• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cuồng Long Xuất Thế (1 Viewer)

  • Chương 231-235

Chương 231: Kẻ thù của bác sĩ Trương

Các bác sĩ danh tiếng khác được mời đến để giúp chữa trị cũng cực kỳ ngạc nhiên:

“Chung Hàn cũng được mời đến rồi à?”

“Chính là thần y Chung Hàn đến à?”

Bọn họ tò mò tiến lại gần, rõ ràng Chung Hàn này quả thực rất nổi tiếng.

“Không sai, chính là lão già tôi.”

Chung Hàn cười đắc ý khi nhìn thấy bác sĩ Trương liền ra vẻ khinh thường: “Trương Vũ Hà, không ngờ ông vẫn nhớ đến tôi à.”

Bác sĩ Trương lập tức thay đổi sắc mặt.

Diệp Huyền ngay lập tức nhận ra rằng giữa bác sĩ Trương và Chung Hàn này chắc chắn đã có xích mích!

Không ngoài dự đoán, bác sĩ Trương cắn chặt răng nói: “Năm xưa tôi đang theo học tại Hội Y học cổ truyền thủ đô, ông lo sợ tôi sẽ giỏi hơn nên đã tìm mọi cách gây khó khăn cho tôi!”

“Sau này tôi vượt qua nhiều khó khăn để tốt nghiệp, dự định thành lập một phòng khám Y học cổ truyền Trung Quốc tại tỉnh, nhưng ông cố tình tìm người đến làm loạn, ép buộc tôi phải rời khỏi tỉnh.”

“Hội nghị thường niên của các bác sĩ nổi tiếng ở thủ đô, ông cũng cố tình không cho tôi cơ hội tham dự! Cho nên, làm sao tôi có thể quên được ông!”

Sau khi nghe những lời của bác sĩ Trương, Diệp Huyền không khỏi nheo mắt: “Chung Hàn này thật hèn hạ, đúng là một kẻ vô dụng, tự phong mình là một người học giả y học!”

Nhưng Chung Hàn lạnh lùng nói: “Trương Vũ Hà, nếu ông oán trách tôi, thì cũng chi bằng ông oán trách chính bản thân mình không đủ năng lực? Nếu ông thực sự có thực lực, thì làm sao tôi có thể đối phó với ông được?”

“Hơn nữa, việc ông vu khống tôi như vậy, ý đồ của ông là gì?” Nghe Chung Hàn phản bác, các bác sĩ nổi tiếng và khách mời có mặt cũng gật đầu đồng ý!

“Trương Vũ Hà, liệu anh có cố tình vu khống người khác không? y thuật của Chung Hàn thần y vượt trội hơn anh, liệu có cần phải làm khó anh không?”

“Trương Vũ Hà, anh chỉ là một bác sĩ trong thành phố, còn Chung thần y là một danh y nổi tiếng cấp tỉnh! Sự chênh lệch giữa hai người rõ ràng không thể phủ nhận được!”

Rõ ràng, bọn họ đều đã bị lừa bởi hình ảnh tốt đẹp mà Chung Hàn cố ý tạo ra.

Tất nhiên cũng có không ít người muốn thừa cơ hội này để lấy lòng Chung Hàn!

Bác sĩ Trương không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi: “Chung Hàn, đừng giả vờ nữa! Sớm muộn tôi sẽ vạch trần bộ mặt đạo đức giả của ông!”

Chung Hàn cười lạnh một cái, cố ý tiến gần bác sĩ Trương, dùng giọng chế nhạo: “Trương Vũ Hà, tôi chỉ là kẻ đạo đức giả, ông có thể làm gì với tôi? Chỉ có thể trách ông không có chỗ dựa!”

“Tôi đã từng chèn ép ông ở khắp nơi, và hôm nay, tôi cũng sẽ đánh bại ông một cách triệt để, để ông nhận ra khoảng cách giữa chúng ta thực sự lớn thế nào!”

Nhìn thấy Chung Hàn càng ngày càng trở nên ngạo mạn, bác sĩ Trương tức giận tới mức phổi muốn nổ tung, nhưng không có cách nào để đáp trả lại Chung Hàn.

Bởi vì Chung Hàn tuy có tính hèn hạ và nham hiểm, nhưng y thuật quả thực siêu phàm, Trương Vũ Hà thật sự đã bị chế đặt suốt nhiều năm, làm cho khoảng cách giữa họ ngày càng lớn hơn.

Tuy nhiên, bất ngờ, Diệp Huyền cười lên và nói: “Ông là Chung Hàn phải không? Ông đã nghe rõ ràng rồi mà! Hôm nay, chỉ có chúng tôi mới có thể chữa trị được bệnh cho cháu gái của Diệp lão, không ai có thể, ông cũng không phải là ngoại lệ!”

Nhìn thấy Diệp Huyền tỏ ra kiêu ngạo, Chung Hàn và Thạch Thắng Nam nhìn nhau bật cười:

“Thằng nhãi vô danh như cậu lại dám coi thường tôi?”

Thạch Thắng Nam cũng chỉ lắc đầu cười lạnh, nói: “Diệp Huyền, anh dám lên mặt với Chung thần y? Không phải khoe khoang khoác lác đâu mà là anh đang tự làm nhục mình đấy?”

Diệp Huyền không nhìn trực tiếp, mà chỉ cười và nói: “Nếu các người tự tin như vậy, thì có dám đặt cược trước mặt mọi người không?”

“Cá cược á? Cá như thế nào?”

Trong đầu Thạch Thắng Nam ngay lập tức liên tưởng đến sự kiện hôm qua tại buổi từ thiện, khi cô ta đã thua cuộc cược với Diệp Huyền và cuối cùng phải đồng ý quyên góp 500 triệu một cách tuyệt vọng. Trong lòng cô ta bừng lên một cơn giận không rõ nguồn gốc!

“Được thôi, cược cái gì?” gương mặt xinh đẹp của Thạch Thắng Nam trở nên lạnh lẽo!

Diệp Huyền nhíu mày một chút và nói: “Được, cược 100 triệu như thế nào? Ngoài ra, Chung Hàn còn phải ở trước mặt mọi người xin lỗi bác sĩ Trương!”

Thạch Thắng Nam và Chung Hàn nhìn nhau một cái rồi cùng cười lớn: “Bác sĩ Chung, ông nghĩ sao?”

Bác sĩ Chung cười lớn: “Không vấn đề gì cả, tiểu thư cô sẽ không thể mất tiền, và tôi cũng sẽ không thể mất thể diện!”

“Nhưng một trăm triệu và lời xin lỗi, cược như này thì có chút hơi ít đấy chứ!”

“Nếu nâng mức cược lên 500 triệu, và sau đó quỳ xuống xin lỗi thì cũng không tồi! Có điều tôi lo rằng Trương Vũ Hà và Diệp Huyền không đủ can đảm để cược thôi!”

Sau khi nghe Chung Hàn nói, người trong hội ngay lập tức bắt đầu hò reo: “Chung thần y thật rộng lượng, có tự tin chiến thắng!”

Thạch Thắng Nam lạnh lùng ngạo mạn nhìn Diệp Huyền: “Thế nào, anh có dám cược không?”

Diệp Huyền nhịn không được bật cười: “Vốn dĩ chỉ cần bồi thường 100 triệu là được rồi, nhưng các người lại muốn tặng cho tôi 500 triệu, tôi làm sao có thể không nhận.”

“Được! Nhớ kỹ lời anh nói!”

Thạch Thắng Nam cười lạnh một cái, Chung Hàn cũng có dáng vẻ tự cao tự đại, như đã chắc thắng.

“Diệp Huyền...”

Trái lại, bác sĩ Trương trong lòng lại mất tự tin, thấp giọng nói: “Diệp Huyền, nếu Chung Hàn thật sự có thể chữa được bệnh cho cháu gái của Diệp lão thì chúng ta phải nhận thua sao?”

Diệp Huyền bình tĩnh mỉm cười: “Từ khi bước chân vào cánh cửa này, tôi đã biết cháu gái Diệp lão mắc phải căn bệnh gì! Bệnh lạ của cô ấy, ngoại trừ tôi ra thì không ai có thể chữa khỏi được!”

“Cái này...”

Bác sĩ Trương không khỏi ngạc nhiên, thậm chí còn chưa gặp bệnh nhân mà tại sao Diệp Huyền lại hiểu rõ tình trạng bệnh của bệnh nhân rồi?

Lợi hại như vậy sao?!

Đúng lúc đó, Diệp lão bước ra khỏi sảnh với cây gậy trên tay và được người hầu đỡ, lịch sự nói:

“Mọi người, xin lỗi để mọi người đợi lâu.”

Trong mắt mọi người nhìn thấy ông Diệp mặc trang phục vũ ngọc, đeo trên người cực phẩm đế vương ngọc lục bảo quý hiếm, tỏa ra vẻ quý tộc tuy nhiên khuôn mặt của ông lại vô cùng hốc hác.

Khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt lồi và răng lộ ra, như thể đã hơn chục ngày không được nghỉ ngơi

“Sắc mặt của ông ấy sao lại tệ vậy?”

Bác sĩ Trương tỏ ra khó hiểu, bởi vì cho dù lo lắng cho bệnh tình của cháu gái, ông Diệp cũng không thể hốc hác đến như vậy.

“Ha ha.” Diệp Huyền cười nhạt: “Đã bị tà ma ăn mòn, sắc mặt làm sao có thể không hốc hác được.

“Hả?”

Bác sĩ Trương không khỏi kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi: “Ông Diệp bị tà thuật xâm nhập sao?”

“Không phải.” Diệp Huyền lắc đầu đáp: “Là cháu gái ông bị tà khí ám, ông Diệp chỉ là bị tà ma quấy nhiễu mà thôi.”

“Cái này...!” Bác sĩ Trương càng thấy khó tin hơn: “Ông Diệp chỉ bị quấy nhiễu mà đã hốc hác như vậy. Chẳng phải tình trạng của cháu gái ông ấy sẽ còn bi quan hơn sao?”

Diệp Huyền gật đầu nói: “Không chỉ có cháu gái của ông ấy lâm vào tình cảnh đáng lo ngại, mà ngay cả những người chữa trị cho cháu gái ông ấy cũng sẽ gặp nguy hiểm lớn!”

“Đợi lát nữa chúng ta sẽ để Chung Hàn ra tay trước, để ông ta chịu tổn thất lớn. Chúng ta cứ chờ xem kịch hay thôi!”
Chương 232: Để ông ta chịu tổn thất

“Để Chung Hàn chữa trị trước? Để ông ta chịu tổn thất lớn!?”

Trong lòng bác sĩ Trương thầm vui vẻ khi nghĩ đến cảnh Chung Hàn sắp làm trò cười cho thiên hạ, đáng thương mà cầu cứu!

“Diệp Huyền, ông nội Trương biết cậu có thể làm được, cứ làm như cậu nói đi.”

Bác sĩ Trương nhỏ giọng nói, khóe miệng nhếch lên, tâm trạng vui vẻ chờ xem náo nhiệt.

Diệp Huyền cũng cười tà một tiếng: “Ông nội Trương cứ yên tâm, hôm nay Chung Hàn nhất định sẽ xin lỗi ông! Hôm nay chắc chắn sẽ khiến ông cảm thấy mở mày mở mặt!”

Lúc này.

Vì ông Diệp đã xuất hiện nên Thạch Thắng Nam không còn hứng thú dây dưa với Diệp Huyền, cô ta chỉ muốn lấy được bức tranh thiên sơn vạn thủy hiếm có của Diệp lão gia!

Đây là một bước cực kỳ quan trọng ảnh hưởng đến việc nhà họ Thạch có thể vào Thương hội Giang Nam hay không!

“Ông Diệp, tôi đặc biệt đưa ngài Chung Hàn, một thần y nổi tiếng từ tỉnh đến đây!”

Thạch Thắng Nam nhanh chóng bước tới, cung kính nói với ông Diệp: “Chỉ cần ông ấy ra tay, bệnh của cháu gái ông nhất định sẽ khỏi!”

“Chung Hàn?”

Ông Diệp lập lập tức kích động, ông đã nghe đến cái tên Chung Hàn này từ lâu, nhưng không ngờ Thạch Thắng Nam lại có thể mời vị thần y này đến giúp đỡ!

“Tốt, quá tốt rồi!”

Ông Diệp hào hứng gật đầu, hạ giọng nói với Thạch Thắng Nam: “Cô Thạch, nếu cô có khả năng chữa khỏi bệnh cho cháu gái tôi, tôi nhất định sẽ giữ lời hứa, đưa bức tranh thiên sơn vạn thủy cho cô!”

Thạch Thắng Nam lập tức vui mừng: “Vậy thì xin cảm ơn ông Diệp trước!”

Ông Diệp là một nhà giám định báu vật tiếng tăm lừng lẫy ở Dương Thành, tuy thực lực không bằng năm gia tộc lớn nhưng nhà họ Diệp chưa bao giờ thiếu tiền.

Người ta nói rằng trong bảo khố của nhà họ Diệp chứa đủ loại bảo vật quý hiếm, tổng giá trị lên tới hàng chục tỷ đồng!

Ngay cả các quan chức cấp thành phố, thậm chí cấp tỉnh cũng thường đến nhà họ Diệp để nghiên cứu thảo luận đồ cổ và tâm sự chuyện lịch sử với ông Diệp!

Vì vậy ở Dương Thành, ông Diệp và nhà họ Diệp đều có địa vị khá cao.

Cho nên, nếu nhà họ Diệp đưa ra kiến nghị gì, văn phòng thành phố sẽ đặc biệt chú ý hơn, vậy nên cơ bản không ai dám xúc phạm đến nhà họ Diệp!

“Ông Diệp.”

Lúc này, bác sĩ Trương và Diệp Huyền cũng đi tới chỗ ông Diệp, mỉm cười chào hỏi!

“Bác sĩ Trương tới rồi!”

Khuôn mặt ông Diệp nở nụ cười, nhìn thấy Diệp Huyền khí chất bất phàm, hai mắt ông ta sáng lên: “Thiếu niên này có phải là học trò của ông không?”

“Đúng vậy.”

Bác sĩ Trương chưa kịp trả lời thì Diệp Huyền đã vội vàng đáp: “Tôi là học trò của bác sĩ Trương!”

Bác sĩ Trương thông minh nên đương nhiên đoán được Diệp Huyền muốn nâng cao uy tín của mình trước mặt mọi người.

Hai người ăn ý nhìn nhau cười.

Chung Hàn nói một cách lạnh lùng: “Diệp Huyền, thì ra cậu chỉ là học trò của Trương Vũ Hà? Vậy vừa rồi sao cậu lại dám nói lung tung như vậy? Đúng là cả gan!”

Thạch Thắng Nam cũng bật cười: “Hắn càng giả vờ thì tình thế càng có lợi cho chúng ta! Trận cá cược hôm nay chúng ta nhất định sẽ thắng!”

“Ông Diệp, chúng ta đi xem tình hình của cháu gái ông đi!”

Trong lòng ông Diệp tin tưởng y thuật của Chung Hàn, nhưng cũng không nhịn được thiện ý nói:

“Tình trạng của cháu gái tôi không bình thường, hy vọng bác sĩ Chung hao tổn nhiều tâm trí.”

“Không vấn đề.”

Chung Hàn khẽ mỉm cười, nói với vẻ mặt tự tin: “Đối với các loại bệnh khó và phức tạp, tôi đều có phương pháp điều trị độc đáo riêng! Hôm nay tôi sẽ để cho những người giả vờ hào nhoáng bên ngoài kia biết sự lợi hại của tôi!”

Nói đến đây, Chung Hàn liếc nhìn Diệp Huyền cùng bác sĩ Trương, vẻ mặt cực kỳ khinh thường!

Diệp Huyền căn bản không muốn để ý tới ông ta, trong lòng thầm nghĩ: “Chờ lát nữa ông sẽ biết mình thê thảm đến mức nào!”

Thế là, đám người đi theo ông Diệp, vào thang máy của trang viên rồi đi lên một căn phòng lớn trên tầng bốn.

Điều đáng ngạc nhiên là dù bên ngoài trời nắng chói chang, nhiệt độ ngoài trời như thiêu đốt nhưng cả căn phòng lại tràn ngập gió lạnh!

Không khí lạnh khiến người ta cảm thấy cả người rét run!

Trong lòng bác sĩ Trương giật mình: “Xem ra Diệp Tuyền nói đúng, ở đây thực sự có ma thuật tà vật!”

Diệp Huyền khẽ nhếch khóe miệng, thầm nghĩ: “Ác linh cường đại như vậy, chứng tỏ tà vật bên trong không hề đơn giản!”

Răng rắc!

Sau khi ông Diệp dùng chìa khóa mở cửa, họ thấy rèm cửa trong phòng đều đóng kín, trong phòng không hề có ánh sáng mặt trời chiếu vào!

Một người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ đồ ngủ màu đỏ đứng trong phòng, doạ mọi người sợ hãi.

Mái tóc dài của người này xõa xuống, che đi khuôn mặt, nhưng hai tay lại như móng vuốt, không ngừng vẽ những hình thù kỳ quái lên tường!

Mỗi một nét đều không có dấu hiệu nào, hoa văn rất quái dị và đáng sợ, bức tường trong phòng đã được phủ kín bởi các nét vẽ, khắp nơi có thể nhìn thấy vết máu và son môi do vẽ bậy!

“Ồ...!”

Mọi người nhất thời khiếp sợ nhìn nhau, ngay cả Chung Hàn và Thạch Thắng Nam cũng nhịn không được hít vào một hơi!

Họ đã đoán được bệnh tình của cháu gái ông Diệp không hề đơn giản, nhưng họ không ngờ nó lại đáng sợ đến mức này!

Chỉ có Diệp Huyền vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, hắn nhìn lướt qua hoa văn hỗn loạn trên tường, trong lòng đã hiểu rõ.

“Thanh Di, ông nội mời thần y đến rồi!”

Ông Diệp khẽ gọi lên một tiếng, nhưng Diệp Thanh Di lại không quan tâm, vẫn vùi đầu say mê vẽ hoa văn, hơn nữa còn nở một nụ cười khiến người ta khiếp sợ!

“Thanh Di?”

Ông Diệp lại kêu lên, không ngờ Diệp Thanh Di đột nhiên trở nên tức giận, hét lên giận dữ:

“Ông mời thần y làm gì? Tôi không có bệnh! Không có bệnh gì cả!”

Giọng nói của cô cuồng loạn, giống như một ông già đang gầm thét, sắc mặt dữ tợn, trông cực kỳ hung hãn!

Kết quả là mọi người đều bị sốc!

Ông Diệp nhíu mày thở dài một tiếng: “Thần y Chung Hàn, ông nghĩ rốt cuộc Thanh Di nhà tôi bị gì vậy?”

“Rõ ràng cô ấy bị bệnh tâm thần.”

Chung Hàn cau mày nhìn Diệp Thanh Di: “Cô ấy chắc chắn đã bị kích thích tinh thần nên mới có hành vi bất thường! Chỉ cần tôi sử dụng trời khiếu tám châm thì nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho cô ấy!”

Diệp Huyền không khỏi bật cười: “Ông nói đây là triệu chứng của bệnh tâm thần? Tôi thấy người bị tâm thần là ông mới đúng đấy! Không hiểu thì đừng nói nhảm!”

Chung Hàn tức giận: “Diệp Huyền! Tôi nói chuyện nào đến lượt cậu chất vấn? Diệp Thanh Di rõ ràng mắc bệnh tâm thần, vậy mà cậu không nhìn ra?”

Các bác sĩ có mặt cũng gật đầu tán đồng: “Bác sĩ Chung nói đúng, triệu chứng của cô Diệp hoàn toàn giống bệnh tâm thần phân liệt! Người ra cố tình tỏ vẻ hiểu biết là cậu mới đúng!”

Diệp Huyền cười lớn: “Lang băm hại người, quá nông cạn! Diệp Thanh Di không phải bệnh tâm thần, mà là bị tà linh ăn mòn, cho nên tâm trí không thông suốt, để tà vật khống chế cơ thể!”

“Nếu ông dùng trời khiếu tám châm để chữa trị cho Diệp Thanh Di, tình trạng của cô ấy nhất định sẽ trở nên trầm trọng hơn! Khi đó sẽ liên luỵ đến những người vô tội! Cô ấy thậm chí có thể chết chỉ trong vài phút!”

Nghe Diệp Huyền nói xong, Chung Hàn không khỏi cười khinh thường: “Trúng tà vật? Cậu thật biết nói đùa! Không có bản lĩnh thì bớt nói vài câu, đừng dùng cái mê tín phong kiến đó đi doạ người!”

Dứt lười, Chung Hàn không muốn nói chuyện với Diệp Huyền nữa, ông Diệp càng lo lắng hơn, tuy nhiên đối mặt với một người trẻ tuổi như Diệp Huyền và Chung Hàn nổi danh, cuối cùng ông vẫn lựa chọn nghe theo Chung Hàn.

Chung Hàn lấy ra một hộp kim bạc, sau đó sai bốn trợ thủ khống chế thật chặt Diệp Thanh Di, tiếp theo bắt đầu đâm kim vào đầu cô ấy!

“A!”

Khi tám chiếc kim được đâm xuống, Diệp Thanh Di đột nhiên hét lên đau đớn, sau đó khôi phục lại bình tĩnh, ánh mắt trở nên bớt hung ác hơn, cả người cô trở nên an tĩnh lại!

“Ông nội?”

Diệp Thanh Di nhìn chằm chằm vào ông Diệp, giọng nói của cô trở lại bình thường!

“Thanh Di? Cháu biết nhận ra ông là ông nội? Xem ra châm cứu có hiệu quả!”

Khuôn mặt ông Diệp lộ ra vẻ kinh ngạc, không khỏi chảy nước mắt!

Thạch Thắng Nam cũng nắm chặt hai tay: “Bác sĩ Chung Hàn vừa châm tấm kim, quả nhiên hiệu quả rõ rệt!”

Các bác sĩ có mặt không tán dương từ đáy lòng: “Không hổ là thần y, chỉ cần một cây kim là có thể chữa khỏi bệnh!”

“Ha ha!”

Chung Hàn đắc ý, vuốt râu cười nói: “Diệp Huyền, cậu thấy rõ rồi chứ! Đây là y thuật của tôi! Cậu còn chưa quên chuyện đánh cược chứ? Mau bồi thường năm trăm triệu, sau đó quỳ xuống nhận lỗi đi!”

Thạch Thắng Nam cũng vui mừng, bởi vì cô sắp lấy được bức vạn thủy thiên sơn, còn có thể nhìn thấy Diệp Huyền quỳ xuống xin lỗi, hai tay dâng lên năm trăm triệu, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cô hưng phấn!

“Diệp Huyền, chuyện này phải xử lý thế nào!?”

Bác sĩ Trương bất an, không ngờ Chung Hàn lại dùng trời khiếu tám châm để chữa khỏi bệnh của Diệp Thanh Di!

“Haha.”

Vẻ mặt Diệp Huyền bình tĩnh, liếc nhìn Thạch Thắng Nam và Chung Hàn: “Hiện tại kết luận không phải là quá sớm sao? Nhìn xem bây giờ Diệp Thanh Di đã biến thành cái gì!”

Mọi người lập tức nhìn về phía Diệp Thanh Di, họ thấy Diệp Thanh Di, người vừa mới khôi phục thần chí, lúc này lộ ra vẻ mặt dữ tợn và hung dữ, toàn thân trên dưới biến thành màu đen, giống như lệ quỷ!

“Ồ!”

Cô hất thẳng bốn trợ thủ của Chung Hàn ra, sau đó tát Chung Hàn một cái mạnh đến nỗi răng của ông ta văng ra ngoài, miệng đầy máu tươi!
Chương 233: Diệp Huyền ra tay

“A!”

Chung Hàn bị Diệp Thanh Di tát một cái, lập tức hét thảm, sau đó cả người ông ta đập vào tường!

“Chuyện này là sao?”

Mọi người nhất thời hét lên kinh hãi, đồng thời bị trạng thái gần như điên cuồng của Diệp Thanh Di dọa sợ đến tái nhợt mặt mày, lùi lại vài bước để tránh bị ảnh hưởng!

“Mau cứu thần y Chung Hàn!”

Thạch Thắng Nam kêu lên một tiếng, hai vị cao thủ nhà họ Thạch lập tức nhảy ra, định kéo Chung Hàn lại!

Tuy nhiên không ngờ tới chính là!

Khi Diệp Thanh Di nhìn thấy hai cao thủ lao về phía Chung Hàn, cô lập tức quay lại và tóm lấy Thạch Thắng Nam!

“A!”

Mặc dù Thạch Thắng Nam đã luyện võ nhiều năm, nhưng khi đối mặt với Diệp Thanh Di gần như điên loạn, cô ta sợ hãi đến mức lập tức trở nên bối rối!

Xoạt!

Cô ta vội vàng lùi lại hai bước, móng tay của Diệp Thanh Di nhanh như dao, đỉnh ngọc cao chót vót của Thạch Thắng Nam lập tức bị đâm một vết máu thật sâu!

Có thể do móng tay của Diệp Thanh Di bí mật mang theo tà khí nên vết máu trên ngực Thạch Thắng Nam lập tức chuyển sang màu đen, khiến cô ta hoảng sợ!

“Không phải tôi sẽ bị nhiễm bệnh chứ?”

Tim Thạch Thắng Nam đập nhanh chóng, không dám tưởng tượng nếu như mình chịu chung số phận với Diệp Thanh Di thì sẽ đau khổ đến mức nào!

“Đại tiểu thư!”

Hai trợ thủ giật mình, không có tâm tư để ý tới Chung Hàn mà lao tới bảo vệ Thạch Thắng Nam!

“Gruuu!”

Diệp Thanh Di lập tức xoay người tiếp tục công kích Chung Hàn, Chung Hàn còn chưa kịp thở một hơi thì đã lập tức bị Diệp Thanh Di giữ lại, đánh đập kịch liệt!

Cùng lúc đó, Diệp Thanh Di rút ra tám chiếc kim trên trán ra, đâm lung tung vào mặt Chung Hàn một cách hung ác, sau đó đột nhiên rạch một cái!

“Aaaa!”

Chung Hàn lập tức kêu lên đau đớn, trên mặt để lại từng vết máu, toàn thân nhuộm đầy máu tươi:

“Cứu tôi, mau tới cứu tôi!”

“Mau cứu bác sĩ Chung!”

Ông Diệp nhanh chóng yêu cầu vệ sĩ của nhà họ Diệp lao tới cứu người, mười lăm người đàn ông lực lưỡng phải tốn rất nhiều công sức mới kéo được thân hình gầy gò của Diệp Thanh Di ra!

Mọi người thả lỏng đôi chút, nhìn Diệp Thanh Di hành động như ma cà rồng, tất cả đều sợ hãi!

“Bác sĩ Chung Hàn, ông không sao chứ?”

Ông Diệp vội vàng quan tâm hỏi, lo lắng có người sẽ chết.

“Ối!”

Sau khi Chung Hàn ngã xuống đất, người đầy máu tươi, mái tóc rối bù, quần áo rách rưới, chật vật đến mức khó coi!

“Thế này thì quá thảm rồi!”

Bác sĩ Trương vừa nhìn liền thấy sửng sốt, bởi vì chuyện xảy ra trước mắt đúng như Diệp Huyền dự đoán, Chung Hàn vội vã muốn thắng nhưng lại bị tổn thất nặng nề!

Mà Diệp Huyền lúc này lạnh giọng cười một tiếng: “Lúc nãy tôi đã nói rồi, không thể dung trời khiếu tám châm, nếu không sẽ gặp phiền phức lớn! Chung Hàn lại không nghe lời khuyên của tôi, đáng đời!”

Nghe thấy Diệp Huyền mỉa mai, Chung Hàn cắn răng nói: “Tên nhóc kia! Tôi liều mạng cứu người khác, cậu dựa vào cái gì xem thường tôi!”

Diệp Huyền cười lớn nói: “Ông liều mạng đi cứu người cái gì? Rõ ràng thực lực của ông không đủ mà còn muốn khoe khoang, ông đây là đang hại người thôi! Tôi cũng không thèm tranh cãi với ông!”

Khuôn mặt Chung Hàn xấu hổ, quả thực Diệp Huyền vừa nói bệnh của Diệp Thanh Di không phải do tinh thần, chỉ là mọi người không tin lời hắn nói mà thôi!

Diệp Huyền nhìn vết máu trên người Chung Hàn, sau đó nhìn vết xước trên ngực Thạch Thắng Nam, cười lạnh nói: “Bây giờ hai người đều đang gặp rắc rối, hiểu không?”

Chung Hàn và Thạch Thắng Nam nhìn nhau, trong lòng âm thầm hốt hoảng, tuy nhiên vì thể diện, họ nhịn không hỏi Diệp Huyền chuyện gì xảy ra!

Cho nên trong lòng họ càng thêm cảm thấy hoảng sợ hơn.

Cùng lúc đó, tất cả mọi người đều tỉnh táo lại, thanh niên vừa rồi không hề nói dối, hắn đúng thực là có thực lực!

“Cậu Diệp Huyền!”

Ông Diệp nhanh chóng cúi đầu nói: “Vừa rồi là tôi có mắt không biết Thái Sơn, không tin lời đề nghị của cậu Diệp. Tôi xin lỗi! Xin cậu hãy giúp cứu Thanh Di, được không?!”

Diệp Huyền không tức giận mà bình tĩnh hỏi: “Vậy các người hiện tại không nghi ngờ chuyện Diệp Thanh Di bị tà vật xâm chiếm cơ thể nữa đúng không?”

“Không, không có!”

Ông Diệp nhanh chóng trả lời, ông đã tận mắt nhìn thấy sức mạnh tà vật đáng kinh ngạc và tiếng cười kỳ lạ phát ra từ thân hình gầy gò của Diệp Thanh Di, ông không thể không tin!

Các bác sĩ và khách khứa có mặt cũng đưa mắt nhìn nhau, không dám chất vấn lời nói của Diệp Huyền nữa!

“Cậu Diệp Huyền, cậu muốn bao nhiêu tiền thì cứ nói!” Ông Diệp vừa lo lắng vừa nói.

“Ha ha.”

Diệp Huyền rất thẳng thắn: “Ông nói sẽ lấy bức thiên sơn vạn thủy làm thù lao đúng không? Nếu tôi chữa khỏi bệnh cho cháu gái ông thì hãy đưa bức tranh này cho tôi!”

“Diệp Huyền!”

Thạch Thắng Nam vô cùng lo lắng, tên khốn Diệp Huyền này rõ ràng đang muốn đối nghịch với cô ta!

Tuy nhiên, ông Diệp không hề do dự mà trả lời ngay: “Nếu cậu Diệp có thể chữa khỏi bệnh cho cháu gái tôi thì bức tranh này sẽ là của cậu! Tôi cũng sẽ cho cậu thêm một trăm triệu xem như là tiền chữa bệnh!”

“Rất hào phóng.” Diệp Huyền cười nói: “Đúng lúc tôi không nhìn nổi tà vật hại người, hôm nay nhà họ Diệp gặp được tôi là do mấy người có vận khí tốt.”

Diệp Huyền nói với bốn người phụ trách khống chế Diệp Thanh Di: “Các người buông tay ra đi, tôi đối phó với cô ấy là được rồi.”

Bốn người đều giật mình: “Thả tiểu thư ra? Anh Diệp, thật sự không sao chứ?”

Diệp Huyền nhẹ gật đầu đáp: “Không sao đâu, chỉ cần có tôi ở đây thì không có tà vật nào có thể làm loạn!”

Chung Hàn và Thạch Thắng Nam không nhịn được âm thầm chế nhạo: “Khẩu khí thật không nhỏ!”

Bốn tên người làm trao đổi ánh mắt, sau đó đồng thời thả Diệp Thanh Di ra rồi nhanh chóng rút lui về phía cửa!

“Phụt!”

Diệp Thanh Di lập tức phun ra một ngụm khí, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Huyền như dã thú, ánh mắt đờ đẫn, từng bước một đến gần!

“Diệp Huyền, cẩn thận!”

Bác sĩ Trương vô thức hét lên, nhưng Diệp Huyền vẫn tỏ ra bình tĩnh, thậm chí còn chậm rãi rít một hơi thuốc rồi cong ngón tay về phía Diệp Thanh Di!

“Gruu!”

Ác linh của Diệp Thanh Di dường như đã hoàn toàn bị kích thích, lập tức gầm lên điên cuồng và lao về phía Diệp Tuyền!

“Phù!”

Thế nhưng, Diệp Huyền chỉ thoải mái thổi khí về phía trước, khói trong miệng lập tức bao vây Diệp Thanh Di, khiến cô ngã xuống giường mà run rẩy!

“Thanh Di!”

Diệp lão lo lắng cháu gái của mình sẽ xảy ra chuyện, nhưng Diệp Huyền lại bình tĩnh cười một tiếng:

“Yên tâm, tà khí trong cơ thể cô ấy đang bị tiêu tán, cô ấy sẽ sớm bình phục thôi!”

Thì ra hơi khí vừa rồi của Diệp Huyền thổi ra không hề đơn giản, nó được gọi là hạo nhiên chính khí, đó là năng lượng thuần dương nhất trên thế giới, đồng thời cũng là thiên địch của tất cả tà vật!

Vừa rồi Diệp Huyền hút thuốc để che đậy, tránh những người có mặt ở đây phát hiện ra hắn là tu tiên giả!

Mười mấy giây trôi qua!

Diệp Thanh Di đã ngừng co giật, không khí đen khắp cơ thể cô dần dần tiêu tan dưới làn khói, nhiệt độ trong phòng cũng trở lại bình thường!

Diệp Thanh Di từ từ đứng dậy, đôi mắt cô trở nên thanh tịnh có thần, khí tức rõ ràng trở lại bình thường, toàn thân tràn đầy năng lượng!

Thật kỳ diệu!

“Anh Diệp Huyền, cảm ơn anh đã cứu mạng...”

Diệp Thanh Di ngước mắt nhìn Diệp Huyền, khuôn mặt đầy cảm kích!

Diệp Huyền đã đúng, cơ thể của Diệp Thanh Di bị tà linh điều khiển, trên thực tế, Diệp Thanh Di vẫn nhận thức được mọi chuyện xảy ra ở thế giới bên ngoài!

“Người đẹp, cuối cùng cô cũng ổn rồi.”

Diệp Huyền mỉm cười, mở rèm đang kéo kín ra, để ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ lập tức chiếu vào phòng!

“Shhh…” Diệp Thanh Di hít một hơi thật sâu, niềm vui được tái sinh khiến cô rơi nước mắt: “Ông nội, cuối cùng thì cháu cũng ổn rồi...”

“Thanh Di!”

Ông Diệp nhìn đôi mắt sáng ngời của Diệp Thanh Di, không giấu được sự kích động và vui mừng, ông ôm thật chặt Diệp Thanh Di: “Cháu gái ngoan của ông, cuối cùng cháu đã bình phục rồi!”

Hai ông cháu ôm nhau khóc, tất cả mọi người nhìn ra được Diệp Huyền đã hoàn toàn chữa khỏi bệnh cho Diệp Thanh Di!

“Tốt, quá tốt rồi!”

Bác sĩ Trương là người đầu tiên vỗ tay tán thưởng: “Diệp Huyền, cậu quả thật rất lợi hại!”

“Đúng là thần y!”

Các bác sĩ nổi tiếng và khách có mặt cũng nhao nhao vỗ tay, chỉ có vẻ mặt Chung Hàn và Thạch Thắng Nam là u ám, hai người nhìn nhau, lạnh lùng nói: “Chúng tôi đi trước!”

“Chờ một chút!”

Diệp Huyền cười lạnh: “Các người quên chuyện đánh cược rồi sao? Năm trăm triệu và quỳ xuống xin lỗi. Nếu không làm thì tôi sẽ chặt chân hai người!”
Chương 234: Thủ đoạn của Diệp Huyền

Trên hành lang, giọng nói của Diệp Huyền rất bình tĩnh, nhưng mỗi lời nói đều ẩn chứa sự lạnh lùng mãnh liệt!

Những người đang có mặt đều sửng sốt, đồng thời nhớ lại cuộc cá cược giữa Thạch Thắng Nam, Chung Hàn, Diệp Huyền và bác sĩ Trương !

Bây giờ Diệp Huyền đã chữa khỏi bệnh của Diệp Thanh Di, vì vậy, Diệp Huyền là bên thắng cược!

"Ha ha, Diệp Huyền là người có thù phả trả, hắn chắc chắn sẽ không để hôm sau mới ra tay đâu!"

Bác sĩ Trương bất ngờ trở nên vô cùng hưng phấn, muốn thấy kẻ thù Chung Hàn quỳ xuống xin lỗi mình sẽ như thế nào!

"Chết tiệt... "

Chung Hàn nghiến răng nghiến lợi, vì trước đó không ngờ rằng bệnh của Diệp Thanh Di lại nặng như vậy!

Vừa nãy ông ta không chỉ bị Diệp Thanh Di - người đã bị tà ma tấn công đánh đập một trận, giờ đây còn bị Diệp Huyền sỉ nhục và đe dọa trước mặt mọi người!

"Thạch đại tiểu thư, cô nghĩ sao về vụ này?"

Chung Hàn ngay lập tức nhìn về phía Thạch Thắng Nam với ánh mắt van xin, hy vọng cô có thể giúp ông ta thoát khỏi tình thế khó khăn này!

Nhưng trong lòng Thạch Thắng Nam cũng đầy oán trách đối với Chung Hàn!

"Nếu tên Chung Hàn chết tiệt này không tự cho mình là thiên tài, và thề rằng ông ta chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh Diệp Thanh Di thì làm sao tôi có thể đồng ý vào cuộc cá cược đó chứ!"

“Thậm chí chỉ vì phán đoán sai lầm của Chung Hàn mà minh bị Diệp Thanh Di cào vào ngực, sau này có thể sẽ gặp phiền toái!"

"Hơn nữa còn phải mất cả 500 triệu, đây không phải là con số nhỏ chút nào!"

Thạch Thắng Nam suy nghĩ như vậy, sau đó đáp lại một cách lạnh lùng: "Chung Thần Y, mọi chuyện đã chấm dứt, còn gì để thương lượng nữa chứ? Người của Thạch gia là người giữ lời hứa, thua là thua!"

Nói xong, Thạch Thắng Nam viết một tờ séc trị giá 500 triệu cho Diệp Huyền!

Chỉ là, cô đau lòng quá!

Mất đi cả 500 triệu một cách đột ngột, cộng thêm 600 triệu mất vào đêm qua, nhà Thạch bỗng dưng mất đi 1,1 tỷ chỉ trong chốc lát!

Dù Thạch gia giàu có, nhưng cũng không thể chịu đựng được mất mát như thế này!

"Tiền đã bị mất rồi, chỉ còn một bước nữa đi?" Diệp Huyền nói với một nụ cười quỷ dị.

"Hừ!"

Thạch Thắng Nam liếc nhìn Diệp Huyền một cách cay nghiệt, rồi bất ngờ trước mặt mọi người, cô uốn cong đôi chân dài, vui vẻ quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền!

"Diệp Huyền, bác sĩ Trương, lần này các người thắng rồi! Tôi xin lỗi hai người!"

Ánh mắt của cô lộ ra một chút đau buồn, nhưng không thể che dấu đi vẻ đẹp vốn có của mình, và cô là một người phụ nữ có tính cách độc đáo!

"Cái này..."

Bác sĩ Trương không khỏi kinh ngạc, anh không ngờ Thạch Thắng Nam lại sẵn lòng chịu thua và thậm chí quỳ xuống xin lỗi trước mặt mọi người!

"Tiểu thư Thạch!"

Chung Hàn thấy Thạch Thắng Nam thực sự quỳ xuống xin lỗi, khuôn mặt ông ta trở nên tối sầm hơn!

Hắn đã nghĩ Thạch Thắng Nam là cô tiểu thư giàu có tuyệt đối không bao giờ chịu quỳ xuống, và còn hy vọng cô sẽ nói giúp cho hắn!

Nhưng không ngờ Thạch Thắng Nam không ngần ngại mà quỳ xuống!

"Haha."

Diệp Huyền cười mỉm, cảm thấy Thạch Thắng Nam này khá thú vị!

Dù cô có tính cách lạnh lùng, nhưng lại là người tuân thủ quy tắc, là người biết nhường nhịn, đủ độ rộng lượng!

"Vậy thì cảm ơn cô về số tiền bồi thường khổng lồ này!"

Diệp Huyền không muốn làm khó Thạch Thắng Nam, mỉm cười nhận tờ séc: "Kể cả cuộc cá cược đêm qua, cô đã thua hai lần rồi!"

"Hừ!"

Thạch Thắng Nam gằn lên một tiếng lạnh lùng, nói: "Đừng quá kiêu ngạo, lần sau tôi nhất định sẽ không thua nữa! Diệp Huyền, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ trả thù!"

Nói xong, Thạch Thắng Nam quay người bước ra ngoài!

Nhưng Diệp Huyền đã gọi cô lại: "Tôi thấy cô thành tâm nhận thua cho nên tôi cho cô một lời khuyên! Ngực của cô bị trầy xước, tà khí xâm nhập cơ thể, không dễ giải quyết đâu!"

"Chỉ có kỹ thuật vật lý trị liệu của tôi mới có thể giúp cô thoát khỏi tình trạng đó! Nhưng, khi tôi massage, tay tôi sẽ phải chạm vào vùng ngực của cô!"

Thạch Thắng Nam không khỏi sửng sốt, nhưng khi nhìn thấy Diệp Huyền mỉa mai nhìn chằm chằm vào vùng ngực của mình, cô ta tức giận nói: "Hừ, anh là tên lưu manh hôi thối!"

Nói xong, Thạch Thắng Nam cùng đám người theo cô ta rời đi, không quan tâm đến Chung Hàn nữa! Trong tâm trí cô, Chung Hàn không có đạo đức tốt, không xứng đáng được cô giúp đỡ!

Bây giờ, cô phải tận dụng thời gian để tìm một người có võ công cao cường giúp cô loại bỏ sự xâm nhập của tà ma trong ngực mình, tránh khỏi trở thành một phần của hình dạng kinh hoàng như Diệp Thanh Di!

Ngoài ra, cô cũng phải nghĩ ra cách tìm món quà sang trọng hơn để gửi đến người bí ẩn đó!

"Thạch tiểu thư! Tôi phải làm gì đây?"

Chung Hàn hét lên lo lắng, nhưng Thạch Thắng Nam đi thẳng mà không do dự một giây nào, điều này khiến Chung Hàn cảm thấy càng nổi giận hơn!

"Chung Hàn!"

Bác sĩ Trương cười lạnh nói: "Bây giờ là lúc ông phải quỳ xuống xin lỗi, nhanh lên! Nếu không, Diệp Huyền sẽ thực sự đánh người đấy!"

"Muốn hủy hoại chân của tôi? To gan!"

Chung Hàn gào lên trong cơn giận dữ, ánh mắt toàn bộ đều chứa đựng lửa giận: "Tôi là một bác sĩ danh tiếng cấp tỉnh, và còn giữ chức phó chủ tịch hội đồng Trung Y của tỉnh! Sau lưng tôi có rất nhiều tên tuổi lớn ủng hộ!"

"Ở một nơi nhỏ như Thành Phố Dương Thành này, ai dám đụng vào tôi một chút? Trương Vũ Hà, cậu dám thử? Cho dù cậu có đến mười lá gan, cũng tuyệt đối không dám!"

Chung Hàn nói một cách kiêu căng, hoàn toàn khác biệt so với hình ảnh lịch lãm và nhân từ mà ông ta thường xuyên tạo ra, khiến mọi người đều ngạc nhiên không thôi!

Đồng thời, mọi người không khỏi suy đoán, việc bác sĩ Trương vừa rồi lên án Chung Hàn đã từng sử dụng những biện pháp đê tiện để làm áp đặt anh ấy, có thể là sự thật!

"Chung Hàn, ông thật đê tiện và không biết xấu hổ!"

Bác sĩ Trương nhìn thấy Chung Hàn trở nên ngạo mạn và hỗn láo hơn, không thể nhịn được nữa và cắn chặt răng!

"Ha ha..."

Chung Hàn cười lạnh: "Tôi hèn hạ như vậy đấy thì thế nào? Năm xưa khắp nơi tôi đều có thể trấn áp cậu, hiện tại càng hơn như vậy!"

"Chỉ cần tôi trở về tỉnh Lỵ, thì vẫn là phó chủ tịch Hiệp hội y học cổ truyền Trung Quốc được mọi người kính trọng! Trong khi ngươi chỉ có thể mãi mãi ở trong Thành Phố Dương Thành nhỏ bé, không thể thăng chức lên tỉnh Lỵ!"

Bác sĩ Trương nghe những lời vô liêm sỉ của Chung Hàn, bác sĩ Trương càng trở nên tức giận hơn, và lúc này, Diệp Huyền bước lên và tát mạnh vào mặt Chung Hàn!

"Bốp!"

Một tiếng động lớn, Chung Hàn ngã sấp mặt xuống đất!

"Ôi trời !"

Mọi người thấy hành động của Diệp Huyền đều sững người, nhưng trong lòng lại cảm thấy một cảm giác hài lòng khó diễn tả được! Chung Hàn kiêu ngạo và ngang ngược, đúng là đáng phải bị đánh!

"Bây giờ, không phải ông ta đang quỳ xuống trước với ông rồi sao?"

Diệp Huyền nhìn xuống Chung Hàn với ánh mắt khinh bỉ, sau đó quay sang nhìn bác sĩ Trương cười nhẹ!

"Diệp Huyền, tôi vẫn cần phải trông cậy vào cậu rồi !”

Bác sĩ Trương bỗng nhiên nở một nụ cười, ông ấy đã nhận ra rằng Diệp Huyền đang đứng ra bảo vệ mình, điều này khiến ông cảm thấy vô cùng hài lòng!

"Cậu vậy mà lại dám tát tôi?" Chung Hàn quỳ gối trên mặt đất, ánh mắt đầy ác ý nhìn Diệp Huyền, dường như muốn nuốt chửng hắn!

"Bốp!"

Diệp Huyền không nói nhảm, lại tát mạnh vào mặt Chung Hàn một lần nữa, khiến ông ta ngã sấp mặt xuống đất: "Trong vòng năm giây, ông phải xin lỗi bác sĩ Trương!"

Khóe miệng của Chung Hàn chảy máu, nhưng ông ta vẫn không chịu thua: "Tôi phải xin lỗi Trương Vũ Hà? Đừng mơ! ông ta chỉ là một con kiến, tôi có thể giết chết ông ta chỉ bằng một ngón tay của tôi!"

Ánh mắt của Diệp Huyền lóe lên một tia sắc lạnh: "Tôi đã cho ông một cơ hội, nhưng ông không muốn chấp nhận! Vậy thì, tôi cứ phế một chân đi."

Nói xong, Diệp Huyền đạp mạnh vào chân của Chung Hàn, làm anh ta đau đớn đến mức mất đi ý thức: "Đau chết mất, chân của tôi bị gãy rồi!"

"Trời ơi..."

Cả bác sĩ Trương lẫn khách có mặt đều bị rùng mình, họ không ngờ rằng Diệp Huyền bề ngoài trông như hiền lành, vô hại, lại có thể trở nên đáng sợ đến vậy khi tức giận!

Ngược lại, khi Diệp Thanh Di nhìn Diệp Huyền lần nữa, trong đôi mắt sáng ngời của cô lại lóe lên một ánh sáng khác lạ:

"Người đàn ông này nói là làm, quả thực quyến rũ quá!"

Thấy vậy, Diệp Huyền lại cười tươi với Chung Hàn: "Tôi sẽ cho ông một cơ hội cuối cùng, ông có muốn xin lỗi không? Phải nhớ kỹ, ông chỉ còn một chân để sử dụng đấy!"
Chương 235: Kỹ thuật xoa bóp

"Chỉ còn một chân có thể phế?"

Những người có mặt nghe được lời nói của Diệp Huyền đều sợ hãi: "Nếu Chung Hàn không chịu xin lỗi, vậy Diệp Huyền sẽ dẫm lên chân còn lại của Chung Hàn ư ?"

"Hôm nay Chung Hàn chỉ có thể bò ra ngoài như một con chó à?"

Chung Hàn nghe thấy tiếng thì thầm và sự kinh hoàng của mọi người, không khỏi nghĩ đến bộ dạng xấu hổ khi phải bò ra ngoài như một con thú sau khi bị làm liệt cả hai chân, hắn không khỏi run lên vì sợ hãi!

Quan trọng hơn là Diệp Huyền thực sự là người nói là làm, đương nhiên sẽ không nói dọa mà thật sự sẽ đánh gãy chân hắn!

"Trương Vũ Hà, Diệp Huyền, tôi thật sự xin lỗi !"

"Tôi biết tôi đã sai rồi, tôi thực sự biết tôi đã sai rồi! Xin hãy tha thứcho tôi!"

Dưới tâm trạng hoảng sợ, Chung Hàn quỳ xuống và liên tục xin lỗi và van xin tha thứ!

"Ha ha!" Diệp Huyền không nhịn được mà cười lớn: "Tôi vốn tưởng rằng ông sẽ kiên trì không chịu cúi đầu, không ngờ ngươi lại thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, rất nhanh đã thừa nhận lỗi lầm!"

Những người đứng xem đều lén cười trong lòng, vì cuối cùng Chung Hàn, người vừa mới tỏ ra kiêu ngạo và tự mãn, giờ đây lại trở nên vô cùng hèn hạ và xấu hổ!

Tất nhiên, người vui vẻ nhất chính là bác sĩ Trương!

Ông không ngờ rằng Chung Hàn - người đã ức hiếp ông mấy chục năm qua mà hôm nay lại phải quỳ gối trước mặt ông và liên tục xin lỗi!

Khi nghĩ đến những nỗi đau mà ông phải chịu đựng từ khi mới bắt đầu sự nghiệp đến bây giờ do sự áp bức của Chung Hàn, bác sĩ Trương không thể kiềm nén được mà đỏ hốc mắt.

Đồng thời, vì hôm nay Diệp Huyền đã giúp ông trả thù, sự khó thở đến nỗi bất mãn trong lòng bác sĩ Trương ngay lập tức biến thành niềm vui mãn nguyện!

Trả được một mối thù lớn, tâm trạng vô cùng tốt!

"Diệp Huyền, tôi thực sự rất biết ơn cậu!"

Bác sĩ Trương nắm chặt tay Diệp Huyền, không kìm được mà nước mắt lưng tròng!

"Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi."

Diệp Huyền mỉm cười và vỗ nhẹ vào tay của bác sĩ Trương, sau đó đạp thẳng Chung Hàn ra xa khoảng vài mét:

"Đây chỉ là một trừng phạt nhỏ, nếu ông còn dám làm phiền bác sĩ Trương lần nữa, tôi sẽ giết chết ngươi!"

"Tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa, không bao giờ!"

Chung Hàn lê cái chân đau nhức bỏ chạy vì nóng lòng muốn rời đi nên hắn đã vấp cầu thang lăn thẳng xuống dưới lầu!

"Ha ha! Tên đại ngốc này!"

Diệp Huyền và bác sĩ Trương vui mừng cười lớn, nhanh chóng lấy điện thoại di động để ghi lại vẻ mặt xấu hổ của Chung Hàn!

"Chết tiệt..."

Hôm nay Chung Hàn đã tự làm trò cười, trong lòng tràn đầy oán giận: "Diệp Huyền, Trương Vũ Hà, các người đừng quá kiêu ngạo! Khi ta quay về đến tỉnh, ta sẽ lập tức báo thù!"

Còn ông Diệp sau khi thấy Chung Hàn bỏ chạy, ông lắc đầu liên tục: "Chung Hàn này đã làm ra nhiều điều xấu xa, không đáng để ta giúp! Để hắn tự lo đi!"

Sau đó, ông Diệp đưa Diệp Thanh Di đến trước mặt Diệp Huyền và bác sĩ Trương: "Hai vị đã cứu cháu gái của tôi, ân nghĩa lớn lao này tôi sẽ không bao giờ quên!"

"Mau mang bức Thiên sơn vạn thủy đồ cho Diệp tiên sinh!"

Thế là quản gia mang đến một hộp quà cao cấp, bên trong là một cuộn tranh, hương thơm lan tỏa vào lòng người!

Mở cuộn tranh ra!

Bức tranh cổ nổi tiếng "Thiên sơn vạn thủy đồ" hiện ra trước mắt, khí thế tràn ngập, núi sông hùng vĩ!

"Wow!"

Các bác sĩ nổi tiếng và khách mời có mặt ngay lập tức phấn khích, đồng thời đều ghen tị với Diệp Huyền!

Bức tranh cổ đích thực này ước tính trị giá ít nhất 1,5 tỷ!

"Được, tuyệt vời!"

Diệp Huyền thông thạo kiến thức Đông Tây, nhìn thoáng qua đã biết đây là một tác phẩm cổ thực sự, trong lòng rất vui vẻ: “Ông Diệp, Diệp tiểu thư, cảm ơn hai người."

Ông Diệp mỉm cười đáp: "Chúng tôi mới cần phải cảm ơn anh! Đúng rồi Diệp Huyền tiên sinh, tại sao anh lại cho rằng Thanh Di nhà tôi đã bị tà ma xâm nhập?"

Diệp Thanh Di cũng cảm thấy kỳ lạ.

Diệp Huyền cười nhẹ: "Bên trong Thanh Di mỹ nữ có bùa chú vô cùng độc ác nham hiểm ! Có người muốn làm hại Hiệp gia các người!

"Cái gì?"

Ông Diệp và Diệp Thanh Di lập tức giật mình, những vị khách có mặt đều im lặng nhìn nhau:

"Ai dám mạo hiểm đến vậy, dám tấn công Diệp gia một cách ẩn danh và thậm chí muốn lấy mạng của Diệp Thanh Di?"

Như đã nói, nhà họ Hiệp có mối quan hệ với nhiều nhân vật quyền lực trong giới chính trị, một lời nói của nhà họ Hiệp có thể có sức ảnh hưởng mạnh mẽ hơn cả năm đại gia tộc, cả hai phe đen trắng đều phải e ngại nhà họ Hiệp!

Mặc dù không hứng thú đến việc gia đình người khác, nhưng Diệp Huyền vẫn ân cần nói thêm:

"Người sử dụng tà thuật rất độc ác, điều đó cho thấy mối thù giữa hắn và gia đình ông rất sâu đậm!"

"Vì vậy, một khi hắn biết Diệp Thanh Di đã thoát khỏi nguy hiểm, tôi tin rằng hắn sẽ nhanh chóng tìm cách tấn công gia đình ông một lần nữa, ông nên cẩn thận!"

Sau khi nghe lời của Diệp Huyền, ông Diệp không khỏi cau mày lo lắng: "Chẳng lẽ là bọn họ? Nhưng bọn họ đã rời khỏi thành phố Dương Thành rất lâu rồi, có lẽ vẫn chưa quay lại?"

Dù không ai trong số họ có thể đoán được người mà ông Diệp đang nhắc tới, nhưng khi nhìn thấy sự nghiêm túc trên khuôn mặt của ông, họ cũng biết đối phương không phải là người bình thường.

"Được rồi, chúng ta về thôi."

Diệp Huyền cầm lấy bức tranh "Thiên sơn vạn thủy đồ" chuẩn bị rời đi, Diệp Thanh Di vội vàng đi tới nói: "Diệp Huyền tiên sinh, anh có thể kết bạn WeChat với em được không? Nếu có cơ hội, em sẽ mời anh ăn cơm để cảm ơn!"

"Được."

Diệp Huyền mỉm cười nhẹ và vui vẻ thêm Diệp Thanh Di vào danh sách bạn bè trên WeChat.

Điều này khiến Diệp Thanh Di rất phấn khích, và khi đối diện trực tiếp với Diệp Huyền, cô cảm thấy Diệp Huyền đẹp trai hơn nhiều!

"Đừng nhìn nữa, Diệp Huyền đã rời đi rồi."

Ông Diệp nhẹ nhàng nhắc nhở, khiến Diệp Thanh Di đỏ ửng mặt. Cô thì thầm: "Ông nghĩ sao về Diệp Huyền vậy ông?"

Ông Diệp vuốt râu suy tư, gật đầu liên tục: "Cậu ta tính tình lạnh lùng, nói gì làm lấy, là người nóng nảy! Thậm chí còn thông thạo về nghệ thuật kỳ môn độn giáp, chứng tỏ không phải là người bình thường!"

"Ông có nhận ra rằng bác sĩ Trương vô cùng phục tùng anh ấy không? Diệp Huyền chắc chắn không phải là người bình thường!"

Nghe lời phân tích của ông, Diệp Thanh Di càng cảm thấy tò mò về Diệp Huyền hơn.

Trong khi đó, ông Diệp nhớ tới lời Diệp Huyền, lập tức tổ chức một cuộc họp gia đình và triệu tập tất cả Diệp gia ở nước ngoài và con cháu trực hệ từ xa về.

"Còn Thanh Di, hôm nay là sinh nhật của cháu, ông muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật để xua đi mọi điều xui xẻo!" Ông Diệp nở nụ cười.

Đôi mắt của Diệp Thanh Di lấp lánh, cô nói: "Vậy có thể mời Diệp Huyền đến tham dự tiệc sinh nhật của cháu được không?"

...

Ở một nơi khác.

Đại tiểu thư của Thạch gia - Thạch Thắng Nam, bước vào nhà Thạch và ngay lập tức kể cho cha mình mọi chuyện vừa xảy ra.

"Tiểu thư Hiệp bị ai đó phù phép? Diệp Huyền không chỉ giúp cô ấy thoát khỏi nguy hiểm, mà còn lấy được bức tranh Thiên sơn vạn thủy đồ?"

Thạch Trấn hít một hơi, ánh mắt trở nên tàn ác: "Lại là cái tên Diệp Huyền chết tiệt đó đã phá hỏng kế hoạch của chúng ta!"

Mặc dù Thạch Trấn cảm thấy tức giận, nhưng ông cũng lo sợ rằng vết thương trên ngực của Thạch Thắng Nam sẽ trở nên nặng hơn, vì vậy ngay lập tức yêu cầu một vị lão đạo sĩ đến giúp đỡ.

“Cái này…”

Vị đạo sĩ già sau khi nhìn thấy vết thương trên ngực của Thạch Thắng Nam thì thất thần một chút:

"Vết cắt này không có gì đặc biệt, nhưng nó tập trung một lượng khí ác khủng khiếp, rất khó xử lý đấy! Thực sự nói, dù là Lão Đạo cũng không thể giải quyết được!"

Nghe điều này, vẻ mặt Thạch Thắng Nam thay đổi lớn: "Ngay cả Lão Đạo Trưởng cũng không thể giải quyết được... vậy chẳng phải tôi sẽ có thể trở nên điên loạn như Diệp Thanh Di ư?"

Lão đạo trưởng suy nghĩ kỹ lại và nói tiếp: "Nhưng tôi biết có một phương pháp mát-xa cổ xưa, tập trung năng lượng nam tính của người tu luyện vào hai bàn tay để mát-xa và bấm mạch cho người bệnh, có thể giải quyết được loại phép thuật ác quỷ kinh hoàng này!"

"Nhưng phương pháp mát-xa cổ xưa này chỉ là một truyền thuyết! Hoặc nói cách khác, người thực hành phép thuật này rất ít, họ có thể là các quan nhà Đế Quốc, hoặc là những người lang thang khắp nơi! Không may mắn thì không thể gặp được!"

Thạch Thắng Nam hít một hơi, không kìm được việc nhớ lại lời nói của Diệp Huyền rằng anh ta có thể giúp đỡ, và sử dụng chính phương pháp mát-xa này!

"Lời nói của Diệp Huyền và Lão Đạo Trưởng gần như giống nhau..."

"Người này, Diệp Huyền, cuối cùng là ai mà có thể làm được như vậy!"

"Chẳng lẽ mình… thực sự phải tìm anh ta để nhờ giúp đỡ sao…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long vượt ngục
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom