh! Đánh tiếp! Tiếp nữa!
Không để cho đối thủ một chút thời gian nghỉ ngơi nào.
Hơn nữa, vết thương ở thắt lưng của Tiêu Nhập Cốt đang ngày càng nặng thêm.
Vì thế.
Sau khoảng một trăm nhịp thở.
Tiêu Nhập Cốt thương tích chồng chất.
Hắn ta đã có chiều hướng thua trận.
Thậm chí, mồ hôi và máu tươi trên mặt hòa loãng vào nhau, chảy ra như suối.
"Mẹ kiếp! Chẳng lẽ hôm nay bổn tọa lại bị tên kiến hôi này đánh bại sao?", Tiêu Nhập Cốt nảy sinh ý định rút lui.
"Tiền bối, ông thiếu khí phách quyết chiến tiến lên, không bao giờ lùi bước rồi", Tô Minh cười nói, anh đã cảm nhận được sự dao động của Tiêu Nhập Cốt.
Anh không đợi Tiêu Nhập Cốt nói.
Tô Minh chợt quát to: "Thần Khôi, ra tay đi!"
Anh quyết định phối hợp với Thần Khôi để bao vây tấn công Tiêu Nhập Cốt.
Anh vốn định dùng Thần Khôi để giữ chân Tiêu Nhập Cốt, cách đó có hiệu quả khá tốt.
Nhưng bây giờ Tiêu Nhập Cốt đã bị thương, tiêu hao rất nhiều sức lực, còn nảy sinh ý định chạy trốn, nên anh đổi ý, không thể tiếp tục kiểu chiến đấu mài mòn sức lực đối thủ nữa, mà phải chuyển qua chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh để giết chết đối thủ.
"Xoẹt", Tô Minh đưa ra mệnh lệnh, ngay lập tức, một kiếm kia của Thần Khôi xuất quỷ nhập thần như xuất hiện từ không trung, vừa ló ra đã ở ngay cổ Tiêu Nhập Cốt.
Cảm giác rét lạnh thấu xương.
Tử vong đang đến gần.
"Đại Ma Hợp Tự Trảm!", Tiêu Nhập Cốt không hổ danh là Tiêu Nhập Cốt, thực lực hắn ta thật sự rất mạnh, cho dù hiện tại rơi vào tình thế bất lợi này, hắn ta vung hai tay lên vẫn tung ra chiêu thức cao cường, ma khí cuồn cuộn, hai bàn tay chắp ngay ở cổ, cực kỳ chính xác kẹp lấy kiếm của Thần Khôi.
Sau đó, Tiêu Nhập Cốt ngẩng đầu, phun ra ma nhận: "Đại Ma Thí Thiên Nhận!"
Một lưỡi dao tử thần đen ngòm mỏng dính phun ra từ trong miệng Tiêu Nhập Cốt, im hơi lặng tiếng, nhanh chóng mà tỉ mỉ bay thẳng đến chỗ Thần Khôi.
Nếu nó đụng trúng Thần Khôi, Thân Khôi không bị chặt đứt thì cũng bị trọng thương.
Thông thường, lúc này Thần Khôi nên dùng thanh kiếm trong tay để đỡ đòn, như vậy rất đơn giản, nhưng vấn đề ở chỗ, kiếm trong tay Thần Khôi đã bị Tiêu Nhập Cốt dùng Đại Ma Hợp Tự Trảm kẹp chặt.
"Thiên Địa Huyền Hoàng Chung!", trong thời khắc nguy cấp đó, đầu óc Tô Minh linh động, sử dụng Thiên Địa Huyền Hoàng Chung ngưng tụ bóng chuông, xếp chồng lên nhau từng cái một.
Cuối cùng, bóng chuông cô đọng thành một tấm khiên phòng ngự lớn khoảng chừng một bàn tay.
Tấm khiên nhỏ kia che chắn mi tâm của Thần Khôi.
Đúng lúc ngăn được đòn tấn công của Tiêu Nhập Cốt.
Xoẹt.
Lưỡi dao tử thần đen ngòm kia va chạm vào bóng chuông Thiên Địa Huyền Hoàng Chung, rồi xuyên thủng bóng chuông.
Sau đó, lưỡi dao mỏng dính màu đen kia dừng ở mi tâm Thần Khôi.
Tuy vậy, Thần Khôi vẫn không bị thương.
Nguyên nhân rất đơn giản, bản thân vật liệu chế tạo Thần Khôi đã có lực phòng ngự cực kỳ khác thường, mà sau khi lưỡi dao màu đen kia xuyên thủng bóng chuông đã giảm bảy phần uy lực, nên còn sót lại không bao nhiêu sức mạnh.
"Chết tiệt!", cơ hội tốt như vậy mà vẫn không thành công, Tiêu Nhập Cốt vô cùng tức tối, sắc mặt hắn ta nhăn nhó.
Tô Minh cũng vung tay lên, tung ra một quyền nhắm ngay vào vết thương ở thắt lưng của Tiêu Nhập Cốt.
Tiêu Nhập Cốt cảm nhận được nguy hiểm, buộc phải buông hai tay đang kẹp lấy Thần Khôi, rồi tung ra một chưởng đỡ lấy đòn tấn công ở thắt lưng.
Nhân cơ hội ấy, Thần Khôi lại nắm chặt thanh kiếm trong tay, vung tay tung ra một kiếm, hơn nữa, lần này là một kiếm đến tiếp một kiếp, phát huy ưu thế ẩn nấp, bao vây quanh người Tiêu Nhập Cốt, rồi liên tục ra tay như bóng ma đeo bám hắn ta.
Chương 467: Hoàn toàn nhập ma
Tiêu Nhập Cốt chỉ có thể bị động phòng thủ.
Mà Tô Minh thì chỉ chuyên tâm tấn công, chưởng, quyền, kiếm, không có kết cấu, cũng không có tiết tấu, tất cả đều dựa theo những ý nghĩ thoáng chốc ở trong đầu, nhưng mỗi một đòn tấn công đều tập trung vào vị trí bị thương ở thắt lưng của Tiêu Nhập Cốt.
Nhất thời, giữa không trung chỉ còn lại ba tia sáng, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy.
Nhìn qua giống như là ba người bọn họ đang đơn thuần đánh nhau, không có bất cứ kỹ thuật gì, nhưng trên thực tế, đó chính là khả năng chiến đấu ở cự ly gần mạnh mẽ!
Mạnh đến mức, giờ phút này, trên dưới tầng Chiến Uyên dường như không ai là không há hốc miệng, rung động đến mức hít một ngụm khí lạnh.
Thời gian còn chưa đến một nén hương.
“A a a”, Tiêu Nhập Cốt phẫn nộ hét lên, thanh âm mang theo sự điên cuồng, giống như một con thú hoang bị ép đến đường cùng.
Tô Minh có kho tàng huyết mạch nên chiến đấu không biết mệt mỏi.
Còn Thần Khôi là vật chết, chỉ cần có đủ năng lượng là có thể không ngừng chiến đấu.
Nhưng Tiêu Nhập Cốt thì ngược lại, liên tục chiến đấu không ngừng nghỉ từ đầu đến cuối, thân thể còn đang bị thương, lại bị bao vây tấn công cận chiến, tiêu hao quá nhiều sức lực.
Giờ phút này, hắn ta thật sự rất mệt mỏi.
Chân khí đại ma trong cơ thể đã có chút trống rỗng.
“Nhóc con, cậu thật sự muốn không chết không ngừng?”, Tiêu Nhập Cốt giận dữ hét lên: “Nếu như bây giờ kết thúc, bổn tọa thề sẽ lập tức rời đi!”
Đáng tiếc, Tô Minh không chút phản ứng.
Anh chiến đấu đến mức say mê.
Chính nó.
Anh có thể cảm nhận được loại chiến đấu điên cuồng, không chút kiêng nể này đối với thực lực và kinh nghiệm chiến đấu của mình có lợi ích rất lớn, nó giúp anh tiến thêm một bước rất dài về phía trước.
Tô Minh chẳng những không dừng lại mà ngược lại, anh còn đánh ác liệt hơn, ngay cả phòng thủ cũng không thèm để ý, chỉ luân phiên tấn công, tấn công rồi lại tấn công.
Nếu như nhìn kỹ sự điên cuồng trong chiến đấu của Tô Minh thì còn có thể thấy được đôi mắt đỏ lên vì hưng phấn.
Hơn nữa, khí tức lúc này của Tô Minh đã vô tình đạt tới cảnh giới Chân Vương hậu kỳ, trong lúc chiến đấu đột phá cảnh giới.
Không chỉ vậy, trong từng đòn tấn công khủng bố của mình, Tô Minh còn luyện được khả năng khống chế sức mạnh.
Trong quá trình chiến đấu, rõ ràng là khả năng khống chế sức mạnh của anh đang càng ngày càng trở nên tốt hơn.
Điều đáng nói hơn nữa chính là Tô Minh một tay múa kiếm, một tay ra quyền, trên thực tế, hình thức chiến đấu nhất tâm nhị dụng cường độ cao như thế này có chút hỗn loạn.
Nhưng dần dần, hình thức chiến đấu nhất tâm nhị dụng, tay phải và tay trái của anh càng ngày càng phối hợp nhuần nhuyễn, thuần thục đến mức có thể sử dụng tuỳ theo ý mình.
“Phốc!” “A!”
“Cút cho bổn tọa!”
Tiêu Nhập Cốt hoàn toàn tan vỡ.
Miệng vết thương ở thắt lưng của hắn ta liên tục bị đánh trúng vài lần.
Ngực, bả vai, bụng, hai chân, thậm chí là cổ, đều xuất hiện những vết thương không kịp lành lại.
Tiêu Nhập Cốt bắt đầu lùi dần về sau.
Nhưng Tô Minh và Thần Khôi vẫn không có ý định buông tha cho hắn ta, căn bản là không cho Tiêu Nhập Cốt có cơ hội rút lui, mạnh mẽ quấn lấy, cận chiến rồi lại cận chiến.
Khoảng trên dưới một trăm hơi thở.
“Nhóc con, là cậu ép bổn tọa! Nhập ma! Ma Hồn Thiên Lâm!”, đột nhiên, thanh âm của Tiêu Nhập Cốt có chút khác thường, oán độc đến cực hạn, hắn ta đã bị thương nặng, cả người đầy máu tươi, hắn ta bỗng dừng lại, cùng lúc đó, một bóng ma hồn màu đen thoát ra từ cơ thể rách nát của hắn ta, bay lượn cách đó vài trăm mét.
Trong quá trình bay lượn, bóng ma hồn kia sôi trào, rít gào, điên cuồng hấp thụ năng lượng thiên địa.
Bóng dáng của bộ xương khô không ngừng loé lên.
Ma hồn điên cuồng phục chế, nâng cao.
Chỉ trong quãng đường bay lượn vài trăm mét ngắn ngủi, bóng ma hồn của Tiêu Nhập Xương đã phóng đại gấp trăm nghìn lần, to lớn đến mức giống như một ma hải màu đen quay cuồng, che kín đất trời.
Cả tầng Chiến Uyên trở nên run rẩy, nếu như kỹ sẽ thấy, tầng Chiến Uyên bắt đầu tràn ngập màu đen, Chiến Uyên bị ma khí dần xâm lấn.
Hơn nữa, bóng ma hồn kia đang ngày càng trở nên tà ác với tốc độ nhanh chóng.
Tà ác đến mức làm cho một số người tu hành võ đạo có tâm tính không vững chắc trong hàng tỉ người đang đứng ở quảng trường Chiến Uyên trực tiếp nhập ma!
Dưới sự bao phủ của bóng ma hồn kia, bầu trời cũng trở nên đen kịt, thậm chí còn chập chờn bóng ma.
Từng tia sét ma thô to điên cuồng đánh xuống, giống như là muốn phá huỷ đất trời.
“Ha ha ha ha”, Tiêu Nhập Cốt điên cuồng cười lớn.
Giống như tiếng cười phát ra từ bầu trời.
Tiếng cười dao động, xuyên qua không gian, xé rách cả thời gian.
Nối liền vạn vật, hoà nhập vào đất trời.
Trong lúc nhất thời, ma hải đổi chiều, ma mặt trăng cao chót vót, ma sao băng rơi xuống.
Cả tầng Chiến Uyên như bị kéo vào thế giới ma đạo.
“Đây đây”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Đây là thế nào?”
“Vì sao ta lại nghĩ đến chuyện giết chóc! Giết! Giết!”
Vô số người kinh hãi gào khóc.
Dưới chiếc khăn che mặt, sắc mặt của Quan Khuynh Thành trở nên vô cùng nghiêm trọng, cô thì thào với bản thân: “Thật tà ác! Đây là hoàn toàn nhập ma sao? Hơn nữa còn là nhập ma cấp bậc thiên ma!”
“Nhóc con, bổn tọa còn muốn cảm ơn cậu một tiếng! Mấy năm nay, tuy rằng bổn toạ tu luyện “Đại Ma Tâm Kinh” nhưng vẫn không hoàn toàn nhập ma, không muốn trở thành con rối ma, phải chịu sự lệ thuộc, bổn tọa đã nhận thua nhưng lại không thể thoát thân, cậu không nên ép bổn tọa đánh với cậu đến mức không chết không ngừng, hiện tại thì tốt rồi, bổn tọa vứt bỏ thân thể, hoàn toàn nhập ma, ma lực ngập trời, bây giờ, cậu định lấy cái gì để đấu với bổn tọa? Còn có thể sáng tạo ra kỳ tích gì? A! Là cậu ép bổn tọa! Là cậu!”
Bóng ma thật lớn che kín bầu trời không ngừng mấp máy hợp thành dáng vẻ của Tiêu Nhập Cốt, điên cuồng gào thét.
Mỗi lần gào thét, tần suất đánh xuống của ma sét lại càng tăng thêm, huỷ diệt đất trời, biến cả thế giới thành ngày tận thế, giống như là ép quảng trường Chiến Uyên biến thành hư vô.
Từng dòng nước sông ma màu đen mở ra dòng chảy, chảy trên quảng trường Chiến Uyên, nước sông chảy đến đâu vạn vật hóa thành ma đến đấy, ngay cả cây cối, hoa cỏ, núi đá vẫn đang phát triển tốt bỗng nhiên trở nên đen kịt, nhập ma thành linh hồn!
“Xong rồi, tất cả đều xong rồi!”, Tô Chấn Trầm chua xót lắc đầu.
“Cậu chủ cưỡng ép hắn ta quá mức, nếu lúc trước thả cho đại ma đầu này rời đi thì tốt rồi”, Tô Hao thì thầm tự nói, cũng không phải là oán trách gì Tô Minh, chỉ là cảm thấy có chút đáng tiếc, nếu để cho Tiêu Nhập Cốt rút lui, Tô Minh đánh một trận làm nên tên tuổi, vang danh cả thế giới Tiểu Thiên, nhà họ Tô có thể vươn lên đến vị trí cao nhất, trở thành truyền thuyết dòng họ đối nghịch với thời thế, nhưng hiện tại, tất cả đều bị phá huỷ.
Chương 468: Tha mạng cho tôi!
“Tốt! Tốt! Tốt!”, trái lại, Tô Ương rất kích động, kích động đến mức nhảy dựng lên, run rẩy, mặc dù quá trình không giống như hắn ta nghĩ, nhưng kết quả lại giống như điều hắn ta mong muốn.
“Nhãi con, sao lại không nói gì hả? Tuyệt vọng sao? Xì”, Tiêu Nhập Cốt hét lên, hắn ta muốn thấy Tô Minh hối hận, sợ hãi. Có như vậy mới có khoái cảm.
Thế nhưng, mặt Tô Minh vẫn chẳng có biểu cảm gì, bình tĩnh đến lạ thường, thậm chí còn cười nữa.
“Thiên nữ tiền bối, cô lại có một bữa ăn ngon nữa rồi. Lần này, kế của tôi thành công rồi chứ?”, Tô Minh tranh công, tâm trạng rất tốt. Anh nhìn về phía Tiêu Nhập Cốt, sâu trong mắt là sự thương hại và kỳ quái.
Cần gì chứ?
Hoàn toàn cởi bỏ thân xác? Sau đó biến thành hồn ma?
Phải, Tiêu Nhập Cốt, hồn ma này của ông thoạt nhìn thì đủ khổng lồ, nghịch thiên, mạnh đến mức không thể nào hình dung.
Thế nhưng, mặc kệ ông là ma cũng được, là thần cũng được, chỉ cần là hồn thể, ở trước mặt Thiên Nữ Tạo Hóa, chính là một món ngon.
Thiên nữ Tạo Hóa có thể lập tức xóa bỏ tất cả thần trí, suy nghĩ của người khác, lại nghiền nát ma hồn của người đó thành hồn lực tinh khiết nhất rồi chiếm đoạt.
Đây chính là món ngon dâng tận miệng! Chưa thấy ai tự tìm chết như vậy, còn dương dương tự đắc nữa!
Đáng thương quá!
“Ha ha, hay lắm, kế của ngươi thành công rồi.”, tâm trạng của thiên nữ Tạo Hóa rất tốt, dù sao, thần hồn của cô ta lại có thể khôi phục rồi, đúng là niềm vui ngoài ý muốn!
“Thằng nhãi, sao không nói gì hả? Hả? Nói đi! Nói cho bổn tọa biết, ngươi tuyệt vọng sao? Ha ha ha”, Tiêu Nhập Cốt lớn giọng hơn nữa. Hoàn toàn thông thiên, ma ảnh chuyển động, hóa thành gương mặt gương mặt Tiêu Nhập Cốt. Gương mặt kia vặn vẹo, hưng phấn, treo giữa trời đất, cười như điên, miệng ma giống như muốn nuốt chửng trời đất.
Tô Minh nhìn ma ảnh năm móng với khí thế hủy diệt trời đất, không chút kiêng kỵ của Tiêu Nhập Cốt giữa không trung như nhìn kẻ ngu vậy.
Mà Quan Khuynh Thành ở trong khe hở không gian lại đột nhiên cắn môi. Cô ấy quyết dịnh sẽ ra tay!
Nói đúng hơn là muốn vận dụng vài con át chủ bài để cứu người.
Sau khi Tiêu Nhập Cốt hoàn toàn mê muội thì bắt đầu phô trương sức mạnh, loại sức mạnh ấy cho cô ấy biết chắc chắn rằng Tô Minh sẽ phải chết. Cô ấy phải cứu người! Trên người cô ấy có rất nhiều con át chủ bài, rất nhiều con át chủ bài đều vượt quá thế giới Tiểu Thiên, có thể đối phó với Tiêu Nhập Cốt.
Nhưng trong khoảnh khắc Quan Khuynh Thành chuẩn bị ra tay, đột nhiên, có một giọng nói truyền vào tai cô ấy: “Khuynh Thành, em yên tâm đi, không cần lo lắng cho anh.”
Tô Minh cảm nhận được suy nghĩ của Quan Khuynh Thành nên lập tức ngăn cả, nếu không, há chẳng phải la làm chậm trễ bữa tiệc lớn của thiên nữ Tạo Hóa rồi sao?
“Hả?”, Quan Khuynh Thành giật mình, bên dưới khăn che mặt, gương mặt nghiêng nước nghiêng thành đầy vẻ nghi ngờ và kì dị.
Sao Tô Minh lại biết được mình muốn ra tay cứu người chứ? Thần giao cách cảm à?
Còn nữa, Tô Minh lấy đâu ra tự tin ấy chứ?
Nhưng Quan Khuynh Thành hít sâu một hơi, vẫn bình tĩnh lại. Tô Minh cũng đã nói như vậy thì cô ấy chỉ có thể tiếp tục xem thôi. Dưới lớp khăn che mặt, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Tô Minh, không dám lơ là một giây nào, rất mong chờ.
Đúng lúc đó.
“Thằng nhãi, trở thành chất dinh dưỡng của bổn tọa đi!”, Tiêu Nhập Cốt sôi trào cuồn cuộn, ma ảnh ùn ùn kéo tới, giống như nham thạch màu đen cuồn cuộn nổ tung, nhào về phía Tô Minh.
Màu đen che trời.
Khí thế vô cùng lớn.
Trông như bầu trời sụp xuống, vô số ma đầu từ trên trời giáng xuống.
Trong nháy mắt, chúng đến gần Tô Minh. Ngay trước mặt Tô Minh, ma ảnh kia lập tức hóa thành một cái miệng cực lớn, nhe răng toét miệng, nuốt trọn bầu trời, miệng lớn đến vô tận, cắn về phía Tô Minh.
Hiệu ứng thị quả quả thực rất rung động! Rung đến mức khó hình dung được!
Tiếp đó, cái miệng như cắn một miếng thì có thể chết người, vô địch, thái cổ, hùng hậu, cắn nuốt khí tức, thật sự khiến người ta nghẹt thở. Cái miệng ma đó rõ ràng là đánh về phía Tô Minh, nhưng những tu giả võ đạo ẩn nấp xem cuộc chiến trên dưới quảng trường Chiến Uyên đều có cảm giác như bị rút hết xương tủy, sống chết luân phiên, không rõ là thiên đường hay địa ngục.
Cái miệng ma kia quá mạnh mẽ.
Thậm chí, rõ ràng có thể thấy được đất đai, thậm chí là địa mạch vô diễn bên dưới tầng Chiến Uyên bắt đầu hóa thành dòng chảy, bị cái miệng ma kia dễ dàng chiếm đoạt.
“Đáng chết!”, Quan Khuynh Thành hối hận. Cô ấy hối hận mình đã nghe lời Tô Minh. Cô ấy nên ra tay mới đúng. Nhưng mà bây giờ đã muộn rồi.
Tiêu Nhập Cốt nhâp ma quá mạnh mẽ.
Tô Minh nhất định đã đoán sai rồi.
Nhưng Quan Khuynh Thành vừa có suy nghĩ ấy, đột nhiên…
Từ giữa ấn đường của Tô Minh, một luồng ánh sáng thần hồn xuất ra.
Luồng ánh sáng thần hồn kia không rõ có màu gì, có vẻ là màu tím, lại có vẻ như là bảy màu, vô cùng mơ hồ, quỷ quyệt không nói thành lời.
Chợt lóe rồi biến mất.
Giống như là một nét bút lấp lánh vạch qua.
Nhưng mũi nhọn của luồng ánh sáng đơn giản, thậm chí có thể bỏ qua kia vừa xuất hiện, nhất thời, miệng ma vô địch, vô biên, vô diễn kia trực tiếp đứng yên!
Thậm chí còn run rẩy.
Vô số người đều ngay lập tức cảm nhận được sự sợ hãi thuần túy, dày đặc của Tiêu Nhập Cốt.
“Cậu, cậu, cậu là…”, Tiêu Nhập Cốt căn bản không nói nên lời.
Không ai có thể cảm nhận được sự sợ hãi của hắn ta lúc này!
Thậm chí hắn ta cảm thấy mình sẽ lập tức biến thành một hạt cát nhỏ trong đại dương mênh mông.
Trở thành cát bụi.
Trở thành một sự tồn tại vô cùng nhỏ bé, không có gì đáng kể.
“Tha mạng cho tôi!”, Tiêu Nhập Cốt tuyệt vọng kêu gào thảm thiết, cầu xin tha thứ.
Hắn ta mưu tính xoay người bỏ chạy.
Trái tim ma đã bị sự sợ hãi vô biên nghiền nát.
Thế nhưng, ma ảnh to lớn, che khuất bầu trời của hắn ta đã bị đông cứng.
Chỉ vì một luồng ánh sáng thần hồn bảy màu quỷ quyệt.
Đây là thế nào? Tiêu Nhập Cốt đột nhiên cứng đờ, cầu xin tha thứ, sợ hãi cực độ, toàn bộ trời đất cũng trở nên lu mờ, hóa đá.
Chương 469: Thiên tài siêu cấp
Hoàn toàn không hiểu xảy ra chuyện gì?
Rõ ràng, Tiêu Nhập Cốt đã sắp vô địch rồi, sao tình thế lại đột nhiên đảo lộn vậy?
Một giây sau.
Ánh sáng thần hồn bảy màu quỷ quyệt vừa mới biến mất không thấy gì nữa lại lập tức xuất hiện, nó lẳng lặng hiện ra trước ma hồn của Tiêu Nhập Cốt.
So với ma hồn khổng lồ như biển màu đen kia, ánh sáng thần hồn bảy màu kia nhỏ như một cái kim, bị tôn lên đến mức không đáng kể.
Nhưng ngay sau đó, ánh sáng thần hồn bảy màu kia lại rung động một cái!
Tinh!
Giống như là dây đàn bắn ra.
Sau đó, có thể thấy rõ ma ảnh vô cùng vô cùng vô cùng to lớn, không nhìn thấy cuối, kết nối với trời đất của Tiêu Nhập Cốt bắt đầu chấn động!
Bắt đầu tự tan rã.
Bắt đầu tự sụp đổ.
“Không! Không! Không!”, Tiêu Nhập Cốt điên cuồng tuyệt vọng giãy giụa, nhưng lại vô dụng.
Dưới hàng tỉ tỉ đôi mắt, ma hồn của Tiêu Nhập Cốt cứ chậm rãi bị đánh nát, ý chí bị xóa sạch, chậm rãi bị tách ra thành tạp chất, từ từ biến từ màu đen thành màu trong suốt tinh khiết.
Cuối cùng hóa thành một hồn lực thuần túy.
Tại một tòa thành trì cổ xưa đã tồn tại hàng tỷ năm ở sâu trong lòng biển Vô Mệnh, đột nhiên vang lên một tiếng chuông.
Sau đó.
1000 người Võ Tông từ trên xuống dưới cho dù đang làm cái gì vào lúc này đều dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía chuông Võ Thần - một cái chuông lớn cổ kính treo trên đỉnh tháp Cửu Tầng.
Một khi chiếc chuông này vang lên nghĩa là đã xảy ra một chuyện to lớn ngập trời nào đó.
Một giây sau, 1000 người Võ Tông đều tụ tập đến trước tháp Cửu Tầng như bị điên.
Bao gồm Vân Thanh Thanh một giây trước còn đang bế quan tu luyện.
Dưới ánh mắt chăm chú vô cùng hiếu kỳ của 1000 người, Vũ Bất Bại đi xuống từ tầng Mệnh Bài của tháp Cửu Tầng.
Sau khi đi xuống, Vũ Bất Bại liền ngẩng đầu, hít sâu một hơi, vẻ mặt kích động nhưng lại không cam lòng, còn có sự hiếu kỳ nhiều hơn, cuối cùng hóa thành vẻ phức tạp, lớn tiếng nói: “Tiêu Nhập Cốt đã chết! Mệnh bài đã vỡ vụn!”
Vừa dứt lời, 1000 người người Võ Tông đầu tiên là yên lặng một cách chết chóc.
Sau một lát mới ồn ào hẳn lên.
Cứ như muốn nổ tung.
Tâm trạng của tất cả mọi người đều vô cùng chấn động.
“Làm sao có thể?”
“Tiêu Nhập Cốt cũng sẽ chết? Lại có người có thể đánh giết hắn ta ư?”
“Không phải là giả chết chứ?”
“Trên đời này thật sự có người có thể giết chết Tiêu Nhập Cốt?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Mặc dù phản đồ kia đáng chết mười nghìn lần, nhưng với thực lực của hắn ta thì sao lại chết được?”
Sau khi mọi người ồn ào một lát.
Vũ Bất Bại quát lên: “Yên lặng!”
Tiếp theo, Vũ Bất Bại ngẩng đầu nhìn về phía tam trưởng lão Vũ Bất Lưu, trịnh trọng nói: “Tam trưởng lão, ông lập tức ra khỏi cổ thành, điều tra rõ ràng mọi tin tức về cái chết của Tiêu Nhập Cốt, nhất là ông ta chết trong tay người nào, nhất định phải biết rõ ràng”.
Vũ Bất Lưu gật đầu, tiếp theo hóa thành một luồng sáng biến mất.
“Giải tán đi. Mặc dù Tiêu Nhập Cốt đã chết, nhưng mọi người cũng không thể buông lỏng. Nhất là thế hệ tuổi trẻ, gần đây sẽ có một thiên tài siêu cấp từ bên ngoài tới, khi ấy sẽ không thể thiếu mấy việc như so tài. Đến lúc đó, phải dựa vào mọi người bảo vệ mặt mũi của Võ Tông”, Vũ Bất Bại lên tiếng nói, ánh mắt rơi vào trên người đám Vân Thanh Thanh, Vũ Chân Uổng, Vũ Lập Thanh. Vân Thanh Thanh thì không cần nói, Vũ Chân Uổng và Vũ Lập Thanh đều là người nổi bật trong thế hệ trẻ của Võ Tông, vô cùng mạnh, còn chưa tới 100 tuổi nhưng đã cực kì xuất sắc, đều đạt đến cảnh giới Chân Thánh.
Vân Thanh Thanh còn đỡ, cô ấy đã đoán được thiên tài siêu cấp mà đại trưởng lão trong nói đến là Tô Minh, cô cũng có chút chờ mong Tô Minh đến.
Mà thế hệ tuổi trẻ của Võ Tông như Vũ Chân Uổng, Vũ Lập Thanh mặc dù mặt ngoài đều không có biểu cảm gì, nhưng ở sâu trong ánh mắt và đáy lòng lại vô cùng kinh thường!
Thiên tài siêu cấp ở bên ngoài? Ha ha ha ha.
Bọn họ biết rõ người bên ngoài vô dụng đến thế nào. Đừng nói là thế hệ tuổi trẻ bên ngoài, cho dù là những bá chủ, quái vật, kẻ thống trị các thế lực đỉnh cao của tầng Võ đạo, cũng có người nào có thể chịu nổi một chiêu của bọn họ đâu?
Người yếu nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Võ Tông bọn họ đi ra bên ngoài cũng có thể xử lý hết tất cả yêu nghiệt trẻ tuổi ở ngoài đó.
Thậm chí cho dù là thế hệ trẻ tuổi của thế lực ẩn thế, cũng có mấy người có thể so sánh với thế hệ trẻ tuổi của Võ Tông?
Trong hàng tỉ năm này, Võ Tông ngoại trừ e ngại Tiêu Nhập Cốt ra thì còn e ngại ai nữa?
“Giải tán hết đi”, Vũ Bất Bại khoát tay.
Một ngày sau.
“Nhanh như vậy mà đã muốn đi rồi?”, Tùy Thanh Liên vô cùng không nỡ, đến mức sắp bật khóc: “Ở thêm mấy ngày đi!”
“Mẹ, đợi con tìm ra em gái, đến lúc đó con sẽ trở lại, thực lực bây giờ của con rất dễ để trở về Chiến Uyên”, Tô Minh mở miệng nói: “Chiến Uyên đã bị phá hỏng nghiêm trọng bởi vì trận chiến của con và Tiêu Nhập Cốt rồi, mọi người thật sự không có suy nghĩ đổi một tầng khác sao?”
“Cho bố một chút thời gian, tầng Chiến Uyên sẽ có thể khôi phục, huống chi chúng ta cũng có tình cảm với tầng Chiến Uyên nữa”, Tô Chấn Trầm nói.
“Cậu chủ, cậu cứ yên tâm đi, trận chiến của cậu và Tiêu Nhập Cốt đã được truyền khắp toàn bộ thế giới Tiểu Thiên rồi, tầng Chiến Uyên sẽ trở thành trung tâm thậm chí là thánh thành của toàn bộ thế giới Tiểu Thiên, sẽ không còn tiếp tục cô đơn nữa, nhà họ Tô chúng ta cũng sẽ thật sự vươn lên”, Tô Hao lớn tiếng nói, hưng phấn đến mức run rẩy.
“Minh, mẹ không có yêu cầu gì cao với con, chỉ cần con sống tốt là được”, Tùy Thanh Liên cũng bắt đầu chảy nước mắt, bà lau nước mắt đi, lại nắm lấy tay Quan Khuynh Thành đứng bên cạnh: “Khuynh Thành, nếu tên nhóc này bắt nạt con ở bên ngoài, con cứ đến tầng Chiến Uyên, đến lúc đó mẹ sẽ ra mặt cho con”.
Chương 470: Không nương tay
Khuôn mặt Quan Khuynh Thành lập tức đỏ bừng, nhưng trong đôi mắt đẹp là vẻ cảm động, cô gật đầu: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy”.
“Còn nữa, có thời gian thì hãy trở về nhiều hơn, Cẩn Nhi ở lại tầng Chiến Uyên, nhất định con phải trở về nhiều vào”, tiếp theo Tùy Thanh Liên lại nắm lấy tay nhỏ của Nam Cung Cẩn ở bên cạnh, trừng mắt liếc Tô Minh.
“Con biết rồi”, Tô Minh cười khổ gật đầu, liếc nhìn Nam Cung Cẩn một lượt.
Sắc mặt Nam Cung Cẩn lập tức đỏ bừng lên, tối hôm qua vậy mà Tô Minh lại chạy đến trong phòng của cô, khụ khụ, bắt nạt cô, ngoại trừ một bước cuối cùng thì đều có cả.
Bây giờ nhớ lại, Nam Cung Cẩn còn có chút ngượng ngùng, tên khốn đó!
“Cẩn Nhi, cho anh một chút thời gian, anh sẽ trở lại đón em”, giọng nói của Tô Minh rất dịu dàng, con gái mà, phải dỗ dành: “Còn nữa, hãy tu luyện tốt mấy chiêu thần thông mà anh dạy cho em”.
“Ừm”, Nam Cung Cẩn cúi đầu, sắc mặt càng đỏ hơn.
Một lát sau.
Tô Minh nắm lấy tay nhỏ của Quan Khuynh Thành.
Rời đi.
Vào tàu con thoi tác chiến khổng lồ trong hư không, lại bị Quan Khuynh Thành đẩy ra.
“Vẫn còn cách Võ Tông rất xa nhỉ”, Tô Minh hỏi.
“Chắc là phải mất mấy ngày”.
“Vậy anh tu luyện trước một chút”, Tô Minh đã không đợi kịp rồi, bởi vì anh có thu hoạch quá lớn sau trận chiến với Tiêu Nhập Cốt.
“Khoan đã”, Quan Khuynh Thành lại có chút do dự, nhưng vẫn mở miệng nói.
“Sao vậy?”
“Hừ, tối hôm qua anh đến phòng Cẩn Nhi làm chuyện xấu, sao lại không đến phòng em?”, Quan Khuynh Thành nghiêm túc hỏi, rõ ràng là chuyện rất xấu hổ, nhưng cô ấy lại nói rất chân thành, cứ như là đang nghiên cứu thảo luận học thuật vậy.
Phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp kia, khiến người ta cũng phải rung động mềm lòng.
Trong lòng Tô Minh rung động.
Lập tức ôm lấy Quan Khuynh Thành, cúi đầu xuống.
Hôn cô thật mạnh.
Rất lâu rất lâu sau...
Hai người mới buông ra.
“Tên khốn này!”, Quan Khuynh Thành vừa ngượng ngùng vừa tức giận, sắc mặt đỏ bừng, cuối cùng tâm trạng cũng đã dao động mạnh, không còn vẻ lạnh lùng như trước nữa, đôi mắt đẹp lườm Tô Minh một cái.
Nụ hôn đầu của cô... cứ vội vàng không kịp chuẩn bị như vậy.
Tô Minh thấy Quan Khuynh Thành còn muốn nổi giận.
Liền xoay người bỏ chạy về phía cabin: “Anh muốn tu luyện, khụ khụ...”
...
...
...
Ba ngày sau.
Biển Vô Mệnh, Thành Trì Cổ.
Vũ Bất Bại triệu tập tất cả người của Võ Tông ở trước tháp Cửu Tầng một lần nữa.
“Thiên tài siêu cấp mà lão phu nói mấy ngày trước hôm nay sẽ đến Võ Tông, sau đó mọi người đi theo tôi đến cổng thành chào đón”, Vũ Bất Bại lên tiếng nói.
Trong phút chốc, 1000 người Võ Tông kia đều ồn ào.
Có chút bất mãn.
Thứ nhất, từ trước đến nay ngoại trừ những trường hợp cực kì đặc biệt ra thì không có bất kỳ người bên ngoài nào được đi vào Võ Tông.
Võ Tông thật sự là không chào đón những người yếu ở bên ngoài đó.
Thứ hai, muốn bọn họ phải đi chào đón ư? Thiên tài siêu cấp chó má gì đó có xứng sao?
Tiếp theo, Vũ Bất Bại do dự một chút rồi mới nói tiếp: “Người tới là khách, mặc dù lão phu nói đối phương là siêu cấp yêu nghiệt, sau khi vào thành trì chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc thi đấu với mọi người, nhưng mọi người nên nhường nhịn một chút, đừng để xảy ra án mạng, lão phu rất xem trọng cậu ta, đây là một người trẻ tuổi không tồi”.
Nói cho cùng, ở sâu trong lòng Vũ Bất Bại vẫn cảm thấy Tô Minh rất khó so sánh với thế hệ trẻ tuổi của Võ Tông như Vũ Chân Uổng, Vũ Lập Thanh.
Đám người Vũ Chân Uổng, Vũ Lập Thanh chẳng những là cảnh giới Chân Thánh, hơn nữa bởi vì là dòng chính Võ Tông, cho nên còn có át chủ bài rất kinh khủng, thậm chí có thể chiến đấu vượt cấp.
Thực lực của Tô Minh thể hiện ra ở Thiên Đường Ngục có lẽ sẽ không thể so sánh được với đám người Vũ Chân Uổng được.
“Hừ. Quả nhiên là một tên vô dụng”, đám thế hệ trẻ tuổi của Võ Tông như Vũ Chân Uổng không nhịn được hừ một tiếng.
Tiếp theo.
Vũ Bất Bại trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn nói: “Người này tên là Tô Minh, còn có một thân phận nữa, cậu ta là người đàn ông mà cô nhóc Quan coi trọng!”
Ông ta vừa dứt lời.
Đậu má.
Yên lặng.
Xung quanh vốn đang ồn ào, đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Quan Khuynh Thành đã từng đến Thành Trì Cổ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia đã để lại cho tất cả mọi người ấn tượng sâu sắc không gì sánh được.
Loại cấp bậc nữ thần kia... vậy mà lại chọn trúng một tên tép riu ở bên ngoài! Làm sao có thể? Chẳng lẽ đây là... trò đùa động trời sao?
Rất nhanh.
Từng ánh mắt đều nhìn về phía Vũ Chân Uổng, nếu nói gần như tất cả thanh niên tài giỏi của thế hệ trẻ tuổi trong Võ Tông đều yêu thích Quan Khuynh Thành thì không có bất kỳ vấn đề gì cả.
Nhưng cũng chỉ có mỗi Vũ Chân Uổng dám biểu đạt ra mình thích Quan Khuynh Thành, bởi vì những người trẻ tuổi khác của Võ Tông đều tự biết mình, chỉ có thể giấu sự yêu thích trong lòng, về phần Vũ Lập Thanh cũng không hề khác gì với Vũ Chân Uổng, nhưng Vũ Lập Thanh chỉ có hứng thú với võ đạo thôi.
“Đại trưởng lão, đừng có trách tôi, đương nhiên Vũ Chân Uổng tôi muốn nhằm vào tên chó má Tô Minh kia rồi, tôi sẽ không nương tay gì đâu”, tuy Vũ Chân Uổng không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng đã đặt quyết tâm, vốn dĩ bởi vì đại trưởng lão mở miệng nên hắn ta còn định chừa cho chút mặt mũi, làm theo lời đại trưởng lão nói, cho tên Tô Minh kia một chút mặt mũi, nhưng bây giờ…
Ha ha.
Quan Khuynh Thành là người mà tên tép riu như anh ta cũng có thể mơ tưởng sao?
Cái gì mà Quan Khuynh Thành coi trọng Tô Minh chứ, căn bản không có khả năng!
Nữ thần Quan không thể không có ánh mắt như vậy được, chắc chắn trong đó có chuyện gì bí mật rồi.
“Chân Uổng sư huynh, Tô Minh là ân nhân cứu mạng của tôi”, đúng lúc này, Vân Thanh Thanh do dự một chút, vẫn nhìn về phía Vũ Chân Uổng, mở miệng nói.
Mặc dù bây giờ Vũ Chân Uổng không có bất kỳ biểu cảm và cảm xúc biến hóa nào, nhưng cô gần như có thể xác định Vũ Chân Uổng rất căm thù Tô Minh, trong phút chốc cô cũng có chút bận tâm và lo lắng cho Tô Minh.
Đối với Tô Minh, một mặt là cô rất biết ơn, cảm tạ anh, một mặc khác, cô cũng có một chút tình cảm không nói rõ được cũng không tả rõ được, nguyên nhân cũng đơn giản, thứ nhất Tô Minh cứu được cô lúc cô tuyệt vọng nhất, cho cô cuộc sống mới và hy vọng, thứ hai, Tô Minh là người đầu tiên cũng là người duy nhất tiếp xúc gần gũi để chữa trị cho cô, hai người đã có một ít tiếp xúc cơ thể khá thân mật, thứ ba, Tô Minh đúng là rất yêu nghiệt, ưu tú, bản thân anh đã rất hấp dẫn người khác phái rồi.
Vì những nguyên nhân này, mặc dù Vân Thanh Thanh không xác định có phải mình thích Tô Minh hay không, nhưng có thể xác định là Tô Minh rất đặc biệt trong lòng cô ấy.
“Hả?”, Vũ Chân Uổng ngẩng đầu nhìn về phía Vân Thanh Thanh, không chỉ có hắn ta mà rất nhiều người ở đây đều nhìn Vân Thanh Thanh, bên trong mỗi ánh mắt đều tràn ngập vẻ kỳ quái, khó hiểu.
“Vân sư muội cũng rất coi trọng Tô Minh?”, Vũ Chân Uổng hỏi, đáy lòng đã là lửa giận đất rung núi chuyển, trên thực tế ở sâu trong lòng hắn ta cũng có một chút yêu mến Vân Thanh Thanh, dù sao Vân Thanh Thanh có được ý chí võ đạo cấp Chu Tước Tử Sắc, còn là một mỹ nhân, có thể không làm người ta động lòng sao? Nhưng đến bây giờ hắn ta vẫn chưa thể hiện ra, bởi vì dù sao Vân Thanh Thanh mới Võ Tông chưa được mấy ngày, không quá quen thuộc với tất cả mọi người, nếu liều lĩnh để lộ tấm lòng thì có vẻ rất xốc nổi.
Nhưng so với nữ thần như mộng như ảo nghiêng nước nghiêng thành và có địa vị to lớn như Quan Khuynh Thành, trên thực tế Vũ Chân Uổng có tự tin theo đuổi được Vân Thanh Thanh hơn.
Ai ngờ được…
Quan Khuynh Thành coi trọng tên tép riu ở bên ngoài kia? Ngay cả Vân Thanh Thanh cũng…
Ánh mắt của Vũ Chân Uổng đã bắt đầu lấp lóe!
Hắn ta hơi híp mắt lại, ý lạnh trên người lóe lên một cái rồi biến mất.
“Không phải, tôi tôi…”, đối mặt với ánh mắt chăm chú và tìm tòi nghiên cứu của Vũ Chân Uổng cùng rất nhiều người trẻ tuổi của Võ Tông, sắc mặt Vân Thanh Thanh hơi đỏ lên, không biết nên giải thích thế nào.
Mình rất coi trọng Tô Minh sao? Hay là thích Tô Minh? Cô cũng không rõ nữa.
Không biết trả lời như thế nào.
“Được rồi, Thanh Thanh có coi trọng Tô Minh hay không là chuyện của Thanh Thanh”, cũng may Vũ Bất Bại đã giải vây: “Thanh Thanh, gần đây có gì khó hiểu về việc tu luyện võ đạo không?”
“Tạm thời không có”, Vân Thanh Thanh lắc đầu, rất thuận lợi, mỗi ngày đề có tốc độ tu luyện tiến triển cực nhanh.
Giờ phút này.
Tô Minh và Quan Khuynh Thành đã đi tới trên không biển Vô Mệnh.
Tầng tầng lớp lớp trận pháp mắt trận quỷ dị khiến Tô Minh phải choáng váng, dù sao anh cũng không phải trận pháp sư chuyên nghiệp.
Cũng may có Quan Khuynh Thành dẫn đường.
Tâm trạng của Tô Minh khá tốt.
Thứ nhất trên đường đi có thể hấp thu rất nhiều linh thạch, cảnh giới tăng lên hơi quá mức, trực tiếp từ cảnh giới Chân Vương lên đến cảnh giới Chân Hoàng, còn là cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ!
Cảnh giới tăng nhanh cứ như bật hack vậy.
Bình luận facebook