• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cuồng Long Xuất Thế (2 Viewers)

  • Chương 226-230

Chương 226: Người đẹp ghen tuông

“Cậu thật sự là tu tiên giả sao?”

Trương Vãn Thanh và Lâm Thanh Nham cũng vô cùng căng thẳng, chờ Diệp Huyền trả lời.

“Ừ, ông đoán không sai.”

Ai ngờ Diệp Huyền lại thừa nhận!

“Cái này!”

Nghe Diệp Huyền trả lời, cả người bác sĩ Trương đã ngây ngốc tại chỗ: “Cậu, cậu vậy mà lại thật sự là tu tiên giả…”

“Trời ạ!”

Cả người Trương Vãn Thanh và Lâm Thanh Nham không khỏi run rẩy, không thể tin được nhìn về phía Diệp Huyền: “Anh yêu của chúng ta, vậy mà lại là người tu tiên…”

“Không thể tin được!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Nhưng đây chính là bí mật, hi vọng mọi người có thể giữ miệng giữ mồm, bây giờ quan trọng nhất chính là giúp Tiêu Băng Tuyết chữa bệnh!”

“Đúng vậy, chữa bệnh cho Tiêu Băng Tuyết trước!”

Đám người bác sĩ Trương vội vàng lên tiếng trả lời, nhưng trong lòng vẫn kích động như trước, đặc biệt là Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh, cả người như đang mơ vậy!

“Khụ khụ!”

Chỉ nhìn thấy Tiêu Băng Tuyết ho nhẹ vài tiếng, sau đó ý thức cũng chậm rãi khôi phục lại thanh tỉnh, trong nháy mắt khi nhìn thấy Diệp Huyền, cô nhịn không được hô: “Diệp Huyền?”

“Diệp Huyền, sao anh lại ở chỗ này?”

Tiêu Băng Tuyết mở to đôi mắt đẹp, vẻ mặt không thể tin được!

“Ừ.”

Diệp Huyền khẽ gật đầu, hiếm khi hướng về phía Tiêu Băng Tuyết nở nụ cười.

“Thật sự là anh…”

Tiêu Băng Tuyết vô cùng phấn chấn, vội vàng muốn từ trên giường bệnh đứng dậy, nhưng Diệp Huyền lại ngăn cô lại:

“Cô vừa mới tỉnh lại, ổn định tâm thần trước đã, không nên lại lập tức kích động rồi ngất đi!”

Sĩ quan phụ tá Vương Tiểu Vũ vội vàng đỡ Tiêu Băng Tuyết: “Cô vừa rồi hộc máu ngất đi, tình hình vô cùng nguy cấp, suýt chút nữa doạ chúng tôi sợ rồi… May mà có Diệp Huyền đại nhân kịp thời chạy tới!”

“Tôi…”

Tiêu Băng Tuyết nghĩ đến sự nguy hiểm khi bệnh tình phát tác, cũng cảm thấy tâm trạng sống sót sau tai nạn, cô còn tưởng mình chống đỡ không nổi.

“Không thể tưởng tượng được, lại là Diệp Huyền cứu mình một mạng!”

Tiêu Băng Tuyết nhìn Diệp Huyền, trong lòng vô cùng cảm thán.

Nhưng lập tức, trên mặt cô lại hiện ra một tia bi thương, ánh mắt trở nên buồn bã: “Thế nhưng tôi lại không chịu nổi như thế, anh căn bản không nên cứu tôi…”

Ai ngờ Diệp Huyền lắc đầu cười: “Cô là vì nước vì dân nên thân mới bị thương nặng, nếu tôi thấy chết mà không cứu, thì làm sao xứng đáng với y thuật của tôi chứ?”

“Hơn nữa, cô đối với tôi cũng chỉ tương đối lạnh nhạt thôi, cũng không phải huyết hải thâm thù gì, vậy thì tại sao tôi lại không nên cứu cô chứ?”

“Tính cách Diệp Huyền tôi thẳng thắn, chuyện quá khứ thì cứ để cho nó qua đi, cô cũng không cần luôn nhớ thương chuyện này, tôi đã tha thứ cho cô rồi!”

Nghe Diệp Huyền nói, Tiêu Băng Tuyết không nhịn được khiếp sợ nhìn về phía hắn, bốn mắt nhìn nhau: “Anh, anh chịu tha thứ cho tôi rồi sao?”

“Ừm, tôi đã tha thứ cho cô rồi.”

Diệp Huyền nặng nề gật đầu, nở một nụ cười.

“Hu hu…”

Tiêu Băng Tuyết ngơ ngẩn một lát, nhịn không được nước mắt rơi như mưa, điên cuồng khóc ra tiếng, phát tiết hết những buồn khổ mấy ngày nay ở trong lòng ra.

“…”

Nhìn thấy cô bi thương như vậy, Trương Vãn Thanh và Lâm Thanh Nham đều có thể tưởng tượng được rốt cuộc cô bị tâm bệnh này giày vò vất vả đến mức nào, bọn họ nhịn không được vì cô mà cảm thấy đau lòng.

Dù sao Tiêu Băng Tuyết là nữ chiến thần, đối mặt với kẻ địch cuồng vọng cũng chưa từng sợ hãi!

Huống hồ cô là một thiếu niên anh hùng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi trên chiến trường!

Nhưng cho dù một cô gái như vậy, ở trước mặt biển tình, cũng bất lực ngăn cản!

Trên đời khó khăn nhất chính là biển tình!

“Tiểu thư…”

Vương Tiểu Vũ thân là sĩ quan phụ tá của cô, càng không khỏi vì cô lã chã rơi lệ.

Ban quản lý chiến bộ không hẹn mà cùng đi ra ngoài, đỡ cho Tiêu Băng Tuyết cảm thấy khó xử.

Bác sĩ Trương bên cạnh nhỏ giọng hỏi Diệp Huyền: “Tuy rằng tâm bệnh vẫn cần tâm dược y, cậu tha thứ cho Tiêu Băng Tuyết khiến cô ấy không còn tích tụ trong lòng, nhưng bệnh cũ trong cơ thể cô ấy bộc phát vẫn không thể giải quyết.”

“Chỉ cần hơi có một chút vấn đề, như vậy thì cơ quan của cô ấy sẽ suy kiệt, tu vi của cô ấy cũng sẽ hoàn toàn biến mất, cuộc đời này không thể tu luyện được nữa!”

Bác sĩ Trương lại khiến mọi người cảm thấy lo lắng, mỗi người đều chờ mong nhìn về phía Diệp Huyền.

“Có thể.”

Diệp Huyền trả lời rất thẳng thắn và sảng khoái: “Bệnh của cô ấy đối với tôi mà nói cũng không khó khăn gì.”

Trong nháy mắt này khiến cho đám người Vương Tiểu Vũ và bác sĩ Trương mừng như điên không thôi: “Quá tuyệt vời!”

Nhưng Diệp Huyền lại do dự một chút, rồi nói: “Nhưng mà…”

Hai chữ này của hắn, lại khiến cho tim mọi người treo lên: “Nhưng cái gì?”

“Cái đó…”

Diệp Huyền liếc mắt nhìn Tiêu Băng Tuyết: “Bệnh cũ của cô ấy phát tác, độc tố đã từ lục phủ ngũ tạng đến tâm mạch, bởi vậy tôi phải dùng chân khí bức độc tố của cô ấy xuất ra bên ngoài cơ thể!”

“Hơn nữa, biện pháp trị liệu này cần tôi tiến hành xoa bóp với Tiêu Băng Tuyết một lần, nói cách khác, chính là cần cô ấy cởi hết quần áo ra…”

“Tiêu Băng Tuyết, cô tự mình suy nghĩ cho kỹ đi.”

Nghe Diệp Huyền nói vậy, mọi người vô cùng kinh ngạc!

“Cởi hết quần áo ra…”

Tiêu Băng Tuyết nhớ tới dáng vẻ của mình với Diệp Huyền, liền nhịn không được xấu hổ đỏ mặt, vội vàng quay đầu đi, thoạt nhìn tương đối thẹn thùng.

“Cái đó…”

Vương Tiểu Vũ và Vương Phi đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt cũng hơi có vẻ xấu hổ, không biết nên nói cái gì.

“Chị Thanh Nham, nên làm thế nào cho phải đây?”

Trương Vãn Thanh gấp đến độ như kiến trên nồi: “Tiêu Băng Tuyết lớn lên xinh đẹp như vậy, dáng người lại hoàn mỹ như vậy, da thịt trắng nõn, nếu anh Diệp Huyền đích thân xoa bóp không có khoảng cách với cô ấy, thì nhất định sẽ nhịn không được…”

“Hơn nữa bản thân Tiêu Băng Tuyết cũng rất thích anh Diệp Huyền, nếu như hai người có dục vọng, vậy thì nhất định sẽ trực tiếp đi đến bước cuối cùng kia!”

Lâm Thanh Nham vốn đã gấp gáp, bây giờ lại nghe thấy những lời này của Trương Vãn Thanh, càng thêm đứng ngồi không yên: “Trước khi Diệp Huyền đến, cũng đã trêu chọc chúng ta có ham muốn đến lửa đốt người rồi!”

“Nếu như lại để cho anh ấy thân mật cùng Tiêu Băng Tuyết như vậy, lấy tính tình và tính cách lưu manh của tên Diệp Huyền này, nhất định sẽ làm đến cùng!”

“Nếu bọn họ thực sự đi đến bước cuối cùng, thì chúng ta phải làm gì đây? Chúng ta trù tính lâu như vậy, chẳng lẽ lại để tiện nghi cho Tiêu Băng Tuyết sao?”

Lâm Thanh Nham nhớ tới cô và Trương Vãn Thanh tối nay hao hết tâm tư, cuối cùng lại thành toàn cho Tiêu Băng Tuyết, trong lòng liền nhịn không được mà khó chịu!

Không thể được!

Cái này tuyệt đối không thể!

“Diệp Huyền, anh theo em lại đây!”

Lâm Thanh Nham vội vàng kéo Diệp Huyền đi ra ngoài, dung nhan tuyệt mỹ của cô tràn đầy sự không cam lòng:

“Anh là tu tiên giả, chắc chắn không chỉ có một phương pháp xoa bóp như vậy chứ? Anh nghĩ biện pháp khác giúp Tiêu Băng Tuyết đi!”

Trương Vãn Thanh tuy rằng vẫn chưa mở miệng, nhưng hai mắt đỏ bừng, rõ ràng cũng vô cùng vội vàng, vô cùng lo lắng Diệp Huyền sẽ bị Tiêu Băng Tuyết cướp mất.

Diệp Huyền nhìn thấy hai vị mỹ nữ hai mắt đỏ bừng, trong lòng lại cảm thấy vô cùng ấm áp, dù sao hắn có thể chân thật cảm giác được, hai người họ yêu hắn sâu đâm đến nhường nào!

Điều này làm cho Diệp Huyền không khỏi vui vẻ cười ra tiếng.

“Anh cười cái gì? Anh cái tên lưu manh này!”

Nước mắt Lâm Thanh Nham rơi lã chã, giọng nói nhiễm ướt át: “Đêm nay vốn là cuộc hẹn ngọt ngào thuộc về ba người chúng ta. Vậy mà bây giờ anh lại muốn ở bên cạnh người phụ nữ khác…”

“Chị Thanh Nham…”

Trương Vãn Thanh ôm cánh tay Lâm Thanh Nham, mặt đầy nước mắt, thoạt nhìn đáng thương đến động lòng người.
Chương 227: Ý nguyện của Tiêu Băng Tuyết

“Thanh Nham, Vãn Thanh. Yên tâm đi.”

Nhìn thấy dáng vẻ của hai người đẹp, trong lòng Diệp Huyền trở nên ấm áp, hắn vươn tay ôm họ vào lòng: “Anh chỉ giúp cô ấy xoa bóp chút thôi, không làm gì vượt quá giới hạn đâu!”

Nghe vậy, hai mắt Trương Vãn Thanh sáng bừng lên: “Anh Diệp Huyền, anh đang nói nghiêm túc à?”

Nhưng Lâm Thanh Nham lại nghiêm nghị nói: “Sao mà tin đàn ông được? Đợi chút nữa nhìn thấy Tiêu Băng Tuyết không mảnh vải che thân, chắc chắn sẽ quên mấy lời mình đã nói lúc này ngay ấy mà!”

Phải thừa nhận, tính tình Trương Vãn Thanh và Lâm Thanh Nham hoàn toàn trái ngược, một người dịu dàng, một người cứng rắn, khiến Diệp Huyền dở khóc dở cười.

“Ha ha!”

Diệp Huyền bật cười ha hả: “Anh thừa nhận Tiêu Băng Tuyết đẹp thật, nhưng anh cũng có nguyên tắc của mình, chứ anh đâu phải kẻ háo sắc đâu!”

Hắn nhéo nhéo má Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh, cười dịu dàng: “Yên tâm đi, trong lòng anh, mấy em là duy nhất.”

Nhìn thấy thái độ chân thành của Diệp Huyền, Trương Vãn Thanh mỉm cười gật đầu, cuối cùng cũng không còn nghi ngờ gì nữa: “Anh Diệp Huyền, em tin tưởng anh…”

Ngay cả Lâm Thanh Nham, người vốn có tính cách cứng cỏi, cũng không khỏi rung động: “Thật sao?”

“Ừ.”

Diệp Huyền gật đầu một cách trịnh trọng, dịu dàng lau nước mắt cho hai người đẹp.

“Hừ.”

Lâm Thanh Nham lúc này mới bình tĩnh lại, nhưng vẫn kiêu ngạo nói: “Tốt nhất là anh nói được làm được, nếu dám lừa bọn em, bọn em sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa!”

Trương Vãn Thanh dựa vào lòng Diệp Huyền, nói: “Không thể nào, anh Diệp Huyền sẽ không lừa bọn mình đâu!”

Diệp Huyền cười lớn: “Bọn em đồng ý để anh chữa bệnh cho Tiêu Băng Tuyết, nhưng Tiêu Băng Tuyết chưa chắc đã đồng ý đâu! Vì cô ấy phải cởi hết quần áo đó!”

Lâm Thanh Nham liếc nhìn Diệp Huyền: “Cô ấy cởi hết quần áo, anh vui vẻ lắm phải không?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Không có! Không có!”

Diệp Huyền không nhịn được cười, Trương Vãn Thanh cũng cười khúc khích.

Trở về phòng, Diệp Huyền hỏi: “Tiêu Băng Tuyết, cô suy nghĩ kỹ chưa?”

Nghe Diệp Huyền hỏi, Tiêu Băng Tuyết nhất thời không biết trả lời thế nào.

Vừa rồi Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh kéo Diệp Huyền ra ngoài, lòng Tiêu Băng Tuyết cũng bồn chồn.

Nghiêm túc mà nói, từ khi biết Huyền Hạo từng dùng phương pháp hô hấp nhân tạo để cứu mình, nàng thường xuyên tưởng tượng chuyện thân mật với Huyền Hạo.

Ôm hôn nồng nhiệt, ôm nhau âu yếm, thậm chí là chuyện nam nữ.

Cả hai đều đã trưởng thành, nên những ảo tưởng như vậy là điều đương nhiên.

Sau đó, khi biết Diệp Huyền chính là Huyền Hạo, Tiêu Băng Tuyết vừa cảm động, vừa áy náy và hối hận.

Điều này khiến Tiêu Băng Tuyết muốn bù đắp cho Diệp Huyền.

Cái gọi là bù đắp, trước tiên là thành tâm xin lỗi, tiếp theo là dùng mỹ nhân kế với Diệp Huyền.

Nhưng Tiêu Băng Tuyết không ngờ rằng, những tưởng tượng của mình lại nhanh chóng trở thành hiện thực đến như vậy.

Tuy nói rằng Diệp Huyền chỉ đến để chữa trị cho Tiêu Băng Tuyết, nhưng đối với Tiêu Băng Tuyết mà nói đó cũng là một niềm hạnh phúc.

“Tiểu thư, Diệp Huyền đại nhân đang hỏi tiểu thư kìa.”

Mỹ nữ phó quan Vương Tiểu Vũ nhỏ giọng nói.

“Tôi…”

Tiêu Băng Tuyết lúc này mới kịp phản ứng.

Cô ấy ngượng ngùng đỏ mặt nhìn Diệp Huyền, chợt nghiêng đầu đi: “Tôi là bệnh nhân, còn anh là bác sĩ, đương nhiên tôi phải nghe lời anh rồi, Diệp Huyền đại nhân, vậy mọi chuyện nhờ hết vào anh vậy!”

Nghe vậy, Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh trong lòng rất khó chịu: “Tôi đã đoán được, Tiêu Băng Tuyết chắc chắn sẽ đồng ý cởi sạch quần áo trước mặt Diệp Huyền mà…”

Ở trong mắt hai người đẹp, Tiêu Băng Tuyết lúc này đã không còn là nữ chiến thần chiến công hiển hách, mà chỉ còn là tình địch của bọn họ mà thôi.

Mà Diệp Huyền khi nghe được Tiêu Băng Tuyết đồng ý thì trong đầu cũng hiện lên cảnh tượng ngày đó hắn hô hấp nhân tạo cho Tiêu Băng Tuyết.

Diệp Huyền nhớ rất rõ, khi tay hắn đặt lên ngực Tiêu Băng Tuyết, cảm giác đó không gì có thể sánh được.

Điều này khiến Diệp Huyền không nhịn được mà nở một nụ cười tà mị.

Nhìn thấy Diệp Huyền nở nụ cười, Lâm Thanh Nham thầm mắng hắn trong lòng, liếc nhìn Diệp Huyền: “Tên lưu manh này, chắc chắn đang nghĩ đến mấy cái chuyện xấu đây!”

Đôi mắt Trương Vãn Thanh cũng đầy oán trách.

“Nguy rồi, mình phải nhịn xuống mới được!” Diệp Huyền vội vàng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, giả vờ bình tĩnh nói:

“Tiêu Băng Tuyết, cô vào phòng bên trong chờ tôi.”

“Được.”

Nghe Diệp Huyền nói lời có thể gây hiểu lầm như vậy, Tiêu Băng Tuyết đỏ mặt gật đầu.

Giọng nói của cô ấy yếu ớt như muỗi, mang theo sự thẹn thùng đặc trưng của con gái.

Sự thẹn thùng này hoàn toàn trái ngược với khí chất kiêu sa lạnh lùng của nữ chiến thần thường ngày.

Mọi người không khỏi cảm thán, dù là người phụ nữ mạnh mẽ đến đâu, khi đối mặt với người đàn ông mình yêu thương cũng sẽ lộ ra vẻ e ấp của một cô gái.

Vẻ thẹn thùng này khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể kiềm chế được ham muốn chinh phục.

Điều này hoàn toàn khác với Lâm Thanh Nham, tuy bề ngoài kiêu căng nhưng lại thích chơi trò kích thích!

Sự tương phản này khiến Diệp Huyền không khỏi tâm viên ý mã.

“Tiểu thư, để tôi dìu tiểu thư vào!”

Vương Tiểu Vũ dìu Tiêu Băng Tuyết vào phòng khám bên trong, nơi chuyên để chữa bệnh, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, cô thấy thế nào? Vừa rồi Diệp Huyền đại nhân nhìn cô có vẻ khác biệt lắm, ánh mắt đầy mong chờ…”

“Thật sao?”

Tiêu Băng Tuyết mừng thầm trong lòng, nhưng mặt ngoài vẫn nghiêm túc: “Tiểu Vũ, không nên nói lung tung, Diệp Huyền đại nhân chỉ muốn giúp tôi chữa bệnh thôi, anh ấy là người chính trực…”

Vương Tiểu Vũ cười ẩn ý: “Tiểu thư, nói thực đi nào, chẳng lẽ cô không muốn xảy ra chuyện gì đó với Diệp Huyền đại nhân sao?”

“Tôi…”

Tiêu Băng Tuyết cắn đôi môi đỏ mọng của mình, ánh nắng chiều đỏ rọi lên chiếc cổ trắng ngà của cô ấy, cô ấy nhất thời không biết trả lời câu hỏi của Vương Tiểu Vũ như thế nào.

“Mình không nghĩ như vậy sao? Không, mình ngày đêm đều nghĩ đến những chuyện đó!”

Tiêu Băng Tuyết thầm nghĩ, lòng đầy mong chờ.

Vương Tiểu Vũ thấy Tiêu Băng Tuyết không trả lời, liền cười nói: “Tiểu thư, cô cứ an tâm ở trong phòng chờ Diệp Huyền đại nhân, tôi không làm phiền cô nữa!”

Nói xong, Vương Tiểu Vũ đi ra ngoài.

Lòng Tiêu Băng Tuyết càng lúc càng mong chờ: “Chẳng mấy chốc nữa thì mình có thể ở riêng với Diệp Huyền rồi.”

Bên ngoài.

Nhìn thấy Vương Tiểu Vũ đi ra, bác sĩ Trương khoát tay áo nói: “Có Diệp Huyền ở đây, chúng ta có thể yên tâm. Mọi người ra ngoài uống trà trước đi!”

Mọi người đều gật đầu đồng ý, ai ai cũng đều biết bác sĩ Trương làm vậy để Tiêu Băng Tuyết không phải cảm thấy xấu hổ.

“Diệp Huyền, anh không được quên lời hứa với bọn em đâu đấy!”

Lâm Thanh Nham nhéo mạnh eo Diệp Huyền, sau đó lo lắng đi ra ngoài cùng Trương Vãn Thanh.

Diệp Huyền nhìn thấy mọi người rời đi, nhịn không được nở nụ cười, sau đó đi về phía phòng của Tiêu Băng Tuyết:

“Tiêu Băng Tuyết, tôi vào nhé.”

Tiêu Băng Tuyết nghe thấy giọng nói của Diệp Huyền, tim cô ấy lập tức đập nhanh như tiếng trống:

“Vào đi.”
Chương 228: Tiêu Băng Tuyết tỏ tình

Sột soạt!

Cửa phòng bị đẩy ra, Diệp Huyền lập tức ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng rất nhẹ nhàng.

Dường như mang theo hương thơm của hoa mận lạnh lùng, quý phái lại pha chút bướng bỉnh.

Diệp Huyền biết rõ, đây chính là mùi thơm tỏa ra từ người Tiêu Băng Tuyết.

Nhưng hắn lại không ngờ rằng, cô chỉ mới bước vào phòng hai phút, mùi thơm trên cơ thể của cô đã lan tỏa khắp phòng, điều này đủ chứng minh Tiêu Băng Tuyết là một mỹ nhân có cốt cách bẩm sinh.

Đi vào bên trong.

Tiêu Băng Tuyết ngồi quay lưng về phía cửa, có lẽ vì quá căng thẳng nên thân hình mảnh dẻ của cô khẽ run lên.

Dưới ánh đèn chiếu sáng, thân hình cong cong hoàn hảo của cô đang nằm trên giường, hai chân khép chặt, trông có vẻ ngượng ngùng và không kiềm chế được.

Diệp Huyền nhìn thấy mà trong lòng nóng bừng lên: “Không thể phủ nhận được, thân hình của Tiêu Băng Tuyết quả thực rất hoàn hảo! Chỉ cần nhìn bóng lưng của cô ấy thôi cũng khiến người ta phải mơ mộng nhiều lần!”

Tiêu Băng Tuyết quay đầu nhìn Diệp Huyền, phát hiện hắn đang dùng ánh mắt tán thưởng nhìn cô, vẻ mặt của cô lập tức đỏ bừng lên: “Diệp Huyền đại nhân, cần bắt đầu trị liệu luôn không?”

“Được.”

Diệp Huyền ho hai tiếng, che giấu đi cảm xúc của mình.

“Vậy thì…”

Tiêu Băng Tuyết cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Bây giờ tôi sẽ cởi quần áo, anh muốn tôi phối hợp như thế nào cũng được, chỉ cần nói cho tôi biết là được, làm phiền anh rồi.”

Nói xong.

Tiêu Băng Tuyết chậm rãi duỗi ra đôi tay ngọc ngà, cởi dây quần áo ra, nhẹ nhàng kéo xuống!

Bộ quần áo lập tức trượt xuống từ từ dọc theo bờ vai trắng ngọc và tấm lưng ngọc hoàn hảo, sau đó để lộ vòng eo, cặp mông và đôi chân ngọc quyến rũ!

Làn da không tì vết và những đường cong từ từ xuất hiện trước mặt Diệp Huyền!

Cùng lúc đó, một mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra, nồng hơn gấp mấy lần mùi thơm mà Diệp Huyền ngửi thấy vừa nãy!

“Đây là…”

Diệp Huyền có thể cảm nhận được mùi thơm trên người Tiêu Băng Tuyết, cùng làn da trắng nõn như ngọc của cô, máu trong người bắt đầu sôi lên!

“Ôi trời ơi!”

Diệp Huyền khó khăn nuốt nước bọt.

Hắn vẫn luôn biết là Tiêu Băng Tuyết rất xinh đẹp, nhưng lại không ngờ cô lại gợi cảm tới như vậy!

“...”

Tiêu Băng Tuyết cảm nhận được sự nóng bừng trong ánh mắt của Diệp Huyền, vẻ mặt cũng đột nhiên đỏ bừng lên vì xấu hổ, trong lòng càng thêm mong chờ và hưng phấn:

“Anh, anh còn chưa bắt đầu trị liệu sao?”

Nói xong, Tiêu Băng Tuyết chống hai tay nằm trên giường, để lộ tấm lưng ngọc bích không tì vết.

“Khụ…”

Nhìn thấy Tiêu Băng Tuyết gợi cảm hấp dẫn như vậy, tim Diệp Huyền đập nhanh hơn, trong tim hắn nhịn không được mà vang lên: “Tư thế của cô ấy, dáng vẻ của cô ấy cũng quá gợi cảm rồi?”

Hắn hít một hơi thật sâu mùi thơm, đi đến chỗ Tiêu Băng Tuyết, đổ một ít dầu massage lên lưng cô.

“Ưm…”

Tiêu Băng Tuyết không khỏi rên rỉ trước cảm giác ấm áp, tấm lưng ngọc vốn đã hoàn mỹ của cô lại càng trong suốt, sáng sủa hơn, mười phần gợi cảm!

“Đây, đây trực tiếp là một sự cám dỗ chí mạng luôn đó!”

Diệp Huyền không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt nóng bừng lên dục vọng, đôi bàn tay to lớn ngưng tụ chân khí bao bọc lấy tấm lưng của Tiêu Băng Tuyết.

Khoảnh khắc bàn tay to lớn của hắn chạm vào lưng của đối phương, Diệp Huyền chỉ cảm thấy lòng bàn tay của mình như đang nhảy múa trên thiên đường!

“Ah!”

Tiêu Băng Tuyết để Diệp Huyền chạm vào mình thân mật như vậy, thần kinh vốn đã căng thẳng của cô lập tức phản ứng lại, khiến Tiêu Băng Tuyết nhịn không được mà bất giác hét lên!

“Không thoải mái sao?”

Diệp Huyền nhẹ nhàng hỏi.

“Không, không phải vậy.”

Lúc này Tiêu Băng Tuyết đột nhiên đỏ mặt lên, lí nhí mà nói: “Thật xin lỗi, tôi, là do tôi quá nhạy cảm rồi…”

“Thả lỏng đi, rất nhanh sẽ không sao nữa rồi.”

Diệp Huyền ép buộc chính mình phải bình tĩnh, nhưng trên thực tế, đôi tay của hắn đang có cảm giác tuyệt vời đến mức suýt chút nữa thì cười lên vì vui sướng.

Nhưng Diệp Huyền cũng không hẳn là một tên lưu manh thối tha, hắn trị bệnh rất tốt, trong nháy mắt tiến vào trạng thái trị liệu, dùng kỹ thuật xoa bóp vô cùng điêu luyện để giải độc cho Tiêu Băng Tuyết.

“Ưm…”

Sau một hồi xoa bóp, toàn thân Tiêu Băng Tuyết nóng bừng lên, hô hấp càng lúc càng dồn dập, toàn thân nóng nực, mồ hôi chảy ra, đôi mắt xinh đẹp có chút mơ hồ.

Không thể phủ nhận, dáng vẻ này của Tiêu Băng Tuyết quả thực quá hấp dẫn, trong lòng Diệp Huyền càng ngày càng khó khống chế, bàn tay to nhịn không được mà di chuyển chạm vào mấy vùng chỗ kín riêng tư.

Tiêu Băng Tuyết lại còn như chưa từng bao giờ thân mật trước đó, khiến Diệp Huyền càng không chịu nổi!

Hắn cảm thấy khó chịu trong lòng: “Mặc dù làn da của Tiêu Băng Tuyết đẹp như vậy, còn có hương thơm thoang thoảng nữa, nhưng mình chỉ có thể chạm vào chứ không thể tiến xa hơn một bước. Thực sự rất là khó nhịn mà…”

Còn Tiêu Băng Tuyết lại nhịn không được mà quay đầu sang một bên, lặng lẽ nhìn Diệp Huyền đang xoa bóp, trong lòng cảm thấy vô cùng cảm kích.

“Trước đây mình đã từng đối xử với anh ấy như vậy, nhưng anh ấy không những không tức giận mà còn giúp mình trị liệu, anh ấy thật là rộng lượng quá rồi…”

“Điều quan trọng nhất là, anh ấy không chỉ có khả năng chiến đấu tuyệt vời mà y thuật và kỹ năng xoa bóp của anh ấy cũng lợi hại đến vậy…”

“Trước đây mình từng mơ được thân mật với anh ấy, không ngờ giấc mơ của mình lại trở thành hiện thực như thế này luôn…”

Tiêu Băng Tuyết nghĩ như vậy, cảm thấy Diệp Huyền tốt vô điều kiện, tình yêu trong lòng không ngừng tuôn trào!

“Làm sao vậy?”

Nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ của cô, Diệp Huyền lo lắng hỏi.

“Diệp Huyền!”

Tiêu Băng Tuyết tiếp nhận theo bản năng thúc đẩy, chủ động xoay người ôm lấy Diệp Huyền, dùng sức ghé sát vào người hắn!

“Đây!”

Diệp Huyền bị động tác đột ngột của Tiêu Băng Tuyết dọa sợ, cũng lúc này, hắn cũng cảm nhận được lồng ngực mình có một lực đè rất mềm mại!

“Cô, cô không sao chứ?”

Diệp Huyền hít sâu một hơi, cố ý hỏi.

“Diệp Huyền…”

Tiêu Băng Tuyết mở đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Diệp Huyền, trong mắt tràn ngập yêu thương cùng oán giận:

“Sau ngày hôm đó, tôi ngày ngày đều mơ thấy anh, ban ngày cũng đều nghĩ đến anh, làm việc gì cũng đều nghĩ tới anh cả!”

“Nhưng tôi hiểu anh sẽ không yêu tôi, còn có thể là cũng không thích tôi, nên tôi cũng không dám đến tìm anh. Anh hoàn toàn không thể hiểu được đâu, những ngày này tôi nhớ anh đến nhường nào…”

“Hôm nay bệnh tình của tôi phát tác, vốn tưởng rằng mình không thể thoát khỏi lần này nữa. Khi sắp chết, tôi chỉ có hai suy nghĩ rất nuối tiếc, một là hối hận vì đã không thể hiếu thảo với cha mẹ, thứ hai là hối hận vì đã không trân trọng anh!”

“Lúc tôi tỉnh lại, nhìn thấy người cứu tôi là anh, tôi cảm thấy thế giới của mình tươi sáng hơn, bản thân tôi cảm giác giống như đang nằm mơ vậy…”

Đem những lời cất giữ trong lòng như hoa như ngọc nói cho Diệp Huyền, đôi mắt đẹp của Tiêu Băng Tuyết không khỏi đỏ lên, nước mắt tuôn như mưa: “Diệp Huyền, là tôi có lỗi với anh…”

Diệp Huyền nhìn thấy Tiêu Băng Tuyết biểu lộ tâm ý trong nước mắt như vậy, trong lòng cũng không khỏi có chút kinh ngạc.

“Mình biết rằng trong tim Tiêu Băng Tuyết có mình, nhưng lại không ngờ rằng cô ấy lại thích mình đến như vậy.”

“Hôm nay để nói ra những lời này, lại chủ động với mình đến như vậy, cô ấy chắc chắn đã phải dùng hết dũng khí của bản thân rồi nhỉ?”

Diệp Huyền không nhịn được mà có chút mềm lòng, cũng lúc này, dưới sự chủ động của Tiêu Băng Tuyết hắn đã theo bản năng ôm lấy Tiêu Băng Tuyết đang trần trụi.

Hắn thì thầm nói: “Chuyện hôm nay tôi cũng có sai. Nếu không phải tôi không cho cô cơ hội xin lỗi tôi thì cô cũng đã không đến nổi phải chịu đựng thành tâm bệnh rồi. Là do tôi không đúng.”

“Diệp Huyền...”

Tiêu Băng Tuyết cảm nhận được sự trấn an và ấm áp của Diệp Huyền, tình yêu trong lòng không thể che giấu nữa, cô ôm cổ hắn, nhắm đôi mắt xinh đẹp lại hôn lên môi Diệp Huyền.

“Ưm…”

Diệp Huyền chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác nóng hổi dịu dàng quét từ môi đến tứ chi, cùng lúc đó, Tiêu Băng Tuyết lại nắm lấy bàn tay to lớn của Diệp Huyền, đưa tới trước người cô!

Diệp Huyền đột nhiên cảm giác được một luồng điện giật bao trùm lấy mình, toàn thân đều như đang bị điện giật vậy!
Chương 229: Lựa chọn của Diệp Huyền

“Diệp Huyền, anh kìm nén không phải rất vất vả sao?”

Tiêu Băng Tuyết thở hổn hển, ánh mắt mơ hồ: “Anh có biết không, đêm nào tôi cũng mơ thấy cảnh này...”

“Ha...”

Diệp Huyền hít sâu một hơi, buộc tâm thần mình phải ổn định lại, bởi vì lý trí còn sót lại nhắc nhở hắn không thể tiến xa hơn: “Tôi đã hứa với Thanh Nhan và Vãn Thanh, hôm nay tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy...”

“Hửm?”

Tiêu Băng Tuyết khi nhìn thấy Diệp Huyền thực sự đã rút tay lại, đôi mắt đẹp thoáng qua vẻ thất vọng, nhìn vào mắt rồng của Diệp Huyền: “Tôi không đẹp sao?”

Diệp Huyền lắc đầu nói: “Cô rất xinh đẹp. Khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã nghĩ cô giống như tiên nữ từ trên trời giáng xuống.”

“Thật sao?”

Tiêu Băng Tuyết nhẹ nhàng chớp đôi mắt xinh đẹp, hỏi: “Vậy là vì thân hình tôi không hoàn hảo nên khiến anh không có cảm giác sao?”

Nói xong, Tiêu Băng Tuyết cố ý buông Diệp Huyền ra, cả người kéo ra một khoảng cách.

Cứ như vậy, cơ thể không một mảnh vải che chắn của cô cứ thế trần trụi của lộ ra trước mặt Diệp Huyền.

“Cái này...”

Diệp Huyền nhìn thân thể hoàn mỹ không gì che đậy của cô, ngay tức khắc máu nóng sục sôi: “Cô, thân thể của cô cũng rất hoàn hảo, hoàn hảo đến mức tôi nhịn không được nhìn chằm chằm...”

Nghe vậy, Tiêu Băng Tuyết xấu hổ đỏ mặt: “Đã như vậy, tại sao anh... Ở đây sẽ không có một ai nhìn thấy chúng ta xảy ra chuyện gì...”

“Anh không cần lo lắng, tôi sẽ tuyệt đối giữ bí mật... Tôi không thể nói cho Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh...”

“Đây, là bí mật chung giữa chúng ta...”

Nói xong, Tiêu Băng Tuyết lại lần nữa đến gần Diệp Huyền, trong đôi mắt đẹp đã là tình cảm mãnh liệt không gì sánh được.

“Cái này...”

Diệp Huyền càng do dự hơn sau khi nghe những lời này của Tiêu Băng Tuyết.

Nhưng, cuối cùng hắn đã đưa ra lựa chọn làm theo lời hứa với Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh.

Nếu như thất hứa với người yêu, Diệp Huyền sẽ luôn cảm thấy có lỗi.

“Thật xin lỗi, có lẽ duyên phận của chúng ta còn chưa đủ, tôi chữa trị xong cho cô rồi, tôi đi trước.”

Diệp Huyền cắn răng, kéo khăn tắm lên che người cho Tiêu Băng Tuyết, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.

“Diệp Huyền...”

Tiêu Băng Tuyết mặc dù đau lòng nhưng cũng không ngăn cản Diệp Huyền, nhưng khi Diệp Huyền chuẩn bị bước ra ngoài, cô lại hỏi: “Liệu hai người chúng ta, còn có duyên phận không?”

“Duyên phận...”

Diệp Huyền nhìn vào mắt Tiêu Băng Tuyết, cười nhạt một cái: “Duyên phận do trời định, có lẽ là còn có đi.”

“Thật sao?”

Tiêu Băng Tuyết nghe được Diệp Huyền trả lời trong lòng hưng phấn một trận, hốc mắt hơi đỏ lên, nước mắt rơi xuống:

“Cám ơn anh, Diệp Huyền.”

“Không có gì.”

Diệp Huyền gật đầu, xoay người rời khỏi phòng!

Tuy rằng giữa hắn và Tiêu Băng Tuyết không có gì ái muội xảy ra, tà hỏa trong lòng cũng không phát tiết ra ngoài, nhưng Diệp Huyền trong lòng lại cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Từ xưa tới nay ải mỹ nhân luôn khó vượt qua nhất, lần này Diệp Huyền cuối cùng cũng cảm nhận được.

Chỉ là hắn cũng thầm vui vẻ hài lòng vì dường như mình đã vượt qua bài thử thách.

“Diệp Huyền!”

Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh vội vàng đi tới, khuôn mặt đầy lo lắng, có thể thấy được họ cũng không bình tĩnh chờ đợi.

“Thanh Nham, Vãn Thanh.”

Diệp Huyền vui vẻ cười: “Sao vậy, hai em sợ anh và Tiêu Băng Tuyết sẽ xảy ra chuyện gì sao?”

“Hừ.”

Lâm Thanh Nham kiêu ngạo hừ một tiếng, không để ý nói: “Em không có nghĩ nhiều, anh đừng tự cảm thấy bản thân rất tốt.”

“Ha ha.”

Trương Vãn Thanh cười trộm: “Anh Diệp Huyền, vừa nãy chị Thanh Nham sốt ruột đi qua đi lại, liên tục nói anh vẫn chưa đi ra, không biết có cùng Tiêu Băng Tuyết phát triển thêm bước nữa hay không!”

“Vãn Thanh!”

Lương Thanh Nham bị Trương Vãn Thanh vạch trần ngay tại chỗ khiến sắc mặt đỏ bừng: “Cô được lắm, bây giờ lại dám vạch trần tôi? Xem tôi dạy dỗ cô như thế nào!”

Vừa nói Lâm Thanh Nham vừa giả vờ muốn đánh Trương Vãn Thanh.

“Tôi không có!”

Trương Vãn Thanh vui cười rạng rỡ, nhanh chóng trốn ra sau lưng Diệp Huyền, tránh khỏi nắm đấm của Lâm Thanh Nham: “Anh Diệp Huyền, mau tới cứu em!”

Lúc này, bác sĩ Trương và phụ tá Vương Tiểu Vũ nghe thấy âm thanh vội vàng chạy tới, Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh mới ngừng đùa giỡn.

“Diệp Huyền đại nhân, tiểu thư của tôi không sao chứ?”

Vương Tiểu Vũ vô cùng lo lắng hỏi.

Diệp Huyền cười đáp: “Yên tâm, bệnh cũ của Tiêu Băng Tuyết đã khỏi, cô ấy chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là sẽ hoàn toàn bình phục.”

“Hơn nữa tôi đã xoa bóp để giúp cô ấy khai thông kinh mạch, sau khi bình phục sức mạnh nhất định sẽ tăng lên rất nhiều. Đây cũng là may mắn cho cô ấy!”

Nghe Diệp Huyền nói, Vương Tiểu Vũ và Vương Phi từ lo lắng chuyển sang vui mừng, bởi vì Diệp Huyền đã tha thứ Tiêu Băng Tuyết!

Bọn họ cảm động rơi nước mắt: “Cảm ơn Diệp Huyền đại nhân!”

“Ừ. Các người đi vào trong xem cô ấy đi.”

Diệp Huyền gật đầu đi qua, hắn nắm tay Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh bước ra ngoài.

Trong phòng, Tiêu Băng Tuyết nghe xong lời nói của Diệp Huyền thì vô cùng cảm động: “Anh ấy thực sự đã giúp tu vi của tôi tăng lên rất nhiều...”

Vì vậy trong lòng Tiêu Băng Tuyết càng khát vọng được ở bên một người đàn ông hoàn hảo như vậy.

“Nhưng mà, bên cạnh hắn đã có hai mỹ nhân Lâm Thanh Nham cùng Trương Vạn Thanh trái phải rồi...”

Tiêu Băng Tuyết trong lòng buồn bực một lát, nhưng rất nhanh lấy ý chí chiến đấu đã trở lại:

“Diệp Huyền đã nói, duyên phận trời định, nếu duyên phận đã định, chúng ta sớm muộn cũng sẽ ở bên nhau!”

Ở bên ngoài.

“Diệp Huyền, bây giờ cũng không còn sớm, chúng ta nên đi đâu đây?”

Đôi mắt Lâm Thanh Nham dịu dàng, ngượng ngùng nhẹ giọng hỏi.

Trương Vãn Thanh cũng ở bên cạnh nhẹ nhàng phụ hoạ: “Muộn quá rồi, em cũng buồn ngủ rồi.”

Vừa nói lời này, cô vừa trìu mến nhìn chằm chằm Diệp Huyền, trong lời nói để lộ ẩn ý.
Chương 230: Oan gia ngõ hẹp

“Các em đây là muốn đi ngủ sao? Là muốn ngủ chung với anh à…”

Diệp Huyền nhịn không được cười hề hề một tiếng: “Thấy hai em như vậy anh cũng cảm thấy buồn ngủ rồi, đi ngủ sớm có lợi cho sức khỏe nha.”

Hai cô gái trẻ xinh đẹp nhìn nhau, cũng không nhịn được mà len lén cười mỉm.

Trong lòng ba người không hẹn mà dường như đang cùng nghĩ đến một chuyện.

Nhưng mà đúng vào lúc này thì bác sĩ Trương lại mang theo vẻ mặt mong chờ xuất hiện ở phía trước:

“Diệp Huyền, cậu có thể giảng giải cho tôi nghe một chút về y thuật tiên pháp được không? Vừa rồi chúng tôi đã nghiên cứu rất lâu nhưng không có tiến triển gì”

Mà những bác sĩ quân y ở bên cạnh bác sĩ Trương cũng đang vô cùng rất tò mò nói với Diệp Huyền:

“Diệp Huyền đại nhân, anh có thể cùng chúng tôi nghiên cứu thảo luận một chút các kiến giải y thuật không?”

“Chuyện này…”

Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng mong mỏi của bọn họ, Diệp Huyền có chút sững sờ, Trương Vãn Thanh cùng với Lâm Thanh Nhan cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên, ba người ăn ý nhìn nhau nở nụ cười bất đắc dĩ.

Hai cô gái đều biết tối nay không có khả năng sẽ xảy ra chuyện tiếp xúc thân mật hơn rồi.

“Có chuyện gì đang xảy ra à?”

Bác sĩ Trương nhìn vẻ mặt của ba người bọn họ nghi ngờ mà hỏi thăm.

“Không có, không có gì.”

Diệp Huyền đáp lại một câu khẳng định rồi lại nói: “Bác sĩ Trương, các đồng chí quân y, chúng ta hãy đi vào trong đi rồi từ từ trò chuyện. Tôi vô cùng hân hạnh để chia sẻ với mọi người những kiến giải của tôi.”

Bác sĩ Trương cùng với mấy vị đồng chí quân y vô cùng kích động, lập tức đi theo Diệp Huyền vào bên trong phòng khám bệnh.

“Vậy tôi cũng đi đây.”

Lâm Thanh Nhan lắc lắc đầu nở một nụ cười khổ nói, nhưng mà trước khi cô đi Trương Vãn Thanh đã vội vàng ngăn cô lại:

“Trời cũng đã tối rồi, hay là chị cứ ở đây ngủ chung với tôi đi, hai chị em chúng ta có thể cùng nhau trò chuyện một chút.”

Đôi mắt sáng của Lâm Thanh Nham nhẹ chớp chớp, vẻ mặt lập tức trở nên hưng phấn, cười ha ha cùng Trương Vãn Thanh đi vào trong phòng.

Ở một bên khác.

Trong vườn hoa nhà họ Thạch.

Gia chủ của nhà họ Thạch, Thạch Trấn, sau khi về đến nhà, ông ta càng nghĩ đến chuyện vừa xảy ra càng cảm thấy căm phẫn hơn:

“Thế mà lại bị một tên tiểu tốt vô danh như Diệp Huyền, đoạt mất lễ vật mà chúng ta cất công chuẩn bị.”

Đại tiểu thư nhà họ Thạch, Thạch Thắng Nam cũng vô cùng tức giận: “Sinh nhật của vị đại nhân vật kia đã đến cận kề, nhà họ Thạch chúng ta nhất định phải nắm chắc thời gian tìm một lễ vật tốt hơn đưa đến đó mới được.”

Thạch Trấn tán đồng gật gật đầu, nói tiếp: “Thân phận của tên Diệp Huyền kia, đã điều tra đến đâu rồi?”

Lúc này quản gia mới vội vàng trả lời: “Gia chủ, chúng tôi đã điều tra tỉ mỉ một phen. Cái tên Diệp Huyền kia có từng gặp qua ông trùm đầu tư Hồng U Tử.”

“Hồng U Tử?”

Thạch Trấn nhịn không được khẽ nhíu mày: “Chính là người vừa ra tay đã ném hai tỷ vào tập đoàn Lâm thị?”

“Rất có thể nào Diệp Huyền làm việc cho Hồng U Tử? Diệp Huyền bỏ ra hai tỷ để mua dây chuyền, đây cũng là ý của Hồng U Tử?”

Nghe Thạch Trấn suy đoán như vậy, Thạch Thắng Nam càng thêm cảm thấy kỳ quái:

“Nhưng tại sao Hồng U Tử lại đồng ý bỏ ra một số tiền lớn như vậy để mua một cặp dây chuyền chứ? Hai tỷ cũng không phải là con số nhỏ.”

Thạch Trấn bĩu môi cười một tiếng: “Ha ha, Hồng U Tử là một đại lão tư bản có tiếng trong giới đầu tư, hắn ta làm mọi việc đều có mục đích riêng của mình, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy. Cha đoán, Hồng U Tử đang muốn tạo danh tiếng cho tập đoàn Lâm thị, gây ấn tượng với mọi người xung quanh. Sau đó lợi dụng danh tiếng của tập đoàn Lâm thị kiếm được càng thêm nhiều tiền hơn nữa.”

“Hai tỷ quả là một số tiền lớn, nhưng mà trong buổi đấu giá từ thiện lần này bọn họ sẽ được rất nhiều người chú ý, rất có thể sẽ có những cơ hội đáng giá ngàn vàng tìm đến tập đoàn Lâm thị... Chỉ cần làm tốt mấy vụ làm ăn lớn thì số tiền này có thể dễ dàng thu hồi lại thôi. Đến lúc đó ông ta vừa có danh vừa có lợi, giá trị của tập đoàn Lâm thị cũng theo đó tăng vọt lên.”

Nghe thấy Thạch Trấn phân tích như vậy, Thạch Thắng Nam cảm thấy vô cùng có lý:

“Cho nên Diệp Huyền chỉ là tên hổ giấy, căn bản không phải là người có bản lĩnh thật sự.”

Cô nhớ đến thái độ dương dương đắc ý của Diệp Huyền ở buổi đấu giá, không nhịn được mà hận đến nghiến răng nghiến lợi:

“Tên khốn đó rõ ràng là không có tiền, có cái gì mà đắc ý chứ.”

Thạch Trấn đối với Diệp Huyền cũng không có chút hảo cảm nào: “Tên tiểu tử đó đúng là phách lối quá, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Hiện tại chúng ta phải nghĩ biện pháp tìm một lễ vật giá trị khác, việc này không thể chậm trễ được.”

“Đúng vậy.”

Thạch Thắng Nam cũng đồng ý nên liên tục gật gật đầu: “Phía bên ông Diệp vừa ra thông báo, nếu ai có khả năng trị khỏi bệnh cho cháu gái của ông ấy thì ông ấy sẽ tặng cho người đó bức tranh “Thiên sơn vạn thủy đồ”.”

“Thiên sơn vạn thủy đồ?”

Thạch Trấn lập tức mừng rỡ: “Đây chính là bức tranh đẳng cấp thế giới, rất thích hợp để làm quà tặng. Ngày mai con hãy đưa bác sĩ Chung cùng đến nhà của ông Diệp đi”

Thạch Thắng Nam cười trả lời: “Con cũng nghĩ như vậy. Bác sĩ Chung có kiến thức y thuật hơn người, nhất định ông ấy sẽ có cách để trị hết bệnh cho cháu gái của ông Diệp. Cơ hội này hiếp khi có được, chúng ta phải tận dụng bắt lấy.”

Sáng ngày hôm sau, Thạch Thắng Nam liền dẫn theo người bạn già của nhà họ Thạch, một bác sĩ nổi tiếng ở tỉnh lỵ, xuất phát chạy đến nhà của ông Diệp.

Không ngờ đến chính là, trùng hợp ông Diệp cũng đến nhờ ông của Trương Vãn Thanh nhờ bác sĩ Trương giúp đỡ, hi vọng có thể trị khỏi bệnh cho cháu gái ông ấy.

“Được rồi, tôi sẽ qua đó ngay”

Sau khi bác sĩ Trương đã đồng ý với lời đề nghị thì ông ta mỉm cười nhìn hỏi Diệp Huyền:

“Tôi có một người bạn là một nhà sưu tập nổi tiếng, hiện tại cháu gái của ông ấy đang mắc một căn bệnh lạ, cậu có muốn đi cùng tôi đến đó xem bệnh và cho tôi một ít lời khuyên?”

Diệp Huyền mỉm cười đáp: “Được thôi, tôi rất có hứng thú với những căn bệnh nan y, càng khó chữa càng có hướng thú, sẵn tiện đây có thể chiêm ngưỡng qua bộ sưu tầm của người đó.”

Thế là hai người liền chạy đến nhà của ông Diệp, khi hai người đến đó thì trùng hợp đụng mặt của Thạch Thắng Nam và bác sĩ Chung.

“Diệp Huyền, tại sao anh lại ở chỗ này?”

Thạch Thắng Nam dữ tợn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, vẻ mặt vô cùng giận dữ.

Thạch Thắng Nam vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện tối qua Diệp Huyền cướp cặp dây chuyền kia.

“Ha ha.” Diệp Huyền vừa cười vừa nói: “Hai chúng ta cũng không có quan hệ gì đặc biệt, tôi đi chỗ nào làm cái gì cũng không cần giải thích với cô chứ?”

“Anh”

Trong lúc nhất thời Thạch Thắng Nam không nói nên lời, lại nhìn sang thấy bác sĩ Trương - Trương Vũ Hà, đang đứng bên cạnh Diệp Huyền, lập tức nghi ngờ hỏi:

“Chẳng lẽ anh cũng muốn lấy được “Thiên sơn vạn thủy đồ” cho nên anh mới cố ý để Trương Vũ Hà đến đây trị bệnh cho cháu gái của ông Diệp?”

Diệp Huyền không nhịn được hơi nhướng nhướng mi: “Thiên sơn vạn thủy đồ? Đó là bức tranh nổi tiếng đúng nghĩa, đã được triển lãm ở không ít các cuộc triển lãm lớn. Không ngờ hôm nay lại may mắn được tận mắt thấy bức tranh ở ngoài đời.”

Hắn nhịn không được kích động quay sang nhìn bác sĩ Trương: “Bác sĩ Trương, tại sao lại dính dáng đến bức danh họa này rồi?”

“Ha ha.”

Trương Vũ Hà mỉm cười trả lời: “Ông Diệp từng hứa hẹn, nếu ai có bản lĩnh chữa khỏi căn bệnh lạ cho cháu gái ông thì ông ấy sẽ mang bức “Thiên sơn vạn thủy đồ” tặng cho người đó. Đương nhiên, nếu người đó không có hứng thú với danh họa cũng có thể đổi để lấy tiền cũng được.”

Diệp Huyền không khỏi cười nói: “Danh họa là vô giá, nhắc đến tiền thì nó quá thô tục rồi.”

Hắn lại quay sang nhìn Thạch Thắng Nam một chút, cười hì hì nói: “Lúc đầu chúng ta đến đây chỉ đơn thuần là giúp đỡ để trị bệnh mà thôi, nhưng mà nếu cô đã nhìn trúng bức “Thiên Sơn Vạn Thủy Đồ”, vậy thì tôi nhất định phải lấy được nó.”

Nhìn thấy dáng vẻ giễu cợt của Diệp Huyền, Thạch Thắng Nam không chịu được cắn răng, nói:

“Muốn cướp đồ của tôi, vậy thì phải xem bản lĩnh của các người đến đâu đã.”

Vừa nói, cô vừa liếc nhìn bác sĩ Chung với vẻ mặt vô cùng tự tin: “Hôm nay tôi có mời bác sĩ Chung đến, anh nhất định phải về tay không.”

“Bác sĩ Chung?”

Bác sĩ Trương cau mày, lập tức quay sang nhìn bác sĩ Chung đang đứng đối diện, chỉ thấy đối phương nhìn khoảng bảy mươi tuổi, tóc đã bạc trắng, thân thể gầy gò, nhưng ánh mắt lại lóe lên, sắc mặt hồng hào đầy sức sống.

“Danh y nổi tiếng ở tỉnh lỵ, Chung Hàn?” Bác sĩ Trương lập tức hỏi lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long vượt ngục
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom