-
Chương 481-485
Chương 481: Kho báu Chuẩn Đế
Cô ta càng hy vọng là Tô Minh hơn.
Nhưng anh Tô... không kiềm chế được, cô ta nhìn về phía thôn Mai Cốt, trong lòng đau khổ, anh Tô, lẽ nào anh thật sự đã chết trong thôn Mai Cốt rồi sao?
"Thanh Thanh, không cần lo lắng, cô và Vũ Minh Tồn cứ tiếp tục hành trình đến tiệc trà Ẩn Vân đi, lão phu sẽ phái Tam trưởng lão đi theo, sự an toàn của cô có thể được đảm bảo tuyệt đối", đúng lúc này, Vũ Bất Bại truyền âm cho Vân Thanh Thanh.
Vũ Bất Bại sao có thể bỏ mặc hai người Vũ Minh Tồn và Vân Thanh Thanh chứ?
Vũ Minh Tồn quá nguy hiểm.
Ngộ nhỡ Vũ Minh Tồn muốn bỏ trốn thì cũng có khả năng trực tiếp giết chết Vân Thanh Thanh. Vân Thanh Thanh tạm thời còn lâu mới là đối thủ của Vũ Minh Tồn.
Có Tam trưởng lão tháp tùng cả hành trình thì mới có thể yên tâm được.
Vân Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn mong đợi Tô Minh, không phải vẫn còn cách tiệc trà Ẩn Vân mấy ngày nữa sao?
"Anh Tô! Anh nhất định phải sống sót trở ra đó, nhất định!", Vân Thanh Thanh cầu nguyện trong lòng.
Đúng lúc này, Vũ Minh Tồn vẻ mặt tươi cười, nói: "Đại trưởng lão, chúng ta một lời đã định".
Trong lúc nói chuyện, Vũ Minh Tồn đột nhiên nhìn về phía thôn Mai Cốt: "Nghe nói, có tên ngốc đã vào trong thôn Mai Cốt à? Hơn nữa còn đã vào trong hơn 10 ngày rồi?"
Sắc mặt của Vũ Minh Tồn kỳ quái, đột nhiên cười ha ha nói: "Đại trưởng lão, không phải ông có thù với tên ngốc đó đấy chứ? Bỏ mặc cho cậu ta vào trong đó nộp mạng à? Tên ngốc này biết châm ngôn của tổ tiên Võ tông là trong vòng 10 ngày không ra thì ắt chết không?"
"Câm miệng!", Vũ Bất Bại quát lớn, sắc mặt khó coi.
Quan Khuynh Thành cũng liếc nhìn Vũ Minh Tồn một cách nguy hiểm, đột nhiên nói: "Bạn trai của tôi sẽ sống trở ra".
Vũ Minh Tồn bất giác nhìn về phía Quan Khuynh Thành, sau đó kinh ngạc đến ngây người. Ừ, bị dung nhan tuyệt thế đó của Quan Khuynh Thành làm cho ngây dại rồi...
Thế gian có người phụ nữ đẹp như vậy sao?
"Ha ha... sống trở ra ư? Trên đường đi, Nhị trưởng lão đã nói với tôi rồi, vốn đi cùng với người thừa kế Võ tông chúng tới tiệc trà Ẩn Vân chính là tên ngốc đã vào trong thôn Mai Cốt đó. Bây giờ lại đổi thành tôi đồng hành đi cùng tới tiệc trà Ẩn Vân, việc này lẽ nào còn chưa nói rõ đám người Đại trưởng lão đã nhận định tên ngốc đó chết chắc rồi, không ra được nữa sao?", Vũ Minh Tồn cười khả ố, có vẻ đắc ý.
Hắn ta vừa cười vừa nói, phong thái phi phàm vốn có, khí chất cố tình tỏ ra phong độ ban đầu đều đã sụp đổ.
"....", Quan Khuynh Thành im lặng, ngay đến tâm trạng trả lời cũng không có, sự lo lắng lấp đầy trong lòng đã hoàn toàn dâng lên.
Bầu không khí cực kỳ kỳ quái.
"Rõ ràng đều biết tên ngốc đó đã chết trong đấy rồi, tại sao còn không chịu thừa nhận? Có phải quá đạo đức giả rồi không", Vũ Minh Tồn nhún vai, hừ một tiếng rồi nói tiếp: "Tên ngốc đó nếu có thể sống trở ra từ trong thôn Mai Cốt, Vũ Minh Tồn tôi lập tức tự sát cũng được".
Tiên Âm Cốc.
Bên trong một căn nhà ở cổ kính, hai cô người hầu ánh mắt lập lòe đang rót trà.
Còn ngồi bên cạnh bàn trà là một người con gái.
Người con gái ấy tên là Tô Ly.
Thiếu cốc chủ của Tiên Âm cốc.
"Thiếu cốc chủ, mời cô dùng trà", người hầu cung kính nói, sâu trong ánh mắt đều là vẻ thương hại và châm biếm.
Thiếu cốc chủ cái gì chứ? Chẳng đến mấy ngày nữa là không còn nữa rồi.
Cứ giao kho báu Chuẩn Đế đó cho cốc chủ và các trưởng lão bọn họ không phải là xong sao?
Không nên cứng đầu.
Bây giờ thì hay rồi, làm không xong thì ngay đến cái mạng nhỏ cũng không giữ được, bọn họ thân làm người hầu của Tô Ly, không may cũng sẽ bị liên lụy.
Đúng là oan uổng.
"Anh, em nhớ anh quá", Tô Ly vừa uống trà, gương mặt xinh đẹp thanh thuần vừa thất thần, hồi lâu sau cô lại lẩm bẩm tự nói.
Cô nhớ đến trên trái đất, lúc đó ở nhà họ Tô bản thân vẫn còn đang đi học tiểu học, có xích mích gì với bạn cùng bàn đều là anh trai đứng ra bảo vệ cô.
"Anh, kho tàng Chuẩn Đế này là Ly Nhi liều mạng mới có được, là quà mà Ly Nhi muốn tặng anh, bây giờ tất cả mọi người đều bức ép em, uy hiếp em, muốn em giao ra kho báu Chuẩn Đế, dựa vào cái gì chứ? Ly Nhi đã đồng ý giao ra 7 phần kho báu Chuẩn Đế cho bọn họ rồi, nhưng Tiên Âm Cốc vẫn chưa hài lòng, bọn họ muốn 10 phần, muốn toàn bộ. Ly Nhi đã quyết định rồi, cho dù phải chết cũng sẽ không khuất phục, anh, nếu có anh ở bên cạnh, anh nhất định sẽ ủng hộ quyết định của Ly Nhi đúng không?", Tô Ly cắn môi, trong lòng phẫn nộ đến cực điểm, cũng đau khổ đến cực điểm.
Nghĩ đến anh trai Tô Minh, Tô Ly không kiềm chế được lại phải cố gắng hết sức để tiết chế cảm xúc, cô không muốn bị hai người hầu rõ ràng đã có dã tâm nhìn ra được tâm trạng của mình để dẫn tới bại lộ ra bản thân vẫn còn một người anh trai vô cùng vô cùng quan tâm đến cô.
Bằng không, anh trai sẽ gặp nguy hiểm mất.
Tô Ly biết anh trai có thiên phú võ đạo cực kỳ lợi hại, thậm chí cô còn thấy tương lai có một ngày anh trai cũng có thể phi hành rời khỏi tầng Trái Đất, nhưng chắc chắn không phải bây giờ, cô và anh trai xa cách nhau ở trái đất cũng mới có hơn một năm.
Dựa vào thiên phú của anh trai, bây giờ trở thành cường giả cảnh giới Vạn Pháp có lẽ cũng không thành vấn đề.
Nhưng cường giả cảnh giới Vạn Pháp đối mặt với thế lực như Tiên Âm Cốc, mặc dù không dám thừa nhận nhưng thực tế, một vị đệ tử ngoại môn của Tiên Âm cốc đã là cảnh giới Thông Thiên rồi?
"Thứ anh trai thiếu chỉ là tài nguyên võ đạo mà thôi, nếu như có đủ tài nguyên võ đạo, anh trai chắc chắn cũng không thua kém người khác", Tô Ly rất có lòng tin vào Tô Minh, đây cũng là lý do vì sao cô lại hạ quyết tâm giữ kho báu Chuẩn Đế lại cho Tô Minh.
"Thiếu cốc chủ, thực sự không thể cứ... cứ giao ra kho báo Chuẩn Đế được sao? Ít nhất còn có thể có được khen ngợi và phần thưởng từ cốc chủ và các trưởng lão đó", đúng lúc này, một trong hai người hầu cẩn thận nói.
Tô Ly không để ý đến.
Giao ra ư?
Chương 482: Bộ mặt thật của cốc chủ Tiên Âm Cốc
Nực cười.
Nếu như Tiên Âm Cốc có đại ơn với bản thân cô, thật lòng thật tâm đối đãi với cô như một thiếu cốc chủ thì cô cũng chấp nhận giao ra kho báu Chuẩn Đế.
Nhưng Tiên Âm Cốc ngay từ ban đầu đã không có ý tốt.
Thiếu cốc chủ chó má gì chứ?!
Nếu không phải ngẫu nhiên nghe thấy được, cô nào biết vị sư tôn tốt đó của mình lại muốn bồi dưỡng cô, hoàn toàn kích hoạt huyết mạch võ đạo của cô rồi sau đó sẽ dùng bí pháp cấm kỵ thời cổ đại để cướp đoạt đi huyết mạch của cô chứ.
Không hơn không kém, cái danh thiếu cốc chủ này cũng chỉ để nghe cho hay mà thôi, một chút quyền lợi cũng không có, hoàn toàn là hữu danh vô thực, chỉ dùng để trói buộc cô mà thôi.
Vì để đạt được mục đích này, một năm nay, sư tôn của cô lần nào cho cô tài nguyên võ đạo rộng lượng cũng nhất định thêm vào một thứ tương tự với bảo địa thiên tài ẩn chứa linh khí nồng đậm không màu không mùi có tên là 'Ngưng Tâm thảo', sự thực thì đó chính là thuốc độc.
Một khi sử dụng Ngưng Tâm thảo trong thời gian dài sẽ khiến tim phổi trúng độc, dần dần sẽ thần không biết quỷ không hay mà chết đi...
Hơn nữa, Ngưng Tâm thảo còn có một chỗ đặc thù đó là, cùng lúc với người dùng từ từ đi đến cái chết thì sẽ không bị tổn hại đến huyết mạch.
Vị sư tôn tốt đó của cô thân là cốc chủ Tiên Âm Cốc, còn là nữ thần trong mộng của vô số cường giả bá chủ trong các thể lực ẩn thế trên thế giới Tiểu Thiên, lúc nào cũng trưng ra hình tượng nữ thần Tiên Âm lương thiện, từ bi, vô dục vô cầu. Thực tế thì nội tâm lại vô cùng ác độc, tham lam, tàn nhẫn... thật sự khiến người khác được mở rộng tầm mắt.
Nhưng cho dù biết tất cả những toan tính của sư tôn thì Tô Ly vẫn ngoan ngoãn dùng hết những tài nguyên võ đạo mà sư tôn cho, bao gồm cả Ngưng Tâm thảo.
Bởi vì, cô không có thực lực để từ chối.
Một khi từ chối có lẽ sư tôn sẽ lập tức ra tay, không cần phải đợi đến lúc bản thân cô có tác dụng mà đã chết rồi.
Ngược lại cô còn giả vờ không biết, ít nhất trong thời gian ngắn bản thân sẽ không chết, tương lai cũng sẽ có được một cơ hội sống.
Không thể không nói, Tô Ly rất dũng cảm, cũng rất cứng cỏi, biết rõ là thuốc độc nhưng vẫn giả vờ không biết, bình tâm uống vào. Cũng chính vì lý do đó mới có được sự tín nhiệm của sư tôn, sư tôn cho rằng Tô Ly không biết gì cả, chỉ là một con ngốc thôi. Dần dần cũng dẫn đến buông lỏng cảnh giác, thậm chí thời gian trước cô xin ra ngoài rèn luyện, sư tôn do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Cũng chính nhờ lần rèn luyện đó mà cô đánh bừa đánh bại lại xông vào trong di tích của Tử U Chuẩn Đế, cực kỳ may mắn lấy được tất cả bảo vật trong di tích Tử U Chuẩn Đế đó.
Nhưng chuyện cô vào trong di tích Tử U Chuẩn Đế lại có rất nhiều người biết, bởi vì lúc đó không ít các thanh niên tài tuấn thế hệ trẻ của các thế lực khác cũng có mặt ở đó. Đều nhìn thấy cô vào trong di tích Tử U Chuẩn Đế.
Đúng lúc này.
"Cốc cốc cốc...", tiễng gõ cửa vang lên.
Cùng lúc bên ngoài vang lên giọng nói dịu dàng: "Ly Nhi, con có ở trong đó không?"
"Sư tôn, con có", Ly Nhi vội vàng đáp, cô đứng lên, sâu trong ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh.
Mở cửa phòng ra.
Một người phụ nữ thân mặc đồ đỏ, rất xinh đẹp, dung nhan tuyệt sắc, khí chất khiếp người, từng cái nhăn mặt, cười nói, đi lại, hành động đều mang lại cho người khác một cảm giác mơ mộng vô tận.
Rất có mùi phụ nữ.
"Hai người ra ngoài đi", người phụ nữ chính là cốc chủ Tiên Âm Cốc, Mạt Thính Vũ, một người phụ nữ có dung nhan tuyệt sắc, thực lực khủng bố hiếm thấy. Mạt Thính Vũ giơ tay lên ra hiệu cho hai người hầu lui xuống.
Hai người hầu cung kính rời đi.
Mạt Thính Vũ đi đến cạn bàn rồi ngồi xuống, rót cho Tô Ly một tách trà, thở dài một hơi rồi nói: "Ly Nhi, kho báu Chuẩn Đế đó là con liều mạng mới lấy được, bây giờ tông môn muốn con giao ra toàn bộ, con không cam lòng là điều chắc chắn, đổi lại là sư tôn thì cũng chắc chắn không đồng ý. Đáng tiếc, Tiên Âm Cốc không phải chỉ có một mình sư tôn, còn có Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Thái Thượng trưởng lão nữa, một mình sư tôn lên tiếng cũng không được".
Trên gương mặt xinh đẹp của Mạt Thính Vũ tỏ ra áy náy và đau khổ.
Nếu không phải Tô Ly đã biết được bộ mặt thật của Mạt Thính Vũ thì lúc này cô chắc cũng sẽ thật sự bị màn diễn xuất của vị sư tôn xinh đẹp đây làm cho cảm động mất.
Đương nhiên, những thứ nên diễn thì vẫn phải diễn. Mọi người đều là những bậc thầy diễn xuất.
"Sư tôn, người không cần phải tự trách mình, con biết người đã cố gắng hết sức rồi", Tô Ly nhẹ giọng nói.
"Ly Nhi, sư tôn biết sau núi Tiên Âm Cốc có một Truyền Tống Trận, có thể trực tiếp đưa con ra khỏi biển Vô Mệnh, nếu thực sự không được thì con chạy đi. Với thiên phú của con, cộng thêm kho báu Chuẩn Đế nữa, chẳng mấy năm nữa là con có thể đuổi kịp sư tôn rồi. Đến lúc đó ai dám bức ép con giao ra kho báu Chuẩn Đế chứ?", Mạt Thính Vũ hạ giọng xuống, nghiêm túc nói.
Xem ra vì đồ nhi của mình mà không quan tâm đến việc tổn thất của Tiên Âm Cốc. Đúng là một sưu tôn yêu thương bảo vệ đồ nhi.
Nhưng toàn thân Ly Nhi lạnh ngắt, trong lòng cũng nguội lạnh.
Vị sư tôn này quá đáng sợ rồi.
Tô Ly có thể xác định, một khi bản thân thật sự đồng ý thì sau khi được Mạt Thính Vũ đưa ra khỏi biển Vô Mệnh sẽ bị Mạt Thính vũ lén giết chết ngay. Mạt Thính Vũ ra tay ở bên ngoài biển Vô Mệnh, vừa lấy được toàn bộ kho báu Chuẩn Đế, lại còn có thể không để cho những người có địa vị cao khác ở Tiên Âm Cốt biết được, một mình độc chiếm kho báu, thuận tiện còn lấy luôn cả huyết mạch của cô.
Quá độc ác rồi!!!
Cũng quá biết tính toán.
Trong lòng Mạt Thính Vũ chỉ có bản thân bà ta mà thôi. Ngay đến Tiên Âm Cốc đối với bà ta cũng chẳng là gì.
Tô Ly có chút trầm mặc, nhìn trông có vẻ như đang do dự.
Sâu trong đôi mắt của Mạt Thính Vũ lóe lên tia mong đợi và tàn nhẫn, đồ đệ tốt của tôi, cô mau đồng ý đi, thành toàn cho sư tôn này, sư tôn sẽ cảm ơn cô.
"Như thế sao được ạ? Sư tôn! Người đối xử với con đủ tốt rồi, nếu như còn vì con mà đắc tội với mấy vị Đại trưởng lão, Thái Thượng trưởng lão thì sau này người ở trong tông môn chắc chắc sẽ rất khó khăn", Tô Ly cật lực lắc đầu: "Sư tôn, con không đi đâu!"
Đương nhiên không thể đi.
Ít nhất, ở lại trong tông môn, Mạt Thính Vũ sẽ còn vì giữ hình tượng của bà ta mà không thể ra tay một cách trắng trợn.
"Ly Nhi, con..."
Chương 483: Con còn một người anh trai nữa hả
"Sư tôn, người không cần phải khuyên con, con đã quyết định rồi!!", Tô Ly cắn răng nói, diễn rất sâu.
Thấy Tô Ly có vẻ quyết tâm như thế, Mạt Thính Vũ hơi bất đắc dĩ, đồng thời cũng rất khó chịu và bực bội, nhưng chỉ có thể kìm nén. Bà ta chuyển chủ đề: "Còn mấy ngày nữa là tới tiệc trà Ẩn Vân, con là thiếu cốc chủ, nếu là bình thường thì phải tới tham dự".
Nhưng bây giờ không bình thường chút nào!
Trên người Tô Ly có kho tàng Chuẩn Đế, không chỉ có Tiên Âm Cốc, mà còn có những thế lực ẩn thế khác để mắt đến.
"Sư tôn, con sẽ không bỏ lỡ tiệc trà Ẩn Vân đâu", Tô Ly kiên định nói: "Ly Nhi tự tin là có thể giành vinh quang về cho sư tôn và Tiên Âm Cốc."
Mạt Thính Vũ im lặng.
Bất kể là bà ta hay những người có chức vị trong Tiên Âm Cốc đều không muốn để Tô Ly đi tham dự tiệc trà Ẩn Vân trong thời điểm then chốt này.
Kho tàng Chuẩn Đế quá quan trọng.
Nhưng nếu không cho Tô Ly đi thì cũng không ổn, tiệc trà Ẩn Vân lần này quan trọng chẳng kém, không thể để sảy nhỡ điều gì được.
Tô Ly có tài năng, còn là thiếu cốc chủ trên danh nghĩa của Tiên Âm Cốc, không đi tham dự thì không hợp lý.
"Được, sư tôn đồng ý", cuối cùng, Mạt Thính Vũ vẫn gật đầu. Trong lòng bà ta âm thầm đưa ra quyết định: Để Tô Ly tham dự tiệc trà Ẩn Vân, nếu không có gì ngoài ý muốn, chắc chắn đám thanh niên tuấn kiệt của các thế lực ẩn thế khác sẽ xung đột với Tô Ly. Có ai mà không thèm muốn kho tàng Chuẩn Đế? Ai mà không muốn kiếm chác lợi ích? Với tình huống ấy, càng hỗn loạn thì càng tốt. Cho dù Tô Ly bị giết chết thì cũng là điều bình thường, còn kho tàng Chuẩn Đế, ha ha... Mạt Thính Vũ đã quyết định, lần này phải cử đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão của Tiên Âm Cốc âm thầm bảo vệ Tô Ly. Ừm, nói chính xác ra thì là âm thầm bảo vệ kho tàng Chuẩn Đế trong tay Tô Ly.
"Nhưng con còn thiếu một người đi cùng, trước nay tiệc trà Ẩn Vân có một quy định, đó là phải có một nam một nữ cùng tới tham gia". Mạt Thính Vũ lại nói: "Chi bằng để Cầu Nhi đi cùng con đi".
Cầu Nhi?
Cầu Nhi mà Mạt Thính Vũ nói đến chính là con trai độc nhất của bà ta, tên là Mạt Cầu, còn bố hắn là ai thì không ai biết.
Mạt Cầu thì chắc chắn là con ruột của Mạt Thính Vũ rồi.
Hơn nữa, Mạt Thính Vũ rất tốt với đứa con trai độc nhất ấy.
Trước kia, bà ta bảo vệ hắn rất gắt gao.
Về sau, Mạt Cầu có thực lực để tự vệ, Mạt Thính Vũ mới nới lỏng, tống hắn ra khỏi Tiên Âm Cốc, đi trải nghiệm rèn giũa.
Tô Ly nghe nói, ba mươi năm qua, con trai của cốc chủ chỉ về tông môn mấy lần.
Nhưng lần nào trở về cũng khiến người ta khiếp sợ.
Lần gần nhất Mạt Cầu trở lại Tiên Âm Cốc là bảy năm trước. Khi ấy, Mạt Cầu mới 68 tuổi mà đã tới cảnh giới Chân Hoàng đỉnh phong kỳ rồi.
Khủng khiếp đến nhường nào!
Bây giờ, chưa biết chừng hắn đã tới cảnh giới Chân Thánh rồi ấy chứ!
Mặc dù tài năng của Mạt Cầu khiến người ta tuyệt vọng, nhưng không có nhiều người biết điều đó.
Mạt Cầu không có danh tiếng gì cả.
Tô Ly biết, cái chức vị thiếu cốc chủ của mình chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.
Thiếu cốc chủ thực sự luôn chỉ có một, đó chính là Mạt Cầu.
Không ngờ bây giờ sư tôn tốt của cô ấy lại muốn gọi Mạt Cầu về.
Xem ra sư tôn của cô ấy sắp ra tay với cô ấy rồi.
Tất cả đều đang trong tình thế cấp bách.
"Vâng", Tô Ly đồng ý. Cô ấy muốn phản đối cũng không được, cũng biết rằng trong tiệc trà Ẩn Vân lần này, chắc chắn Mạt Cầu sẽ không gây chuyện với mình. Lần đầu tiên xuất hiện trước mặt đám thanh niên tuấn kiệt của các thế lực ẩn thế, hắn phải trở nên nổi bật, phải khiến mọi người e ngại, nhất định sẽ không rảnh kiếm chuyện với cô ấy.
Còn cô ấy, liệu có thể tìm được điểm bứt phá trong tiệc trà Ẩn Vân không đây?
Nếu không tìm được điểm bứt phá trong tiệc trà Ẩn Vân, đến lúc về Tiên Âm Cốc, có lẽ cô ấy cũng cần lo liệu hậu sự rồi.
"À phải rồi, con còn một người anh trai nữa hả?", Mạt Thính Vũ đột nhiên cười hỏi, bưng chén trà lên uống một ngụm.
Khuôn mặt của Tô Ly tái nhợt đi, thậm chí còn ngừng thở.
Cô ấy ngẩng phắt đầu lên, nhìn Mạt Thính Vũ: "Sư tôn, sao người lại biết?"
Quá kinh hoàng!
Kinh hoàng đến mức muốn bùng nổ!
"Gần đây, buổi tối đi ngủ con thường xuyên nói mơ, nhắc tới người anh trai ấy, đám người hầu đều nghe thấy", Mạt Thính Vũ tùy ý nói, như thể đó chỉ là một chuyện không mấy quan trọng.
Nhưng cả người Tô Ly lại lạnh toát cả đi.
Mạt Thính Vũ biết chuyện rồi thì kiểu gì cũng điều tra ra thân phận thực sự của anh trai chỉ trong một thời gian ngắn.
Anh trai sẽ gặp nguy hiểm!
Nguy hiểm không gì sánh bằng!
"Được rồi, Ly Nhi, sư tôn đi trước đây. Con nghỉ ngơi cho tốt, chăm chỉ tu luyện", Mạt Thính Vũ đứng lên, cười nói rồi rời khỏi đó.
Sắc mặt của Tô Ly ngày một tái hơn.
Cô ấy hoảng hốt, lẩm bẩm: "Mạt Thính Vũ mà điều tra ra tin tức của anh trai thì anh ấy sẽ nguy mất..."
Mặc dù tầng trái đất rất bí ẩn, nhưng muốn điều tra ra thì không hẳn là khó, Tiên Âm Cốc hoàn toàn có thực lực ấy.
"Xem ra, trên đường tới tiệc trà Ẩn Vân lần này phải tìm cơ hội, phái người tới tầng trái đất thúc giục anh trai rời khỏi đó mới được", Tô Ly đưa ra quyết định.
Thời gian dần trôi, hai, ba ngày qua đi.
...
Võ Tông.
Trước làng Mai Cốt.
Nơi này vẫn đông đúc như cũ, ngày hôm nay còn nhộn nhịp hơn.
Bởi vì ngày hôm nay, Vũ Minh Tồn và Vân Thanh Thanh sẽ cùng nhau rời khỏi Võ Tông, tới đảo Ẩn Vân trên biển Vô Mệnh.
Tiệc trà Ẩn Vân sắp diễn ra rồi, nhất định phải xuất phát luôn.
Vân Thanh Thanh ngẩn ngơ nhìn chăm chú vào cổng làng Mai Cốt, đến cuối cùng chỉ lắc đầu thở dài với vẻ chua xót.
Vũ Minh Tồn đứng cách Vân Thanh Thanh ba, bốn mét, trên môi mang theo nụ cười lạnh. Tiếc là không nhìn thấy tên ngốc đó chết thế nào trong làng Mai Cốt.
Không bao lâu sau.
"Hú…”
Chương 484: Tử Hỏa Ưng nổi giận
Một âm thanh réo rắt như thể nó được vọng lại từ một nơi rất xa, nhanh chóng lọt vào tai người Võ Tông.
Nhảy nhót bên tai tất cả mọi người.
Sau đó, có thể thấy rất rõ một con chim ưng cả người rực lửa tím, một lần phóng có thể lướt qua cả trăm ngàn mét lướt qua bầu trời như thật như ảo, hóa thành một đường chỉ dài màu đỏ tím.
Cuối cùng, nó đáp xuống trước làng Mai Cốt.
Một ngàn người Võ Tông từ trên xuống dưới, phần lớn đều nhìn chằm chằm vào Tử Hỏa Ưng, vừa xúc động và cũng là tò mò.
“Tiền bối”, Vũ Bất Bại cung kính cúi đầu trước con Tử Hỏa Ưng ấy, chẳng hề có chút trở ngại tâm lý nào.
Vũ Bất Bại là thế.
Những người khác trong Võ Tông lại càng như thế.
Tử Hỏa Ưng khẽ ngước đầu lên, rất to, đôi mắt có thần, bộ lông rực lửa, có vẻ nhân tính hóa rất nhiều, miệng nó cực kỳ sắc nhọn, màu tím đen, quặp lại, hơi thở sắc bén khiến lòng người lạnh lẽo, không dám nhìn thẳng, như thế cái miệng đó có thể mổ nát tất cả bảo bối trên đời.
“Vũ Bất Bại, thế hệ Võ Tông này cũng tạm được đấy”, Tử Hỏa Ưng liếc sang Vân Thanh Thanh trước, sau đó mới nói với Vũ Bất Bại.
Tử Hỏa Ưng có lai lịch rất lớn.
Đó là con chim ưng sở hữu huyết mạch Phượng Hoàng từ thời thượng cổ.
Hơn nữa con chim này từng chở mấy chục truyền nhân Võ Tông trong lịch sử, trong đó có những lão tổ rất xuất sắc.
Bởi vì thân phận vai vế của Tử Hỏa Ưng rất rất rất rất là cao.
Cả Vũ Bất Bại đều phải tôn kính nó.
Bình thường Tử Hỏa Ưng sẽ bế quan dưới biển linh mạch Võ Tông, nói cách khác là ngủ.
Chỉ có những sự kiện lớn, cần phải tạo thanh tạo thế cho Võ Tông thì Tử Hỏa Ưng mới xuất hiện.
Tất nhiên tiệc trà Ẩn Vân hôm nay cũng là một sự kiện lớn.
Hiển nhiên không thể thiếu Tử Hỏa Ưng.
“Con bé Thanh Thanh đó, ý chí Tử Sắc, hiện hóa Chu Tước, đúng là không tệ”, Vũ Bất Bại nói, có vẻ kiêu ngạo.
“Vũ Minh Tồn?”, Tử Hỏa Ưng lại nhìn về phía Vũ Minh Tồn, hơi bất ngờ: “Tên này là kẻ phản bội Võ Tông mà? Bị giam lại rồi cơ mà? Tại sao lại được ra thế?”
“Tiền bối, tất cả là do thế hệ trẻ của Võ Tông không đủ người mà?”, Vũ Minh Tồn mở miệng nói.
Tử Hỏa Ưng cau mày lại hệt như con người.
Thế nhưng Tử Hỏa Ưng lại không làm khó làm dễ gì Vũ Minh Tồn, dường như nó không hề quan tâm đến kẻ phản bội, mà chỉ quan tâm xem Vũ Minh Tồn có phải là huyết mạch của Võ Tông hay không thôi, thế là đủ rồi.
Trên thực tế, cũng vì biết được điều đó nên Vũ Minh Tồn mới dám hống hách trước mặt Tử Hỏa Ưng như thế.
Sau đó, Tử Hỏa Ưng tò mò nhìn về phía làng Mai Cốt: “Vũ Bất Bại, tất cả mọi người trong Võ Tông đều tập trung ở đây làm gì thế? Có người vào làng Mai Cốt hả? Là thanh niên nào của Võ Tông thế? Dũng cảm vậy?”
“Cái này”, thậm chí Vũ Bất Bại còn không thể trả lời được.
Những người quản lý Võ Tông khác đều cúi đầu, không dám trả lời.
“Tiền bối, đó là một người ngoài tên là Tô Minh”, Vũ Minh Tồn lại trực tiếp mở miệng, có vẻ vui sướng khi người gặp họa, vừa nói vừa cười nhe răng: “Thằng nhãi đó đã vào làng Mai Cốt gần nửa tháng rồi”.
“Cái gì?”, tròng mắt Tử Hỏa Ưng trợn trừng, thậm chí hơi thở trên người cũng bắt đầu bùng lên, nhìn chằm chằm vào Vũ Bất Bại: “Thật hay giả?”
Giọng Tử Hỏa Ưng chất chứa lửa giận ngập trời.
Vũ Bất Bại vẫn kiên trì gật đầu.
“Làm càn!”, Tử Hỏa Ưng quát to, tiếng quát cực kỳ chói tai, mười ngàn người Võ Tông đến đây đều bị thương dù ít hay nhiều.
Không gian trước mặt bị hơi thở của Tử Hỏa Ưng đốt cháy thành tro tàn cả mảng lớn.
Hiện trường cực kỳ khủng bố.
“Vũ Bất Bại, chẳng lẽ ông không biết làng Mai Cốt chỉ có vào chứ không thể ra?”, giọng Tử Hỏa Ưng rất lạnh, nó chất chứa sự căm tức và khó chịu: “Tên Tô Minh chó má đó sống chết gì cũng chẳng sao, không hề quan trọng, nhưng nếu nó chết ở làng Mai Cốt, xương cốt của nó sẽ làm bẩn cả làng Mai Cốt, làm bẩn cả Võ Tông, Võ Tông được truyền lại qua hàng trăm ngàn năm qua, chưa từng có xương cốt người ngoài được bảo tồn trong Võ Tông này, người ngoài cũng không có được tư cách này, sao? Vũ Bất Bại, đến thế hệ của ông thì muốn phá hủy nguyên tắc của tổ tông ư? Dù Võ Tông đã trở nên vắng vẻ, nhưng cũng không đến phiên ông phá hủy thế này!”
Trên mặt Vũ Bất Bại lấm tấm mồ hôi lạnh…
Có thể thấy, áp lực là rất lớn.
Không thể nhịn được nữa, Vũ Bất Bại cố gắng phản bác lại một câu: “Tiền bối, chưa chắc gì Tô Minh đã chết trong đó, có lẽ kỳ tích sẽ xảy ra…”
“Chó má! Người xưa đã nói trong mười ngày không thể ra khỏi làng Mai Cốt thì chắc chắn sẽ chết! Có biết tại sao không? Bởi vì trong làng Mai Cốt, mười ngày lại có một trận bão Mai Cốt, trong cơn bão đó, chẳng ai có thể sống nổi. Thằng nhãi từ đâu đến đã vào làng Mai Cốt gần nửa tháng, chắc chắn đã trải qua cơn bão Mai Cốt, ông nói cho tôi nghe xem nó sống kiểu gì? Lấy cái gì để sống? Hả?”, Tử Hỏa Ưng lại càng tức điên lên, có thể nói là rít gào khàn cả giọng, lông chim màu đỏ tím trên người cũng dựng lên, như thế sẽ ra tay đập chết Vũ Bất Bại bất kỳ lúc nào.
“Cái này… Cái này… Ừm…”, Vũ Bất Bại lập tức cạn lời, không biết phải nói cái gì, cũng chẳng cần phải nói cái gì.
Theo bản năng, Vũ Bất Bãi nhìn về phía làng Mai Cốt.
Vừa nhìn lại.
Vũ Bất Bại lập tức há to miệng!
Không chỉ mình ông ta, những người khác của Võ Tông cũng vô tình hoặc cố ý nhìn về phía cổng làng Mai Cốt… Sau đó bọn họ đã trông thấy cái gì?
Có… Có… Có người ra khỏi làng Mai Cốt ư?
Tô Minh? Không phải Tô Minh thì còn ai vào đây nữa?
Tô Minh lại… Lại có thể sống sót quay ra?
“Đứng nghệt mặt ra đó làm gì thế? Vũ Bất Bại, tại sao lại không nói tiếng nào!”, bởi vì bấy giờ Tử Hỏa Ưng không nhìn thấy Tô Minh đang bước ra từ làng Mai Cốt, thế nên nó cực kỳ khó chịu khi Vũ Bất Bại đột nhiên nghệt mặt ra, há miệng đầy kinh ngạc trông cứ như một kẻ ngu.
Người như thế mà cũng xứng làm đại trưởng lão? Dẫn dắt cả Võ Tông ư?
“Tiền bối, người… Người quay lại xem làng Mai Cốt… Làng…. Cổng làng!”, Vũ Bất Bại run rẩy nói, chẳng hiểu sao sắc mặt lại đỏ lên, xúc động như thể sẽ ngất bất kì lúc nào.
Chương 485: Mời chết
Tử Hỏa Ưng quay cái đầu to tướng của nó sang.
Đập vào mắt chính là một thanh niên chậm rãi bước ra từ trong làng.
Tử Hỏa Ưng cũng ngơ ngác.
Quá mười ngày rồi, làm sao mà sống sót trở ra được như thế?
Hoàn toàn không thể xảy ra được!
Trên thực tế, đúng là cứ mỗi mười ngày trong làng Mai Cốt sẽ có một cơn bão Mai Cốt đầy khủng bố, muốn sống sót trong cơn bão đó khó còn hơn lên trời, dù Tô Minh có được thần huyết và kho tàng huyết mạch nên sở hữu cơ thể mạnh mẽ khó tin cùng khả năng khôi phục mạnh mẽ, thêm vào đó là Chung Ảnh Thiên Đại Huyền Hoàng Chuông và chén Hoàng Tuyền được tiến hóa đến đạo khí cũng không thể ngăn cản được cơn bão Mai Cốt.
Ngay lúc gần chết, nếu không có thiên nữ Tạo Hóa xuất hiện giúp đỡ thì hắn có thể sẽ chôn mình trong làng Mai Cốt.
Bây giờ nhớ lại cơn bão Mai Cốt đó, lòng Tô Minh vẫn còn sợ hãi.
Tất nhiên, nếu không chết trong cơn bão Mai Cốt, nạn lớn không chết sẽ có phước lớn về sau.
Khi cơn bão Mai Cốt thổi qua, bên trong làng Mai Cốt chất đầy bảo bối khiến con người ta thèm nhỏ dãi, chỉ mỗi tinh huyết của cự thú thời tiền sử thôi đã có bảy tám giọt rồi.
“Bảy tám giọt tinh huyết của cự thú thời tiền sử, cộng thêm ba viên đá tạc ẩn chứa quy luật Không Gian hoang cổ, hai viên đá ẩn chứa quy luật Tử Vong hoang cổ, cùng với một bộ kiếm pháp Đế Vân Bộ, lời to, đúng là lời to. Càng khỏi phải bàn đến bản hoàn chỉnh của Đại Ma Tâm Kinh”, Tô Minh thầm nói trong lòng, cực kỳ vui sướng.
Chuyến đi đến Võ Tông này cực kỳ đáng giá.
Trong làng Mai Cốt, Tô Minh đã hấp thu hết ba chiên đá hoang cổ ẩn chứa quy luật Không Gian, tăng thêm một bậc trong việc nắm bắt và lĩnh ngộ quy luật Không Gian, có thể thăng cấp.
Nói cách khác, nếu trước đó Tô Minh chỉ nắm giữ một chút trong quy luật Không Gian, thì bây giờ cái chấm đó đã trở nên dày đặc, tạo thành một tấm lưới, một mặt phẳng.
Chẳng hạn như trước kia Tô Minh chỉ có thể bỏ quy luật Không Gian vão võ kỹ hoặc là thân pháp để hỗ trợ, lướt đi nhanh hơn.
Thì bây giờ, nếu muốn thì anh có thể tạo thành nếp gấp không gian, hoặc là dung hợp cả không gian thực tế ảo.
Những chiêu thức không gian đó có thể áp dụng trực tiếp vào chiến đấu, và hiệu quả có thể nói là không tệ.
Chẳng hạn như nếp gấp không gian, khi đối phương hoàn toàn không hề đề phòng, đứng cách mình khoảng mười mét, họ sẽ nghĩ rằng anh cần tấn công bằng một chiêu mạnh để đánh từ xa hoặc nhảy đến gần rồi đánh cận chiến.
Nhưng có nếp gấp không gian rồi, chỉ cần một suy nghĩ của Tô Minh, chiêu thức cận chiến có thể trực tiếp xuất hiện trước mặt đối phương, đúng là ăn gian hàng thật giá thật.
Có tác dụng rất lớn trong phương thức chiến đấu tập kích đánh lén bất ngờ.
Còn việc dung hợp không gian thực tế ảo thì lại càng biến thái, có thể đứng ở không gian thực tấn công trực tiếp vào không gian ảo, cũng có thể ẩn nấp trong không gian ảo đến tấn công người ngoài không gian thật, trong việc ẩn nấp đánh lén thì tất nhiên là không ai bằng.
Tô Minh cũng hấp thu cả hai viên đá hoang cổ ẩn chứa quy luật Tử Vong, trước đó anh đã lãnh ngộ chút quy luật Tử Vong, bây giờ quy luật Tử Vong cũng tăng lên không ít, có tác dụng rất lớn.
Đầu tiên, chiêu thức quy vu trần ai anh thường xuyên dùng có ẩn chứa quy luật Tử Vong, khi quy luật Tử Vong mạnh hơn, chiêu thức đó cũng mạnh hơn.
Chiêu thức Sinh Tử Chớp Ảnh cũng ẩn chứa quy luật Tử Vong.
Tiếc là tạm thời không thể tu luyện Đế Vân Bộ, bởi vì không còn đủ thời gian nữa, nếu anh muốn tu luyện thì ít nhất phải tốn thêm vài ngày, không kịp cùng Thanh Thanh đến tiệc trà Ẩn Vân.
Đế Vân Bộ là một bộ thân pháp.
Cấp bậc rất cao.
Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, đúng là thân pháp võ kỹ của Tô Minh thiếu đi một chút, trong tay thiên nữ Tạo Hóa lại có mấy bộ, nhưng tạm thời Tô Minh không thể tu luyện được, trước mắt Đế Vân Bộ chính là điểm bổ sung hoàn hảo nhất.
“Anh Tô, Thanh Thanh biết chắc chắn anh sẽ sống sót trở về mà!”, khi tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm Tô Minh với vẻ ngơ ngác, trong sự rung động ấy, Vân Thanh Thanh xúc động nói, để lộ cảm xúc của mình.
Rất kích động.
Nhưng sắc mặt Vũ Minh Tồn lại lập tức trở nên khó coi không sao tả nổi…
Còn âm u hơn cả vũng nước đọng quá lâu.
Tô Minh sống sót quay về, chẳng những là một cái tát thật kêu cho những lời đoán bừa cũng như mỉa mai hắn ta nói trước đó.
Mà vấn đề là nó còn khiến giá trị của hắn ta nhanh chóng trở thành con số không.
Có lẽ hắn ta sẽ bị đuổi về Võ Ngục một lần nữa.
“Đáng chết!”, Vũ Minh Tồn tức giận thầm mắng, cứ nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trong đó chất chứa sự nham hiểm và oán độc.
“Người đàn ông Quan Khuynh Thành này chấm trúng chắc chắn sẽ không khiến cho ai thất vọng, đúng chứ?”, tuy sắc mặt Quan Khuynh Thành cũng bình tĩnh, nhưng đôi mắt xinh đẹp đó lại đầy vẻ tự hào.
“Thanh niên, làm thế nào được vậy?”, Tử Hỏa Ưng mở miệng, nó yếu ớt hỏi, giọng nói có chút phức tạp, cũng có vẻ chờ mong và đôi phần nghi ngờ.
“May mắn thôi”, Tô Minh tùy ý đáp, cực kỳ qua loa.
Lập tức khiến Tử Hỏa Ưng nghẹn họng.
“Mời chết!”, đúng lúc đó, Quan Khuynh Thành đột nhiên quay lại, nhìn về phía Vũ Minh Tồn cách đó không xa.
Vũ Minh Tồn có nói: Nếu Tô Minh còn sống ra khỏi đó, hắn ta có thể tự sát.
Những lời đó, Quan Khuynh Thành tưởng thật.
“Cô cứ nói đùa, tôi hay giỡn thế thôi, cô cần gì phải làm quá lên thế?”, Vũ Minh Tồn run rẩy, cười khổ nói.
“Khi anh mỉa mai người đàn ông của tôi, anh cũng đang nói đùa đấy ư? Quan Khuynh Thành tôi lại tưởng thật!”, Quan Khuynh Thành thản nhiên nói, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, sát ý đó cũng rất thật.
“Cô…”, Vũ Minh Tồn căm tức, đang định lên tiếng nói.
Đột nhiên!
“Vù…”
Tô Minh giơ tay lên, chụp lại bằng một chưởng.
Sức mạnh có thể nhấc được một trăm hai mươi cân cộng với quy luật Không Gian anh nắm giữ.
Muốn sức mạnh có sức mạnh.
Muốn tốc độ có tốc độ.
Một chưởng đó có thể sánh ngang với sức mạnh của sấm sét từ trên trời!
Nhanh, mạnh, chuẩn!
Cô ta càng hy vọng là Tô Minh hơn.
Nhưng anh Tô... không kiềm chế được, cô ta nhìn về phía thôn Mai Cốt, trong lòng đau khổ, anh Tô, lẽ nào anh thật sự đã chết trong thôn Mai Cốt rồi sao?
"Thanh Thanh, không cần lo lắng, cô và Vũ Minh Tồn cứ tiếp tục hành trình đến tiệc trà Ẩn Vân đi, lão phu sẽ phái Tam trưởng lão đi theo, sự an toàn của cô có thể được đảm bảo tuyệt đối", đúng lúc này, Vũ Bất Bại truyền âm cho Vân Thanh Thanh.
Vũ Bất Bại sao có thể bỏ mặc hai người Vũ Minh Tồn và Vân Thanh Thanh chứ?
Vũ Minh Tồn quá nguy hiểm.
Ngộ nhỡ Vũ Minh Tồn muốn bỏ trốn thì cũng có khả năng trực tiếp giết chết Vân Thanh Thanh. Vân Thanh Thanh tạm thời còn lâu mới là đối thủ của Vũ Minh Tồn.
Có Tam trưởng lão tháp tùng cả hành trình thì mới có thể yên tâm được.
Vân Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn mong đợi Tô Minh, không phải vẫn còn cách tiệc trà Ẩn Vân mấy ngày nữa sao?
"Anh Tô! Anh nhất định phải sống sót trở ra đó, nhất định!", Vân Thanh Thanh cầu nguyện trong lòng.
Đúng lúc này, Vũ Minh Tồn vẻ mặt tươi cười, nói: "Đại trưởng lão, chúng ta một lời đã định".
Trong lúc nói chuyện, Vũ Minh Tồn đột nhiên nhìn về phía thôn Mai Cốt: "Nghe nói, có tên ngốc đã vào trong thôn Mai Cốt à? Hơn nữa còn đã vào trong hơn 10 ngày rồi?"
Sắc mặt của Vũ Minh Tồn kỳ quái, đột nhiên cười ha ha nói: "Đại trưởng lão, không phải ông có thù với tên ngốc đó đấy chứ? Bỏ mặc cho cậu ta vào trong đó nộp mạng à? Tên ngốc này biết châm ngôn của tổ tiên Võ tông là trong vòng 10 ngày không ra thì ắt chết không?"
"Câm miệng!", Vũ Bất Bại quát lớn, sắc mặt khó coi.
Quan Khuynh Thành cũng liếc nhìn Vũ Minh Tồn một cách nguy hiểm, đột nhiên nói: "Bạn trai của tôi sẽ sống trở ra".
Vũ Minh Tồn bất giác nhìn về phía Quan Khuynh Thành, sau đó kinh ngạc đến ngây người. Ừ, bị dung nhan tuyệt thế đó của Quan Khuynh Thành làm cho ngây dại rồi...
Thế gian có người phụ nữ đẹp như vậy sao?
"Ha ha... sống trở ra ư? Trên đường đi, Nhị trưởng lão đã nói với tôi rồi, vốn đi cùng với người thừa kế Võ tông chúng tới tiệc trà Ẩn Vân chính là tên ngốc đã vào trong thôn Mai Cốt đó. Bây giờ lại đổi thành tôi đồng hành đi cùng tới tiệc trà Ẩn Vân, việc này lẽ nào còn chưa nói rõ đám người Đại trưởng lão đã nhận định tên ngốc đó chết chắc rồi, không ra được nữa sao?", Vũ Minh Tồn cười khả ố, có vẻ đắc ý.
Hắn ta vừa cười vừa nói, phong thái phi phàm vốn có, khí chất cố tình tỏ ra phong độ ban đầu đều đã sụp đổ.
"....", Quan Khuynh Thành im lặng, ngay đến tâm trạng trả lời cũng không có, sự lo lắng lấp đầy trong lòng đã hoàn toàn dâng lên.
Bầu không khí cực kỳ kỳ quái.
"Rõ ràng đều biết tên ngốc đó đã chết trong đấy rồi, tại sao còn không chịu thừa nhận? Có phải quá đạo đức giả rồi không", Vũ Minh Tồn nhún vai, hừ một tiếng rồi nói tiếp: "Tên ngốc đó nếu có thể sống trở ra từ trong thôn Mai Cốt, Vũ Minh Tồn tôi lập tức tự sát cũng được".
Tiên Âm Cốc.
Bên trong một căn nhà ở cổ kính, hai cô người hầu ánh mắt lập lòe đang rót trà.
Còn ngồi bên cạnh bàn trà là một người con gái.
Người con gái ấy tên là Tô Ly.
Thiếu cốc chủ của Tiên Âm cốc.
"Thiếu cốc chủ, mời cô dùng trà", người hầu cung kính nói, sâu trong ánh mắt đều là vẻ thương hại và châm biếm.
Thiếu cốc chủ cái gì chứ? Chẳng đến mấy ngày nữa là không còn nữa rồi.
Cứ giao kho báu Chuẩn Đế đó cho cốc chủ và các trưởng lão bọn họ không phải là xong sao?
Không nên cứng đầu.
Bây giờ thì hay rồi, làm không xong thì ngay đến cái mạng nhỏ cũng không giữ được, bọn họ thân làm người hầu của Tô Ly, không may cũng sẽ bị liên lụy.
Đúng là oan uổng.
"Anh, em nhớ anh quá", Tô Ly vừa uống trà, gương mặt xinh đẹp thanh thuần vừa thất thần, hồi lâu sau cô lại lẩm bẩm tự nói.
Cô nhớ đến trên trái đất, lúc đó ở nhà họ Tô bản thân vẫn còn đang đi học tiểu học, có xích mích gì với bạn cùng bàn đều là anh trai đứng ra bảo vệ cô.
"Anh, kho tàng Chuẩn Đế này là Ly Nhi liều mạng mới có được, là quà mà Ly Nhi muốn tặng anh, bây giờ tất cả mọi người đều bức ép em, uy hiếp em, muốn em giao ra kho báu Chuẩn Đế, dựa vào cái gì chứ? Ly Nhi đã đồng ý giao ra 7 phần kho báu Chuẩn Đế cho bọn họ rồi, nhưng Tiên Âm Cốc vẫn chưa hài lòng, bọn họ muốn 10 phần, muốn toàn bộ. Ly Nhi đã quyết định rồi, cho dù phải chết cũng sẽ không khuất phục, anh, nếu có anh ở bên cạnh, anh nhất định sẽ ủng hộ quyết định của Ly Nhi đúng không?", Tô Ly cắn môi, trong lòng phẫn nộ đến cực điểm, cũng đau khổ đến cực điểm.
Nghĩ đến anh trai Tô Minh, Tô Ly không kiềm chế được lại phải cố gắng hết sức để tiết chế cảm xúc, cô không muốn bị hai người hầu rõ ràng đã có dã tâm nhìn ra được tâm trạng của mình để dẫn tới bại lộ ra bản thân vẫn còn một người anh trai vô cùng vô cùng quan tâm đến cô.
Bằng không, anh trai sẽ gặp nguy hiểm mất.
Tô Ly biết anh trai có thiên phú võ đạo cực kỳ lợi hại, thậm chí cô còn thấy tương lai có một ngày anh trai cũng có thể phi hành rời khỏi tầng Trái Đất, nhưng chắc chắn không phải bây giờ, cô và anh trai xa cách nhau ở trái đất cũng mới có hơn một năm.
Dựa vào thiên phú của anh trai, bây giờ trở thành cường giả cảnh giới Vạn Pháp có lẽ cũng không thành vấn đề.
Nhưng cường giả cảnh giới Vạn Pháp đối mặt với thế lực như Tiên Âm Cốc, mặc dù không dám thừa nhận nhưng thực tế, một vị đệ tử ngoại môn của Tiên Âm cốc đã là cảnh giới Thông Thiên rồi?
"Thứ anh trai thiếu chỉ là tài nguyên võ đạo mà thôi, nếu như có đủ tài nguyên võ đạo, anh trai chắc chắn cũng không thua kém người khác", Tô Ly rất có lòng tin vào Tô Minh, đây cũng là lý do vì sao cô lại hạ quyết tâm giữ kho báu Chuẩn Đế lại cho Tô Minh.
"Thiếu cốc chủ, thực sự không thể cứ... cứ giao ra kho báo Chuẩn Đế được sao? Ít nhất còn có thể có được khen ngợi và phần thưởng từ cốc chủ và các trưởng lão đó", đúng lúc này, một trong hai người hầu cẩn thận nói.
Tô Ly không để ý đến.
Giao ra ư?
Chương 482: Bộ mặt thật của cốc chủ Tiên Âm Cốc
Nực cười.
Nếu như Tiên Âm Cốc có đại ơn với bản thân cô, thật lòng thật tâm đối đãi với cô như một thiếu cốc chủ thì cô cũng chấp nhận giao ra kho báu Chuẩn Đế.
Nhưng Tiên Âm Cốc ngay từ ban đầu đã không có ý tốt.
Thiếu cốc chủ chó má gì chứ?!
Nếu không phải ngẫu nhiên nghe thấy được, cô nào biết vị sư tôn tốt đó của mình lại muốn bồi dưỡng cô, hoàn toàn kích hoạt huyết mạch võ đạo của cô rồi sau đó sẽ dùng bí pháp cấm kỵ thời cổ đại để cướp đoạt đi huyết mạch của cô chứ.
Không hơn không kém, cái danh thiếu cốc chủ này cũng chỉ để nghe cho hay mà thôi, một chút quyền lợi cũng không có, hoàn toàn là hữu danh vô thực, chỉ dùng để trói buộc cô mà thôi.
Vì để đạt được mục đích này, một năm nay, sư tôn của cô lần nào cho cô tài nguyên võ đạo rộng lượng cũng nhất định thêm vào một thứ tương tự với bảo địa thiên tài ẩn chứa linh khí nồng đậm không màu không mùi có tên là 'Ngưng Tâm thảo', sự thực thì đó chính là thuốc độc.
Một khi sử dụng Ngưng Tâm thảo trong thời gian dài sẽ khiến tim phổi trúng độc, dần dần sẽ thần không biết quỷ không hay mà chết đi...
Hơn nữa, Ngưng Tâm thảo còn có một chỗ đặc thù đó là, cùng lúc với người dùng từ từ đi đến cái chết thì sẽ không bị tổn hại đến huyết mạch.
Vị sư tôn tốt đó của cô thân là cốc chủ Tiên Âm Cốc, còn là nữ thần trong mộng của vô số cường giả bá chủ trong các thể lực ẩn thế trên thế giới Tiểu Thiên, lúc nào cũng trưng ra hình tượng nữ thần Tiên Âm lương thiện, từ bi, vô dục vô cầu. Thực tế thì nội tâm lại vô cùng ác độc, tham lam, tàn nhẫn... thật sự khiến người khác được mở rộng tầm mắt.
Nhưng cho dù biết tất cả những toan tính của sư tôn thì Tô Ly vẫn ngoan ngoãn dùng hết những tài nguyên võ đạo mà sư tôn cho, bao gồm cả Ngưng Tâm thảo.
Bởi vì, cô không có thực lực để từ chối.
Một khi từ chối có lẽ sư tôn sẽ lập tức ra tay, không cần phải đợi đến lúc bản thân cô có tác dụng mà đã chết rồi.
Ngược lại cô còn giả vờ không biết, ít nhất trong thời gian ngắn bản thân sẽ không chết, tương lai cũng sẽ có được một cơ hội sống.
Không thể không nói, Tô Ly rất dũng cảm, cũng rất cứng cỏi, biết rõ là thuốc độc nhưng vẫn giả vờ không biết, bình tâm uống vào. Cũng chính vì lý do đó mới có được sự tín nhiệm của sư tôn, sư tôn cho rằng Tô Ly không biết gì cả, chỉ là một con ngốc thôi. Dần dần cũng dẫn đến buông lỏng cảnh giác, thậm chí thời gian trước cô xin ra ngoài rèn luyện, sư tôn do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Cũng chính nhờ lần rèn luyện đó mà cô đánh bừa đánh bại lại xông vào trong di tích của Tử U Chuẩn Đế, cực kỳ may mắn lấy được tất cả bảo vật trong di tích Tử U Chuẩn Đế đó.
Nhưng chuyện cô vào trong di tích Tử U Chuẩn Đế lại có rất nhiều người biết, bởi vì lúc đó không ít các thanh niên tài tuấn thế hệ trẻ của các thế lực khác cũng có mặt ở đó. Đều nhìn thấy cô vào trong di tích Tử U Chuẩn Đế.
Đúng lúc này.
"Cốc cốc cốc...", tiễng gõ cửa vang lên.
Cùng lúc bên ngoài vang lên giọng nói dịu dàng: "Ly Nhi, con có ở trong đó không?"
"Sư tôn, con có", Ly Nhi vội vàng đáp, cô đứng lên, sâu trong ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh.
Mở cửa phòng ra.
Một người phụ nữ thân mặc đồ đỏ, rất xinh đẹp, dung nhan tuyệt sắc, khí chất khiếp người, từng cái nhăn mặt, cười nói, đi lại, hành động đều mang lại cho người khác một cảm giác mơ mộng vô tận.
Rất có mùi phụ nữ.
"Hai người ra ngoài đi", người phụ nữ chính là cốc chủ Tiên Âm Cốc, Mạt Thính Vũ, một người phụ nữ có dung nhan tuyệt sắc, thực lực khủng bố hiếm thấy. Mạt Thính Vũ giơ tay lên ra hiệu cho hai người hầu lui xuống.
Hai người hầu cung kính rời đi.
Mạt Thính Vũ đi đến cạn bàn rồi ngồi xuống, rót cho Tô Ly một tách trà, thở dài một hơi rồi nói: "Ly Nhi, kho báu Chuẩn Đế đó là con liều mạng mới lấy được, bây giờ tông môn muốn con giao ra toàn bộ, con không cam lòng là điều chắc chắn, đổi lại là sư tôn thì cũng chắc chắn không đồng ý. Đáng tiếc, Tiên Âm Cốc không phải chỉ có một mình sư tôn, còn có Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Thái Thượng trưởng lão nữa, một mình sư tôn lên tiếng cũng không được".
Trên gương mặt xinh đẹp của Mạt Thính Vũ tỏ ra áy náy và đau khổ.
Nếu không phải Tô Ly đã biết được bộ mặt thật của Mạt Thính Vũ thì lúc này cô chắc cũng sẽ thật sự bị màn diễn xuất của vị sư tôn xinh đẹp đây làm cho cảm động mất.
Đương nhiên, những thứ nên diễn thì vẫn phải diễn. Mọi người đều là những bậc thầy diễn xuất.
"Sư tôn, người không cần phải tự trách mình, con biết người đã cố gắng hết sức rồi", Tô Ly nhẹ giọng nói.
"Ly Nhi, sư tôn biết sau núi Tiên Âm Cốc có một Truyền Tống Trận, có thể trực tiếp đưa con ra khỏi biển Vô Mệnh, nếu thực sự không được thì con chạy đi. Với thiên phú của con, cộng thêm kho báu Chuẩn Đế nữa, chẳng mấy năm nữa là con có thể đuổi kịp sư tôn rồi. Đến lúc đó ai dám bức ép con giao ra kho báu Chuẩn Đế chứ?", Mạt Thính Vũ hạ giọng xuống, nghiêm túc nói.
Xem ra vì đồ nhi của mình mà không quan tâm đến việc tổn thất của Tiên Âm Cốc. Đúng là một sưu tôn yêu thương bảo vệ đồ nhi.
Nhưng toàn thân Ly Nhi lạnh ngắt, trong lòng cũng nguội lạnh.
Vị sư tôn này quá đáng sợ rồi.
Tô Ly có thể xác định, một khi bản thân thật sự đồng ý thì sau khi được Mạt Thính Vũ đưa ra khỏi biển Vô Mệnh sẽ bị Mạt Thính vũ lén giết chết ngay. Mạt Thính Vũ ra tay ở bên ngoài biển Vô Mệnh, vừa lấy được toàn bộ kho báu Chuẩn Đế, lại còn có thể không để cho những người có địa vị cao khác ở Tiên Âm Cốt biết được, một mình độc chiếm kho báu, thuận tiện còn lấy luôn cả huyết mạch của cô.
Quá độc ác rồi!!!
Cũng quá biết tính toán.
Trong lòng Mạt Thính Vũ chỉ có bản thân bà ta mà thôi. Ngay đến Tiên Âm Cốc đối với bà ta cũng chẳng là gì.
Tô Ly có chút trầm mặc, nhìn trông có vẻ như đang do dự.
Sâu trong đôi mắt của Mạt Thính Vũ lóe lên tia mong đợi và tàn nhẫn, đồ đệ tốt của tôi, cô mau đồng ý đi, thành toàn cho sư tôn này, sư tôn sẽ cảm ơn cô.
"Như thế sao được ạ? Sư tôn! Người đối xử với con đủ tốt rồi, nếu như còn vì con mà đắc tội với mấy vị Đại trưởng lão, Thái Thượng trưởng lão thì sau này người ở trong tông môn chắc chắc sẽ rất khó khăn", Tô Ly cật lực lắc đầu: "Sư tôn, con không đi đâu!"
Đương nhiên không thể đi.
Ít nhất, ở lại trong tông môn, Mạt Thính Vũ sẽ còn vì giữ hình tượng của bà ta mà không thể ra tay một cách trắng trợn.
"Ly Nhi, con..."
Chương 483: Con còn một người anh trai nữa hả
"Sư tôn, người không cần phải khuyên con, con đã quyết định rồi!!", Tô Ly cắn răng nói, diễn rất sâu.
Thấy Tô Ly có vẻ quyết tâm như thế, Mạt Thính Vũ hơi bất đắc dĩ, đồng thời cũng rất khó chịu và bực bội, nhưng chỉ có thể kìm nén. Bà ta chuyển chủ đề: "Còn mấy ngày nữa là tới tiệc trà Ẩn Vân, con là thiếu cốc chủ, nếu là bình thường thì phải tới tham dự".
Nhưng bây giờ không bình thường chút nào!
Trên người Tô Ly có kho tàng Chuẩn Đế, không chỉ có Tiên Âm Cốc, mà còn có những thế lực ẩn thế khác để mắt đến.
"Sư tôn, con sẽ không bỏ lỡ tiệc trà Ẩn Vân đâu", Tô Ly kiên định nói: "Ly Nhi tự tin là có thể giành vinh quang về cho sư tôn và Tiên Âm Cốc."
Mạt Thính Vũ im lặng.
Bất kể là bà ta hay những người có chức vị trong Tiên Âm Cốc đều không muốn để Tô Ly đi tham dự tiệc trà Ẩn Vân trong thời điểm then chốt này.
Kho tàng Chuẩn Đế quá quan trọng.
Nhưng nếu không cho Tô Ly đi thì cũng không ổn, tiệc trà Ẩn Vân lần này quan trọng chẳng kém, không thể để sảy nhỡ điều gì được.
Tô Ly có tài năng, còn là thiếu cốc chủ trên danh nghĩa của Tiên Âm Cốc, không đi tham dự thì không hợp lý.
"Được, sư tôn đồng ý", cuối cùng, Mạt Thính Vũ vẫn gật đầu. Trong lòng bà ta âm thầm đưa ra quyết định: Để Tô Ly tham dự tiệc trà Ẩn Vân, nếu không có gì ngoài ý muốn, chắc chắn đám thanh niên tuấn kiệt của các thế lực ẩn thế khác sẽ xung đột với Tô Ly. Có ai mà không thèm muốn kho tàng Chuẩn Đế? Ai mà không muốn kiếm chác lợi ích? Với tình huống ấy, càng hỗn loạn thì càng tốt. Cho dù Tô Ly bị giết chết thì cũng là điều bình thường, còn kho tàng Chuẩn Đế, ha ha... Mạt Thính Vũ đã quyết định, lần này phải cử đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão của Tiên Âm Cốc âm thầm bảo vệ Tô Ly. Ừm, nói chính xác ra thì là âm thầm bảo vệ kho tàng Chuẩn Đế trong tay Tô Ly.
"Nhưng con còn thiếu một người đi cùng, trước nay tiệc trà Ẩn Vân có một quy định, đó là phải có một nam một nữ cùng tới tham gia". Mạt Thính Vũ lại nói: "Chi bằng để Cầu Nhi đi cùng con đi".
Cầu Nhi?
Cầu Nhi mà Mạt Thính Vũ nói đến chính là con trai độc nhất của bà ta, tên là Mạt Cầu, còn bố hắn là ai thì không ai biết.
Mạt Cầu thì chắc chắn là con ruột của Mạt Thính Vũ rồi.
Hơn nữa, Mạt Thính Vũ rất tốt với đứa con trai độc nhất ấy.
Trước kia, bà ta bảo vệ hắn rất gắt gao.
Về sau, Mạt Cầu có thực lực để tự vệ, Mạt Thính Vũ mới nới lỏng, tống hắn ra khỏi Tiên Âm Cốc, đi trải nghiệm rèn giũa.
Tô Ly nghe nói, ba mươi năm qua, con trai của cốc chủ chỉ về tông môn mấy lần.
Nhưng lần nào trở về cũng khiến người ta khiếp sợ.
Lần gần nhất Mạt Cầu trở lại Tiên Âm Cốc là bảy năm trước. Khi ấy, Mạt Cầu mới 68 tuổi mà đã tới cảnh giới Chân Hoàng đỉnh phong kỳ rồi.
Khủng khiếp đến nhường nào!
Bây giờ, chưa biết chừng hắn đã tới cảnh giới Chân Thánh rồi ấy chứ!
Mặc dù tài năng của Mạt Cầu khiến người ta tuyệt vọng, nhưng không có nhiều người biết điều đó.
Mạt Cầu không có danh tiếng gì cả.
Tô Ly biết, cái chức vị thiếu cốc chủ của mình chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.
Thiếu cốc chủ thực sự luôn chỉ có một, đó chính là Mạt Cầu.
Không ngờ bây giờ sư tôn tốt của cô ấy lại muốn gọi Mạt Cầu về.
Xem ra sư tôn của cô ấy sắp ra tay với cô ấy rồi.
Tất cả đều đang trong tình thế cấp bách.
"Vâng", Tô Ly đồng ý. Cô ấy muốn phản đối cũng không được, cũng biết rằng trong tiệc trà Ẩn Vân lần này, chắc chắn Mạt Cầu sẽ không gây chuyện với mình. Lần đầu tiên xuất hiện trước mặt đám thanh niên tuấn kiệt của các thế lực ẩn thế, hắn phải trở nên nổi bật, phải khiến mọi người e ngại, nhất định sẽ không rảnh kiếm chuyện với cô ấy.
Còn cô ấy, liệu có thể tìm được điểm bứt phá trong tiệc trà Ẩn Vân không đây?
Nếu không tìm được điểm bứt phá trong tiệc trà Ẩn Vân, đến lúc về Tiên Âm Cốc, có lẽ cô ấy cũng cần lo liệu hậu sự rồi.
"À phải rồi, con còn một người anh trai nữa hả?", Mạt Thính Vũ đột nhiên cười hỏi, bưng chén trà lên uống một ngụm.
Khuôn mặt của Tô Ly tái nhợt đi, thậm chí còn ngừng thở.
Cô ấy ngẩng phắt đầu lên, nhìn Mạt Thính Vũ: "Sư tôn, sao người lại biết?"
Quá kinh hoàng!
Kinh hoàng đến mức muốn bùng nổ!
"Gần đây, buổi tối đi ngủ con thường xuyên nói mơ, nhắc tới người anh trai ấy, đám người hầu đều nghe thấy", Mạt Thính Vũ tùy ý nói, như thể đó chỉ là một chuyện không mấy quan trọng.
Nhưng cả người Tô Ly lại lạnh toát cả đi.
Mạt Thính Vũ biết chuyện rồi thì kiểu gì cũng điều tra ra thân phận thực sự của anh trai chỉ trong một thời gian ngắn.
Anh trai sẽ gặp nguy hiểm!
Nguy hiểm không gì sánh bằng!
"Được rồi, Ly Nhi, sư tôn đi trước đây. Con nghỉ ngơi cho tốt, chăm chỉ tu luyện", Mạt Thính Vũ đứng lên, cười nói rồi rời khỏi đó.
Sắc mặt của Tô Ly ngày một tái hơn.
Cô ấy hoảng hốt, lẩm bẩm: "Mạt Thính Vũ mà điều tra ra tin tức của anh trai thì anh ấy sẽ nguy mất..."
Mặc dù tầng trái đất rất bí ẩn, nhưng muốn điều tra ra thì không hẳn là khó, Tiên Âm Cốc hoàn toàn có thực lực ấy.
"Xem ra, trên đường tới tiệc trà Ẩn Vân lần này phải tìm cơ hội, phái người tới tầng trái đất thúc giục anh trai rời khỏi đó mới được", Tô Ly đưa ra quyết định.
Thời gian dần trôi, hai, ba ngày qua đi.
...
Võ Tông.
Trước làng Mai Cốt.
Nơi này vẫn đông đúc như cũ, ngày hôm nay còn nhộn nhịp hơn.
Bởi vì ngày hôm nay, Vũ Minh Tồn và Vân Thanh Thanh sẽ cùng nhau rời khỏi Võ Tông, tới đảo Ẩn Vân trên biển Vô Mệnh.
Tiệc trà Ẩn Vân sắp diễn ra rồi, nhất định phải xuất phát luôn.
Vân Thanh Thanh ngẩn ngơ nhìn chăm chú vào cổng làng Mai Cốt, đến cuối cùng chỉ lắc đầu thở dài với vẻ chua xót.
Vũ Minh Tồn đứng cách Vân Thanh Thanh ba, bốn mét, trên môi mang theo nụ cười lạnh. Tiếc là không nhìn thấy tên ngốc đó chết thế nào trong làng Mai Cốt.
Không bao lâu sau.
"Hú…”
Chương 484: Tử Hỏa Ưng nổi giận
Một âm thanh réo rắt như thể nó được vọng lại từ một nơi rất xa, nhanh chóng lọt vào tai người Võ Tông.
Nhảy nhót bên tai tất cả mọi người.
Sau đó, có thể thấy rất rõ một con chim ưng cả người rực lửa tím, một lần phóng có thể lướt qua cả trăm ngàn mét lướt qua bầu trời như thật như ảo, hóa thành một đường chỉ dài màu đỏ tím.
Cuối cùng, nó đáp xuống trước làng Mai Cốt.
Một ngàn người Võ Tông từ trên xuống dưới, phần lớn đều nhìn chằm chằm vào Tử Hỏa Ưng, vừa xúc động và cũng là tò mò.
“Tiền bối”, Vũ Bất Bại cung kính cúi đầu trước con Tử Hỏa Ưng ấy, chẳng hề có chút trở ngại tâm lý nào.
Vũ Bất Bại là thế.
Những người khác trong Võ Tông lại càng như thế.
Tử Hỏa Ưng khẽ ngước đầu lên, rất to, đôi mắt có thần, bộ lông rực lửa, có vẻ nhân tính hóa rất nhiều, miệng nó cực kỳ sắc nhọn, màu tím đen, quặp lại, hơi thở sắc bén khiến lòng người lạnh lẽo, không dám nhìn thẳng, như thế cái miệng đó có thể mổ nát tất cả bảo bối trên đời.
“Vũ Bất Bại, thế hệ Võ Tông này cũng tạm được đấy”, Tử Hỏa Ưng liếc sang Vân Thanh Thanh trước, sau đó mới nói với Vũ Bất Bại.
Tử Hỏa Ưng có lai lịch rất lớn.
Đó là con chim ưng sở hữu huyết mạch Phượng Hoàng từ thời thượng cổ.
Hơn nữa con chim này từng chở mấy chục truyền nhân Võ Tông trong lịch sử, trong đó có những lão tổ rất xuất sắc.
Bởi vì thân phận vai vế của Tử Hỏa Ưng rất rất rất rất là cao.
Cả Vũ Bất Bại đều phải tôn kính nó.
Bình thường Tử Hỏa Ưng sẽ bế quan dưới biển linh mạch Võ Tông, nói cách khác là ngủ.
Chỉ có những sự kiện lớn, cần phải tạo thanh tạo thế cho Võ Tông thì Tử Hỏa Ưng mới xuất hiện.
Tất nhiên tiệc trà Ẩn Vân hôm nay cũng là một sự kiện lớn.
Hiển nhiên không thể thiếu Tử Hỏa Ưng.
“Con bé Thanh Thanh đó, ý chí Tử Sắc, hiện hóa Chu Tước, đúng là không tệ”, Vũ Bất Bại nói, có vẻ kiêu ngạo.
“Vũ Minh Tồn?”, Tử Hỏa Ưng lại nhìn về phía Vũ Minh Tồn, hơi bất ngờ: “Tên này là kẻ phản bội Võ Tông mà? Bị giam lại rồi cơ mà? Tại sao lại được ra thế?”
“Tiền bối, tất cả là do thế hệ trẻ của Võ Tông không đủ người mà?”, Vũ Minh Tồn mở miệng nói.
Tử Hỏa Ưng cau mày lại hệt như con người.
Thế nhưng Tử Hỏa Ưng lại không làm khó làm dễ gì Vũ Minh Tồn, dường như nó không hề quan tâm đến kẻ phản bội, mà chỉ quan tâm xem Vũ Minh Tồn có phải là huyết mạch của Võ Tông hay không thôi, thế là đủ rồi.
Trên thực tế, cũng vì biết được điều đó nên Vũ Minh Tồn mới dám hống hách trước mặt Tử Hỏa Ưng như thế.
Sau đó, Tử Hỏa Ưng tò mò nhìn về phía làng Mai Cốt: “Vũ Bất Bại, tất cả mọi người trong Võ Tông đều tập trung ở đây làm gì thế? Có người vào làng Mai Cốt hả? Là thanh niên nào của Võ Tông thế? Dũng cảm vậy?”
“Cái này”, thậm chí Vũ Bất Bại còn không thể trả lời được.
Những người quản lý Võ Tông khác đều cúi đầu, không dám trả lời.
“Tiền bối, đó là một người ngoài tên là Tô Minh”, Vũ Minh Tồn lại trực tiếp mở miệng, có vẻ vui sướng khi người gặp họa, vừa nói vừa cười nhe răng: “Thằng nhãi đó đã vào làng Mai Cốt gần nửa tháng rồi”.
“Cái gì?”, tròng mắt Tử Hỏa Ưng trợn trừng, thậm chí hơi thở trên người cũng bắt đầu bùng lên, nhìn chằm chằm vào Vũ Bất Bại: “Thật hay giả?”
Giọng Tử Hỏa Ưng chất chứa lửa giận ngập trời.
Vũ Bất Bại vẫn kiên trì gật đầu.
“Làm càn!”, Tử Hỏa Ưng quát to, tiếng quát cực kỳ chói tai, mười ngàn người Võ Tông đến đây đều bị thương dù ít hay nhiều.
Không gian trước mặt bị hơi thở của Tử Hỏa Ưng đốt cháy thành tro tàn cả mảng lớn.
Hiện trường cực kỳ khủng bố.
“Vũ Bất Bại, chẳng lẽ ông không biết làng Mai Cốt chỉ có vào chứ không thể ra?”, giọng Tử Hỏa Ưng rất lạnh, nó chất chứa sự căm tức và khó chịu: “Tên Tô Minh chó má đó sống chết gì cũng chẳng sao, không hề quan trọng, nhưng nếu nó chết ở làng Mai Cốt, xương cốt của nó sẽ làm bẩn cả làng Mai Cốt, làm bẩn cả Võ Tông, Võ Tông được truyền lại qua hàng trăm ngàn năm qua, chưa từng có xương cốt người ngoài được bảo tồn trong Võ Tông này, người ngoài cũng không có được tư cách này, sao? Vũ Bất Bại, đến thế hệ của ông thì muốn phá hủy nguyên tắc của tổ tông ư? Dù Võ Tông đã trở nên vắng vẻ, nhưng cũng không đến phiên ông phá hủy thế này!”
Trên mặt Vũ Bất Bại lấm tấm mồ hôi lạnh…
Có thể thấy, áp lực là rất lớn.
Không thể nhịn được nữa, Vũ Bất Bại cố gắng phản bác lại một câu: “Tiền bối, chưa chắc gì Tô Minh đã chết trong đó, có lẽ kỳ tích sẽ xảy ra…”
“Chó má! Người xưa đã nói trong mười ngày không thể ra khỏi làng Mai Cốt thì chắc chắn sẽ chết! Có biết tại sao không? Bởi vì trong làng Mai Cốt, mười ngày lại có một trận bão Mai Cốt, trong cơn bão đó, chẳng ai có thể sống nổi. Thằng nhãi từ đâu đến đã vào làng Mai Cốt gần nửa tháng, chắc chắn đã trải qua cơn bão Mai Cốt, ông nói cho tôi nghe xem nó sống kiểu gì? Lấy cái gì để sống? Hả?”, Tử Hỏa Ưng lại càng tức điên lên, có thể nói là rít gào khàn cả giọng, lông chim màu đỏ tím trên người cũng dựng lên, như thế sẽ ra tay đập chết Vũ Bất Bại bất kỳ lúc nào.
“Cái này… Cái này… Ừm…”, Vũ Bất Bại lập tức cạn lời, không biết phải nói cái gì, cũng chẳng cần phải nói cái gì.
Theo bản năng, Vũ Bất Bãi nhìn về phía làng Mai Cốt.
Vừa nhìn lại.
Vũ Bất Bại lập tức há to miệng!
Không chỉ mình ông ta, những người khác của Võ Tông cũng vô tình hoặc cố ý nhìn về phía cổng làng Mai Cốt… Sau đó bọn họ đã trông thấy cái gì?
Có… Có… Có người ra khỏi làng Mai Cốt ư?
Tô Minh? Không phải Tô Minh thì còn ai vào đây nữa?
Tô Minh lại… Lại có thể sống sót quay ra?
“Đứng nghệt mặt ra đó làm gì thế? Vũ Bất Bại, tại sao lại không nói tiếng nào!”, bởi vì bấy giờ Tử Hỏa Ưng không nhìn thấy Tô Minh đang bước ra từ làng Mai Cốt, thế nên nó cực kỳ khó chịu khi Vũ Bất Bại đột nhiên nghệt mặt ra, há miệng đầy kinh ngạc trông cứ như một kẻ ngu.
Người như thế mà cũng xứng làm đại trưởng lão? Dẫn dắt cả Võ Tông ư?
“Tiền bối, người… Người quay lại xem làng Mai Cốt… Làng…. Cổng làng!”, Vũ Bất Bại run rẩy nói, chẳng hiểu sao sắc mặt lại đỏ lên, xúc động như thể sẽ ngất bất kì lúc nào.
Chương 485: Mời chết
Tử Hỏa Ưng quay cái đầu to tướng của nó sang.
Đập vào mắt chính là một thanh niên chậm rãi bước ra từ trong làng.
Tử Hỏa Ưng cũng ngơ ngác.
Quá mười ngày rồi, làm sao mà sống sót trở ra được như thế?
Hoàn toàn không thể xảy ra được!
Trên thực tế, đúng là cứ mỗi mười ngày trong làng Mai Cốt sẽ có một cơn bão Mai Cốt đầy khủng bố, muốn sống sót trong cơn bão đó khó còn hơn lên trời, dù Tô Minh có được thần huyết và kho tàng huyết mạch nên sở hữu cơ thể mạnh mẽ khó tin cùng khả năng khôi phục mạnh mẽ, thêm vào đó là Chung Ảnh Thiên Đại Huyền Hoàng Chuông và chén Hoàng Tuyền được tiến hóa đến đạo khí cũng không thể ngăn cản được cơn bão Mai Cốt.
Ngay lúc gần chết, nếu không có thiên nữ Tạo Hóa xuất hiện giúp đỡ thì hắn có thể sẽ chôn mình trong làng Mai Cốt.
Bây giờ nhớ lại cơn bão Mai Cốt đó, lòng Tô Minh vẫn còn sợ hãi.
Tất nhiên, nếu không chết trong cơn bão Mai Cốt, nạn lớn không chết sẽ có phước lớn về sau.
Khi cơn bão Mai Cốt thổi qua, bên trong làng Mai Cốt chất đầy bảo bối khiến con người ta thèm nhỏ dãi, chỉ mỗi tinh huyết của cự thú thời tiền sử thôi đã có bảy tám giọt rồi.
“Bảy tám giọt tinh huyết của cự thú thời tiền sử, cộng thêm ba viên đá tạc ẩn chứa quy luật Không Gian hoang cổ, hai viên đá ẩn chứa quy luật Tử Vong hoang cổ, cùng với một bộ kiếm pháp Đế Vân Bộ, lời to, đúng là lời to. Càng khỏi phải bàn đến bản hoàn chỉnh của Đại Ma Tâm Kinh”, Tô Minh thầm nói trong lòng, cực kỳ vui sướng.
Chuyến đi đến Võ Tông này cực kỳ đáng giá.
Trong làng Mai Cốt, Tô Minh đã hấp thu hết ba chiên đá hoang cổ ẩn chứa quy luật Không Gian, tăng thêm một bậc trong việc nắm bắt và lĩnh ngộ quy luật Không Gian, có thể thăng cấp.
Nói cách khác, nếu trước đó Tô Minh chỉ nắm giữ một chút trong quy luật Không Gian, thì bây giờ cái chấm đó đã trở nên dày đặc, tạo thành một tấm lưới, một mặt phẳng.
Chẳng hạn như trước kia Tô Minh chỉ có thể bỏ quy luật Không Gian vão võ kỹ hoặc là thân pháp để hỗ trợ, lướt đi nhanh hơn.
Thì bây giờ, nếu muốn thì anh có thể tạo thành nếp gấp không gian, hoặc là dung hợp cả không gian thực tế ảo.
Những chiêu thức không gian đó có thể áp dụng trực tiếp vào chiến đấu, và hiệu quả có thể nói là không tệ.
Chẳng hạn như nếp gấp không gian, khi đối phương hoàn toàn không hề đề phòng, đứng cách mình khoảng mười mét, họ sẽ nghĩ rằng anh cần tấn công bằng một chiêu mạnh để đánh từ xa hoặc nhảy đến gần rồi đánh cận chiến.
Nhưng có nếp gấp không gian rồi, chỉ cần một suy nghĩ của Tô Minh, chiêu thức cận chiến có thể trực tiếp xuất hiện trước mặt đối phương, đúng là ăn gian hàng thật giá thật.
Có tác dụng rất lớn trong phương thức chiến đấu tập kích đánh lén bất ngờ.
Còn việc dung hợp không gian thực tế ảo thì lại càng biến thái, có thể đứng ở không gian thực tấn công trực tiếp vào không gian ảo, cũng có thể ẩn nấp trong không gian ảo đến tấn công người ngoài không gian thật, trong việc ẩn nấp đánh lén thì tất nhiên là không ai bằng.
Tô Minh cũng hấp thu cả hai viên đá hoang cổ ẩn chứa quy luật Tử Vong, trước đó anh đã lãnh ngộ chút quy luật Tử Vong, bây giờ quy luật Tử Vong cũng tăng lên không ít, có tác dụng rất lớn.
Đầu tiên, chiêu thức quy vu trần ai anh thường xuyên dùng có ẩn chứa quy luật Tử Vong, khi quy luật Tử Vong mạnh hơn, chiêu thức đó cũng mạnh hơn.
Chiêu thức Sinh Tử Chớp Ảnh cũng ẩn chứa quy luật Tử Vong.
Tiếc là tạm thời không thể tu luyện Đế Vân Bộ, bởi vì không còn đủ thời gian nữa, nếu anh muốn tu luyện thì ít nhất phải tốn thêm vài ngày, không kịp cùng Thanh Thanh đến tiệc trà Ẩn Vân.
Đế Vân Bộ là một bộ thân pháp.
Cấp bậc rất cao.
Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, đúng là thân pháp võ kỹ của Tô Minh thiếu đi một chút, trong tay thiên nữ Tạo Hóa lại có mấy bộ, nhưng tạm thời Tô Minh không thể tu luyện được, trước mắt Đế Vân Bộ chính là điểm bổ sung hoàn hảo nhất.
“Anh Tô, Thanh Thanh biết chắc chắn anh sẽ sống sót trở về mà!”, khi tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm Tô Minh với vẻ ngơ ngác, trong sự rung động ấy, Vân Thanh Thanh xúc động nói, để lộ cảm xúc của mình.
Rất kích động.
Nhưng sắc mặt Vũ Minh Tồn lại lập tức trở nên khó coi không sao tả nổi…
Còn âm u hơn cả vũng nước đọng quá lâu.
Tô Minh sống sót quay về, chẳng những là một cái tát thật kêu cho những lời đoán bừa cũng như mỉa mai hắn ta nói trước đó.
Mà vấn đề là nó còn khiến giá trị của hắn ta nhanh chóng trở thành con số không.
Có lẽ hắn ta sẽ bị đuổi về Võ Ngục một lần nữa.
“Đáng chết!”, Vũ Minh Tồn tức giận thầm mắng, cứ nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trong đó chất chứa sự nham hiểm và oán độc.
“Người đàn ông Quan Khuynh Thành này chấm trúng chắc chắn sẽ không khiến cho ai thất vọng, đúng chứ?”, tuy sắc mặt Quan Khuynh Thành cũng bình tĩnh, nhưng đôi mắt xinh đẹp đó lại đầy vẻ tự hào.
“Thanh niên, làm thế nào được vậy?”, Tử Hỏa Ưng mở miệng, nó yếu ớt hỏi, giọng nói có chút phức tạp, cũng có vẻ chờ mong và đôi phần nghi ngờ.
“May mắn thôi”, Tô Minh tùy ý đáp, cực kỳ qua loa.
Lập tức khiến Tử Hỏa Ưng nghẹn họng.
“Mời chết!”, đúng lúc đó, Quan Khuynh Thành đột nhiên quay lại, nhìn về phía Vũ Minh Tồn cách đó không xa.
Vũ Minh Tồn có nói: Nếu Tô Minh còn sống ra khỏi đó, hắn ta có thể tự sát.
Những lời đó, Quan Khuynh Thành tưởng thật.
“Cô cứ nói đùa, tôi hay giỡn thế thôi, cô cần gì phải làm quá lên thế?”, Vũ Minh Tồn run rẩy, cười khổ nói.
“Khi anh mỉa mai người đàn ông của tôi, anh cũng đang nói đùa đấy ư? Quan Khuynh Thành tôi lại tưởng thật!”, Quan Khuynh Thành thản nhiên nói, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, sát ý đó cũng rất thật.
“Cô…”, Vũ Minh Tồn căm tức, đang định lên tiếng nói.
Đột nhiên!
“Vù…”
Tô Minh giơ tay lên, chụp lại bằng một chưởng.
Sức mạnh có thể nhấc được một trăm hai mươi cân cộng với quy luật Không Gian anh nắm giữ.
Muốn sức mạnh có sức mạnh.
Muốn tốc độ có tốc độ.
Một chưởng đó có thể sánh ngang với sức mạnh của sấm sét từ trên trời!
Nhanh, mạnh, chuẩn!
Bình luận facebook